Chương 16: Bác sĩ khiếp sợ, phát thiệp Anh Hùng! Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Bênh viện trung tâm của Hán thị. Ông cụ nằm ở trên giường bệnh, hai bác sĩ đang cặn kẽ kiểm tra. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đường trang, và một thiếu nữ mặt trái xoan bước nhanh đến. "Cha thế nào rồi?" người đàn ông trung niên mặc đường trang khẩn trương hỏi. "Cha không sao." ông cụ dễ dàng nói. Thiếu nữ mặt trái xoan có phần trách cứ: "Ông ơi, sao tự nhiên hôm nay ông lại đến khách sạn thế?" Ông cụ hòa ái cười nói: "Đột nhiên ông hơi thèm ăn... Chẳng qua, vẫn khoogn sao, bằng không, thân thể này của ông cũng sẽ không trở nên nhẹ nhàng, thoải mái như vậy rồi." Người đàn ông mặc đường trang xoay người hỏi: "Dương viện trưởng, thân thể cha tôi thế nào?" Dương viện trưởng không gấp gáp trả lời, mà là cầm bệnh án, lật xem qua lại mấy lần. Lúc này mới lên tiếng nói: "Vương tổng, gần nhất có phải ngài mời vị quốc thủ kia xem bệnh cho lão gia không?" Người đàn ông mặc đường trang lắc đầu nói: "Thật sự là tôi cũng đang nghĩ biện pháp để liên lạc với một số bác sĩ nổi tiếng, nhưng mà ông cũng biết, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng không phải là cứ có tiền là mời được." Dương viện trưởng nghi ngờ nói: "Thế mới là lạ, kinh mạch, khí huyết... của lão gia, tất cả đều thông thuận rất nhiều. Các chỉ tiêu thân thể cũng chầm chậm đi tới mức bình thường. So sánh với vài ngày trước, quả thực chính là một cái trên trời, một cái dưới đất." "Có thật không?" người đàn ông mặc đường trang kích động hỏi. Lúc này, bà cụ bên cạnh nói: "Là người trẻ tuổi kia! Ông già kia té xỉu ở khách sạn Phong Lai, mẹ cảm giác ông ấy sắp không được đến nơi rồi. Có người trẻ tuổi đi tới nói mình biết về y học, xoa bóp ở trên người ông ấy một hồi, sau đó, còn khiến cho ông ấy nhổ ra một ngụm máu đen." "Phun ra máu đen? Thế này là đúng rồi, chính là hắn. Chẳng qua, ngài nói hắn là một người trẻ tuổi?" Dương viện trưởng có chút khó tin nói. Người đàn ông mặc đường trang vừa chuyển con mắt, nhanh chóng mở điện thoại. "Quản lý Tống, chào anh, tôi là châu báu Vương Phúc - Vương Tề. Là như vậy, hôm nay cha tôi té xỉu ở khách sạn Phong Lai, sau lại được một người trẻ tuổi cứu. Tôi muốn hỏi các anh khách sạn Phong Lai có camera ghi hình ở đại sảnh không? Vâng, anh gửi tới sớm cho tôi nhé." Không bao lâu sau, một phần video rõ ràng xuất hiện ở trước mặt Vương Tề. Dương viện trưởng chăm chú nhìn hình ảnh Diệp Húc xoa bóp ông cụ trong video. Hồi lâu, mới thở dài, nói: "Aizz, chỉ trách tôi quá ngu ngốc, lại hoàn toàn không nhìn ra hắn trị liệu cho lão gia như thế nào, có lẽ, đây là vận dụng linh lực đặc biệt?" Vương Tề không để ý đến lời Dương viện trưởng nói, mà là kéo dài video, lắng nghe đám người Diệp Húc đối thoại. Rất nhanh,"trung học phổ thông" và"giải thưởng cao nhất của Olympic toán học quốc tế" xuất hiện ở trong lỗ tai của hắn. Bên cạnh, thiếu nữ mặt trái xoan rù rì nói: "Cùng trường với con?" ... Về sự kinh ngạc của đám người Vương