FULL  Tiên Hiệp Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 66: Biệt ly (thượng)
    Dịch giả: talasoixanh

    Vùng Man Hoang, lúc này đây năm người của Thanh Vân Môn đang liều mình chạy trốn. Vạn Kiếm Nhất cùng Thương Tùng bị trọng thương, trên người ba kẻ khác cũng ít nhiều mang thương tích, chỉ là không có ảnh hưởng gì nhiều. Chẳng qua, cái giá này rất đáng! Lần đi vào Man Hoang này, bọn hắn gần như đã hoàn thành hết tất cả mục tiêu đã dự tính của mình. Hơn nữa, còn vượt mức khi đã phá hủy truyền thừa ngàn năm của Ma giáo là Tu La tháp, làm cho địa mạch Ma Sơn chấn động, núi lửa phun trào. Ma giáo bị một phen gà bay chó chạy, long trời lở đất.

    Sau khi Ma giáo bại trận tại Thanh Vân Môn, về sau lại chịu một đòn nghiêm trọng ở Thánh Điện như thế này nữa thì chắc chắn nguyên khí sẽ hao tổn nghiêm trọng, ít nhất sẽ khó khôi phục lại trong trăm năm tới đây. Còn đối với năm người bọn hắn thì điều quan trọng nhất trong lúc này chính là thoát khỏi Man Hoang và trở về Thanh Vân Môn. Chỉ cần bọn hắn có thể ly khai khỏi đây thì cũng như vẽ lên một ký hiệu hoàn mỹ của bức tranh rồi.

    Trong năm người thì Thương Tùng mất máu nhiều nhất nhưng trừ việc đó ra thì cũng không bị thương gì nhiều lắm, sau khi hắn phục dụng linh đan của Thanh Vân cũng bắt đầu hồi phục tinh thần, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại. Còn Vạn Kiếm Nhất cứu được Thương Tùng nhưng lại chịu thương tổn nặng nề, kinh mạch, xương cốt toàn thân đều bị tổn hại, đứt gãy. Nghiêm trọng nhất vẫn là việc hắn bị kẻ thù chém mất một cánh tay trong Chánh điện ở Man Hoang, sự tình này sẽ ảnh hưởng lớn đến đạo hạnh cũng như việc tu luyện kiếm pháp về sau.

    Sau khi được cứu, Vạn Kiếm Nhất lâm vào hôn mê, dù cho mấy người Điền Bất Dịch cứu chữa như thế nào cũng không được. Việc này làm cho ba người Điền Bất Dịch cùng Thương Tùng đang dần phục hồi cũng lo lắng không thôi. Nhất là Thương Tùng, nếu không phải vì bản thân đang chịu trọng thương cần phải nghỉ ngơi thì hắn chỉ muốn túc trực bên cạnh Vạn Kiếm Nhất.

    Chẳng qua sau hai ngày, rốt cục Vạn Kiếm Nhất cũng tỉnh lại, mà lúc này bọn hắn cũng đã thoát ly khỏi Man Hoang Thánh Điện, thẳng một đường xuyên qua sa mạc, liều mình hướng về Thanh Vân Môn. Mấy người Điền Bất Dịch thấy Vạn Kiếm Nhất hồi tỉnh nên vô cùng vui mừng, cả đám người không ngừng đem linh đan diệu dược của mình ra, cứ như hận không thể nhét hết toàn bộ vào miệng Vạn Kiếm Nhất vậy, để cho hắn trở lại là một người vui vẻ.

    Chẳng qua đây là chuyện bất khả khi, sau khi Vạn Kiếm Nhất tỉnh lại thì chọn lấy một ít linh đan để ăn vào, thân thể hắn vẫn còn rất yếu nhưng nhờ đan dược nên tinh thần cũng khá hơn nhiều. Sau đó hắn lắng nghe mấy người Điền Bất Dịch nói về tình hình mấy ngày nay. Lúc nghe đến đoạn hai người bọn hắn đều trọng thương, Điền Bất Dịch đã quyết đoán chỉ huy mọi người rút lui, trên đường đi còn bày mưu đặt kế, lừa gạt, dẫn dắt truy binh của Ma giáo, cũng không ham chiến mà gấp rút lui đi để bảo toàn tính mạng thì trên mặt hắn lộ ra nét vui vẻ, tán thưởng nói với Điền Bất Dịch:

    “Điền sư đệ trong lòng có cẩm tú (ý nói có lòng tốt), gặp loạn mà không sợ, đúng là người tài.”

    Điền Bất Dịch cười ha ha, trong mắt lóe lên tia vui vẻ. Hắn có thể được nhân vật như Vạn Kiếm Nhất tán dương thì chính là sự tình khó có được của các đệ tử Thanh Vân Môn. Hơn nữa, ngày thường hắn cũng chỉ một người bình thường ở Thanh Vân Môn mà thôi, dù là lúc này vẫn còn đang trên đường trốn chạy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hãnh diện.

    Mà ở bên kia, Thương Tùng đang ngồi cạnh Vạn Kiếm Nhất khẽ nhíu mày, liếc nhìn Điền Bất Dịch, trong đáy mắt ánh lên vẻ không thích khó nhận ra.

    Kế tiếp Điền Bất Dịch liền hỏi Vạn Kiếm Nhất về hành động tiếp theo làm sao cho tốt nhất nhưng Vạn Kiếm Nhất lại khoác tay, để cho hắn tiếp tục chỉ huy mọi người đi tiếp, chỉ nói rằng bản thân trọng thương nên khó tránh khỏi có lúc suy nghĩ không đến nơi. Trước đây Điền Bất Dịch làm rất tốt rồi, cứ tiếp tục như vậy thôi, lúc đang nói chuyện lại bày ra bộ dáng vung tay như một chưởng quầy vậy.

    Trước giờ đám người Điền Bất Dịch đều luôn tôn kính Vạn Kiếm Nhất, đặc biệt là sau lần đi vào Man Hoang này, bọn hắn theo Vạn Kiếm Nhất tung hoành khắp nơi, vào sinh ra tử, làm ra những điều khó lường, giết thẳng đến Man Hoang Thánh Điện, thậm chí còn làm ra một phen kinh thiên động địa. Vì thế hôm nay, đối với vị Vạn sư huynh chỉ còn một cánh tay này vẫn luôn tôn kính như một thần nhân.

    Điền Bất Dịch nghe nói thế thì từ chối không ngừng, nhất định phải do Vạn Kiếm Nhất chỉ huy đại cục, bản thân chỉ nghe Vạn sư huynh, thậm chí tình nguyện cõng sư huynh hành tẩu, chỉ cần sư huynh chỉ đạo là được. Chẳng qua Vạn Kiếm Nhất một mực không nghe, cuối cùng Điền Bất Dịch bất đắc dĩ mà đáp ứng, cứ như vậy năm người lại bắt đầu lên đường.

    Lần trốn chạy lần này tựa như một cơn gió đầy bụi bặm, ẩn trong đó còn kèm theo mấy phần máu lửa, trước giờ Man Hoang Thánh Điện chưa từng bị nhục nhã như thế này, làm chấn động cả Ma giáo. Tuy rằng trên Ma Sơn vẫn còn rất bừa bộn cần rất nhiều nhân thủ nhưng vẫn có rất nhiều giáo chúng của Ma giáo phẫn nộ mà tổ chức đuổi giết năm người này.

