Chương 14: Ăn cơm ở khách sạn, upload "Bleach" ! Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Khách sạn Phong Lai. Đèn đường sáng rỡ, người đến người đi, hết sức náo nhiệt. "Nguyên Vĩ, Diệp Húc, nơi này!" Đổng Nguyên Vĩ và Diệp Húc vừa đi vào cửa, cách đó không xa liền vang lên một tiếng hô đầy hưng phấn. Diệp Húc dõi mắt nhìn, chỉ thấy một chàng thanh niên vóc dáng trung đăng, đang ở phía trước phất tay. "Thành Minh, được đó nha, lại còn đặt bàn ở khách sạn Phong Lai luôn." Diệp Húc cười nói. "Khó khăn lắm mới hẹn nhau được một bữa, tất nhiên phải đến chỗ nào tốt chút rồi, em họ tôi cũng đến cơ mà." Đồ Thành Minh sang sảng nói,"Chúng ta vào bàn đi." Đổng Nguyên Vĩ hỏi: "Thành Minh, không phải ông mới vừa tham gia cuộc thi Olympic toán học quốc tế à? Kết quả thế nào rồi?" Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt Đồ Thành Minh càng tươi roi rói. "Miễn cưỡng đạt được giải thưởng cao nhất." "Giải thưởng cao nhất, trâu bò! Hôm nay phải uống vài chén mới được!" Đổng Nguyên Vĩ sợ hãi thán phục . Đồ Thành Minh vung tay lên nói: "Tất nhiên rồi!" "Thành Minh, ông kể cho tôi nghe một chút đi, cuộc thi Olympic toán học quốc tế luôn ra những đề thi vô cùng biến thái, cả nước cũng không được bao nhiêu người giành được giải thưởng cao nhất, ông mang vinh dự về cho trường chúng ta rồi..." Đổng Nguyên Vĩ nói. Thé rồi, Đồ Thành Minh và Đổng Nguyên Vĩ nhanh chóng khoắng mồm khoắng mép không ngừng. Vốn là, Diệp Húc cũng muốn hàn huyên một chút. Suy cho cùng, cũng xem như là hồi lâu không gặp mấy người bạn cũ. Nhưng, cuộc thi Olympic toán học quốc tế thật sự cách hắn quá xa, ắn hỉ có thể phụ họa theo mấy câu mà thôi. Dưới sự nhàm chán, Diệp Húc lại dồn lực chú ý lên nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên. Nữ Hiệp: Hu hu hu, Naruto, Sasuke, bọn họ đều quá đáng thương. Nữ Hiệp: Hết thảy đều là tại cái tên Danzo kia, Danzo thật là xấu xa. Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Cũng không có thể hoàn toàn trách Danzo, đứng ở trên lập trường của hắn ta mà nói, nhưng chuyện hắn ta làm đều chỉ là để cho làng Lá ổn định hơn, phồn vinh phát triển hơn. Nữ Hiệp: Rõ ràng chính là lỗi cả Danzo! Hừ! @ Hinamori Amu, ngươi thấy thế nào? Hinamori Amu: Tại sao Naruto lại kết hôn với Hinata? Tại sao Sasuke tại sao lại kết hôn với Sakura? Ta cảm thấy Naruto và Sasuke mới là một đôi. Nữ Hiệp: Nghe ngươi nói thế, ta cũng cảm thấy rất có lý. Ta Muốn Làm Hokage: ... Thủ Khoa Toàn Khóa: ... Hồng Hướng Dương: Naruto thật đáng thương, yên tâm đi, sau này ta sẽ tới bảo kê ngươi. Chúa Cứu Thế: Ngươi bảo kê Naruto? Đừng nói sau này Naruto sẽ trở thành Hokage, chính là Naruto của bây giờ, cũng có thể dễ dàng đánh ngã ngươi đi? Theo tin nhắn của Chúa Cứu Thế xuất hiện, cả nhóm chat hoàn toàn náo nhiệt. Hồng Hướng Dương: Lần sau ta phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, kiếm lấy điểm tích lũy, gia tăng tu vi. Chúa Cứu Thế: Ngươi không có điểm tích lũy mua Xuyên Việt Phù. Hồng Hướng Dương: [Cô độc nhỏ yếu và bất lực. Jpg.] Nữ Hiệp: Chúa Cứu Thế đại ca ca, ngươi nhất định phải giúp Sasuke và Naruto đó nha. Chúa Cứu Thế: Yên tâm đi, ta không