FULL  Hài  Dị Giới Linh Vực - Free 1165 - Nghịch Thương Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch và biên tập: Luv
    === oOo ===

    Chương 303: Hắn trước năm mười tuổi…




    Vô số Phạm Nhạc ùn ùn kéo đến rợp trời rợp đất.

    Từng gã Phạm Nhạc đều từ một loại hỗn hợp giữa linh lực và khí tức dâm mỹ tạo thành, còn mang dao động linh hồn yếu ớt.

    Mà chân thân Phạm Nhạc lại là biến mất vô ảnh làm cho Tần Liệt không thể bắt giữ, cũng không thể cảm giác.

    Tần Liệt đột nhiên ngồi xuống tại chỗ.

    Nhắm mắt lại, hai lòng bàn tay hắn gần chập vào nhau, một đoàn lôi điện xanh sẫm như pháo hoa rực rỡ nhanh chóng ngưng kết thành trước lồng ngực hắn.

    - Lôi Điện cầu!

    Hét thầm một tiếng, Tần Liệt toàn lực triệu tập Lôi Đình lực. Lực lượng sấm sét từ Nguyên phủ, xương cốt, nội tạng, huyệt khiếu kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc hội tụ trong quả cầu lôi điện.

    Lôi điện cầu kia như quả bóng được thổi hơi, nhanh chóng phình to ra, trong thời gian ngắn đã bao phủ thân thể hắn.

    - Tạch tạch tạch!

    Tia chớp dày đặc đan vào nhau, thân hình Tần Liệt ở trung ương Lôi Điện cầu, tóc dài không gió mà bay, trong hai tròng mắt điện xà nhảy múa.

    - Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!

    Chỉ thấy Phạm Nhạc đầy trời đánh tới chưa đụng chạm lấy Tần Liệt đã bị điện quang trong Lôi Điện cầu bắn ra dữ dội, đánh thẳng và. Từng tia điện sét đánh ra như ánh sáng văng tung tóe.

    Lấy Lôi Điện cầu làm trung tâm, không gian xung quanh có vô số ánh sáng mãnh liệt chiếu ra. Năng lượng thuần túy nổ tung kéo theo hàng loạt đường lửa dài trên mặt đất.

    Không bao lâu sau, tất cả thân ảnh Phạm Nhạc huyễn hóa ra đều bị Lôi Điện cầu đánh thành phấn vụn.

    Phạm Nhạc vẫn vô tung vô ảnh.

    - Tiềm ảnh tùy hành! Tần Liệt, bóng của ngươi!

    Tiếng kêu khẽ của Tống Đình Ngọc truyền tới từ một gốc cây ổ thụ rậm rạp cách đó không xa.

    Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía bóng của Tần Liệt.

    Ánh nắng chói chang chiếu xuống, bóng đen sau lưng Tần Liệt kéo dài trên mặt đất, Phạm Nhạc đột nhiên xông ra từ đó.

    Quạt trắng trong tay gã đột nhiên tỏa hào quang vạn trượng. Một dòng năng lượng mãnh liệt như biển khơi bất ngờ bộc phát. Quạt trắng khép lại, điểm thẳng tới hậu tâm Tần Liệt.

    - Rầm!

    Điện xà trong Lôi Điện cầu đột nhiên hỗn loạn, một tiếng nổ vang, vô số tia chớp mất khống chế bắn ra tứ phương.

    Theo sau đó, Lôi Điện cầu cũng giải thể.

    Quạt giấy tiến quân thần tốc, điểm thẳng hậu tâm tới Tần Liệt. Dòng năng lượng mãnh liệt như biển kia lập tức ầm ầm bùng nổ trong cơ thể Tần Liệt.

    Tần Liệt như bị Hồng Hoang mãnh thú hung hăng va chạm từ phía sau, thân hình văng mạnh tới trước.

    Người giữa không trung, máu đã phun ra từ miệng hắn như bão táp. Xương cốt toàn thân như bị núi đá đè, phát ra từng tiếng vỡ vụn.

