Tiên Hiệp Luyện Kiếm - Vong Ngữ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,831
    Luyện Kiếm
    Tác giả: Vong Ngữ
    Chương 1: Quỷ sự Đàm Châu.

    Dịch + Đề tự: Độc Hành
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới thiệu:


    Vì kiếm, nhiều kẻ bỏ qua gia đình và sự nghiệp, vì việc nghĩa không chùn bước.
    Vì kiếm, nhiều kẻ đánh mất đi lý trí, sa vào địa ngục.
    Phong vân nổi lên, linh kiếm sinh ra, vì kiếm mà sinh, vì kiếm mà chết.
    Thiếu niên Luyện Kiếm Sư ngang trời xuất thế. Dị hỏa dung thân, trở thành Luyện Kiếm Tông Sư.
    Hắn rèn ra lưỡi kiếm sắc bén nhất từ xưa tới nay, vượt qua mọi chông gai, đi tới luyện kiếm đỉnh phong.







    Đàm Châu quỷ sự ra liên tiếp
    Nhân mạng tựa hồ như cỏ cây

    Đại Tấn quốc, có một dãy núi màu xanh kéo dài qua ranh giới huyện Đàm Châu.

    Bởi vì thế núi uốn lượn, từ xa nhìn lại giống như Thanh Ngưu quỳ xuống đất, nên được mọi người gọi là "Phục Ngưu sơn".

    Giờ phút này đang vào mùa mưa giữa hè, toàn bộ dãy núi được bao phủ trong một mảnh mưa bụi bát ngát, phảng phất bức tranh thuỷ mặc hơi mờ, thiên địa giao hợp, một mảnh mông lung.

    Trong một chỗ khe núi rộng lớn dưới Phục Ngưu Sơn, có một dòng suối rộng hơn một trượng từ trong núi uốn lượn chảy ra, bởi vì mưa liên tục mấy ngày, lưu lượng nước so với ngày thường lớn hơn rất nhiều, nước suối nhìn cũng đục ngầu.

    Hơn vạn bách tính khoác áo tơi, người dính đầy bùn, đang đi dọc theo đường núi cạnh dòng suối chậm chạp tiến lên thượng du, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mỏi mệt.

    Đi theo đám người còn có rất nhiều dê bò súc vật, chúng vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cúi đầu nhai mấy ngụm cỏ ven đường, uống mấy ngụm nước đọng trong vũng bùn, mảy may không cảm giác được các chủ nhân đang lo nghĩ và mệt rã rời.

    Hai bên đội ngũ khổng lồ này, cứ cách một đoạn lại có một số binh lính tay cầm binh khí, vừa hộ vệ an toàn cho bách tính, vừa thúc giục tăng tốc lên, thỉnh thoảng còn phải hỗ trợ ép gà vịt súc vật chạy loạn trở về đội ngũ.

    Phía trước đoàn người, có một đội kỵ binh mang áo giáp màu đen, thân hình từng người thẳng tắp, nhìn thập phần khôi ngô hữu lực.

    Một người trong đó tay cầm một cây cờ lớn, phía trên viết một chữ "Thiết" bắt mắt.

    Đi tới một cánh rừng rậm rạp, một nam tử hắc giáp cao lớn cầm đầu đám kỵ binh giơ lên một nắm tay, ra hiệu đội ngũ tạm dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.

    Dân chúng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhao nhao tụ tập lại một chỗ, trốn vào trong rừng rậm.

    Một lão hán goá vợ người khoác áo tơi bện rơm rạ, dẫn năm con dê của mình cũng chạy tới dưới một gốc cây hoè, lão chui vào trong bầy cừu, co quắp tìm một chút hơi ấm.

    Nhưng không ngờ, lão vừa tiến vào, một con dê trong đó liền kêu be be một tiếng, thủng thỉnh đi vào chỗ trong rừng sâu.

    Lão hán đứng dậy mắng một câu, vội vàng đuổi theo.

    Chỉ thấy con dê kia đi tới trước một gốc cổ thụ, chần chờ không tiến lên, kêu be be không thôi.

    "Phốc" một tiếng.

    Cây cổ thụ quỷ dị run lên, lớp vỏ khô nứt bên ngoài bỗng nhiên có từng đạo ngũ thải quang mang xuyên suốt ra, đồng thời càng ngày càng sáng, trong chốc lát hóa thành một đoàn quang cầu chói mắt.

    "A! Thần Tiên hiển linh a. . ."

    Lão hán lúc đầu khẽ giật mình, tiếp theo run rẩy đi ra phía trước, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu lên.

    Bách tính chung quanh nghe tiếng, nhao nhao nhìn lại bên kia, khi nhìn thấy rõ tình huống, cũng đều chạy tới, từng người từng người quỳ xuống lạy, lớn tiếng kêu lên.

    Nhưng đúng vào lúc này, khắp nơi trong rừng rậm có từng đoàn từng đoàn ngũ thải hào quang sáng lên, cơ hồ bao vây tất cả bách tính vào trong.

    Tên nam tử cao lớn cầm đầu kia thấy vậy, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh nghi, vội vàng phân phó thuộc hạ bên cạnh:

    "Có gì đó không ổn, lập tức truyền lệnh, rời khỏi chỗ này!"

    Kết quả gã còn chưa dứt lời, dị biến phát sinh!

    Nơi chân trời xa đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, phảng phất sấm rền mùa xuân, lại tựa hồ có cự thú gì đó đang nhanh chóng tới gần.

    Nam tử cao lớn kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại hướng đó.

    Chỉ thấy mặt đất bị chấn động, một cỗ cuồng phong tối tăm mờ mịt mang theo vô số đá vụn bùn đất phảng phất sóng lớn cuồn cuộn xoắn tới, trong giây lát đã đến bên cạnh rừng cây.

    "Cứu mạng "

    "Chạy mau "

    . . .

    Trong tiếng kêu gào thê thảm của mọi người, cuồng phong lật tung mảng lớn cây rừng, vô số nhánh cây núi đá vỡ nát ra bay tứ tung, đánh cho bách tính trong rừng vội vàng không kịp chuẩn bị máu thịt be bét, rú thảm không thôi.

