HOT  Huyền Huyễn  Linh Dị Ma Lâm Thiên Hạ - 1295 - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,923
    Được thích:
    220,049
    Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Ta…

    Chết rồi sao…

    Trịnh Phàm cho rằng, bản thân hẳn đã chết.

    Nhưng, cảm giác ướt át, ấm áp đã lâu không gặp này, lại đang chảy khắp thân thể hắn.

    Ban đầu, cảm giác này chỉ có chút lờ mờ, nhẹ nhàng, rất khó nắm bắt, nhưng dần dần, nó ngày càng rõ ràng.

    Đây là cảm giác chết đi sao?

    Có vẻ như…

    Cũng không khó để tiếp nhận.

    Thậm chí…

    Còn có chút thoải mái.

    Cảm giác như một cái mương cạn lần nữa có nước, đại địa khô hạn gặp được cơn mưa, một quá trình tuần tự.

    Theo cảm giác này, cảm giác của Trịnh Phàm với thế giới càng thêm mẫn cảm.

    Hắn có thể cảm nhận được hai tay, cảm nhận được hai chân, cảm nhận được cả chất lỏng chảy xuôi trên ngực.

    Một suy nghĩ quái dị hiện lên.

    Trịnh Phàm bắt đầu hoài nghi.

    Hắn…

    Thực sự chết rồi sao?

    Không ai biết chết là thế nào? Dù bọn hắn sáng tác rất nhiều sự kiện chết chóc, nhưng tất cả chỉ là phán đoán.

    Nói cho cùng, người chết, không thể viết mấy trăm chữ cảm nhận mà gửi lại cho người sau đọc.

    Trịnh Phàm thử cử động, trước hết là mở mắt.

    Chỉ mở mắt không thôi, hắn cũng cảm thấy như đang làm Ngu Công rời núi, cảm giác thân thể đang nhanh chóng hồi phục, nhưng bất luận cố gắng thế nào, hắn cũng không thể mở mắt.

    Tựa như kẻ bị bóng đè, muốn phản kháng, lại chỉ có thể phí công.

    “Leng keng!”

    Tiếng vang động truyền tới.

    Một cỗ sóng nhiệt dội thẳng vào mặt.

    Dưới sự kích thích này, Trịnh Phàm thành công mở mắt.

    Ánh mắt mơ hồ, có thể nhận biết được chút ánh sáng, nhưng lại không thể kết thành hình ảnh.

    Tiếp đó, một mảnh bóng mờ kéo tới, không ngừng lau mặt hắn, lần lượt chặn qua tầm mắt.

    Như người vừa mới tỉnh, cầm khăn nóng rửa mặt, đúng là sẽ rất thoải mái.

    Ánh mắt Trịnh Phàm dần trở nên rõ ràng.

    Đầu tiên là nhìn thấy một gương mặt, gương mặt một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

    Thiếu nữ mặc một bộ váy đơn giản, một tay cầm chậu nước, một tay cầm khăn lông, đang thấp thỏm nhìn hắn.

    Vừa rồi, hắn bị thiếu nữ này lỡ tay dội nước tỉnh?

    Mà hắn cảm nhận ấm áp, là do nàng lau người cho hắn?

    Thiếu nữ có vẻ kinh hãi, bởi nàng sơ sẩy đổ nước nóng lên người quý nhân, mà quý nhân này, mụ mụ đã dặn nàng phải chăm sóc thật tốt.

    Nửa năm qua, công việc của nàng là ngày ngày hầu hạ hắn, dù hắn vẫn hôn mê không tỉnh, nhưng nàng không dám có chút lười bién, rõ ràng người đàn ông này đã nằm trên giường cả nửa năm rồi, nhưng lại không hề có dấu hiệu hoại tử.

    Người chăm sóc người bệnh nằm liệt giường, mới biết công việc này cực khổ tới mức nào.

    Nhưng thiếu nữ lại không một lời oán hận, hơn nữa còn rất cảm kích vì có công việc này.

    Nói cách khác, người nằm trên giường này là mệnh của nàng, nếu nàng để xảy ra bất cứ sai lầm, như vậy với tính tình của mụ mụ, rất có thể sẽ trực tiếp đá nàng tới màn đỏ, để nàng đi tiếp đãi đám khách nhân thối nhất.

