Võng Du Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 14
    Chương 9: Cuộc trò chuyện giữa các Dark Gamer
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Lee Hyun kết nối vào chat room của Dark Gamer. Những chủ đề chính trong chat room thường là tiết lộ các thông tin, giải đáp thắc mắc, bán hàng và nâng cấp class.

    Trong những chat room bình thường, có những người kết nối chỉ để giết thời gian, nhưng những Dark Gamer thì lại khác. Thông tin về những hoạt động ở các vương quốc, class, thông tin nhiệm vụ, và những thông tin cần thiết khác được trao đổi ở thời gian thực.

    Không phải ai cũng được tham gia. Các chat room đều có sẵn thông qua diễn đàn, nhưng chỉ có thể truy cập nếu họ đạt được mức Rank yêu cầu. Vì thế, chỉ một phần nhỏ Dark Gamer được phép tham gia chia sẻ thông tin tại đó.

    Thông qua những cuộc trò chuyện để khám phá bí mật của những gamer khác, đó là một kỹ năng cơ bản.

    - Huni: Nhanh lên, nhanh lên, vào đi Hyun-nim.

    - Hyun: Chúng ta lại gặp nhau.

    - Huni: Phải, rất vui được gặp cậu.

    - Wicked Me: Đây là lần đầu tôi gặp cậu, Hyun-nim

    Có khoảng 7 người trong chat room.

    Nhưng thực tế, chỉ có Huni và Wicked Me chat với nhau, còn những người khác đang ở chế độ ẩn.

    - Huni: Hyun-nim, cậu thường chui vào đây lúc tối muộn. Cậu làm gì lúc muộn như thế?

    - Hyun: Tôi chỉ…. Tôi tìm hiểu những skill liên quan đến class của mình.

    - Huni: Những skill class rất quan trọng. Thông thường, cậu kết nối vào chat room và không nói gì, nhưng cậu vẫn kiểm tra giá của các item trên thị trường, đúng không?

    - Hyun: Ừhm.

    - Wicked Me: Tôi cũng thường làm thế.

    - Huni: Tất cả các Dark Gamer có lẽ đều như thế. Không có nghề nào bận rộn như của chúng ta.

    Đối với các Dark Gamer, việc kiểm tra giá cả thị trường, tiền hoa hồng, các bãi farm thực sự rất quan trọng. Để kiếm tiền thì ngoài việc nỗ lực, thông tin cũng rất quan trọng.

    Chỉ có những Dark Gamer, những người đã vượt xa những người chơi khác, mới có thời gian nói chuyện thư thả với nhau.

    - Huni: Tôi làm Dark Gamer đã được 7 năm, thế còn 2 cậu thì sao?

    - Wicked Me: Tôi đã làm được 3 năm. À, thực ra thì mới có 2 năm thôi.

    - Huni: Vậy tôi chắc là tiền bối của cậu rồi, mặc dù nó không có nhiều ý nghĩa. Nếu đã được 2 năm, vậy có phải cậu bắt đầu làm Dark Gamer từ khi Royal Road phát hành phải không?

    - Wicked Me: Đúng vậy. Tôi bắt đầu làm Dark Gamer cùng thời điểm Royal Road mở cửa. Do tôi phát triển nhanh hơn người khác, nên tôi có thể kiếm chút tiền.

    - Huni: Tôi ghen tỵ với cậu. Thế còn cậu thì sao, Hyun-nim?

    - Hyun: Nghiêm túc mà nói, tôi mới làm Dark Gamer được khoảng 1 năm.

    - Huni: Hư cấu max lvl!

    - Wicked Me: Chém hay đùa thế? Nếu cậu có thể tham gia chat room yêu cầu mức Rank cao thế này, chắc hẳn level của cậu không ở mức bình thường… Và ngoài level ra, chất lượng thông tin cậu chia sẻ và phản ứng của mọi người rất quan trọng trong việc xác định Rank.

    - Huni: Một năm… thực sự rất bất ngờ. Cậu có thể chia sẻ bí mật của cậu cho tôi được không?

    - Hyun: Tôi cày như trâu như bò. Và tôi cũng đã làm nghề Dark Gamer để kiếm tiền trước đây rồi. Chỉ là tôi mới đăng ký chơi được 1 năm.

    - Wicked Me: Đúng như tôi nghĩ. Rất khó để trở thành 1 Dark Gamer trong Royal Road.

    - Small Dragon: Rất vui được gặp các cậu. Có vẻ như các cậu đang có 1 cuộc trò chuyện thú vị trong lúc tôi ẩn danh. Tôi đã làm Dark Gamer được 6 năm rồi.

    Những người chơi ẩn danh bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện, và chat room loạn cmnl.

    Khi họ chào hỏi nhau và bắt đầu trò chuyện, những đoạn chat cũ trôi nhanh chóng. Mặc dù vậy, sự sôi nổi chỉ kéo dài chưa tới 10 phút.

    Những người còn lại đang tìm kiếm thông tin mà họ cần, hoặc nghỉ ngơi trong khi vẫn kết nối chat room.

    Lee Hyun dành 1 khoảng thời gian ngắn để tìm kiếm thông tin, sau đó quay trở lại với cuộc trò chuyện với Wicked Me và Huni.

    - Huni: Hyun-nim, cậu có ở đó không?

    - Hyun: Có.

    - Huni: Thực ra, có 1 quest tôi đang muốn làm… và tôi muốn hỏi ý kiến 2 cậu.

    - Wicked Me: Quest gì thế?

    - Huni: Trước tiên, hãy thông cảm cho tôi rằng tôi không thể tiết lộ thông tin chi tiết về Quest.

    -Wicked Me: Đương nhiên.

    - Hyun: Tôi hiểu.

    - Huni: Cảm ơn vì đã hiểu cho. Thật lòng mà nói, tôi đang làm 1 quest hơi đặc biệt.

    - Wicked Me: Nó có nguy hiểm không?

    - Huni: Cũng có thể nói là vậy. Độ khó của nó cũng khá cao… Quest không cho phép cậu hồi sinh.

    - Wicked Me: Tôi không hiểu lắm khi cậu nói rằng cậu không thể hồi sinh. Nó có nghĩa là gì?

    - Hyun: Nhân vật sẽ hoàn toàn chết trong Royal Road?

    - Huni: Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.

    Nhân vật chết vĩnh viễn.

    Đó là 1 điều có thể xảy ra nếu bạn học phép thuật bị cấm, hoặc trao đổi linh hồn của bạn vì 1 thứ gì đó. Đó là tiêu chuẩn để Dark Gamer từ chối những loại quest như thế. Lời nguyền đó rất khó chữa trị, nhưng bằng cách nào đó nó có thể được giải quyết sau 1 khoảng thời gian. Nếu nhân vật của bạn hoàn toàn biến mất, bạn sẽ phải bắt đầu lại từ con số 0.

    Sau khi class của Weed chuyển thành Legendary Moonlight Sculptor, cậu đã rất không hài lòng. Nhưng lý do khiến cậu từ bỏ việc cày class khác là do rất khó để bắt đầu lại.

    - Hyun: Làm sao cậu nhận được nhiệm vụ đó?

    - Huni: Tôi đang quản lý một guild và đi cùng với họ. Cả guild đều nhận quest đó.

    - Wicked Me: Nếu cậu đang quản lý 1 guild, cậu hẳn phải có 1 nhân vật khá đặc biệt. Thật đáng tiếc nếu nhân vật của cậu chết.

    - Huni: Phải. Giờ tôi đang cảm thấy chút tiếc nuối. Tôi tự hỏi liệu mình có làm điều gì đó quá đáng vì bạn bè và thành viên trong guild không, nhưng phần thưởng có thể nhận được thông qua quest này lại rất đáng kể.

    - Wicked Me: Là 1 Dark Gamer, liệu nó có đáng để bắt đầu lại?

    - Huni: Tôi phải xem quest sẽ tiến triển thế nào đã. Nhưng hiện tôi đang nghĩ rằng nó là 1 thử thách rất giá trị. Ngay cả khi không thể hoàn thành quest, chúng tôi vẫn chấp nhận vì hi vọng có thể nhận được một phần thưởng to lớn.

    -Wicked Me: Nếu là tôi, tôi sẽ rất lo lắng. Để cày 1 nhân vật khác sẽ là rất khó.

    - Huni: Trong quãng thời gian 7 năm làm Dark Gamer, tôi nghĩ đây là cơ hội lớn nhất và cũng là thử thách khó khăn nhất. Để có thể kiếm được tiền, dù tôi chết thì tôi cũng sẽ bắt đầu lại.

    Nếu như bạn tinh ý, bạn có thể cảm thấy rằng Huni đang cố thuyết phục bản thân rằng tình hình hiện rất khả quan.

    Đối với 1 Dark Gamer, mất nhân vật tức là thất nghiệp!

    Không thể trông đợi tiền bảo hiểm hay trợ cấp thất nghiệp. Nếu bạn vướng vảo thảm họa đó, nỗi lo lắng sẽ ngập tràn trong bạn. Nếu Lee Hyun cũng ở trong tình huống như vậy, nhân vật Weed của cậu có thể bị xóa vĩnh viễn, nỗi ưu phiền của cậu sẽ là quá lớn để diễn tả bằng lời.

    ‘Mình vẫn chưa kiếm đủ tiền!’

    Có lẽ do cậu sợ những gì mình đã làm sẽ lãng phí, nên cậu không nghĩ rằng sẽ chấp nhận 1 quest như thế.

    Không còn lựa chọn nào khác ngoài chịu đựng nỗi lo âu trầm trọng. Trong cuộc sống thực, hóa đơn bệnh viện của bà và chi phí sinh hoạt sẽ là 1 vấn đề lớn. Mặc dù Huni đã tiết kiệm được 1 chút tiền, nhưng nếu nó xảy ra, điều đó có lẽ sẽ phá hủy cuộc sống của 1 Dark Gamer.

    Nếu bạn chết trong lúc đi farm, level và độ thông thạo skill của bạn sẽ giảm, và nếu nó diễn ra liên tục, thì nó sẽ là 1 đòn giáng mạnh vào 1 Dark Gamer.

    - Wicked Me: Tôi hi vọng cậu sẽ nhận được nhiều item. .

    - Huni: Đương nhiên rồi. Tất cả item chúng tôi thu được qua quest đều được tập hợp lại, và đang được bán. Tuy nhiên, khi tôi tưởng tượng ra viễn cảnh nhân vật tôi đã gắn bó và tốn công cày kéo hoàn toàn biến mất thì… Mặc dù nó không phải điều sẽ diễn ra ngay lập tức, nhưng ngực tôi vẫn cảm thấy nhói.

    - Hyun: Cậu hẳn đã lo lắng rất nhiều.

    - Huni: Tôi không thể làm điều gì khác ngoài tiếp tục tiến lên.

    - Hyun: Cậu đã có kinh nghiệm chơi, cậu vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, và quest…

    Tay của Lee Hyun đang gõ phím đột nhiên dừng lại.

    Mặc dù chỉ là 1 suy đoán, nhưng thậm chí nếu quest đó có thể hoàn thành thì khả năng nhân vật có thể bị xóa vĩnh viễn là vô lý và sẽ không ai sẵn sàng chấp nhận nó.

    Nhưng Dark Gamer Huni đã nhận mặc dù có thể chết.

    ‘Có vẻ như cậu ấy đã nhận 1 nhiệm vụ hết sức khó khăn.’

    Cậu đoán là việc hoàn thành quest này còn khó hơn mò kim đáy biển.

    - Hyun: Tôi hi vọng cậu sẽ thành công. Lời chúc này là tất cả những gì tôi có thể trao tặng.

    - Huni: Cảm ơn cậu. Tôi sẽ làm hết sức để bảo đảm mình thành công.

    - Wicked Me: Xem 2 cậu nói chuyện thực sự cảm động.

    - Huni: Wicked Me-nim, Hyun-nim. Chúng ta có thể làm bạn không? Mặc dù tôi không biết 2 cậu bao nhiêu tuổi hoặc nơi 2 cậu sống, nhưng tôi không nghĩ việc kết bạn trong Dark Gamer chat room là xấu.

    - Hyun: Tôi cũng muốn vậy.

    - Huni: Tôi sẽ giới thiệu bản thân trước. Tôi 28 tuổi.

    - Hyun: Em 23 tuổi.

    - Huni: Hyun bằng tuổi em ruột của anh.

    - Hyun: Vâng anh trai. Anh có thể nói chuyện thân mật hơn.

    - Huni: Được à? Thế còn Wicked-nim, cậu bao nhiêu tuổi?

    - Wicked Me: Hai anh! Em 15 tuổi. Em là người trẻ nhất. Làm ơn 2 anh hãy quan tâm đến người em trai cute này =)).. (thế đ** nào, 12 tuổi đã làm Dark Gamer rồi á…)

    - Huni: …

    - Hyun: …

    - Huni: Này Me.

    - Wicked Me: Yep!

    - Huni: Bây giờ đã gần 11 giờ rồi, em nên đi ngủ đi.

    - Wicked Me: Ah! Muộn vậy rồi sao. Sắp đến giờ mẹ em về rồi… Em đoán em sẽ phải giả vờ học và đi ngủ. Goodbye.

    - Hyun: …

    - Huni: …

    ***

    Cuộc sống nơi trường học của Lee Hyun trôi qua 1 cách bận rộn. Mặc dù đã làm bài kiểm tra, bài tập vẫn liên tục được giao.

    Kiểm tra và thử thách liên quan tới Royal Road.

    Vì vậy, Choe Sang Jun và Park Soon Jo đi thu thập thông tin về các hầm ngục, và việc chuẩn bị được tiến hành 1 cách nhanh chóng.

    “Hyung, cứ đến khi nào anh có thể, và anh chỉ cần cho chúng em xem những tác phẩm điêu khắc của anh là được.”

    Choe Sang Jun hào phóng nói.

    Dù thế nào đi nữa, đây là bài tập nhóm, Lee Hyun bắt buộc phải tham gia, nhưng mọi người không trông đợi gì nhiều ở 1 Sculptor. Hyun có thể cho họ xem những tác phẩm điêu khắc, và nếu Choe Sang Jun và những người khác giả vờ như là họ rất xúc động, có thể giáo sư sẽ cho điểm.

    ‘Nếu 1 nhóm có Sculptor có thể khám phá 1 dungeon khó thì sẽ được coi là 1 thành công rất lớn.’

    Choe Sang Jun muốn chơi nổi và quyết định đi tiên phong khám phá hầm ngục. Anh trai của Jun từng là 1 cao thủ trong guild Black Lion. Jun đã được anh ấy cho mượn item và giúp tăng level.

    Nhưng 1 trong những người làm Jun lo lắng nhất là Park Soon Jo, 1 Thief!

    ‘Thief không hữu dụng trong việc khám phá hầm ngục như mọi người nghĩ, mặc dù việc có 1 Thief giúp là không tệ. Phải rồi. Mình nên thấy vui vì việc đó.’

    Tất cả những gì Thief có thể giúp chỉ là phá bẫy và mở cửa.

    Vì lợi ích của việc khám phá hầm ngục, nhóm đã tổ chức 1 cuộc họp vào bữa trưa mà không có Lee Hyun.

    Trong khi ăn sandwich ở căn tin trường, Min Sura hỏi 1 câu.

    “Này, 2 người nữa tham gia nhóm chúng ta là ai thế? Mình biết mọi người đều đang cảm thấy thích thú và việc chuẩn bị có thể sẽ rất tốn thời gian, nhưng chúng ta phải quyết định và sẵn sàng trước trong mọi tình huống.”

    Hiện nay, đang có 5 người trong nhóm C!

    Cần tuyển thêm 2 người nữa.

    Choe Sang Jun cực kỳ quan tâm đến người mới.

    Để cậu trở nên nổi bật nhất, các thành viên trong nhóm không được quá pro. Tuy nhiên, cậu muốn có thêm những người hữu ích 1 chút.

    ‘Sẽ rất tốt nếu có thêm Cleric hoặc Shaman… Có ai chưa có nhóm chưa? Có cần phải kéo người từ nhóm khác qua không nhỉ?’

    Trong lúc Choe Sang Jun suy nghĩ thì Ju Eun Hee và Hong Sun Ye, 2 người đã ở trong đội MT (Membership Training) đến gần.

    “Hey, bọn tôi chưa có nhóm. Chúng ta có thể cùng nhau làm không?”

    Choe Sang Jun vui mừng và hỏi:

    “Class và Level của 2 bạn?”

    “Elemental Magician. Level 266. Hiện đang ở vương quốc Dale.”

    “Tôi là 1 Ranger. Level 285. Tôi đang ở Pháo đài Nekan. Tôi đang đi săn với Eun Hee.”

    Một Elemental Magician và 1 Ranger.

    Điều đó còn vượt quá suy tính lúc đầu của Choe Sang Jun.

    “Ok. Chúng ta sẽ cùng nhau làm bài nhóm .”

    Mặc dù vậy, Choe Sang Jun vẫn nở 1 nụ cười.

    Phụ nữ luôn được chào đón. Riêng Ju Eun Hee và Hong Sun Ye, với khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể sexy của họ, đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều chàng trai.

    ‘Eun Hee thực sự rất đẹp.’

    Choe Sang Jun không có lý do để từ chối đề nghị của Eun Hee.

    Ju Eun Hee cười tươi, lộ núm đồng tiền của mình ra.

    “Thật không? Cảm ơn vì lời khen, Choe Sang Jun.”

    “Yeah.”

    Với 1 cái nhìn đầy thương hại, Lee Yoo Jung đã nói chuyện với Choe Sang Jun sau khi xem thái độ của cậu ta.

    “Nếu bạn đang ở vương quốc Dale… Chúng tôi cũng đang ở đó, pháo đài Nekan thì cách 1 ngày đường.”

    “Yoo Jung, level của bạn là bao nhiêu?”

    “Swordsman, 237. Sora là 1 Enchanter level 144.”

    “Th,thật vậy sao?”

    Sự thất vọng của Ju Eun Hee và Hong Sun Ye được thể hiện quá rõ ràng.

    Đó là bởi vì Level của Swordsman quá thấp, còn Enchanter thì không hữu dụng trong hầm ngục.

    Có lẽ Min Sura cảm nhận được sự khó chịu của họ, cô hỏi.

    “Có thực sự ổn không nếu tham gia nhóm của chúng tôi?”

    “Yeah, nó sẽ ổn thôi. Nhưng bạn biết đấy…”

    Hong Sun Ye ngượng ngùng hỏi.

    “Tại sao oppa Lee Hyun không ở đây? Không phải oppa Lee Hyun trong nhóm cậu à?”

    “Oppa không tham gia vào cuộc họp.”

    “Tại sao?

    “Anh ấy nói anh ấy rất bận. Và vì anh ấy là 1 Sculptor, chúng tôi không cần anh ấy trong việc thăm dò.”

    “…”

    “Hai bạn có thực sự muốn gia nhập nhóm chúng tôi?”

    “Phải, cậu nói đúng.”

    Đã cưỡi lên lưng hổ thì không thể xuống được. Dù sao thì, mọi người có thể thấy sự miễn cưỡng của họ sau khi biết được Class và Level của những người khác.

    “ Đây là điều tồi tệ nhất....”

    ‘Tham gia vào nhóm này…’

    ‘Sai lầm quá L’

    ‘Mình sẽ không bao giờ lập lại sai lầm như thế này nữa.’

    ****

    Vào bữa trưa, Lee Hyun đi tới 1 bãi cỏ và ngồi ăn hộp cơm trưa của mình.

    ‘Nó ở đây như mọi ngày.’

    Một hộp cơm trưa màu đỏ của 1 cô gái.

    Khoảng 10 ngày trước, có 1 hộp cơm màu đỏ được đặt tại nơi Lee Hyun thường ngồi ăn trưa. Tất nhiên cậu không chạm dù chỉ 1 ngón tay vào nó.

    ‘Đó là bữa trưa của người khác.’

    Cậu nghĩ rằng người chủ có thể đang đi kiếm nó, nên cậu không mở ra.

    Ngày hôm sau, hộp cơm vẫn được đặt ở đó. Nhưng lần này là 1 hộp cơm màu vàng được đặt trong 1 chiếc khăn tay trắng. Thậm chí còn có 1 tờ giấy ở trên.

    Hãy ăn hộp cơm này đi.


    Chữ viết rất đẹp và tỉ mỉ.

    Lee Hyun lẩm bẩm trong khi nhìn hộp cơm.

    ‘Mình không biết nó là của ai, nhưng mà GATO quá.’ (Main ngu vãi)

    Hộp cơm có thể được gọi là 1 bông hoa của tình yêu.

    ‘Thật hạnh phúc khi ăn một hộp cơm thế này. Làm thế nào mà anh ta lại có 1 cô bạn gái dễ thương như vậy chứ. Anh ta thậm chí còn được ăn miễn phí.’

    Lee Hyun cười 1 mình và ăn hộp cơm cậu mang theo.

    Cậu nghĩ, chắn chắn là sẽ có anh nào đó khóa trên đến và ăn hộp cơm.

    Là người chưa từng hẹn hò, cậu không tin đó là hộp cơm dành cho mình.

    Ngày tiếp theo.

    Lee Hyun, làm ơn hãy ăn hộp cơm này.


    Tin nhắn dài hơn, chi tiết hơn và được viết cẩn thận.

    Có lẽ vì người viết cảm thấy căng thẳng, tin nhắn không được viết chính giữa tờ giấy nữa, nhưng Lee Hyun không để ý điều này.

    “Nó là bữa trưa dành cho mình!”

    Cậu quỳ xuống để mở hộp cơm.

    Nó chứa đầy sushi.

    “Toàn bộ là sushi Hàn Quốc!”

    Lee Hyun phàn nàn.

    Cậu luôn mang sushi tới trường để ăn trưa. Cậu mang bởi vì nó đơn giản và không tốn thời gian để làm, nhưng không có nghĩa là cậu không muốn ăn thứ khác.

    “Well, ngay cả là sushi cũng không sao. Miễn sao nó ngon là được.”

    Lee Hyun thử 1 cuộn sushi.

    Hương vị tươi ngon được chế biến một cách khéo léo.

    Một hương vị không thể mô tả bằng lời.

    Củ cải, gạch cua, rau bina đã được cô gái này sử dụng, kết hợp 1 cách tinh tế, tạo ra nhiều hương vị khác nhau.

    Phần lấp lánh phía trên sushi là từ trứng cá tầm và những miếng thịt chân tròn trĩnh của tôm hùm!

    Lee Hyun có hiểu biết nấu ăn, nhưng cậu chưa bao giờ thấy những thứ này.

    “Những quả trứng Pollack tươi ngon, và trên thế giới còn có loại cua nào ngon hơn chứ?”

    Chúng là những cuộn sushi cao cấp nhất.

    Sau khi Lee Hyun ăn hết những cuộn sushi ngon lành này, cậu để lại 1 lời nhắn trong hộp cơm rỗng.

    Nó rất ngon…


    Cậu để lại lời nhắn với 1 hi vọng mờ nhạt.

    Ngày hôm sau khi cậu đến bãi cỏ, đã có sẵn 1 hộp cơm trưa ở đó.

    Cảm ơn vì đã thưởng thức nó. Làm ơn hãy ăn 1 ít hôm nay.


    Lee Hyun mở nắp hộp.

    Lại là sushi Hàn Quốc, nhưng hôm nay là vây cá mập, cá chình, cá hồi, thậm chí còn có cả salad và hoa quả tráng miệng. (vãi, toàn nguyên liệu hảo hạng)

    “Nó ngon quá.”

    Từ hôm đó, Lee Hyun đi học mà không mang bữa trưa nữa. Ngay cả khi cậu không mang đồ ăn trưa, thì luôn luôn có đồ ăn đợi cậu.

    Lúc Lee Hyun ăn, Seoyoon đứng nhìn từ xa.

    Mỗi lần cậu ăn vui vẻ, cô lại cảm thấy no, mặc dù cô không ăn.

    ‘Bạn bè…’

    Người bạn quý giá của cô, người duy nhất cô có trên thế giới này.

    Seoyoon rất biết ơn khi cậu ăn nó.

