Tiên Hiệp Ngộ Không Truyện - Kim Hà Tại

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi trungttnd, 6/4/15.

  1. Ngộ Không Truyện
    Tác giả: Kim Hà Tại
    Dịch: trungttnd


    Chương 1: Phần thượng


    Bốn người đi tới nơi này, phía trước chỉ là một mảnh rừng rậm, không có đường đi.

    "Ngộ Không, ta đói, đi tìm chút đồ ăn đi." Đường Tăng ngông nghênh ngồi xuống một tảng đá, nói.

    "Ta đang bận, sao ngươi không tự mình đi mà tìm?... Cũng không phải không có chân." Tôn Ngộ Không chống gậy nói.

    "Ngươi bận? Bận cái gì?"

    "Ngươi không thấy cảnh đêm nay rất đẹp sao?" Tôn Ngộ Không nói, con mắt nhìn về phía chân trời, "Chỉ có nhìn về nơi đó, ta mới có thể kiên trì tiếp tục đi về hướng Tây mà."

    "Ngươi có thể vừa nhìn vừa tìm mà, chỉ cần không đụng vào thân cây là được."

    "Lúc ta nhìn ánh nắng chiều thì sẽ không làm bất kỳ chuyện gì!"

    "Tôn Ngộ Không, ngươi không thể như vậy, không thể bắt nạt đầu trọc như thế, ngươi mà để hắn chết đói thì chúng ta sẽ không tìm được Tây Thiên, không tìm được Tây Thiên thì nguyền rủa trên người chúng ta vĩnh viễn cũng không giải trừ được." Trư Bát Giới nói.

    "Phì! Lúc nào đến lượt đầu heo ngươi nói chuyện thế!"

    "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai là heo?"

    "Không phải heo, là đầu heo! Hừ hừ ..." Tôn Ngộ Không cười gằn.

    "Ngươi lặp lại lần nữa xem nào!" Trư Bát Giới giơ đinh ba muốn xông lên.

    "Ầm ĩ cái gì thế! Lão tử muốn ngủ! Muốn đánh thì đi ra xa mà đánh!" Sa hòa thượng rống to.

    Ba tên ác ôn trợn mắt lên nhìn.

    "Đánh đi đánh đi, đánh chết một tên thì ít đi một tên." Đường Tăng đứng dậy, "Các ngươi là đại gia, ta đi tìm đồ ăn cho các ngươi, thế có được không? Tốt nhất để cho yêu quái ăn ta, lúc đó các ngươi đừng khóc."

    "Mau đi đi, nơi đó có nữ yêu tinh đang chờ ngươi đấy" Tôn Ngộ Không kêu lên.

    "Hừ hừ hừ hừ" ba tên quái vật đều cười gằn.

    "Đừng tưởng ta không có các ngươi thì không được nhé!" Đường Tăng quay đầu lại giơ nắm đấm hướng bọn họ, vỗ vỗ bụi đất trên người, chình sửa lại trường bào rồi bắt đầu đi vào trong rừng. Mới vừa bước đi một bước, "Soạt" trường sam đã bị rách một miếng.

    "Ha ha ha ha..." Ba tên quái vật cười vỡ bụng, quên cả đánh nhau.

    Đây là một mảnh rừng cây lá tím, khắp nơi mọc ra những loại thực vật kỳ quái cùng với sương mù màu xanh dày đặc, càng đi vào sâu bên trong, dưới chân lại càng ẩm ướt, trên đỉnh đầu thì lại càng tối tăm, cuối cùng cành lá đã hoàn toàn che kín bầu trời, Đường Tăng đã hoàn toàn lạc đường.

    "Tốt, sinh cơ nhiều như vậy, thật nhiều sinh mệnh khác nhau!" Đường Tăng cao hứng nói.

    "Cảm tạ!" Có âm thanh đáp lại lời hắn.

    Đường Tăng vừa quay đầu lại, nhìn thấy một cái cây vừa nói chuyện, trên cây khô màu tím đen có hai con mắt đang chớp chớp.

