Phù Thiên Ký Chương 700: Hắn phát điên rồi Mời đọc Có điều, lo thì lo vậy thôi chứ trong thâm tâm, Thi Quỷ thực cũng chưa tới mức đối với Lạc Mai Tiên sợ sệt mà kính nhi viễn chi đâu. Hơn trăm năm trước, khi bản thân mới chỉ là một tên tiểu tu sĩ Linh châu cảnh vô lực chống đỡ hắn còn bình tĩnh đối mặt được thì huống hồ hôm nay, thời điểm hắn đã có đầy đủ vốn liếng? Lạc Mai Tiên nàng nếu quả có ý thao túng hắn... vậy khẳng định là nàng chọn lầm đối thủ rồi. Tâm tình thầm buông lỏng, học theo Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ cũng bày ra bộ dáng điềm nhiên mà đưa chân tiến về con suối nhỏ. Hắn chọn một hòn đá ven bờ, ngồi xuống, nhìn Lạc Mai Tiên nhưng lại chẳng nói điều chi. ... "Róc rách...". "Róc rách...". Hoà trong tiếng nước chảy, qua một hồi tỉ mỉ băng bó vết thương, Lạc Mai Tiên kéo xuống tay áo, vừa kéo vừa nói: "Một đại nam nhân lại ngồi nhìn chằm chằm một nữ nhân, còn là lúc họ vén áo liệu thương... Thi Quỷ, một chút phong phạm thân sĩ ngươi dường như cũng không có nhỉ?". "Đại công chúa, thân sĩ suy cho cùng thì cũng là người. Đừng nói ta không, dù có phải thân sĩ chân chính đi nữa, ánh mắt ta như cũ vẫn tự tìm đến ngươi thôi". "Tự tìm?". Lạc Mai Tiên cười nhạt: "Ta có sức hấp dẫn lớn đến thế sao?". "Tuyệt đối chẳng cần bàn cãi". Thi Quỷ mau chóng tiếp lời: "Đại công chúa ngươi thực sự rất đẹp. Nhất là đôi chân ngươi, mắt ta dẫu nhìn cả đời thiết nghĩ cũng sẽ không thấy nhàm chán". Một lần nữa, Thi Quỷ đã không hề nói dối. Trong cảm nhận của hắn, đôi chân Lạc Mai Tiên thật là hấp dẫn lắm. Còn nhớ hơn trăm năm về trước, tại Đại La, phủ thành chủ, cái ngày nàng đưa hắn từ mật thất bên dưới Đông phòng lên, theo mỗi bậc thang, qua cả đoạn đường u ám, mắt hắn, nó đã luôn dán chặt trên đôi chân rất mực yêu kiều kia. "Một tấc không đi, một li không dời", năm đó, Thi Quỷ hắn đã "say mê" như vậy rồi. Bây giờ, hắn chỉ là đang tiếp nối lại hành vi của quá khứ mà thôi. ... "Ồ, ra vậy". Thái độ khác hẳn năm xưa, lần này đôi chân mặc dù vẫn bị người chăm chú ngắm nhìn nhưng Lạc Mai Tiên lại chẳng có vẻ gì là khó chịu. Nàng chỉ đơn giản rút chân ra khỏi làn nước mát, kế đấy thì mang giày vào, đạp nhẹ tung mình lên không trung, từ từ đáp xuống mặt đất. Nghiêng mình bên một nhành hoa dại, nàng thoáng ngửi, ngửi xong thì nhận xét: "Hoa rất thơm". "So với người thưởng hoa làm sao bì được". Bên kia, Lạc Mai Tiên nghe vậy thì hứng thú liếc qua. Vừa lúc, Thi Quỷ ngâm lên: "Mỹ nhân như hoa, bại quần hùng Mỹ nhân như hoạ, bại cả giang san". ... "Mỹ nhân như hoa, bại quần hùng Mỹ nhân như hoạ, bại cả giang san". Lạc Mai Tiên lặp lại, trên mặt ý cười mà hỏi: "Mỹ nhân làm bại quần hùng, hay quần hùng vì nữ nhân mà bại? Mỹ nhân làm bại giang san hay giang san tự bại dưới gót giày mỹ nhân? Thi Quỷ, ta nên hiểu theo nghĩa nào đây?". "Đại công chúa, trong lòng ngươi câu trả lời vốn dĩ đã có, hà tất phải hỏi ta?". "Sao lại không? Câu trả lời của ta thì bất quá cũng chỉ của riêng ta. Còn ngươi...". Lạc Mai Tiên nói ra bấy nhiêu thì bỏ dở. Nàng thu lại tiếu ý trên mặt, giọng nghiêm túc lên hẳn: "Được rồi, lời thừa chẳng cần nói thêm nữa. Thi Quỷ, ta nghĩ đã tới lúc ngươi cho ta một vài lời giải thích thoả đáng". "Đại công chúa, ngươi muốn biết điều gì?". "Tất cả". "Như thế là quá nhiều". Lạc Mai Tiên không thấy ngoài ý muốn lắm. Nàng thừa hiểu Thi Quỷ sẽ chẳng dễ gì mà hoàn toàn thoả hiệp, nhất là khi hắn lại đang nắm giữ một lực lượng mạnh mẽ hơn người. Tay thon vuốt nhẹ mái tóc màu vàng kim óng mượt, nàng nói: "Thi Quỷ, ngươi thực cho rằng tiếp ta được một trận liền có thể xếp ngang hàng với ta? Ngươi thực cho rằng Lạc Mai Tiên ta chỉ có bấy nhiêu bổn sự?". "Thi Quỷ, nếu quả ngươi đang nghĩ như thế thì ta khẳng định với ngươi rằng: Ngươi sai rồi". ... "Đại công chúa, ta há là hạng vô tri tầm nhìn thiển cận?". Thi Quỷ tiến sát tới bên cạnh Lạc Mai Tiên, đưa tay ngắt xuống đoá hoa mà nàng đã ngửi qua ban nãy, nói tiếp: "Đại công chúa quên ta nói gì sau trận chiến rồi sao? Thực lực của đại công chúa thâm sâu khó lường, đấy... không phải những lời khách sáo". ... "Thi Quỷ, ngươi quả nhiên vẫn chưa xuất ra toàn lực". - Qua vài giây im lặng, Lạc Mai Tiên chợt mở miệng thốt ra. Vốn dĩ nàng không muốn thừa nhận, nhưng trước thái độ điềm nhiên từ nãy giờ của Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên nàng dẫu có tiếp tục chối bỏ cũng chả để làm gì. