FULL  Dị Giới Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới - Lý Hồng Thiên

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 16: Năm nay Đế Đô lưu hành khỏa thân sao?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Triệu Như Ca thật ra là một người rất điệu thấp, hắn chưa bao giờ ra ngoài nói mình là con trai Tả Tướng cả, hắn không muốn trưởng thành dưới sự bao che của phụ thân.

    Nghiêm chỉnh mà nói, Triệu Như Ca không giống như hoàn khố Tôn Khải Tường, bởi vì hắn là một người có lý tưởng, hắn hy vọng có một ngày, thế nhân mỗi khi nói đến Triệu Như Ca hắn, điều đầu tiên nghĩ tới là bản thân hắn, chứ không phải thân phận con Tả Tướng,

    Sở dĩ, Triệu Như Ca năm tuổi tập võ, chín tuổi đọc đủ thứ thi thư, mười lăm tuổi thuộc lào bách gia kinh điển, hắn muốn trở thành người bày mưu nghĩ kế, nhất định phải có đầy đủ tài lược cùng kiến thức.

    Mấy năm nay, tuy Triệu Như Ca không làm ra sự tình gì khiến người ta kinh diễm, nhưng cố gắng của hắn không uổng phí, chí ít ở kinh thành, rất nhiều người khi nghe đến ba chữ Triệu Như Ca, có chút kiêng kỵ,

    Kim Bàn Tử đó là một vị trong đó, làm một đại tài chủ, có cả một mỏ Nguyên Tinh, hắn cũng có giao tiếp cùng đại quan triều đình, sự tình hắn hiểu rõ nhiều hơn người khác, Triệu Như Ca bày mưu chôn giết một vị Ngũ phẩm Chiến Vương, việc này, hắn hiển nhiên có biết.

    Người này tâm ngoan thủ lạt, tâm tư kín đáo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, rất có phong thái kiêu hùng.

    - Nếu Triệu công tử muốn, vậy để cho Triệu công tử trước đi.

    Kim Bàn Tử ngẩng đầu nói, hắn không hy vọng những huynh đệ của mình kết mâu thuẫn với một tên âm hiểm như Triệu Như Ca, nếu không... Chết lúc nào cũng không biết.

    Đám mập mạp không thể làm gì khác, lộ vẻ tức giận lui ra phía sau.

    Triệu Như Ca rất hài lòng nhìn đám người phản ứng, khinh bỉ liếc họ một cái, cao ngạo cười nhạt.

    Bộ Phương vẫn nhàn nhạt xem mọi chuyện, không nói gì, cũng lười nói chuyện.

    Rốt cục, ánh mắt Triệu Như Ca rơi lên người hắn, nhữ khí không vui nói:

    - Còn không mau đi cho ta nấu một phần? Ngẩn người làm cái gì?

    Bộ Phương vẫn không biểu tình, lạnh lùng mở miệng:

    - Tiểu điếm có quy củ: Không cho phép mang thức ăn ra ngoài, mỗi người mỗi bữa mỗi món chỉ ăn một phân, không cho phép nháo sự, không cho phép chen ngang, thời gian buôn bán chỉ trong vòng ba giờ.

    - Ngươi muốn cường điệu không cho phép chen ngang đúng không?

    Triệu Như Ca khẽ cười, cái thứ gì đây, một tiểu điếm mà thôi, lại còn ra nhiều quy củ như thế, quy củ do người định, dùng để đánh vỡ.

    Bộ Phương nhíu mày, nghiêm túc nói tiếp:

    - Không, ta nhấn mạnh phải chỉ việc nháo sự, không cho phép chen ngang, còn có… thời gian kinh doanh của bản điếm chỉ trong ba canh giờ, hôm nay chỉ còn lại có nửa canh giờ.

    - Kêu ngươi nấu thì nấu đi, một tên đầu bếp mà thôi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Bản thiếu đến chỗ này của ngươi ăn, là nể mặt ngươi, đừng cho thể diện mà không cần.

    Triệu Như Ca lười nghe Bộ Phương nói nhảm, sắc mặt lạnh lẽo, tức giận quát lớn, đá tên mập bên cạnh một cước, làm đối phương nhường ra vị trí.

    Lại tên tên trẻ trâu óc cờ hó dám đắc tội thần bếp tương lai.

    Mặt Bộ Phương vẫn như cũ không biểu tình.

