Trinh Thám  Thương Trường  Cổ Điển Margin Calls

  1. Vy Duong

    Vy Duong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/7/23
    Bài viết:
    51
    Được thích:
    2
    Margin Calls - by Vy Duong


    Chương 1: Mở đầu

    Gã sững sờ đến đờ đẫn cả người. Ba cục tiền buộc chặt bằng sợi dây đai và bọc nilon vừa nhận về từ Ngân hàng to như những viên gạch trên tay gã bỗng nhiên nặng trĩu. Ba viên gạch tiền lần lượt rơi xuống sàn nhà khi gã thấy người đàn bà mặc kimono trễ nải đang bước từ trên cầu thang. Nàng bước ra từ bóng tối từ tầng trên rồi đứng yên ở chiếu nghỉ cầu thang và nhìn xuống. Gã cảm nhận được ánh mắt sắc như dao lướt trên mặt mình. Những viên gạch tiền rơi cả vào vũng máu tươi của thằng Broker vẫn còn chưa khô dưới sàn nhà.

    Gã ngẩn ngơ nhìn toàn thân của người đàn bà như chìm trong luồng ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn trùm treo trên trần tầng một. Bộ mặt của người đàn bà vẫn ở trong bóng tối. Nhưng khuôn ngực của nàng lấp ló, trắng ngần như phát quang, phản chiếu ánh đèn. Mái tóc nàng đen nhanh nhánh, ướt lướt thướt, lòa xòa rũ rượi không che lấp được ánh mắt lấp lánh tim tím như buổi chiều tà hôm nào bên hồ Đá Cốc.

    Bất chợt, người đàn bà nhẹ nhàng buông rơi chiếc áo kimono, trần truồng tiến xuống cầu thang. Khuôn mặt nàng hiện ra dưới ánh đèn. Gã bỗng run lên bần bật. Gã lắp bắp tên người con gái mà gã đã từng yêu say đắm khi còn là một gã thanh niên vừa bước vào đời. Nhưng gã không thể nào nói được nên lời. Gã bỗng nhớ lại khuôn mặt cô bé con năm nào. Gương mặt người con gái đó giống hệt gương mặt của người đàn bà này. Những lớp son phấn không che lấp được hết những đường nét thơ ngây của người con gái mà gã đã yêu. Người con gái đó đã biến mất, không còn một chút tăm tích. Mặc dù gã đã cố gắng đi tìm người con gái đó trong suốt hơn mười năm qua.

    Gã định bước tới và cầm lấy cánh tay của người đàn bà mà không thể nào làm được. Mọi cử động, mọi suy nghĩ của gã như đã bị một lực cản vô hình nào đó chặn lại. Gã chỉ biết nhìn vào đôi mắt của người đàn bà.

    Bỗng nhiên, mọi thứ trước mắt gã bỗng mờ đi vì ký ức của mối tình đầu tràn về. Trước mắt gã bây giờ chỉ còn là buổi chiều tà bên hồ Đá Cốc năm ấy. Trước mắt gã là vầng trăng trải vàng trên mái tóc và bộ ngực trinh nguyên của người con gái đã cùng gã bên hồ. Trước mắt gã là ánh mắt ánh màu tim tím, phản chiếu mặt hồ sâu thẳm. Gã không thể quên được cái buổi chiều tuyệt đẹp, gã cùng với người con gái gã đã yêu bên hồ Đá Cốc năm nào, trước khi bọn trẻ chăn trâu đến quậy phá. Gã đứng dưới chân cầu thang, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn bà và chờ đợi người đàn bà hoàn toàn khỏa thân bước xuống.

    Nàng đã bước xuống đến chân cầu thang. Khi đến ngang người gã, nàng dừng lại một chút và liếc nhìn gã. Gã nhìn sâu vào đáy mắt người đàn bà. Trong đôi mắt đó, gã phảng phất như nhìn thấy có những giọt nước mắt long lanh, lấp lánh ánh đèn. Gã định đưa tay ra nắm lấy khửu tay người đàn bà mà không thể nào vươn tay ra được. Người đàn bà lướt qua người gã. Nàng với tay lấy chiếc túi xách da nâu có đập nổi những chữ cái LV treo trên tay vin cầu thang rồi bước tiếp ra cửa.