Tề, hiển nhiên là Diệp Húc không biết. Lúc này, hắn đã trở lại trong nhà, một lần nữa lấy ra Huyễn Thế Kiếm, tiến vào trạng thái tu luyện. ... Ở một nơi khác, thành Tương Dương. Quách Tương nằm lỳ ở trên giường, cứ như thể thích ý ngủ, thực ra là đang xem "Bleach" . "Cốc cốc cốc!" Lúc này, phía ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa. "Tương Nhi, cũng giờ nào rồi, sao muội còn ngủ thế! Mặc dù muội còn nhỏ, nhưng mà vẫn nên hăng hái hướng về phía trước. Muội phải nhớ kỹ, cha mẹ là cái thế anh hào, đại hiệp! Nếu người ngoài biết được muội lười biếng như thế, chẳng phải rước lấy chê cười sao?" Quách Phù khiển trách. Quách Tương đáp: "Đại tỷ, muội biết sai rồi." Giọng điệu Quách Phù hơi trì hoãn nói: "Mau rời giường, cha mẹ bảo chúng ta tới phòng khác." "Vâng, muội tới đây." Quách Tương trả lời. Mặc dù Quách Tương vẫn đáp lời. Nhưng trên mặt vẫn không có chút hối hận nào. Ngay tại lúc đó, hai từ ngữ đại hiệp và anh hào ở trong đầu cô buộc vòng quanh cảnh tượng Diệp Húc vung kiếm giết chết Rose. Tiếp theo, Quách Tương như nghĩ tới điều gì, dồn lực chú ý lên "Thần Kiếm Quyết" . "Có sử dụng "Thần Kiếm Quyết" hay không?" "Có!" "Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang để nhanh chóng tìm hiểu hay không? Thiên Đạo Chi Quang mỗi phút đồng hồ 1000 điểm tích lũy." "Có!" Ngay sau đó, một đạo kiếm khí bồng bột, giống như vượt qua cả gió, thổi quét ra bốn phương tám hướng. Trong phút chốc, sắc trời đại biến, nhánh cây đung đưa, cát đá cuồng phi! ... Trong đại sảnh, Quách Tĩnh nhìn biến hóa ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng. Lẩm bẩm nói: "Điềm không may! Điềm không may! Lòng ta vẫn không bình tĩnh được. Dung Nhi, bảo Phù Nhi lập tức lên đường đi phát thiệp Anh Hùng đi." Hoàng Dung suy nghĩ một lúc, nói: "Vâng." ... Hai phút sau, 2000 điểm tích lũy của Quách Tương tiêu hao hầu như không còn, hết thảy khôi phục bình thường. Quách Tương cảm nhận được trong cơ thể lực lượng bồng bột, suýt nữa cao hứng nhảy dựng lên. Nàng vừa định vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên khoe khoang một phen, ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng gõ cửa. "Tương Nhi, sao muội còn không rời giường? Cha mẹ đã đang thúc giục chúng ta rồi!" Quách Phù khiển trách. Quách Tương vội thu hồi vui sướng trong lòng, mở cửa phòng nói: "Đại tỷ, vậy bây giờ chúng ta mau đi đi." ... Phòng khách. Quách Tĩnh và Hoàng Dung ngồi ngay ngắn ở phía trên. Quách Phù, Quách Tương và Quách Phá Lỗ ở trong đại sảnh, đứng thẳng. Hồi lâu, Quách Tĩnh mới nghiêm túc nói: "Mông Cổ Thát Tử đăm đăm dõi theo Tương Dương ta đã lâu, tùy thời đều có thể khởi xướng tiến công! Chúng ta phải dùng hết lực lượng để chống cự! Ba người các con đại diện ta và mẹ đi ra ngoài phát thiệp Anh Hùng, tụ họp anh hào giang hồ, đến đây thương nghị. Nhiệm vụ lần này, liên quan đến mối nguy nan của thành Tương Dương, nhát định phải dùng hết toàn lực!" "Vâng!" ba người Quách Phù cùng hô lên. Dừng một chút, Quách Tĩnh lại dùng giọng điệu tương đối hòa