    - Người phá hư quy củ, sẽ bị liệt vào sổ đen tiểu điếm, vĩnh viễn không cung cấp phục vụ, nếu muốn ăn, xin xếp hàng trình tự.

    Bộ Phương nói xong câu đó, đi vào nhà bếp, lười quản tên ngáo Triệu Như Ca phẫn nộ vỗ bàn.

    Chỉ chốc lát sau, một phần cơm xào trứng đã được hoàn thành, Bộ Phương bưng ra, đưa đến trước mặt một tên mập, không để ý đến sắc mặt Triệu Như Ca đang tái xanh.

    Lại thêm một phần cơm xào trứng được hoàn thành, nhưng như trước, không phải cho Triệu Như Ca.

    Liên tục nấu bảy phần cơm xào trứng, mùi thơm đậm đà bao phủ cả cái tiểu điếm, tiểu điếm như hóa thành một hải dương mùi vị, thân Triệu Như Ca ở trong đó, sống một ngày như một năm, cái bụng đói bị hương vị tiêu hồn kích thích không ngừng.

    - Ngươi giở trò quỷ gì! Cơm xào trứng của ta còn chưa xong sao?!

    Triệu Như Ca nhẫn thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được.

    Bộ Phương nhàn nhạt liếc hắn một cái nói:

    - Còn ba phần mì xào, ba phần cải xào, sau đó mới đến phiên ngươi.

    Triệu Như Ca hít sâu một hơi, trong lồng ngực, lửa giận thiêu đốt hừng hực, sợi tóc không gió mà bay, một cổ quang huy lưu chuyển trên da thịt hắn.

    - Thật không biết người nào cho ngươi cái dũng khí này, dám đắc tội Triệu Như Ca ta?

    Triệu Như Ca gần như rít gào từ kẽ răng.

    Cả người hắn tản ra một cổ khí thế đáng sợ.

    Tu vi hắn là Tam phẩm Chiến Cuồng, vẫn có số má trong đám người trẻ của Đế Đô, mặc dù kém rất nhiều nếu so với Tiếu phủ Tiếu Yên Vũ cùng tiểu Trấn Quốc Hầu Dương Thần những yêu nghiệt này, nhưng nếu so với đám hoàn khố Tôn Khải Tường, vẫn rất ngưu bức.

    - Ngươi muốn động thủ trong tiểu điếm?

    Đối phương không hăm dọa được Bộ Phương hắn, tuy khí thế trên người Triệu Như Ca rất cường thịnh, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hắn.

    - Đập cái tiểu điếm này của người thì như thế nào?

    Triệu Như Ca cười nhạt, hắn xòe bàn tay ra, một đạo chân khí lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn.

    - Trước ngươi, có hơn một trăm người đến đây phá tiệm, sau đó bọn họ đều trần truồng chạy trốn, ngươi cũng muốn như thế?

    Sắc mặt Bộ Phương cũng không biến hóa nói.

    Triệu Như Ca nhất thời cả kinh, về sau khinh thường cười:

    - Chớ so sánh ta cùng đám phế vật kia, ngươi nếu bây giờ cầu xin tha thứ, lập tức đi nấu cho ta một phần cơm xào trứng, bản thiếu tạm tha ngươi, bằng không… Cửa tiệm này của người không cần mở tiếp nữa.

    - Còn ba phần làm mì xào và ba phần cải xào.

    - Muốn chết!

    Triệu Như Ca thực sự phẫn nộ, một bước tiến lên, chân khí trong tay lưu chuyển, đánh về hướng Bộ Phương, hắn tự tin, một phàm nhân nhất định tránh không thoát công kích của hắn.

    Bộ Phương bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Triệu Như Ca không ngừng đến gần, người chưa đến, chưởng phong gào thét, thổi tung tóc dài của hắn.

    Kim Bàn Tử híp đôi mắt một cái, khí thế trên người chợt biến đổi, đầu ngón chân chạm đất, cả người hắn nhẹ như yến lơ lửng trên không, hắn muốn ngăn cản Triệu Như Ca.

    - Tiểu Bạch!

    Bộ Phương nhẹ giọng.

    Đôi mắt Kim Bàn Tử đột nhiên trừng lớn, hắn thấy một Khôi Lỗi kim loại màu trắng che trước mặt Bộ Phương.

    Một chưởng Triệu Như Ca hung hăng vỗ vào người Khôi Lỗi, một chút động tĩnh cũng không có.