    Tính tình của mụ mụ, thực sự không được tốt, hơn nữa còn là vô cùng không tốt.

    Nếu để mụ mụ biết nàng làm việc sai sót, nàng…

    Thiếu nữ cũng thất thần không lâu, bởi nàng phát hiện, hai mắt của người trên giường, lại đang mở ra!

    Thiếu nữ trừng mắt nhìn.

    Trịnh Phàm trừng mắt nhìn.

    Bốn, năm giây trầm mặc.

    - A!!!

    Thiết nữ hét lớn.

    Tiếng hét này khiến Trịnh Phàm vừa tỉnh lại cảm thấy ong ong, gần như bị âm thanh chấn ngất, thiếu nữ này không đi làm ca sĩ, thực sự quá phí của trời.

    - Mụ mụ, hắn tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi!!!

    Thiếu nữ xoay người, cao giọng hô hoán chạy ra ngoài.

    Trong phòng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mình Trịnh Phàm.

    Trịnh Phàm thử cử động hai tay, ban đầu còn có chút tê cứng, nhưng rất nhanh đã đỡ hơn, khó khăn ngồi dậy, hai tay chống xuống giường.

    Hai chân có chút vô lực, cũng may trước đó đã có chuẩn bị, nếu không đoán chừng hắn đã ngã lăn xuống giường.

    Một hồi hít thở khó khăn, Trịnh Phàm mới lần nữa nhấc tay khỏi mặt giường, để bản thân hoàn toàn đứng dậy, chỉ là sống lưng vẫn uốn uốn, có chút khó khăn duy trì cân bằng.

    Toàn bộ quá trình, thực sự khá giống trẻ con tập đi, thân thể này, có vẻ quá mức hư nhược a, mới động một chút, mồ hôi đã đổ đầy.

    Đến lúc này, Trịnh Phàm mới có tâm tư quan sát khung cảnh xung quanh, chất gỗ cổ xưa, đồ trang trí cũng rất phục cổ, góc phòng còn có một bàn trang điểm, trên bàn có một tấm gương đồng.

    - Ta…

    Căn cứ hiện trạng phòng này, nếu trừ trường hợp hắn bị đưa tới bệnh viện trong trường quay Hoành Điếm, như vậy…

    Hắn…

    Xuyên không?

    Là một tác giả viết truyện, hắn cũng không lạ lẫm gì với thuật ngữ “Xuyên không”, chỉ có điều, hắn lại không nghĩ tới, nó lại xuất hiện ngay trên người hắn.

    Lão đảo bước tới bên bàn trang điểm, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía gương đồng.

    Hắn đã nghe qua thứ này rất nhiều, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy tận mắt, dù sao thứ này cũng bị đào thải từ rất lâu rồi, nhưng Trịnh Phàm đứng trước tấm gương trước mắt, lại bị hiệu quả của tấm gương này làm kinh ngạc.

    Tuy rằng có thể khẳng định không bằng gương tráng bạc ở hậu thế, nhưng so với trong tưởng tượng của hắn thì tốt hơn nhiều.

    Trịnh Phàm nhìn tấm gương, đưa tay lên sờ mặt, trong gương, là gương mặt của hắn, a, xem ra, không phải chỉ có linh hồn xuyên qua…

    Hơn nữa, gương mặt này, lại khác với gương mặt trước khi chết của hắn, trước khi chết, hắn bị bệnh tật dằn vặt, chỉ còn da bọc xương, nhưng hiện tại, trên mặt đã có chút thịt, tuy rằng vẫn có chút thon gầy và trắng xám bệnh tật, nhưng vẫn thuộc về phạm trù người bình thường có thể tiếp thu.

    Cúi đầu nhìn lại, Trịnh Phàm mới phát hiện, toàn thân lại trụi lủi, không mặc áo.

    Chỉ có điều, lúc mới tỉnh lại thì hắn lại không chú ý tới điểm này.

    Một người không có quần áo, đều sẽ có cảm giác không an toàn, nhất là trong khung cảnh xa lạ này, cảm giác bất an lại càng thêm mãnh liệt.

