Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 126: Binh đến thì tướng chặn, tiểu nha đầu ra tay! Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Không cần phải nhắc, lúc năm bức tường bị đập bể thì Tần Nhược cũng đã ngừng liên kết với nguyên tố nước trong chúng rồi, đồng thời cũng bố trí ra một khoảng nguyên tố nước mỏng manh từ trên mặt đất phụ cận. Tiếp đó: “Băng!” Vùng nguyên tố nước với bán kính 5 mét của Tần Nhược cấp tốc ngưng lại thành một khoảng băng trải chung quanh Tần Nhược. Điều khẩn cấp nhất hiện giờ là đối phó với sự tấn công của năm tên chiến sĩ bậc bốn đằng kia. Dù sao thì Thủ Lĩnh Goblin cũng đã chỉ huy bầy goblin của nó tạm thời khống chế được cục diện rồi. Không có sự giúp đỡ của mục sư, mười mấy tên nguyên tố sư kia đã bị đè ép đến không bận tâm đến bên này nổi - cho dù thứ họ đối mặt chỉ là một con BOSS tương đương với BOSS bậc ba dạng tinh anh mà thôi, nhưng trí tuệ của Thủ Lĩnh Goblin phải cao hơn dạng BOSS đó rất nhiều, trong cuộc chiến cần chỉ huy số đông như thế này, chiến lực của nó phải mạnh hơn BOSS bậc ba dạng tinh anh rất nhiều. Bởi vậy, con Thủ Lĩnh Goblin này tạm thời không cần Tần Nhược phải lo lắng giúp đỡ. Còn phần năm tên chiến sĩ đang xông lại kia thì phiền phức hơn. Mặc dù từ quá trình chiến đấu với BOSS lúc nãy của họ, Tần Nhược đã lờ mờ đoán được hai tên có trang bị chữ vàng ở trong số họ chỉ là người chơi bình thường mà thôi, thậm chí kỹ xảo còn kém hơn cả Vương Đạt nữa (trang bị chữ vàng của họ hẳn cũng là dạng thấp kém), nhưng năm người thì không phải là số lượng mà Tần Nhược, Vương Đạt và MM Hoa Tiễn có thể thoải mái đối phó được. Huống chi, ngoài mười mét kia còn có một tên đạo tặc đang rình mò nữa. Điều hiện giờ họ có thể làm chỉ là cố gắng kéo dài thời gian, bảo vệ tốt bản thân để chờ quân tiếp viện mà thôi. Ngay chính lúc này! “A!” Lại một tiếng kêu thảm vang lên, tên cung tiễn thủ bên kia dưới tính huống bị goblin vây quanh, lại đứng trong khu vực có đá rơi, rốt cục sau khi uống được mấy bình thuốc cũng rơi vào trạng thái choáng váng, chịu hết nổi ngã xuống đất bỏ mạng. Trong khu vực này, bên ấy chỉ còn lại năm tên chiến sĩ và mười ba tên nguyên tố sư, cùng với một tên đạo tặc cuối cùng. Lại mất thêm một tên đồng bọn nữa, chuyện này càng kích thích đám chiến sĩ hơn. Sau một tiếng rống giận, mấy tên cùng bật khả năng cuồng hóa lên, hai mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí lao tới! Chuyện này cũng không trách được, bởi vì BOSS còn chưa chết mà bên mình đã bị hại chết bảy người rồi, ngay cả mục sư cũng toàn bộ chết rồi, không biết có còn hồi sinh được nữa hay không, nếu họ còn không quyết tâm giết chết Tần Nhược thì đến khi các trạng thái do mục sư tăng thêm hết thời gian, tình hình của họ sẽ càng trở nên tệ hại... Nghĩ đến đấy, họ lại càng hối hận hơn: vì sao lúc bắt đầu mình không xử lý tên nhãi này trước chứ - nếu mình biết tên nhãi này quái quỷ như vậy. “Các cậu đi đối phó với tên cuồng chiến kia, tên khống nước cứ để tôi!” Kẻ lên tiếng chính là một trong hai tên chiến sĩ có trang bị chữ vàng. Cặp mắt y trợn trừng nhìn Tần Nhược chằm chằm, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Đối mặt với những kẻ địch khí thế dào dạt này, Tần Nhược vẫn không hoảng không vội, hắn khống chế một luồng nguyên tố nước chữa trị Thủy Chi Kết Giới bên ngoài cơ thể, đồng thời cũng nhanh chóng ngưng kết ra một tấm chắn nước cộng với một bức tường băng. Tần Nhược còn có thể bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là Vương Đạt và MM Hoa Tiễn cũng như thế. Nhìn năm người kia xông đến, Vương Đạt khẩn trương liếm bờ môi khô ráp của mình, y nắm thanh kiếm trong tay thật chặt, sau đó thấp giọng nói: “Tôi chống lại hai tên, hẳn... không có vấn đề gì.” Nói thật, trước đó y không thể ngờ được vài hành động quấy rối tưởng như giản đơn của Tần Nhược sẽ ép cho đối phương phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, lại càng không thể ngờ được rằng đối phương lại nhanh chóng quyết tâm giết chết Tần Nhược đến như vậy. Y uống một bình thuốc ma lực vào rồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy có chút áp lực, dù sao thì chống đỡ với hai tên chiến sĩ ngang bậc với mình, cũng là một chuyện rất khó khăn. Lúc này, thanh âm của MM Hoa Tiễn truyền tới: “Em có thể dắt được hai tên đi, còn lại hai anh lo nhé.” Dứt lời, Tần Nhược đã thấy thân hình mờ ảo của MM Hoa Tiễn nhanh chóng bắn về phía năm tên chiến sĩ kia, sau đó tạt ngang qua bên cạnh họ. Hành động của cô bé nhanh mà mạnh mẽ vô cùng, thật không giống với thân hình mảnh mai của cô chút nào. Bên kia đã không còn cung tiễn thủ nữa, cho nên cũng không phát giác được sự tồn tại của MM Hoa Tiễn, thành ra bị đánh trúng, hai tiếng hô vừa đau đớn vừa giận dữ vang lên: “Mẹ! Là con nhãi đạo tặc kia!” “Nhanh bắt lấy nó, đừng để cho nó chạy!” “Tao phải giết nó!” Nhìn thấy MM Hoa Tiễn chủ động tấn công bọn mình, mấy tên chiến sĩ nọ không bị đánh trúng tuy tức giận nhưng cũng có chút hưng phấn trong lòng, thế là lập tức coi cô bé thành một con mồi, chia hai tên ra đuổi theo cô bé ngay! Nhưng, hai tên bị đánh lén thì lại không hưng phấn nổi, bởi vì sau khi bị đánh lén thì nhất thời họ phải uống thuốc chữa thương vào liền - ngay lúc họ được hệ thống thông báo đã bị MM Hoa Tiễn ác ý tấn công, họ cũng nhận được thông báo rằng đã bị trúng độc! Nhận 200 điểm tổn thương, trúng kịch độc, mỗi giây mất 50 điểm HP, liên tục trong thời gian 30 giây; trong thời gian đó, lực tấn công hạ 10%, lực phòng ngự hạ 10%, tốc độ di động hạ 20%. Tốc độ đã bị hạn chế rồi, trong lòng hai tên chiến sĩ ấy đắng lắm. Với cái tốc độ này, làm sao đuổi theo con bé kia nổi? Hơn nữa, con bé này là dạng người gì vậy chứ, trên vũ khí vậy mà có kèm theo thuộc tính kịch độc vậy? Mà, thuốc giải độc loại dùng một lần thì lại là thứ mà người chơi bình thường khó lòng dùng nổi... Một bên uống thuốc, một bên hai người cùng đuổi theo MM Hoa Tiễn đến bên ngoài hầm mỏ. Dưới trạng thái này, họ không thể không dựa theo kế hoạch của Tần Nhược được, bởi vì để cho con bé đạo tặc này tiếp tục rình mò thì cả năm người bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm mất! Có điều, họ cũng tin rằng ba người còn lại sẽ không thể nào không đối phó được với một tên kiếm sĩ bậc bốn và một tên khống nước bậc ba. Phải, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhìn thấy cô bé Tiểu Ác Ma đã dắt