Mùa đông của em - Đông Phong

  1. Gió_1314

    Gió_1314 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/7/21
    Bài viết:
    6
    Được thích:
    3
    Mùa thu, tại một thành phố nhỏ nước Ý, một cô gái một tay xách dụng cụ vẽ tranh, một tay ôm tập giấy vẽ, thong thả bước trên vỉa hè.
    Mái tóc dài bay trong gió, gương mặt cùng đôi mắt lại mang một vẻ hoài niệm, như dung nhập vào vẻ đẹp của thành phố.
    Chỉ là trong một lúc không để ý, cơn gió thu đã vô tình khiến tập tranh trong tay cô rớt xuống bay xung quanh. Đại đa số trong đó không có gì quan trọng, cô chỉ cần vẽ lại là được. Nhưng có một bức tranh mà cô không thể đánh mất khiến cô hốt hoảng đi tìm.

    Cô có một bí mật, bí mật mà không thể để người khác biết.
    Nó bắt đầu từ 5 năm trước, khi cô bất cẩn qua đường bị tai nạn nhỏ. Không có máu chảy ra, nhưng đầu cô lại vô cùng đau đớn. Bác sĩ nói đó là di chứng sau tai nạn, phải cần dùng thuốc thường xuyên.
    Chính tại thời gian đó, cô nhìn thấy một chàng trai lạ mặt trong công viên nhỏ đối diện nhà mình.
    Căn hộ cô đang ở nằm trên tầng 3 của một căn nhà chỉ có 4 tầng, tầng trên là sân thượng nên có thể coi cô ở tầng trên cùng. Chủ nhà vì muốn chuyển qua nhà mới với con cái nên mới sửa lại căn nhà thành 4 tầng riêng biệt, cầu thang lộ thiên, tại thành 3 căn hộ nhỏ tách biệt nhau. Như vậy rất tiện lợi và phù hợp với đối tượng chỉ có một mình, lại không yêu cầu cao về vật chất như cô.
    Hai tầng dưới đều có người ở. Một là một tân sinh viên năm nhất, nhỏ hơn cô một tuổi, tính cách vui vẻ dễ thương như một cậu em hàng xóm ấm áp. Tầng hai là một cặp vợ chồng mới cưới, mới lên thành phố lập nghiệp, đang cố gắng kiếm tiền mua nhà ở đây.
    Đó là một chàng trai tầm hai mươi tuổi. Lúc nào cô cũng thấy anh trong một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cuốn sách đang mở trong tay, mái tóc không quá dài nhưng lại đủ khiến gió thổi bay bay tràn đầy tính lãng tử. Ánh mắt anh luôn dừng trên cuốn sách, thi thoảng mới ngước mắt quan sát xung quanh như cho đôi mắt đỡ mỏi.
    Chỉ là, cô thấy, chàng trai này cũng quá kì lạ đi. Chiếc áo sơ mi kia vẫn luôn không hề thay đổi, nhưng vẫn luôn trắng tinh sạch sẽ. Cuốn sách kia cũng giống nhau, nhưng đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa đọc hết. Chỗ ngồi của chàng trai cũng là không hề thay đổi, cô chỉ cần nhìn qua cửa sổ phòng là nhìn thấy anh. Những điều đó khiến cô tò mò hơn về anh.
    Trong cô như có gì đó thúc đẩy, muốn cô đến gần anh một chút. Có lẽ kết bạn với anh là một chủ ý không tồi. Dù là sinh viên năm hai, nhưng cô chính là có chút hướng nội, không có quá nhiều bạn bè, có cũng chẳng hề thân thiết mấy. Có thêm một người bạn sẽ tốt hơn.
    Buổi chiều một ngày trong tuần, trong công viên thưa thớt bóng người, nhưng anh vẫn một bộ dáng nhàn nhã thoải mái trong chiếc sơ mi trắng kia, ánh mắt chuyên chú đọc sách.
    “Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?”
    Cô lại gần chiếc ghế anh ngồi, mỉm cười nhìn anh.
    Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
    Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh gần như vậy. Làn da trắng nhưng có chút tái nhợt giống người bệnh, thân hình gầy gò nhưng khuôn mặt không bị quá gầy, có chút góc cạnh. Đôi mắt đen sâu thẳm mang một nỗi buồn khó hiểu như muốn hút hồn người đối diện. Chỉ là tổng thể khí chất khiến người khác có cảm giác anh không dễ gần.
    Anh gật nhẹ đầu rồi lại tiếp tục cúi xuống đọc cuốn sách, không nói thêm câu nào.
    Hẳn là một người ít nói. Hoặc có thể cũng giống cô, hướng nội?
    Nhất thời cô cũng không biết bắt chuyện với anh như thế nào, đành phải ngồi yên quan sát xung quanh. Thỉnh thoáng ánh mắt lại rơi vào trên người chàng trai bên cạnh.
    Năm phút, rồi mười lăm phút trôi qua, không một trang sách nào được lật.
    Cô nhìn qua, là một cuốn tiểu thuyết phương Tây mà cô chưa từng đọc. Nhưng sao anh ta mãi nhìn trang sách đó mà không đọc tiếp, là có vấn đề gì khó hiểu sao?
    “Cuốn sách đó rất thú vị ư?” Ngoại trừ câu này, cô không tìm ra câu nào để bắt chuyện với anh cả.
    Chàng trai dời tầm mắt khỏi cuốn sách, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô.
    “Đúng vậy.”
    Chỉ có hai chữ. Thật khiến cô có chút cảm giác không biết làm sao. Người này sao lại kiệm lời vậy chứ? Chỉ là, giọng nói của anh thật dễ nghe.
