Ngôn tình - Trung Khuyển Công Lược - Tú Mộc Thành Lâm

  1. Gió_1314

    Gió_1314 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/7/21
    Bài viết:
    6
    Được thích:
    3
    《 Trung khuyển công lược 》
    Tác giả: Tú Mộc Thành Lâm
    Số chương: 131 chương
    Tình trạng bản gốc: Hoàn
    Edit: Gió
    Nguồn: Wiki
    Văn án:
    Phụ thân bị án oan, trước khi lâm chung để nàng mang theo thê tử và ấu đệ đi nương tựa nơi vị hôn phu.
    Nhưng rất nhanh Hàn Uyển đã phát hiện, gia tài bạc triệu phía sau nàng càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú hơn bản thân nàng.
    Sau đó nàng chết, chết vì một vụ đắm thuyền ngoài ý muốn.
    Trước khi chết, bên người nàng chỉ còn thiếp thân thị vệ Mục Hàn, không màng bất cứ giá nào kể cả tính mạng vì nàng tranh thủ một đường sống.
    Cuối cùng hai người đều chết.
    ...
    Trọng sinh một đời, Hàn Uyển chủ yếu muốn làm hai việc.
    Một là bảo vệ gia nghiệp, điều tra rõ chân tướng phụ thân tử vong, hai là đối xử với Mục Hàn tốt một chút.
    Nhưng không ngờ sau đó,
    Nàng phát hiện hóa ra người này thầm mến nàng .
    Hèn mọn yêu trung khuyển hộ vệ × Đại tiểu thư
    ① trung khuyển tâm phúc hèn mọn yêu và chủ tử Đại tiểu thư của hắn, chí không lớn, chỉ là chuyện về bảo vệ và được bảo vệ.
    ② tình cảm + nội dung vở kịch
    ③ a tú cảm thấy đây là ngọt văn ~~~
    ... ...
    Nhãn nội dung : Tình hữu độc chung trọng sinh ngọt văn trưởng thành
    Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Hàn Uyển, Mục Hàn ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:
    Một câu giới thiệu vắn tắt: Trung khuyển hộ vệ hèn mọn yêu chủ tử Đại tiểu thư của hắn.
    Lập ý: Kiên trì và dũng cảm có thể chiến thắng nghịch cảnh.
    Editor: Truyện này mình vừa đọc vừa edit nên sẽ không thể nói trước được điều gì.
    Xong chương 1 mình thấy 1 chương vừa dài vừa khó, ngôn ngữ tác giả đậm chất cổ đại nên có rất nhiều từ cũng như cụm từ mình không biết dịch như thế nào, có thể sẽ có một số đoạn khó hiểu (mình cũng không hiểu) nếu được các bạn góp ý giúp mình hoàn thiện hơn nha.
    Còn có một số từ hay cụm từ mình để nguyên hán việt vì không muốn làm mất sắc thái nghĩa của từ, nếu mình chưa chú thích các bạn có thể hỏi mình nha (nếu biết mình sẽ rep).
    Thân ái!
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/7/21
  2. Gió_1314

    Gió_1314 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/7/21
    Bài viết:
    6
    Được thích:
    3
    Chương 1

    Hàn Uyển chết trong một đêm mưa.

    Đó là ngày thứ ba mươi mốt nàng bị giam.

    Đêm đen như mực, cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã, cuồng phong mang theo mưa lay động cây cối giữa núi rừng, tiếng gió mưa rít gào lay động cả núi rừng, trong khoảnh khắc lại bị bao phủ bởi tiếng ù ù dâng lên của nước sông Tuân.

    Đêm mưa như vậy, trong núi sâu, Hàn Uyển tựa vào cánh cửa lại chợt nghe thấy xa xa có một trận xôn xao mơ hồ.

    Nàng lập tức đứng dậy.

    Có người tới cứu nàng

    Nhưng điều đó không có khả năng, bởi vì người kia nói cho nàng, Hàn đại nữ lang sớm đã "chết" tháng trước do một sự cố chìm thuyền.

    Tin báo tử được xác thực, linh đường cũng đã bày biện.

    Vẻ mặt đối phương thản nhiên, bởi vậy Hàn Uyển đoán, đây không phải nói bừa.

    Hàn Uyển không biết, nhưng nàng phải nắm chặt cơ hội này.

    Tiếng động càng lớn, trước sau nhà gỗ đã có thủ vệ vội vàng tiến đến hơn phân nửa. Cửa sổ thông gió do ngày qua ngày lay động đã lỏng lẻo, dùng sức một cái là sẽ lật ra toàn bộ, nàng nhảy ra ngoài.

    Cành cây rung lắc trong đêm đen, nàng đội mưa to, đâm đầu chạy vào rừng rậm.

    Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, truy binh đã đuổi lên núi.

    Đầu lĩnh là một nam tử che mặt, hắn lạnh lùng nói: "Nàng chạy không xa đâu, chia ra tìm!"

    Hàn Uyển nằm trong bụi cỏ cao, thở dốc thật mạnh, lồng ngực đau như thiêu đốt. Nàng cố gắng thu liễm khí tức, dịch dần về phía sau.

    Người của đối phương rất nhiều, hành tung của nàng rất nhanh đã bị phát hiện.

    Mưa to lầy lội, đưa tay không nhìn rõ năm ngón, lung tung vén ra cành cây cỏ cây mọc tràn lan, nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên trong rừng rậm tối đen.

    Tiếng nước ù ù càng ngày càng gần, nàng liếc thuyền nhỏ vốn đang giấu trong bụi cỏ lau, nàng nhảy lên thuyền nhỏ, kéo dây thừng ra.

    Nháy mắt thuyền nhỏ đã lao ra ngoài.

    Sóng nước cuồn cuộn, thuyền nhỏ kịch liệt lay động. "Vèo vèo vèo" tiếng tên bắn tới, Hàn Uyển hướng đầu thuyền nhào về phía trước, thuyền nhỏ lập tức nghiêng ngả.

    Nàng rơi vào nước sông cuồn cuộn, nháy mắt bị nhấn chìm xuống.

    Nàng liều mạng giãy dụa, mưa to ù ù, nước sông chảy xiết, hoàn toàn không có tác dụng.

    Hàn Uyển không khỏi tuyệt vọng, nàng vẫn không có cách nào tránh được.

    Chìm chìm nổi nổi, người trêи bờ chạy tới gấp rút nhảy xuống. Những người này, mặc dù chưa từng lộ rõ thân phận và mục đích, nhưng nàng lại biết vì cái gì.

    Hiện giờ Hàn gia chỉ còn mẹ góa con côi, lại có gia nghiệp to như vậy, gia tài bạc triệu.

    Khiến người ta thèm nhỏ dãi.

    Nước sông ù ù, sóng lớn mãnh liệt vỗ vào trêи người nàng, đầu óc một trận chếch choáng, cơ thể nháy mắt bị cuốn vào đáy nước.

    Mở to hai mắt, trước mắt là nước sông vô biên vô hạn, nàng ra sức giãy dụa, lại như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có một chút tác dụng.

    Đang lúc Hàn Uyển vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên "soát" một tiếng, nàng chợt nghe thấy một tiếng nước lớn.