    "Thực sự là đáng kinh ngạc, ta nhìn thấy một yêu quái rồi, ta thích những đồ vật khác thường, sinh mệnh quả nhiên là rất kỳ diệu, để ta sờ ngươi xem, tinh linh của đất." Đường Tăng đưa tay ra, mừng rỡ vuốt ve thân cây.

    Trên cây khô kia tiết ra đầy chất lỏng màu tím, sờ lên rất là trơn.

    Cây rất thích được vuốt ve, những cành con của nó rủ xuống cũng không khỏi khoan khoái mà rung động.

    "A, phải đến mấy vạn năm rồi không có ai sờ qua ta, từ ... mấy ngàn năm trước đây, có một bầy khỉ quậy phá trên người ta, sau đó không biết bọn họ đã đi đâu rồi. Khi đó ta vẫn không có mắt, chỉ có thể cảm giác rất nhiều sinh linh nói chuyện, hát bên cạnh ta, ta không nhìn thấy, cũng không thể động, nhưng ta rất hạnh phúc. Hiện tại ta đã mọc ra con mắt. Nhưng không biết bọn họ đã chạy đi đâu, không biết đi đâu rồi."

    "Bọn họ chết rồi." Đường Tăng nói.

    "Chết? Chết là cái gì?"

    "Chết chính là sẽ không nhìn thấy được, không nghe thấy được, không cảm giác được, không nghĩ được bất kỳ cái gì, giống như lúc ngươi chưa sinh ra đời đó."

    "Không, ta không muốn chết! Cũng không muốn sống cô độc."

    "Ngươi có khả năng sống rất lâu,ngươi vẫn chưa có chân, chưa có tay, sau này đều sẽ mọc ra thôi."

    "Ta mất 10 vạn năm mới mọc ra con mắt, ta cũng không thể nhẫn nại chờ đợi lâu như vậy nữa, hiện tại ta muốn sờ một đồng loại bên cạnh, sờ được ngươi, trên người ngươi có mùi khiến ta mê say."

    "Ta đã rất lâu rồi không tắm. Đúng rồi, ngươi không có miệng, ngươi nói chuyện bằng gì?"

    "Ta dùng cái này." Cây yêu giơ lên một cành trước mặt nó.

    Phía trên có một cái miệng người.

    "Cái này không phải của ngươi"

    "Không sai, là ta kiếm được, 300 năm trước có một người bị ăn ở đây. Còn lại cái này, ta dùng tất cả khả năng để cho nó không bị mục nát, lại mất mấy chục năm mới khiến nó mọc trên cành này."

    "Điều này không được, ngươi đang đầu cơ trục lợi, cái này không phải của ngươi, hãy trả nó lại đi."

    "Ngươi không muốn biết người kia vì sao bị ăn sao?"

    "Là vì nhìn thấy ngươi sao?"

    "Đúng vậy"

    Bỗng nhiên Đường Tăng phát hiện chân mình đã bị dây leo cuốn lấy không biết từ lúc nào.

    Sau lưng của hắn vang lên tiếng rít gào trầm thấp, Đường Tăng ngửi thấy một mùi tanh đang phả vào cổ hắn, nhưng hắn không có cách nào để quay đầu lại.

    "Để tay hắn lại cho ta, ta thích đôi tay kia." Cây yêu nói.

    "Đồ ăn thừa của ngươi khác ngươi cũng muốn, làm yêu quái như ngươi thật thất bại, nếu ta là ngươi ta đã đập đầu mà chết rồi." Đường Tăng nói.

    "Nếu như ta có đầu, ta sẽ cân nhắc."

    Có hai móng vuốt đã nắm lấy bả vai của Đường Tăng.

    Cây yêu nói: "Chờ chút, ta muốn nói với hắn một câu cuối cùng, sau khi có cái miệng này, đây là người thứ nhất nói chuyện với ta. Ta cảm thấy hứng thú muốn nghiên cứu xem một người bị ăn thì trong lòng nghĩ thế nào."

    "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chết sớm thì sớm được siêu sinh, ta không sợ đâu." Đường Tăng nói, "Ngươi muốn nghe ta nói câu sau cùng?"

