Legendary Moonlight Sculptor ''Con đường Đế Vương'' Tác giả: Kim Tae-Hyung -----o0o-----Quyển 12 Chương 4: Khoá huấn luyện địa ngục hoang dã Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537 Mời đọc Các sinh viên đều đang đói meo và đứng tập trung trên bãi cát khi đến giờ lịch trình. Giáo sư đã đến đó từ trước và đợi mọi người. “Một vòng quanh bãi biển sẽ kết thúc buổi huấn luyện địa ngục ngày hôm nay.” Ai nấy đều lập tức thở phào nhẹ nhõm. ‘Đến 5h lận nên cứ thong thả mà chạy.’ ‘Nghe như kiểu chúng ta sẽ đi dạo chơi một vòng quanh Silmido vậy!’ Bất chợt, cánh tay của Kim Hyeonjun , một học sinh năm nhất, giơ lên. “Thưa Giáo sư, em có một câu hỏi, nhóm chúng em vẫn chưa được ăn. Nếu chúng em kết thúc yêu cầu của Giáo sư sớm hơn thời gian quy định, chúng em có được phép đi ăn không ạ?” Giáo sư thoải mái gật đầu. “Tất nhiên rồi. Nếu các bạn hoàn thành xong nhiệm vụ cuối trong khoá huấn luyện địa ngục này, các bạn sẽ đuợc tự do nghỉ ngơi cho đến khi thực hiện mục tiếp theo trên lịch trình của chúng ta. Vậy, tất cả đã sẵn sàng chưa?” ”Vâng, thưa Giáo sư.” Tất cả các sinh viên đều thay những đôi giày thoải mái đã được chuẩn bị từ trước để chạy bộ trên bãi biển. “Được, chuẩn bị. Bắt đầu!” Vị Giáo sư vừa dứt lời, hơn 100 sinh viên hăm hở lao về phía trước. “Những làn gió biển mát lạnh, quả là một khung cảnh lí tưởng để đi dạo bên bãi biển.” “Tốt cho sức khoẻ nữa. Em nghĩ thật là tốt khi chúng ta đã đến đây, có phải không, tiền bối?” “Phải. Tôi cũng nghĩ như vậy.” Các sinh viên chạy thong thả như một cuộc dạo chơi bách bộ trên bãi biển. Dù chân bước trên bãi cát nóng rực, quãng đuờng đi cũng không quá khó khăn. Những hạt cát nhỏ mịn trôi nhè nhẹ dưới chân khi họ giẫm lên. Nhưng, một nhóm sinh viên khối trên đang chạy thục mạng. “Heokheok!” “Nhanh lên, nhanh nữa lên!” Phần lớn học sinh năm nhất đều ngơ ngác trước hành động của các sinh viên khoá trên. “Làm ơn chạy chậm lại xíu đi.” “Sao mà theo kịp tốc độ này chứ” Tiếng ai đó than phiền. Nhưng, một đàn anh quay đầu lại nhìn và mỉm cười hết sức rạng rỡ. "Oh, vậy mấy đứa cứ từ từ mà đi." "Chứ tụi này không chờ đâu, chạy tiếp đây." Các sinh viên ấy dần dịu lại và hỏi: "Tại sao mọi nguời lại phải chạy nhanh? Có lí do đặc biệt nào không ạ?" Những sinh viên lớp trên lắc đầu. "Không có gì cả, chỉ là tụi anh muốn chạy hết sức, thế thôi." "Anh không cảm thấy phí hoài khi chỉ biết cắm đầu vào chạy thay vì thưởng thức những cơn gió biển trong một dịp hiếm có như thế này sao?" "Cậu nói đúng, nhưng chúng tôi muốn chạy." Dứt lời, các học sinh khoá trên lại lao đi như những mũi tên bật khỏi dây cung Weed cũng rứa, cậu cũng không quá quan tâm việc chạy bộ. Cậu chỉ nghĩ đây là một cuộc chạy bộ tự do vòng quanh đảo. Tuy nhiên, quan sát hành vi kì lạ của các sinh viên khoá trên làm lòng cậu dấy lên một dự cảm bất an mơ hồ. 'Có gì đó rất lạ.' Weed vốn không tin bất cứ ai. Cậu chỉ làm những gì vì mục đích chu toàn gia đình mình. Bản thân cậu đã đánh mất niềm tin vào thứ được gọi là tình người, lòng nhân ái, sự cảm thông, chia sẻ. Khi phải đối diện với sự gai góc khắc nghiệt của cuộc sống, cậu đã sớm không còn ngây thơ nữa. Cậu cư xử hà khắc với bản thân và sống lúc nào cũng chỉ nghĩ tới “tiền tiền tiền”. Ngay cả khi thế giới này muốn nhấn chìm cậu sâu xuống tận cùng đáy, cuộc đời nghiệt ngã của cậu vẫn chưa kết thúc ở đó. Nó cho cậu hưởng thụ cảm giác cầm chắc trong tay 30 tỷ won rồi đùng một phát mang niềm hy vọng của cậu đi mãi mãi. Hiện thực bất công! Đã vấp ngã đau đớn một lần, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tuởng vào người khác. 'Phải cẩn thận kẻo bị đánh lén. Còn lâu tôi mới tin mấy nguời.' Khi Weed tiếp tục theo dõi các sinh viên khóa trên ban nãy, cậu bất giác tăng tốc độ. Lối suy nghĩ và hành động này không chỉ được hình thành từ khoảng thời gian cậu ở võ đường mà nó đã thấm nhuần trong tiềm thức cậu, trở thành bản năng con người từ lúc nhà cậu mang món nợ khổng lổ ngày trước, vì thế mà cậu không bao giờ chịu bỏ tiền ra bắt xe buýt để có thể đi được những quãng đuờng xa hơn và nhanh hơn. Nhờ quá trình rèn luyện lâu dài, cậu có thể dễ dàng chạy bộ trên loại địa hình này. Dadadadadadak! Tốc độ bỏ xa những nguời khác! Gần như ngay lập tức bắt kịp những sinh viên đàn anh đã chạy lúc nãy! Không phải cậu ham hố cái vị trí dẫn đầu, mà cậu chỉ muốn tìm ra lí do khiến sinh viên lớp trên chạy một cách vội vã bạt mạng như vậy. Rất nhanh chóng, cậu đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Dù họ chạy hết sức cỡ nào, họ vẫn chỉ thấy bãi biển Silmido kéo dài bất tận không điểm dừng. "Heokheok! Tôi chắc chắn rằng chúng ta đi lạc hướng rồi. Tại sao chạy thẳng nhưng cứ kiểu như không đến nổi đích ấy?" "Tôi nghĩ chúng ta chạy được hơn 15 phút rồi đấy." "Tui đói quá." “Ôi mẹ ơi! Con đói sắp chết rồi.” Một vài sinh viên khoa trên đã biết trước chuyện bất thường này . Thoạt nhìn qua, mọi người đều mắc một sai lầm tai hại, họ tưởng rằng những hòn đảo thuộc Biển Vàng trông rất nhỏ. Nhưng, việc chạy hết quãng đường vòng quanh đảo hoàn toàn không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Bãi biển Silmido có chu vi dài hơn 6km! Chỉ cần chạy thử một vòng, tuyệt đối sẽ không muốn thử lại lần thứ hai! 'Xin lỗi mấy bạn trẻ nhé.' Đối với các sinh viên khóa trên đã biết điều ấy, ai đến trước thì hưởng trước. Đó chính là động lực đã thôi thúc các sinh viên khác đẩy nhanh tốc độ chạy. Tâm trí của họ sắp không thể chịu nổi nữa khi cứ chạy mãi trên bãi cát kéo dài vô tận này. Cơn đói đạt ngưỡng giới hạn! Một vài sinh viên cố chạy cho kịp, nhưng một lúc sau, họ bắt đầu thở gấp, tốc độ giảm dần và ngay lập tức bị tụt lại phía sau. Đối với những sinh viên đã gần như bỏ cuộc, thử thách này thật chẳng khác nào địa ngục trần gian. Chỉ duy trì tốc độ chạy này được một lần, cuối cùng tất cả bọn họ đành chuyển sang đi bộ từ từ. Về phần Weed, cậu dễ dàng hoàn thành một vòng chạy và về đích trong đợt 30 người đầu tiên. Trong số các sinh viên về đích đầu tiên, có rất nhiều sinh viên nợ môn, sinh viên khóa trên và cả sinh viên năm nhất, tất cả nhìn vẫn còn khá sung sức. Seoyoon cũng ở trong số đó. Nhiệm vụ này còn dễ hơn so với việc chạy bộ mỗi sáng với Cha Eunhee. Và trở thành một thói quen của cô. Những nguời về đích sau sẽ phải chạy thêm một vòng . Trong tình trạng kiệt sức vì đói lả, quãng đường khó khăn tưởng như kéo dài vô tận! "Ôi chết tiệt." "Ai đó làm ơn giúp với." Những sinh viên này đang rất cần được giúp đỡ nhưng có vẻ chẳng ai muốn đưa tay ra giúp họ cả. Khoảng cách là 6km! Mặc dù ban đầu nhìn có vẻ ngắn, nhưng thật ra nó rất dài. Họ không ngờ tới việc phải chạy đến hai lần. Giờ thì họ đã hiểu vì sao lại được cho những 3 tiếng. Nếu bạn không thể chạy thì vẫn có thể từ từ đi bộ để hoàn thành nó. Nhưng đến lượt thứ 2, họ chẳng còn sức để đi nữa và đang đứng trước bờ vực sụp đổ. “Làm ơn giúp em với.... Em rất xin lỗi nhưng anh có thể thay em được không?” Hong Seonye đang rất chật vật và cầu xin Lee Hyun. Sức lực của cô đã cạn kiệt và muốn dựa vào Lee Hyun, người xem ra vẫn còn khỏe mạnh. Lee Hyun, tất nhiên, nói. “Ờm... Tôi khô....” Cậu đang tìm kiếm đúng thời điểm để từ chối. “Được thôi” Lee Hyun đổi ý và chạy. Cậu đã sớm hoàn thành lượt chạy và cũng chẳng có việc gì để làm. Cậu nhận ra rằng tập luyện thể lực thêm một lúc cũng chẳng hại gì. Hầu hết mọi người đều đi bộ trên quãng đường về. Di chuyển 12km quả là rất khó khăn với những người vô thể dục bất thể thao. Chỉ những người đang chạy là những người đồng ý sự giúp đỡ, điều mà họ bị ép phải làm. "Keoheuheuk." "Yaheuheung." Trong số những sinh viên còn đang chạy, tiếng rên rỉ vọng ra từ khắp nơi. Mỗi người bọn họ cố gắng lê từng bước chân nặng nề trên cát. Họ rất muốn từ bỏ. Nhưng vì lợi ích của các thành viên trong nhóm, họ vẫn phải tiếp tục bằng bất cứ giá nào. Họ vẫn chưa được ăn trưa, và dường như đối với nhóm của họ, bữa tối cũng đang xa dần. ‘Huấn luyện địa ngục, cái tên nói lên tất cả.’ ‘Khít như … thời gian biểu.’ Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại, họ ép bản thân tiếp tục di chuyển. Cùng lúc đó, Min Sura ngã xuống vì kiệt sức. Cô vừa ngồi vừa thở hổn hển. “Thôi, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi không đi nữa đâu.” Khi thấy cảnh này, Lee Hyun đang chạy trước đã quay lại. “Lên đây tôi cõng.” “Hả?” “Tôi sẽ cõng cô. Trên bảng không nhắc đến chuyện đó nên tôi nghĩ việc này không sao đâu.” “Hả? Vâng… nhưng em cũng không nhẹ đâu.” “Không sao đâu, sau một hồi vận động như vậy thì cô cũng nhẹ đi nhiều rồi.” Lee Hyun đã từng phải vác gạo. Cõng một người còn dễ hơn việc vác một bao gạo cả trăm lần. ‘So với việc khuân hàng tấn gạch lên tầng thì việc này dễ hơn nhiều.’ Min Sura, với trăm mối tơ vò trong đầu, từ từ leo lên lưng Lee Hyun. “Nếu nặng quá thì cho em xuống nhé.” “Ừ.” Không khó để Lee Hyun “gánh” người đồng đội này. Cậu đặt 2 tay lên đùi để xốc Min Sura lên, sau đó từ từ di chuyển. Điều này thu hút mọi ánh nhìn của các sinh viên xung quanh. Một vài người ghen tỵ, vài người thì tán dương! Thật sự rất vất vả để cõng một cô gái trong khi mình vừa mới tập thể lực xong. Nhưng những gì người khác nhìn thấy sau đó mới thực sự kinh ngạc. Bạch bạch bạch bạch. Lee Hyun vừa cõng Min Sura vừa chạy như Usain Bolt. “Hả?” “Cái quái gì vậy?” Họ đã phải rất vất vả mới có thể lê được đôi chân đi. Nếu họ biết Lee Hyun thậm chí phải điều chỉnh tốc độ thì họ còn bất ngờ hơn nữa. ‘Nếu mình trở lại nhanh quá thì chẳng còn việc gì làm, đã thế còn phải cư xử thích hợp với những người này. Cho nên tốt nhất là mình cứ thong thả với top đầu.’ Lee Hyun chạy cùng với nhóm dẫn đầu ở vòng 2. “Aaa, khổ thân tôi quá.” “Tôi đang chết dần chết mòn đây. Giá mà bây giờ có que kem thì thật tuyệt.” “Một chút nước lạnh cũng là quá đủ rồi” Ngay khi những sinh viên khác về đích, họ nằm lăn ra mặt đất và thở hổn hển. Khuôn mặt Min Sura cũng đầy căng thẳng. ‘Anh ấy thực sự vừa cõng mình vừa chạy.’ Cô đã rất lo lắng vì sợ rằng nếu mình trở nên nặng hơn thì sẽ bị thả xuống. Nhưng họ vẫn đang chạy rất ổn định. Cô có rất nhiều bạn trai, nhưng rồi đến lúc cần thì lại chẳng ai giúp cô, có phúc đòi hưởng, có họa bỏ chạy. Và rồi trong mắt cô đã ánh lên những tia thiện cảm đối với Lee Hyun. Sau khi chạy 2 vòng quanh đảo, cũng đã gần đến giờ ăn tối. Lee Hyun ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị nấu nướng. Những món lần này cậu nấu là sườn nướng sốt cây hương thảo, ăn kèm với súp sò Địa Trung Hải. Mặc dù cậu chỉ cần làm mỗi một món sườn nướng nhưng cậu muốn làm thêm những món khác vì mọi người đã quá vất vả trong ngày hôm nay rồi, tối đến phải tạo công ăn việc làm cho hàm răng nữa. “Để em giúp anh.” Park Sunjo tiến đến, sẵn sàng giúp đỡ. Những thành viên khác trong đội, trừ những người không có mặt lúc này, đều nằm dài trên mặt đất thở phì phò mà chẳng muốn làm gì cả. May mắn cho Park Sunjo là anh thuộc top đầu ở vòng đầu tiên và đứng thứ 29. Lee Hyun hỏi khi đang chặt sườn. “Cậu đã từng xem hay tự nấu ở nhà chưa?” “Không. Em chưa từng xem. Em còn không hề đặt chân vào bếp nữa cơ.” “Nhưng ít nhất cậu cũng phải nấu được món gì đó chứ?” “À vâng, em có thể nấu được một bát ramen ra hồn.” “Vậy cậu có biết gọt hoa quả không?” “Gọt á? Em từng nhìn thấy người ta làm trước đây. Nếu anh giao cho em thì em sẽ thử xem sao.” “Thôi, rửa bát đi ông tướng.” Lee Hyun thà tự làm tất tần tật còn hơn. Trong Royal Road, những thành viên trong nhóm có thể giúp cậu với những kỹ năng nấu nướng cơ bản như thái thịt, vv… Nhưng ở thế giới thực, không tồn tại cái gọi là kỹ năng Nấu nướng nên cậu quyết định tự làm một mình. Nhưng Seoyoon thì không phải nấu nướng gì kể cả có kỹ năng! Những món ăn kinh khủng khiếp nhất! So với việc đang phải chống chọi lại cơn sốt do cảm lạnh, thì một người với tinh thần thép cũng sẽ phải chết nếu như ăn phải thứ đồ ăn kinh dị đó. Để Seoyoon lượn lờ quanh mấy đĩa thức ăn thì sớm muộn gì nó cũng hỏng. ‘Hờ hờ. Đâu đó trên cõi đời, có những người không hề phù hợp với những công việc này vì họ chưa từng nếm trải qua.’ Khi Lee Hyun nướng sườn, những vệt khói tỏa ra từ đống lửa. “Anh cần không?” Hong Seonye đưa cậu một chiếc khăn tắm. Cô đến và đưa nó cho cậu. Mặt và tóc cô đều ướt, chắc là cô vừa đi rửa mặt về. “Bởi vì em mà anh phải chạy 2 vòng. Em rất xin lỗi. Điều đó hẳn là khó khăn lắm.” Lee Hyun trả lời thẳng thắn. “Không có gì đâu.” “Các giáo sư cũng thật quá đáng, nếu chúng ta đến đây để tập huấn thì tại sao phải luyện tập nặng nề như vậy chứ?” Khi một người phụ nữ chỉ trích thứ gì đó, ý kiến của họ thường ngược lại những gì họ nói. Điều cần làm trong tình huống này là phải đồng lòng nhất trí và vượt qua những thử thách đã đặt ra. Thay vì tìm giải pháp hay tự suy luận, chỉ cần sử dụng những từ dễ hiểu để kiếm điểm. Bên cạnh đó, Lee Hyun nhìn Hong Seonye như chưa từng nhìn trước đây và trả lời. “Huấn luyện địa ngục thật ra rất dễ dàng.” “Dễ dàng?” “Nó không đến mức phải gọi là ‘huấn luyện địa ngục’ đâu.” Thường thì với cái tên như vậy, nó cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu nó diễn ra giống với kế hoạch của Lee Hyun thì mọi chuyện sẽ rất suôn sẻ. Khi đến hòn đảo này, họ xếp hàng và đi bộ 20km vào sâu trong núi. Sau đó, họ tập thể dục khoảng 3 tiếng đồng hồ với ý nghĩa là đang đánh trận. Tiếp theo là một bữa ăn chỉ kéo dài 5 phút, và tiếp tục một bài tập nữa. Khi đó họ bị quăng xuống biển, nước ngập nửa người và phải vừa chạy vừa mang theo một khúc gỗ. Ngoài ra còn cả việc phải kéo lê một khúc gỗ trên bãi bùn lầy lội nữa. Một biện pháp tập thể dục tốt với những khúc gỗ nặng. Sau cùng, họ chỉ được ngủ 2 tiếng mỗi ngày. Với chừng đó thì chẳng thể gọi đây là huấn luyện cơ bản được. Cậu đã học được điều này bằng cách quan sát các võ sư ở võ đường. Đây không phải là điểm đột phá của con người! Nếu bạn đã khao khát thì bạn sẽ làm được. Kể cả khi bạn không thành công. Để đạt được sức mạnh đỉnh cao, điều này chẳng là gì cả. Sau khi quan sát họ, Lee Hyun đột nhiên điều chỉnh việc luyện tập của cậu để gắn liền với các tiêu chuẩn của họ. “Uh huh.” Hong Seonye lại nghĩ khác. Mặc dù cậu thể hiện rằng mình rất khỏe mạnh bằng việc chạy thay cô, và điều cô cần ở một người đàn ông là sự thể hiện mình, và chẳng hề quan tâm đến điều gì khác. ‘Anh ấy thích mình sao?’ Lại một sự hiểu lầm nữa. Họ vừa ăn xong bữa tối. Họ đã có một bữa thịnh soạn trong khi những nhóm khác ghen tị liếc nhìn và thèm rỏ dãi. Bữa ăn của những nhóm kia thật đơn giản: kimchi ramen, ramen bò, Neoguri ramen (1 loại ramen hải sản), hoặc một vài loại thức ăn mà họ không nhớ được. Một vài nhóm có mỳ lạnh với gia vị, nhưng chúng chẳng là gì khi so sánh với những gì mà nhóm của Lee Hyun được ăn. Cúc cù cu cu… Dường như mỗi khi con gà nhỏ nhất Half Sauce Half Fried gáy, thì âm thanh tanh tách của ngọn lửa hay tiếng nuốt nước bọt đều nghe thấy rõ. “Nghe thấy gì không? Đằng kia có gà để làm thức ăn đấy.” “Gato vãi chưởng. Ngon quá đi mất.” Mức độ tuyệt vọng của mọi người ở nơi hoang vu này là rất khác nhau. Có lẽ tại thời điểm này, nếu hỏi 3 thứ cần thiết nhất với họ lúc này là gì, thì ai cũng sẽ trả lời như sau - Lee Hyun - Một cái bật lửa - Half Sauce Half Fried Bữa ăn kết thúc với cái bánh gato không hề nhỏ với nhóm của Lee Hyun, và giờ là lúc cho bài kiểm tra lòng can đảm. “Hãy đi tìm những mẩu giấy được giấu trong ngọn núi đằng kia. Nhóm nào tìm thấy nhiều nhất sẽ được phần thưởng là đồ uống.” Một bài kiểm tra lòng dũng cảm trong ngọn núi tối tăm mù mịt. Trong đó ẩn chứa rất nhiều loài rắn rết hoặc các động vật khác, chúng chỉ chực chờ tấn công con người. Nhóm của Lee Hyun lại một lần nữa vô tình xếp thứ nhất. “Chân tuôi vẫn còn nhức lắm.” “Ahh…. Buồn ngủ quớ, đói quớ, nhớ mẹ quớ….” Hầu hết mọi người đã quá mệt mỏi nên không có nhóm nào tham gia cùng cả. Chỉ có Lee Hyun, Seoyoon và Park Sunjo là đi lang thang và tìm được 10 mảnh giấy. Khi đồng hồ điểm 11h đêm, ai cũng chìm vào giấc ngủ. Họ đi tàu đến, dựng lều, nấu ăn, và chạy bộ; bởi vì họ đã làm những việc mà trước đây chưa từng động tay động chân nên rất dễ cảm thấy mệt mỏi. Tiếng sóng ở ngoài biển và tiếng ngáy ở trong lều hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản nhạc bất hủ đến mất ngủ. Rào rào! Khò khò! Rào rào! Ứ…. ứ….ớ….ớ….. *** Lee Hyun thức dậy như thường lệ. ‘Không biết Hayan ở nhà có ăn uống tử tế không nữa. Còn phải mang thức ăn vào bệnh viện cho bà nữa.’ Trên đảo này cậu chẳng thể làm gì. Chẳng thể vào trang chủ của hội Dark Gamer để tìm kiếm thông tin, cũng như kiểm tra giá các mặt hàng trên trang đấu giá. Điều duy nhất để làm là nghỉ ngơi thư giãn. ‘Chẳng mấy khi được thoải mái thế này.’ Lần đầu tiên cậu thực sự thấy thư giãn sau mấy năm qua. Lee Hyun lặng lẽ đi ra khỏi lều. Cậu có thể nghe thấy sự thay đổi âm thanh giữa những con sóng và tiếng ngáy. Trời tối đến mức cậu chỉ gần như có thể biết bình minh đang dần đến nhờ nhìn mặt trăng và các ngôi sao. “Đẹp thật.” Lee Hyun bước đi trên bãi cát trắng. Giống như những người khác, Lee Hyun cũng muốn tìm hiểu mọi người và đi chơi với họ. Nhưng điều đó là không thể. ‘Mình không thể trở nên nổi bật giống họ được. Mình cần phải thu mình trong bóng tối, để kiếm được nhiều tiền và dễ sống hơn.’ Cậu có một mối quan hệ lạ lùng với những người bạn hay những sinh viên khóa trên mà cậu biết. Những người bạn thời tiểu học của cậu đều cho rằng cậu đã chuyển đi. Cha mẹ họ đã nói với Lee Hyun. “Đừng chơi với con tôi.” Khi còn nhỏ, Lee Hyun thắc mắc tại sao lại như vậy, cậu chẳng hề biết lí do. “Bố mẹ cậu đều đã qua đời. Và tôi nghe nói rằng cậu đang sống trong một căn nhà ọp ẹp, nên tốt nhất là đừng có la liếm con tôi.” Hóa ra là vì cậu không cha không mẹ và có hoàn cảnh sống khó khăn nên không thể có bạn bè. Cứ khi nào đồ đạc bị thất lạc hay bị mất tiền, các giáo viên đều nghi ngờ Lee Hyun. Chính vì dòng đời xô đẩy nên bây giờ cậu mới trở nên keo kiệt như vậy. Nhưng cậu phần nào cũng hiểu được tâm lí của những bậc phụ huynh. ‘Vì tương lai con em chúng ta, kệ cha con em chúng nó phải không. Sẵn sàng nhúng tay can thiệp vào bất cứ thứ gì mà họ cho là xấu, ảnh hưởng đến con cái họ.’ Lee Hyun không muốn nhớ lại tuổi thơ cơ cực ấy nữa. Cậu muốn giành thời gian để thư giãn ở đây. Cậu chỉ có thể có được điều đó ở chuyến tập huấn này, khi về nhà thì cậu lại phải cắm đầu làm việc. Lee Hyun thư giãn và đi dạo vào buổi sáng. Nhưng trên một hòn đá ở phía xa, một ai đó dậy sớm hơn cậu và đang ngồi đó. Chính là Seoyoon. Cô nằm cạnh Lee Hyun và có thể ngủ một chút, nhưng sau đó cô cảm thấy không thoải mái và đứng dậy rời đi. “……” Seoyoon cũng để ý thấy Lee Hyun nhưng cô không nói gì cả. Cô đơn giản là nhìn xuống vị trí bên cạnh mình. Lee Hyun ngồi cạnh cô. Tất nhiên là cậu phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem việc đó có ổn không. ‘Ý cô là ngồi xuống hả? Tôi có thể ngồi không? Đừng có mà giận khi tôi ngồi xuống đấy. Có lẽ cô ấy sẽ trả thù mình trong tương lai nếu mình làm vậy…’ Trời vẫn tối thui. Lee Hyun và Seoyoon ngồi trên cùng một tảng đá và ngắm nhìn biển. (tối đen thì ngắm cục gạch gì không biết :v) Dưới ánh sáng của muôn vì sao trên trời cùng một đại dương rộng lớn đang trải dài trước mắt họ. Sự ngập ngừng đã tan biến khi họ cùng ngồi đó nghỉ ngơi. “…..” Seoyoon không mở miệng hoàn toàn nhưng rõ ràng là cô muốn nói gì đó. Do quá căng thẳng nên cô không thể nói ra lời nào. Thực tế là cô muốn nói rất nhiều nhưng lại không biết diễn tả bằng lời. Việc cô muốn làm bạn là sự thật. Và cô muốn có một cuộc nói chuyện tốt đẹp nhưng lại không biết cách vượt qua căng thẳng. ‘Mình không biết phải nói gì cả. Vậy người ta làm cách nào để truyền tải sự chân thành qua lời nói nhỉ?’ Đôi khi Seoyoon nhìn sâu vào đôi mắt của Lee Hyun rất lâu. Trong khi đó, cái nhìn ấy khiến Lee Hyun suy nghĩ điên cuồng. ‘Cô biết tôi là người đã tạo ra những bức tượng hay là cái gì hả? Tôi biết bức tượng đẹp đẽ ở Morata sớm muộn gì cũng làm lộ thân phận thôi. Mà không, ở vùng đất tuyệt vọng, khi cô thấy tôi điêu khắc những bức tượng, phải chăng cô đã biết từ lúc đó? Không biết rằng cô có biết bức tượng ở làng Baran là dựa theo cô hay không. Ah… Cái nhìn này y hệt lúc tôi bị cảm lạnh và cô đã bắt tôi nuốt cái thứ đồ ăn kinh khủng đó. Chuẩn không cần chỉnh.’ Suy nghĩ hư cấu, nghi ngờ và sợ hãi, tất cả cùng hiện ra như bình minh đang lên. *** Lối vào Morata. “Hehe, cảm ơn nhiều.” “Chúng ta đã gây ra nhiều rắc rối cho Da’in.” “Nhờ cô mà chúng tôi có thể làm xong nhiệm vụ này.” Trước cổng, có một tổ đội đang giải tán. Nơi mà họ thám hiểm là Spring of Oblivion trong Twilight Ruins! “Thật không thể tin được. Chúng ta đã chinh phục được Twilight Ruins.” “Đã thế còn nhặt được vô số item, quả là một trải nghiệm thú vị. Tất cả đều là nhờ Da’in..” “Heh, đừng bận tâm.” Trong số các thành viên tổ đội, có một Shaman rất đáng nhớ. Shaman là những người thuộc dạng cái gì cũng biết nhưng chỉ biết chút chút. Biết đủ các thể loại phép thuật, từ hồi phục, ma thuật, buff, nguyền rủa, thật rắc rối cho một class. Không hề thấy một điểm khả quan nào ở class này cả. Cho nên khi lập nhóm, chẳng ai muốn chừa một chỗ cho Shaman. Họ không hồi phục tốt như Cleric, và họ chỉ hoạt động được ở một số nơi nhất định; cho nên ở hầu hết trường hợp, mỗi khi một Shaman được mời vào nhóm thì họ chỉ đóng vai trò hỗ trợ. Nhưng Shaman Da’in lại ở một đẳng cấp khác khi so sánh với Shaman thông thường. Phép thuật hồi phục của cô còn tốt hơn Cleric, và sát thương phép thuật của cô còn gần đạt đến đẳng cấp của Wizard. Làm mù. Ma thuật phong tỏa. Sử dụng cây leo để che mắt và trói chân kẻ địch. Những mũi tên vô hình. Và cả phép triệu hồi (Chai en). Khi những skill của cô được sử dụng để đạt hiệu quả cao nhất thì khả năng làm chủ skill của cô cũng rất nhuần nhuyễn. Chẳng trách những thành viên trong nhóm đều phát cuồng vì Da’in. “Hehehe, vậy chúng ta kết bạn nhé?” Mọi người gật đầu như gà mổ thóc khi Da’in gợi ý. “Uhm, ok.” “Sau đó thì chúng ta có thể làm thêm vài hiệp nữa.” Da’in chào tạm biệt nhóm người; sau đó, cô đi dạo quanh Morata. Sau khi tiến vào, cô nhìn thấy rất nhiều cửa hàng đang trong quá trình xây dựng mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây. “Tuyển người đi săn ở ngọn đồi phía nam. Là Wizard thì càng tốt.” “Tuyển người trên level 300. Đặc biệt là tanker có thể chịu sát thương từ quái vật level 400.” “Tuyển Wizard. Necromancer hay Summoner đều được chào đón. Cùng làm nhiệm vụ.” Có rất nhiều người chơi đang tuyển thành viên đi săn hoặc làm nhiệm vụ. Trong khi các công nhân mặc đồ bảo hộ màu xanh đang tạo ra các item thì những chủ cửa hàng đang sắp đặt đồ đạc của họ. Thợ may, đức tin, và thương mại đã mở ra. Từ những nhà cung cấp đồ dệt may nhỏ, da và vải đã được đặt hàng. Thay vì đến các thành phố khác để mua loại da đắt tiền, những nhà thám hiểm ở đây trả tiền để có các trang bị được thiết kế riêng nhằm trao đổi. Từ khi Morata là nơi dẫn đầu ngành công nghiệp dệt may, các item khá tốt đã được làm ra từ những nguyên liệu nhận được. Những chủ cửa hàng ngoan đạo có thể giải trừ lời nguyền hoặc ban phước, trong khi đó họ cũng có thể huấn luyện Paladin hay Cleric. Khu buôn bán là một nơi phổ biến và luôn thu hút các Merchant. Ở Morata, cùng với sự gia tăng dân số thì nhu cầu các mặt hàng sang trọng, đồ ăn thức uống, vũ khí và giáp trụ cũng tăng theo. Trong khi đó có những người kiếm được item tốt từ Morata, và kiếm lời bằng cách bán những nguyên liệu ở khu vực khác. Guild Mercenary (Đánh thuê) cuối cùng cũng hoàn thành. Thành viên của đoàn lính đánh thuê Red Shield tụ tập lại sau một đời đâm thuê chém mướn. Sau khi cùng nhâm nhi với các lính đánh thuê, họ chia sẻ đôi lời về cuộc đời mình. Một vài trường hợp, có người không muốn lập nhóm làm nhiệm vụ và họ đã thuê những người lính này. Cuộc đối thoại giữa họ là liệu rằng những người lính sớm được thuê có đủ năng lực cơ bản để làm việc hay không. Sau khi xem xét danh tiếng, level, cơ hội được nhận sẽ phụ thuộc vào độ thân mật. Mặc dù cái giá phải trả là khá cao và phải trợ cấp hàng ngày, nhưng vô số người chơi vẫn tìm đến họ vì tiền nào của ấy, giá cao chứng tỏ họ rất được việc. Trong khi Da’in đi xung quanh thị trấn để mua những mặt hàng thiết yếu, cô tiến đến một nhóm người đang cần tìm Wizard. “Class Shaman. Nếu bạn không phiền, level của tôi là 227.” “Nó hơi thấp… để tôi thử nói chuyện với những thành viên khác trong nhóm xem sao.” Trưởng nhóm là Paikeumaen (Pike-Man), với vũ khí là cây thương. Sau khi bàn bạc với các thành viên khác thông qua pm, anh ta gật đầu. “Dường như bạn rất nổi tiếng. Chào mừng Da’in về với đội của tôi. Nhiệm vụ được ủy thác của chúng tôi là trừng phạt những tên hầu của Skull trước khi mặt trời lặn. Bạn có muốn tham gia không?” “Được!” Da’in vẫn gia nhập đội mặc dù đó là một nhiệm vụ khá đơn giản. Địa điểm làm nhiệm vụ là Green Lake, gần thị trấn Morata. Da’in cùng các thành viên trong nhóm tiến về khu vực đó.
Legendary Moonlight Sculptor ''Con đường Đế Vương'' Tác giả: Kim Tae-Hyung -----o0o-----Quyển 12 Chương 5: Bại lộ thân phận Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537 Mời đọc Ngày tập huấn thứ 2 . Buổi sáng đến; cùng với một loạt các âm thanh kỳ lạ phát ra từ các căn lều. "Khò khò khò khò." "Khọt khọt khọt khọt!" "Mk ... đùi của mình." Cơn đau do hậu quả của hoạt động chạy bộ ngày hôm qua. Cơn đau xảy ra trong suốt sự kiện đó thậm chí còn không thể so sánh được với cơn đau cơ bắp diễn ra trong ngày hôm sau! "Tất cả dậy đi nào. Trời sáng rồi!" Từng giáo sư đi vòng quanh các căn lều để đánh thức mọi người dậy. Với đôi mắt híp tịt vì buồn ngủ, mọi người nhanh chóng đi rửa mặt và vội vàng chuẩn bị bữa sáng. Nhóm nào cũng gà gật trong bữa ăn. Ngày hôm qua, do những khó nhọc của cuộc chạy bộ mang lại, họ đơn giản chỉ ăn ramen bởi không ai còn sức để nấu ăn cả; hôm nay thì phải nói là quá trời thức ăn. Chigeulchigeul. (tiếng xèo xèo khi rán mỡ) Nướng thịt lợn, và đồng thời mở một chai rượu táo. "Bọn em làm vài ly Soju được chứ ạ?" Một số sinh viên hỏi các giảng viên với giọng khàn khàn. Rượu chè buổi sáng là hoạt động không được cho phép trong đợt tập huấn. Các giảng viên vui mừng đồng ý. "Mái thoải đi mấy đứa! Cứ thử uống rồi xem có chịu được buổi huấn luyện địa ngục ngày hôm nay không!" Cả đám ỉu xìu rồi đặt lại chai Soju vào trong hộp. Trong nhóm của Lee Hyun, cậu sử dụng những nguyên liệu còn sót lại để làm món hầm (gồm thịt và rau); kèm thêm đĩa kim chi làm từ cây cải non. Cậu hấp cơm bằng sotdanji (kiểu cái chảo nướng của VN mình khi đi ăn đồ nướng ấy), cho đến khi khói bốc lên mù mịt, cơm trong chảo gần như thành “cháy” thì mọi người mới được phép ăn (mình nghĩ Weed làm cơm cháy như kiểu cơm cháy Ninh Bình :D) "Anh à món này đúng là ngon số dzách!" Choi Sang-jung giơ 2 tay cho Lee Hyun 2 like. Min Sura vừa nhai nhóp nhép vừa hỏi. "Anh học nấu ăn ở đâu thế?" Chắc chắn đàn ông đích thực là những người có thể nấu ăn ngon, quy chuẩn từ xưa đến nay rồi. Nếu bạn có thể nấu ăn hằng ngày và chỉ dành cho 1 người phụ nữ, cô ấy sẽ không thể làm gì khác ngoài việc yêu bạn Y. Xuất phát từ quan điểm đó, học nấu ăn chính là 1 đức tính tốt đẹp của một người đàn ông! "Cứ nấu ăn ở nhà vài năm thì kỹ năng nấu nướng sẽ tăng lên thôi. Chắc tôi vào bếp cũng phải được thập kỷ rồi." "Uổi, anh nấu ăn từ khi còn bé cơ á? Thảo nào ăn ngon thế." "Vì hoàn cảnh thôi. Và có một số món ăn thì tôi học được trong trong Royal Road." Royal Road có skill Cooking riêng biệt. Tuy nhiên, chỉ dựa vào mỗi skill thì không thể nấu ăn hoàn chỉnh được. Trong thực tế, chỉ cần lượng nước cho vào không đúng, thì hậu quả để lại cũng vcl (vô cùng lớn) rồi. Lúc đó, hoặc là ăn cháo hoặc là đổ cơm vào sọt rác hết. Luyện tập nấu ăn trong Royal Road giúp giảm thiểu những lỗi dễ gặp phải và thậm chí có tác dụng trong việc phân tích mùi vị. Tuy nhiên, để sao chép mùi vị 1 cách chuẩn xác, yêu cầu đặt ra là phải tìm được số lượng nguyên liệu, gia vị chính xác trong công thức. Lee Hyun nghiên cứu các công thức nấu ăn như vậy trong nhiều ngày. Rất nhiều phần trong công thức nấu ăn ở thế giới ảo không được diễn tả đúng ở đời thực. Sau khi ăn sáng xong, cuộc huấn luyện địa ngục 1 lần nữa lại bắt đầu! "Tất cả các nhóm nhảy cóc đi nào. Chỉ cần 300m thôi là đủ." "Uoooooooooooooo." Sau những lời vàng ngọc của vị giáo sư, sự bất bình trong đám sinh viên trở nên cực lớn. Họ đang bị chuột rút, vậy mà bị bắt nhảy cóc 300 mét. Thực tế, chiều dài quãng đường không đến nỗi dài vì vậy vụ nhảy cóc này đã kết thúc chóng vánh. "Hôm nay không tệ lắm nhỉ. Thậm chí không mất hơn 20 phút." "Các giáo sư cũng có lương tâm đấy, huh." "Tôi muốn trở lại lều để được ngủ ngon hơn." Cuộc nói chuyện của đám sinh viên đã có một chút thoải mái. Sau đó, như để đánh sâu hơn sự oán giận vào lòng mỗi người, một giáo sư nói. "Khởi động xong rồi ấy nhỉ?" Vì đám sinh viên đã quá lạm dụng cơ bắp của họ trong thời gian chạy của ngày hôm qua, nên vụ khởi động này là cần thiết để giúp họ đỡ bị căng cơ! Địa ngục thực sự của lịch tập huấn hôm nay là chèo thuyền. Tám người trên 1 chiếc thuyền gỗ. "Luật rất đơn giản. Chèo thuyền 1 vòng quanh đảo thôi." Vì các giáo sư không thể để mắt được hết mọi người, nên tất cả đều được trang bị áo phao. Họ cũng thuê thuyền đánh cá để di chuyển ra xung quanh, giúp phát hiện bất cứ tai nạn có thể xảy ra. Lee Hyun kiểm tra các chi tiết của con thuyền. 'Con thuyền này cũ phết rồi. Chí ít cũng phải 10 tuổi. Mình chẳng có tí kinh nghiệm nào về việc chèo thuyền cả, thôi thì cứ thử liều mình 1 lần xem sao.' Lee Hyun cố gắng nắm lấy mái chèo nhưng Choi Sang-jung đã vồ lấy chúng trước. "Anh, để em làm cho." "Cậu chắc chứ?" "Vâng, anh nên nghỉ ngơi chút đi. Khi nào em mệt thì anh thay nhé." Choi Sang-jung cảm thấy rất hối hận vì đã để Lee Hyun phải vất vả 1 mình cho đến bây giờ. Trong khi các nhóm khác phải chịu đựng đau khổ, thì nhóm của họ đang được sống thoải mái, tất cả là nhờ Lee Hyun. "Kkeungcha!" (Hây a) Choi Sang-jung chèo thuyền. Kkulreong. "Huh?" Kkulreongkkulreong. Mỗi lần mái chèo di chuyển, chiếc thuyền lại chao đảo mất phương hướng. May mà nó chắc chắn hơn so với bề ngoài. "Bên trái, rẽ trái đi!" "Ah! Những con sóng đang đến theo hướng này!" Những cơn sóng va đập vào thuyền theo hướng ngược với hướng chèo, gây cản trở cho cái ý định dạo quanh đảo 1 vòng của họ. Mỗi khi sóng đến, nó làm con thuyển chao đảo và làm chậm tốc độ. Choi Sang-jung và Park Sunjo luân phiên chèo thuyền trong hơn 40 phút. Lưng họ đã ướt đẫm mồ hôi. "Muốn chuyển cho tôi rồi hả?" "Vâng, thưa anh." Park Sunjo đứng dậy và đổi chỗ cho Lee Hyun. Lee Hyun nắm chặt mái chèo bằng cả hai bàn tay. Và quẩy. Kkulreong! Lực do cậu gây ra lớn hơn của Choi Sang-jung rất nhiều! Con thuyền nghiêng ngả một chút trước khi lấy lại thăng bằng. Cái khó ở đây là phải lựa theo những cơn sóng để chèo thuyền.. 'Không dễ chút nào.' Lee Hyun thả lỏng.. Sẽ tốn nhiều năng lượng hơn nếu cậu cố gắng chèo ngược dòng. Cậu điều chỉnh sức mạnh của mình cho phù hợp để không cảm thấy mệt mỏi một cách nhanh chóng. Sau cùng, mái chèo sẽ trở thành một phần của cánh tay. (nhân kiếm hợp nhất :v) ‘Mượn gió bẻ măng. Cứ thể mà triển, không có chút chướng ngại nào.’ Lee Hyun quẩy mái chèo đúng như những gì cậu cảm nhận được từ lực đẩy của nước. Cậu dựa hoàn toàn vào những cơn sóng xô đến, để con thuyền cứ thế lướt đi. Sau đó cậu lại tác động 1 lực vừa phải vào mỗi mái chèo. Seureureureureureong. Việc chèo thuyền không quá vất vả, con thuyền cứ thế rẽ sóng về phía trước một cách dễ dàng. Nếu không có lực cản sóng thì con thuyền sẽ không bị đẩy ngược lại. Tuy nó vẫn chưa là gì khi so sánh với những ngư dân lành nghề, nhưng khoảng cách con thuyền di chuyển được lúc này so với khi Choi Sang-jung và Park Sunjo điều khiển là rất khác biệt. Choi Sang-Jung tò mò hỏi. "Anh ơi, trước đây anh đi thuyền rồi à?" Dĩ nhiên là Lee Hyun chưa đi thuyền bao giờ. Chuyện đó vượt quá khả năng của cậu. Dù đó chỉ là một chiếc thuyền câu tôm, hay 1 loại thuyền tệ hại nào đó. "Tôi cảm nhận được mái chèo" "Huh?" Với Lee Hyun, đó là một câu trả lời dễ dàng; nhưng bởi vì câu nói mang đầy tính triết học đó được xây dựng lên từ rất nhiều kinh nghiệm cậu đã trải qua, nên những người khác khó mà lĩnh hội được. Nếu bạn không chịu lao động chân tay, bạn sẽ phải chịu đau khổ khi trải qua điều đó. Chẳng hạn như công việc xúc đất vất vả. Sau một thời gian dài nỗ lực, việc đó sẽ trở nên dễ dàng hơn với những người đã quen với nó. Con thuyền nhẹ nhàng di chuyển bất cứ khi nào Lee Hyun lèo lái. Hòn đảo của thiên nhiên hoang sơ và biển xanh rộng lớn! Trong khi thực hiện vòng đua, họ có thể ghé vào khu Silmido để được giúp đỡ. Sau đó mọi người sẽ ăn trưa, và sau bữa trưa là thi đấu thể thao. Đám sinh viên vẫn còn mệt mỏi và kiệt sức, trong khi đó, sức nóng từ mặt trời tỏa ra vẫn còn rất mạnh. Nhờ cảnh biển và được hít thở không khí trong lành, sinh lực trong mọi người bất ngờ được hồi phục lại. Một món quà từ thiên nhiên. Lee Hyun cũng vậy, và cậu quyết chơi hết mình. Bóng đá, đấu vật, và đẩy người trên cầu gỗ. Dù chỉ sử dụng sức mạnh ở mức trung bình, tổng điểm cậu đạt được vẫn minh chứng cho sức mạnh áp đảo của cậu. Màn trình diễn của cậu đã thu hút sự chú ý của những người khác. Một nữ sinh viên, Park Sumin, dường như đã nhận ra điều gì đó và vỗ tay. "Đúng rồi! Mình chắc rằng đã nhìn thấy anh ấy ở đâu đó." Lee Hyun nghe được những lời đó từ 1 bên tai và trái tim cậu bỗng đập mạnh. ‘Mọi người phát hiện ra mình là Weed rồi sao?' Cho đến giờ, vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ họ có thể nhận ra cậu. Cậu chưa từng lộ diện trước đây khi còn chơi Continent of Magic, và khoảng thời gian biến thân thành Karichwi thì cậu là một 1 con Orc. Cho dù đôi mắt của 1 người có tốt hay sắc bén thế nào, thì họ cũng không thể hình dung ra con Orc đó là Lee Hyun. Rồi cả cuộc săn rồng nữa, cũng không thể. Lúc đó cậu là một con Skeleton với thân hình toàn xương và khuôn mặt cũng toàn xương nốt. Sự thật không bao giờ được công khai. Gần đây KMC Media bắt đầu một chương trình có tên 'Weed'. Nhưng chương trình đó không hề tiết lộ thông tin đó có phải Chiến thần Weed của game Continent of Magic hay không. Đó là quyết định của biên tập viên nhằm cố tình che giấu danh tính cậu. Chương trình nói về Vương quốc Vampire Todeum là một chương trình phát sóng quan trọng. Vị anh hùng mới nổi của lục địa Versailles, Weed, kẻ thách thức những điều không tưởng. Để giữ lại sự bí ẩn của Weed, họ biên tập lại hoặc chặn toàn bộ thông tin về cậu. Và nhà điêu khắc Weed cũng không quá nổi bật trong game! Trong khi đó, nó mới chỉ lên sóng được 2 tuần gần đây. Tỷ lệ người xem của nó ở hạng bét, nhưng vẫn còn một mặt khả quan là sự bí ẩn về Weed vẫn được giữ nguyên. Bởi vì nhà điêu khắc Weed không phải là một cái tên vô danh. Lãnh chúa của Morata, bá tước của Morata! Trinh sát từ các guild liên tục điều tra về người được biết đến là nhà điêu khắc giỏi nhất lục địa Versailles. Lee Hyun biết cậu lại nổi tiếng thêm lần nữa nhờ các tác phẩm điêu khắc của mình. Nhưng độ nổi tiếng nhà điêu khắc Weed chẳng là gì khi so với Chiến thần Weed, chỉ vài người biết rằng hai người đó là 1. Tóm lại, trong thực tế, có rất ít người có thể thấy sự liên quan giữa Lee Hyun và 2 nhân vật nổi tiếng trên. Park Sumin chỉ ngón tay về phía Lee Hyun. "Trước đây mình đã trông thấy anh ấy rồi! Một lần vào 2 năm trước!" Tất cả các giảng viên và sinh viên đều tập trung ánh mắt vào cậu. Lee Hyun méo mặt. "2 năm trước?" Cậu lắc đầu sang một bên nhưng không nhớ ra gì cả. "Gì cơ, cô thấy tôi ở chỗ nào vậy?" "Anh không nhớ sự kiện diễn ra cũng khá lâu rồi à?" Mọi người đều suy nghĩ vì sao Park Sumin lại nói với giọng tự tin như vậy. "Princess Knight, phải không?" Princess Knight. Cậu đi cùng em gái và tham dự cuộc thi tại trường. Trong số đó là một cuộc thi được gọi là 'Princess Set.' (Giải cứu công chúa) Và rồi, Park Sumin cố gắng nhớ lại video cô đã xem trên Internet và kể lại để xem còn ai nhớ nữa không. Lúc đó, những bước di chuyển Lee Hyun thật không thể tin được. Cậu vượt qua những trở ngại như 1 cơn lốc, làm vỡ những quả bóng nước bằng nắm đấm và đôi chân của mình. Sau đó, cậu chỉ cần một bước nhảy để phi thân qua tường. Do cuộc thi này thu hút rất nhiều người tham gia vì tiền thưởng khá lớn, nên video được phổ biến rộng rãi trên internet và đã có rất nhiều người xem nó. "Pr..Princess Knight?" "Ah, anh là cái người ở lễ hội đó hả." Từ câu chuyện của Park Sumin, mọi người bắt đầu nhớ lại cuộc thi đó. Lee Hyun nhăn mặt. Đối với cậu, việc có một biệt danh là "Princess Knight” không có gì đáng hãnh diện cả. "Cô nhầm người rồi. Tôi không phải là người đó đâu." Nói dối! Nhưng Park Sumin gật gật cái đầu. "Hiển nhiên anh là Princess Knight. Mặc dù video đó cũng ngắn thôi, nhưng khuôn mặt chàng trai đó y chang anh, giờ trông vẫn thế." "À ừ, đừng quá chắc chắn thế." "Vẻ mặt anh lúc phủ nhận trông chả đáng tin tẹo nào." "......" Lúc đó, Lee Hyun được phong cho danh hiệu Princess Knight và được khắc cả huy hiệu bằng thép. "Đến đây uống nước đi. Princess Knight! " "Vâng, thưa tiền bối." Kết thúc sự kiện thể thao là 1 bữa tiệc chè chén. Có thể coi đây là sự kiện cuối cùng của đợt tập huấn. Độ nổi tiếng của Lee Hyun cơ bản là tăng vọt. Các giáo sư gọi cậu đi loanh quanh cùng, cùng với đó, cũng có vài lần các sinh viên khác đến hỏi thăm cậu. "À, cậu là Lee Hyun nhỉ. Cậu đã gây bất ngờ ở mọi nhiệm vụ ...... dù sao thì cậu cũng đã làm rất tốt trong đợt tập huấn này. Giờ thì uống thôi." "Vâng, thưa thầy." Lee Hyun làm 1 vòng gặp mặt các giáo sư và uống cạn những ly rượu được mời mà không để sót lại 1 giọt. Làm vậy để kiếm được đủ tín chỉ từ các giáo sư, việc này sẽ giúp cho cuộc sống đại học của cậu trở nên thuận lợi hơn. Nịnh nọt thông qua thái độ uống rượu! Là lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát, lá nát đùm lá te tua. Có gì đó không đúng trong câu tục ngữ này Nhưng đó là một quy tắc hợp lý để mọi người sống theo. "Lee Hyun ộp pa. Xin hãy giúp em." "Sao thế em." "Phiền anh đốt lửa ở đây được không ạ." Họ có lý do để thay đổi cách xưng hô với cậu. Hầu hết trong số họ, bao gồm cả các sinh viên bị học lại, đều cẩn thận gọi cậu là Oppa. Nhưng với 1 người thiếu nhạy cảm như Lee Hyun, cậu chẳng hề nhúc nhích. Cậu huỵch toẹt 1 câu khô như rơm. "Dùng bật lửa đi." (lạnh lùng boy..) Lee Hyun làm mặt ngầu. Tuy nhiên, đám sinh viên vẫn không chịu bỏ cuộc. "Em muốn xem cách anh đánh lửa bằng gỗ ý." Những người đối xử lạnh nhạt với cậu trước đây cũng biểu hiện sự thích thú. "Qua đây đi." "Bọn em nợ anh 1 ly." Với mục đích kết thân cùng Lee Hyun, những tiền bối khóa trên gọi cậu đến chém gió vài câu. Đặc biệt là những đàn chị, vì cậu cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt của họ. Ánh mắt hau háu của những con ngựa giống! Với những nhóm lớn và có tầm ảnh hưởng, cậu không còn sự lựa chọn nào ngoài việc lặng lẽ đi đến nơi mà tiếng gọi vang lên. "Thâm niên không quan trọng, ok?" "Nhìn những bắp chân này mà xem. Ôi trời ơi, cứng rắn quá. Hohoho." Lee Hyun không quen với việc này. Từ chỗ này đến chỗ nọ, những tân sinh viên và tiền bối khóa trên cười nói vui vẻ với nhau cùng đồ uống trên tay. "Whew. Không phải dạng vừa đâu. Chèo thuyền khó vãi nồi ra ý." "Nhưng nhờ các tiền bối mà bọn em có thể hoàn thành tốt đợt tập huấn này." Giao lưu và kết hợp! Mặc dù sự mệt mỏi của mọi người đều đã tới đỉnh; nhưng bằng cách vượt qua những khó khăn và nghịch cảnh như vậy, những tân sinh viên và tiền bối khóa trên hình thành một sự tôn trọng giành cho nhau. Cho dù đó là cuộc thi tài năng hay huấn luyện địa ngục, trong vài giờ hoặc lâu hơn, họ sẽ để tất cả lại phía sau và những kỷ niệm hạnh phúc của họ sẽ còn mãi. Vì vậy, tất cả đều chia sẻ đồ uống cho đến khi màn đêm buông xuống. Vào lúc 11 giờ đêm, từng người một, tất cả đều rơi vào giấc ngủ do kiệt sức. *** "Oáppppppp." Lee Hyun tỉnh dậy và đắm chìm trong bầu không khí trong lành. Mặc dù đêm qua dường như cậu uống quá nhiều cho đến say, nhưng vẫn không có sự thay đổi nào trong thời gian biểu buổi sáng của cậu. ‘Giờ thì đến lúc phải về rồi.’ Cậu có chút thất vọng, nhưng dường như, những mục tiêu đặt ra khi đến với đợt tập huấn này đều đã được cậu hoàn thành. Thực tế là ngay sau khi trở về nhà; cậu muốn kết nối lại ngay với Royal Road. Trong suốt ba ngày và hai đêm vắng mặt, cậu chắc chắn rằng bằng cách này hay cách khác thì mọi chuyện đã phát triển thêm. Cậu sẽ lại một lần nữa ẩn thân trong bóng tối trong những hoạt động mang đậm chất Dark Gamer, bằng việc kiếm tiền thông qua nhiệm vụ và các item cùng những đồng đội đầy tham vọng của mình; và điều này sẽ trở thành một giấc mơ không hơn không kém. Đó là một chiến trường khốc liệt chứ không chỉ đơn thuần là một trò chơi! Lee Hyun cần trở về thế giới đó. ‘Hôm nay, có lẽ mình phải đến võ đường 1 lát. Cần phải làm tí thể dục buổi sáng.’ Lee Hyun rời khỏi nhà. Cậu thả lỏng cơ bắp cứng nhắc của mình bằng cách đi bộ loanh quanh và định chạy. Nhưng cũng giống như ngày hôm qua, cậu phát hiện ra Seoyoon đang ngồi trên tảng đá. ‘Cô ấy ngồi đó từ lúc nào ý nhỉ?’ Lee Hyun tiếp cận cô và nói. "Chào." "......" "Sao cô dậy sớm vậy?" "......" Vẫn không có câu trả lời. Lee Hyun lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, và đó là tất cả kể từ lúc cậu ngồi xuống. 1 lần nữa, Lee Hyun lại ngồi trên tảng đá. Tâm trí cậu rối bời vì ý nghĩ lúc này không thể tập luyện được, và cậu thì không muốn chỉ lặng lẽ ngồi không như thế này, (ôm đi, hôn đi, và … đi). Lee Hyun không nói nữa, trong khi Seoyoon vẫn ngập ngừng tìm chủ đề để bắt đầu cuộc nói chuyện. Mặc dù thực sự muốn chia sẻ rất nhiều, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu hoặc thời gian chờ đợi giữa các câu trả lời là bao lâu. 30 phút im lặng. Cheosseokcheosseok! Họ có thể nghe thấy tiếng sóng ở vùng biển lân cận, cùng với tiếng kêu của những con mòng biển. Lee Hyun lo lắng bao nhiêu, thì Seoyoon lại cảm thấy thoải mái bấy nhiêu. Khi những cơn gió nhẹ buổi sớm thổi tới, bầu trời trở nên tươi sáng hơn. Họ chiêm ngưỡng cảnh mặt trời mọc ở chân trời phía xa! Đột nhiên, có một sự đụng chạm nhẹ trên vai Lee Hyun. Không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, đầu Seoyoon đã tựa vào vai cậu. Đã 2 ngày nay, cô không thể ngủ ngon, cùng với thực tế là cô đã quá mệt mỏi vì uống rượu. Ở đây có Lee Hyun, người bạn đáng tin cậy của cô, sự thoải mái hiện hữu che lấp đi sự căng thẳng và đưa cô vào giấc ngủ một cách tự nhiên. Segeunsegeun. Nhịp thở của Seoyoon vang lên trong tai của Lee Hyun. Lee Hyun có thể cảm thấy trái tim của chính mình phản ứng với mỗi nhịp cô thở ra, nhịp tim của cậu cứ thế tăng dần trong sự căng thẳng. Ở nơi này, chỉ có Lee Hyun và Seoyoon. Đám sinh viên vẫn còn đang ngủ trên bãi cát trắng, và đôi tình nhân của chúng ta đang ở cách họ một khoảng cách khá xa. Thêm nữa, Seoyoon đang trôi dạt đến xứ sở của những giấc mơ trong trạng thái gần như say xỉn do hậu quả của việc chè chén say sưa hôm trước. Nói cách khác, đó là cơ hội trời cho. Trong hoàn cảnh này, có thể nói Seoyoon đã mất khả năng tự vệ trước Lee Hyun. (mỡ đến miệng rồi anh ơi) Đôi mắt của Lee Hyun tràn ngập ý định đen tối. 'Cô coi tôi như rơm rác, huh. Và trong lúc tôi bị cảm lạnh, cô đã tống cái món ăn chết người đó xuống cổ họng tôi!' Đó là một cơ hội vàng để trả thù. Dường như cô đang đắm chìm trong cơn mộng mị, cậu có thể bế cô lên và ném cô xuống biển. Mối hận thù vô hạn kìm nén trong lòng! Tuy nhiên, tâm trí của Lee Hyun sớm thoát ra khỏi suy nghĩ đó. Mặc dù được báo thù thì cũng sướng đấy, nhưng cậu sợ những rắc rối sẽ xảy ra trong tương lai. 'Không biết cô ấy sẽ làm cái trò gì sau khi bị mình ném xuống biển!' Tuy nhiên, trong cơn giận dữ ở sâu thẳm trong tim, cậu vẫn chú ý cẩn thận để không làm Seoyoon thức giấc. Rồi một ý nghĩ lóe lên. 'Để tôi điều chỉnh một chút cho cô có thể ngủ thoải mái hơn.’ Lee Hyun nhẹ nhàng nâng đầu Seoyoon lên và đặt nó vào lòng. Sau đó, cậu quan sát chi tiết gương mặt của Seoyoon. ‘Kiểu gì cô ta cũng phải có một góc nào đó nhìn thật xấu xí.' Cậu vẫn chưa chịu từ bỏ ý định trả thù trẻ con của mình. Lần đầu tiên Lee Hyun nhìn thấy khuôn mặt Seoyoon là ở trong ngôi nhà nhỏ của người hướng dẫn. Nhưng bởi vì chỉ chú ý đến dấu hiệu 'đồ sát' của cô trong suốt quãng thời gian đó, nên cậu đã không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô một cách chi tiết hơn. Tuy nhiên, chỉ với một hình tượng sơ sài về khuôn mặt của Seoyoon trong tâm trí, cậu đã chế tác thành công bức tượng tượng Nữ thần Freya. Những hình ảnh trong đầu cậu lúc đó thực sự rất đẹp. Nhưng cậu không biết rằng vẻ đẹp đó còn vượt qua những gì cậu tưởng tượng. Lần gặp mặt thứ 2, cậu trông thấy cô ở Vùng đất Tuyệt vọng, nơi vẻ đẹp của cô còn tỏa sáng hơn nữa. Sau đó, trong suốt quãng thời gian mạo hiểm tính mạng ở vùng đất phương Bắc, cậu luôn liếc nhìn cô những lúc rảnh rỗi. Cô liên tục toát ra sức hấp dẫn trong lúc họ sống cùng nhau, hay mỗi khi cậu trông thấy cô. Không phải bởi vì Seoyoon ngày càng xinh đẹp hơn. Cô vốn đã đẹp sẵn rồi. Đó là vì càng nhìn gần vào khuôn mặt cô, cậu lại càng thấy cô xinh đẹp hơn. Mắt, mũi, lông mày, trán, cằm và môi. Không cách nào có thể liệt kê hết những vẻ đẹp trên gương mặt cô. Trong khi đang tự hỏi tại sao cô lại có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cậu lại phát hiện thêm 1 điểm thu hút mới mỗi khi nhìn vào cô. Cho dù có nhìn khuôn mặt cô bao lâu đi chăng nữa, cậu cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Mỗi ánh nhìn của cậu đều hướng về cô. Lee Hyun muốn tìm ra khuyết điểm trên khuôn mặt Seoyoon. Cậu cúi xuống gần đến nỗi có thể cảm nhận từng hơi thở của cô, một cơ hội hiếm có để làm điều đó trong lúc cô đang ngủ. 'Làn da. Oimeoi, thật là hoàn hảo. Không một nếp nhăn và mình thậm chí còn không thể nhìn thấy một lỗ chân lông nào. Làm thế nào mà làn da 1 người có thể mịn màng như sữa thế này? Khuôn mặt. Tuyệt vời. Nếu mình mà điêu khắc, thì đó chính là tỉ lệ vàng. Lông mày dài ... trời ơi, tại sao mái tóc cô ta lại có thể suôn mượt được vậy?' (vẹo, tưởng hôn rồi chứ….) Cố gắng tìm ra bất kỳ thiếu sót nào trên gương mặt cô, thậm chí chỉ là một chút xíu xấu xí thôi cũng là 1 nhiệm vụ bất khả thi. ‘Được thôi, tôi thừa nhận khuôn mặt cô quá đẹp. Những chỗ khác thì sao nhỉ ...’ Đôi mắt Lee Hyun hướng xuống dưới. Cậu có thể đại khái hình dung ra dáng người cô thông qua trang phục. Và kết quả thì vẫn vậy, cậu không thể tìm ra một lỗi nào. Cao ráo và thon thả, cơ thể của cô cũng rất đẹp. Bắp chân, đùi, và thậm chí cả vòng eo đều rất gọn gàng. Ngực tấn công, mông phòng thủ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm. Ngay cả những ngón chân lộ ra từ đôi dép cũng rất đẹp! Lee Hyun không ghét phụ nữ. Đơn giản là cậu muốn tránh việc có một mối quan hệ với một ai đó, bởi điều đó sẽ tiêu tốn tình phí. Nhưng ý định này đã thay đổi khá nhiều sau khi cậu được ngắm nhìn Seoyoon. ‘Nếu cô ấy là người yêu mình, thì mình sẽ đưa cô ấy đến một quán kimbap. Mà khoan. Nếu mình làm vậy thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu cô ấy hình thành thói quen muốn đi đến đó. Oh yeah, mình nên đưa cô ấy đến quán udon hoặc sumthin!’ (Theo lời dịch giả Eng thì là cửa hàng sushi) Một sự thay đổi đáng kể trong con người cậu. Lee Hyun vẫn để Seoyoon gối lên đùi ngay cả khi mặt trời đã lên cao. Mặt trời mọc trên biển là một cảnh tượng ngoạn mục, rất đáng chiêm ngưỡng. Vì sương mù dày đặc vào buổi sáng hôm qua, nên cậu không thể thấy được cảnh bình minh; nhưng ngày hôm nay, trời nắng ráo, không 1 gợn mây. Mặt trời mọc lên từ đường chân trời, và ánh nắng dường như đang thiêu cháy họ. "Ahh!" Tinh thần Lee Hyun cũng lên cao. Bất cứ ai được chiêm ngưỡng cảnh bình minh đẹp đẽ ấy, đảm bảo đều cảm thấy như vậy; Lee Hyun không phải ngoại lệ. ‘Năm nay mình phải kiếm được nhiều tiền hơn!' Mặt trời đã nhô lên hoàn toàn vì vậy cậu không thể phân biệt được cái gì nữa vì chói mắt. Lee Hyun đưa ánh nhìn trở lại lòng mình và tập trung chiêm ngưỡng Seoyoon, người đang gối đầu lên nó. Bằng cách nào đó cô trở nên đẹp hơn dưới ánh mặt trời. Do tác động của men rượu, khung cảnh trở nên rõ ràng hơn. Ở khoảng cách gần như thế này, Seoyoon trông như thể một em bé đang ngủ. Lee Hyun cúi xuống và nhặt một mảnh gỗ gần đó. Tay cậu rút ra một con dao nhỏ. Sagaksagak. Cậu cố gắng điêu khắc hình tượng Seoyoon đang ngủ. Kỹ năng thủ công cậu học được trong Royal Road đã giúp cậu điêu khắc dễ dàng hơn. Tạo ra kiệt tác cấp 3, cổ điển, hay tác phẩm lớn là điều không thể, nhưng bất chấp giá trị nghệ thuật, cậu vẫn có thể điêu khắc miễn là vẫn còn kiểm soát được trái tim và ý chí. Dù vậy, trong thực tế, cậu không có dao điêu khắc Zahab. Kể cả khi cậu cố gắng hết sức, cậu cũng không thể nào tạo ra một tác phẩm tuyệt vời được. Tuy nhiên, nhờ vô số kinh nghiệm và sự chăm chỉ, tác phẩm phần nào cũng thỏa mãn mong đợi của cậu. Lee Hyun cẩn thận điêu khắc bức tượng “Seoyoon ngủ trên đùi”
Legendary Moonlight Sculptor ''Con đường Đế Vương'' Tác giả: Kim Tae-Hyung -----o0o-----Quyển 12 Chương 6: Bóng của tháp Loot Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537 Mời đọc Weed đã hoàn thành xong chuyến MT và đăng nhập lại Royal Road. Tuy nhiên, cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Điều này là do Seoyoon. "Mình đã quá bất cẩn." Weed đã từng đối mặt rất nhiều người. Những kẻ nguy hiểm. Suy cho cùng thì, tất cả mọi người đều là ký sinh trùng nương náu vào người khác. Cái yếu luôn bám lấy cái mạnh, và phải phục tùng những kẻ mạnh hơn. Những người không cẩn thận và luôn do dự, không tin tưởng vào bản thân sẽ rất dễ bị người khác lợi dụng. Những mầm mống thông thường của sự bất hòa luôn nảy sinh mỗi khi các thành viên trong gia đình không có nguồn thu nhập cố định. Mức lương đầu tiên cậu nhận được khi đi làm là 600.000 Won. Dĩ nhiên, từng đó chẳng bõ bèn gì, ngay cả mức chi tiêu tối thiếu trong cuộc sống cũng không đủ. Nhưng lúc ấy, cậu đã rất vui mừng. Đó là lần đầu tiên cậu có thể nhận được số tiền tương ứng với sức lao động bỏ ra. Và với số tiền đó, cậu đã lên kế hoạch đi mua sắm để mua cho em gái và bà mình những bộ quần áo. Cậu vui sướng tột độ. Nhưng đen đủi thay, với mức lương đã thấp, mà ông chủ còn không trả đủ tiền cho cậu. Sử dụng các điều khoản trong hợp đồng, các loại bảo hiểm hay bất cứ điều gì, để khấu trừ số tiền đó của cậu. Họ nói rằng: một vài đồng nghiệp đã rời nhà máy vào tháng trước và hiện tại họ đã thất nghiệp, nên cậu phải ủng hộ họ mỗi người 30.000 Won. Và cuối cùng, sau khi trừ nọ trừ chai, cậu nhận được tổng cộng 450.000 Won. Họ đã cấu véo một con số khổng lồ: 150.000 Won. Các tháng sau, cũng xảy ra những điều tương tự như vậy. Bằng cách gài một điều khoản vô lý “bảo hiểm việc làm sử dụng trẻ vị thành niên lao động bất hợp pháp”, tất nhiên là cậu không biết, vì vậy cậu đành câm nín chịu đựng. Chỉ sau này, khi được các đồng nghiệp khác nói rõ, cậu mới rùng mình trong cảm giác bị phản bội! Sự tức giận không chỉ hướng đến ông chủ. Mà còn hướng tới các đồng nghiệp của cậu, những người vẫn thường xuyên nhổ toẹt và nói cậu là người trẻ nhất và thông qua những công việc phức tạp và khó khăn nên cậu mới có thể tự lực cánh sinh. Biết rằng mình đã phải chịu đựng sự bất công từ ông chủ, đó là một chuyện, nhưng việc biết rằng những người đồng nghiệp luôn dùng nước bọt để chế giễu cậu lại là một chuyện hoàn toàn khác. Weed cũng biết cậu chỉ là phận bề tôi. Cũng giống như những con bạc, con nghiện, và con nợ, không có một tia hy vọng nào với cuộc sống! Rồi họ sẽ bị ném xuống vũng lầy một lần nữa, và lại phải nỗ lực leo lên. Vì vậy, cậu không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Lee Hyun tự tin rằng với những đau khổ đã trải qua, cậu có thể nhìn thấy mặt trái của những người khác. Nhưng ngược lại, Seoyoon là người đầu tiên và duy nhất cậu không đoán được. Lúc ở trên đảo, cậu đã hoàn thành bức tượng, tuy nhiên nó không được đẹp. Nhìn kiểu dáng, có thể coi nó như một món quà lưu niệm; mặc dù chỉ hơi giống mẫu, vì trong thực tế sẽ rất khó diễn tả vẻ đẹp của Seoyoon. Việc thiếu thời gian, công cụ, vật liệu, và quan trọng là tinh thần của cậu cũng không được tốt. Chan chứa đầy tình cảm chân thành của mình, cậu bí mật đút bức tượng vào túi cô. 'Tôi đang trả ‘nợ’ cho cô đấy.' Giống như các tác phẩm điêu khắc cậu trực tiếp tạc cô lúc trước. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Thứ này đơn giản chỉ là một cử chỉ nhượng bộ để chứng tỏ rằng cậu có tí rung động, nếu một ngày nào đó bí mật này lộ tẩy. Cậu chắc chắn rằng ít nhất là trong đời thực, cậu sẽ không bị đánh đến chết! Đối với Dark Gamer, một cái chết trực tiếp trong Royal Road sẽ dẫn tới sự mất mát về tài chính; nhưng đời thực thì lại khác, tâm trí cậu cảm thấy thanh thản hơn. Cũng lúc đó, Seoyoon tỉnh giấc nhưng không hề giận cậu. Cô vẫn im ỉm giống như những lúc chuẩn bị bữa ăn. Đôi khi cô nhìn Lee Hyun, má cô lại ửng hồng! ‘Hình như cô ấy vẫn còn sỉn? Nah, chắc cô ấy đang tức giận thôi.’ Lee Hyun suy đoán, nhưng thực ra lý do mặt Seoyoon ửng đỏ không phải như vậy. ‘Mình đã để anh ấy ngắm nhìn khi mình đang ngủ.’ Seoyoon chỉ là một cô gái. Cô rất bối rối khi để cậu nhìn thấy khuôn mặt mình lúc ngủ. Và đầu gối cậu chuyển màu có nghĩa là cô đã ngủ được một thời gian khá dài. 'Không biết đầu mình có nặng không nhỉ?' Trí tưởng tượng của cô đang phát huy hết công suất. Ngay cả cánh mũi cô cũng phập phồng những mối lo ngại. Vì vậy, mỗi khi cô quay sang liếc nhìn khuôn mặt của Lee Hyun, nó bỗng sáng lên một màu hồng nhạt của sự bối rối. Nhưng một sự cố xảy ra khi họ trở về nhóm tham gia MT. Con gà Lee Hyun mang theo. Half Sauce Half Fried. Họ vẫn còn rất nhiều loại thực phẩm sót lại trước khi an toàn trở về đất liền. Không giống như những gì cậu tính toán, dường như họ ăn khá ít trong cả chuyến MT. Lee Hyun thường làm thức ăn cho các võ sinh ở võ đường bất cứ khi nào họ đi tập huấn, do đó, cậu đã mua lượng nguyên liệu dựa theo những lần chuẩn bị đó. Bình thường, sự thèm ăn của họ không quá cao, cộng với ngày thứ hai, họ chỉ chèo thuyền một vòng quanh đảo, nên cơn đói không mạnh mẽ như hôm đầu tiên. Vì vậy, số lượng nguyên liệu vẫn còn khá nhiều. Chuyện xảy ra trong quá trình chia chác phần thực phẩm còn lại, khi Min Sura đột nhiên hỏi. "Chúng ta sẽ làm gì con gà kia?" "Tôi sẽ đưa nhóc đó về nhà để thịt. Bạn muốn mang nó về à?" Lee Hyun bình tĩnh trả lời. Đó là quá nhiều cho một câu hỏi rõ ràng. Nếu Min Sura đưa con gà này cho Hyun, nó sẽ có lợi cho họ khi cậu chia các phần thịt hoặc các thực phẩm khác. Nhưng, sự thật là Min Sura sẽ gặp khó khăn khi mang con gà đó về nhà. Lee Hyun nói thêm một lưu ý nữa. "Nếu muốn, tôi có thể vặn cổ nó và làm thịt ngay bây giờ ..." Cậu đã đưa ra một đặc ân. Nhưng đột nhiên, Seoyoon biểu lộ icon sốc. Với khuôn mặt dường như sắp khóc, cô ôm lấy con gà và không có ý định buông ra. Lúc này Lee Hyun không biết mức độ nghiêm trọng của tình hình này. "Đưa cho tôi nào." "......" "Đừng có nhắng lên khi nói đến thức ăn." "......" Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết giữ con gà. Lee Hyun nghĩ có lẽ Seoyoon muốn ăn cả con gà. "Nếu cô muốn, thì cứ đem nó về nhà. Nhưng thay vào đó, cô sẽ không nhận được các nguyên liệu thực phẩm khác, được không? Nên, hãy đưa nó cho tôi, chỉ một phút thôi. Tôi sẽ vặn cổ nó." Lee Hyun vô tư giơ tay ra. Nhưng đột nhiên, nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Seoyoon. "......" Trong vài giây, những lời chỉ trích và vẻ oán giận xoay quanh Lee Hyun! Seoyoon ôm con gà nhìn quá dễ thương. Không ai có thể tưởng tượng được, chính tay cô đã rắc gạo cho nó ăn trong suốt chuyến MT này, và vì thế mà tình cảm của cô đối với nó đã phát triển. Cô chống đối cậu với ý định bảo vệ nó. "Có chuyện gì vậy ta?" "Tại sao cô ấy lại khóc nhỉ?" "Ai đã khiến cô khóc à!" "Có vẻ như là vì con gà ..." "Chắc anh ấy cố gắng thịt con gà nên đã làm Seoyoon đại tỷ khóc?" "Tại sao anh ấy lại có thể làm như vậy được chứ ..." Nước mắt của người đẹp quả thật mang sức mạnh vô song. Những hình ảnh mà cậu đã xây dựng trong suốt chuyến MT sụp đổ cùng một lúc. Đó là, bởi vì cậu đã thực hiện hành động mà không hề nghĩ đến hậu quả của nó. 'Chết tiệt!' Lee Hyun muốn tự đấm mình. Tại sao sức phòng thủ của mình lại về mo khi chống lại Seoyoon vào thời điểm này. Cậu đã dự đoán được, sự độc ác của cô luôn ẩn giấu, và những lời khiển trách đó là để hạ thấp cảnh giác của cậu. Điều này là do cậu đã biết rất rõ về Seoyoon. Sự hiện hữu của cô đã để lại dấu ấn trong tâm trí mọi người như là một người phụ nữ tốt, một người yêu cuộc sống. Trái lại, mọi người lại coi cậu như một tên man rợ và tàn bạo. Lee Hyun tự nhiên trở thành nạn nhân. ‘Mình là người siêng năng luôn lo nghĩ đến việc chia thịt ở đây và giờ thì mọi người đùng một cái chuyển sang bảo vệ động vật.’ Đúng lúc này, Lee Hyun nhìn trực diện vào Seoyoon. Cô ấy khóc lóc mà không phát tiếng thút thít trong khi nhìn chằm chằm vào con gà một cách trìu mến. ‘Cô muốn ăn thịt nó hả.’ Lee Hyun đã định vặt lông nó, nhưng với cậu, điều đó có vẻ như không cần thiết nếu con gà nằm trong tay cô. ‘Vậy, cô muốn tự tay mình hạ sát nó chứ gì, được thôi. Tôi cá là ngay sau khi cô trở về nhà, cô sẽ đun nước và làm lông nó theo cách riêng của cô.' Cậu cảm thấy nguy hiểm đang rình rập nếu cứ tiếp tục bước tiếp, do đó, cậu lùi lại một bước. Cậu muốn thắng Seoyoon ít nhất một lần. "Chờ một chút. Có vẻ như có sự hiểu lầm ở đây, đó chỉ là một trò đùa thôi ... cô nghĩ rằng tôi thực sự muốn ăn thịt con gà này hả?" Thứ nhất, Lee Hyun đã quyết định xoay đổi đạo đức. Mục đích của cậu là để đánh lừa công chúng. "Hãy trả lại con gà cho tôi. Tôi đã nuôi nó từ khi nó còn trong vỏ trứng. Và trên thực tế, toàn bộ gia đình nó đang sống ở nhà tôi. Vì vậy, nếu nó không trở lại, gà mẹ sẽ rất buồn." Cơ sở lý luận và tính hợp lí! Dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng Seoyoon không thể quở trách sự logic đó được. Thậm chí nếu Seoyoon có thể mở miệng để bày tỏ ý định của cô, cô không thể giành chiến thắng trước Lee Hyun trong tình huống này. "Hãy đưa nó cho tôi nào." Lee Hyun tự tin đưa tay về phía con gà. Và rồi sau đó. Kkokkodek! Con gà đứng gần đó mổ vào tay cậu! Nó vốn thuộc về cậu nhưng giờ đây nó không muốn trở về vòng tay “yêu thương đùm bọc” của cậu nữa. **** Mục tiêu của Weed, các Geomchi và các đồng đội khác là những lâu đài ở Todeum. Còn lại 32 lâu đài! "Từ bây giờ, chúng ta sẽ nhắm đến những lâu đài chỉ có khoảng 40 con Unicorn và Pegasus thôi, do đó, không được mất tập trung." Tại thời điểm này, họ đã trải qua nhiều trận chiến trong các lâu đài ở Todeum, nên Weed không muốn họ quá căng thẳng. Nhưng hiệu quả vẫn là quá thấp. "Bao vây bọn nó!" "Bắt lấy chúng!" Kể từ đầu trận chiến, các Geomchi luôn trong tình trạng báo động đỏ vì họ đang chiến đấu với cơ thể thương tích. Mặc dù không có kinh nghiệm chiến đấu với lũ quái này, cũng như vũ khí, áo giáp và những thứ cần thiết để tấn công, nhưng họ vẫn ra sức bao vây lũ quái và tấn công không ngơi nghỉ. Còn Weed, từ khi cuộc chiến diễn ra, cậu không hề rời mắt khỏi bọn họ. "Pale-nim, Maylon-nim! Lũ Pegasus đang cố gắng sử dụng phép thuật đó! Romuna-nim, hãy thử đánh chặn lũ Unicorn bằng cách triệu hồi nguyên tố xem sao!" "Ok!" Bất cứ khi nào chúng bắt đầu sử dụng phép, mức độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Do đó, cả tổ đội phải sử dụng mọi cách để ngăn chặn lũ Unicorn và Pegasus làm như vậy. Ở khoảng thời gian đầu trận, nếu trình độ giữa 2 lực lượng tỏ ra chênh lệch, thì cuộc chiến của Weed sẽ thất bại ngay lập tức. Nếu như tất cả 40 con sinh vật thần thánh này đều sử dụng phép triệu hồi và phép thánh thì rõ ràng, lực lượng bên kia sẽ phải chịu kết quả thảm khốc. Tuy nhiên, may mắn thay, chúng thường thích dự trữ MP trong khoảng thời gian đó. "Không được đâu sói à!" Lần đầu tiên, Geomchi cảm thấy sung sức sau một thời gian dài. Không gì trong Royal Road có thể khiến ông vận toàn sức lực, rồi mồ hôi đầm đìa sống lưng. Trong thế giới thực, ông đã trải qua hàng trăm trận đánh, mỗi lần như vậy, mạng sống của ông lại treo trên sợi tơ mành. Vượt qua những lo lắng của cuộc sống và cái chết, đó chính là cách khiến ông mạnh mẽ hơn. Mặc dù đã có nhiều người cố gắng trong tuyệt vọng, hung hăng chống lại ông, nhưng vị trí của ông không hề lung lay - một người mạnh nhất. Và dù ông bị chỉ trích nhiều lần do đánh nhau; nhưng có một số lý do, chiến đấu chính là điều khiến ông cảm thấy cuộc sống này thật đáng quý. Trong bối cảnh cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra, Geomchi bỏ ra vài giây để nhìn ngắm xung quanh. Lũ Unicorn và Pegasus đang điên cuồng tấn công, trong khi các võ sinh phải vật lộn chống đỡ. Những đồng đội cũng như bạn bè ông đang cầm vũ khí để quyết giành chiến thắng. Từng người trong số họ phải vật lộn trong tuyệt vọng để rồi vẫn phải chiến đấu. Như thể họ đang rơi vào trường hợp thực sự khẩn cấp của một cuộc chiến. Các chiến thuật bao vây, nó rất nguy hiểm, nhưng các nhóm nhỏ đang tổ chức bắt vây lũ sinh vật ngang bướng. "Hãy để tôi giết nó!" "Tối nay chúng ta sẽ có món thịt ngựa!" Những võ sinh thuộc nhóm của Geomchi2 và Geomchi3 hét lên. Geomchi và các võ sư cảm thấy hài lòng, họ đang thắp sáng tinh thần chiến đấu của các học trò mình. Họ tiếp tục triển khai chiến thuật này và không chịu lùi bước. "Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại!" "Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại!" Các Geomchi đồng thanh hét to khẩu hiệu của họ. Ngay cả đang trong lúc chiến sự hỗn loạn, họ cũng không quan tâm. Hwaryeong đã ru ngủ được 7 con quái. Ngay cả khi làm được điều đó, thì vẫn còn 34 con nữa, và tình hình hiện tại vẫn là sự áp đảo. Khi mới tiễn được 2 con quái nằm đất, thì 5 trong số các Geomchi cũng phải nằm theo. Chỗ giáp bốc mùi làm từ xương rồng đã tăng sức phòng thủ; nhưng nếu họ bị một cú húc trực diện, thì thiệt hại gây ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cơ thể của họ. Đó là lý do tại sao nhiều người không tham gia chiến thuật vây hãm gần. Khi tình hình ngày càng trở nên bấp bênh, sự tích tụ sát thương cũng tăng lên do lũ quái gây ra, Weed liền hét lên một tiếng. "Tori!" Tori trong chiếc áo choàng đen đang đùa giỡn xung quanh lũ Pegasus, trả lời. "Tại sao lại gọi ta?" "Bây giờ chúng ta phải thay đổi chiến thuật. Mi đừng chỉ tập trung vào một con, mà hãy đi nhử quái cho ta, càng nhiều càng tốt." Tóm lại là sẽ liên tục phải chịu đòn! Weed cũng ra lệnh tương tự cho Death Knight. "Van Hawk! Hãy tập trung phòng thủ, hạn chế tấn công." "Tôi sẽ làm theo lệnh chủ nhân." Death Knight đã thể hiện lòng trung thành của mình. Nhưng Tori lại không hợp tác. Nếu hắn có thể tự mình giết một con quái, thì khả năng của hắn sẽ tăng lên đáng kể. Nhưng hắn không muốn tự mình phải chịu tất cả những đòn tấn công. "Ta xin lỗi nhé, nhưng ta sẽ không làm như cậu yêu cầu đâu." Đơn giản là Tori đã từ chối. Mối quan hệ chủ tớ giữa Tori và Weed đã chấm dứt. Vì vậy, không có lý do gì để hắn phải thực hiện theo yêu cầu của Weed. Hơn nữa, hiện tại hắn đang tham gia vào một cuộc chiến toàn diện để thực hiện mục đích của mình! Weed kêu lên. "Ta sẽ cho mi ấy ấy Mapan!" Tori không hiểu những gì Weed đang nói và chớp mắt. "Hở?" "Hở thì đậy vào, mi có thể chích tùy thích!" "Nếu điều kiện là như vậy thì OK!" Một thỏa thuận! Weed sẵn sàng bán đứng Mapan cho thương vụ này. "Weed nim." Mapan hướng cái nhìn cau mày về phía Weed, nhưng cậu vẫn tỉnh bơ. "Đây là cuộc chiến giành loot của cậu." "Loot! Gulp!" Mapan nuốt nước bọt cái ực. Không phải tất cả các loot rơi ra đều tập trung tại một chỗ. Thử nghĩ mà xem, phần đắt tiền nhất từ chó sói và cáo, là những móng vuốt hay răng nanh, thì ai cũng có thể nhặt được. Nhưng những thứ rơi ra từ lũ Unicorn và Pegasus lại là điều hoàn toàn khác, không phải ai cũng kiếm được. Với mỗi mảnh loot, bạn có thể bán được tối thiểu 10 vàng! Mapan hét lên. "Hãy để đó cho tôi!" **** Bánh mì, bánh ngọt, đồ uống. Vé xem phim, vé xem hòa nhạc, tranh ảnh, trò chơi, đĩa CD, vv ... cứ khi nào anh muốn những thứ trên, anh lại đi bán máu của mình. Vì vậy, từ khi còn nhỏ, anh đã kiếm tiền thông qua việc bán máu; và bây giờ cũng thế, không thì anh chẳng được tích sự gì. Tori với Mapan tác chiến cạnh nhau để chống đỡ các cuộc tấn công từ lũ Unicorn và Pegasus, hết bên trái lại sang bên phải. Mỗi khi HP của hắn nhấp nháy, hắn lại cắm phập răng nanh vào gáy của Mapan và bổ sung máu! "Tornado Blade!" Tori thi triển kỹ năng của mình không một chút do dự. Từ đó về sau, một người chỉ biết buôn gian bán lận, không phù hợp với chiến đấu như Mapan cũng gặp phải vài giây phút nguy khốn. Nhờ tấn công kiểu du kích, hit một hit một của Tori, các võ sinh có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi. Kể từ đó, Weed bắt đầu tập trung chiến đấu và knock-out từng con một. Do lúc đầu trận chiến khá hỗn loạn, nên thời gian kéo dài gần gấp đôi so với trước, nhưng cuối cùng họ vẫn dành chiến thắng. Đã chiến đấu và chiếm được lâu đài thứ 16 ở Todeum. Số lâu đài còn lại: 31. Fame+ 60. Nhận thêm 60% exp khi chiến đấu. Dành một chút thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn! Họ đã giành chiến thắng sau rất nhiều trận chiến khó khăn, nhưng vẫn còn hơn 30 lâu đài nữa. "Đúng là một nhiệm vụ khó cấp A, eh." Geomchi2 nở một nụ cười kiêu ngạo. "Thật là thú vị. Nó thực sự đã khiến ta phải toát mồ hôi hột!" Geomchi đã sẵn sàng đứng dậy và tiếp tục chiến đấu. "Thôi nào, chúng ta túc tiệp nào. Điều không may là chúng ta chỉ còn hơn 30 trận chiến thú vị nữa thôi." Đối với những người biết thưởng thức trận chiến, thì đó là điều chẳng mấy hứng thú gì. Pale và cả nhóm đã sử dụng hết MP. Những trận chiến quá khó, nhưng nó cũng rất bổ ích. Trọng tâm của cuộc chiến là những pha cận chiến nhưng không được mất cảnh giác. Từ bây giờ trở đi, họ phải chiến đấu với khoảng 60 con quái thần thánh trong mỗi lâu đài. Và mỗi trận chiến, tất cả mọi người đều phải hoàn thành vai trò của mình mà không được mắc một sai lầm nào. Trong trận chiến ở lâu đài thứ 19, Geomchi, các võ sư, và tất cả các võ sinh đều vượt qua ngưỡng lv 293. Lv tăng vùn vụt. Họ không chỉ nhận được exp cơ bản từ lũ Unicorn và Pegasus, mà còn được nhận thêm %exp từ những trận trước buff cho. Sau khi xem xét lv của mình, Geomchi9 nói. "Tăng lv thật là dễ." Geomchi11 đồng ý. "Tôi biết huh. Ngày trước, khi chúng ta đi săn, nó lên rất chậm so với khi chúng ta đi săn với Weed." Ngay sau khi nghe thấy, Pale lắc đầu. Thông thường khi người ta nghe thấy những lời này, họ sẽ nhảy cẫng lên. "Tăng lv theo cách này không có nghĩa là dễ hơn!" Khi bạn vượt mức 200, lv sẽ lên ì ạch như khi bị tắc đường vậy. Exp cần thiết để đạt được lv tiếp theo sẽ tăng theo cấp số nhân, thậm chí khi giết chết quái vật cùng cấp thì cũng chỉ nhận được 1 tẹo EXP. Tuy nhiên, các Geomchi không biết hậu quả để lại khi tinh thần mệt mỏi cùng với những chuyển động quá giới hạn của cơ thể. 18 giờ đi săn một ngày và thậm chí nhiều hơn cộng với những niềm vui khi săn bắn cùng tổ đội. Nhưng ở đây, Weed vẫn là người tăng lv nhanh bất thường. Bởi đơn giản, cậu là người lãnh đạo tổ đội, họ buộc phải đắm chìm trong cuộc chiến mà cậu tạo ra. Tốc độ farm không tưởng! Ăn rồi săn, cậu đã đẩy bọn họ đến ngưỡng giới hạn. Lv của Weed đã đột biến tăng lên 347. Nhưng đó mới chỉ là lv, chưa nhắc đến các kỹ năng của cậu. Kiếm thuật, cung thuật, phép thuật, và các loại kỹ năng chiến đấu khác! Phát triển các kỹ năng tấn công cũng có nghĩa là họ tự phát triển chính mình mạnh hơn. Để vượt qua được lv Trung cấp lên Cao cấp kỹ năng, thông qua cách phát triển thông thường thì sẽ rất khó tăng đối với nhiều skill. Tuy nhiên, nó đã dễ dàng hơn ở đây nhờ vào sức mạnh chênh lệch của những con quái mà cậu đang chiến. Nếu bạn thực hiện các pha phản công chính xác để tăng tỷ lệ hit khi chống lại quái vật có lv cao hơn bạn, thì bạn có thể nhận được mức tăng lớn hơn bình thường. Thông qua cách thức này, sự thành thạo các kỹ năng sẽ tăng lên đáng kể. Sau đó, Maylon đột nhiên hỏi. "Oh, Weed nim." "Gì thế?" "Tại sao cậu không tạc một bức tượng ngay bây giờ nhỉ?" Kỹ năng may, rèn, cứu thương, hái dược, nấu ăn, và chiến đấu! Weed đã nâng cao trình độ của tất cả các kỹ năng khác nhưng điêu khắc thì vẫn dậm chân tại chỗ. Cô khá tò mò về lý do tại sao. Đối với Weed, đó là do hoàn cảnh. Cho đến bây giờ, bất cứ khi nào có thể, cậu vẫn đục đẽo để tạo ra những bức tượng gỗ trong những khoảng thời gian rảnh rỗi. Nhưng cậu lại không cố gắng tạo ra một cái gì đó thật nghiêm túc. ‘Một bức tượng lớn. Nhưng lại không có không gian để tạo một bức tượng như vậy.' Để tạo ra một bức tượng cao khoảng 10 mét hoặc hơn, có nghĩa là phải bỏ ra nhiều công sức trong nhiều tuần. Vật liệu cũng là một vấn đề. Vì vậy, ngoài việc phải tạo ra một tác phẩm khổng lồ, cậu còn cần phải tìm vật liệu nào đó phù hợp với nó, như vậy mới xứng tầm. Ngoài ra, Todeum là nơi quy tụ rất nhiều tác phẩm hoàn hảo và trong số đó là tác phẩm điêu khắc. Họ vẫn chưa phát hiện ra kiệt tác cấp III hay cấp IV nào, nhưng có những tác phẩm điêu khắc cũng thuộc hàng số má, vì nó buff hiệu ứng khi nhìn thấy thì chí ít nó cũng phải là kiệt tác. Weed giải thích một cách đơn giản. "Hiện tại tôi chưa có cảm hứng để tạo ra những kiệt tác. Và trong những lâu đài của Vampire ở Todeum, có rất nhiều tranh và tượng chưa được khám phá." "Ah, ra là vậy." Nhanh chóng bị thuyết phục, Maylon từ từ lùi ra phía sau. Nhưng dường như Hwaryeong vẫn còn vài thắc mắc gì đó, cô hỏi. "Cậu cần một khúc gỗ hoặc một tảng đá để điêu khắc phải không?" "Huh?" "Vậy thì, tôi sẽ tìm cho cậu nếu cậu muốn thể hiện một cái gì đó, chuyện nhỏ thôi ấy mà." Trong những lâu đài của Vampire, phần lớn những bức tượng đều được khắc nổi trên tường hoặc trên trần nhà. Mặc dù một số bức nhìn rất đơn giản và không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý. Hwaryeong tự hỏi. "Sao phải cần thứ vật chất gì đó mới tạc được tượng nhỉ?" Weed nhớ lại tháp ánh sáng, cậu đã thực hiện nó ở Morata. Thay vì vẻ đẹp của chính tháp ánh sáng, thì sự hài hòa của ánh sáng khúc xạ mới là thứ đem lại vẻ đẹp cho nó. Thậm chí, cậu còn nhận được nghệ danh: “Nhà điêu khắc thao túng ánh sáng”. Nó gần như là đỉnh cao của sự sáng tạo và ý nghĩa biểu trưng! Đối với một nhà điêu khắc, không có lời khen nào tốt hơn thế. Trong thực tế, Weed không biết cậu được đặt nghệ danh như vậy vì nó chỉ xuất hiện trên các diễn đàn. Nếu không phải là về tiền, ví dụ như việc cậu tạc một con cáo và bán được 3 bạc; thì những thứ như tin đồn hay những điều khác, cậu sẽ chẳng thèm quan tâm. Hwaryeong đã đánh giá Weed quá cao. Tháp ánh sáng là thứ cậu cảm thấy mẫn cảm khi nhắc đến nó. "Cậu đã tạo ra một ngọn tháp có thể phản sáng, vậy tại sao cậu không làm như vậy với một bức tượng khác?" Weed cân nhắc kỹ lưỡng. ‘Ờ thì sự thật là tôi bỏ bê điêu khắc đấy.’ Todeum chính là miền đất hứa dành cho săn bắt. Nên cậu đã bị ám ảnh về việc đó và gạt điêu khắc sang một bên. 'Ánh sáng tỏa ra từ tác phẩm điêu khắc.’ Có một số loại tiềm năng nhìn thấy được trong những tác phẩm điêu khắc ánh trăng. Mặc dù nó có chút khó xử cho cậu khi phải tìm lại vị thế của nó, các nhà điêu khắc ánh trăng vẫn chưa tuyệt chủng. Weed suy nghĩ về những gì cần làm bởi vì cậu vẫn không có ý tưởng nào. "Hmmmm." "Những loại tác phẩm điêu khắc nào sẽ tốt?" "Phải làm như thế nào và phải có hiệu ứng tỏa ra xung quanh?" "Nó phải phù hợp với giới hạn khả năng ánh sáng để có thể hình thành." Mọi người cùng nhau suy nghĩ. Sau khi chiến đấu tại các lâu đài, họ đang ngẫm nghĩ về điều này trong lúc nghỉ ngơi và vẫn đang tắc ý tưởng. ‘Vậy, đây chính cực hình của sự sáng tạo.’ ‘Nghệ thuật là nỗi thống khổ kéo dài, phải nghĩ ra và thực sự làm ra nó huh.’ Ngay cả một ý niệm mơ hồ, hình dáng tác phẩm như thế nào, vẫn chưa ai nghĩ ra. Sau khi suy ngẫm hồi lâu, Surka nói. "Vâng, điều này có được không nhỉ? Trái ngược với ánh sáng, tại sao chúng ta không thể hiện cái bóng nhỉ?" Hiển thị một thứ không thể như thứ Surka nói, Romuna nhìn cô. "Bóng của cái gì?" "Bóng của một cái gì đó. Sử dụng bóng như một tác phẩm nghệ thuật." "Ý em là sao, một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra thông qua bóng đổ hả?" "Nếu có một đối tượng, sau đó có một cái bóng. Chúng ta có thể dựa vào ánh sáng góc độ để tạo ra những cái bóng khác nhau giống như bóng rối ý, chị hiểu chứ." "Chị nghĩ rằng đó không phải là một ý tưởng tồi, nhưng nó có khả thi không khi tạo ra một cái gì đó thông qua cái bóng và nó phải có giá trị nữa?" Romuna nghi ngại. Để sử dụng một đối tượng và thể hiện nó thông qua cái bóng của nó, dường như không được thẩm mĩ cho lắm. Nhưng Weed coi đó là một ý tưởng rất tốt. Những điêu khắc gia với ý nghĩ thông thường sẽ không có được ý tưởng này, nhưng cậu nhìn thấy lợi thế mà không tác phẩm nào có. 'Thay vì nhờ hiệu ứng sáng, nay lại thể hiện nó thông qua bóng đổ. Mặc dù điều này có nghĩa là mình có thể tạo ra một cái gì đó rất lớn nếu cố gắng.’ Bố cục! Ý định của Weed đã hình thành! Không cần thiết phải kén chọn vật liệu. Có hàng tấn vật liệu có thể tạo ra bóng! Weed đã quyết định trong vài giây. "Các loot. Có thể sử dụng các loot để tạo ra tác phẩm điêu khắc." Những vật liệu đắt tiền từ các item thu được từ việc săn. Vì vậy đây là một kế hoạch đầy tham vọng của việc tạo ra một tác phẩm điêu khắc! "Tốt." "Bất cứ khi nào cậu muốn." Tin tưởng vào khả năng của Weed, Geomchi và các võ sư trải ra một tấm thảm. Tất cả những loot của mọi người đều tập trung ở đó. Tấm thảm tập hợp tất cả những gì thu được từ vùng đất Vampire với một số lượng khổng lồ! Dù cho thực tế là những loot này toàn gồm thành phần nguyên liệu đơn giản, giá của tất cả chỗ đó có thể lên tới hàng trăm ngàn vàng. "Tôi nghĩ rằng từng này là đủ rồi." Weed tiến đến một ngọn đồi nằm gần Todeum để tạo ra một tháp loot cao khoảng năm mét. Ttiring! Ngọn tháp hỗn tạp của những item đã được hoàn thành. Tình trạng của nó không xứng với những gì đã cố gắng và tác phẩm vẫn chưa hoàn thiện. Mặc dù nó được xây dựng với sự khéo léo tuyệt vời, những không ai hiểu được ý định của Nhà điêu khắc. Giá trị nghệ thuật: 15. Tác phẩm của ‘nhà điêu khắc thiên tài’ Weed. Hiệu ứng đặc biệt: Những người nhìn thấy tháp này sẽ tăng Luck thêm 20 điểm trong suốt cả ngày. Nó thậm chí không giống những công trình bình thường. Với kỹ năng điêu khắc điêu luyện của Weed, những bức tượng động vật nhỏ xíu cũng có giá trị nghệ thuật. Nhưng so sánh với những tác phẩm đã hoàn thiện. "Nó vẫn chưa xong." Weed không dừng lại ở đó. Số lượng loot sử dụng chưa được 1/10 tổng số lượng loot trong thảm. "Mới khởi động thôi." Weed tiếp tục xếp chồng các loot để tăng kích thước và chiều cao của nó thêm lớn hơn Ttiring! Một kiệt tác cấp I! Ngọn tháp nổi bật của những item đã hoàn thành. Tình trạng của nó không xứng với những gì đã cố gắng và tác phẩm vẫn chưa hoàn thiện. Với sự khéo léo tuyệt vời, chiều cao tháp đã vượt quá 20 mét. Việc tạo ra một cái gì đó thông qua chồng đống item là một ý tưởng mới nhưng giá trị nghệ thuật sẽ khó cân đo đong đếm. Giá trị nghệ thuật: 360. Tác phẩm của ‘nhà điêu khắc thiên tài’ Weed. Hiệu ứng đặc biệt: Những người nhìn thấy tháp này sẽ tăng Luck thêm 20 điểm trong suốt ngày. Số lượng kiệt tác cấp I đã hoàn thành cho đến nay: 25. Kỹ năng điêu khắc đã được cải thiện. Fame + 3 điểm. Weed không ngừng xây dựng tòa tháp đó. Nó vẫn thấp hơn so với những gì cậu đã hình dung ban đầu. 'Cần phải làm phần chân thật chắc nếu không nó sẽ đổ sập trong tương lai.’ Cậu tiếp tục củng cố bồi đắp cho nó và ngọn tháp không ngừng cao lên. Cẩn thận suy xét từng nơi nên đặt vật liệu. Cậu tính đến cả phần không gian rỗng sẽ chừa ra. ‘Ba mặt trăng. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra ... mình nên dựa vào những thay đổi và góc chiếu của mỗi mặt trăng.' Mặc dù dường như nghe có vẻ dễ; nhưng vào thời điểm này, nó không hề dễ dàng. Hai ngày xây dựng tháp. Kích thước của tháp loot đã áp đảo. Tổng chiều cao là một con số đáng kinh ngạc: 50 mét! Cậu hoàn toàn sử dụng hết tất cả các loot đã thu thập được. "Chúng ta cần thêm vài cái thảm như này nữa. Tiếp tục đi săn nào." Một lần nữa cậu lại bắt đầu đi săn Unicorn và Pegasus trong các lâu đài ở Todeum. Mỗi lần họ làm như vậy, các loot thu được đều để làm tháp, và cứ như vậy ngọn tháp lớn hơn và còn lớn hơn nữa. Những sợi lông, mảnh kính vỡ, các mảnh kim loại, đầu mũi tên và rễ cây; cùng với những loại vật liệu khác, tháp đang ở trạng thái của một vẻ đẹp khó hiểu. Và sau đó, tòa tháp vượt quá 55 mét. Ttiring! Một kiệt tác cấp II! Ngọn tháp bí ẩn của những item đã được hoàn thành! Tòa tháp được xây dựng từ ít nhất 300 loại item hoặc nhiều hơn! Ý nghĩa chưa rõ ràng, tuy nhiên, tòa tháp kỳ lạ này không tồn tại ở bất cứ nơi nào trên lục địa Versailles. Thật khó để đánh giá công trình đồ sộ này là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng nó có thể là một đài tưởng niệm độc đáo. Ngay cả trẻ em và những lính đánh thuê, không ai là không biết đến các tác phẩm điêu khắc của Weed. Giá trị nghệ thuật: 490. Tác phẩm của ‘nhà điêu khắc thiên tài’ Weed. Hiệu ứng đặc biệt: Những người nhìn thấy ngọn tháp này sẽ tăng 10% tốc độ hồi HP và MP, ngoài ra còn tăng 15% tỷ lệ rơi item trong suốt cả ngày. Luck + 150 điểm. Stamina + 60 điểm. Số lượng các kiệt tác cấp II đã hoàn thành cho đến nay: 10. Kỹ năng điêu khắc đã được cải thiện. Kỹ năng điêu khắc đã được cải thiện. Fame + 106 điểm. Stamina + 1 điểm. Charisma + 12 điểm. Tháp bí ẩn của những item đã được liệt vào kỳ quan Todeum. Quyền sở hữu ngọn tháp thuộc về Weed. Nếu tháo dỡ ngọn tháp item này để kiếm lợi nhuận, Fame sẽ giảm. Ngoài ra, đối với các cư dân của Todeum – những người yêu nghệ thuật, sự phản ứng dữ dội từ việc làm này có thể dẫn đến sụt giảm độ hảo hữu. Do đã tạo ra một tác phẩm điêu khắc kiệt tác cấp II, nên +1 cho tất cả các chỉ số. Cuối cùng đã thành kiệt tác cấp II! Thậm chí nếu nó chỉ có hiệu ứng tăng tỷ lệ % rơi item, thì bản thân nó đã là một hiệu ứng tuyệt vời rồi. Tại thời điểm đi săn này, hiệu ứng từ tòa tháp là điều cần thiết. Weed tiếp tục nỗ lực chồng chất các loot bất cứ khi nào có thể. Với sự nỗ lực không biết mệt mỏi, chiều cao tháp đã đạt 60 mét. Và như vậy, mục đích của tháp đã đạt được. "Fufufu." Weed ngồi trên đỉnh tháp và mỉm cười. Hôm nay là ngày cuối cùng. “Nỗ lực đã được đền đáp.” Xây dựng ngọn tháp loot khá dễ so với điêu khắc tác phẩm khác. Với chỉ một động tác lệch dao trong khi khắc, một vết sẹo không thể sửa chữa được sẽ đọng lại ở đó mãi mãi. Vì tháp này phải được hoàn thành trong thời gian nhất định nên cậu phải tận dụng từng giây từng phút. "Dù sao thì cũng đã an toàn hoàn thành rồi." Weed ngồi và đợi chờ thời gian để xem thành quả sản phẩm đã hoàn thành. Balun, Gorun, và Seyirun. Ba mặt trăng dần dần nhô lên rồi chui qua màn sương và đang tiến gần trung tâm bầu trời. Các mặt trăng tỏa sáng rực rỡ. Ánh trăng sáng bất thường ở Todeum chiếu rọi mọi thứ và tất cả trở lên rõ ràng như ban ngày Ngọn tháp chìm trong ánh sáng rực rỡ của ánh trăng. Vàng, bạc, đồ trang sức và kiếm, cùng với những bộ áo giáp sáng lấp lánh trong ánh trăng chiếu rọi. Sau khi quét qua tất cả các tác phẩm nghệ thuật ở Todeum và chiếu sáng chúng, ngọn tháp loot đã hoàn thành thực sự nổi bật vớivẻ đẹp lung linh dưới ánh nguyệt rọi. Hơi thở của Weed gấp gáp. "Heoeok. Quá đẹp!" Cậu ngất ngây về tác phẩm này nhiều hơn so với bất kỳ tác phẩm nào khác. Có ai nghĩ rằng! Đây là một đống tiền cao ngất từ những loot mà cậu đang ngồi trên đó. Giấc mơ của một Dark Gamer! Weed đang vui sướng. 'Tất cả số tiền này. Mình đang ngồi trên núi tiền.’ Cậu có thể bơi trong một biển loot, cậu có thể ngồi trên ngọn núi loot, và thậm chí có thể ngủ một giấc trên đó. Weed hạnh phúc ngắm nhìn mặt trăng lên đỉnh bầu trời. ‘Thật là tuyệt khi được thưởng thức những thứ được làm từ tiền.’ Vẫn tiếp tục, cái bóng của ngọn tháp lờ mờ hiện ra. Tòa tháp đang thay đổi bóng. Cậu phụ thuộc vào vị trí của ba mặt trăng để tạo sự chuyển đổi các bóng. Hình dáng cái bóng của ngọn tháp đã ngày càng trở nên rõ ràng cụ thể. Ttiring! Một kiệt tác cấp III! Vinh quang đầu tiên của công việc cố gắng! Tháp bóng ảo ảnh đã hoàn thành! Ngọn tháp bí ẩn được xây dựng từ ít nhất 300 loại item hoặc nhiều hơn! Vào những lúc khác, ý nghĩa của tháp này khá khó hiểu; nhưng tại một thời điểm nhất định, ý nghĩa của nó trở nên rõ ràng dưới cái bóng. Một nỗ lực bất thường của một nhà điêu khắc nổi tiếng! Hầu hết kỹ năng đã được phô diễn. Do vậy, tên của nhà điêu khắc sẽ được lan tỏa trên toàn lục địa. Giá trị nghệ thuật: 3640. Tác phẩm của ‘nhà điêu khắc thiên tài’ Weed. Hiệu ứng đặc biệt: Những người nhìn thấy tòa tháp này sẽ tăng 25% tốc độ hồi HP và MP, ngoài ra còn tăng 19% tỷ lệ rớt item trong suốt cả ngày. Luck + 180 điểm. Stamina + 60 điểm. Các cuộc tấn công quan trọng có 30% cơ hội thành công. Người hoàn thành tác phẩm điêu khắc này sẽ được cấp một danh hiệu. Không cộng dồn hiệu ứng với các tác phẩm điêu khắc khác. Số lượng các kiệt tác cấp III đã hoàn thành cho đến nay: 5 Trình độ kỹ năng điêu khắc đã tăng đến Cao cấp - lv 4. Tác phẩm sẽ tinh tế và chi tiết hơn. Chế tác đồ trang sức sẽ đạt hiệu quả cao. Trình độ kỹ năng nghề thủ công đã tăng. Kỹ năng hiểu biết các tác phẩm điêu khắc đạt đến lv Trung cấp. Hiệu quả kỹ năng chạm khắc tăng 20%. Có thể biến thành những sinh vật bay. Khi sử dụng Shapeshifting Piece, một đặc tính sẽ được xác nhận. Fame + 1265. Art + 19. Stamina + 3. Patience + 9. Charisma + 5. Đã đạt được danh hiệu: Nghệ nhân của những kiệt tác xuất sắc. Có thể tạo dựng Engraver Guild, và có thể gây ảnh hưởng đến văn hóa và nghệ thuật. Attractiveness+ 100. Hạn chế: Sculpting cao cấp lv 3 hoặc cao hơn. Tác phẩm điêu khắc có thể đạt danh tiếng lớn sau khi hoàn thành. Điêu khắc phi vật thể thông qua bóng đổ! Việc thưởng thêm cho việc nỗ lực đầu tiên được hoàn thanh, bao giờ cũng rất lớn. "Một tác phẩm không hối hận. Một tác phẩm xuất sắc!" Weed cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tác phẩm của cậu vẫn có thể được coi là định luật cảm xúc của các nghệ sĩ! Nếu cậu không đề cập đến ý nghĩa của tác phẩm, thì việc cảm nhận tác phẩm này là điều không thể. Nhưng bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra ý nghĩa nó thông qua cái bóng. Cái bóng của tháp hiển thị một hình ảnh. Một người đàn ông. Vặn cổ một con gà. Cậu vẫn không buông bỏ hận thù! Nỗi buồn vì không thể ăn con gà nhép đó đã được thể hiện rõ thông qua cái bóng của ngọn tháp.
Legendary Moonlight Sculptor ''Con đường Đế Vương'' Tác giả: Kim Tae-Hyung -----o0o-----Quyển 12 Chương 7: Chiến thắng vang dội 5 châu, chấn động Địa Cầu Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537 Mời đọc Nhờ vào những hiệu ứng từ bóng của tòa tháp, cuộc chiến đã thêm phần kích thích. Tuy nhiên, khả năng chống cự của lũ Unicorn và Pegasus không phải dạng vừa, mỗi trận chiến lại có thêm 2-3 võ sinh thiệt mạng. Mặc dù đã trang bị áo giáp tốt hơn, level cũng đã tăng lên, nhưng mọi người vẫn phải chiến đấu với số lượng kẻ thù khổng lồ. Đây đã là trận chiến thứ 33 để chiếm giữ những lâu đài. Surka bị trúng đòn từ một con Unicorn và hi sinh. Sau cuộc chiến, bên cạnh những thành viên trong nhóm, số lượng võ sinh chỉ còn 212 người. Geomchi tự trách mình. “Ta đã không ở đây khi cô gái mỏng manh ấy nằm xuống” Weed cũng cúi đầu. “ Không thưa thầy. Đó là trách nhiệm của con. Con đã không cảnh giác và cần để ý đến thành viên trong đội hơn.” “Không, là lỗi của ta.” “Thưa sư phụ, con nghĩ là chúng ta nên định ra hình phạt, mọi người sẽ không được phép ăn trừ khi không một ai chết.” “Con nghĩ vậy sao?” “Vâng. Điều đó rất ổn khi chúng ta không còn phải bận tâm về tốc độ trận chiến nữa.” Geomchi suy nghĩ cẩn thận về lời đề xuất. “Được rồi. Hình phạt như vậy theo ta là chấp nhận được. Thật ra, chúng ta đều đã chán ngấy các cuộc chiến giống nhau diễn ra liên tục ở Todeum, vì vậy mà từ bây giờ, hãy làm điều mà con nói đi.” Đối với những võ sư và võ sinh, chiến trường ở Todeum là nơi tập luyện tuyệt vời. Todeum là nơi nuôi dưỡng tình bạn, nghị lực và tạo cảm giác kích thích, gây cấn để trải nghiệm trong game. Do đó, nó là một nơi lý tưởng để rèn luyện sức mạnh bằng việc chiến đấu chống lại đối thủ mạnh hơn. Kiếm thuật không thật sự cần thiết; cái cần thiết là một tâm lý vững chắc, một trí óc nhanh nhạy, một bàn phím để khua, đó là thứ vũ khí sắc nhọn hơn đao kiếm. Dù cho nhiều võ sinh đã ngã xuống, nhưng mọi người vẫn hào hứng chiến đấu tiếp. Nhưng Surka là một cô gái hồn nhiên, và với cái chết của cô, cuộc chiến không còn thú vị nữa. Weed tuyên bố. “Không ai được chết hoặc không ai được ăn.” Với việc chiếm được các lâu đài ở Todeum, những Vampire được phóng thích cũng tham gia vào trận chiến. Đây là lúc mà chỉ số Charisma và Leadership của Weed phát huy tác dụng. Không chỉ có các Geomchi và nhóm của Weed chiến đấu, họ còn dự dịnh lấn át lũ Unicorn và Pegasus bằng số lượng. Số lượng Vampire lúc này đã tăng lên 4600 tên. Những loài Vampire cấp thấp và tầm trung tham gia vào cuộc chiến ở khắp mọi nơi, bất kì khi nào lũ quái mệt mỏi. Bây giờ là thời điểm mà các vampire bắt đầu cuộc chiến một cách đàng hoàng. “Chiến đấu…với kẻ thù….đòi lại …lòng kiêu hãnh….phẩm giá…đã mất.” Bạn đã sử dụng skill Yell. Nhuệ khí của đồng đội tăng 200%. Tất cả sự hỗn loạn sẽ được giảm bớt. Leadership tăng 200% kéo dài 5 phút. “Vampire bọn ta không bao giờ làm theo yêu cầu của kẻ khác, nhưng Weed đã chứng tỏ mình là một chàng trai có ý chí.” “Một người luôn giữ lời hứa.” “Lũ Unicorn và Pegasus là kẻ thù của chúng ta, cuối cùng thì chúng ta sẽ phải đánh bại chúng, dù có phải trả giá nào đi chăng nữa.” Những Vampire Boy để mặc chiếc áo choàng tung bay theo gió trong lúc họ tấn công lũ Pegasus. “Ohohohohoho! Hãy nhìn ta đây. Ta sẽ hút máu ngươi.” “Kkakakaa. Tồn tại trên thế giới này mà không ý thức về sự tao nhã. Bọn ta sẽ cho lũ ngu ngốc các ngươi thấy ai mới thật sự là đối thủ của các ngươi.” “Chúng đang tới. Hãy cho chúng thấy, ai mới là chủ của vùng đất này.” Chiếc váy của những Vampire Queen đang phát sáng, nó được bao phủ hoàn toàn bằng lông chim và họ đang cầm những chiếc roi quất vào kẻ thù. Họ còn đồng loạt hát vang những lời nguyền than khóc tác động lên tâm trí kẻ địch. Trong quá khứ, nhiều Knight của giáo hội Freya là những nạn nhân của phương pháp lừa tình này. “Euhuhyuhyuhyuh!” “Yihihing!” Những chiếc sừng của Unicorn tỏa ra ánh sáng tím. Đây là một cơ chế giúp cho tâm trí và phép thuật giải trừ nhau, và không dễ dàng bị đánh lừa. Chúng miễn nhiễm với phép thuật hắc ám. Tuy nhiên, những Vampire Queen vẫn phát ra các lời nguyền và triệu hồi côn trùng để quấy nhiễu liên tục. Giống loài Vampire cấp thấp chuyển hóa thành những con dơi và thản nhiên bám mình vào lũ quái vật. Lũ sinh vật thần thánh kháng cự một cách mạnh mẽ, nhưng lũ dơi vẫn bám chặt và hút máu kẻ thù cho đến chết. Chyureureup! Lũ dơi không tránh khỏi việc bị thương, nhưng thông qua nguồn máu được cung cấp, chúng có khả năng hồi phục và thoát khỏi cái chết. Chúng là những địch thủ lì lợm và không hề dễ chịu. Với những lời nguyền tuôn ra liên tục, cùng việc triệu hồi số lượng côn trùng khổng lồ, những Vampire Queen khiến kẻ địch đau đớn vô cùng. Mặc dù, mỗi khi một trận chiến nổ ra, sẽ có khoảng 200 Vampire chết. Một vài cuộc chiến khốc liệt hơn, thì khoảng hơn 300. Nhưng thông qua những cuộc chiến như thế, những Vampire sống sót sẽ trở nên mạnh hơn. Đó là đặc tính của loài Vampire. Đặc trưng chỉ có ở Vampire! Những thứ vũ khí cực kỳ mạnh mẽ. Bất cứ khi nào những Vampire đi săn, chúng kiếm được điểm kinh nghiệm với tốc độ chóng mặt và điều đó cũng góp phần phát triển khả năng thích ứng của chúng. Với lượng máu hấp thụ từ Unicorn và Pegasus, Vampire có thể giảm sát thương nhận vào từ các đòn tấn công phép thuật của lũ quái. Và khi đã tiêu hóa hoàn toàn một lượng máu nhất định, sức mạnh của Vampire sẽ tạm thời gia tăng. Những Vampire này là lực lượng viện binh đáng kể đối với Weed và các Geomchi. Trong cuộc chiến, khi mà lượng lớn Vampire chết đi, thì các Geomchi không mất đi người nào. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng hiện giờ đây là một quân đoàn Vampire đầy sức mạnh. Weed đã hoàn toàn kiểm soát quân đoàn Vampire. Nhờ các chiến thắng liên tục, những Vampire giờ đây giống như đàn em của Weed. *Ting* Đã kiểm soát được toàn bộ quân đoàn Vampire Các Vampire thừa nhận bạn là một nhà lãnh đạo siêu cấp thiên hạ vô địch vũ trụ Lòng trung thành tận tâm của họ sẽ góp phần làm tăng tai tiếng của bạn. Độ hảo hữu với Vampire đang ở trạng thái tốt nhất. Họ thậm chí sẽ cho bạn thưởng thức những giọt máu ngon nhất của người phụ nữ để tỏ lòng kính trọng. Infamy tăng 350 điểm. Leadership tăng 2 điểm. Charisma tăng 5 điểm. Chúng không phải là tin tức tốt. Infamy (sự ô danh) đôi khi hữu ích cho những nhiệm vụ đòi hỏi nó, nhưng hậu quả thì vô cùng lớn. Những người trong thị trấn một khi chạm trán những ai có chỉ số infamy cao thì họ sẽ bỏ chạy, hoặc đôi khi là đánh đuổi những người như vậy ra khỏi làng. Dù vậy, thì Infamy của Weed không quá cao, nên không cần lo lắng về điều đó. ‘Về cái Infamy này, nếu mình đóng góp cho nhà thờ hoặc hoàn thành một vài nhiệm vụ, thì tự động nó sẽ hết.’ Dĩ nhiên việc đóng góp cho nhà thờ, đối với Weed, khả năng cao là không diễn ra; nhưng nếu thật sự cần thiết lắm, đó lại là cách nhanh nhất để xóa bỏ Infamy. Hiện tại, rắc rối lại ở chỗ khác. Bạn đã cùng với các Vampire đê hèn săn những sinh vật thần thánh vô tội. Đổi lại các hành vi xấu xa bạn đã phạm phải, hành động của bạn sẽ bị hiển thị ra ngoài Trên trán của Weed đã được khắc dấu đỏ. Dấu hiệu của kẻ sát nhân. Bất cứ ai đều có thể hiểu được dấu ấn tỏa sáng màu đỏ này là gì. “Vì sao lại thế tại vì sao lại thế.....” Weed nói trong phiền muộn. Nếu những người khác đều nhận dấu hiệu này, điều đó mới công bằng. Nhưng thậm chí trong lúc đi săn theo nhóm, chỉ mình Weed có dấu hiệu của kẻ sát nhân. Có nhiều hình phạt khủng khiếp dành cho những người nhận dấu hiệu này. Ví dụ, bạn có thể bị tấn công từ những người chơi khác, ngoài ra thì tỉ lệ rơi item hiếm khi chết đi sẽ cao hơn thường lệ. Nhận nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn, và cũng vất vả hơn để xóa bỏ dấu hiệu đó. “Tại sao nó chỉ xảy ra với một mình mình?” Một vài người giống Weed cũng đang phàn nàn. Pale suy nghĩ một lúc và đưa ra câu trả lời, có khả năng nhất là nguyên nhân dẫn dến dấu đỏ của Weed. “Có lẽ nào vì cậu giết nhiều con Unicorn và Pegasus không nhỉ?” Weed có level cao nhất trong nhóm và sát thương gây ra cũng lớn nhất. Ngoài ra, Weed cũng là người diệt nhiều quái nhất. Romuna lén bồi thêm vài câu. “Người đề xuất đến Todeum là anh Weed” Irene, trong khi chớp đôi mắt ngây thơ của mình, và nói. “Là kẻ đầu têu đằng sau những chuyện xấu này.” “…..” Bởi vì cô bé đã biết tất cả lý do, nên Weed không thể khiển trách được. Các Geomchi nhìn Weed với vẻ ghen tị. “Cái đó trông thật xấu xa.” “Đàn ông đích thực.” “Mọi người nói là sẽ nổi tiếng nếu trở thành kẻ giết người…” Lũ Vampire cũng nhận được dấu hiệu này. “Ngay từ đầu thì cậu ấy cũng đâu phải người tốt đẹp gì” “Chúng ta đã làm đúng, hoàn toàn như mong đợi.” “Ê, tuy hơi khiếm nhã, nhưng bạn có thể hút máu đồng đội của mình đấy.” Trong khi được các Vampire tung hô, họ vẫn tiếp tục tấn công các lâu đài ở Todeum. Weed sử dụng hiệu quả sức mạnh của các Vampire. Phép thuật thánh của Irene chỉ có thể chữa cho con người. Chúng không có hiệu quả đối với Vampire. ‘Phép thuật thánh là khắc tinh của chúng mà.’ Thứ mà họ khao khát chính là máu! Trong lúc đứng gần bờ vực cái chết, với hành động ‘hiến máu nhân đạo’ thì các Vampire sắp chết có thể được hồi sinh. Ngày càng có nhiều con Unicorn và Pegasus chết dưới bàn tay họ. Level của Vampire tiếp tục gia tăng. Trái lại, Weed và đồng đội nhận ngày càng ít kinh nghiệm và loot, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Dù cho nhiều Vampire chết đi, nhưng số lượng chúng vẫn không ngừng gia tăng. Xuyên suốt các cuộc chiến, một lượng khổng lồ Vampire đã hy sinh, nhưng số lượng thức tỉnh cũng nhiều hơn, không chỉ là bù đắp, mà còn vượt trội. Những Vampire được Tori dẫn dắt, cùng gia đình Jinhyeo của hắn ta, cũng gia tăng. Những Vampire Lord khác cũng đã thức tỉnh, từng người từng người một. Họ lãnh đạo một lượng lớn các Vampire khác nhau. Dream Vampire. Loài Vampire không sử dụng sức mạnh thể chất, chúng sử dụng ảo giác gây ra sự nhầm lẫn và tê liệt kẻ thù. Shadow Vampire. Loài Vampire giấu mình trong bóng đêm và chờ đợi thời cơ để tấn công kẻ địch. Chỉ lộ răng nanh của chúng tại những thời điểm tấn công thuận lợi,do đó khó mà phản ứng kịp thời với loài Vampire này. Assassin Vampire. Một loài vampire chưa được biết đến. Xét về một khía cạnh nào đó, chúng là những quý tộc yêu thích sự thanh lịch và nghệ thuật, mặc dù tương tự, nhưng rất khó để đặt chúng cùng một loài. Sức mạnh! Năng lực! Trên ngực cũng như tay, lông mọc khắp nơi, giống như những con quái kì dị, với sức mạnh ghê gớm. Những chiến sĩ hoang dã không sử dụng ma thuật. Cách duy nhất để phân biệt chúng với những loài quái thông thường là nhờ răng nanh và áo choàng. Tổng cộng, với hơn 5000 Vampire dưới quyền điều khiển của Weed, con số này đã vượt quá khả năng lãnh đạo của cậu dù cho cậu có quản lý tỉ mỉ như thế nào đi nữa. Thực tế, hơn 100 vampire đã vượt qua tầm kiểm soát của Weed. Weed đã từng gặp chuyện tương tự như vậy trước đây khi chỉ đạo người Orc và Dark Elf.Một khi quân số vượt quá quyền hạn lãnh đạo của Weed, thì đội ngũ sẽ di chuyển loạn xạ hoặc kháng cự lại mệnh lệnh, chỉ cần Weed lơ đễnh một chút, điều đó sẽ xảy ra. Với việc thiếu chỉ số Leadership, Charisma và Familiarity, quyền lãnh đạo của Weed đang bị giới hạn. Weed giao phó lượng Vampire dư ra cho Orc Seechwi. **** Orc Seechiwi nhìn lên bầu trời và thở dài. “Chiwiik, với cơ thể của một Orc, mình không thể thực hiện đủ 50 tư thế được, chiwichwit!” Nếu cô cố gắng cong người về phía trước, cái bụng mỡ sáu ngấn sẽ ngăn cô làm điều đó. Bất cứ khi nào cô di chuyển, mỡ ở 2 bên đều rung rinh dữ dội. Ffs! Và khuôn mặt của cô khi dốc sức cố gắng và cuối cùng chuốc lấy thất bại cũng là một thứ gì đó không chấp nhận được. Mỗi lần như vậy, Seechiwi lại thở hổn hển như sắp chết tới nơi. “Với tất cả sự kính trọng mà nói, loài Orc đúng là trò đùa của tạo hóa! Chiwichwhik!” Seechwi đang phải trải nghiệm cảm giác cô đơn cùng cực. Trong suốt cuộc chiến, cô chẳng phải làm điều gì. Chỉ đơn giản là tự chăm sóc lấy bản thân mình! Seechwi được giao cho vài việc vặt phù hợp với mình. Nhưng từ giờ trở đi, mọi thứ đã thay đổi. Group Conducting (làm việc nhóm) đã được học. Group Conducting level 1 (0%) Tùy thuộc vào level của skill, loài Orc có thể lãnh đạo 35 con Orc trong một nhóm. Nếu là loài khác, Orc có thể điều khiển 20 người. Phụ thuộc vào level của skill, tầm ảnh hưởng của Leadership gia tăng 3%. Tất cả các thành viên và cả đội có thể gia tăng các chỉ số. Các chỉ số Strength, Agility, Stamina và Physical Resistance sẽ tăng. Các thành viên trong party và quân đoàn tăng 2% kinh nghiệm nhận được ( tăng 16% thuần thục skill) Tất cả các thành viên trong party và quân đoàn tăng khả năng kháng Confusion (choáng) và Fear (hoảng sợ) Việc gia tăng Leadership sẽ có thêm nhiều hiệu ứng đối với các skill! Trường hợp với loài người, mặc dù có sự khác biệt về nghề nghiệp, nhưng họ thường tạo nhóm tối đa có 5 người. Sau đó, với mỗi 50 điểm Leadership tăng lên thì nhóm sẽ tăng thêm 1 người. Loài Orc thì được miễn điều đó. Từ lúc bắt đầu, họ có thể hình thành nhóm từ 10-20 người để đi săn. Trong trường hợp của Seechwi, do việc cô đã học được skill Group Conducting, số lượng người dưới quyền điều khiển của cô sẽ lớn hơn nhiều. Với skill này, một nhóm 50 người có thể được lập. Ngoài việc các thành viên trong nhóm còn được buff thêm sức mạnh, cô còn có thể tạo nhóm với cả quái vật, điều này thực sự hỗ trợ rất nhiều. “Wi, với kĩ năng này, mình cũng có thể chiến đấu, chwiik! Không phải với tư cách là một Orc, mà là một người chỉ tay 5 ngón. Chwichwichiik.” Gạt đi những giọt nước mắt buồn phiền, Seechwi di chuyển xung quanh một cách thoải mái. Trong khi đó bụng cô như đang chửa sinh ba và mũi thở ra những tiếng phì phò. “Chwichwichwit. Nếu các ngươi nghe lời ta, ta sẽ cho các ngươi ăn nhiều món ngon!” Seechwi hét to mệnh lệnh của mình lúc điều khiển Vampire. Cô nghi ngờ về khả năng lãnh đạo của Weed khi quan sát từ xa. Nhưng giờ đây nó đã thay đổi. ‘Những tên Geomchi man dại này. Ngoài Weed ra thì chẳng còn ai khác có thể ra lệnh cho họ được.’ Ấn tượng đầu tiền của Seechwi về các Geomchi là sự ngang ngạnh. Họ có hình dáng gần giống một con Orc với mái đầu cua và một thân hình cơ bắp. Bên cạnh đó là ánh mắt sắc như dao. Nếu ai đó sơ ý “lườm đểu” họ thì chắc chắn sẽ phải xin lỗi. Mức độ nguy hiểm của họ rõ ràng không phải dạng vừa. Hơn thế nữa, khi người bình thường đến gần các Geomchi, họ sẽ sun hết tờ rym lại và tránh xa họ. Với số lượng lên đến 500 người mà lại còn đi cùng nhau, ai dám hỗn xược đưa ra mệnh lệnh đối với họ cơ chứ. Họ hòa mình vào những trận chiến bằng sự bướng bỉnh và thêm vào đó là niềm kiêu hãnh. Bất cứ nơi đâu họ đến, họ đều gieo rắc rắc rối khắp nơi. Nhưng trước mặt Weed, các Geomchi như những chú heo con ngơ ngác. ‘Nếu họ được ăn thì họ sẽ trở nên sung sức. Sau đó hăm hở đi đánh nhau để phát tiết sinh lực thừa.’ Thức ăn mà Weed làm ra thì thỏa mãn cả vị giác, khứu giác, thậm chí cả thính giác nữa. Mùi thơm của bánh pudding và vị tuyệt vời của vây cá mập tan chảy trong miệng! Seechiwi cũng không thể đếm được bao nhiêu lần tay cô vươn ra để lấy thức ăn. Tuy ban đầu ai cũng nghĩ các Geomchi là những người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng mọi người sẽ phải ngạc nhiên khi chứng kiến hành động của họ Nhưng nếu ai đó chịu tìm hiểu, thì sẽ thấy điều đó cũng dễ hiểu. Đối với các Geomchi, có người thì 10 năm, có người thì kinh khủng hơn 30 năm, đã sống với chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Bữa ăn của họ đơn giản chỉ bao gồm ức gà và lòng trắng trứng gà nấu chín, những thức ăn thật sự là chán ngắt. Chế độ dinh dưỡng của họ ở võ đường rất bình dị. Mỗi bữa ăn là 300 gram ức gà luộc, không có nước chấm. 10-20 lòng trắng trứng gà, không mắm không muối. Nếu bạn sống một cuộc đời như vậy trong 10 năm hoặc hơn, thì chỉ với một cái kẹo cao su cũng làm bạn ngây ngất. Với cá, ức gà đặt trên vỉ nướng và sườn heo bỏ lò, cũng khiến họ tim đập chân run. Chỉ nghe những âm thanh xèo xèo của thịt chín chảy ra như nước trái cây, miệng họ cũng sẽ tự động bắt chước theo và rớt dãi đầy mồm Có một cuộc sống thứ hai trong Royal Road, thưởng thức sơn hào hải vị ở nơi này mà không có bất kỳ ảnh hưởng gì trên cơ thể của họ trong đời thực, các Geomchi đắm mình trong việc ăn uống. Và một khi chạm trán một đối thủ mạnh, họ dùng hết năng lượng để mà chiến đấu. Nỗi sợ hãi duy nhất của họ chính là bị đói. Khóc, cười với thức ăn; Các Geomchi là những người đàn ông đơn giản nhưng hung tợn. Người có thể đáp ứng những nhu cầu của họ là Weed. Thuần hóa bọn họ bằng thức ăn. Weed đã khôn khéo khi cho họ ăn thức ăn ngày càng ngon hơn. Cậu không bao giờ để họ thỏa mãn bởi khi đó cậu sẽ không khống chế được họ nữa. Weed thừa khả năng để lãnh đạo một party hoặc một đoàn thám hiểm. Đó là tài năng dễ nhận biết của một kẻ độc tài để lãnh đạo và phát triển một đất nước ở thế giới thứ 3. Một chính trị gia tài giỏi, kẻ chủ mưu, tên hèn hạ. Một đại diện hoàn hảo của chế độ độc tài! Nói tóm lại là nhờ Weed, các Geomchi và những người chơi bình thường như Pale đã được tiếp đón ở bất kì đâu. ‘Anh ta hẳn đã bỏ thuốc nghiện vào thức ăn! Charisma và Leadership không thể gây ảnh hưởng nhiều đến thế. Anh ta đúng nghĩa là một kẻ thô tục và bỉ ổi’ Cũng như những người khác, từ giây phút đó, Seechwi cũng đã trúng phải thuốc nghiện của Weed rồi. *** Quân đoàn Vampire dưới sự điều khiển của Weed ngày càng vững vàng hơn khi những trận chiến vẫn nổ ra đều đặn. Quân đoàn đã đông đúc hơn, và những Vampire đang mạnh dần lên. Và vì thế, kinh nghiệm cũng như những item nhận được giảm đi đáng kể. Một khi exp được phân bố cho các vampire, thì việc chiếm được hết điểm kinh nghiệm là bất khả thi. “Đến lâu đài kế tiếp nào.” Weed nói với thái độ gay gắt. Dù cho chiến thắng nhiều cuộc chiến, Weed vẫn chưa từng thể hiện sự hài lòng. Đó không phải là một hành động đúng đắn, phù hợp với một nhà lãnh đạo khi đối đầu với khủng hoảng. Lý do đằng sau việc này là vì Weed chẳng nhận được thứ gì cả. Kinh hoàng tột độ!!! ‘Tất cả các loot rơi ra đều thuộc về lũ Vampire’ Dù sao thì với sự tiến triển của nhiệm vụ, điều đó cũng đã được dự báo trước khi quân đoàn trở nên cần thiết. Thực ra, các item mà họ thu thập được tính đến nay thì không đáng kể. Điều này là do có Death Knight Van Hawk đã tham gia toàn bộ cuộc chiến với sức mạnh khủng khiếp. Kị sĩ bóng đêm Death Knight! Van Hawk gây sát thương theo thời gian, nhờ đó gây ra sát thương cực lớn cho lũ Unicorn và Pegasus. Và hợp lý là toàn bộ loot đánh rớt đều thuộc về Van Hawk khi chúng chết đi. Kiểm tra nhanh level của Van Hawk, và nó đã tăng lên 368. Trước dây, level của nó chỉ tầm 200, xấp xỉ bằng với các Death Knight thông thường. Nhưng bây giờ, tốc độ level tăng lên chóng mặt đưa nó lên một cấp độ quái vật cao cấp hơn. “Cửa sổ thông tin Death Knight!” Tên: Van Hawk Chủng tộc: Undead Class: Kẻ gieo rắc tuyệt vọng Death Knight Danh tiếng: 7904 Health: 126930 Strength: 964 Stamina: 650 Wisdom: 220 Intellect: 220 Fighting Spirit: 594 Faith: -200 Thuộc tính: Bóng tối Level: 368 Danh hiệu: Bàn tay bóng tối của Lãnh đạo đội quân Mana: 23850 Agility: 675 Endurance: 455 Fortitude: 315 Physical Resistance: 268 Charisma: 242 Leadership: 502 Luck: -200 Knight trung thành của vương quốc Kallamore. Thoái hóa biến chất bởi sức mạnh bóng tối và tái sinh thành một Death Knight. Đã từng phục vụ trong quân đoàn bất từ dưới sự diều khiển của Barkhan; nhưng những năm gần đây đã thoát khỏi sự điều khiển của hắn. Death Knight có sức sát thương kinh khủng và có khả năng điều khiển quân đoàn. Death Knight hiện đang dẫn đầu một đơn vị chiến đấu. Dễ bị tổn thương trước phép thuật thánh. Có thể điều khiển lực lượng Undead, quái vật. Hiện có ít hơn 4 phép thuật đen. Nắm bắt hoàn toàn kiếm thuật của vương quốc Kallamore. Khởi đầu từ một chỉ huy quân đội bóng tối, Death Knight! Death Knight có thể triệu gọi lực lượng bóng đêm và ra lệnh cho chúng trong cuộc chiến. Nhờ vào đặc tính của Death Knight, sát thương của quân đoàn mà Weed trao quyền cho cao hơn thông thường. ngoài ra, chúng có thể tấn công không ngừng nghỉ chừng nào còn sống, và không trái lệnh. Van Hawk chuyển mình hướng về phía một con boss mà không sợ hãi. Weed hồi tưởng lại quá khứ. ‘Kể từ khi mình và nó gặp nhau tại Lavias, mình đã đưa nó theo với, cầm tay nó qua biên giới...’ Cùng với Death Knight, Weed dễ dàng thống trị những bãi săn. Có Van Hawk làm hậu phương, Weed có thể chiến đấu hết mình mà không lo sợ gì. Mặc dù gần đây Weed săn cùng với đồng đội và các sư huynh đệ, nhưng có nhiều lần Weed cũng đi săn một mình. Ngay cả trong khoảng thời gian Weed ở cùng với Seoyoon ở phương bắc, bất cứ khi nào cô không hiện diện, đều có Van Hawk đi cùng Weed. Weed nhìn Van Hawk một cách lưu luyến. (đàn ông ai cũng nghĩ mình thích phụ nữ cho đến khi họ gặp bộ xương của đời mình :v) “Thằng cha chết tiệt này.” “….” “Không được dừng lại, chiến đấu chăm chỉ vào.” Cảm xúc biến mất và Weed thốt ra những lời lạnh lùng. Trong cuộc chinh phạt, họ liên tục di chuyển từ tòa lâu đài này sang tòa lâu khác. Do lo sợ hiệu ứng của Vampire sẽ biến mất, khả năng thích nghi cùng sức mạnh của họ sẽ giảm rõ rệt, cho nên họ giảm thiểu tối đa thời gian nghỉ ngơi và tiếp tục chiến đấu. Lời than phiền của các vampire vang lên liên tục. “Tôi chỉ muốn mỗi đêm đánh 1 trận thôi.” “Cho chúng tôi nghỉ ngơi đi.” Để tránh việc các Vampire bị mệt mỏi, Weed đưa tay về phía trước để họ hút máu. “Uống đi.” Weed cung cấp cho các Vampire máu tươi để thỏa mãn cơn khát đang trào dâng của họ. Weed làm trước, sau đó tới Pale, Irene và những người khác. Bây giờ chỉ còn 4 lâu đài nữa là cuộc xâm lược kết thúc! “Huhihihihing!” Ở đó có những con Royal Unicorn với cái sừng vàng, Silver Pegasus với bờm bạc. Khi nhìn thấy làn da của chúng, Zephyr nuốt vào một ngụm không khí cùng một chút lo lắng. “Ực! Chúng là những loại quái vật chưa từng được biết đến” “Nhưng số lượng không nhiều. Nếu chúng ta tấn công từ nhiều phía, chúng ta sẽ chiến thắng.” Weed đáp lại một cách rõ ràng và giơ tay phải của mình lên. Đó là dấu hiệu cho phép hàng ngàn Vampire lao vào cuộc chiến. Lũ Royal Unicorn và Silver Pegasus kéo dài trận đấu trong vài phút trước khi gục ngã và biến mất khỏi tầm mắt. Đó là cách mà tất cả các lâu đài còn lại bị chinh phục. Hwaryeong, với lòng ngưỡng mộ, nói. “Tôi nghĩ Weed là một người bẩm sinh có trí nhớ siêu phàm, ngay cả trạng Tí cũng không bằng” “Hả?” “Anh đã nhớ chính xác toàn bộ cấu trúc của Todeum. Mặc dù có tận 47 lâu đài.” Cả đội cũng rất ngạc nhiên khi biết điều đó. Tất nhiên là Weed không ghi nhớ tất cả. “Là do tôi có một tấm bản đồ.” “Một tấm bản đồ?” “Tôi học cách vẽ từ Yurin nên tôi đã tự thiết kế một cái.” Mắt Hwaryeong sáng lên. Cô rất tò mò về khả năng vẽ của Weed. “Tôi có thể xem nó được không?” “Ok, cô cứ tự nhiên.” Weed từ ngực mình lấy ra một tấm bản đồ và trải dài nó. Một bản vẽ phác thảo lối vào của Todeum, và sau đó là những lâu đài, từ lâu đài thứ năm thì chúng được vẽ nhỏ đi một chút. Sau đó, do kích cỡ của tờ giấy, những lâu đài ngày một nhỏ hơn. Mặc dù, từ lối vào đến một vài lâu đài đã được vẽ, số còn lại bao gồm cả đường đi thì trông không khác gì mấy con giun. Thay vào đó, chúng được thay thế bằng những lời chỉ dẫn. Đi một đoạn đường dài từ cổng chính, bên phải của toà tháp “Anh hùng” là một tòa lâu đài rộng lớn xinh đẹp. Lâu đài có rất nhiều cây táo. Vượt qua cây cầu phía bắc là một tòa lâu đài có những bông hoa màu vàng đang nở rộ. Đi bộ 10 phút vào trong ngõ hẻm, đến cổng vào một tòa lâu đài màu xanh biếc. Người duy nhất có thể từ đầu tới đuôi bản đồ này chỉ có thể là Weed. Hwaryeong run lên. ‘Không thể tin được là chúng ta lại theo bản đồ này để đi săn.’ Dù thế nào, cuộc chinh phạt những tòa lâu đài đã kết thúc trong an toàn. Tất cả các Vampire của Todeum đã được giải phóng. Kể từ đó, Weed, các Geomchi và mọi người đã bắt đầu thiết lập các điểm tham quan hướng tới Todeum dành cho những sự kiện đang được mở ra. Todeum! Vương quốc huyền thoại, nơi mà các Vampire sinh sống! Một vương quốc có ba mặt trăng chiếu sáng. Tòa tháp loot mà Weed tạo ra ở phía xa, những lâu đài cổ kính, và tòa tháp Anh Hùng kỳ bí. Hơn nữa, các Unicorn và Pegasus đã tiến hành cuộc chiến trải rộng khắp Todeum. Trên mặt đất là lũ Unicorn và Pegasus đang uống rượu và nhàn nhã gặm cỏ. Nhưng sau đó, từ nơi xa, những đám mây đen lan tới một cách nhanh chóng. Toàn bộ Todeum chìm ngập trong trong mây đen. Những cơn gió khủng khiếp thổi đến, và mưa rơi như trút nước. Kureureureureung. (Tiếng gió) Kwagwagwagwag! (Tiếng mưa rơi) Mỗi lần sấm và sét ầm ĩ trên bầu trời, chỉ nhìn thấy ánh sáng chớp nhoáng hiện ra. Thân thể của những con Unicorn và Pegasus, những con đang uống rượu và gặm cỏ trên mặt đất, bị lũ dơi khổng lồ bám vào. Những Vampire bay ra khỏi cửa sổ những lâu đài và hội họp với nhau. Đối với các Vampire, bóng tối không ảnh hưởng gì đến tầm nhìn của chúng. Họ bao vây đàn của Unicorn và Pegasus, những con đang bị lũ dơi bám lấy, và với cái nhìn vô hồn, nhắm thẳng vào cổ. Kwaak! Vampire yếu hơn lũ quái này, nhưng vô số chiếc răng nanh đang ra sức hút lấy hút để. Trong khi những đàn dơi đang quấy rối, Vampire len lỏi bên trong và khiến máu cũng như thể lực của đám Unicorn hay Pegasus tụt nhanh hơn huyết áp. “Euhihihihihing!” Những con Unicorn phát ra tiếng khóc. Royal Unicorn nói. “Là một thành viên trong gia tộc của “Khu rừng ánh sáng”, chúng ta không thể bị đánh bại bởi lũ sinh vật của gia tộc bóng đêm. Hãy đốt cháy mọi thứ. Triệu hồi Kasya.” Linh hồn thần lửa đã được triệu gọi. Những đàn dơi đang bám lấy những con Unicorn cũng đang bảo vệ cho những con Vampire khỏi ảnh hưởng của linh hồn lửa. “Triệu hồi Thủy Thần!” Những giọt mưa trở thành những ngọn giáo, bay vòng quanh và chiến đấu với đàn dơi. Silver Pegasus sử dụng phép thuật của chúng. “Vũ điệu ánh sáng.” “Hỏa tiễn!” Trong bóng tối, ánh sáng và những mũi tên lửa được tạo ra từ ma thuật, đánh trả lũ dơi và các Vampire. Cuộc chiến giữa các Vampire và lũ sinh vật thần thánh diễn ra dữ dội khắp Todeum. Giữa cơn mưa nặng hạt, những câu thần chú và linh hồn được triệu tập, cùng với đàn dơi, tất cả hòa trộn vào nhau. Những Vampire đã xông tới từ sớm và bấu chặt vào địch thủ. “Máu của Unicorn thật ngọt.” Nữ hoàng Vampire cười khúc khích một cách đùa bỡn. Một số nữ hoàng có vẻ như đang quan sát và cười khúc khích khi những con Unicorn cử động chậm chạp. Những nữ hoàng là phụ nữ. Những Unicorn là một loài sinh vật xinh đẹp, và được nằm ngủ trên vạt áo của những cô gái trinh trắng là điều hạnh phúc đối với chúng. ‘Thật đẹp.’ ‘Nếu đi qua chúng thì chúng sẽ bị mê hoặc mất. Yihing!’ Những con Unicorn đứng vững vàng và không bị cám dỗ, nhưng những thần hồn được triệu tập tỏ ra do dự và không tấn công. Trên bầu trời, tình trạng những con Pegasus đang bay lượn cũng không tốt. Những chiến mã thuộc về bầu trời! Cơ bắp cuồn cuộn, kích động và cực kỳ dũng mãnh. Ngoài ra, tốc độ bay của chúng là thứ khó mà theo kịp. Vì lẽ đó, những con Pegasus không được phép bay lượn trên bầu trời. Mặc dù, giờ đây cơ thể chúng xoay vòng do lũ dơi bám dai như đỉa. “Woheheheng!” Pegasus tiếp đất và những đôi chân của chúng, điên cuồng dẫm đạp mặt đất. Cổ, hai bên cánh, chân trước, những cơn dơi bao phủ tất cả bằng hàm răng của mình. Với cơn đau đớn tột độ, chúng đã bị tê liệt. Sau đó những Vampire di chuyển đến, để chắc chắn rằng sẽ tiêu diệt hoàn toàn những con Pegasus. Những con Unicorn và Pegasus lần lượt ngã xuống như nhịp điệu của tiếng sấm và chớp đang rền rĩ trên bầu trời. Những tiếng thất thanh vì cái chết bị vùi dập trong cơn mưa nặng hạt. Nhưng từ xa, ở vị trí cao hơn, những sinh vật thiêng liêng bay đến và chứng kiến sự đau đớn của đồng loại. “Các ngươi sẽ không thể thoát được đâu, cả ngươi nữa, những sinh vật của bóng đêm, các ngươi cũng sẽ không thể ngủ yên đâu. Ta sẽ tiễn các ngươi về nơi yên nghỉ cuối cùng” Những con Unicorn, trên bầu trời, tung ra phép thuật của mình. Bất chấp đồng loại, những Unicorn vung ma thuật của chúng hướng về tất cả loài dơi và Vampire. Những con Pegasus chạy trốn trong kinh hoàng. Trong những cuộc đi săn ở các lâu đài Todeum, thứ làm cho các võ sinh nằm xuống chính là tốc độ đáng sợ của chúng. Hàng tá con Pegasus phóng vút lên bầu trời trong lúc đâm sầm phải dàn dơi và những Vampire. Những khu vực mà bị Pegasus quét qua, một vài Vampire còn sống thì lảo đảo với những vết thương. “Hú hồn, tý thì chết. Máu, tôi cần máu.” “Chúng ta có nên trở về hình dạng dơi và truy đuổi chúng không?” “Dù cho chúng ta tăng tốc hết mức, chúng ta cũng không thể đuổi kịp chúng.” Những Vampire liếc nhìn, và họ thấy những con Pegasus đã bay xa hơn 300m. Chỉ trong chớp mắt, đàn Pegasus đã bay lượn vòng trên không. Những động tác của chúng trên bầu trời, khi chuyển hướng hoàn toàn khác với loài chim. Những con Pegasus quay tròn trong một quỹ đạo tương tự như một bánh xe trên không. Cùng với cái đầu ngẩng cao tỏ ý khiêu chiến, đôi chân chúng lại một lần nữa tăng tốc khủng khiếp trên không trung. Duududududududu! Những Vampire biến thành dơi, nghĩ rằng đứng ở khoảng cách xa là an toàn, nhưng trong một khắc, chúng đã chạm mặt nhau với tốc độ khủng khiếp của những con quái thú. Các khu vực mà Pegasus quét qua một lần nữa, đàn dơi Vampire biến mất, thậm chí còn không nhìn thấy dấu vết của những chiếc áo choàng. “Wohihihing” Tốc độ mà những con Pegasus thể hiện trong trận chiến chống lại các võ sinh giống như trò chơi của trẻ con; tốc độ khủng khiếp mà chúng thể hiện trong trận chiến này mới thực sự ghê gớm. Những trận chiến trước là do không gian chật hẹp nên chúng không thể thi triển hết tốc độ của mình. Những linh hồn và phép thuật của chúng cũng chặn đường và ép phải đánh giáp lá cà. Sức mạnh tấn công của Unicorn và Pegasus vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn. Tuy nhiên, ở một không gian mở, chúng tràn qua các Vampire bằng việc sử dụng tốc độ kinh người, giống như các Vampire chẳng là gì cả. “Không một Vampire nào có thể chịu được.” “Chúng ta có nên hi sinh bằng cách nhao vào hút máu chúng không?” Tiếng la hét vang dội của những Vampire bị tấn công. Các Vampire không thể đưa một giải pháp thích hợp để đối phó với những sinh vật thánh này. Tốc độ của chúng quá nhanh; quay đầu đi quay đầu lại đã thấy một cái đầu bị bẻ gãy. Cùng với việc triệu hồi linh hồn và phép thuật, bóng tối rõ ràng không còn là lợi thế quan trọng cho các Vampire trong cuộc chiến nữa. Dù cho là Weed, các võ sinh, hoặc các party, những sinh vật thần thánh không hề nương tay. Mặc dù, các vampire đã gây ra lượng lớn sát thương, nhưng vẫn không thể so với sức sống mãnh liệt của chúng. Những Vampire mất nhiều máu và mana, thì nằm đơ dưới dất. Một số Vampire bị thương nằm im bất động dưới đất, số khác tiếp cận gần đến lũ quái, những con đang bị đàn dơi quấy rối. Chúng bám chặt răng mình vào kẻ thù và hút máu. “Kyaah.” “Thật là nhiều máu.” Những Vampire trong tình trạng lảo đảo vì kiệt sức đã dần lấy lại sức sống. Từ thần thái, đến cơ thể, sức sống, sức chịu đựng và mana, tất cả đều phục hồi. Ngay cả khi họ nằm xuống, sự sống vẫn chưa chấm dứt. Bằng cách sử dụng kỹ năng hút máu, chúng có thể lấy lại sức mạnh vốn có nhờ vào việc uống máu tươi. Các Vampire một lần nữa, lao vào trận chiến, sau khi hồi phục thể lực. Ngoải ra, không một chúa tể Vampire nào chết. Họ mạnh hơn rất rất nhiều so với những con Vampire khác, và nếu những con Unicorn và Pegasus không đoàn kết với nhau, thì những chúa tể chắc chắn mạnh hơn chúng. Vâng, thưa quý bạn và các vị, đó là những chúa tể Vampire!! Gia tộc Vampire Jinhyeo, dẫn đầu bởi Tori. Mặc dù chỉ số Intelligent của Tori lúc đầu không được cao, nhưng những kinh nghiệm trong chiến đấu và khả năng sử dụng skill đã được tích lũy dần khi Tori chiến đấu cho Weed. Bằng việc theo dõi Weed, Tori đã học được cách khống chế những con ngựa bất kham Pegasus. Tori sử dụng ma thuật. “Triệu hồi Nhện!” Hàng trăm ngàn con nhện được sản sinh ra. Những mạng nhện nhớp nhúa giăng đầy qua mỗi lâu đài. Rõ ràng, bởi vì trên không không có gì hỗ trợ, nên chúng không thể giăng một lưới nhện cố định. Tuy nhiên, một mạng lưới nhện khổng lồ đã được hình thành bằng việc dệt lẫn từng mạng nhện lại với nhau, và vô tình tóm lấy nhiều con dơi. Nhìn những con dơi đang bị mắc vào lưới nhện, Unicorn và Pegasus vồ tới với một tốc độ khủng khiếp. Mạng nhện bị phá thủng và mềm ra. Nhưng mỗi khi chúng xuyên qua một mạng nhện, tốc độ của chúng lại chậm đi. Từ đầu cho đến tay chân, những con quái bị quấn đầy mạng nhện ẩm ướt và di chuyển của chúng chậm dần. “Triệu hồi nhện!” “Triệu hồi nhện!” Nhìn thấy hiệu quả của gia tộc Jinhyeo, các Vampire cũng đồng thời tung ra skill. Những tòa lâu đài, cây cối, và trên không, không nơi đâu là không thấy lưới nhện. Do xông qua nhiều lưới nhện, tốc độ của Pegasus đã giảm đi đáng kể, đàn dơi như những đám mây, bay đến và hút máu chúng. *** Weed, các Geomchi và party đều đã được trang bị và sẵn sàng chiến đấu. Ngay khi cuộc chiến cuối cùng ở lâu đài kết thúc, mọi