Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 705: Tâm sự trùng trùng (2)
    Âm Cơ tự hỏi, hỏi xong thì chán nản thở dài.

    Hơn trăm qua, nàng đây đã rất nhiều lần tự nguyện hiến dâng, thế nhưng câu trả lời nhận được vẫn luôn là chối từ. Thật sự quá ư thất bại.

    "Ài... Mình há đâu không muốn gọi hắn là tướng công, ngặt nỗi hắn đối với mình...".

    Tạm gạt đi chút ưu tư trong dạ, Âm Cơ cố bày ra bộ dạng tự nhiên nhất có thể, đáp trả Tiểu Kiều: "Giữa chúng ta vốn là không thể so sánh được nha. Ta và hắn đúng là đã bái đường đấy, nhưng bất quá chỉ ở hình thức, trên danh nghĩa. Chứ còn thực tế, hắn đâu có trèo lên người ta giống như đã trèo lên người Tiểu Kiều ngươi. Các ngươi đã cùng nhau... ư ưm...".

    Mấy từ sau cuối, Âm Cơ đã chẳng cách nào nói ra được nữa. Miệng nàng, nó đã vừa bị một bàn tay bịt kín.

    ...

    Giữa lúc Tiểu Kiều đang xấu hổ bên kia thì căn phòng bên này, Lạc Lâm và Thi Quỷ sớm đã tách ra. Tất nhiên, vị trí cả hai hiện cũng dời đổi.

    Tự tay rót một tách trà, Thi Quỷ đưa qua mời Lạc Lâm: "Vẫn còn ấm, ngươi uống đi".

    "Ừm".

    Lạc Lâm cũng không nhiều lời, gật nhẹ rồi cầm lên chiếc tách nhỏ, kề môi nhấp xuống một ngụm.

    "Trà này...".

    "Thế nào?".

    "Mùi vị rất quen thuộc. Hình như cùng loại với trà tỷ tỷ ta hay dùng".

    "Không phải hình như mà thật sự cùng một loại".

    Thi Quỷ kể lại: "Lúc chiều ta có vô tình chạm mặt Đông Mai - một trong bốn tì nữ thân cận của tỷ tỷ ngươi, chợt nhớ năm xưa trong lúc ngồi đợi ở đại sảnh toà chính điện từng được nàng đem Thất Lạc Miên Trà này ra mời, vậy nên đã đề cập đến. Không nghĩ nàng thực sự lấy trà cầm qua cho ta".

    "Đông Mai...".

    Lạc Lâm thoáng hồi tưởng, kế đấy thì nói: "Ta nhớ rồi. Trong số bốn tì nữ thân tín, Đông Mai chính là người được tỷ tỷ ta khen ngợi nhiều nhất. So với Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong thì nàng luôn xếp trên một bậc, dù tư chất hay tính tình đều rất hoàn hảo...".

    Đang nói, Lạc Lâm đột nhiên dừng lại. Như vừa nghĩ tới điều gì, nàng dành cho Thi Quỷ một cái nhìn khác lạ, hỏi:

    "Tiểu Quỷ sư phụ, Thất Lạc Miên Trà này là do đích thân Đông Mai mang qua cho ngươi?".

    "Ừ".

    "Vậy... nàng có nói gì với ngươi không?".

    "Nàng có hỏi thăm ta một chút".

    ...

    "Lạc Lâm, sao vậy?".

    "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đối với Đông Mai sẽ không có ý niệm gì đó đấy chứ?".

    "Ý niệm? Ý niệm gì?".

    "Thì...".

    Trông bộ dạng muốn nói lại thôi của ai kia, Thi Quỷ lắc đầu, nhẹ bảo: "Ta đối với Đông Mai vốn chẳng có ý gì cả. Tưởng nhớ nếu có thì cũng chỉ là Thất Lạc Miên Trà này thôi".

    "Thật sự?".

