FULL  Huyền Huyễn Người Đọc Sách Đại Ngụy - Thất Nguyệt Vị Thì

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 8: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trong phòng.

    Khi linh quang vừa chợt lóe lên trong não, Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một biện pháp.

    Điệu hổ ly sơn.

    Hiện giờ đại sự hàng đầu ở huyện Bình An là gì?

    Đó chính là đào phạm chạy tới từ phủ Nam Dự, hiện giờ phủ Nam Dự đã phái người đến bắt giữ đào phạm, huyện Bình An tự nhiên phải toàn lực phối hợp.

    Một khi để đào phạm chạy thoát, Huyện thái gia cũng không gánh nổi hậu quả.

    Cho nên mặc dù trong kho công văn thực sự có dị thuật, cũng không thể quan trọng hơn so với tên đào phạm này.

    Còn cách của Hứa Thanh Tiêu chính là truyền đi tin tức giả, chỉ có như vậy mới có thể lừa được người đi.

    Chỉ là nếu như bị phát hiện, kết cục cũng rất thảm.

    Nhẹ thì ba mươi trượng hình, nặng thì coi như thông đồng với địch, phải vào đại lao.

    Nhưng chuyện đến nước này, Hứa Thanh Tiêu còn lo lắng phạt hay không phạt gì đó sao.

    Có thể sống sót hay không vẫn còn là một ẩn số, lo lắng nhiều như vậy chỉ vô ích mà thôi.

    Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu định lập tức xuất phát.

    Nhưng Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng lắc đầu.

    "Không được, nếu đi như vậy sẽ hơi đường đột, phải tìm một lý do thích hợp."

    Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên nhận ra bản thân đột ngột đến đó như vậy, dễ dàng khiến người nghi hoặc, lỡ như bị Trần bộ khoái để ý, vậy thì chẳng phải phiền toái rồi sao?

    Suy tư một phen, Hứa Thanh Tiêu nảy ra chủ ý.

    Hắn phải diễn một màn khổ nhục kế.

    Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến giờ Thìn.

    Huyện nha huyện Bình An.

    Ánh nắng chói chang chiếu vào giữa huyện nha, bởi vì sự kiện đào phạm, sai dịch trong huyện nha cẩn thận nghiêm ngặt hơn mọi khi rất nhiều.

    Dù sao cũng đang trong thời điểm mấu chốt, nếu phạm phải một chút sai lầm thôi, sự tình sẽ không đơn giản như việc rơi đầu đâu.

    Vị trí của kho công văn chính là kế bên huyện nha.

    Cũng vào lúc này, bóng người của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện bên ngoài của kho công văn.

    Cả người hắn ướt sũng, hàn khí từ trong cơ thể khuếch tán ra ngoài, mặt trời trên cao vẫn tỏa ra sức nóng khiến người ta khó chịu.

    "Ai?"

    "Là Thanh Tiêu."

    "Thanh Tiêu, ngươi làm sao vậy?"

    Khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, đám thủ vệ kho công văn lần lượt tỏ ra khẩn trương, nhưng sau khi thấy người đến là Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng âm thầm thở phào.

    Trần bộ khoái là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tiều tụy như thế, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn.

    "Trần đại ca, đã xảy ra chuyện rồi, ta tự biết bản thân chỉ còn đường chết, tính chọn cho mình một chỗ phong thủy bảo địa, không ngờ đi đến đỉnh núi cách đây khoảng mười dặm về hướng bắc lại thấy tên đào phạm hôm đó."

    "Ta bất cẩn bị hắn phát hiện, nhưng may mà hình như người này cũng bị thương thế nghiêm trọng, không đuổi theo ta, chỉ là ta nhất thời hoảng hốt, hàn khí trong cơ thể bị đẩy ra rồi, chắc là không còn sống được lâu."

    "Trần đại ca, ngươi mau dẫn người đi điều tra, tặc tử kia phỏng chừng chưa trốn đi xa, nếu có thể bắt sống hắn, cũng là một đại công, cũng có thể báo thù cho ta."

    Lúc Hứa Thanh Tiêu nói chuyện có chút run rẩy, hàn khí trên người hắn bức người, thậm chí còn đọng lại thành sương, nhỏ giọt trên mặt đất.

    Đây là khổ nhục kế của Hứa Thanh Tiêu.

    Vì để thành công thực hiện kế điệu hổ ly sơn, Hứa Thanh Tiêu không ngừng ra sức ép hàn khí trong cơ thể, để nó tùy ý tỏa ra bên ngoài.

    Chỉ là điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, sau khi hàn khí ra khỏi cơ thể lại có ảnh hưởng to lớn như thế.

    Giờ khắc này, cả người Hứa Thanh Tiêu cứng đờ, cứ như vừa ở trong hầm băng ba ngày ba đêm liên tục.

    Nếu nói lúc trước Triệu đại phu phán đoán sinh mệnh của bản thân chỉ còn có thể kéo dài được mười hai canh giờ, Hứa Thanh Tiêu cảm giác mình nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm hai canh giờ.