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa nàng phải nhượng bộ thoái lui một cách dễ dàng. Đôi chân yêu kiều lại lần nữa chuyển dời, Lạc Mai Tiên tiến thêm hai bước về phía trước; kế đấy, nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Thi Quỷ, đi vòng ra sau lưng hắn... "Thế gian này chẳng có thứ gì là tuyệt đối. Đừng nói trường tồn vĩnh cửu, đôi ba tháng, vài ba năm thôi cũng đã lắm những đổi thay...". "Thi Quỷ, một mối quan hệ bền vững nên bắt đầu từ sự chân thành, hoặc ít ra là sự thật. Ngươi giữ khư khư nhiều bí mật như vậy... Ngươi nói ta làm sao có thể tin tưởng mà giao phó muội muội cho ngươi đây?". "Đại công chúa hình như đã nghiêm trọng hoá vấn đề rồi". "Ngươi cho là thế?". Thi Quỷ không trực tiếp trả lời mà gợi nhắc: "Đại công chúa, theo ta được biết thì đối với La Ti, ngươi nhận thức cũng chẳng nhiều lắm". Chân mày khẽ cau, Lạc Mai Tiên đem bàn tay đang đặt trên vai Thi Quỷ thu hồi, giọng lạnh đi vài phần: "Là Nghinh Tử nói với ngươi?". "Quan trọng ư?". Thi Quỷ tiếp tục: "Đại công chúa, nếu năm xưa ngươi đã có thể tiếp nhận một La Ti bí ẩn, hôm nay tại sao lại không thể tiếp nhận thêm một Thi Quỷ đồng dạng?". "Dựa vào cái gì?". Lạc Mai Tiên bật cười, chậm rãi lắc đầu: "Thi Quỷ, ngươi biết thời điểm La Ti tự tìm đến ta, hắn đã dâng lên cho ta thứ gì không?". "Pháp bảo trân quý? Thánh dược khó cầu? Đều không phải. Thứ mà năm đó La Ti mang tới cho ta là "giá trị". Rất lớn". "Còn Thi Quỷ ngươi... Ta công nhận ngươi rất mạnh, tiềm năng rất lớn, so với La Ti năm đó lợi hại hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, "giá trị" nếu phải đem ra so sánh... khá chênh lệch đấy". ... "Quả đúng là một nữ nhân xảo quyệt, hơn nữa còn hết sức tham lam". Sau khi âm thầm dành cho Lạc Mai Tiên một câu đánh giá như vậy xong, Thi Quỷ lúc này mới cất tiếng: "Ra là đại công chúa cảm thấy giá trị của ta còn quá nhỏ". "Tốt thôi. Đã vậy, tại sao không để ta dâng tặng cho ngươi một chiến tích làm quà nhỉ?". "Chiến tích? Thi Quỷ, ý ngươi là gì?". Thi Quỷ xoay người nhìn về phương nam, đều đều cất giọng: "Trên đường đến thành Lang Cơ, ta có nghe Thác Đán tóm lược qua thế cục của Hồng Uy Thiên Quốc hiện giờ. Liên quân của Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm và Kỷ Vương Lạc Ninh chẳng phải là đang sắp đánh tới đây sao?". "Thế nào, Thi Quỷ ngươi muốn cùng đại quân của ta ra trận lập công?". "Không". Nhận được cái lắc đầu phủ định nọ, Lạc Mai Tiên không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Dạ đầy nghi hoặc, nàng thăm dò: "Ngươi vừa bảo sẽ dâng tặng ta một chiến tích lại vừa không định cùng đại quân của ta xông trận... Thi Quỷ, đừng nói với ta là ngươi muốn một mình đối chọi với cả liên quân của đế đô và Ô Nha đấy". "Tại sao lại không?". ... Mãi một lúc lâu cũng chưa thấy Lạc Mai Tiên nói năng gì. Nàng chỉ đứng yên đó, nhìn chằm Thi Quỷ. Trong lòng nàng, một trận sóng gió đang nổi lên. Câu nói của Thi Quỷ, nó có nghĩa gì? Hắn vậy mà thực sự có ý định một mình đối chọi với liên quân của đế đô và Ô Nha. Chuyện này... Hai chữ "điên cuồng" cũng chả đủ để hình dung! Nghĩ đi. Một đội quân được cử đến với mục đích tiêu diệt thế lực của Lạc Mai Tiên nàng, nó sẽ yếu sao? Lạc Mai Tiên nàng nắm giữ bao nhiêu lực lượng, Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm và Kỷ Vương Lạc Ninh kia, bọn họ há lại không chút tường minh? Mười thì cũng phải biết rõ bảy, tám phần chứ. Trong hàng ngũ quân binh được điều tới tham chiến kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả, chân nhân tin tưởng cũng không ít. Hơn nữa, theo như thám báo truyền về, kẻ thống lĩnh lại chẳng phải ai khác mà chính thị Kỷ Vương Lạc Ninh - tam hoàng thúc của Lạc Mai Tiên nàng - người từ lâu sớm đã đạt tới cảnh giới Linh anh đệ bát trọng. Thi Quỷ, hắn dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy, bất quá một tên Thiên hà đệ cửu trọng lại muốn một mình đấu cả mấy mươi vạn quân binh, hàng ngàn cường giả, hàng trăm chân nhân? Lý giải hợp lý nhất vừa hiện ra trong đầu Lạc Mai Tiên chỉ có một: Thi Quỷ, hắn phát điên rồi.
Phù Thiên Ký Chương 701: Một nụ hôn Mời đọc ... "Đại công chúa, tại sao lại im lặng như vậy?". Tại sao? Hắn vậy mà còn hỏi nàng tại sao? Lạc Mai Tiên hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình. "Thi Quỷ, ngươi xác định muốn một mình đấu với liên quân của đế đô và Oa Nha?". "Không phải đấu". - Thi Quỷ đính chính - "Ta sẽ tiêu diệt đại quân của họ". ... "Ngươi... điên rồi". Lần này đã chẳng còn là ý nghĩ nữa. Câu nói kia, nó đã được thốt ra khỏi miệng Lạc Mai Tiên. Lý trí nhắc nhở nàng cần tỏ ra bình tĩnh, nhưng cảm xúc thì lại khiến nàng hành động theo chiều ngược lại. Bình tĩnh? Làm sao mà bình tĩnh được kia chứ? Thi Quỷ hắn nói là hắn sẽ tiêu diệt cả một đội quân hùng mạnh đấy! Nếu Thi Quỷ quả có bổn sự ấy, thế thì khác nào nói hắn đồng dạng đủ năng lực để hủy diệt đại quân ở thành Lang Cơ của nàng. Còn nàng, nàng đang cận kề mối hiểm nguy sinh tử mà từ nãy giờ vẫn thản nhiên không hề hay biết... Sóng gió qua đi, nơi cõi lòng mình, Lạc Mai Tiên bất giác chợt sinh ra hàn ý. Nhấg là khi nàng nghe Thi Quỷ khẳng định thêm một lần nữa. "Đại công chúa, thần trí ta hoàn toàn tỉnh táo. Ngươi có lý do để hoài nghi, tuy nhiên, rất nhanh thôi, sau khi ta đem liên quân của đế đô và Oa Nha tiêu diệt, ngươi sẽ biết". Thi Quỷ, hắn đã nói như thế đấy. Bằng một thái độ vô cùng tự tin, cứ như thể tiêu diệt đại quân đế đô - Ô Nha chỉ là một việc cỏn con nào đó vậy. "Bổn sự của hắn, nó thật to lớn đến nhường ấy ư?". "Một mình đấu cả hàng vạn tinh binh, hàng ngàn cường giả, hàng trăm chân nhân, rốt cuộc Thi Quỷ hắn dựa vào đâu chứ?". Lạc Mai Tiên âm thầm tự hỏi, nhưng câu trả lời, nó như cũ vẫn chỉ là một màn sương dày đặc. Sờ không tới, nhìn không qua... "Có lẽ cũng chỉ có thể để thời gian trả lời...". Ánh mắt phức tạp, Lạc Mai Tiên tạm đem hoài nghi gạt bỏ, nhìn Thi Quỷ, giọng nghiêm túc lên nhiều: "Thi