Chương 124: Hán Vệ tái đấu Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Mạc danh kỳ diệu bị nhiệm vụ rơi vào đầu, Tần Kham có một loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Cứu Mã thượng thư một mạng chưa từng hy vọng vào sự báo đáp của y, nhưng cũng không thể lấy oán trả ơn được, Bắc trấn phủ ti Tần Kham đi ra khỏi Bắc trấn phủ ti tâm tình rất không tốt, hắn cuối cùng cũng minh bạch "Người tốt không trường mệnh" là thế nào, vốn người tốt có thể trường mệnh, nhưng vì thủ tiện, cứu người không nên cứu, thế là thành đệm lưng cho người khác. Bảo hộ Mã Văn Thăng là nhiệm vụ rất gian khổ, thích khách lần trước không đắc thủ tất nhiên sẽ không bỏ qua, bất luận Mã Văn Thăng có giết cả nhà người ta hay không, trước mắt mà nói món nợ này người ta đã ghi lên người hắn, lần này chỉ sự là cừu hận lớn nhất đời, cục diện không chết không ngừng. Mà Tần Kham, rất bất hạnh bị kẹp giữa Mã thượng thư và cái đám vong mệnh đó, đảm đương nhân vật thuẫn thịt cho Mã Văn Thăng, người thứ nhất ăn đao là hắn, người thứ nhất lập công khẳng định không phải là hắn. Làm người không thể quá thiện lương, sẽ gặp báo ứng, Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài, thực sự muốn đệch em gái ruột của Mã Văn Thăng... Không, Mã Văn Thăng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, em gái ruột của hắn đại khái chắc không còn trẻ, hay là đưa em gái hắn tới giường của Mưu Chỉ huy sứ, nhờ hắn giúp mình trút cục tức này. Thiên hộ sở Nội thành từ sau lần trước bị phiên tử Đông Hán vây công, Công bộ rất nhanh phái quan viên và công tượng tới, không mất bao lâu, một tòa trạch viện ba tầng mọc lên, so với Thiên hộ sở cũ khx tước kia thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, cũng coi như là là nhân họa đắc phúc. Trở lại Thiên hộ sở, sắc mặt Tần Kham âm trầm tới đáng sợ, lập tức sai người gọi mười bách hộ thuộc hạ tới. Hiện tại duy nhất có thể trông cậy vào, đó là hy vọng ba thích khách bị bắt không chịu nổi đại hình của chiếu ngục. Cung khai ra địa điểm trốn của thích khách còn lại, Mưu Bân trước khi đám người kia lần thứ hai ám sát Mã Văn Thăng một lưới bắt hết bọn họ, như vậy mình sẽ tránh được trận hung hiểm này. Mười bách hộ tới rất nhanh, khi mọi người quần tam tụ ngũ ở trong viện Thiên hộ sở nói chuyện thì Bắc trấn phủ ti truyền đến một tin tức rất không tốt. Ba thích khách bị bắt đó đã chết, một chữ cũng chưa nói. Cũng không phải đại hình của chiếu ngục quá độc, thi hình đều là Giáo úy chuyên nghiệp. Bọn họ nắm phân thốn rất chuẩn, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này. Trên thực tế ba thích khách đó là tự sát, khi bị nhốt trong đại lao còn chưa bắt đầu thẩm vấn. Ba thích khách liền kiên quyết đập đầu vào tường mà chết, chết rất lẫy lừng. Tần Kham sau khi biết tin tức thì rất lâu không nói gì, hắn rất lý giải hành động của ba thích khách