FULL  Hài  LS Q.Sự Minh Triều Ngụy Quân Tử - Tặc Mi Thử Nhãn

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 126: Báo hiệu lúc nửa đêm

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us







    Kinh sư trước khi vào đông mưa dầm không ngừng, sắc trời vĩnh viễn mờ mịt.

    Ngoài Đức Thắng môn thành bắc Kinh sư lầy lội vô cùng, sương trắng mịt mù, một chiếc xe ngựa đang chạy như bay, xa phu quất roi, để mặc những giọt mưa nhỏ vỗ lên khuôn mặt thô ráp, nhưng lại chẳng buồn giơ tay lên lau đến một cái.

    Trong xe xóc nảy liên tục là một nam tử mặt trắng không râu, thân mặc thường phục, nam tử thỉnh thoảng lại vén màn, nhìn tường thành kinh sư nguy nga cao ngất gần ngay trước mắt, trong vẻ vui sướng lờ mờ mang theo mấy phần lo âu không thể che giấu được.

    Nam tử họ Lưu, tên Thanh, chính là tên đầu sỏ khiến cả nhà hơn ba mươi tướng lãnh bị khai trừ chết thảm, khiến Lại bộ Mã thượng thư bị ám sát trả thù - thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh.

    Lưu Thanh lần này là thường phục bí mật vào kinh.

    Hắn không thể không đến, từ trước khi Mã Văn Thăng bị ám sát, Lưu Thanh đã nhận được tin tức hơn ba mươi tướng lãnh bị sung quân tới Quỳnh Nam bỏ trốn tập thể, lúc ấy hắn hoảng quá, biết chuyện sẽ ồn ào, vì thế ngựa không ngừng vó chạy tới kinh sư, sau hôm Mã Văn Thăng gặp phải ám sát, hắn ngồi xe ngựa đã tới ngoài Đức Thắng môn kinh sư.

    Không phải Lưu Thanh nhân từ nương tay, lúc trước khi diệt phụ nhụ hơn hơn ba mươi gây ra động tĩnh quá lớn, trong biên quân Tuyên phủ đã có rất nhiều tướng lãnh cùng căm thù, bất mãn hắn, Lưu Thanh không dám vọng động nữa, vốn định năm nay khi phong thanh nhỏ đi bớt, lại phái người diệt hơn ba mươi sung quân bị sung quân đó, ai ngờ hắn đang định phái ra thích khách chấm dứt cái họa tâm phúc này thì ba mươi mấy tướng lãnh đó đã không biết từ đâu biết được cả nhà mình đã bị giết, vì thế bỏ trốn tập thể.

    Nhìn tường thành phong cách cổ xưa uy nghiêm cao ngất của kinh sư, trong lòng Lưu Thanh lại nhừ bị đá đè, nặng trịch.

    Chỉ mong đám sát tài đó không gây ra tĩnh quá lớn ở kinh sư, nếu không Lưu Thanh hắn sẽ rơi vào tử cục không thể cứu.

    Xe ngựa chạy như bay, thoáng chốc đã vào cửa thành.

    Sau khi Vào thành Lưu Thanh liền nhận được một tin tức như sét đánh, Lại bộ Mã thượng thư hôm qua bị ám sát, thiên tử tức giận, đã hạ lệnh cho Cẩm Y vệ Đông Hán điều tra.

    " Ý tứ" của điều tra là, muốn chuyện phải có kết quả, cũng phải điều tra rõ tiền căn, tiền căn hậu quả là không thể thiếu.

    Kết quả như thế nào không liên quan tới Lưu Thanh, hắn sợ là tiền căn. Bởi vì Lưu Thanh hắn chính là tiền căn này, hắn không chịu nổi sự điều tra.

    Lưu Thanh Sắc mặt tái nhợt, vội vàng bí mật đưa bái thiếp và danh mục quà tặng tới đại nhân vật chống lưng cho hắn ở kinh sư.

    Khi bái thiếp và danh mục quà tặng bị người ta từ trong khe cửa ném ra. Lưu Thanh đang Thấp thỏm bất an cuối cùng cũng lâm vào tuyệt vọng. Hắn biết, mình xong rồi.

