FULL  Dị Giới Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới - Lý Hồng Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 2: Cho chó ăn cơm chiên trứng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Tiếng thét chói tai quanh quẩn bên tai của Bộ Phương nhưng mà Bộ Phương cũng không sợ dù chỉ một chút, vẫn nằm co lại trên ghế như trước, hai con ngươi của hắn nhìn vào khoảng không, thì ra hắn đang quan sát bản mặt của cái hệ thống trong đầu của mình.

    Mục tiêu của hệ thống: Trợ giúp ký chủ trở thành Trù Thần đứng đầu chuỗi thực vật tại Huyền Huyễn Thế Giới.

    Ký chủ: Bộ Phương.

    Giới tính: Nam.

    Tuổi: Hai mươi.

    Tu vi chân khí: không (với tư cách là Trù Thần tương lai của Huyền Huyễn Thế Giới thì đồ ăn nhất định phải cần dùng đến chân khí, cố gắng lên)

    Thiên phú trù nghệ: không biết.

    Kỹ năng: không.

    Đạo cụ: không.

    Trù Thần cho điểm: newbie (con đường thành Trù Thần bây giờ mới bắt đầu, đi theo bước chân của hệ thống trở thành nam nhân đỉnh cấp của thực vật liệm (Chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên)



    -Này! Ngươi có nghe ta nói chuyện không vậy? Ngươi là chủ của nhà hàng này sao?

    Một tiểu sinh tuấn tú, cặp mắt to trừng lên nhìn Bộ Phương, đùng đùng nổi giận nói.

    Bộ Phương thu hồi tâm thần, bình tĩnh lườm tiểu sinh tuấn tú này, lười biếng đứng lên từ trên ghế, ngáp một cái.

    - Giá cả đồ ăn của quán ăn này chính là như vậy, không chấp nhận được có thể rời đi, gần đây quán ăn của ta kinh doanh thành thật, cũng không muốn bức bách khách hàng, cũng không ép mua ép bán.

    Tiểu sinh tuấn tú này bị thái độ của Bộ Phương làm cho trì trệ, sửng sốt một chút, về sau khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, ánh mắt của hắn giống như muốn phun ra lửa vậy, đây là thái độ buôn bán của ngươi sao?

    -Ngươi nhìn cái yết giá kia xem! Kinh doanh thành thật, ta thấy ngươi định tìm một người coi tiền như rác để làm giao dịch đúng không! Con người ngươi thật âm hiểm! Không cần giải thích, Tiểu Long ta đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi!

    -Ngươi nhìn ta giống kẻ ngốc lắm sao?

    Bộ Phương có chút tức giận rồi, với tư cách là một đầu bếp có lý tưởng, có khát vọng, hắn ghét nhất người khác nói hắn âm hiểm.

    -Ta định giá trên đó tự nhiên có lý do, nếu như ngươi không ăn thì có thể rời đi, ta cũng không ép ngươi.

    Trong lòng Bộ Phương cảm thấy vô cùng xui xẻo, mới sáng sớm ra ngồi chờ mà không thấy khách hàng đâu, lại lòi ra một tên khốn tới chửi um tỏi, buôn bán sao lại khó khăn như vầy chứ..

    Tiểu sinh tuấn tú này mới thực sự phiền muộn, hắn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương nói:

    -Hừ, phép khích tướng đúng không? Chắc chắn ngươi nghĩ ta sẽ bị kích thích sau đó lại mua đồ ăn của ngươi? Sau đó ngươi sẽ bán được hàng, rồi xem ta là kẻ coi tiền như rác?

    Bộ Phương cảm thấy cái tên nương pháo tuấn tú này thật không biết nói lý, mặt không biểu tình đi về phía nhà bếp, định bỏ đi luyện tập nấu ăn mỗi ngày.