này. Thân mang huyết hải thâm cừu của già trẻ lớn bé trong nhà, thù lớn chưa trả lại lọt vào tay Cẩm Y vệ, nếu Tần Kham là bọn họ thì hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn tự sát, phó thác hy vọng báo thù cho đồng lõa còn sống. Rất lạ, rõ ràng là quan hệ địch ta ngươi chết ta sống, Tần Kham lại không hận bọ họ, ngược lại lờ mờ có chút đồng tình. Người nhà vì bọn họ mà bị liên lụy xử tử, bọn họ lại vẫn sống, giữ lại thân tàn để báo thù. Cuộc đời này còn có mục tiêu khác ư? Tạm thời áp chế sự đồng tình trong lòng, Tần Kham minh bạch hiện tại không phải lúc đồng tình với bọn họ, hiện tại bọn họ là kẻ địch của hắn. Sắc mặt Tần Kham càng hậm hực âm trầm, đám kẻ địch này khó đối phó, bọn họ là tướng lãnh biên quân hàng năm ở biên cảnh giao phong với các Thát tử. Là từ trong núi đao biển thây mà chui ra, bọn họ có trí cũng có mưu, có thể nói là dày dạn kinh nghiệm sa trường, từ việc bọn họ ám sát Mã Văn Thăng đồng thời còn bắn tên thư vào Thừa Thiên là có thể thấy được, mỗi một lần hành động của bọn họ đều được tính toán tỉ mỉ, lớn mật nhưng không lỗ mãng. Hơn nữa có thân thủ cao tuyệt, lần trước bị Đỗ Yên đánh ngã ba người chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì lúc ấy ở nơi phố xá sầm uất, ám sát không nên kéo dài, nếu cho họ thêm nửa nén hương, chỉ sợ Đỗ Yên cũng không tốt lành gì. Đau đầu nhất chính là người như thế, giống như các tội phạm từng tham gia quân ngũ như võ cảnh đặc công kiếp trước vậy, rất là đau đầu, khi bày năng lực của mọi người ra trục hoành, chỉ có thể dựa vào thực lực và trí tuệ tuyệt đối để quyết định thắng bại. Tất cả Giáo úy, lực sĩ dưới trướng Mười bách hộ, bao gồm cả bang nhàn không có biên chế chính thức cũng đều đến đông đủ, trên con đường ngoài Thiên hộ sở tụ tập một hai hai ngàn người, hết sức hấp dẫn ánh mắt, các dân chúng phụ cận đã sợ tới mức tung tích không còn, trên đường vắng lặng tới cả chó cũng không thấy, thanh danh hiển hách của Cẩm Y vệ có thể nói là "Vạn kính nhân tung diệt" . Nhiều người như vậy bảo hộ một Mã Văn Thăng chắc không thành vấn đề, nhưng Tần Kham lại vẫn không tự tin, lại xxin Mưu Bân, từ trong Thần Cơ doanh điều tạm một trăm hỏa thương thủ, Tần Kham mới miễn cưỡng yên tâm. Làm sao mà ngờ được, xuyên qua xuyên qua không ngờ lưu lạc đến mức phải làm bảo tiêu cho người ta, càng lăn lộn càng thụt lùi, Tần Kham đành phải ép mình điều chỉnh tâm thái, đinh ốc của cách mạng thôi mà, cần xoay về hướng nào thì xoay về hướng đấy, về phần miệng vít có khít hay không thì không liên quan tới cái đinh. Một hai ngàn người đương nhiên không thể toàn bộ đưatới phủ của Mã Văn Thăng, nhiều người như vậy sẽ chen cho Mã phủ sập mất, Tần Kham phân mười bách hộ, hơn một ngàn người trong biên chế chính thức chia làm ba tốp, mười hai canh giờ không ngừng thay phiên thủ vệ tuần tra Mã phủ tất cả bang nhàn thì