    Cây yêu đung đưa cành lá.

    "Được rồi." Đường Tăng hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lớn: "Cứu - mạng".

    "Sư phụ lại đang kêu cứu kìa." Trư Bát Giới nói.

    "Đừng để ý tới hắn, trò cũ như thế chơi không chán à." Tôn Ngộ Không xem xong ánh nắng chiều, móc trong người ra một cái chân đưa lên gặm.

    Trư Bát Giới nhìn hắn: "Ngươi ăn cái gì thế?"

    "Chân giò."

    "Ta - giết - ngươi - !" Trư Bát Giới xông lên ôm chặt lấy hầu tử.

    "Ừm" Sa hòa thượng đang trong giấc mộng, trở mình "Chém ... Chém chết hắn ..." Rồi lại lăn ra ngủ như chết.

    "Ngươi kêu mười bảy câu rồi đó. Ta chỉ cho ngươi nói một câu thôi mà." Cây yêu nhìn chằm chằm Đường Tăng. "Ngươi sao lại chảy nước như thế?"

    "Cây gia gia, kỳ thực ta rất là sợ. Ta còn trẻ, mới sống hai mươi mấy năm."

    "Ngươi sống hai mươi mấy năm thì đã có tứ chi ngũ quan, ta sống mấy trăm ngàn năm mới có một đôi mắt, đây là vì sao?"

    "Làm người phải mấy trăm lần luân hồi mới có thể tu được một lần, thời gian của chúng ta ít hơn ngươi nhiều, để cho ta sống thêm mấy trăm năm đi."

    "Ta mà thả ngươi ra, ngươi sẽ rời ta mà đi, ta sẽ còn lại một mình, không được."
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/4/15
  2. Ngộ Không Truyện
    Tác giả: Kim Hà Tại
    Dịch: trungttnd


    Chương 1: Phần trung


    "Ta không đi, ta lấy danh nghĩa đại đồ đệ Tôn Ngộ Không của ta xin thề, cả đời lưu lại nơi này mãi mãi cho đến khi ngươi chết... Vị ở đằng sau đừng có liếm ta nữa, ta rất bẩn."

    "Tôn Ngộ Không? Dường như có nghe qua, haiz, nhưng không nhớ rõ được nhiều thế, ngươi còn có đồ đệ à?"

    "Đúng vậy, nhị đồ đệ Trư Bát Giới của ta rất béo."

    "Vậy ngươi lại gọi thêm mấy câu xem."

    "Sư phụ đã gọi đệ 134 câu rồi." Trư Bát Giới nói, "Ngươi còn không đi bịt miệng hắn lại?"

    "Ngươi gọi gia gia trước đã." Tôn Ngộ Không nói.

    "Ngươi đừng có mơ... Úi già! Ngươi có ngon thì bỏ cái chân của ngươi trên lưng ta ra rồi chúng ta lại đánh!"

    "Đã đánh ngươi thành như vậy rồi còn không phục à? Ta không tin là không dạy bảo được ngươi!"

    Ầm ầm đùng đùng #%--%.!%!

    "Khặc, có thể cho ta uống miếng nước rồi gọi tiếp không?" Đường Tăng hỏi.

    "Quên đi, bọn họ có lẽ đã sớm chạy rồi."

    "Chờ đã, hình như ta nghe thấy có tiếng giết lợn" Quái thú đằng sau nói.

    "Đúng rồi, đúng rồi, đó nhất định là hai đồ đệ của ta lại đang đánh nhau." Đường Tăng nói.

    "Mặc kệ, ta ăn ngươi trước rồi lại đi tìm bọn họ!"

    "Đừng mà, sao các ngươi có thể làm như vậy, cùng nhau ngồi xuống trao đổi triết học có phải tốt hơn không, hay là ta ra câu đố cho các ngươi đoán được không?. 'Hoa sen lúc chưa sinh ra đời là cái gì?' "

    "A!" Bỗng nhiên quái thụ cùng quái thú phát ra tiếng kêu thê thảm rồi dần biến thành một đoàn khói trắng.

