FULL  Hài  Dị Giới Linh Vực - Free 1165 - Nghịch Thương Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch và biên tập: Luv
    === oOo ===

    Chương 305: Cuồng ngạo




    - Tần Liệt! Ngươi!

    Phùng Dung tới được bên cạnh Tần Liệt thì đầu Ứng Hưng Nhiên đã nổ bung, mặt Tam đại cung phụng bị máu tươi bắn tung tóe, sợ hãi ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy.

    Sắc mặt Lang Tà trầm trọng vô cùng, cũng từ sau đuổi tới, lại phát hiện vẫn muộn một bước.

    Ứng Hưng Nhiên trước mắt bao người bị Tần Liệt dùng thủ đoạn tanh máu giết chết, hành vi cuồng bạo này chấn kinh toàn bộ Khí Cụ tông.

    Ngay cả võ giả Huyết Mâu đã liếm máu bao nhiêu lần cũng phải trợn mắt, có điểm khó chấp nhận sự thật trước mắt.

    - Lang Tà! Phùng Dung! Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?

    La Chí Xương đột nhiên điên cuồng hét rầm lên, chỉ vào Tần Liệt, vừa hấp tấp lui lại vừa miệng hùm gan sứa gầm lên:

    - Còn không lập tức giết tên cuồng đồ mất nhân tính này cho ta!

    Tương Hạo, Phòng Kỳ cũng kịp phản ứng, bất chấp việc lau sạch vết máu vết tủy xanh đỏ trên mặt, chỉ không ngừng lui về sau, thầm nghĩ cách Tần Liệt càng xa càng tốt, thầm nghĩ không còn muốn thấy kẻ điên này nữa.

    Bỗng nhiên bọn họ lạnh toát cả người, cảm thấy chỉ cần chỗ có Tần Liệt thì từng bước đều là sát khí, khắp nơi đều là hương vị máu tươi.

    - Hả?

    Lang Tà đột nhiên quay đầu, huyết quang trong mắt dữ dội bùng lên.

    Tần Liệt tâm thần vừa động, cũng quay mạnh về phía sau, nhìn về vị trí Phạm Nhạc.

    Bùn cát đều hạ xuống, mãng xà trông rất sống động kia quấn chặt lấy toàn thân Phạm Nhạc, còn đang từng chút cuộn chặt...

    Lúc trước cái tiếng “Rắc rắc” kia không phải là mãng xà nhai gặm Phạm Nhạc, mà từng chút một xiết chặt, vặn xoắn xương cốt gã. Là do Tần Liệt muốn gã còn sống, chậm rãi hưởng thụ thống khổ khắc cốt minh tâm.

    Nhưng vào lúc này, bên cạnh Phạm Nhạc đột ngột có thêm một lão giả thấp bé.

    Lão giả này hở ngực, làn da trắng bóng, dáng người béo mập, cái đại lớn bóng lưỡng, trên đầu trọc kia vẽ hoa văn một đóa hoa sen nở rộ tiên diễm.

    Liên hoa nở rộ làm cho người ta buồn bã này khiến lão giả có một khí chất yêu dị.

    Phạm Nhạc vốn đã hấp hối, đến lúc lão giả hiện thân, trong mắt lập lòe quang mang, miệng lẩm bẩm những tiếng vô ý thức như đang lẩm bẩm cầu xin.

    Lão giả hừ một tiếng, vươn tay bắt lấy Phạm Nhạc. Năm ánh sao yêu dị như lợi nhận,thoáng chốc bao phủ toàn thân mãng xà đang quấn chặt Phạm Nhạc.

    Mãng xà mà Tần Liệt dùng Lôi Điện Cự Mãng làm nguyên hình, lấy bốn loại linh quyết ngưng tụ thành, bị năm ánh sao yêu dị kia phân giải vỡ lả tả.

    - Âm ầm ầm!

    Kèm theo từng tia sáng chói, con mãng xà chậm rãi tiêu tán, không còn tung tích.

    Xương cốt toàn thân Phạm Nhạc bị vặn gãy, thất khiếu chảy máu, như đống thịt nhão nằm dưới chân lão giả.

    Không chết, cũng gần như đã phế.