toàn bộ rải khắp các hang cùng ngõ hẻm kinh sư để tìm hiểu tin tức, một khi phát hiện có dấu vết, lập tức dẫn người vây giết tặc nhân. Một trăm hỏa thương thủ điều tạm từ Thần Cơ doanh trực tiếp tiến vào Mã phủ, cho dù hiện giờ vẫn là thời đại vũ khí lạnh làm chủ, súng là phụ, nhưng Tần Kham đến từ kiếp trước lại có lòng tin đầy đủ đối với súng. Phân phối bố trí xong, Tần Kham dẫn hai bách hộ trực ban đầu tiên tới Mã phủ. Mã phủ ở dưới chân hoàng thành nội thành, đường đường là thiên quan Lại bộ, quan cư hiển hách, vị trí của phủ đệ tất nhiên vô cùng tốt, nhà Mã Văn Thăng cách Thừa Thiên môn để vào triều chỉ hai dặm, lão nhân gia nếu sống tiết kiệm một chút, tiền kiệu mỗi tháng có thể tiết kiệm thoải mái, có thể vào thẳng Thừa Thiên môn để tảo triều. Bên trong Mã phủ lại đơn sơ bất ngờ. Tường đá xám xịt, bên trên không điêu khắc bất kỳ tường thú nào, phía sau tường là tiền viện, không có lầu gác vũ các, không lương đình thủy ta, tiền viện nối thẳng tới tiền đường, trong viện có mấy gốc hòe, xiêu vẹo không thành hàng ngũ, lớp sơn trên hàng lang thì đã tróc, nội đường là mấy chiếc ghế bành cũ, trang sức duy nhất đó là chính giữa tiền treo một bức tuế hàn tam hữu đồ, lạc khoản là "Hữu tùng đạo nhân", rõ ràng chính là bút tích của bản thân Mã Văn Thăng. Đường đường là thiên quan Lại bộ, không ngờ lại biến nhà mình như vừa bị bọn cướp càn quét, thật không hiểu Mã Văn Thăng quả thật là thanh liêm như nước, hay là cố ý thích mua danh, ngoại nhân như Tần Kham nhìn thấy cũng không khỏi có chút chua xót, có một loại xung động muốn quyên tiền cho Mã gia. Có thể khẳng định, gia đình xấu xí như vậy, tất nhiên phải nuôi được một hai ngàn bảo tiêu, với tính tình của Mã Văn Thăng, nghĩ chắc cũng sẽ không cho Tần Kham tiền lì xì gặp mặt. Tần Kham thở dài bi thương, nhìn thảm trạng trước mắt của Mã phủ, ngay cả một tia tâm tư có khoản thu nhập thêm cũng dứt sạch, hắn chỉ mong sau nguy nan lần này mọi người may mắn không chết, Mã thượng thư có thể bảo trì khí khái của người đọc sách, đừng vay tiền hắn. Nói tóm lại, đây là một lần mua bán lỗ vốn rõ đầu rõ đuôi. An bài hơn ba trăm người bố trí bên ngoài, vây quanh Mã phủ, lại an bài một trăm hỏa thương thủ đóng ở tiền viện, Tần Kham dẫn đám thuộc hạ Đinh Thuận đi vào nội viện, vừa mới chuẩn bị đi qua đường thì bên trong lại có một đám mặc áo nâu, đội mũ tròn đi ra, đám này lại cố ý mà như vô tình chặn đám người Tần Kham và Đinh Thuận lại. Tần Kham chau mày: "Phiên tử Đông Hán?" Một tên trông như lĩnh ban cầm đầu của Đông Hán ngoài cười nhưng trong không cười: "Cẩm Y vệ cũng tới à? Khéo nhỉ, Hán công chúng ta nói, an nguy của Mã thượng thư do Đông Hán chúng ta tiếp nhận, không cần phải làm phiền tới Cẩm Y vệ các ngươi, các vị xin trở về." Tần Kham mặt trầm xuống, chuyện của triều đình chính là hỗn trướng như vậy đấy, đối đầu kẻ địch mạnh