hoãn, nói: "Giang hồ hiểm ác, các con phải chú ý an toàn, không cần gây chuyện thị phi. Phù Nhi, đệ đệ và muội muội con chưa bao giờ đi ra giang hồ, con phải chiếu cố nhiều một chút." "Vâng, xin cha yên tâm." Quách Phù nói. Quách Tương cẩn thận nói: "Ca ca và tỷ tỷ đi đưa thiệp là được rồi, cha, mẹ, con có thể không đi không." Quách Tĩnh và Hoàng Dung hơi sững sờ, bọn họ vốn không nghĩ tới Quách Tương sẽ nói lên loại thỉnh cầu này. Bọn họ vẫn hiểu rõ Quách Tương, biết nàng vô cùng thích nghe chuyện về anh hào giang hồ. Hôm nay, để cho chính nàng đi gặp những thứ hào kiệt này, tại sao nàng lại từ chối chứ? Quách Tĩnh và Hoàng Dung không biết chuyện trước kia Quách Tương thích nghe giang hồ hào kiệt, là vì hướng tới lực lượng và võ nghệ cao cường, và cuộc sống tiêu dao của bọn họ. Nhưng, sau khi Quách Tương gia nhập nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, đối với mấy cái gọi là hào kiệt này, đã sớm không có nửa điểm hứng thú và hướng tới nữa rồi. Võ nghệ cao cường ư? Cũng bình thường thôi! Lấy lực lượng hôm nay của Quách Tương, có thể dễ dàng đánh bại bọn họ. Mà rất nhiều người trong nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, thậm chí có thể phi thiên độn địa! Có thời gian đưa thiệp, còn không bằng xem nhiều vài tập "Ninja Hỏa Ảnh" và "Bleach" , còn không bằng tán gẫu ở trong nhóm. Hoàng Dung hỏi: "Tương Nhi, tại sao con không muốn đi?" Quách Tương bày ra lí do: "Bây giờ đang là mùa đông, khí trời quá mức rét lạnh, Tương Nhi sợ ra ngoài bị lây gió rét." * * *
Chương 17: Bao lì xì điểm tích lũy, Gomu Gomu no Mi! Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Quách Tĩnh nhướn mày, trầm giọng nói: "Dễ lây gió rét? Chẳng lẽ con phải được chiều chuộng hơn người khác?" Hoàng Dung nói theo: "Tương Nhi, sau khi chim non lớn lên, đều phải rời ổ, mới có thể học được bay lượn. Con bây giờ sắp trưởng thành, cũng nên ra ngoài đi rèn luyện một phen. Nếu không, vĩnh viễn sẽ khó mà lớn lên đuọc." Quách Tương biết còn từ chối nữa, sẽ khiến cha mẹ không vui, cuối cùng vẫn phải ra ngoài. Cho nên, nàng đáp: "Tốt, con nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ phát thiệp Anh Hùng." Rất nhanh, ba người Quách Phù, Quách Tương và Quách Phá Lỗ rời đi Quách phủ. Quách Tĩnh bóng lưng nhìn ba người chìm trong trầm tư. Hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Dung Nhi, nàng có cảm giác Tương nhi có gì đó khang khác không?" Hoàng Dung hồi tưởng lại hai ngày trước đi ngang qua cửa sổ phòng Quách Tương, thấy nàng... Ý vị sâu xa nói: " Tương Nhi của chúng ta, trưởng thành." ... Tần quốc. Tần Thủy Hoàng nằm ở trên giường, liên tục mấy ngày không có vào triều, đồng thời, cũng liền tục mấy ngày không có sủng hạnh phi tử. Quần thần cho là hắn sinh bệnh nặng, lao nhao lo lắng vì hắn. Đám Thái y nhanh chóng đảo quanh ở trong sân. Song, bọn họ không biết Tần Thủy Hoàng đang trầm mê ở trong Anime "Ninja Hỏa Ảnh" và "Bleach" rồi. Vào triều mỗi ngày cũng chỉ nói vài chuyện như vậy, có cái gì hay? Sủng hạnh phi tử? Hắn đã