chỉ sẽ giúp bọn hắn, mà còn sẽ giúp các ngươi. Thủ Khoa Toàn Khóa: Đa tạ Chúa Cứu Thế đại nhân đã upload "Ninja Hỏa Ảnh" , để cho ta biết trước rất nhiều bí mật, nếu không, ta thật sự phải hối hận cả đời. "Ting! Thủ Khoa Toàn Khóa phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc." Diệp Húc không chút do dự, trực tiếp mở ra. "Chúc mừng ngài, đạt được "Chidori" ." Diệp Húc thấy vậy, con mắt lòe lòe phát sáng. Chidori, đây có thể nói là một trong những tuyệt chiêu của Sasuke, bất luận về uy lực, hay là tạo hình, nó đều rất không tầm thường. Diệp Húc nhớ được rõ ràng ban đầu xem "Ninja Hỏa Ảnh" , rất nhiều nữ sinh đều phải hú hét vì Chidori của Sasuke. Thủ Khoa Toàn Khóa: Đây là nhẫn thuật ta đúc kết ra được sau khi xem "Ninja Hỏa Ảnh" , ta biết Chúa Cứu Thế đại nhân có thể sẽ không để ý, nhưng cũng coi như là một chút tâm ý của ta, hi vọng ngài không từ chối. Chúa Cứu Thế: Có lòng là được. Có lòng? Đâu chỉ là có lòng? Nếu như không phải là ở khách sạn, nếu như Đổng Nguyên Vĩ và Đồ Thành Minh không ở bên cạnh, Diệp Húc đã sớm ha ha cười phá lên rồi. "Ting! Đội Trưởng Đội 5 phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc." "Chúc mừng ngài, đạt được "Hắc Quan" ." Diệp Húc thấy vậy, lại suýt nữa bạt cười ra tiếng. Trước đó không lâu, hắn đã được chứng kiến Hắc Quan một lần, chiêu thức hết sức bảnh bao, hắn đã sớm muốn thử rồi. Chúa Cứu Thế: Ngươi cũng muốn xem thử tương lai chứ? Đội Trưởng Đội 5: Muốn. "Ting! Chúa Cứu Thế thành công upload "Bleach" ." Hồng Hướng Dương: Lại có Anime sao? Nhưng mà "Ninja Hỏa Ảnh" còn chưa có xem xong đâu, xem ra, hôm nay lại phải tiếp tục thức thâu đêm rồi. Nữ Hiệp: "Bleach" ? Đây là thế giới về Aizen ca ca sao? Ta muốn xem một chút. "Ting! Đội Trưởng Đội 5 thành công download "Bleach" , đạt được 1000 điểm tích lũy." "Ting! Nữ Hiệp thành công download "Bleach" , đạt được 1000 điểm tích lũy." "Ting! Thủ Khoa Toàn Khóa thành công download "Bleach" , đạt được 1000 điểm tích lũy." ... Rẩ nhanh, tất cả thành viên trong nhóm đều download xong "Tử Thần" , khiến cho Diệp Húc lại đạt được 10000 điểm tích lũy. Upload Anime, còn có thể nhận được bao lì xì, có thể nhận được điểm tích lũy, quả thực là quá thoải mái. Diệp Húc nhìn tia sáng phát ra từ "Hắc Quan" và "Chidori" lóe lên trong đầu, nội tâm kích động đến độ không cách nào kiềm chế. Hắn thật sự quá khát vọng hai cái công pháp này. Hôm nay, chúng đã ở trước mặt, Diệp Húc lại không thể lập tức học tập. Cảm giác này, tựa như món đồ chơi mới bày ra ở trước mặt một đứa trẻ, lại không thể chơi, cực kỳ khó chịu. Rốt cuộc, Diệp Húc không nhịn được nói: "Nguyên Vĩ, Thành Minh, các ông cứ nói chuyện đi, tôi hơi bụng, đi vệ sinh cái đã." "Đi đi, đi đi! Nhưng mà nhớ nhanh lên đó. Nếu không, chờ đến lúc ông đi ra thì bọn tôi đã ăn xong hết rồi." Đồ Thành Minh cười nói. Diệp Húc đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Sau khi nói xong, Diệp Húc nhanh chân chạy tới phòng vệ sinh, cũng khóa chặt cửa lại. Có kinh nghiệm thừ lần tu luyện công pháp trước đó, lần này Diệp Húc cungx coi như là cẩn thận hơn rất nhiều. Lặng lẽ lấy ra Huyễn Thế Kiếm, bao phủ từ nhà vệ sinh cho tới