    Lão giả nhíu mày nhìn về phía Phạm Nhạc, trong mắt có vẻ thất vọng rõ ràng, ngừng một chút, lão ngẩng đầu nhìn hướng Tần Liệt và Lang Tà, ngữ khí bình thản nói :

    - Phạm Nhạc và Tần Liệt giao chiến công bằng, Phạm Nhạc rơi kết cục bây giờ, Hợp Hoan tông ta cũng không thể nói gì hơn.

    Lang Tà khẽ gật đầu.

    Ông ta vẫn biết lão giả đã ở Khí Cụ tông từ trước, ông còn đang chờ một chút, muốn nhìn lão giả này có thể đi ra hay không.

    Kết quả lão giả không ra.

    Tần Liệt và Phạm Nhạc giao chiến, từ đầu Phạm Nhạc thủy chung vẫn chiếm thượng phong, hơn nữa lão giả có đầy tin tưởng đối với Phạm Nhạc, cho nên đã ngồi bất động sau nghị sự đại điện của Khí Cụ tông.

    Mãi đến khi Phạm Nhạc đột nhiên thảm bại lão giả kia mới cảnh giác, rốt cục không kềm nén được mà đi ra.

    - Phạm Nhạc trọng thương, ta không truy cứu, đó là hắn gieo gió gặt bảo.

    Lão giả nhìn về phía Lang Tà, nói :

    - Nhưng Tần Liệt dĩ hạ phạm thượng, đánh chết Tông chủ Khí Cụ tông Ứng Hưng Nhiên, mà ta được sư thúc nhắc nhở, đặc đến giúp Khí Cụ tông giữ gìn yên ổn sắp tới, cho nên trên sự kiện này ta không thể ngồi nhìn mặc kệ!

    Ánh mắt bình thản của lão đột nhiên sắc bén như đao, rơi mạnh xuống người Tần Liệt. Trong mắt lão có khí thế bức nhân tuyệt không bỏ sót.

    - Lão ta là ai vậy?

    - Người kia là ai?

    - Trong tông chúng ta từ bao giờ có thêm một người như thế?

    Mọi người bỗng nhiên xì xào bàn tán.

    Hiển nhiên, chuyện người này ẩn trong Khí Cụ tông chỉ có số rất ít người biết.

    - Vô Tâm tôn giả, xin ngài ra tay đánh chết nghịch tặc Tần Liệt này!

    La Chí Xương đột nhiên quát.

    Tương Hạo, Phòng Kỳ cũng đều gào lên inh ỏi, muốn người tên là Vô Tâm, Hợp Hoan tông tôn giả, động thủ đánh chết Tần Liệt, vì Ứng Hưng Nhiên báo thù.

    Tần Liệt đứng bên cạnh thi thể Ứng Hưng Nhiên, nghe vậy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, quay đầu nhìn ba người La Chí Xương.

    Ba người La Chí Xương bị hắn nhìn thoáng qua đều hồn phi phách tán, hô to gọi nhỏ rút về giữa những đệ tử nội tông.

    - Ứng Tông chủ có thể sống tới ngày nay đều là vì Tần Liệt mấy lần cứu giúp, cái mệnh này của lão vốn là do Tần Liệt nhặt được.

    Lang Tà nhìn Tần Liệt một cái, ngữ khí cứng rắn nói:

    - Lần này, coi như cái mệnh này của ông ta một lần nữa trả lại cho Tần Liệt.

    - Tần Liệt! Còn không đi?

    Phùng Dung quát khẽ.

    - Đi!

    Lang Tà cũng quát khẽ.

    - Hắn đi không nổi.

    Vô Tâm không nhìn Phạm Nhạc như đống thịt nhão trên mặt đất, vung tay áo, xoải bước hướng tới Tần Liệt, ngữ khí lại hướng về phía Lang Tà:

    - Trừ phi ngươi nguyện ý vì tiểu tử này hợp lại đánh một trận tử chiến cùng ta, nếu không, hôm nay ta muốn giết hắn.

    Đóa đóa hoa sen đẹp như tiên hiện ra giữa ngực lão. Trong mỗi đóa hoa sen đều tỏa ra hương vị ngọt ngào, trào ra dao động năng lượng dập dờn.

    - Tần Liệt, ngươi đi.

    Lang Tà chau mày, huyết quang bắn ra trong đồng tử như muốn hóa thành huyết châu nhỏ giọt xuống.