    ************************************************** *************

    Tần Kham dần dần phát giác quan văn Đại Minh đều rất hiểu nghệ thuật nói chuyện, hơn nữa càng già càng nghệ thuật.

    Cười tủm tỉm khen người làm việc khuyết đức là nhân tài, người như thế còn khuyết đức hơn người bị nói là khuyết đức. Dù sao Tần Kham nghe vào tai luôn cảm thấy lão đầu nhi như đang mỉm cười chửi người ta, càng khó chịu hơn là, bản thân Tần Kham cũng không biết lúc này nhưng nên đỏ mặt trừng mắt hay là chắp tay tỏ ý khiêm hư thì tốt hơn, vì thế đành phải giả vờ như không nghe thấy gì.

    Tần Kham không phải không tự xét lại, hắn cũng hạ định nghĩa về bản thân, không thể tính là người tốt, xấu xa cũng không thuần túy. Người như thế thường thường là hai bên đều không mất lòng, trận doanh của người tốt cũng không vào, mà trận doanh của người xấu cũng bài xích, mập mờ như vậy sống qua hai đời, may mắn cả hai đời đều lăn lộn khá ổn. Cũng không biết là dựa vào vận khí hay là thực lực, càng không biết kết cục tương lai là vinh hoa phú quý hay là tự tuyệt bởi nhân dân.

    Hán Vệ vây Mã phủ chật như nêm cối, có thể nói đao đã ra khỏi vỏ, cung đã lên dây, trình độ sâm nghiêm của phủ đệ nho nhỏ có thể so với hoàng cung đại nội, trong im lặng tản mát ra sát khí dày đặc.

    Mọi người đều đang đợi. Chờ thích khách lại tới động thủ.

    Mọi người cũng tin chúng sẽ động thủ, đang những cừu hận không thể xóa nhòa, chỉ có thể theo thời gian mà càng khắc cốt ghi tâm hơn, ai cũng nói cừu hận sâu nhất trên đời là thù giết cha, hận đoạt vợ, diệt cả nhà... Người của Hán Vệ minh bạch, các thích khách cũng minh bạch, đó là một tử cục không thể cởi bỏ, xung đột là không thể tránh khỏi, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

    Không chỉ Hán Vệ đang đợi, toàn bộ kinh sư trên đến hoàng đế, dưới xuống thất phẩm ngự sử triều đình, bọn họ đều đang đợi, vừa chờ vừa cân nhắc.

    Đại sự Như vậy, tất nhiên không thể chỉ bắt được tặc nhân là xong, trong đó rất có văn chương để làm, ám sát thiên quan, gởi thư khiếu nại ở cửa cung, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với hoàng quyền, có thể nói chuyện này kỳ thật là một chậu nước bẩn, ai nếu không chê thì bưng nước bẩn lên hắt vào đối thủ, không chết cũng phải khiến hắn bị lột da.

    Vì thế tất cả mọi người trầm mặc, trầm mặc chờ đợi tặc nhân động thủ, trầm mặc vận chuyển đầu óc, suy nghĩ xem nên dùng thủ đoạn xảo diệu như thế nào để đốt bó lửa này vào người đối thủ.

    Tần Kham cũng đang chờ đợi, hắn chỉ là một Thiên hộ nho nhỏ, không có tính kế nhiều như các đại thần triều đình, hắn chỉ hy vọng Mã Văn Thăng trong kỳ hạn ba ngày mà bệ hạ hạn định đừng gặp chuyện không may, về phần sau ba ngày có phá được án hay không thì việc này hắn không quan tâm, đây là chuyện để Mưu Bân đau đầu, chỉ dựa vào công lao khi Mã Văn Thăng bị ám sát mình từng cứu y một mạng, Tần Kham đã đứng ở thế bất bại, cho dù án ba ngày này không có kết quả, cho dù toàn bộ Cẩm Y vệ đều bị bệ hạ trách tội, có thể khẳng định, hắn sẽ không có bất kỳ xử phạt nào, bởi vì hắn có công làm vốn.