phạm vi hơn mười dặm ở trong hư ảo. Tiếp đó, dù hắn có làm ra động tĩnh lớn hơn nữa, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Sau khi làm xong, Diệp Húc mới lại dồn lực chú ý vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên. "Ting, Hoa Đà phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc." "Chúc mừng ngài, đạt được "Thanh Nang Kinh" ." Diệp Húc thấy vậy, khuôn mặt tươi tắn liền biến thành cười toét cả miệng. Phải biết rằng, "Thanh Nang Kinh" là do Hoa Đà tự mình biên soạn, bao hàm tinh hoa y thuật cả đời hắn. Đây cũng là châu báu mà vô số người hành nghề y tha thiết ước mơ. Hoa Đà: Cảm ơn Chúa Cứu Thế đại nhân đã cho ta tiến vào cái nhóm chat này, ta cũng không có bảo vật, chỉ đành đưa quyển y thuật do chính mình viết cho ngài, kính xin ngài không ghét bỏ. Diệp Húc cố gắng ức chế sự vui vẻ trong lòng, hồi lâu mới đáp lại. Chúa Cứu Thế: Có lòng là đủ. Chúa Cứu Thế: Ngươi cả đời đạo bình tế thế, trị bệnh cứu người... Nhưng, cuối cùng bởi vì trị muốn trị căn bệnh đau đầu của Tào Tháo, muốn mở đầu của hắn ra, mới rước lấy tai họa bất ngờ, quả thật là đáng buồn. Hoa Đà thấy vậy, không khỏi lộ ra chút khổ sở, sinh ra vẻ bất đắc dĩ đối với tương lai của mình. Hiển nhiên hắn biết Tào Tháo lfa ai, đây chính là một nhân vật hiển hách. Nếu như Tào Tháo muốn giết mình, thì chính mình căn bản không thể nào chạy trốn. Chúa Cứu Thế: Dĩ nhiên, hôm nay ngươi tiến vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, tương lai có thể hoàn toàn thay đổi, nếu như gặp phải khó khăn, ngươi có thể xin giúp đỡ tại đây. Chúa Cứu Thế: Ngoài ra, kiếm lấy nhiều điểm tích lũy hơn, sau đó có thể sử dụng Thiên Đạo Chi Quang trong thương thành, học tập công pháp tu tiên trong nhóm. Hoa Đà nghe nói thế, trong lòng lập tức mừng rỡ, cũng vội phát ra tin tức. Hoa Đà: Tạ ơn Chúa Cứu Thế đại nhân.
Chương 15: Nắm giữ công pháp, cứu một mạng người! Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Sau khi Diệp Húc hàn huyên hai câu với Hoa Đà, hắn liền dồn tất cả lực chú ý vào "Hắc Quan" , "Chidori" và "Thanh Nang Kinh" . "Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa "Hắc Quan" lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, "Hắc Quan" trở thành "Dạ Táng" , đồng thời tiêu trừ hạn chế về linh đối với thuật pháp." "Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa "Chidori" lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, "Chidori" trở thành "Lôi Thần Quyết" , đồng thời tiêu trừ hạn chế Chakra đối với thuật pháp." "Ting! Có thể sử dụng 1000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa "Thanh Nang Kinh" lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, "Thanh Nang Kinh" trở thành "Y Thánh Kinh" ." Trái timDiệp Húc điên cuồng nhảy loạn, hưng phấn hét lớn: "Cường hóa, cường hóa hết thảy!" "Xoạt!" "Cường hóa thành công!" "Có sử dụng "Dạ Táng" , "Lôi Thần Quyết" , "Y Thánh Kinh" hay không?" "Có!" "Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang để nhanh chóng tìm hiểu hay không, admin nhóm chat được ưu đãi 100 điểm tích lũy mỗi một phút đồng hồ." "Có!" Ở dưới tình huống mọi người không nhìn thấy, quanh thân Diệp Húc tán