hai tên chiến sĩ chạy xa, Tần Nhược và Vương Đạt đều cảm thấy thoải mái hơn - chỉ còn lại ba người, vậy dễ hơn nhiều lắm. Ngay chính lúc này... “Oạch!” Một trong số ba tên chiến sĩ bên kia đang chạy đi thì giẫm phải tầng băng trông không có gì đặc biệt của Tần Nhược, thế là không chống cự nổi trượt chân một cái, “á” lên một tiếng rồi ngã oạch xuống, chổng vó lên trời. Tần Nhược nhìn mà trong lòng thầm cười không thôi, đây là cái bẫy mà hắn đã tạo ra để kéo dài thời gian, hạn chế tốc độ di động của đối thủ - chạy trên mặt băng mà không bị ngã thì mới là lạ đó, nghề chiến sĩ không có thể trọng nặng được như của nghề cuồng chiến. “Mẹ nó, thứ này quỷ quái quá!” Tên kiếm sĩ nọ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ lồm cồm bò dậy, sau đó gấp giọng cảnh báo với đồng bọn. Đáng tiếc, lời cảnh báo của y có chút thừa, bởi vì nhìn thấy y đột nhiên ngã xuống, hai tên còn lại đã dừng ở ngoài vùng phủ băng rồi. Ánh mắt hai tên này cùng đảo qua đảo lại giữa Tần Nhược, Vương Đạt và mặt băng, có vẻ như khí thế ào ạt xông lên giết Tần Nhược đã bị dập tắt mất rồi. “Chuyện quỷ quái vẫn còn chưa xong đâu.” Tần Nhược thầm cười lạnh trong lòng, sau đó tiếp tục việc khống chế nguyên tố của mình. Hắn nhanh chóng dựng lên hai bức tường nước trong suốt bên cạnh. Đứng sau những bức tường này, hắn vẫn có thể trông thấy rõ ràng hành động của ba người kia. Cây gậy Bạo Tuyết trong tay hắn chỉ ra, bức tường băng mà hắn ngưng tụ lúc trước tức thì bay tới, tách hai tên chiến sĩ ra. “Coi chừng!” “Đánh vỡ băng trên mặt đất đi!” Đột nhiên bị ngăn trở tầm mắt, ba tên chiến sĩ bên kia kinh hãi cực kỳ, mà tên kiếm sĩ lập tức gấp gáp hô lên, bảo tên cuồng chiến trong nhóm phá vỡ lớp băng trên mặt đất. Có thứ này ở đây, y cứ cảm thấy như trước mặt là một khu địa lôi vậy. “Hây a!” Tên chiến sĩ cuồng nọ hô lên một tiếng, sau đó ra tay. Chỉ thấy y nắm lấy vũ khí nhảy bật lên không, từ trên không trung tạo thành một âm thanh như tiếng sét đánh, sau đó nện vũ xuống mặt đất phía trước Tần Nhược! “Ầm!!!” Một tiếng động lớn vang lên, cả thảy khu vực này bị rung nhẹ dưới đòn đánh mãnh liệt đó. Mặt đất xuất hiện những vết rạn dày đặc ra, rồi từ trong đó, nham thạch nóng bỏng phun ra! Kỹ năng này Tần Nhược đã trông thấy Lục Tâm sử dụng rất nhiều lần rồi, đây là một kỹ năng tấn công quần thể cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Lục Tâm sử dụng thì lại không màu mè như tên này, mà cũng không vô dụng như y nữa, một kỹ năng quần thể bậc bốn mà lại chỉ sử dụng để đối phó với một lớp băng quá bình thường, thật là xa xỉ quá. Có điều đối với mấy người kia, đòn đánh này lại cực kỳ thành công! Kèm theo sự rạn nứt của mặt đất, lớp băng trước mặt họ cũng triệt để vỡ vụn, sau đó tan chảy. Mà điều khiến họ vui nhất chính là, đòn đánh này không ngờ lan được tới cả tên khống nước bậc ba kia - cho dù tên ấy đã nâng bức tường băng của hắn lên để tránh đi đòn này. Nhận được lời cảnh báo đã ác ý tấn công Tần Nhược, sắc mặt tên chiến sĩ vừa ra tay tên là Khảm Nhĩ Phạ Thùy (Tao Chém Mày Tao Sợ Ai) kia chợt trắng bách! Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vương Đạt đang ào ào xông qua đây với một vẻ mặt rất chi là nham hiểm. “Tổ cha chúng mày!” Tên cuồng chiến đáng thương này thầm mắng to trong lòng, sau đó lui ra sau. Hóa ra là khi y nện kỹ năng Lôi Đình Liệt Trảm xuống, Vương Đạt vốn đang ở bên ngoài phạm vi lại chợt giẫm chân vào trong, thế là đòn đánh ‘vô cùng thành công’ ấy đã lấy mất đi mấy trăm HP của Tần Nhược và Vương Đạt, nhưng cũng khiến Vương Đạt có một cơ hội đường đường chính chính đánh chết y... *** Khảm Nhĩ Phạ Thùy: Tao Chém Mày Tao Sợ Ai
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 127: Nhiều người thì giỏi lắm à? Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc “Bị Khảm Nhĩ Phạ Thùy ác ý tấn công, chịu 437 thương tổn, tiến vào trạng thái phản kích hợp pháp với Khảm Nhĩ Phạ Thùy, duy trì trong 180 giây.” Lời nhắc của hệ thống khiến Tần Nhược phải thầm hãi trong lòng. 437 điểm thương tổn? Mình mới chỉ có 520 điểm HP thôi, nguy hiểm thật! Đậu xanh, tính lầm rồi. Vốn những chiến sĩ cuồng bạo bình thường cấp 40 cho dù có tiến vào trạng thái cuồng hóa thì lực tấn công của Lôi Đình Liệt Trảm cũng chỉ dao động chừng 180 đến 250 mà thôi, áng chừng thương tổn sau cùng là 450 đến 625; với lực phòng ngự 60 ~ 78 của mình, cộng với Thủy Chi Kết Giới thì hoàn toàn có thể chống cự với đòn đánh đó một cách thoải mái. Nào ngờ lực tấn công của tên kia lại biến thái đến mức suýt chút nữa đã giết mình như thế này... Hiện giờ nghĩ lại, Tần Nhược toát cả mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi đối phương không phải dùng kỹ năng quần thể, nếu trước khi đến hắn không mang trang bị chữ tím vào, đồng thời còn chưa bật Thủy Chi Kết Giới thì lượt sát thương thứ nhất của Lôi Đình Liệt Trảm đã có thể lấy cái mạng của hắn rồi. Choáng, thật là quên mất những trạng thái được tăng thêm trên người tên kia rồi! Mấy tên mục sư dù đã chết hết, nhưng trạng thái họ tăng thêm cho đám chiến sĩ lại vẫn còn chưa mất đi, mà các phép tăng trạng thái cao cấp thì ít nhất có thể tăng được 100 điểm... Nghĩ đến đây, Tần Nhược lại thêm hãi trong lòng, bèn hớt hải lui về sau, đồng thời cũng nốc một bình thuốc chữa thương cỡ trung vào... Thật là đáng chết! Trạng thái trên người đối phương vẫn còn chưa biến mất, Vương Đạt ứng phó rất khó khăn. Sao Khủng Long Pháp Sư còn chưa tới nữa, ít nhất cũng phải phái mấy tên nào chạy nhanh đi tới trước giúp đỡ chứ? Tần Nhược một bên thầm mắng trong lòng, một bên lại không dám có chút trì hoãn biến hai bức tường nước của mình thành tường băng, thả cho rơi xuống đất ngay, mưu đồ dùng phương pháp cũ này để chơi trốn tìm với bên kia một chút, kéo dài thời gian. Đối phương liếc qua là biết tỏng mưu đồ của Tần Nhược, bèn lập tức đánh bể hai bức tường! “Hắn còn muốn kéo dài thời gian à? Nhanh xử lý hắn ngay, tên này tôi vẫn còn đối phó được!” Người mở miệng nói chuyện chính là kẻ vừa ‘ác ý’ tấn công Vương Đạt - Khảm Nhĩ Phạ Thùy. “Hừ!” Tần Nhược cười lạnh một tiếng, thừa dịp hai tên chiến sĩ bên kia vừa phá xong tường băng thì thò tay vào trong ba lô, giũ ra: “Băng Mâu!” Một cây mâu băng lóng lánh lập tức xuất hiện giữa không trung. Cây mâu này dài hơn hai mét, phát ra hơi lạnh kinh người. Nó nhắm chặt Khảm Nhĩ Phạ Thùy, sau đó bắt lấy thời cơ khi Vương Đạt vừa tấn công tới thì