vẫn muốn cướp công lao, đấu tranh nội bộ, vốn là một chuyện rất phiền tới, hai nhóm người bất hòa hợp lại một chỗ, chuyện càng phiền toái hơn. "Hán công của Các ngươi không quản được Cẩm Y vệ chúng ta,chuyện bảo hộ Mã thượng thư căn bản ta cũng không muốn tranh với các ngươi, nhưng Chỉ huy sứ của chúng ta hạ lệnh, Tần mỗ không thể không thi hành theo, ngươi nếu muốn chúng ta trở về cũng được, trừ phi đi xin điều lệnh do Mưu soái tự tay viết, nếu không Tần mỗ không thể rời khỏi Mã phủ." Lĩnh ban Đông Hán có chút bực mình: "Ta biết ngươi tên là Tần Kham, Thiên hộ đã hại Hán công của chúng ta phải chịu khổ trước mặt bệ hạ, đám tặc nhân đó thủ đoạn ác độc, một thư sinh như ngươi không bảo vệ được Mã thượng thư đâu, không bằng sớm rút lui đi." Tần Kham lộ ra nụ cười lạnh: "Coi Tần mỗ là ngốc tử à? Bắt tặc nhân là công lao của Đông Hán các ngươi, nếu Mã thượng thư có gì không may xảy ra, các ngươi đương nhiên sẽ đẩy cho Cẩm Y vệ, nói đó là Đông Hán liều mạng tử chiến với tặc nhân, Cẩm Y vệ chúng ta thì một bóng người cũng không thấy, khi đó bệ hạ trách tội, nỗi oan này sẽ do Cẩm Y vệ gánh, đúng hay không?" Lĩnh ban ngớ người: "Hay cho cái miệng, bất kể ngươi nói như thế nào, bảo hộ Mã thượng thư là chuyện của Đông Hán, không cần Cẩm Y vệ các ngươi nhúng tay, nếu thức thời thì sớm cút cho ta." Còn chưa nói xong, Tần Kham bỗng nhiên xuất thủ, một bạt tai hung hăng tát lên mặt tên lĩnh ban. Đinh Thuận vừa bọn thuộc hạ ở bên cạnh đã tức giận muốn ra tay thấy Tần Kham động thủ, tất nhiên không chút khách khí, tháo vỏ đao đánh Đông Hán. Tiền đường Mã phủ lập tức đại loạn. Đáng thương cho mấy chiếc ghế bành vốn đã cũ kỹ ở trong tiền đường, sau hiệp đánh nhau của Hán Vệ liền vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đám người hỗn chiến với nhau, đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám, tiếng hét và tiếng rên liên tiếp vang lên, tiền đường nho nhỏ lập tức bụi bay mù mịt. Trong hỗn loạn, một thanh âm già nua phẫn nộ truyền đến. "Đám người các ngươi cố ý tới phủ lão phu đánh nhau à? Đúng là... A! Kẻ nào? Kẻ nào dám hạ độc thủ với lão phu như vậy. A! Khinh người quá đáng! Một thân hạo nhiên chính... BÙm!" Tiếng chính nghĩa đáng ghét đó khựng lại rồi im bặt.
Chương 125: Chịu nhục Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Lúc Hán Vệ đánh nhau đang hăng, không ai ngờ rằng Mã Văn Thăng lại chạy đến can ngăn, kỳ thật nên nghĩ là, dù sao một đám người xa lạ không lý do chạy đến nhà mình kéo bè kéo lũ đánh nhau kéo bè kéo lũ đánh nhau, chẳng ai cao hứng được cả. Phản ứng của Mã thượng thư rất bình thường, đáng tiếc thân thủ lại không đủ mạnh mẽ. Không thể không phê bình một chút Mã đại nhân không thức thời vụ, sống tới hơn bảy mươi tuổi ít nhất cũng nên biết đạo lý nhân sinh xu cát tị hung chứ, ôm lò ấp ở sân nhà phơi nắng thì được, người trẻ tuổi kéo bè