FULL  Huyền Huyễn  Tu Chân Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 71: Phương pháp dệt bản đơn giản

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Song Lưu dệt pháp được đại sư Hàn Ngọc Cầm sáng chế ra lúc mười chín tuổi. Tất nhiên không phải tự dưng chỉ qua một đêm mà thành. Không có thời gian tích lũy lâu dài và thiên phú kinh người thì không thể trở thành một vị đại sư. Liệt kê lại những vị đại sư đã xuất hiện trong lịch sử, đa phần từ khi còn trẻ đã bộc lộ thiên phú khác người rồi.

    Mười chín tuổi, nhiều người còn đang học tập ở Cảm Ứng Tràng, đại sư Hàn Ngọc Cầm đã có thể sáng tạo ra cách dệt của riêng mình. Thiên phú như thế đủ khiến người người thán phục, bàn luận xôn xao.

    Trong khoảng thời gian này, cảm thụ của Ngải Huy càng nhiều hơn, từ đó càng khâm phục đại sư Hàn Ngọc Cầm. Về nguyên lý, Song Lưu dệt pháp không quá phức tạp nhưng thiết kế đơn giản mà ảo diệu, mang vẻ đẹp rất cân đối.

    Tất nhiên, hai chữ đơn giản này cũng chỉ là tương đối. Hiện giờ nó vẫn vượt xa khả năng nhận biết và tiếp nhận của Ngải Huy. Trong quá trình tìm tòi và thử nghiệm Sơn Lưu dệt pháp, Ngải Huy cảm nhận rõ sự khác biệt này. Sự đơn giản trong cách dệt này vẫn là một chướng ngại không dễ vượt qua với hắn.

    Nhưng hắn không dễ dàng từ bỏ.

    Gặp phải khó khăn thì tìm suy nghĩ tìm cách giải quyết. Không được ái dạy bảo, mỗi khi gặp khó hắn đều phải tự mình suy nghĩ. Căn bản của hắn vốn yếu, đối với nguyên lực cũng không có lý giải gì nhiều. Nếu là người khác, sợ rằng đã nhắm mắt cho qua.

    Điều đáng vui mừng là ngày đó, Ngải Huy mượn lực lượng của Kiếm thai, quan sát toàn bộ quá trình sư tỷ Minh Tú biểu diễn. Mỗi động tác của nàng, mỗi biến đổi của nguyên lực đều đã khắc sâu vào trí óc hắn. Từng chi tiết của phương pháp dệt Song Lưu đều hiện ra rõ ràng trước mắt mắt hắn. Chuyện này cực kỳ quan trong đối với việc lý giải và suy ngẫm về Song Lưu dệt pháp của hắn.

    Khi đã lý giải thấu đáo về cách dệt này, hắn thu được rất nhiều chỗ tốt. Tác phẩm khởi đầu của đại sư khi còn trẻ tuổi, bên trong ẩn chứa cấu tứ, kỹ xảo về cách điều chỉnh nguyên lực đều rất mới lạ và đáng quý với một người mới như Ngải Huy.

    Sau quãng thời gian tìm tòi, Ngải Huy không quá vui mừng với mỗi thu hoạch mình đạt được, có lúc còn âu sầu khổ não vô cùng, vì vất vả lắm hắn mới hiểu thấu một vấn đề thì ngay lập tức lại gặp phải những vấn đề khác càng hóc búa hơn.

    Khi hắn lý giải triệt để nguyên lý của Song Lưu dệt pháp, hắn nhận ra đó không phải cách hắn có thể làm. Tiêu chuẩn thấp nhất cần để vận dụng vẫn còn vượt quá khả năng của hắn nhiều. Tính toán chỉ ra, cảnh giới nguyên lực cần thiết tối thiểu phải là bốn cung.

    Còn hắn? Một cung cũng chưa khai mở!

    Tuy vậy, hắn không định dễ dàng bỏ qua như thế. Hắn là người thực tế. Hắn không quên mục tiêu của mình là có thể dệt ra Nguyên Phưởng Bố (lụa nguyên lực). Hắn đã trải qua nhiều tình cảnh khó khăn. Lúc còn ở trong hoang nguyên, hắn thường xuyên phải tự mình nỗ lực tìm cách giải quyết và vượt qua khó khăn. Không có kiếm thì tự làm lấy một thanh kiếm gỗ có thể sử dụng. Lúc ở kiếm tu đạo trường, chỉnh lý điển tịch nhưng không có giá sách, hắn liền đi nhặt một ít gỗ bỏ đi, tự mình làm ra một cái giá sách.

    Đối với người nghèo, khó khăn trong thực tại sẽ luôn hiện diện. Tài nguyên để vận dụng thường thiếu thốn, thường phải vận dụng linh hoạt những gì mình có để đạt được điều mình muốn. Có thể gọi đó là trí tuệ của người nghèo. Tuy chưa làm ra những sản phẩm tốt nhất nhưng vẫn có thể dùng được.

    Qua tay Ngải Huy, Song Lưu dệt pháp đã hoàn toàn thay đổi.

    Bình thường Kim nguyên lực rời xa thân thể sẽ tiêu hao rất nhanh. Cách xử lý đơn giản là rút ngắn khoảng cách giữa Kim nguyên lực và ngón tay, để Kim nguyên lực rời đầu ngón tay chỉ chừng hai milimet. Lúc nhìn vào thì không được tiêu sái, phiêu dật cho lắm nhưng vẫn có thể làm được. Hơn nữa đối với những người còn mới bắt đầu như Ngải Huy thì dùng cách làm này càng dễ khống chế nguyên lực.

    Tất nhiên, muốn bằng cách này mà đạt được khả năng cổng hưởng nguyên lực như sư tỷ Minh Tú là không thể.

    Nếu nói Minh sư tỷ vận chuyển Song Lưu dệt pháp tựa như một con chim ruồi linh hoạt thì cách vận chuyển của Ngải Huy chậm chẳng khác nào sên bò. Đổi lại, động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.

    Tay trái Ngải Huy khống chế một cái Kim nguyên lực, tay phải khống chế một Kim nguyên lực khác. Hai ngón tay không ngừng thay nhau đưa tới trước tựa như đang dệt áo lông. Vẻ đẹp nguyên thủy của Song Lưu dệt pháp như biến mất trên tay hắn.

    Dệt áo lông thì cũng là dệt chứ! Dù áo hắn dệt ra có hơi nhiều nếp nhăn, không được thuận mắt nhìn cho lắm. Tuy vậy, cách làm đơn giản ấy cũng khiến Ngải Huy phải dốc toàn lực.

    Thực sự phải dốc hết toàn lực.