    "Cái gì? Đào phạm ở đỉnh núi hướng Bắc?"

    Trần bộ khoái có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Hứa Thanh Tiêu đánh bậy đánh bạ, thế mà lại phát hiện được tung tích đào phạm.

    Hơn nữa nghĩ đến việc cấp trên từng dặn dò, đào phạm này từng tu luyện dị thuật, lâm vào phản phệ, cho nên thương thế rất nặng.

    Có thể nói tìm được tung tích đào phạm, về cơ bản sẽ có thể bắt được hắn.

    Nếu có thể bắt được loại đào phạm này, đối với hắn mà nói đây là công lao vô cùng to lớn, thậm chí nhờ vào công lao này mà hắn có thể vào phủ Nam Dự làm việc?

    Tưởng tượng đến đấy, Trần bộ khoái hai mắt sáng rỡ.

    "Trần đại ca, ngươi nhất định phải thay ta báo thù, thương thế của tặc tử kia rất nặng, hắn thấy ta, lại không đả thương ta, hiển nhiên là thương thế nghiêm trọng."

    Hứa Thanh Tiêu thấy Trần bộ khoái còn do dự không thể ra quyết định, lập tức không kiềm được tiếp tục bịa thêm chuyện, ý đồ dẫn dụ Trần bộ khoái.

    Quả thật sau khi nghe được lời nói của Hứa Thanh Tiêu, Trần bộ khoái không kìm nén được nữa.

    "Được, Thanh Tiêu lão đệ, ngươi về nha môn nghỉ dưỡng cho khỏe, ca ca nhất định sẽ thay ngươi báo thù."

    Trần bộ khoái mở miệng, sau đó nhìn mọi người nói: "Để lại hai người trông coi kho công văn, phái thêm hai người đến nha môn, báo cáo tung tích của đào phạm, những người còn lại đi theo ta."

    Trần bộ khoái có chút kích động.

    Đào phạm chạy thoát từ phủ Nam Dự, trước mắt chính là trọng phạm, một khi bắt được hắn chính là công lao ngũ đẳng.

    Theo luật lệ Đại Ngụy, công lao phân ra ngũ đẳng (năm cấp bậc), thăng quan tiến chức dựa vào công trạng, một công trạng ngũ đẳng, đủ khả năng để hắn ngồi lên vị trí đứng đầu bộ khoái huyện Bình An.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 9: Điệu Hổ Ly Sơn, Kim Ô Tôi Thể Thuật (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Đương nhiên hắn cũng không ngốc, không thể một mình đi qua đó, mang theo vài huynh đệ cùng điều tra, nếu thật sự phát hiện đào phạm, cũng sẽ không trực tiếp ra tay vì tuy rằng thăng chức quan tốt thật đấy, nhưng cũng phải còn mạng để hưởng.

    "Trần đại ca, ngươi mau mau đi, đừng để ý ta, nếu cứ kéo dài thời gian, tặc tử sẽ chạy mất đó."

    Hứa Thanh Tiêu nói Trần bộ khoái nhanh chóng đi đi, không cần lo cho hắn, dù sao nếu mình về nha môn nghỉ ngơi, vậy kế điệu hổ ly sơn do mình dày công thiết lập sẽ thành công toi rồi.

    "Được!"

    Trần bộ khoái cũng cân nhắc lợi hại trong đó, hắn không nhiều lời, mang theo mấy chục người rời đi.

    Lúc này, trong kho công văn chỉ còn lại hai người.

    "Thanh Tiêu huynh đệ, đi, ta đưa ngươi về nha môn nghỉ ngơi."

    Hai người dìu Hứa Thanh Tiêu, dự tính đưa hắn về nha môn nghỉ ngơi.

    Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu nói: "Không cần, tìm đại một chỗ nào đó cho ta là được rồi, ta không đi nổi nữa rồi, nếu chết ở trong nha môn, cũng khiến người khác chê phiền phức, chi bằng bỏ ta vào kho công văn đi."

    Hứa Thanh Tiêu vội vàng cự tuyệt, bảo hai người tùy tiện tìm một chỗ cho bản thân.

    Lập tức hai người liếc nhìn nhau.

    Quả thật cả người Hứa Thanh Tiêu tỏa ra hàn khí bức người, âm khí đọng lại thành nước, thoạt nhìn trông có vẻ suy yếu cực độ, khiến người ta có cảm giác hắn có thể ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.

    Nếu đưa về nha môn, chết thật thì cũng phiền toái, dù sao chết trong nha môn sẽ được coi như hi sinh vì nhiệm vụ, đến lúc đó tiền bồi thường sẽ rất nhiều, đồng thời gây ảnh hưởng không tốt.

    Huyện lão gia nhắm chừng cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy, chi bằng bỏ vào trong kho công văn, nếu chết thật, sau này hạ táng đàng hoàng là được.