    Giờ nghĩ lại, thiếu nữ kia đang lau người cho hắn?

    Trịnh Phàm không biết, nửa năm qua, ngày nào thiếu nữ kia cũng giúp hắn lau người.

    Hôm nay, cũng là thiếu nữ này thất thủ đổ nước lên mặt hắn.

    Bên phải bàn trang điểm, có một cái ghế, trên ghế có một bộ quần áo.

    Bộ quần áo này rất quen thuộc, áo nỉ, màu đen chủ đạo, có chút màu đỏ đậm, đồng thời, dưới ghế có một đôi giày.

    Đây là quần áo trước khi tự sát của hắn, hắn thích kiểu dáng này, cho nên đã tự đặt một lô quần áo giống nhau, bởi hắn thấy, áo nỉ có thể cho hắn cảm giác an toàn, đặc biệt là khi đội mũ nỉ, có thể che hơn nửa khuôn mặt, cho hắn cảm giác an bình.

    Có chút khó khăn mặc lại quần áo, Trịnh Phàm mệt tới mức chỉ có thể ngồi trên ghế thở dốc, thân thể vừa tỉnh lại, thực sự quá suy yếu, nhưng bất kể thế nào, so với thân thể bệnh tật trước khi chết của hắn, đã tốt hơn rất nhiều, tối thiểu, thân thể này có thể tĩnh dưỡng khôi phục lại.

    Đúng lúc này, Trịnh Phàm liền cảm nhận được có người bước tới trước cửa, hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua.

    Trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm như bị điện giật.

    Trước cửa, có một vị phụ nhân, tuổi chừng ba lăm ba sáu, một thân thanh y quét đất, đầu đội phượng trâm, môi đỏ ướt át, mị nhãn thiên thành, vị phụ nhân này, bất kể là dáng người, khí chất đều đạt tới mức vừa đủ, thêm một li sợ thừa, bớt một li sợ thiếu.

    Đương nhiên, vị phụ nhân này có đẹp thế nào đi nữa, cũng không phải điểm chính, điều khiến Trịnh Phàm kinh ngạc như vậy, là…

    Hắn…

    Biết phụ nhân này!

    Hơn nữa…

    Hắn từng tự tay vẽ nàng!

    - Phong… Phong Tứ Nương?

    Trịnh Phàm cảm thấy bản thân còn nằm mơ chưa tỉnh, chẳng lẽ, sau khi chết, sẽ tiến vào trong mộng cảnh không thể thoát ra?

    Như vậy, có vẻ tử vong cũng không phải chuyện gì đáng sợ, ngược lại, có thể nói là một loại giải thoát để theo đuổi tự do.

    Phụ nhân nhìn Trịnh Phàm trước mặt.

    Khẽ nhếch miệng, ánh mắt lấp lánh, môi đỏ mỉm cười, nước mắt cũng rơi xuống, nàng khóc, thất thố mà khóc.

    Cuối cùng…

    Phụ nhân để hai tay xuống trước bụng, nhún người, nức nở nói:

    - Chủ thượng, cuối cùng ngài cũng tỉnh!
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,923
    Được thích:
    220,049
    Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Nếu như không phải đang ngồi trên ghế, đoán chừng Trịnh Phàm đã trực tiếp ngồi bệt trên đất.

    Đây là Phong Tứ Nương, thực sự là Phong Tứ Nương.

    Như vậy…

    Hiện hắn đang ở đâu?

    - Chủ thượng tỉnh rồi, chủ thượng, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, nô gia đợi ngài nửa năm nay rồi.

    Nữ nhân xinh đẹp, khóc cũng xinh đẹp, tựa như soái ca, thì để tóc thế nào cũng soái.

    Tuy rằng Phong Tứ Nương sớm đã không phải tiểu cô nương, nhưng phong tình của nàng, những tiểu cô nương kia không thể học được.

    Nàng là nhân vật dưới ngòi bút của Tần Tư Dao, lúc sáng tạo nhân vật này, Tần Tư Dao mới vừa lên đại học.