    Triệu Như Ca phát ngốc, Kim Bàn Tử cũng ngây ngơ không dám tin.

    - Người gây chuyện, cẩn thận không ta thông nát ass ngươi!

    Đôi mắt kim loại của Tiểu Bạch lóe lên, Triệu Như Ca và Kim Bàn Tử cảm thấy hoa mắt, cảm giác được bản thân giống như đang đằng vân giá vũ.

    "Ầm!"

    Triệu Như Ca bị quăng ra tiểu điếm, cái miệng gặm đất, hắn cảm thấy một trận lạnh rung, phát hiện y phục toàn bộ không thấy, chỉ còn sót lại một cái nội khố che chim.

    Triệu Như Ca tức giận ngẩng đầu, nhìn phía tiểu điếm, trên mặt hắn rất nhanh lộ vẻ kinh khủng, bởi vì hắn chứng kiến một đống…một đám các đóng thịt bay ra từ tiểu điếm, đập tới phía hắn

    "Ầm!"

    Mặt đất hơi chấn động một chút.

    Kim Bàn Tử cảm giác mình bị oan a, hắn thật không muốn gây chuyện, hắn chỉ ra tay giúp đỡ thôi.

    Sau khi rơi xuống đất, mập mạp cảm giác dưới thân mình tựa hồ đè vật gì, xoay người một phát, một thanh âm như phát điên từ dưới truyền đến, hắn vội vàng đứng dậy.

    Triệu Như Ca chảy máu mũi, khuôn mặt anh tuấn có chút vặn vẹo.

    Bộ Phương hai tay ôm ngực, đi tới cửa tiệm, phía sau hắn là Tiểu Bạch đang tản ra ánh sáng kim loại sáng bóng.

    - Hôm nay, đã hết giờ bán, ngày mai trở lại, mời trả tiền, tổng cộng ba mươi mốt viên Nguyên Tinh cùng tám trăm đồng vàng.

    Bộ Phương lãnh đạm lên tiếng, quét mắt nhìn đám mập mạp.

    Mập mạp cả người run rẩy, vội vội vàng vàng tiền trả, sau đó, cả đám nhanh chóng chuẩn bị té khỏi tiểu điếm.

    Triệu Như Ca nổi giận, đứng dậy phóng rắm một câu rồi lủi thủi rời đi.

    Bất quá nhìn bóng lưng của hắn, chả thấy được tý uy hiếp nào.

    - Ha ha! Tiểu điếm này của ngươi có cá tính, huynh đệ chúng ta ngày mai sẽ trở lại!

    Kim Bàn Tử cười ha hả, dẫn đầu đám trư ca ly khai khỏi nơi này.

    Đại Hắc Cẩu đang nằm sấp ở cửa, mắt chó còn không thèm mở, tiếp tục ngủ.

    Bộ Phương liếc nhìn bóng lưng đám mập, mặt không thay đổi, đóng cửa tiệm lại, thời gian buôn bán hôm nay đã kết thúc.

    Về đến phòng, Bộ Phương tính toán tình huống nhiệm vụ một chút, trong bảy ngày, kiếm một trăm Nguyên tinh, một ngàn đồng vàng. Nhiệm vụ đồng vàng đã hoàn thành, Nguyên Tinh còn thiếu năm mươi viên, cũng chính là năm phần cơm xào trứng phiên bản Upgrade.

    - Cũng nhanh thôi, đám bàn tử đã nói mai sẽ lại đến mà.

    Bộ Phương nghĩ thầm.



    - Ê? Đó không phải con trai Tả Tướng, Triệu Như Ca công tử sao? Hắn cũng học thói quen khỏa thân à? Xem cái mông kìa, thật trắng!

    Bác gái bán món ăn lầm bầm.

    - Không hổ con trai Tả Tướng nha, mông cong còn đẹp hơn so với các cô nương ở Phỉ Thúy Lân nữa!

    Đại ca bán bánh nướng hét lên.

    - Đế Đô gần đây rất lưu hành khỏa thân sao mấy đứa? Hôm nào ca cũng phải khỏa thân đi một vòng xem sao?

    Đại ca đập sắt lớn tiếng quát.



    - Phương Phương Tiểu Điếm phải không! Không phá sập ngươi, ca không mang họ Triệu nữa!