kéo lũ đánh nhau ai lại đi mạo hiểm chặn ngang, rõ ràng có chút không biết tự lượng sức mình, nếu đem so sánh thì Hộ bộ thượng thư Nam Kinh Tần Hoành làm rất không tồi, các quan văn ở đại đường Hộ bộ đánh nhau, lão chạy trốn nhanh nhất, tránh xa nhất chính là Tần thượng thư, ở điểm này, Mã thượng thư thực sự nên khiêm tốn học tập Tần thượng thư một chút. Tiền đường Mã phủ ác chiến đang hăng, chẳng ai đi chủ ý nằm dưới chân bọn họ là một vị trọng thần đương triều, mọi người đánh ra cho bõ tức, hơn nữa đánh ra không hề có áp lực. Hán Vệ mấy năm nay tích lũy rất nhiều mâu thuẫn, đánh nhau lớn nhỏ thường xuyên phát sinh, bình thường một lời không hợp liền động thủ, khi động thủ mọi người nhiệt huyết mênh mông, tất nhiên không quá chú ý tới chi tiết như chọn lựa địa điểm chiến đấu, gặp đâu là đánh đấy, hôm nay cũng như vậy. Đánh nhau Hôm nay Đông Hán nằm ở thế yếu, người Tần Kham dẫn theo nhiều hơn, hơn nữa Thiên hộ đại nhân đánh đầu, bọn thuộc hạ Cẩm Y vệ sĩ khí cũng tăng vọt, từ lúc bắt đầu chiến đấu vẫn hơn Đông Hán. Khi Chiến đấu tiếp cận kết thúc thì trong tiền đường bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu như chọc tiết lợn: "Lão gia ngài làm sao vậy? Mau tỉnh lại! Đám sát tài Các ngươi mau dừng tay, lớn mật thật, không ngờ đánh cả thiên quan đương triều, không sợ mất đầu sao?" Một tiếng hô to này cuối cùng cũng kêu gọi linh hồn nhỏ bé của hai bên đang đánh nhau tới nhiệt huyết sôi trào trở về, mọi người cúi đầu nhìn lên. Mã Văn Thăng nằm ở giữa chiến trường không nhúc nhích, không rên rỉ, một lão đầu nhi bộ dạng như quản gia nhoài lên người Mã thượng thư kêu rên không thôi, bức tanh này thực sự khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến điềm xấu nào đó. Hai bên lập tức sợ quá, trận này tất nhiên không thể đánh được nữa, hoảng nhất là Tần Kham và vị lĩnh ban Đông Hán kia, dù sao hai người là lãnh đạo. Làm sao thoát được liên quan. Ấn huyệt nhân trung, day bả vai, xoa huyệt Thái Dương.... Mọi người dùng hết phương pháp. Mã thượng thư Vô tội trúng đạn cuối cùng trong ánh mắt chờ mong của vạn chúng từ từ tỉnh dậy. Tần Kham thở phào một hơi, vui mừng không thôi. May mắn là Mã Văn Thăng không sao, bằng không Hoằng Trì đế khẳng định sẽ đem hắn làm tượng binh mã, đem vùi vào lăng mộ của Mã thượng thư. Nhắm mắt thở hổn hển một lúc, Mã Văn Thăng mở mắt ra, nhìn Tần Kham và vị lĩnh ban Đông Hán vẻ mặt đang vui mừng, ánh mắt qua lại giữa hai người, sau đó bi phẫn nói: "Hai tên hỗn trướng Các ngươi, rốt cuộc là tới bảo hộ lão phu hay là tới giết lão phu?" Tần Kham vội vàng chắp tay: "Mã đại nhân thứ lỗi, hạ quan lỗ mãng, ngộ thương đại nhân, tội đáng chết vạn lần." Lĩnh ban Đông Hán đầu gối có vẻ mềm ra. Quỳ xuống đất, hung hăng tát vào mặt mình mấy cái, tát vừa mạnh vừa vang, Mã Văn Thăng và Tần Kham nhìn thấy cũng hả giận. Lĩnh ban sám hối xong, Mã