    Mỗi lần, nguyên lực của Ngải Huy chỉ có thể kiên trì trong năm phút. Mỗi giây phút ấy hắn đều rất chăm chú, bởi mỗi sai sót là một lần lãng phí nguyên lực. Nguyên lực tiêu hao không còn, hắn lại phải đi vào Huyền Kim tháp hấp thu tơ bạc Kim nguyên. Sau khi ra khỏi thì bóp vỡ để hấp thu. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cả quá trình cũng hết cả tiếng đồng hồ.

    Nói cách khác, cứ mất một tiếng đồng hồ tu luyện hắn mới có năm phút để dệt.

    Cảnh giới khác biệt thể hiện rất rõ qua việc này. Sư tỷ Minh Tú chỉ cần mười phút là dệt xong một dải lụa nguyên lực. Cũng một sản phẩm ấy, Ngải Huy phải mất không biết bao nhiêu ngày đêm.

    Ngải Huy không nghỉ ngơi nhiều. Hắn tận dụng mọi thời gian mình có, điên cuồng tu luyện, điên cuồng dệt.

    Lúc trước, hắn có thành kiến với việc thêu thùa. Khi đã hiểu rõ Song Lưu dệt pháp, hắn chỉ có một ý nghĩ, có xảy ra chuyện gì hắn cũng phải học thêu.

    Loại khống chế nguyên lực tinh xảo khiến người hoa mắt này, nếu dùng trong chiến đấu thì sẽ đáng sợ thế nào? Tỷ như song châm cảm ứng, dùng trong chiến đấu sẽ biến hóa khôn lường, kẻ địch khó mà phòng bị. Nếu dùng cả dải năm mươi vạn, tác dụng thật khó mà tưởng tượng.

    Ngải Huy không biết mất bao lâu hắn mới có thể dệt thành một tấm lụa nguyên lực, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn tiếp tục thì nhất định có thể hoàn thành. Nếu hắn có thể đột phá cảnh giới bốn cung, hắn sẽ có thể vận dụng được Song Lưu dệt pháp.

    Một phương pháp dệt cơ bản đã mang lại tác dụng lớn lao như thế khiến Ngải Huy không tiếc ngày đêm, bỏ qua mọi tạp niệm chuyên tâm học tập. Hắn là người từng trải, hắn biết quý trọng mỗi cơ hội mình có được. Dù kết quả có thể nào, hắn có thể tự hào vì mình đã làm hết khả năng.

    Ba ngày ba đêm không ngủ, hắn liên tục tu luyện với cường độ cao nhất, một giây cũng không lãng phí. Cách tu luyện này khiến thân thể hắn mệt mỏi rã rời. Một người vốn cuồng tu luyện như hắn cũng có phần không chịu nổi. Tu luyện với cường độ cao trong một thời gian dài rất dễ sinh ra tổn thương cho thân thể.

    Lần này thời gian Ngải Huy nán lại trong Huyền Kim tháp lâu hơn mọi lần. Hắn cố nén cảm giác tơ bạc Kim nguyên nổ trong cơ thể, khó khăn bò ra bên ngoài theo thiết liên. Liên tục tu luyện, nguyên lực cơ thể không ngừng được bổ sung nhưng thể lực tiêu hao là sự thực. Trong lúc bò ra ngoài, hắn có cảm giác lực bất tòng tâm.

    Lúc này hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi, được ngủ một giấc thật đã.

    Dồn hết sức bò đến cửa tháp, Ngải Huy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, không gian trước mặt hắn đã tối sầm lại. Một thân ảnh lảo đảo ngã chúi vào người hắn.

    Theo phản xạ, Ngải Huy vươn tới trước, muốn giữ thăng bằng. Thân thể ngã vào hắn không được khống chế, cánh tay vung lên, theo bản năng ôm lấy Ngải Huy. Hai người ôm nhau hóa thành một thể cùng mất thăng bằng mà ngã ngược trở lại Huyền Kim tháp.
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 72: Nguy hiểm

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Sự việc diễn ra bất ngờ làm Ngải Huy cả kinh. Hắn chưa kịp nhìn rõ là ai đụng vào người mình thì Kim phong gào thét đã nhấn chìm hắn.

    Chết tiệt!

    Một mình Ngải Huy ở trong Huyền Kim tháp đã phải cẩn thận từng ly từng tí, bây giờ mang theo một người nữa, thể lực của hắn không còn bao nhiêu thì biết xoay trở thế nào? Tệ hơn là, đối phương ôm hắn từ phía sau, mấy lần hắn thử thoát ra mà không được.

    Ngải Huy tức giận, thầm nhủ tới lúc ra ngoài nhất định phải đánh cho tên hổn đản này đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra hắn mới thôi.

    Đất trời rộng lớn như thế, thiết liên rõ ràng như vậy lẽ nào lại không nhìn thấy? Mắt mũi kiểu gì vậy?

    Còn chưa phát tiết hết nỗi giận trong lòng thì bàn tay hắn bỗng nhẹ bẫng. Thiết lien đứt rồi! Nó vốn không chịu nổi trọng lượng của hai người cộng lại.

    Ngải Huy biến sắc mặt. Thân thể hai người như diều đứt dây, nện mạnh vào vách tường. Dù có thiết giáp hỗ trợ thì hắn cũng đau đớn, không nhịn được phải kêu lên bực tức.

    Nhờ có thiết giáp, hắn không bị Kim phong đánh vào da thịt nhưng thiết giáp vốn cồng kềnh, giờ còn mang thêm một người sau lưng. Lúc bình thường, thể lực còn nguyên thì hắn cũng không dám chắc có thể bò ra khỏi Huyền Kim tháp.

    Xoạt! Lưng hắn lại va chạm vào vách tường. Phía sau hắn truyền tới tiếng kêu rên trong vô thức. Lửa giận trong lòng vừa tạm nguội đã lại bùng lên.

    Đoan Mộc Chạng Vạng! Nghe tiếng rên là hắn nhận ra lai lịch người ở sau mình.

    Hai người vốn có ân oán, lúc này cừu nhân gặp nhau oán giận dâng lên tới đỏ mắt. Kẻ này tới gây sự thì hắn đã không còn thấy bất ngờ nữa rồi!

    Không biết sức lực bỗng từ đâu tới, Ngải Huy vung tay ra sau định chộp Đoan Mộc Hoàng Hôn nhưng thiết giáp vướng víu làm hắn không thể ra tay. Hắn dứt khoát cởi thiết giáp ra.

    Ở phía sau, không chờ Ngải Huy kịp hành động, Đoan Mộc Hoàng Hôn đã dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy hắn. Không còn bị thiết giáp trói buộc, Ngải Huy linh hoạt hơn nhiều. Cơ thể nhẹ nhõm, trọng lượng giảm xuống nhưng sức gió ảnh hưởng tới thân thể hắn càng lớn. Lúc hắn nhận ra điều này thì đã muộn.