    -Không nói! Chắc chắn là ngươi chột dạ rồi đúng không? Bị ta vạch trần nội tâm hiểm ác nên ngươi không còn lời nào để nói rồi! Nói cho ngươi biết, Tiểu Long đế đô ta là tài tử ghét ác như cừu, ghét nhất loại người âm hiểm như ngươi.

    Tiểu sinh tuấn tú này vẫn đứng ở đằng kia cười trào phúng như trước, nhưng hắn đợi cả buổi cũng không nghe thấy Bộ Phương phản bác.

    -Ta nhất định sẽ nói cho mọi người ở đế đô biết, cái quán ăn này của ngươi nhất định phải đóng cửa! Nha.. có lẽ không cần đến ta, ai chứng kiến giá cả đồ ăn chỗ ngươi đều sẽ nghĩ ngươi là đồ ngốc.

    Tiểu Long cảm thấy hình như mình bị phớt lờ đi, lòng có chút căm tức nên mở miệng uy hiếp.

    Yên tĩnh… Quán ăn nhỏ trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà rất nhanh từ trong phòng bếp đã bay ra một mùi thơm.

    Tiểu Long đứng đờ một hồi lâu, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng giá trên thực đơn kia, cuối cùng khóe miệng xụ xuống, lắc đầu rời đi.

    Một bát rau xào mà có thể bán 100 kim tệ, đây quả thực là… Phát rồ!

    Tại Thanh Phong Đế Quốc này, đơn vị tiền nhỏ nhất là tiền đồng, trên đó là tiền bạc, trên của tiền bạc mới là kim tệ, một mai kim tệ là phí ăn uống trong vòng một tháng của một gia đình bình thường tại đế đô này, 100 kim tệ… Đây không phải giá người bình thường có thể ăn nổi!

    Đặc biệt là cơm chiên trứng kia lại đề một nguyên tinh. Nguyên tinh là cái gì? Đây chính là đồ vật trọng yếu của tu sĩ, một nguyên tinh có thể so với một ngàn kim tệ!

    Người định giá tiền thế tuyệt đối là tên điên!

    Tiểu Long giống như đang nổi giận đùng đùng, hắn quay đầu đi tới cửa ra vào của quán ăn, đột nhiên, cái mũi của hắn bỗng nhúc nhích.

    -Thơm quá!

    Một hồi hương thơm truyền ra từ phòng bếp, quanh quẩn xung quanh mũi Tiểu Long, mùi thơm kia như biến thành thực chất, như một đầu tơ lụa mềm mại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Tiểu Long, giống như người yêu đang khẽ vuốt mặt hắn, khiến cho toàn thân Tiểu Long run rẩy.

    Rốt cục, Tiểu Long cũng biết được mùi thơm kia truyền từ đâu tới, quay đầu nhìn về phía sau bàn bếp, hắn thấy một bóng người gầy gò đang bước ra từ trong phòng bếp, trên tay còn cầm một cái bát sứ, mùi thơm nồng đậm phiêu đãng từ trong đó ra.

    -Ngươi có ý định hấp dẫn ta sao? Hừ! Cho dù ngươi có nấu cho ta thì ta cũng không trả tiền cho loại gian trá như ngươi đâu.

    Tiểu Long thấy Bộ Phương đi tới lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hừ lạnh nói. Đương nhiên, nếu như trong lúc nói mà cái mũi hắn không hít hà liên hồi, thì có lẽ Bộ Phương đã cho rằng hắn là một người kiên quyết không thay đổi dù đối mặt với món ngon cỡ nào.

    Cuối cùng, Tiểu Long vẫn không thể chịu đựng nổi hấp dẫn, trong bụng truyền đến tiếng ọt ọt.

    -Nếu ngươi đã thành tâm cho ta ăn thì cái kia.. ta cũng sẽ cố mà ăn vào một miếng.

    Tiểu Long quay đầu, nói với Bộ Phương nhưng ngữ khí của hắn vẫn cao cao tại thượng, giống như nể mặt Bộ Phương lắm vậy.