    Dọc theo đoạn đường này, dù cho bọn người Vạn Kiếm Nhất đã cố gắng lẫn tránh và chạy thục mạng nhưng cũng không tránh được truy binh của Ma giáo nên xảy ra mấy trận chém giết, máu nhuộm cát vàng. Chẳng qua, có lẽ đây cũng là lúc để rèn luyện bản thân, tuy Vạn Kiếm Nhất trọng thương không thể động thủ, còn Thương Tùng cũng là một nửa phế nhân nhưng đạo hạnh của ba người Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường cùng Thương Chính Lương lại tăng mạnh, càng đánh càng hăng, về sau còn luân phiên chiến đấu để che chở hai người Vạn Kiếm Nhất chạy đi, một đường băng ngang sa mạc, vượt ốc đảo, lẫn trong Sa Vũ mê cung mà đại chiến cùng đám truy binh của Ma giáo.

    Đây là đoạn đường thảm thiết nhất của bọn họ, khi tinh nhuệ của Ma giáo đuổi đến thì lúc này Thương Tùng mới khôi phục được năm sáu phần công lực hay Vạn Kiếm Nhất còn đang suy yếu cũng phải tham chiến. Sau đó nương theo địa hình phức tạp trong Sa vũ mê cung cùng với sự nhiễu loạn của nhiều sinh vật quỷ dị mà năm người vừa đánh vừa rút lui, cuối cùng tất cả đều bị thương.

    Trận huyết chiến đó bắt đầu từ khi sáng, bọn hắn một mực chém giết sống chết cho đến lúc sắc trời sắp tàn, hai bên đều giết đến đỏ mắt, các loại thủ đoạn đều đem ra, ra tay tàn nhẫn không lưu tình. Trong sa mạc kiếm khí trùng thiên, tiếng kêu gào thảm thiết, cuối cùng thì đám người Thanh Vân Môn lại lần nữa giết ra trong tuyệt cảnh, để lại sau lưng một cảnh chiều đầy màu máu, khắp nơi đều là thi thể làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

    Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường đều trọng thương, chân bước lảo đảo. Vốn dĩ Thương Tùng mới khôi phục thương thế một chút lại bị đánh về nguyên trạng, mà Thương Chính Lương lại trực tiếp phun máu, hôn mê. Cuối cùng chỉ còn Vạn Kiếm Nhất mạnh mẽ cứu được đi ra.

    Năm người nương theo ánh chiều còn sót lại, dìu nhau chung sức xông vào phương xa trong đêm đen. Mà ở rìa mê cung là một đống giáo chúng Ma giáo bị thương thảm trọng, trong đó có mấy tên tuy bị thương nhưng vẫn vô cùng hung hãn, gào thét muốn đuổi theo, nhưng bỗng trên một bức tường cát trong Sa Vũ mê cung có một âm thanh quát lên, bảo bọn chúng ngưng lại.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 67: Biệt ly (hạ)
    Dịch giả: TeVatLuan
    Biên: Đình Phong

    Mặc dù những giáo chúng Ma giáo kia vô cùng tức giận, nhưng mà đuổi giết ở trong đêm tối như thế này thật sự là quá mức nguy hiểm. Vì vậy cuối cùng chúng vẫn phải bỏ qua oán hận mà quay người đi cứu những đồng bọn đang bị thương.

    Lúc này trên tường cát, một bóng người thon thả, toàn thân hắc y đang cô độc đứng ở đó, từng cơn gió trong sa mạc nhẹ nhàng thổi lướt qua bên cạnh nàng mang theo mùi máu tanh, nơi phương xa những tia nắng chiều cuối cùng cũng đã chiếu vào trên người nàng.

    Hắc y của nàng khẽ phất phơ theo gió, giữa khe hở của chiếc khăn che mặt là một cặp mắt sáng ngời thanh tịnh nhưng nhãn thần lại hàm chứa đôi chút bối rối khó xử, ngơ ngẩn mà nhìn ranh giới nơi ánh sáng cùng hắc ám giao nhau. Nàng nhìn xem năm người kia chạy trốn, trong năm người kia có một nam tử áo trắng đã mất đi cánh tay.

    Hắn bước đi thật nhanh, chưa từng quay đầu nhìn lại một lần, dù cho ánh tà dương có triền miên buồn bã phủ xuống trên người hắn giống như đôi tay ôn nhu muốn níu giữ hắn ở lại đây thêm một lát. Hắn cũng không dao động một chút nào.

    Hắn bước lên một bước liền dẫn đám sư đệ bên cạnh xông vào hắc ám.

    Không còn thấy nữa!

    Một thân bạch y bồng bềnh mà tiêu sái.

    Một nét cười tuấn dật làm cho người ta tim đập liên hồi.

    Nắng chiều buông xuống, bóng tối không ngừng kéo tới, bao phủ toàn bộ Man Hoang sa mạc, cũng đem bóng dáng lẻ loi của nữ tử áo đen kia vùi lấp vào vô hạn cô đơn trong bóng đêm.

    ***

    Trên Thanh Vân Sơn, đây đúng là quãng thời gian yên bình và nhàn hạ, dù lúc trước đã từng xảy ra một trận đại chiến chính ma vô cùng khốc liệt, nhưng mà hiện tại dưới sự lãnh đạo của tạm quyền chưởng môn Đạo Huyền, từng chuyện từng chuyện đều rõ ràng cẩn thận. Mọi việc đều được xử lý công bằng rõ ràng, Thanh Vân Môn sau đại chiến nhanh chóng bước vào giai đoạn hưng thịnh trước nay chưa từng có.

    Không thể tưởng tượng được số người bị thương sau trận huyết chiến quy mô cực lớn đó lại nhanh như vậy có thể giảm xuống và hoàn toàn bình phục. Sau khi Đạo Huyền tạm quyền chưởng môn dường như tất cả mọi người đều đã tìm được cho mình một mục tiêu. Toàn thể Thanh Vân Môn bấy nhiêu năm qua chưa từng lộ ra sinh lực mạnh mẽ như vậy, bao nhiêu bi thương thống khổ đều bị quên lãng nhanh chóng, thay vào đó chính là sự hân hoan cùng tin tưởng đâu đâu cũng có.

    Tương lai môn phái này nhất định càng ngày càng mạnh hơn nữa.

    Tại khi đó, hầu như tất cả mọi người trong nội tâm đều có cùng cảm giác như vậy, kể cả các vị trưởng lão tiền bối địa vị cực cao trong Thanh Vân Môn cũng cho là như thế. Nếu như lúc trước đối với việc Đạo Huyền chấp chưởng môn phái còn có vài người không đồng ý hoặc có cái nhìn không tốt thì đến bây giờ hầu như tất cả mọi người đều đã bị tài năng của Đạo Huyền thuyết phục.

    Trong Thanh Vân Môn, các vị tiền bối đều xem trọng Đạo Huyền, tất cả đại đệ tử trẻ tuổi đều kính phục Đạo Huyền. Thậm chí đã có không ít người tự nhiên xem Đạo Huyền là chưởng môn nhân - lãnh tụ chân chính của bổn môn, cái còn thiếu ở đây chính là việc Thiên Thành Tử chân nhân chính thức tổ chức lễ nghi truyền vị mà thôi.

    Thanh Vân song bích tuyệt đại thiên kiêu, quả nhiên là thế hệ thiên tài tuyệt thế trăm năm hiếm thấy. Nếu như khi xưa Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất danh tiếng ngang nhau, thậm chí Vạn Kiếm Nhất ở một số chuyện còn nhỉnh hơn đôi chút thì bây giờ trong Thanh Vân Môn có thể nói là Đạo Huyền thanh thế đại thịnh, có lẽ đã vững vàng áp đảo Vạn Kiếm Nhất.