    Trong rừng rậm hỗn loạn tưng bừng, tàn cây đoạn nhánh và cát bụi bùn đất cuốn chung một chỗ, quấy đến không thể thấy được cảnh vật chung quanh.

    "Nhanh, đi cứu người. . ." Nam tử cao lớn chống đỡ cuồng phong, lớn tiếng la lên.

    Kỵ binh mặc hắc giáp dưới trướng gã lập tức tung người xuống ngựa, chống đỡ cuồng phong, gian nan phóng vào phía trong rừng rậm.

    Đúng lúc này, những ngũ thải hào quang trong rừng rậm kia đột nhiên nhao nhao lóe lên, hóa thành một mảnh huyết quang đỏ thẫm, bao phủ trọn phiến rừng rậm vào trong.

    Lúc huyết quang bao phủ xuống, có người bắt đầu hét thảm lên, chỉ thấy huyết nhục trên thân mọi người bắt đầu hoà tan lấy mắt thường có thể thấy được, lộ ra từng cây xương cốt trắng hếu.

    Lập tức trong rừng rậm vang lên tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm không ngừng, nhưng một lát sau thanh âm im bặt lại, chỉ để lại từng bộ xương khô trắng hếu, dưới cuồng phong quét qua, nhao nhao biến thành bột mịn.

    Nam tử cao lớn bên cạnh rừng rậm nhìn thấy hết thảy, lạnh cả người, khóe mắt muốn nứt ra.

    Bên người gã treo lơ lửng trường kiếm màu trắng bạc, bỗng nhiên phát ra trận trận tiếng rung, sáng lên quang mang trắng lóa như tuyết, miễn cưỡng bảo vệ xung quanh gã, đỡ được huyết quang từ trong rừng cuốn ra.

    Nhưng mà sau một khắc, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, thân kiếm đột nhiên run lên đứt gãy ra.

    Nam tử cảm thấy khí huyết quanh thân cuồn cuộn, ý thức bắt đầu mơ hồ, dù có bạch quang của thân kiếm che chở, làn da trên người gã cũng tự băng liệt mở ra mấy chục vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra cuồn cuộn, khuôn mặt thoáng trở nên trắng bệch một mảnh.

    Dưới sự kinh hoàng, gã vội thúc vào bụng ngựa, thúc giục chiến mã chạy như điên về phía trước, bỏ lại sau lưng một mảnh huyết vụ.

    Đến lúc cuồng phong trong trong rừng rậm tiêu hết, huyết quang không thấy nữa, mặt đất cũng biến thành một mảnh hỗn độn.

    Nhưng mà, những dê bò súc vật và gà vịt chim chóc kia đều không việc gì, vô chủ quanh quẩn tại chỗ đó.

    Chỉ là chủ nhân của chúng, mấy vạn bách tính và các kỵ binh mặc hắc giáp kia, tất cả đều đã biến mất không thấy.

    . . .

    Sau mười ngày, ngay giữa ban trưa.

    Một chỗ bên ngoài cách Đàm Châu thành hơn năm mươi dặm, có một mảnh ruộng đất diện tích cực lớn, phía trên là dây leo cây cỏ lan tràn, trồng một mảng lớn dưa hấu xanh rờn. Một lão hán đen đúa trong trang phục nông phu tay nắm một cái cuốc cán gỗ liễu, đào ra từng khe rãnh trong bãi cát dọc theo bờ ruộng dây leo sinh trưởng.

    Đoạn thời gian trước liên tục mưa, làm cho mương thoát nước trong ruộng đều hỏng mất, nếu không sửa kịp, lại một trận mưa đến thì nước sẽ đọng trong ruộng, đến lúc đó dưa hấu còn chưa trưởng thành sẽ bị ngâm nát.

    Lão hán dỡ mũ rơm rách trên đầu lên, mắng một câu thời tiết quỷ, đột nhiên cảm giác được cái trán hơi ngứa, tưởng rằng nóng đến đổ mồ hôi, liền kéo khăn lau mặt cũ nát vắt trên cổ lên lau trên trán.

    Nhưng mà, tay của lão vừa mới nắm khăn mặt, thân thể không tự chủ được cứng đờ tại chỗ, không cách nào động đậy.

    Trên mặt lão hán hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng há lên, lại không phát ra được nửa điểm thanh âm.

    Đúng lúc này, trên trán của lão bỗng nhiên hiện ra một sợi tơ hồng.

    Chỉ thấy trên tơ hồng sáng lên huyết quang, ở trong da thịt phân liệt ra, ngạnh sinh nứt ra hai bên.

    Hai mắt lão hán trợn trừng lên, tiếp theo tròng trắng mắt lật một cái, triệt để mất đi thần thái, vẻ hoảng sợ trên mặt cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, trở nên một mảnh đờ đẫn.

    Da thịt trên trán lão phân liệt ra, một con mắt màu đỏ như máu lớn chừng trái nhãn từ bên trong lồi ra.

    Chỉ thấy nó xoay tít, nhìn bốn phía một lát, bỗng nhiên "Phốc" một tiếng, bay thẳng ra khỏi trán.

    Phía sau nó còn kéo theo từng tia từng sợi sợi tơ màu bạc, như từng sợi tóc mỏng manh, dính với da thịt trên trán lão hán.

    Theo con mắt huyết hồng bay vào không trung, sợi tơ màu bạc dày đặc kia bị lôi ra bên ngoài cơ thể, hóa thành một đoàn hào quang màu bạc, bao phủ ở xung quanh.

    Thân thể lão hán bắt đầu khô quắt lại lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, cuối cùng hóa thành một nắm bụi đất, rơi vào trong ruộng dưa.

    Con mắt huyết hồng dưới ngân quang bao phủ, treo ở trên không trung chậm rãi chuyển động, nhìn về hướng Đàm Châu thành.

    Chỉ thấy trên đó bỗng nhiên lóe lên ngân quang, biến mất tại chỗ không thấy, tiếp theo một cái chớp mắt đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng.