    Một thân ảnh màu đen rẽ nước, đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, đôi tay mạnh mẽ hữu lực bắt lấy hai bên sườn nàng, nàng bị gắt gao ôm vào một lồng ngực dày rộng rắn chắc.

    Toàn lực đạp một cái, lao ra khỏi mặt nước.

    Hàn Uyển thở hổn hển, hô hấp hít thở không thông qua đi quặn đau như bị hỏa thiêu, nàng ho khan, vội quay đầu nhìn lại.

    Mưa to tầm tã, bọt nước theo lông mày đen nhánh lăn xuống, một đôi mắt sáng như Lưu Ly châu.

    Là Mục Hàn!

    "..." Là ngươi!

    Vậy mà vẫn không từ bỏ tìm nàng sao?

    Còn thật sự tìm được nàng?

    Ai cũng không nói chuyện, vẫn hoàn toàn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nước sông mãnh liệt dồn dập cuộn trào, càng có khả năng là hai người cùng táng thân nơi này.

    Một bước lao lên khỏi mặt nước, lập tức toàn lực chạy về phía bờ sông.

    Hàn Uyển theo bản năng ôm chặt hắn, cánh tay ôm nàng siết thật chặt, cơ bắp căng lên, giống kìm sắt giữ chặt hông nàng.

    Sóng lớn ngập trời, trùm qua đỉnh đầu, bạo vũ cuồng phong lấy thế bẻ gãy nghiền nát lay động vô số cành cây, rơi vào sông Tuân cuồn cuộn, nước sông mang theo vô số đất đai và tạp vật lấy thế lôi đình vạn quân kéo xuống.

    Trong phút chốc, một thân cây lớn đổ về phía hai người.

    Tránh cũng không thể tránh, hắn đột nhiên quay người lại, "rầm" một tiếng vang thật lớn, thân cây đánh mạnh vào lưng hắn.

    Lực đạo mạnh mẽ, cách một tầng nàng cũng bị lay động choáng đầu hoa mắt.

    Khựng lại, hắn phun ra một ngụm máu, da tróc thịt bong, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ nước sông nâu vàng.

    Hàn Uyển há miệng, lại lập tức uống phải nước, mạnh mẽ ho khan.

    Ai biết họa vô đơn chí, liên tiếp thân cây gỗ mục nhanh chóng đỏ vào trong nước sông.

    Cho dù muốn tránh, vẫn không thể tránh né mà bị đẩy về phía hạ lưu.

    Nhưng động tác của hắn đã không thể khống chế mà chậm lại, lại bị kéo xuống dưới, chỉ sợ cửu tử vô sinh.

    Lúc một đợt sóng lớn lần nữa mạnh mẽ đánh tới, hắn quát lên một tiếng lớn, đột nhiên buông lỏng tay, đẩy mạnh về phía trước.

    Một cỗ lực đạo giúp Hàn Uyển lao về phía bờ sông, nàng ra sức lao về phía trước, bắt lấy một sợi rễ cây, vội quay đầu nhìn lại.

    Sóng lớn đập xuống, "oành" một tiếng vang thật lớn qua đi, mặt sông tối như mực, đã nhìn không thấy bóng người.

    Hàn Uyển muốn gọi cũng không thể gọi, nàng chảy nước mắt, dùng hết toàn lực bắt lấy rễ cây trong tay.

    Nhưng trời muốn tuyệt đường người.

    Lúc Hàn Uyển đang liều mạng dùng toàn lực, cuối cùng cũng thành công bò lên bờ, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, hắc y nhân quen thuộc vọt ra, phân chia hai phía, chặt chẽ vây quanh nàng.

    Đầu lĩnh kia, đúng là nam nhân che mặt đen kia.

    Đối phương hừ lạnh một tiếng, "xoát" một tiếng rút ra trường đao, ném vỏ sang bên trái, hắn nhanh chóng tiến lên một bước túm lấy nàng.

    Hàn Uyển đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nàng mãnh liệt rút ra mộc trâm trêи đầu, nhắm ngay mắt của hắn, dùng dùng hết toàn lực, đâm thật mạnh vào!

    Đối phương đột nhiên bị trâm đâm vào mắt trái, hắn hét thảm một tiếng, hung hăng đá một cước vào bụng Hàn Uyển!

    Nàng bị đá bay ra ngoài, rơi mạnh vào lòng sông.

    Bọt nước văng khắp nơi, đầu váng mắt hoa, bụng rất đau, nước sông không quá đỉnh đầu, khoảng khắc đã ngập vào miệng mũi nàng.

    Nhưng nàng đã vô lực giãy dụa.

    ...

    Sau cơn mưa.

    Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng mây rơi xuống ngoại ô thành, lại không xua đi vẻ lo lắng của con người.

    Mẫu thân của nàng trong một đêm bạc đầu, ôm linh vị của nàng và đệ đệ khóc mù mắt. Dì lại trấn an, nhưng bà vẫn nôn ra máu mà qua đời.

    Trong thành, mặt tiền cửa hiệu bảng hiệu hiệu buôn của Hàn thị lớn lớn nhỏ nhỏ đều bị dỡ xuống, thay một tấm biển của hiệu buôn nhà khác.

    Ngoại ô, cô linh linh hai ngôi mộ.

    Cuối cùng, vẫn là Nhị thúc nàng từ Đông Dương chạy tới, đào mộ phần, muốn đưa mẹ con nàng về cố hương, cùng phụ tổ cộng táng.

    Một tiếng thở dài.

    Một cuốc đi xuống, mây đen cuồn cuộn từ phía đông đến, che đi nắng hè chói chang.

    Một tiếng sấm sét vang lên, trời đổ mưa to.

    Hạt mưa bộp bộp trên nắp quan tài.

    ...

    Hàn Uyển đột nhiên tỉnh.

    Nàng mở to mắt.

    Lại một trận gió, cửa sổ ê a khép mở, mưa bay vào, qua cửa sổ thấp cạnh tháp ngủ, vẩy vào trêи mặt nàng.

    Nàng kinh ngạc.

    Nước mưa lạnh lẽo, một ánh nến lay động, lòng bàn tay trắng nõn ướt át mơ hồ thấy được gân xanh tinh tế.

    Nàng vội vùng dậy.

    "Loảng xoảng" một tiếng, đụng đổ bàn nhỏ cạnh tháp, ngọn nến rơi xuống đất, sáp nóng văng ra, rơi vào mu bàn tay nàng.

    Đau đớn nhỏ vụn, cùng mới mưa lạnh vừa rồi đánh vào mặt nàng cũng thế, chân thật vô cùng.

    Nàng nhìn chung quanh.

    Màn che mỏng màu hạnh, đệm nhũ đỏ, dưới cửa sổ tường đông có một đàn án mộc cầm, bố trí phi thường quen thuộc, nơi bình thường nàng nằm mơ thấy.

    Đây là nhà nàng ở Đông Dương.

    Đây là tây sương phòng trong viện mẫu thân nàng.

    Nàng đây là...

    Lại sống lại sao?

    Ngơ ngác một lúc lâu, chớp mắt mừng như điên.

    Chợt cửa "két" một tiếng, nhũ mẫu bưng một chén canh canh vào phòng, liên miên cằn nhằn: "Tiểu nương tử dù sao cũng nên ăn chút, phu nhân thương tâm, lang quân cũng còn nhỏ, ngài phải bảo trọng, mới có thể ứng phó..."