Quỷ, nếu như ngươi thực làm được việc này, tiêu diệt liên quân của đế đô và Ô Nha, Lạc Mai Tiên ta chẳng những sẽ đem muội muội giao phó cho ngươi mà còn lập tức phong ngươi làm đại tướng quân, đãi ngộ tuyệt không thua kém so với La Ti, Thác Bất Thế". "Vậy ta nghĩ chức vị đại tướng quân này Thi Quỷ ta phải nhận rồi". "Làm xong hẳn nói". Nói đoạn, Lạc Mai Tiên chuyển mình cất bước, chuẩn bị rời đi. Hôm nay, Thi Quỷ đã đem đến cho nàng quá nhiều kinh ngạc; tâm tình nàng hiện tại, nó thật là chẳng tốt đẹp gì lắm. Sự rối ren này, nàng cần một nơi an tĩnh để tỉ mỉ sắp xếp, chậm rãi phân tích. Tiếc rằng Thi Quỷ, hắn lại chưa muốn để nàng rời đi. Ngay khi đôi chân nàng vừa cất bước, còn chưa đi được bao nhiêu thì từ đằng sau tiếng hắn đã cất lên: "Đại công chúa, chậm đã". Lạc Mai Tiên tạm ngưng bước chân, xoay người nhìn lại. "Thi Quỷ, ngươi còn có gì muốn nói sao?". "Đại công chúa, lúc nãy ngươi không phải nói muốn nghe những "bí mật" của ta ư?". Lạc Mai Tiên nghe xong thì im lặng. Nàng đang tự hỏi về nguyên do. Qua những lời vừa rồi, có thể thấy Thi Quỷ đang muốn đem bí mật của mình ra chia sẻ cho nàng. Nhưng... tại sao? Tại sao hắn phải làm vậy khi mà tư cách của hắn, giá trị của hắn đã được Lạc Mai Tiên nàng công nhận? Lúc nàng hỏi thì hắn chẳng chịu hé môi, giờ không hỏi nữa hắn lại chủ động mở lời... Là trêu đùa ư? Lạc Mai Tiên bảo trì trầm mặc, chờ nghe tiếp. Phía bên kia, Thi Quỷ thấy nàng im lặng như vậy, ngầm hiểu ý, mỉm cười mà rằng: "Đại công chúa không cần hoài nghi. Thi Quỷ ta thực sự muốn đem bí mật nói cho ngươi biết". "Ngươi đang khiến cho ta phải hoang mang đấy, Thi Quỷ". Lạc Mai Tiên đi ngược trở về, vừa đi vừa nói: "Lúc nãy ta hỏi thì ngươi lảng tránh, muốn dùng chiến tích để chứng minh giá trị; bây giờ, khi đã quyết định xong ngươi lại quay ra muốn chia sẻ bí mật của mình. Hai từ "mâu thuẫn", ta nghĩ nó rất phù hợp với ngươi". "Tại sao đại công chúa không nghĩ rằng Thi Quỷ ta là đang cố tình muốn nổi bật?". "Có đúng như thế chăng?". Dừng ngay trước mặt Thi Quỷ, ở khoảng cách chưa đầy một bước chân, Lạc Mai Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục hỏi: "Trực tiếp đi. Điều kiện của ngươi là gì?". "Điều kiện sao...". Thi Quỷ cúi xuống, sát đến độ tưởng chừng sắp chạm vào gương mặt diễm kiều của Lạc Mai Tiên, điệu bộ mập mờ đáp lại: "Nếu ta nói muốn dùng bí mật để đổi lấy một nụ hôn của ngươi thì thế nào? Ngươi nguyện ý không?". ... Trái hẳn những gì Thi Quỷ đã nghĩ, rằng Lạc Mai Tiên sẽ tức giận. Thực tế nàng chẳng hề như vậy, ít ra là hình thức. Sau khi nghe hết mấy lời khinh bạc nọ, nàng chỉ mất vài giây trầm tư liền phản ứng. Hết sức bất ngờ, Lạc Mai Tiên vậy mà nở một nụ cười mị hoặc, thậm chí ngay đến giọng nói cũng quyến rũ vô cùng: "Nếu đây thực là điều ngươi muốn, thế thì... Muội phu, môi của đại di... giao cho ngươi". Lời vừa ra hết cũng là lúc hai mắt Lạc Mai Tiên khép lại. Ý tứ ra sao khỏi cần động não cũng hiểu được. Thi Quỷ, hắn tất nhiên là biết rõ. Chỉ có điều... Hắn đã sai. Phản ứng của Lạc Mai Tiên đã ngoài tầm tính toán của hắn. Dùng bí mật để đổi lấy một nụ hôn, đó bất quá chỉ là câu nói khinh bạc. Trong đầu hắn vốn không hề nghĩ Lạc Mai Tiên sẽ đồng ý. Nàng ta là ai chứ? Chính thị đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc! Chủ nhân của vùng đất phương bắc này! Một kẻ có thân phận, có địa vị, có dã tâm lại đầy thành kiến với hắn như Lạc Mai Tiên nàng, Thi Quỷ hắn dù suy luận theo kiểu nào cũng đều không thể đưa đến kết quả giống hiện tại. "Lạc Mai Tiên, đây là sự thách thức của ngươi sao?". Thi Quỷ thầm nói, nói xong thì hít sâu một hơi. Con mắt trái híp lại đôi chút, hắn đưa tay giữ lấy khuôn mặt diễm kiều của nữ nhân trước mặt. Một nụ hôn, nó vừa mới đặt xuống. ... Không nồng nàn, cũng chẳng say đắm, nụ hôn kia bất quá chỉ là một khoảnh khắc môi chạm môi tựa cơn gió thổi qua cánh hoa đào, dừng trong giây lát. Thật rất nhẹ nhàng. Nhưng... Dẫu nhẹ đến mấy thì vẫn là một nụ hôn. Môi đã chạm, hơi thở đã ngưng, và cõi lòng... Lạc Mai Tiên, nàng ghét nó. Cái cảm giác này. Bối rối? Rung động? Tại sao nàng lại như thế? Kẻ khơi mào là nàng kia mà. Nhưng... tại sao? Tại sao nàng lại hùa theo Thi Quỷ? Vì cho rằng hắn sẽ không dám, nghĩ rằng với quan hệ muội phu - đại di này có thể khiến hắn... Giờ phút này đây, trong lòng Lạc Mai Tiên rối lắm. Nàng thậm chí còn chẳng hiểu nổi lý do bắt đầu mọi chuyện, dù chính bản thân nàng đã tự nguyện tham gia vào. Hiện tại, điều duy nhất nàng minh bạch là cảm xúc. Khó chịu lắm. "Lạc Mai Tiên, ngươi đang làm gì thế này?". "Nam nhân... Ngươi vậy mà lại để cho một tên nam nhân chạm vào. Một tên Dị Chủng thấp hèn như hắn...". Mười ngón tay co lại, Lạc Mai Tiên siết đến phát run. Với khuôn mặt âm trầm lửa giận, nàng dành cho Thi Quỷ - kẻ đã vừa hôn mình - một cái nhìn sắc lạnh hơn dao, tùy thời bạo phát. "Rốt cuộc cũng thành thật biểu cảm rồi". Đứng trước áp lực, Thi Quỷ tạm thời nhượng bộ thoái lui. Cách xa cả đoạn dài, hắn hướng Lạc Mai Tiên đang có dấu hiệu thi triển thần thông, nói: "Đại công chúa, vừa rồi ta cũng đâu phải tự tiện. Chính ngươi đã đồng ý, cớ sao bây giờ lại quay sang trút giận lên ta?". Ngó thấy