    Cứ vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi đi xa biến mất không thấy gì nữa.

    . . .

    Cùng một thời gian.

    Bên ngoài Đàm Châu thành, bờ La Phù Giang.

    Một chiếc thuyền Ô Mộc đang dần dần tiến lên trên sông.

    Đầu thuyền mơ hồ đứng đấy một tên nam tử, lưng gã đưa về một bên bờ, tay chống sào dài, đẩy thuyền Ô Mộc đi dọc theo dòng sông.

    Bên bờ đứng ngơ ngác một thân ảnh nữ tử xinh đẹp nhỏ nhắn xinh xắn, nàng nhìn thuyền Ô Mộc dần dần biến mất tại nơi xa trong hơi nước, khuôn mặt vốn căng thẳng bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt hốc mắt hơi đỏ lên.

    "Ngươi vì sao không quan tâm để ta đi cùng ngươi. . ." Nàng có chút u oán lẩm bẩm nói, chỉ là thanh âm thấp chỉ có mình nàng có thể nghe được.

    Nữ tử đáng yêu đưa mắt nhìn thuyền Ô Mộc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới ảm đạm quay người lại, đi được mấy bước, nàng đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung, nghi ngờ nói: "Đó là cái gì. . ."

    Chỉ thấy vầng trăng tròn treo trên bầu trời bỗng nhiên mơ hồ một trận, trong thoáng chốc có một chùm sáng ngân bạch từ trong đó tách rời ra, lấp loé như sao dày đặc, chớp sáng tối bay lượn tới bên này.

    Càng tới gần, thấy càng rõ ràng, bên rìa chùm sáng màu bạc kia mơ hồ không rõ, tựa hồ có vô số xúc tu thật nhỏ đang run lên bần bật.

    Đúng lúc này, phía trên chùm sáng bỗng nhiên lóe lên ánh bạc, lộ ra một con ngươi màu đỏ lòm, từng tia từng sợi sợi tơ màu bạc từ trên đó bỗng nhiên kéo dài ra, như một mảnh sao chổi kéo theo đuôi dài nhỏ, bắn nhanh tới phía nữ tử bên này.

    Nữ tử xinh đẹp thấy vậy, trên thân loé lên bạch quang, mũi chân chạm trên mặt đất một cái, thân hình cấp tốc lui ra sau mấy chục trượng, vạch ra trên mặt nước La Phù Giang liên tiếp gợn sóng, đứng trên lòng sông.

    Nhưng ngay lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.

    Sợi tơ màu bạc nhìn như bay thẳng đến kia, bỗng nhiên ở giữa không trung bẻ ngược một cái, ngưng tụ lại một chỗ, như một con đại mãng màu trắng trong nháy mắt xông về nữ tử, lập tức bao phủ nàng vào giữa.

    Theo "Ào ào" một tiếng dị hưởng truyền đến, một mảng lớn sóng nước màu trắng từ bốn phương tám hướng cuốn đến kẹp lấy nàng.

    Nhưng mà nàng chẳng những không bị sợi tơ màu bạc ép vào đáy sông, ngược lại hai chân không thấy nữa, cả người phiêu phù, rời khỏi mặt sông.

    "Ồ. . ." Trong miệng nàng phát ra một tiếng nghẹn ngào thống khổ.

    Từng sợi tơ bạc quấn quanh lên, như là kén tằm bao vây toàn bộ cơ thể nàng, chỉ còn lại cái đầu trần trụi bên ngoài.

    Nàng cảm thấy, thân thể bị một cỗ lực lượng vô hình gắt gao trói buộc, căn bản không thể nào động đậy.

    Nhưng vào lúc này, sợi tơ màu bạc khác ở con ngươi màu đỏ lòm kia, bỗng nhiên loé lên huyết quang, bay nhanh tới phía nàng. Nữ tử xinh đẹp vạn phần hoảng sợ tùy ý bị con mắt kia đập ầm ầm tại mi tâm nàng.

    "A. . ." Một cỗ đau nhức kịch liệt tê tâm liệt phế truyền tới, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng lớn.

    Chỉ là trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, tiếng kêu của nàng liền im bặt lại.

    Chỉ thấy ngay chỗ mi tâm, huyết quang cuồn cuộn như dòng suối, con mắt huyết hồng kia chậm rãi chìm vào trong đó, dần dần chui vào.

    Mà theo sát phía sau, tất cả sợi tơ màu bạc quấn quanh cơ thể nàng, cũng bắt đầu nhanh chóng co vào, liều mạng tụ tập cùng đoàn huyết quang kia, chui vào trong đó.

    Đoàn huyết quang kia dung hợp một chỗ với sợi tơ bạc, chợt lóe lên, liền hoàn toàn biến mất không thấy. Nữ tử vốn bị trói buộc đột nhiên buông lỏng, cả người lảo đảo một cái, lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.

    Tất cả dị trạng chỗ mi tâm đều biến mất, chỉ là từ trống rỗng nhiều thêm ra một vết màu đỏ giống như bông hoa.

    Mà thần thái trong đôi mắt nàng bỗng dưng ảm đạm, giây lát sau lại phát sáng lên, chỉ là chỗ sâu trong ánh mắt tựa hồ nhiều thêm cái gì đó.

    "Đã phát hiện mục tiêu, ấn ký chưa kích phát. . ."

    Nữ tử kia bỗng nhiên quay người, nhìn về phía hạ du La Phù Giang, đờ đẫn nói một câu.

    Nói xong, khóe miệng nàng chậm rãi nhếch lên, lúm đồng tiền trên mặt hạ xuống một chút, lộ ra vẻ tươi cười hơi cứng ngắc.

    Khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, trong hốc mắt của nàng, lại có hai hàng nước mắt lăn xuống, căn bản không ngừng được.


     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,831
    Luyện Kiếm
    Tác giả: Vong Ngữ
    Chương 2: Kịch chiến đại mạc

    Dịch + Đề tự: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Trong sa mạc khô cằn oi bức
    Hai cao thủ kịch chiến với nhau


    Một tháng sau.