    Thế nhưng chỉ một khắc sau, thân thể Tiểu Long cứng lại, bởi vì Bộ Phương không hề dừng lại trước mặt hắn, cũng không nhìn thẳng vào hắn mà trực tiếp bước ra ngoài.

    Tiểu Long cực kỳ tức giận, nghiêng đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương nhưng lại thấy một màn khiến hắn tức giận.

    Bởi vì vậy mà Bộ Phương lại ngồi xổm xuống trước một chú chó mực đang nằm bò trên khe cửa, đặt cái bát thơm ngát kia tới trước mặt con chó này.

    -Tiểu Hắc, ăn cơm đi.

    Bộ Phương ngồi xuống, sờ lên bộ lông đen nhánh, mềm mại không dính hạt bụi của Tiểu Hắc, nhẹ nhàng cười rộ lên.

    Nhìn Tiểu Hắc vốn chán nản đột nhiên phấn chấn, rầm rì ăn đồ ăn do chính mình làm, khóe miệng Bộ Phương hiện lên một đường cong.

    Tiểu Long như bị sét đánh, hắn cảm thấy Bộ Phương đang vũ nhục mạnh tới nhân cách của hắn!

    -Ngươi… ngươi…

    Tiểu Long duỗi cánh tay trắng nõn như nữ nhân ra, run rẩy chỉ vào Bộ Phương, bờ môi cũng đang run rẩy không ngừng.

    -Ồ? Ngươi còn chưa đi cơ à?

    Bộ Phương nghi hoặc lại thêm một chút kinh ngạc.

    Cái vẻ mặt khoa trương kia giống như một mũi tên vô hình cắm vào lồng ngực Tiểu Long, đau rát!

    Bờ môi Tiểu Long run rẩy, kìm nén cơn tức, cả giận hừ một tiếng, một chân hung hăng đập xuống đất thật mạnh, giống như… đang làm nũng vậy, quay đầu chạy ra khỏi cửa hàng nhỏ.

    Bộ Phương mặt không biểu tình nhìnTiểu Long dậm chân rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

    -Tên tiểu nương pháo này… thấy ngu chưa.

    Tiểu Long chạy tới cửa ra vào, vốn định đi nhưng cái mũi bỗng nhúc nhích, vô ý thức quay đầu lại nhìn về phía đồ ăn bên trong bát sứ của chú chó mực, trứng vàng óng ánh bao lấy những hạt gạo như trân châu kia, trông như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

    Thế nhưng giờ phút này, món cơm chiên trứng như tác phẩm nghệ thuật kia lại bị một chú chó mực ăn mất… Là chó mực!

    Ừm?

    Đang lúc ăn vui, động tác của chú chó mực bỗng nhiên trì trệ, tựa hồ nhận ra điều gì, nó ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện một tên nương pháo (nương pháo là dùng để chỉ một nam sinh có gương mặt, hành động, biểu tình... như nữ nhân) đang nhìn chằm chằm vào chén cơm của nó, trên mặt nó lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.

    Tiểu Long nhìn thấy chú chó mực này lấy một chân kéo bát vào trong lòng, mắt cảnh giác nhìn về phía Tiểu Long, trên răng còn dính hạt gạo như trân chân, vẫn chưa kịp nuốt vào.

    Hắn bị một con chó khinh bỉ sao..

    Tiểu Long mê man khoảng tầm hai giây, sau đó lông tóc bỗng dựng đứng lên.

    Phù phù phù!

    Mặt mũi Tiểu Long đỏ ngầu, ánh mắt như muốn phun ra lửa, xoay người quay trở lại trong quán ăn nhỏ.

    Bộ Phương vẫn bày ra vẻ mặt không biểu tình như trước, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Long.

    -Cho ta một đĩa cơm chiên trứng! Hừ! Ta quyết định dùng thân thử độc, nếu ăn không ngon ngày mai ta sẽ gọi quan phủ đến san bằng quán nhỏ của ngươi!