bắn vút ra như thể một mũi tên rời cung! Kế hoạch tấn công này trước đó Tần Nhược và Vương Đạt chưa từng thương lượng với nhau, nhưng dựa vào trực giác chiến đấu hơn người, Tần Nhược vẫn nhanh chóng lập ra được một kế hoạch để tập trung giết chết một người, nhằm suy yếu sự uy hiếp, bởi vì cho dù với khả năng khống chế của hắn, cũng không có khả năng cùng một lúc đối phó với hai tên chiến sĩ bậc bốn được. Vương Đạt không làm hắn thất vọng, ngay khi cây mâu băng của Tần Nhược xuyên thủng thân thể Khảm Nhĩ Phạ Thùy, Vương Đạt đã lướt thật nhẹ nhàng qua, áp sát kẻ địch, sau đó thanh kiếm trong tay mang theo tiếng gió rít và sấm nổ, liên miên tấn công! Phong Lôi Ngũ Thức! Trảm thứ nhất! Thân hình Khảm Nhĩ Phạ Thùy nghiêng sang một bên, nơi đầu vai hiện lên một vết chém cháy xém, da khét thịt chín. Không chờ cho y kịp phản ứng, Vương Đạt đã lật cổ tay, điều khiển nguyên tố gió trợ giúp, thanh kiếm trong tay nhẹ nhàng men về đường cũ. Giữa ánh sáng chói mắt, thanh kiếm này dùng tốc độ nhanh hơn nhát chém vừa rồi, tạo nên một vết chém trên bụng của Khảm Nhĩ Phạ Thùy, chiêu này tựa như một cây roi sét quất qua - trảm thứ hai! Tốc độ của Vương Đạt càng lúc càng nhanh hơn, sau trảm thứ hai, cả người y xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ngược chiều kim đồng hồ, thanh kiếm trong tay vút qua, lóe lên ánh sáng màu tím... Trảm thứ ba! Trảm thứ tư! Trảm thứ năm! Liên tục ba tia sáng màu tím lóe lên, mang theo tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, toàn bộ trúng hết vào người của Khảm Nhĩ Phạ Thùy. Sau trảm cuối cùng, hai chân Khảm Nhĩ Phạ Thùy mềm nhũn, thân thể tựa như một cây cột khuỵu xuống mặt đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm về phía trước, rồi ngã... Chết! Ngay khi Vương Đạt triển khai Phong Lôi Ngũ Thức chém Khảm Nhĩ Phạ Thùy, Tần Nhược cũng bắt đầu chính diện chống lại hai tên chiến sĩ bậc bốn trước mặt mình - một kiếm sĩ đại địa, và một cuồng chiến cự linh. Lần này, Tần Nhược không dám lấy thân thể của mình đi mạo hiểm nữa, có quỷ mới biết họ có thể một đao chết mình tức thì hay không đấy. Hắn chỉ có thể cố gắng dùng khả năng khống chế nguyên tố nước để cản trở họ. “Nổ!” Một tiếng động lớn vang lên, một khối băng nọ ngưng kết trên người tên cuồng chiến cự linh nổ bùng, những mảnh băng sắc lẻm bắn ra tứ tung, vừa cướp đi tầm nhìn của đối phương, cũng vừa bao phủ luôn cả thân hình của Tần Nhược... Ánh mắt đã bị cản trở, Tần Nhược chắc hai tên chiến sĩ kia sẽ không dám tùy ý hành đông, cho nên bứt ra, thay đổi nơi đứng của mình, sau đó một bên thì lấy một số nguyên tố nước từ những giọt nước rỉ qua kẽ hang, một bên lại theo dõi tình hình chiến đấu của Vương Đạt. Tên cuồng chiến bên kia chết thật quá nhanh! Vương Đạt vừa rảnh tay là lập tức lao qua bên này ngay. Nhìn thấy thế, Tần Nhược thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng ngưng tụ năm mũi tên băng, xuyên qua màn sương dày đặc bắn về phía tên kiếm sĩ đại địa. Trang bị của tên này hơi chút kém hơn một chút so với tên cuồng chiến cự linh, mặt khác, cấp của y cũng mới chỉ 40 thôi, thuộc dạng khá dễ đối phó; nhưng điều Tần Nhược vạn vạn lần không ngờ chính là, đối tượng mà Tần Nhược cho rằng ‘dễ đối phó’ này, khi va chạm với Vương Đạt, lại đánh cho Vương Đạt văng ngược trở lại! Đồng thời với lúc này, bốn tên nguyên tố sư bên kia cũng gần như cùng một lúc dẹp sạch được lũ goblin vây quanh, chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của Thủ Lĩnh Goblin một cách chật vật... “Mau lui lại, anh Đạt!” Khủng Long Pháp Sư vẫn còn chưa tới, mà bên đối phương lại có thêm bốn ‘binh sĩ’ nữa, Tần Nhược bèn không chần chờ hô một tiếng với Vương Đạt, sau đó chạy ngay. “Muốn chạy à?” Tên cuồng chiến cự linh bên kia cũng tăng tốc độ, giơ ngang cây búa lớn màu bạc trong tay mình chặn đường rút của Tần Nhược và Vương Đạt. Chỉ thấy y nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào hai người: “Hại chết nhiều huynh đệ của bố mày như vậy mà còn muốn chạy à?” “Mày có thể chặn được hả?” Tần Nhược nâng tay lên, một luồng hơi lạnh khiếp người chợt dâng lên trong khoảng không gian này! Cả đám người cùng kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một tấm lưới băng đồ sộ trông như một mạng nhện khổng lồ không biết từ lúc nào đã nằm dưới chân họ rồi, hơi lạnh của nó khiến mấy tên nguyên tố sư đang chuẩn bị tung phép thuật ra cũng phải hơi khựng lại. Tên chiến sĩ cuồng bạo đứng mũi chịu sào, bị luồng hơi lạnh này khiến cứng còng, thế là Vương Đạt lập tức bắt lấy cơ hội, xông lên bổ một kiếm khiến y loạng choạng lui vào trong đường hầm. Tần Nhược vội vàng nhảy vào theo, nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc chính là, hiệu quả đóng băng của lưới băng lần này cũng không mạnh cho lắm, tên chiến sĩ cuồng bạo đã khởi động Cuồng Hóa nọ chỉ bị đóng băng không đến một giây là thoát được ngay. Tên chiến sĩ cuồng bạo này gầm lên một tiếng, cây búa trong tay điên cuồng vung vẩy, tạo thành một màn lưới màu đỏ trước mặt, không ngờ lại đánh cho Vương Đạt văng trở về! Tần Nhược thấy thế bèn ngừng chân lại ngay - trong địa hình này, đòn Liên Hoàn Nộ Trảm đó của y đủ để chém hắn nát vụn. “Móa!” Vương Đạt nhanh chóng uống một bình thuốc chữa thương vào, sau đó một lần nữa nhào lên. Nhưng vẫn cứ là công toi, bởi vì lúc này tên cuồng chiến kia đã không còn định tấn công Tần Nhược và Vương Đạt làm gì nữa rồi, chỉ đứng đấy điên cuồng xuất kỹ năng mà thôi. Nhất thời, ánh sáng màu đỏ dày đặc, ngăn lại đường hầm, kéo dài được một tí thời gian. “Đùng!” Không hề nghi ngờ, Vương Đạt lại một nữa bị đánh văng ra! Tần Nhược thì lại không cần phải nói. Dưới tình huống thế này, cho dù có thể sử dụng kỹ xảo khống chế nước hoặc sử dụng sách phép cũng không thể nào kịp nữa, bởi vì bốn tên nguyên tố sư bên kia đã chạy qua. Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được những luồng hơi lạnh tựa như những mũi dao truyền đến từ sau lưng mình - hắn đã bị ba, bốn cái phép thuật bậc ba, bậc bốn nhắm vào. Mắt thấy Tần Nhược và Vương Đạt sắp phải táng thân thì gần đấy đột nhiên vang lên một thanh âm thật thanh thúy: “Người của bọn tôi đã vào rồi, mấy người còn muốn đỏ tên à?” Mấy tên nguyên tố sư bên kia lập tức nổi lòng kiêng kị lên, bèn dừng việc tụ tập phép thuật lại, rồi hằm hằm nhìn hai cô gái đằng kia - Hiểu Hiểu và Tiểu Miêu: “Người của các cô tới thì đã làm sao, giết nhiều người của bọn tôi như vậy mà còn định vỗ vỗ cái mông bỏ đi sao? Không dễ như vậy đâu!” “Lẽ nào huynh đệ của tao bị bọn mày giết là chết uổng à?” “Mẹ, mặc kệ mấy con đàn bà này đi, bọn nó đang kéo dài thời gian đó, cứ giết hai thằng chết bầm này đã rồi tính!” Được tên cuồng chiến cự linh nhắc nhở, mấy tên nguyên tố sư lập tức tỉnh ngộ ngay, sau đó chuẩn bị động thủ. Nhưng ngay chính lúc này, những tiếng bước chân dày đặc chợt vang lên từ đường hầm phía sau lưng họ... “Ai dám đụng tới huynh đệ của tao?” Mấy chục tên người chơi do Khủng Long Pháp Sư dẫn đầu đã rất nhanh xuất hiện nơi này. Một đám người đi lướt qua hai bên tên cuồng chiến, không để ý tới ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ của y mà nối đuôi nhau bước vào trong. Tần Nhược, Vương Đạt đếm thầm số người đến mà mà không biết phải nói gì: chẳng phải chỉ là bảo hắn mang chừng hai tiểu đội người qua thôi sao? Lẽ nào hắn mang cả hai trung đội luôn à? Khu vực này nhất thời có cảm giác như bị chật kín cả người. Những người sống sót bên kia nhìn đám Khủng Long Pháp Sư mà sắc mặt trắng xanh, nhưng lại không dám có chút hành động nào cà. Trong lòng họ thì oán thầm: chỉ một con BOSS vương giả bậc hai mà thôi, cần phải phái nhiều người bậc bốn qua như vậy sao? Đậu xanh, nhiều người thì giỏi lắm à?
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 128: Biên chế, quặng bí ngân. Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Do sự tham gia của đám Khủng Long Pháp Sư, trận chiến trong khu mỏ này đương nhiên không thể tiếp diễn được nữa. Tần Nhược và Vương Đạt cùng tìm Khủng Long Pháp Sư hỏi, mới biết tên này vì để chắc chắn đoạt được Thủ Lĩnh Goblin, đồng thời cũng để đề phòng những việc bất ngờ xảy ra trên đường, đã báo cho mấy tiểu đội ở nơi khác cùng chạy đến! Mấy tiểu đội này tập hợp nơi cửa mỏ, cho nên dọc đường không gây sự chú ý gì. Nhưng sau khi họ tiến vào trong mỏ, khí thế đã trở nên khác rồi, tình hình trong mỏ nhanh chóng bị Khủng Long Pháp Sư khống chế, y chỉ huy mọi người nhanh chóng dọn dẹp hết lũ goblin bậc hai chung quanh, đồng thời cũng lùa mười sáu người còn sống sót bên phe kia tới một góc, cho họ ngồi vẽ vòng tròn… Có điều, bên kia có thể thuận theo như thế, cũng là nhờ lời hứa của Tần Nhược, rằng sau khi Căn Cứ Địa giải quyết xong BOSS rồi, mười hai mục sư của Căn Cứ Địa sẽ hồi sinh lại tất cả thành viên của họ, đồng thời cũng trả lại số trang bị mà họ rơi ra, nếu không, cho dù số người của Tần Nhược có nhiều hơn gấp đôi đi nữa, bên kia cũng chưa chắc gì để yên cho được. Thật ra, sự ‘ngoan ngoãn’ này của họ cũng có một phần là do thực lực mà Tần Nhược và Vương Đạt bày ra, cộng với khí thế đông đảo do đám Khủng Long Pháp Sư mang lại – dưới cái nhìn của đối phương, ngay cả một tên khống nước bậc ba như Tần Nhược mà cũng có thể dễ dàng giết chết nhiều người của họ tới như thế, thì trung đội bậc bốn mới tới kia có thể biết lợi hại đến bao nhiêu rồi! Thay vì đắc tội với một cường địch, cộng với tổn thất một số cấp bậc lẫn trang bị, chi bằng hóa giải mối ân oán không sâu đậm này đi, cứ xem như hôm nay chưa hề phát sinh ra chuyện tranh chấp Thủ Lĩnh Goblin làm gì cả, ai làm việc người nấy… Sau khi khống chế được cục diện rồi, chuyện còn lại đương nhiên là giết Thủ Lĩnh Goblin. “Chiến sĩ lên!” Khủng Long Pháp Sư không còn sự ủ rũ của ngày hôm qua nữa, y oai hùng phát ra mệnh lệnh. Mười hai tên chiến sĩ lập tức xông lên. Dưới sự tăng sức của mười hai tên mục sư, họ nắm chắc lấy vũ khí bao vây bốn phía của Thủ Lĩnh Goblin. Quá trình phối hợp mặc dù có chút trúc trắc, nhưng dù sao mọi người cũng đã là cộng sự trong công ty một thời gian rất dài rồi, đã vô cùng tin tưởng nhau, cho nên cho dù có một chút tì vết đấy, nhưng họ cũng rất nhanh bù lại được. Dần dần, cả đội cũng đến được vị trí cần đến, vây được Thủ Lĩnh Goblin. “Tấn công!” Một tiếng quát vang lên, ba mươi sáu tên nguyên tố sư cùng bật kết giới lên, chia thành bốn lượt trước sau tiến vào phạm vi tấn công, thả ra những phép thuật bậc bốn mà mình ngưng tụ hoàn thành! Những thanh âm ầm ầm vang lên liên miên không dứt bên tai, Thủ Lĩnh Goblin bị khống chế một cách gắt gao. Còn phần đám goblin thỉnh thoảng nảy mới chung quanh, thì bị những đạo tặc, thầy triệu hồi và cung tiễn thủ của Căn Cứ Địa đối phó, không ảnh hưởng được gì. Dưới sự phối hợp hoàn mỹ của sáu nhóm người Căn Cứ Địa, HP của Thủ Lĩnh Goblin dùng tốc độ mỗi giây 2.000 điểm tụt xuống, sau chưa đến nửa phút, đã gần cạn đáy. Cuối cùng, một tiếng kêu thê thảm vang lên, thân thể màu vàng của Thủ Lĩnh Goblin ỉu xìu ngã xuống… Nhìn thấy Thủ Lĩnh Goblin nhanh bị giết chết như vậy, Tần Nhược thầm cảm khái một lúc, sau đó không khỏi sinh chút bội phục với Khủng Long Pháp Sư… Cho dù hai lần khởi xướng hành động gần đây của Khủng Long Pháp Sư đều bị thất bại , nhưng bộ óc phản ứng lẫn năng lực chỉ huy của y quả thật là rất khá! Chỉ mới một ngày thời gian mà y đã tập hợp được các đồng sự trong Căn Cứ Địa rồi, mà còn khiến họ có khí thế của một đội quân chính quy nữa. Việc này, người bình thường không thể nào làm được. Mà điều khiến Tần Nhược cảm thấy yên vui hơn chính là, sau khi trận chiến kết thúc, cho dù nhìn thấy chiến lợi phẩm rớt đầy đất, thậm chí có một món lóe lên ánh sáng màu cam chói rọi, nhưng mười hai tên chiến sĩ phía trước vẫn không hề đưa tay đi nhặt, mà những người khác cũng chỉ đứng yên ở vị trí cũ, chờ mấy người có uy tín cao nhất trong công ty đi nhặt. Những món đồ đó phải chờ đưa đến thị trấn, giám định xong rồi mới từ trong mọi người chọn ra những cá nhân uy tín nhất, phát cho những người cần nhất hoặc những người có cống hiến lớn nhất trong lần này. Những thứ đó Tần Nhược không lưu ý gì nhiều, hắn tin rằng Khủng Long Pháp Sư và các đồng sự của hắn sẽ đưa ra được một chế độ hoàn thiện. Cùng làm trong một công ty, sẽ không ai làm ra hành động chiếm hữu chiến lợi phẩm tập thể làm gì. Chờ các mục sư hồi sinh lại cho thành viên tử vong bên phe kia xong, Tần Nhược bèn từ giã Vương Đạt và Khủng Long Pháp Sư. Đã dây dưa ở đây 20 phút rồi, hắn còn phải đi công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước để nhận nhiệm vụ thăng bậc nữa. Khủng Long Pháp Sư nghe vậy, bèn nắm lấy bả vai Tần Nhược, nói: “Sốt ruột như vậy làm gì? Muốn thăng bậc cũng đâu cần gấp gáp mấy phút thế này. Cho một chút đề nghị đi, cậu cảm thấy biên chế trong đội này của chúng ta thế nào?” “Biên