Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 131: Sự phán định điên cuồng của hệ thống - nhiệm vụ chết người! Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Hòn đảo Băng Tuyết, nhìn từ xa tựa như được một lớp bạc bao phủ vậy, màu tuyết trắng lung linh trông thật trang nghiêm thần thánh. Đến gần, chiếc hồ màu lam ở trong đó tựa như tô điểm thêm cho thánh địa này, khiến thế giới màu trắng này có thêm mấy phần sức sống, cũng có thêm một sắc thái khác thường, đẹp không sao tả xiết. Nhưng cái thiếu sót của sự đẹp đẽ ấy chính là, ở một nơi tựa như một thắng cảnh du lịch như thế này, lại không có một chiếc du thuyền nào đón đưa cả… Thực là có chút tiếc nuối. Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, với trạng thái hóa nước, Tần Nhược vẫn như một con cá bơi vào nơi cạn. Hòa vào trong làn nước biển, tốc độ di chuyển của hắn tăng lên không ít, cho nên rất nhanh đã tới được cạnh bờ. Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang… “Đùng!” Đầu nổi lên một cục sưng lớn. Đau quá! Tần Nhược cảm thấy hình như mình đã đụng vào một bức tường vừa dày lại vừa lạnh vậy, bèn ôm vết thương trên đầu mà chật vật đứng lên khỏi mực nước biển cao một mét chung quanh. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã chỉ còn cách bờ biển chưa đến năm mươi mét nữa, chỉ có điều mặt nước ngoài bờ biển đã bị hơi lạnh từ trong đảo đông lại thành băng, khiến bờ biển như được kéo dài ra thêm mấy chục mét. Tần Nhược vừa rồi vì quá đắc ý, đã đụng phải tầng băng này. Nhổ một bãi nước bọt, Tần Nhược thầm than cho cái sự xui của mình. Hắn leo lên tầng băng, nước ngấm trong quần áo đều bị tách ra hết, đồng thời Tần Nhược cũng nhanh chóng cảm nhận được sự thuận lợi mà hòn đảo này mang đến cho hắn – nguyên tố nước ở đây không khác gì ở ngoài bãi biển cả, nồng đậm và dồi dào chưa từng thấy, không chỗ nào mà không có mặt cả. quả thực là thiên đường cho nghề khống nước! Bây giờ, hắn có phần tin lời Lục Tâm nói lúc trước: hệ thống sẽ không bao giờ đưa cho cậu một nhiệm vụ mà cậu không có khả năng hoàn thành… Thật là chí lý quá, nếu chiến đấu trong hoàn cảnh này, hắn hoàn toàn có thể phát huy được mức độ lớn nhất của thực lực bản thân! Tần Nhược nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước, khuếch trương sức mạnh tinh thần ra một trăm mét, thu mọi sự vật dù là nhỏ như hạt cát ở đây vào trong ‘đáy mắt’. Xác định bán kính trăm mét chung quanh không tồn tại bất cứ một mối nguy hại nào rồi, Tần Nhược mới bắt đầu tính toán: số lượng quái vật ở trong bản đồ phụ là cố định, lại thêm thời gian hôm nay dồi dào, cho nên cứ làm chắc từng bước là tốt nhất. Cứ tiêu diệt từng con từng con quái vật một thì quái vật trên đảo không phải là vấn đề, còn BOSS thì… Chỉ cần BOSS không phải là cái dạng biến thái lắm lắm lắm lắm lắm, Tần Nhược vẫn tin rằng giữa môi trường này mình có đầy đủ thời gian và năng lực phản ứng để qua được! Quyết định rồi, Tần Nhược bèn quyết đoán hủy bỏ trạng thái hóa nước, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt băng, tiến vào trạng thái thiền – diện tích của hòn đảo này không nhỏ, nếu thật sự muốn từ từ tiến thật chắc, số thuốc hồi ma trong ba lô không thể tùy tiện dùng được. Lúc không có nguy hiểm, cố gắng ngồi thiền hồi phục MP là tốt nhất. Một phút trôi qua, Tần Nhược dè dặt khởi động thuật Hóa Thủy, sau đó một bên tiếp tục tiến vào đảo, một bên tiến vào trạng thái cảm giác nguyên tố nước. Ngay lúc hắn vừa chính thức tiến vào khu vực đảo Băng Tuyết thì lời nhắc của hệ thống mà hắn chờ mãi rốt cục cũng hiện lên: “Nhiệm vụ thăng bậc bốn được mở ra.” “Nhiệm vụ thăng bậc trên đảo Băng Tuyết: Giết 50 con sói ‘tuyết lang’ cấp 39.” “Giết 30 con vượn ‘tuyết viên’ cấp 40.” “Giết 15 con rắn ‘băng mãng’ cấp 41.” “Giết 2 con quái khổng lồ ‘tuyết cự nhân’ cấp 45.” “Lấy một miếng thâm lam băng phách từ BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh Tuyết Kim Cương.” Từng câu từng câu chỉ lệnh vang lên, và biểu tình của Tần Nhược cũng từ kinh ngạc biến thành nặng nề, rồi từ nặng nề chuyển thành kinh hãi, sau đó từ kinh hãi biến thành ngây dại… Điên rồi! Nếu không phải là hệ thống bị điên rồi, vậy thì tức là mình đã bị điên, đã nghe nhầm mất! Tần Nhược mấy lần muốn sụp đổ khi nghĩ như vậy. Trước tới giờ hắn chưa bao giờ nghe thấy một nhiệm vụ thăng bậc bốn nào lại bao gồm nhiều hạng mục như vậy, mà cũng chưa bao giờ từng nghe về một nhiệm vụ thăng bậc bốn lại có độ khó cao đến như vậy! Thế này có còn để người ta sống nữa không? Năm mươi con tuyết lang đứng ở đỉnh của bậc ba thì cũng thôi đi, lúc ở vùng đất tuyết cũng đã từng giết mấy con rồi, tuy nghề khống nước đối phó với chúng cũng có phần trầy trật, nhưng dù sao chúng cũng chỉ bậc ba mà thôi, người chơi không chịu thiệt mấy; còn mấy cái hạng mục sau đó thì thật là càng lúc càng khiến người ta uất ức hơn – ba mươi con tuyết viên bậc bốn, đây là cái trò đùa gì thế chứ? Mấy con này lực cánh tay khủng khiếp đến hãi cả người, chỉ một tay thôi là đã có thể ném bay một quả cầu tuyết có đường kính đến một mét; mười lăm con băng mãng lại càng khiếp người hơn, tốc độ di động siêu nhanh, trong vùng đất tuyết, người chơi bậc bốn một chọi một với nó phải cóng tay cóng chân lắm; phần tuyết cự nhân đứng ở lưng chừng bậc bốn thì… Mặc dù chỉ cần phải đối phó với hai con thôi, nhưng năng lực công – phòng của tuyết cự nhân và khả năng chống nguyên tố nước trời sinh của nó… Tần Nhược cười khổ, hắn đột nhiên cảm thấy cái thế giới màu bạc nơi đây quả thật là chết người quá. Trừ tuyết lang ra, không có một con quái vật nào là dễ đối phó cả! Mà điều khiến người ta ức chế nhất chính là hạng mục cuối cùng – cái hệ thống vô sỉ đó lại yêu cầu mình lấy được một miếng thâm lam băng phách từ trên người con Tuyết Kim Cương cơ đấy… Đậu xanh, rõ ràng đó là hạt nhân của Tuyết Kim Cương, nhất định phải giết nó xong mới lấy được mà… Cứ nói thẳng rằng đánh chết nó là được rồi mà, cần chi phải nói lòng nói vòng như thế chứ? Vô sỉ! Tần Nhược thầm khinh bỉ hệ thống một trận thật nặng, sau đó cảm thấy lòng tin vừa mới dựng lên của mình bị sụp mất phân nửa – toàn bộ đều là quái vật hệ nước cả, xác suất bị đóng băng và thương tổn thuộc tính nước đều bị hạ xuống đến mức thấp nhất, mà lực tấn công của chúng cũng sẽ vì môi trường mà được tăng lên. Nếu chỉ dựa vào sự tấn công để bào mòn HP của chúng, vậy… có trời mới biết là cần đến bao nhiêu thời gian! Tần Nhược vô cùng