    Như đã qua mấy đời.

    Này đó đối thoại giống như đã từng trải qua, như động vào cơ quan nào đó, hình ảnh sâu trong ký ức lập tức xuất hiện.

    Đây là ngày thứ ba sau khi hạ táng phụ thân.

    "... Đệ đệ!"

    Như là ngay lập tức, Hàn Uyển xách làn váy, chạy như điên ra ngoài.

    Nàng thậm chí không búi tóc, chân trần trên hành lang gỗ, đông đông chạy về phía đông sương phòng.

    Đời trước tiếc nuối lớn nhất, sẽ phát sinh vào đêm nay.

    Đệ đệ của nàng Hàn Tông thân thể suy nhược, không chịu nổi bi thương mỏi mệt, sau nửa đêm chợt sốt cao. Mà tang sự chủ quân khiến người ngã ngựa đổ, nhũ mẫu nữ tỳ cũng mệì, lại bởi vì ban ngày tật y bắt mạch xác nhận không việc gì, buông lỏng đề phòng, bỏ qua cơ hội duy nhất chạy chữa.

    Sốt cao tới rào rạt, lại không trị sớm, năm gần mười ba tuổi, Hàn Tông ngày hôm sau chết sớm.

    Từ nay về sau vô số ngày đêm, Hàn Uyển vô cùng hối hận, hối hận chính mình không canh giữ nhiều thêm một ngày, hối hận chính mình không có chăm sóc tốt cho đệ đệ.

    Hối hận chính mình không chăm sóc tốt cho chính mình và mẫu thân, không bảo đảm tổ nghiệp Hàn thị.

    Nàng xin lỗi phụ thân.

    Nhưng hiện tại, nàng có cơ hội cứu vãn tất cả!

    ...

    Mạnh mẽ đẩy đông sương đại môn ra, nhũ mẫu nữ tỳ bừng tỉnh vội vàng đứng lên, nàng vọt tới trước giường đệ đệ, vén màn lên.

    Mặt mày trắng nõn thanh tú, chỉ là có hơi gầy yếu, hàng năm yếu ớt khiến làn da mang một tia tái nhợt, giờ phút này lại ửng hồng, thiếu niên mười ba tuổi gầy yếu nằm trong chăn nệm mềm mại, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nặng nề.

    Hàn Uyển lập tức vươn tay tìm tòi.

    Còn tốt, còn tốt!

    Không quá nóng.

    Nàng vui quá mà khóc.

    "Nhanh chút! Nhanh gọi tật y đến!"

    Lau mặt, nàng quay đầu lại gấp giọng phân phó.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Bảo bảo nhóm! A tú đã về rồi! ! (^▽^)

    -Hết chương 1-
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/7/21
    Chpn thích bài này.
  3. Gió_1314

    Gió_1314 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/7/21
    Bài viết:
    6
    Được thích:
    3
    Chương 2

    Tật y rất nhanh được gọi đến, dùng thuốc xong, nhiệt độ của Hàn Tông mới dần giảm xuống.

    Hàn Uyển thở ra một hơi.

    Đêm càng lạnh, mới nhận ra hai cánh tay đã phát lạnh, thấy mẫu thân canh giữ trước giường lau mồ hôi cho đệ đệ, nàng cuốn bình phong lại, chậm rãi ngồi xuống.

    Trong phong đèn đuốc sáng trưng, làm bóng lên thảm nhung thật dày được trải trên sàn gỗ tếch, lộng lẫy hiên ngang, to rộng nặng nề.

    Nơi này là quân phủ Đông Dương.

    Hàn gia vốn là dòng chính Hàn vương, đời thừa kế thứ mười ba ở Hàn quốc, bị Quyền Khanh Cù thị soán ngôi, sau Cù thị bất tài lại bị Trần chiếm đoạt. Hàn Thái tử bị nghi trốn về Tuân, yên lặng sinh đời sau, rời khỏi tổ tiên nhà Thương, con cháu Di đi khắp thiên hạ, giàu có bạc triệu. Lúc tuổi già gặp phải đại chiến hai nước Tuân Yến, Di quyên góp tài lực tăng quân tư cho Tuân, là mấu chốt giành thắng lợi. Sau Tuân vương phong cho Hàn Di thành Đông Dương, là Đông Dương quân, thừa kế ba đời.

    Hàn thị rốt cục lần nữa đi lên.

    Hàn Di là tẳng tổ của Hàn Uyển ông cố.

    Nhưng phong ấp ba đời, hiệu buôn mới là gốc rễ của Hàn thị, mỗi một đời gia chủ Hàn thị đều dụng tâm kinh doanh, cho tới bây giờ, có thể nói hoàn toàn xứng đáng phú khả địch quốc.

    Đáng tiếc phụ thân nàng chết quá sớm .

    Phụ thân và mẫu thân tình cảm sâu nặng, dưới gối chỉ có con vợ cả một trai một gái, đệ đệ của nàng căn bản là chưa kịp lớn lên, ông đã qua đời.

    Mẹ góa con gái mồ côi con trai ốm yếu.

    Khó trách phụ thân nàng dù phải cố chống đỡ, cũng muốn trở về nhà dặn dò các nàng, mới bằng lòng trút xuống hơi thở cuối cùng.

    Hàn Uyển mở mắt, lẳng lặng nhìn bình phong lớn bằng gỗ sơn mài sơn hoa văn tùng hạc duyên niên trước mắt.

    Trước khi phụ thân lâm chung, đã dặn dò nàng mang theo mẫu đệ đến Tuân, tìm nơi nương tựa là vị hôn phu của nàng.

    Nàng và Dương Vu Thuần là chỉ phúc vi hôn*, hai người là thân biểu huynh muội, mẫu thân của hắn là dì ruột nàng. Dương gia là Tương Bình Hầu phủ, rất được Tuân vương nể trọng, bào muội* Dương di phụ* là Tuân vương hậu, đủ khả năng che chở Hàn gia.

    *chỉ phúc vi hôn: hứa hôn từ trong bụng mẹ
    bào muội: em gái ruột
    di phụ: chồng của dì

    Đời trước Hàn Uyển đã làm như vậy .

    Cũng thật có thể sống tốt.

    Đáng tiếc là, cuối cùng trêи đường hồi hương tế bái phụ thân, vẫn bị người chui chỗ trống, làm đắm thuyền, nàng rơi xuống nước bị bắt.

    Có thể thấy, dựa vào người chung quy là không an toàn.

    Cho nên đời này, Hàn Uyển không muốn dựa vào người khác, nàng muốn dựa vào chính mình.

    Bảo vệ gia nghiệp.

    Còn có...

    Đáy mắt Hàn Uyển tối sầm, chân tướng phụ thân ngoài ý muốn!

    Nghĩ nghĩ triệt để, hiểu rõ trước sau, nàng đứng dậy.

    Lúc này cửa phòng mở ra, nữ tỳ bưng một chén thuốc mới tiến vào, Hàn Uyển tiếp nhận, mẫu nữ hợp lực, cho Hàn Tông uống thuốc lần thứ hai.

    Sắc trời dần sáng, lần thứ hai tật y tiến lên bắt mạch, cuối cùng ông ta cũng kết luận tiểu lang quân đã đỡ sốt.