    Ở giữa biên giới hai nước Tấn Việt, Táng Tiên sa mạc ở phía nam đại lục.

    Lúc này đang có bão cát tàn phá bừa bãi.

    Cát vàng mênh mông bị vòi rồng cuốn lên trời cao, giống như vô số đầu Cự Long dữ tợn du tẩu bốn phía, xa xa nhìn lại, cát bay đá chạy, che khuất cả bầu trời, tựa như sóng lớn quay cuồng mãnh liệt.

    Giữa phương thiên địa này chỉ có thể nghe tiếng vang ù ù cuồn cuộn, thiên hôn địa ám, hoàn toàn không thể nào thấy rõ vật, đúng là cảnh tượng đáng sợ ngày tận thế.

    Không biết qua bao lâu, cuồng phong dần dần vơi bớt, biển cát trở về yên tĩnh.

    Kiêu dương treo trên bầu trời, thiêu đốt cát vàng vạn dặm.

    Mặt đất bốc lên sóng nhiệt, khô nóng không gió, tựa hồ trận bão doạ người lúc trước chưa bao giờ xảy ra.

    Dưới một tảng đá lớn bị gió cát ăn mòn, có một mảnh râm mát khó có được.

    Hai con Sa Tích (rắn mối) nằm ở trong râm mát, ngay chỗ cổ da xoè màng ô dựng thẳng lên, quai hàm phồng lên, giống như đang hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh sau một kiếp nạn. Đột nhiên, các Sa Tích mở chân phi tốc nhảy ra, tựa như bị chấn kinh. Ngay chỗ bóng râm vừa rồi bọn chúng cư trú, cát mịn lưu động, một cánh tay bỗng nhiên thò lên.

    Bàn tay nửa nắm hướng lên trên, chỗ hổ khẩu và trong lòng bàn tay kết thành một tầng vết chai sạn.

    Trên cát chảy nổi lên từng cơn sóng gợn, dựa vào cánh tay chèo chống, cuối cùng từ trong đám cát nhô ra một cái đầu người.

    Cự thạch này cũng không biết đã đứng sừng sững trong sa mạc này bao nhiêu thời đại, mặt ngoài đã bị ăn mòn tràn đầy lỗ nhỏ, phảng phất một khối cây khô mục nát đến cực điểm, lại ngoan cường ngăn trở không ít bão cát cho thân người bên dưới, khiến cho hắn không bị chôn quá sâu, cũng tránh cho hạt cát nóng bỏng nướng thành thịt khô.

    Mí mắt người này khép kín, trên khuôn mặt dính đầy hạt cát, mơ hồ thấy được một ít vết thượng nhỏ bé khô cạn, bờ môi trắng bệch nứt nẻ mím chặt.

    Hai mắt hắn thử mở ra một khe nhỏ trước, một tay che ánh sáng, sau khi thích ứng với tia sáng, lúc này mới lấy tay chống đỡ ngồi thẳng người lên, trong miệng thở phào một cái.

    Theo cát vàng trên thân hắn rơi xuống, lộ ra một thân áo vải màu nâu lam lũ, trên đai lưng cài một thanh trường kiếm dài khoảng hai thước.

    Đây là một thiếu niên có khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trưởng thành có góc cạnh cũng đã ẩn ẩn hiện lên mấy phần nam tử, một đầu tóc dài đen như mực dính đầy bụi cát buông xoã sau lưng, chỉ dùng một sợi dây đai đỏ buộc ở sau ót, da thịt trên thân hơi ngăm đen, cánh tay thân eo cơ bắp đường cong rất rõ ràng, nhìn có chút cường tráng.

    Hắn đứng dậy, nheo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại phương tây, hai nắm đấm buông xuống trên cánh tay không khỏi nắm chặt lại một chút.

    Giống như bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, thần sắc hắn trở nên vô cùng khẩn trương, vội vàng đưa tay mò vào trong ngực, tìm tòi một trận, sau đó lấy ra một cái túi thơm hình kiếm.

    Quần áo trên người hắn đã rách nát, túi thơm trong tay kia lại hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả vết bẩn cũng không dính bao nhiêu.

    Thần sắc thanh niên dừng một chút, mới hơi yên lòng lại.

    Hắn nắm thật chặt đai lưng, sau đó mở rộng bước chân, từng bước từng bước tiến lên phía trước.

    Bầu trời xanh không mây, cồn cát chập chùng, giữa một đường thiên địa, thân ảnh thanh niên nhỏ bé cô độc kia dần dần tiến lên từng bước.

    Không biết đi được bao lâu, thanh niên cảm thấy cuống họng nóng bỏng đau rát, hai chân càng ngày càng nặng, phảng phất có người túm lấy chân của hắn, muốn hắn vĩnh viễn lưu lại vùng sa mạc này. Nhưng hắn mảy may không có ý dừng lại nghỉ ngơi, vẫn như cũ cắn chặt răng, từng bước từng bước đi tới phía trước.

    Mà thỉnh thoảng nhấc lên trận trận cuồng phong cuốn theo cát vàng, gào thét tới lui, khiến cho con đường phía trước càng trở nên khó đi hơn.

    Đúng vào lúc này, thanh niên kia đột nhiên dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng phía trước bị màn cát che đậy.

    Chỉ thấy cách mấy chục trượng phía trước, cuồng phong dần dần thu lại, cát bụi lắng xuống, một vài cồn cát cao vài trượng dần dần hiện rõ đập vào mi mắt, mà trên cồn cát này, thình lình đứng vững một trung niên cự hán.

    Người này ước chừng ba mươi tuổi, thân cao gần trượng, mặt ngựa mày trọc, quần áo dính đầy cát bụi có chút rách rưới, khiến cho có bắp toàn thân lồi ra như ẩn như hiện, ở sau lưng gã, còn đeo một thanh cự kiếm không vỏ cao cỡ một người.