    Suy cho cùng sau trận chính ma đại chiến, Đạo Huyền lúc lâm nguy nhận nhiệm vụ chấp chưởng môn hộ, đem Thanh Vân Môn to lớn như thế quản lý trên dưới rõ ràng phồn vinh hưng thịnh. Mà Vạn Kiếm Nhất không biết vì sao lại rất nhanh nói phải bế quan tu luyện, mai danh ẩn tích trong Thanh Vân Môn rất lâu một mực không xuất hiện.

    Cũng chính tại lúc này, trong những ngày cảnh xuân tươi đẹp, Đạo Huyền tại Ngọc Thanh Điện trên Thông Thiên Phong đột nhiên tuyên bố Thanh Vân Môn Thất Mạch hội võ sắp được tổ chức, Thanh Vân Môn từ trên xuống dưới ai nấy đều chấn động. Thật không biết có bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi mơ ước được ở tại võ đài náo nhiệt kia bỗng nhiên nổi tiếng một bước lên mây, Thất Mạch hội võ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.

    Thế nên căn bản không ai để ý là dựa theo lệ cũ, việc này vốn nên do Chưởng môn Thiên Thành Tử chân nhân tự mình công bố. Đối với đa số người người trong Thanh Vân Môn hiện nay thì Đạo Huyền đã thành chưởng môn nhân. Sự tồn tại của Thiên Thành Tử chân nhân trong lòng mọi người đã mỏng manh đến mức không còn ai để ý.

    Mà cũng vì thế nên Thanh Vân Môn hôm nay trừ một số người biết rõ nội tình bên ngoài thì cũng không còn ai chú ý tới có năm người vết thương chồng chất đã lặng yên không một tiếng động về tới Thanh Vân Sơn.

    ***

    Lúc này đã là mùa xuân.

    Ánh nắng mặt trời rực rỡ mà cũng vô cùng ôn nhu bao phủ lên toàn bộ Thông Thiên Phong cao ngất hùng vĩ, trong hậu đường của Ngọc Thanh Điện, một đình viện yên lặng nằm đó, có mấy gốc cổ thụ già nua đứng sừng sững trong sân. Gió nhẹ từ từ thổi tới, lay động mấy cành cây xanh mát làm cho chúng khẽ đong đưa, những bóng cây cũng nhàn nhã chập chờn. Làn gió mang theo hương vị tươi mát mê người có thể làm cho bất cứ ai cũng phải say sưa thưởng thức, gió thổi qua sân nhỏ, thổi vào cửa sổ, lướt qua khuôn mặt Vạn Kiếm Nhất.

    Hắn vẫn còn đang yên giấc, nét tuấn tú trên khuôn mặt vẫn như cũ, anh tuấn mà kiên cường, dường như gian khổ nhiều hơn nữa cũng không thể lấy đi nhuệ khí cùng kiêu ngạo của hắn. Vẻ mặt của hắn tuy là thiếu chút sinh khí nhưng thần sắc lại ôn hòa bình thản. Có lẽ trên thế gian này chỉ có tại Thông Thiên Phong, mới là nơi cuối cùng tâm hồn hắn có thể quay về, mới là nơi hắn có thể chân chính yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.

    Có tiếng bước chân vang lên, là Đạo Huyền đang chậm rãi đi đến.

    Bóng cây lắc lư chập chờn, những điểm sáng giống như đang nghịch ngợm nhảy nhót trong bóng cây. Lúc Đạo Huyền đi qua, trên mặt hắn thoáng hiện lên hào quang sáng rực bất định. Gió xuân hiu hiu thổi, bầu trời xanh thẳm.

    Tiếng mở cửa làm cho Vạn Kiếm Nhất đang nằm trên giường bỗng nhúc nhích thân thể, sau đó mở mắt ra thì thấy được Đạo Huyền đang từ cửa đi tới, liền mỉm cười, ngồi dậy gật đầu nói: "Sư huynh, huynh tới rồi."

    Đạo Huyền khẽ cười nói: "Phải, hôm nay đệ cảm thấy như thế nào, tốt hơn chút nào không?"

    Vạn Kiếm Nhất cười hặc hặc, giơ tay lên vận động một chút, sau đó trực tiếp bước xuống giường đi vài bước, cười nói: "Gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi."

    Đạo Huyền vui mừng gật đầu, nhưng sau đó ánh mắt hắn lại rơi vào nơi tay áo trống rỗng bên trái của Vạn Kiếm Nhất, lập tức nhãn thần buồn bã, trong ánh mắt thoáng hiện lên nét đau lòng, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

    Vạn Kiếm Nhất dĩ nhiên cũng nhận ra tâm sự của Đạo Huyền, mỉm cười nói: "Sư huynh không cần để trong lòng, bất quá chỉ là một cánh tay mà thôi. So với thu hoạch trong chuyến đi Man Hoang lần này, tổn thất bấy nhiêu quả thật không đáng nhắc đến."

    "Àa..." Đạo Huyền cười khổ một cái, để cho Vạn Kiếm Nhất ngồi xuống cạnh bàn rồi mình cũng ngồi vào bên kia, nói: "Nói như vậy mặc dù không sai, nhưng mà đệ thiếu đi một tay, đối với tu hành sau này vẫn là có chỗ ảnh hưởng, dù sao cũng phải tìm một biện pháp tốt mới được."

    Vạn Kiếm Nhất cũng chẳng hề để ý, mỉm cười nói: "Sư huynh không cần suy nghĩ quá nhiều, việc này để cho đệ tự mình giải quyết cũng được. Tu hành mà do dự không quyết thì làm sao có thể dũng mãnh tinh tiến, việc này ngày sau không cần nhắc lại."

    Đạo Huyền xúc động nói:"Sư đệ, không thể ngờ tâm tính đệ lại kiên nghị như vậy, vi huynh thật không bằng."
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 68: Tình ý (thượng)
    Dịch giả: Đậu bắp
    Biên: kethattinhthu7

    Vạn Kiếm Nhất cười nói:

    - Sư huynh khiêm tốn rồi, có điều huynh nên cẩn thận, sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ tu hành. Nhưng huynh lại quản lý quá nhiều chuyện trong môn, nhỡ đến khi chúng ta tỷ thí một trận, huynh lại bị một kẻ cụt tay như ta đánh bại, chẳng phải khiến người khác cười đến rụng răng sao, ha ha ha ha…

    Đạo Huyền trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:

    - Cũng chỉ có loại người như ngươi đến lúc này mà còn nói giỡn được.

    Thấy Vạn Kiếm Nhất cười không nói, Đạo Huyền hừ lạnh một tiếng:

    - Nhưng đệ yên tâm, ngẫm lại, về chuyện tu hành thì đạo hạnh chúng ta đều là ta truy ngươi đuổi. Ta dù sắp xếp nhiều sự vụ hơn nữa, chỉ cần có đệ còn sống, ta chắc chắn sẽ không lười biếng mà đánh bại đệ.

    Vạn Kiếm Nhất vỗ bàn đứng dậy, xúc động nói:

    - Có gì mà không được? Sư huynh, sau ngày hôm nay, hai huynh đệ chúng ta đồng tâm, hiệp lực, cùng đưa Thanh Vân Môn trở nên hưng thịnh, trở thành đại phái chính đạo đệ nhất thiên hạ, được không?

    Đạo Huyền hít sâu một hơi, dường như bị những lời nói của Vạn Kiếm Nhất làm cho kích động, đứng dậy vung tay áo, nghiêm mặt nói:

    - Có gì mà không được? Với khả năng của hai người chúng ta, chỉ cần kề vai sát cánh, ta không tin có người nào trong thiên hạ vượt qua Thanh Vân Môn. Hôm nay, ta ở tại đây dám khẳng định, sau này danh hiệu thiên hạ đệ nhất đại phái chính đạo chắc chắn là Thanh Vân Môn chúng ta.