    Do chưa có kỹ năng nấu ăn, mẻ sushi Hàn Quốc đầu tiên của cô đã bị rách lớp rong biển và nhân bên trong nhô ra. Để làm sushi được ngon, cô đã học từ các đều bếp ở khách sạn 5 sao.

    Trong khi xem Lee Hyun ăn ngon lành, cô đỏ mặt. Đó là cái nhìn của 1 nữ thần đang cảm thấy ngượng ngùng.

    ****

    Để phục hồi lại chỉ số Art đã dùng, Weed tiếp tục làm việc ở Kuruso.

    ‘Cách nhanh nhất để có chỉ số Art là chế tạo đồ thủ công.’

    Một tác phẩm điêu khắc thành công có thể đem đến cho cậu 1 lượng lớn chỉ số Art.

    Mặc dù đó là cách dễ nhất theo lý thuyết những xác suất thành công rất thấp.

    Vì có giới hạn với những tác phẩm mà Weed làm ra bằng cách tưởng tượng ra chúng, nên liên tục tạo ra tác phẩm thành công là điều khó khăn.

    Nếu làm 1 cuộc so sánh, đồ trang sức tăng chỉ số Art 1 hoặc 2 điểm mỗi lần chế tạo thành công, vì vậy làm nó để bổ sung Art cũng không phải quá tệ. Mặc dù phải làm 10 sản phẩm để tăng chỉ số 1 lần, nhưng Weed lại có 1 năng khiếu hoàn hảo trong những công việc dễ gây chán nản như vậy.

    “Luật pháp mài dũa con người không được phép dối trá. Và mình biết ơn sự mài dũa đó.”

    Video về công viên nước cho trẻ em của Kendellev đã được đăng lên forum Royal Road. Người Dwarf tranh nhau đăng video của họ lên trước người khác.

    Trước đó, Kuruso đã tồn tại 1 cách bí mật mà ngay cả trong tộc người Dwarf, chỉ có ít người biết về nó. Tuy nhiên, sau khi những hình ảnh về người Dwarf vui chơi ở công viên nước được công bố, bí mật đã được bật mí.

    Càng ngày càng có nhiều người quan tâm, nên đường đi đến Kuruso đã được công khai.

    “Chúng ta đến nơi rồi!”

    “WOW! Đây là vương quốc Dwarf.”

    Có nhiều con người và Elf đã đến và tìm thấy Kuruso, và số người chơi ở đây đã tăng lên 5 lần.

    Những tác phẩm điêu khắc của người Dwarf mới!

    Các tác phẩm điêu khắc họ tìm thấy thông qua quest đều được đưa tới Weed.

    “Art Hand-nim, tôi nghe nói cậu có thể đánh giá các tác phẩm điêu khắc.”

    “Yeah. Mặc dù tôi không làm điều này cho bất kỳ ai… Nhưng nếu tôi rảnh, tôi sẽ làm cho anh.”

    “Cảm ơn!”

    Ngay cả khi Kuruso là nơi tập trung những thợ thủ công giỏi nhất, thì Art Hand vẫn là Sculptor nổi bật nhất ở đây.

    Trận chiến trong hang Shaspin, và chiến thắng trước Death Hand!

    Có những Dwarf Soldier và Warrior tập trung ở quán rượu, cùng trò chuyện với nhau về những quest điêu khắc đã diễn ra ở Kuruso, và thông qua những lời đồn đó, truyền thuyết về Art Hand đã lọt đến tai người mới.

    Weed, người đã hóa thân thành Art Hand, đang tìm kiếm những tác phẩm điêu khắc.

    “Giám định!”

    Chú chim ăn năn.
    Một con chim bồ câu bằng đất sét đang thiền trên 1 chân.

    Được làm bởi 1 sculptor vô danh.
    Mặc dù đây là 1 tác phẩm được làm bằng kỹ năng đánh bóng tuyệt vời và khá chi tiết, nhưng ý nghĩa của tác phẩm này là gì?
    Giá trị nghệ thuật: 30
    Bạn đang chiêm ngưỡng tác phẩm và chỉ số Art của bạn tăng thêm 1 điểm.


    Nhận được chỉ số Art thông qua giám định các tác phẩm nghệ thuật.

    Cho dù đó là những bức tranh, những thanh kiếm nổi tiếng, hay thậm chí là những bộ giáp huyền thoại, cậu cũng chỉ nhận được 1 ít Art.

    ‘Chỉ số Art có vẻ khác với các chỉ số khác.’

    Mỗi khi cậu ban sự sống cho tác phẩm điêu khắc, hay sử dụng skill nào đó, nó đều tiêu tốn Art. Tuy nhiên, mỗi khi cậu kiếm lại được chỉ số Art, nó lại cao hơn trước 1 chút. Điều đó đã làm cậu cảm thấychỉ số này dễ tăng hơn các chỉ số khác.

    Dù mệt mỏi khi lấy lại chỉ số Art bằng cách giám định các tác phẩm 1 mình, cậu vẫn vui vì nó tăng nhanh gấp 2 lần từ khi cậu thành Eternal Sculptor.

    [Weed đang nói về cái title mà cậu nhận được thông qua nói chuyện với Jorbid – Sculptor instructor.]

    Giờ, thậm chí may vá với vật liệu tốt cũng tăng Art, làm thứ gì đó với skill Blacksmithing cũng tăng Art nốt.

    ‘Tuy nhiên, đây không phải cách mình có thể dùng thường xuyên được.’

    Như tên của nó, phục hồi các tác phẩm bị hỏng cũng giúp khôi phục chỉ số 1 cách nhanh chóng.

    Nếu như cậu chỉ lo dùng chỉ số Art, mà không khôi phục nó, thì cậu sẽ không thể tiến xa hơn được.

    Để khôi phục chỉ số Art, Weed đã phải gặp rất nhiều người Dwarf ở Kuruso.

    “Art Hand, cậu có muốn uống chút bia với tôi không?”

    “Cậu đã gia nhập guild nào chưa?”

    Có nhiều guild đã tiếp cận cậu.

    Nhưng Weed đều từ chối tất cả.

    Một ngày nọ, Herman đang xem Weed làm việc, bỗng anh nói 1 cách nhã nhặn.

    “Sẽ là rất tuyệt vời nếu cậu gia nhập guild của chúng tôi. Những người thuộc Class Production! Mặc dù cậu không thuộc class đó, nhưng đối với chúng tôi, những người có skill crafting (kỹ năng chế tạo), đều được chào đón.”

    “Tôi biết điều đó.”

    “Vậy ắt phải có 1 lý do đặc biệt cho việc cậu vẫn chưa tham gia guild nào.”

    Cậu sẽhối hận nếu lộ danh phận Dark Gamer. Từ khi còn ở Continent of Magic, cậu đã luôn chơi 1 mình. Vì vậy, việc gia nhập 1 guild là gánh nặng cho cậu.

    Khi Herman cười, đôi mắt của anh lấp lánh.

    “Có vẻ cậu không thể tiết lộ điều đó. Nhưng cậu tham gia 1 guild không có nghĩa là mọi người phải được biết về cuộc sống của cậu.”

    “…”

    “Cậu không cần phải nói bất cứ điều gì mà cậu không muốn người khác biết, chỉ chơi 1 cách thoải mái. Và nếu cậu không thích guild, cậu chỉ cần quit là xong?”

    “Có thể là vậy, nhưng…”

    “Khi cậu ở độ tuổi của tôi, cậu sẽ thấy sự hối hận lớn nhất là không thử làm mọi việc khi còn trẻ. Chắc chắn như vậy. Sẽ không tốt nếu phải lo lắng quá nhiều khi còn trẻ.”

    Weed quyết định.

    ‘Nếu có 1 guild mà mình có thể thoải mái tham gia, vậy có lẽ nó sẽ không tệ lắm nếu mình thử.’

    Có nhiều cách để cậu có thể ở 1 mình, nhưng cậu thấy không có lý do gì để né tránh những quan điểm về guild.

    Ngay cả các Geomchi cũng không tạo 1 guild, mặc dù họ khá nổi tiếng ở Rosenheim và có thể bị bắt buộc phải làm vậy (tạo guild/tham gia guild).

    ‘Mình không nhất thiết phải tham gia guild của thầy (Geomchi).’

    Cậu khá thân thiết với các Geomchi, và cậu cũng thấy họ mỗi ngày. Họ cũng được Weed thêm vào danh sách bạn bè, nên cậu thường xuyên nói chuyện với họ. Không cần phải gia nhập guild được tạo bởi Geomchi.

    Như thể thấy Weed đang lưỡng lự, Herman lên tiếng.

    “Cậu đã từng nghe về Guild Travelers of the Wilderness bao giờ chưa?”

    “Chưa.”

    “Đó là guild tôi đang ở. Chúng tôi thường xuyên đi săn mà không nói gì, cũng có những người chỉ thích đi phiêu lưu… Đó là guild của những người bướng bỉnh.”

    “Guild có bao nhiêu người?”

    “Khoảng 25? Mọi người rất chăm onl. Có những người già như tôi, và cũng có nhiều người ở độ tuổi 20, 30, thậm chí 40. Chúng tôi không liên kết với bất kỳ vương quốc nào, và cũng không hề có nghi thức bắt buộc gì. Do đó, khá dễ dàng để tham gia. Tại sao cậu không tham gia nhỉ?”

    “Và nếu việc đó làm tôi khó chịu?”

    “Cậu chỉ cần quit.”

    Weed thấy đề nghị của Herman có thể chấp nhận được.

    Hầu hết các guild cố gắng tiếp cận vì cậu là 1 Sculptor.

    Một tác phẩm điêu khắc cho guild của họ.

    Đó là lý do duy nhất thúc đẩy họ mời cậu vào guild. Dường như việc đó sẽ không xảy ra ở guild Herman.

    “Được rồi. Tôi tham gia thế nào?”

    “Tôi có thể mời cậu. Đó là quyền của những người đã ở guild hơn 1 năm.”

    Ding!

    Herman đã mời bạn vào Guild Travelers of the Wilderness.

    Thông tin về Guild Travelers of the Wilderness
    Thành viên
    25
    Chủ Guild
    Vacant
    Tổ chức Guild
    Tốt
    Guild thù địch
    Không có
    Vương quốc thù địch
    Không có
    Chỉ khi tham gia guild 1 thời gian nhất định, bạn mới có thể xem thông tin chi tiết về guild.

    Bạn có chấp nhận lời mời này?


    Nếu guild đang có chiến tranh hoặc thù địch với các guild khác, người chơi sẽ không muốn tham gia, nhưng nếu là guild trung lập thì không sao.

    “Tôi sẽ tham gia.”

    Ding!

    Bạn đã tham gia guild Travelers of the Wilderness.


    Ngay sau đó, guild mới đã xuất hiện ở cửa sổ tin nhắn của Weed.

    - Sabrina: Chào mừng đến với guild!

    - Pin: Chào mừng.

    - Edwin: Thật vui được gặp cậu.

    Một guild khá nhiệt tình với thành viên mới.

    Đã có 24 người onl trên tổng số 26, kể cả Weed.

    Bạn có thể nói điều đó khá ấn tượng, nhưng chỉ có 3 người chào mừng cậu.

    - Weed: Xin chào, tôi là Weed. Rất vui được gặp các bạn.

    - Herman: Có vẻ những người khác đang bận đi farm hoặc làm quest. Ở guild của chúng ta, có rất nhiều người đã tắt chat guild. Vì vậy, nếu cậu cần bất cứ thứ gì, cậu sẽ phải kết bạn với họ và nói chuyện.

    - Weed: Tôi hiểu.

    - Pin: Nhưng Herman à, không phải anh bảo Art Hand-nim cũng sẽ tham gia đó sao?

    - Herman: Em đang nói gì thế? Người vừa tham gia chính là Art Hand đấy.

    - Pin: Không thể nào. Người vừa tham gia là Weed mà. Kiểm tra lại đi anh.

    - Herman: Nhầm thế nào được. Anh mời Art Hand khi tay anh chỉ thẳng vào cậu ấy….. Huh, sao việc này có thể xảy ra chứ? Như Pin nói, người vừa tham gia thực sự là Weed.

    Ngay sau khi gia nhập, Weed đã ẩn class của mình.

    Cậu chưa muốn trở nên quá thân thiện với guild. Cậu miễn cưỡng lộ bản thân với những người trong guild mà cậu không biết.

    Dù vậy, tên cậu vẫn được hiển thị.

    - Weed: Tôi chính là Art Hand.

    - Herman: Cậu thực sự là Dwarf Sculptor Art Hand đó hả?

    - Weed: Phải. Nhưng tôi không phải Dwarf.

    - Herman: Cậu không phải Dwarf?

    - Weed: Do hoàn cảnh, nên giờ tôi đang giả vờ thành 1 Dwarf.

    - Pin: Art Hand, thật tốt khi được gặp anh, nhưng ý anh là sao, anh không phải là Dwarf? Anh thực sự là 1 người lùn… Ack! Em thực sự xin lỗi vì đã nói người lùn. Dù sao thì, anh không cùng chủng tộc với anh Herman?

    - Weed: Hoàn toàn không.

    - Pin: Vậy chủng tộc thực sự của anh là gì?

    - Weed: Con người.

    Herman đứng ngây người bên cạnh Weed, chợt nhận ra điều gì đó.

    Những tác phẩm điêu khắc đáng kinh ngạc mà Weed làm và khả năng của cậu khi làm quest Sculptor, cùng khoảng thời gian cậu làm Đôi cánh.

    Có 1 suy nghĩ thoáng qua tâm trí Herman.

    - Herman: Một con người, 1 Sculptor tên Weed…. Không thể nào! Lãnh chúa của Morata?

    - Weed: Là tôi đây.
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 14
    Chương 10: Travellers of Wilderness
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Khi biết Weed là Lãnh chúa của Morata, khung chát Guild trở nên sôi nổi.

    Thậm chí có 2 ~ 3 người đang ở chế độ ẩn cũng ra chào đón cậu. Không khác gì mọi người, cả Pin và Herman đều sốc khi biết Art Hand là Weed.

    "Thật sự thì, có lẽ không có nhiều người đạt được level Sculpting như cậu."

    Herman mỉm cười và nói.

    Ngẫm những việc đã xảy ra, bạn sẽ cảm thấy kì lạ khi một Sculptor Dwarf xuất sắc lại xuất hiện đột ngột ở Kuruso. Những người thợ thủ công Dwarf sinh sống trong một vùng đất nhỏ, và một Dwarf tài năng dễ dàng được mọi người biết đến.

    Trong lĩnh vực này, Herman cũng là một người thợ có tiếng tăm và đáng tin cậy. Một Blacksmith đạt tới trình như ông, ở Kuruso và thậm chí toàn lục địa Versailles chưa đến 10 người.

    Một Blacksmith đặt cả linh hồn vào việc chế tạo kiếm!

    Dù không làm ra nhiều sản phẩm, nhưng tiếng tăm của ông vẫn được lan truyền rộng rãi. Không hề kém cạnh khi so độ nổi với Weed.

    "Có phải cậu đã thay đổi khuôn mặt và ngoại hình tại một ngôi đền Dwarf?"

    "Cũng gần gần như thế."

    Bạn có thể nhận lời chúc phúc tạm thời từ ngôi đền để có được ngoại hình của một Dwarf.

    Tuy nhiên, cách thức đặc thù này tốn nhiều tiền, và cần phải dâng một vật hiến tế đặc biệt cho các Priest. Trên hết, nó là một lời ban phước mà không phải ai cũng có thể nhận được nếu điểm cống hiến cho ngôi đền quá thấp.

    "Dù sao đi nữa, cũng thú vị đấy."

    Với một nụ cười, Herman cho qua vấn đề này.

    Người chơi trong Guild Traveller of Wilderness không dò xét và tìm hiểu chi tiết. Thay vì tò mò hỏi, họ chọn cách lờ nó đi.

    Mặc dù những thành viên trong Guild chủ yếu tham gia vào cuộc trò chuyện cá nhân, nhưng lần này đến lượt Weed cảm thấy ngạc nhiên.

    - Sabrina: Edwin.

    - Edwin: Sao?

    - Sabrina: Anh đã bao giờ tự đi săn Claude chưa?(mình không biết con này là con gì)

    - Edwin: Uhm, nhiều lần rồi, nhựa sống từ chúng có thể dùng để sản xuất thuốc chữa lành vết thương.

    Claude là một loại quái vật có lv khoảng 380.

    Thuốc làm từ nhựa sống của Claude giúp phục hồi những vết thương nghiêm trọng nếu bạn dùng nó và sau đó nghỉ ngơi. Tuy nó không là gì so với phép thuật chữa bệnh của Priest, nhưng độ nhộn nhịp của việc mua bán có thể sánh với thị trường chứng khoán.

    Trong trường hợp các Priest tử trận hoặc bị thương nặng trong một trận chiến, sẽ là ý kiến không tồi khi mang nó theo dự phòng.

    - Sabrina: Anh có nghĩ rằng em có thể tiêu diệt một con không?

    - Edwin: Yup, khá dễ dàng. Nó có HP thấp, do đó em có thể đánh bại nó nhanh chóng. Em đang đi săn ở đâu thế?

    - Sabrina: Động Echo.

    - Edwin: Đi đến nơi loài Claude sinh sống là vấn đề rắc rối duy nhất. Để săn chúng thì cũng không khó, đánh trực diện là được.

    - Sabrina: Cảm ơn anh.

    Mặc dù nhìn Herman thì cũng đoán được Guild thế nào, nhưng level của các thành viên trong Guild không bình thường. Không có bất kỳ câu hỏi tầm phào nào mà những newbie hay hỏi.

    Ngay cả sau khi biết Weed là lãnh chúa của Morata, sự ngạc nhiên cũng nhanh chóng phai đi.

    ‘Có vẻ như đây không phải một Guild có level trung bình.’

    ****

    Lee Hyun truy cập vào forum thông tin của Tổ chức Dark Gamer. Sau một lúc do dự, cậu kích vào thông tin của Guild Traveller of Wilderness.

    "Sẽ an toàn hơn khi tham gia vào một Guild trung lập. Mình cần phải tìm hiểu rõ về điều này."

    Một Dark Gamer tham gia vào Guild không đơn giản chỉ để vui chơi và thư giãn. Đó là lý do Weed cần phải biết tường tận.
    Traveller of Wilderness
    Một Guild được thành lập tại Vương quốc Armen trong giai đoạn đầu của Royal Road. Không đặt căn cứ tại bất kỳ Vương quốc nào sau khi được thành lập .
    Số lượng thành viên ít. Việc nhận dạng thành viên và số lượng chính xác chưa được xác nhận.

    Guild không tham gia vào các cuộc chiến tranh và cũng không thể hiện bất kỳ hoạt động đặc biệt đáng chú ý nào
    Thỉnh thoảng cả Guild đi săn, họ đánh bại được những con boss rất mạnh. Một Guild hùng mạnh mà bạn không nên xem thường.
    Chi tiết tham khảo: Mặc dù các thành viên được nhận xét là có tính tình thân thiện, nhưng tiêu chuẩn kết nạp thành viên Guild rất cao.
    Độ tin cậy: Cao.

    Sức mạnh tài chính: Ước tính trên trung bình. Thu nhập cố định của họ chưa được xác nhận.

    Có thể thấy, không có một thông tin chi tiết nào được công khai ngay cả trong tổ chức Dark Gamer. Nó không phải một Guild có nhiều hoạt động.

    "Mặc dù vậy, cũng nhẹ nhõm khi Guild không có bất kỳ tai tiếng nào.”

    Lee Hyun cũng vào mục Request trong forum. Những lời đề nghị hộ tống và săn bắn, cũng như chiến đấu, hoạt động chiến guild tràn ngập trên đó.

    Mặc dù việc tuyển Dark Gamer làm lính đánh thuê là vô cùng đắt đỏ, nhưng nhiều người vẫn đăng lên.

    Thông thường, cậu chỉ vào để hiểu rõ tình hình ở lục địa Versailles, hoặc tìm kiếm thông tin thông qua những Request, nhưng hôm nay lại đặc biệt.

    Lee Huyn vào để tạo ra một Request!

    ‘Mình thật sự phải làm đến mức này không nhỉ…’

    Sau một hồi đấu tranh, cậu bắt đầu viết.

    Tiêu đề: Điều tra thông tin về một người đặc biệt
    Cấp độ yêu cầu lính đánh thuê: B
    Class : Assassin, Tracker, Thief.
    Yêu cầu thông tin liên quan đến Mandol và vợ của anh ta ở thành phố Selchium trong vương quốc Renon. Bạn có ba ngày để quan sát ngoại hình, tính cách của anh ta cũng như các thông tin về nơi cư trú hiện tại.
    Tiền công: 5.000 vàng.
    Bởi vì tôi là Dark Gamer, nên tôi đề nghị được giảm giá 20%.
    Không bao gồm chi phí ăn uống.
    Lính đánh thuê cấp độ B có thể sử dụng skill ẩn thân, giúp họ điều tra người dễ dàng.

    Tiền công chính thức là 5.000 vàng, tuy nhiên, phút 89, Weed đã thêm vào việc giảm giá.

    "Vì nó không phải là một yêu cầu nguy hiểm, ai đó có thể nhận nó nếu họ muốn."

    Không thể đọc được Request trừ khi bạn là một là một Dark Gamer có class và cấp độ phù hợp với yêu cầu.

    Mặc dù việc này tốn ít nhất 4.000 vàng, cậu muốn làm hết sức mình để tạc tượng con gái của anh ta.

    Tiền bạc tuy vô cùng quan trọng, nhưng có thể kiếm lại. Nếu không quyết đoán trong vấn đề này, thì không thể làm điều gì một cách chân thành được.

    "Thà đi ăn mẫu thử miễn phí ở siêu thị để no bụng, còn hơn là đi xin ăn tại nhà hàng.”

    Con sư tử dù cho đói cỡ nào cũng không thể ăn cỏ. Logic của Weed cũng tương tự vậy.

    ****

    Church of Resurrection đang chiếm đóng vương quốc Isoru.

    Họ xây một công trình quy mô lớn tại đó, và bắt đầu xây dựng những đền thờ cho Church of Resurrection.

    Sức mạnh của Daymond và các Priest cộng sự phát triển tùy theo mỗi ngôi đền. Lũ Demonic Spirit cũng bắt đầu tăng HP và MP. Đội quân phục sinh đang ngày càng mạnh hơn.

    Từ thời điểm đó, tất cả Giáo Hội ở lục địa Versailles đều hiện ra một thông báo nhiệm vụ.

    Sự tồn tại của Đội quân Phục sinh đã gây đổ máu cho Vương quốc Isoru ở phương Bắc. Hãy chặn đứng chúng lại

    Để hoàn thành nhiệm vụ này, các Paladin và Priest đã đoàn kết thành lập một lực lượng viễn chinh.

    "Tôi sẽ đi cứu những người anh em ở vương quốc Isoru. Đó là trách nhiệm của tôi.”

    "Niềm vinh dự lớn lao cho một Knight như tôi khi được tham gia chiến đấu."

    Các lực lượng và các Guild thống trị mỗi tòa thành đều tham gia với những động cơ thầm kín. Họ phát triển quân đội của mình và âm mưu chiếm giữ vương quốc Isoru, nơi đang bị cô lập và không có khả năng phòng thủ, sau khi tiêu diệt Church of Resurrection.

    Số quân sẵn sàng tham gia vào giải phóng vương quốc Isoru đã tăng lên một con số khổng lồ 90.000 người!

    Họ xâm nhập vào vương quốc Isoru với ý chí ngút trời, nhưng một pháo đài khổng lồ chưa từng tồn tại trong quá khứ đã chặn bước tiến của họ.

    Đó là pháo đài mà Daymond buộc các cư dân của vương quốc Isoru xây dựng!

    Nó cao khoảng 30m và được bố trí các Archer trên tường thành. Pháo đài có lợi thế địa hình tự nhiên. Nó bị một hẻm núi chặn phía trước và nằm ẩn sâu giữa trung tâm của một khu vực đồi núi.

    "Hãy bỏ qua pháo đài đó."

    "Không, nếu chúng ta bỏ qua nó và đi vòng, sẽ mất rất nhiều thời gian."

    "Không có lý do để tránh né pháo đài vì chúng ta đang mang theo rất nhiều quân lính."