    - Tần Liệt!

    - Tần Liệt!

    - Tần Liệt!

    Tống Đình Ngọc, Lăng Ngữ Thi, Phùng Dung, Khang trí, Hàn Khánh Thụy, người quen thuộc với hắn đều không nhịn được phải la hoảng lên, biến sắc.

    Sắc mặt Lang Tà trầm xuống.

    Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương, Tương Hạo, Phòng Kỳ âm thầm trao đổi một ánh mắt, bỗng nhiên yên lòng.

    - Phạm Nhạc! Chỉ lấy trụ Linh văn. Trăm triệu lần đừng tổn thương tánh mạng Tần Liệt!

    Ứng Hưng Nhiên đè nén vui sướng trong lòng, vẻ mặt vờ nghiêm túc gào lên.

    - Hắc hắc, ngươi nói có vẻ đã muộn, mạng tiểu tử đó... Đã không được rồi.

    Phạm Nhạc tin tưởng mười phần, liếc mắt về phía Ứng Hưng Nhiên một cái, ngạo nghễ nói:

    - Nhận một kích Sơn Hồng Bạo đừng nói Vạn Tượng sơ kỳ như hắn, cho dù là trung hậu kỳ cũng không còn mấy người có thể còn sống sót!

    Lời vừa nói ra, phần đông võ giả Khí Cụ tông đều giận dữ.

    Nhất là Huyết Mâu võ giả, có không ít người mặt đã âm trầm, huyết khí toàn thân bắt đầu khởi động, mắt đầy tơ máu trừng lên với Phạm Nhạc.

    Lăng Ngữ Thi lại càng trợn tròn mắt, trong đồng tử màu tím của nàng có rất nhiều đám lửa tím đang chậm rãi tụ tập.

    Một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người nàng truyền đến. Nàng giống như một tòa núi lửa đã yên lặng lâu nay, tùy thời đều có thể bộc phá ra lửa thiêu diệt thế.

    Ngay cả Lang Tà cũng có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vòng qua người Tần Liệt, nhìn lên người nàng.

    - Ngươi, ngươi làm bậy rồi!

    Ứng Hưng Nhiên cũng bị đông đảo ánh mắt phẫn nộ bao phủ, lão bất chấp, giận dữ mắng mỏ Phạm Nhạc:

    - Ai bảo ngươi giết hắn ? Ta chỉ muốn ngươi lấy trụ Linh văn là được, tại sao ngươi lại tay nặng như vậy, vì sao không giữ mạng hắn lại?

    - Chính hắn đã nói bất kể sống chết.

    Phạm Nhạc dang tay, vẻ mặt vô tội.

    - Thế này, thế này…

    Ứng Hưng Nhiên thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, nói với Lang Tà:

    - Ngươi xem, chuyện thành như vậy, cần gì chứ? Ngươi chịu ra tay thì sao loạn thành như vậy? Ngươi hoàn toàn có thể khống chế cục diện, vì sao ngồi yên không lý đến, là ngươi hại Tần Liệt a!

    Lang Tà sửng sốt, ông ta thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lăng Ngữ Thi, từ xa liếc mắt nhìn Ứng Hưng Nhiên một cái, nói :

    - Ngài nói là ta hại Tần Liệt?

    - Ta, ta cũng không có ý này, là ta nói nếu ngươi chịu ra tay thì Tần Liệt tuyệt đối sẽ không bị...

    Ứng Hưng Nhiên bị nhìn một cái lập tức mềm oặt, ngập ngừng nói.

    - Ai nói Tần Liệt có việc?

    Lang Tà biểu tình cổ quái, hừ một tiếng, sau đó quát:

    - Tên đó mới Khai Nguyên Cảnh đã có thể đánh nhau sống chết trong Huyết Trì với Vạn Tượng cảnh trung hậu kỳ, nếu ngay cả một đòn “Sơn Hồng Bạo” của Hợp Hoan tông đều không chịu nổi thì sao có thể còn sống mà trở về từ U Minh giới?