    Tiểu Long quắt miệng, có chút uy hiếp nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/2/23
    songanh and codon.trai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 3: Tinh Hoa Cơm Chiên Trứng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nhìn Tiếu Tiểu Long đỏ mặt mạnh miệng, Bộ Phương liếc hắn một cái đầy thâm ý, cười nhạt.

    Tiểu Long chớp con mắt, da thịt mịn màng trắng nõn đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng ra vẻ trâu bò nói:

    -Nói cho ngươi biết, ta thưởng thức cơm chiên trứng của ngươi không phải vì ta chấp nhận giá tiền này, ta chỉ lấy thân thử độc, chứng minh cơm chiên trứng của ngươi không đáng giá như thế!

    -Biết, một đĩa cơm chiên trứng đúng không, chờ một chút!

    Bộ Phương mặt không đổi sắc nói một câu, khoát khoát tay, sau đó đi tới nhà bếp.

    -À, cải xào của bổn điếm cũng rất ngon, có muốn thêm một phần không? Ăn chung với cơm chiên trứng rất hợp đó.

    Bộ Phương dừng trước cửa nhà bếp, vẻ mặt không đổi, vô sỉ quảng cáo cải xào của mình.

    Tiếu Tiểu Long ngẩn người một chút, sau khi liếc mắt xem bảng giá, gần như muốn té xỉu đáp.

    -Không cần! Ta ăn cơm chiên trứng thôi.

    -Vậy được, thật đáng tiếc!

    Bộ Phương gật đầu, quay vào chuẩn bị làm thức ăn.

    Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đối phương, Tiếu Tiểu Long hận không thể đi tới đấm hắn một cái. Một đĩa cải xào một trăm đồng vàng, ngươi xem ta là đại phú hào coi tiền như rác sao, tối đa chỉ có vài miếng cải xanh chưa tới mười đồng bạc, vậy mà dám hét giá lên một trăm đồng vàng, toàn bộ đại lục, sợ chỉ có cái tiểu điếm kỳ lạ này có thể làm ra thôi.

    Thừa dịp Bộ Phương đang làm cơm chiên trứng, Tiếu Tiểu Long nhàm chán muốn chết đưa mắt nhìn con chó mực đang nằm ăn ở cửa.

    Trong đầu hồi tưởng lại mùi cơm chiên trứng vừa rồi, thơm ngon nức mũi, hương vị đó kích thích cơn thèm, bụng hắn vang lên từng tiếng như sấm. Cũng may trong tiểu điếm không có ai, nếu để người ta biết Long công tử hắn, một người tiêu sái, phong độ nhất Đế Đô, lại có biểu hiện như thế khi nhìn một đĩa cơm chó, không bị người ta cười cho thúi mũi mới lạ.

    Con chó mực như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn chăm chăm Tiếu Tiểu Long, thấy nhân loại ngu xuẩn này đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, bổng dưng nó nổi giận!

    Vuốt chó lay cái đĩa, đứng lên sau đó quay đầu, mông hướng về phía Tiếu Tiểu Long, ngăn cản ánh mắt nhìn chó ăn của đối phương, rồi tiếp tục thưởng thức đồ trong đĩa mình.

    Cái đệch! Quá đáng lắm rồi... Hắn lại bị một con chó khinh bỉ!

    -Hừ! Bản Công Tử thèm đồ ăn của một con chó như ngươi sao? Mắt chó coi thường người khác! Hừ! hừ!!

    Tiếu Tiểu Long tức giận, ngầm oán giận một câu.

    Sau năm phút, trong phòng bếp bay ra mùi thơm nồng nặc, mùi vị khiến Tiếu Tiểu Long mê say, mùi trứng thuần hậu kèm mùi cơm tẻ thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã làm hắn chảy nước miếng.

    -Thơm thì thơm đó, nhưng giá bán đến một viên Nguyên Tinh, vẫn cảm thấy có chút phát rồ a!