    "Ồ?" Đường Tăng hỏi: "Các ngươi làm sao vậy, thật ngại quá, ta ra đề hơi khó chút rồi."

    "Hoa sen lúc chưa sinh ra đời, vẫn là hoa sen." Bỗng nhiên vang lên âm thanh của một cô gái.

    Đường Tăng quay đầu lại, một nữ hài mặc quần áo màu xanh lá đang cười hì hì đứng ở đó, nàng có một mái tóc dài bồng bềnh, y phục trên người là dùng Ngân Ti Thảo nhỏ nhất dệt thành, ánh sáng lấp lánh.

    "Nữ thí chủ thật xinh đẹp!" Đường Tăng nói.

    "Hóa ra ngươi là một hòa thượng háo sắc."

    "Không đúng, không đúng, chỉ là người xuất gia không thể nói dối."

    "Nếu như ngươi không trọc đầu nhất định có rất nhiều cô gái yêu thích."

    "Lẽ nào dáng vẻ đầu trọc của ta lại không đẹp trai sao?"

    "Miệng lưỡi trơn tru, ngươi làm sao có thể tu thành chính quả?"

    "Ta tu hành không giống người khác tu hành, bọn họ tu tiểu thừa, ta tu đại thừa, bọn họ tu hư không, ta tu viên mãn."

    "Đại thừa? Hì chưa từng nghe thấy."

    "Bởi vì ta còn chưa nghĩ ra mà."

    "Ta chỉ nghe nói có một người là Kim Thiền Tử từng tham ngộ phật pháp tiểu thừa, hắn muốn tự mình thông ngộ. Kết quả tẩu hỏa nhập ma, bị rơi vào trong vạn kiếp."

    "Vì hắn đần mà!"

    Cô gái bỗng nhiên đổi sắc mặt: "Ngươi có tư cách gì nói hắn? Hắn một ngón tay cũng có thể vạch trần bầu trời, ngươi chỉ là một phàm phu tục tử khi đứng trước mặt yêu quái cũng như cẩu vẫy đuôi xin tha."

    "Bởi vì ta muốn sống, ta không thể che giấu ham muốn trong lòng ta, giống như trong lòng ta yêu vẻ mỹ lệ của ngươi, lại không thể ngoài miệng nói tứ đại giai không được."

    "Con mắt phàm tục của ngươi là sao có thể biết vạn vật tạo hóa, mọi thứ bề ngoài chỉ là hư ảo."

    "Lợn mẹ cũng có cái đẹp cái xấu, ngươi cần gì phải tự ti?"

    "Ngươi đã phạm vào sân giới! Liên tiếp nói bậy, tâm ý đã loạn, làm sao có thể làm hòa thượng?"

    "Trời đất chứng giám, ai bảo ta may mắn sinh ra trong chùa của hòa thượng chứ."

    "Ngươi không xứng luận Phật, vừa nãy thấy ngươi nói vài câu ngạn ngữ, cho rằng ngươi có chút đạo hạnh, mới xuất thủ cứu ngươi, không nghĩ tới lại cứu phải người thô kệch, ngươi mau cút đi!"

    "A, cô nương nói lời ấy sai rồi, có câu sinh tử do trời, nếu ta có số làm cao tăng thì sao Phật tổ lại không phù hộ ta, đâu cần ngươi nhiều chuyện?"

    "Phì! Tên trọc, tức chết ta rồi!"

    Nữ hài bỗng nhiên xoay người một cái, bộ mặt mỹ lệ chợt biến thành vô cùng khủng bố dữ tợn: "Ngươi là một người phàm tục, hay là để cho ta ăn ngươi ddi1"

    Đường Tăng thở dài một tiếng: "Haiz, vì sao yêu quái trước khi ăn ta đều nói nhảm nhiều như vậy?"

    Nói thì chậm, hành động thì nhanh, một bóng người lăng không lướt qua.

    Đương nhiên, đó là Tôn Ngộ Không.