    Mặc dù những người lính đánh thuê muốn đi một đường khác, nhưng các nhà quý tộc và lãnh chúa lại có những suy nghĩ khác.

    ‘Không lý nào một pháo đài xây dựng gấp gáp lại có khả năng phòng thủ mạnh mẽ được.’

    ‘Họ sợ hãi chúng ta. Để phòng thủ, họ đã xây dựng một pháo đài lớn như vậy.’

    Nhìn chung, xây dựng một pháo đài yêu cầu một lượng lớn sức lao động và tiền bạc. Ngay cả khi nó trở thành căn cứ quan trọng trong một cuộc chiến khốc liệt, thì việc sửa chữa tường thành hoặc duy trì việc củng cố nó là điều khó khăn.

    ‘Việc họ xây dựng một pháo đài rộng lớn cho thấy họ sợ hãi chúng ta ?’

    Nếu quân đội Daymond tự tin về chiến thắng, họ sẽ không nghĩ đến việc tạo ra một pháo đài. Các binh sĩ cũng có ý nghĩ tương tự.

    "Chúng ta phải tiến lên phía trước."

    "Vì mục đích chính đáng, quân đoàn viễn chinh đã được tạo ra. Chúa sẽ chúc lành cho chúng ta."

    Đó là Lãnh đạo của Lực lượng viễn chinh.

    Các Priest và người đại diện của từng giáo hội, những người dẫn đường cho người chơi tham gia vào quân đoàn, nói lên suy nghĩ của mình.

    Nhiều người đã đưa đội quân của mình từ các khu vực xa đến tham gia lực lượng viễn chinh và họ muốn nhanh chóng đấu với Đội quân Phục sinh. Xem xét các ý kiến ​​của các lãnh chúa và quý tộc, họ quyết định tiến lên và bao vây pháo đài.

    "Hãy làm một con đường."

    "Tích trữ đủ mũi tên và chuẩn bị làm một cái thang. Có thể đào một đường hầm dưới lòng đất dài tới cỡ nào?"

    Lực lượng viễn chinh xác định vị trí của họ và chuẩn bị kỹ lưỡng để phát động cuộc chiến vây hãm. Mặc dù họ không nghi ngờ gì về việc sẽ giành chiến thắng, nhưng sự cảnh giác của họ về Đội quân Phục sinh đang chiếm giữ vương quốc Isoru vẫn không biến mất.

    Họ là một lực lượng rất mạnh có cả các soldier NPC. Họ không muốn mất đi những người lính mà họ đã huấn luyện cực nhọc thông qua các bài tập quân sự ở nơi này.

    Pháo đài đá rất cao và chắc. Không dễ gì xâm nhập vô được bằng các phương pháp thông thường.

    Magicians buff cho quân đoàn và mọi người sẵn sàng đợi đến lúc để chiến đấu. Thời gian trôi qua cho đến khi đêm đến, bình minh ngày cuối cùng của tháng, khi những con quái vật trở nên mạnh mẽ nhất!

    Đội quân phục sinh của Daymond lãnh đạo thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ vào quân viễn chinh.

    Lũ Demonic Spirit tràn ra, phá hủy các cửa pháo đài.

    Stomp - Stomp - Stomp!

    Mỗi bước con Demonic Spirit đi qua đều tạo ra một trận động đất lớn.

    Các quân lính đang nghỉ ngơi trong doanh trại ngay lập tức đứng dậy.

    "Đó là kẻ thù!"

    "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ khởi động một cuộc tấn công bất ngờ!"

    Vẻ lúng túng trên khuôn mặt của các lãnh chúa, những người dẫn dầu binh lính.

    Các cuộc vây hãm họ thường gặp đều bắt đầu vào buổi sáng và kết thúc vào buổi tối. Tấn công bất ngờ vào đêm khuya có thể xảy ra trong cuộc chiến tranh thực sự nhưng không thường xuyên.

    Sẽ có lợi thế hơn khi canh giữ bên trong pháo đài và hoàn toàn không có lý do gì để gắng quá sức mình. Tấn công buổi tối là điều nguy hiểm, và người chơi không sẵn sàng cho cuộc chiến lại là điều nguy hiểm hơn. Daymond đã đi một nước cờ cao tay.

    Mặc dù các cuộc tấn công ban đêm vào các xe dự trữ thường hay xảy ra trong cuộc chiến giữa vương quốc Kallamore và Haven, nhưng ở các khu vực khác thì không nhiều người trải qua một trận chiến thực sự.

    "Mọi người đứng dậy và ngăn chặn chúng!"

    "Cuộc chiến xảy ra rồi! Chuẩn bị chiến đấu! "

    Người chơi chạy ra khỏi doanh trại.

    ****

    Khi được nghỉ ngơi, những soldier thường chơi poker hoặc uống rượu, và điều đó gây ra khó khăn trong việc chuẩn bị chiến đấu.

    Nếu cuộc chiến chính thức mở màn, họ sẽ không thể uống rượu và đây có thể là ngày cuối cùng thực hiện việc đó. Suy nghĩ đơn giản và hậu quả nặng nề.

    ‘Trước khi đến đây, chúng ta đã đi qua một ngôi làng ở vương quốc Isoru và họ có kho lưu trữ những chai rượu vang. Có phải tất cả đều ở đây?’

    Một mánh khóe quá con nít để coi đó là chiến lược. Tuy nhiên, Daymond lại cho đó là một chiến thuật đầy ngạc nhiên đánh vào điểm yếu của kẻ thù.

    Những kẻ nghiện rượu của đội quân viễn chinh đã khám phá ra được dấu vết của nguồn cung cấp trong khi di chuyển, và họ uống một cách say sưa đến chai cuối cùng.

    Sa đà vào rượu chè không đúng lúc thì chẳng bao giờ tốt!

    "Chết tiệt, không nghĩ đến chúng lại chơi trò đê tiện như vậy!"

    Ngay cả khi người chơi say vất vưởng, họ vẫn lấy kiếm ra và chiến đấu.

    Có một nửa số quân trong đoàn là các Paladin và Priest. Họ theo đạo nên họ không uống rượu, còn những người say rượu có ý định rời khỏi cuộc chiến và trốn đi; họ không cần phải đứng ở hàng tiên phong và chiến đấu chống lại kẻ thù.

    Nhưng kì lạ thay, thanh kiếm của họ lại nặng nề hơn bình thường.

    Bạn đã nhiễm bệnh.
    HP và MP giảm.
    Bạn sẽ bị ho và hít thở cũng khó khăn hơn.
    Nếu bạn không nhận được điều trị thích hợp sớm, bệnh có thể nặng thêm.

    Dịch bệnh đã lan khắp doanh trại.

    Một đàn chuột bất ngờ xuất hiện xung quanh.

    "Các Cleric, Priest! Mọi người đang ở đâu?"

    "Xin hãy chữa bệnh cho chúng tôi!"

    Người chơi tìm kiếm các Cleric và Priest đầu tiên.

    Nhưng các Priest có khả năng điều trị cho họ thì đang bị tấn công bởi một đám Demonic Spirit biết bay.

    Một sự tiến bộ trong cách thức chiến đấu của Đội quân Phục sinh!

    Đây không đơn giản là một cuộc tập kích vào đêm. Nó là một ván bài, được ăn cả ngã về không, khi huy động một lượng khổng lồ các Demonic Spirit.

    ROAAAAR!

    "Ahhhhh!"

    "Hãy chiến đấu với kẻ thù. Mọi người đang đi đâu vậy!"

    "Chạy đi!"

    "Hãy chiến đấu, đừng bỏ chạy."

    Cuộc tấn công bất ngờ vào đêm đã làm cho lực lượng viễn chinh gần như bị tiêu diệt sạch.

    Đội quân Phục sinh dồn những linh hồn của những người còn sống lại, và tạo ra thêm nhiều Demonic Spirit hơn.

    Mỗi lần họ chiếm giữ các tòa thành và thị trấn, họ lại tổ chức chống lại các giáo hội khác và phá hủy đền thờ. Sức mạnh và quyền lực ngày một tăng!

    Daymond rời đi sau khi bảo vệ vương quốc Isoru, và một lần nữa quyết tâm đi về phía Nam, nhằm đòi lại những vùng đất từng thuộc về Guild.

    Một lực lượng viễn chinh nữa đã được phái đi, và các lãnh chúa nằm trên tuyến đường tấn công của Đội quân đó, tập hợp lực lượng tốt nhất trong lãnh thổ của mình.

    Những nơi Đội quân đó đi qua đã trở thành thiên đường cho các Demonic Spirit.

    ****

    Nhờ lao động chăm chỉ, Weed đã phục hồi lại được 100 chỉ số Art.

    "Nó hơi giống một công việc vặt để lấy lại những chỉ số Art đã mất."

    Các chỉ số được phục hồi với tốc độ tương đối nhanh tuy nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng nhờ đó, độ thành thạo skill Sculpting đã nâng cao được một chút và lên 70%, và Handicraft skill của cậu đang ở mức Cao cấp level 6.

    Có thể nói skill Handicraft là thứ lưu niệm của việc mài dũa các chỉ số!

    Weed làm đôi bông tai thật tỉ mỉ.

    Chỉ số Art tăng 1.
    Độ thành thạo skill Sculpting và Handicraft tăng nhẹ.

    Bạn đã học được skill Accessory Crafting.
    Accessory Crafting: một skill thủ công tạo ra dây chuyền, bông tai, và nhẫn. Nếu skill đạt được level cao hơn, có thể làm ra những đồ trang sức tuyệt vời với chỉ số Charm cao.
    Đây là cái thứ 1001!

    Má Weed giật giật.

    Cậu thậm chí còn có một skill độc quyền của Crafter, Accessory Crafting.

    Weed thở dài.

    "Có thể tái tạo lại."

    Cậu cảm thấy muốn bệnh khi nhận được một phép thuật như thế này.

    "Dù sao thì, hiện nay đã không còn nhiều người đạt tới cấp độ Bậc thầy ."

    Trong khi các thành viên trong Guild đang chat nhóm với nhau, Weed tập trung vào sản xuất các phụ kiện.

    ‘Còn rất nhiều tác phẩm điêu khắc mình cần phải làm.’

    Đến khi chỉ số Art của Weed hoàn toàn phục hồi, cậu mới có thể tạo ra những tác phẩm nhen nhóm trong suy nghĩ. Thật sự lãng phí khi làm ra chúng chỉ để phục hồi các chỉ số.

    Nếu cậu không kiên trì, thì cậu đã không thể… . Lee Hyun học được sự kiên trì này từ người quản lý công ty. Anh ta đã sai cậu vận chuyển những viên gạch lên tầng 25 vì muốn tiết kiệm điện trong thang máy.

    Sau đó, cậu nhận được một tin nhắn từ Hwaryeong.

    - Weed-nim. Anh đang làm gi thế?

    - Tôi đang làm đồ thủ công ở Kuruso.

    - Đồ thủ công?

    - Ừ. Bây giờ tôi đã học được skill để làm ra những phụ kiện.

    - Mặc dù em biết Crafting có thể đi đôi với Sculpting, nhưng làm thế nào anh có được một skill độc quyền như vậy?

    - Nó xảy ra sau khi tôi làm khoảng 1.000 đồ thủ công. Các công việc cơ bản của Sculptor cũng không khác biệt gì mấy so với các ngành nghề thủ công khác.

    - Ôi trời! Anh hiểu em quá. Những phụ kiện cũng giống như cuộc sống của một Dancer vậy ... Cảm ơn anh rất nhiều. (em ấy đang mơ mộng gì ấy nhỉ?)

    - ...

    Từ khi Weed tạo ra tượng Nữ thần, Hwaryeong ngày càng quan tâm đến tác phẩm điêu khắc của cậu hơn.

    Từ cách mà cô nói chuyện, có vẻ như cô hiểu lầm việc Weed học skill này vì lợi ích của mình.

    Weed thẳng thắn nói.

    - Tôi cũng đang làm cho một vài cái cho Hwaryeong.

    Tất nhiên những phụ kiện hoàn hảo sẽ được giữ lại cho Hwaryeong.

    Cậu có ý định bán chúng cho những người giàu có như cô.

    - Cám ơn. Hi vọng sẽ sớm gặp lại anh.

    Khi cậu đang chat riêng với Hwaryeong và làm trang sức, những Blacksmith của Kuruso nghe được những tin đồn đáng lo ngại.

    "Rõ ràng quân đội của Daymond đã chiếm đóng vùng đồng bằng Nopunem ."

    "Vậy 1/20 lãnh thổ của lục địa Versailles là của họ sao?"

    "Không sai khi nói rằng họ hiện đang sở hữu sức mạnh lớn nhất. Sau khi chinh phục vương quốc Isoru, Demonic Spirit mới liên tục được tạo ra. Số lượng quân lính không ngừng tăng lên.. "

    "Nó thực sự rất đáng sợ."

    Weed nghe lỏm được chuyện này khi cậu đang làm đồ trang sức.

    Chiến tranh diễn ra và giá cả của các item bay vọt như tên bắn. Khi Resurrection Church sẽ dồn toàn lực tấn công, các Knight của lục địa Versailles sẽ không tiếc tiền để tự bảo vệ mình.

    Tuy nhiên, level của đội quân có một chút lo lắng.

    Logic của việc nâng cao sức mạnh của Giáo Hội Phục Sinh đã được kiểm tra và dần dần mạnh lên. Tuy nhiên, cuộc chiến giữa các thế lực vẫn chưa chấm dứt, và với việc gia tăng giá cả, chỉ có các Dark Gamer là thích thú với điều này.

    'Quân đoàn Resurrection. Tch.’

    Weed cũng đã nhìn thấy những hình ảnh của Giáo hội đó thông qua các chương trình phát sóng.

    Đội quân Demonic Spirit không chỉ thể hiện sự "đáng kinh ngạc"!

    Đội quân phục sinh đã phát triển mạnh mẽ đến mức đủ để nhấn chìm toàn bộ sức mạnh của một vương quốc.

    Daymond đảm bảo sự an toàn cho người chơi thông thường và khách du lịch. Nhờ đó, họ có thể thu được hình ảnh phát sóng của các khu vực bị xâm chiếm.

    Ngôi đền trông như một Demonic Spirit đang cầm một cây liềm, trong khi cưỡi trên lưng một con ngựa! Đây là một ngôi đền to lớn được thành lập bởi Đội quân.

    Vấn đề là hình dạng ngôi đền này quen thuộc đối với Weed.

    ‘Tác phẩm điêu khắc của Death Hand để lại trông giống như vậy ...’

    Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng đây là một chuỗi nhiệm vụ.

    Nó có thể là một item cần thiết để hoàn thành quest của Daymond, hoặc xét theo khía cạnh khác, cũng có thể là một nhiệm vụ dùng để ngăn chặn bọn chúng. Dù như thế nào, chắc chắn nó có liên quan đến chuyện này.

    ‘Vấn đề là ... Mình có nên nhận nhiệm vụ này không nhỉ?'

    Nếu chấp nhận nhiệm vụ, cậu có thể sẽ có thêm một cuộc chiến vô cùng khó khăn nữa.

    Vì vậy, Weed suy nghĩ về điều đó khi cậu đang làm trang sức.

    'Mình có nên bán nó đi không nhỉ?'

    Nếu cậu muốn bán tác phẩm điêu khắc, mà skill Sculpting không đủ cao, hoặc thậm chí là một chút lỗi, thì item đó trở nên vô dụng. Trên hết là không thể tìm thấy được người mua.
     
    dragonsavior thích bài này.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 14
    Chương 11: Sự đợi chờ của Dain
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Giám đốc Kim Han Seo nhìn Yoo Byung Jun – thầy giáo của mình, nhà khoa học thiên tài đích thực, người được Chúa trời gửi xuống thế gian này.

    Những nếp nhăn hằn trên trán ông, đôi mắt đỏ ngầu, và cặp kính dày.

    Mặc dù trông Yoo Byung Jun có vẻ mệt mỏi căng thẳng, cái đầu thông thái của ông vẫn luôn được đánh giá ở mức độ thiên tài.

    'Mặc dù cả thế giới đều biết rằng Royal Road được thực hiện bởi mình và 17 nhà khoa học khác ...'

    Giám đốc Kim Han Seo nhẹ lắc đầu.

    Có nhiều sự thật khác xa so với những gì công chúng biết.

    ‘Thật ra, nền tảng khái niệm đều đến từ giáo sư, và ông ấy cũng là người đã phát triển công nghệ cốt lõi. Điều mà các nhà khoa học khác và mình đã làm chỉ đơn giản là đắp thêm xác thịt vào khuôn khổ mà giáo sư đã tạo ra mà thôi.’

    Đối với giám đốc Kim Han Seo và các nhà khoa học khác, có một sự áp lực không hề nhẹ về phần mà họ phải chịu trách nhiệm.

    Có nhiều khi mọi người cho rằng việc tạo ra một hệ thống thực tế ảo hoàn hảo chỉ là điều viển vông nằm trong giấc mơ. Đã có hơn hàng chục lần ông hốt hoảng tỉnh giấc vào buổi sáng vì cơn ác mộng về sự thất bại.

    Mỗi lần họ suy sụp và muốn chấm dứt những nghiên cứu của mình, Yoo Byung Jun đều bước vào để giúp đỡ họ, và người hiểu thấu toàn bộ hệ thống này nhất cũng là ông ấy.

    Mặc dù các nhà khoa học khác bao gồm Giám đốc Kim Han Seo đã có thể quản lý Versailles nói chung theo từng mảng được giao nhiệm vụ, quyền hạn của họ vẫn có giới hạn.

    Cẩn trọng trên từng bước chân của mình, giám đốc Kim Han Seo dừng lại trước mặt Yoo Byung Jun.

    "Em đã trở về."

    "Ừ, làm tốt lắm. Mấy đứa nhóc ở văn phòng nói gì vậy?"

    "Dạ. Họ rất quan tâm đến quân đội Phục Sinh."

    "Keke. Tôi cũng cho là như vậy."

    "Đặc biệt, Kang Il Son ở Cục Quản lý phát triển chiến lược đầu não luôn phàn nàn rằng cậu ta phải làm việc thêm giờ mỗi ngày."

    "Kekeke."

    Yoo Byung Jun chỉ cười như thể ông đã mong đợi điều đó.

    "Thầy nghĩ gì về người chơi có tên Daymond, thưa thầy?"

    "Xem nào. Cũng được, cậu ta có vẻ không tệ."

    Yoo Byung Jun trả lời không hài lòng lắm.

    "Nhiệm vụ quân đoàn phục sinh... Tốt thôi, một số lượng quyền lực đáng kinh ngạc có thể thu được từ nhiệm vụ này."

    Các nhà khoa học có một chân trong việc điều khiển hệ thống chính ở Cục Quản lý hệ thống, đều giỏng tai lên lắng nghe cuộc hội thoại đặc biệt này.

    Yoo Byung Jun là một nhà khoa học thông minh quá mức cần thiết, giống như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, thường sống ẩn dật chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.

    Không ai ngoài ban lãnh đạo cấp cao biết một thực tế rằng Yoo Byung Jun đóng vai trò lãnh đạo chính đằng sau bức màn bí mật.

    Nhưng những gì thực sự gây sốc và khiến cho các nhà khoa học sởn hết da gà là sức mạnh của Nữ thần Versailles. Nếu không có bất kỳ sai sót nào, họ thậm chí chẳng cần phải dùng cách can thiệp nhân tạo để sửa đổi bất cứ điều gì.

    Đó là một siêu AI có thể tự động điều chỉnh mọi thứ trong Royal Road một cách hoàn hảo kể từ khi game được phát hành, một hệ thống đáng sợ mà thậm chí có thể được gọi là một nữ thần thực sự.

    Và không chỉ Royal Road; nó thậm chí còn có thể kiểm soát điều hành các vấn đề liên quan của Tổng công ty Unicorn. Mặc dù ở mức độ nào đó, Nữ thần Versailles chỉ sử dụng có 20% ​​nguồn lực hành chính của công ty.

    Đối với các nhà khoa học, đó là một kỳ tích đặc biệt phi thường.

    Nếu ai đó nói rằng hệ thống này được phát triển chỉ nhờ vào 1 nhà khoa học, họ sẽ không bao giờ tin tưởng điều đó. Đây là nhận định của các nhà khoa học, những người biết Yoo Byung Jun.

    - Mười triệu nhân loại cũng không thể thay thế được vai trò của nhà khoa học ấy.

    - Ông là một nhà khoa học có thể giúp tiết kiệm hơn 30 năm mày mò nghiên cứu vất vả cho sự phát triển của nền công nghệ thế giới, ông có thể biến điều không thể thành có thể.

    Ông là người được các nhà khoa học tôn trọng và sùng bái như một điều kỳ diệu, đến mức mà thậm chí sự tồn tại của Yoo Byung Jun cũng là một niềm tự hào đối với họ.

    "Lòng tham sẽ hủy hoại tất cả bọn họ. Mặc dù bọn họ có thể tạo ra một hồi oanh động nhờ vào việc sử dụng những mánh khóe nhỏ... Nhưng rồi họ sẽ có rất nhiều kẻ thù."

    Không có bất kì một nhà khoa học nào nghi ngờ lời nói của Yoo Byung Jun.

    Những lời nói của thiên tài nổi trội nhất ở thế kỷ này chưa bao giờ sai lầm. Nếu ông ấy đã nói cái gì thì sau này mọi chuyện sẽ trở nên đúng như thế. Và đối với các nhà khoa học, những người biết trước về nhiệm vụ cũng như sự nguy hiểm tiềm ẩn của Nữ thần Versailles, họ không cảm thấy rằng sự xuất hiện của Đội quân Phục Sinh thực sự là một cuộc khủng hoảng.

    Royal Road là một thế giới thực tế ảo tuyệt vời.

    Cũng phức tạp như các công nghệ được áp dụng, luôn có những câu chuyện ẩn giấu trên khắp lục địa, và cũng có vô số các bí ẩn về lịch sử chưa ai có thể biết đến.

    Các nhà khoa học biết tất cả: những nhà thám hiểm đang lẩn trốn và đang dần dần nâng cao sức mạnh của mình, level của các chiến binh, những nhiệm vụ đang được tiến hành,... và họ không tìm thấy bất cứ lý do nào để phải cảm thấy căng thẳng.

    Với một lục địa quá mức rộng lớn, và một số lượng người chơi vô cùng khổng lồ mà có thể được coi là sự hội nhập xã hội ảo của nhân loại, các nhà khoa học luôn giữ vẻ tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

    Mặc dù họ phải tham gia vào việc phát triển, Royal Road là một thế giới thực tế ảo thật sự mang đến nhiều niềm vui. Sau khi phát hành Royal Road, thậm chí bản báo cáo về chỉ số hạnh phúc của nhân loại đã tăng lên ít nhất 40%.

    Với niềm tự hào rằng họ đã mở cửa cho một thế giới mới, các nhà khoa học trở lại với nhiệm vụ của mỗi người.

    Yoo Byung Jun ngồi tự lẩm bẩm một mình.

    "Mọi người trên thế giới này tự lừa dối mình thật quá dễ dàng."

    Trên màn hình, ông có thể nhìn thấy mọi hoạt động của các nhà thám hiểm trên lục địa Versailles.

    Một người chơi đang nâng cao sức mạnh bằng cách đi săn trong khu rừng rậm không một bóng người.

    Một người chơi rèn luyện để tăng khả năng chịu đựng của cơ thể bằng cách leo lên ngọn núi nguy hiểm nhất trên đại lục này.

    Một người chơi đang phát triển sức mạnh của mình và kiểm tra giới hạn của bản thân trên một hoang đảo đầy quái vật.

    Yoo Byung Jun cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ông nhìn thấy những người chơi đầy nhiệt huyết này.

    Với những bài kiểm tra bất tận về giới hạn của bản thân, họ có thể trải nghiệm những tình huống đặc sắc mà họ không bao giờ biết đến ở thế giới thực này.

    "Phải nói rằng Royal Road là một trò chơi ..."

    Sau khi Royal Road được tạo ra và phát hành, các phương tiện truyền thông công cộng luôn điên cuồng xoay quanh chủ đề về thế giới công nghệ.