    Cầm một cái rổ che thân, Triệu Như Ca nước mắt nước mũi tèm lem, rống giận.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 17: Nghe nói bê đê rất thích ăn mì xào.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Chuyện Triệu Như Ca không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thưởng của Bộ Phương, càng không làm hắn cảm thấy bất an gì cả.

    Ngày tiếp theo, hắn vẫn như cũ mở quán, trước làm cho Đại Hắc Cẩu một phần cơm xào trứng, sau đó tiếp tục nằm trên ghế phơi nắng, cuộc sống hắn như thường như cũ.

    Đám người Kim Bàn Tử sau khi từ hôm qua ăn cơm xào trứng ở Quán ăn nhỏ, hoàn toàn bị mê hoặc, trong đầu vẫn hồi tưởng đến mỹ vị của cơm đó, đối với Kim Bàn Tử mà nói, một đĩa cơm xào trứng thực sự quá ít, không thể lấp đầy bụng hắn.

    Sau khi về nhà, hắn gọi đầu bếp riêng của mình nấu một nồi cơm xào trứng thật lớn, nhưng nếu so với cơm của Bộ Phương, phần cơm được nấu từ đầu bếp đứng đầu Giang Nam này, thực sự quá kém cỏi, chỉ ăn một miếng, hắn đã cảm thấy khó có thể nuốt xuống.

    Sắc, hương, vị cùng cơm xào trứng phiên bản Upgrade ở Phương Phương Tiểu Điếm, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

    Chịu một đêm đói bụng, sáng sớm ngày thứ hai, Kim Bàn Tử mang đám anh em, khí thế hung hăng đi đến Phương Phương Tiểu Điếm, người không biết còn cho rằng bọn họ muốn tới đánh lộn.

    - Ôi, Bộ lão bản, buổi sáng tốt lành a!

    Thời điểm Kim Bàn Tử chạy tới hẻm nhỏ, thấy quán ăn đã mở cửa, nhất thời mừng rỡ.

    Bộ Phương nhận ra tên mập này, với thân hình như heo của bọn hắn, toàn bộ Đế Đô cũng không còn người nào khác.

    Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi gật đầu, thản nhiên nói:

    - Tới dùng cơm sao? Muốn ăn cái gì?

    - Bộ lão bản, nơi này đồ ăn của ngươi quá ít, bất quá mùi vị thật sự rất tuyệt, đêm qua ta trằn trọc, cả đêm khó ngủ, không kịp đợi đến sáng để đến ăn một phần cơm xào trứng, ngươi thấy đó, mới sáng sớm, lão Kim ta liền mang theo các huynh đệ đến!

    Kim Bàn Tử nhếch môi cười, tự nhiên đi vào trong quán.

    Khóe Bộ Phương miệng hơi mở, mỉm cười cứng ngắc, người khác khen thức ăn hắn ngon, hắn tự nhiên cao hứng.

    - Bất quá, Bộ lão bản, lão Kim ta có đề nghị này, kỳ thực, ngươi có thể làm bữa ăn sáng, ngươi coi, ngươi sáng sớm mở cửa, lại chỉ bán cơm xào trứng, mới vừa nghe qua đã thấy dầu mỡ rồi, có điểm lãng phí, đương nhiên, cơm xào trứng của lão bản ngươi, ăn không có chút dầu nào!

    Bộ Phương nghĩ thầm, gật đầu, thản nhiên:

    - Sau đó sẽ có, đừng vội.

    Kim Bàn Tử cười cười, ngồi trên ghế, bắt đầu gọi món.

    - Lão bản, mỗi món đều một phần, bụng ta sớm đói khó nhịn lắm rồi!

    Bộ Phương nhẹ nhàng " Ừ" tiếng, ánh mắt hướng đám mập mạp còn lại, bọn họ tự nhiên giống y như lão đại của mình.

    Đối với đám bàn tử này, Bộ Phương không lo bọn họ sẽ lãng phí thức ăn, chỉ sợ không đủ ăn thôi.

    - Được, chờ một chút.

    Ghi lại món ăn cho mỗi người, Bộ Phương đi vào nhà bếp.

    Châm lửa, mở lò, hết thảy hành động đều nước chảy thành sông, tốc độ nhanh chóng, hết sức thuần thục.

    Lửa bùng lên, nồi khẽ bung, dịch trứng bắt đầu xuất hiện, bao bọc mỗi hạt cơm trắng bóng như trân châu, sau khi bưng ra ngoài, mùi thơm đậm đà khiến đám Kim Bàn Tử không nhịn nổi.