    Sao đó chỉ cần cẩn thận chiếu cố, sẽ không đáng ngại.

    Trông đến nửa đêm, đệ đệ khỏe lên.

    Ai nấy đều thở ra một hơi.

    Bao gồm cả Hàn Uyển.

    Tia nắng ban mai ánh vàng rực rỡ xuyên qua màn cửa sổ, dừng lại trêи mặt đất trước tấm bình phong, sáng ngời lại ấm áp.

    Đệ đệ khỏe mạnh, Hàn Uyển lập tức nhớ tới một người khác.

    Trong sóng nước cuồn cuộn, một đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực.

    Gạt bàn tay nhũ mẫu đang quấn tóc tinh tế cho nàng, tùy ý nhặt một cây ngân trâm, nàng hỏi: "Mục hàn đâu?"

    Nhũ mẫu sửng sốt, Hàn Uyển bổ sung: "Vũ Vệ Môn của phụ thân đâu?"

    Nhũ mẫu vội nói: "Thị tỳ không biết, nhưng lúc trước nghe nói đã bị Tào ấp tể giam giữ chờ xử lý."

    "Toàn bộ sao?"

    "Vâng, là toàn bộ."

    Hàn Uyển nhíu mày: "Người đâu, gọi Tào ấp tể đến."

    ...

    Hàn phụ vào Nam ra Bắc, dấu chân đi khắp các quốc gia, bên người có một đội bảo vệ nhân số đông đảo vũ dũng phi thường.

    Mục Hàn vốn là thân vệ của Hàn phụ, là người nổi bật trong đó, sau đó mới đến bên người Hàn Uyển.

    Ấp tể, phụ trợ chủ quân xử lý mọi việc trong thành cùng với chủ sự ngoại vụ giúp quân chủ, xảy ra chuyện gì, ông ta quả thật có tạm quyền xử lý trước, cũng không tính là vượt quyền.

    Lúc Hàn phụ đi vòng vèo gần Đông Dương, gặp phải tội phạm. Chiến đấu kịch liệt, đạo tặc bị giết lui, chỉ tiếc trong quá trình giao chiến, đá lớn lăn trúng xe của Hàn phụ, cả xe nghiêng đổ xuống sườn núi, Hàn phụ bị thương nặng không chữa nổi.

    Tào ấp tể trung niên bốn mươi tuổi, mặt chữ điền có râu, làm ấp tể Đông Dương đã hơn mười năm, thường ngày rất được tin tưởng. Hiện giờ chủ quân vong thệ* mới nhập táng*, đúng là lúc công việc bề bộn, nghe được nữ lang cho gọi, kinh ngạc, vội vàng tới, trêи đường hỏi thăm một chút, thấy nói là có liên quan đến thân vệ gia chủ, không khỏi nhíu mày.

    *vong thệ: chết (này mình để nguyên đỡ mất sắc thái trang trọng của từ)
    nhập táng: chôn cất

    Hiện giờ cung nữ lấy đoan trang nhã nhặn là đẹp, nữ lang trong phủ là Tương Bình Hầu thế tử phu nhân tương lai, hai năm trước đã được chủ mẫu dạy dỗ, là không quản ngoại sự , sao đột nhiên lại hỏi chuyện này.

    Đi vào bên trong, chưa tới chính viện, đã thấy dưới Hàn nữ lang đang đứng dưới hành lang.

    Vừa thấy, ông ta đã kinh ngạc.

    Ánh dương mỏng manh xuyên qua mái hiên, dừng ở châu sa hành lang màu đỏ thắm, mái tóc Hàn Uyển đen tựa nước sơn, dung sắc đoan chính thanh nhã, nắng sớm vàng kim đậu trêи mặt nàng, da thịt như tuyết bạch gần như trong suốt.

    Đệ nhất mỹ nhân Đông Dương nổi tiếng xa gần.

    Người vẫn là người đó, chỉ là thần thái, tổng cảm thấy có cái gì đã biến hóa.

    Trong sự xinh đẹp nhã nhặn không làm lu mờ vẻ rực rỡ, nhìn quanh bừng sáng, tùy tiện vô tư lự.

    Nhưng hôm nay, lưng thẳng tắp, khóe môi khẽ nhếch, một đôi lông mày hoa đào vẫn tinh xảo như trước, ánh mắt khẽ động, lại như thêm vài phần sắc bén.

    Như trút bỏ hết nét trẻ con, thành thục đứng lên.

    "Tào ấp tể."

    Hàn Uyển không nói lời vô nghĩa, vừa thấy người trực tiếp hỏi: "Vũ Vệ môn của phụ thân hiện ở đâu?"

    Tào ấp tể cảm thấy hơi động, trêи mặt không đổi, trả lời: "Chư vệ thất trách, khiến chủ quân gặp nạn, hiện đã xử trí."

    Lời này cũng không sai, gia chủ gặp chuyện, thủ vệ bụng làm dạ chịu, nhưng theo Hàn Uyển biết được sau đó, chuyện lúc ấy cũng không phải toàn bộ thân vệ đều ở bên cạnh Hàn phụ.

    Tỷ như Mục Hàn.

    Hắn phụng mệnh Hàn phụ, áp giải hàng quý về phủ trước, xảy ra chuyện cũng không ở đó. Hắn vội vã dẫn người nhanh chóng đi vòng vèo, lúc này mới đánh lui tội phạm.

    Ít nhất một phần này là vô tội.

    "Toàn bộ?"

    Tào ấp tể cung kính trả lời: "Vâng."

    Hàn Uyển nhíu mày: "Xử trí như thế nào?"

    Tào ấp tể dừng một chút, nói: "Lương dân cách chức xuất phủ, nô tịch hôm qua toàn bộ đưa vào quận doanh."

    "Cái gì?!"

    Hàn Uyển cả kinh, nàng lúc này nổi giận: "Tào ấp tể, sự tình liên quan đến thân vệ của phụ thân, sao ngươi dám tự tiện chủ trương?"

    Hàn phụ lương thiện, trong phủ thu nhiều nô ɭệ, cũng không hà khắc, người có năng lực cũng sẽ đề bạt, thân vệ của ông xuất thân nô ɭệ chiếm hơn phân nửa, gồm cả Mục Hàn.

    Cái gọi là quận doanh, tức là quan nô doanh.

    Thế đạo bây giờ, súc vật còn quý hơn nô ɭệ vài phần, có thể tưởng tượng tình trạng bên trong, sao Hàn Uyển có thể không biến sắc?

    Thần sắc Tào ấp tể lại chưa đổi, ông ta cung kính chắp tay: "Tại hạ đã bẩm qua phu nhân."

    Hàn Uyển từ trêи cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn Tào ấp tể dưới bậc.

    Đông Dương truyền tới đồng lứa Hàn phụ đã là đời thứ ba, sau khi ông mấy đương nhiên không cần lưu lại ấp tể, đời trước Tào ấp tể là cùng các nàng đến Tuân đô.

    Thực tự nhiên, ông ta chính là đại quản sự hiệu buôn Hàn thị.

    Đời trước Hàn Uyển và mẫu thân ở Tương Bình Hầu phủ, ông ta ở bên ngoài quản lý xử lý mọi việc của hiệu buôn.

    Phụ thân chết, nhân tâm từ từ thay đổi cũng không kỳ quái.

    Không biết thay đổi bao nhiêu người, nhưng bên trong khẳng định có ông ta.

    Không có Tào ấp tể nội ứng ngoại hợp, ai cũng không có khả năng nhanh như vậy thành công tiếp nhận hiệu buôn Hàn thị.

    Khi nào Tào ấp tể thay đổi, Hàn Uyển không biết, nhưng hiện tại, thật rõ ràng ông ta đã bài trừ người không theo mình.

    Mục Hàn.

    Mục Hàn tuy còn trẻ , đã là đội phó, đợi đội chính La thúc từ chức, hắn sẽ tiếp nhận, là Hàn phụ đặc biệt bồi dưỡng. Hàn phụ bồi dưỡng không chỉ ở phương diện này, tình huống Hàn gia sau đó đặc biệt, Hàn Tông thể yếu nhiều bệnh, rất cần một người phụ trợ trung tâm có khả năng, ông đã lựa chọn Mục Hàn.

    Cái này Hàn Uyển biết một ít, nàng còn biết phụ thân đã bắt đầu cho Mục Hàn tiếp xúc việc kinh doanh.

    Tào ấp tể đương nhiên sẽ không thể không biết.

    Ông ta đây là đang thừa dịp mẫu thân nàng thương tâm, trong lòng khó tránh khỏi oán trách nhóm thân vệ hộ chủ bất lực, ông ta tránh nặng tìm nhẹ hỏi một câu, chuyện này cũng rất thuận lợi .

    Cho nên thần sắc ông ta tự nhiên, bởi vì sẽ không ra bất cứ cái gì sai lầm.

    Hàn Uyển liếc ông ta một cái thật sâu, không có nói lời vô nghĩa, chỉ lập tức phân phó: "Lấy xe, lập tức đi!"

    ...

    Hàn Uyển đi xe tám mươi dặm, tại vùng ngoại thành quận thành, đuổi theo đội ngũ.

    Nhìn từ xa, đội ngũ lại một trận xôn xao.

    Lòng nàng căng thẳng, phân phó: "Nhanh chút!"

    Xa phu liên tục giơ roi, hai bên truy đuổi nửa chén trà nhỏ đã kịp, Hàn Uyển trông mong kiễng chân nhìn.

    Ánh mắt đầu tiên, nàng đã trông thấy mục hàn, lúc này mi tâm nàng nhăn lại.

    Cuối mùa thu trăm cỏ ố vàng, gió lạnh thổi, một nam nhân cao lớn trẻ tuổi đứng ở giữa đám đông, trên cánh đồng cỏ hoang vu, hắn một thân bố y đen đơn bạc, nhìn không chút nào thấy lạnh, gương mặt cương nghị yên lặng, đứng thẳng không nhúc nhích.

    Trước mặt hắn là một nam nhân cưỡi ngựa mặc áo tơ nâu, trang phục đại quản sự, đang giận tím mặt, quát lên một tiếng lớn, hung hăng đánh một roi xuống.

    Roi dài bằng sắt phá không "vút" một tiếng, nữ tỳ bên người nhịn không được kinh hô, tâm Hàn Uyển căng thẳng, đã thấy Mục Hàn đưa tay, chuẩn xác bắt lấy thân roi.

    "Ba" một tiếng nặng nề, roi quấn vài vòng ở cổ tay hắn, một phát thấy máu, da tróc thịt bong.

    Chư vệ bên người mặt lộ vẻ tức giận, cũng không dám nói gì.

    Quản sự kia kéo kéo roi, không chút sứt mẻ, không khỏi giận dữ: "Đợi về phủ, ta báo cáo phu nhân, cho ngươi nhìn xem!"

    Gã lạnh lùng liếc mắt nhìn đám nô lệ ti tiện đang bị tra tấn này một cái.

    Đôi mắt Mục Hàn buồn bã, lưng thẳng lại mảy may không động.

    Đang lúc quản sự phân phó muốn áp tải đi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng xe, kinh ngạc ngẩng đầu, một chiếc song viên truy xa, trước xe có treo huy hiệu "Đông dương" phủ.

    Gã không khỏi nhíu mày, lại không dám chậm trễ, lập tức xoay người xuống ngựa hành lễ.

    Đang nghĩ là ai, mành vén lên, một làn hương thản nhiên ấm áp theo gió đưa tới, váy áo tố sắc, tóc cài ngân trâm, làn tóc đeb thả phía sau theo gió mà động, Hàn Uyển nhíu mày: "Ngươi là ai?"

    "Ách, tiểu nhân là người phủ Bành Lăng phu nhân."

    Hàn Uyển lập tức đen mặt.

    Mục Hàn có huyết thống người Yết, sinh ra ngũ quan thâm thúy, dáng người vô cùng cao lớn, khổ luyện võ nghệ nhiều năm có một thân cơ bắp chặt chẽ lại rắn chắc, phá lệ cường tráng, giống như thân thể hắc báo sôi sục sức bật mười phần.

    Rất được một ít quý phụ ưu ái.

    Đương thời trinh tiết quan niệm không nặng, quý phụ yêu đương vụng trộm hoặc nuôi dưỡng nam sủng cũng không khó thấy.

    Bành Lăng phu nhân này từng hỏi muốn Mục Hàn ở chỗ Hàn mẫu, bị Hàn phụ đen mặt kiên quyết cự tuyệt.

    Quản sự ngượng ngùng: "Tiểu nhân đúng dịp gặp phải, muốn làm cho phu nhân vui."

    "Phải không?"

    Hàn Uyển từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Mẫu thân hôm qua quá mức thương tâm, quay lại nghĩ là không ổn, nên phân phó gọi về."

    Quản sự nghẹn họng nhìn trân trối: "Này, này..."

    Không có gì mà "này", người chưa tới quận doanh, còn chưa tiếp nhận, thì vẫn là người nhà nàng.

    Hàn Uyển chỉ phân phó thưởng cho người của quận doanh, sau đó bảo đến thưởng tiền, mừng rỡ một chuyến vốn tay không, quỳ xuống đất tạ ơn vui rạo rực rời đi.

    Quản sự căm giận, lại bất đắc dĩ, cũng đành phải trầm mặt cáo lui.

    Lúc này Hàn Uyển mới nhìn về phía Mục Hàn.

    Nàng nhẹ giọng: "Mục Hàn."

    Mục Hàn lập tức đứng cách ba trượng trước xe, hắn dừng một chút, lập tức tiến lên hành lễ.

    Gió thu ào ào, bố y đơn bạc bay bay, thân thể như vận sức chờ phát động, mỗi khối cơ bắp đều có sức bật mười phần, có vài vết roi làm tổn hại bố y mỏng manh, miệng vết thương còn đang chảy máu.

    Hắn rất cao, nàng đứng ở trêи xe, nếu không phải do cúi đầu, hắn sợ là còn cao hơn nàng chút.

    Tới trước xe ba bước, Mục Hàn ba qùy một lạy: "Mục Hàn gặp qua tiểu chủ tử!"

    Thanh âm không cao, thuần hậu mà hơi ám ách, lại vô cùng trầm ổn, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác tin cậy.

    Có chút quen thuộc, nhưng càng nhiều là xa lạ.