    Hắn nhanh tay lau nước miếng đang nhỏ giọt dưới nền nhà, trong lòng thầm than.

    Cuối cùng, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, trên tay nâng một cái khay, mùi thơm đậm đà từ trong mâm khuếch tán xung quanh, cả cửa tiệm nhỏ đều thoang thoảng hương thơm.

    -Cơm chiên trứng của ngài, mời thưởng thức!

    Bộ Phương đặt đĩa cơm chiên trứng trước mặt Tiếu Tiểu Long, mặt không thay đổi nói.

    Hơi khói màu trắng bay lên từ đĩa cơm, làm phẫn nộ trong lòng Tiếu Tiểu Long tiêu tán, giống như quả bom bạo tạc hương thơm, khiến Tiếu Tiểu Long không nhịn được hít sâu một hơi.

    Không để ý đến Bộ Phương kế bên, ánh mắt Tiếu Tiểu Long tập trung vào bát cơm chiên trứng, dám bán cơm chiên trứng một viên Nguyên Tinh... Cơm này tuyệt đối không bình thường a!

    Từng hạt cơm trắng sáng, trơn bóng như trân chân, mỗi hạt gạo đều được dịch vàng của trứng bao phủ, trứng trộn vào chưa chín hoàn toàn, không quá cứng, có chút sền sệt, được tưới lên bát cơm một tầng lưới vàng chóe, vừa vặn bao bọc lấy từng hạt gạo trắng phau, bên ngoài giống như được khoác một sa y màu vàng, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.

    Hào quang màu vàng óng…

    - Đây... Đây quả thật là cơm chiên trứng lóng lánh!

    Tiếu Tiểu Long ngơ ngác nhìn bát cơm chiên trứng hắn chưa từng thấy qua bao giờ.

    Hắn chưa từng nghĩ đến, không ngờ cơm chiên trứng có thể có bộ dáng như thế này, quả thực rất đẹp, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn.

    Thân phận Tiếu Tiểu Long cao quý, là con thứ ba của Đại tướng quân Đế Đô. Trong Tướng Quân Phủ, mỹ thực không thiếu, cơm chiên trứng tự nhiên cũng từng thấy đầu bếp nhà mình nấu qua, thậm chí hắn đã ăn cơm chiên trứng do Ngự trù trong hoàng cung chế biến... Thế nhưng, cùng đĩa cơm chiên trứng sáng bóng trước mắt này so sánh, cũng như đom đóm so với ánh trăng a, không cùng một cấp bậc.

    Trên thực tế, cơm chiên trứng chỉ có trứng cùng cơm, chả có phối liệu nào khác, nhưng Tiếu Tiểu Long có loại cảm giác vô hình, cơm chiên trứng này còn ngon hơn vô số lần so với cơm chiên trứng Ngự trù trong cung đã nấu.

    Sau khi bắt lấy cái muỗng, Tiếu Tiếu Tiểu Long liếm môi dưới một cái, thận trọng múc một muỗng cơm chiên trứng, trứng dịch sền sệch lôi ra những sợi tơ nhỏ dài, nhất thời, nồng nặc hương khí thoang thoảng trong mũi hắn, đánh thẳng vào vị giác Tiếu Tiểu Long.

    Không thể kìm hãm được ham muốn, Tiếu Tiểu Long không chút do dự cho muỗng cơm vào miệng.

    Cơm chiên trứng vừa mới đưa vào khoan miệng, hương vị mãnh liệt nhất thời đánh thẳng vào não Tiếu Tiểu Long, trứng dịch có chút sền sệt khi tiến vào trong miệng, trong nháy mắt lại trở nên ngưng thật, non mềm, hạt gạo như trân trâu thơm ngát, vừa non vừa mềm hòa chung một chỗ, ý vị này, trước giờ chưa từng có được!