    Thời điểm Bộ Phương bưng ra phần cơm xào trứng thứ hai, Kim Bàn Tử đã bắt đầu liếm khay, khi thấy Bộ Phương bước ra, hắn dựng thẳng một ngón tay cái.

    - Bộ lão bản, mùi này thực sự rất tuyệt, là cơm xào trứng lão Kim ta kiếp này ăn ngon nhất, hơn nữa, cơm xào trứng này còn có thể dẫn động chân khí trong cơ thể, không hổ với giá mười Nguyên Tinh một phần, lại cho ta thêm một phần!

    - Xin lỗi, mỗi một món, mỗi người một ngày chỉ ăn một phần thôi.

    Bộ Phương mặt lạnh tanh lên tiếng.

    - Ai nha, Bộ lão bản, tiền không thành vấn đề, nếu không... Ta tăng giá gấp đôi! Cho ta thêm một phần đi, chỉ có nhiêu đây căn bản không đủ lấp đầy bụng ta a.

    Lão Kim mặt dày van xin, đối với tiền, hắn thật không để trong bụng.

    Đối với mỹ thực, tiền không thành vấn đề!

    - Không được, đây là quy củ!

    Bộ Phương nói xong, lại đi vào nhà bếp, không để ý đến vẻ đau trứng của lão Kim.

    Khi mì xào được nấu xong,

    Bộ Phương xoa xoa đôi vai có chút đau nhức, đi ra.

    Trong tiểu điếm, đám người lão Kim cảm thấy mỹ mãn, đều chào hỏi Bộ Phương, mà khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, gật đầu.

    - Tổng cộng năm mươi lăm viên Nguyên Tinh, năm ngàn đồng vàng.

    "Tê ~ "

    Tuy đám bàn tử này không thiếu tiền, nhưng khi nghe giá cả, để cho cả đám hít một hơi khí lạnh, một bữa cơm ăn nhiều tiền như vậy, cũng chỉ có đám nhà giàu như chúng mới có thể kham nổi thôi.

    - Hôm nay, ta mời khách, sau này, mọi người đến quán nhiều hơn một chút, chiếu cố sinh ý cho Bộ lão bản nha, mỹ vị như thế này, ta không thể khiến nó bị mai một được!

    Kim Bàn Tử hào sảng không gì sánh được, trực tiếp vung tay một cái, trả tiền.

    - Hoan nghênh lần sau trở lại.

    Bộ Phương nhìn đám người đang rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc.

    "Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: Trong bảy ngày, lợi nhuận một trăm Nguyên tinh, một ngàn đồng vàng."

    Tiếng hệ thống vang lên, khiến Bộ Phương vui vẻ hơn, rốt cục đã hoàn thành nhiệm vụ.

    Tuy vậy, nhưng thần sắc trên mặt hắn cũng không biến hóa, hệ thống đã tuyên bố giải thưởng, giờ vẫn còn trong thời gian kinh doanh, hắn cũng không gấp để kiểm tra.

    Ngoài cửa, một thân hình thon dài, gầy gò, ôn hòa anh tuấn chậm rãi đi đến.

    - Bộ lão bản, chào buổi trưa, cho ta một phần cơm xào trứng phiên bản Upgrade.

    Tam Hoàng Tử Cơ Thành Tuyết khẽ cười nói, tìm một chỗ ngồi xuống.

    Bộ Phương gật đầu.

    - Xin chờ một chút.

    Đám mập mạp ăn một bữa cơm trực tiếp từ sáng sớm đến buổi trưa, thời gian kinh doanh cũng đến buổi trưa.

    Ngay thời điểm Bộ Phương đang làm cơm xào trứng, ngoài cửa lại nhiều hơn hai bóng người.

    - Điện hạ đã đến rồi à?

    Tiếu Tiểu Long ngạc nhiên nhìn Cơ Thành Tuyết đang ngồi bên trong, bên cạnh Tiếu Tiểu Long, Tiếu Yên Vũ dáng người yểu điệu đang mang khăn che mặt.

    Khí tức trên người Tiếu Yên Vũ cường thịnh, nước da như ngọc, thỉnh thoảng lóe ra quang huy.