    Khi tay của cô gái kia đột nhiên bị tóm lấy, nàng bỗng cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ xâm nhập toàn thân nàng, đó là một loại ý chí không thể kháng cự, khiến mỗi nơi trên cơ thể nàng đều không thể tự kiềm chế. Nàng đành kêu nhẹ một tiếng từ bỏ chống cự, co quắp ngã xuống đất.

    Tôn Ngộ Không nhìn nữ yêu này một chút: "Đầu trọc, xem ra ngươi có sức hấp dẫn lạ kỳ đối với nữ yêu tinh đấy nhỉ, dùng ngươi làm mồi dụ đúng là không sai chút nào, như vậy thì điểm công đức của lão Tôn sẽ tích lũy nhanh chóng rồi... Tại sao các nữ yêu tinh theo đuổi ngươi mỗi cái đều khó coi như vậy?"

    "A di đà phật! Cô gái xinh đẹp như thế mà ngươi lại nói nàng khó coi?" Đường Tăng nói.

    "Xinh... xinh đẹp? Ngươi xem dáng dấp của nàng, đều gần bằng lão Tôn rồi, hóa ra ngươi yêu thích cái dạng này?"

    "Haiz, biến hóa vô cùng, trong lòng có gương sáng, mắt khỉ của ngươi nhìn người sao có thể nhận biết được xấu đẹp."

    "Phì! Lão Tôn ta mặc dù có bệnh tăng nhãn áp cộng thêm mắt hơi bị lòa, gió to chút là chảy nước mắt, lại không chịu được ánh mặt trời, nhưng cũng do ở dưới đất lâu quá nên bị thoái hóa, ngươi sao có thể lấy chỗ thiếu hụt sinh lý của ta ra mà chế nhạo? Chọc ta tức giận lên thì một bổng đánh vỡ xương gò má của ngươi! Lão Tôn đi kết liễu tiểu mỹ nhân của ngươi đây."

    Tôn Ngộ Không giơ lên Kim Cô Bổng.

    Lúc này cô gái kia bỗng tỉnh dậy, nàng giương mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Không giơ bổng muốn đánh xuống.

    "Tôn Ngộ Không... Ngươi là Tôn Ngộ Không!"

    Nữ tử ôm chặt hai chân của hắn: "Là ngươi sao, đúng là ngươi rồi? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"

    Nàng ngẩng bộ mặt cực kỳ xấu kia lên thâm tình nhìn Tôn Ngộ Không, trong mắt có giọt lệ sắp rơi xuống.

    Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy cả người run lên, dường như lục phủ ngũ tạng đều hơi nhúc nhích, nghĩ thầm không được rồi, đây là ma pháp gì, chỉ cảm thấy mình vốn có lực ngàn quân mà giờ phút này lại không dùng được dù chỉ một chút.
     
  3. Ngộ Không Truyện
    Tác giả: Kim Hà Tại
    Dịch: trungttnd


    Chương 1: Phần hạ


    "Ngươi tới rồi, tốt quá rồi, đây là một giấc mơ sao? Nhưng ta cũng đã thỏa mãn rồi, ta ở đây sống nhiều năm như vậy, chính là vì nghĩ sẽ có một ngày ngươi sẽ xuất hiện trước mặt ta, ngươi đã được tự do, ngươi rốt cục cũng được tự do sao? Ta biết ngày đó nhất định sẽ đến, không người nào có thể giam giữ ngươi được, vĩnh viễn không có... Quá tốt rồi... Quá tốt rồi.."

    Không ngờ nàng khóc không thành tiếng.

    Tôn Ngộ Không thầm vận nội lực, hô một tiếng "Lên", cô gái kia liền bay ra ngoài, đụng vào một cây đại thụ, khiến cho cây đại thụ hai người ôm lập tức gãy đổ.

    "Ha ha, xem ta có đánh chết ngươi hay không cái đồ yêu quái, ngươi cho rằng làm ra vẻ như thế đối với lão Tôn hữu dụng sao? Khóc? Khóc cũng vô dụng, lão Tôn giết người còn chưa từng chớp mắt."

