Chương 4: Không Chỉ Một Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trở về đếm ngược 47:59:58. Trở về đếm ngược 47:59:57. Xuyên qua sao? Cho nên đếm ngược chính là xuyên đến một thời không khác, mà trở về đếm ngược là trở về với thời gian thực tại. Nghĩ tới đây, Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, có thể trở về là chuyện tốt. Dù ở đó chưa chắc có người nhớ thương hắn, mẫu thân có cuộc sống mới, không rảnh để nhớ tới hắn, phụ thân. . .hẳn đang trong trại tạm giam rồi. Cho nên chắc cũng không rảnh nhớ tới hắn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn trở về. Mà chuyện hắn cần phải làm bây giờ là sống thật tốt trong 48 giờ này. Như vậy. . . Hiện tại là ngày đếm ngược đầu tiên. Khánh Trần lần nữa nhìn kỹ quang cảnh trước mắt. Trong một khắc này, Khánh Trần thấy trên người mình là áo tù, trong nháy mắt liền hiểu rõ minh tình cảnh của mình. Hắn ở trong một gian phòng màu xám ảm đạm, trừ việc trong nó tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật cùng miệng cống hợp kim bên ngoài ra, những địa phương khác đều là tường hoàn toàn phong bế. Trên cửa rộng 90 cm có một cánh cửa sổ nhỏ, nhưng bây giờ cửa sổ đang đóng. Phòng giam là phòng đơn, bên trong chỉ có một cái giường, phía trên phủ lên một tầng ga giường thật mỏng. Bên cạnh còn có giá đỡ được đặt sẵn, trên kệ trừ chăn mền, bàn chải đánh răng, khăn mặt ra thì không còn gì cả. Vách tường phòng giam là màu xám, khiến Khánh Trần khó hiểu là, vách tường màu xám phản xạ phát ra ánh sáng kim loại. Tường kim loại? Khánh Trần ngồi dậy, kinh ngạc vuốt ve vách tường, nơi nào sẽ sử dụng loại vật liệu mắc tiền này? Rõ ràng, nơi này không phải thế giới hắn từng biết. Hắn nhanh chóng cúi đầu bàn tay của mình, vân tay trên bàn tay này y chang của hắn, ngay cả vị trí của từng lỗ chân lông cũng vậy. Đây chính là thân thể của Khánh Trần. Sau khi xuyên tới đây, dao róc xương trong tay Khánh Trần không còn nữa, quần áo cũng bị thay đổi nhưng thân thể vẫn là của hắn. Vị trí vân tay cùng lỗ chân lông không làm được giả. Khánh Trần ngồi bó gối trên giường, hắn nhìn qua cửa hợp kim nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì. Từ từ, ngoài cửa dần ồn ào hơn, thậm chí còn có thanh âm người dùng lực đập vào cửa hợp kim của nhà lao. Khánh Trần từ từ đi tới một bên cửa, muốn thông qua khe cửa nhìn tình cảnh bên ngoài. Kết quả không đợi hắn nghe rõ, cửa hợp kim vang lên âm thanh khởi động, cửa mở. Hắn nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa là một đầu hành lang hình vuông. Pháo đài ngục giam hình vuông này có tầng bảy, mỗi một tầng đều có lít nha lít nhít phòng giam chỉnh tề. Bên ngoài không có gì mà bên trong là pháo đài ngục giam to lớn, chỉ có ánh đèn lẻ tẻ lóe lên, tầng tầng cửa hợp kim sắp xếp liên tiếp, bên trong là phòng giam mờ tối, giống như từng con thú bị đóng hộp vào đó. Khánh Trần đứng ở trong phòng, tựa hồ hắn chỉ cần bước ra một bước thì cuộc sống sẽ rẽ sang hướng khác. Trong ngục giam rộng lớn, không biết nơi nào phát đột nhiên vang lên âm thanh, bên trong là một giọng nữ dễ nghe: "Bảy giờ sáng, tới giờ ăn sáng, xin tất cả tù nhân theo thứ tự của đội ngũ tiến về phòng ăn." Thanh âm quanh quẩn trong pháo đài ngục giam, Khánh Trần vẫn như