    Phùng Dung ngẩn ngơ, bỗng nhiên kịp phản ứng, mắng:

    - Tần Liệt! Ngươi giở trò quỷ gì thế?

    Đến lúc này nàng mới nhớ ra, nửa năm trước nàng đã tự mình đưa Tần Liệt đi tu luyện với Huyết Mâu, tự mình giám sát hắn ngâm trong Huyết Trì. So với bất kỳ kẻ nào nàng càng hiểu Tần Liệt hơn, hiểu hắn biến thái đến mức nào!

    Cái tên có thân thể cường hãn phi nhân như hắn sao không chịu nổi như vậy? Sao có thể một đòn đã nát?

    Kẻ đang đưa lưng lên trời, vùi đầu xuống đất kia nếu thực sự là Tần Liệt, thì sao có thể bị giết đơn giản như vậy?

    Nếu đã không sao, vậy cuối cùng Tần Liệt đang làm gì đó?

    - Tần Liệt!

    Lang Tà quát lạnh.

    Đám Ứng Hưng Nhiên, còn có Phạm Nhạc kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Liệt.

    Ánh mắt mọi người bị tiếng quát của Lang Tà dẫn dắt về phía Tần Liệt.

    Kết quả là chết hay chưa?

    Đang lúc mọi người nghi hoặc, Tần Liệt bỗng nhiên cuốn thân mình, khóe miệng hắn có máu đen rõ ràng, hắn ngồi đả tọa tại chỗ.

    Trong mắt của hắn có vẻ nghi hoặc, dường như đang sửa sang trí nhớ, dường như đang nhớ lại điều gì đó...

    Tình trạng này, giống như người đã ngủ say rất lâu bỗng nhiên tỉnh lại, cho nên nhất thời cảm thấy mê man mịt mù.

    Không có ai biết, một đạo phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị một đòn bất ngờ của Phạm Nhạc xé rách một góc... tính cách mà Tần Liệt dưỡng thành từ năm mười tuổi đến nay như bị chìm vào một dòng suối tinh thần, lẫn với bản thân hiện tại của hắn.

    Trước mười tuổi, là hắn. Sau mười tuổi, cũng là hắn.

    Nhưng, vì trí nhớ trước mười tuổi đều bị Trấn Hồn Châu phong ấn, cái người “Hắn” vẫn bị giam cầm trong đó, thủy chung không thể tỉnh lại, cũng không thể ảnh hưởng đến hắn hiện tại.

    Nhưng hiện giờ, một người “Hắn” từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu vỡ bỗng nhiên phi ra mạnh mẽ mà kỳ diệu, cùng với “Hắn” hiện tại hòa làm một thể.

    Hai tính cách dần dần dung hợp...

    Hắn vẫn không nhớ rõ chuyện xảy ra trước mười tuổi, nhưng hắn, đã dần dần hiểu được hắn trước mười tuổi là người thế nào, có lẽ không thể xưng là “Người”…

    Đó là một “Người” cực độ âm độc, cực độ điên cuồng, cực độ méo mó, cực độ thô bạo, gần như mất đi nhân tính!

    Trước mười tuổi, hắn chỉ là đứa nhỏ, một đứa bé… vì sao lại có tính cách điên cuồng méo mó như thế?

    Ngồi dưới đất, Tần Liệt nhíu chặt mày, sắc mặt biến ảo.

    Từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị xé rách, hắn không tìm được trí nhớ mong muốn, lại tìm được cái kẻ mười năm trước kia, “Hắn”.

    - Tần Liệt, huynh, huynh không sao chứ?

    Lăng Ngữ Thi thở nhẹ, vẻ mặt thân thiết hỏi.

    Tần Liệt quay đầu lại, ánh mắt có chút xa lạ, nhìn nàng một cái.

    - Huynh làm sao vậy?