    “Nhà anh ở gần đây sao?” Thấy anh có chút nghi hoặc, cô nói tiếp. “Tôi không có ý gì cả. Chỉ là tôi sống ở căn hộ đối diện kia, rất hay nhìn thấy anh ngồi đây nên mới chú ý.”
    “Tôi là sinh viên ở đây…”
    Sau đó hai người tán gẫu một chút, có vẻ rất hợp nhau.
    Anh tên An, là sinh viên khoa Văn cùng trường với cô, chỉ là cô là sinh viên khoa Mỹ thuật. Anh hơn cô một tuổi, thuê nhà gần đây nên hay ra công viên này đọc sách tìm cảm hứng.
    “Mẹ nói em sinh ra vào mùa hè nên quyết định lấy tên Hạ cho em. Nhưng em lại thích mùa đông. Nhiều người nói mùa đông lạnh lẽo, rất không thích. Nhưng em lại thấy, nếu mùa đông không lạnh thì sẽ không ai cảm nhận được sự ấm áp cả, cũng không quý trọng sự ấm áp của mùa hè cũng như những người thân yêu. Anh thấy có đúng không?”
    Từ lúc làm quen được với anh, cô có cảm giác mình trở nên nói nhiều hơn, cởi mở hơn, vui vẻ hơn. Nhưng anh lại không hề thay đổi. Mỗi lần cô nói gì, anh đều mỉm cười dịu dàng đồng ý. Nếu như cô có quan điểm gì không trúng ý anh, anh mới nói thêm vài câu phân tích đúng sai cho cô. Có lúc cô than thở với anh về công việc khó khăn, rồi thầy cô khó tính, anh vẫn một bộ dáng dịu dàng khuyên nhủ cô cố gắng, không có nửa lời trách mắng.
    Cô nghĩ a, nếu than thở mấy chuyện này với bố mẹ nhất định sẽ bị kêu là không biết tiến thủ, haizz.
    Anh thật giống người bạn, người anh mà cô vẫn luôn muốn có.
    Chỉ là quen anh lâu dần, cô chợt nhận ra, cô không chỉ coi anh là bạn, là đàn anh nữa rồi. Nhưng nhìn anh, có lẽ chỉ coi cô như em gái nhà bên đi.
    “An này, em có chuyện muốn hỏi anh.” Một ngày đẹp trời, cô hạ quyết tâm. Dù sao, nếu chuyện này không thành, với tính cách của anh, có lẽ hai người vẫn làm bạn được.
    “Ừ. Có chuyện gì vậy?”
    “Anh có kinh nghiệm yêu đương không?”
    Dường như anh lại bị cô làm cho sửng sốt, sau đó cười lắc đầu.
    “Thật sao?” Trong lòng cô có chút đắc ý nho nhỏ. “Em đang định thỉnh giáo anh đây. Nhìn anh như vậy em còn nghĩ có rất nhiều đối tượng chứ.”
    “Anh thì không có kinh nghiệm. Nhưng em nói thử xem, biết đâu anh có thể đưa ra lời khuyên. Không thì ít nhất cũng sẽ dễ chịu hơn.”
    “Người đó rất tốt, tính tình tốt, vẻ ngoài cũng tốt nữa, đối xử rất tốt với em. Người đó cũng chưa bao giờ nổi cáu với em, lúc nào cũng dịu dàng, dù nhiều lúc chính em cũng thấy em khó ưa. Em cũng không biết em thích người ta từ bao giờ, cũng không biết người ta có cảm nhận gì về em. Anh nghĩ nếu là anh thì em có nên nói ra không?”
    Cô nói, chính là ý nếu người đó là anh thì cô có nên nói ra không, nhưng…
    “Anh ư? Anh chưa thích ai bao giờ, cũng không hiểu cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng anh nghĩ nếu đã thích thì em nên nói đi. Em nói người đó tính tình tốt, nếu không thích em cũng sẽ không làm em khó xử đâu. Nói ra đối với em cũng tốt, về sau sẽ không cần lún sâu hơn nữa.”
    “Vậy ư?” Cô có điểm trầm tư. “An à”
    Thấy anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô mới tiếp: “Em thích anh.”
    Thời gian như ngừng lại đối với cả hai người. Cô chính là vô cùng hồi hộp lo lắng. Nếu anh không đồng ý thì sau này cô phải đối diện với anh như thế nào.
    “Em có biết em hiểu anh bao nhiêu không?”
    “Em…” Như vậy là anh đồng ý hay không đây? “Em biết em hiện tại không biết quá nhiều về anh. Nhưng em sẽ dụng tâm, sẽ cố gắng càng ngày càng hiểu anh hơn. Em chỉ muốn biết liệu anh có…”
    “Liệu anh có tình cảm với em hay không ư?”
    Cô gật đầu như trống bỏi, rất muốn mau chóng nghe đáp án.
    “Anh có một bí mật. Nếu em nghe xong mà vẫn còn …thích anh, thì anh sẽ cho em biết đáp án.”
    Cô có chút lo lắng, cảm giác bí mật này là thứ mà cô khó có thể nghĩ tới.
    “Em không tò mò chút nào về anh sao? Rằng tại sao anh luôn ngồi đúng một vị trí, trong một công viên, với cùng một bộ quần áo, cùng một cuốn sách, mà cuốn sách cũng chỉ mở đúng một trang?”
    Đúng là cô đã từng nghi ngờ mấy vấn đề này, nhưng lại cố tình xem nhẹ mà không hỏi tới.
    Nhưng tiếp theo chính là ra ngoài tưởng tượng của cô. Cô thấy anh đứng lên, lần đầu tiên từ lúc quen với anh, nhưng… anh là đang lơ lửng trước mắt cô. Tại sao? Lẽ nào… Cô nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
    “Em hẳn đã nghĩ đến đi. Ở đây, chỉ có em nhìn thấy anh.”