    Tựa như tiểu nữ hài nóng lòng muốn trút bỏ vẻ ngây ngô, các nàng sẽ học trang điểm, học cách ăn mặc, để bản thân nhanh chóng thành thục, mà nữ nhân thực sự có tuổi, thường sẽ không tiếc hết thảy để bản thân trẻ lại.

    Nhân vật Phong Tứ Nương mà Tần Tư Dao vẽ, ẩn chứa vẻ thành thục nữ tính trong lý tưởng của nàng, một hình ảnh ngự tỷ.

    Mà bởi đứng trên góc độ một tiểu nữ hài, lại đưa ra hiệu quả tốt nhất.

    - Chủ thượng, lúc Lan nha đầu vừa nói cho nô gia, nô gia còn không tin, nô gia thực sự không thể tin được, không không không, nô gia sợ nha đầu này lừa nô gia, lại để nô gia uổng công vui vẻ.

    Phong Tứ Nương trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Phàm.

    “Phốc!”

    Trực tiếp ôm Trịnh Phàm vào trong ngực.

    Đúng…

    Không phải là Trịnh Phàm ôm Phong Tứ Nương, mà là Phong Tứ Nương ôm hắn vào trong ngực.

    Có điều, lấy thân thể suy yếu hiện tại của Trịnh Phàm, cũng không thể đỡ nổi trọng lượng của một nữ nhân thành thục, hơn nữa, Phong Tứ Nương còn rất cao, không phải thể loại nhỏ nhắn xinh xắn.

    Cách một tầng lụa mỏng, cảm nhận cảm giác mềm mại cùng với mùi da thịt không ngừng xông vào mũi…

    Thực sự có vẻ như rất hưởng thụ, đặc biệt là với sinh vật giống đực.

    Nhưng giờ Trịnh Phàm có rất nhiều nghi hoặc, tâm tư căn bản không đặt ở điểm này, hơn nữa thân thể của hắn hiện tại, chẳng khác nào củi xốp thấm nước, muốn đốt cũng khó.

    Điều quan trọng nhất, Phong Tứ Nương vốn là người hỉ nộ vô thường, nàng am hiểu mê hoặc đàn ông, sau đó dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi mà dằn vặt họ, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người tê dại.

    Loại nữ nhân này, ngươi có suy nghĩ không đúng với nàng, độ khó quá lớn.

    Trịnh Phàm nhớ tới lúc bộ “Phong Tứ Nương” đăng được mấy phần, Đặng Ca còn trêu trọc Tần Tư Dao, nói nàng có chứng vọng tưởng bị hãm hại, rõ ràng chưa từng biết yêu đương là gì, nhưng trong đầu đã nghĩ ra vô số phương pháp dằn vặt chồng tương lai.

    Phong Tứ Nương nhanh chóng ổn định lại cảm xúc kích động, tựa như cảm thấy hành động hiện tại có chút không thích hợp, lập tức lui hai bước, lần thứ hai gập người hành lễ:

    - Chủ thượng, vừa rồi Tứ Nương thất thốt, mong chủ thượng thứ tội.

    Chủ thượng?

    Từ lúc bước vào, Phong Tứ Nương vẫn gọi hắn như vậy.

    Chẳng lẽ, nàng đang chơi nhập vai với hắn?

    Chơi vui, sao đó mới chậm rãi dằn vặt hắn?

    Không thể trách Trịnh Phàm nghĩ nhiều, thực sự là nội dung truyện của Tần Tư Dao quá mức phong phú, mà sau đó Trịnh Phàm còn giúp nàng viết tiếp nội dung phía sau, tự nhiên không thể không hiểu nhân vật Phong Tứ Nương này.

    - Chủ thượng, đi thôi, nếu bọn hắn biết ngài đã tỉnh, nhất định sẽ rất vui.

    Phong Tứ Nương ôn nhu đỡ Trịnh Phàm dậy.

    Nói là đỡ, thực tế chẳng khác nào nhấc lên.

    Bọn hắn?

    Bọn hắn là ai?

    Trịnh Phàm mơ mơ hồ hồ bị Phong Tứ Nương nhấc ra khỏi phòng, tiến vào trong một cái sân nhỏ, trong sân có một cái giếng, một gốc sơn trà, diện tích không lớn.