    Nghĩ đến đây, hai người gật đầu, tiếp theo một trái một phải nâng Hứa Thanh Tiêu đi vào trong kho công văn.

    Kho công văn của huyện Bình An cũng không lớn lắm.

    Hứa Thanh Tiêu được hai người dìu vào kho công văn.

    Trong kho có mấy chục kệ sách, bên trên hiển nhiên cũng bày một số hồ sơ.

    "Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì ngươi kêu một tiếng là được, chúng ta nghe thấy sẽ tiến vào."

    "Đúng vậy, có chuyện gì cứ kêu một tiếng để chúng ta nghe thấy."

    Hai người mở miệng, chỉ vì hàn khí trên người Hứa Thanh Tiêu bức người quá mức, dẫn tới hai người cảm thấy lạnh lẽo, việc này nếu là bình thường, bọn họ cũng không để bụng cái gì, nhưng dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng đang trúng hàn độc.

    Nếu xui xui bản thân mình cũng nhiễm… bọn họ không hề muốn tặng không đầu người.

    "Được, làm phiền hai vị huynh đệ."

    Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, tất nhiên là hắn cầu còn không được.

    Đợi hai người đi rồi, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi phun ra một ngụm hàn khí, sau đó lên dây cót tinh thần, cố gắng hết sức ổn định khí mạch trong cơ thể, sau đó lập tức đứng dậy, bắt đầu lật xem hồ sơ.

    Hắn không có bao nhiêu thời gian, đi bộ mười dặm về hướng bắc, dựa theo sức chân của đám người Trần bộ khoái, cả đi và về tốn nhiều nhất ba khắc, dù sao cũng là võ giả đã nhập phẩm, tốc độ đi bộ khẳng định rất nhanh.

    Nhưng mà cộng thêm chút thời gian đi gọi người và điều tra, thời gian của mình nhiều nhất chỉ còn năm khắc, một khắc bằng mười lăm phút, nói cách khác bản thân chỉ còn thời gian bảy mươi lăm phút.

    Nếu như trong khoảng thời gian này không thể tìm được, vậy thì phiền phức rồi.

    Từng tập hồ sơ nhanh chóng bị Hứa Thanh Tiêu lật mở, tốc độ của cực nhanh, chỉ cần nhìn thấy hồ sơ liền trực tiếp lướt qua, mục đích của hắn là dị thuật.

    Mười lăm phút sau.

    Hứa Thanh Tiêu buông hồ sơ trong tay, hắn lắc đầu lẩm bẩm.

    "Không thể tìm kiếm như thế này, kệ sách này ba bốn mươi tầng, tìm từng cái một, đừng nói là năm khắc, cho dù là năm canh giờ cũng khó có thể tìm được."

    "Thứ đồ dị thuật này, hiển nhiên không thể nào đặt trên hồ sơ công văn, theo lý nên được đặt riêng."

    Hứa Thanh Tiêu có chút nóng vội, nhất thời hồ đồ.

    Sau khi suy nghĩ kỹ điều này, Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục tìm kiếm trên kệ sách nữa, mà đi vào bên trong, nhìn xem có vị trí nào được sắp xếp để riêng một chỗ, hoặc là tìm kiếm ngăn tủ.

    Đồ vật quan trọng như dị thuật, khẳng định không thể đặt trên kệ sách.

    Nhật định là đặt ở ngăn tủ, hoặc là chỗ nào đó tương đối khuất.

    Dựa theo suy nghĩ này, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc tìm kiếm.

    Lại thêm mười lăm phút trôi qua, vẫn không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào, hắn mở ra toàn bộ ngăn tủ, vẫn không tìm được dị thuật.

    Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề sốt ruột, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

    "Không ở bên trong kệ sách, cũng không ở trong ngăn tủ, căn phòng này cũng chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ giấu trong góc nào đấy?"

    Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.

    Cứ cắm đầu tìm kiếm khẳng định là cách tệ nhất, muốn tìm được đồ vật trong thời gian ngắn, nhất định phải dùng suy luận.

    Từ từ!

    Ngay trong tích tắc này, Hứa Thanh Tiêu dường như nghĩ ra cái gì đó, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía nóc nhà.

    Xà nhà được thiết kế tứ hoành bát tung xuất hiện ở trong mắt, một chiếc hộp nhanh chóng xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.

    "Quả nhiên."

    Hứa Thanh Tiêu hơi gượng cười mếu, sao người cổ đại cứ thích để đồ vật quan trọng trên xà nhà thế nhỉ?

    Nhưng cũng không hề có bất kỳ sự do dự nào, Hứa Thanh Tiêu kéo một cái ghế đến, bước lên trên ghế, rồi sau đó áp chế hàn khí trong cơ thể, ra sức bật nhảy lên.

    Mặt đất cách xà nhà ước chừng hai trượng, ghế cũng tầm khoảng nửa thước, muốn nhảy lên xà nhà trên cơ bản là không có khả năng.
     
Thread Status:
Not open for further replies.