    Cự hán dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chặp thanh niên kia. Đột nhiên, mặt mày gã méo mó, trở tay rút cự kiếm phía sau ra, trong tay kia chẳng biết lúc nào nhiều ra một tấm phù lục màu lam như mưa lất phất, "Phốc" một tiếng đập vào trên cự kiếm, một đoàn lam quang lóe lên chui vào thân kiếm, khiến cho mặt ngoài cự kiếm nổi lên một tầng lam mang.

    "Thiết Kiên, để mạng lại!"

    Ngay sau đó, một chân cự hán giẫm mạnh xuống đất, cả người biến thành một cơn gió lớn đánh thẳng đến thanh niên.

    "Tên thứ mười tám."

    Thanh niên được gọi là Thiết Kiên kia, bờ môi khô nứt thấp giọng tự nói một tiếng.

    Chỉ thấy hắn cũng rút trường kiếm bên hông ra, há miệng phun lên một ngụm tinh huyết, mặt ngoài trường kiếm lập tức nổi lên một tầng huyết quang nhàn nhạt.

    Cơ hồ ngay lúc đó, một tay khác của hắn vẽ trong hư không thật nhanh, trong chốc lát, hai viên hoả cầu lớn chừng quả đấm nổi lên, tiếp theo bàn tay có chút thuần thục giương lên.

    "Phốc" "Phốc" hai tiếng. Hai viên hỏa cầu lập tức bay nhanh đến cự hán mặt ngựa.

    Trong mắt cự hán lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ thanh niên nhìn hư nhược sắp đứng không vững, vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy, nhìn khí thế ngược lại còn mạnh hơn mấy phần so với mình.

    Đang cân nhắc, thân hình cự hán vẫn mảy may không ngừng, không nói hai lời nhấc cự kiếm trong tay lên, thân kiếm lập tức toả ra kiếm khí màu xanh lam chói mắt, đón đỡ chém một cái tới phía trước.

    Kết quả hai viên hỏa cầu nhìn như bay tới thẳng tắp kia, lại đột nhiên rẽ sang hai bên, bay theo hai đường vòng cung lách qua phong mang cự kiếm, đánh tới hướng cự hán mặt ngựa.

    Cự hán thấy vậy, mắt lộ hàn quang, cự kiếm trong tay linh xảo cực kỳ đột nhiên lắc một cái, cực nhanh chém một cái ra hướng hai bên.

    Lập tức hai đạo kiếm quang màu lam gần như đồng thời cuốn ra, phân biệt nghênh đón hai viên hỏa cầu.

    "Ầm ầm" hai tiếng nổ bạo liệt vang lên!

    Hai viên hỏa cầu chạm đến kiếm quang liền nhao nhao vỡ ra, biến thành hư ảo, mà hai đạo kiếm quang hơi ảm đạm vẫn bay ra sau hơn một trượng, lúc này mới tiêu tán ra.

    Cùng lúc đó, thân hình cự hán mặt ngựa đã vọt tới trước mặt Thiết Kiên, sắc mặt dữ tợn lóe lên, huy kiếm đánh xuống.

    Thiết Kiên lúc này đã không kịp dùng trường kiếm trong tay nghênh kích, chỉ thấy thân hình hắn lảo đảo một cái ngã ngửa trên mặt đất, thuận thế lăn mình một cái, hiểm hiểm khó khăn tránh thoát một kiếm đối diện đánh xuống, một bàn tay lại bất động thanh sắc giấu sau lưng, năm ngón tay chăm chú bắt quyết một cái.

    Thân hình cự hán mặt ngựa mở ra, như quỷ mị nhanh chóng tiến đến gần, cự kiếm trong tay lần nữa khẽ động, bổ thẳng xuống Thiết Kiên đã ngã trên mặt đất.

    Không ngờ, tay phải Thiết Kiên giấu sau lưng đột nhiên vung ra, một nắm cát vàng bao lấy nhàn nhạt diễm mang, hóa thành một đạo phi tiễn, bắn lên trên.

    Khoảng cách gần như thế, cự hán mặt ngựa căn bản không kịp thu thế, dưới tình thế cấp bách một tay áo khác hất lên, đỡ được hơn phân nửa cát vàng, nhưng vẫn có không ít rơi trên mặt gã.

    Những hạt cát vàng này, mỗi một hạt đều giống như hạt sắt bị nung đỏ, lập tức đốt khuôn mặt ngựa của cự hán da tróc thịt bong, máu thịt be bét, trong miệng gã hét thảm một tiếng.

    Thiết Kiên giờ phút này lại xoay người nhảy lên như cá chép nhảy, trường kiếm trong tay đột nhiên lắc một cái, như thiểm điện chém một phát, một đạo huyết sắc kiếm ảnh như rắn ra khỏi hang, thẳng đến vị trí yếu điểm tim ở ngực trái cự hán.

    Ngay lúc mũi kiếm cách ngực đối phương chưa đến nửa thước, cự hán bỗng nhiên cầm cự kiếm trong tay quét ngang, ngăn trước người, thân kiếm rộng nửa thước loé lên lam quang.

    "Keng" một tiếng giòn vang.

    Trong lưỡng sắc quang mang lam đỏ va chạm, trường kiếm Thiết Kiên toé lên vài tia hoả tinh, bị cự kiếm chấn đến văng ra.

    Thiết Kiên một kích không thành, khí thế lao tới trước không chút do dự thu lại, xoay người một cái liền lui về sau.

    "Lão tử xé xác ngươi!"

    Cự hán mặt ngựa không quan tâm sự đau nhức nóng bỏng kịch liệt trên mặt, hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vẫn còn cách đầu lâu Thiết Kiên không xa, hung hăng chém chéo xuống.

    Lưng Thiết Kiên hướng về phía cự hán, tựa hồ đã sớm có chủ ý, thân hình nhún xuống, một chân mạnh mẽ dùng sức, cả người cơ hồ sát mặt đất bắn ra đi hơn một trượng, tiếp theo quẹo hướng thật nhanh, lẻn đến ngoài mấy trượng mới ngừng lại được.

    Thời khắc này lồng ngực Thiết Kiên chập chùng, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.

    Hắn mặc dù né tránh cự hán trở tay một kích, nhưng dây cột tóc màu đỏ trên đầu lại bị mũi kiếm bổ trúng, giờ tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.