người đều kiệt sức. Không một giây ngơi nghỉ để chúc mừng chiến thắng, cuộc chiến vẫn tiếp tục nổ ra giữa các Vampire và lũ sinh vật thánh. Do vậy, việc hồi lại máu, thể lực và mana của tất cả mọi người đều bị trì hoãn. “Đi thôi. Cuộc chiến cuối cùng!” “Đã đến lúc chiến đấu rồi.” Tiếng ầm ầm làm Weed và các Geomchi bất giác nhảy lên. Và chúng vẫn chưa thể hiện được mức độ khốc liệt của trận chiến đang diễn ra. Khắp nơi ở lâu đài đều đang diễn ra chiến tranh. Những phép thuật và triệu hồn linh hồn tuôn ra ào ạt, cả lâu đài như rung chuyển. Các Vampire, Unicorn và Pegasus đang dồn toàn lực vào trung tâm cuộc chiến trên không. Không hề hư cấu khi nói rằng trên không mới là chiến trường thực sự. Geomchi2 lẩm bẩm. “Nhưng chúng ta lên đó thế quái nào được?” Việc kích hoạt một số skill thì cần có những điều kiện tiên quyết. Tuy nhiên, các Geomchis vẫn đang thiếu hụt mana nghiêm trọng. Bởi vì họ đều tập trung vào 2 chỉ số là Strength và Agility. Các Geomchis cơ bản là rất nhanh và mạnh; ngoài ra họ có thể đa dạng sử dụng đa dạng các vũ khí khác nhau. Geomchi chứng tỏ mình là nhiều kinh nghiệm nhất. “Chúng ta không bị giới hạn ở một vũ khí. Nếu chúng ta không thể sử dụng kiếm, chúng ta có thể dùng cung.” “Tất cả chúng ta đều có cung.” Do đó, bắt chước theo hành động của Geomchi, các võ sư và võ sinh đều đồng loạt giương cung. “Sẵn sàng! Bắn!” Những mũi tên bắn lên trên không dường như được phóng ra từ những vũ khí công thành. Nhiều mũi tên bắn vào mạng nhện, nhưng chúng không chỉ bắn trúng các Unicorn và Pegasus, những vampire và đàn dơi cũng bị liên lụy. “Keuaaaang!” “Con người đang tấn công chúng ta.” Các Vampire la ó. Trong khi chỉ có vài sinh vật thánh bị thương, thì loài vampire lại hứng chịu nặng nề. Lý do mà Weed chế tạo ra những cây cung này là vì sức mạnh của họ, do đó nó không chuẩn xác lắm. Bây giờ thì thay vì nhắm vào các sinh vật thánh, họ lại bắn lạc sang nhóm Vampire. “Bắn chúng.” “Tiếp tục bắn.” Hoàn toàn không nhận ra vấn đề, các Geomchi tiếp tục nã tên lên bầu trời. Sau khi bị liên tục bị trúng tên, các Vampire đang giận dữ tột độ. Ấy thế mà đám Geomchi ngu si tứ chi phát triển vẫn kéo cung bắn tên lên trời mà chẳng cần biết mô tê gì đang diễn ra cả. Geomchi đi quanh khắp nơi. “Weed!” Khi chuyện xảy ra không như mong muốn, Geomchi kiếm Weed. Trong vài trường hợp, Weed đều tìm ra được giải pháp thích hợp, và các Geomchi đều tuân theo. Tuy nhiên, Geomchi không nhìn thấy Weed ở quanh đó. “Geomchi2.” “Dạ có con, thưa sư phụ.” “Weed đâu?” “Uhm, nó mới ở chỗ đây không lâu trước đây mà…” “Tìm nó đi.” “Tuân lệnh.” Geomchi2 và các võ sinh tìm kiếm Weed. Một lát sau, họ nhìn thấy Weed ở đằng xa. Weed đang ở nơi mà nhiều con Unicorn và Pegasus đã ngã xuống trong trận đấu. Nhờ vào level cao, tuy nằm đó nhưng chúng vẫn sống sót một cách diệu kỳ. Chúng tiếp tục nỗ lực gắng sức đập đôi cánh để bay lên, nhưng vô vọng. Những con dơi và Vampire bị đánh ngã xuống đất tìm kiếm chúng như một thứ để thực hiện phương pháp hấp thu sự sống, lũ sinh vật thánh hoàn toàn bị tê liệt. Chống cự là bụng bự! Weed lặng lẽ túm lấy cái sừng của một con Unicorn. “Ngươi mất khả năng làm bố rồi” “Kkeueoeoeok!” Lúc này, Weed rút ra con dao điêu khắc Zahab. “Thật là mượt mà như da em bé mà” “Kkeueoeoeok!” “Chân bé như dé to. Mình cũng nên lấy đi luôn.” “Peuheheheheng!” Weed lấy tất cả, sừng, da, lông, và thậm chí cả thịt. Dù sau khi chúng chết đi, sừng và lông vẫn có thể nhặt được. Nhưng giá cả sẽ chênh lệnh lớn nếu lấy được chúng khi con thú còn sống. Trong vài tình huống, lũ sinh vật thánh chỉ gào thét trong đau đớn một lần, và sau đó chúng chết. Bởi vì chúng hầu như đã cận kề cái chết, nếu giết chúng thì điểm kinh nghiệm sẽ không được nhiều, nhưng nhiều item sẽ thu được nhờ vào phương pháp này. Mỗi con sẽ đánh rơi một vài thứ như, vàng, bạc và thậm chí cả áo giáp hoặc vũ khí! May mắn không đến 2 lần! Điều đó cứ như giấc mơ của Weed. “Tháp Loot phát huy hiệu quả đó chớ. Ôi Japtem God quả là thương mình.” Ở lục địa Versailles, tín ngưỡng này vẫn chưa được công nhận. Sự tồn tại của nó chỉ duy nhất thông qua những lời đồn thổi và những câu chuyện truyền miệng. Tuy nhiên, Japtem God vĩ đại chẳng thua kém! Trong quá khứ, có người từng thu thập được 5 trang bị Unique Grade và chỉ trong vòng 2 tiếng đồng hồ đã nghiền nát vùng đất Honose. Trên những ngọn núi quanh pháo đài Ohdein, có một người vô tình đi xung quanh và tìm thấy một xe đẩy chứa toàn bao tay của Dwarfen. Và một người nào đó khẳng định rằng mình đã tìm thấy số loot đáng giá 70.000 vàng trong một rương kho báu trong một hang động không người sống. Những câu chuyện thần thoại về Japtem God có kể mãi cũng không hết. Weed là một người luôn nhiệt tình hết lòng theo đuổi đống loot và item đó. Và lẽ dĩ nhiên ai cũng thừa biết, Weed tuyệt đối không bao giờ đi quyên góp từ thiện. Thứ đang tồn tại đằng kia chẳng phải đền thờ thông thường. Cơ mà Japtem God rất rộng lượng. Nên mộ lời cầu nguyện đơn giản trong một căn phòng thôi cũng quá đủ để ngài ban ân huệ rồi. Một học thuyết đã nói rằng. ‘ Đừng vứt bỏ japtem trong tuyệt vọng. Ở thế giới này, không một japtem nào là không hữu ích.’ Đối với các Dark Gamers, học thuyết Japtem này gây vang dội xúc động mạnh và lý tưởng của nó có giá trị sâu rộng. ‘Cuối cùng, mình đã nhận được lời chúc phúc của Japtem God, thứ mà mình đã nghe nói rất nhiều.’ Mỗi khi tóm được 1 con, Weed có thể kiếm được ít nhất 900 vàng. Nếu chúng không thể hồi phục vết thương và bay lên bầu trời, thì chúng không thể làm gì ngoại trừ chờ đợi cái chết. Đây là cuộc chiến tranh chống lại Unicorn và Pegasus, không gì có thể ngăn Weed do dự khi ra tay. Và sau đó, khi chú ý hành vi của Weed, thì Pale, Maylon, Zephyr, Hwaryeong, và cả Romuna nữa, tấn công luc quái một cách nhiệt tình hơn. Ai tin nổi không, Mapan cũng chạy ra. Là class Merchant, Mapan yếu nhất bọn, và mặc dù mục tiêu chính của anh là sống sót trong hầu hết các cuộc chiến, nhưng bây giờ anh đang cầm một cái rìu lớn và đập những con Unicorn nằm dưới đất. Các Geomchi cũng nhận ra điều đó. “Chúng ta sẽ đi bắt những con đang nằm dưới đất. Tóm hết bọn chúng.” “ Yeah!” Nhóm Geomchi thay đổi mục tiêu của mình và nhắm vào những con bị ngã. Hình hài nguyên thủy của lũ quái là những con ngựa, và chúng hầu như không kháng cự sau khi ngã xuống. Trừ khi bạn bị tê liệt, chứ cứ gắng gượng đứng dù đôi chân đã hoàn toàn bỏ cuộc quả là thảm hại. Ngay cả một con gấu mất tinh thần và buông xuôi cũng có thể dễ dàng bị bắt. Điều khó khăn nhất trong Todeum rộng lớn là lén lút tiếp cận những con Unicorn và Pegasus bị rơi dưới đất. Trong khi cuộc chiến diễn ra dữ dội trên không, những câu thần chú và triệu hồi linh hồn đôi lúc vẫn giáng xuống mặt đất. Vì vậy họ vừa phải dồn sức chú ý đến cuộc chiến ở phía trên để tránh tên bay đạn lạc, vừa cẩn thận di chuyển bên dưới mặt đất. Nhưng ngay cả đối với Geomchi, các võ sư và võ sinh, đó cũng không phải là điều dễ để làm. Geomchi cởi áo giáp, và di chuyển vòng quanh. “Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại.” Ý chí các võ sư như được thức tỉnh. Họ theo chân Geomchi và cởi bỏ áo giáp của mình. Những cơ bắp gồng lên mạnh mẽ trên cơ thể cường tráng ! “Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại.” Một khi cởi áo giáp ra, đồng nghĩa với việc phòng thủ sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu trong tình huống bạn bị tấn công, sát thương nhận phải sẽ gấp năm lần khi mặc áo giáp. Điều này có nghĩa là chỉ một cú đá của con Unicorn thôi, bạn sẽ chết không kịp ngáp. Cùng với đó, mạng sống của họ cũng bị đe dọa nếu trúng phải tên bay đạn lạc trời giáng. Nhưng vì Geomchi và các đồ đệ của ông thích thú áp lực, căng thẳng. Nên họ quyết định làm như vậy. Hơn thế nữa, người duy nhất có thể kiềm chế các Geomchi là Weed, lại đang mù quáng trong việc đi săn. Weed từ lâu đã nhận thấy những hành vi bất thường của Geomchi và các võ sinh. “Hm. Sao không chạy nhanh như lúc nãy nữa?” Bởi vì chiếc áo giáp Weed làm ra không quá nặng, tuy khả năng phòng thủ kém, những bù lại, nó có chỉ số nhanh nhẹn cao nhất. “Cái này…!” Weed cũng rứa, nhanh chóng cởi bỏ áo giáp. Một việc đầy rủi ro. Nếu có chuyện gì xảy ra thì không thể nào xoay sở được. Trong lúc mang cái túi nặng trịch trên lưng, thì Japtem God bỗng cho Weed lời chúc phúc hiếm, và không có lý do gì để do dự nữa. “JAPTEM!” Đôi mắt Weed đỏ ngầu và cậu chạy xung quanh khu vực có Unicorn và Pegasus. Cùng với Weed, có hơn 200 người cũng làm như vậy! “Thanh kiếm của chúng ta là bất khả chiến bại.” Trên mặt đất, ngập tràn những tiếng reo hò vang dội, số lượng quái giảm mạnh. Sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi!! Từ trên bầu trời đen tối. Sấm, sét, chớp và mưa trút xuống. Vampire và bầy dơi tiếp tục tấn công một cách thầm lặng, đắm mình trong những cơn mưa. Đồng loại khóc cho lũ quái gục ngã dưới mặt đất! Bây giờ, vài con quái còn lại bắt đầu chạy trốn. Nhưng lại bị Vampire truy cùng diệt tận. Thậm chí còn chưa vượt qua ranh giới của Todeum, bọn chúng đã bị quét sạch không còn một mống. Tất cả những Vampire sống sót mệt rũ rượi hạ cánh trên những tòa lâu đài và tháp. Mưa ngừng rơi, và những đám mây biến mất. Những tòa lâu đài ở Todeum giờ đây chỉ toàn là Vampire. Cơ thể được bao bọc trong áo choàng đen, họ đứng một cách thanh nhã. Cuối cùng thì, cuộc chiến dài dẵng đã kết thúc. Một Vampire lớn tuổi tiến về phía Weed. “Cảm ơn ngươi, con người. Ngươi đã cứu sống chúng ta.” Weed nhìn vào gương mặt của Vampire lớn tuổi, và hỏi. “Ông có phải là Vampire đã để lại lời nhắn?” “Chính xác.” “Nhưng không giống các Vampire khác, mặt ông có vẻ già hơn.” “Àh, là do ta uống quá mức giới hạn máu trước khi chìm vào giấc ngủ.” “…..” “Bây giờ chỉ cần ít máu tươi của trinh nữ, ta sẽ hồi sức. Ngoài ra, kẻ thù đã không còn tồn tại, không gì ở Todeum có thể chống đối chúng ta. Chúng ta lại có thể tận hưởng cuộc sống xa hoa và thú vị như trước đây. Cảm ơn tất cả loài người!” Trước mặt Weed, các Geomchi và tổ đội, cửa sổ thông tin hiện lên. Ttiring! Lời đề nghị từ một Vampire ẩn danh. Lịch sử của Todeum đã có từ lâu đời. Vampire quý mến con người. Vampire yêu thích sự yên tĩnh. Nếu ngắm những bông hoa, các Vampire thậm chí sẽ xấu hổ. Những Vampire thu thập đá quý, trang sức. Họ là giống loài đánh giá cao các tác phẩm nghệ thuật. Bằng đá, họ đã xây dựng nên các lâu đài. Thiên nhiên che chở cho Vampire. Những Vampire bị Chúa trời ruồng bỏ. Tồn tại nhờ con người. Họ sống bằng việc giấu mình vào bóng tối và quyết tâm xây dựng nên vương quốc của riêng mình. Trên khắp các lục địa, Vampire lang thang mọi nơi, để tìm kiếm một nơi nghỉ ngơi và xây dựng vương quốc. Hòa bình một lần nữa lại đến với Todeum, và bây giờ, nền văn minh Vampire sẽ càng tỏa sáng hùng mạnh hơn. Bạn đã trở thành vị cứu tinh của Todeum, vương quốc Vampire. Fame + 4420. Charisma + 25 Độ hảo hữu với những bộ tộc trong rừng + 100. Trải qua một cuộc chiến phi thường, tất cả chỉ số tăng 3. Level up! Level up! Level up! Level up! Level up! Level up! Với việc hoàn thành xuất sắc quest, Weed kiếm được 6 level. Những người khác gia tăng từ 9-12 level. Người kiếm được level nhiều nhất là Seechwi, được đền bù tới 17 level. Phát triển nhanh là một trong những đặc điểm nổi bật của người Orc. Vào lúc này, tất cả những áp lực đối với các Geomchi và tổ đội đã biến mất. “Ahh” “Chúng ta làm được rồi.” “Thành công rồi.” Tất cả thành viên trong tổ đội chìm đắm trong niềm hân hoan và khuôn mặt họ tràn đầy sự hạnh phúc. Một quest cấp A khó nhằn đã hoàn thành. Và số level kiếm được là không tưởng! Sự thành công và niềm vui sướng! Tuy nhiên, các Geomchi lẩm bẩm một cách phiền lòng. “Level của Weed cũng tăng lên, ây da lại phải lao lực cho bằng nó.” “Ah, em ấy ạ, em cũng không ngờ là tăng dễ đến vậy.” “….” Các Geomchi tiếp tục lời phàn nàn của mình. Còn Weed một lần nữa đứng phía trước các Vampire. Phần thưởng cho quest vẫn chưa hết hẳn. Kho báu của Vampire vẫn còn. “Vì niềm tin vào Chúa của chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này. Bây giờ, xin hãy trao tặng cho chúng tôi những gì đã hứa.” Vampire gật đầu. “Những nhà thám hiểm, trong khi có rất nhiều kẻ đã từng đến nơi đây, nhưng chưa một ai chấp nhận quest này như các bạn. Gia tộc Vampire không bao giờ quên lời hứa của mình. Chúng ta có thể lừa gạt hoặc nói dối, nhưng không bao giờ quên một lời hứa.” Có cái gì đó đáng lo ngại trong lời nói đó. Vampire chìa ra một chìa khóa cổ. “Trong kho báu của Todeum, có nhiều bảo vật quý hiếm. Như lời hứa, đây là chìa khóa để mở nó ra. Đối với những quý tộc của bóng đêm như chúng ta, chúng ta sở hữu nhiều thứ nặng lắm, vậy nên, nếu muốn gì, các bạn có thể lấy.” “Còn về địa điểm của kho báu thì sao?” “Cái đó, bạn cần phải tự mình tìm kiếm. Nhưng hãy cẩn trọng và ghi nhớ những lời nói của ta. Không có chìa khóa dự phòng đâu.” Vampire thốt ra một tiếng cười quỷ quyệt. Weed nhận chìa khóa. Ttiring! Bạn đã nhận được chiếc chìa khóa dẫn đến kho báu của Vampire. Hãy cẩn thận, bộ bền của chìa khóa đang rất thấp.
Legendary Moonlight Sculptor ''Con đường Đế Vương'' Tác giả: Kim Tae-Hyung -----o0o-----Quyển 12 Chương 8: Tù nhân chiến tranh Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537 Mời đọc Vương quốc Haven. 1 cường quốc ở trung tâm lục địa, với vùng lãnh thổ rộng lớn và màu mỡ, cùng với những ngọn núi giàu khoáng sản. Vì những lý do trên, rất nhiều người chơi đã chọn vương quốc này làm nơi khởi đầu của mình khi họ bắt đầu chơi Royal Road. "Nhiều núi, đồng nghĩa với việc có nhiều hầm ngục, hang ổ quái vật, và bãi quái nguy hiểm tồn tại ở đây." Ở đây chủ yếu là các class phiêu lưu mạo hiểm và Bard. "Thương mại ở đây cũng thực sự tuyệt vời. Có đường thông thương tới toàn bộ các quốc gia khác, và... với lượng nhà thám hiểm đông như dòi, chuyện cướp bóc là không hề có." Class Merchant cũng chọn Vương quốc Haven. Warrior, Priest, và kể cả những class chỉ muốn săn quái, cũng quyết định chọn vương quốc này. Nhờ đó, Vương quốc Haven vừa có nền kinh tế phát triển mạnh mẽ lại vừa có sức mạnh quân sự khủng khiếp. Một người không thuộc vương quốc này có thể sẽ thấy nó chỉ như một thành phố đông đúc. Dù ở thành Illuin, Khiden, hay Balkiseu, chỉ mới bình minh thôi mà phố xá đã nhộn nhịp, lúc nhúc toàn người là người. Nhưng vì có quá nhiều người, ở Muline, những vụ tranh chấp diễn ra như cơm bữa. Cho dù là ở trong hầm ngục, hang ổ quái vật, trên núi hoặc ở vùng đồng bằng, các trận chiến giữa các guild nổ ra liên tục. "Tiên hạ thủ vi cường" "Chiến tranh à! Chúng ta cần tập trung để đánh!" Chỉ toàn là bàn bạc và họp chiến thuật. Các Guild đồng minh và liên hiệp thường xuyên vấp phải sự tan rã và phản bội. Tại Vương quốc Haven, tồn tại hàng ngàn guild sẵn sàng đấu đá lẫn nhau. Cùng với số lượng lớn Mercenary được thu nạp từ các quốc gia khác, quy mô chiến tranh ngày một lớn lên. Cao thủ Bad Ray lãnh đạo Guild Hermes đánh chiếm tòa thành Noreunjawi với ý định giành quyền cai trị toàn bộ vương quốc. Các Blood Knight, những Mercenary độc hành, các nhóm Mage dựng cờ cách mạng chống lại Hermes đều bị guild này đánh bại. *** Vương quốc Kallamore. Trước đây, vương quốc này có một vùng lãnh thổ rộng lớn. Nhưng hoàng gia bị suy yếu do các thành viên trong hoàng tộc tranh giành quyền lực. Nhân cơ hội đó, các nước láng giềng tổ chức xâm lược Kallamore, hoàng gia sụp đổ, và thủ đô của đất nước này bị thiêu rụi. Tuy nhiên, họ đã cố gắng khôi phục đế chế bằng cách giương cao ngọn cờ khởi nghĩa 1 lần nữa. Họ triển khai các Knight mạnh nhất của hoàng gia, lực lượng từng giành được sự tôn sùng và kính trọng từ các quốc gia khác bởi nó sở hữu sức mạnh quân sự khủng khiếp nhất lục địa Trung tâm. Kallamore là vương quốc chỉ dành riêng cho các quý tộc và cư dân của nó, đối với 1 lãng khách, đó là một sự bất tiện; vì vậy, không nhiều người chơi lựa chọn vương quốc Kallamore làm khởi điểm của mình. Cũng giống như các quốc gia khác, Kallamore có số lượng dân cư khổng lồ, họ tập trung phát triển công nghiệp khai khoáng, công nghệ và thương mại. Nhưng ở đây cũng có 1 số đểm khác biệt, chiến tranh giữa các guild không xảy ra thường xuyên. Thực tế là do Kallamore bị bao vây bởi ngọn núi Senbain; do vậy, hàng tuần, một làn sóng quái vật khổng lồ lại “hạ sơn” và lan tràn khắp vương quốc. Cướp bóc và phá hoại. Nếu tiền phương bị tiêu diệt, làng mạc và cư dân của nó coi như bị xóa sổ hoàn toàn. Vì vậy, người mới chơi không ưa gì Vương quốc Kallamore. - Quá khắc nghiệt, và bạn có thể trắng tay ngay lập tức khi ở trong vương quốc này. - Tôi không khuyên bạn đến đó. Trừ khi bạn chán sống. - Đừng đi, ở Senbain không an toàn chút nào đâu. Du khách tránh xa những vùng đất lân cận Vương quốc Kallamore vì e ngại quái vật tấn công. Dù có đôi chút miễn cưỡng, nhưng vương quốc cũng phải cảm ơn sự xâm lăng của lũ quái, vì nhờ đó, sức mạnh quân sự của họ tăng trưởng 1 cách vững vàng; và nó trở thành 1 địa điểm nguy hiểm chuyên giành cho class Adventurer. Tuy nhiên, trên thế giới cũng có những kẻ khác người. Một số người nhận nhiệm vụ được ủy thác bởi các Knight thuộc Senbain để tìm kiếm nguồn gốc của quái vật tấn công Vương quốc Kallamore. Những người đó thuộc dạng điên nặng và muốn có một trải nghiệm mới, cần vui chứ không cần mạng. Và do vậy, cùng với quân đội của vương quốc, họ chiến đấu chống lại những cơn mưa quái vật từ trên núi xuống. Và giành được thêm chỉ số Fame! Với tư cách là người bảo vệ của Senbain, bạn kiếm thêm được 3 điểm Honor (danh dự) Điểm Honor chỉ giành cho các Knight. Nếu đủ điểm Honor, cấp dưới của bạn sẽ luôn luôn trung thành, và đi đến đâu, bạn cũng luôn được kính trọng như 1 quý tộc ở một mức độ nào đó. Đôi khi, bạn còn được quý tộc hay hoàng gia tặng quà và sự hâm mộ từ các cô nàng trẻ đẹp sẽ tăng lên. Điểm Honor rất cần thiết cho những người muốn thực hiện mệnh lệnh của Knight hoặc để trở thành sĩ quan cao cấp hơn. Những người thực hiện nhiệm vụ này lan truyền tin tức đi khắp nơi. Thành thật mà nói, họ cũng muốn giữ lại thông tin này cho riêng mình. Nhưng trong nỗi sợ hãi về những trận chiến hung hiểm ở Senbain, họ cần nhiều hơn thế. "Chúng tôi cũng có thể nhận được các điểm Honor giá trị này hả?" "Cái khó của việc nhận được điểm Honor là chỉ có thể đạt được nó thông qua những chiến thắng tay đôi hoặc thành tích đặc biệt ..." Các chiến binh vội vã đến Senbain. Và tất cả cùng chiến đấu ở đó. Rất nhiều người đã hi sinh trong quá trình chặn đứng lũ quái, nhưng niềm vui khi ngăn chặn chúng thành công quả thật không thể tin được. Các tình nguyện viên cũng được cử trinh sát xung quanh thành Senbain. Nhờ sự gia tăng chỉ số Fame và Honor, một vài người có thể được chỉ định để lãnh đạo quân đoàn tình nguyện viên mới. Đóng góp đặc biệt giành cho vương quốc càng tăng, thì lượng EXP bạn giành được trong chiến đấu lại càng lớn. Các yêu cầu luôn hết sức nguy hiểm và mặc dù đã có rất nhiều thất bại, nhưng ai cũng tự đắm mình vào việc bảo vệ. Infantry (bộ binh), Warrior, Archer, Knight, v.v... Hàng chục ngàn người đã trở thành thành viên của quân đội Kallamore và tập trung lại để cùng giao tranh trong những trận chiến khốc liệt chống lại quái vật. Tất cả là vì niềm hứng khởi được góp mặt trong cuộc chiến của vương quốc Kallamore. "Chiến