    Phùng Dung cũng che trước người Tần Liệt, sắc mặt lo lắng, không ngừng thúc giục:

    - Còn đứng ngây đó làm gì? Lão đó là Tôn giả Hợp Hoan tông, tu vi Như Ý cảnh trung kỳ! Nếu không phải lão ta vẫn ẩn thân ở tông môn, ngươi cho là Phạm Nhạc thực có can đảm làm càn như vậy? Còn không mau đi!

    Lăng Ngữ Thi, Tống Đình Ngọc nơi đằng xa giờ phút này đều lặng lẽ hướng tới vị trí Tần Liệt.

    - Hôm nay ngươi phải giết được ta?

    Thần kỳ, Tần Liệt như là bàn thạch định tại nguyên chỗ, vẫn không nhúc nhích, còn dùng ánh mắt đùa cợt nhìn về phía này Hợp Hoan tông Vô Tâm Tôn giả, đột nhiên bật cười nói:

    - Ngươi còn chưa đủ tư cách!

    Ngay sau đó, trên cổ Tần Liệt, mãng xà hình xăm kia hiện lên rõ ràng từng chút một.

    Hắn ngẩng đầu nhìn sang bầu trời bao la bị độc khí bao phủ, nói:

    - An tĩnh quá.

    -Ầm ầm ầm!

    Dứt lời, tiếng sấm đinh tai nhức óc từ trong cơ thể hắn truyền ra, ảnh hưởng tới trời cao, khiến cho Thiên Lôi trong hư không đáp lại.

    Theo tiếng sấm sét nổ ran, mãng xà từ nhỏ hóa lớn, bỗng nhiên chui ra từ cổ hắn.

    - Ba ba ba!

    Hàng loạt tia chớp xẹt xẹt như xiềng xích, như cánh tay Lôi Thần, như thiên xà lồng lộn, rồi đột nhiên đọng lại nơi chân trời.

    Cự Mãng trôi nổi trên không, từng đạo tia chớp đánh lên người nó, hình thể tăng vọt mấy chục lần, đạt tới năm sáu chục thước.

    Chướng khí bao lấy Độc Vụ Trạch bị Lôi Điện Cự Mãng vặn vẹo gột rửa sạch sẽ, màn trời xám xịt theo tiếng rít lanh lảnh của Cự Mãng đột nhiên vọt tới Tôn giả của Hợp Hoan tông.

    Giờ khắc này, toàn bộ luyện khí sư Khí Cụ tông, tất cả võ giả Huyết Mâu, tâm hồn kịch biến.

    Giờ khắc này, thiên địa biến sắc.

    - Rầm!

    Lôi Điện Cự Mãng từ trên trời giáng xuống, lôi điện đầy trời bỗng nhiên phủ kín Như Ý cảnh trung kỳ Vô Tâm.

    Lang Tà và Phùng Dung cũng rung động muốn chết.

    Tần Liệt còn đang đi ra từ phía sau Phùng Dung đ, dưới từng ánh mắt nóng cháy, bước vào khu vực lôi điện dày đặc, tiến vào thiên địa sấm sét lấy Lôi Điện Cự Mãng làm chúa tể.

    Trong thế giới Lôi Điện, Hợp Hoan tông Vô Tâm bị trăm ngàn đạo tia chớp oanh kích, bị từng đoàn từng đoàn sấm sét va đụng. Da thịt trắng bóc đã thành than đen, hoa sen tiên diễm trên đỉnh đầu cũng tàn lụi héo úa.

    - Bằng ngươi, cũng muốn giết ta?

    Tần Liệt đứng bên trong sấm sét, cách xa nhau mấy thước, nhìn lão, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.

    Một đóa hoa sen lớn từ năng lượng thuần túy ngưng kết thành bao lấy thân hình mập của Vô Tâm.

    Đóa sen tiên diễm kia không thể ngăn cản hoàn toàn thế đánh của lôi điện, nhưng Vô Tâm trong đó tuy thân thể sợ run, nhưng ánh mắt thể hiện thần trí vẫn còn.

    - Ngươi rốt cuộc là loại người nào?

    Vô Tâm đau khổ chống đỡ, cắn răng quát khẽ.

    - Thủ đoạn dung hợp linh quyết, hồn năng lực luyện hóa Thú tinh viễn cổ mãnh, thiên phú điều khiển mười hai cây trụ Linh văn, những thứ này tuyệt không phải thứ người thường có khả năng nắm giữ! Ngươi... Rốt cuộc là ai?

    - Tiểu tử, ngươi là ai?