    Rầm! Rầm! Rầm!... Hai người như quả bóng bị thổi bay, va đập khắp nơi. Lúc này, trừ việc bảo vệ cái đầu mình ra thì Ngải Huy không làm được gì khác. Hắn có kinh nghiệm phong phú nên thừa hiểu, thời điểm này càng giẫy dụa lung tung thì càng lãng phí khí lực mà thôi, chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là chú ý bảo vệ bản thân, giữ lại chút sức lực mà chờ cơ hội.

    Khi đã tỉnh táo hơn, Ngải Huy biết mình nên làm gì. Hắn rất quen thuộc tầng thứ nhất Huyền Kim tháp. Chỉ cần hắn có thể tới được gần cửa tháp là sẽ có cơ hội thoát ra.

    Hắn không nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn ở phía sau, tâm tình cũng không chú ý tới đối phương nữa. Lúc này, hành động theo cảm tính không phải là cách hay, chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm ra cách thoát khỏi nơi này.

    Thân thể hắn bị Kim phong đâm vào vô cùng đau nhức. Kim phong tràn ngập cơ thể khiến hắn như muốn nổ tung nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sau mấy lần va chạm nữa thì hắn đã không còn giữ được bình tĩnh.

    Trong lúc thân thể bị đánh mạnh vào vách tường mấy lần, Đoan Mộc Hoàng Hôn ôm chặt sau lưng hắn chợt ngả ra sau, kéo cả hai người bay gần hơn tới tầng thứ hai khiến hắn trợn mắt.

    Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!

    Ngải Huy không ngừng tự nhắc nhở mình. Còn chưa tìm ra cách thì sau gáy hắn bỗng đụng mạnh về phía sau.

    Chát! Sau gáy Ngải Huy như chùy sắt đập trúng mũi Đoan Mộc Hoàng Hôn khiến hắn co giật mấy lần nhưng tay chân đang ôm chặt Ngải Huy không hề buông lỏng.

    Lửa giận giảm bớt làm Ngải Huy bình tĩnh hơn. Hắn biết lúc này không thể buông Đoan Mộc Hoàng Hôn ra được. Lúc còn trong hoang dã, hắn đã từng gặp tình huống như thế này rồi. Đây vốn là bản năng sinh tồn con người. Như lúc sắp chết đuối, người ta sẽ bám víu vào bất cứ thứ gì có thể nắm được, dẫu hôn mê cũng không dễ buông ra.

    Đoan Mộc Hoàng Hôn của thời điểm này chính là như vậy!

    Ngải Huy tạm quên đối phương đang ở sau lưng vì hắn phải đối phó với vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều ở trước mắt. Hắn cảm thấy tốc độ rơi của hắn đang tăng lên, nghĩa là sức gió cũng tăng. Hắn tu luyện trong này đủ lâu để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Huyền Kim tháp có bảy tầng, có hình chóp nhọn. Trên nhọn mà phía dưới lại mở rộng ra. Tầng thứ nhất gần nguồn gió, sức gió nhỏ nhất, càng lên cao sức gió sẽ càng mạnh hơn.

    Thân thể hai người đang liên tục xoay chuyển theo hướng gió.

    Chơi vơi giữa không trung, hắn không biết mượn lực ở chỗ nào trong lúc gió đang không ngừng xoáy và dâng lên cao. Tiếng gió thổi bên tai như tiếng gào thét, bén nhọn muốn phá rách màng nhĩ của hắn. Ngoài tiếng gió, hắn không nghe được âm thanh nào khác. Hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn vô cùng.

    Đau đớn do Kim phong gây ra càng khó chịu. Bỗng từ phía sau lóe lên quang mang nhàn nhạt. Y phục trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn đang tản ra ánh sáng chống lại Kim phong.

    Thân thể hai người không được khống chế không ngừng bay lên. Kim phong ngày càng mạnh. Y phục trên người Ngải Huy đã bị sức gió xé rách tan nát, lưu lại trên thân thể hắn những vết trắng nhạt.

    Ngải Huy rung động. Hắn gắng nhìn xung quanh, nhận ra mình đã ở tầng thứ năm rồi.

    Ầm! Tiếng nổ như khinh khí cầu bị vỡ vang lên. Quang mang xung quanh thân thể Đan Mộc Hoàng Hôn bỗng biến mất, vô số vải vụn bay ra. Y phục của đối phương cũng không chống lại được sức phá hoại của Kim phong được nữa.

    Xoẹt!

    Một dòng máu tươi bắn trên mặt Ngải Huy. Mùi máu tươi khiến tâm tình đang xao động của Ngải Huy tỉnh táo lại trong chốc lát. Máu tươi phun ra từ trên người Đoan Mộc Hoàng Hôn. Ngải Huy sắp luyện thân thể tới mình đồng da sắt còn cảm thấy Kim phong như dao cắt, đủ thấy sức phá hoại của nó lớn tới mức nào. Lúc trước hắn từng chữa thương cho Đoan Mộc Hoàng Hôn, tình trạng thân thể của đối phương hắn biết rõ, không thể chống lại Kim phong xung quanh này được.

    Thực tế diễn ra đúng như dự đoán của hắn. Y phục trên người hắn rách nát, thấm đầy máu tươi. Vải vụn bị xé nhỏ, cuốn bay theo gió.

    “Tên gia hỏa này thật sung sướng quá đó!” Ngải Huy cười khổ tự giễu. Đối phương hôn mê nên không hề cảm nhận được tình huống nguy hiểm của hai người.

    Máu tươi bắn vào mang theo mùi vị đặc trưng đánh thức huyết khí ẩn giấu trong cơ thể Ngải Huy. Hai mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn. Không chút do dự, hắn bắt đầu trực tiếp hấp thu Kim nguyên lực đang căng tràn trong cơ thể như sắp nổ tung. Kim nguyên lực chưa bị chấn vỡ không thích hợp cho việc này, nhưng Ngải Huy bất chấp.

    Cần phải tự cứu mình, bằng không chờ đợi hắn sẽ là cái chết!

    Càng lên cao, Kim nguyên lực tinh thuần càng sắc bén. Ngải Huy cố gắng kìm nén thúc đẩy bản mạng nguyên phủ. Kim nguyên lực như những chiếc kim khâu di chuyển trong cơ thể hắn. Nỗi đau chưa từng có khiến da mặt hắn tái nhợt.

    Hắn không dừng lại. Không thể dừng lại. Lúc này mà không có nguyên lực thì chắc chắn phải chết.

    Tính mạng mới là quan trọng nhất. Không còn mạng thì không còn gì cả. Bản mạng nguyên phủ bị thương, ra ngoài vẫn có thể chữa trị.