    Lăng Ngữ Thi tâm run lên.

    - Giả thần giả quỷ!

    Phạm Nhạc nhếch miệng cười lạnh, phe phẩy quạt giấy trắng. Gã lại đi tới Tần Liệt, không kiên nhẫn nói :

    - Ngoan ngoãn giao ra mười hai cây trụ Linh văn, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!

    Bỗng nhiên đứng lên, Tần Liệt liếc mắt nhìn Phạm Nhạc một cái, đột nhiên nói:

    - Ta cũng không để người khác chết thoải mái.

    - Rầm!

    Một khí thế thô bạo điên cuồng từ trên người hắn đột nhiên bùng phát ra, mùi máu tươi nồng nặc gay cả mũi nháy mắt tràn ngập toàn trường.

    - Huyết Linh Quyết!

    Phần đông Huyết Mâu võ giả nhất tề kinh hãi quát.

    - Ngưng thể!

    Tần Liệt nâng tay ấn xuống bùn lầy trước người, lòng bàn tay hướng lên trên dùng sức nhấc lên. Một đại mãng xà ngưng kết từ bùn lầy thành, như bị hắn móc ra từ trong bùn.

    Đây là lực lượng của đại địa.

    - Băng xương!

    Tần Liệt quát khẽ.

    Một cây xương cốt trong suốt từ hàn băng lực ngưng tụ thành, tràn ngập trong cơ thể mãng xà.

    - Huyết khí!

    Tần Liệt quát khẽ.

    Sương máu liên tiếp phóng ra từ người hắn, chui vào cơ thể mãng xà, hóa thành máu tươi của mãng xà.

    - Lôi Điện!

    Tần Liệt lại quát.

    Một tia chớp dài như dải lụa, như điện xà, như cầu vồng quấn lấy quanh thân xà.

    Mãng xà vì thế có hình thể, có máu tươi gân mạch, có hài cốt, có Lôi Điện lực.

    Mãng xà này như được trao sinh mệnh, như thực sự sống lại, đột nhiên lao tới Phạm Nhạc.


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch và biên tập: Luv
    === oOo ===

    Chương 304: Bùng nổ




    Sinh động, mãng xà có gân mạch, có xương cốt, quanh thân Lôi Điện lập lòe, trong mắt mãng xà lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người.

    Đây là một điều dung hợp bốn loại linh quyết huyền diệu Huyết Linh Quyết, Lôi Điện, Hàn Băng, Đại Địa. Dị vật như có sinh mệnh, thân hình dài to của nó uốn éo, nháy mắt đã tới trước mắt Phạm Nhạc.

    - Ầm ầm ầm!

    Mãng xà há mồm phun mạnh, tiếng sấm cuồn cuộn, một đám lôi cầu bắn tới Phạm Nhạc.

    Trong lôi cầu chứa mưa đá như thiên thạch, hoa băng như hàn đao, huyết hoa đầy gai nhọn đâm tới Phạm Nhạc.

    Ngay dưới chân Phạm Nhạc, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang. Địa tâm lực như gông xiềng nhìn không thấy nháy mắt trói người Phạm Nhạc.

    Gã vừa muốn vận Linh quyết thì đột nhiên yết hầu sặc một cái, một ngụm máu tươi mất khống chế phun ra.

    Bình bình! Bình bình!

    Tim gã đập kịch liệt, máu tươi toàn thân như bị lực lượng vô danh dẫn dắt, chảy mạnh trong mạch máu gã.

    Phạm Nhạc bỗng nhiên luống cuống tay chân.

    - Đây, đây là…

    Phùng Dung kinh ngạc nhìn về phía Lang Tà, trong mắt đầy mê hoặc, dường như có phần không dám xác định.

    - Dung hợp Linh quyết!

    Lang Tà hít sâu một hơi, mắt hiện vẻ kinh hãi.