    Không có bất kì loại công nghệ tiên tiến nào có thể vượt qua sự thành công của Thực tế ảo!

    Sự phát triển nhanh chóng của cơ sở người chơi Royal Road đang dần khiến trò chơi điện tử bình thường bị tuyệt chủng.

    Một thế giới mới đã mở ra cho người chơi.

    Đây là lí do có rất nhiều, dù trước đây không thường xuyên chơi game cũng bị cuốn hút. Có nhiều bài báo cũng cho rằng Royal Road là đỉnh cao của ngành công nghiệp giải trí.

    Nhiều vị quản lý công ty và giám đốc trong thế giới thực tìm thấy niềm vui lớn lao trong việc bán trái cây đằng sau những bức tường lâu đài thời trung cổ, hoặc thậm chí bắt đầu những cuộc phiêu lưu kì thú, lưng đeo kiếm xông pha khắp đại lục.

    Vì họ bỏ ra nhiều tiền, họ nhận được những lời ca tụng như những ngôi sao thế hệ mới của ngành công nghiệp game.

    Yoo Byung Jun mỉm cười mỗi lần ông nhìn thấy những bài báo.

    "Con người quá mềm yếu và lười biếng. Họ thậm chí không biết tương lai của họ bị treo ở đây."

    Có một cái gì đó rất đáng thương mà Yoo Byung Jun không thể chịu đựng được.

    Ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Royal Road. Đó là một tác phẩm hoành tráng của nghệ thuật mà ông đã cống hiến năng lượng và cuộc sống của mình để tạo ra như thể nó là đứa con của mình.

    Nếu chỉ vì lợi ích của việc tạo ra một trò chơi, ông có thể đã bỏ từ lâu.

    ****

    Sau khi đuổi theo lũ Glowing Skeleton trong suốt bảy ngày, họ đã tịnh hóa và đánh bại nó bằng phép thuật thánh của Cleric, sau đó họ phát hiện ra phần thưởng lớn ở cuối nghĩa trang.

    "Thành công rồi!"

    "Làm tốt lắm, tất cả mọi người."

    Các Cleric và Pikeman đặc biệt hạnh phúc.

    "Dain-nim đã giúp chúng tôi rất nhiều. Cám ơn bạn."

    Theo đuổi Glowing Skeleton là một điều thật sự khó khăn ngay cả với thợ săn lành nghề. Đó là bởi vì bọn chúng sẽ đi vào một ngọn núi với rất nhiều quái vật, hoặc tìm một hầm ngục và ẩn núp bên trong. Nếu họ dừng lại để chiến đấu khi đang đuổi theo sau Glowing Skeleton, nó sẽ thoát ra theo một con đường khác trước khi họ kịp nhận ra điều đó.

    Nếu không có phép thuật của một Shaman để tăng tốc độ di chuyển, việc săn đuổi lũ Glowing Skeleton sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

    Dain mỉm cười.

    "Không có gì. Tôi thậm chí còn chẳng mấy hữu ích trong chiến đấu."

    "Điều đó không đúng. Mặc dù bạn là một Shaman, khả năng chữa trị và tất cả các skill khác của bạn đều rất có ích... Nếu Dain-nim không có ở đây, chúng tôi sẽ rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này."

    "Dain-unni là một pháp sư thực thụ."

    Dain đã dành được sự tín nhiệm của tất cả các thành viên trong nhóm của mình.

    "Chị, ở lại với chúng em nhé."

    "Bạn sẽ cùng làm những nhiệm vụ tiếp theo với chúng tôi chứ?"

    "Tất nhiên rồi."

    Trong một vài tháng, Dain tự do thưởng thức những cuộc phiêu lưu cùng với các thành viên trong nhóm.

    Danh tiếng của cô đều đặn tăng lên theo từng ngày. Hầu như không có người chơi nào ở Morata không biết đến Shaman Dain, cô vừa quay về từ cuộc thám hiểm ở vùng đất Black Curse.

    Đó là một cuộc thám hiểm mà có hơn hai mươi Adventurer dày dạn kinh nghiệm nhất ở Morata tham dự!

    Sau khi đã thách thức những con quái vật và trải nghiệm một hầm ngục mới, cô trở lại Morata.

    ****

    "Phù! Mình đã trở lại Morata một lần nữa."

    Dain cười toe toét.

    Cô đã trở lại Morata sau một thời gian dài ... Cô không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều ở đây.

    Vì đã chịu đựng đủ nỗi cô đơn ở thành phố Lavias, cô đã tìm tới vùng đất phương Bắc và tìm được những người bạn mới ở Morata.

    "Nhưng mình phải giải quyết một lời nguyền..."

    Khuôn mặt Dain đầy vẻ lo lắng.

    Toàn bộ đoàn thám hiểm đã hứng chịu một lời nguyền ở vùng đất Black Curse.

    Da của họ đã trở tối như da của tộc Dark Elf, và các bộ lạc thời nguyên thủy đã xuất hiện.

    Một lời nguyền làm giảm tác dụng của phép thuật và kỹ năng còn một nửa!

    Đó là một lời nguyền không thể bị loại bỏ bằng phép thuật thần thánh của một Shaman hay Cleric.

    ‘Mình sẽ đến gặp các Priest trước.’

    Mặc dù các Priest trong đoàn thám hiểm đều bó tay nhưng mọi người vẫn tin rằng chỉ có những Priest mới có thể hóa giải được lời nguyền này.

    Dain đi vào Giáo Hội Freya.

    Tương tự như mọi ngày, có một đám đông đang chờ đợi để được ban phước.

    Sau một thời gian dài chờ đợi để đến lượt mình, cô đã được gặp một Priest của Giáo Hội Freya.

    "Tôi muốn được giải thoát khỏi lời nguyền mình đang mắc phải."

    "Bạn mắc phải một lời nguyền cổ xưa độc địa của một cái ác cổ xưa."

    "Vâng đúng vậy."

    "Điều này là do bạn đã đến một nơi mà bạn không nên đến. Đây là một lời nguyền sẽ tự động gieo rắc nếu bạn đến khám phá một vùng đất không chào đón những kẻ xâm nhập. Để hóa giải lời nguyền này, bạn sẽ cần phải có gỗ Kelpie, bột Platinum, cà rốt và máu của một con thỏ trắng. Nếu bạn trà sát những thành phần này lên cơ thể, sau đó trộn chúng và uống, bạn có thể sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền này."

    Ngoài giống gỗ Kelpie sẽ phải mất thời gian để tìm kiếm thì những thứ khác đều không khó để thu thập.

    Dain mỉm cười vì cô không nghĩ rằng lời nguyền có thể được hóa giải đơn giản như vậy.

    "Cảm ơn rất nhiều."

    "Đó là vinh hạnh của tôi. Tất cả đều thuận theo ý muốn của nữ thần."

    ****

    "Mua bán các loot!"

    "Hãy gọi cho tôi biết nếu bạn cần bất cứ thứ gì."

    Những tiếng rao lớn đến từ các Merchant xếp hàng ở quảng trường bên ngoài nhà thờ của Freya. Sự cạnh tranh của các Merchant là một cảnh tượng náo nhiệt có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên lục địa Versailles.

    Sau khi bán ra tất cả các loot đã thu thập, Dain bình tĩnh quay về quảng trường.

    ‘Lần này mình sẽ thư giãn và chờ đợi.’

    Gặp Weed là toàn bộ lý do cô đến Morata.

    Tuy nhiên, Weed không quay trở về Morata, và cô đã quá mệt mỏi vì chờ đợi nên đã lại rời đi để tham gia các cuộc phiêu lưu.

    Sau khi cô rời đi, tượng nữ thần Freya được xây dựng, nhiều tác phẩm điêu khắc được tạo ra và thị trấn cũng phát triển tốt đẹp hơn rất nhiều.

    Có tin đồn rằng Weed, lãnh chúa của Morata, đã quay lại. Tuy nhiên, có vẻ như sau đó cậu ấy lại bắt đầu một cuộc phiêu lưu khác, vì vậy việc gặp lại cậu trở nên rất khó khăn.

    ‘Làm sao để có thể chờ đợi cậu ấy trở về nếu như mình lại ra đi? '

    Dain ngắm nhìn một tòa kiến trúc không tồn tại ở đây trước đó trên đường phố mới được phát triển của Morata, cô lẻ loi đi bộ xung quanh một mình.

    'Tượng Nữ thần Freya, huh ...'

    Khi cô nhìn vào bức tượng đầy quyến rũ của nữ thần Freya, cô cảm thấy hơi ghen tị. Đối với cô, một người chỉ khá xinh xắn hơn những cô gái bình thường một chút, thì việc nhìn vào bức tượng, cho dù là nhìn một cách tích cực đi chăng nữa, vẫn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu một chút.

    Cô muốn trở về vị trí của các tác phẩm điêu khắc ở hang Lavias trong ký ức của mình, nhưng nếu cô làm điều đó, sẽ rất khó khăn để có thể gặp lại Weed.

    Khi Dain đang nhìn xung quanh quảng trường...

    "Xin lỗi."

    Cô quay lại nhìn cô gái vừa lên tiếng gọi.

    Dáng người nhỏ nhắn và thon thả, đó là một cô gái có đôi mắt hiền hòa. Từ chiếc áo choàng màu trắng mà cô ấy đang mặc, chắc hẳn nghề nghiệp của cô ấy là một Cleric hoặc một Priest.

    "Bạn đang gọi tôi?"

    "Đúng vậy.”

    "Tôi có thể giúp gì cho bạn?"

    "Oh, tôi xin lỗi vì phải hỏi điều này sau khi chỉ mới gặp bạn... Bạn là Shaman Dain phải không?"

    "Đúng thế."

    "Phù! Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy bạn. Tên tôi là Irene."

    Việc bắt đầu cuộc trò chuyện đã làm Irene cảm thấy lúng túng và ngại ngùng, nhưng cô không thể giấu được sự vui mừng khi cô tìm thấy Dain.

    "Tổ đội của tôi đang cố gắng làm một nhiệm vụ ngay bây giờ. Nhưng nơi đó rất xa, và chúng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có một ai đó biết sử dụng phép thuật, vì vậy chúng tôi đang cố gắng tuyển dụng một Shaman."

    Tên của nhiệm vụ mà Pale đã phát hiện ra là "The Secret of Manufacturing Ancient Breastplate.” (bí mật chế tạo áo giáp cổ đại)

    Người ta nói rằng cuốn sách ghi lại những phương pháp sản xuất được chôn giấu đâu đó ở miền Bắc, do đó, họ muốn tuyển dụng một Adventurer và một Shaman, và rời đi. Sau đó, họ nghe nói rằng Shaman nổi tiếng tên là Dain vừa mới trở lại và họ đã tìm thấy cô.

    Irene giải thích một lần nữa với cái nhìn đầy lo lắng.

    "Độ khó cấp C. Nếu bạn không phiền, bạn sẽ tham gia cuộc phiêu lưu với chúng tôi chứ?"

    Dain lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Irene.

    ‘Cô ấy trông thật đẹp. Chắc cô ấy cũng khoảng tầm tuổi mình... '

    Nhưng hiện tại Dain không muốn rời đi vì bất kì nhiệm vụ nào. Cô muốn ở lại chờ đợi một người nào đó.

    Có thể không phải lúc nào cô cũng ngốc ngếch ngồi một chỗ chờ Weed trở về Morata, nhưng vì vừa hoàn thành một cuộc phiêu lưu, cô muốn dành thời gian bây giờ để nghỉ ngơi.

    "Tôi xin lôi. Lúc này tôi đang định nghỉ ngơi ... "

    Ngay khi Dain định nói điều này, một cô gái mặc chiếc váy lạ mắt đính những viên đá quý đi về phía họ từ cửa hàng gần đó.

    Mỗi bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước của cô đều hấp dẫn vô số ánh mắt của người chơi trong quảng trường. Đơn giản chỉ cần ngắm nhìn cô bước đi cũng có thể giúp người ta quên hết mệt mỏi và cảm nhận được niềm vui.

    'Cô ấy là một Dancer.'

    Hiển nhiên, các ngành nghề duy nhất có thể tham gia cuộc phiêu lưu hay đi săn trong khi mặc váy là Minstrel và Dancer. Cô ấy cũng đeo vòng tay, dây chuyền, bông tai, và đi giày thấp để thoải mái nhảy múa.

    Hơn nữa, vì cô ấy không cầm bất kì dụng cụ nào, Dain đã kết luận rằng cô ấy là mộtDancer.

    "Hwaryeong-unni, bạn đã đi đâu vậy?"

    "Tôi đến ăn tại một nhà hàng. Nhưng người này là ai?"

    "Đây là Dain-nim. Cô ấy là một Shaman nổi tiếng ... "

    "Ah, người đó!"

    Hwaryeong ngắm nhìn khuôn mặt của Dain thêm một lần nữa.

    Vì là một Shaman với làn da màu đen, sáng bóng như ngọc, trông cô vô cùng đặc biệt.

    "Có phải bạn đã mời cô ấy cùng tham gia nhiệm vụ lần này với chúng ta?"

    "Vâng. Nhưng đáng tiếc là có vẻ như cô ấy sẽ không tham gia cùng chúng ta."

    Dain, người đang đứng nghe Hwaryeong và Irene trò chuyện, đột nhiên ngắt lời.

    "Này, tôi đổi ý rồi."

    "Sao cơ?"

    "Cuộc phiêu lưu mà bạn vừa nói với tôi ấy, tôi muốn cùng được tham gia."

    "Thật không? Thật tuyệt! Cám ơn bạn."

    "Vâng. Cảm ơn vì đã mời tôi cùng tham gia."

    Dain chấp nhận đề nghị của Irene.

    Bức tượng Nữ thần Freya mà Weed – lãnh chúa của Morata đã điêu khắc!

    Lý do là vì gương mặt của bức tượng và Hwaryeong giống nhau một cách kỳ diệu.

    ****

    Lee Hyun rèn luyện cơ thể mình hằng ngày ở võ đường của Ahn Hyun Do.

    Rõ ràng, cơ bắp săn chắc của Lee Hyun đã trở nên hoàn hảo đến mức không có một chút chất béo dư thừa nào, ngoài ra, sức mạnh thể chất và sức chịu đựng của cậu cũng tăng mạnh theo từng ngày. Sau khi trải qua cuộc huấn luyện địa ngục từ 4 giáo viên hướng dẫn đào tạo khác nhau mỗi 30 phút, cơ thể của Lee Hyun đã trở thành một loại vũ khí.

    "Ngay cả thanh kiếm sắc bén nhất cũng trở nên vô dụng trong tay một kẻ ngu đần. Nếu bạn thậm chí còn không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình thì sớm muộn gì bạn cũng sẽ quên cách cầm một thanh kiếm. Mặc dù phải trải quan việc rèn luyện gian khổ nhưng đây là quá trình cần thiết để có thể vận dụng tốt thanh kiếm của mình."

    Lee Hyun tiếp tục trung thành với sự dạy dỗ đầy khắc nghiệt của Jung Il Hun. Cậu chịu đựng những cuộc huấn luyện địa ngục này mà không hề lên tiếng phàn nàn một câu nào.

    Các giáo viên hướng dẫn khác bàn luận với nhau.

    "Không phải là cường độ huấn luyện quá nặng nề chứ?"

    "Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, cậu ấy có bỏ cuộc không?"

    "Tôi cũng không biết. Nhưng nếu thầy đã bảo chúng ta làm như thế thì hẳn phải có lí do riêng."

    "Đây chắc chắn là sự thật phải không?"

    "Thậm chí cậu ấy còn chẳng hề có ý định bỏ cuộc ..."

    "..."

    Khi Lee Hyun rèn luyện cơ thể mình, cậu có thể cảm nhận được các kĩ năng đều thật sự được tăng cường.

    Nếu cơ thể của cậu trở nên rắn rỏi hơn, sức mạnh tinh thần của cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

    Sức mạnh ý chí sẽ được hình thành và củng cố vững chắc nếu cậu thông qua những huấn luyện gian khổ!

    Khi cậu hoàn thành một buổi huấn luyện địa ngục với các giảng viên, cậu sẽ nghỉ ngơi và uống trà mà Ahn Hyun Do đưa cho cậu.

    "Trà sâm đây."

    "Cảm ơn thầy."

    Lee Hyun uống ừng ực từng ngụm trà sâm.

    Cậu đang rất khát nước, nhưng một lí do khác khiến cậu uống trà vội vàng như vậy là vì uống xong cốc này cậu có thể uống thêm cốc khác, ngon bổ miễn phí!

    Ahn Hyun Do nói sau khi ông rót thêm một tách trà nhân sâm khác cho cậu.

    "Việc tập huấn như thế này có khó không?"

    "Vẫn có thể chấp nhận được."

    "Vậy ư. Đó là một điều đáng mừng. Với thái độ đó, con sẽ còn có thể tiến bộ hơn nữa. Con sẽ làm gì với cuộc đời mình?"

    "Cuộc đời con?"

    "Ta đang nói về cuộc sống riêng của con. Ta muốn biết con sẽ quyết định cuộc đời mình như thế nào."

    Sau một hồi suy nghĩ, Lee Hyun gật đầu.

    "Mọi thứ đều rất tốt."

    "Tốt? Có những gì mà con cho là tốt?"

    "Bà nội đang được điều trị tốt, và cô em gái nhỏ của con được đi học tốt. Và con cũng vậy ... "

    Lee Hyun do dự một thời gian ngắn và nói.

    "Không có vấn đề gì lớn đáng để kêu ca phàn nàn trong cuộc sống của con."

    Trong những ngày khó khăn, ăn uống và sinh hoạt là những nỗi lo lắng lớn nhất.

    Mặc dù đã có những lúc cậu không được điều trị khi bị ốm, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cậu thậm chí còn có thể tiết kiệm được một số tiền khá lớn. Kể từ khi cậu chơi Royal Road, cậu đã có thể mua được những thứ họ cần, vì vậy hầu như không còn điều gì có thể làm cậu buồn.

    Ahn Hyung Do lắc đầu.

    "Ý ta không phải là đang hỏi về cuộc sống hằng ngày của con."

    "..."

    "Con có hài lòng với cuộc sống hiện tại của con?"

    "Có ạ."

    Lee Hyun trả lời một cách dễ dàng.

    Những buổi học ở trường khá là buồn chán và phiền phức, nhưng bên cạnh đó cậu đã đạt được những gì cậu muốn, vì vậy cậu hoàn toàn hài lòng.

    "Hiện tại mọi thứ đều hoàn hảo. Con thậm chí còn được đi học đại học, em gái nhỏ của con cũng học rất giỏi, và bà nội đang hồi phục sức khỏe của mình ... "

    Ahn Hyun Do hỏi đột ngột.

    "Sau đó, con muốn làm công việc gì."

    "... Công việc mà con muốn làm?"

    "Con phải đề ra một mục tiêu mà con muốn làm khi còn trẻ, hoặc phải có một công việc mà con muốn làm chứ."

    Lee Hyun im lặng trong giây lát.

    Cậu đã luôn cố gắng mỗi ngày vì muốn đem lại điều tốt đẹp nhất cho em gái mình.

    Khi cậu ngủ vào ban đêm, đã có những lúc cậu sợ hãi một ngày mới tới. Những năm mà cậu phải lo lắng mọi thứ ngay cả trong lúc ăn, cậu phải suy nghĩ về nhiều việc mình sẽ làm ngay sau khi cơn đói biến mất, cần mẫn như một con ong mà vẫn đói nghèo.

    Nếu không phải vẫn còn một tia hy vọng le lói, cậu đã hoàn toàn buông thả cuộc đời mình xuống vực sâu tuyệt vọng.

    Nếu không có trách nhiệm phải chăm sóc gia đình, cậu có thể đã vứt bỏ hết mọi thứ và làm ra một quyết định dại dột nào đó sớm hơn.

    Bây giờ em gái cậu đã trưởng thành, và cô thậm chí còn được đi học đại học nhờ vào suất học bổng mà cô đã tự mình đạt được. Cuộc phẫu thuật quan trọng của bà đã qua và bà đang trong thời gian hồi phục sức khỏe.

    Mục tiêu của cuộc đời mình là sống cho gia đình. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm gì sau khi không còn phải chăm sóc cho gia đình nữa.

    Sau tiếng thở dài, Lee Hyun nói.

    "Con không có ước mơ."

    ***

    Các Geomchi băng qua vùng đất tuyệt vọng và đến ngôi làng Orc ở dãy núi Yuroki.

    Nơi đây đã đầy ắp những người chơi Orc mặt lợn, và bởi vì họ có tỷ lệ sinh sản rất cao nên thậm chí có cả gia đình lớn tụ tập ở đó.

    Sau khi một nữ hay một nam Orc quyết định bạn tình của họ, dù cho họ chỉ ăn với nhau một bữa ăn, những bé Orc sẽ nảy ra từ một nơi nào đó.

    Geomchi5 đưa tay ôm đầu.

    "Kế hoạch của chúng ta sẽ phá sản mất. Vấn đề là làm sao chúng ta có thể tỏ tình với mấy nàng Orc đây... "

    Geomchi3 vỗ nhẹ vào vai anh.

    "Sẽ ổn thôi mà, sư huynh, đơn giản chỉ cần mời một nàng Orc cùng ăn bữa cơm là xong.Chúng ta phải hiểu rằng đây là phong tục tự nhiên của các Orc."

    Geomchi4 cũng xen vào.

    "Sư huynh, một người đàn ông đích thực rồi cũng sẽ thành công thôi."

    Tất nhiên, quan hệ tình dục thực sự có thể có ở Royal Road.

    Con người hay Elf cũng có thể cố gắng kiếm một căn nhà, và có rất nhiều trường hợp các cặp vợ chồng yêu thương đã làm như vậy để dành một ít thời gian ấm cúng lãng mạn cùng nhau.

    Tuy nhiên, Orc là một trường hợp đặc biệt - nếu họ chỉ cần ăn một bữa ăn với vợ hoặc chồng, hoặc một người nào đó mà họ đã gần tới, bé Orc sẽ đi ra.

    Lúc đầu, tất nhiên là điều này quá không thực tế, và có nhiều Orc độc thân nam nói rằng sự gia tăng dân số quá dễ dàng. Đó là đặc điểm phân biệt chủng tộc của loài Orc, tính năng sinh sản mạnh mẽ. Đã từng có nhiều người mang ý định xấu xa về việc tận dụng lợi thế của phong tục này, và cũng có nhiều người muốn thỏa mãn nhu cầu của bản thân nữa.

    Tuy nhiên, ngay sau đó họ nhận ra lý do tại sao Orc cần thiết phải sinh Orc bé chỉ đơn giản bằng cách ăn một bữa ăn.

    ‘Trông cứ như phải cần đến 4 ngón tay mới có thể lấp đầy lỗ mũi của một Orc nữ vậy, eo ôi. '

    'Nếu chọn đối tác là một nam Orc! Nếu anh ấy mở miệng và ngáp một cái, thậm chí có thể nhét trọn cả một quả dưa hấu vào đó, thế thì ai mà có cảm hứng được. '

    'Chỉ cần nhìn vào đống mỡ xếp tầng xếp lớp trên bụng là đầu óc lại tỉnh như sáo, làm sao đi với anh ấy được.’

    ‘Đúng là một giải pháp cần thiết.’

    Họ rất hài lòng khi biết tất cả những gì họ phải làm là ăn một bữa với nhau, và các Orc cứ lặp đi lặp lại điều này như một truyền thống tốt đẹp.

    Ngôi làng Orc trên núi Yuroki đã được mở rộng.

    Những Orc trưởng thành sẽ mang theo các bé Orc và chăm sóc chúng lớn lên. Tổng số các gia đình của những bộ tộc Orc tăng nhanh, và những Orc kiểm soát gia đình đã xuất hiện.

    Vì Seechwi là một Commander Orc, sau khi cô đến dãy núi Yuroki, tài năng của cô đã tỏa sáng.

    "Các bạn Orc, chwi-chwi-chwik !! Chúng ta phải ăn nhiều hơn. Phải có nhiều thức ăn hơn. Hãy chiến đấu. Chwik!"