    Vạn Kiếm Nhất cười lớn, giơ tay. Đạo Huyền nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười. ‘Bộp’, tiếng đập tay rõ to vang lên.

    Vạn Kiếm Nhất nhàn nhã đi tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua trong sân, chỉ thấy cảnh xuân tươi đẹp, cây cỏ xanh mướt, gió xuân thổi nhè hẹ lướt qua mặt khiến hắn cảm thấy cả người thư thái. So với những ngày ở Man Hoang, loại cảm giác này khiến người ta như đã trải qua đến mấy đời người vậy.

    Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi xoay người nói với Đạo Huyền:

    - Sư huynh, sau khi trở về, thời gian ta nghỉ ngơi nhiều cũng đã lâu, sư phụ thì mãi bế quan ở Tổ Sư Từ Đường khiến ta vẫn chưa thể bái kiến lão nhân gia người. Hôm nay, thương thế của ta cũng tốt, giờ cũng nên tới vấn an sư phụ lão nhân gia rồi, huynh thấy sao?

    Vốn Đạo Huyền đang mỉm cười, nghe vậy, đột nhiên nét vui trên mặt thoáng chốc bị ngưng lại.

    ***

    Khắp nơi trên núi Đại Trúc phong đều là trúc.

    Mỗi khi tiết trời trong xanh, nắng ráo, gió núi thổi qua ngọn sơn phong này, sẽ làm cho vô số cây trúc xanh mướt đồng thời rì rào, lắc lư trong gió, giống như có cả một thủy triều xanh dập dìu lên xuống, thực là cảnh sắc tuyệt mỹ của nhân gian. Hơn nữa, trong núi còn có sương mờ vờn quanh như tấm lụa trắng mỏng càng làm cho cảnh sắc nơi đây càng giống tiên cảnh ở nhân gian.

    Đây chính là mỹ cảnh “Trúc Đào” (sóng lớn của cây trúc), một trong Thanh Vân Lục Cảnh nổi tiếng khắp thiên hạ. Phần lớn sinh hoạt của Đại Trúc phong là trên ngọn sơn phong này.

    Điền Bất Dịch xuất thân từ Đại Trúc phong, dù là trong cuộc sống thường ngày hay trên phương diện tu hành, bất luận ở trong Thanh Vân Môn hay chỉ tính riêng Đại Trúc phong thì hắn vẫn luôn là một tên đệ tử bình thường tới không thể bình thường hơn. Nhưng sau khi từ Man Hoang trở về, hắn có cảm giác cuộc sống của mình đã có những biến chuyển.

    Có lẽ đám đệ tử của Đại Trúc phong không nhận ra sự thay đổi này, bởi vì bọn họ căn bản không biết những điều đã xảy ra trong chuyến đi Man Hoang. Nhưng thân là sư phụ của Điền Bất Dịch, thủ tọa Đại Trúc phong, Trịnh Thông chân nhân lại cực kỳ nắm rõ mọi chuyện. Sau khi hỏi rõ quá trình trải qua của đám Điền Bất Dịch cùng thu hoạch của bọn hắn, cơ hồ chỉ trong một đêm, Trịnh Thông nhìn Điền Bất Dịch với đôi mắt khác.

    Có sự phụ ưu ái chăm sóc, tuy toàn thân Điền Bất Dịch đầy vết thương, nhưng thứ nhất là thể chất của hắn còn trẻ, thứ nữa miệng vết thương cũng không phạm vào những nơi hiểm yếu, không ảnh hưởng tới căn cơ, lại được Trịnh Thông ban thưởng rất nhiều linh dược tiên đan. Cho nên không mất nhiều thời gian, thân thể Điền Bất Dịch đã tốt hẳn lên, có thể đi lại tự nhiên. Tin tưởng thêm một ít thời gian, hắn có thể khôi phục lại hoàn toàn, thậm chí tu vi còn tiến thêm một bước. Đến Trịnh Thông cũng phải cảm thán: ‘Trải qua lần ma luyện tại Man Hoang, dù là tâm chí hay tu hành thì cái tên tiểu bàn tử này đều được khai thông, trong tương lai, sự hưng thịnh của Đại Trúc phong chắc là phải trông vào hắn rồi’.

    Ngày hôm nay, tiết trời quang đãng, Điền Bất Dịch lười biếng ngồi trong phòng của mình trên Đại Trúc phong. Hắn ngẩn người nhìn ra cây gỗ già xiêu vẹo ngoài sân. Trong lòng hắn đang nghĩ tới mấy sư huynh đệ cùng trở về với mình, đặc biệt là Vạn sư huynh, ngày đó thương thế của huynh ấy là nặng nhất, nhưng vừa về đã bị Đạo Huyền sư huynh đưa đi Thông Thiên phong, cũng không biết hiện tại ra sao?

    Hắn ngồi suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên lại nghĩ đi đâu đâu, bọn hắn trở về Thanh Vân Môn cũng được vài ngày rồi. Bởi vì phải lo dưỡng thương nên hắn chưa rời Đại Trúc phong, ngoại trừ gặp sư huynh đệ trong phong, đến nay vẫn chưa thấy người ngoài. Không rõ… những bằng hữu kia của hắn có tốt không?

    Nàng.. có lẽ vẫn tốt chứ?

    Trong đầu Điền Bất Dịch không kìm được hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu. Tựa hồ như thấy được ánh mắt nhẹ nhàng, nhu hòa như sóng nước của Tô Như dưới Hồng Kiều (cầu vồng) trên Thông Thiên phong, trong ánh trăng tươi mát, vào đêm trước khi hắn rời Thanh Vân sơn đi Man Hoang,

    Nàng ấy sao có thể xinh đẹp, đáng yêu tới như vậy được chứ?

    Ta theo Vạn sư huynh đi Man Hoang, làm được nhiều chuyện lớn như vậy, mặc dù công lao lớn nhất thuộc về Vạn sư huynh, nhưng ta cũng đã xuất toàn lực rồi a. Tô sư muội nàng ấy… có lẽ đối với ta… nhìn bằng con mắt khác không?

    Điền Bất Dịch suy nghĩ tới thất thần, trên gương mặt nở một nụ cười ngây ngốc. Nhìn nụ cười rạng rỡ lại mang theo vài phần hy vọng của hắn, không biết suy nghĩ của hắn đã bay tới tận chân trời nào. Có lẽ do tâm hồn hắn đang mộng mơ trên tít cửu thiên nên không biết được ở đình viện phía xa, phía Thủ Tĩnh đường truyền ra một hồi âm thanh huyên náo, ngay sau đó là những tiếng hít sợ hãi, thán phục cùng với tiếng cười to sảng khoái, đầy thiện ý, còn có cả một chút thanh âm hờn dỗi, trách cứ nhẹ nhàng trong đó.

    Một lát sau, có tiếng bước chân từ đằng xa đi tới tiểu viện của Điền bàn tử, sau đó là tiếng đập cửa thanh thúy truyền vào tai hắn.

    Điền Bất Dịch giật mình, phục hồi lại tinh thần, tưởng là đám huynh đệ đồng môn thường ngày có quan hệ rất tốt đến nên thuận miệng kêu lớn với giọng điệu tức giận:

    - Ai đó? Ta còn đang ngủ, đừng phiền ta!

    Ngoài cửa an tĩnh một lúc, sau đó “hừ” một tiếng, thanh âm thánh thót, êm tai ngoài cửa vọng vào:

    - Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi mà còn ngủ, chẳng trách lại béo tới như vậy!