đối phương chịu lắng nghe, Thi Quỷ mau chóng tiếp lời: "Ngươi thân là đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, đường đường một bắc phương chi chủ, hành xử như vậy thì có hơn gì hạng nữ nhi ủy mị tầm thường? Thật khiến người thất vọng". ... Thi Quỷ càng nói thì khí tức trên người Lạc Mai Tiên càng giảm thấp. Vẻ hung hăng trên mặt nàng, nó cũng từng chút rút đi. Với tâm tình đã hoàn toàn bình ổn trở lại, Lạc Mai Tiên thoáng điều chỉnh nhịp thở, hồi lâu thì hé môi cất tiếng: "Thi Quỷ, ngươi khá lắm". "Đa tạ đại công chúa đã khen ngợi". "Hừ!". Như chẳng muốn tốn thời gian thêm nữa, Lạc Mai Tiên trực tiếp yêu cầu: "Hôn ngươi đã hôn, giờ thì hãy đem bí mật của ngươi nói ra đi". "Tốt". ... Đợi một lúc mà vẫn chưa nghe Thi Quỷ nói năng gì, Lạc Mai Tiên không khỏi cau mày. "Thi Quỷ, ta đang đợi nghe". "À...". Thi Quỷ hơi trầm ngâm, bày ra bộ dạng khó nghĩ: "Đại công chúa, ta chợt nhớ là mình nắm giữ không ít bí mật, nhất thời thật chẳng biết nên bắt đầu từ đâu...". Câu nói của Thi Quỷ còn chưa kịp dứt thì từ phía Lạc Mai Tiên, một món đồ vật đã lấy tốc độ kinh nhân bay qua. "Keng!".
Phù Thiên Ký Chương 702: Một đoá hoa - Ngàn hạt bụi Mời đọc Nhìn thanh tử sắc hung câu vừa trở về với Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ thu lại dáng vẻ cợt nhã: "Chỉ là nói đùa một câu, đại công chúa hà tất hung dữ như vậy". "Hừm". Khẽ hắng giọng, Thi Quỷ dần nghiêm túc. "Được rồi, ngươi có vẻ không phải người thích vui đùa. Như ngươi muốn, những gì ngươi thắc mắc, bây giờ ta sẽ giải đáp hết cho ngươi". "Trước tiên, ta nghĩ là mình nên tóm lược lại chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian hơn trăm năm vừa qua...". Và như thế, Thi Quỷ bắt đầu kể... ... ... Những gì từng xảy ra trong quá khứ, kể từ thời điểm rời khỏi thành Đại La cho tới khi ra ngoài mật cảnh gặp được Thác Đán, gần như toàn bộ đều được Thi Quỷ thuật lại tận tường. Thậm chí ngay đến nỗi oán hận của Hoan Vương dành cho Lạc tộc, sự xuất hiện bất ngờ của Tư Đồ, rồi phụ thân Cao Chính của mình, hết thảy Thi Quỷ đều chẳng hề bỏ sót... Tại sao? Tại sao hắn phải cho Lạc Mai Tiên biết nhiều như vậy? Trong khi rành rành đối phương vốn đã và chắc chắn vẫn còn đang giữ thành kiến với hắn? Khó mà lý giải được. Thân là người được chia sẻ, Lạc Mai Tiên lại càng thêm nghi hoặc. Tâm trí nàng lúc này, nó đã chẳng còn đủ dùng nữa. Thi Quỷ, hắn cho nàng biết quá nhiều thứ. Căn nguyên của mối quan hệ giữa hắn và Lạc Lâm, gốc gác tinh linh của Tiểu Vương, nỗi oán hận cùng mưu toan của Hoan Vương, phụ thân Cao Chính tu vi thâm sâu đã chết của hắn... Một chuyện tiếp nối một chuyện, Lạc Mai Tiên nàng được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nó nhiều tới nổi khiến nàng cảm thấy hoang mang, bối rối... Thi Quỷ, hắn đang muốn chơi trò gì đây? Biểu hiện của sự chân thành, mong muốn hợp tác? Tận đáy lòng mình, Lạc Mai Tiên thật là không tin tưởng lắm đâu. ... "Thi Quỷ". - Qua một hồi trầm lặng, Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng hé môi cất tiếng - "Toàn bộ những gì ngươi vừa nói đều là sự thật?". "Một câu không giả". Lại thêm một đỗi trầm ngâm, Lạc Mai Tiên hỏi tiếp: "Nói vậy, mục đích của ngươi tìm đến ta, muốn trợ giúp ta là vì giải dược của Đoạn Trường Cổ?". "Có thể xem là vậy". "Thi Quỷ, ngươi cho rằng ta sẽ giao cho ngươi Lạc Ấn, giúp ngươi có được Kim Cốt Thánh Thủy?". Lạc Mai Tiên nhắc nhở: "Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên ta cũng là một thành viên của Lạc tộc". "Chuyện đó ta thừa biết. Có điều...". Thi Quỷ dời đi ánh mắt, nhìn vào hư không: "Lạc Mai Tiên, đế vương hiện nay của Hồng Uy Thiên Quốc là Lạc Cẩm, chẳng phải ngươi. Mà vị Chiêu Hoàng Thánh Đế kia, nàng lại đang muốn xoá sổ ngươi. Lạc Mai Tiên ngươi sẽ đáp trả thế nào? Không chút sát tâm sao?". "Mặc dù ta chưa từng sống trong hoàng gia, nhưng như thế không có nghĩa ta chẳng hiểu gì về hoàng gia các ngươi. Hoàng tộc tranh đấu, thân tình lại đáng bao nhiêu?". ... "Thân tình hoàng gia...". Lạc Mai Tiên nhẩm lại, sau đó thì bỗng bật cười: "Đúng là thân tình hoàng gia... Sâu nặng bất quá một sợi chỉ mành". Trong lòng chừng đã có quyết định, nàng hướng Thi Quỷ, nói tiếp: "Thi Quỷ, điều kiện này Lạc Mai Tiên ta chấp nhận. Chỉ cần ngươi dùng toàn bộ "giá trị" của mình giúp ta hoàn thành bá nghiệp, khi đó mạng của Lạc Cẩm sẽ là của ngươi". "Vậy, Thi Quỷ ta xin đa tạ đại công chúa trước". ... Đôi bên đứng nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Lạc Mai Tiên chủ động. "Thi Quỷ". - Nàng nhắc - "Ngươi không phải nói sẽ kể ta nghe mọi bí mật sao? Trong lòng ta vẫn còn khá nhiều thắc mắc chờ ngươi giải đáp đấy". "Ví như?". - Thi Quỷ hỏi lại. Nơi đối diện, Lạc Mai Tiên mỉm cười ngọt ngào, bảo: "Thi Quỷ, sau khi gặp lại phụ thân của mình, ngươi lẽ nào còn chưa tường minh thân thế, huyết mạch? Thời điểm trước khi ngươi đến Đà Lan, quá khứ của ngươi, ta thật rất muốn biết". "Thêm nữa... Cô gái nhân loại Tiểu Kiều kia, nàng ta tại sao lại trở thành tì nữ của ngươi vậy? Có đúng như ngươi nói, sự hiện diện của nàng tại Đà Lan chỉ là do vô tình được một cổ trận một chiều truyền tống tới?". "Đại công chúa ngươi quá đa nghi