    - Đến tột cùng thì ngươi là ai?

    Gần như đồng thời, hai thanh âm khác một trước một sau vang lên trong óc hắn.

    Một thanh âm rõ ràng đến từ chính Huyết Lệ. Một thanh âm chỉ có thể ngộ bằng linh hồn, đến từ… Lôi Điện Cự Mãng.

    Không chỉ Hợp Hoan tông Vô Tâm Tôn giả, ngay cả Huyết Lệ và Lôi Điện Cự Mãng kia đều cảm thấy hắn khác thường, đều nhất tề hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

    Trong lôi điện đầy trời, một con mãng xà lớn dần hóa nhỏ, co lại từng chút một.

    Đột nhiên nó hiện lên trong mắt Tần Liệt. Mắt rắn nhìn vào mắt Tần Liệt.

    - Hôm nay ta chịu để ngươi triệu hồi là vì ngươi thực sự có tư cách đối thoại với ta. Hôm nay… lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi bất thường. Ta, đại biểu cho tộc đàn của ta, hy vọng có thể thật sự nói chuyện với ngươi một chút.

    - Trước hết giết người này đi, rồi hãy bàn việc đó.

    Tần Liệt nhìn về phía Vô Tâm đang bị lôi điện tàn phá.

    - Tại U Minh giới ta tiêu hao quá nhiều lực lượng, hiện tại mới khôi phục một chút, còn chưa đủ lấy mạng người này.

    Mãng xà dùng linh hồn đáp lại.

    - Nếu ngươi có thể cởi bỏ phong ấn bản thể của ta, ta có thể giúp ngươi đạt thành mong muốn, đáng tiếc, ngươi bây giờ… còn chưa có năng lực kia.

    - Vậy sau này bàn lại.

    Tần Liệt đơn phương cắt đứt đối thoại cùng mãng xà, nhe răng cười với Vô Tâm, nói :

    - Ngươi còn không xứng biết ta là ai.

    Nói xong, hắn bỗng nhiên đi ra khỏi khu vực lôi điện, trong ánh mắt kinh dị mọi người, như quỷ mị lướt đến bên cạnh Phạm Nhạc, dẫm mạnh một cước lên ngực Phạm Nhạc.

    — như lúc Phạm Nhạc đạp mạnh hai cước lên Hàn Băng ý cảnh của hắn vậy.

    - Phụp!

    Ngực Phạm Nhạc nổ tung, ngũ tạng tung tóe, một chút ánh sáng duy nhất còn lại đã hoàn toàn tắt ngúm.

    Hắn lại nhìn về phía La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo.

    Tam đại cung phụng bỗng nhiên sợ hãi la hoảng lên.

    Lang Tà chau mày, trầm giọng nói:

    - Xem như ta cầu xin ngươi một câu, hôm nay dừng ở đây thôi

    - Thể diện này của ngươi, ta cho.

    Tần Liệt gật gật đầu, không nhìn Vô Tâm tôn giả bên trong lôi điện nữa, mà bỗng nhiên xoay người bước ra bên ngoài, đưa lưng về phía mọi người, vẫy tay nói:

    - Ta đi rồi, cái vị trí Tông chủ Khí Cụ tông chó không thèm ỉa này ai thấy quý hiếm thì đi mà ngồi, dù sao ta cũng không có hứng thú.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Linh Vực
    Tác giả: Nghịch Thương Thiên
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách
    Dịch và biên tập: Luv
    === oOo ===

    Chương 306: Khí phách




    Tần Liệt ngạo nghễ bước ra bên ngoài .

    Không có kẻ nào can đảm cản lại.

    Ánh mắt người của Lăng gia tộc lóng lánh, vẻ mặt kính sợ, từng người đi theo phía sau.

    Tống Đình Ngọc cũng ở phía sau, đôi mắt đẹp vẫn nhìn hắn kinh ngạc, thần sắc có chút kỳ lạ.

    Đoàn người càng lúc càng xa.

    Lang Tà ngầm buông lỏng hơi thở nhìn khu vực bị sấm sét đan xen đánh vào, y trầm ngâm một chút rồi khẽ nói mấy câu với Phùng Dung ở bên cạnh.

    Phùng Dung ngẩn người, khẽ gật đầu, đột nhiên chậm rãi lui về sau, đợi đến lúc mọi người không chú ý đến, nàng ta mới nhanh chóng rời đi.