    - Trình độ dung hợp thế này quả thực xem thế là đủ rồi, ta chưa bao giờ thấy phương thức chiến đấu dung hợp thuộc tính linh quyết bất đồng.

    - Ta còn chưa từng nghe thấy bao giờ.

    Phùng Dung kêu lên sợ hãi.

    Từ xa xa, dưới một gốc cây cổ thụ, Tống Đình Ngọc từ trên cao nhìn xuống trận chiến.

    Đến lúc nàng phát hiện Tần Liệt kéo bùn lầy ngưng kết thành mãng xà, dùng Hàn Băng luyện cốt, Lấy Huyết Linh Quyết giao khí huyết, lại dùng Lôi Điện cho lực lượng, gương mặt nàng cũng đầy vẻ khó tưởng tượng.

    Các Linh quyết khác thuộc tính thường tương sinh tương khắc khó nhận biết. Hai bộ đã khó ở cùng một chỗ, huống chi là bốn loại?

    Tần Liệt dung hợp bốn loại Linh quyết, như bàn tay của Thần, mạnh mẽ tạo thành một mãng xà sinh long hoạt hổ, quả thực là thần tích!

    Tất cả mọi người toàn trường chẳng những chưa bao giờ từng chứng kiến, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe tới thủ đoạn kinh sợ như thế.

    - Không có khả năng! Điều này sao có thể!

    Phạm Nhạc thét chói tai, theo bản năng gã chợt lui, vẻ mặt kinh hãi.

    Nhưng mà, lôi điện như mưa, nhũ băng, hoa băng, huyết quang như bão tố, đại địa trói buộc, máu tươi trong người dị thường đều khiến hắn không kịp tránh né.

    Chỉ trong chốc lát, thân Phạm Nhạc bị dìm ngập, bị bốn loại Linh quyết Huyết Linh Quyết, Lôi Điện, Hàn Băng, Đại Địa cuồng oanh lạm tạc, trực tiếp bao phủ.

    - Uỳnh ầm ầm! Uỳnh ầm ầm!

    Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp truyền ra từ chỗ Phạm Nhạc; cả khu vực cát bay đá chạy; năng lượng hỗn loạn vặn vẹo; dao động quỷ dị đầy rẫy khiến lòng người run rẩy.

    Về phần mãng xà kia, đầu chui vào khu vực đó, răng rắc răng rắc, đang cắn gì đó…

    - Phù…

    Tần Liệt phun ra một ngụm khí đục thật dài, chỉ cảm thấy thần thanh mắt sáng, cục tức trong ngực được phóng thích. Linh hồn hắn chấn động, Hồn hồ trong vắt.

    Sâu trong mắt hắn mơ hồ thấy được bóng dáng của một hồ nước thâm thúy, hai cái hồ trong vắt, sâu không thấy đáy như bị hắn thu vào đồng tử.

    Con mắt là nơi phản chiếu tâm linh, có thể nhìn thẳng vào biến hóa trong Hồn hồ.

    - Vạn Tượng cảnh trung kỳ!

    Phùng Dung vẫn chăm chú nhìn hắn, vừa nhìn thấy biến hóa nơi đồng tử của hắn lập tức la hoảng lên.

    Lang Tà cũng hơi chấn động.

    Trong chiến đấu, vì Tần Liệt phóng thích buồn bực trong lòng, bởi vì lửa giận không cam lòng được phát tiết ra, như đẩy ra mây mù thấy cầu vồng, quét sạch bóng ma trong Hồn hồ, như nước chảy thành sông đạt đến Vạn Tượng cảnh trung kỳ.

    - Răng rắc! Răng rắc! Gào gào!

    Khu vực cát đá bay loạn, xương cốt Phạm Nhạc như bị cắn nát, gã kêu lên thảm thiết.

    Nhưng vì bùn cát che khuất, mọi người không thể nhìn rõ cảnh tượng đích thực bên trong.

    Giờ phút này mặt Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng đột nhiên như màu đất.