    Thiết Kiên một đường đi tới, vốn đang bị thương, vừa rồi liên tiếp thi triển thủ đoạn đã tiêu hao tuyệt đại bộ phận thể lực còn sót lại, cuối cùng chiêu thân pháp bảo mệnh này càng làm cơ bắp hai chân gánh phụ tải quá lớn.

    Lúc này pháp lực trong cơ thể hắn còn lại không nhiều, tình thế càng có vẻ không ổn.

    Thiết Kiên thở sâu một hơi, để thân thể thả lỏng một chút, hắn cầm trường kiếm trong tay nhấc lên, mũi kiếm chỉ về đằng trước, bày ra tư thế một kích liều mạng.

    "Tiểu tử ngươi đúng là mệnh cứng rắn, không chỉ chống nổi bão cát mấy ngày trước, còn có thể kiên trì dưới tay ta đến giờ, thật khiến người bội phục a."

    Cự hán mặt ngựa thấy thế cũng không nóng lòng tiến lên tấn công, mà lật tay lấy ra phù lục vỗ lên trán, thanh quang lóe lên làm thương thế trên mặt gã ngừng lại, sau đó đột nhiên mặt lộ vẻ dữ tợn gào thét.

    "Bất quá ngươi cho rằng chỉ bằng dáng vẻ ngươi bây giờ, còn có thể chạy thoát khỏi tay ta sao? Ta thấy ngươi không bằng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, đỡ phải bị đau khổ a."

    "Hắc hắc, những kẻ lúc trước chết trên tay ta cũng nói như vậy đấy." Thiết Kiên nghe vậy, cười lạnh một tiếng, mở miệng chế giễu.

    "Muốn chết!"

    Cự hán nghe vậy trán nổi gân xanh, không nói thêm nữa xông lên phía trước, thân hình chưa rơi xuống, cự kiếm trong tay đột nhiên từ trên hư không bổ xuống, lập tức một đạo kiếm quang màu lam dài chừng một trượng chém ra, bao phủ thân hình Thiết Kiên phía dưới.

    Thiết Kiên cắn răng một cái điên cuồng rót pháp lực thể nội vào trường kiếm trong tay, tiếp theo tay cầm kiếm vung lên, trường kiếm lập tức đại phóng huyết sắc, tựa như một đạo huyết hồng nghênh đón.

    "Keng" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, quang mang hai màu lam và máu bạo liệt ra.

    Thiết Kiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay lại bị chém thành hai đoạn.

    Đối mặt cự kiếm sắp đánh xuống, Thiết Kiên không định né tránh đón đỡ nữa, mà một thủ chưởng khác nhấc lên, một viên hoả cầu to bằng miệng chén nổi lên, bay thẳng đến mặt cự hán.

    Đây đã là một tia pháp lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể hắn.
     
    inthenight thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    358,831
    Luyện Kiếm
    Tác giả: Vong Ngữ
    Chương 3: Tuyệt cảnh phùng sinh

    Dịch: Độc Hành
    Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cự hán mặt ngựa không ngờ Thiết Kiên trước khi chết đánh cược một lần lưỡng bại câu thương, cự kiếm trong tay vừa thu về lại bổ tới phía hỏa cầu.

    "Phốc phốc" một tiếng, hỏa cầu bị kiếm khí màu xanh lam cuốn tới, hóa thành điểm điểm hoa lửa tán loạn ra.

    Thân hình cự hán mặt ngựa vừa mới rơi xuống đất, tung một cước đá Thiết Kiên ngã trên mặt đất, một nửa kiếm gãy trong tay hắn tuột bay ra ngoài.

    Thiết Kiên ngửa mặt lên trời, mặt trời chiếu rọi vào mặt hắn, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, miệng lớn thở hổn hển, mồ hôi chảy vào trong mắt, ánh mắt trở nên mơ hồ.

    Bóng đen lóe lên, cự hán vượt qua đứng ở trên người hắn, mặt ngựa dữ tợn che khuất mặt trời.

    Thiết Kiên đờ đẫn nhìn đối phương, khuôn mặt đạm mạc, không biểu lộ gì.

    Cự hán mặt ngựa thấy vậy, không những không giận mà còn cười: "Muốn chết? Không dễ dàng như vậy! Ngươi còn sống mới đáng tiền. Lão tử đánh gãy, cắt gân tay chân ngươi, để cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"

    Nói xong, gã đặt cự kiếm lên vai sau, tay trái rút bên hông ra một thanh dịch cốt tiêm đao, trong mắt lộ hung quang, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi trên mũi đao, phản xạ ra một đoàn hàn quang làm người sợ hãi.

    Thiết Kiên muốn giãy dụa, cự hán mặt ngựa nâng một cước dẫm lên cánh tay phải của hắn, lực đạo to lớn, làm hắn cảm giác một trận đau nhức kịch liệt tê tâm liệt phế.

    Sau một khắc, cự hán mặt ngựa giơ tay chém xuống một đao, nhắm ngay cổ tay phải Thiết Kiên.

    Cùng lúc đó, Thiết Kiên đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét khàn giọng, cũng không biết từ nơi nào sinh ra khí lực, thân thể đột nhiên uốn éo, vòng eo như rắn vặn vẹo ra một biên độ không thể tượng tượng nổi, năm ngón tay trái như thiểm điện duỗi ra, chụp lấy cố đao đang hạ xuống.

    Giữa năm ngón tay hắn tràn ra máu tươi, chảy dọc theo thân đao và cánh tay điểm điểm trượt xuống, trong nháy mắt nhuộm đỏ hơn phân nửa lồng ngực thanh niên.

    Cự hán mặt ngựa nhe răng cười một tiếng, lực đạo trong tay lại tăng thêm, muốn đâm cốt đao xuống.

    Ngay lúc này, Thiết Kiên đột nhiên tiến vào trong một loại trạng thái kỳ diệu. Hắn tựa hồ giống như không cảm giác được đau đớn, năm ngón tay trái như sắt, gắt gao cầm chặt đao nhọn, khiến cho đao không cách nào đâm xuống mảy may, cũng không thể rút lại được.