    Điền Bất Dịch lập tức ngốc trệ như người như bị sấm đánh ngang tai, mất một lúc sau, hắn kêu “a” lên một tiếng rõ to, ba chân bốn cẳng vọt tới mở cửa.

    ‘Két..’, cửa phòng mở ra.

    Hiện ra trong mắt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa, ánh nắng tươi sáng, ấm áp như tụ hội tất cả vào nàng, làn gió xuân phảng phất như vì nàng mà nhiễm thêm chút xuân sắc. Vài lọn tóc phất phơ hai bên đôi má tuyết trắng, sóng mắt như nước mùa thu trong veo mang theo vài phần ý vui khiến Điền bàn tử như lạc vào chốn tiên cảnh, đẹp nhất trần gian.

    Điền Bất Dịch trong lòng chấn động, mở to hai mắt, tình cảnh này giống như một bức họa lập tức khắc sâu vào trái tim của hắn, sau đó ghim chặt vào đáy lòng. Dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, hắn cũng sẽ không bao giờ quên giây phút này.

    Cái nhìn ôn nhu kia đã từ lâu mới được gặp lại.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 69: Tình ý (hạ)
    Dịch giả: Đậu bắp

    Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười vui đùa ầm ĩ kéo Điền Bất Dịch trở về thực tại, hắn thò đầu ra nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy một đám sư huynh đệ đồng môn đang nghểnh cổ ngó qua, vẻ mặt của ai cũng đầy hàm ý, có người không chịu được lên tiếng trêu chọc hắn.

    “Điền sư đệ a, ta thực nhìn không ra đệ lại có thể làm quen với vị sư muội xinh đẹp tới như vậy của Tiểu Trúc Phong a!”

    “Thực đáng hận mà, ta khổ công nhiều năm mà vì cái gì không có một vị sư muội nào của Tiểu Trúc Phong nhìn nhận được tấm chân tình của ta a?”

    “Bởi vì nhan sắc của ngươi cũng quá dọa người đi!”

    “Nói bậy, Thanh Vân Môn chúng ta chính là tu tiên đại phái, tiêu chuẩn lựa chọn đạo lữ hàng đầu phải là thiên tư xuất chúng hoặc đạo hạnh cao thâm chứ.”

    “Ngươi cái đầu heo này! Những lời đó của các trưởng lão, không phải là để lừa gạt đám người chúng ta bước chân vào cửa nhà họ hay sao? Mặc kệ thời điểm nào, nữ tử nhìn người đều ưu ái tiêu sái anh tuấn trước tiên. Ngươi…không phải ngươi đem những lời kia một mực tin tưởng tới giờ chứ?!”

    “Á…sư phụ a…người gạt ta a!”

    ...

    Có kẻ hét lên thảm thiết như thiên băng địa liệt. Điền Bất Dịch nhướng mắt, vung tay gắt lên: “Tiễn tiễn tiễn, các người nhanh nhẹn đi cho! Không cần phải ở đây diễn cảnh sầu thảm với ta.” Nói đoạn quay ngoắt lại, thái độ liền hòa ái nhìn Tô Như cười nhẹ, mời nàng tiến vào. Sau đó, đem cái bản mặt nghiêm nghị quay trở lại, đóng sập cửa lại trước mặt đám sư huynh đệ hèn mọn, bỉ ổi của mình.

    Tô Như dạo vài bước trong sân, nhìn nhìn chung quanh nói với hắn: “Một mình ngươi sao lại ở gian viện lớn như vậy a?”

    Điền Bất Dịch đi đến cạnh nàng, nói: “Cũng hết cách a, ai bảo Đại Trúc Phong chúng ta trước nay nhân khẩu đều đơn bạc, cả sơn phong có vài mống, tự nhiên chỗ ở đều rộng rãi a.”

    Tô Như xì một cái, không biết có phải vẫn giận hắn hay không. Sau đó, nàng lại phát hiện cái tên mập mạp chết bầm này giống như bức tượng đứng cạnh nàng, ánh mắt xuất thần, nửa điểm phản ứng cũng không có, lại càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói: “Không phải ngươi muốn cho ta đứng ở chỗ này cả đời đấy chứ?”

    Điền Bất Dịch giật thót, lập tức phản ứng lại, rảo bước nhanh về phía cửa phòng mình, hai tay liên tục mở ra, cười nói: “Mời…mời sư muội a!”

    Tô Như bĩu môi, vừa định tiến vào thì thấy Điền Bất Dịch hốt nhiên sắc mặt đại biến, quát to một tiếng quay đầu phi thẳng vào trong phòng. Sau đó, là một chuỗi âm thanh phần phật vang lên.

    Tô Như ngạc nhiên, liền đi tới cạnh cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy lúc này Điền Bất Dịch mặt mũi đỏ bừng, tay chân khua khoắng, liều mạng dọn dẹp cả một mảnh lộn xộn trong phòng. Ví dụ như, có một đống chăn nệm vất chồng đống lên nhau, ví dụ như, có chén trà dở dang, lạnh ngắt nằm nguyên vẹn trên bàn, ví dụ như, quần áo bốc mùi mỗi nơi một cái…cái này…cái này cũng quá…dơ đi!

    Tô Như nhìn Điền Bất Dịch khẩn trương, hốt hoảng như vậy thì trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào, sau đó nàng vẫn đi vào, ánh mắt giả vờ tra xét, đảo qua đảo lại đoạn hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bừa bộn tới thế này, quả thực cùng ổ chó không sai biệt a.”

    Điền Bất Dịch mặt đỏ tới tận mang tai, một tay ôm quần áo, một tay cầm chén trà, lúng túng đứng tại chết trân.

    Tô Như nhìn hắn, trong đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu, thở dài vẫy vẫy tay, nói: “Thôi thôi, tốt nhất vẫn là ta tự động thủ a.”

    Nói xong, không đợi Điền Bất Dịch có phản ứng, nàng xắn tay áo lên, bắt đầu giúp đỡ hắn thu dọn căn phòng.

    Không mất bao lâu, dưới diệu thủ của Tô Như, nguyên bản cái phòng lộn xộn, nhanh chóng chỉnh tề, ngăn nắp hẳn lên.Từng tấm chăn nệm được gấp chỉnh tề ở trên giường, chén trà được rửa sạch sẽ đặt lên khay, từng cái quần áo được để gọn ở một bên. Kể cả trên bàn, ngăn tủ, mỗi ngóc ngách như được tiên pháp tẩy rửa qua. Làm Điền Bất Dịch có cảm giác như cả gian phòng như tản ra ánh sáng dìu dịu, trông sao mà thuận mắt, sạch sẽ tới vậy. Điền Bất Dịch há hốc mồm mà nhìn quá trình Tô Như thu thập căn phòng, sau khi xong xuôi, nàng vỗ vỗ tay, xoay người nhìn hắn đắc ý nói: “Thế nào, cũng không tệ lắm a?”

    Điền Bất Dịch thốt ra tự đáy lòng: “Tô sư muội, muội thực quá lợi hại đi!”

    Tô Như cười hắc hắc nói: “Còn phải nói, mấy việc này từ nhỏ ta đã làm rồi, chỗ này của ngươi với ta chỉ như bữa ăn sáng.” Nói xong nàng như chợt nghĩ tới điều gì, gương mặt không nhịn được nóng bừng lên, lập tức vội vàng chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, ta sang đây là muốn xem ngươi có làm sao không, nghe nói ngươi từ Man Hoang trở về đã thụ thương không nhẹ, hiện tại ra sao rồi?”

    Điền Bất Dịch tự tin ưỡn ngực, vỗ vỗ mấy cái nói: “Đã khôi phục tương đối rồi, muội cứ an tâm đi.”