    Cô gái kia ngã xuống đất, máu tươi trong miệng trào ra, nhưng vẫn cố chấp ngẩng lên nhìn Tôn Ngộ Không: "Ngươi, ngươi không nhận ra ta sao... Đúng rồi, ta biến thành bộ dáng này, ngươi tất nhiên không nhận ra, nhưng ta bị Ngọc Đế hạ nguyền rủa, không bao giờ có thể biến về hình dáng trước đây ... Ta là ...

    Nữ tử đột nhiên kêu thảm một tiếng, một ngum máu lại phun ra ngoài, nàng thống khổ giẫy dụa trên đất.

    Đường Tăng hít một hơi lạnh: "Haiz, hẳn là ngươi cũng bị nguyền rủa, không thể nói ra mình là ai?"

    Cô gái kia cố gắng bám vào bùn đất, hiển nhiên thống khổ đến cực điểm.

    "Đầu trọc, ngươi đừng tin nàng, yêu quái ta đã thấy nhiều rồi, chiêu trò gì cũng đã gặp qua, tránh ra, để ta kết liễu nàng." Tôn Ngộ Không nói.

    "Ta cũng không ngăn ngươi mà, ngươi đánh đi, làm sao không đánh?"

    "Ta... Ngươi bảo ta đánh thì ta phải đánh sao, ta muốn chốc nữa mới đánh."

    "A di đà phật, trải qua bao nhiêu chuyện rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định." Đường Tăng sửa sang lại xiêm y đã nát không ra hình thù gì nữa, bước từng bước đi ra khỏi khu rừng, "Các ngươi từ từ trò chuyện, ta không quấy rầy. Ta muốn đi tản bộ ngắm cảnh rừng, hy vọng có thể gặp gỡ một yêu tinh như tinh linh hoa vậy..."

    Hắn lại dừng một chút nhìn thân thể tàn phế của lão thụ vạn năm, chậm rãi than thở: "Không muốn chết, cũng không muốn sống cô độc. Mấy trăm ngàn năm chính là vì một ngày đó sao?"

    Đường Tăng đi rồi, Tôn Ngộ Không nhảy lên trên cây, cô gái kia lăn lộn trên mặt đấy gào thét, còn hắn thì đang tự tại đánh đu. Một lúc lâu sau, cô gái kia mới dần dần bình phục.

    Tôn Ngộ Không: "Không phải ta thương hại ngươi, chỉ là lão Tôn không giết người không có sức phản kháng. Ngươi hiện giờ đã không sao rồi? Ra chiêu đi."

    Hắn còn đang đung đưa trên mấy cây mây lớn, dường như không phải là trước trận chiến mà là trước giấc ngủ trưa vậy.

    Sắc mặt cô gái kia còn trắng xám, nhưng thấy Tôn Ngộ Không, trong mắt nàng lại hiện lên ánh sáng, bên mép đang chảy máu có một nụ cười.

    "Ngươi vẫn như xưa. Ngươi trước kia ... Chính là trước đây đó, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, khi đó ... Ngươi cũng nằm trên cây như vậy, trên cây bàn đào..."

    "Gặp ma rồi, hôm nay ta gặp phải một yêu quái bị thần kinh, đại thẩm, ta chưa từng thấy ngươi, cũng chưa từng thấy cây bàn đào có hình dạng gì, ngươi hãy thành thật ra chiêu đi, sau đó để ta một chiêu đánh chết ngươi là xong, không nên lãng phí thời gian của mọi người."

    "Ngươi không còn nhớ rõ ta là ai? Ngươi... Ngươi lẽ nào quên hết tất cả chuyện trước kia?"

    "Lão thái thái, đừng nói chuyện trước kia của ngươi, ngươi nhận lầm người rồi, lão Tôn ta năm năm trước mới được thả ra từ Ngũ Ngục Sơn, một lòng muốn giết nhiều yêu quái một chút, tích chút điểm công đức để rửa sạch tội lỗi trước kia của ta, không chừng còn được phong sơn thần thổ địa gì đó, ai từng quen biết ngươi chứ."