    Có đôi khi Tần Kham cũng hiểu được mình rất bi ai, vẫn chỉ là Thiên hộ nho nhỏ đã học được sự tinh túy của thói quan liêu, làm việc gì cũng có thể đùn đẩy, tránh được thì tránh, đổi góc độ mà nghĩ, nếu mình là hoàng đế Đại Minh, đụng phải những đại thần triều đình như vậy, chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu nhỉ>?

    Trên đời này chỉ có một Tần Kham, may mắn là chỉ có một mà thôi.

    Chuyện trong Dự kiến quả nhiên tới đúng hẹn.

    Có những cừu hận phải giành giật từng giây để báo, nếu không cừu hận sẽ phản phệ, bức người ta tới phat điên.

    Đám thích khách này đại khái cũng bị vây trong trạng thái điên cuồng này.

    Đêm sau ngày Mã Văn Thăng bị ám sát, giờ tý vừa qua, Cẩm Y vệ và các phiên tử Đông Hán bên ngoài Mã phủ liền gõ chiêng cảnh báo, tiếng chiêng xé toạc sự yên tĩnh của kinh sư, tất cả Giáo úy và các phiên tử tuần tra trong ngoài Mã phủ toàn bộ hành động, trăm tên hỏa thương thủ đã liệt trận ở tiền viện, chỉ đợi tặc nhân xuất hiện, cho bọn họ một kích trầm trọng.

    Tần Kham hai ngày nay vẫn ngủ ở trạm gác cổng tiền môn Mã phủ, trách nhiệm trọng đại, hắn không dám về nhà, phải giống cái đinh đóng ở cương vị của mình.

    Nghe thấy tiếng cảnh báo, Tần Kham đang nằm trong chay bật dậy xông ra ngoài.

    Hắn cũng không lo lắng sẽ chính diện gặp tặc nhân, bởi vì hắn ở trên đường ngoài tiền môn xếp đặt ít nhất ba đạo phòng tuyến, tặc nhân nếu muốn giết tới chỗ trạm gác tiền môn, tất nhiên phải bỏ ra rất nhiều thời gian và phải trả một cái giá đắt.

    Tần Kham chỉ đang kỳ quái, theo suy đoán của hắn, đám thích khách này chắc sẽ không lỗ mãng như vậy, ít nhất cũng phải sau khi chuẩn bị vẹn toàn mới hành động chứ. Vì sao bọn họ quyết định động thủ đêm nay?

    Từ kế hoạch tinh vi của bọn họ trong lần ám sát đầu tiên mà nhìn, đêm nay chỉ số thông minh của tặc nhân tựa hồ giảm xuống không ít, đây cũng là chỗ mà Tần Kham cảm thấy kỳ quái nhất.

    Tiếng la gõ càng lúc càng gấp, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, Giáo úy gõ la hiển nhiên đang nhanh chóng tiếp cận đại môn Mã phủ.

    Tần Kham vẻ mặt lãnh liệt đứng ở trên thềm đá đại môn, xung quanh là một đám Giáo úy tên đã lên dây, Đinh Thuận và đám thuộc hạ như hình với bóng, rút đao vây hắn ở giữa.

    Tần Kham lẳng lặng nhìn con đường vắng vẻ ở trước cửa, lẳng lặng nghe tiếng la càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng rõ ràng ở cuối đường.

    Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tiếng la im bặt, hiển nhiên là Giáo úy gõ la bị thích khách giết rồi.

    Tần Kham không khỏi kinh hãi, đám thích khách này không khỏi quá lợi hại, chẳng lẽ bọn họ đã đột phá ba đạo phòng tuyến mà mình bố trí rồi ư?

    trên con đường tối om yên tĩnh, xuất hiện mấy bóng đen, bóng đen nhảy tới, thân hình có chút lảo đảo, bọn họ mặc áo đen, không phải cách ăn mặc của Giáo úy, cũng không phải phục sức của phiên tử, mục tiêu nhắm thẳng phương hướng đại môn Mã phủ.