    Gã vẫn đứng im nhìn theo tấm lưng trần cong cong tuyệt mỹ, đôi mông căng tròn không một vết rạn, rung rung khi người đàn bà sải bước ra cửa ngôi nhà. Gã thấy người đàn bà khỏa thân xách túi, mở cửa và bước xuống thềm nhà. Bên ngoài, màn đêm đen kịt. Trời đang nổi một cơn bão lớn. Gió ở đâu bắt đầu kéo về ù ù. Những ngọn cây đang rung lên giận dữ. Những cành cây khô gãy răng rắc rời xuống lòng đường. Lá rơi xào xạc như trút xuống vỉa hè, trước cả những giọt nước mưa. Một cái cây nhỏ đã bị gió nhổ bật rễ, nằm chắn ngay trước cổng căn biệt thự.

    Lão Shark đã đứng đợi sẵn ngay trước của. Hai tay lão đã cầm sẵn chiếc áo khoác màu xanh da trời dịu mát, trên ngực áo vẫn còn đính cây kim cài Chanel đúc bằng bạch kim có gắn một viên ngọc trai. Lão Shark khoác chiếc áo đắt tiền lên thân hình khỏa thân của người đàn bà. Cả hai cùng sánh vai bước ra đường. Họ đi như chạy về cuối phố. Rồi gã chỉ còn nghe thấy tiếng ô tô nổ máy hòa lẫn tiếng gió thổi ầm ầm. Cơn bão bắt đầu kéo đến.

    Gã vẫn đứng yên như người mất hồn, hoàn toàn đắm chìm trong ký ức xa xôi. Một mùi tanh tưởi của máu đập vào mũi gã khiến dạ dày của gã thắt lại. Máu từ trên người bạn thân nhất trên đời của gã – thằng Broker. Gã khụy xuống và nôn khan. Cả ngày hôm nay, gã chưa có cái gì trong bụng cả.

    Cái nôn khan đã làm gã bừng tỉnh. Gã phải xóa hết dấu vết của vụ giết người này và chạy trốn trước khi cảnh sát đến. Gã phải tìm cách minh oan cho chính mình. Gã nhào ra đóng cửa ngoài lại. Gã chạy vào nhà vệ sinh, tìm được hai chiếc khăn tắm trong chiếc chậu nhựa đựng mấy cái áo phông Burberry của thằng Broker thay ra chưa kịp cho vào máy giặt. Gã nhắm mắt lại, huy động mọi neuron thần kinh trong bộ não vừa bị thao túng của gã để nhớ lại từng chi tiết gã đã làm, từng thứ gã đã chạm vào để xóa dấu vết về sự hiện điện của gã trong ngôi nhà của thằng Broker. Gã phải làm việc này thật nhanh, bởi cảnh sát sẽ đến đây trong vài phút nữa. Có lẽ, họ không đến nhanh được vì bị cơn bão cản đường.

    Khi gã cẩn thận lau nốt cái tay nắm cửa bằng một chiếc khăn tắm sạch còn lại rồi đóng của là lúc mưa đổ xuống như trút nước. Trên vai gã vắt hai chiếc khăn tắm. Cổ gã treo lủng liểng cái túi vải chứa ba viên gạch tiền. Bàn tay trái gã vẫn còn cầm theo cái ly gã đã chạm lúc đến nhà thằng Broker. Nhưng giờ, tay trái gã còn kẹp theo một chai rượu vang Bordeaux gã lấy trên giá. Tay phải gã cầm chiếc sandwich kẹp thịt nguội gã vớ được ở trên bàn. Vừa thất thểu rảo bước trong mưa, gã vừa gặm từng miếng sandwich ướt nhẹp. Gã bước đi không được nhanh và dễ dàng cho lắm, bởi lưng quần gã cồm cộm. Lưng quần gã giắt theo con dao đầu bếp Victorinox Thụy Sỹ đã được gã rửa và lau sạch.