    Không có lời giải thích hợp lý hoặc các lý do hoặc những điều tương tự. Cô đã khiến cho các Orc khác cảm thấy hài lòng với việc đơn giản là ăn uống thôi, chẳng cần suy nghĩ gì cũng có thể tạo ra trẻ con.

    Trong vùng lân cận của các làng Orc, có rất nhiều khách du lịch đã đến ngắm cảnh để thỏa mãn sự tò mò của mình.

    "Loài Orc thực sự trông rất độc đáo."

    "Cá nhân mỗi Orc khá yếu, nhưng tỷ lệ sinh sản của họ cao một cách đáng sợ. Họ không cần tuyển dụng lính đánh thuê, các Orc em bé có thể đi ra ngoài một cách dễ dàng và không ngừng hiến dâng hết mình ... Tôi nghĩ loài Orc sẽ phát triển rất nhanh."

    "Mọi thứ sẽ ổn chứ, nếu mà loài Orc và loài Dark Elf cứ tiếp tục mâu thuẫn với nhau như thế?"

    "Giờ thì người chơi cũng có thể lựa chọn Dark Elf rồi, mâu thuẫn sâu sắc giữa chúng có thể sẽ xảy ra."

    "Một cuộc chiến tranh với con người cũng có thể xảy ra trong tương lai."

    "Một cuộc chiến tranh chủng tộc giữa Orc và con người? Cũng có khả năng đó. Nếu số lượng Orc phát triển và họ dời đến lục địa Trung tâm, thì chắc chắn sau đó hai bên sẽ nảy ra xung đột."

    "Không phải bây giờ là cơ hội tốt để tấn công loài Orc khi chúng còn yếu ớt sao?"

    "Chúng ta sẽ chẳng kiếm được chút xơ múi gì khi chiến đấu với lũ Orc này cả. Và nơi này cũng quá xa, làm sao quân đội loài người có thể vượt qua vùng đất tuyệt vọng này. Nếu một cuộc chiến với lũ Orc xảy ra, thì đó sẽ là một nhiệm vụ hấp dẫn, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người đang chờ đợi cuộc chiến này xảy ra."

    Các du khách không đi vào trong ngôi làng mà chỉ dám đứng quan sát từ bên ngoài. Bởi vì mối quan hệ giữa Orc và con người không được gần gũi cho lắm nên việc đến gần ngôi làng là rất nguy hiểm.

    Tuy nhiên các Geomchi vào làng của Orc mà không gặp bất cứ trở ngại nào, và khi nhìn thấy một vài Geomchi làm nhiệm vụ cùng với một nữ Orc, khách du lịch thật sự bị sốc.

    "Làm thế nào mà một con người có thể hành động được như thế? Thậm chí lũ Orc còn chẳng bận tâm về sự xuất hiện của."

    "Có thể đó là một phần của nhiệm vụ nào chăng?"

    "Tôi nghĩ rằng lí do có thể là vì class của họ có chút đặc biệt. Tôi nghe nói có những class chuyên môn có độ thân mật cao với các chủng tộc khác."

    Khi khách du lịch thảo luận ý kiến ​​của họ với nhau, một câu trả lời thuyết phục xuất hiện.

    "Nhìn vào hình dáng của họ đi đã. Có sự khác biệt nào giữa họ và một nam Orc đâu?"

    "..."

    Một cái nhìn gần hơn cho thấy lời giải thích hoàn toàn thích đáng.

    Mặc dù ai cũng chắc chắn rằng họ là con người, nhưng họ có bờ vai rộng và thể chất vượt trội giống hệt các Orc.

    Chỉ bằng vào việc nhìn vào cơ thể, các Orc với đầu óc đơn giản dễ dàng trở nên thân thiện với họ.

    ****

    "Hyaa!"

    Geomchi vung thanh kiếm bằng cả hai tay một cách dữ dội.

    Quái vật. Xét về sức mạnh thể chất, con quái vật gần như vô đối.

    Geomchi người đã đạt đến đỉnh cao trong nghề nghiệm của mình, nhưng những học thuyết ông đã lĩnh ngộ, và nghệ thuật thanh kiếm cũng không thể đè nén được cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng ông.

    Những đường kiếm rất nhanh và dữ dội.

    * Kuoooooo! *

    Con quái vật vung rìu của nó đầy vẻ giận dữ, và mặc dù tạo thành những đường gió lướt qua khuôn mặt của ông mỗi khi chiếc rìu vung hụt, con Ogre vẫn không thể theo kịp chuyển động tự nhiên của Geomchi.

    "Tak!"

    Geomchi vung kiếm cắt ngang sườn của Ogre. Ngay cả với sức tấn công xuất sắc của mình, ông vẫn không thể dễ dàng giết chết con quái vật.

    Mặc dù không hề sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, ông vẫn mất rất nhiều mana. Ông cố tình không đánh vào những điểm chí mạng trên cơ thể con quái vật và chém từng nhát lên khắp cơ thể con quái vật như muốn hành hạ nó đến chết để phát tiết tâm trạng mình.

    Những lời nói của cậu học sinh xuất sắc nhất của ông, người đã đến với ông rất muộn, vẫn không rời khỏi tâm trí của ông.

    "Không có ước mơ ..."

    Những kỷ niệm tuổi trẻ của Geomchi hiện lên trong tâm trí ông.

    'Đó chỉ toàn là những cuộc chiến đấu của mình.'

    Ông đã theo đuổi sức mạnh và tiến về phía trước theo những cuộc chiến đấu đổ cả máu, mồ hôi và nước mắt.

    Có rất nhiều lần ông ngất xỉu giữa đường, và thậm chí ông sẽ phải vật lộn với những vết thương khủng khiếp trong những tình huống chết người. Mặc dù ông cảm thấy rất hài lòng trong một thời gian ngắn sau khi đánh bại được đối thủ mạnh mẽ, nhưng điều đó cũng chỉ dẫn đến việc phải đi tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn để thách đấu tiếp.

    Sau những cuộc chiến đấu và quá trình rèn luyện tưởng như không có điểm dừng, tuổi trẻ của ông cũng qua đi.

    Sau đó, một ngày khi ông thức tỉnh và nhìn xung quanh, ông đã lên tới vị trí của các kiếm sĩ hàng đầu.

    Vinh quang của việc được người người ngưỡng mộ thể hiện qua những vết sẹo mà ông nhận được mỗi khi ông đánh bại một đối thủ mạnh. Ông đã đạt đến vị trí đỉnh cao mà không ai vượt qua được cùng với thanh kiếm của mình.

    Mặc dù có rất nhiều người dân nói chung không biết ông là ai, nhưng võ sĩ và những người của thế giới ngầm đều biết đến ông, lo sợ ông.

    Mặc dù vậy, một phần của trái tim Geomchi trống rỗng. Sau khi ông đạt được mục tiêu của mình, ông đã không có một người bạn đời, và cả gia đình của ông cũng nghĩ rằng ông đã chết.

    "Mình không có một gia đình."

    Sự trống trải và chán nản là hậu quả của việc quá mải mê theo đuổi các mục tiêu mà ông đã đặt ra trong đời mình!

    "Mặc dù mình đã trở thành một kiếm sĩ bậc thầy, nhưng bên cạnh mình lại chẳng có một ai."

    Trước khi Geomchi trở về với cuộc sống bình thường, quay lại Hàn Quốc, tìm kiếm gia đình, và phát triển võ đường, ông đã dành rất nhiều thời gian chỉ để cô đơn một mình.

    Không có lý do gì phải khiến cho các đệ tử của ông đi theo vết xe đổ này.

    Có lẽ là vì gánh nặng gia đình đè trĩu trên vai. Cũng có thể là vì làm một việc gì đó cùng với gia đình, bạn bè và anh em đồng nghiệp, không có lý do để cảm thấy cô đơn.

    Weed có ý chí mạnh mẽ và đầy quyết đoán, lại sở hữu khả năng phản xạ hoàn hảo với mọi tình huống và có thể áp dụng mọi kĩ năng của mình trong thực tế. Nếu có bất cứ điều gì cần phải làm, cậu sẽ không ngần ngại. Mặc dù thỉnh thoảng cậu hơi rụt rè, cậu vẫn là một người đàn ông đích thực.

    Nhìn lại đời mình, ông cảm thấy mình giống như một đứa trẻ cứ mải mê tìm kiếm mục tiêu suốt đời và chìm đắm quá mức trong ước mơ đó.

    "Mình ghen tị với nó."

    Geomchi thật sự thấu hiểu cậu học trò tốt nhất của mình một trăm phần trăm. Nếu ông cũng có một cô em gái nhỏ xinh đẹp và dễ thương như Lee Hayan, ông sẽ không bao giờ rời bỏ gia đình.

    "Và làm thế nào để là mình có thể trở thàn một người bạn của nó."

    Ông thậm chí đã làm quen được với những cô gái dễ mến và xinh đẹp như Hwaryeong, Irene, và Romuna.

    Geomchi nhìn lại những kỷ niệm của mình.

    Làm thế nào để mình có thể trẻ trung đúng như tuổi của mình thực sự được?

    "Chỉ có thể coi mình như một người đàn ông không may mắn đi! Mình phải mạnh mẽ hơn để chà đạp những thằng khốn kiêu ngạo xuống dưới chân."

    Nếu ông ở trong hoàn cảnh tuyệt vời như Weed, tại sao cậu lại chỉ có thể biết mỗi việc chiến đấu trong suốt tuổi trẻ của mình cơ chứ!

    "Cuộc sống độc thân này thật đáng ghét."

    Geomchi càu nhàu và vững tin với quyết tâm của mình.

    "Mình đã bỏ nó “cô đơn” trong tay của các giảng viên khác quá lâu. Đã đến lúc đích thân dạy dỗ nó rồi."

    Ông sẽ cho Weed thấy cuộc huấn luyện địa ngục thật sự là như thế nào.

    Ông quyết định sẽ dạy Weed cách sử dụng một thanh gươm thật sự.

    ****

    Kỳ lễ hội văn hóa đang đến gần, số lượng học sinh về trễ ở Đại học Hàn Quốc đang gia tăng.

    Mỗi bộ phận chuẩn bị kịch hoặc nhạc kịch, và một sân khấu để biểu diễn âm nhạc đã được lắp đặt. Sự mong đợi về một lễ hội âm nhạc, chương trình ảo thuật,... lan truyền khắp nơi theo những tin đồn, thậm chí còn hấp dẫn sự tham gia của các trường Đại học thể dục thể thao lân cận.

    Lee Hyun không thể nào hiểu được điều này.

    "Tại sao chúng ta phải làm những thứ mà chúng ta có thể xem trên truyền hình?"

    Với độ nhạy cảm cực kỳ ít ỏi của cậu, việc chỉ đơn thuần là không phải tham dự các buổi lễ hội ở trường trong một vài ngày đã đủ để hài lòng. Với Lee Hyun, lễ hội văn hóa của Đại học Hàn Quốc được trình diễn bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cũng chỉ đơn giản là một sự bất tiện.

    Tuy nhiên, các đàn anh khóa trên trong khoa đã đến và đe dọa họ.

    "Tuy chúng ta không thể vượt trội hơn các khoa khác trong lễ hội này. Chúng ta cũng không thể để cho họ che lấp ánh sáng của chúng ta chỉ vì khoa của chúng ta là một ngành học mới. Hiểu chưa?"

    "Vâng ạ!"

    Các sinh viên mới trả lời với khuôn mặt tươi cười.

    Lee Hyun chặc lưỡi.

    "Tâm lý cạnh tranh thật là vô dụng. Tại sao chúng ta không được nhìn xuống? Một cuộc đời chỉ biết sống vồ vập mà không biết hưởng thụ những giây phút yên lặng thoải mái là cuộc đời vô vị. Dừng việc cạnh tranh và định kiến trong trường học được ​​không? Những điều vô nghĩa."

    Cậu đã phàn nàn khá nhiều, nhưng cũng bởi vì cậu không muốn tham gia vào những thứ phiền phức, nên cậu vẫn im lặng.

    ‘Thậm chí nếu mình không nói ra, người khác có lẽ sẽ nói thôi.’

    Không có quy tắc nào bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia vào lễ hội, vì vậy tất cả những gì cậu phải làm là chờ đợi cho nó đi qua.

    Theo ngày đến lễ hội càng lúc càng gần, khoa thực tế ảo vẫn chưa có một kế hoạch rõ ràng về những việc cần làm.

    "Mặc quần áo như nhân vật Royal Road của chúng ta và tổ chức một cuộc diễu hành thì sao?"

    "Chúng ta phải làm một con khủng long lớn. Chúng ta có thể tạo ra một hình ba chiều của khủng long bạo chúa, và nếu chúng ta mang nó đi lang thang khắp lễ hội, nó có thể là một điểm nhấn của lễ hội."

    "Hóa trang thành những con quái vật đáng sợ có một không hai thì sao? Chúng ta có thể có hàng trăm con quái vật đi săn bắt con người ... "

    Nhiều ý kiến ​​ngớ ngẩn và viễn vông nổi lên mà vẫn chưa có một kế hoạch hợp lý nào được đưa ra.

    Chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ hội văn hóa.

    Ban điều hành tập thể sinh viên đã tổ chức một cuộc họp với tất cả bộ phận.

    "Chúng ta phải làm một cái gì đó thật ấn tượng."

    Đây là quan điểm thống nhất của những người thuộc ban điều hành khóa trên, bao gồm cả hội trưởng hội sinh viên.

    Tuy nhiên, vẫn không có chuẩn bị hay kế hoạch nào.

    "Thật mệt mỏi khi phải chuẩn bị một cái gì đó trong mỗi kì lễ hội, và gần hết thời gian rồi, làm sao chúng ta có thể vượt qua được kì lễ hội này đây?"

    Choi Sang Jun thận trọng trình bày ý kiến ​​của mình. Sau đó, các sinh viên khóa trên quay trở lại nói chuyện với một giọng điệu vô tư.

    "Các giáo sư đang tự hỏi họ có hay không nên làm một buổi tập huấn tư cách thành viên (MT) trước kì nghỉ dành cho các lớp không tham gia."

    "...."

    "Cụ thể, đó là một chuyến MT đáng kể ở Silmido, dài 7 ngày 6 đêm ..."

    "Chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia lễ hội!"

    Những người đàn anh khóa trước tỏ vẻ không hứng thú và cho nên sinh viên mới được nêu ý kiến ​​của họ.

    "Vấn đề là chúng ta có thể làm được những gì...? Tất nhiên chúng ta phải tham gia các cuộc thi thể thao trong khoa. Vì có rất nhiều cô gái trong khoa của chúng ta, sẽ rất tốt nếu có nhiều người trong số họ bước ra và đồng ý tham gia. Có ai phản đối không?"

    "..."

    "Tôi không thấy ai phản đối cả. Tất cả mọi người đều phải tham dự đấy."

    Những lời của học trưởng là mệnh lệnh tuyệt đối.

    Đau khổ một chút trong kì lễ hội vẫn tốt hơn một trăm lần so với đi Silmido.

    "Sau đó tôi nghĩ rằng chúng ta cần khẩn trương đi đăng kí ít nhất là lễ hội âm nhạc, bởi vì các giáo sư chắn chắn sẽ đến xem."

    "Đối với lễ hội âm nhạc, có khoảng năm đội luyện tập và gửi lên."

    Họ đã nhanh chóng đi đến một sự thỏa thuận. Mặc dù đây là một kỳ lễ hội mà các sinh viên nên tận hưởng, họ vẫn sẽ làm bất cứ điều gì để gây ấn tượng với các giáo sư.

    Ngay cả đối với các sinh viên, việc tham gia vào thôi cũng là điều khó chịu, nhưng vì lễ hội của Đại học Hàn Quốc khá nổi tiếng và có rất nhiều thứ hay ho để xem, họ vẫn chờ đợi kỳ lễ hội.

    "Tôi nghĩ rằng chúng ta cũng nên mở một quán bar, bởi vì chúng ta phải kiếm được tiền từ sự kiện quầy bar. Ai muốn tham gia vào quán bar nào?"

    Nếu đó là một quán bar, họ sẽ phải nấu ăn cho đến đêm khuya, và đã có rất nhiều công việc phải làm. Mọi thứ đều phải được cân nhắc, mặc dù đó là một công việc mệt mỏi, Lee Hyun sẵn sàng giơ tay lên.

    "Cậu Lee Hyun, phải không? Được rồi cảm ơn. Ai khác?"

    Bởi các tân sinh viên và đàn anh khóa trên đều phải tham gia ít nhất một hoạt động.

    Cậu đã nhận định rằng làm việc ở quầy bar vẫn tương đối thoải mái hơn.

    'Vở kịch hay bất cứ điều gì khác đều phải chuẩn bị cả tuần, vì vậy chỉ cần đau khổ trong suốt thời gian lễ hội thôi có lẽ sẽ tốt hơn.’

    Quán bar phải mở cả ngày, cậu thậm chí còn chẳng thể có một chút thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, ngoại trừ Lee Hyun, không có sinh viên nào tự nguyện giơ tay. Trong nhiều lựa chọn, làm việc ở quán bar sẽ chẳng thể ngắm cảnh và họ coi đó là một nỗi đau, vì vậy không ai muốn tham gia.

    Sau đó, 1 nữ sinh viên giơ tay lên và ngoài sự mong đợi của mọi người.

    Đó là một điều kì diệu khi cô đến trường học giống như họ. Mặc dù họ nhìn thấy cô ở trường mỗi ngày, họ vẫn luôn thấy cô đẹp một cách lạ lùng, đẹp đến nỗi họ tự hỏi rằng phải chăng cô đến từ thiên đường, phải chăng họ đang nằm mơ.

    SeoYoon nâng cao cánh tay của cô.

    Ngay cả những sinh viên khóa trên cũng rất ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của cô.

    "Bạn chắc chắn là mình không có kế hoạch nào và sẵn sàng tham gia quầy bar chứ?"

    SeoYoon khẽ gật đầu.

    Sau đó, các sinh viên nam khác đồng loạt giơ tay lên.

    "Hội trưởng, tôi nữa! Tôi cũng muốn thử làm việc trong quán bar."

    "Tôi giơ tay đầu tiên. Xin vui lòng cho tôi tham gia với."

    "Sunbae. Không, hyung-nim! Đó là tôi, Dong Hun! Bạn sẽ cho tôi tham gia vào, phải không? Đúng không?"

    "Sang Hyuk, ngày nào tôi cũng sẽ mua rượu của bạn cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp nếu như bạn cho phép tôi làm việc ở quầy bar. Tôi sẽ coi bạn như là vị cứu tinh của cuộc đời tôi!"

    Mắt những sinh viên đó sáng lên lấp lánh khi họ hét lên rằng họ sẽ tham gia, và danh sách nhân viên quầy bar nhanh chóng được lấp đầy.
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 15
    Chương 1: Món quà của người Dwarf
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    "Đã đến lúc tôi phải đi rồi."

    Khi Weed nói cậu phải rời khỏi Kuruso, người dân Dwarf cảm thấy thất vọng. Qua các quest và những tác phẩm điêu khắc cậu làm ra cũng như tìm thấy, tình bạn giữa họ và cậu trở nên thân thiết hơn bao giờ hết.

    “Cậu thật sự phải đi sao?"

    Herman hỏi với giọng điệu buồn bã: "Cậu không thể tiếp tục công việc điêu khắc tại Kuruso được sao?"

    Các Blacksmith thường không rời đi một khi đã định cư ở Kuruso. Ở đây có đầy đủ cơ sở vật chất cũng như nguyên vật liệu cho việc rèn.

    Weed lắc đầu.

    "Tôi là một Sculptor. Sẽ khó khăn cho một Sculptor nếu không du hành đến khắp mọi nơi trong thế giới rộng lớn này để trui rèn kinh nghiệm. Giờ đây tôi đã hoàn thành điều mình muốn ở Kuruso và tôi phải rời đi."

    Cậu đã học được một skill Sculpting ẩn ở nơi này!

    Mặc dù cậu không tìm được bức tượng gỗ mà bậc thầy Sculptor đã dấu kín, cậu vẫn tự nhận thức được skill Sculpting ẩn bằng chính khả năng của mình. Nó ngốn 300 điểm Art để tạo ra các Spirit, nhưng khi kết thúc cuộc hành trình, cậu cũng đã hồi lại được hết số điểm đó.

    Cuối cùng, cậu bỏ lại tất cả những ký ức khiếp đảm khi rèn luyện chế tạo ở thành trì của người Dwarf - Kuruso . Dù vậy, nơi này cũng mang lại cho cậu những kỷ niệm thú vị khi phát hiện và phục hồi kỳ quan Water Sculpting của Kendellev ẩn sâu dưới hồ hàng thế kỷ.

    Herman nói một cách cay đắng.

    "Cuối cùng cậu xuất hiện làm đếch gì để rồi lại ra đi."

    "Ừ, sr anh."

    "Vậy thì chúng ta chắc chắn phải làm một bữa tiệc chia tay của người Dwarf thật hoành tá tràng rồi."

    "Không nhất thiết phải như thế anh ơi...."

    "Đó là truyền thống ở Kuruso."

    “....”

    Dù là một truyền thống, Weed chả thấy thoải mái về mấy trò này chút nào và cố gắng từ chối. Herman nhìn thấu Weed ngay lập tức và tiếp tục nói.

    "Nó là một ngày hội để tất cả các Dwarf đang định cư ở Kuroso có cơ hội để uống rượu, thư giãn và tận hưởng. Vì các Blacksmith dành hầu hết thời gian cho việc trui rèn các skill của họ, nên họ chả có thời gian mà ra ngoài mấy. Tuy nhiên, tất cả các anh em Blacksmith sẽ đều tham gia bữa tiệc chia tay này, và mỗi người đến dự sẽ tặng một món quà cho cậu – một Dwarf sắp đi.”

    "Có vẻ như anh em mình nhất định phải tổ chức một bữa chia tay rồi!"

    Câu nói trên thực sự làm thay đổi suy nghĩ của Weed. Sẽ thật tuyệt khi rời khỏi nơi này mà lại được ăn, được nói, được gói mang về.

    Herman bổ sung thêm, "Mà có lẽ, bữa tiệc chia tay của cậu sẽ là bữa tiệc cuối cùng."

    "Cái quái gì? Sao lại thế???"

    "Tác phẩm điêu khắc cậu đã phục chế, giờ thành tiêu điểm của cái thành phố này rồi đấy. Nhờ vào nó, số lượng khách tham quan đã tăng lên trông thấy. Ngoài ra, cũng chẳng có người Dwarf nào vừa giỏi skill chế tạo và skill chiến đấu cùng lúc cả."

    Sự thù địch giữa các Craftsmen đến từ nỗi ghen tỵ khủng khiếp khi thấy người khác giỏi hơn mình. Tuy nhiên, các Sculptor lại không phải Craftsmen nên không được xem như đối thủ cạnh tranh và tất cả mọi người đều thoải mái với họ. Đây là lý do tại sao Weed có thể trở thành bạn của 5 Craftsmen đỉnh nhất Kuruso, bao gồm cả Herman.

    "Vì đây có vẻ là bữa tiệc chia tay cuối, ta phải làm cho nó hoành tá tràng vào. Tôi sẽ nhắc khéo tất cả các Dwarf mà tôi biết mang cho cậu mấy thứ ngon ngon mà họ vẫn cất giữ để giành."

    “Cảm ơn nhá."

    "Trong một chuyến đi dài, một Dwarf sẽ cần rất nhiều thứ. Vậy cố mà tận dụng mọi cơ hội để kiếm chác đi, hahaha."

    "Hahaha, tất nhiên là thế rồi." Weed cười hạnh phúc.

    Không như quà sinh nhật, phải tặng qua tặng lại cho nhau. Chia tay không phải trả quà mà lại còn được nhận quà, ai chẳng thích.

    Cậu chỉ cần cứ nhận tất rồi đưa ra vài lời cảm ơn xã giao là xong. Weed chợt nghĩ tộc Dwarf quả là một chủng tộc tình cảm đến không ngờ!

    ‘Mình cứ nghĩ họ chỉ là một chủng tộc nhỏ bé và cứng đầu, nhưng họ cũng có tập tục tốt đấy chứ.’

    Khi Weed rời khỏi hồ để dự định làm một bức tượng mới, Pin hỏi Herman.