    Nhất là Ứng Hưng Nhiên, mắt thấy Tần Liệt ngồi dậy, như bỗng nhiên như thay đổi thành một người khác, lão vẫn cảm thấy bất an mơ hồ.

    Nay tuyệt đối Phạm Nhạc bị vây trong hoàn cảnh xấu, dường như bị Tần Liệt giày vò thống khổ, điều này làm cho lão kinh hãi muốn chết.

    - Tần Liệt! Phạm Nhạc là người Hợp Hoan tông, ngươi, ngươi thấy được thì thu tay thôi!

    Ứng Hưng Nhiên bỗng nhiên nhớ lại thân phận Phạm Nhạc, sắc mặt kinh biến, quát lớn:

    - Hợp Hoan tông là thế lực cấp Xích Đồng của Thiên Vận đại lục. Phạm Nhạc chỉ là người đi trước bọn họ phái tới thôi, không bao lâu nữa cường giả Hợp Hoan tông sẽ đến, ngàn vạn lần người đừng chọc đại phiền toái!

    - Tần Liệt, thu tay lại đi, thân phận bối cảnh người này không phải đồ trưng bày. Nếu ngươi thật sự giết hắn rồi, về sau sợ là rất khó giải quyết.

    Sau khi Phùng Dung ở khiếp sợ qua đi, cũng kịp phản ứng, vội nói:

    - Mang theo Linh văn trụ rời đi đi, Khí Cụ tông này... Ngươi không ở lại cũng thế.

    Lang Tà không hé răng mà chỉ híp mắt, nhìn về phía đám người phía sau.

    - Lúc ta trọng thương ngã xuống đất sao ngươi không ngăn Phạm Nhạc hạ sát thủ?

    Sắc mặt Tần Liệt bình tĩnh đến đáng sợ, hắn không thèm liếc mắt về phía Phạm Nhạc một cái, chỉ tùy ý bước tới Ứng Hưng Nhiên.

    Ven đường mọi người vừa nhìn thấy hắn đi tới đều nhường đường cho hắn.

    Để cho hắn đi tới trước mặt Ứng Hưng Nhiên.

    - Ta, ta có nhắc nhở Phạm Nhạc!

    Ứng Hưng Nhiên mặt đỏ tai hồng nói, chợt giận tím mặt, quát:

    - Tần Liệt, ngươi có ý gì? Còn nữa, thân phận là ngươi gì? Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?

    Lão có phần kinh hãi, cho nên xuất ra thân phận Tông chủ Khí Cụ tông muốn dùng khí thế áp chế Tần Liệt.

    Trong mắt Tần Liệt, giờ phút này không có phẫn nộ, không có tức giận, bình tĩnh có chút khác thường, làm toàn thân lão bất an.

    Lão sợ hãi từ bản năng.

    - Thân phận?

    Tần Liệt hờ hững, nhìn thật sâu vào mắt Ứng Hưng Nhiên, đột nhiên nói:

    - Thân phận có thể biến đổi!

    Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hắn ra tay như tia chớp, lập tức bớp cổ Ứng Hưng Nhiên. Chỉ bằng tay trái đã nhấc hẳn thân thể Ứng Hưng Nhiên lên.

    - Tần Liệt!

    - Tần Liệt!

    - Ngươi làm gì thế?

    - Ngươi điên rồi phải không?

    Các võ giả Khí Cụ tông đều thét lên chói tai, đều bị cử chỉ đột ngột này của hắn dọa phát sợ.

    Ngay cả Lang Tà và Phùng Dung cũng biến sắc.

    - Ô ô! Ô ô ô!

    Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên trướng lên đỏ bừng, hai chân đá loạn trên không, hai tay cố sống cố chết cào tay trái Tần Liệt, liều mạng muốn thoát ra.

    Nhưng tay trái Tần Liệt như sắt khóa bóp chặt cổ của lão, bất kể lão cố sức, giãy dụa ra sao đều không chút lay động.