chế gì?” Tần Nhược sững sờ. Khủng Long Pháp Sư nói tiếp: “Hai chiến một cung, một tặc hai mục, bốn nguyên tố ấy.” Thấy y đề cập đến, Tần Nhược mới nhớ đến, dường như sáu nhóm người ở đây đều theo biên chế tương đồng như thế cả, mà tỷ lệ cũng đồng nhất nữa. Hắn hơi trầm ngâm, sau đó gật gật đầu: “Không sai, chiếu cố khá là toàn diện đó! Đây là đội hình luyện cấp lúc thường hay là cày đồ thế?” “Ha ha ha!” Khủng Long Pháp Sư cười một cách thần bí: “Luyện cấp kiêm cày đồ luôn.” “A?” Nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của Tần Nhược, Khủng Long Pháp Sư bèn giải thích ngay: “Đừng có giật mình như thế, tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, với thực lực trước mắt của chúng ta, cho dù là một con BOSS bậc bốn bình thường thì cũng đủ khiến chúng ta ngập hành mất, cho nên, tôi cố ý lựa chọn sáu nhóm người có kinh nghiệm phong phú nhất, thực lực xuất sắc nhất để đóng vai trò đội ngũ cày đồ, còn ngày thường thì mọi người cứ theo đội hình này mà đi luyện cấp, nếu có mục tiêu thì mọi người cùng hành động. Nếu còn cần nữa, thì có thể đắn đo mang thêm vài nhóm người khác…” Nghe đến đây, Tần Nhược đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn ngắt ngang lời Khủng Long Pháp Sư: “Khoan khoan, ý anh là… Trong ngày thường, sáu nhóm người này đều cố định sao?” “Đúng vậy.” Khủng Long Pháp Sư gật đầu: “Có gì không thỏa đáng sao?” Tần Nhược nhíu nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt Khủng Long Pháp Sư, nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trong công ty chúng ta hình như chỉ có hai mươi bốn mục sư ánh sáng thôi mà? Anh đưa mười hai người vào trong sáu nhóm người này rồi, vậy những đội khác phải làm sao? Mười hai mục sư làm sao đủ để chia được, đến lúc đó làm sao họ luyện cấp?” “À, chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ rồi, lúc thường luyện cấp thì cố gắng đảm bảo đội nào cũng đều có mục sư cả, chỉ có khi cần hành động thì mới tập trung thôi!” “Vậy thì tốt!” Tần Nhược vừa mới nói xong, Vương Đạt đã đột nhiên lên tiếng chen vào: “Tiểu Nhược chú cũng chờ một chút đừng đi vội nhé! Lần này công của chú là lớn nhất đấy, cho nên dựa theo chế độ mà bọn anh thương lượng ra thì nếu trong số chiến lợi phẩm này có thứ chú xài được, chú sẽ được ưu tiên chọn trước.” Khủng Long Pháp Sư gật đầu. Việc chiến đấu của Tần Nhược, Vương Đạt và MM Hoa Tiễn cùng phe bên kia mặc dù Khủng Long Pháp Sư không tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua sự bừa bộn trên chiến trường và những thi thể rải rác quanh đây, y đại khái cũng có thể phỏng đoán được quá trình, biết nếu không nhờ Tần Nhược và Vương Đạt kéo dài thời gian thì nói không chừng Thủ Lĩnh Goblin đã bị bên kia ăn mất rồi đấy. Nhìn thoáng qua cây gậy chữ vàng trong tay Tần Nhược, Khủng Long Pháp Sư nói: “Vẫn cứ nên chờ chút đi. Thủ Lĩnh Goblin là một con BOSS hệ nước và đất, cho nên theo lý thuyết thì vẫn có thể có trang bị mà cậu cần. Nếu là trang bị bậc ba, sẽ vừa lúc cậu mặc vào làm nhiệm vụ đấy.” Tần Nhược hơi động lòng, rõ ràng đã bị vế cuối của Khủng Long Pháp Sư làm suy suyển rồi… Ngay khi mọi người thu thập chiến lợi phẩm xong, định khải hoàn hồi triều thì Tần Nhược đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Khoan khoan!” Theo lý mà nói, bên cạnh điểm nảy mới của những con BOSS vương giả bậc ba như Vua Khô Lâu, Ma Quỷ Cự Ngạc, hay bậc bốn như Hắc Ngục Ngô Công Vương đều có dược liệu mọc lên cả, vậy con BOSS vương giả bậc hai Thủ Lĩnh Goblin này chắc hẳn cũng phải có mới đúng chứ? “Mọi người chia nhau ra bốn phía tìm xem, xem có dược liệu mọc hay không.” Hắn không dám chắc được những người bên phe đối địch vừa rồi đã thu thập hết dược liệu rồi hay không. Những dược liệu mọc lên bên cạnh BOSS vương giả thấp nhất cũng đều là hạng năm hết, giá trị cả ngàn đồng vàng, tuyệt đối không thể để lọt sót… Nghe vậy, sáu mươi người Căn Cứ Địa lập tức lùng sục cả khu, nhưng đã tìm một vòng rồi, cũng không thấy được một gốc cây ngọn cỏ nào. Ngay lúc hầu hết người cho rằng Tần Nhược đang nói láo thì một thanh âm vừa mừng vừa kinh truyền ra từ trong một góc khuất: “Thợ mỏ!!! Có thợ mỏ cấp cao không? Qua đây nhanh lên!” Cả đám cùng nhao nhao vây quanh: “Thế nào, phát hiện cái gì thế?” “Cái vẻ sáng này trông giống bí ngân lắm, mà có tới mấy viên lận. Nhanh, mấy người ai là thợ mỏ cấp cao vậy? Cấp bậc của tôi không đủ, không muốn làm hỏng chúng nó…” “Bí ngân?!?” Những người đứng vây quanh, kể cả Tần Nhược, đều mừng rơn trong lòng. Bí ngân, chính là thứ rất tuyệt! Nó là một loại khoáng thạch hạng bốn, có thể dùng để rèn trang bị và vũ khí của rất nhiều nghề nghiệp, cho nên giá thị trường không thấp, mà cũng cực hút hàng! (Giá của kim loại hạng bốn còn phải cao hơn so với dược liệu hạng bốn nhiều, bởi vì cái dược liệu chế được là vật phẩm dạng tiêu hao, còn trang bị, vũ khí do kim loại rèn ra thì là vật phẩm lâu dài, giá cả bất đồng là phải thôi.) Giá của một khối bí ngân chất lượng mười điểm trên thị trường là 8.000 đồng vàng, nhưng vẫn cứ có giá mà không gặp hàng, bởi vì số lượng bí ngân khai thác được mỗi ngày trong suốt rặng núi Goblin này cực ít, mà số người chơi cần rèn trang bị cấp cao thì lại nhiều không đếm nổi. Ba khối bí ngân, giá trị đủ để ngang bằng với thu hoạch sau khi giết một con BOSS bậc bốn dạng tinh anh rồi đó!
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 129: Chiếc nhẫn Vua Goblin. Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Chẳng trách gì nhiều gia tộc lại đam mê BOSS vương giả đến thế! “Chậc, có thứ thế này nảy mới ở cạnh bên, ai nhìn mà không thèm chứ? Ngay cả lão đây cũng muốn giành rồi đây này!” Khủng Long Pháp Sư và Tần Nhược đều vuốt ve khối kim loại mềm gần như chất lỏng trong tay, cảm nhận luồng ma lực kỳ dị trong đó mà thầm kích động trong lòng. Khủng Long Pháp Sư được Tần Nhược giải thích cho thì kích động không thôi, liên tục than thở cho đống thu hoạch ngoài ý muốn này - nếu hôm nay không phải Vương Đạt, Tiểu Miêu đi giúp cô nàng gà con Hiểu Hiểu kia luyện cấp thì làm sao đụng phải Thủ Lĩnh Goblin được chứ? Mà càng không thể may mắn thu được ba khối bí ngân cực kỳ đắt hàng, cực kỳ xa xỉ này được. Bí ngân là thứ cực kỳ tuyệt đó! Rất nhiều những trang bị chữ vàng đều phải rót bí ngân vào mới rèn ra được - nó hỗn hợp với một loại kim loại hạng bốn, cộng với vài lại kim loại hạng năm thường thấy là có thể rèn ra được