    Hẳn là bố cục giữa tiền thính (sảnh trước) và hậu viện (nhà sau), kiến trúc hai tầng phía trước là cửa hàng, phía sau là dãy nhà trệt cho công nhân ở. Tương tự như bố cục của các cửa hàng mặt tiền thời hiện đại.

    Lúc sắp tới tiền thính, Phong Tứ Nương dừng bước, đỡ Trịnh Phàm nhìn gian phòng nhỏ trước mặt, cửa phòng rất hẹp, bên trong cũng mờ mờ tối.

    Với ánh sáng không nhiều, có thể nhìn thấy mấy tầng vò rượu chất đống, bên trong, hẳn là một hầm rượu.

    Một nam tử mặc lễ phục hiện đại bóng loáng (Tuxedo) đứng trước một vò rượu đang mở, trong tay cầm một cái muôi có cán dài, có vẻ như đang phẩm rượu, hoặc là đang kiểm tra chất lượng rượu.

    Bộ lễ phục này, thực sự rất hiện đại, thiếu nữ đổ nước lên người hắn rõ là mặc trang phục cổ đại, nhưng trang phục của người trước mặt này, lại khiến hắn cảm thấy tương phản hơi lớn.

    Lúc này, Trịnh Phàm tự nhiên không kịp nghĩ tới, áo nỉ trên người hắn, rõ cũng là kiểu dáng hiện đại, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi này.

    - A Minh, chủ thượng tỉnh rồi, chủ thượng thực sự tỉnh rồi!

    Phong Tứ Nương kích động gọi người đối diện.

    A Minh, A Minh? A Minh!!!

    Chẳng lẽ.

    Nam tử mặc lễ phục cầm muôi rượu bước ra mấy bước, khuôn mặt hiện lên dưới ánh sáng mờ nhạt.

    Một gương mặt tái nhợt, khá giống công tử thời cổ thích tô son điểm phấn, nhưng so với đám công tử kia, nam tử trước mắt này khiến người cảm thấy yêu dị.

    Bộ lễ phụ trên người hắn có chút cũ nát, một số chỗ còn có thể nhìn thấy dấu vết may vá.

    A Minh…

    Đúng là A Minh!

    Khuôn mặt này, dáng người này, Trịnh Phàm từng vẽ rất nhiều lần, trong ba năm sau khi Studio giải tán, phần nhỏ thời gian là hắn dùng để vẽ truyện thị trường kiếm tiền đi Hà Lan, tìm một cái chết không đau đớn, còn phần lớn thời gian, hắn giúp đám Tần Tư Dao kéo dài tác phẩm.

    Hấp Huyết quỷ A Minh.

    Hắn… cũng ở đây!

    Thời khắc này, Trịnh Phàm đã có chút hiểu “Bọn hắn” trong lời Phong Tứ Nương là gì.

    Trong thế giới này, không chỉ có hắn cùng Phong Tứ Nương, mà còn có những người khác, người khác… nhân vật chính trong truyện, đám… Ma vương!

    Có điều, một tên Hấp Huyết quỷ mặc đồ dạ hội, cầm muôi rượu cán dài xuất hiện trong hầm rượu Phương đông, có vẻ có chút không quá hài hòa.

    Thân phận của A Minh, có vẻ càng thích hợp phối với rượu đỏ hơn… lay lay ly rượu đỏ, môi đỏ như nhuộm máu…

    Ánh mắt A Minh dừng lại trên người Trịnh Phàm, tựa như đang tỉ mỉ đánh giá hắn.

    Ánh mắt đánh giá này, không có chút khiêm tốn, thậm chí, còn không phải bình đẳng, thoáng thoáng, có chút thương vị từ cao nhìn xuống.

    Chí ít, Trịnh Phàm cảm thấy, thái độ của Hấp Huyết quỷ A Minh, khác xa thái độ Phong Tứ Nương!

    A Minh, xem thường hắn!

    Nhân vật A Minh, là do Đặng Ca tạo ra, mà Đặng Ca, bình thường nhìn thì lẫm lẫm liệt liệt, nhưng người thân quen đều biết, hắn thực sự rất cao ngạo, hơn nữa sự thực chứng minh, Đặng Ca có vốn liếng để cao ngạo, sau khi phòng làm việc giải tán, hai bộ hoạt hình do hắn làm đạo diễn đều rất hot, có thể nói là miếng bánh ngon lành trong mắt các nhà tư bản.