    - Lang Tà! Ngươi… tại sao ngươi lại không giết hắn? Hắn đại nghịch bất đạo đánh chết Ứng Hưng Nhiên, ngươi thân là người đứng đầu Huyết Mâu chẳng những không động thủ còn ngăn cản Tôn giả Vô Tâm, ngươi rốt cuộc đứng về bên nào?

    Sau khi bóng dáng của Tần Liệt đã biến mất, tiếng thét chói tai của La Chí Xương mới lại vang lên.

    Phòng kỳ, Tương Hạo lập tức phụ họa, giúp đỡ La Chí Xương cùng nhau chỉ trích Lang Tà.

    Lang Tà hờ hững bất động, nói:

    - Nếu ta hoàn toàn bỏ mặc không can thiệp, ba người các ngươi cũng không sống qua hôm nay.

    Lời vừa nói ra, La Chí Xương, Tưởng Hạo, Phòng Kỳ đang trách mắng chợt im bặt.

    Bọn chúng biết Lang Tà nói không sai.

    Tần Liệt trước đó một cước giết chết Phạm Nhạc còn chuẩn bị ra tay hạ sát ba người bọn họ, nếu không có Lang Tà kịp thời đứng ra, xin hắn hôm nay nương tay... Hậu quả kia quả thật không thể tưởng tượng nổi.

    Vừa nghĩ đến ánh mắt của Tần Liệt lúc nãy, ba người đều cảm thấy không rét mà run, có loại cảm giác sợ hãi như khi bị rắn độc bí mật nhìn thẳng.

    Tất cả những môn đồ Khí Cụ Tông bước ra quan sát trận chiến lúc này đều trầm mặc.

    Ánh mắt của nhiều kẻ còn nhấp nháy, nhìn về phía Tần Liệt đã rời đi, giống như đang lo lắng, lo rằng Tần Liệt có thể hồi mã thương quay đầu trở lại.

    - Mẹ ơi, ta đúng là chán sống rồi. Lúc ở cửa …còn dám ngăn cản tên sát tinh đó.

    Đệ tử ngoại tông Lưu Hướng trước đó không cho phép Tần Liệt nhập môn, bây giờ vẻ mặt như đưa đám, trong lòng đầy kinh sợ mà cười khổ.

    Cho đến lúc này y mới nghĩ mà sợ, mới biết rằng một khi Tần Liệt phát cuồng sẽ vô cùng điên rồ và bất chấp tất cả.

    - Lang Tà, ba vị, các ngài nói nên làm sao bây giờ?

    Trưởng lão nội tông Đàm Đông Lăng thương cảm thở dài. Nhìn xác chết không đầu của Ứng Hưng Nhiên, lại nhìn về chỗ thi thể Phạm Nhạc phía xa với lồng ngực nứt toác, cuối cùng liếc về phía khu vực bị lôi điện đan xen, đột nhiên cảm giác Khí Cụ tông lần này đúng là ăn trộm gà không được còn mất một nắm gạo.

    Ba kẻ được cung phụng kia mặt như màu đất, trong nhất thời cũng không có kế sách gì.

    Vẻ mặt của Lang Tà thì lại bình tĩnh nhìn về phía khu vực lôi điện đan chéo nhau kia, bởi vì y biết tôn giả Vô Tâm của Hợp Hoan Tông vẫn chưa chết.

    Cũng như thế, y không bỏ lại mọi việc ở đây đuổi theo Tần Liệt nói chuyện, mà an bài Phùng Dung đi trước.

    - Ba ba ba!

    Từng đường từng đường sấm sét kết lại với nhau, một lần nữa biến thành mãng xà Lôi Điện. Nhưng mà con mãng xà này rõ ràng rất nhỏ, chỉ dài ba mươi thước.

    Mãng xà Lôi Điện này quay đầu vẫy đuôi, hóa thành một mũi điện quang xé rách bầu trời, phút chốc vọt về phía Tần Liệt.

    Mũi điện quang này sau khi biến mất, tôn giả Vô Tâm một lần nữa hiện ra trước mắt mọi người, lão ta được một đóa hoa sen từ năng lượng tinh khiết thật lớn bao bọc lấy, làn da trắng bóng biến thành màu cháy đen, mắt vô thần khí, sắc mặt có chút uể oải.

    - Tôn giả Vô Tâm!