Văn Thăng lại nhìn Tần Kham với vẻ chờ mong. Hiển nhiên lão đầu nhi cũng muốn Tần Kham sử dụng hình thức sám hối của lĩnh ban, Tần Kham ngẩn người, ánh mắt đảo rất nhanh, làm bộ như không phát hiện. Tuổi lớn nên hiểu đạo lý thấy đủ thì thôi, lĩnh ban đã đại biểu cho mọi người tự tát mấy cái, nếu cứ bám lấy không tha thì không khỏi có chút quá phận. Mã Văn Thăng hơi thất vọng thở dài, thở dốc nói: "Còn có chuyện này nữa, vừa rồi người đầu tiên dùng chân đá lão phu là ai?" Tần Kham lại ngây ra một lúc, tiếp theo dùng ngữ khí khoa trương phẫn nộ chỉ vào lĩnh ban Đông Hán: "Đông Hán Các ngươi thật quá đáng! ! Hạ độc thủ với thiên quan đương triều như vậy. Không sợ rơi đầu sao?" Đám Cẩm Y vệ Đinh Thuận lập tức đồng thanh phụ họa, chính nghĩa chính chỉ trích như phô thiên cái địa thổi quét tới các phiên tử Đông Hán, phiên tử Đông Hán cũng không cam lòng yếu thế đốp lại mấy câu, chỉ tiếc Cẩm Y vệ người đông thế mạnh giọng to, đấu võ mồm lại dần dần rơi xuống hạ phong. Lĩnh ban Đông Hán ngây ra, vẻ mặt vừa vô tội vừa bi phẫn, môi mấp máy mấy cái, nhưng lại khó phản biện, Tần Kham kịp thời dùng chính nghĩa chỉ trích chiếm lý, dưới sự căm tức sắc bén như đao của Mã thượng thư, lĩnh ban tuyệt vọng ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó hung hăng cắn răng một cái, ở trước mặt mọi người lại tát mấy cái. Vì thế Mã Văn Thăng và Tần Kham lại bắt đầu quan khán một màn cảnh đẹp ý vui này, vẻ mặt rất vui mừng.... Phong ba trôi qua, Mã Văn Thăng cũng gần hết tức rồi, mới rất rộng rãi quyết định việc này không đáng truy cứu, dù sao lão Mã là nguyên lão bốn triều, chiến đấu của văn quan trên triều đình y cũng tham gia không ít lần, có thể nói là kinh nghiệm sa trường, mọi người đều nóng tính, cho nên y cũng rất lý giải tâm tình bác sát của hai bên, chỉ là ngộ thương mà thôi, nếu thực sự muốn truy cứu, không khỏi mất phong thái của trưởng giả. Hán Vệ sau khi đánh một trận này, không nói gì đạt thành hẹn ngầm, đó chính là không ai lui ra, đều tự phái người đóng ở Mã phủ, phiên tử và Giáo úy cùng ở một chỗ, nhưng ai làm việc nấy, Hán Vệ đồng thời tham dự bảo hộ Mã Văn Thăng, Mã phủ nho nhỏ lập tức chật như nêm cối, có thể nói là phòng thủ kiên cố. Là kỳ ngộ cũng là khiêu chiến, mọi người đều minh bạch Mã thượng thư sắp gặp phải nguy hiểm, cũng đều minh bạch nếu bắt được đám tặc nhân vô pháp vô thiên đó thì chính là công lao lớn cỡ nào, Mã Văn Thăng vì thế thành một khối thịt béo để Hán Vệ liều mạng tranh đoạt, không ai lui bước thỏa hiệp. Tần Kham không dám chậm trễ, mỗi một góc, mỗi một tường vây của Mã phủ đều trong ngoài an bài thỏa đáng minh tiếu ám thung, một trăm hỏa thương thủ của Thần Cơ doanh cũng được bố trí xếp hàng ở tiền viện, Mã Văn Thăng vô luận ra vào thế nào, bên cạnh đều có vô số bảo tiêu vây kín, nhất cử nhất động là có mấy trăm người đi theo, trình độ này