    Cứ thế, Kim nguyên lực như đàn cá mập hung ác không ngừng tuôn tràn vào bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 73: Cầu sinh

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Năm phủ tám cung là hệ thống tu luyện quen thuộc nhất bây giờ. Mỗi phương pháp đều có điểm độc đáo riêng nhưng về cơ bản, nó vẫn không tách rời hoàn toàn với năm phủ tám cung.

    Mỗi cái trong năm phủ tám cung đều có chức năng và tác dụng riêng, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản mạng nguyên phủ.

    Từ hai chữ ‘bản mạng’ đã có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Hỏa chi tâm, mộc chi can, thổ chi tỳ, kim chi phế, thủy chi thận, chúng đều là nguồn cội cho nguyên lực. Bản mạng nguyên phủ có thể chứa được lượng lớn nguyên lực nhưng tác dụng quan trong nhất của nó là hấp thu và điều động nguyên lực.

    Trong lúc chiến đấu, có thể điều động được nguyên lực là do tác dụng của bản mạng nguyên phủ này. Trong lúc tu luyện, nguyên lực cần phải được vận chuyển tuần hoàn, mục đích là để thuần hóa và áp súc nó, qua đó bài trừ tạp chất, thu được nguyên lực tinh thuần. Việc áp súc nguyên lực giúp tu luyện giả dự trữ được càng nhiều nguyên lực.

    Thân thể có thể cường đại, cũng rất yếu đuối. Bản mạng nguyên phủ có thể điều động và gánh đỡ phần lớn tác động của nguyên lực thay cho thân thể, nhưng bản thân nó nếu chịu công kích trực tiếp thì chỉ một lượng nhỏ nguyên lực cũng có thể làm nó tổn thương.

    Những người tu hành có cảnh giới cao, trình độ biến đổi nguyên lực của thân thể đều rất cao, vô cùng mạnh mẽ. Những người am hiểu rèn luyện thân thể thì thân thể họ thậm chí có thể so sánh với thú hoang cường đại.

    Lúc còn ở cảnh giới thấp, thân thể tất nhiên yếu đuối. Cho nên lúc ban đầu, đa phần mọi người đều chọn nơi tu luyện có nguyên lực ôn hòa. Khi thuần hóa và áp súc nguyên lực sẽ không tạo ra phản lực phá hư thân thể.

    Làm gì có ai muốn mang bản mạng nguyên phủ của mình ra đùa giỡn? Nó mà bị tổn thương thì phiền phức vô cùng. Lúc nguyên lực sắc ngọn tràn vào bản mạng nguyên phủ, bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy lập tức tổn thương.

    Nỗi đau đớn khó tả bằng lời đến từ vô số các vết thương nhỏ li ti trải rộng khắp phế phủ (phổi) của hắn. Nhưng hắn không dừng lại. Tuy đau đớn tưởng không chịu được nhưng lúc nguyên lực rót vào trong phế phủ, hắn cảm nhận được lực lượng của nó. Quan trọng hơn, hắn cần phải dẫn dắt lượng nguyên lực này di chuyển. Chỉ là, lượng nguyên lực tràn vào vượt quá khả năng chi phối của hắn.

    Cảnh giới của hắn quá thấp, bản mạng nguyên phủ không đủ lớn nên khả năng điều động của hắn có hạn. Nguyên lực đang tràn vào cơ thể hắn không chỉ vô cùng tinh thuần, mà số lượng cũng rất lớn. Các vết thương của hắn tăng lên theo cấp số nhân.

    Hắn đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm!

    Nếu không tìm ra cách, bản mạng nguyên phủ của hắn sẽ bị những nguyên lực sắc bén này xé thành từng mảnh nhỏ. Vết thương tại phế phủ của hắn ngày một lớn, máu tươi không ngừng chảy. Bọt máu theo hô hấp tràn lên miệng Ngải Huy. Mùi tanh quên thuộc kéo hắn nhớ lại khoảng thời gian còn sống trong hoang dã, nói sát khí luôn ẩn hiện, tử vong lúc nào cũng cận kề.

    Hắn không nhớ, hắn đã bao lần bước đi sát cạnh bên tử thần!

    Sinh tồn hay tử vong chỉ cách nhau trong gang tấc. Lông tóc hắn dựng đứng, run rẩy. Tới lúc hắn quen thuộc với những cảm giác cũ thì ánh mắt hắn lại lóe lên quang mang kỳ dị đầy thâm trầm.

    Đầu óc hắn vận chuyển tối đa trong sự tập trung cao độ. Mọi thứ xung quanh như bỗng nhiên ngừng lại.

    Nguyên lực tràn vào cơ thể hắn như bầy cá mập đói, không ngừng cắn xé. Chúng có hàm răng sắc nhọn hơn hẳn tơ bạc Kim nguyên lực tinh thuần. Mỗi sợi tơ bỗng giống như một cái kim.

    Kim nguyên lực!

    Chính là nó. Ngải Huy đã nắm bắt được điều gì đó.

    Chúng quả thật rất giống Kim nguyên lực, dù là hình dáng hay tính chất đều không có sự khác biệt. Chỉ khác ở chỗ chúng không phải do Ngải Huy hắn ngưng luyện ra mà thôi.

    Nhớ tới Kim nguyên lực khó để ngưng tụ ra sao, hơn nữa càng duy trì lâu càng khó, vậy mà giờ hắn có nhiều như vậy lại không cách nào hấp thu, chuyển hóa.

    Bỗng… đầu óc Ngải Huy lóe lên tia sáng. Hắn nhớ tới Song Lưu dệt pháp!

    Song Lưu dệt pháp có một điểm mà hắn không cách nào thực hiện được, chính là để cho Kim nguyên lực hô ứng lẫn nhau. Mỗi động tác sư tỷ Minh Tú biểu diễn hiện lên trong đầu hắn một cách rõ ràng. Sư tỷ khống chế đồng thời hai cái Kim nguyên lực, nhưng chỉ có một cái nhìn như vô hình. Tỷ ấy đã lợi dụng sự cảm ứng giữa các Kim nguyên lực để khống chế cây Kim nguyên lực chừng như vô hình kia.

    Cuối cùng hắn đã biết mình linh cảm được điều gì!

    Liệu có thể khống chế một số Kim nguyên lực, sau đó lợi dụng sự cảm ứng giữa các Kim nguyên lực này để chúng thúc đẩy lẫn nhau không?

    Bản Song Lưu dệt pháp mà Ngải Huy có đơn giản là dùng cơ nhục để khống chế hai Kim nguyên lực cùng một lúc. Hắn đã bỏ qua, không lợi dụng được sự cảm ứng lẫn nhau này, đồng thời lượng nguyên lực ít ỏi không đủ giúp hắn có thể khống chế nhiều nguyên lực. Hiện giờ, xung quanh hắn ngập tràn thứ mà bình thường khó khăn lắm hắn mới có được. Hắn không sợ Kim nguyên lực tiêu hao hết. Một thuận lợi lớn của hắn là khu vực khống chế Kim nguyên lực lại ở ngay bản mạng nguyên phủ. Điều này giúp hắn khống chế chúng dễ dàng hơn nhiều khi chúng được xuất ra ngoài cơ thể.