buồn bực hủy bỏ trạng thái hóa nước, đặt mông ngồi xuống đất, sau đó liên hệ với Lục Tâm. Cái đáp lại hắn là lời mời vào đội từ Lục Tâm. Chấp nhận! “Xảy ra chuyện gì rồi?” Thanh âm của Lục Tâm vang lên trong kênh đội ngũ, tiếp theo đó là thanh âm khẩn trương của các cô gái: “Nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?” “Nghe nói anh gặp phải độ khó siêu cao, có thể làm được không?” Tần Nhược cười khổ kể ra những hạng mục mà hắn cần làm bên này, kênh đội ngũ nhất thời yên lặng lại. Nửa ngày sau, Tử Lan mới mở miệng với ngữ khí rất nặng nề: “Cái độ khó này, thật là lớn quá!” Tần Nhược vẫn chưa có cơ hội kể cho mọi người về năng lực cảm giác nguyên tố nước của hắn, cho nên nếu lấy đơn thuần khả năng khống chế nguyên tố nước bậc ba mà xét thì mấy nhiệm vụ này quả thật là có phần quá khó. Cho dù là các cô nàng ấy, chỉ sợ cũng không thể hoàn thành nổi… “Ừm…” “Đúng là có phần quá đáng.” “Sao hệ thống lại đánh giá Nhược Nhược cao như vậy nhỉ? Nhiệm vụ này cơ bản là không có khả năng hoàn thành mà!” Hỏa Mân Côi, Tiểu Thanh, Ngả Tiểu Tiễn đều nhao nhao bày tỏ sự bất mãn của mình thay cho Tần Nhược. Nhưng Lục Tâm lại khác. Sau khi trầm ngâm một lúc, y mới mở miệng hỏi: “Sự phân công của hệ thống tuy có phần khó khăn, nhưng sẽ không bao giờ giao cho ai một nhiệm vụ mà họ không hoàn thành được. Tiểu Tần, cậu cảm thấy cậu có thể làm được tới hạng mục nào?” “Tuyết lang và tuyết viên thì không có vấn đề gì lớn lắm… tuyết cự nhân tốc độ di động chậm, dùng nhiều thời gian có thể bào mòn chúng được. Nhưng còn băng mãng và Tuyết Kim Cương thì em đối phó không nổi.” Tần Nhược biết, tốc độ của băng mãng quả thật là cơn ác mộng đối với mình, cho dù có dùng đến Thập Nhị Băng Tường đại trận đi nữa thì cũng rất khó để giảm đi tốc độ di động của những con quái vật hệ nước ấy. Ưu thế duy nhất của mình, chỉ còn lại có cảm giác nguyên tố nước thôi. Phần Tuyết Kim Cương… Con BOSS bậc bốn loại yếu dạng tinh anh này Tần Nhược thậm chí bây giờ không dám nghĩ nhiều, độ khó khi đối phó với nó phải lớn hơn nếu một chọi một với huyết ma chu yêu nhiều. “Vậy thì, tiểu Tần cậu chỉ có thể tự mình nỗ lực thôi.” “Ừm, dù sao đây cũng là nhiệm vụ thăng bậc, bọn chị không giúp được chú. Nếu không được thì cùng lắm là chết đi ra ngoài thôi, dù sao luyện lại một cấp cũng dễ dàng mà, sau này nhận nhiệm vụ một lần nữa thì độ khó cũng sẽ dễ hơn.” “Ặc…” Tần Nhược không ngờ sự cầu viện của mình lại không mang đến hiệu quả gì thế này, cho nên có phần buồn bực. “Thực ra nhiệm vụ này nếu là đổi thành tôi làm thì tôi cũng chắc chắn không hoàn thành nổi… Không sao đâu, cứ thoải mái chút đi, thất bại thì cùng lắm làm lại là xong chứ gì.” Lục Tâm mở miệng an ủi. “Ừ, thất bại thì cứ thất bại đi, dù sao cái nhiệm vụ này cũng biến thái quá mà. Hơn nữa trang bị của anh cũng chẳng ra sao cả, nhanh chết ra ngoài đây đi. Dù sao thì ngày mai cũng là thứ Bảy rồi, mọi người ai cũng có thời gian cả, kéo anh một ngày chắc chắn về lại được cấp 39 thôi, Chủ Nhật mọi người lại có thể đi vào mật thất di chỉ rồi!” Lời an ủi của Hỏa Mân Côi quả thật là ‘kinh thế hãi tục’. Cô nàng thẳng thắn khuyên Tần Nhược chết đi ra ngoài luôn, khiến kênh đội ngũ chợt yên ắng… Mặc dù Tần Nhược đang ở trong thế giới băng tuyết, nhưng đầu vẫn toát đầy mồ hôi hột, khù khụ ho. Sau đó, khi từ Lục Tâm biết được làm nhiệm vụ thăng bậc sẽ không bị rớt trang bị rồi Tần Nhược mới bỏ đi mọi sự băn khoăn trong lòng, sau đó mở lại thuật Hóa Thủy chuẩn bị cắn răng ứng phó – sau khi nhận nhiệm vụ thăng bậc rồi thì trừ khi chết giữa chừng hoặc hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nếu không sẽ không có khả năng rời đi. Tần Nhược mở ra Thủy Chi Kết Giới, sau đó cảm giác nguyên tố nước cấp tốc lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Hắn cũng chính thức bước vào hòn đảo Băng Tuyết này, đồng thời hướng về nơi có địa thế bằng phẳng nhất đảo rảo bước – hồ nước màu xanh lam – ở giữa hồ nước này và ngọn núi tuyết phía xa xa kia dường như có một khe núi nho nhỏ, ở đó còn lưu lại những dấu chân vừa dày đặc lại vừa rõ ràng – dấu chân của loài sói… “Nhiệm vụ đầu tiên xem như có manh mối rồi đây…”
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 132: Lựa chọn chiến trường - trực diện đối đầu! Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện Mời đọc Trèo lên sườn núi hơi hơi nghiêng, Tần Nhược hủy bỏ trạng thái hóa nước, sau đó dè dặt ló đầu ra, nhìn vào trong khe. Băng tuyết bao trùm khe núi nho nhỏ, tựa như trải lên đó một tấm thảm nhung thiên nga thật dày, thật là một chốn đào nguyên thế ngoại mềm mại, an tĩnh. Một bầy tuyết lang có màu lông không khác gì màu tuyết đang hoặc nằm hoặc đứng rải rác ở trong khe núi, trông như năm mươi đống tuyết với những hình dáng kỳ cục vậy, không nhìn kỹ thì thật rất khó đoán ra. Nhưng tuy nói là đã phát hiện ra mục tiêu rồi, tình hình vẫn khác với sự tưởng tượng của Tần Nhược nhiều lắm. Vốn hắn định dùng cảm giác nguyên tố nước dần dần dụ từng mục tiêu ra, sau đó đánh chết, nhưng nhìn vào tình hình này, chậc, năm mươi con sói đó sẽ luôn đi chung một lượt đấy. Với sự hiểu biết về đám chó sói có được từ rừng Cain, Tần Nhược biết chỉ cần quấy nhiễu bất cứ một con nào trong đám này, chắn chắn cả năm mươi con cũng sẽ biết ngay, đến lúc đó phỏng chừng không cần mình phải dụ làm gì, năm mươi con sói kia cũng sẽ hào hứng chạy ra, chơi trò quan binh đuổi cường đạo cho xem. Nghĩ đến đây, Tần Nhược bèn lật ngửa người ra, nằm thừ nhìn lên trời… Buồn bực… Mới vừa rồi còn mạnh miệng nói với đám Lục Tâm rằng tuyết lang, tuyết viên gì đó không phải là vấn đề, chết tiệt, bây giờ nhìn xem đi, vấn đề rồi đấy! Ngay cả những con tuyết lang dễ đối phó nhất này cũng bị nhân độ khó lên gấp năm mươi lần, có cái hệ thống thích tra tấn người chơi như vậy sao? Thật là khinh vào! Thầm khinh bỉ hệ thống một hồi rồi Tần Nhược mới bình tĩnh trở lại. Hắn quay đầu nhìn lại mấy hòn đảo khác ở phía xa xa: không biết còn có thể chọn nhiệm vụ khác hay không… Nghề khống nước đối đầu với quái vật hệ nước, thật là không có bao nhiêu ưu thế cả… Ai… Thở dài một tiếng, Tần Nhược bỏ ý định đó đi, rồi bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhằm tìm địa hình có lợi với mình nhất. Dần dần, vẻ buồn bực của hắn biến mất, thay vào đó là một vẻ khẩn trương, khấp khởi. hắn cấp tốc nhìn quét qua khe núi một lượt, rồi nhìn lại vị trí của mình, tựa như đã nghĩ ra