    - Tôn giả!

    - Người không sao chứ!

    Đám người La Chí Xương nhìn thấy lão ta vẫn chưa chết thì vẻ mặt đều phấn chấn.

    Ở trong mắt bọn họ Phạm Nhạc chính là nhân vật nhỏ, là người Hợp Hoan Tông dùng để lôi kéo tình cảm cùng bọn họ, chết cũng đã chết rồi, không có việc gì lớn.

    Vô Tâm lại khác, lão ta thân là Tôn giả của Hợp Hoan Tông, cường giả Như Ý cảnh , bất luận là thân phận hay địa vị cũng cao hơn Phạm Nhạc kia một bậc, cũng là nhân vật chân chính có thể thay Hợp Hoan tông ra quyết định.

    Hiện nay thế cục của đại lục Xích Lan biến hoá kỳ lạ, trên đầu bọn họ có Huyền Thiên minh và Bát Cực Thánh Điện như hai ngọn núi lớn, hơn nữa con đường Tà Minh rộng mở, Tà tộc đang từng bước xâm nhập, càng làm cho bọn họ bất an.

    Cho nên bọn họ phải dựa vào Hợp Hoan tông, nhờ Hợp Hoan tông giúp đỡ để cho Khí Cụ tông tiếp tục đứng vững.

    Mà Tôn giả Vô Tâm chính là kẻ chống lưng cho bọn họ, là sự bảo đảm cho Khí Cụ tông.

    - Ta không chết được đâu.

    Ánh mắt của Vô Tâm yêu dị, lão ta vận chuyển linh quyết từng chút một thu hoa sen bao quanh thân mình vào trong cơ thể.

    Đóa sen thật lớn kia toàn bộ bị thu vào thân thể, tinh thần của lão ta rõ ràng khôi phục không ít.

    - Tần Liệt này rốt cuộc có lai lịch gì?!

    Vô Tâm đột nhiên nhìn về phía Lang Tà.

    Lang Tà lắc đầu, lời nói lãnh đạm:

    - Ta cũng không biết.

    - Mặc kệ hắn là ai, chuyện này vẫn chưa xong đâu!

    Vô Tâm trầm giọng nói.

    Lang Tà hờ hững không nói.

    Vô Tâm thâm sâu liếc mắt nhìn Lang Tà, đứng lên có phần khó khăn, khuôn mặt bình tĩnh đi về hướng Khí Cụ tông, vừa đi vừa nói chuyện:

    - Không bao lâu nữa sẽ càng có nhiều võ giả từ Hợp Hoan tông của ta sẽ đến nơi đây, trợ lực để Khí Cụ tông chống lại Tà tộc, giúp Khí Cụ tông trở thế lực Xích Đồng, thành thế ba chân với Huyền Thiên minh và Bát Cực Thánh Điện ở đại lục Xích Lan này.

    Lang Tà khẽ nhíu mày, vẫn không nói lời nào, nhưng trong mắt lại có một tia ưu phiền.

    - Tần Liệt, rất có khí phách!

    - Tần đại ca, huynh đã trở nên hùng mạnh như vậy từ khi nào?

    - Thật lợi hại!

    Ra khỏi nơi môn đồ Khí Cụ tông tụ tập, đám người của Lăng gia tộc ào ào hoan hô.

    Lăng Phong, lăng Huyên Huyên cùng rất nhiều chàng trai thiếu nữ đều hô to gọi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì hưng phấn.

    Biểu hiện hôm nay của Tần Liệt hoàn toàn chinh phục bọn họ, khiến đám người Lăng gia tộc này từ trong mắt trong tim đều sùng bái hắn.

    Hai người Lăng Khang An và Lăng Thừa Chí mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, lơ đãng liếc mắt ra sau một cái, đều nhìn ra vẻ kinh hãi trong đáy mắt đối phương.

    Đây chính là Tần Liệt “ngu si” ở trấn Lăng gia năm đó?

    Hai người cẩn thận quan sát, phát hiện Tần Liệt bây giờ và Tần Liệt khi ở trấn Lăng Gia cả khí thế và cá tính đều khác biệt rất lớn.

    Tần Liệt đi ở phía trước, không nói chuyện, trong mắt cứ lóng lánh thứ ánh sáng kỳ lạ như đang ngẫm nghĩ cái gì.

    - Tần Liệt!