    Ba ngày rồi, kể từ ngày hai người nói chuyện kia, đến giờ cô vẫn còn đang suy nghĩ.
    Chính là cô biết, dù trong tâm có một chút khiếp sợ cùng không dám tin thì tình cảm đối với anh lại vẫn không hề thay đổi.
    Trong vô thức cô đã bước chân ra khỏi nhà, đứng đối diện với công viên kia, lại không dám bước vào.
    Hôm trước cô đã hoảng sợ mà bỏ chạy về nhà không thèm quay đầu lại. Anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây? Liệu có tổn thương không? Có khổ sở không? Dù sao, hiện tại, anh chỉ có mình cô làm bạn. Bây giờ cô quay lại, anh vẫn ở đó hay đã đến một thế giới khác rồi?
    Khi kịp nhận ra thì cô đã thấy mình đứng cách chỗ anh vẫn ngồi không xa.
    Vẫn bóng dáng đó, không một chút thay đổi.
    “An.”
    Khoảnh khắc anh ngẩng đầu nhìn cô, cô biết anh vẫn là anh, cho dù cô đối xử với anh như thế nào, anh vẫn không hề thay đổi.
    “Anh đã nghĩ em sẽ không đến đây nữa.”
    Giọng nói quen thuộc vẫn vang lên trong đầu cô ba ngày qua, giờ là chân thật vang lên.
    Cô đã tưởng tượng khi mình gặp lại anh sẽ cảm thấy sợ hãi làm anh tổn thương. Nhưng không, cô biết, cho dù anh là ai, đối với anh, cô chỉ có tâm tư kia mà thôi, không hề bài xích.
    Cô không biết phải nói gì khác với anh. Xin lỗi ư? Liệu có cần thiết không? Hay là bày tỏ lại tình cảm của mình? Cô nghĩ cô đã biết đáp án rồi.
    Những ngày sau đó, hai người vẫn duy trì thói quen lúc trước như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, cả hai đều biết mình ôm tâm tình gì với đối phương và đối phương ôm tâm tình gì với mình. Thành ra, nếu có ai đó nhìn thấy anh nữa, nhất định sẽ thấy không khí xung quanh hai người đặc màu phấn hồng, nhẹ nhàng lại ấm áp.