    Tô Như thở hắt ra một hơi, nói: “Nghe sư tỷ bí mật kể cho ta những gì các ngươi đã trải qua tại Man Hoang chi địa, thật sự là không thể tưởng tượng được nơi đó lại hung hiểm tới vậy. Lúc ấy, trong lòng ta sợ hãi, đã nghĩ là…Nếu thật sự xảy ra cái gì vạn nhất, chỉ sợ…Vạn sư huynh cùng ngươi đều…Ai…”

    Câu nói kế tiếp, nàng khẽ lắc đầu, dừng lại không dám nói ra, trong lòng xác thực sợ hãi không ít đều hiện ra trên gương mặt. Điền Bất Dịch nhìn nàng, một luồng nhiệt huyết dâng lên trong nội tâm, chỉ cảm giác những nguy cơ sinh tử, những gian khổ, hiểm trở trải qua tại Man Hoang chi địa, tựa hồ hết thảy đều thật đáng giá a.

    Thì ra ngay từ đầu, nàng cũng có lo lắng cho ta đấy!

    Trong lòng Điền Bất Dịch như muốn nở hoa vậy.

    Tô Như ký quái nhìn hắn: “Người ta đang lo lắng, mà ngươi cười ngốc gì chứ?” Điền Bất Dịch không chút do dự trả lời: “Nghe được muội nói lo lắng cho ta, đương nhiên phải cao hứng a.”

    “Phụt!” Tô Như trên mặt lại đỏ lên, giận mắng hắn: “Mập mạp chết bầm, ngươi từ lúc nào miệng lưỡi trở lên trơn tru như vậy chứ!”

    Điền Bất Dịch lắc đầu, nói: “Lời này của ta là thật lòng.” Ngừng một chút, lại nói: “Tô sư muội, thời điểm tại Man Hoang chi địa, quả thực cũng có mấy lần ta thiếu chút nữa liền…không về được nữa, lúc ấy ta chỉ nghĩ, không biết nếu tương lai ngươi nhận được tin tức này, thì có hay không buồn thương cho ta. Nếu quả thật là như vậy, ta cho dù chết cũng không… ”

    “Ai! Đừng…” Tô Như ngắt ngang lời hắn, tức giận nói: “Cái gì mà sống với chết, không phải hiện tại đều đã tốt đẹp hay sao?”

    Điền Bất Dịch gãi gãi đầu, cười đáp lại.

    Tô Như nhìn cái ngốc dạng của hắn, trong nội tâm như mềm nhũn, ánh mắt trở lên ôn nhu vài phần, đoạn nàng nói: “Tốt rồi, việc đã qua đừng nói tới nữa, nhưng sau này chớ có cùng tên ngốc kia làm tiếp mấy việc như vậy nữa a.”

    Điền Bất Dịch phân bua: “Không phải a, lần này Vạn sư huynh lãnh đội, chỉ là vì thiên hạ chúng sinh cùng Trung thổ chính đạo”

    “Ngươi có thể cùng so với Vạn sư huynh sao chứ?” Tô Như tức tối mà tiếp tục cắt đứt lời hắn: “Vạn sư huynh là nhân vật anh hùng, tuyệt thế thiên tài. So với chúng ta đều là phàm nhân, căn bản không nhấc lên được nửa điểm liên quan. Ngươi từ nay, tốt nhất là thành thành thật thật mà sinh hoạt trong Thanh Vân Môn, miễn làm cho ta lo lắng nữa, đã biết chưa hả?” Điền Bất Dịch “A” một tiếng, gật đầu đáp ứng, sau một lúc mới phản ứng lại, bèn hỏi: “Tô sư muội à, muội thật sự…lo lắng cho ta sao?”

    Tô Như thật muốn tức giận mà đập vào cái bản mặt ngu ngốc của tên bàn tử này, xong nhìn hắn lại không thể thực sự giận dữ, mà trái lại càng thấy ngượng ngùng. Nàng dậm chân, xoay người bỏ ra khỏi phòng làm Điền Bất Dịch sợ mất hồn, vội vàng đuổi theo. Sau đó, ngoài cửa liên vang lên một hồi tiếng cười, có người hô to: “Điền sư đệ thân ái a, ngươi đây là muốn đi tới đâu a?” Thanh âm của Điền Bất Dịch vang lên: “Đừng có làm rộn nữa, để ta đi tiễn Tô sư muội nào.”

    “Này này, đi tiễn mà ngươi hùng hổ xách theo Xích Diễm kiếm làm gì vậy, đây chính xác là muốn đi theo nàng luôn mới đúng a?!”

    “Câm miệng! Ta muốn tiễn Tô sư muội tới Tiểu Trúc Phong không được à…”

    "Ha ha ha ha..."

    Hậu sơn Thông Thiên Phong, Tổ Sư Từ Đường.

    Bên ngoài đại điện trang nghiêm, Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất, hai người đứng sóng vai nhau, cùng hướng về trong nội điện mờ ảo mà thi lễ một cái. Sau đó, Vạn Kiếm Nhất lớn tiếng nói: “Sư phụ, đệ tử Kiếm Nhất đã trở về từ Man Hoang chi địa.”

    Bên trong đại điện Tổ Sư Từ Đường, từng ánh nến leo lắt, mờ ảo trong hắc ám âm trầm bỗng đồng thời rung nhẹ một cái, lát sau, một âm thanh trầm thấp, chậm rãi truyền ra: “Đúng là Kiếm Nhất đó ư?”

    Vạn Kiếm Nhất lộ vẻ vui mừng, tiến lên một bước, cười nói: “Đúng là đệ tử. Sư phụ à, lão nhân gia ngài vẫn tốt chứ ạ? Đệ tử trở về nghe sư huynh nói người bế quan đã lâu. Mà Tổ Sư Từ Đường này tuy rằng thanh tĩnh, nhưng không tránh khỏi có chút lạnh lẽo, hiu quạnh. Vậy không bằng mong lão nhân gia người theo chúng con quay về Ngọc Thanh Điện, để cho sư huynh đệ chúng con có thể thực hiện được một phần đạo hiếu của mình, như vậy có được hay không?”

    Tổ Sư Từ Đường yên tĩnh lại một lát, sau đó thanh âm kia lại lần nữa vang lên: “Không cần, ta ở chỗ này rất tốt”.

    Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác, tựa hồ kinh ngạc về câu trả lời của sư phụ, còn muốn nói tiếp nhưng thấy Đạo Huyền ở một bên kéo tay áo của hắn, khẽ lắc đầu ra hiệu. Vạn Kiếm Nhất trầm ngâm một lát, liền cũng không tiếp tục, bèn nói: “Đã như vậy, tất thảy đều nghe theo sắp đặt của sư phụ, về sau đệ tử nhất định sẽ thường xuyên lui tới thăm hỏi lão nhân gia ngài”.

    Thiên Thành Tử lại nói: “Vậy cũng không cần, ta bế quan tu hành, cần nhất chính là ở chữ ‘yên tĩnh’, nếu không có việc cần cũng không phải tới đây làm gì”. Ngừng lại một chút xong, hắn mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, lần này đi Thánh Điện Ma giáo tại Man Hoang, các ngươi có thu hoạch được gì không?”

    Vạn Kiếm Nhất cười hặc hặc cười, đem hết thảy những gì nhìn thấy, đủ loại hoàn cảnh sinh tử, các loại nguy nan hiểm trở, nhất nhất đều nói ra hết cho sư phụ Thiên Thành Tử nghe. Đặc biệt là cuối cùng, trận chiến phá hủy Tu La Tháp tại Thánh Điện Man Hoang của Ma giáo, càng được hắn nói kỹ càng, đầy đủ khiến cho Đạo Huyền bên cạnh hắn nghe được, trong mắt lập lòe ánh sáng khác thường.