    - Không có ta nhờ Huyết Lệ cứu, từ nửa năm trước ngươi đã chết thảm. Không phải ta cầu Huyền Thiên minh cứu ngươi, ngươi cũng đã chết. À, đúng rồi, sớm hơn một chút, không phải ta bảo Huyết Lệ ngăn cản Huyết Ảnh, ngươi và Tam đại cung phụng cũng đã chết.

    Tần Liệt nhếch miệng cười, nụ cười kia tà ác lạnh lẽo nói không nên lời, thấp giọng nói:

    - Ta có thể cho ngươi sống, cũng có thể, cho ngươi chết!

    - Ặc ặc!

    Tròng mắt Ứng Hưng Nhiên sắp lồi ra ngoài. Lão trừng mắt, sắp đứt hơi, sợ hãi nhìn Tần Liệt, ánh mắt cầu xin buông tha.

    Tần Liệt nhìn lão, cười lắc lắc đầu, chợt nhìn về phía Tam đại cung phụng cũng đang sợ hãi khó hiểu, nói:

    - Các ngươi đã từng nói, nếu không phải vì Ứng Hưng Nhiên đã tỉnh thì ta đây chính là Tông chủ Khí Cụ tông, đúng không?

    Tam đại cung phụng máy móc gật đầu.

    Tần Liệt nhếch miệng, vui vẻ nói:

    - Vậy thì đơn giản, hiện tại ta làm cho Ứng Hưng Nhiên vĩnh viễn không tỉnh lại, tiếp tục ngồi Tông chủ vị Khí Cụ tông của ta.

    Lời vừa nói ra, tất cả mọi người Khí Cụ tông ngây dại.

    Ngay cả Tống Đình Ngọc đằng xa, cả Lăng Ngữ Thi, vẻ mặt đều quái lạ.

    Một lần nữa giết Ứng Hưng Nhiên, làm cho lão vĩnh viễn không tỉnh lại, có thể tiếp tục ước định lúc trước? vậy là hắn có thể bình yên tiếp tục làm Tông chủ Khí Cụ tông?

    Ngụy biện kiểu gì thế?

    Hắn thực sự có can đảm giết chết lão tông chủ ngay đương trường, đoạt quyền ngay trước mặt bao người?

    - Tần Liệt! Ngươi đừng làm ẩu!

    Ngay cả Lang Tà cũng không nhịn được nữa rồi, lần đầu quát lên.

    Trước đó hiển nhiên lão cũng bị cử chỉ điên cuồng của Tần Liệt làm cho kinh sợ, cho nên phản ứng mới chậm chạp.

    - Tần Liệt! Ngươi, ngươi đừng như vậy a!

    Phùng Dung cũng thét to.

    - Thật có lỗi, chính như lời Phạm Nhạc nói, đã quá muộn...

    Tần Liệt quay đầu nhìn về phía Lang Tà và Phùng Dung vọt tới, mỉm cười với họ.

    - Răng rắc!

    Tiếng cổ gáy giòn tan vang ra, cổ gãy, đầu của Ứng Nhiên không hiểu sao cũng vỡ toác.

    Đầu người nổ tung, bắn ra não tủy, vừa đúng lúc dính vào mặt Tam đại cung phụng.

    Sắc mặt La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo hết đỏ lại trắng, còn dính máu đen. Trong đáy lòng họ giờ chỉ có sợ hãi, dày nặng đến mức có lẽ không bao giờ có thể giải tỏa được.

    Không để ý Lang Tà, Phùng Dung khuyên can, ngay trước mặt mọi người điên cuồng đánh chết Ứng Hưng Nhiên, đánh chết lão nhất đại tông chủ Khí Cụ tông, bước tiến cuồng bạo này thực nghe mà rợn cả người.

    Tam đại cung phụng máu me đầy mặt, nhưng không vươn tay lau sạch, thậm chí không lui về sau.

    Hiển nhiên đã bị hành vi hung tàn của Tần Liệt dọa ngốc.
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.