    Tần Kham thở dài trong lòng, bọn họ cuối cùngcũng tới, cho dù tới rất không sáng suốt.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011

    Chương 127: Kinh sư nước đục (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us







    Thích khách ở cách Tần Kham mấy chục trượng nhảy tới, không ngừng biến hóa tư thế, đây là tránh đi thẳng để bị cung nỏ của Cẩm Y vệ bắn trúng, phương hướng của bọn họ vẫn bất khuất không nao núng tới đại môn Mã phủ, tốc độ di động không nhanh, nhưng lại kiên định.

    Tần Kham nhíu mày, mím môi không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh hơi lắc lư của các thích khách.

    Theo thân ảnh của bọn họ càng lúc càng gần, nghi hoặc trong lòng Tần Kham cũng càng lúc càng nhiều.

    Đêm nay là thế nào vậy? Hơn ba mươi tên thích khách vì sao trước mắt chỉ lộ diện bốn năm tên? Vì sao phương thức ám sát của bọn họ lỗ mãng như vậy, tựa hồ hoàn toàn dựa vào cái dũng của thất phu, không hề có nửa điểm cơ mưu, nói một cách không khách khí thì bọn họ căn bản là đang tới chịu chết.

    Các thích khách rốt cuộc có âm mưu gì? Bọn họ còn giữ hậu chiêu sao?

    Cả người Tần Kham run lên, quay đầu phân phó thuộc hạ: "Mau, phái thêm nhân thủ vào nội viện Mã phủ, bảo hộ Mã thượng thư và gia quyến, hỏa thương thủ ở tiền viện toàn bộ rút về nội viện liệt trận, nếu gặp thích khách, bắn chết tại chỗ

    "Vâng."

    Lĩnh ban Đông Hán cách Tần Kham không xa cũng vội vàng hạ mệnh lệnh đồng dạng cho các phiên tử.

    Việc Đêm nay rất cổ quái, chỉ có dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ càn bảo vệ tốt Mã thượng thư, bất luận bên ngoài phát sinh biến cố gì, Mã thượng thư không xảy ra chuyện là có công.

    Sau khi An bài thỏa đáng, Tần Kham lẳng lặng nhìn bốn năm thích khách tiếp cận, cánh tay phải Đinh Thuận hơi nâng lên, chuẩn bị bảo thuộc hạ bắn tên, Tần Kham lắc đầu: "Bắt sống."

    Chung quanh ít nhất cũng có năm sáu trăm Giáo úy và và tụ tập, nếu ngay cả bốn năm người này cũng đánh không lại thì Hán Vệ không khỏi rất uất ức.

    Tần Kham ra lệnh, thuộc hạ đương nhiên phải chấp hành, vì thế hơn hai mươi Giáo úy cúi người, kéo Tú Xuân đao lên, trong mấy cái hô hấp đã chính diện giao phong với thích khách.

    Keng!

    Đao kiếm giao phong, chém giết vô tình bắt đầu.

    Một hồi tranh đấu không có gì phải lăn tăn, bốn năm thích khách trong sự bao vây trùng trùng của hơn một ngàn Cẩm Y vệ và Đông Hán, giống như thuyền con trong biển giận, đau khổ chống đỡ.

    Bốn phía đã lục tục đốt đuốc, đấu trường trong phạm vi mấy trượng bị chiếu sáng trưng.

    Mấy tên thích khách cũng không úy kỵ. Bọn họ mặt che vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

    Nhờ ánh sáng của cây đuốc, Tần Kham thấy được mắt của bọn họ, không khỏi trong lòng căng thẳng, một cỗ cảm xúc khó hiểu vương vấn trong tim.

    Đó là ánh mắt như thế nào. Sung huyết, đỏ bừng, lấp lánh oán hận và cừu thị cực độ, cùng với sự kiên quyết thẳng tiến không lùi.

    Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Dưới thiên la địa võng Như vậy. Chỉ dựa vào bốn năm thích khách có thể giết được Mã Văn Thăng ư? Bọn họ cũng là tướng lãnh biên quân từng dẫn binh, sao có thể làm ra lựa chọn hữu dũng vô mưu như vậy?

