FULL  Hài  Khoa Huyễn Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 - Hội Thuyết Thoại Trửu Tử

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 6: Bàn Cờ
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trên lầu nghiêm túc khẩn trương, dưới lầu nhẹ nhàng thong dong, cứ như hai thế giới khác biệt đối lập nhau.

    Trong ba người này, hai người trẻ tuổi mặc áo tù trắng xanh đan xen bình thường, mà nam nhân trung niên lại mặc vào một thân quần áo luyện công màu trắng.

    Trong không gian u ám kiềm chế này, bộ đồ màu trắng kia trông cực kỳ bắt mắt.

    Khánh Trần âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây là trưởng ngục giam?

    Không đúng, dù đối phương mặc đồ khác hẳn với các tù phạm khác nhưng trên đó có số hiệu nho nhỏ màu đen.

    Nam nhân trung niên cũng là phạm nhân, chỉ là đặc biệt hơn thôi.

    Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh phảng phất như cảm nhận được ánh mắt của Khánh Trần nên đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn cười nhẹ một chút.

    Khánh Trần lập tức thu hồi ánh mắt.

    Đợi thiếu niên Địa Cầu bị mang đi, pháo đài ngục giam lần nữa vang lên thông báo:

    "Theo theo thứ tự đội ngũ tiến về phòng ăn đi ăn cơm."

    Vừa dứt lời, Khánh Trần liền thấy tất cả tù phạm di chuyển về phía bên phải, sau đó đội hình thật dài dọc theo thang lầu đi xuống quảng trường.

    Cho đến lúc này, Khánh Trần mới có cơ hội thống kê nhân số tất cả tù phạm: Bao gồm cả hắn, 3102 tên.

    Pháo đài ngục giam này có tổng cộng bảy tầng, tù phạm mỗi tầng là một đội ngũ, do quản giáo dẫn đội ngay ngắn trật tiến về phòng ăn.

    Lúc này không ai chen ngang, cũng không ai rời khỏi đội ngũ, Khánh Trần cảm giác tất cả mọi người nơi này giống như đã được lập trình, hết thảy đều được ước thúc thật tốt.

    Loại trật tự này kéo dài tới khi mỗi người tới trước cửa sổ gọi món mới kết thúc.

    Dường như sau khi gọi món xong là có thể hoạt động tự do.

    Khánh Trần ở tầng thứ năm, đến phiên bọn họ mua cơm thì tù nhân tầng thứ nhất đã ăn cơm xong. Hai tù phạm khôi ngô lôi kéo một người trẻ tuổi trực tiếp đi tới phòng giam lầu một gần phòng ăn nhất, không ít người ồn ào theo sau.

    Còn có người giao phó:

    "Mau kéo hắn vào phòng giam, đừng làm hắn bị thương trên quảng trường, cẩn thận giám ngục robot nhúng tay."

    Tù phạm kéo người tuổi trẻ hững hờ đáp lại:

    "Yên tâm, ta không phải loại ngu xuẩn như Dương Kiệt kia."

    Cùng lúc đó, người tuổi trẻ ra sức giãy dụa, gào thét:

    "Thả ta ra!"

    Thời điểm khi hắn sắp bị kéo vào phòng giam, thanh âm của người tuổi trẻ đã chuyển thành cầu khẩn:

    "Van cầu các ngươi tha cho ta đi!"

    Nhưng mà mặc kệ hắn nói thế nào cũng không ai để ý, ngược lại tiếng cười nhạo ồn ào càng vang hơn.

    Trong lúc bất chợt, lão đầu có con mắt máy móc phía trước hắn quay người cười nói:

    "Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ một lúc nữa sẽ đến lượt ngươi."

    Khánh Trần bình tĩnh nhìn đối phương, lão đầu bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu niên đối diện dường như có chút khác biệt, cũng không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy trong lòng thắt lại.

    Sau khi lấy cơm xong, đội hình tan vỡ.

    Khánh Trần phát hiện ba người bên cạnh như có như không tới gần mình, có vẻ đang muốn bắt lấy hắn!

    Hắn lập tức tăng nhanh bước chân, mà đối phương cũng vậy, chặt chẽ vây hắn lại!

    Sau một khắc, sơ đồ của pháo đài ngục giam lần nữa hiện lên trong đầu Khánh Trần.

    Trên mái vòm, 18 khẩu súng máy như dã thú bằng thép im lìm như một con hổ đang ngủ.

    72 máy bay không người lái được lắp đặt trên trần nhà bằng hợp kim màu xám, như những con ong bắp cày nghỉ ngơi.

    210 màn hình và 3 con robot đứng cầm súng trên quảng trường.