    Con dao Victorinox đã được gã rút ra từ lưng thằng Broker. Gã phải lót một chiếc khăn tắm lên trên con dao trước khi rút nó ra để máu không bắn lên người gã. Con dao mà chính gã đã đâm vào lưng thằng Broker.

    Từ đằng xa, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng đến, vượt qua tiếng gió mưa và dội vào tai gã.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/7/23
  2. Vy Duong

    Vy Duong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/7/23
    Bài viết:
    51
    Được thích:
    2
    Chương 2: Gã

    Gã tên là Dư Hóa Long. Một cái tên chứa đựng biết bao nhiêu kỳ vọng của cha mẹ gã. Nhưng, cái họ của gã cũng lại là cái cớ cho chúng bạn nghịch ngợm cùng lớp nhạo báng. Lũ bạn hay cười đùa và trêu chọc cái tên họ của gã trong suốt những năm học phổ thông mỗi lần gã nhận được điểm kém:

    “Dư Hóa Long. Mày đã hóa thành con rồng rồi sao lại còn dư thừa ra để hóa thành cái con gì nữa?”

    Thế nào cũng có một đứa nào đó chêm vào một câu:
    “Nó hóa thành con rồng rồi. Tiếp theo thì nó sẽ hóa tiếp thành con lợn bời cái đầu óc ngu ngốc của nó! Ha ha.”

    Và thế là cứ đến giờ nghỉ giữa hai tiết học, gã lại tìm đến cái đứa chêm vào cái câu nói mất dạy đó để thuyết giảng rằng cái tên là niềm hy vọng của cha mẹ gã, không phải là cái cớ để nhạo báng. Nhưng cái thằng kia nào có nghe. Hai thằng đành kết thúc cuộc tranh luận nảy lửa bằng những nắm đấm. Rút cuộc, hai thằng lại ngồi trong Văn phòng Ban Giám hiệu với đôi mắt tím bầm như hai con gấu trúc. Cả hai đứa đều cúi gằm những khuôn mặt tái dại, im thin thít để lắng nghe những lời giáo huấn đầy thịnh nộ của thầy Hiệu trưởng đổ như mưa xuống đầu. Cha gã hay mẹ gã lại phải muối mặt đến trường, cắn răng xin xỏ thầy Hiệu trưởng cho gã tiếp tục theo học tại trường.

    Tuy nhiên, chính nhờ cái tên đó mà gã luôn luôn cố gắng và nỗ lực hết mình trong học tập. Bởi vì gã sợ mỗi lần nhận được điểm kém, gã lại phải nhận những lời trêu chọc vô tâm của những đứa bạn khiến gã phát cáu điên lên. Tất cả chỉ vì cái tên đầy kỳ vọng của bố mẹ gã đặt cho.

    Tốt nghiệp khoa Địa chất của trường Đại học Thanh Hoa với tấm bằng khá, gã bắt đầu vào làm việc cho công ty của gia tộc ông Trương. Công ty của ông Trương là một công ty tư vấn, thăm dò, thiết kế và xây dựng các mỏ khoáng sản tầm trung nhưng lâu đời ở Bắc Kinh. Công ty của ông Trương chuyên cung cấp các giải pháp tư vấn và các chuyên gia giàu kinh nghiệm trong nước và quốc tế trong lĩnh vực thăm dò, thiết kế, quản lý và xây dựng các mỏ khoáng sản. Công ty của ông Trương chuyên làm các công trình về mỏ khoáng sản ở các tỉnh vủng núi xa xôi của Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Một đất nước đang phát triển như vũ bão trong hai mươi năm năm gần đây.