được điều gì đó. Chính là nó! Hệ thống quả nhiên là không nhàm chán đến mức khiến người chơi bị hành hạ chết ở nơi này. Ba mặt khác của khe núi này đều là sườn dốc, độ nghiêng rõ ràng phải lớn hơn mặt này, không dễ trèo. Bên này thì độ nghiêng thấp, chính giữa còn có một con đường nhỏ nữa, chỉ cần đứng chặn được ở đó thì cho dù có nhiều sói hơn, cũng không tránh được cảnh xếp hàng đánh với mình. Chỉ là… Con đường đó cho dù không lớn, nhưng dăm ba con tuyết lang chạy song song với nhau vẫn không hề khó chút nào, mặc dù mình có thể lợi dụng tường băng để thu nhỏ lại kích cỡ, nhưng như vậy thì mức tiêu hao ma lực sẽ lớn lắm. Một bức tường băng mỗi giây hao 1 điểm MP, Thủy Chi Kết Giới mỗi 2 giây hao 1 điểm, lại còn thêm phép thuật tấn công nữa, vậy muốn đánh chết một con sói thì cần phải hao hơn 30 điểm MP! Mà một khi trận chiến bắt đầu, năm mươi con sói ấy chắc chắn sẽ không để cho mình có cơ hội nghỉ ngơi đâu. Dưới sự tấn công không gián đoạn của chúng, cho dù mình có đảm bảo được giữa chừng không có gì ngoài ý muốn, cũng phải hao ít nhất 10 bình thuốc ma lực cỡ trung! Nghĩ đến đây, Tần Nhược không kiềm chế được mà hít vào một luồng hơi lạnh: giết 5 con tuyết lang bậc 3 phải hao mất 60 đồng vàng, mà còn không được điểm kinh nghiệm nào nữa, còn nhiệm vụ thì có xác suất thất bại không nhỏ… Vụ đầu tư này không có lời! Không được! Tuyệt đối không được! Vẻ vui mừng trên mặt biến mất, Tần Nhược nhíu chặt lông mày bắt đầu tìm kiếm con đường khác: mặc dù trên người hắn đã chuẩn bị sẵn hơn 14 tá thuốc ma lực cỡ trung, vẫn chưa dùng mất bình nào, nhưng ở chỗ tuyết lang này hao mất một tá, nếu đến chặng sau khó khăn hơn thì phải làm thế nào? Nói không chừng còn chưa gặp được Tuyết Kim Cương là đã dùng hết thuốc rồi đấy, nhưng vậy là không hoàn thành nổi nhiệm vụ, không được bất cứ một thứ gì… Cho nên, phương pháp thuần túy dựa vào tiền này chỉ có thể xem như hạ sách mà thôi. Dùng cái loại hạ sách này, chẳng thà cứ để chết đi cho xong. Mấy phút sau đó, Tần Nhược khổ sở tập trung quan sát những địa hình chung quanh khe núi. Kết quả là chung quanh chẳng có địa hình nào để mà lợi dụng cả, có thì cũng ở quá xa, cơ bản là không kịp chạy đến đã bị lũ sói kia đuổi kịp rồi. Cuối cùng, sau khi chết mất vô số tế bào não, ánh mắt của Tần Nhược dừng ở phía sau lưng mình – một hồ nước màu lam. Hồ nước này có đường kính gần trăm mét, cách Tần Nhược chưa đến trăm mét. Nó có màu xanh da trời nhàn nhạt, giống như màu của vùng nước cạn bên cạnh đảo hòn này vậy. Tần Nhược thầm tưởng tượng một chút, nếu lũ tuyết lang có chiều cao một mét kia mà chạy vào trong hồ này, dưới lực cản của nước, chúng sẽ dùng bốn chân bám đáy hồ chiến đấu với mình, hay là bơi để chiến đấu với mình? Tràng cảnh đó sẽ là như thế nào nhỉ? Tần Nhược quét nhìn đàn sói trong khe, tưởng tượng cảnh kéo toàn bộ chúng nó vào trong hồ, sau đó dùng chiêu thức ấy… Ha ha ha… Tần Nhược đột nhiên cười lên một cách rất là tà ác… Cứ như thế đi, được! Bầy tuyết lang cao quý cấp 39 đang tụ hội đằng kia hoàn toàn không biết mình đã bị rình mò hơn mười phút rồi, vẫn cứ thảnh thơi hưởng thụ bầu không khí giá lạnh thoải mái nơi đây, đồng thời chải chải vuốt vuốt bộ lông trắng tinh của chúng, trông rất là tự kỷ. Đột nhiên! Con tuyết lang ở ngoài cùng dường như phát hiện ra gì đó, ngay lập tức từ trên mặt đất đứng lên. Thái độ biếng nhác vừa rồi của nó biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là một sự dữ tợn, hung ác. Nó phát ra từng tiếng từng tiếng gầm trầm thấp, hai hàm răng sắc bén cũng nhe ra. Một khắc sau, bốn mươi chín con tuyết lang còn lại tựa như nhận được cảnh báo, cùng đứng phắt lên, nhao nhao nhìn về một hướng, nhe răng… Trong năm mươi đôi mắt dữ tợn hung tàn của chúng, cùng phản chiếu một hình ảnh phủ ánh sáng màu tím nhàn nhạt, tay cầm một cây gậy tỏa ánh sáng màu vàng. Con người này đang ngăn lại đường đi của chúng, không ngừng tụ tập nguyên tố nước từ trong bầu không khí, tựa như khiêu khích chúng nó! “Hú ~~~~~” Một tiếng hú du dương vang lên từ con tuyết lang đầu tiên phát hiện ra kẻ địch. Một thoáng sau, bốn mươi chín con sói còn lại cũng ngửa cổ, phát ra những tiếng sói tru thuần chất nhất. Tiếng hú của chúng vang vọng trong khe núi, tựa như được thông qua một thiết bị khuếch đại vậy, xông thẳng tới tầng mây, khiến Tần Nhược phải hãi đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải nhìn thấy bầy sói tập kết tấn công qua bên này, phỏng chừng hắn đã cho rằng chúng đang kêu gọi đại ca đại tỷ qua hỗ trợ rồi ấy chứ. Mắt thấy mục đích đã đạt được, Tần Nhược lập tức quay đầu chạy ngay! Từ con đường nhỏ ấy đến hồ nước đằng kia là gần một trăm mét, khoảng cách giữa bầy sói với Tần Nhược xấp xỉ một trăm mét, nhưng một đuổi một chạy như thế, Tần Nhược vẫn chạy tới được bờ hồ khi đám sói còn cách hắn ba mươi mét. Bầy sói vô cùng trật tự đuổi từ trong con đường nhỏ đi ra. Tần Nhược không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy một bức tường băng từ dưới chân lên ngay: “Nổ!” Chữ ‘nổ’ vừa dứt, hắn đã khởi động thuật Hóa Thủy nhảy vào trong hồ. Hóa thành nước dĩ nhiên sẽ trừ đi lực cản của nước rồi, cho nên tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên, nhanh chóng bứt phá về phía trung ương hồ. Hệ thống phản hồi lại tình hình chiến đấu, khiến Tần Nhược vừa sợ lại vừa vui: cho dù bầy sói kia có kháng tính không nhỏ đối với phép thuật nguyên tố nước, khiến mức tổn thương không lớn, nhưng 100 điểm HP vẫn khiến hắn nhìn thấy hy vọng. Khoảnh khắc này, Tần Nhược thậm chí có chút hối hận là sao mình không đứng ngăn ở con đường nhỏ hẹp ấy, chờ bầy sói tụ tập lại đến gần rồi mới cho nổ cả đại trận Thập Nhị Băng Tường luôn. HP của lũ tuyết lang cấp 39 này chỉ có chừng 1800, một trận nổ như thế cũng phải chết đến bảy tám phần rồi… Vậy mà mình đắn đo lâu vậy rồi, cuối cùng cũng cứ ngu ngốc dẫn chúng nó tới đây đấy. Bây giờ nghĩ lại, quả thật là ngu xuẩn quá đi mà. Cũng may, hồ nước này cũng là địa hình chiến đấu không tệ. Bầy sói không vì Tần Nhược tiến vào thuật Hóa Thủy mà mất đi mục tiêu. Khứu giác của chúng vẫn có thể nhắm được hướng đại khái của Tần Nhược. “Ào ào ào!” Bầy sói lần lượt từng con nhảy vào trong hồ nước. Nhất thời, bọt nước văng tứ tung. Khoảnh khắc này, Tần Nhược vừa mừng vừa kinh khi phát hiện bầy tuyết lang này sau khi nhảy vào hồ thì tất cả đều dùng bốn chân bám sát đáy hồ, chậm chạp tiến tới phía hắn! Mặc dù năm mươi