trang bị hoặc vũ khí chữ vàng tương ứng rồi. Mặc dù trong quá trình rèn sẽ có khả năng xuất hiện xác suất thất bại nhất định, nhưng những trang bị chữ vàng tạo riêng cho một người chơi nhất định chính là cách để tăng lên thực lực một cách nhanh nhất! Hơn nữa, trang bị do rèn mà có thì sẽ không hề kém cạnh so với trang bị nhặt được từ trên người quái vật chút nào. Mặt khác, chỉ cần người chơi có thực lực hùng hậu, vậy thậm chí có thể thêm vào một ít hạt nhân với phẩm cấp, thuộc tính tương ứng để tăng lên hoặc cho thêm một thuộc tính nào đó trong trang bị (xác suất rất ngẫu nhiên), hoặc bỏ đá quý gia tăng xác suất rèn thành công vào, hoặc những loại đá quý cấp cao gia tăng một thuộc tính đặc định... Thành phẩm sau khi rèn, thường thường chất lượng sẽ nằm ở mức khá, thậm chí là cực tuyệt nữa! Đây cũng chính là lý do mà các thợ mỏ cứ quần quật làm việc không hề biết mệt mỏi... Nếu một tên thợ mỏ nào nổi vận may lên, một ngày đẹp trời nào đó đào được một khối kim loại cao cấp thì công sức một tháng, thậm chí vài tháng trời coi như được đền bù rồi! “Anh Đạt, trong công ty mình có thợ rèn cao cấp không vậy?” Tần Nhược đột nhiên nhíu mày hỏi Vương Đạt. Theo hắn biết, rèn là một nghề rất có tiền đồ, nhưng cũng rất hao tiền, cho dù là một gia tộc cực kỳ xuất sắc đi nữa thì cũng không nuôi được mấy người thợ rèn. Hắn hỏi Vương Đạt là vì sự hiểu biết về các đồng sự trong công ty của Vương Đạt phải hơn Khủng Long Pháp Sư rất nhiều, sự chọn lựa nhân viên trong sáu nhóm người chủ chốt đều có công lao của Vương Đạt cả. Vương Đạt rất thẳng thắn nhún vai, nói: “Thợ mỏ thì đúng là có hơn hai chục người đấy, nhưng lại chưa từng có ai rèn cái gì cả. Chú trông cậy vào bọn họ rèn ra được mấy món đồ chữ vàng phỏng? Ha ha ha... Chuyện này không có khả năng đâu.” Nghe vậy, Khủng Long Pháp Sư thở dài một hơi: “Không có thợ rèn cấp cao thì cho dù có bí ngân trong tay cũng không có tác dụng gì mấy... Ai... Thôi vậy! Dù sao thì một khối bí ngân thể nào cũng có thể bán được trên tám ngàn đồng vàng mà, kiếm hai mươi ngàn đồng vàng vốn lưu động cũng không tệ đâu.” “Bán đi sao?” Tần Nhược lắc đầu nói: “Thế không có lời! Một khối bí ngân có thể chia ra làm ba để rèn, nếu chúng ta có thể kiếm được ba khối kim loại hạng bốn lẫn một ít khối hạng năm thì sẽ có chín lần rèn trang bị chữ vàng. Chuyện này phải nhanh hơn so với cướp trang bị của BOSS nhiều!” “Không sai. Chín cơ hội, dù sao cũng phải thành công được bốn, năm lần chứ? Nếu vậy là có thể khiến một người có trọn bộ chữ vàng rồi. Nếu vận khí tốt, nói không chừng cả vũ khí cũng có luôn ấy chứ!” Vương Đạt gật đầu phụ họa: “Nếu có một người mạnh lên, vậy sau này hành động gì cũng có người để trông cậy được.” Khủng Long Pháp Sư thấy cũng có lý, bèn gật đầu... Nhưng trước mắt lại có hai vấn đề: một là tìm được một thợ rèn cấp cao, hai là thu mua nguyên liệu - trừ phải mua những loại kim loại cần thiết ra thì còn phải mua một ít hạt nhân bậc cao nữa, như vậy mới có thể cam đoan trang bị được rèn ra có đủ giá trị… Khủng Long Pháp Sư ngẫm nghĩ một chốc, sau đó hỏi: “Mọi người có biện pháp gì không?” “Hỏi thử tất cả xem, xem ai có quen biết thợ rèn cấp cao nào hay không. Bí ngân là kim loại hạng bốn, tăng rất nhiều độ thuần thục cho nghề rèn, nếu chúng ta gom góp đủ nguyên liệu, sẽ có khối thợ rèn cấp cao chịu miễn phí rèn cho chúng ta đấy.” Đây là điều mà Tần Nhược ‘ngộ’ ra được từ Hắc Thị Nhân Khẩu. Đám huynh đệ chung quanh sáng mắt: “Cách này không tệ đâu!” Lúc này, tên đồng sự vừa đào bí ngân lên cũng mon men qua: “Tần Nhược nói không sai chút nào, chuyện này tôi có thể hỏi thăm một tí, chắc là không khó tìm được thợ rèn cấp cao đâu... Có điều trước tiên mọi người phải gom góp cho đủ nguyên liệu cái đã.” “Nguyên liệu thì tôi sẽ lo!” Nghe thấy vấn đề tìm thợ rèn cấp cao đã được giải quyết, Khủng Long Pháp Sư thấy phấn chấn tinh thần, bèn vỗ ngực ôm lấy chuyện thu gom nguyên liệu ngay - y là phú ông số một trong Căn Cứ Địa, gia cảnh rất khá, cho nên là ứng cử viên sáng giá nhất cho nhiệm vụ này. Còn vấn đề cụ thể như rèn loại nào trước, rèn cho huynh đệ nào, thì còn phải chờ mọi người trở về thành xong đã rồi mới bàn bạc được. Chủ nhân tương lai của những món trang bị này nhất định phải gánh vác trọng trách lớn nhất của cả Căn Cứ Địa, cho nên không thể quyết định một cách qua loa. Cả đám cùng về thành, sau đó cùng đến chỗ giám định. Một món đồ chữ cam bậc ba, ba món chữ vàng cũng bậc ba, ngoài ra còn có hai khối ô cương (thép vôn-fram) (kim loại hạng năm), một hạt nhân bậc ba hệ nước cộng đất nữa; cuối cùng là một đám đồ chữ tím. Giám định xong rồi, Khủng Long Pháp Sư đặt chúng lên khung triển lãm, sau đó nói với giọng tiếc nuối: “Đáng tiếc là hệ đất, nếu không thì cậu có thể sử dụng được rồi.” Tần Nhược bình thản cười - thủ Lĩnh Goblin hiển nhiên càng giống với một con quái vật hệ đất hơn, bởi vì nó không hề xuất ra một phép thuật hay kỹ năng hệ nước nào cả, cho nên không rớt ra trang bị hệ nước cũng là chuyện hắn dự kiến được, cũng không cảm thấy mất mát chút nào hết. Trong số những món chữ vàng trong khung triển lãm thì lại có một món là nghề khống nước có thể sử dụng: Nhẫn Vua Goblin: chữ vàng, tăng 5% tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước, tăng 100 điểm HP giới hạn, tăng 4 điểm tinh thần; yêu cầu tinh thần 70, cấp 35, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố. Chiếc nhẫn ba thuộc tính này là món tốt nhất trong số những món chữ vàng ở đây, chỉ hơi thua so với món chữ cam tăng 10% tổn thương nguyên tố đất, 10% hiệu quả gây choáng, cộng 5 lực phép, 5 phòng phép kia mà thôi. Không cần phải bàn cãi, là kẻ có cống hiến lớn nhất trong lần này, lại là một kẻ điều khiển nguyên tố nước, dĩ nhiên Tần Nhược phải là người ‘bị nhận’ chiếc nhẫn ấy rồi. Còn phần Vương Đạt thì do không có chiến lợi phẩm thích hợp, cho nên chỉ có thể ghi công lại đó, chờ lần sau tính thôi. Người duy nhất có chút khó phân phối là MM Hoa Tiễn. MM Hoa Tiễn không phải là người trong công ty, hơn nữa bản thân lại thuộc gia tộc khác, theo lý mà nói thì không thể được chia chiến lợi phẩm gì, nhưng trong trận đánh này cô bé cũng là một công thần, cũng góp không ít sức... Mà hơn nữa, chị của cô bé lại là Lý Lan Lam, không thể không ưu ái một chút... Nhưng cũng phải nói, Thủ Lĩnh Goblin không rớt ra đồ gì cho đạo tặc cả, trừ hai khối ô cương mà thôi... Mà lần này lại