    Các tù nhân lần lượt nhận thức ăn từ cửa sổ, một số người phàn nàn thịt không còn ngon như trước.

    Có người đang rửa chén dĩa, cũng có người đang lau sạch bàn ăn.

    Trên quảng trường ngày càng nhiều người đã ăn cơm xong, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Mọi người lui tới xuyên qua, có người tớ khu tập thể hình, có thì người vây xem nghi thức người mới.

    Nhưng tất cả mọi người đều vô thức tránh nam nhân trung niên đang quan sát bàn cờ kia.

    Nam nhân vẫn như cũ chăm chú nhìn bàn cờ, năm mét chung quanh không có người tới gần, tựa như đá ngầm cứng rắn, trấn tĩnh dưới mặt biển, dù là nước biển mãnh liệt hay thuyền bè gì cũng đều phải nhượng bộ.

    Khánh Trần đột nhiên bưng mâm đồ ăn lên, tăng tốc từ xuyên qua vòng vây ba người, đi về phía nam nhân trung niên.

    Thấy hướng đi của hắn, rất nhiều người đều nhận ra người mới này muốn làm gì.

    Thời gian dần trôi qua, ngày càng nhiều người nhìn về phía Khánh Trần xì xào bàn tán, biểu lộ trên mặt từng tù phạm đều phảng phất như đang chờ xem trò cười.

    Người mới phát hiện sự dị thường của nam nhân trung niên rất nhiều, người mới muốn dựa vào đối phương để thoát khỏi khốn cảnh trong ngục giam cũng rất nhiều, cho tới bây giờ Khánh Trần không phải người đầu tiên hay duy nhất.

    Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người trước Khánh Trần đều thất bại.

    Chỉ là, Khánh Trần đối mặt những âm thanh trêu tức kia đều làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục không coi ai ra gì đi về phía trước, xuyên qua đám người.

    Không đợi hắn tới gần, người trẻ tuổi bên cạnh nam nhân trung niên đã cản lại, đối phương vừa cười vừa nói:

    "Mới tới à, ta biết ngươi tính toán cái gì, nhưng chúng ta sẽ không giúp ngươi."

    Đối phương đoán trúng ý nghĩ của Khánh Trần, mà Khánh Trần thì đưa ánh mắt nhìn về sau lưng người trẻ tuổi.

    Nam nhân trung niên vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.

    Hắn nghiêm túc nhìn nam nhân trung niên:

    "Tiền binh tiến một, tàn cuộc này ta có thể giải."

    Cho đến lúc này nam nhân trung niên mới ngẩng đầu lên, quảng trường đột nhiên an tĩnh, mèo cũng mở mắt.
     
    codon.trai thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 7: Ngày Mai Tiếp Tục
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Trước khi nam nhân trung niên ngẩng đầu lên, Khánh Trần còn tưởng đối phương bị điếc, động tĩnh bên người lớn như vậy cũng không có ảnh hưởng đến hắn.

    Khi nam nhân trung niên ngẩng đầu, Khánh Trần cơ hồ tưởng mình điếc, bởi vì quảng trường vốn ồn ào trong nháy mắt đã an tĩnh lại, không có chút tiếng vang dư thừa nào.

    Thần sắc trong mắt đám người chung quanh đều tràn ngập kinh ngạc, còn có một số cảm xúc khó hiểu, tựa như phụ trợ thêm cho sự nguy hiểm của nam nhân trung niên.

    Bởi vì trước giờ nam nhân trung niên chưa từng để ý tới việc có người khác cầu xin giúp đỡ.

    Đột nhiên Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, vì đây hết thảy đã chứng minh, hắn thành công.

    Nam nhân trung niên cũng không nói gì với hắn, chỉ đánh con tốt ở bên phe đỏ lên một bước.

    Nam nhân trung niên lại cầm con đen, cho tương lui lại giết con tốt vừa rồi.

    Khánh Trần ở phía xa lẳng lặng nhìn bàn cờ, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương trên Địa Cầu cũng coi như nổi danh. Có hai loại bố cục, trước mặt hắn là bố cục vô cùng hung hiểm.

    Cái gọi là tàn cuộc , bình thường là chỉ phe đen tất thắng, phe đỏ ngay cả cờ hoà cũng chẳng làm được. Nếu cờ hoà, xem như tàn cuộc này được giải.

    Nhưng là, Khánh Trần vẫn chưa thỏa mãn khi cờ hoà.

    Tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương có chút kỳ lạ, bốn quân đỏ đã vượt sông tới đường cùng, cả hai bên đều ở đó.