    “Anh ơi...”

    “Hmm?”

    “Có một cái mà anh chưa nói với cậu ấy về tiệc chia tay..”

    “Gì thế em?”

    “Thì... vụ hóa đơn ăn uống ý..”

    Herman cười toe toét.

    “Có điên cậu ta mới tổ chức nếu biết vụ này, tốt hơn là không nên nói. Dù cho Dwarf chúng ta có ăn uống đi nữa, thì nó có đáng là bao nhiêu?”

    Herman không hề nói dối. Chính xác hơn là anh ta không hề nói đến một thứ..

    Đó là thủ tục khi một Dwarf ra đi, anh ta phải trả hóa đơn cho bữa tiệc chia tay của mình.

    * * *

    "Chúc mừng nhá."

    "Hãy đến cái lục địa rộng lớn ấy và thực hiện ước mơ của người Dwarf bằng chính lòng nhiệt thành từ con tim cậu! Cạn ly!"

    "Cạn ly!"

    "Lên nóc nhà!"

    Hơn 1000 Dwarf cùng tụ tập trước khu vực trung tâm ngay bên cạnh hồ và uống bia tới bến.

    "Kyaa, sướng vãi tè."

    "Thế nó mới thú vị chứ!"

    Trên hồ, các bức tượng con vịt làm từ nước đang rẽ sóng nhàn nhã di chuyển. Từ dưới nước, bức tượng cá voi khổng lồ làm từ nước quẫy sóng bắn tung tóe, để rồi vô tình tạo ra cầu vồng.

    Một khung cảnh thần tiên do chính tác phẩm điêu khắc của Kendellev tạo ra!

    Người Dwarf đang bận rộn cắm mặt vào vại bia mà uống.

    "Thằng nào mà dám mở mồm ra hỏi sao Kuruso lại là nơi tốt nhất, là vì nó chưa thưởng thức bia ở đây!"

    "Tôi là tôi chả nghĩ sẽ dám rời khỏi Kuruso bởi cái độ ngon của bia này ý. Hihi."

    Dù tâm trạng của họ cũng đóng góp một phần, nhưng thật sự bia ở đây rất ngon.

    Thợ làm bia!

    Họ là những người duy nhất hiện diện ở Kuruso mà những người Dwarf luôn tôn trọng. Tộc Dwarf luôn huênh hoang rằng bia được làm bởi những nghệ nhân ở Kuruso là thứ tuyệt hảo nhất!

    Người Dwarf luôn tìm thú vui trong việc uống bia và hạnh phúc khi say quắc cần câu. Một trong những đặc điểm của chủng tộc này là mê bia. Sức tập trung, cũng như skill và một số chỉ số khác, sẽ tăng lên khi họ uống bia. Nếu họ nghỉ ngơi hoàn toàn cho đến ngày hôm sau, họ sẽ lấy lại trạng thái tốt nhất ngay cả khi say mèm trước đó, và thừa sức tiếp tục chế tác các vật phẩm.

    Mỗi khi người Dwarf đập mạnh cái vại bia rỗng xuống bàn, họ cảm thấy như được tưởng thưởng

    “Art Hand, lại đây cu!”

    “Đây nào, chú cũng phải làm phát ở đây nữa chứ.”

    Weed di chuyển hết từ bàn này sang bàn khác và uống sạch chỗ bia được mời. Trở thành nhân vật chính của bữa tiệc chia tay, lẽ dĩ nhiên cậu phải tham gia.

    “Cái Quest lúc trước ấy thật hư cấu! Không thể tin nổi!”

    “Có phải chú mày chính là người chỉ huy chiến thuật trong cái hang đấy đúng hem?”

    Các Soldier và Warrior tán dương cậu hết lời.

    Cái cách mà những người Dwarf say rượu rồi lảm nhảm mãi một chuyện là điều tồi tệ nhất trong tất cả! Từ lúc phải di chuyển từ chỗ này qua chỗ khác, Weed phải nghe những lời tương tự nhau, nhưng cậu cố gắng chịu đựng.

    ‘Vì đam mê giàu sang anh có thể bán đi hạnh phúc đời mình. Cố lên, vì đống quà sắp được nhận, dù chán mấy cũng phải cố chịu.’

    Những người Dwarf tặng cậu đoản kiếm, túi đồ bằng da, và một số mồi câu như những món quà tặng. Mồi nhử không chỉ giúp phát ra một mùi cực thu hút, nó còn có hiệu ứng làm cho bọn quái rơi vào trạng thái ngủ. Chúng chỉ áp dụng cho các quái vật sống, và có một nhược điểm là bọn quái có tính nghi ngờ cao nên ít khi đớp mồi. Còn những con có thân hình to hơn phải chén một lượng lớn mồi thì may ra mới có hiệu quả, và một số trường hợp bọn chúng lại tập trung cả đống vì mồi.

    Tuy nhiên, ngay cả khi xét đến những điểm trừ, những hiệu ứng đáng kể vẫn giúp chúng bán được với giá cao. Các đầu bếp khủng thường phải chế biến đống mồi đó bằng những nguyên liệu tốt, do vậy số lượng mồi được làm ra là không nhiều.

    “Sẽ rất tuyệt nếu số mồi này có thể cứu mạng cậu. Lục địa này thực sự có rất nhiều hiểm nguy vậy nên hãy thật cẩn thận nhé. Và chỉ đi đến nơi nào có nhiều Dwarf thôi đó.”

    “Tôi sẽ tận dụng nó thật tốt.”

    “Art Hand cũng không phải là một tay mơ nên chắc cũng không cần lo đến vậy. Art Hand… hãy đi đi. Thành phố Kuruso đã thực sự trở thành một nơi đáng sống nhờ có cậu. Thậm chí nơi đây còn có những bức tượng làm từ nước…”

    Trong một không khí đầm ấm, Weed nhận và cất những món quà. Nhưng những người Dwarf dành lời chúc cho cậu (và cả quà nữa) đột nhiên nghiêng đầu.

    “Nhưng cái đôi cánh mà chú mày đã điêu khắc để chiến thắng Death Hand đã không còn ở đó nữa. Nó đột nhiên biến đâu mất tăm thế nhể?”

    “….”

    “Nó thực sự là một đôi cánh kỳ diệu nhưng nó lại đột ngột biến mất. Chả biết chuyện gì đã xảy ra với đôi cánh đó?”

    Một số người lùn băn khoăn về tác phẩm ‘Wings of Light’ mà Weed đã ban sự sống và dấu tiệt nó đi chỗ khác. Cậu giải thích một cách lảng tránh nhất có thể.

    “Chẳng phải nó làm từ ánh sáng à? Vậy tôi hỏi mấy bố trẻ khi để ngọn nến cháy lâu quá thì chuyện gì xảy ra?”

    “TẮT!”

    “Thì ra là như thế!”

    “Ờ nhể! Hóa ra là vậy.”

    “Cứ nghĩ là do lý do khác, haha.”

    Trong khi họ uống bia, các Dwarf đều mỉm cười rạng rỡ. Mối nghi ngại của họ đã được tháo bỏ. Việc đánh trống lảng diễn ra khá thuận lợi bởi các Dwarf đều đang lê tê phê.

    Mức độ say rượu đang tăng dần


    Khi Weed nhận được và uống sạch số bia được mời, cậu dần trở nên thoải mái và ngà ngà say.

    “Art Hand, cậu em cũng phải tới đây làm mấy vại bia với tụi anh nữa chứ!”

    “Đến đây, đến đây nào chàng trai trẻ!”

    Weed vẫn cố đi đến và nhận một vại bia đầy đến sát mép.

    “2 3 zo, 2 3 zo, 2 3 cạn!”

    Dwarf là một chủng tộc chả bao giờ có cái chuyện uống nhấm nhấm tí một.

    Weed siêu khủng đã uống một hơi hết sạch vại bia.

    “Kyaah!”

    “Sau cùng thì chú cũng là một thằng đàn ông đích thực. Giờ thì thử cái món khai vị hình cái que trống này đi cưng.”

    Trong khi Weed nhấn nhá vài món đồ nhắm và lượn lờ xung quanh, cậu thậm chí còn có cơ hội được uống với Exper! Anh ta là một trong năm Craftsmen vĩ đại nhất. Lần đầu tới Kuruso, đây là cái tên đầu tiên cậu nghe tới – một người thợ rèn được vinh danh bởi vô vàn bài hát.

    Với tiệc chia tay Weed, cả năm Craftsmen đại tài này đều vì cậu mà có mặt.

    “Art Hand à.”

    “Vâng thưa tiền bối.”

    “Một ngày nào đó ta nhất định sẽ làm ra một cây giáo có thể bắt được rồng. Hic.”

    “Tôi chắc chắn rằng, nếu người đó là tiền bối, cây giáo đó sẽ trở thành hiện thực!”

    Nghĩ mình đã tây tây, cậu cố gắng nịnh Exper vài câu nhằm làm anh cao hứng hơn.

    “Hiccup. Ta say mịe rồi. Ta đã làm cây giáo này cho cậu, hay mang nó bên mình.”

    Bạn đã nhận được item Spear of the Fire Lance được làm bởi thợ rèn Exper.


    Lén lút kiểm tra, cậu phát hiện cây giáo khủng này có chỉ số sát thương 78.

    “Ta có khắc tên mình trên đó, đừng có mà dâng cho ai khác đấy. Haha.”

    “Vâng, vậy tiền bối phải solo với em phát nữa.”

    “Rót ngay rót ngay đợi chờ gì!”

    Weed làm ba cốc nữa với Exper và di chuyển đến chỗ khác. Khi cậu một lần nữa lại thu thập được một đống quà, sự tuyệt vời của cái tiệc chia tay này lại một lần nữa lên đỉnh!

    “Kanpai, salut, cụng ly, lên là lên!”

    “Chơi mịe cái thùng bia kia luôn đê. Hãy thể hiện một phong cách Dwarf đích thực nhất!”

    “Ơ lợn rừng nướng đâu *** hết rồi! Bác tài, tới em 5 bé heo quay nữa đi!”

    Dwarf là những kẻ lắm mồm thích gây ồn ào.

    Khi Herman và Pin cũng đang bia bọt với mấy anh Dwarf khác, họ trở nên lo lắng.

    “Anh ơi, dư này liệu có ổn không ạ?”

    “Ừ thì… kể cả anh cũng không nghĩ rằng lại có nhiều Dwarf đến dự như vậy. Thôi đứt đừn đựt rồi.”

    “Tiền nhậu kiểu gì cũng nhiều lắm.”

    “Họ không nghĩ đến việc sẽ dừng uống và đi về, có vẻ như đây sẽ trở thành bữa tiệc chia tay hay nhất trong lịch sử. Mấy cậu Dwarf này thật sự chả có việc gì để mà làm nữa cả. Hay là Weed đã trở nên quá nổi tiếng trong suốt quá trình ở đây?”

    Theo cái cách mà Pin đếm, gần như mọi người dân Dwarf trong khu vực đều đến tham dự bữa tiệc này.

    Có vẻ những người Dwarf cảm thấy đây sẽ trở thành bữa chia tay cuối cùng và họ đến vì Weed – người có thể trở thành một Sculptor giỏi nhất. Có khá nhiều Dwarf đến dự vì muốn xây dựng mối quan hệ riêng với cậu.

    Ngay cả khi đã quá nửa đêm, bữa tiệc cũng không có dấu hiệu dừng lại.

    Weed thậm chí đã được Fabio mời bia, anh cũng là một trong năm Craftsmen vĩ đại. Ở tuổi trạc ngoại tứ tuần, Fabio có một bờ vai vững chãi, và một đôi mắt kiên định. Dù đây mới là lần đầu Weed gặp anh, thông qua vô số các clip và bản tin, đây là gương mặt cậu đã từng thấy rất nhiều lần. Người thợ rèn Dwarf nổi tiếng nhất, người được tin là có một khối tài sản khổng lồ và một trình độ skill Blacksmith cao vượt trội.

    “Cụng ly.”

    “Vâng, thưa tiền bối.”

    Thêm vài cốc nữa chắc Weed lăn quay.

    Mức độ say rượu đã tăng nhanh một cách chóng mặt. Mọi chỉ số đều tạm thời giảm.


    Cậu bắt đầu chóng mặt và hai tay run run, dù vậy bằng ý chí của mình cậu vẫn cố chịu đựng

    ‘Mình không thể bị đánh bại bởi đống cồn này được.’

    So sánh với mấy vụ ‘huấn luyện’ cùng các thầy Geomchi, tửu lượng của cậu đã lên đến một ngưỡng mới. Bằng sức mạnh ý chí, Weed cố đứng thẳng, và mặc dù tay run, cậu cũng không để giọt rượu nào rớt xuống cả.

    Đôi mắt của Fabio trở nên sâu thẳm.

    “Ta nghe được chuyện này từ con gái ta. Cậu đã từ chối bộ giáp mà ta tặng khi đang làm quest.”

    “…”

    “Ta thấy cậu là một thằng bé khá tự tin đấy. Ta cứ nghĩ cậu sẽ thất bại vì nó thực sự nguy hiểm, nhưng ta thấy tự hào khi cậu đã hoàn thành được. Và chú mày thấy đấy, câu chuyện này trong suốt một khoảng thời gian đã trở thành một đề tài nóng ở Kuruso.”

    “Vãn bối thấy thật hãnh diện.”

    “Miễn sao có khả năng thì cứ thoải mái kiêu ngạo. Ta đã thấy cậu chạm trổ lại cái bộ giáp mà ta đã giao, công bằng mà nói nó tuyệt đấy.”

    Khi Fabio bắt đầu nâng cốc lên, Weed cũng làm theo và uống. 2 cốc bia nhanh chóng bị nốc cạn, rồi sau đó lại được rót đầy.

    “Có vẻ chú cũng chả phải một thằng Dwarf vừa vừa đâu.”

    Ngay khi Fabio cất tiếng, Weed lại nâng cốc lên. Đôi mắt họ trở nên kiên quyết hơn. Đôi mắt Weed trở nên đỏ quạch do quá chén, nhưng chúng vẫn giữ được sức mạnh và cái thần vốn có.

    “Ta đã quan sát cậu uống khi cậu đi quanh quanh lúc nãy. Nếu chỉ là tên Dwarf bình thường, sẽ thật sự khó khăn để có tâm trí vững vàng sau khi nốc nhiều đến thế. Vì ta cũng là một Dwarf, ta hiểu mà.”

    “Thật sự thì vãn bối cũng chỉ đang cố mà cầm cái cốc thôi...”

    “Thật vậy à. Tuy nhiên theo cái cách mà ta vừa thấy, ít nhất cậu cũng chẳng phải một tên Sculptor thông thường đâu.”

    Đôi mắt của Fabio trở nên dữ dội hơn. Đó không phải con mắt dò xét Weed. Khi một người bắt đầu có tuổi, khả năng thấu hiểu và tính khí của họ cũng vững vàng hơn. Thậm chí chỉ cần dựa vào lần gặp đầu tiên, họ cũng có thể đoán được xem đây là loại người gì, bản chất của họ như thế nào.

    Tính khí của Fabio giống một tấm thép thô và dầy. Nó kiên định, và không dễ gì phá bỏ. Người chơi bình thường có khi chỉ cần gặp cũng sẽ cảm thấy bị đe dọa. Với Weed, cậu thậm chí còn chả có một chút phiền hà. Cậu đã đi trên con đường kiếm thuật, coi nó như một phần của bản thân mình và không ngừng cống hiến. Thậm chí cái tính khí sắt thép của Fabio cũng tắt ngấm trước Weed, giống như một cây đuốc nằm giữa trận cuồng phong.

    Fabio đã cảm nhận được điều này.

    ‘Tính cách thằng bé này còn mạnh mẽ hơn mình. Và ngay cả khi mình không biết nó chọn class gì, nhưng mình vẫn nhận thấy nó là một thằng ít khi sợ hãi.’

    Fabio đã vứt bỏ hoàn toàn cái nhận định của mình khi gặp một Sculptor, và nhìn nhận Weed nằm trong số ít người làm anh ngạc nhiên sau khi gặp mặt trong Royal Road.

    “Hãy nói món quà cậu muốn đi.”

    Anh quyết định sẽ cho cậu tự lựa chọn món quà.

    Phần lớn số áo giáp anh làm đều được chạm trổ bởi bàn tay của Weed. Kể từ khi Fabio biết được điều này, anh để cậu tự chọn thứ mà cậu cần!

    ‘Thông qua việc này, mình cũng sẽ có thể thấy cách phân phối chỉ số của thằng bé như thế nào!’

    Mặc dù anh chỉ làm áo giáp, anh tin rằng tính cách của người đó cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.

    Đôi mắt của Weed sáng lên.

    “Hãy tặng vãn bối item ‘Pauldrons of the Iron Wheel’.”

    “Pauldrons of the Iron Wheel? So với các áo giáp khác, item này thật sự cần nhiều điểm ở đường build chiến để mặc nó... Không, ngoài ra, cậu không thể mặc vì nó đòi hỏi level và class?”

    Khi đang nói dở câu hỏi, Fabio trông như đã tự có câu trả lời cho chính mình.

    “À mà không. Có vẻ như cậu cũng dùng được nó.”

    “Có vẻ như vậy ạ.”

    “Được rồi, ta sẽ đưa nó cho cậu.”

    Fabio thay đổi đánh giá của mình về Weed. Anh chú ý thấy skill Blacksmith của Weed không phải dạng vừa và hẳn cậu có level khá cao.

    ‘Khi thằng bé dám mở mồm ra xin món này, nó thực sự là táo bạo mà. Cũng chả có tí xấu hổ nào. Mình đáng lẽ không nên bảo nó chọn bất kỳ món gì.’

    Khi càu nhàu trong tâm trí mình, bất giác anh cũng lộ ra mấy câu chửi thề. Đó là bởi vì trong số tất cả đống giáp mà anh làm, Pauldrons of the Iron Wheel là một item đỉnh nhất.

    * * *

    Khi Weed nhận những món quà, cậu cũng tới gặp Herman. Cơ thể cậu lúc này trở nên loạng choạng và khó giữ thăng bằng.

    “Cậu uống nhiều quá rồi đấy.”

    “Iem nà iem chưa say!”

    “Vậy nhận kèo làm cốc bia với anh nữa không.”

    “Nhẵn đít cốc luôn.”

    Weed tu ừng ực cốc bia. Sau đó, Herman lấy ra một đôi bông tai.

    “Bông tai của Maryong. Đây là một item có tác dụng khuếch đại Mana.”

    Là một phụ kiện cao cấp, hiệu ứng của các đòn tấn công sử dụng Mana cũng được khuếch đại lên, vậy nên đây thật sự là một item cực kỳ giá trị với tất cả class. Tối thiểu item này cũng phải có trị giá lên đến 30000 vàng.

    “Cảm ơn anh.”

    “Không, điều quan trọng hơn là, tôi có một điều muốn bảo cậu....”

    Đầu của Weed đang gục xuống, khi nghe thấy điều này, đột ngột lại ngẩng lên.

    “Đ-Đ-điều gì thế?”

    Đó thật sự là một vẻ ngoài không thường thấy ở Weed. Quá rõ ràng trước mắt để biết cậu đã cố gắng giữ kiểm soát bằng chút sức còn lại.

    Một nụ cười hé nở trên miệng của Herman.

    “Anh cũng chả có ý nói điều gì to tát lắm đâu, chỉ là cậu nghĩ gì về nhiệm vụ của một Sculptor?”


    “Nhiệm vụ?”

    “Anh có một số nhiệm vụ nhất định khi là một Blacksmith. Bởi vậy, anh thật sự đang cố gắng để làm ra một cây kiếm được chỉ định, nhưng việc này thật sự khó khăn. Vậy chắc hẳn cậu cũng phải có những nhiệm vụ kiểu thế khi là một ... NÀY!”

    Khi đang nói dở, Herman quát lên. Đó là bởi đầu của Weed đang từ từ gục xuống và hoàn toàn ngả về phía trước.

    “Nhìn anh này!”

    "Mmm-yeah."

    Weed rơi vào giấc ngủ say sưa bởi vì cậu đã chẳng thể chịu đựng nổi nữa. Herman nhìn xung quanh và thấy những Dwarf ngà ngà say đang uống bia, giống như vẫn chưa thấy đủ. Anh cũng nhìn thấy nhiều Dwarf xỉn quắc cần câu, dang hai tay và đôi chân ngắn ngủn ra và ngáy o o.

    'Tốt thôi, thật dễ hiểu khi cậu ta ngủ say như chết.'

    Herman lắc đầu.

    "Pin, giúp anh một chút? Khiêng qua bên đó."

    "Vâng."

    "Bây giờ, chúng ta hãy chuyển cậu ta vào kia."

    Sau đó, họ đặt Weed vào một góc.

    Có vẻ như buổi tiệc sẽ diễn ra thâu đêm. Nhiều Dwarf cầm ly đi tìm Herman, vậy nên anh phải nói chuyện hết người này đến người khác.

    Và sau một lúc, khi anh quay lại, anh cảm thấy thiêu thiếu một cái gì đó.

    Weed, người đã xỉn quắc cần câu và lăn ra ngủ, đã biến mất như ảo thuật!

    "Oh, đâu rồi? Cậu ta đã đi đâu?"

    Herman vội vã tìm kiếm.

    "Có ai thấy Art Hand không?"

    Một Dwarf chỉ về phía lối thoát dẫn lên trên mặt đất.

    "Cậu ta đã đi ra ngoài trước đó."

    "Kia!"

    Cơn say của Herman hoàn toàn biến mất. Sau đó, anh vội vã gửi tin nhắn cho Weed.

    - Alo!

    - ...

    - Alo!

    Sau khi gọi vài lần, Weed đã trả lời lại.

    - Nghe đây, tiền bối Herman.

    - Humhum! Cậu tỉnh rồi à?

    - Không, vẫn chưa. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết vì buồn nôn mất.

    - Điều này là tất nhiên sau khi đã uống nhiều như vậy. Được rồi, khi nào cậu quay trở lại?

    - Tôi lên mặt đất để hít thở không khí trong lành bên ngoài.

    Ngay cả khi Weed trả lời, cậu vẫn nhanh chóng chạy về phía mỏ than bằng hết sức mình.

    Cậu đã nhận ra một việc – những Dwarf không thể nào có đủ tiền để trả cho số bia mà họ đã uống.

    ‘Chắc chắn họ đã sắp xếp để mình trả số tiền này.’ (anh quãch tỉnh vãi)

    Cậu không hề bỏ quên tính thận trọng ngay cả khi đã uống say.

    Và thời gian chạy trốn đã được tính toán một cách tinh tế!

    - Alo, sao cậu lại rời đi như thế?

    - Tại sao không. Tôi nghĩ rằng bữa tiệc chia tay này thật tuyệt và nó đã đến lúc kết thúc.

    - Điều đó... Cậu sẽ phải trả tiền cho hóa đơn thức uống.

    - Anh nói gì cơ? Tôi sẽ phải trả tiền cho những thứ này?

    Weed gửi tin nhắn nói rằng điều này thật vô lý. Herman cũng cảm thấy bối rối. Weed lại nói.

    - Anh nên nói với tôi sớm hơn, tiền bối. Nếu anh làm vậy thì tôi đã trả tiền trước khi đi.

    - Ahem. Làm sao bây giờ, cậu phải trở lại và trả tiền. Các hóa đơn đồ uống ... để xem nào, chắc là ít hơn 3.500 vàng.

    Hơn 3.000 vàng cho tiền bia, điều này không có gì là lạ với sức uống kinh người của những Dwarf.

    - Tôi đã lên đường mất rồi, làm sao tôi trở lại được.

    - Như vậy ...

    - Hay là thế này, tiền bối Herman cứ trả tiền trước đi. Lần sau tôi sẽ trả lại cho anh.

    - N-Nên làm như vậy thật sao?

    - Nên chứ.

    - Có vẻ như chúng ta sẽ phải làm như thế rồi. Được rồi. Sau này cậu chắc chắn phải trả lại tiền cho tôi đấy.

    - Đừng lo. Tôi là ai kia chứ? Hahaha!

    - Ha, haha.