sớm ngán. Sao có thể sánh bằng việc xem anime? Cũng may là Tần Thủy Hoàng tu luyện "Hỏa Long Quyết" rồi , miễn cưỡng được coi như là một người tu luyện, tố chất thân thể vượt xa trước kia. Nếu không, những ngày qua không ngừng xem Anime, cũng đủ để khiến thân thể của hắn mệt mỏi suy sụp. ... Echizen Ryoma nằm trên mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần. Trong đầu không ngừng quanh quẩn về nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên chuyện tình. Lúc này, Echizen Nanjirō mặt đầy râu lún phún kéo gậy tennis nói: "Hoạt động một chút tay chân với cha đi, yên tâm, cha sẽ nhường con." Echizen Ryoma lôi kéo cái mũ, thản nhiên nói: "Con mới không cần cha nhường." "Bộp!" "Bộp!" Rất nhanh, hai người ở trên sân bóng dùng sức vung vợt tennis lên, mồ hôi từ trên trán của bọn hắn chậm rãi lăn xuống. Bất kể là sức lực, hay là kinh nghiệm chơi bóng của Echizen Nanjirō, rõ ràng đều cao hơn Echizen Ryoma một đoạn, đánh bóng hết sức dễ dàng. Lúc chơi bóng, thỉnh thoảng cong kêu gào mấy câu. "Phản ứng quá chậm!" "Sức lực quá yếu!" "Tốc độ quá chậm!" "Bộp!" Thời điểm Echizen Ryoma vừa mới chuẩn bị đón bóng, thân thể khẽ dừng lại một chút. "Bây giờ không chỉ kỹ xảo quá kém, thời điểm chơi bóng còn thất thần nữa rồi?" Echizen Nanjirō một tay khiêng vợt nói. Echizen Ryoma lôi kéo cái mũ, nói: "Ầm ĩ muốn chết...." Sau khi nói xong, hắn bước chậm đi về phòng. Kì thực, Echizen Ryoma đang đặt trọn tất cả tâm tư vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên. Bởi vì, trong nhóm đột nhiên xuất hiện một cái bao lì xì rất to! Ting! Chúc mừng ngài, đạt được 1000 điểm tích lũy. Nữ Hiệp: Hì hì, trong nhóm lại còn xuất hiện bao lì xì điểm tích lũy, thật là quá tuyệt vời. Hồng Hướng Dương: Ta cướp được 400 điểm tích lũy! Thoải mái! Ta Muốn Làm Hokage: Ha ha ha! Ta cướp được 600 điểm tích lũy. Đội Trưởng Đội 5: Ta cướp được 200 điểm tích lũy. Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Đoạt 150 điểm tích lũy! Hoa Đà: Tới chậm một bước, bao lì xì bị đoạt xong. Cho Ta Chút Mặt Mũi: Cướp được 100 điểm tích lũy. Ngoài ra, "Ninja Hỏa Ảnh" và "Bleach" thật sự làm cho người ta rung động. Chúa Cứu Thế: Xem ra... Tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có phần thu hoạch, đây là lần đầu tiên xuất hiện bao lì xì tùy cơ, sau này hẳn là vẫn sẽ có. Thế nên, thời điểm mọi người nhàm chán, có thể chú ý tin tức trong nhóm nhiều một chút. Đối với chuyện trong nhóm đột nhiên xuất hiện bao lì xì này, Diệp Húc cũng rất là ngoài ý muốn. Hắn mới vừa kết thúc tu luyện, liền chú ý tới bao lì xì điểm tích lũy trong nhóm, trực tiếp lựa chọn nhận lấy, thành công đạt được 100 điểm tích lũy. Nữ Hiệp: Chúa Cứu Thế đại ca ca, hôm nay sử dụng ta 2000 điểm tích lũy, ở dưới sự giúp đỡ của Thiên Đạo Chi Quang, tu luyện "Thần Kiếm Quyết" đến cảnh giới hậu kỳ tầng thứ nhất, [vui vẻ. jpg]. Hồng Hướng Dương: Mới hậu kỳ tầng thứ nhất mà thôi, cũng không cần cao hứng như thế chứ. Chúa Cứu Thế: Mới hậu kỳ tầng thứ nhất mà thôi? Hồng Hướng Dương, ngươi