    Nói cách khác, đây chính là sân nhà của hắn. Là nơi hắn phát huy được hiệu quả cao nhất mà lại ít tốn sức nhất.

    Lúc này, tâm trí hắn đã tỉnh táo lại. Hắn không biết dùng biện pháp này sẽ mang lại hiệu quả như thế nào, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Chuyện cầu sinh trong cửa tử với người khác có thể là chuyện rất gian nan, lại không thường gặp. Nhưng với hắn, chúng đã trở nên quen thuộc.

    Hắn chọn một căn trong rừng Kim nguyên lực xung quanh mình, bắt đầu nếm thử, sau đó điều khiển Kim nguyên lực này đi va chạm vào những cái khác.

    Hắn vô cùng vui mừng, vì giữa các Kim nguyên lực đích thực tồn tại một sự cảm ứng nào đó, chỉ là chúng vô cùng yếu ớt, không đủ làm rung động lẫn nhau.

    Hắn không vội vàng. Việc này cần kỹ xảo rất cao. Dù hắn biết rõ nguyên lý thì việc thực hiện tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.

    Hắn phải tìm ra cách để phóng đại sự cảm ứng lẫn nhau giữa các Kim nguyên lực.

    Hắn đã sai sót chỗ nào chăng?

    Tự hỏi mình xong, Ngải Huy cẩn thận nhớ lại từng chi tiết lúc sư tỷ Minh Tú biểu diễn. hắn chợt nhớ tới một điểm đã bị hắn bỏ qua.

    Lúc đó thân hình sư tỷ duỗi ra tạo thành một đồ án chứa đựng nhiều xúc cảm. Xung quanh thân thể nàng xuất hiện một vùng sương nhàn nhạt, nhưng vùng sương này không ngừng biến hóa hình dạng, cùng với đó là những điểm sáng như những ngôi sao nhỏ rải rác chợt sáng, chợt tối.

    Những thứ này hắn chưa tìm hiểu được. Hắn cũng chưa biết chúng là gì nhưng hắn quyết định phải thử một lần.

    Hắn mô phỏng theo từng động tác của Minh Tú sư tỷ, lúc nàng tạo thành bức họa hài hòa, tràn đầy lực lượng đã từng khắc sâu vào trong tâm trí hắn. Thân thể nàng không cường tráng nhưng mỗi động tác của nàng đều khiến hắn cảm thụ được lực lượng to lớn ẩn chứa bên trong.

    Ngải Huy không quan tâm tới tư thế của mình lúc này. Cánh tay hắn vươn ra trước, mười ngón xòe tự nhiên. Cơ nhục toàn thân hắn hơi co lại, hai chân hơi gập để điều chỉnh trọng tâm.

    Hắn có khả năng khống chế cơ nhục rất tốt. Thêm nữa, ấn tượng từ những động tác của sư tỷ Minh Tú lưu lại trong hắn là rất sâu sắc nên hắn diễn lại mà không gặp nhiều khó khăn.

    Có thể nói là giống nhau như đúc.

    Lúc hoàn thành tư thế ấy, hắn chợt cảm nhận được biến hóa trong cơ thể mình.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 74: Biến cố

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên trở nên sinh động.

    Không, phải là kích động, hắn chưa từng nhìn thấy qua tình trạng nhiều kim Nguyên lực đồng thời nhảy lên như vậy.

    Giống như vốn là vô số đinh sắt, rồi đột nhiên biến thành nam châm, chúng nó vừa hấp dẫn nhau, cũng có bài xích lẫn nhau, loạn thành một đống. Số lượng kim Nguyên lực trong cơ thể thực sự quá nhiều, mà khi nhiều kim Nguyên lực như vậy kích động bên trong Bản mạng nguyên phủ của hắn, giống như một trận cuồng phong tràn đầy sức phá hoại. Khiến cho bản mạng nguyên phủ vốn đã có vô số vết thương, lại lần nữa bị cuồng phong tàn phá bừa bãi, vết thương nhỏ bị xé ra.

    Ngải Huy oa, lại phun ra một ngụm máu tươi.

    Hắn không hoảng sợ mà còn mừng rỡ, có tác dụng thì tốt rồi. Hắn lo lắng nhất chính là kim Nguyên lực trong cơ thể không chút động đậy, chỉ cần có biến hóa, sẽ có sinh cơ. Hiện tại, tình cảnh của hắn đã tệ đến mức không thể tệ hơn, đối với hắn có bất cứ biến hóa gì mà nói đều là chuyện tốt, tối thiểu còn có cơ hội.

    Bây giờ Ngải Huy không có bất cứ lo lắng gì, đoán chừng nếu là Minh Tú sư tỷ thì cũng không thể giải thích tình huống lúc này của hắn.

    Không có ai từng làm qua chuyện tương tự, mặc dù người lớn mật cỡ nào cũng không dám hành hạ Bản mạng nguyên phủ của mình như thế.

    Ngải Huy cũng không còn biện pháp khác, việc này đã sớm trở thành một cái tử cục, nhiều nguyên lực như vậy tràn vào Bản mạng nguyên phủ của hắn, chúng vượt xa cực hạn mà thân thể hắn có thể thừa nhận.

    Hắn có thể nghĩ đến bất cứ một chút khả năng gì, hay bất cứ biện pháp gì thì hắn đều sẽ không chút do dự dùng tới.

    Bên trong Bản mạng nguyên phủ, trận cuồng phong này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

    Kim Nguyên lực kích động rất nhanh liền tự động điều chỉnh, trở nên có trật tự. Nếu như nói lúc trước kim Nguyên lực giống như một đám cá mập hung mãnh, mỗi một con đều tràn đầy sức phá hoại, vậy thì hiện tại chúng nó tựa như vô số nam châm tụ tập thành núi nam châm.

    Đúng vậy, chúng nó phi thường an tĩnh hơn nữa cũng rất ổn định.

    Khi kim Nguyên lực hấp dẫn lẫn nhau, sự bén nhọn của kim Nguyên lực giảm xuống trên phạm vi lớn, chúng nó trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Hơn nữa làm cho hắn vui mừng không hiểu chính là, vết thương ở Bản mạng nguyên phủ của hắn đang từ từ chuyển biến tốt đẹp. Đẳng cấp của đống kim Nguyên lực như núi nam châm cao hơn rất nhiều so với Bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy, Ngải Huy không có biện pháp tiêu hóa chúng nó. Nhưng mà Bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy cực kì mẫn cảm với Kim nguyên lực, sự tinh thuần của Kim nguyên lực cao giai có lợi rất lớn cho hắn, vốn dĩ vết thương dày đặc bây giờ đã nhanh chóng khỏi hẳn.