    * * * *

    Weed rời khỏi Kuruso và đến làng Iron Hand để trả nhiệm vụ.

    Là một Sculptor, khi cậu đi khỏi vương quốc, cậu được yêu cầu phải tạo ra 1 tác phẩm điêu khắc, vì vậy cậu đã lấy ra tác phẩm điêu khắc hình con vẹt thường mang bên người.

    So với sự nổi tiếng của Sculptor Weed, tác phẩm này quá nhỏ bé.

    Mặc dù tác phẩm điêu khắc sẽ ở lại trong Kuruso như một minh chứng rằng Weed đã đến đây và thể hiện tài năng của mình, cậu cũng chẳng hề quan tâm đến chúng.

    "Anh đã nghe chưa? Giáo Hội Phục Sinh cuối cùng cũng đã chiếm đóng khu vực Phenomph."

    "Huh. Thật là khủng khiếp."

    "Ai có thể ngăn chặn chúng? Nếu cứ thế này thì chúng sẽ chiếm cứ cả lục địa Versailles trong tương lai không xa mất."

    Weed lắng nghe cuộc trò chuyện của những Dwarf trong làng Iron Hand.

    Quân đoàn mạnh mẽ của Giáo hội do Daymond dẫn đầu đang đe dọa cả lục địa Versailles.

    Trước đó họ đã tránh được thảm họa của bầy quái vật xâm lược, hạn hán, lũ lụt, nhưng lần này cuộc xâm lăng của Daymond đã trở thành cuộc khủng hoảng lớn nhất của lục địa.

    Những Dwarf thì thầm.

    "Người ta đồn rằng các vương quốc đã quyết định di tản."

    "Họ đang cố tạo thành một liên minh để ngăn chặn đội quân Phục Sinh."

    "Mọi người đang lo lắng vì đội quân đó sắp sửa băng qua vùng đất của họ."

    "Không cần phải nói thêm từ nào, bởi vì người ta đã treo thưởng 60.000 vàng cho cái đầu của Daymond."

    Cuộc nói chuyện này cũng là một chủ đề trong guild Dark Gamer.

    60.000 vàng là một khoản tiền rất lớn. Nó đủ để khuyến khích mọi người quyết tâm đi ám sát Daymond.

    Tuy nhiên, thật khó để lẻn vào ám sát khi mà phải giết hết lũ Demonic Spirt, và có nhiều cuộc thảo luận dự đoán giá cho cái đầu của Daymond sẽ ngày càng tăng lên.

    "Để có được một thu nhập tương đối ổn định, sự hỗn loạn quá mức là điều không tốt chút nào ..."

    Weed bước vào Guild Sculpting.

    Dù lục địa có hỗn loạn và đang đứng trước bờ vực đe dọa dưới mức độ nào, Guild Sculpting vẫn không thay đổi.

    "Thật là một sự lãng phí vật liệu. Biết bao nhiêu lần tôi đã nói với cậu là đây không phải là cách điêu khắc mà tôi muốn cậu hiểu!"

    "Cậu là nỗi ô nhục của người Dwarf, thật xấu hổ!"

    Những Dwarf học Skill Sculpting với vẻ buồn phiền đang bị người hướng dẫn mắng!

    Họ nhận ra khuôn mặt của Weed khi cậu mở cửa và đi vào bên trong.

    "Cậu ấy là Dwarf đã rời đi sau khi nhận nhiệm vụ lần trước."

    "Anh đang nói về nhiệm vụ tìm kiếm dấu vết của Kendellev hả?"

    "Cậu ấy là người Dwarf đã mạnh dạn chấp nhận cái nhiệm vụ mà không ai có thể giải quyết và sau đó rời đi."

    "Tsk tsk. Hình như Dwarf đó cuối cùng cũng đã trở lại và từ bỏ sau khi đã cố gắng và cố gắng."

    Những Dwarf bí mật hân hoan.

    Khi Weed nhận nhiệm vụ, họ đã lo lắng rằng cậu có thể thành công, nhưng khi nhìn thấy cậu trở về với thân mình phủ đầy bụi và trông mệt mỏi như thế, họ nghĩ rằng cậu đã thất bại.

    Mặc dù sự phát hiện tác phẩm điêu khắc của Kendellev đã được trình chiếu trên chương trình phát sóng Royal Road, nhưng những Dwarf với vốn thông tin thực tế ít ỏi, không hề hay biết điều đó.

    Weed bước về phía người hướng dẫn.

    "Tôi đến để báo cáo kết quả nhiệm vụ."

    Người hướng dẫn guild - Jorbid lịch sự hỏi.

    "Cậu đã đi qua rất nhiều nơi. Huyền thoại Dwarf Sculptor của chúng ta có phải là sự thật không?"

    "Sự thật 100%. Có một Sculptor là người Dwarf, và các tác phẩm điêu khắc của ông ấy rất đẹp."

    "Thật sao! Tôi tin rằng đó là sự thật. Cậu có thể chỉ cho tôi xem dấu vết của Kendellev không?"

    "Tất nhiên."

    Weed mở ba lô của mình và thò tay vào. Sau khi lục lọi các item trong ba lô, cậu nắm lấy một cái gì đó. Sau đó, cậu lấy ra thứ đó giữa đôi tay nắm chặt của mình.

    "Đây, đây là tác phẩm điêu khắc của Kendellev."

    Khi Weed mở tay ra, một con chim bị nhốt làm bằng nước bay ra.

    Con chim đã hót với chất giọng tươi sáng như chính bản thân nó và bay vòng tròn trong Guild Sculptor.

    "Ah! Đây là tác phẩm điêu khắc mà tổ tiên của chúng tôi đã thực hiện!"

    Jorbid không thể kiểm soát rung động sâu sắc của mình.

    Tác phẩm điêu khắc hài hước có hình dạng một con chim sẻ bay vào giữa những người Dwarf.

    Họ mang vẻ mặt bị sốc nặng giống như họ đã nhìn thấy một thế giới mới. Hàm của họ muốn rớt cả xuống đất.

    "Đây là một tác phẩm điêu khắc! Làm thế nào mà đây là một tác phẩm điêu khắc được cơ chứ?"

    "Đó không phải là item được làm bởi một vị thần hay ma thuật chứ?"

    "Điêu khắc không thể làm được điều này, đây là một sự gian lận."

    Thật khó khăn cho những Dwarf để có thể chấp nhận tác phẩm điêu khắc mới này.

    Từ những định kiến của mình, họ không thể tự thuyết phục bản thân được rằng con chim làm bằng nước đang bay xung quanh là một tác phẩm điêu khắc!

    Weed lắc đầu.

    ‘Suốt đời này họ sẽ không thể đạt được kỹ năng Sculpting này nếu cứ tiếp tục giữ những suy nghĩ như thế.'

    Sculpting là một nghệ thuật ba chiều.

    Nếu đó là tác phẩm tinh tế mà Sculptor tạo nên nó với ý tưởng rõ ràng, kiên định, thì bất cứ cái gì cũng có thể trở thành một sản phẩm mới mẻ độc đáo.

    ‘Mình thật chẳng hiểu nổi tại sao bọn họ lại nghĩ rằng bọn họ chỉ có thể điêu khắc trên gỗ hoặc đá.'

    Giống như Weed đã quên mất rằng bản thân cậu đã từng khinh bỉ, coi thường class Sculptor cách đây không lâu, cậu duy trì biểu hiện trang nghiêm.

    Người hướng dẫn thuộc chủng tộc Dwarf nắm lấy bàn tay cậu.

    "Cảm ơn. Giờ đây vấn đề chủng tộc sẽ không còn là rào cản nữa, họ sẽ không thể xem thường người Dwarf chúng ta khi nói đến điêu khắc."

    Ding!

    Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ của người hướng dẫn điêu khắc - Jorbid.
    Các tác phẩm điêu khắc của nhà điêu khắc Kendellev huyền thoại đều ở ​​tại Kuruso.
    Sau khi tìm thấy các tác phẩm điêu khắc của ông ấy, những người thợ thủ công con người và Elf sẽ không thể chỉ trích các nghệ nhân Dwarf đươc nữa.
    Fame tăng thêm 130 điểm.
    Đánh giá của bạn trong Guild Sculpting đã được cải thiện.
    Uy tín chủng tộc và sự tôn trọng nhận được từ những người Dwarf đã tăng 3 điểm.
    Độ hảo hữu với vương quốc người Dwarf Thor đã tăng 82 điểm.
    Người Dwarf sẽ vứt cả cuốc chim qua một bên để giúp đỡ bạn trong công việc.
    Tăng 1 lv
    Tăng 1 lv


    Thầy hướng dẫn lấy ra một đôi găng tay màu đen.

    Thành thật mà nói, Weed chờ đợi item phần thưởng này hơn bất kỳ mức fame nào.

    ‘Đó là lý do tại sao những nhiệm vụ ở Vương quốc Thor này đều rất ngon.’

    Hoàn thành các nhiệm vụ từ người Elf, tình hữu nghị hoặc những thứ mang ý nghĩa tinh thần tương tự sẽ tăng lên. Hoàn thành nhiệm vụ từ con người, bạn có thể đạt được sự nổi tiếng, một phần thưởng, một danh hiệu đặc biệt hoặc một class nhất định.

    Nhưng với nhiệm vụ từ những Dwarf, đặc biệt là nhiệm vụ nhận được tại Vương quốc Thor, hoàn thành nhiệm vụ họ sẽ ban tặng cho bạn các mặt hàng tốt; nó phù hợp với thị hiếu của Weed một cách hoàn hảo.

    "Đây là một đôi găng tay mà tôi muốn dành cho cậu. Mặc dù đây không phải là của Kendellev-nim, nhưng người Dwarf nào đeo đôi găng tay này cũng đều cực kỳ xuất sắc."

    "Cảm ơn rất nhiều."

    Bạn nhận được item phần thưởng nhiệm vụ.


    Găng tay tinh xảo ánh lên màu đen.

    "Giám định!"

    Găng tay chuyên về kỹ năng sản xuất
    Độ bền 45/45. Def: 13.
    Đôi găng tay này được đích thân làm ra và sử dụng bởi Blacksmith đứng thứ bảy ở vương quốc Thor, Spindal.
    Ngay cả khi là một Blacksmith, ông đã có những cuộc phiêu lưu của riêng mình.Vì vậy để hoàn toàn thoải mái trong khi bắt lũ Orc, ông làm ra item này sau nhiều lần thử nghiệm và thất bại.
    Mặc dù nó được sản xuất cho những Blacksmith sử dụng, nhưng các class khác vẫn xài được.
    Yêu cầu: Trung cấp Handcraft hoặc cao hơn. Lv 150.
    Tính năng: Khi được trang bị, Skill Blackmithing +1.
    Kỹ năng Sculpturing +1.
    Ảnh hưởng của Handicraf + 5t%.
    Tấn công tăng 7%.
    Khi sử dụng các loại vũ khí tầm xa, tốc độ tấn công được cải thiện.


    Như cậu mong đợi, đây đúng là một mặt hàng cao cấp.

    Mặc dù cấp độ yêu cầu rất thấp, nhưng hạn chế Handicraft đạt Trung cấp hoặc cao hơn đã khiến nó trở thành món đồ mà không phải ai cũng có thể sử dụng.

    Người hướng dẫn Sculpting nói thêm, "Tôi tin rằng dấu vết của Kendellev-nim vẫn còn ở đâu đó trong vương quốc Thor của chúng tôi. Cậu có thể thử tìm kiếm thêm chứ?"

    Ding!

    Những tác phẩm điêu khắc bị che giấu của Kendellev.
    Người ta nghi ngờ rằng hiện vật của Sculptor đầy tài năng người Dwarf đã bị lãng quên ở một nơi nào đó.
    Tìm và khôi phục lại thêm các tác phẩm điêu khắc còn lại của Kendellev trong Vương quốc Thor.
    Hạn chế: Nhiệm vụ dành cho Sculptor người Dwarf.
    Phần thưởng: Sự tôn vinh của những người Dwarf.


    Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành của Kendellev!

    Tuy nhiên, Weed lắc đầu.

    "Tôi cần phải rời đi để tìm kiếm những cuộc phiêu lưu khác. Giờ đây con người và Elf đã được thông báo đầy đủ về sự vĩ đại của Dwarf, tôi muốn phó thác nhiệm vụ này lại cho một người Dwarf khác làm thay tôi."

    Có nhiều việc mà Weed phải làm, do đó cậu muốn kết thúc việc tìm kiếm các tác phẩm điêu khắc này.

    Người hướng dẫn gật đầu rầu rĩ.

    "Được rồi. Cho dù không phải là cậu, những Dwarf thông thường cũng có thể làm nhiệm vụ này."

    Bạn đã từ chối nhiệm vụ.
    Độ thân mật của bạn với Jorbid đã hơi giảm.

    Mặc dù sự thân mật đã giảm xuống một chút, người hướng dẫn vẫn quý mến Weed.

    "Thật vinh hạnh cho tôi khi được gặp một Sculptor tuyệt vời như cậu. Cậu định sẽ làm gì đây?"

    "Chính tôi còn chẳng biết điều đó. Có lẽ tôi sẽ đến Vương quốc Dale để gặp gỡ đồng đội của mình."

    "Những tác phẩm điêu khắc sẽ ban phước cho cậu. Hãy trở lại một ngày nào đó và làm một vài tác phẩm điêu khắc cho làng Iron Hand này."

    "Tôi đã thấy rất nhiều điều ở những nơi mà tôi đã đi qua. Nếu có ngày tôi trở lại đây, tôi sẽ rất vui lòng làm những tác phẩm điêu khắc thật đẹp cho ông."
     
    dragonsavior thích bài này.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 15
    Chương 2: Hầm ngục chưa được khám phá
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537




    Ahn Hyun Do lau kiếm của ông ấy bằng 1 chiếc khăn sạch.

    Thanh kiếm nổi tiếng đã được 1 nghệ nhân hoàn thành với tất cả linh hồn và tâm huyết, tạo nên bằng những phần tinh khiết nhất của sắt đã được trui rèn nhiều lần. Nhờ những kiếm sĩ nổi tiếng sử dụng nó qua nhiều thế hệ, giá trị của thanh kiếm đã tăng lên.

    “Thứ làm cho con người có khả năng vươn tới bầu trời… là kiếm.”

    Ahn Hyun Do sở hữu nhiều thanh kiếm nổi tiếng, nhưng ông không bao giờ lấy thanh kiếm Radiant ra 1 cách thiếu cẩn thận. Chỉ khi phải đối mặt với một quyết định bước ngoặt, ông mới ngồi suy ngẫm về sự quyết tâm hồi còn trẻ trong khi lau thanh Radiant.

    “Cái thời mà thế giới chả có gì đáng sợ. Cái thời mà mình chỉ quan tâm đến chiến đấu, không ngó ngàng gì xung quanh. Mình không xứng đáng nhận thanh kiếm Radiant vào lúc đó. Đây là thanh kiếm đã làm mình nhận ra rằng những ngày đó không có ý nghĩa, sau tất cả, con người vẫn quan trọng hơn.”

    Ahn Hyun Do nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mà ông đã lau nó sạch đến mức sáng như gương.

    Bầu trời xanh và những đám mây trôi bồng bềnh, ánh sáng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu qua lưỡi kiếm, làm ông nheo mắt lại.

    “Kiếm thuật là học cách sử dụng thanh kiếm. Nếu chỉ đơn thuần là trở nên mạnh mẽ, thì có ý nghĩa gì khi học nó?”

    Thanh kiếm nuôi dưỡng nên 1 con người.

    Giống như cỏ dại phát triển nhanh chóng trong thiên nhiên, 1 con người cũng phải trải qua quá trình đào tạo. Cần phải học hỏi không chỉ ở những võ đường nhỏ, mà còn phải học ở cả trên thế giới rộng lớn.

    “Sự sợ hãi, động lực cho cuộc sống… và bản thân cũng tự học được thông qua thanh kiếm.”

    Ahn Hyun Do tra kiếm vào vỏ, và rời khỏi phòng.

    “Yul Min.”

    Thư ký của võ đường tên là Yul Min.

    “Vâng, thưa bác.”

    “Có vẻ như đã đến lúc dạy cho đệ tử trẻ nhất của ta cách hòa làm 1 với thanh kiếm rồi.”

    “Vậy là cuối cùng điều này cũng xảy ra. Cháu sẽ đặt 2 vé. Khi nào thì 2 người khởi hành?”

    “Hiện giờ nó đang phải học đại học… Mùa hè chắc là ổn.”

    “Trông anh ấy có vẻ chưa sẵn sàng… Bác có quá vội không?”

    “Nếu như nó vẫn còn thiếu sót, thì sau tất cả nó sẽ có thể lĩnh hội được những thứ quan trọng từ thiếu sót đó.”

    Bất cứ ai cũng có thể học kiếm thuật.

    Để làm chủ 1 thanh kiếm, làm nó nhanh hơn bất cứ thứ gì, học tập và nỗ lực là rất cần thiết. Tuy nhiên, sở hữu tốc độ không đồng nghĩa với chiến thắng trong các trận đấu, tương tự như sở hữu một thanh đại đao hoặc cơ bắp cuồn cuộn.

    Lý do để học kiếm thuật là để mọi người tự kiểm điểm bản thân.

    Theo như Ahn Hyun Do thấy, giới trẻ ngày nay chỉ khua bàn phím là giỏi.

    “Khi họ đến trường và học tập, hướng nghiệp… Họ có thể lãng phí mất 10 năm hoặc hơn khi ra trường và bước vào đời mà không hề biết ước mơ, mong muốn của bản thân là gì.”

    Một khi họ đi làm, họ sẽ không còn cơ hội để thay đổi bản thân nữa. Sau khi chôn chân tại nơi làm việc và kiếm tiền, họ sẽ thấy rằng thời gian quý báu đã trôi qua mà không thể lấy lại.

    Thời gian không bao giờ trở lại. Sẽ là rất tuyệt vời nếu bạn có thể điều khiển thời gian, nhưng… vào Hollywood mà hoang tưởng.

    Bạn sẽ khám phá được chính bản thân mình thông qua thanh kiếm.

    Đó cũng là lý do cho việc giành chiến thắng bằng thanh kiếm. Hiểu rõ bản thân, quan sát đối thủ!

    Khi bạn so sánh sức mạnh của mình với những người khác, bạn sẽ muốn bản thân lên được tầm cao mới. Nhận thức được bản thân rõ ràng, kiếm sĩ chiến đấu với cơn thèm khát sự thăng tiến.

    “Một thanh kiếm thực sự mạnh mẽ. Tại sao lại phải học kiếm thuật, điều gì tạo nên 1 kiếm sĩ đích thực… Mình có thể chỉ cho nó trong khi đi du lịch.”

    ***

    Chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa là lễ hội ở Đại học Quốc gia Hàn Quốc diễn ra, cuộc sống học đường của Lee Hyun trở nên bận rộn.

    “Những người đang chuẩn bị quầy bar, chúng ta đã chiến thắng trong cuộc thi đồ ăn nhanh, tuy nhiên, mọi người vẫn không được phép chủ quan, bất cẩn!”

    Để làm đồ ăn nhanh tại quầy bar, họ tự nhiên bị ném vào lò đào tạo ẩm thực!

    Mặc dù Lee Hyun không cần phải học vì cậu đã thành thạo trong nấu ăn, cậu vẫn không có thời gian nghỉ ngơi vì phải dạy cho các học viên khác.

    “Oppa Lee Hyun, đập đá, ý lộn, đập trứng như thế nào?”

    “Làm sạch táo bằng bọt biển được đúng không?”

    “Khi rửa đĩa, có thể dùng sữa rửa mặt được không, thay vì Dawn ™?” (Tên nhãn hiệu)

    Mỗi khi có 1 câu hỏi, Lee Hyun lại thở dài não nề.

    Ngày nay, thức ăn nhanh và dịch vụ giao hàng đã quá phát triển. Rất nhiều đứa trẻ được điều kiện hóa để chỉ phải tập trung vào việc học. Chúng còn chưa từng tự chuẩn bị 1 bữa ăn cho bản thân cho đến khi vào đại học.

    “Nhưng ai sẽ nấu cơm?”

    “Cuckoo chứ ai.” [T/N: Cuckoo là 1 thương hiệu nồi cơm điện nổi tiếng tại Hàn Quốc.]

    “…”

    Những cuộc nói chuyện càng nghe càng ngứa…

    Lee Hyun kiềm chế sự thất vọng của mình và chịu đựng khi dạy cho các học viên những kiến thức cơ bản về nấu ăn.

    “Khi chiên trứng, điều bạn cần làm đầu tiên là để dầu ăn láng khắp bề mặt hậu… khắp bề mặt chảo. Và thay vì sử dụng dầu thực vật, bạn nên dùng dầu ô liu, nó sẽ tốt hơn.”

    “Gọt vỏ táo trước thì việc cắt táo sẽ dễ dàng hơn. Đừng cắt dứa bằng dao gọt trái cây chứ!”

    “Bóc vỏ chuối thôi, cắt làm cái gì” K

    Thực ra, các sinh viên rất thích xem Lee Hyun bực mình và phải giải thích, nên họ cố tình hỏi những điều họ đã biết. (Bọn khốn)

    “Anh không thể làm cơm với bột được phải không?”

    “Em nghe nói rằng ban đầu, thịt hầm được nấu như ramen bằng cách cho cái này và cái kia vào…”

    Sự kiên nhẫn của Lee Hyun đã tới giới hạn.

    Mặc dù vậy, Seo Yoon lại có khả năng học nấu ăn 1 cách nhanh chóng. Mặc dù cái bánh rau (buchimgae) cô làm đã bị cháy, nhưng sau khi được cậu chỉ 1 vài thủ thuật, cô đã chiên được 1 chiếc bánh hoàn hảo.

    Seo Yoon cầm đũa, gắp 1 miếng bánh kimchi cô vừa chiên và đút cho Lee Hyun… (#_!)(##!_($%@!)

    “Cô muốn tôi ăn thử à?”

    Khi Lee Hyun lo lắng hỏi, Seo Yoon gật đầu với 1 vẻ mặt lo lắng tương tự. Cậu nhớ lại lúc ở phương Bắc, Seo Yoon đã củ hành cậu bằng bát cháo địa ngục… Khi nhìn chằm chằm vào bánh kimchi, đôi mắt của Lee Hyun trở nên sắc như dao.

    ‘Thành phần gồm bột mì, kimchi, kimchi lỏng, trứng, hành lá, bạch tuộc và 1 số thứ khác. Không có vấn đề gì cả.’

    Đó là 1 chiếc bánh kimchi chiên sử dụng những nguyên liệu bình thường.

    ‘Có vẻ nó được nướng lên để có màu đỏ, hi vọng là không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra trong quá trình nấu ăn (như lần trước)…’

    Sau khi tự trấn an sự nghi ngờ, cậu nhận lấy miếng bánh kimchi mà Seo Yoon mang đến và ăn nó.

    Miếng bánh kimchi trôi tuột vào miệng cậu, hương vị của nó bùng nổ trong khoang miệng!

    ‘OMG, ngon quá! Đây thực sự là hương vị kimchi đặc trưng. Bắp cải được trồng trong vườn, trộn cùng cá muối và bột ớt đỏ một cách tuyệt vời… Và vị của nó cũng được làm phù hợp để ăn như 1 chiếc bánh, tuyệt! Đây là 1 cái bánh kimchi rất ngon.’

    Mặc dù việc nhận xét chiếc bánh kimchi được hoàn thành 1 cách nhanh chóng, miệng của cậu vẫn nóng như lửa.

    Sẽ không có chuyện nó nguội khi mà nó vừa được nướng xong, Seo Yoon đã mang đến cho cậu nếm ngay lập tức.

    ‘Mình phải cẩn thận hơn sau mọi chuyện.’

    Đôi mắt của Lee Hyun trở nên sắc sảo hơn.

    Một cái nhìn như kiểu sắp giết người!

    Kể cả lúc cậu đang nhìn chằm chằm vào Seo Yoon, ngón tay cái cậu vẫn đưa lên. (y)

    “Nó rất ngon. Hãy tiếp tục phát huy nhé.”

    “…”

    Mặc dù không trả lời, đôi mắt của Seo Yoon vẫn thể hiện ra rằng chúng đang cười, dù chỉ 1 chút.