    Hàn Uyển nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

    Đời trước sau khi nàng chết, Mục Hàn cũng giãy dụa lên bờ, hắn bị thương phi nước đại trăm dặm đuổi giết tên nam nhân che mặt kia, cuối cùng đồng quy vu tận.

    Nàng rủ mắt theo dõi hắn phát đỉnh.

    Kỳ thật nàng và Mục Hàn cũng không quá quen thuộc, đời trước bởi vì đệ đệ chết, gặp lại Mục Hàn, là trên đường đi Tuân đô.

    Tuyết lớn bay tán loạn, thương tích hắn chất chồng loạng choạng một đường, đi theo.

    Nàng lúc đó mới từ thương tâm mà bệnh tỉnh lại, sai người suốt đêm đi vòng vèo Đông Dương chuộc nhóm thân vệ về.

    Vết thương của Mục Hàn tốt lên, cảm động và nhớ nhung hắn trung thành, Hàn Uyển đã để hắn lại bên người.

    Nhưng bên người Hàn Uyển cũng không chỉ có một hộ vệ, Mục Hàn luôn trầm mặc ít lời, bình thường cảm giác tồn tại của hắncũng không mạnh, lại không ngờ...

    Cả mẫu thân nàng cũng tin tưởng tin báo tử của nàng mà bày linh đường, có thể thấy đối phương bố trí thiên y vô phùng, mặc dù là vậy, Mục Hàn vẫn không chịu buông tha.

    Nàng chết, hắn bị thương chạy như điên đuổi giết. Nàng còn nhớ rõ cặp mắt đầy tơ máu đỏ bừng, với ngày thường ít lời trầm mặc như thay đổi một người khác, cái loại liều lĩnh mặc hết thảy điên cuồng chém giết, nam nhân che mặt bị giết chết, đám hắc y nhân kia tử thương hơn nửa, cả người hắn đẫm máu.

    Cuối cùng hắn ngã xuống trêи đường mang nàng về Tuân đô, bị thương nặng không chịu nổi, mất máu mà chết, cố một hơi mang nàng rời núi, ngã vào bên cạnh đường lớn.

    Nếu không có như thế, chỉ sợ mẫu thân nàng cũng không biết tin báo tử chân chính của nàng.

    Trung thành như vậy, khiến Hàn Uyển chấn động.

    Nàng tự mình xuống xe, cúi người vươn tay, ôn thanh: "Ta đến chậm."

    Tác giả:

    Chương hai hoàn tất! !

    Tâm thủy nhiều năm ngạnh, hèn mọn yêu trung khuyển tâm phúc cùng hắn chủ tử Đại tiểu thư, bảo hộ cùng bị bảo hộ câu chuyện, rốt cục mở! ! (≧▽≦)

    Yêu các ngươi! !

    Cuối cùng, còn muốn cảm tạ trước cấp văn văn đầu lôi bảo bảo úc:

    Phi tuyết ×5, một viên cây tiên nhân chưởng

    Sao sao thu! !

    Ngày mai gặp nha bảo bảo nhóm! (^▽^)

    (đoạn tác giả nói mình không hiểu lắm cũng thấy không có gì nên để vậy thôi.)
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/8/21
    Chpn thích bài này.
  4. Gió_1314

    Gió_1314 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/7/21
    Bài viết:
    6
    Được thích:
    3
    Chương 3: Không phải lần đầu tiên nàng cứu hắn.

    Nàng lẳng lặng đứng rước mặt hắn.

    Nhẹ giọng nói: "Ta đến chậm."

    Giọng Hàn Uyển rất êm tai, như tiếng cầm sắt, uyển chuyển động lòng người, do thút thít quá nhiều đả thương cuống họng nên hơi ám ách, lại rất chân thành.

    Hắn không khỏi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh sáng long lanh.

    Ánh nắng mùa thu thật mỏng từ đỉnh đầu chảy xuống, da thịt nàng như trở nên trong suốt, lông tơ tinh tế, hơi hồng hồng, mệt mỏi tổn thương khiến khuôn mặt của nàng có một tia tái nhợt, càng làm nổi bật một đôi mắt hoa đào tinh xảo chói mắt.

    Này đôi con ngươi đen láy sáng long lanh, không hề chớp mắt nhìn hắn, một câu ngắn ngủi, có một loại ảo giác xưa cũ, ánh mắt như xuyên qua thời gian, rơi vào trên mặt của hắn.

    Hắn vượt qua, nhưng nàng lại không có tức giận, còn cười cười.

    Mục Hàn vội cúi đầu xuống.

    "Tạ tiểu chủ nhân."

    "Trở về thôi."

    Hàn Uyển nhẹ nhàng nói.

    Nàng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn trên dưới một trăm khuôn mặt trước mắt hoặc nhiều hoặc ít nhìn quen mắt: "Ủy khuất các ngươi, đều trở về thôi."

    Một đám chư vệ nín hơi đã lâu kích động vui mừng hạnh phúc, vội quỳ xuống: "Ti chức cảm tạ tiểu chủ nhân!"

    . . .

    Một đám vũ vệ theo đuôi xe trở về.

    Quá nhiều người, nàng lại vội chạy đến, chỉ có thể để bọn họ đi bộ, nàng thả chậm tốc độ.

    Nhưng ra cũng không có việc gì, bọn hắn đều là vũ vệ xuất thân nô lệ, đều có thể chịu được cực khổ, chút lộ trình này cũng không cảm thấy gì, ngược lại được trở về, kích động cao hứng cảm xúc dâng cao.

    Không ít người có vết thương, Hàn Uyển phải sai người vào thành mua thuốc trị thương, để bọn họ tạm thời thoa trước một chút, lại sai người hỏi khả năng chịu đựng.

    Hoàn toàn không có vấn đề, thực tế nếu người không tiện đi đường đều sẽ có người thay phiên cõng, cũng không ảnh hưởng.

    Nữ tỳ phụng mệnh đặc biệt hỏi Mục Hàn, Hàn Uyển thấy trên người hắn tổn thương mới vết thương cũ, nửa người loang lổ vết máu nhìn có chút nghiêm trọng.

    Mục Hàn ngắn gọn trả lời: "Không sao."

    Hắn là tên trầm mặc ít nói, vô cùng cường tráng lại có nửa người nhuốm máu khiến lòng người phát run, nữ tỳ được câu trả lời thấy hắn không nói gì nữa, nuốt nước miếng một cái vội vã trở về đáp lời.

    Đến đêm, bọn họ về tới Đông Dương Quân phủ.

    Trở lại doanh trại ngày cũ sinh hoạt thường ngày, sau đó tật y đến, kiểm tra băng bó kỹ vết thương cho từng người bọn họ, không tiếc châm thuốc, thậm chí nữ lang còn tự thân tới quan sát, hết nửa canh giờ mới rời khỏi.

    Bạn cùng phòng A Á rướn cổ lên ngắm nhìn: "Tiểu chủ nhân thật tốt!"

    Hàn phủ nhân hậu, so với bên ngoài không thua gì thiên đường. Lão chủ nhân không còn nữa, may mắn còn có tiểu chủ nhân.