    Cự hán mặt ngựa thấy vậy, sắc mặt càng thêm giận dữ, đang tính dùng sức tiếp, bỗng nhiên giật mình.

    "Bành!"

    Một tiếng oanh minh rõ ràng không gì sánh được bỗng nhiên truyền vào trong tai gã, giống như tim đập của một loại cự thú ngủ say nào đó, lay động cả phế phủ, khiến cho cự hán mặt ngựa không khỏi run một cái.

    "Bành! Bành!"

    Tiếng tim đập liên tiếp vang lên, lần sau càng mạnh hơn so với lần trước, như cự thú kia sắp thức tỉnh.

    Cự hán mặt ngựa kinh nghi nhìn Thiết Kiên phía dưới vẫn gắt gao nắm chặt đao nhọn của mình, toàn thân da thịt hắn hiện ra màu táo hồng không bình thường, đầu ngón tay trong máu tươi mơ hồ trộn lẫn một tia màu vàng.

    Mà lúc này Thiết Kiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực cực nóng dị thường, tiếp theo một dòng nước nóng từ trong đó phun ra ngoài, ngay sau đó chảy dọc theo thể nội gân mạch nhanh chóng dũng mãnh lao tới hướng bàn tay đang nắm thanh đao.

    "Phốc!"

    Một ngọn lửa màu vàng nhạt đột nhiên từ giữa ngón tay trái thanh niên bắn ra, như một đầu tế xà màu vàng chui lên đao nhọn, sau một khắc lại "Ầm" một tiếng, trống rỗng hóa thành sóng lửa màu vàng cao hai trượng cuốn ra bốn phương tám hướng.

    Cự hán mặt ngựa gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng buông ra đao nhọn, hai cước dùng sức đạp mạnh bắn ngược ra phía sau, nhưng đã trễ.

    "Cái gì . . A!"

    Cự hán mặt ngựa chỉ kịp kêu thảm một tiếng, cả người bị sóng lửa hừng hực kia nuốt sống vào trong.

    Bất quá trong chớp mắt, huyết nhục thân thể cự hán mặt ngựa dưới hỏa diễm kỳ dị này thiêu đốt, trong nháy mắt phi hôi yên diệt. Thậm chí thanh cự kiếm và thanh đao róc xương kia cũng trong chốc lát biến thành một vũng nước thép.

    Sóng lửa màu vàng hung dữ phun trào chỉ duy trì mấy tức, lại không hề có một tiếng động cuốn ngược về, một lần nữa hóa thành một ngọn lửa màu vàng, lóe lên chui vào giữa ngón tay thanh niên.

    Thiết Kiên run rẩy nâng tay trái lên, dùng cặp mắt kỳ quái nhìn nó, khóe miệng co giật một chút, tựa hồ muốn cười cái gì, sau một khắc cổ nghiêng một cái, hôn mê thẳng cẳng.

    Nhưng vào lúc này, nơi xa chỗ thiên địa giao nhau, trên đất cát vốn có chút yên tĩnh, lại cuốn lên mấy đạo gió xoáy vòi rồng, cuốn theo cuồng sa đầy trời, tựa như từng đầu Cự Long màu vàng dữ tợn, gào thét cuốn tới.

    Cát bụi lần nữa sôi trào bốn phương tám hướng, trong khoảnh khắc, bầu trời lại lần nữa bị cát vàng cuốn lên che phủ, trở nên lờ mờ một mảnh.

    Thân hình Thiết Kiên trong chớp mắt bị dìm ngập trong đó.

    Cơ hồ cùng lúc đó, Đàm Châu thành cách đó mấy vạn dặm, luyện kiếm thế gia Ninh phủ, giữa đình nghỉ mát trong một hồ sen.

    Thiên kim Ninh phủ Ninh Tiểu Tiểu, một tay nâng một hộp mồi màu đen, một tay nắm lấy một con mồi, đang muốn vung xuống hồ nước dày đặc cá chép, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngừng động tác lại.

    Thân hình nàng chậm rãi xoay lại, nhìn về một hướng không trung ngoài đình, thần sắc đờ đẫn, tự lẩm bẩm:

    "Mục tiêu ấn ký kích phát. . ."

    . . .

    Trong lúc đần độn, Thiết Kiên cảm giác giờ phút này chính mình đang trôi nổi giữa không trung, toàn thân như muốn vỡ ra, không chỗ nào không đau đớn, nhất là trong bụng, phảng phất có một đám lửa đang thiêu đốt, tựa hồ muốn đốt cả lục phủ ngũ tạng.

    Cho dù đang hôn mê, hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng loại thống khổ này, cơ hồ khiến ý thức hắn còn sót lại gần như sụp đổ.

    Nhưng trong tiềm thức có một cỗ dẻo dai, làm cho hắn cắn răng kiên trì chịu đựng.

    Không biết qua bao lâu, ngay lúc Thiết Kiên cảm thấy mình sắp đến cực hạn, loại cảm giác bị liệt diễm thiêu đốt này mới dần dần lắng xuống.

    Hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cùng lúc đó, ý thức cũng dần dần thức tỉnh. Sau một khắc, hắn cảm giác thân thể một trận xóc nảy.

    Mí mắt Thiết Kiên khẽ động, tiếp theo chậm chạp mở hai mắt ra.

    Đầu tiên đập vào mi mắt hắn, là một tầng vải dày được chống đỡ lên thành một mái vòm dài, chung quanh truyền đến tiếng vó ngựa, hắn lập tức ý thức được, giờ phút này mình đang nằm trên một chiếc xe ngựa lớn chỉ hơn một trượng, chung quanh còn chứa một ít tạp vật.

    Nhưng ngay lúc hắn muốn xoay người đứng lên, toàn thân truyền đến đau đớn một hồi, để cho hắn nhe răng trợn mắt một hồi, trong lòng cũng theo đó xiết chặt.

    Hắn đột nhiên phát hiện, hai tay hai chân mình đều bị dây gai to chừng cổ tay trói chặt, ngay cả thân thể cũng bị cố định trên một bộ xe kéo.