    Mà A Minh, là kẻ kế thừa tính cách của Đặng Ca, điểm khác Đặng Ca, là hắn là nhân vật trong truyện, không chịu trói buộc như Đặng Ca, cho nên hắn, dù đối mặt với bất luận đối thủ nào, đều sẽ không nhận sai, cũng sẽ không chịu thua, càng sẽ không giả vờ giả vịt, từ bắt đầu tới kết thúc, đều chọn phương thức lật bàn liều mạng với đối phương.

    - Làm càn, thấy chủ thượng còn không mau bái kiến!

    Phong Tứ Nương khẽ quát.

    A Minh hơi híp mắt, tay phải để lên ngực trái, hơi cúi đầu, nói:

    - Tham kiếm… chủ thượng!

    Phong Tứ Nương như bị thái độ qua loa của A Minh chọc giận, lại sợ Trịnh Phàm tức giận, chỉ có thể nhỏ giọng với Trịnh Phàm:

    - Chủ thượng, đừng để ý cái tính thối này của hắn, chúng ta ra ngoài, gặp những người còn lại.

    Vừa dứt lời, Trịnh Phàm lại bị Phong Tứ Nương nhấc lên, bước ra sảnh trước.

    Diện tích sảnh trước khá lớn, mấy phòng ca múa, lại thêm sân khấu hỗn hợp lại, đương nhiên, vẫn là trang phục cổ phong.

    - Yo, đây là?

    Phong Tứ Nương cùng Trịnh Phàm vừa bước ra, liền nghe một tiếng thét kinh hãi.

    Trịnh Phàm quay đầu nhìn lại, thấy một đại hán cao hai mét bước tới, đại hán để mình trần, cõng một bó củi lớn, bên hông còn treo một thanh đao bổ củi sứt mẻ.

    Tiều phu, Phiền Lực!

    Nhân vật của Hứa Cường.

    Một bộ truyện thành thật chất phác, không có nhân vật chính thú vị, chỉ thích đốn củi, cũng thích chém người, thích nhất là chém người thành nhân côn.

    - Phiền Lực, bái kiến chủ thượng!

    Thái độ của Phiền Lực tốt hơn A Minh nhiều, cũng không thả gỗ trên lưng xuống trực tiếp quỳ một chân, thành khẩn.

    Cổ họng hắn lớn, âm thanh như kèn đồng.

    Lúc này, một thanh niên trên sân khấu đang gõ gõ một táng đá bỗng quay người, ánh mắt phóng lại.

    Trịnh Phàm cảm ứng được ánh mắt đối phương, cũng nhìn sang, vừa nhìn sang, Trịnh Phàm liền có chút hốt hoảng, tựa như, hắn nhìn thấy đồng bạn trong phòng làm việc lần nữa xuất hiện trước mặt.

    Lương Trình…

    Không… hắn không phải Lương Trình!

    Hắn là cương thi trong truyện của Lương Trình!

    Chỉ có điều, nhân vật này cũng gọi là Lương Trình, đồng thời, lúc thiết kế nhân vật này, Lương Trình cũng vẽ hắn rất giống bản thân.

    Vị cương thi Lương Trình này một tay chống trên tảng đá, khóe miệng nở nụ cười, nhìn sang Trịnh Phàm.

    Mà ở một bên khác, một người lùi mặc trang phục như chú hề rít một tiếng, trực tiếp từ trên vũ đài quỳ xuống, giọng khóc nức nở mang theo tiếng la:

    - Trời ạ, chủ thượng, cuối cùng ngài cũng đã tỉnh, Tiểu Tam Tử thỉnh an ngài!

    Tiết Tam quỳ gối, ba chân lộ rõ.

    Mà lúc này, một người mù từ ngoài cửa bước vào, tuổi người này không lớn lắm, trong tay cầm gậy trúc, vừa dùng gậy trúc quơ quơ, vừa vượt qua khung cửa.

    Cười ha hả nói:

    - Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy, ăn cơm sớm sao?
     
    tempking1970 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)