so với hoàng đế cũng chẳng kém gì. Mã Văn Thăng mất hứng, liên tục vào cung thượng biểu Hoằng Trì đế bỏ bảo tiêu bên cạnh, bằng không phô trương quá lớn sợ sẽ khiến ngôn quan hạch tội, Hoằng Trì đế quả nhiên là anh minh chi ch nghe vậy chỉ cười ha ha, cũng không thèm để ý, còn ôn tồn khuyên giải an ủi Mã Văn Thăng, thời kì đặc thù đãi ngộ đặc thù, chờ bắt được đám tặc nhân đó sẽ bỏ đi. Mã Văn Thăng bất đắc dĩ tiếp nhận hảo ý của Hoằng Trì đế, lão đầu nhi đại khái cũng minh bạch, Hạo Nhiên Chính Khí nuôi cả đời chắc cũng không cản được đao sắc, một đao bổ tới, hạo nhiên đến mấy thì cũng phải chết. Vì thế Tần Kham cũng thành cận vệ của Mã Văn Thăng. Vào triều, tan triều với Mã thượng thư, tới Lại bộ nha môn làm việc, về nhà, vân vân.... Nhất cử nhất động đều trong phạm vi tầm mắt của Tần Kham, nhìn công tác cẩn trọng, cuộc sống nghèo khó bình dị của Mã Văn Thăng, bữa cơm hai vợ chồng chỉ có một một mặn, một món rau và một bát cơm, ăn xong thì vào thư phòng phê duyệt công văn hoặc là đọc sách. Lẳng lặng nhìn tất cả những điều này, Tần Kham không khỏi sinh ra kính ý đối với Mã Văn Thăng. Quả thật là một vị công bộc khả kính toàn tâm toàn ý, vô tư vô dục, gần đất xa trời vẫn còn phấn đấu vì sự trùng hưng của Đại Minh, trong thân thể già nua, có một loại tín niệm còn cứng rắn hơn sắt đá, tới chết mới thôi. Sự trùng hưng của Đại Minh, cũng không chỉ dựa vào ý chí cá nhân của hoàng đế là có thể làm được, thịnh thế phồn hoa như cẩm này, là do một vị quân chủ anh minh và một đám lão thần trung thành và tận tâm cùng nhau cố gắng cả đời tạo nên. Nhỏ tới nghiệp một gia đình, lớn tới vận một quốc gia, luôn từ một hoặc mấy tiền bối chăm chỉ tiết kiệm tích góp từng tí mà thành, đáng tiếc là trong hậu bối lại luôn xuất hiện một hạng không ra gì. Gia nghiệp và vận mệnh quốc gia thường thường một triều là tận, thành quả cố gắng cả đời của tổ tiên như nước chảy về biển đông. Mã phủ nếu luận về phong cảnh, căn bản chỉ bằng một phần vạn căn nhà mới mua của Tần Kham, nhưng Mã thượng thư lại rất có hứng thú du lịch, giống như trạch viện đơn sơ của mình là phủ đệ hào hoa xa xỉ. Rất khó tưởng tượng đây là trạch viện của thiên quan Lại bộ chạm tay có thể bỏng của triều Hoằng Trị. Tần Kham đành phải dạo chơi cùng lão nhân gia. Trời đã vào đông, gió lạnh thấu xương, mấy cây hòe thưa thớt của hậu viện Mã phủ sớm đã trụi hết cành lá, tăng thêm vẻ hiu quạnh tiêu điều của mùa đông. Mã Văn Thăng khoanh tay thả bộ, Tần Kham nhắm mắt theo đuôi, có lẽ bởi vì Tần Kham đã cứu Mã thượng thư một mạng. Nhìn ra được lão Mã đối với Tần Kham có ấn tượng không tồi, một già một trẻ tán gẫu có chút hợp ý. "Ba năm trước, hơn ba mươi tướng lĩnh của Tuyên phủ quả thật là lão phu khai trừ, bọn họ tham ô lương và tiền, chứng cớ vô cùng xác thực, trong mắt lão phu vốn không thể chịu nổi một hạt cát, lập tức cách chức họ, lão