loạn bắn ra kim mang chói mắt. Không bao lâu sau, một cột sáng màu đen giống như diệt thế chi mâu, xông thẳng lên trời. Trong nháy mắt, đâm phá màn trời thành một cái lỗ thủng khổng lồ, hắc ám không ngừng lan tràn, che khuất bầu trời, vô cùng kinh người. Ngay tại lúc đó, mây đen cuồn cuộn, bắt đầu khởi động không ngừng, tán loạn bắn ra lôi minh rung trời, giống như xé mở thiên địa thành vô số lỗ hổng. Toàn bộ cảnh tượng, quả thực giống như là tận thế phủ xuống. Song, tất cả mọi người bị bao phủ ở trong Huyễn Thế Kiếm, hoàn toàn không hề phát hiện ra cáigif. Ước chừng mười phút sau, tia sáng quanh thân Diệp Húc tản đi, hắn cũng chậm rãi mở mắt. Cảm thụ một chút về lực lượng trong cơ thể, khóe miệng hắn khẽ nhếch. Sau đó hắn thở dài, nói: "Đáng tiếc thời gian tu luyện quá ngắn, không thể càng tiến một bước đẻ nắm giữ "Dạ Táng" và "Lôi Thần Quyết" ." Hắn dừng một chút, khóe miệng lại là cong cong, cười nói: "Nhưng mà, mình lại phát hiện Thiên Đạo Chi Quang có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng, từ giờ đã không phải lo lắng chuyện tiêu hao năng lượng lúc chiến đấu nữa rồi." Tiếp theo, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn cứ tràn ngập mây đen, cuồng phong rống giận, hắn vung tay lên. "Xuy!" Trong nháy mắt may đen tiêu tán, lần nữa xuất hiện mặt trời chói chang, trời xanh mây trắng. Diệp Húc trầm giọng quát: "Phá tan đi, Huyễn Thế Kiếm!" Đến đây, Hán thị đã lại khôi phục trạng thái bình thường. Trong phòng ăn riêng của khách sạn Phong Lai. Từng món ăn đủ sắc hương vị được bưng lên bàn. Đổng Nguyên Vĩ cười mắng: "Sao lâu thế rồi mà cái tên Diệp Húc này tạvẫn chưa đi ra nhỉ? Sẽ không phải là rơi vào trong hố xí rồi đó chứ? Để tôi đi xem thử một chút!" Khi đang nói chuyện, Đổng Nguyên Vĩ đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Đang lúc này, một ông cụ tóc hoa râm, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống người Đổng Nguyên Vĩ. "Ông ơi, ông làm sao vậy?" Đổng Nguyên Vĩ hỏi. Bà cụ bên cạnh khẩn trương nói: "Ông già kia, ông làm sao thế này?" Mọi người trong phòng ăn nghe tiếng, lao nhao đi về phía Đổng Nguyên Vĩ và ông cụ. Đổng Nguyên Vĩ lo lắng bị người hiểu lầm, cho nên vội giải thích: "Tôi cũng không làm cái gì cả, không hề đụng phải ông ấy, là chính ông ấy tự nhiên lại ngã lên người của tôi." Tiếp theo, hắn quay sang nói với bà cụ: "Bà ơi, bà cũng nhìn thấy chứ? Cháu thật sự không đụng phải ông ấy." Song, bà cụ chỉ đặt hết tâm tư lên người ông cụ, sao có thể để ý mà trả lời Đổng Nguyên Vĩ? "Ông già kia, ông mau tỉnh lại, tỉnh lại!" Bà cụ khóc lóc gọi. Người trong đại sảnh khách sạn đều lao nhao bàn tán. "Xem ra ông cụ này bị đụng không nhẹ." "Thân thể người già quá yếu, té một chút là có chuyện liền." "Sẽ không cứ thế chết luôn chứ?" ... Đồ Thành Minh vội vàng chạy tới, nói: "Không phải là cố tình đó chứ?" Cô gái bên cạnh nói: " Hơi thở của ông cụ vô cùng yếu ớt, tính mạng bị đe dọa, chắc hẳn không phải là giả vờ, chúng ta mau gọi xe cứu thương đi." "Ừ!" Đồ Thành Minh lên tiếng. Lúc này, Diệp Húc đi ra từ phòng vệ sinh, hắn thấy Đổng Nguyên Vĩ đầy mặt nôn nóng, liền hỏi: "Nguyên Vĩ, đã xảy ra chuyện