    "Ngươi đang nói cái gì? Ngũ Ngục Sơn? Là Ngũ Hành Sơn mới đúng chứ? Rửa sạch tội lỗi? Ngươi cũng nhớ tới việc ngươi làm sao, chả lẽ giết mấy cái yêu quái thì Thiên Đình sẽ bỏ qua cho ngươi à?"

    "Ngươi đang nói gì thế? Ta vốn là một yêu hầu ở Hoa Quả Sơn, vì bất kính với Thiên Đế mà bị Thiên Đế phạt giam trong Ngũ Ngục Sơn, giam 500 năm, sau đó được Ngọc Đế khai ân, nói rằng chỉ cần ta hoàn thành ba chuyện sẽ tha tội cho ta, chuyện trước kia ta nhớ rõ mà, từ đâu mà biết ngươi ... Gặp ma rồi, làm sao ta lại nói chuyên này với ngươi chứ."

    Cô gái kia ngạc nhiên, vẻ mặt nghi ngờ: "Sao lại thế... Chẳng lẽ là... Bọn họ muốn ngươi làm ba chuyện, là ba chuyện gì?"

    "Ngươi đúng là phiền phức, được rồi, để cho ngươi chết được rõ ràng, chuyện thứ nhất, muốn ta hộ vệ cho tên đầu trọc kia đi Tây Thiên. Chuyện thứ hai, muốn ta giết bốn tên Ma vương..."

    "Bốn Ma Vương?"

    "Không sai, chính là Tây Hạ Ngưu Chây Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương, Bắc Câu Lô Châu Hỗn Thiên Đại Thánh Bằng Ma Vương, Nam Chiêm Bộ Châu Thông Thiên Đại Thánh Mi Hầu Vương, còn một tên là Đông Thắng Thần Châu Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương!"

    "Hả... Mỹ ... Mỹ Hầu Vương?"

    "Làm sao, ngươi biết hắn à, chuyện thứ ba, chờ sau khi ta làm xong hai chuyện này thì Thượng Thiên mới nói cho ta. Ngươi tại sao lại khóc?"

    Nữ tử cúi đầu lẩm bẩm: "Đúng rồi, hắn đã không nhớ được tất cả, cũng không nhớ được ngươi..." Nước mắt rơi xuống ngấm vào trong đất.

    "Ai" Tôn Ngộ Không nhảy xuống cây, "Xem ngươi thống khổ như vậy, ta làm việc tốt, giúp ngươi giải thoát vậy, kiếp sau làm hoa cỏ bên bờ tường, theo gió đung đưa, còn tốt hơn là sống quá lâu, ký ức bị hỗn loạn."

    Nữ tử nhịn đau ngẩng đầu lên: "Ta sẽ không nhớ lầm, ta nhớ tất cả mọi việc, sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ... Không ngờ tới, chúng ta sau 500 năm, ta lại chết trong tay của ngươi, chung quy chúng ta vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn."

    Tôn Ngộ Không giơ bổng lên ...

    "Trước khi ta chết, ta hỏi ngươi một chuyện." Ở dưới bổng, nàng ngẩng đầu lên: "Quên đi tất cả, có thật sự sẽ không thống khổ hay không?"

    "..."

    Tôn Ngộ Không giơ bổng lên cao.

    "Khặc" Hắn quét mạnh bổng về phía cây cối bên canh, đem mảnh rừng quét thành hình quạt bán kính mấy chục trượng...

    "Một tên yêu quái thần kinh không bình thường, giết cũng không có gì hay." Hắn trề môi, nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra phía ngoài rừng. Không có nhìn thấy nữ tử đằng sau đang đưa tay về phía hắn, nhưng đau không nói lên lời nào, ánh mắt bi ai.

    Hắn đi tới phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển, hắn ngẩng đầu nhưng chỉ thấy rừng cây dài vô tận.

    "500 năm trước ..." Hắn nghĩ, "Ta ở đâu?"

    Vừa nghĩ đến điều này, đầu hắn lại đau, hắn lắc đầu thật mạnh. Bên trong đầu trống rỗng, người cũng thoải mái hơn: "Quái lạ, sao đột nhiên ta không có tâm tình giết người vậy nhỉ?"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)