cũ đứng nhìn bậc cửa trước mắt. Tựa hồ chỉ cần hắn bước ra đi, hết thảy sẽ không quay về được. Kỳ thật hắn đã cảm thấy từ lúc bắt đầu, mọi thứ đã dần thay đổi. Nhưng bắt đầu từ lúc nào đây? Đại khái là. . . Khi hắn cảm thấy sinh mệnh của mình chỉ còn lại hai giờ rưỡi cuối cùng, thực hiện hành động hắn muốn nhưng không dám làm nhất. Hắn ngay cả cha ruột cũng đã báo cáo thì còn gì không dám đối mặt nữa. Hắn bước ra ngoài phòng giam. Sau một khắc, hắn lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy bên ngoài cũng không phải hành lang trống không, trước cửa mỗi phòng giam đều có một tên tù phạm đứng đấy. Con ngươi Khánh Trần bỗng nhiên co lại. Một vị lão đầu còng lưng nhìn về phía hắn, chỉ thấy trong hốc mắt đối phương lóe lên ánh sáng màu đỏ nhạt máy móc, toàn bộ vành mắt phải đều là máy móc cấu tạo, linh kiện kim loại này kéo dài tới vị trí huyệt thái dương phía bên phải. Mắt máy móc nhìn không đẹp đẽ, thậm chí còn có chút thô ráp, nhưng không biết vì sao Khánh Trần lại cảm nhận được cảm giác áp bách khi bị nhìn tới. Dường như, đối phương đang phân tích gì đó trên người hắn chi tiết. Tựa như hắn dùng trí nhớ phân tích người khác vật. Một vị tù phạm trung niên khôi ngô có cánh tay phải được tạo thành do máy móc. Khi đối phương hoạt động ngón tay, Khánh Trần có thể nghe được âm thanh khép mở do tiếng kim loại chuyển động. Cánh tay kim loại tráng kiện kia cường ngạnh mà táo bạo. Người bên trong ngục giam toàn bộ đều có nửa người nửa máy móc. Văn minh cơ khí. Trong não Khánh Trần bỗng xuất hiện bốn chữ này. Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ đã thấy tù phạm khôi ngô ở sát vách phòng giam cười với hắn một cái: "Này, mới tới hả, đừng ăn quá nhiều, nếu không khi ói ra sẽ rất khó coi đó." Vừa mới nói xong, trên hành lang truyền tới không ít tiếng cười vang: "Nghe nói đêm qua có mười hai người mới tới, hôm nay có thể có thứ giải trí rồi." "Trên thân tiểu tử này không có chút máy móc gì. Xem ra ở bên ngoài cũng vậy." Nghe được hai chữ "Mới tới", Khánh Trần sững sờ, hắn còn tưởng đối phương biết mình vừa mới tới từ Địa Cầu chứ. Nhưng rất nhanh, hắn liền kịp phản ứng, "Mới tới" này hẳn là chỉ hắn vừa mới vào ngục giam, đối phương chắc không biết hắn là người Địa Cầu đâu. Khánh Trần nhíu mày suy tư, cái gọi là giải trí trong miệng đối phương có lẽ sẽ là chuyện xấu với mình. Nhưng vấn đề là, hắn nên làm sao để sống sót trong thế giới đầu dã thú cơ khí này đây? Hắn khắc chế nội tâm xao động cùng sợ hãi, một học sinh lớp 11 bình thường đột nhiên phải đối mặt với hung ác biến cố, điều duy nhất Khánh Trần có thể làm chính là ép buộc chính mình không biểu lộ bất kỳ cảm xúc khác thường gì. Bởi vì hắn không biết, nếu chuyện hắn đến từ một thế giới khác bại lộ sẽ đưa tới hậu quả như thế nào. Đột nhiên, trên hành lang lầu bốn đối diện có một tên thiếu niên phát điên đứng lên: "Đây là nơi nào! Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở tại nơi quỷ quái này, các ngươi là ai! ? Ta là Hoàng Tể Tiên, cha ta là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Lợi ở Lạc thành, các ngươi cách ta xa một chút!" Nói xong, thiếu niên kia bắt đầu điên cuồng chạy dọc theo hành lang. Những người khác không làm gì, tựa như đang xem náo nhiệt đứng yên tại chỗ quan sát, vẫn duy trì như cũ, chuẩn bị tiến về phía nhà ăn. Có người hơi nghi hoặc: "Lạc thành là nơi nào?" Đột nhiên, Khánh Trần nghe được trên có tiếng gió truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thình lình phát hiện trên trần nhà cao có bốn chiếc hộp sắt bắt đầu chạy ra. Ánh mắt Khánh Trần dừng lại trên trần nhà, trên vách tường hợp kim có mười tám hộp vuông chạy ra, trên đó là súng máy được treo ngược. Theo sự di chuyển của thiếu niên, họng súng chín đài súng máy trong đó cũng tại chuyển động! "Xin dừng lại… " Giọng nữ máy móc vang lên: "Lần nữa cảnh cáo, xin dừng lại." Ngay sau đó, bên trong pháo đài ngục giam vang lên giọng nữ từ loa phóng thanh: "Xin tất cả tù nhân ở nguyên tại chỗ chờ lệnh." Chỉ vẻn vẹn hơn mười giây, bốn chiếc hộp bay ngăn thiếu niên lại, họng súng trên đó chỉ thẳng vào hắn. Cùng lúc đó, miệng cống phía dưới pháo đài ngục giam cũng mở ra, 9 người máy giơ cao súng ống dùng tốc độ cao nhất tiến vào. Thiếu niên sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Mà Khánh Trần thì lạnh lùng quan sát hết thảy. Hành vi đối phương có chút quá kích nhưng lại giúp Khánh Trần có thêm rất nhiều tin tức. Súng máy, robot không người lái, người máy, thân thể máy móc, vô số tin tức trong lúc nhất thời tụ hợp vào trong đầu hắn. Nhưng điều Khánh Trần kinh ngạc nhất thật ra là thiếu niên kia giúp hắn nhận ra: Có lẽ không chỉ có mỗi mình hắn là người tới từ Địa Cầu. Không phải người đầu tiên thì hẳn cũng không phải người cuối cùng.
Chương 5: Nam Nhân Trung Niên Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Khánh Trần cũng từng nghĩ, có ai xuất hiện đếm ngược trên tay như hắn không? Vì có suy đoán này mà hắn mới cẩn thận đi tàu điện ngầm như vậy tới chỗ thật xa nghiệm chứng một ít chuyện, tránh ngày sau bị người khác tìm ra manh mối. Nhưng về sau, một loạt biến cố ập tới khiến Khánh Trần cơ hồ quên lãng suy đoán này. Hiện tại xem ra, suy đoán của hắn cuối cùng đã thành hiện thực. Người từ Địa Cầu xuyên đến thế giới này nhất định không ít, riêng trong ngục giam này đã có hai tên thì càng không cần phải nói bên ngoài thế giới ngục giam sẽ thế nào. Người xuyên việt có bao nhiêu? Mấy trăm? Mấy ngàn? Bọn hắn vì sao lại xuyên qua? Khánh Trần không cách nào xác định. "Lần này người mới tới khá thú vị đây, hẳn không phải kẻ ngu… " Có người nhìn thiếu niên kia cười đùa: "Ta nghe nói vì hắn trốn thuế nên bị phán quyết 7 năm? Hôm qua lúc bị đưa vào không khóc, đến bây giờ mới khóc." "Đầu năm nay dám đụng tới thuế, không phải người ngu thì là gì. . ." Khánh Trần nhìn về phía phát ra thanh âm, chính là một nam tử có hai chân cơ khí. Đối phương thấy nhìn mình thì nhìn lại, khóe miệng nâng lên, cười nói: "Này, mới tới à, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Đám người chung quanh lập tức cười vang lên, dường như đang chờ xem kịch vui. Nơi này lộ ra mỹ cảm khoa huyễn và phát triển tiên tiến, thế nhưng mặt ác của nhân loại vẫn vậy. Khánh Trần nhíu mày, không có để ý tới đối phương. Lần nữa nhìn về phía thiếu niên đang bị bao vây kia. Sợ chỉ có hắn biết, hôm qua đối phương không khóc, hôm nay mới khóc là vì thiếu niên cũng như hắn, vừa từ "nhà ấm" Địa Cầu xuyên tới, khó lòng tiếp thụ hiện thực này. Đây