    Thế cục nhìn như ngang nhau, nhưng thực tế tàn cuộc từng bước sát cơ, khắp nơi đều là bẫy rập, cờ đen chỉ cần tiến một bước là có thể thắng, phe đỏ chỉ có thể mệt mỏi, lơ là một chút, tường mình nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả lại bị phản sát.

    Nhìn như tràn ngập hi vọng lại khiến người ta lâm vào tuyệt vọng.

    "Tiếp tục… "

    Nam nhân trung niên bình thản nói.

    Khánh Trần nói ra:

    "Hai binh ba bằng."

    Hai mắt nam nhân trung niên sáng lên, lúc này trông hắn rất tựa hứng thú, không di chuyển quân cờ nữa, trực tiếp nhắm mắt cùng Khánh Trần thôi diễn bàn cờ:

    "Sáu tiến một."

    Khánh Trần cũng nhắm mắt lại:

    "Hậu xa tiến bốn."

    "Tượng bảy lui chín."

    Đến vòng thứ 6, Khánh Trần đột nhiên nói:

    "Xe tiến bảy!"

    Nam nhân trung niên nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra thì kinh ngạc nhìn Khánh Trần:

    "Tượng năm lui bảy."

    Năm bước đầu hai bên bình thản không có gì lạ, thế nhưng từ bước thứ sáu, song phương lại bắt đầu từng bước sát cơ!

    Ngươi giết ta! Ta giết ngươi! Máu chảy thành sông, ai binh khắp nơi!

    Hai bên trên bàn cờ quả cảm cùng quyết đoán, đều cực kỳ tàn khốc.

    Hai người tựa như tướng lĩnh tỉnh táo nhất trên chiến trường, vì để trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng mà không tiếc hi sinh hết thảy.

    Thế cục Tứ Khấu Cầm Vương buộc cả hai phải thể hiện sự dũng mãnh, tuy nhiên đằng sau sự dũng cảm này là những toan tính sâu xa của cả hai.

    Ban đầu, phe đỏ của Khánh Trần rõ ràng là Quá Hà Tứ Tốt, càng thêm hung hãn, nhưng hắn lại đem bốn con tốt bỏ đi đổi lấy từng bước của kế hoạch, cuối cùng chỉ còn lại một con!

    Xe một bình bốn.

    Tướng bốn bình năm.

    Pháo bốn bình năm.

    Xe ba bình năm.

    Bước thứ 15, đến lúc này rốt cục Khánh Trần mới thở dài một hơi:

    "Binh năm tiến một!"

    Chân tướng phơi bày!

    Chiếu tướng!

    Cũng cho đến giờ phút này, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương mang tới mỹ cảm khó lý giải. Thế cục này khiến nam nhân trung niên cảm giác như vừa đánh một trận thật sự với mưu sĩ trên chiến trường.

    Cờ này, mỗi một bước đều hung hiểm tới cực điểm.

    Điều khiến nam nhân trung niên ngạc nhiên nhất, tuổi của thiếu niên trước mắt cũng không lớn, nhưng lúc đánh cờ lại không chút do dự.

    Điều quan trọng là đối phương không ngại hi sinh, đây là chiến tranh, chiến tranh làm sao không có hy sinh?

    Hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương cũng nhìn thẳng hắn, sắc mặt nghiêm túc lại quật cường.

    Dường như muốn chém giết ra một con đường sống trong tuyệt cảnh này, mở một đoạn nhân sinh mới.

    Nam nhân trung niên hiểu được, cách đánh cờ của đối phương như muốn cầu sinh vậy. Vì thế thái độ hắn liền có phần khác biệt.

    Vào lúc không ai chú ý tới, chính là giờ khắc này, 210 camera trong pháo đài có 81 cái là chĩa về phía Khánh Trần.

    Con mắt màu đen của camera co rút lại, tựa hồ là muốn nhìn cho rõ mặt của Khánh Trần.

    Không biết ai biết phía sau camera này là ai.

    Nam nhân trung niên cười cười cầm con tướng phe đen lên:

    "Thú vị, đầu năm nay, người biết đánh cờ tướng không nhiều lắm, ngày mai tiếp tục."

    Nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi tới khu sách báo, chỉ để lại bàn cờ trên bàn cơm mà không ai dám động vào.

    Con mèo màu xám trên bàn đứng dậy, yên tĩnh đi theo sau lưng nam nhân trung niên.

    Lúc con mèo nằm trông như cục lông, nhìn cũng không lớn.

    Nhưng khi nó đứng dậy, Khánh Trần mới phát hiện hình thể con mèo này cực lớn, dài hơn một mét, cực kỳ mạnh mẽ.
     
    codon.trai thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.