    Trong lòng Tần Kham nổi lên mấy phần đồng tình, lại có vài phần chán ghét, bọn họ bị giết cả nhà, nhưng bọn họ cũng thật sự là tội phạm tham ô, sự công chính nghiêm minh của Mã Văn Thăng là tuyệt đối đáng tin, án tử qua tay y không thể có oan tình.

    Trên nóc nhà dân xung quanh, trên tường vây, cùng với các cửa ngõ, rất nhiều Cẩm y Giáo úy và phiên tử mọc lên như nấm, tay cầm binh khí trận địa sẵn sàng đón quân địch, tất cả Cẩm Y vệ mà Tần Kham bố trí mai phục chung quanh Mã phủ toàn bộ lộ mắt. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chiến trường, trên mặt mỗi người là nụ cười lạnh, giống như một con báo săn đang nhìn linh dương rơi vào bẫy.

    Thích khách không phải linh dương, bọn họ cũng không yếu, trong thời gian nửa nén hương, dưới chân bọn họ đã nằm la liệt Cẩm Y vệ đang vây giết bọn họ.

    Dù sao bọn họ cũng từng là tướng lãnh biên quân, vũ lực cá nhân so với Cẩm Y vệ kinh sư nhiều năm thái bình thì mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng Cẩm Y vệ là giết không hết, một người bị chém ngã, Lập tức có người khác lấp vào, cuồn cuộn không dứt. Đinh Thuận có chút mất kiên nhẫn, vội vàng nhìn Tần Kham, hắn muốn dùng tên bắn chết hết những thích khách này.

    Tần Kham chậm rãi lắc đầu. Trong lòng có hắn đang rất hoang mang, cần thích khách còn sống để nói cho hắn hay.

    "Bắt sống." Tần Kham lặp lại, ngữ khí kiên quyết.

    Đinh Thuận thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay quát to, các huynh đệ từng đi theo Tần Kham kháng giặc Oa ở Sùng Minh nhấc trường thương. Giống như lúc trước kích sát giặc Oa, xếp thành đội ngũ chỉnh tề thẳng tiến về phía thích khách.

    Đánh nhau trên Chiến trường chưa bao giờ là chuyện của một người, vì sao tất cả cao thủ võ lâm trên đời ở trước mặt quân đội đều không kham nổi một kích? Bởi vì quân đội là cỗ máy khổng lồ nghiền nát kẻ địch, lực lượng cá nhân tuyệt đối không thể ngăn cản được.

    Mắt thấy Cẩm Y vệ xếp thành đội ngũ, chộp lấy trường thương chậm rãi tới gần, các thích khách từng là tướng lãnh mang binh tất nhiên cũng biết lợi hại, nhìn nhau một cái, gật đầu thật mạnh, hai gã trong đó dùng tay làm cầu, ba gã thích khách khác giẫm lên tay họ, bay ra khỏi sự bao vây trùng trùng, mà hai gã thích khách dùng tay làm cầu thì vẫn ở lại trong vòng vây, đối mặt v vô số đao kiếm đâm tới không ngờ không tránh, giống như đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, giang hay tai ra tùy ý để đao kiếm đâm trúng người, ngã xuống đất mà chết.

    Ba gã thích khách bay ra khỏi vòng vây đã sớm nhìn ra Tần Kham đứng trên thềm đá đại môn Mã phủ là nhân vật đầu lĩnh, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, thích khách giơ đao chém tới Tần Kham.

    Đinh Thuận không khỏi giận dữ, rút đao quát: "Lớn mật thật."

    Tần Kham mặt không biểu tình khoát tay chặn lại, trong đại môn Mã phủ như sơn băng địa liệt ùa ra mấy trăm Cẩm Y vệ, vây ba gã thích khách vừa thoát ra khỏi vòng vây lại.

    "Ba vị bỏ cuộc đi, các ngươi không thể giết được Mã thượng thư đâu, mau bó tay chịu trói mới là nhân trung tuấn kiệt." Tần Kham thở dài nói.