    Đột nhiên, thanh âm của Phùng Dung từ phía sau truyền đến, nàng vội vội vàng vàng đuổi tới, thét to:

    - Chờ ta với!

    Cũng vào lúc này, mãng xà Lôi Điện lại cắt ngang bầu trời, phút chốc hiện ra ở đỉnh đầu mọi người một lần nữa.

    Trong lúc mọi người kinh ngạc, mãng xà không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành hình dạng bỏ túi, hiện lên một đường ánh sáng trắng đẹp mắt, biến mất trên cổ của hắn.

    Tất cả người của Lăng gia tộc đều không ngừng hâm mộ, đều âm thầm tán thưởng.

    Ngay cả Phùng Dung vội vã chạy đến, vào lúc nhìn thấy mãng xà bay tới cũng dừng bước lại, chờ mãng xà chui vào sau cổ hắn mới tiến lên, nói:

    - Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.

    Ánh mắt Tần Liệt có chút hoảng hốt,từ từ bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, hắn thủ thế để cho Phùng Dung cùng hắn đi sang bên cạnh, sau đó nhếch miệng cười:

    - Phùng giáo quan, tìm ta có chuyện gì?

    Người của Lăng gia tộc thức thời chủ động tránh đi, để cho hắn và Phùng Dung có thể nói chuyện một mình.

    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ngươi? Ngươi bây giờ và trước kia hoàn toàn không giống nhau…

    Phùng Dung nhìn hắn, bỗng nhiên quên mất ý định ban đầu đến đây, ngược lại hỏi ra nghi hoặc sâu kín ở trong lòng.

    - Có gì không giống?

    Tần Liệt cười hắc hắc nói.

    - Ngươi trước kia, tuy rằng lúc bị dồn ép... cũng sẽ dữ tợn, nhưng phần lớn thời gian đều bị động chấp nhận tất cả, rất trầm ổn điềm tĩnh, không chủ động gây chuyện thị phi. Đối với mọi chuyện, ngươi đều thích ứng trong mọi tình cảnh, tương đối bình thản, với ngôi vị Tông chủ Khí Cụ tông không hề muốn tranh giành, mấy lần cự tuyệt, dường như không có dục vọng đối với quyền thế...

    Phùng Dung cẩn trọng nói ra cảm giác của chính mình:

    - Nhưng bây giờ ngươi trở nên vô cùng chủ động, trở nên... trở nên tràn ngập tự tin, còn... ánh mắt của ngươi dã tâm bừng bừng, liều lĩnh ngang ngược. Ta có thể nhìn ra, lần này ngươi không cần ngôi vị tông chủ Khí Cụ tông, thật sự không phải vì không có dục vọng, mà trái lại là ngươi... cảm thấy Khí Cụ tông quá nhỏ bé, không chứa nổi ngươi, cảm thấy chướng mắt nên mới buông tay ra đi phải không?

    - Tâm tư của nữ nhi quả nhiên tinh tế.

    Tần Liệt vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp chỏm đầu của Tống Đình Ngọc, nàng đang đứng dưới một thân cây bên cạnh, đang giương lỗ tai nhỏ lên nghe lén.

    - Nhưng mà...

    Hắn cố ý thay đổi câu chuyện, hạ thấp giọng, đợi đến lúc hai người Phùng Dung và Tống Đình Ngọc vẻ mặt càng chăm chú, tập trung lắng nghe, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng:

    - Tống Đình Ngọc!

    Tiếng kêu như rồng thét hổ gầm của hắn khiến cho vẻ mặt của Phùng Dung kinh sợ, còn Tống Đình Ngọc ở xa xa cũng nhịn không nổi, phải bịt lỗ tai mà hét lên thất thanh.

    - Tần Liệt! Ngươi là tên khốn kiếp!

    Lỗ tai củaTống Đình Ngọc vang tiếng ù ù, trong nhất thời không thông, cái gì cũng không nghe thấy.

    Lúc này Phùng Dung này mới nhận ra đại tiểu thư của Huyền Thiên Minh trốn ở bên cạnh dỏng lỗ tai nghe lén, nhìn thấy Tống Đình Ngọc vô cùng diễm lệ bị trò đùa quái ác của Tần Liệt làm kinh động đến mặt hóa xanh đỏ đen trắng, nàng nhịn không được bật cười, hờn dỗi trừng mắt nhìn Tần Liệt liếc một cái, mắng:

    - Đúng là tiểu tử vô lại!