con sói cùng nhảy xuống hồ thì thanh thế mạnh mẽ thật đấy, khiếp người thật đấy, nhưng đối với Tần Nhược mà nói thì khi tốc độ của chúng đã chậm lại, chúng không còn sức uy hiếp gì đáng nói tới hắn nữa cả. Tần Nhược đứng lại nơi trung ương hồ nước, hủy bỏ thuật Hóa Thủy! Một bên hắn để mặc cho lũ sói tới gần, một bên lại cấp tốc mở ra Thủy Chi Kết Giới và Thủy Thuẫn, đồng thời khống chế hai bức tường nước dày rộng đều hai mét che ở trước người. Hắn thầm tính toán: thuật Hóa Thủy tiêu hao 7 MP, Băng Bạo tiêu hao 4 điểm, kết giới 6 điểm, Thủy Thuẫn 5 điểm, hai bức tường nước 2 điểm, vậy MP dư lại hẳn còn 123. Dưới môi trường này mà sử dụng chiêu thức kia, hẳn là đủ rồi! Lũ tuyết lang rốt cục cũng tiến vào phạm vi tấn công. Giữa những tiếng gầm, từng lượt từng lượt chùy băng, đạn băng, mâu băng, tên băng cùng xuất hiện ở trước mặt Tần Nhược. Theo đà tiến vào phạm vi tấn công càng lúc càng nhiều hơn của lũ tuyết lang, những dạng phép thuật này cũng càng lúc càng nhiều hơn, càng lúc càng dày đặc hơn, chúng ào qua như che trời lấp đất. “Ầm!!!” Một bức rồi hai bức tường nước đột nhiên xuất hiện, tựa như những con dã thú, cùng rít lên chắn trùng trùng ở trước mặt Tần Nhược!
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 133: Sự bất ngờ trong phân đoạn thứ nhất của nhiệm vụ! Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện Mời đọc Theo đà dựng lên của từng bức từng bức tường nước, Tần Nhược càng lúc càng giống như được bao bọc bởi một thùng sắt hơn! Cho dù đám mâu băng, tên băng, chùy băng, v.v… Cùng lao qua như che trời lấp đất, trông có vẻ như không thể đỡ nổi, sẽ khiến Tần Nhược bị tan tành trong nháy mắt, nhưng hết thảy chỉ là bề ngoài mà thôi, uy lực thật sự của chúng đã bị Tần Nhược nắm chắc rồi, cho nên hắn vẫn cứ bình tĩnh đứng ở phía xa, nâng trượng cầm thuẫn, không ngừng tụng niệm, như thể đám sói ấy không hề tồn tại vậy. Hắn vẫn cứ bày xuống càng lúc càng nhiều bức tường nước trước người hơn. Bảy bức, tám bức… Phụp! Phụp! Phụp! Từng bức từng bức tường nước vừa mới được hình thành đã bị phép thuật dày đặc đánh cho xuyên qua đến N lỗ thủng! Giữa màn bọt nước văng tứ tung, Tần Nhược cũng thấy có chút hoa mắt, chẳng qua dưới tình hình thế này, hắn cũng đành phải cắn răng tiếp tục giữ vững hình dạng của những bức tường nước không bị tan vỡ mà thôi, đồng thời cũng như thể điên cuồng tạo ra càng nhiều càng nhiều tường nước hơn. Theo đà tăng càng lúc càng nhiều của những bức tường nước, mỗi giây trôi qua, gánh nặng MP Tần Nhược phải chịu cũng càng nhiều hơn. Nhưng vì để cam đoan hoàn thành số lượng tường nước đúng như dự tính trong thời gian ngắn nhất, Tần Nhược vẫn không dám chậm lại dù chỉ một phút giây. Hắn tính toán, khống chế một cách khẩn trương, cường độ trước giờ chưa từng có… Chỉ ngắn ngủi vài giây, Tần Nhược cũng không biết rõ đã có bao nhiêu phép thuật hệ nước xuyên thủng những bức tường trước mặt hắn, cuối cùng dừng ở Thủy Chi Kết Giới rồi, nhưng trải qua hiệu quả suy yếu mỏng manh mà liên tục của những bức tường nước, cộng thêm lực phòng và lực kháng của bản thân hắn, những phép thuật đó đã không còn bao nhiêu sức uy hiếp tới hắn nữa (đòn tấn công của Tần Nhược sẽ bị tuyết lang kháng một ít, đòn tấn công của chúng cũng đồng dạng, bị Tần Nhược kháng bớt). Những đòn tấn công tầm thường đó, sau khi bị Tần Nhược làm suy yếu như thế, mức thương tổn đã hữu hạn lắm. Tuy nhiên, trong đó cũng có một hai lần Tần Nhược phải khiếp hồn! Hai cây mâu băng, không biết có phải là ‘cá lọt lướt’ hay không, mà bám theo đuôi của đòn tấn công khác nên không bị suy yếu, cứ thế đâm thẳng vào người Tần Nhược với toàn bộ sát thương, suýt chút nữa đã khiến hắn văng xuống hồ, khiến mười mấy bức tường nước mà hắn khổ cực tạo nên toàn bộ bị đứt ngang, vỡ vụn… Cũng may là hiệu quả đóng băng không xuất hiện, Tần Nhược cũng ngay ở thời khắc cực kỳ nguy hiểm đó kịp thời phát động quá trình biến chất: “Băng!” Mười mấy bức tường nước đang treo lơ lửng trên mặt nước chợt ngưng kết lại! Thập Nhị Băng Tường đại trận được khởi động! Một luồng hơi lạnh chưa từng có nháy mắt thổi ra ngoài, mà hơi lạnh trên hòn đảo Băng Tuyết này trong chớp mắt cũng được thăng hoa. Còn lũ tuyết lang kia, dù là quái vật hệ nước nhưng khi Thập Nhị Băng Tường đại trận khởi động cũng phải hoảng sợ kêu gào! “U! U u!!!” Chúng không phải kinh hoàng vì luồng hơi lạnh đáng sợ này, với thể chất đặc thù của chúng, chúng hoàn toàn có thể sinh sống bình thường ở trong đó mà không chết; chúng kinh hoàng là vì hiệu quả mà luồng hơi lạnh kinh người đó tạo ra với làn nước chung quanh! Hồ nước màu xanh da trời nhàn nhạt nơi này dưới tác dụng của Thập Nhị Băng Tường đại trận, đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được kết băng, tốc độ chuyển động của nguyên tố nước dần dần biến chậm đi. Nước trong hồ đông lại, chưa đến hai giây là đã trở thành băng rồi… Giữa những tiếng kêu gào đầy hoảng sợ, bầy sói chỉ biết đưa mắt nhìn quá trình này xảy ra với một tốc độ cực nhanh, đồng thời cũng chỉ biết đưa mắt nhìn mình bị tầng băng chung quanh bao lấy, chỉ dư lại một cái đầu và một phần lưng lộ ra ngoài mà thôi. Trông chúng thật là buồn cười, mà cũng thật là chật vật nữa! Nhưng… Vây khốn được bầy sói rồi, Tần Nhược cũng vây khốn luôn cả bản thân hắn… Nói đến cũng thật là buồn cười, chuyện hồ nước bị đông lại căn bản là chuyện bất ngờ mà vạn vạn lần Tần Nhược cũng không dự đoán được! Chớp mắt khi Thập Nhị Băng Tường đại trận được khởi động, Tần Nhược lập tức cảm thấy hành động của mình bị cản trở ngay, sau đó càng ngày càng cứng ngắc hơn, cuối cùng là cảm thấy phần thân dưới của mình bị ghìm chặt đến muốn nghẹt thở. Cũng may hai tay của hắn vẫn còn ở trên mặt hồ, cho nên không bị hạn chế gì, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét hết – nếu tay chân đều bị trói hết cả, vậy ngay chuyện ngưng tụ phép thuật cũng sẽ bị hạn chế nhiều lắm! Có điều tràng diện bây giờ cũng là buồn cười thật, bên này thì một tên người chơi, chính giữa là mười mấy bức tường băng, bên kia thì là năm mươi con sói, hai bên đều bị đóng băng trong hồ nước nho nhỏ này cả… Nếu có ai đó không biết đầu đuôi mà nhìn thấy cảnh này, có khi còn cho rằng đây là nét đặc thù văn hóa của nước khác: người và sói cùng tắm ấy chứ. Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ, đáng tiếc là Tần Nhược hiện không có tâm tình nào đi chụp ảnh lưu niệm cho đàn sói trước mặt cả. Hắn không chút chậm trễ thốt lên: “Nổ!” “Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!” Mười mấy bức tường băng ở trên mặt hồ nước chợt nổ tung, tạo thành những bông tuyết bay đầy trời, tựa như mười mấy đóa hoa bằng băng bừng nở một cách hoành tráng giữa không trung vậy! Cơn sóng chúng tạo ra cùng ùa một cách dữ tợn về phía năm mươi con sói đáng thương… Tổng cộng là mười lăm bức tường băng. Theo sự tính toán của Tần Nhược, đây chính là mức giới hạn mà hắn có thể duy trì được, hơn nữa cũng có một trăm phần trăm xác suất một lần diệt sạch phần lớn lũ sói kia. Hậu quả duy nhất chính là MP chỉ còn lại chưa đến 5 điểm. Nhưng điều khiến Tần Nhược không ngờ chính là, trong thời khắc cuối cùng, vậy mà lại có chuyện bất ngờ phát sinh! Ngay khi mười lăm ‘đóa hoa xinh đẹp’ kia nở rộ, hồ nước bị đóng băng ở bên dưới chúng cũng ma xui quỷ khiến hưởng ứng theo lời kêu gọi của Tần Nhược – nổ tung! Tựa như ném một gói thuốc nổ cường hiệu TNT 10kg vào trong hồ nước bị đóng băng vậy, một tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên, sau đó một luồng sóng xung kích đồ sộ cũng cuốn lên từ dưới đáy hồ! Vụn băng bị tung lên mấy chục mét cao, khiến những mảnh vụn của mười lăm ‘đóa hoa’ hồi nãy bị cuốn theo, một lần nữa tung lên bầu trời. Tần Nhược và đám sói cùng nhận phải sự đãi ngộ ngang nhau: cùng bị nổ văng ra ngoài, chật vật rớt vào nơi khác của hồ nước. “Khụ! …Khụ!!!” Tần Nhược bị sự cố ngoài ý muốn này khiến trở tay không kịp, bị uống phải một ngụm nước thật là to… Oa, thật là mặn quá! Phụt! Phụt! Phụt! Giữa những tiếng nhắc nhở mơ hồ của hệ thống, Tần Nhược vất vả đứng lên khỏi mặt nước. Mặt hồ vẫn chưa ổn định lại sau vụ nổ vừa rồi, nước vẫn còn nhấp nhô một cách mãnh liệt, giữa làn hơi nước, từng vòng từng vòng sóng gợn vẫn còn không ngừng dao động. Còn phần năm mươi con sói kia thì… Tần Nhược nhanh chóng nhìn lại bảng nhật ký nhiệm vụ của mình, thấy số tuyết lang đã giết là 50, có nghĩa là phân đoạn nhiệm vụ này… Đã hoàn thành rồi! “Phù…” Thành công rồi! Tần Nhược vừa thoải mái vừa vui sướng thở ra một hơi thật dài, sau đó bước về phía thi thể đang nổi bập bềnh của lũ tuyết lang kia – không phí một bình thuốc ma lực nào mà cũng hoàn thành được phân đoạn đầu tiên của nhiệm vụ, rốt cục cũng không bôi nhọ chỉ số thông minh của mình rồi! Ha ha, mặc dùng trong quá trình suýt chút nữa đã đông chết luôn chính mình, cũng suýt chút nữa đã nổ chết luôn chính mình, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thành công rồi mà có phải không? Mang theo một chút khiếp đảm, Tần Nhược bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm từ lũ sói. Dần dần, hắn càng cảm thấy hứng khởi hơn! Ha ha ha, Lục Tâm nói thật không sai mà, tỷ lệ rớt đồ nơi đây quả thật là cao khủng khiếp quá đi! Thật không hổ là kỳ ngộ mà mười cấp mới gặp một lần, chỉ năm mươi con sói bậc ba này mà đã rớt đến ba viên hạt nhân rồi – ba viên hạt nhân bậc ba tổng là 1200 đồng vàng, tương đương với 20 bình thuốc ma lực cỡ trung! Thật may là mình không bỏ cuộc giữa chừng, nếu không khi biết được chắc phải khóc đến chết rồi đấy! Với cái tỷ lệ rớt này, cho dù có uống thuốc để chống cự thì cũng là có lời chứ không lỗ à! Sau một hồi mừng rỡ, Tần Nhược lại tiếp tục việc thu thập chiến lợi phẩm. Lần này hắn lục ra được hai món chữ tím bậc ba cùng với vài món chữ lam, khiến trong lòng hắn lại càng sảng khoái hơn. Chết tiệt, cái dạng nhiệm vụ độ khó cao này, phần thưởng cũng thật là phong phú quá đó chớ! Cuối cùng, Tần Nhược vẫn rất cẩn thận khởi động thuật Hóa Thủy, quan sát hết tình huống trong phạm vi trăm mét chung quanh, sau khi xác định không để sót bất cứ thứ gì rồi thì mới hí hửng một lần nữa lập kế hoạch tiếp. Phần thưởng bằng hiện vật là điều có thể kích thích Tần Nhược cố gắng tiến tới nhất. Từ việc chỉ mới phân đoạn đầu tiên đã nhận được hai món chữ tím, ba viên hạt nhân và bốn món chữ lam mà suy ra thì các phân đoạn sau sẽ còn có phần thưởng phong phú hơn đang chờ đấy. Tức thì, Tần Nhược quăng bỏ đi nguyên tắc mà lúc trước hắn định ra ngay (cho dù chết ở trong này cũng không bỏ ra bất cứ một bình thuốc ma lực nào), sửa thành chỉ cần mức tiêu hao thuốc ma lực ở phân đoạn thứ hai không vượt qua thu hoạch ở phân đoạn thứ nhất thì sẽ vẫn còn làm tiếp. Trước tiên, phải tìm được và giải quyết ba mươi con tuyết viên, hai con tuyết cự nhân, sau đó lại xem xét tình hình cụ thể của tuyết mãng và tuyết kim cương rồi mới tính tiếp. Một lần nữa lên kế hoạch xong xuôi rồi, Tần Nhược mới lên đường. Môi trường trong hòn đảo Băng Tuyết này cũng không phức tạp, đứng nơi sườn dốc là có thể thu hết cảnh tượng đại khái của nó vào trong tầm mắt rồi: trừ chiếc hồ đằng kia ra thì là khe núi, sau đó là ngọn núi tuyết cao ngất tận mây, dốc đứng khó trèo mà thôi. Đỉnh núi đó chắc chắn là leo lên không nổi rồi. Cho nên tuyết viên và băng mãng rất có khả năng sẽ cư ngụ ở trên đường đến đỉnh núi… Hoặc là ở trong một hang động nào đó dưới núi. Nếu như thế thì bởi vì cự ly quá xa, sẽ không thể nào lợi dụng hồ nước đằng kia được nữa. Có điều tuyết viên và băng mãng hẳn không phải là quái vật có thuộc tính quần cư đâu, nói không chừng sẽ không khó như đối phó với bầy sói… Tần Nhược tự an ủi mình trong lòng.
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 134: Khứu giác của Huyết Sắc Tử Kinh Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện Mời đọc Thành Yêu Nguyệt – một trong những hùng thành thuộc địa vực liên minh Thiên Sứ, đồng thời cũng là cửa ải trọng yếu trấn giữ nơi giao tiếp giữa đại lục Thần Thánh và đại lục Tà Ác. Trong tòa thành đồ sộ này, mỗi ngày tụ tập vô số kể những người chơi bậc cao trao đổi trang bị, tin tức, hoặc cũng có những người chơi trang bị hạng nặng tổ chức thành đoàn thể, dùng thái độ thật khẩn trương đến nơi chính thức giáp ranh giữa hai đại lục – chiến trường Thần – Ma. Những người chơi đến chiến trường Thần – Ma, mục tiêu chủ yếu là điểm quân công. Đạt được đủ nhiều số lần tiêu diệt kẻ địch thì họ có thể mang đến điểm tích lũy nhất địch cho tổ chức tương ứng của mình (chiến đội, gia tộc), hoặc có thể khiến những người chơi chưa có tổ chức đạt được tư cách thành lập chiến đội, cũng có thể khiến cho những chiến đội có số thành viên không vượt qua năm trăm có tư cách đến thành chủ nhận nhiệm vụ thành lập gia tộc. Nhưng giữa những dòng người này, thành phần chiếm đa số vẫn là những đoàn đội tinh anh, hoặc những