rồi". Lần này, đến lượt Thi Quỷ nhắc nhở: "Ngươi nghĩ xem, thời điểm ta gặp lại Tiểu Kiều cũng đã hơn trăm năm về trước; khi đó, ta thậm chí còn chưa xông vào cổ tích Thiên Vu. Nếu quả Tiểu Kiều nắm giữ phương thức, lý nào ta lại không áp dụng? Đà Lan này xét cho cùng chỉ là một lồng giam, Thi Quỷ ta há đâu thích tự ngược đãi chính mình, cam chịu bị giam cầm?". Nhận thấy Lạc Mai Tiên đã tạm thời bị lung lay ý niệm, Thi Quỷ bất ngờ đề xuất: "Đại công chúa, thật ra trừ bỏ Kim Cốt Thánh Thủy, Thi Quỷ ta vẫn còn một lý do quan trọng nữa để tìm đến ngươi". "Là gì?". "Lực lượng". Thi Quỷ nói rõ hơn: "Ta cần thêm lực lượng. Đại công chúa, ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngươi hoàn thành bá nghiệp, đổi lại, ta cần ngươi cung cấp tài nguyên và nhân lực. Đà Lan này, ta không muốn cư ngụ cả đời". "Ngươi cho là hữu ích?". Lạc Mai Tiên không đồng tình cũng chẳng phản bác, chỉ cười nhạt mà rằng: "Trăm vạn năm qua, kẻ tìm kiếm và nghiên cứu về pháp tắc không gian, về đại kiếp nạn thuở xưa có vô số, nhưng đến tận hôm nay, trong bọn họ, ai đã sờ tới?". "Nói gì phá toái hư không, thoát ly lồng giam thiên địa này, ngay đến truyền tống một đoạn vài bước chân còn chả làm nổi nữa là...". ... "Trên thế gian này không việc gì là không thể. Thi Quỷ ta nếu đã tới được thế giới vốn bị cô lập này thì cớ gì lại chẳng thể rời đi?". Ánh mắt tràn ngập tin tưởng, Thi Quỷ chốt hạ: "Đại công chúa chỉ cần giúp ta lưu tâm tìm hiểu đồng thời cấp cho ta một ít quyền hành, nhân lực, phần còn lại, Thi Quỷ ta sẽ tự mình lo liệu". Chứng kiến dáng vẻ tự tin và kiên định ấy, Lạc Mai Tiên nhất thời không tránh khỏi dao động. Thú thực thì trước hôm nay, Lạc Mai Tiên nàng đối với thế giới bên ngoài vẫn chưa có quá nhiều nghĩ ngợi. Thế nhưng sau khi nghe về Cao Chính và Tiểu Kiều, sau khoảnh khắc vừa rồi... Một chút mong đợi đã được thắp lên trong nàng. Con người chính là tham lam như vậy, có một rồi lại đòi thêm một. Đối với hạng nữ nhân đầy dã tâm như Lạc Mai Tiên thì lại càng khó để thoả mãn. Thể hiện ra bên ngoài một thái độ điềm nhiên, Lạc Mai Tiên nói: "Thi Quỷ, nếu đây thực sự là điều ngươi muốn, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Tài nguyên, nhân lực và cả quyền hành, toàn bộ ngươi đều sẽ có được. Tuy nhiên...". "Thi Quỷ, không phải bây giờ. Đợi ngươi tiêu diệt xong liên quân của đế đô và Ô Nha, chứng minh được giá trị của mình, khi đó chúng ta bàn tiếp cũng chưa muộn. Còn bây giờ... Tại sao ngươi không kể cho ta nghe một chút quá khứ của những tháng ngày ngươi còn là Vương Chi nhỉ?". "Đại công chúa thật sự muốn biết?". "Rất muốn biết". "Thật đáng tiếc". "Đáng tiếc? Ý ngươi là gì?". "Cũng chẳng có gì. Ta chỉ là đang tiếc nuối tại sao người cùng ta trải qua hoạn nạn bên trong cổ tích Thiên Vu lại là Lạc Lâm mà không phải Lạc Mai Tiên ngươi". Mặc cho Lạc Mai Tiên nghi hoặc, Thi Quỷ vẫn đều đều cất giọng, tựa như chỉ đang tự nói với mình: "Nếu trăm năm qua, người bị giam cầm cùng ta là ngươi, cùng bái thiên địa là ngươi, như vậy ta đã có thể chia sẻ hết mọi bí mật cho ngươi. Biết đâu chừng ta và ngươi sẽ trở thành một đôi phu thê tâm đầu ý hợp, tuyệt thế vô song...". "Ong!". Thi Quỷ chỉ kịp nói đến bấy nhiêu thì lập tức dừng lại, chuyển thân tránh đi. Ly Biệt Đoạn Tình Câu, nó đã vừa mới chém qua. Những tưởng sau đòn công kích hung hiểm ấy Thi Quỷ sẽ biết điều mà an phận lại thì không, hắn vẫn tiếp tục trêu đùa. Thay vì thoái lui thì hắn bỗng bất ngờ lao tới áp sát Lạc Mai Tiên. "Muốn chết!". "Keng! Keng! Keng!". "... Keng! Keng! Keng...!". ... Màn loạn trảm đã ngưng, đôi tử - thanh song kiếm lẫn tử sắc hung câu hiện đều đã dừng. Và Thi Quỷ, hắn cũng đã đi... Còn lại một mình nơi rừng hoang cốc vắng, Lạc Mai Tiên đưa tay lên đầu, gỡ xuống một đoá hoa dại được người cài lên ban nãy. Cúi nhìn hoa tươi vẫn thoang thoảng mùi hương, nàng thốt ra: "Thật đáng tiếc, Lạc Mai Tiên lại không phải Lạc Lâm". Dứt câu, Lạc Mai Tiên liền phóng mình lên không trung, nhắm hướng thành Lang Cơ bay về. Sót lại, có chăng một đoá hoa đã bị thiêu thành tro bụi đang quyện mình trong gió...
Phù Thiên Ký Chương 703: Đêm tối lén tìm Mời đọc ... Lang Cơ thành, phủ thành chủ. Đêm nay, dãy phòng phía tây đã vừa đón thêm một vài vị khách. Tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ. Bọn họ cũng chẳng ai xa lạ, đích xác nhóm người Thi Quỷ. Trừ bỏ Nghinh Tử và Lạc Lâm ra thì tất cả đều đang cư ngụ tại đây. Nhắc đến việc này, nguyên do hết thảy đều bắt nguồn từ Lạc Mai Tiên. Chính nàng đã đem bọn họ chia cắt ra. Nghinh Tử tạm thời chưa rõ chứ riêng phần Lạc Lâm, ý tứ thế nào thì ai cũng tường minh. Sau trận đấu, mặc dù nàng đối với Thi Quỷ đã có cái nhìn khác xưa, tuy nhiên, bấy nhiêu là chưa đủ. Chí ít, muốn nàng chính thức giao phó Lạc Lâm, vậy thì Thi Quỷ phải làm xong điều đã hứa: tiêu diệt liên quân của đế đô và Ô Nha. Chiến tích kia, nó là điều kiện tiên quyết, cũng là thứ cần thiết để lấp miệng thế nhân. Một kẻ là Dị Chủng, một người là công chúa của đế quốc, chênh lệch tầm đó không phải nhỏ đâu... ... Trên cương vị của Lạc Mai Tiên, xét ra thì quyết định đem Thi Quỷ và Lạc Lâm chia cắt, nó hoàn toàn có cơ sở, là