    Đấu pháp không muốn sống như vậy, tranh đấu không hề có kết cấu không hề có mục tiêu, trong lòng Tần Kham ít nhiều có mấy phần dao động.

    Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là vì gì?

    Nhìn Cẩm y Giáo úy tầng tầng lớp lớp chung quanh, ba gã thích khách thân ở giữa vòng vây kéo tấm vải che mặt xuống, lộ ra ba khuôn mặt bình thường tinh hãn, dính đầy máu.

    Tần Kham nhìn chăm chú bọn họ, bọn họ cũng nhìn chăm chú Tần Kham, các Giáo úy bốn phía bị một màn quỷ dị này khiến cho chấn động, trong ngoài Mã phủ đang ầm ĩ lập tức lâm vào yên tĩnh.

    "Các ngươi, vì sao phải làm như vậy?" Tần Kham cuối cùng cũng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất đã đêm nay hắn đêm nay.

    Ba gã thích khách mặt không biểu tình, không nói gì.

    "Thiên tử đã tức giận, các ngươi không thể may mắn trốn thoát đâu, đầu hàng đi, ta cho các ngươi được chết thống khoái."

    Ba gã thích khách nhìn nhau, trong mắt không ngờ lộ ra nụ cười kiên quyết, Tần Kham nhìn thấy ánh mắt không hề tức giận của bọn họ thì thầm nghĩ không ổn rồi, vừa định mở miệng hô bắt người thì đã thấy ba gã thích khách bỗng nhiên giơ đao trong tay lên, lật tay cứa lên cổ mình.

    Máu văng khắp nơi, ba người ầm ầm ngã xuống đất.

    Năm thích khách đền tội, không có nổi một người sống.

    Hiện trường vẫn là một mảng yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm năm cỗ thi thể, trầm mặc rất lâu.

    Tần Kham cũng rất chấn động, lực lượng của cừu hận trong nhân thế thì ra có thể đạt tới trình độ như vậy, năm thích khách từ đầu tới cuối không nói một chữ, giống như năm con đom đóm lao vào đống lửa, để mặc lửa nóng đốt họ thành tro tàn.

    "Chuyện không ổn, năm người này đêm nay tuyệt không phải là đến tìm chết một cách đơn giản như vậy." Bên cạnh một thanh âm già nua chậm rãi vang lên.

    Tần Kham quay đầu, đã thấy Mã Văn Thăng không biết ra khỏi cử thì khi nào. Nhìn chằm chằm thi thể của các thích khách, vẻ mặt có chút phức tạp.

    Tần Kham cười miễn cưỡng: "Mã thượng thư nói đúng, hạ quan cũng rất nghi hoặc, các thích khách từng đều là tướng lĩnh dẫn binh, đêm nay phái ra năm người tới tìm chết, bọn họ đang giở chiêu số gì vậy?"

    Mã Văn Thăng nghiêm nghị nói: "Lão phu năm đó khai trừ hơn ba mươi tướng lãnh này, lớn nhất là tham tướng, nhỏ nhất cũng là bách hộ, mỗi người đều hiểu binh pháp thao lược. Trước kia trong hồ sơ vụ án của Binh bộ, thậm chí có số thỉnh công cho họ, bọn họ sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Tất nhiên là có mục đích ."

    Hai người đứng trên thềm đá suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng vẫn không có kết quả, nhìn nhau cười khổ. Công tác thu dọn tiến hành thật sự rất nhanh, kinh sư lại chìm vào trong yên tĩnh, trận chém giết thảm thiết lúc nửa đêm giống như chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh rồi thì lại tiếp tục nhắm mắt nằm xuống, tất cả như thường.

    Thi thể của năm thích khách được đưa vào Bắc trấn phủ ti, nơi đó có nhân viên khám nghiệm tử thi và phá án chuyên nghiệp tiến hành phân tích thi thể, từ vải của quần áo, ký hiệu binh khí, thậm chí đồ ăn lưu lại trong ruột họ, để suy đoán vị trí ẩn thânhưng của hơn hai mươi thích khách còn lại.
     
Thread Status:
Not open for further replies.