người chơi tinh anh đơn lẻ của các gia tộc. Hơn nữa, những thành viên, đoàn đội này cho dù so sánh với các thành phần còn lại trong hàng vạn gia tộc hiện có thì cũng là bộ phận nổi bật nhất. Họ có chiến lực gần bằng, thậm chí là ngang với các đoàn đội của các chiến minh! Mục tiêu của họ là điểm vinh dự. Khi tiến vào chiến trường Thần – Ma, các thành viên có gia tộc có thể thông qua việc đánh chết BOSS bậc cao, quái vật đặc thù, hoặc chấp hành cách nhiệm vụ đặc định để nhận được được điểm vinh dự. Đương nhiên, cũng có thể thông qua việc đánh chết người chơi có điểm vinh dự để cướp lấy. Giá trị của điểm vinh dự rất lớn… Người có được sẽ có xác suất nhất định kích phát nhiệm vụ đặc định liên quan đến chiến trường Thần – Ma từ các NPC tướng sĩ trong các thành thị. Mặt khác, nó cũng có thể triệt tiêu đi điểm tội ác của bản thân – giết một người sẽ bị trừ một điểm vinh dự, nhưng không bị truy nã. Có điều, tác dụng quan trọng nhất của nó chính là sự cống hiến cho gia tộc! Một gia tộc, những thành viên trong đó càng có nhiều điểm vinh dự thì uy danh của gia tộc cũng càng lớn hơn, thứ tự xếp hạng trong bảng gia tộc ở đại lục Thần – Ma cũng càng tốt; hơn nữa, một khi tích lũy đủ 10 triệu điểm vinh dự thì có thể xin thành lập chiến minh!!! Chiến minh – một dạng tổ chức mạnh mẽ nhất, và cũng là có uy vọng nhất trong toàn bộ Vinh Quang, đồng thời cũng là những thế lực khiến cho hàng tỉ người chơi phải ngưỡng mộ! Trong Vinh Quang, bất cứ một tộc trưởng có dã tâm nào cũng đều hy vọng rằng có một ngày gia tộc mà mình sáng tạo sẽ trở thành một gia tộc hiển hách thuộc chiến minh. Đây chính là nguyên nhân mà vô số các gia tộc không ngừng phái đoàn đội đi chiến trường Thần – Ma để tích lũy điểm vinh dự. Họ là những thành phần có nhiều cơ hội lấy được điểm vinh dự nhất… Đương nhiên, họ cũng là những con mồi ngon miệng nhất cho các đoàn đội tương ứng trong phe đối thủ. Người chơi liên minh Ác Ma sẽ không ngồi nhìn liên minh Thiên Sứ xuất hiện chiến minh thứ tư, cũng như liên minh Thiên Sứ sẽ không hề hy vọng liên minh Ác Ma xuất hiện chiến minh thứ năm… Trước mắt, liên minh Thiên Sứ và liên minh Ác Ma vẫn còn bảo trì được vị thế bình hành trong chiến trường Thần – Ma, không xuất hiện tình trạng phe nào đó bị đè ép, nhưng một khi liên minh thứ tám trong Vinh Quang xuất hiện, rất có khả năng sẽ đánh vỡ thế cục này! Bởi vì luận về thực lực trung bình, mười lăm gia tộc có chiến minh trong liên minh Thiên Sứ mạnh hơn một chút, nhưng liên minh Ác Ma dù sao cũng có đến bốn chiến minh, cho nên so về thực lực tổng hợp thì lại lớn hơn… Bất kể là chiến minh thứ tám xuất hiện ở liên minh Thiên Sứ hay liên minh Ác Ma, cũng sẽ khiến sự cân bằng này sụp đổ, tái diễn lại cảnh bi kịch khi chiến minh thứ bảy xuất hiện. Một khi biên quan báo nguy, mọi thành viên trong các gia tộc có chiến minh nhất định phải dấn thân vào trong chiến trường Thần – Ma để ứng phó kẻ địch cho đến khi nguy hiểm được giải trừ, nếu không thì một khi thua trận, mọi điểm vinh dự sẽ bị trở về 0 hết, thân phận là thành viên trong gia tộc thuộc chiến minh cũng bị cưỡng chế giải trừ. Một khi biên quan xảy ra chuyện, mọi chiến minh sẽ bị giải tán tức khắc… Đây là tình cảnh mà không có bất cứ gia tộc thuộc chiến minh nào muốn đối mặt. Huyết Sắc Tử Kinh – lão đại của chiến minh Tử Kinh Hoa, trong một tuần cũng có nhiều ngày lăn lộn ở chiến trường Thần – Ma, trừ để sưu tầm tin tức truyền đến từ các gia tộc khắp đại lục Thần – Ma hoặc bóp chết các đoàn đội tinh anh thuộc liên minh Ác Ma ra thì còn để khai thác những thành viên dự bị có tiềm năng trong chiến minh nữa… Gia tộc Tử Kinh Hoa tuy có thể được xưng là có năm vạn cường giả, nhưng thực tế thì làm gì có nhiều cao thủ chịu bán mạng cho nó đến thế? Có rất nhiều những thành viên trong chiến minh thực lực không khác gì các người chơi bình thường cả, cùng lắm chỉ là mạnh hơn họ một chút mà thôi, nếu dùng để xây dựng một đoàn đội tinh anh thì thật là thiếu lắm! Vì thế, chuyện không ngừng tăng cường nguồn sinh lực mới cho chiến minh, mời chào càng nhiều cường giả hơn nữa chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của Huyết Sắc Tử Kinh. Y có cảm giác, chiến trường Thần – Ma dường như đã yên lặng một thời gian quá dài rồi, các phương thì đang tích trữ thực lực, chiêu binh mãi mã, nói không chừng, một ngày nào đó, chiến tranh sẽ bùng nổ rất bất ngờ! Chiến minh Tử Kinh Hoa là một trong ba ngọn cờ đầu của liên minh Thiên Sứ, nếu không thể làm gương cho tốt, vậy cũng sẽ có rất nhiều gia tộc vui lòng nhìn cảnh họ tiêu vong… Cho dù Tử Kinh Hoa có được bốn tên cường giả chí tôn bậc năm cũng thế! Trong một căn phòng hào hoa bậc nhất của thành Yêu Nguyệt, Huyết Sắc Tử Kinh đang tụ hội cùng vài tên đội trưởng chiến đấu và vài thành viên mới được mời chào thành công của chiến minh Tử Kinh Hoa. Có thể được đích thân Huyết Sắc Tử Kinh mời chào, có thể thấy thực lực của những người này rất mạnh. Trong ngày thường, Huyết Sắc Tử Kinh đương nhiên sẽ sử dụng vài mánh khóe nào đó để tự thân chào mời những thành viên ấy thành lập quan hệ với mình, sau đó khiến họ một lòng ra sức cho chiến minh, gia tộc. Nhưng hôm nay… Sau khi nhận được lời truyền âm của một lão bằng hữu lâu ngày không gặp, Huyết Sắc Tử Kinh giao chuyện này lại cho mấy tên đội trưởng chiến đấu trong gia tộc mình, còn bản thân y thì ngồi dựa vào ghế, cầm lên chén rượu ngọc cực nồng trong tay nhẹ nhàng vân vê, ánh mắt lóe lên hào quang thật thâm sâu, hoàn toàn không tham dự vào câu chuyện đang nhiệt liệt trên bàn. Hai chữ ‘Lục Tâm’ cứ lượn lờ ở trong óc y mãi không đi. Đó là đội trưởng chiến đấu đầu tiên của gia tộc Tử Kinh Hoa, cũng chính là trợ thủ đắc lực nhất sau khi thành lập gia tộc của Huyết Sắc Tử Kinh, đồng thời là người huynh đệ tốt nhất của y – dù là một người huynh đệ quen biết trong trò chơi, nhưng cho tới bây giờ Huyết Sắc Tử Kinh vẫn không hề quên mất. Tuy nói hiện giờ bất cứ ai trong số mười đội trưởng chiến đấu của gia tộc Tử Kinh Hoa cũng đều mạnh hơn một người đã mất đi phong độ như Lục Tâm rất nhiều – mấy lần, thậm chí là gấp mười lần nữa, nhưng nói đến mặt cảm tình, không ai có thể khiến Huyết Sắc Tử Kinh quan tâm được như Lục Tâm. Huyết Sắc Tử Kinh thầm thở dài liên tục, nhưng trên mặt lại không có chút dao động nào, chỉ nhẹ nhàng nâng cốc nhấp một ngụm mà thôi. Dưới sự kích thích của men rượu, y cẩn thận nhớ lại mấy vấn đề mà hôm nay Lục Tâm đột