    Ngải Huy có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Sự tình phát triển không giống với suy nghĩ của hắn.

    Vốn dĩ hắn có ý định thông qua sự cảm ứng giữa các kim Nguyên lực để dẫn đắt kim Nguyên lực hoàn thành tuần hoàn, từ đó thu được lực lượng nhất thời, có thể giúp cho mình thoát khốn.

    Bây giờ cái hi vọng này hoàn toàn tan tành.

    Thật sự là hắn đã tìm được biện pháp tăng cường cảm ứng, nhưng mà hắn không ngờ đến việc kim Nguyên lực lại sẽ giống như nam châm hút nhau thành một cục.

    Hắn biết rõ vấn đề từ đâu, đó là bởi số lượng kim Nguyên lực rất nhiều.

    Minh Tú sư tỷ có thể thông qua một cây kim Nguyên lực, khống chế một cây khác, nhưng mà nếu như số lượng kim Nguyên lực quá nhiều, Minh Tú sư tỷ cũng không có cách nào. Hơn nữa sự ảnh hưởng lẫn nhau của kim Nguyên lực trên tay Minh Tú sư tỷ cũng không có quá khoa trương như mình vậy.

    Ngải Huy âm thầm suy đoán, nguyên nhân hẳn là do Bản mạng nguyên phủ của mình.

    Hai cây kim Nguyên lực của Minh Tú sư tỷ đều là nằm bên ngoài cơ thể, vì vậy sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa các kim Nguyên lực bị suy yếu rất nhiều. Không đúng, Minh Tú sư tỷ như vậy mới là bình thường hơn nữa chính xác, ở Cảm Ứng tràng có ai giống như mình lại đi thử làm chuyện này?

    Khả năng khống chế nguyên lực của mình trong Bản mạng nguyên phủ là mạnh nhất. Rất có khả năng loại ảnh hưởng lẫn nhau giữa các kim Nguyên lực này ở bên trong Bản mạng nguyên phủ cũng trở nên mạnh mẽ rất nhiều.

    Đại khái suy đoán ra nguyên nhân, thế nhưng Ngải Huy không có chút vui vẻ nào.

    Nguyên lực trong Kim phong đang không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể hắn. Bây giờ bên trong Bản mạng nguyên phủ của hắn, "đám kim Nguyên lực" kia tựa như một khối nam châm thật lớn, sinh ra lực hút cường đại, nguyên lực tràn vào trong cơ thể căn bản không cần Ngải Huy thúc động, chúng nó đã rất nhanh gia nhập vào trong khối kim Nguyên lực kia.

    Theo kim Nguyên lực không ngừng gia nhập vào, đám kim Nguyên lực vốn rời rạc kia bắt đầu ép vào trung tâm. Đám kim nguyên lực trở nên càng thêm ngưng đọng, giống như từ một cái tuyết cầu rời rạc, bị đè ép thành quả banh khúc côn cầu cứng rắn chắc chắn.

    Số lượng kim Nguyên lực gia nhập vào thực sự quá nhiều.

    Đám kim Nguyên lực thu nhỏ lại kia vẫn không ngừng duy trì bành trướng, Ngải Huy nhìn thấy trong lòng run sợ. Mà bất luận hắn thúc dục Bản mạng nguyên phủ thế nào, đều không thể tiêu hóa hấp thu chút kim Nguyên lực nào.

    Chênh lệch giữa hai cái quá lớn, Bản mạng nguyên phủ của Ngải Huy vẫn chưa có năng lực hấp thu Kim nguyên lực đẳng cấp cao như vậy.

    Nhìn Bản mạng nguyên phủ của mình bị lấp đầy từng chút một, Ngải Huy rất hoài nghi nếu tiếp tục như vậy, nhất định thân thể của mình sẽ nổ tung mà chết, hơn nữa là Bản mạng nguyên phủ cũng bị trướng căng nổ mà chết.

    Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy may mắn chính là cục kim Nguyên lực bây giờ vẫn chưa có gây thương tổn gì.

    Mắt thấy Bản mạng nguyên phủ sắp bị nhét đầy, tâm Ngải Huy dần dần chìm xuống dưới. Kim Nguyên lực lúc trước, hắn còn có thể thúc dục được một hai, vậy nhưng cái cục kim Nguyên lực bây giờ này hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng chút nào. Vô luận hắn thúc đẩy Bản mạng nguyên phủ như thế nào thì nó vẫn sừng sững bất động.

    Phanh, hắn đập mạnh vào trên một bức tường, mình đang bay lên trên, làm sao lại đụng vào tường được?

    Sau một khắc, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ mừng như điên!

    Đỉnh tháp, bọn họ bị thổi đến đỉnh tháp!

    Quả nhiên, Kim phong ấn cố định hai người tại đỉnh tháp, Kim phong ở đây giống như dao cắt.

    Ngải Huy như hiện tại có thể nói chính là tuyệt địa trùng sinh (gặp được đường sống trong cõi chết), hắn bị Kim phong thổi cho hoàn toàn mở mắt không ra, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được gió thổi về phía nào. Đỉnh tháp có năm cái miệng gió, bọn họ có thể từ nơi ấy bò ra ngoài.

    Thể lực của hắn lúc này cũng đã khôi phục một ít.

    Hắn theo phương hướng cơn gió, dán sát trần đỉnh tháp rồi trượt sang bên cạnh từng chút một. Sức gió quá lớn, giống như có một cái đại thủ chưởng gắt gao ấn hắn lại.

    Đoan Mộc Hoàng Hôn sau lưng không có cảm giác, cả người đều là máu, Ngải Huy cũng không biết gã còn sống hay đã chết. Tên này là Mộc thuộc tính, kim khắc mộc, bị Kim phong tàn phá dữ dội lâu như vậy, không khác gì chịu một trận cực hình, dù cho sống cũng là nguyên khí đại thương.

    Vào thời điểm này hắn không còn sức để oán giận Đoan Mộc Hoàng Hôn, ngược lại là hi vọng Chạng Vạng đồng học có thể sống sót. Đây là tâm tính sau khi cùng chung đại nạn, còn những ý nghĩ gì khác đều bị ném lại đằng sau, hắn nghĩ đến có thể sống sót là tốt rồi.

    Cõng Chạng Vạng chết tiệt, Ngải Huy nỗ lực trượt về phía miệng gió.

    Một lát sau, hắn biết rõ phương hướng này là chính xác. Hắn đã không cần chính mình hoạt động, mà bị gió mạnh đẩy như trượt sang một bên.