    Công ty của ông Trương còn có tham vọng vươn ra các nước đang phát triển như các nước khu vực châu Phi và Đông Nam Á và đã có một số công trình làm nhà thầu phụ cho một số tập đoàn lớn ở các nước thuộc châu Phi. Công ty của ông Trương có văn phòng chính tại Thành phố Bắc Kinh, Thủ đô của Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nơi gã sống cùng với gia đình gã và văn phòng chi nhánh tại Thành phố Côn Minh, Thủ phủ của tỉnh Vân Nam, nơi gã sẽ phải đến làm việc những năm sau đó.

    Một trong những khóa học bắt buộc mà gã phải tham gia khi vào làm việc cho công ty của ông Trương là kỹ năng sinh tồn. Ông Trương thuê những chuyên gia quốc tế tốt nhất trên thế giới đến, để đào tạo cho nhân viên công ty của ông. Ông luôn nói với những nhân viên mới như gã rằng, nguồn nhân lực là vốn quý duy nhất của một công ty tư vấn nên tất cả nhân viên của công ty phải được đào tạo và chuẩn bị sẵn sàng để cứu người khác và chính bản thân họ trong trường hợp khẩn cấp.

    Công ty của ông Trương đã đài thọ toàn bộ chi phí cho các khóa đào tạo này. Để tăng tinh thần cảnh giác và tập luyện cho nhân viên, cứ lần nào ông Trương ở văn phòng chính ở Bắc Kinh hay khi ông tới văn phòng chi nhánh Vân Nam, ông thường hay bật còi báo động khẩn cấp trong văn phòng. Và gã cùng đồng nghiệp luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng chuẩn bị. Bọn họ phải ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang bộ từ tầng 9. Công ty của ông Trương đều thuê nguyên một tầng nhà, tầng 9, của tòa nhà văn phòng cao tầng ở những thành phố khác nhau để làm văn phòng làm việc. Số 9 bao giờ cũng là con số ưa thích của ông.

    Tất cả mọi nhân viên, người cũ và người mới, người già cũng như người trẻ, đều phải cùng nhau tập trung tại một điểm điểm tập kết bên ngoài tòa nhà. Địa điểm tập kết đó được kẻ ngay ngắn thành những ô vuông trên vỉa hè, ngay phía trước tòa nhà văn phòng cao tầng. Người trưởng Đại diện văn phòng hay chi nhánh phải chịu trách nhiệm điểm danh tất cả mọi người, để không ai có thể bị bỏ lại ở phía sau và để không ai phải quay lại tìm những người bị lạc trong tòa nhà trong tình thế cấp bách giả định này.

    Công ty của ông Trương cũng tặng cho mỗi nhân viên mới vào làm việc một chiếc túi rỗng có đánh dấu thập đỏ để đựng những vật dụng quan trọng khi đi công tác. Những vật dụng đó có thể giúp một người có thể tồn tại trong một vài ngày ở bất kỳ địa điểm nào, đặc biệt là trong các khu rừng ở những vùng núi xa xôi của Trung Quốc. Để đặt một số dụng cụ hoặc vật dụng vào chiếc túi này, đòi hỏi phải có kỹ năng tốt để dự đoán và tưởng tượng về những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong tương lai gần. Và những kỹ năng đó phụ thuộc vào số ngày đi lại, địa điểm làm việc và phương tiện di chuyển. Gã gọi nó là “chiếc túi sinh tồn”.

    Gã luôn bỏ vào trong chiếc túi này một chiếc máy tính xách tay hiệu ThinkPad Lenovo dòng T-series nhỏ gọn, một chiếc bàn chải đánh răng, một chiếc bật lửa gas, một hộp đựng kim chỉ khâu quần ào, mấy gói kẹo M&M, đôi khi là cả một con dao đầu bếp Victorinox của Thụy Sỹ. Và gã thường để chiếc túi này trong phòng tắm khách sạn trong những chuyến công tác, tất nhiên là sau khi đã lôi chiếc máy tính xách tay ra đặt trên bàn làm việc.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)