nhiên hỏi. Mặc dù Lục Tâm nói rất vòng vo, nhưng có một đề tài trong đó lại khiến y phải chấn động: nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn. Thực ra đề tài này nửa tháng trước y đã bắt đầu sưu tầm tư liệu rồi, lớn thì đến mấy tên cường giả chí tôn bậc năm y quen biết và mấy chục đội trưởng chiến đấu trong chiến minh, nhỏ thì đến một số thành viên ít ỏi nghĩ ra được một số kỹ năng hoặc kỹ xảo chiến đấu lạ lùng nào đó trong gia tộc, y đều từng dò hỏi cả, kết quả là tổng kết ra được một thông tin rất có tính chấn động: Nhiệm vụ thăng bậc hoàn toàn căn cứ vào biểu hiện của người chơi và năng lực chiến đấu của họ mà điều phối; có nhiều nhiệm vụ rất bình thường, mà cũng có nhiều nhiệm vụ khó đến thái quá, trong đó có một số người chơi có tiềm lực thì hầu như đều trải qua nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn như y cả. Cho nên hiện giờ khi Huyết Sắc Tử Kinh làm công tác tìm nguồn sinh lực mới cho gia tộc, cũng có thêm vào mục điều tra tình hình thăng bậc bốn của đối phương để phán đoán một phần tiềm lực thực sự… Chỉ cần đối phương đã trải qua nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn thì cho dù có yếu đến cách mấy, cũng sẽ gần như được mời chào. Hôm nay Lục Tâm bất ngờ hỏi đến vấn đề này, lập tức khiến Huyết Sắc Tử Kinh lưu ý ngay! Lúc Lục Tâm dò hỏi đã rất cẩn thận không hề để lộ một chút dữ liệu nào của người cần, cũng không hề nói đến tình hình cụ thể mà đối phương đang phải đối mặt, điều này càng khiến Huyết Sắc Tử Kinh tăng tính tò mò hơn. Y rất muốn truyền âm hỏi Tử Lan là có phải Lục Tâm đã phát hiện ra một ‘hạt giống tốt’ nào đó rồi hay không, nhưng chợt nghĩ đến thái độ của Tử Lan đối với mình lúc này – thật không khác với Lục Tâm là mấy – y đành hủy bỏ ý định đi ngay, chuyển sang dò hỏi mấy thành viên thường ngày tiếp xúc coi như khá mật thiết với Lục Tâm. “Lục đại ca hả? Gần đây hình như anh ấy đang kéo một tên tiểu đệ khống nước bậc ba, ngày nào cũng đi di chỉ Alex đấy, tên gì thì quên mất rồi.” “Khống nước bậc ba? Mang đi di chỉ Alex?” “Đúng vậy.” “Thực lực thế nào?” “Cũng không tệ, có một tên mục sư ánh sáng kia của U Minh Quỷ Trảo nghe nói đã chết hai lần trong tay hắn rồi đấy, nghe nói hiện giờ đang nổi tiếng trong diễn đàn lắm.” “A, có biết họ quen biết nhau như thế nào không?” “Ây, cái này thì không rõ ràng lắm.” “Vậy sao? Được rồi, không có chuyện gì nữa, làm việc tiếp đi nhé.” “Vâng, lão đại!” Sau khi ngắt đường truyền âm, Huyết Sắc Tử Kinh lại hỏi thêm mấy người nữa, bằng cách hỏi gần hỏi xa, cuối cùng cũng biết được dữ liệu tỉ mỉ của tên khống nước bậc ba bên cạnh Lục Tâm, nhưng càng nhận được nhiều dữ liệu thì vẻ nghi hoặc trong mắt y cũng càng đậm hơn. Y chà chà môi, hơi cảm thấy bất ngờ vì tên tiểu đệ Tần Nhược này của Lục Tâm nói về trang bị hay cấp bậc cũng đều bình thường cả, mà kỹ năng kênh rạch đan xen gì đó của người này dường như cũng không thực dụng cho lắm. Lẽ nào Lục Tâm hỏi về nhiệm vụ thăng bậc có tính lựa chọn là cho người khác?
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 135: Ngã xuống vách núi Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện Mời đọc Đảo Băng Tuyết… Trên ngọn núi tuyết cao ngất cắm thẳng vào mây xanh, có một con đường rộng chưa đủ năm mét uốn lượn, con đường này tựa như một con rắn khổng lồ vậy, quấn quanh thân núi, hướng đến chóp đỉnh. Bên dưới chân núi không có bất cứ một hang động nào như trong suy đoán của Tần Nhược, cũng không có khoảng không gian nào rộng như hẻm núi của đám tuyết lang. Điều này khiến Tần Nhược rất mất mặt, may mà ở đây không có ai để cười nhạo hắn. Sau khi bỏ ra nửa tiếng đồng hồ thăm dò cặn kẽ tình hình chung quanh, thấy không có tuyết viên hay băng mãng tồn tại, Tần Nhược mới bất đắc dĩ bước lên con đường duy nhất dẫn đến đỉnh núi này – một con đường với những làn gió lạnh buốt thổi không ngừng. Mới đi chưa được bao xa, Tần Nhược đã đến sát vách núi, dè dặt nhìn xuống. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ khung cảnh phủ đầy tuyết trắng bên dưới thì một cảm giác choáng váng do độ cao đã dâng lên, xộc thẳng vào não! Tần Nhược vội vàng rụt đầu lại: Trời ạ, nếu thật sự rớt từ trên này xuống thì chắc chắn sẽ gần chết mất. Nếu còn cao thêm một chút nữa thì… Sẽ chết mất thôi. Tần Nhược cười khổ, đồng thời trong lòng cũng lờ mờ phỏng đoán được tình hình có khả năng xuất hiện ở phân đoạn thứ hai: Nếu hắn đoán không sai thì đám tuyết viên hẳn phải cư ngụ ở trên con đường lên núi này. Địa hình của con đường này mặc dù sẽ hạn chế số lượng tuyết viên đối đầu với hắn, nhưng cũng đồng dạng khiến hắn không thể không lo lắng đến sự uy hiếp của nó – nơi này không hề có vòng bảo hộ, nếu rủi ro bị hất văng ra ngoài, hoặc bất cẩn dẫm phải chỗ trống thì sẽ là hành vi nhảy lầu tự sát cực kỳ nghiêm trọng! Quả nhiên không sai, dọc theo con đường đi được vài phút, khi MP sắp cạn, Tần Nhược cảm nhận được trong phạm vi cảm giác nguyên tố nước của mình xuất hiện vài bóng tuyết viên. Đó là hai con vượn khổng lồ cao đến ba mét, bộ lông rậm rạp màu trắng toát. Chúng đang đứng như hai tên thần giữ cửa trên đường đi, chỉ cần Tần Nhược bước qua khỏi chỗ ngoặt này là chắc chắn sẽ bị chúng nhìn thấy ngay… Nhìn thấy được vẻ ‘vô tư’ vẫn còn chưa phát hiện đang bị rình mò của lũ vượn, Tần Nhược hơi ổn định lại tinh thần vừa mới khẩn trương của mình. Hắn nín thở đi thêm mười mét nữa, nhằm ‘thu’ hết tình hình phía sau lưng lũ vượn vào phạm vi cảm giác nguyên tố nước. Cho dù là vượn đi nữa thì trong địa hình hiểm ác thế này, chúng cũng phải vô cùng cẩn thận, cứ đứng hai con thành một trạm, mỗi trạm cách nhau chừng năm mét. Trông chúng cứ như một nhánh quân đang trấn giữ con đường lên đỉnh núi vậy. Tần Nhược lại quan sát cẩn thận mấy bộ phận trên thân thể của đám tuyết viên này một lần nữa, ngay cả ‘nơi nào đó’ cũng không buông tha. Đáng tiếc, trừ cái đầu ra thì những phần còn lại của lũ vượn này đều được bộ lông dày cộm bao trùm cả, không thể nhìn ra được nơi nào là điểm yếu. Mấy ngón chân của chúng thì lại như những chiếc móc sắt móc sâu vào mặt băng nơi đây, trông rất chắc chắn. Còn phần đầu của chúng thì Tần Nhược cơ bản là không dám có ý định động đến. Lúc còn ở vùng đất tuyết hắn đã từng nghe người ta kể rồi, đầu của tuyết viên tuyệt đối đừng nên đụng vào, bởi vì thứ đó không những cứng như kim cương, mà chỉ cần đụng nhẹ cũng sẽ khiến lũ tuyết viên nổi điên ngay! Một khi tuyết