    - Tu vi Yên Vũ có tịnh tiến rồi, không hổ là thiên tài yêu nghiệt có thể so sánh với tiểu Trấn Quốc Hầu của Đế Đô ta a.

    Cơ Thành Tuyết ôn hòa cười nói.

    Tiếu Yên Vũ khẽ khom người với Cơ Thành Tuyết, thanh âm nhẹ nhàng như chim oanh vang lên.

    - Tiểu Trấn Quốc Hầu thiên phú kinh người, 15 tuổi đã đạt cảnh giới Tứ phẩm Chiến Linh Đỉnh Phong, Yên Vũ sao có thể so sánh với với người, điện hạ chê cười.

    - Ha ha, tới ăn cơm sao? Tài nấu ăn của Bộ lão bản quả thật không gì sánh kịp, còn ngon hơn so với Ngự trù nữa mà.

    Cơ Thành Tuyết cười ha hả.

    Bộ Phương từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một mâm xanh, trong mâm là cơm xào trứng đang tản ra tia sáng, hương khí nồng nặc phiêu đãng tứ phía, khiến bọn người Cơ Thành Tuyết là có chút say sưa.

    - Cơm xào trứng phiên bản Upgrade của ngươi, thỉnh từ từ dùng.

    Bộ Phương không thay đổi thanh âm nói.

    - Bộ lão bản, chỗ này của ngươi có rượu không? Cơm xào trứng mĩ vị thế này nếu như hợp với rượu ngon, đây mới thật sự gọi là hoàn mỹ!

    Cơ Thành Tuyết chăm chú nhìn Bộ Phương, đề nghị.

    Rượu? Bộ Phương sững sờ, về sau gật đầu.

    - Sau này sẽ có, đừng nóng vội!

    - Bộ lão bản, hai phần cơm xào trứng phiên bản Upgrade, còn hai phần cải xào.

    Tiếu Tiểu Long hưng phấn gọi món.

    - Xin chờ một chút.

    Bộ Phương xoay người trở về nhà bếp, thời điểm tới cửa, đột nhiên xoay người nói:

    -Tiểu Long Long, ngươi không kêu thêm một phần làm mì xào sao? Ta thấy 3d thích ăn mì xào lắm á.

    Mặt Tiếu Tiểu Long không đổi nhìn Bộ Phương, lúc này nếu có con dao, hắn sẽ không chút do dự gạch cái mặt đáng ghét kia của Bộ Phương một đường.

    Tiếu Yên Vũ và Cơ Thành Tuyết nhất thời cười ha hả, nguyên lai, Bộ lão bản lúc nào cũng nghiêm túc này cũng có khiếu hài hước đó chứ.

    Bộ Phương nghi hoặc, hắn đang nói sự thật, tên Tiếu Tiểu Long này đến đây vài lần, đều kêu mì xào, ăn rất vui sướng nha.

    Không để ý đến đám người kia, Bộ Phương đi vào nhà bếp.

    Sau khi ba người cơm nước xong xuôi, trả tiền xong, từ biệt Bộ Phương, hài lòng ly khai tiểu điếm Phương Phương.

    Khiến khách hàng mang theo nụ cười hài lòng ly khai, là một màn đầu bếp thích nhất, lạnh lẽo cô quạnh như Bộ Phương cũng không ngoại lệ.

    Thu thập xong chén đũa, tiểu điếm Phương Phương mỗi ngày kinh doanh chỉ trong thời gian hệ thống yêu cầu, ba canh giờ, ngày hôm nay chỉ còn lại nửa canh giờ.

    Bộ Phương thư dãn gân cốt, ngáp một cái, nằm trên ghế, dựa vào cửa tiệm, chuẩn bị vượt qua nửa canh giờ sau cùng.

    Ánh nắng chói chang từ từ chếch đi, quang mang dần mất sắc bén, trở nên nhu hòa, trong hẻm nhỏ, bóng những tòa kiến trúc bị kéo dài trên tường, như một bức tranh lạc hậu.

    Bộ Phương bất tri bất giác có chút say mê.

    Lộc cộc cộc!

    Vừa lúc đó, một loạt tiếng bước chân làm hắn giật mình tỉnh giấc.

    Một thân ảnh xinh đẹp, mặc váy nhanh chóng vọt tới tiểu điếm, vừa vịn tường, khom lưng, vừa không ngừng thở hổn hển.

    Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn người trước mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/2/23
    songanh and codon.trai like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.