    "Cuối cùng vẫn bị bắt sao?"

    Thiết Kiên ép mình tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại tình hình trước khi hôn mê, chỉ nhớ rõ lúc ấy liều mạng lưỡng bại câu thương, tựa hồ sau khi tên cự hán mặt ngựa truy sát mình chết đi, xảy ra chuyện gì, bản thân cũng hoàn toàn không nhớ rõ.

    "Không đúng. . ."

    Ánh mắt của hắn quét qua bốn phía, trong lòng hơi buông lỏng.

    Bởi vì hắn phát hiện mình đang ở trong chiếc xe ngựa này, trang trí mặc dù phổ thông, nhưng cũng không phải kiểu dáng Đại Tấn quốc, nhất là hoa văn thêu trên rèm vải che này, nhìn giống như là của nước láng giềng Việt quốc.

    Nhất là trên người mình vốn quần áo phải lam lũ mới đúng, lại bị thay bằng một bộ trường bào vải xám nhìn như người Việt quốc.

    Mà theo tiếng vó ngựa chạm đất để phán đoán, bây giờ hẳn là không còn ở trong Táng Tiên sa mạc, mà là trên quan đạo tương đối bằng phẳng nào đó.

    Xem ra là hắn được người nào đó cứu.

    Thiết Kiên nhẹ thở ra một hơi, không chần chờ nữa xê dịch thân thể một chút, tìm cách tránh thoát dây gai cột trên người.

    Nhưng mà sau một khắc, hắn phát hiện một vấn đề có chút phiền phức.

    Chính mình giờ phút này không chỉ cả người đau nhức chưa lành, mà đan điền cũng bị thương không ít, tựa hồ bị thương đến căn cơ, tu vi từ Luyện Khí tầng năm rơi thẳng xuống Luyện Khí tầng ba.

    Nếu chỉ vậy cũng không nói, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể tu luyện trở về, nhưng khi hắn chuẩn bị điều động pháp lực trong thể nội, lại phát hiện trong đan điền phía dưới trống rỗng, cơ hồ không có một tia pháp lực.

    Trong lòng Thiết Kiên lập tức căng thẳng, không khỏi sợ hãi.

    Cho dù bản thân trước khi hôn mê hao hết pháp lực, nhưng bây giờ tối thiểu đã qua mấy ngày, trong thời gian này, chẳng lẽ mình lại không thể tự thu nạp thiên địa linh khí, chuyển hoá thành pháp lực?

    Thiết Kiên vừa nghĩ đến đây, lúc này nhắm hai mắt lại, trong lòng mặc niệm khẩu quyết, vận chuyển tâm pháp, hút thiên địa linh khí tràn ngập bốn phía trong hư không vào thể nội, dẫn cỗ năng lượng này chậm rãi chạy về đan điền.

    Nhưng mà hắn chỉ vận hành một đại chu thiên tuần hoàn, liền ngừng lại, hai lông mày nhăn chặt.

    Hắn phát hiện chính mình cũng không phải là không cách nào thổ nạp thiên địa linh khí, mà là dẫn vào đan điền chuyển hóa thành pháp lực, có lẽ vì đan điền bị thương, nên tự tiêu tán phần lớn, mà những pháp lực còn sót lại kia, cũng sẽ tự lưu chuyển tán loạn khắp kinh mạch toàn thân, căn bản không tụ lại ở đan điền.

    Dưới tình huống như vậy, nếu có tu sĩ Luyện Khí kỳ khác dùng thần niệm tìm kiếm, chỉ sợ cũng sẽ chỉ xem hắn như một người bình thường mà thôi.

    Thiết Kiên lắc đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận kiểm tra bên trong cơ thể.

    "A, đây là?"

    Thần sắc hắn đột nhiên khẽ động. Ngay vừa rồi, Thiết Kiên nhìn đến chỗ sâu trong đan niền nửa tàn phế của mình, phát hiện một tia dị dạng.

    Chính xác là nhiều ra một ngọn lửa màu vàng kim nhạt, bất quá to bằng ngón út nhỏ, thập phần yếu ớt, hơi rung động, tựa hồ tùy thời sẽ bị dập tắt.

    Thiết Kiên chỉ hơi suy nghĩ, liên tưởng đến chính mình trước khi hôn mê, từ ngón tay thoát ra một sợi dị hỏa thần bí kia.

    Đúng lúc này, theo vài tiếng ngựa hí xa gần không đồng nhất từ xa truyền đến, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

    Tiếp theo bốn phía bắt đầu truyền đến một trận âm thanh rộn ràng ồn ào, tựa hồ có không ít người.

    Thiết Kiên ngưng thần lắng nghe, đang cân nhắc, bỗng nhiên rèm vải bị xốc lên, từ bên ngoài ló vào một cái đầu chải hai bím tóc đuôi ngựa.

    Đây là một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng thanh tú, một đôi mắt tròn xoe đang nhìn hắn dò xét, trong mắt lộ ra vẻ nhí nha nhí nhảnh.

    "A..., tỉnh? Tỉnh rồi!"

    Thiết Kiên còn chưa thấy rõ hình dáng đối phương, thiếu nữ kia đã quay ra ngoài gọi to một tiếng giòn tan, sau đó nhanh như thỏ rụt đầu trở về.

    Nhìn rèm vải vẫn lắc lư không thôi, Thiết Kiên nao nao, ngầm trộm nghe thanh âm ồn ào ngoài xe ngựa truyền vào. Ngay sau đó, lại có tiếng bước chân đi đến xe ngựa, trong lòng của hắn nhất thời khẩn trương lên.

    Không bao lâu, vải mành lại một lần nữa bị xốc lên thô lỗ.

    Lần này, bên ngoài màn đứng đấy hai tên võ sĩ mặc nhuyễn giáp, đầu đội mũ giáp mềm, hai nam tử mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn này nối đuôi nhau nhảy lên kiệu, không nói lời nào nhấc Thiết Kiên bị trói buộc vào xe kéo, ném ra khỏi xe ngựa.
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)