    “Hạ, anh nghĩ anh cần nói với em chuyện này. Em…”
    Giọng anh phá lệ nghiêm túc hơn bình thường khiến cô có chút thấp thỏm bất an.
    “Anh nghĩ… thời gian của anh sắp hết.”
    “Cái gì? Cái gì gọi là sắp hết cơ?” Đừng là điều mà cô đang nghĩ có được không?
    “Từ lúc quyết định ở bên em, cho dù thấy em vui vẻ nhưng anh biết, chúng ta không giống nhau. Đoạn tình cảm này, không thể có kết quả tốt. Chính em cũng biết điều đó…”
    “An…”
    “Để anh nói hết đã. Anh không nhớ mình là xảy ra chuyện gì mà biến thành như thế này, cũng không nhớ mình thế này đã bao lâu. Nhưng từ khi thấy em có thể nói chuyện với anh, anh đã rất vui. Anh cũng biết mình có bao nhiêu ích kỉ mới khiến em vướng vảo đoạn tình cảm không có kết quả này. Chỉ là anh không thể ngăn bản thân…
    Nhưng mấy ngày gần đây anh cảm thấy xung quanh đang dần biến mất. Có thể sẽ có ngày anh không nhìn thấy xung quanh, không nhìn thấy em được nữa, và em cũng thế… Nên anh phải nói với em. Anh không biết mình còn bao nhiêu thời gian, có lẽ một lát nữa, cũng có lẽ là một hai ngày. Anh sợ mình đột nhiên biến mất khiến em khủng hoảng nên quyết định phải nói với em… Có thể sẽ khiến em đỡ hơn một chút…
    Em còn trẻ, còn tương lai dài phía trước, lại là một người con gái tốt, nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Cho dù anh ở đâu cũng nhất định hi vọng em được vui vẻ hạnh phúc.”
    Lúc anh nói xong, mắt cô đã nhòe đi. Chính cô từ đầu đã biết có kết quả này không phải sao? Chỉ là vẫn không thể tránh khỏi cảm giác thất tình này đi.
    “Em biết. Em sẽ sống tốt.”
    Chính cô có chút không tin tưởng lời của mình lắm. Chỉ là, cô muốn anh yên tâm rời đi.
    Sau đó hai người không ai nói về chuyện kia nữa, vẫn là như mọi ngày nói chuyện trên trời dưới biển, không khí vẫn ấm áp như cũ. Chỉ là ai cũng đều biết, mọi chuyện đã không như cũ được nữa.
    Đó là buổi nói chuyện cuối cùng của hai người. Sau đó cô đã rất nhiều ngày đều đến công viên nhỏ kia, nhưng lại không nhìn thấy anh nữa. Có lẽ, anh đang ở một nơi nào đó chúc phúc cho cô đi.
    Chính anh cũng phải hạnh phúc nhé!!!

    “Này, bức tranh này ai vẽ vậy, giống cậu ghê!” Một giọng nam nói tiếng Ý vang lên với chàng trai bên cạnh.
    Chàng trai ngắm nhìn bức tranh, cho dù là người trong tranh hay chữ kí cũng khiến anh sửng sốt. Là em đến đây sao?
    “Xin lỗi. Đó là bức tranh của tôi. Cảm ơn anh đã nhặt giúp.”
    “Có thể bạn đã từng đọc được điều này ở đâu đó:
    Nếu anh muốn biết giá trị của một năm cuộc đời, thì cứ đi hỏi cậu sinh viên vừa trượt kỳ thi cuối năm ấy.
    Một tháng, hãy hỏi một bà mẹ vừa sinh hạ đứa con đầu lòng.
    Một tuần, hãy hỏi người thợ đang làm việc trong lòng đấy hay hầm mỏ để nuôi gia đình.
    Một giờ, hãy hỏi đôi bạn trẻ đang yêu háo hức đợi chờ khoảnh khắc gặp nhau lần nữa.
    Một giây, hãy hỏi ai đó vừa sống sót sau một tai nạn.
    Còn một phần nghìn giây, hãy hỏi ai đó vừa giành huy chương Vàng thế vận hội.”
    (Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy)

    Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, mọi thứ xung quanh như thay đổi. Giống như một ngày nào đó, cô cũng nhìn anh như vậy rồi nói “Xin chào,…”
    Mùa đông về sau của em, nhất định sẽ ấm áp.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)