    Càng gần miệng gió, sức gió càng mạnh nên mới xuất hiện tình huống như vậy.

    Ngải Huy bảo vệ đầu, cuộn mình thành một cục để tránh đầu bị đụng vào cạnh miệng gió, dù cho thân thể hắn mạnh mẽ, thế nhưng trong sức gió lớn như vậy, nếu bị đập vào cạnh miệng gió thì cũng rất nguy hiểm.

    Về phần Chạng Vạng đồng học, ngươi đành tự cầu phúc đi, trong lòng Ngải Huy thầm nói.

    Cuối cùng sắp đi ra rồi!

    Trong lòng Ngải Huy tràn ngập niềm vui sống sót qua tai nạn, tuy rằng hắn không thể mở mắt, những vẫn có thể cảm giác được trước mắt đang dần sáng lên.

    Điều này chứng tỏ hắn cách miệng gió càng ngày càng gần.

    Lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể, hắn giống như bị khí lưu cao tốc ép đi ra ngoài.

    Bành!

    Hắn cảm giác cánh tay đập vào thứ gì đó, cảm giác trước mắt chợt tối sầm.

    Ý nghĩ sau cùng trước khi hắn mất đi ý thức là

    —— không có xui xẻo vậy đi....
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Ngũ Hành Thiên
    Tác giả: Phương Tưởng
    Chương 75: Cố nhân

    Nhóm dịch: Chiến Thần
    Nguồn: bachngocsach

    Minh Tú lạc đường rồi.

    Đuổi theo ra khỏi thành không bao lâu, nàng liền mất phương hướng trong khu rừng bên ngoài. Từ nhỏ nàng lớn lên ở phường thêu, sinh hoạt thường ngày rất đơn thuần, ngoại trừ thỉnh thoảng đi trông nom việc buôn bán ở phường thêu một chút, cơ bản không có việc gì khác. Lão sư sủng ái nàng vô cùng, các loại chuyện như đi ra ngoài thu sổ sách đều có hộ vệ đi cùng.

    Nàng không có kinh nghiệm ở dã ngoại.

    Thế nhưng nàng không quá lo lắng, khu vực dã ngoại của Cảm Ứng tràng từ lâu đã bị càn quét vô số lần. Những dã thú hung mãnh có khả năng uy hiếp học viên, trải qua nhiều thế hệ mỗi cái viện nhiều lần bao vây tiêu trừ, bây giờ đã hoàn toàn không có tung tích.

    Theo đáng giá của nàng thì Cảm Ứng tràng là nơi an toàn nhất của Ngũ Hành Thiên, trên thực tế cũng là như vậy.

    Ngoại trừ chuyện các học viên khiêu chiến nhau và trận đấu ở đạo trường xuất hiện thương vong thì không có chuyện tồi tệ gì khác. Cảm Ứng tràng cổ vũ học viên cạnh tranh, trong lúc khiêu chiến và trận đấu xuất hiện thương vong ngoài ý muốn thì mỗi viện cũng sẽ không truy cứu. Một tình huống khác sẽ xuất hiện thương vong chính là nhiệm vụ của viện. Rất nhiều nhiệm vụ đều gặp nguy hiểm, nhưng mà Cảm Ứng tràng đồng dạng cổ vũ học viên nhận nhiều nhiệm vụ.

    Truyền thống của Cảm Ứng tràng xưa nay như thế, vốn dĩ Cảm Ứng tràng được thành lập lên từ trong khói thuốc súng, vì vậy chưa bao giờ lảng tránh nguy hiểm.

    Sự nguy hiểm ở tiền tuyến Man hoang vẫn chưa giải trừ thì Ngũ Hành Thiên cần chính là thiết huyết chiến sĩ, chứ không phải là những đóa hoa trong nhà ấm, Cảm Ứng tràng đã quên đi một điểm này.

    Rất nhiều truyền thống tại Cảm Ứng tràng đều tuân theo một điểm này.

    Anh Hoa phong xã chính là kết quả của cái truyền thống này, đưa binh sĩ đứng đầu tại tiền tuyến trở lại Cảm Ứng tràng, trở thành huấn luyện viên cho các học viên, đây là truyền thống đã có ngay từ ngày đầu thành lập Cảm Ứng tràng.

    Lý Duy cùng Chu Tiểu Hi coi việc đảm nhiệm huấn luyện viên tại Anh Hoa phong xã như là nghỉ phép, nhưng mà khi hai người nghe được cảnh báo, thói quen hình thành lâu dài làm bọn họ có phản ứng trước tiên.

    So với bọn họ, các phu tử phản ứng chậm chạp hơn nhiều.

    Khi hai người nhìn thấy cảnh vệ bị đánh hôn mê, biết được nghi phạm đã chạy thục mạng về phía hoang dã thì liền đuổi theo ra ngoài. Ra khỏi cửa thành, hai người liền phân chia hành động.

    Lý Duy mở Vân dực (cánh bằng mây) trên lưng ra.

    Vân dực xuất hiện sau khi Ngũ Hành Thiên thành lập. Các Thủy tu lấy mây trên Thải vân hương xuống, dùng phương pháp đặc thù luyện chế, hình thành Vân dực. Trước khi Vân dực xuất hiện, bầu trời là khu vực của hoang thú, với những hoang thú có thể phi hành kia, nhân loại không cách nào chống lại.

    Mãi đến khi Vân dực xuất hiện, nhân loại mới có thể lần nữa phân cao thấp với hoang thú trên bầu trời.

    Hiện nay Vân dực đã trở thành trang bị phi hành cá nhân phổ biến nhất có phạm vi ứng dụng rộng nhất. Đám mây ở Thải Vân Hương, trải qua nghìn năm phát triển, bây giờ các chủng loại đám mây có thể sản xuất ra cũng rất gia tăng, chân chính xứng đáng với danh xưng Thải Vân, các chủng loại Vân dực cũng theo đó trở nên vô cùng phong phú.

    Lúc đầu, chỉ có Thủy tu mới có thể sử dụng Vân dực, nhưng mà trải qua đời đời các Thủy tu không ngừng nỗ lực, phát triển rất nhiều chỗ thích hợp cho tất cả nguyên tu sử dụng Vân dực.

    Vân dực của Lý Duy có màu như đồng đỏ, hai cánh giang ra đến bảy mét, vân thân hiện ra dày đặc điểm điểm quang mang kim chúc, tên là 【 Đồng Cốt điểu 】, thích hợp cho kim tu sử dụng. Tốc độ của【 Đồng Cốt điểu 】cũng không nhanh, nhưng mà có thể chở được tải trọng rất lớn, Lý Duy đến từ 【 Binh Nhân bộ 】, toàn thân đồng da thiết cốt, rất nặng, Vân dực bình thường không cách nào mang hắn lên không trung.