việc nên làm. Lạc Mai Tiên nàng chẳng sai gì cả. Trái ý, tầm nhìn thiển cận hoạ chăng là muội muội nàng. Lạc Lâm, nàng tuy đã không còn là đứa trẻ tâm trí đơn thuần như ngày xưa nữa, thế nhưng nếu bảo đã thật sự trưởng thành thì e vẫn còn quá sớm. Có thể nàng nghĩ đến và hiểu được, nhưng suy nghĩ và hành động, tầm đó là cả một quá trình. Nó dễ bị sai lệch lắm. Không may, so với lý trí thì tình cảm vẫn chi phối Lạc Lâm nhiều hơn. Và đấy là nguyên do tại sao mà đêm nay nàng lại hành động như vầy: lén tìm gặp Thi Quỷ. Từ dãy phòng phía đông, lúc này Lạc Lâm đang lặng lẽ nhắm hướng tây phòng tiến đến. Trong đêm tối, đươi ánh trăng mờ, thân ảnh nàng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thật dễ khiến người lầm tưởng kẻ gian. Thác Đán chính là một trong số ấy. Hiện giờ xung đột giữa Lạc Mai Tiên và Lạc Cẩm - Lạc Ninh đã lên đến đỉnh điểm, một trận đại chiến giữa đôi bên đã sắp sửa nổ ra, vì vậy, an ninh trong phủ cần phải được đảm bảo hơn bao giờ hết. Theo sự phân phó của phụ thân mình, Thác Đán lúc này chính là đang dẫn thân tín thi hành nhiệm vụ tuần tra cảnh giới. Trùng hợp, nàng vừa đi qua đây thì liền phát hiện "kẻ gian" Lạc Lâm. "Thống lĩnh, đó hình như là tiểu công chúa". Sau một thoáng trầm ngâm, Thác Đán quay sang bảo Khinh Đài - người vừa lên tiếng trước đó: "Khinh Đài, ngươi dẫn bọn họ tiếp tục tuần tra. Tiểu công chúa cứ để ta lo liệu". "Vậy thuộc hạ xin đi trước". ... Chờ cho Khinh Đài dẫn người rời đi, lúc này Thác Đán mới nhấc chân tiến lại gần một hòn non bộ. "Ra đi. Còn trốn ở đó làm gì". Biết bản thân đã bị lộ, Lạc Lâm giải trừ ẩn thân chi thuật, ánh mắt ngượng ngùng: "Thác Đán, ngươi phát hiện hồi nào?". "Vừa nhìn liền biết". Thác Đán thật chẳng nói ngoa. Thuật ẩn thân của Lạc Lâm, nó quả còn kém lắm. Huống hồ, một người là Thiên hà đệ cửu trọng trong khi một kẻ mới chỉ là tu sĩ Linh châu cảnh, chênh lệch tầm đó, Lạc Lâm muốn qua mặt Thác Đán nàng thì thật quá viễn vông rồi. Trong lòng có suy đoán, Thác Đán trực tiếp hỏi thẳng: "Lạc Lâm, ngươi có phải đang muốn đến tây phòng không?". "Ta...". Thấy Lạc Lâm chẳng phản bác, Thác Đán cau mày, sau một thoáng lưỡng lự thì nói: "Lạc Lâm, giữa ngươi và Thi Quỷ, quan hệ hai người các ngươi có phải...". "Thác Đán, ta...". "Lạc Lâm, ngươi thực sự...". Thác Đán tỏ ra hoang mang, giọng có phần bực bội: "Nói ta biết, Thi Quỷ hắn có phải đã hiếp đáp ngươi không? Hắn nhất định là đã dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc ngươi đúng không?". "Lời ngon tiếng ngọt? Nếu Tiểu Quỷ hắn mà dùng lời ngon tiếng ngọt thì ta cũng tình nguyện bị mê hoặc a...". "Lạc Lâm, ngươi nói gì?". "À, không có gì, không có gì...". Sau cái lắc đầu nguầy nguậy, Lạc Lâm bảo: "Thác Đán, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Tiểu Quỷ sư phụ hắn không có mê hoặc hay ép buộc ta gì cả. Ta là hoàn toàn tự nguyện yêu thích hắn". "Hồ đồ!". "Thác Đán?". Bất ngờ bị người bằng hữu của mình mắng mỏ, Lạc Lâm trố mắt lên nhìn. Phía bên kia, Thác Đán tiếp tục phê bình: "Lạc Lâm, ngươi thật là quá hồ đồ rồi. Ngươi thân là công chúa đế quốc, còn Thi Quỷ, hắn lại là một Dị Chủng... Cách biệt giữa các ngươi, ngươi biết lớn nhường nào không?". "Ta biết. Thân phận hai người chúng ta thật là chênh nhau nhiều lắm". "Ngươi biết vậy mà còn...". "Thác Đán, ngươi không hiểu đâu". Gương mặt bình lặng, Lạc Lâm nhìn sang hướng tây phòng, nói một cách chậm rãi: "Tình cảm há đâu là thứ có thể dựa vào thứ bậc, hình thức để định đoạt. Ta yêu hắn bởi vì hắn là Tiểu Quỷ, hoàn toàn chẳng can hệ gì đến lai lịch hay thân phận của hắn. Dị Chủng hay đại ác ma, nó chả có nghĩa gì cả. Đối với ta, Tiểu Quỷ hắn cũng quan trọng như tỷ tỷ, cũng quan trọng như Thác Đán ngươi vậy...". "Thế nhưng... Lạc Lâm, ngươi cảm thấy giữa các ngươi sẽ có kết quả sao?". "Nhất định có. Tiểu Quỷ hắn đã hứa sẽ khiến tỷ tỷ đồng ý hôn sự của chúng ta. Hắn chắc chắn sẽ làm được". "Hứa? Cũng chỉ là lời nói. Nam nhân lại có mấy người tin được...". "Tiểu Quỷ không giống". ... ... Lời qua tiếng lại một hồi, Thác Đán nhắm chừng vô phương lay chuyển người bằng hữu của mình, đành bất lực thở dài: "Ài... Lạc Lâm, ta thật không hiểu nổi tình yêu này của ngươi. Công chúa không thích làm lại muốn đi gả cho cái tên...". "Thác Đán". "Được rồi được rồi". Thác Đán chép môi bất mãn: "Xem ngươi kìa, còn chưa gả đi mà đã ra sức bênh vực rồi". Lạc Lâm nghe thế thì ánh mắt chợt trở nên khác lạ, trong lòng thầm nói: "Vốn dĩ người ta đã gả đi rồi đấy chứ". Bên trong mật cảnh, cái hôm bái đường kia, Lạc Lâm nàng hãy còn nhớ như in. Duy nhất chưa hoàn mỹ là trừ bỏ Lạc Lâm nàng, tân nương còn có thêm cả bốn người nữa là Nghinh Tử, Tiểu Kiều, Âm Cơ và Khổng Lăng. Đối với khiếm khuyết này, Lạc Lâm nàng có chút không hài lòng. Cũng chả phải nàng ghét chê gì bốn người kia, trái lại, trải qua hơn trăm dài hoạn nạn cùng nhau, từ lâu nàng đã xem họ là tỷ muội. Sở dĩ tồn tại khúc mắc, hết thảy đều do chính bản thân nàng. Con người mà, một chút ích kỷ âu cũng lẽ thường. Nếu như có thể, nàng muốn cùng Thi Quỷ tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa. Một hôn lễ chỉ có tân nương duy nhất là Lạc Lâm nàng. "Tiểu Quỷ hắn đã nói sẽ dàn xếp được với tỷ tỷ... Hắn nhất định làm được mà". Củng cố thêm lòng tin, Lạc Lâm ngước mắt lên nhìn Thác Đán, dò hỏi: "Thác Đán, ngươi đang làm gì ở đây vậy? Hiện giờ ngươi đáng ra phải ở doanh trại mới đúng chứ. Ngươi là quân nhân mà". "Thế nào? Không muốn ta ở gần ngươi à?". "Ta không có ý đó. Ta chỉ là...". "Đang lo ta cản trở ngươi chứ gì?". Thác Đán vẫn như cũ, đi thẳng vào đề: "Lạc Lâm, xui cho ngươi rồi. Theo lệnh của phụ thân, ta bây giờ đang có nhiệm vụ tuần tra cảnh giới ở khu vực này. Đêm nay và cả những ngày sắp tới, ta mỗi ngày đều sẽ đi qua đi lại chỗ này". Hả? Lạc Lâm chừng có điều lo nghĩ, khẽ đảo mắt rồi lên tiếng cáo từ: "Thác Đán, ngươi đang có trọng trách trên người, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Tạm biệt ngươi". Thanh âm còn chưa kịp dứt thì đôi chân Lạc Lâm đã liền chuyển di. Động tác khá ư vội vàng. Khỏi phải nghĩ, Lạc Lâm nàng khẳng định là đang muốn đánh nhanh rút gọn rồi. Có điều... Ý định thì vẫn chỉ là ý định, thành hay không còn phụ thuộc vào tâm tình của Thác Đán. Tiếc thay, sắc mặt Thác Đán, nó lại chẳng vui vẻ gì cho cam. Ngay khi chân Lạc Lâm còn chưa kịp đặt xuống bước thứ ba thì từ phía sau, tiếng Thác Đán đã vang lên: "Chậm đã". "Thác Đán, ngươi cứ đi tuần tra đi, không cần để ý tới ta đâu". - Lạc Lâm vừa nói vừa tiếp tục bước đi, tốc độ so với trước đã nhanh hơn gấp bội. Nhưng, để làm gì khi mà thân ảnh Thác Đán đã vừa hiện ra chắn lối đi? "Lạc Lâm...". "Thác Đán, ngươi thật là không cần để ý tới ta đâu". "Ta cũng muốn để ngươi đi, thế nhưng đại công chúa...". "Tỷ tỷ ta?". "Ừ". Thác Đán nói rõ hơn: "Quên chưa báo với ngươi, ngoài nhiệm vụ tuần tra cảnh giới, đại công chúa còn hạ riêng cho ta một đạo mệnh lệnh khác, đó là phải để mắt tới ngươi, ngăn ngươi và Thi Quỷ gặp nhau".
Phù Thiên Ký Chương 704: Tâm sự trùng trùng Mời đọc ... "Thác Đán...". "Đừng có xin xỏ ta". Thác Đán đi trước một bước, đem ý định của Lạc Lâm đánh gãy: "Đối với mệnh lệnh của đại công chúa, đừng nói ta, kể cả có là phụ thân ta cũng không dám làm trái đâu". Lạc Lâm vốn còn muốn nài nỉ, giờ nghe vậy thì mặt mày liền xịu xuống, bộ dạng ảo não vô cùng. ... "Thác Đán, ta biết rồi. Ta sẽ không làm khó ngươi nữa đâu". Nói đoạn, Lạc Lâm cúi đầu, lặng lẽ quay lưng hướng đông phòng trở về... Phía sau, Thác Đán đứng trông theo thân ảnh sầu muộn ấy, dạ bất nhẫn thở dài, kêu lại: "Khoan đã". "Thác Đán?". Trước ánh mắt nghi hoặc của Lạc Lâm, Thác Đán bất ngờ bảo: "Đi gặp nam nhân của ngươi đi". "Thác Đán, ngươi vừa nói...?". "Thế nào? Ngươi không muốn? Không muốn thì đừng gặp nữa, quay trở về đi". "Không có. Ý ta không phải như vậy. Chỉ là ngươi...". Lạc Lâm tỏ ra quan tâm: "Tỷ tỷ ta đã hạ lệnh ngăn cấm, ngươi để ta đi... liệu có ổn không? Ta... ta không muốn làm liên lụy ngươi". "Mừng là ngươi còn biết lo nghĩ cho ta đấy". Thần tình dãn ra đôi chút, Thác Đán tiến tới nắm tay người bằng hữu của mình, trấn an: "Yên tâm, ta sẽ chẳng có việc gì đâu. Đơn giản là bởi đạo mệnh lệnh trông chừng ngươi kia, ta vốn còn chưa nhận được". "Hả?". Lạc Lâm chớp chơp đôi hàng mi, khó tin nhìn bằng hữu mình: "Thác Đán, ngươi... ngươi gạt ta?". "Xùy... Không được à? Chẳng phải hồi nhỏ tiểu ma lanh ngươi cũng thường xuyên lừa gạt ta đấy thôi". Thu lại nụ cười, Thác Đán buông tay Lạc Lâm ra, phẩy tay bảo: "Được rồi, ngươi đi mau đi. Ta còn phải đi tuần tra nữa". "Cảm ơn ngươi, Thác Đán". Còn lại một mình, Thác Đán dõi mắt về hướng tây phòng, chân mày nhíu chặt. "Lạc Lâm, Thi Quỷ đối với ngươi thật quan trọng như vậy sao?". ... ... Lát sau. Tại dãy phòng phía tây, bên trong căn thứ bảy tính từ trái sang... Yên tĩnh, hơi chút lạnh lẽo, đấy là bầu không khí ở đây, trong căn phòng này. Giống y như vậy, người bên trong phòng, hắn cũng là như thế, rất ư trầm lặng. Thi Quỷ, hắn ngồi đấy, cạnh chiếc bàn đặt ở giữa phòng, đáy mắt đầy nỗi suy tư. Hắn đang nghĩ. Nhưng là điều gì? Quá khứ, thực tại, hay chuyện của tương lai? Hồi niệm hay tính toan? Khó mà trả lời được. Thi Quỷ hôm nay đâu phải Thi Quỷ của ngày xưa nữa. Kể từ sau cái chết của phụ thân mình thì hắn đã đổi thay nhiều lắm. Cứ nhìn vào cuộc đối thoại giữa hắn và Lạc Mai Tiên liền biết, quá ư khác biệt... ... Trầm lặng nối tiếp trầm lặng, suy tư chấp những suy tư, Thi Quỷ cứ thế một mình trong đêm thanh vắng. Xa Xa nhìn lại, nhiều khi cứ ngỡ hắn đang chìm dần vào bóng tối, dù rằng... hắn vẫn ngồi ngay đấy. Khung cảnh mơ mơ thực thực ấy, nó không chỉ mới đây mà đã kéo dài từ khá lâu, ước tính cũng xấp xỉ hai canh giờ có lẻ. Và dám cá là nó sẽ chẳng dừng ở bấy nhiêu - hai canh giờ - nếu không có kẻ bỗng nhiên xen vào. Cách nơi Thi Quỷ ngồi chừng bảy, tám bước chân, cánh cửa phòng đã vừa mới hé mở. ... "Lạc Lâm, sao lại tới đây?". Lạc Lâm dù nghe rõ câu hỏi nhưng không buồn ư hử. Thay vì lời nói, nàng lại triển khai hành động. Sau những bước chân vội vàng, nàng bất chợt dang tay ôm lấy Thi Quỷ, mãi hồi lâu mới chịu hé môi. "Tiểu Quỷ sư phụ, ta nhớ ngươi". "Cũng đâu phải năm mười năm chưa gặp, ngươi nhớ gì chứ?". "Không phải đâu". Vẫn trong tư thế ngả đầu thân mật, Lạc Lâm tỏ bày: "Tuy rằng thời gian ngắn ngủi là vậy, nhưng đối với