    Lúc Vạn Kiếm Nhất kể xong, Thiên Thành Tử thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới vì vậy lại khiến ngươi mất đi một cánh tay.”

    Vạn Kiếm Nhất trong lòng xúc động, cười nói: “Xin sư phụ chớ lo lắng, bất quá chỉ là một cánh tay mà thôi. Sau này, đệ tử sẽ càng thêm chăm chỉ tu hành, chắc chắn sẽ không để việc này gây cản trở tới sự tiến bộ của bản thân”.

    Thiên Thành Tử lại trầm mặc một lát, sau đó nói: “Được như vậy là tốt nhất. Thời gian cũng không còn sớm, hai ngươi cứ tạm lui xuống, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”

    Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác nhìn bầu trời, chỉ thấy ánh nắng tươi sáng, còn chưa tới chính ngọ.

    Nhưng nếu sư phụ đã mở miệng, thân làm đệ tử cũng không thể làm trái. Hai người hướng Tổ Sư Từ Đường hành lễ, sau đó cùng đi ra.

    Trên sơn đạo, Vạn Kiếm Nhất liền hỏi Đạo Huyền: “Sư huynh, sư phụ như vậy đã lâu chưa?”

    Đạo Huyền suy nghĩ một chút, bèn nói: “Sau đại chiến Chính Ma, sư phụ có trở về tĩnh dưỡng mấy ngày rồi liền chuyển tới nơi này, cho tới hiện tại.”

    Vạn Kiếm Nhất ồ lên một tiếng, có chút tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc, sư phụ đang bế quan, ta ngay cả muốn nhìn lão nhân gia một thoáng cũng không được.”

    Đạo Huyền nhướng mày, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng sau đó lại âm thầm gượng cười, trầm mặc không nói.

    Hai người về tới Ngọc Thanh Điện, Vạn Kiếm Nhất cáo biệt Đạo Huyền, nhưng chợt bị Đạo Huyền gọi lại. Vạn Kiếm Nhất nhìn Đạo Huyền hỏi: “Sư huynh, có việc gì thế?”

    Đạo Huyền trên mặt xẹt qua một tia do dự, trầm ngâm thoáng một lát, bèn nói khẽ: “Sư đệ, vi huynh có việc này, cần nói cho ngươi biết.”

    Vạn Kiếm Nhất cười nói: "Xin sư huynh cứ nói."

    Đạo Huyền vừa muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài Ngọc Thanh Điện vang lên tiếng bước chân, là hai người tới bẩm báo sự vụ cùng Đạo Huyền.

    Sự tình đầu tiên là việc Phong Hồi Phong cùng Triều Dương Phong tranh chấp với nhau hạn mức phân phối của một loại linh đan. Sự tình khác thì nhỏ hơn, thậm chí cũng không phải là việc ở trong Thanh Vân Môn, việc này ở Thảo Miếu Thôn phía sau núi, có thôn dân tới bẩm báo dạo này cây cỏ ở phía ngoài thôn thường xuất hiện những quái âm, quái khiếu. Đạo Huyền suy nghĩ chốc lát, liền đem số lượng linh đan phân phối trong một năm chia ra rõ ràng, ưu tiên cho Phong Hồi Phong năm ngoái được ít hơn nói cho người đầu tiên, sau đó để người nọ lĩnh mệnh lui xuống.

    Vạn Kiếm Nhất ở một bên có vài phần bội phục với vị sư huynh này của mình: “Sư huynh đại tài a, ngay cả chút việc nhỏ nhặt như vậy cũng nhớ ở trong lòng, đổi lại là ta thì không thể làm tới như vậy được”.

    Đạo Huyền nở nụ cười, nói: “Chỉ là chút ít việc nhỏ, thực không đáng nhắc đến.”

    “Vậy sự tình vừa rồi?”

    Ngay lúc đó, từ cửa lớn có thanh âm truyền tới, thấy hai người Vạn Kiếm Nhất và Đạo Huyền đang nói chuyện liền trực tiếp ngừng nói, tiến đến. Hai người nhìn sang liền thấy hai thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu hướng về phía mình đi tới, chính là Thủy Nguyệt của Tiểu Trúc Phong, theo bên cạnh nàng là Tô Như. Đạo Huyền nhẹ gật đầu đáp lễ với Thủy Nguyệt, tỏ ý chào hỏi. Sau đó, không thấy Thủy Nguyệt có ý kiến gì mà ánh mắt dường như một mực rơi lên người Vạn Kiếm Nhất. Chẳng qua là khi hắn quay lại nhìn vị sư đệ của mình, nội tâm lại khẽ động vì thấy ánh mắt của vị sư đệ tài hoa, tiêu sái nhìn Tô Như sáng ngời một cách đặc biệt.

    *vì cuối năm nên người dịch cũng khá bận rộn, có điều chi sơ sót sẽ sớm biên lại và mong quý đọc giả thông cảm.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 70: Tiểu cẩu (thượng)
    Dịch giả: Đình Phong

    Tô Như chứng kiến Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất đều ở chỗ này nên trên mặt cũng lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, chạy nhanh tới cười hỏi: "Vạn sư huynh, thương thế tốt hơn nhiều chưa?" Nói xong ánh mắt của nàng vô thức nhìn lên tay trái của Vạn Kiếm Nhất, lập tức biến sắc, trên mặt lướt qua một chút đau lòng. Nhưng nàng dường như biết mình làm như vậy sẽ khiến Vạn Kiếm Nhất khổ sở nên vội vàng nén xuống lần nữa cười lớn.

    Vạn Kiếm Nhất thấy rõ ánh mắt của nàng, ngược lại nở nụ cười nói: "Thật sự tốt rồi. Tô sư muội, ngươi cũng không cần quá lo cho ta, nam nhi đại trượng phu, ném đi một cánh tay có là cái gì."

    Trên mặt Tô Như lộ ra kính ngưỡng liên tục gật đầu nói: "Sư huynh nói chí phải a." Nói xong lại không nhịn được hừ một tiếng: "Bất quá vẫn là đáng tiếc a, ta nghĩ nhất định là do tên mập mạp chết bầm cùng mấy người vô dụng kia làm vướng chân Vạn sư huynh rồi."

    "Mập mạp chết bầm?" Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác một chút nhưng lập tức tỉnh ngộ, sau đó cười hặc hặc rồi thu liễm lại nghiêm mặt nói với Tô Như: "Tô sư mụi, người ngươi nói là Điền Bất Dịch sư đệ của Đại Trúc Phong? Thứ cho huynh nói thẳng, ngươi đã nhìn lầm rồi. Hành trình đi Man Hoang lần này, trong mọi người làm huynh cuối cùng phải lau mắt nhìn chính là Điền sư đệ đấy. Mặc dù hắn về ngoài ngốc nghếch nhưng trong tâm ẩn giấu tốt đẹp, thiên tư tu đạo cũng không thể khinh thường. Đặc biệt trên đường trở về, huynh cùng với Thương Tùng sư đệ đều bị thương, toàn bộ đều nhờ Điền sư đệ một người chỉ huy, giết ra Ma giáo truy binh mà thoát thân. Năm người chúng ta bình yên trở lại Thanh Vân Sơn thì Điền sư đệ có công lớn nhất đấy."