    Hơn nữa bản thân【 Đồng cốt điểu 】có năng lực phòng hộ nhất định, không dễ hư hao trên chiến trường.

    Vân dực vỗ cánh, cuồng phong gào thét, thân thể của Lý Duy bay lên trời.

    Hắn lượn vòng trên bầu trời, ánh mắt giống như chim ưng, đảo qua rừng cây phía dưới. Nếu ở hoang dã, Lý Duy tuyệt đối không dám làm ra hành động trước mắt. Hắn am hiểu chiến đấu ở mặt đất, về phần chiến đấu trên bầu trời không phải là sở trường của hắn.

    Ở cảm Ứng tràng thì hắn không cần phải băn khoăn như vậy.

    Cũng không lâu lắm, hắn phát hiện một nữ tử. Nhớ tới cảnh vệ từng nói, có một nữ tử đang truy kích nghi phạm.

    Hắn vươn người, bay đến gần nữ tử, hạ xuống rồi tự giới thiệu: "Tại hạ Binh Nhân bộ Lý Duy, là huấn luyện viên của Anh Hoa phong xã ở Tùng Gian thành, xin chào cô nương."

    Minh Tú rất lễ phép đáp lễ: "Ta là Lục Minh Tú ở Ngọc Tú phường."

    Ngọc Tú phường Lục Minh Tú, trong lòng Lý Duy khẽ động, tỉ mỉ nhìn kỹ khuôn mặt Minh Tú, quả nhiên có phần quen thuộc, hắn vội vàng hỏi: "Quý huynh có phải là Lục Thần tiên sinh?"

    Minh Tú lộ ra vẻ vui mừng: "Lý huynh quen biết ca ca của ta sao?"

    Lý Duy không ngờ suy đoán của mình là thật, cũng không khỏi nhếch miệng cười: "Lục tiên sinh năm đó từng cứu mạng ta! Lần thụ thương đó, nghỉ tại chỗ của hắn cả tháng, nghe hắn nói Minh Tú tiểu thư đang tu luyện thêu, ta thấy tướng mạo Minh Tú tiểu thư rất giống Lục huynh, liền mạo muội hỏi, không nghĩ tới dĩ nhiên thực sự là Minh Tú tiểu thư. Minh Tú tiểu thư đang truy kích nghi phạm kia sao?"

    Minh Tú có chút buồn rầu: "Bị hắn chạy thoát rồi, cánh rừng quá lớn, vòng vo một cái ta liền lạc đường tìm không được phương hướng."

    "Minh Tú tiểu thư trở về thành trước đi, chuyện còn lại giao cho ta là được." Lý Duy nói.

    "Ta đi cùng Lý đại ca." Minh Tú lắc đầu, nói tiếp: "Lý đại ca gọi ta là Minh Tú đi, Minh Tú tiểu thư gì gì đó, nghe quá khách khí."

    Thấy thái độ nàng kiên quyết, Lý Duy không khuyên nữa, Cảm Ứng tràng vốn rất an toàn, hơn nữa nhìn đám cảnh vệ đều chỉ hôn mê, không có ai bị thương, càng giống một trò đùa dai hơn. Năm đó khi đi học, hắn cũng làm ra không ít chuyện trời đánh.

    Hắn ngược lại cảm thấy phía viện phản ứng hơi quá mức khẩn trương. Nhưng mà cũng không có biện pháp, ai bảo Tùng Gian viện thật vất vả mới có xu thế bay lên, phía viện cũng không muốn vì vậy mà bị ảnh hưởng.

    Huống hồ còn có mình tại đây.

    Lý Duy rất tự tin với thực lực của mình, muốn gấy bất lợi cho Minh Tú tiểu thư trước mặt hắn, đó là tuyệt đối không có khả năng.

    Ngược lại, việc Minh Tú tiểu thư bảo hắn gọi thẳng tên nàng, Lý Duy lại có chút do dự, Lục tiên sinh là một trong những người hắn kính trọng nhất.

    Minh Tú nhìn thấy Lý Duy do dự, dịu dàng nói: "Lý đại ca là bằng hữu của ca ca ta, tất nhiên là bằng hữu của Minh Tú, chẳng lẽ Lý đại ca không muốn kết giao với bằng hữu Minh Tú này?"

    Lý Duy vốn là là nam tử lỗi lạc, không thích nhiều lời, nghe vậy cởi mở cười nói: "Vậy ta đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

    Minh Tú cũng lộ ra nụ cười hài lòng, nhưng mà tiếp theo có chút khổ não: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

    Lý Duy nhìn thấy dáng tươi cười điềm tĩnh ôn nhu của Minh Tú, khiến hắn hơi hơi thất thần. Nhưng hắn rất nhanh kịp phản ứng lại, chuyển dời ánh mắt, bình thản nói: "Minh Tú đi theo ta."

    Đối với Lý Duy mà nói thì truy tung nơi hoang dã là chuyện thường ngày.

    Hắn nhanh chóng tìm được dấu vết, men theo dấu vết tiến lên.

    Đối với sự thành thạo lão luyện của Lý Duy, Minh Tú bội phục không ngừng: "Lý đại ca quá lợi hại rồi, rừng cây lớn như vậy mà ca cũng có thể tìm được."

    Lý Duy có phần xấu hổ: "Trình độ của ta chỉ có thể tính là bình thường, bên trong bộ của chúng ta có rất nhiều người giỏi hơn so với ta."

    Minh Tú nhìn thấy nam tử nhanh nhẹn dũng mãnh như thế lại lộ ra biểu tình thẹn thùng ngượng ngùng, cảm thấy vô cùng thú vị, làm cho nàng không khỏi cười khẽ.

    Thấy như vậy, mặt Lý Duy vụt đỏ bừng, chờ hắn ý thức được phản ứng của mình, lập tức hận không thể tìm ra cái khe đất chui vào. Để che giấu sự bối rối, hắn giả vờ trấn định, nhìn quanh mọi nơi, bỗng nhiên ồ lên một tiếng.

    "Lý đại ca có phát hiện gì sao?" Minh Tú mở to hai mắt.

    Lý Duy giải thích: "Đối phương đi tới Huyền Kim tháp rồi."

    Hắn rất quen thuộc với địa hình gần bên Huyền Kim tháp nên lập tức nhận ra được.

    "Vậy chúng ta đi nhanh!" Giọng Minh Tú có chút hào hứng, tính cách nàng dịu dàng, nhưng dù sao nàng cũng là tiểu cô nương, thường ngày đều ở trong phường thêu, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, vừa mới mẻ vừa hiếu kỳ.

    Lý Duy cũng bị sự hân hoan của Minh Tú ảnh hưởng, cười ha hả: "Đi, chúng ta đến đó xem là tên tiểu tử trời đánh nào đang làm trò quỷ!"
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.