tranh? Thế mấy cái guild thì thế nào, bọn họ chiến đấu cho lãnh thổ kiểu quái gì không biết?" "Chỉ cần lên núi Senbain, bạn có thể tìm thấy 1 kho báu trong làng của đám quái vật để cướp đấy” Mặc dù vậy, khi cuộc săn bắt đầu, dù ở chỗ này hay chỗ khác, số lượng của lũ quái mãi chẳng thấy giảm. Các hầm ngục và hang ổ quái vật không ở xung quanh ngôi làng, nhưng quái vẫn tiếp tục đi xuống trên phạm vi rộng lớn của ngọn núi. Ngay cả khi kiệt sức, cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu cho đến chết. Đó là vinh dự cao nhất ở Vương quốc Kallamore để bảo vệ Senbain! Nắm vai trò trong việc gìn giữ nền hòa bình của vương quốc và tích cực trong việc giành lấy những phần thưởng, tầm ảnh hưởng của nhiều guild đã lan rộng; nhưng trái ngược với quốc gia khác, trên dãy núi Senbain, rất nhiều guild liên kết chiến đấu dưới một lá cờ. Không hề hiếu chiến, họ là những người lính tuân thủ chặt chẽ kỷ luật. Đặc biệt trong vương quốc Kallamore, những Knight đều tham gia vào các hoạt động quan trọng. Họ tôn thờ tín ngưỡng truyền thống của các Knight, và như các Knight của quốc gia, họ được hỗ trợ rất nhiều thứ. Trong các vùng phụ cận thuộc Senbain, có vô số các loại địa hình. Thung lũng nằm giữa dãy núi, ở đó có một đồng bằng lớn. Đây là nơi tạo dựng hàng rào phòng thủ cuối cùng và cũng là hậu phương. Ở đây, những con quái vật phải được xua đuổi không thì vựa lúa và cả làng sẽ phải trả giá. Những Knight oai hùng ngồi trên lưng ngựa không hề sợ hãi mà xông vào! Tất cả đã được các Cleric ban phước, họ mặc những bộ giáp để đi tàn sát lũ quái vật. Cuộc tấn công của hơn 3000 Knight! Xuyên qua màn sương mù dày đặc, các Knight cưỡi chiến mã tăng tốc về lũ quái vật đói khát. Đối với những người tham gia, không có lúc nào tuyệt hơn lúc này. "Không thể mô tả bằng lời. Chỉ có 2 từ tuyệt vời mà thôi. Cảm giác tàn sát lũ quái cản trở trên đường ngựa chạy, nó thực sự, phê như con tê tê." "Tôi không sợ hãi. Nhưng đôi tay tôi đang run rẩy." "Là một Knight, nếu bạn chưa từng chiến đấu chống lại hàng đàn quái vật tới hơi cùng lực kiệt, thì cuộc đời bạn chẳng có gì thú vị." Những quán rượu ở vương quốc Kallamore luôn đông đúc với các Knight tụ tập chè chén. Đó là một nơi để tự hào về việc chiến đấu anh dũng và để giải tỏa những căng thẳng của họ, và cũng là nơi họ cạn với nhau những chén rượu trước khi đi đánh trận tiếp theo. Các quán rượu đã trở thành những tụ điểm đối với những người bảo vệ Senbain, họ đến để chia sẻ kinh nghiệm. Mặt khác, những người từ các vương quốc khác đều không hiểu được những người ở vương quốc Kallamore. Một du khách hỏi. "Các bạn không sợ chết à?" "Nếu tôi chết, thì tôi sẽ chịu rất nhiều mất mát. Các Knight được trang bị áo giáp và vũ khí rất đắt tiền ... và thậm chí tôi có thể mất luôn con ngựa yêu quý của tôi." "Cả level và kỹ năng của bạn cũng sẽ giảm." "Anh nói đúng. Nhưng Honor quan trọng hơn. Nếu Honor của tôi cao, tôi có thể có được những mối quan hệ tốt, và thậm chí tôi có thể điều hành cả một đội quân." Trước mặt những chiến binh, họ chỉ có thể nhìn thấy cái chết và những cơn mưa máu. Guốc ngựa lộc cộc mặt đất, sương mù dày đặc, máu đỏ bắn tứ tung. Cùng với những pha bứt tốc, rồi khựng lại, và rơi khỏi lưng ngựa, tất cả mọi thứ cùng với sự phấn khích khi băng qua lũ quái vật. Các chiến binh của vương quốc Kallamore thắng lợi trở về và ai cũng mạnh mẽ hơn. Và chắc chắn, trong thời gian tới, họ sẽ phô diễn các kỹ năng mà họ học được trong thời gian ở Senbain. Các Knight và những người còn sống ở vương quốc Kallamore! * * * Cung điện hoàng gia vương quốc Kallamore. Trước khi nhà vua và các quan chức triều đình đến, Knight Koldeurim đã xuất hiện sau 30 năm dài vắng bóng. "Ngươi, làm thế nào mà..." Lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, đôi mắt nhà vua như sắp khóc. Từ Kallamore, Haven, Toreupan, Masen, Thor, Aidel, cảnh tượng được phát lên cho tất cả mọi người cùng xem. Trong lúc mọi người đang mải mê làm việc, trước mắt họ đột nhiên hiện ra những cảnh đang diễn ra tại cung điện hoàng gia Kallamore. "Cái gì?" "Có chuyện gì vậy?" "Những sự kiện này là sao?" Người chơi từ khắp nơi băn khoăn về những sự kiện đang diễn ra ở cung điện hoàng gia Kallamore. "Thần thực sự xin lỗi, thưa Đức vua. Thần đã trở về rồi đây." "Đã xảy ra chuyện gì thế? Làm thế nào mà ngươi có thể quay trở lại sau 30 năm mất tích?" "Thần đã rơi vào tay kẻ gian của Vương quốc Haven ... nếu không nhờ một số nhà thám hiểm vĩ đại, thần đã chẳng thể quay trở lại để cống hiến cho Đức Vua và quốc gia này." "Vậy thì lỗi là của Vương quốc Haven. Phải chăng đây là ngày ta luôn mong đợi? Hãy trở lại và làm chiến tướng cho ta. Có thêm ngươi, vương quốc Kallamore sẽ lại một lần nữa có thể dang rộng đôi cánh của mình." Vincent Kallamore III. Vị vua hiện tại, ngay sau khi ông lên ngôi, cùng với Koldeurim, họ đã tạo ra vinh quang mới cho vương quốc. Họ dẫn đầu vương quốc Kallamore đi chinh phạt khắp nơi, đánh Vương quốc Haven, và hàng loạt những chiến thắng huy hoàng khác! Họ mở rộng lãnh địa, và trở thành người có quyền lực nhất trên toàn lục địa. Là anh hùng của dân tộc và là sự cứu rỗi từ đống hỗn loạn; vào thời điểm đó, nếu họ muốn, họ có thể nắm trong tay toàn bộ lục địa. Knight giỏi nhất đã trở lại và một lần nữa dấy lên tinh thần bất khả chiến của vương quốc! Nhưng ông không biết rằng, sau khi ông mất tích, do sự kháng cự quyết liệt của Vương quốc Haven, nên chiến tranh đã kết thúc. Kallamore III tuyên bố. "Cuộc chiến tranh mà ta đã tham chiến từ những ngày ta còn trẻ, và nó vẫn còn đây, ta chưa nhìn thấy nó kết thúc. Bây giờ ngươi đã trở lại, vương quốc sẽ quay lại đỉnh cao vốn dĩ của nó. Và mặc dù chúng ta không có lâu đài để đề cập đến, nhưng niềm tự hào của các binh sĩ không bao giờ có thể ngăn nổi, Koldeurim. " "Vâng, thưa bệ hạ!" "Ta sẽ giao cho ngươi đội quân của chúng ta, hay làm cho kẻ thù của chúng ta - Vương quốc Haven nhận ra sự vĩ đại mà chúng ta từng có." "Chúng tôi sẽ diễu hành hòa với tiếng kèn không ngừng nghỉ và sẽ diệt cỏ rồi diệt cả gốc." *Ting* Với hành động này, vương quốc Kallamore đã châm ngòi cho một cuộc chiến tranh. Chiến tướng Koldeurim dẫn đầu 90.000 lính thuộc quân đội vương quốc Kallamore Kingdom! 8.500 Knight. 60.000 bộ binh. 16.000 Archer. 3.500 Cleric. 2.000 Monk. Các binh sĩ của vương quốc Kallamore không chỉ mạnh mẽ, mà họ còn rất tàn nhẫn và không hề khoan nhượng. Mặc dù họ đã không tham chiến trong 30 năm qua; nhưng họ vẫn đạt đến đỉnh cao của sức mạnh chiến đấu do kinh nghiệm chiến đấu phong phú tích lũy từ việc chống lại quái vật. Ngoài ra, nếu vương quốc Kallamore cho phép, tất cả lính đánh thuê có thể tham gia vào cuộc chiến như một đồng minh. Mục tiêu là chiếm đóng Vương quốc Haven. Tính đến thời điểm này, tất cả những trang bị, vũ khí, áo giáp, và vật dụng nhu cầu cơ bản cùng với giá của nó sẽ giữ nguyên ở tất cả các thị trấn thuộc danh giới vương quốc Kallamore và Vương quốc Haven. Những người tham chiến sẽ được + 20% điểm kinh nghiệm. Những người chơi đều kinh ngạc. "Welp, đó là chiến tranh." "Cuối cùng chiến tranh cũng đã nổ ra." Họ đã biết từ trước đó, mối bất hòa giữa vương quốc Kallamore và vương quốc Haven. Thế nhưng, một cuộc chiến tranh quy mô lớn giữa hai vương quốc là một điều ngoài sức tưởng tượng của họ. **** Weed đã thấy những cảnh đang diễn ra tại cung điện hoàng gia vương quốc Kallamore. Tổ đội của họ cũng có thể tham gia vào nhiệm vụ này. Weed, trong một tích tắc, nghĩ về những hậu quả của cuộc chiến tranh trong khoảng 0.01 giây. "Vâng, tôi không nổi da gà. Vì đó không phải việc của tôi." Thái độ quá ngầu! Geomchi coi đó như lẽ tự nhiên và gật đầu. Geomchi3 gật đầu. "Nếu chúng ta tham gia vào trận chiến này thì sự cân bằng sẽ bị phá vỡ. Cần quái gì phải quan tâm đến sống chết của kẻ khác" Geomchi3 thêm vào. "Chống lại những đứa trẻ này, chỉ cần ba ngày thôi, tôi sẽ đánh bại tất cả." Geomchi4 cũng nhớ lại quá khứ của mình. "Tôi đã dành cả ngày để luyện tập rất nhiều, nhưng kỳ lạ thay tôi vẫn ngủ ngon." Cho dù đó là những người của vương quốc Kallamore hay vương quốc Haven, họ rất ít khi quan tâm đến việc liệu người chơi có chết hay không. Pale có vẻ khác, cậu cảm thấy có một chút hối hận. Trán cậu nhăn lại. "Chiến tranh ..." Irene cũng rất lo lắng. "Cậu có nghĩ rằng những người chơi của hai vương quốc này sẽ ổn?" Pale không thể trả lời câu hỏi sau một hồi. Chiến tranh là một cơ hội. Đó là một cơ hội vàng để cho lực lượng của 2 vương quốc đọ sức và giành quyền thống trị! Có những người chẳng có gì để làm ngoài việc chờ đợi cho đến ngày này, và những người khác sẽ không tránh khỏi thương vong do chiến tranh. Vương quốc Kallamore và vương quốc Haven. Nếu một trong hai bên mất lãnh thổ của mình hoặc lãnh thổ bị tàn phá, đối với người chơi, nó sẽ là một mất mát rất lớn vì nó là căn cứ của họ. Ngoài ra, những nỗ lực mà họ đã thực hiện để xây dựng tình bằng hữu với các quý tộc hay những Knight trong khu vực về cơ bản sẽ đổ sông đổ biển khi họ chết đi. Trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ bị lưu đày. Đối với người chơi như Pale hoặc Irene, người khởi đầu ở Rosenheim, để tham dự cuộc chiến này thì sẽ phải đi một quãng đường dài nhưng họ không cần phải làm như vậy; nhưng đối với nhiều người chơi khác, họ không thể từ bỏ đất nước của họ. Bởi vì đây là quê hương của họ, nơi họ khởi đầu. Họ đã gắn bó với những cư dân của thị trấn, và nắm rõ thông tin về các khu vực lân cận. Sau khi nhìn nó phát triển đến hiện nay, đóng góp nhiều thứ để kiếm được điểm Hảo hữu, hầu hết người chơi sẽ không muốn đi bất cứ nơi nào khác. Ngay cả người chơi có level vượt quá 300, sau khi nhận nhiệm vụ từ các quý tộc và đi thám hiểm, cũng không thể chỉ đơn giản là rời khỏi đất nước như thể chẳng có gì. Tuy nhiên, Pale không biết nên chọn chiến đấu cho vương quốc Kallamore hay cho vương quốc Haven, do không biết toàn bộ sự thật của câu chuyện phức tạp này. Pale đã đưa ra câu trả lời thoải mái và hợp lý nhất. "Miễn là chúng ta không bị bắt, sau đó mọi thứ sẽ ổn." "Ừ, đúng đấy." Zephyr thể hiện sự đồng tình. "Nếu họ không phát hiện ra thì tốt." "Ừ, hãy nói rằng việc đó không liên quan đến chúng ta." Ý kiến của Pale đã được mọi người chấp thuận. Toàn bộ những suy nghĩ đó, đều do bệnh gian dối của Weed lây sang. Maylon cũng vậy, cô cũng không muốn bị phát hiện. "Tôi sẽ xóa đoạn này đi." Nếu họ có thể che giấu sự thật rằng họ đã thả Koldeurim khỏi bị giam cầm thì không phải lo bất cứ chuyện gì nữa cả. Nếu cô xóa phần này đi trước khi giao đoạn video cho đài truyền hình thì bọn họ sẽ không hay biết gì cả. Họ đã chuyển sự chú ý của mình ra khỏi một cuộc chiến tàn bạo giữa 2 vương quốc, và một lần nữa, sự quan tâm của toàn đội là kho báu của Vampire. Khi hoàn thành nhiệm vụ, Weed đã thu được một chiếc chìa khoá gỉ sắp sửa hỏng, nhưng đó không phải là trở ngại đối với cậu. Chìa khoá kho báu. Độ bền 2/20. Bị gỉ sét vì sử dụng quá nhiều lần, chiếc chìa khóa sắp bị hỏng. Với tình trạng bây giờ, nó chỉ có thể sử dụng được thêm ba lần nữa. ‘Mệ, chỉ còn dùng được đôi ba lần nữa thôi sao. Mà thôi kệ, dễ như ăn bánh ấy mà’ Cần phải biết vị trí của kho báu. Vampire không nói ra vị trí của kho báu vì vậy họ phải khám phá ra với chiếc chìa khoá bị gỉ. Tuy nhiên, Weed đã lùng sục khắp mọi ngõ ngách ở Todeum và xác định được vị trí của nó. "Nó ở trong một ngọn tháp, hướng chính diện với mặt trăng và ở trung tâm của Todeum." Đối với Weed, mỗi lần cậu muốn từ bỏ nhiệm vụ, cậu sẽ nhìn về phía ngọn tháp và dãi rớt sẽ chảy ngập ngụa. (kiểu như thèm thuồng phần thưởng ấy) Thậm chí nếu ngày hôm trước có xảy ra đại hồng thủy hay mưa giây gió giật thì cậu cũng vẫn làm thế. Tất cả những gì cậu thấy là sự hấp dẫn của vàng . Maylon thể hiện sự nghi ngờ. "Nhưng ngọn tháp đó không có bất kỳ con đường nào để đi lên và nó có một cánh cửa lúc nào cũng đóng kín?" "Cửa sổ là đáp án." "Huh?" "Đó là một đặc trưng của Vampire. Tất cả những điều họ cần chỉ là một cái cửa sổ. Một khi họ đi qua cái cửa sổ, sau đó họ có thể kích hoạt cầu thang ở bên trong ngọn tháp để đi lên phía bên kia. Vị trí của nó sẽ được mặt trăng tiết lộ chính xác. " Tất cả đều trố mắt nhìn Weed. Weed, với không một trở ngại, trèo qua cửa sổ của kho báu Vampire. Và sau đó, bên cạnh cậu là một con Vampire đến để xác nhận rằng đây quả thật là vị trí của kho báu. Con Vampire vô danh nói. "Mỗi người chỉ có thể lấy đi một thứ, một vũ khí, hoặc một chiếc áo giáp. Bất kỳ ai lấy nhiều hơn thế, sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Vampire chúng ta." Chỉ được phép lấy một item Vampire không cho phép lấy nhiều hơn, nếu không họ sẽ tấn công. Khi Vampire chết đi, các item trong kho báu sẽ biến mất. Trong hầm kho báu, họ tìm thấy những item có thể giải phóng linh hồn giống như Koldeurim. Ngay cả với cơ thể đã được giải thoát của Koldeurim, nếu không có linh hồn thì hắn vẫn chưa tái sinh hoàn chỉnh. Có hàng tá các chuỗi hạt được phô bày, không nghi ngờ gì, linh hồn của Koldeurim đang ẩn trong một trong số những chuỗi hạt này. - Ooo, Cuối cùng đã thấy dấu hiệu của con người ... Giọng nói ma quái của Koldeurim. Mặc dù đó là một tiếng kêu ma quái, nó lại tràn đầy niềm vui sướng ngất ngây - Con người, hãy thả ta ra ngoài. Ta là Koldeurim của vương quốc Kallamore. Cuối cùng, ta lại có thể cống hiến lòng trung thành của ta cho nhà vua một lần nữa. Nhưng đây là kho báu của Vampire, họ không bị bắt phải làm thứ nọ thứ kia, kể cả việc giải phóng một linh hồn. Ngoài tiền ra thì Weed không bận tâm bất cứ thứ gì cả; cả tổ đội cũng vậy, dường như giống với cậu, trong khi các Geomchi không quan tâm đến ai ngoài bản thân! Weed nói giọng khó chịu. "Ông là ai?" - Cậu không biết gì về ta à? Ta là Knight của vương quốc Kallamore, Koldeurim. "Thật vậy sao? Nhưng ông đang bị mắc kẹt. " - ...... Koldeurim nói cẩn thận hơn. - Nếu ta có thể thoát khỏi phong ấn của chuỗi hạt này, sau đó linh hồn của ta sẽ được tự do. Do thủ đoạn gian trá của Vampire mà linh hồn của ta đã bị giam cầm; ngay bây giờ, cơ thể của ta cũng đang ở đâu đó chờ đợi đến ngày mà linh hồn có thể quay trở lại. "Làm sao mà ông biết nó sẽ không bị thối rữa?" - ...... Câu nói cụt lủn của Weed khiến Koldeurim suýt thì sặc nước bọt mà chết. Hy vọng của ông ta rõ ràng đã tan tành mây khói. Trong chuỗi hạt có chứa linh hồn của Koldeurim, tia sáng đang trở nên mờ dần. Linh hồn bị tổn thương của một hiệp sĩ! Maylon nhẹ nhàng thì thầm vào tai của Weed. "Weed à, trong trường hợp này, ông ta hồi sinh lại cũng ổn thôi, mọi sự đâu vào đấy cả rồi." "Thật vậy sao?" "Với những người ở quá khứ, sẽ có một số điều kiện để hồi sinh, chẳng hạn như tìm kiếm một cơ thể mới... hầu như tất cả trong số họ đều tìm kiếm cơ thể của Warlock. Hoặc nếu có một cơ thể vẫn tồn tại ở đền thờ, cũng có thể sử dụng được. Nếu linh hồn bị thất lạc và cơ thể vẫn chưa biến mất, cơ thể có thể được bảo tồn bởi phép thuật hoặc đặt trong một hầm ngục để tránh những kẻ xâm phạm, vì vậy cơ thể sẽ vẫn tồn tại được.” "Vậy ý cậu là ông ta có thể hồi sinh ở lục địa.” "Đúng, hoàn toàn có thể.” Nhưng ngay cả với điều đó, Weed vẫn sẽ không thả Koldeurim ra dễ dàng như thế. "Nhưng Koldeurim sẽ không bao giờ biết chúng ta đã trải qua khó khăn, vất vả như thế nào để có mặt ở đây. Để cứu ông, chúng tôi phải xin phép các Vampire. Nó giống như là ném bùn lên khắp cơ thể của chúng tôi sau khi làm tất cả mọi thứ để đến được đây... Nếu chúng tôi cứu ông như là một điều hiển nhiên, thì sau đó ông sẽ quên đi ân huệ mà ông đã nhận được " - Một Knight sẽ không bao giờ quên ơn của người khác. "Koldeurim, nếu ông thể hiện tinh thần hiệp sĩ giống như khi chống lại quái vật, tôi hy vọng là ông biết giữ lời. Đó là tất cả những gì mà tôi thực sự muốn ông làm." Thanh niên nghiêm túc hiển linh! Weed không cần phải phá vỡ chuỗi hạt có chứa linh hồn bên trong, mà chỉ cần tăng chỉ số Familiarity về nó. Đối với các Knight sống ngay thẳng, ý định của cậu là giả vờ chính trực và tỏ ra vô tội. Tuy nhiên, Koldeurim là một Knight vĩ đại và ông ta không dễ bị lừa. - Thật lạ. Một giây trước cậu còn nói rằng cậu không quan tâm đến việc cứu... .. "Đó là điểm mà tôi muốn nhìn thấy ở ông... trong thực tế, để cứu ông, chúng tôi đã mất rất nhiều đồng đội của chúng mình... keuheuk!" Weed cố gắng nặn ra một vài giọt nước mắt! Ông chợt nở ra một nụ cười trong giây lát với suy nghĩ về cái chết của các võ sinh. ‘Mình cho rằng họ đã lấy được những gì họ cần.’ Tuy nhiên, khi nhìn thấy một nhà thám hiểm lại có một tình bạn thắm thiết như vậy, giọng Koldeurim dịu lại. - Ta...để cứu ta ... trong tương lai khi ta có thể trở lại vương quốc Kallamore, ta sẽ không bao giờ quên cậu. Ta xin lỗi. Ta không có bất cứ thứ gì vào lúc này để đưa cho cậu; nhưng trong tương lai, ta hứa là sẽ không quên điều này. Nếu một người kết bạn với một vị vua hay quý tộc, thì cơ hội nhận được nhiệm vụ sẽ cao hơn, và phẩn thưởng cũng sẽ nhiều hơn. Nhưng chỉ với một chút quen biết, thì cũng có thể có một chỗ chống lưng để đi vào Kallamore Kingdom dễ dàng hơn. Là một Dark Gamer, cậu cần phải thiết lập Hảo hữu với một số vương quốc, mà còn phải bất chấp mọi rủi ro. Weed đã hài lòng với điều này, nhưng một ý tưởng bất ngờ hiện lên. "Triệu hồi Death Knight Van Hawk!" "Tôi đây, thưa chủ nhân!" Death Knight. Lý do cậu triệu hồi là vì nó đã từng là một Knight của Kallamore. “Có phải ngươi cũng đã từng là một Knight của vương quốc Kallamore?" "Đó là khi tôi còn sống. Bây giờ tôi là một Death Knight, tôi nguyện mãi trung thành với chủ nhân." "Mặc dù vậy, ngươi có thể trò chuyện vì dù sao hai người cũng từng là người của vương quốc Kallamore mà." "Tôi hiểu rồi." Death Knight nhìn Kodeurim, người đang bị mắc kẹt trong chuỗi hạt. "Ngươi xuất thân ở vương quốc Kallamore hả?" - Đúng vậy. Nhưng ta không thể tiết lộ tên của mình cho một Death Knight. Koldeurim không muốn mình ngang hàng với một con Death Knight. Death Knight vẫn kiên nhẫn hỏi. "Từ trung đội nào?" - Gì cơ? "Ta hỏi là ngươi đã ở trung đội nào khi còn ở học viện hiệp sĩ." - Trung đội 694. Sau khi nghe thế, Death Knight chế nhạo. "Nó đã có nhiều trung đội như thế rồi sao? Ta đã ở trung đội thứ 164. " - Tiền bối! Một khi đã là Knight, thì luôn luôn là một Knight! Van Hawk là một tiền bối đối với Koldeurim vì đã tận tuỵ phục vụ một đời cho vương quốc Kallamore. Nhưng đó không phải là Hảo hữu. Đó là Cấp bậc! Hệ thống cấp bậc giữa 2 người đã được xác lập. Nói một cách dễ hiểu, những người có cấp bậc cao hơn trong quân đội thì chẳng cần phải động tay động chân làm việc gì cả. Death Knight đã sống được một khoảng thời gian dài. "Khi ta còn ở Kallamore, chúng ta khiến toàn bộ lục địa phải nơm nớp lo sợ. Từ lúc nào mà Kallamore suy yếu đến mức sắp tèo vậy?" - Tôi xin lỗi, tiền bối. Sức mạnh quân sự của chúng ta đã bị suy yếu rất nhiều bởi các nước láng giềng và đất nước đã không còn xuất hiện trên bản đồ. "Tuyệt vời." - Đó hoàn toàn là lỗi của chúng tôi. Nếu tôi không bị bắt bởi các Vampire thì ... ah! Tiền bối xin hãy cứu tôi. "Với tư cách từng là một Knight của Kallamore, đó là việc ta phải làm." - Cảm ơn tiền bối! "Cái gì thế này! Ta không thể tin được rằng ngươi lại bị giam giữ bởi lũ Vampire cùi bắp này." - ...... Tinh thần tự cao tự đại của Koldeurim đã bị xoá sạch trước Weed và Death Knight.