ngươi còn chưa tu luyện công pháp ta upload đấy. Chúa Cứu Thế: Thiếu chút nữa đã quên rồi, ngươi còn chưa tích lũy đến 1000 điểm tích lũy, không cách nào sử dụng Thiên Đạo Chi Quang, bằng tư chất của ngươi, căn bản không thể hiểu công pháp của ta. Chúa Cứu Thế: Nói như thế, một đầu ngón tay của Tương Nhi bây giờ, cũng có thể dễ dàng đánh bại ngươi. Hồng Hướng Dương: ... Ta Muốn Làm Hokage: Ta nhất định phải tích lũy nhiều điểm tích lũy hơn, biến thành Ninja mạnh hơn! Nữ Hiệp: @ Hinamori Amu, sau này có người bắt nạt ngươi thì cứ nói với ta, xem ta báo thù cho ngươi. [Đắc ý. Jpg.] Hinamori Amu: Ta mới không có bị người khác bắt nạt. Cho Ta Chút Mặt Mũi: Chúa Cứu Thế đại nhân, xin hỏi "Ninja Hỏa Ảnh" và "Bleach" là thế giới tồn tại chân thật sao? Chúa Cứu Thế: Không tệ! Ngươi hẳn là Shanks đi? Cho Ta Chút Mặt Mũi: Đúng. Chúa Cứu Thế: Cánh tay trái của ngươi đã bị chặt đứt chưa? Cho Ta Chút Mặt Mũi: Cánh tay trái? Cánh tay trái của ta sẽ bị chặt đứt sao? Chúa Cứu Thế: Ngươi vì cứu Monkey. D. Luffy, bị một con Hải Vương cắn đứt cánh tay trái. Cho Ta Chút Mặt Mũi: Monkey. D. Luffy? Nếu như là hắn, mất cánh tay trái thật sự cũng không có gì, chẳng qua, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi vì đã nói cho ta biết chuyện này. "Ting! Cho Ta Chút Mặt Mũi phát cho bạn một cái bao lì xì chuyên chúc!" Son mắt Diệp Húc phát sáng, nhanh chóng lựa chọn nhận lấy. "Chúc mừng ngài, đạt được Gomu Gomu no Mi." Diệp Húc thấy vậy, cả người đều ngây ngẩn. Gomu Gomu no Mi? Tình huống như thế nào đây? Thứ này không phải là sẽ bị Luffy ăn hết sao? Làm sao lại tới trên tay mình rồi? Đúng rồi, giống như là Luffy lấy được Gomu Gomu no Mi từ tay Shanks. Hôm nay, Gomu Gomu no Mi rơi vào tay mình, chẳng phải có nghĩa là Luffy không ăn ư? Chính mình có nên đem nó trả lại hay không? Đang online! Rất cấp bách đấy! Trong đầu Diệp Húc không ngừng hiện ra cảnh tượng Luffy dùng năng lực của Gomu Gomu no Mi, đại sát tứ phương. "Ting! Có thể sử dụng 2000 điểm tích lũy để tiến hành cường hóa Gomu Gomu no Mi lần đầu tiên. Sau khi cường hóa, Gomu Gomu no Mi sẽ trở thành Trái Cây Biến Hình, đồng thời tiêu trừ nhiều ảnh hưởng mặt trái của Trái Ác Quỷ đối thân thể." Diệp Húc thấy vậy, trong lòng lẩm bẩm nói: "Ta chỉ muốn xem thử sau khi cường hóa Trái Ác Quỷ là dạng gì, chẳng qua là xem một chút..." "Cường hóa!" "Ting! Cường hóa thành công!" Ngay sau đó, một quả trái cây màu tím, xuất hiện ở trong tay Diệp Húc. Một luồng hương thơm đặc biệt, chui vào trong lỗ mũi Diệp Húc, khiến cho cổ họng hắn phát khô, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng. "Thử một ngụm, chỉ thử một ngụm nhỏ thôi." "Rộp!" Cắn xuống một ngụm, nước trái cây văng khắp nơi. "Rột rột!" Chua, ngọt, thome, giòn, mọng nước mười phần! Diệp Húc thề, đây chính là loại trái cây ngon nhất mà hắn ăn từ trước đến giờ. Nuốt xuống một ngụm sau khi, Diệp Húc gần như là phản xạ có điều kiện, lần nữa cắn xuống rồi một ngụm. "Rộp, rộp!" Cả quả Trái Cây Biến Hình đã bị Diệp Húc ăn hết vào trong bụng. * * *