là lần đầu tiên mọi người hành động tập thể nữa, cho nên không có đồ nào dư cho đạo tặc. Ngay lúc Khủng Long Pháp Sư đang cảm thấy túng bấn thì MM Hoa Tiễn - từ đầu đến giờ vẫn luôn chăm chú quan sát chiếc nhẫn Vua Goblin - chợt mở miệng: “Tần đại ca, chiếc nhẫn em đưa cho anh đâu rồi? Sao vẫn còn mang chiếc chữ xanh này vậy?” “Nhẫn?” Tần Nhược sững sờ: “Nhẫn gì?” “Ơ? Ngày hôm qua em gửi bưu điện cho anh đấy, nhẫn chữ tím cộng 50 HP và 2 điểm tinh thần mà. Không phải chứ, vậy mà anh không đi kho hàng xem à?” MM Hoa Tiễn dùng ánh mắt ‘cực kỳ vô tội’ nhìn Tần Nhược, nói: “Nó là do chị của em cực khổ chọn cho anh đó.” Mấy người chung quanh cùng ngẩn ra: 50 điểm HP, 2 điểm tinh thần? Thuộc tính không tệ đâu đó, ít nhất cũng là một, hai ngàn đồng vàng lận. Chị em nhà này đúng là tốt với Tần Nhược quá. Tần Nhược thì lại toát mồ hôi trong lòng, nhớ lại hình như ngày hôm qua trước khi logout mình có nhận được lời nhắc từ hệ thống thật... Choáng, suýt chút nữa đã quên mất nó luôn rồi. Hóa ra là con bé gửi đồ cho mình đấy à? Sao hôm nay mình đi kho hàng mà không để ý ấy nhỉ? Tần Nhược vỗ vỗ đầu - thật là lú lẫn quá. Có điều điều khiến Tần Nhược lúng túng không phải là chuyện chiếc nhẫn này, mà là vế sau con bé Tiểu Ác Ma quỷ quái kia nói ra - cái gì mà chị của nó cực khổ lựa chọn cho mình chứ? Chắc chắn là do con bé này giở trò quỷ, thừa dịp chị nó logout nghỉ ngơi bày trò chọc mình rồi. Ai... “Đi.” Tần Nhược vẹt đám đồng sự chung quanh ra, sau đó kéo theo Tiểu Ác Ma tới kho hàng. Nhìn lại, quả nhiên trong thùng của mình có một chiếc nhẫn ngọc thạch màu tím nằm yên lành trong một góc, nếu không để ý tìm thì đúng là phát hiện không nổi: chiếc nhẫn Thâm Lam, thuộc tính giống y như MM Hoa Tiễn đã nói, là nhẫn bậc ba, hiện giờ mình có thể mang vào. Mang luôn cả chiếc nhẫn Vua Goblin lên, Tần Nhược lập tức cảm nhận được sức mạnh mà hai chiếc nhẫn mang đến cho mình: HP từ 520 điểm tăng vọt lên 670 điểm, lực phép cũng tăng thêm 6 điểm, và phòng phép tăng thêm 3. Chậc chậc! 670 điểm HP, còn có lực phép được tăng một mức lớn này nữa, cho dù là có đụng độ với một con BOSS tinh anh bậc ba thì sợ là cũng có sức để chiến đấu một trận rồi ấy chứ. “Nha đầu, cảm ơn nhé.” “Muốn cảm ơn thì cảm ơn chị của em đi, ngày mai là ngày cuối tuần rồi, hai người hẹn nhau đi ăn cơm đi nhé? Nhé?” Nhìn thấy ánh mắt tỏa ra ánh sáng xảo trá của con bé Tiểu Ác Ma này, trong lòng Tần Nhược trào lên một cảm xúc uể oải: con bé này, sao dai như đỉa vậy chứ?
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 130: Nhiệm vụ thăng bậc có tính chọn lựa, kỳ ngộ. Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Một phút trước khi nhận nhiệm vụ thăng bậc, Tần Nhược một lần nữa xác nhận lại tình hình thuốc hồi máu hồi ma trong ba lô mình: đầy đủ. Tiếp đó hắn lại khẩn trương kiểm tra mười mấy quyển sách phép của mình, rồi đến mấy bình thuốc thuộc tính đủ màu đủ sắc bên cạnh nữa, mới triệt để an tâm. Rốt cục cũng đã hoàn tất rồi! Tần Nhược nén lại sự kích động trong lòng mình, sau đó bước tới trước mặt trưởng lão của công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước, nhận nhiệm vụ thăng bậc bốn... Trình tự rất đơn giản, chỉ là vài câu đối thoại mà thôi. Dưới điều kiện một người chơi nào đó đã phù hợp với điều kiện làm nhiệm vụ thăng bậc, lão trưởng lão này sẽ tự động hỏi xem người đó có chấp nhận làm nhiệm vụ hay không, nếu đồng ý, người đó sẽ được dịch chuyển đến một bản đồ riêng của bản thân mình - những điều cần phải làm là dựa theo lời nhắc của hệ thống mà hoàn thành nhiệm vụ. Thông thường, những nhiệm vụ này đều là do hệ thống tự động đưa cho cả, nội dung thì thật là trăm kỳ ngàn quái. Nghiêm chỉnh một chút thì là đưa cho người chơi một nhiệm vụ đánh chết một nhóm quái vật hoặc một con BOSS nào đó, quái dị hơn một chút thì là đi đưa thư hỏa tốc cho một thôn trang, hay đi tìm một con chó con do một đứa nhỏ nghịch ngợm nào đó để lạc ở trong rừng, hoặc đến một tọa độ nhất định hái thuốc... Có điều đến cùng thì người chơi đều sẽ phát hiện dọc hành trình không ngừng có quái vật xuất hiện, không ngừng có các thử thách xuất hiện, mà cuối cùng còn xuất hiện những cửa ải cần động não mới vượt qua được nữa. Đương nhiên, đây là những thông tin mà Tần Nhược sưu tập được trước khi làm nhiệm vụ. Có điều sau khi nhóm Lục Tâm nhắc nhở thì hắn đã không còn đơn thuần xem nhiệm vụ thăng bậc này như là một nhiệm vụ thoải mái du sơn ngoạn thủy nữa... Nhiệm vụ thăng lên bậc bốn sẽ căn cứ theo thực lực cá nhân của một người chơi mà điều chỉnh độ khó, đã mọi người cho rằng hắn rất có khả năng đụng phải độ khó cao, vậy hắn không thể không cẩn thận dò xét được. Bất kể thế nào, cũng phải đề cao cảnh giác, dè dặt vượt qua cho được nhiệm vụ này, nếu không, hắn sẽ bị hoãn mất rất nhiều chuyện và cơ hội - trừ một ít chuyện lặt vặt hàng ngày thì còn có chuyện tầng ba di chỉ Alex, chuyện tổ chức chiến đội của các đồng sự trong Căn Cứ Địa nữa... Mà điều quan trọng nhất là, kế hoạch giải phẫu của Hân Vũ đã không thể hoãn thêm được nữa rồi, hắn không biết được tình hình của cô bé sẽ chuyển biến xấu đi lúc nào! “Kẻ khiêu chiến trẻ tuổi, muốn đạt được sức mạnh lớn hơn thì phải gánh nhận trách nhiệm lớn hơn. Con... Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa!” “Rồi!” Tần Nhược gật đầu, ánh mắt thật kiên định. Trưởng lão cười với một ánh nhìn vừa hiền hòa lại vừa trang nghiêm, sau đó chìa hai bàn tay ra. Một luồng dao động phép thuật hùng hồn bắt đầu tụ tập dưới chân Tần Nhược: “Cầu cho ánh sáng của thần thánh luôn phù hộ con... Đi thôi, con của ta!” Một trận pháp hình sao sáu cánh chợt hiện lên rồi biến mất tức khắc, theo đó, Tần Nhược cũng biến mất khỏi đại sảnh này. Khoảnh khắc này, hắn không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt. Còn chưa kịp mở mắt ra, một cảm giác sảng khoái khác thường đã từ mỗi một tấc da thẩm thấu vào trong cơ thể Tần Nhược, nhanh chóng lan đến não bộ. Một sự kích thích mãnh liệt chưa từng có đánh động cả tinh thần Tần Nhược, cả người hắn dường như đang được ngâm trong một sự nhu hòa, an tĩnh, thật là thoải mái đến không chịu nổi. Thoải mái rên rỉ một tiếng, sau đó Tần Nhược mới từ từ mở mắt ra... “A!?” Mù mờ cả nửa ngày, hóa ra là đang đứng ở trong nước, hèn gì nguyên tố nước lại dồi dào đến mức dễ chịu như vậy - Tần Nhược hiện đang ở một chỗ biển cạn trời lam mây trắng, nước chỉ đến thắt lưng, nhè