ta, ngày hôm nay thật dài lắm". "Tiểu Quỷ sư phụ, cả ngày nay ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, lo lắng cho ngươi". "Ngươi sợ đại công chúa sẽ làm khó dễ ta?". "Ừm". Lạc Lâm gật đầu, rồi nói tiếp: "Kể từ khi tỷ tỷ bắt đầu động thủ với ngươi ở hậu viện thì ta đã rất lo lắng. Ta sợ tỷ tỷ thật sẽ...". "Chẳng phải ta đã bảo sẽ thu xếp ổn thoả sao? Ngươi lẽ nào không tin tưởng ta?". "Không có!". Chừng như sợ Thi Quỷ hiểu lầm, Lạc Lâm vội tách mình ra, nhanh chóng giải thích: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi. Ta biết ngươi sẽ làm được, chỉ là trong lòng ta... Ta không thể ngừng lo lắng được. Ngươi và tỷ tỷ đối với ta đều rất quan trọng, ta thật sự không muốn thấy các ngươi đối đầu nhau...". ... "Ta hiểu rồi". Trải qua vài giây im lặng, Thi Quỷ chậm rãi nâng tay đặt lên má giai nhân, dịu dàng thấp giọng: "Cám ơn ngươi, Lạc Lâm". "Ngươi đừng nói vậy. Lạc Lâm ta bây giờ đã là nữ nhân của ngươi, lo nghĩ cho ngươi là nên mà". Nói đoạn, Lạc Lâm lại lần nữa ngả đầu lên ngực Thi Quỷ, mãi chẳng rời đi... ... Trong khi đó, ở căn phòng bên cạnh. Giống như Lạc Lâm bên kia, phía bên này Âm Cơ cũng đang ngả đầu, khác, duy chỉ chỗ dựa. Nơi mà nàng tựa vào, nó không phải lồng ngực hay bờ vai mà là... bức tường. Đúng vậy, đích xác là bức tường. Âm Cơ nàng thật đang rất tò mò muốn biết những gì xảy ra ở căn phòng bên kia. Đối với hành vi lén lút ấy của nàng, Tiểu Kiều đành phải can ngăn: "Âm Cơ tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?". "Suỵt". Âm Cơ xoay đầu lại, ra dấu im lặng: "Tiểu Kiều, ngươi nói khẽ thôi, kẻo bị phát hiện bây giờ". "Âm Cơ tỷ, ngươi nghe lén như vậy không hay đâu. Công tử sẽ giận đấy". Âm Cơ đảo mắt, hỏi ngược: "Tiểu Kiều, ngươi thực sự không thấy tò mò một chút nào sao? Lạc Lâm hiện đang ở cùng tướng công của ngươi đấy". "T- Tướng công?". Tiểu Kiều xấu hổ cúi đầu: "Âm Cơ tỷ, ngươi nói nhăng nói cuội. Công tử là công tử...". "Ta nói nhăng nói cuội?". Âm Cơ hơi oan ức, quay sang chất vấn: "Tiểu Kiều, thế ta hỏi ngươi, "công tử" kia của ngươi đã trèo lên người ngươi chưa, đã sờ nắn ngươi chưa?". "Âm Cơ tỷ...". "Cúi mặt cái gì? Trả lời ta đi chứ?". Đợi hồi lâu vẫn chưa nghe Tiểu Kiều ư hử gì, Âm Cơ chép miệng, chốt hạ: "Thấy chưa? Thứ quý giá nhất của nữ nhân ngươi đã cho hắn, trước mặt phụ thân hắn các ngươi cũng đã bái đường, ta nói hắn là tướng công ngươi thì sai chỗ nào chứ?". "... Quan hệ rõ ràng là phu thê vậy mà ngươi cứ tự biến mình thành tì nữ, xưng hô công tử. Thật không hiểu nổi trong đầu Tiểu Kiều ngươi đang nghĩ cái gì nữa". ... "Âm Cơ tỷ". "Sao?". "Hôm bái đường, Âm Cơ tỷ ngươi chẳng phải cũng là tân nương ư? Thế nhưng từ nào tới giờ ngươi vẫn luôn miệng gọi công tử là chủ nhân đấy thôi..". Bất ngờ bị phản kích, trong nhất thời, Âm Cơ đành bất lực câm nín. Tiểu Kiều nói không sai. Lúc còn bên trong mật cảnh, ngày thành hôn, Âm Cơ nàng cũng đã cùng đứng bên Thi Quỷ, quỳ trước Cao Chính, bái trước thiên địa. Xét một cách công bằng thì Âm Cơ nàng đây vốn đã là thê tử của Thi Quỷ rồi. Mà theo lý, thê tử làm sao lại đi gọi tướng công của mình là "chủ nhân" được? Rất không phải đạo đấy! Nhưng... Trái luân thường thì thế nào chứ? Sự thể thành ra như hôm nay, nó há đâu do Âm Cơ nàng? Quyết định nằm nơi Thi Quỷ. Năm xưa, dưới yêu cầu của Thi Quỷ, Nghinh Tử đã đem nàng giao cho hắn. Với thân phận tù binh, nàng lấy gan đâu phản kháng? Âm Cơ nàng còn chưa có muốn tự mình tìm chết. Vì lẽ đó, bởi mong được sinh tồn, Âm Cơ nàng lựa chọn hạ mình làm tôi tớ cho Thi Quỷ, chủ động gọi hắn hai tiếng "chủ nhân". Kể từ hôm ấy, Độc Nhãn Âm Cơ - vị thủ lĩnh đạo tặc thô lỗ ngang tàng - kẻ đã khiến bọn đạo tặc lân cận khác vừa nghe tên đã thấy rùng mình, muốn nhìn không dám nhìn, muốn chạm chẳng dám chạm - đã lui vào quá khứ. Thay vào đấy, tiếp tục tồn tại là một Âm Cơ đã có nhiều thay đổi. Bớt đi thô tục, giảm sự ngang tàng, nhiều thêm mấy phần nhu nhược. Thậm chí ngay đến mối thành kiến sâu đậm với nam nhân, nó cũng chừa ra một khoảng trống. Là dành cho Thi Quỷ. Trong mắt Âm Cơ nàng, Thi Quỷ và những nam nhân khác hoàn toàn sai biệt. Từ lầu đầu tiên gặp gỡ tại Lam Dương Động, nàng đã bị phong thái huyết tinh điên cuồng của hắn hấp dẫn, tới nỗi chẳng rời đi được. Về sau, khi trở thành thuộc hạ của hắn, trải qua hơn trăm năm dài cùng nhau chung sống, nàng đối với hắn lại càng thêm để ý. Nhiều lúc, Âm Cơ nàng vẫn thường hay thắc mắc, đó là tại sao ở cùng nhau bao năm dài như vậy mà Thi Quỷ lại không hề động chạm đến nàng, dù nàng là nô bộc của hắn. Nếu nàng xấu xí thì chả nói làm gì, đằng này... Dung nhan của nàng, nếu bảo khuynh thành tuyệt sắc cũng nào đâu quá. So với hồng trần chi mỹ Lạc Lâm nàng đúng thật thua kém chứ bằng Khổng Lăng, Tiểu Kiều, nàng tự tin mình vẫn bì được. Nhan sắc của Âm Cơ nàng, nó vốn đủ sức để mê hoặc nam nhân. Thi Quỷ không ngó ngàng, căn nguyên chỉ có thể là do bản tính con người hắn. Khác xa hạng tầm thường như Diệp Lang Khải - kẻ đã bộc lộ ham muốn chiếm đoạt Âm Cơ nàng ngay lần đầu gặp gỡ ở Lam Dương Động hơn trăm năm về trước, Thi Quỷ tốt hơn gấp trăm lần. Hắn... là nam nhân đáng để nàng yêu. Có điều... Hắn sẽ yêu nàng sao?