    -Trời ơi! Thế gian có cơm chiên trứng ăn ngon như vậy sao?! Sao ta có cảm giác muốn khóc thế này!

    Tiếu Tiểu Long hoàn toàn say sưa thưởng thức cơm chiên trứng, cả người như đang trong đại dương mùi vị, không thể kềm chế.

    Cái gì mà lấy thân thử độc, hắn đã sớm ném... lên chín từng mây, lúc này trong mắt cùng trong miệng hắn, chỉ còn lại... trứng, cơm, cơm chiên trứng!

    Ăn, tiếp tục ăn, đừng có ngừng!

    Một viên Nguyên Tinh, một đĩa cơm chiên trứng, Tiếu Tiểu Long như có giác tìm được chính mình.

    "Bẹp, bẹp!"

    Cả người hắn đều tập trung vào món ăn, ăn như bão táp, dáng dấp y như thời điểm Đại Hắc Cẩu ăn cơm chiên trứng, chả khác nhau là mấy.

    -Ăn ngon!

    Tiếu Tiếu Tiểu Long không dừng được, múc cơm, ăn, hành văn liền mạch lưu loát, oh, trong lúc còn ngẩng đầu cho Bộ Phương một ngón tay cái, theo một tiếng ăn ngon này, phun ra vài hạt trân châu hoàng kim, mắt hắn trừng lớn, nhặt hết những hạt cơm vừa vơi ra bỏ vào miệng ăn tiếp.

    Bộ Phương kéo một cái ghế ngồi đối diện Tiếu Tiểu Long, bình tĩnh nhìn một màn trước, Bộ Phương đoán trước đối phương sẽ có cái bộ dáng này, trước đây, thời điểm khi hắn ăn được cái cón cơm chiên trứng này, cũng chả khác đối phương bao nhiêu.

    Khi Tiếu Tiểu Long liếm sạch đĩa cơm, hắn rốt cục thở ra một hơi, khuôn mặt đầy thích ý.

    -Đây thật là cơm chiên trứng?!

    -Hỏi thừa, chẳng lẽ là mì xào bò…

    Bộ Phương bình tĩnh ung dung trả lời.

    -Món này của ngươi còn ngon hơn so với trong Hoàng cung nữa a!

    Tiếu Tiếu Tiểu Long cảm thán, Bộ Phương cái gì cũng không nói, ngồi một bên, lạnh nhạt như thế ngoại cao nhân.

    -Cơm chiên trứng của ta giá trị một viên Nguyên Tinh không?

    Bộ Phương mở miệng hỏi.

    Tiếu Tiểu Long nhíu mày, miệng trề ra nói:

    -Tuy cơm chiên trứng này là nhân gian mỹ vị, nhưng ngươi có biết giá trị của một viên Nguyên Tinh không?

    -Nguyên Tinh có thể phụ trợ tu sĩ tu luyện, cơm chiên trứng này của người có thể sao? Hai bên căn bản không cùng một phương giá trị để so sánh, bất quá ta thừa nhận, cơm chiên trứng này của ngươi rất đẹp!

    Bộ Phương kinh ngạc nhíu nhíu mày, không ngờ đối phương lại nói ra những lời này, lời nói qua rất có đạo lý đó, nhưng... đánh trống lảng thế này, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?!

    Ngay thời điểm Bộ Phương muốn lên tiếng, khuôn mặt trắng múp của Tiếu Tiểu Long đột nhiên chợt đỏ lên, cả người đều tản mát quang mang lóng lánh, như có một cổ khí lưu lưu chuyển trong thân thể hắn.

    "Nấc ~~ "

    Một tiếng ợ dài thỏa mãn, màu đỏ trên mặt Tiếu Tiểu Long rút đi, ánh mắt hắn nhìn Bộ Phương dần trở nên cổ quái.

    Thanh âm của hắn có chút run rẩy...

    -Này... Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc dùng cái gì… làm cơm chiên trứng vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/2/23
    codon.trai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.