gì?" Đổng Nguyên Vĩ nói: "Tôi không đụng vào người ông cụ này, tự nhiên ông ấy lại ngã lên người tôi." Bà cụ đứng bên cạnh tựa như đã đón nhận tình ông cụ té xỉu, thở dài nói: "Tiểu tử, không phải tại cháu, là ông nhà tôi phát bệnh." Trong lòng Đổng Nguyên Vĩ hơi nới lỏng, tiện đà an ủi: "Bà ạ, bà đừng quá lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay." Diệp Húc học tập "Y Thánh Kinh" xong, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể thấy được tình trạng thân thể ông cụ hỏng bét cỡ nào. Đừng nói bác sĩ còn chưa tới, dù có tới, chỉ sợ cũng khó có thể cứu trị. Cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp. Mà dù nói thế nào thì chuyện này cũng có chút liên quan đến Đổng Nguyên Vĩ. Hơn nữa tính cách của bà cụ có vẻ cũng tốt. Thế nên, Diệp Húc lên tiếng nói: "Cháu biết một chút về y học, bà để cháu xem thử cho ông nhé?" "Tốt, tốt... làm phiền cháu, tiểu tử." Bà cụ như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, vội nói. Diệp Húc xem mạch đập của ông cụ, sau đó dọc theo gân mạch, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể ông cụ. Cuối cùng, hắn vỗ một cái lên lưng ông cụ. "Phốc!" Ông cụ há mồm, chợt phún ra một búng máu đen tanh hôi. Đến đây, sắc mặt ông cụ vốn là trắng bệch, giờ đã hiện ra vẻ hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên đều đều lên. Tiếp theo, ông cụ chậm rãi mở ra con mắt, phát ra giọng nói có phần khàn khàn, mơ hồ nói: "Tôi... Tôi đang ở đâu?" Bà cụ kích động kêu lên: "Ông già kia, ông tỉnh rồi, thật sự là quá tốt!" "Thân thể thế nào rồi? Có cảm giác nơi nào không thoải mái hay không?" bà cụ rối rít hỏi han. "Cộp cộp cộp cộp!" Không đợi ông cụ trả lời, hai bác sĩ và hộ sĩ liền chạy đến. "Xin hỏi bệnh nhân ở nơi nào?" hộ sĩ hỏi. "Là ông già nhà tôi, ông già nhà tôi ngã bệnh." bà cụ vội kêu lên. Đầu tiên bác sĩ kiểm tra con ngươi của ông cụ, sau đó kiểm tra một chút tim đập, rồi nói: "Đến bệnh viện trước đi." Rât nhanh, khách sạn Phong Lai lần nữa khôi phục bình tĩnh. "Vừa nãy tôi sợ chết luôn đấy, nếu như ông bà ấy bắt đền trên người của tôi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ... Diệp Húc, ông xoa bóp người ta mấy cái mà đã khiến người ta tỉnh rồi, quá trâu rồi!" Đổng Nguyên Vĩ nói lời tán thưởng. "Diệp Húc, từ bao giờ ông lại biết chữa bệnh thế?" Đồ Thành Minh hỏi. Diệp Húc cười nói: "Tôi cũng chỉ tùy tiện xoa bóp một chút." Cô gái bên cạnh nhẹ giọng nói: "Đây cũng không phải là tùy tiện xoa bóp là liền có thể làm được." Đồ Thành Minh giới thiệu nói: "Đây là em họ tôi, Uông Túc Tinh." Hiển nhiên Diệp Húc biết Uông Túc Tinh, nhưng, đó là chuyện vài năm sau. Lúc này, hắn không khỏi âm thầm đánh giá mấy lần. Hôm nay Uông Túc Tinh có phần bất đồng với dáng vẻ giỏi giang, thân hình mảnh mai của vài năm sau, nhưng vẫn có thể thấy một chút dáng vẻ của tương lai. Cô không trang điểm, làn da nhìn qua vẫnn vô cùng trắng nõn, trên khuôn mặt tròn trịa có một đôi mắt sáng to đen bóng như bảo thạch, giống như một cô bé bước ra từ phim hoạt hình, hết sức đáng yêu. "Xin chào, anh là Diệp Húc." Diệp Húc chào hỏi nói. Tiếp theo, bốn người liền bắt đầu thưởng thức bữa tối. * * *