phu tự thấy không làm gì sai." Khi Mã Văn Thăng nói những lời này, vẻ mặt mang theo mấy phần ngạo nghễ. Sau đó Mã Văn Thăng trở nên có chút ảm đạm, giọng nói khàn khàn: "Khai trừ bọn họ là đúng, nhưng vợ con nhà họ lại chết oan chết uổng, thực sự không phải do lão phu gây nên, lão phu cả đời đọc sách thánh hiền, sao lại làm ra việc đuổi tận giết tuyệt như vậy? Bọn họ hiểu lầm lão phu, cừu hận này lão phu phải gánh rất oan." Hòa nhã nói hòa nhã nói: "Thanh giả tự thanh, lão thượng thư cả đời quang minh chính đại, thiên hạ đều biết, Chu công sợ lời đồn chỉ là tạm thời, trên đời không có hiểu lầm không thể giải thích, sớm muộn gì cũng có công đạo." Mã Văn Thăng vuốt râu cười ha ha: "Hậu sinh ngươi cũng rất biết an ủi người ta..." "Đáng thương cho nhân đinh phu phụ của hơn ba mươi nhà..." Thần sắc Mã Văn Thăng tràn ngập oán giận: "Lúc trước lão phu phụng chỉ tuần biên, kỳ thật có vấn đề cũng không chỉ là hơn ba mươi người này, tướng lãnh biên quân tham ô rất nhiều, lão phu lo lắng tra gắt quá sẽ dẫn tới biên quân rung chuyển bất ngờ làm phản, cho nên chỉ cách chứ hơn ba mươi người, cho là giết một người răn trăm người, cũng không tính là thâm thù gì..." Tần Kham yên lặng gật đầu, cách làm của Mã Văn Thăng là đúng, nếu đổi lại là hắn, đại khái cũng chỉ có thể làm như vậy. Mã Văn Thăng thở dài một tiếng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Vốn tưởng rằng việc này thế là xong, mấy ngày trước đây bị ám sát mới biết, thì ra thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh không ngờ diệt cả nhà hơn ba mươi người này, thủ đoạn quá ngoan độc, hắn là lão phu lão phu tra tiếp, Lưu Thanh này, lão phu tất phải vạch tội hắn đưa vào ngục, nếu không thì có lỗi với mấy trăm phụ nhụ nhược đinh đã chết oan đó." Tần Kham nghe mà một trận cảm khái, lão đầu nhi tuổi tuổi rồi, nhưng không hồ đồ, y rất rõ ràng nhân quả của việc này. Vái Mã Văn Thăng thật dài, Tần Kham cảm thấy kính nể nói: "Mã thượng thư trạch tâm nhân hậu, ân oán rõ ràng, hạ quan rất kính nể." Mã Văn Thăng vuốt râu mỉm cười nhìn hắn: "Hôm qua ngươi và Đông Hán ngộ thương lão phu, cũng không thấy ngươi nhũn nhặn với lão phu như vậy, hôm nay vì sao trước ngạo mạn sau lại cung kính?" "Hạ quan là thay những phụ nhụ vô tội chết oan đó mà cám ơn ngài, cũng kính phục một phen chịu khổ của ngài." Mã Văn Thăng gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Nói tới chịu khổ, lão phu cũng cảm thấy hôm qua lĩnh ban Đông Hán và lão phu phải chịu khổ..." "Hả?" Mã Văn Thăng buồn bã nói: "Hôm qua người đầu tiên đá lão phu là ngươi, đúng không?" " Tần Kham... đá lén lão phu còn đổ oan cho Đông Hán, ngươi cũng coi như như là hạng vô sỉ, làm sao qua mắt được lão phu." Vỗ vỗ vai Tần Kham, Mã Văn Thăng phát ra một câu cảm khái như Lý Đông Dương: "Ngươi thực sự nên làm quan văn triều đình, đáng tiếc cho nhân tài..."