viên mà tiến vào trạng thái hóa điên rồi, tốc độ lẫn lực tấn công của chúng sẽ được tăng lên thật nhiều. Trước kia có nhiều người chưa biết chuyện đã đánh vào đầu của chúng, kết quả là bị mấy con vượn khổng lồ này cầm theo mấy quả cầu tuyết khổng lồ đuổi chạy khắp nơi. Tần Nhược sẽ không ngu xuẩn tới mức ở tình hình này mà lại bước đi theo vết xe đổ ấy, bởi vì hắn biết rằng dưới tình trạng hóa điên, một con tuyết viên hoàn toàn có khả năng một mình chống đỡ hỏa lực của hắn, sau đó đẩy hắn rơi xuống vách núi. Hắn không có hứng thú khiến phong cảnh mỹ lệ nơi đây tăng thêm chút máu nào cả. Nghĩ ngợi một chốc, sau đó Tần Nhược hủy bỏ thuật Hóa Thủy, ngồi xếp bằng tại chỗ. Khi MP đã khôi phục đến mức cao nhất rồi, trong đầu Tần Nhược cũng đã có mấy phương án đối phó với đám tuyết viên. Những phương án này đều là nghĩ ra lúc lâm thời, có quan hệ rất lớn tới địch hình nơi này, nhưng có thể thành công hay không thì chưa biết được. Dù sao thì thuộc tính cụ thể của đám tuyết viên Tần Nhược cũng không biết, sự nhận thức đối với tuyết viên của hắn cũng chỉ giới hạn trong mấy câu kể chuyện trên diễn đàn mà thôi, thành ra không am hiểu như với bầy tuyết lang được. Tần Nhược dè dặt mở ra Thủy Chi Kết Giới và Thủy Thuẫn, sau đó mới bước tới chỗ ngoặt, ló cái đầu ra cho hai con tuyết viên thấy. Đây chính là phương án thứ nhất – dẫn dụ từng trạm từng trạm, đối phó với từng cặp một. Nhưng điều khiến Tần Nhược phải buồn bực chính là, hắn vừa mới ló đầu ra thì con tuyết viên đầu tiên nhìn thấy hắn đã trợn cặp mắt to như chuông đồng lên, gào một tiếng, rồi trong tay chợt xuất hiện một quả cầu tuyết khổng lồ. Tần Nhược nhìn thấy thế trong lòng chợt lạnh đi, bèn hớt hải rụt đầu trở về. “Vù!” Quả cầu tuyết bay sát chóp mũi Tần Nhược. Hắn bất giác nhìn theo đường bay của nó… “Ầm!” Nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, Tần Nhược suýt nữa đã bị hù chết: chỉ thấy có một tiếng động lớn vang lên, quả cầu tuyết vừa rồi đã đột nhiên nổ đùng, một luồng sóng chấn động chen lẫn vụn băng xộc về phía Tần Nhược. Chết tiệt, thật là tà môn quá đi, một con khỉ mắc toi thôi mà cũng khôn khéo đến như vậy, không những sức trâu bò, mà kỹ năng Băng Bạo cũng chơi cho trôi chảy đến thế đấy! “Băng!” Không dám chậm trễ, Tần Nhược vội vàng lui ra, đồng thời dựng một bức tường băng dày rộng đều hai mét lên trước người. Những mảnh vụn băng từ vụ nổ đều ào ào đánh trúng vào nó. Phép thuật tấn công quần thể như Băng Bạo sẽ không bao hàm lực xuyên thấu là mấy, cho nên chỉ có một số rất ít những mảnh băng cực sắc là có thể xuyên qua được tường băng để đánh trúng Thủy Chi Kết Giới mà thôi, có điều mức thương tổn gần như có thể bỏ qua. Đợt tấn công này mặc dù đã chặn lại được rồi, nhưng khi quay đầu nhìn lại, Tần Nhược lại phát hiện một chuyện mà khiến hắn không biết phải nói gì – con vượn đáng chết nọ vừa rồi không những suýt chút đã khiến mình văng ra khỏi đường núi, mà còn lợi dụng Băng Bạo để tạo thành một tầng vụn băng bén nhọn kéo dài mười mét, tựa như một đoạn đường tử thần vậy. Tần Nhược thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng cũng đồng thời trở nên tập trung hơn, một khí thế quyết tử đột nhiên dâng lên trong lòng hắn! Lúc này, cho dù hắn có thể dẹp đi hết được đám vụn băng đó đi nữa, nhưng thời gian trì trệ sẽ đủ để cho con tuyết viên đang xăm xăm lao tới kia xé hắn ra thành mảnh nhỏ rồi. “Kế hoạch thứ nhất và thứ hai bị loại sớm, chỉ có thể khởi động kế hoạch cuối cùng thôi!” Lòng trầm xuống, Tần Nhược ngắm chuẩn vào hai con tuyết viên đang lao tới, ngay chớp mắt trước khi chúng nó dừng bước thì cũng hắn khống chế bức tường băng ngay bên cạnh chúng ngay: “Nổ!” Hai con tuyết viên đang lao đi nên nào đề phòng sự đột biến của bức tường băng bên cạnh, chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, sau đó bức tường đó cấp tốc xuất hiện những vết rạn chi chít, cuối cùng, một khoảng tường băng đường kính hai mét chợt nổ tung! Bởi vì bên trong là vách núi, cho nên lực nổ đều hướng ra ngoài hết – về phía hai con vượn. “Ầm!!!” Vụn băng văng đầy trời, con đường tuyết hơi hơi chấn động. Bày kế hại kẻ vô tâm – đây chính là kế hoạch thứ ba của Tần Nhược: chỉ cần lợi dụng sóng xung kích do vụ nổ tường băng kia sinh ra hất cho hai con tuyết viên đang ào ào lao tới nọ rớt ra ngoài vách núi cao hơn một trăm mét mà thôi, cho dù lực phòng ngự của chúng có cao hơn đi nữa thì cũng chỉ có thể biến thành một bãi thịt nát. Có điều đây cũng là kế hoạch không chắc chắn nhất của Tần Nhược! Một là sóng xung kích từ vụ nổ tường băng sẽ không lấy gì làm mạnh cho lắm, thứ hai là Tần Nhược không hề biết gì về phản ứng lẫn lực kháng xung kích của lũ tuyết viên. Cho nên khi thành công cho nổ tường băng, Tần Nhược cũng không tự đại đến mức cho rằng hai con tuyết viên đó đã rớt khỏi vách núi rồi. Chữ ‘nổ’ vừa mới chấm dứt thì… “Băng!” Từng bức từng bức tường băng cấp tốc dựng lên trước mặt Tần Nhược, tựa như một bức tường thành chắc chắn chặn ngang giữa hắn và lũ tuyết viên vậy. Bởi vì đối thủ là quái vật bậc bốn hệ nước, cho nên Tần Nhược không dám có chút khinh thị nào, hắn nhanh chóng tạo ra ba bức tường băng trước mặt. “Grào!!!” Ngay khi bức tường thứ ba được dựng lên, hai tiếng gào tràn đầy sự hoang dã đột nhiên vang lên từ phía đối diện. Trong lòng Tần Nhược chợt trầm xuống: quả nhiên, hai con tuyết viên ấy không hề rớt con nào cả. Ý nghĩ đó vừa mới hiện lên thì một thanh âm xé gió tựa như tiếng đạn pháo bắn chợt vang tới: “Băng!” “Ầm! Ầm!” Ba bức tường băng gần như đồng thời bị hai quả cầu tuyết khổng lồ nện bể, hậu quả là gần trăm miểng băng cùng bắn văng ra, trúng ngay bức tường băng thứ tư mà Tần Nhược vừa tạo. Kỹ năng bậc bốn, tường băng làm gì có thể chống đỡ nổi chứ? Một tiếng động lớn vang lên, bức tường băng thứ tư cũng bước theo bước ba vị tiền bối của nó: bể! Tần Nhược kinh hãi hô lên một tiếng, không kịp ép sát người vào vách núi thì đã bị một quả cầu tuyết đánh trúng, cả người lẫn kết giới cùng văng ra, lăn lông lốc mấy vòng ở trên mặt đường rồi rớt khỏi vách núi… May mà cầu tuyết của tuyết viên cũng lớn, hai cái chỉ có thể có một cái trúng người Tần Nhược mà thôi, cho nên Tần Nhược mới không bị chết ngay đương trường. Nhưng bị đánh trúng như thế cũng gần như lấy đi cái mạng già của hắn rồi, hắn chỉ cảm thấy đang choáng váng thì có một cảm giác rớt xuống mãnh liệt xộc lên. Tần Nhược giật mình: Chết tiệt, là vách núi…