    Sâu trong đáy mắt của Tô Như lướt qua một tia vui sướng, thậm chí khóe mắt còn lặng lẽ lướt qua Đạo Huyền đang suy tư bên cạnh. Nhưng nàng vẫn giữ bộ mặt không cho là đúng sau đó cười hì hì nói: "Được rồi, Vạn sư huynh nói hắn không tệ thì tên kia có lẽ không quá tệ rồi. Dù sao muội cảm thấy tên mập mạp kia cũng không thể lợi hại như huynh được."

    Đạo Huyền cùng Thủy Nguyệt đứng ở một bên đều bật cười, Vạn Kiếm Nhất cũng mỉm cười mà lắc đầu.

    Bên cạnh lúc này còn có một người khác, chính là người đến bẩm báo có âm thanh lạ dưới Thảo Miếu thôn.

    Đạo Huyền sau khi hỏi thăm vài câu thì trong thôn kỳ thật cũng không có chuyện gì lạ, không có người mất tích cũng không có người bị thương. Đại khái là mỗi ngày trong tòa miếu cỏ đổ nát ngoài thôn truyền đến một chút tiếng kêu quái dị. Việc này thật sự quá nhỏ, trên thực tế cũng không tính là cái gì, qua một thời gian sẽ ổn thôi, có lẽ cũng là phàm tục ngu dân tự dọa mình mà thôi.

    Nếu những sự tình thế này mà Thanh Vân Môn cũng quản, có lẽ cả ngày chẳng còn thời gian nữa.

    Đạo Huyền lắc đầu đem việc này qua một bên không để ý tới nữa. Bất quá Tô Như ở một bên thấy có chút thú vị liền xung phong đi xem xét là được.

    Thủy Nguyệt trừng mắt quát một câu vị sư muội hoạt bát hiếu động này làm Tô Như ngượng ngùng lại khiến Vạn Kiếm Nhất có chút không chịu được mà cười lên. Hắn lên tiếng giảng hòa nói cũng không phải chuyện to tát gì, cho Tô sư muội đi chơi cũng tốt.

    Đạo Huyền tùy ý cũng liền đáp ứng, vị truyền tin kia cũng tự lui ra.

    Đệ tử Thanh Vân Môn kia đi rồi khiến Tô Như liền cao hứng trở lại, ánh mắt nhìn Vạn Kiếm Nhất càng là ôn hòa cùng cảm kích, che miệng cười nói: "Còn có Vạn sư huynh tốt."

    Ngày thường Thủy Nguyệt cũng cực kỳ yêu thương vị tiểu sư muội này, bất quá lại cảm thấy có chút mất mặt oán trách nói: "Ngươi còn nói, khi không lại làm người ta thêm phiền toái."

    Đạo Huyền cùng với Vạn Kiếm Nhất đều lắc đầu cười, sau đó nói với Thủy Nguyệt: "Thủy Nguyệt sư muội, ngươi tới đây tìm ta có việc gì sao?"

    Thủy Nguyệt trả lời: "Có chứ, gia sư hôm qua có hỏi muội về ngày tổ chức Thất Mạch Hội Võ, vì vậy muội mới tớ đây tìm huynh để hỏi thời gian chính xác."

    Đạo Huyền suy nghĩ một chút nói: "Việc này thực ra đã định rồi, nguyên bản rất nhiều công việc đã chuẩn bị xong, bởi vì muốn chờ mấy người ở Man Hoang trở về nên mới trì hoãn, hôm nay tự nhiên phải làm. Ta đã nghĩ tới liền định là mười ngày sau a."

    Vạn Kiếm Nhất cùng Thủy Nguyệt đều nhẹ gật đầu, thần sắc cũng bình thường. Tô Như ngược lại như nhớ ra gì đó, con mắt nhẹ đảo một cái mở miệng nói: "Đạo Huyền sư huynh, năm vị sư huynh đi Man Hoang lần này đều có thể tham gia Thất Mạch Hội Võ đúng không?"

    Đạo Huyền ngơ ngác một chút, trong mắt lướt qua chút kinh ngạc, nếu như hắn nhớ không lầm thì đã cùng Tô Như nói qua vấn đề này một lần rồi. Nghĩ đến đây trong lòng hắn không khỏi động, vốn đang nhìn thật sâu Tô Như lại nhịn không được liếc qua Vạn Kiếm Nhất. Chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất sắc mặt như thường, tựa như đang lắng nghe hai người nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ ân cần.

    Đạo Huyền im lặng một lát nói: "Không có vấn đề gì? Kiếm Nhất tại Thông Thiên Phong đây tự nhiên không cần phải nói rồi, Thương Tùng, Tăng Thúc Thường cùng Thương Chính Lương sư đệ, đều là tài tuấn tất cả các mạch, cũng hẳn không có vấn đề. Về phần Đại Trúc Phong Điền Bất Dịch sư đệ..."

    Nói đến đây hắn bỗng nhiên nhướng mày, trên mặt giống như có vài phần chần chờ mà tiếng nói cũng ngập ngừng.

    Tô Như lập tức có chút khẩn trương hừ một tiếng nhưng quay đầu nhìn về phía Vạn Kiếm Nhất reo lên: "Vạn sư huynh, ngươi xem một chút. Ngươi vừa mới nói Điền mập mạp cũng không tệ lắm, thế nhưng ngay cả Thất Mạch Hội Võ đều không đi được rồi."

    Vạn Kiếm Nhất cũng có chút kinh ngạc nhìn Đạo Huyền nói: "Sư huynh, tình hình Đại Trúc Phong bên kia thế nào vậy?"

    Đạo Huyền nhíu mày lại nhìn Vạn Kiếm Nhất muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu mới thở dài nói: "Điền sư đệ kia, ngày xưa là thật thà ít xuất hiện, cũng không có danh vọng trong môn, nghe nói tu hành cũng là bình thường, lại không phải ái đồ của Trịnh Thông sư thúc. Ngươi cũng biết danh sách tham gia Thất Mạch Hội Võ đều là thủ tọa định ra. Điền sư đệ có thể tham gia hay không cũng không chắc được."

    Vạn Kiếm Nhất mày kiếm nhướng lên, sau khi im lặng một lát lắc đầu nói: "Việc này không ổn. Sư huynh, thứ cho ta nói thẳng, lần đi Man Hoang này Điền sư đệ biểu hiện cực kỳ xuất chúng, vô luận thiên tư tâm tính đều là lựa chọn tốt nhất, ngày sau nhất định là châu báu. Đạo hạnh thực lực của hắn ngày sau nhất định tinh tiến dũng mãnh, không thể coi thường cũng không kém mấy vị đồng môn. Nhân tài như vậy không thể để mai một được, nếu không thật sự đáng tiếc." Nói xong hắn dừng lại một cái tiếp tục: "Sư huynh, có thể mời ngươi đi nói với Trịnh Thông sư thúc một câu. Điền sư đệ đúng là nhân tài, hãy để hắn tham gia Thất Mạch Hội Võ. Mặt khác ngày sau đệ cũng đi bái phỏng Trịnh Thông sư thúc một lần để nói chuyện này."

    Đạo Huyền nhìn Vạn Kiếm Nhất thật lâu không nói, cuối cùng nhẹ gật đầu, mặt lộ vẻ gượng cười nói: "Tốt thôi, việc này cứ để ta."

    Vạn Kiếm Nhất mỉm cười gật đầu, Tô Như bên cạnh lặng lẽ nắm chặt nắm đấm cũng vung ra một cái, sóng mắt nàng như nước tràn đầy dịu dàng vui vẻ.

    *vì cuối năm nên người dịch cũng khá bận rộn, có điều chi sơ sót sẽ sớm biên lại và mong quý đọc giả thông cảm.
     
Thread Status:
Not open for further replies.