nhẹ dập dìu như đôi bàn tay xoa dịu của tình nhân, thật là thoải mái, thật là có ý thơ, hoàn toàn chẳng giống chút nào với danh tiếng nguy hiểm của bản đồ nhiệm vụ cả... Ngược lại càng giống với một thắng cảnh du lịch hơn. Đây là chuyện gì thế? Ném mình vào trong biển thế này, là cái nhiệm vụ gì chứ? Hồi phục tinh thần lại rồi, Tần Nhược mới ngẩng đầu lên. Hắn đưa ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau khi thấy chung quanh có đến bảy hòn đảo, sự băn khoăn trong lòng hắn lại càng tăng lên. Đây là... chuyện gì thế chứ? Bảy hòn đảo kia xếp thành một vòng tròn, vây quanh nơi Tần Nhược đứng, mỗi hòn đảo cách nhau khoảng chừng năm trăm mét. Tần Nhược nhất thời thấy đầu đau kinh khủng, cái hệ thống này thật là vô sỉ quá đáng, nếu nhiệm vụ thăng bậc của mình mà có liên quan đến bảy hòn đảo này, vậy chỉ thời gian bơi qua bơi lại chúng thôi cũng đến nửa ngày mất! Cho dù ngày mai có là thứ bảy đi chăng nữa, cho dù mình đã có ý định thức suốt đêm chơi đi chăng nữa, cũng không cần phải làm như vậy chứ? Tần Nhược bất chợt uất ức đến muốn ngất! Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện, khiến bản thân càng buồn bực hơn... Chết tiệt, sao vào đây cả nửa ngày rồi, mà vẫn không thấy cái thông báo nào của hệ thống vậy? Tần Nhược mang đầy lòng thắc mắc truyền âm cho Lục Tâm, kết quả là nhận được đáp án rằng hắn quả nhiên đã trúng thưởng, loại nhiệm vụ có tính lựa chọn này có độ khó cực cao, theo như Lục Tâm biết thì đến bây giờ mới chỉ có lão đại nhà Tử Kinh Hoa là có nhắc qua chuyện này thôi. Có điều đó là khi Huyết Sắc Tử Kinh thăng lên bậc năm mới đụng phải, người thì đứng ở đỉnh một ngọn núi đen ngòm, phía dưới có vực sâu vạn trượng, nối với đỉnh núi nhỏ bé y đang đứng là sáu cây cầu bằng dây xích, mỗi cây nối đến một nơi, sau khi lựa một trong sáu nơi rồi thì mới nhận được chỉ thị từ hệ thống. “Nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn?” Tần Nhược sinh chút bất an, nhíu nhíu mày. Thanh âm của Lục Tâm lại truyền qua: “Không sai, căn cứ theo sự lựa chọn của cậu, hệ thống sẽ giao cho cậu nhiệm vụ tương ứng, nó sẽ diễn ra ở khu vực mà cậu lựa chọn. Phải cẩn thận đó! Nghe tộc trưởng chúng tôi nói, nhiệm vụ dạng này hẳn phải là dạng nhiệm vụ khó khăn nhất trong số các nhiệm vụ thăng bậc... Đồng thời cũng là cơ duyên tốt nhất!” “Tốt nhất?” Tần Nhược thầm cười khổ, mà tâm trạng cũng theo đó nặng nề hơn rất nhiều. Hắn không còn cảm nhận được cảm giác thoải mái do làn nước nhẹ nhàng quanh mình mang đến nữa. Hắn lại hỏi thêm mấy câu với Lục Tâm, sau đó vì không nhận được tin tức gì thêm nên đành kết thúc cuộc trò chuyện, ngẩng đầu lên nhìn bảy hòn đảo chung quanh. Việc này khiến hắn nhận ra được một ít điều... Mỗi một hòn đảo dường như tượng trưng cho một loại nguyên tố, như hòn trước mặt Tần Nhược thì là một hòn đảo núi lửa có khói bốc lên nhè nhẹ, khắp đảo tràn đầy dung nham đỏ bừng, độ sinh động của nguyên tố lửa vô cùng cao. Hòn đảo cạnh bên thì sóng đập ầm ầm vào bờ, gió giật điên cuồng, lá cây bay tán loạn khắp nơi, không cần bàn cũng biết là hòn đảo có nguyên tố gió đậm đặc rồi. Tần Nhược rất thắc mắc, không biết mình có thể đứng vững được ở trên đó hay không... Hòn đảo tiếp theo bên trái có mây đen dày đặc, tiếng sấm ù ù vang đến, thỉnh thoảng còn có một tia sét chói lóa đánh ra nữa. Tần Nhược vội vàng dời mắt qua mục tiêu khác - đáng chết, thế này nếu đi qua mà đụng phải một tia sét thì có còn chịu nổi nữa không? Hòn đảo thứ tư bình bình không có gì lạ, bề mặt của nó trơ trọi, trừ những tảng đá nằm lăn lóc ra thì không nhìn thấy gì nữa cả - hòn đảo Đại Địa. Hòn thứ năm có một ngọn núi tuyết cắm thẳng vào bầu trời xanh thẳm, giữa màu trắng tinh của băng tuyết lại có một khoảng xanh thẳm, dường như là một hồ nước - nhìn vô cùng thân thiết. Tần Nhược lại nhanh chóng nhìn hai hòn đảo còn lại, thấy trong đó có một hòn thì trên dưới có một màn hào quang mãnh liệt bao trùm, tựa như được ngâm bên trong ánh sáng thần thánh vậy, còn hòn kia thì ngược lại, tràn đầy hơi thở chết chóc, khắp bầu trời bao phủ bởi một màn sương u ám, hoàn toàn không nhìn rõ được tình hình bên trong... Không chút nghĩ ngợi, Tần Nhược lựa chọn hòn đảo có lợi nhất cho việc phát huy thực lực của mình ngay - hòn đảo Băng Tuyết! Có điều trước đó... Tần Nhược vẫn như cũ, đi khảo sát tình hình chung quanh nơi đây. Đây là thói quen của hắn, cũng là một công đoạn cần thiết cơ bản của mỗi cuộc chiến. Trước giờ, Tần Nhược chưa bao giờ quên chuyện tận dụng môi trường chung quanh, cho nên những thứ dù chỉ có thể tăng lên một chút đỉnh khả năng khống chế nước của hắn, hắn cũng đều phải tận dụng cho bằng được! “Nước!” Một tiếng ngâm vang lên. Thoáng chốc, một bức tường nước dài rộng đều hai mét từ mặt nước ngoi lên, sau đó trôi nổi trước người Tần Nhược. Cảm nhận được cảm giác thuận buồm xuôi gió cùng với tốc độ khống chế nước nhanh đến chưa từng có này, Tần Nhược bị chấn động thật mạnh. Sau một hồi kinh ngạc, hắn lại liên tục tạo ra bức tường thứ hai, thứ ba... Gần như đều đưa tay ra là có, nhanh đến kinh người! Chết tiệt, cái tốc độ này thật là khủng khiếp quá đi! Tần Nhược nhìn lại bàn tay của mình, sau đó nhìn lại ống MP, cuối cùng tựa như mê muội bắt đầu điên cuồng khống chế nguyên tố nước. “Soạt! Soạt! Soạt!” Những bức tường bằng nước lần lượt lần lượt ngoi lên, tựa như một dây chuyền sản xuất vậy. Chưa đến 10 giây, chung quanh Tần Nhược lại có thêm mười lăm bức tường nước nữa... Thật là sung sướng quá đi mất! Ngay chính lúc Tần Nhược còn đang vui sướng thì mười tám bức tường nước quanh hắn chợt như bị mất đi sức mạnh chống đỡ, cùng ào một tiếng tan vỡ rồi trở về với biển, bắn ra những bông hoa nước đồ sộ. Mặc dù MP bị hao hết khiến mất đi sự khống chế tới mười tám bức tường ấy, nhưng trong ánh mắt Tần Nhược thì lại tràn đầy vẻ kích động. Hắn đã bắt đầu tưởng tượng xem đến thời điểm cần thiết thì có nên dụ đám quái vật trên đảo Băng Tuyết xuống biển đối phó hay không... Dạng tốc độ này thật là quá kích thích, thật là khiến người ta phấn chấn quá! Tần Nhược ngồi tại chỗ thiền, điểm MP của hắn dùng tốc độ cực nhanh khôi phục đầy. Tuy vẻ mặt đầy sự hưng phấn, nhưng Tần Nhược vẫn không lập tức tiến vào đảo Băng Tuyết ngay. Trầm ngâm mấy giây, sau đó thân thể hắn chợt trở nên trong suốt, tiếp đến rất nhanh hoàn toàn dung hòa với làn nước biển chung quanh, tựa như biến mất khỏi bản đồ này rồi vậy.