    A Á cũng đã quen Mục Hàn kiệm lời ít nói, không nghe được câu trả lời cũng không thèm để ý, tràn đầy phấn khởi nói hai câu, còn nói đến Bành Lăng phu nhân hôm nay kia, thấp giọng chửi mắng vài tiếng, thật là may mắn, người như Mục Hàn rơi vào tay nàng ta chỉ sợ không chết thì ít nhất cũng bị lột một tầng da.

    May mắn tiểu chủ nhân kịp thời đuổi tới.

    Hắn may mắn vỗ vỗ ngực, chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói với Mục Hàn: "Ài, hình như tiểu chủ nhân không phải lần đầu tiên cứu ngươi nha."

    Sắc trời dần dần tối, màu cây xanh trong viện được bao phủ bởi một tầng bóng đêm đen nhánh, mái hiên viện tử xa xa treo hai ngọn đèn lụa lung lay trong gió lạnh.

    Mục Hàn quay đầu nhìn lại, ánh đèn mờ nhạt tỏa xuống bàn đá xanh trên hành lang trước cửa sân, bóng lưng váy áo màu trắng thon gầy dẫn theo làn váy bước lên cầu thang, chầm chậm từng bước đi đến, mông lung dần nhìn không rõ.

    Đúng thế.

    Không phải lần đầu tiên nàng cứu hắn.

    . . .

    Mục Hàn sinh ra trong một doanh nô lệ nơi biên thành giáp giới bắc địa của Hung Nô, thậm chí hắn không biết cha đẻ mình là ai.

    Nhưng có thể xác định, đối phương là một Yết Nô.

    Các quốc gia Trung Nguyên nhiều lần giao chiến với các tộc Yết Khương, tù binh chiến bại biến thành nô lệ, hơn nữa còn là nô lệ dị tộc ti tiện nhất.

    Đây là nơi ti tiện bẩn thỉu nhất hỗn loạn nhất trên đời này, không có cái thứ hai. Càng là tầng dưới chót thì càng thô bạo đơn giản, mạnh được yếu thua là chân lý duy nhất, mạng người như cỏ rác, mỗi ngày đều có thật nhiều thi thể bị khiêng đi.

    Lúc hắn sinh ra với màu mắt và ngũ quan kia, một nửa huyết thống Yết Nô chú định hắn bị đưa vào tầng dưới chót nhất nô lệ doanh, ngay cả mẫu thân hắn xem xét mặt mũi hắn, cũng than hắn chắc chắn sống không lâu.

    Không phải nhẫn tâm, mà là hiện thực.

    Có thể Mục Hàn cứ thế mà gập ghềnh, như một con sói con. Biết đi đường thì sẽ biết đánh nhau, phản kích thắng vô số lần bị người đồng lứa đuổi đánh, tránh né vô số người đại nhân ác ý, đầu rơi máu chảy, thoi thóp, nhưng thế mà hắn vẫn sống sót.

    Nhưng cũng tiếc là, may mắn không có một mực chiếu cố hắn.

    Năm hắn mười tuổi, nô lệ doanh hắn đang ở dời đi, nửa đường vì cứu mẫu thân kém chút bị làm nhục, hắn giơ lên tảng đá lớn hung hăng đập xuống cái ót đối phương.

    Nhưng cũng tiếc là, đối phương không bị một phát đập chết, không đợi hắn lại đập một phát nữa đã bò dậy.

    Mẫu thân Mục Hàn lôi kéo huynh đệ hắn chạy hùng hục, nữ nhân ngày xưa luôn nhu nhược nghe lời, thế mà thành công lôi kéo con của nàng trốn ra khỏi doanh địa.

    Đó là một ngày trời đổ tuyết lớn.

    Cuối cùng ba người vết thương chồng chất ngã vào dưới sườn núi đất vàng bên đường, lạnh, đói, máu tươi dưới thân thể dần dần nhuộm đỏ tuyết trắng, hắn cố gắng bò về phía trước, bởi vì đằng sau còn có truy binh.

    Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng chó sủa, là truy binh, nhưng cũng tiếc là ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ, đã không bò nổi nữa.

    Dưới trời đông giá rét kia, ngay tại lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng, chợt hắn nghe thấy xa xa có tiếng chuông.

    Âm thanh đinh đinh thanh thúy, gió thổi chuông bạc trước mái hiên cỗ xe, phát ra tiếng êm tai giòn vang, đinh đinh đinh đinh.

    Ngay từ đầu hắn tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau, tiếng chuông càng ngày càng rõ ràng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy xa xa, một đội xe từ xa đến gần.

    Phát ra tiếng chuông là một cỗ xe màn che màu tím đi trước nhất, bản năng cầu sinh giúp hắn sinh ra một chút khí lực, hắn đem hết toàn lực bò lên trên đống tuyết, lăn xuống bên cạnh đội xe.

    ". . . Cứu ta."

    Môi giật giật, nhưng Mục Hàn biết hắn không phát ra âm thanh.

    Cũng là mệnh hắn không đến tuyệt lộ, ngay lúc này, màn cửa màu tím của xe xốc lên, hắn nghe được thanh âm lầm bầm của một tiểu nữ hài, ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trang ngọc thế xuất hiện phía sau rèm.

    "A!"

    Bỗng nhiên thấy hắn, tiểu nữ hài giật nảy mình kinh hô một tiếng.

    Lòng hắn không khỏi ảm đạm, hắn biết bộ dáng mình có bao nhiêu chật vật, đẫm máu rất dọa người. Những quý nhân này, dù hắn không có tổn thương, từ trước cũng khinh thường dính đến, thậm chí ngay cả nhìn một chút cũng cảm thấy dơ bẩn hai mắt.

    Nhưng ngoài ý muốn, tiểu nữ hài lập tức kêu dừng đội xe, thậm chí nàng tự mình nhảy xuống xe, khả năng nàng chỉ khoảng bốn năm tuổi, một đoàn nho nhỏ, chân tay luống cuống, cuống quít cởi xuống áo choàng nhỏ của mình khoác lên người hắn.

    Có thể việc này dọa sợ quản sự và vú già đi theo, áo choàng khoác trên người hắn không thể nhận, nữ tỳ vội lấy một chiếc từ trên xe khác, vội vội vàng vàng bao lấy nàng, quản sự lên tiếng sai ôm nữ lang vào, việc giải cứu giao cho hắn là được.

    Tiểu nữ hài bị nhét về toa xe, nhưng nàng lại lập tức vén rèm lên thò đầu ra, Mục Hàn giãy dụa ngẩng đầu lên, tiếng nói như muỗi vo ve nói cho nàng, phía sau hắn còn có mẫu thân huynh đệ.

    Hắn rất nóng lòng, bởi vì hắn đã nghe được chó sủa.

    Tiểu nữ hài vội nói: "Ngươi đừng sợ, ta để Điền a thúc đi!"

    Nàng vội vàng phân phó sự tình, quản sự bận bịu đáp ứng: "Tiểu ca này thả người đi, không sao hết, ta cho chút tiền bạc mua lại là được rồi."

    Hắn hô người nghênh đón thương lượng, lại cất giọng gọi theo đội tật y đến, vừa hô vừa kéo rèm cửa sổ xe, tận tình khuyên bảo: "Trời quá lạnh, bị lạnh cũng rất khó lường, tiểu nương tử ngài. . ."

    Tâm Mục Hàn lúc này mới yên lại, thoát lực ngã quỵ xuống.