    ‘Cô ấy có biết cách cười không?’

    Nó khiến cậu nhớ lại lần đầu cậu gặp Seo Yoon trong quá khứ. Một khuôn mặt lạnh lùng, với dấu hiệu sát nhân nhưng vẫn rất xinh đẹp. Dù sao thì, vẻ đẹp của cô thể hiện trong 1 thoáng đó cũng đủ để cậu ghi nhớ, tưởng tượng ra được nụ cười thiên thần, tạo tiền đề cho việc tạc bức tượng Nữ thần Freya đầu tiên tại làng Baran.

    Seo Yoon cũng làm salad trái cây rất ngon, và cách cô sắp xếp nó trên đĩa cũng rất bắt mắt.

    Việc thực hành nấu ăn của họ ở môn Gia chánh đã được áp dụng như thế, và họ đang lên kế hoạch mở quầy bar riêng.

    10 nam và 7 nữ tạo nên 1 quán bar.

    “Mở một quán bar bằng lều. Như vậy sẽ tiết kiệm hơn. 5 căn lều xếp thành 1 hàng, các bạn nghĩ sao?”

    Hong Sun Ye nói xong, mọi người đều đồng loạt gật đầu. Lễ hội không phải chỉ 1 ngày là xong, vì vậy họ phải tính cả lúc trời mưa.

    “Vậy thì 5 căn lều nhé. Chúng ta có thể dựng nó trước khi lễ hội bắt đầu, phải không?”

    Hong Sun Ye nhìn Lee Hyun.

    Cô đã nhìn thấy khả năng xây dựng và sử dụng các loại vật liệu ở chuyến MT của cậu, vì vậy cô nghĩ rằng, việc dựng lều sẽ không gây khó khăn cho cậu.

    “Chắc chắn sẽ làm được.”

    “Nhưng chúng ta sẽ lấy lều ở đâu?”

    “Phải có nơi cho thuê nó chứ.”

    “Vậy ổn rồi nhé…”

    Hong Sun Ye nhanh chóng vẽ bản thiết kế. Cô hiện thực hóa vị trí đặt quầy bar, kích thước của lều, và đưa nó vào trong bản thiết kế.

    “Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần 20 chiếc bàn.”

    “Vậy sẽ cần khoảng 100 chiếc ghế. Vậy có nhiều quá không?”

    “Chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp khách hàng dồn vào cùng 1 lúc. Lễ hội này không chỉ giới hạn cho học sinh hay giáo viên trong trường mà nó dành cho mọi người, kể cả người dân sinh sống quanh đây hay học sinh trường khác. Chúng ta có thể mượn ghế từ các phòng học, vì thế cứ lấy thoải mái.”

    “Buổi sáng trước khi lễ hội diễn ra, chúng ta phải dựng lều, đặt bàn ghế.”

    “Nguyên liệu nấu ăn và bếp gas…”

    “Nếu chúng ta đặt hàng ở những nhà phân phối, họ sẽ gửi hàng đến bằng xe tải.”

    Hong Sun Ye và Lee Hyun nói chuyện. Công việc tiến triển nhanh như chớp. Những nam sinh chỉ tổ làm chật đất, sự thật là các nữ sinh và Lee Hyun là những người chuẩn bị cho quầy bar.

    “Nhưng chủ đề trong quán bar của chúng ta là gì?” Hong Sun Ye đi xung quanh hỏi mọi người.

    Mọi quầy bar ở Đại học Quốc gia Hàn Quốc đều được chuẩn bị với chủ đề riêng. Để thu hút khách hàng, họ phải ăn mặc, thể hiện được phong cách cá nhân của riêng họ.

    “Chúng ta có nên làm nó như 1 club?”

    “Nữ sinh trung học thì sao? Tôi vẫn còn đồng phục này.”

    “Tôi cũng còn đồng phục, nhưng tôi đã tăng thêm vài cân.”

    Mỗi khi các nữ sinh nói chuyện, nam sinh không thể nói nên lời.

    Chiếc váy ngắn, quần áo lộ vai và lưng mà Seo Yoon mặc ở câu lạc bộ.

    Seo Yoon ăn mặc thuần khiết như thiên thần, 1 nữ sinh hồn nhiên.

    ‘Đặt gạch hóng’

    ‘Lót dép hóng’

    ‘Lót bao hóng’

    ...

    “…”

    Sự tưởng tượng của các nam sinh đã bay cao bay xa với Firsty.

    “Quầy bar sẽ lấy chủ đề gì đây?”

    Đó là nỗi lo lắng lớn nhất của các nữ sinh. Để chiến thắng và tự hào trước các sinh viên khác của trường, họ cần phải có kế hoạch và sức hút riêng.

    “Bây giờ, các chàng trai sẽ ăn mặc thoải mái, còn các cô gái, hãy đóng góp ý tưởng để tạo nên sức hút riêng của chúng ta.”

    Sau khi các nữ sinh nói, nam sinh đã trả lời nghiêm túc.

    “Ok. Hi vọng các bạn chọn được thứ hấp dẫn.”

    “Đừng quá nghiêm túc, ý tưởng bạn nói lúc trước cũng rất tốt.”

    “Ahh. Nếu hôm nay là lễ hội...”

    “…”

    Các nữ sinh tách nhau ra và bàn luận.

    Club girl, nữ sinh trung học, nhân viên công sở, cô giáo, y tá, con gái, người hầu, vv.... Mặc dù họ bắt đầu có những ý tưởng kích thích được các chàng trai, tất cả đều bị hủy bỏ.

    “Chúng ta không thể cho lũ con trai được bổ mắt dễ dàng như thế được.”

    Họ cũng đang cân nhắc về vị trí của Seo Yoon, vì rõ ràng là cô đang gặp khó khăn với việc ăn mặc.

    “Ý tưởng gì bây giờ? Khi phục vụ, rất nhiều người sẽ chú ý đến chúng ta, vì thế chúng ta cần thứ gì đó thanh lịch nhưng quyến rũ, đem lại vẻ nữ tính. Nhưng liệu lương tâm chúng ta có cho phép?”

    “Vì đây là lễ hội tháng 5, cô dâu thì sao?” [T / N: Tháng 5 được gọi là tháng của những lễ cưới ở Hàn Quốc.]

    “Cô dâu! Tuyệt vời. Cô dâu của tháng 5. Với sinh viên trong váy cưới, thêm cả mạng che mặt, tôi nghĩ là sẽ rất sống động.”

    “Tôi đồng ý.”

    “Ý tưởng rất hay. Nhưng liệu có nơi nào cho thuê váy cưới không?”

    “Chúng ta có thể mua vải và nguyên liệu về và tự may. Chỉ cần gu gồ và diu túp là có thể làm được rồi, tuy không mượt cho lắm.”

    Các nữ sinh bắt đầu thống nhất được ý kiến.

    Không phải trang phục làm cho người phụ nữ trở nên đẹp nhất chính là váy cưới sao?

    Đó cũng là cơ hội cho họ để mặc váy cưới 1 lần trước khi kết hôn.

    “Seo Yoon, chị thấy sao?”

    “…”

    Seo Yoon do dự 1 lúc rồi gật đầu.

    ***

    Khám phá hầm ngục theo yêu cầu của trường!

    Bởi vì họ phải hoàn thành việc khám phá trước khi lễ hội bắt đầu, thời gian còn lại rất gấp gáp.

    “Làm ơn đến đây nhanh lên.”

    “Bọn em đều đã ở đây rồi.”

    Ngay sau khi các thành viên trong nhóm tập trung lại phòng capsule sau giờ học buổi sáng, họ bắt đầu phàn nàn.

    Dù sao thì, Lee Hyun cũng có một cái cớ.

    “Giao thông như *** ý.”

    “Chém gió. Anh đi bộ đến đây mà.”

    Các thành viên trong nhóm không dễ bị lừa.

    “Mất có 3 phút để đi bộ từ trường đến đây, vậy tại sao anh lại đi ôtô?”

    “Đi xe bus phải dừng một lần nên sẽ lâu hơn.”

    Đôi mắt của Lee Hyun trở nên êm dịu và đầm ấm.

    Choi Ji Hoon, trong game là Zephyr, là người đã dạy cho cậu điều này. Lee Hyun cố gắng sử dụng nó để làm yên lòng các cô gái.

    Cậu vẫy tay, và nói bằng giọng ngọt ngào nhất.

    “Những con nai ranh mãnh… Mấy cậu đang nghi ngờ lời nói của tôi có phải không?”

    “…”

    Vào lúc đó, biểu hiện của các nữ sinh cho thấy có gì đó sắp trào ngược từ dạ dày họ lên (Tức lộn ruộn ý.)

    ‘Ah, sữa mẹ tôi đã uống khi còn là 1 đứa trẻ…’

    Buồn nôn và nhờn nhờn!

    Thậm chí, nếu bạn trộn bơ lạc, pho mát để làm ramen, nó cũng không tệ như thế.

    “Ah, hiểu rồi. Nào giờ chúng ta bắt đầu.”

    Hong Sun Ye, người ngày nào cũng nhìn thấy Lee Hyun làm những việc như thế, đang đứng về phía cậu. Mặc dù cậu còn khó đối phó hơn cô em họ tóc chẻ mà cô chú của Sun Ye đã để lại từ sáng cho đến tối, cô vẫn chịu được, sự kiên nhẫn của cô dần được nâng cao.

    “Oppa.”

    Lee Yoo Jung yêu cầu cậu trước khi vào hộp đăng nhập.

    “Hm?”

    “Anh đang ở gần vương quốc Dale phải không? Bọn em đã tụ tập đầy đủ ở đây, và cũng đã tiến hành thăm dò nhiều lần.”

    Lee Hyun trả lời như thể không có bất kỳ vấn đề nào.

    “Đương nhiên. Anh sắp đến nơi rồi.”

    “Vâng, thật nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Chúng em sẽ đi vào trước và đợi. Hãy nhanh chóng đến nhé.”

    “Chờ 1 chút, anh sẽ đến ngay.”

    Lee Hyun bước vào hộp đăng nhập. Khi cảm biến kết nối, cậu đã nghĩ, ‘Có lẽ mình cần phải rời đi sớm.’

    ***

    Cậu đang bận rộn bán trang sức và các tác phẩm điêu khắc mà cậu thực hiện ở Kuruso, vì thế cậu vẫn còn ở thành Herom của vương quốc Nest.

    Ngay cả khi cưỡi ngựa, đến thành Nekan của vương quốc Dale cũng phải mất 5 ngày đường.

    ‘Theo thường lệ, mình sắp đến nơi rồi. Chỉ có điều, “sắp” có nghĩa là “mùa quýt”. Có lẽ họ sẽ thông cảm khi mình đến trễ.’

    Thành Herom!

    Do vương quốc nằm ở vùng biên ải, đó là 1 tòa thành với các Merchant kinh doanh nhộn nhịp. Như 1 kết quả của việc những người chơi mua cả xe hàng hóa có ở đó, nơi này trở nên hỗn loạn. Nó gợi nhớ đến các phiên chợ vào lúc bình minh.

    Có những người mặc cả ở 1 mức giá họ yêu cầu, và cũng có những Merchant không giảm giá dù chỉ 1 xu duy nhất ngay cả khi những người đó đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

    “Tại sao, không vấn đề với cách các Merchant đào tiền, nhưng sao anh lại làm vậy? Sao anh lại có thể mua những món hàng mà tôi phải vất vả lắm mới làm ra được bằng cái giá rẻ mạt như vậy chứ?”

    “Bình tĩnh nào anh bạn. Hãy lắng nghe lời giải thích của tôi. Theo thị trường hiện tại, giá của mặt hàng này…”

    “Giá thị trường! Cậu nói đồ của tôi chỉ ngang đồ bán đại trà trên thị trường thôi ư? Hay nó có 1 vết xước nào đó? Hoặc là chất lượng ruby thấp?”

    Một người Dwarf nhỏ đang kích động. Tất nhiên, đó là Weed!

    Cậu là một Dwarf rất “cứng” với các Merchant và khiến họ phải tăng giá mua.

    Cậu bán các đồ trang sức đính ngọc và các tác phẩm điêu khắc, ngay cả quà của những người Dwarf khác tặng trước khi cậu rời Kuruso. Thật lòng mà nói, khi cậu bán những món quà kỷ niệm đó, lương tâm cậu có chút cắn rứt.

    ‘Ngay cả vậy, thị trường ngày nay đã thay đổi. Đối với những thứ mình không cần, mình sẽ đem bán. Chỉ cần biết họ đã tặng quà cho mình là được.’

    Những món quà từ trái tim!

    Cậu đã nhận được tình cảm của người tặng quà, thế là đủ, và cậu bán những món quà của họ với cái giá từ trái tim của cậu.

    Hàng hóa đang được bán bởi 1 người Dwarf có độ tin cậy cao và chất lượng sản phẩm tốt, nhưng vì cậu khăng khăng đòi giá cao, các cuộc giao dịch không diễn ra nhanh chóng.

    ***

    “Ugh, khi nào anh ấy mới đến?”

    “Quá muộn rồi… Chúng ta có nên kệ anh ấy và tiến vào không?”

    “Chúng ta không thể. Bởi vì chỉ cần thiếu 1 người trong nhóm, chúng ta sẽ không được điểm.”

    Bên dưới gốc cây cũ ở thành Nekan, 1 party đang đợi ai đó.

    Một party gồm 2 Swordsmen, 1 Thief, Enchanter, Elemental Magician và Ranger!

    Hegel đặt lá chắn mà cậu đã làm sạch lên mặt đất, nó tỏa sáng lấp lánh.

    “Muộn rồi. Mặc dù tôi đã lấy ra khiên của Kudram với hi vọng có sự thay đổi nào đó.”

    Khiên của Kudram.

    Một chiếc khiên có thể che chắn toàn bộ cơ thể, chỉ số phòng ngự cao hơn 70, và có tác dụng ngăn những pha lao vào với trọng lượng của nó. Choe Sang Jun đã mượn áo giáp và khiên từ anh trai mình, một thành viên của guild Black Lions.

    Khi Enchanter Rumi thấy khiên, cô tò mò hỏi

    “Sang Jun, à không Hegel, ai đã nâng cấp chiếc khiên đó vậy?”

    “Người sử dụng phép thuật giỏi nhất ở vương quốc Haven, Perrier đã làm. Anh ấy là Enchanter của guild Black Lions.”

    “Ah, anh ý rất nổi tiếng…”

    Ánh mắt của các thành viên trong nhóm đều hướng vào khiên Kudram.

    Ngay cả khi ở thành Nekan, mọi sự chú ý cũng đều đổ dồn vào Hegel, người đang trang bị những item có giá trị.

    Ở lục địa Versailles, quyền uy của 1 người quyết định bởi item họ mặc. Sức tấn công của 1 Swordsman có thể gánh team, và cũng là thứ nghiền nát kẻ thù.

    Nếu bạn nhìn vào anh ấy, bạn hẳn sẽ phải rất ghen tị.

    “Thật tuyệt vời, Hegel.”

    “Nó thực sự là 1 item đẳng cấp. Áo giáp không phải item bình thường nốt, đúng không?”

    “Các bạn sẽ không biết đâu ngay cả khi tôi có nói, vì nó là set Snake’s Bantis Armor. Đôi giày, giáp vai và mũ là 1 set.”

    “Tôi chưa bao giờ nghe nói về giáp Bantis cả.”

    “Tất nhiên là chưa rồi, bởi vì nó không phải là item nổi tiếng, mà là do nó hiếm đến nỗi chỉ có người sử dụng mới biết được! Vì thế rất ít người biết về nó. Dù vậy, khả năng của nó lại tốt hơn vũ khí Norman làm.”

    “Tốt hơn cả vũ khí của Norman á?”

    “Thậm chí còn không đáng để so sánh.”

    Khi Hegel đang khoe khoang, đôi mắt của Elemental Magician Selsia sáng lên.

    “Với item như thế, chúng ta không cần phải đợi nữa.”

    “Hm?”

    “Chẳng phải chúng ta sẽ đi săn gần hết hầm ngục sao? Vậy chỉ có chúng ta thôi.”

    “Nhưng nếu anh ấy không đến, chúng ta sẽ không được điểm…”

    “Chúng ta có thể bắt đầu khám phá trước, rồi gặp lại nhau sau?”

    “Có nên như thế không?”

    Hegel có vẻ như bị cám dỗ. Anh cũng muốn nhanh chóng được thử các item anh mượn từ người anh trai của mình.

    Swordsman Bella cũng nói.

    “Một Sculptor không làm được gì nhiều trong việc khám phá. Vì vậy ngay cả khi anh ấy không bắt đầu cùng chúng ta, chúng ta vẫn có thể dễ dàng hoàn thành.”

    Với ý kiến của Bella, Hegel đã quyết định.

    “Ổn thôi. Chúng ta bắt đầu đi nào.”

    “Nhưng cậu đã quyết định khám phá hầm ngục nào chưa?”

    Những người đã đi thăm dò và lựa chọn hầm ngục là Hegel và Nide.

    Nide trả lời cho câu hỏi đó.

    “Nó cách đây không xa. Nếu bạn vượt qua đồng bằng Red, đi qua 1 rừng cây khô, sẽ có lối vào ở đó.”

    “Nó có phải là 1 hầm ngục nổi tiếng không?”

    “Không. Những người đã khám phá ra nó chỉ có bọn tôi.”

    “Thật ư?”

    Hegel vươn vai.

    “Phải. Đó là 1 nơi mà Nide và tôi đã tìm thấy bằng cách đọc các tài liệu trong thư viện ở vương quốc Dale. Dù vậy, Nide là người đã tìm ra tài liệu đó.”

    “Ý cậu là chúng ta là người đầu tiên tiến vào hầm ngục đó?”

    “Chúng ta sẽ là người đầu tiên.”

    Nếu họ phát hiện ra 1 hầm ngục ẩn, Fame của họ sẽ tăng, và họ nhận được buff x2 exp.

    “Nếu có bẫy, Nide có thể hóa giải nó, và tôi sẽ lo việc chiến đấu.”

    Enchanter Rumi có vẻ lo lắng khi nói về hầm ngục ẩn này.

    “Thế còn anh Weed? Nếu đó là 1 hầm ngục ẩn, không phải chúng ta nên đợi và đi cùng nhau sao?”

    “Có cần phải thế không? Chúng ta chỉ cần giấu tài liệu về thông tin hầm ngục dưới gốc cây này và đi. Hãy để anh ấy đọc tài liệu và tìm đường đến.”

    “Nhưng anh ấy không thể chiến đấu, anh ấy có thể sẽ không đến được.”

    “Anh ấy không tệ đến thế đâu. Nếu thế, anh ấy đã chẳng đi được đến vương quốc Thor. Thôi đi nhanh nào.”

    Hegel đào hố và giấu tập tài liệu.

    Bạn đã vứt bỏ tài liệu về Gildras’ Strange Story. (Câu chuyện kỳ lạ của Gildras)


    Họ hoàn thành việc chuẩn bị, để lại tài liệu ở đồng bằng Red và đi.

    ***

    Với việc bán đồ trang sức ở thành Herom, Weed thu về 35.000 vàng.

    “Xe ngựa đi đến vương quốc Dale sẽ khởi hành ngày hôm sau.”

    “Giá cả thế nào?”

    “7 vàng.”

    Mặc dù cậu lên kế hoạch đi đến vương quốc Dale bằng xe ngựa, nhưng nó đắt quá.

    ‘Nah, éo đi nữa.’

    Weed rời khỏi lâu đài Herom và đi qua 1 khu rừng hoang vắng.

    Đoạn đầu của rừng chỉ toàn chim và sóc.

    Chik chik.

    Những con sóc đang gặm hạt dẻ, đã tập trung lại quanh Weed. Mặc dù chúng đã ở gần, có vẻ như chúng không có ý định đi xuống từ các cành cây.

    Nếu cậu là con người, chúng sẽ không dám đến gần. Vì người Dwarf không ham chém giết, nên chúng đã đến gần.

    Nếu cậu là Elf, chúng thậm chí còn nhảy lên đỉnh đầu, và cọ mặt vào trán. Bởi vì người Elf rất yêu thiên nhiên, gần gũi với thiên nhiên, nên họ luôn được chào đón.

    Sau đó.

    Trong khi đứng im, áo choàng của Weed phấp phới và tỏa sáng với một ánh sáng rực rỡ. Wings of Light ở sau lưng cậu giương rộng, thể hiện sự hùng vĩ và đầy mê hoặc.

    Lá cây dưới đất bị thổi lên không, những con sóc che mắt của chúng lại. Weed vỗ cánh và bay vọt lên.

    Sông Verona bên cạnh thành Herom chảy yên bình như 1 dòng suối. Thành Herom, rất đông đúc khi cậu bán những sản phẩm của mình, bây giờ trông bé như 1 hạt mè.

    Một người Dwarf đang bay. Đây là điều chưa bao giờ có.

    “Light Wing, tiến lên!”

    Wings of Light vỗ cánh một cách duyên dáng.

    Vì cậu không làm 1 thân thể cho nó, nên nó chỉ có thể tồn tại bằng cách bám vào cơ thể khác.

    Khi Light Wings giương cánh 1 cách nghiêm túc, nó di chuyển với 1 tốc độ bàn thờ. Trước khi Weed kịp lấy lại thăng bằng, cậu đã bị bắn đi như 1 viên đạn.

    Sự tăng tốc rất khó tin, chỉ có thể diễn tả như Tốc biến!

    Bạn đang bay.
    Wings of Light có thể làm tăng tốc độ tối đa thêm 26%.

    Do đặc tính của người Dwarf, bạn có thể bị chóng mặt nghiêm trọng.


    Đặc tính của người Dwarf khiến việc cưỡi ngựa hay đi xe ngựa trở nên khó khăn.

    Khi cậu đang bay trên trời, đặc tính của chủng tộc Dwarf chắc chắn có hiệu lực. Giống như khi cậu tu cả vại bia và say mèm, chóng mặt khủng khiếp.

    Weed biết cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề này là hủy bỏ trạng thái Art of Sculpture Transformation.

    Tuy nhiên, cậu vẫn còn say mê cơ thể của người Dwarf. Stamina khá cao, và tay nghề thủ công được nâng cao, vì thế cậu chưa muốn hủy nó vội.


    “Nếu mình chịu được nó thì sẽ rất tốt.”

    Cậu vỗ cánh như 1 thiên thần, tiến thẳng đến phía Tây Nam cùng với sự chóng mặt.

    Cậu bay qua núi, đồi, qua tất cả mọi thứ.

    Thỉnh thoảng có vách núi hay đỉnh núi, vì vậy có những lúc nguy hiểm gần kề. Cậu không phản ứng được là do chóng mặt và bị say!

    Đó là một chuyến bay với tốc độ đáng kinh ngạc, và cậu phải điều khiển để né những con đại bàng mà cậu có thể va phải.

    ***

    Party của Hegel đã vượt qua vùng cát đỏ và khu rừng chết. Khu rừng có 1 cảm giác ghê rợn, không có dù chỉ 1 chiếc lá cây.

    Sẽ không có gì lạ nếu như một con ma bất chợt xuất hiện.

    Thief Nide có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đi vòng quanh lục địa Versailles, nói.

    “Không được đi lang thang quanh đây vào ban đêm. Khi về đêm, không chỉ có cây, những con Groller hung dữ sẽ xuất hiện và đi quanh rừng.”

    Khi đó, Rumi sợ hãi. Đơn giản chỉ cần tưởng tượng lũ Groller lao ra từ trong rừng và phang rìu hay giáo về phía cô cùng đủ làm cô khiếp sợ.

    “Nếu gặp chúng, chúng ta sẽ không thể thoát ra sao?”

    “Phải. Nếu gặp lũ Groller vào ban đêm, chỉ có cái chết chờ đợi mà thôi.”

    Họ đã tìm thấy hầm ngục sau hàng giờ vật lộn giữa rừng cây. Lối vào phủ đầy bụi và đá, chôn cùng với xương động vật.

    “Cùng vào bên trong nào.”

    Hegel đi vào đầu tiên, các thành viên còn lại do dự theo sau.
     
    dragonsavior thích bài này.