    - Tống đại tiểu thư đừng nghe lén, đi tìm chuyện khác mà làm đi thôi.

    Tần Liệt cười to nói.

    - Tần Liệt! Ngươi nhớ kỹ cho ta!

    Tống Đình Ngọc dậm chân mắng to, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi, rời khỏi khu vực nói chuyện.

    Nàng ta vừa rời khỏi, nụ cười trên mặt Tần Liệt thình lình vụt tắt, bình tĩnh nói:

    - Thời điểm Lăng gia ở Thất Sát Cốc hai lần bị bức bách, Huyết Mâu đang làm gì? Cô đừng nói với ta là Huyết Mâu không biết việc này?

    Phùng Dung sửng sốt, chợt cười chua xót nói:

    - Huyết Mâu đương nhiên biết. Lần đầu tiên, là Huyết Mâu bức bách Ứng Tông chủ buộc ông ta thay mặt Khí Cụ tông tỏ thái độ, nếu như không có chúng ta yêu cầu, ngươi cho là lần đầu Ứng Hưng Nhiên sẽ tạo áp lực đối với Thất Sát Cốc sao?

    - Lần thứ hai, thời điểm Thất Sát Cốc ép Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên làm thiếp, gả cho cho hai người kia, Huyết Mâu lại làm gì?

    Tần Liệt hỏi lại.

    Hắn biết rõ, Huyết Mâu chính là con mắt của Khí Cụ tông, bên ngoài phát sinh nhiều chuyện đều là Huyết Mâu biết trước nhất, từ đó mà báo cho trưởng lão nội tông và các bậc cung phụng biết.

    Ứng Hưng Nhiên và tam Đại cung phụng không lo chuyện của Lăng gia, hắn có thể hiểu được bởi vì bọn họ chính là loại người này.

    Nhưng mà Huyết Mâu nếu cũng thờ ơ, không đếm xỉa đến những việc hắn đã làm vì Khí Cụ tông, mặc kệ chuyện của Lăng gia không lo, hắn thật không thể chấp nhận.

    - Lần thứ hai, Huyết Mâu bọn ta cũng muốn Ứng Tông chủ tỏ thái độ, nhưng lần này không thể như mong muốn.

    Phùng Dung cười gượng.

    - Bởi vì tôn giả Vô Tâm cùng Phạm Nhạc của Hợp Hoan tông đến đây. Sau khi Vô Tâm đến, Ứng Tông chủ và ba vị Đại cung phụng có thêm sức mạnh, đối với yêu cầu của Huyết Mâu không quá để ý. Sau khi Vô Tâm, Phạm Nhạc đến, Huyết Mâu vì đề phòng tông môn sẽ xuất hiện biến cố, nhất thiết phải luôn luôn đề phòng, không cách nào dành thời gian cho việc khác, không thể phái người đi Thất Sát Cốc giống như Sâm La điện dẫn Lăng gia rời đi. Huống chi, Ứng Hưng Nhiên dù sao mới là tông chủ, Huyết Mâu không có quyền, cũng không có cách nào thay thế y cho phép Lăng gia vào Khí Cụ tông.

    Sắc mặt của Tần Liệt có chút trở lại bình thường.

    Phùng Dung lại nói:

    - Thời gian đó, Phạm Nhạc hoành hành không kiêng kỵ, ngay cả Đường Tư Kỳ cũng bị ép rời khỏi, nếu tỷ muội Lăng gia quả thật đến, cũng chưa chắc là chuyện tốt.

    Tần Liệt lắc lắc cái cổ cứng ngắc, vẻ mặt trầm tĩnh lại, khẩu khí cũng tùy ý:

    - Ứng Hưng Nhiên dù sao đã chết, Khí Cụ tông phải đề cử tông chủ mới, ta thấy Đường Tư Kỳ cũng rất thích hợp vị trí đó.

    Phùng dung ngẩn ra, liếc mắt nhìn Tần Liệt thật sâu, nói:

    - Ngươi nhất định phải giết Ứng Hưng Nhiên, lại không chịu lần nữa chấp chưởng Khí Cụ tông, bỏ trống vị trí này thêm một lần... Vốn dĩ là lót đường vì nàng ta à?

    Tần Liệt nhếch miệng cười to:

    - Phùng giáo quan đúng là sáng suốt hơn người.
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.