    Rèm cửa sổ xe bị kéo xuống, nhưng không bao lâu, lại vụng trộm nhấc lên một góc, tiểu nữ hài lặng lẽ duỗi ra một cánh tay, đưa cho hắn một cái túi màu hồng phấn.

    "Cái này cho ngươi!"

    Cái túi căng phồng, nàng đặt hết bánh ngọt trên xe vào, tiểu nữ hài rất chân thành nói: "Ăn no sẽ không đau như vậy nữa."

    Nàng cố gắng đưa tay.

    Mục Hàn thở hổn hển hai cái, miễn cưỡng chống thân lên, nhận lấy cái túi kia.

    Cứ như vậy, Mục Hàn rất may mắn, tiến vào Đông Dương Quân phủ.

    Hàn gia nhân hậu, từng thu nhận giải cứu rất nhiều lưu dân nô lệ, Hàn phụ thậm chí còn có thể cho những đứa trẻ lớn nhỏ vào phủ như thế đều có cơ hội học tập tay nghề.

    Mục Hàn được chọn học võ, đây là đường ra tốt nhất, về sau có thể trở thành nhà Đinh phủ vệ, hoặc thương đội hộ vệ, thậm chí người nổi bật trong đó còn có cơ hội tuyển làm thân vệ chủ quân.

    Mục Hàn rất khắc khổ, năm mười lăm tuổi hắn thông qua khảo nghiệm, được chọn trúng tiến vào đội thân vệ gia chủ.

    Thoáng chớp mắt bảy năm trôi qua.

    Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, đã mười hai năm.

    Một điểm A Á nói không sai, bọn họ xác thực rất may mắn.

    Ánh đèn mông lung, dáng người màu trắng dọc theo đường hành lang chầm chậm từng bước đi đến, ra cửa sân, không có vào bóng đêm, nhìn không thấy.

    Thật lâu sau, Mục Hàn muốn nhìn lại, lại thấy một nữ tỳ trở về.

    Nữ tỳ đi đến trước ốc xá Mục Hàn ở, Mục Hàn ngồi dậy, nữ tỳ vào cửa, đưa đến một bình ngọc, nói đây là nữ lang gọi nàng trở về lấy bích ngọc tán, lại truyền lời, nữ lang để cho hắn dưỡng thương thật tốt, đợi khỏi bệnh sẽ đi nói chuyện không muộn.

    Bích ngọc tán là kim sang dược sang quý, hiệu quả trị liệu ngoại thương vô cùng tốt, trên thị trường không có, các nhà đều tự tìm dược liệu phối trí, phương pháp bào chế phối trí phức tạp không dễ, vô cùng trân quý.

    Mắt Mục Hàn cúi xuống nhìn, bình ngọc lục bích sáng long lanh óng ánh, hắn giữ trong lòng bàn tay, thấm lạnh.

    "Tạ tiểu chủ tử."

    . . .

    Hàn Uyển bôn ba một ngày, có chút mỏi mệt, nhưng vẫn đi xem đệ đệ trước.

    Hàn Tông đã ngủ, hắn đã chờ a tỷ rất lâu, sau đó uống thuốc, nhịn không được ngủ thiếp đi.

    Hàn mẫu Tôn thị vẫn đang đợi nàng.

    Hai người dịch dịch chăn cho Hàn Tông, chuyển sang chính phòng nói chuyện, Tôn thị thấy mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, có phần đau lòng, sai hạ bộc tranh thủ thời gian bưng đồ ăn muộn lên.

    Mẫu nữ hai người ngồi xuống dùng bữa, lo lắng vài câu, Tôn thị không khỏi nói đến hướng đi của Hàn Uyển, bà nhíu mày: "Chỉ là mấy người hộ chủ bất lực thôi, con cần gì phải tự thân đuổi theo?"

    Tào ấp tể xác thực đã từng báo cho bà một câu, lúc trước Tôn thị cũng không nhớ tới, chỉ đau khổ tang chồng, một khi nhắc đến không khỏi oán trách, đối với đám Mục Hàn, bà rất không thích.

    Hàn Uyển đành phải khuyên: "Bây giờ cha không có ở đây, chỉ còn ba mẫu tử chúng ta, ngoại sự không thông, chính là lúc cần dùng người, người trung tâm khó có được."

    Đời trước lúc nàng sai người đi chuộc người, không ít người đã không có ở đây, thực tế quá mức đáng tiếc, điều kiện thứ nhất Hàn phụ chọn lựa thân vệ chính là trung tâm.

    Bây giờ có cơ hội một lần nữa, những người này trung thành tuyệt đối lại có năng lực, tất nhiên Hàn Uyển không chịu bỏ đi nửa cái.

    "Lưu bọn họ lại, cũng có thể an ổn lòng người trong phủ, a nương, ngươi nói có đúng hay không?"

    Khuyên một lúc lâu, Hàn Uyển nói cũng có đạo lý, cuối cùng Tôn thị vẫn đè xuống không thích mà đồng ý.

    Chỉ nói đến Hàn phụ, bà buồn từ đó đến giờ, không khỏi vừa đau khóc một trận.

    Khóc xong, lau nước mắt, bà đảo mắt quanh ốc xá từng lưu lại vô số tiếng cười đùa vui vẻ, cố nén bi thương, nói với nữ nhi: "Bệnh của nhị lang đã khỏi, chúng ta cũng hẳn sắp phải lên đường."

    Nói xong lấy ra một phong thư, là dì từ Tuân đô đưa tới.

    Bây giờ đã là tháng chín cuối thu, nếu còn không thu thập khởi hành, đợi tuyết lớn phủ khắp nơi sẽ khó đi.

    Hàn Uyển dừng một chút, lúc sau nàng "vâng" một tiếng xem như đáp lại, đỡ mẫu thân dậy: "Đêm đã khuya, nương sớm đi nghỉ đi, mọi việc ngày mai lại nói không muộn."

    Đợi mẫu thân nằm ngủ, Hàn Uyển đi ra khỏi chính viện, cuối thu đêm lạnh, sao sáng đầy trời, nàng thở ra một hơi, bước nhanh trở về Ly Dương cư.

    Nàng cũng mệt mỏi vô cùng, trở về phòng rửa mặt ngã đầu lập tức ngủ không nói tới, một giấc thẳng ngủ đến khi sắc trời sáng rõ ngày kế tiếp.

    Nàng hỏi đến mẫu thân và đệ đệ, biết được cũng chưa tỉnh, nàng cũng không vội đi, ngồi xuống chậm rãi chuyển động chén trà màu men trong tay.

    Hàn Uyển đang nghĩ ngợi, không ngờ lại thấy nữ tỳ bước nhanh vào cửa, bẩm: "Mục vệ cầu kiến."

    Mục Hàn?

    Hàn Uyển kinh ngạc, hắn bị thương không nhẹ, không phải nàng đã truyền lời để khỏi bệnh lại đến sao? Lúc này mới ngày thứ hai.

    Nhưng nàng cũng lập tức đứng lên, bước ra gian ngoài: "Mau gọi."

    -Hết chương 3-
     
    Chpn thích bài này.
  5. X612

    X612 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/21
    Bài viết:
    1
    Được thích:
    0
    Làm sao để đọc chương 4 ạ?
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)