không phải suy đoán, mà hắn từng gặp qua đối phương. Năm nay Khánh Trần 17 tuổi, học lớp 11 của trường ngoại ngữ Los Angeles tại Lạc thành. Mà thiếu niên này là học sinh lớp 12. Hai người chưa từng gặp nhau, chỉ là Khánh Trần có trí nhớ hơn người, chỉ cần nhìn thấy qua sẽ rất khó quên. Điều này cũng khiến Khánh Trần hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trước khi xuyên qua ở gần nhau thì sau khi xuyên qua cũng vậy? Hắn không cách nào xác định được. Bất quá Khánh Trần phát hiện một việc: Tất cả người nơi này đều đang nói tiếng phổ thông, không ai nói tiếng địa phương cả. Giờ này khắc này, robot cảnh vệ dọc theo thang lầu xông lên, mỗi lần dậm chân đều là đi qua năm bậc thang, tiếng va chạm áp lực không ngừng vang lên. Mà thiếu niên kia nay đã khóc tiếng chóa. Bên trong pháo đài ngục giam này có một nửa người với thân thể phối hợp cơ khí. Ở nơi xa lạ gặp được người Địa Cầu thật sự rất có cảm giác tha hương ngộ cố tri nha. Người bình thường tại địa phương xa lạ gặp được đồng hương hẳn sẽ có cảm giác an toàn khó hiểu. Thế nhưng Khánh Trần không có loại cảm giác này, hắn nhìn thiếu niên gần như sụp đổ liền nhận ra. Đồng hương chưa chắc có thể giúp ngươi, ngược lại còn trở thành một loại liên lụy. Không phải tất cả mọi người đều có thể tỉnh táo sau khi xuyên qua. Hiện tại điều hắn muốn làm nhất là chống đỡ qua hai ngày, sau đó trở lại Địa Cầu thì tìm hiểu xem đây đến cùng là chuyện gì. Khánh Trần yên lặng quan sát, không biết vì cái gì, giờ này khắc này tâm tình hắn càng thêm trấn định một chút. Cho đến lúc này, tất cả tù phạm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn nhìn quanh pháo đài ngục giam, chín robot vừa tới có 3 người đứng canh quảng trường dưới lầu, còn lại thì lên lầu dẫn thiếu niên khủng hoảng kia đi. Quảng trường dưới lầu rất rộng rãi, rộng chừng một sân bóng đá tiêu chuẩn. Quảng trường được phân thành mấy khu vực: Phòng ăn, khu vực giải trí tập thể hình, khu đọc sách, khu treo ảnh vân vân. . . Ở giữa những khu vực này không có gì ngăn cách cả, cứ như một khi hoạt động tự do cỡ lớn, mà biên giới quảng trường có 8 miệng cống cỡ lớn. Những miệng cống to lớn kia đủ để xe bọc thép trực tiếp tiến vào. Đột nhiên Khánh Trần ngây người, hắn nhìn thấy có ba người chẳng biết lúc nào xuất hiện dưới quảng trường, bên cạnh bàn ăn. Một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi đang ngồi, hai gã trẻ tuổi khác cười híp mắt canh giữ bên cạnh, sau đó có chút hăng hái ngẩng đầu đánh giá đám tù nhân trên lầu. Trước mặt nam nhân trung niên có một bộ cờ tướng, trên bàn cờ đã là tàn cuộc. Điều khiến người ta kinh dị nhất chính là, trên bàn ăn cạnh bàn cờ có một con mèo gật đang ngủ. Nó màu xám, trên lỗ tai có hai khóm lông nhọn, nhìn có điểm giống báo xa-li, nhưng lại không phải. Mèo Maine. Trong ngục giam còn có thể nuôi mèo? ! Khánh Trần có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn bị đồng hương hấp dẫn nên không để ý ba người một mèo này vào quảng trường lúc nào. Lúc này, trung niên nam nhân vô cùng nghiêm túc nhìn bàn cờ, phảng phất như mọi chuyện xảy ra trên lầu không khiến hắn quan tâm chút nào. Mà điều khiến Khánh Trần kinh ngạc nhất là robot dường như không thấy sự tồn tại của ba người một mèo này.