    "Bộ Thi Quỷ ta giống hạng nam nhân thích treo hoa ghẹo nguyệt lắm sao?".

    "Ai biết được chứ...".

    ...

    Đêm trường quạnh quẽ, nơi chốn tây phòng, cuộc trò chuyện cứ thế mà nối dài. Đa phần đều là Lạc Lâm nói, Thi Quỷ ngồi nghe.

    Ý tứ, xét ra cũng không nhiều nhặn gì lắm; lê thê cốt yếu là bởi do người diễn đạt.

    Nhưng, ai cần bận tâm chứ?

    Lạc Lâm, nàng chỉ muốn được ở cạnh nam nhân của mình nhiều thêm một chút, được hắn ôm ấp nhiều thêm một chút... Nàng muốn lấp đi nỗi nhớ nhung, và cả lo lắng.

    Sớm thôi, nam nhân của nàng sẽ phải một mình đấu cả mấy mươi vạn đại quân của đế đô và Ô Nha. Trận chiến này, nó khẳng định là sẽ khốc liệt lắm. Nàng biết.

    "Tiểu Quỷ, ngươi nhất định phải chiến thắng trở về. Ta sẽ chờ ngươi...".

    Lạc Lâm thầm nói một câu như vậy xong thì tự mình tách ra khỏi vòng tay Thi Quỷ, lưu luyến nói:

    "Tiểu Quỷ sư phụ, ta phải trở về rồi".

    "Để ta tiễn ngươi một đoạn".

    "Ưm, không cần đâu".

    Lạc Lâm lắc đầu, cúi mặt vài giây, ngay lúc Thi Quỷ tiến tới định hỏi han thì bỗng bất ngờ ngẩng lên, vòng tay ra sau cổ hắn, ghì xuống.

    Một nụ hôn nồng nhiệt đã vừa được trao đi.

    Môi kề môi, lưỡi tìm lấy lưỡi, Lạc Lâm đã hôn rất lâu, cũng ôm rất chặt. Cứ như thể nàng muốn hoà quyện cùng Thi Quỷ...

    ...

    Một đỗi sau.

    Tay thu lại, môi rời đi, trong nhịp thở còn chưa kịp bình ổn, Lạc Lâm khẽ giọng: "Ta sẽ đợi ngươi".

    ...

    "Đợi ta sao?".

    Thi Quỷ dõi mắt nhìn theo bóng người vừa khuất dạng, thều thào buông tiếng: "Ngươi sẽ không bao giờ có thể đợi được".

    ...

    ...

    Con người rất cần sự yên tĩnh, nhưng đôi lúc, chính cái không gian trầm lắng ấy, nó lại khiến họ trở nên phiền muộn hơn bao giờ hết.

    Thi Quỷ lúc này có thể xem là như vậy. Nếu tính toan cũng được xem là phiền muộn.

    Lẽ tất nhiên, hắn không phải trường hợp duy nhất. Kẻ đang nặng mang tâm sự, trừ bỏ hắn thì còn có nhiều người khác nữa. Kể đâu xa, tính riêng tây phòng này thôi cũng tìm được một người rồi.

    Giống như Thi Quỷ, hiện giờ Khổng Lăng cũng đang cúi mặt trầm tư...

    ...

    "Trăm năm một cuộc bể dâu, xem ra đã thành sự thật".

    Tựa mình bên khung cửa, Khổng Lăng đưa mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm, tự nói một mình: "Hồng Uy Thiên Quốc loạn, Nhược Lan Đế Quốc cũng loạn, cả đại lục Thiên Âm này đều đã loạn...".

    "Lịch sử, nó cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vì quyền uy mà tranh đấu, vì lợi ích mà giết hại lẫn nhau... Cuối cùng thì được gì chứ?".

    "Mẫu thân, đây là con đường người muốn nữ nhi đi sao?".

    ...

    Thần tình buồn bã, Khổng Lăng hỏi xong thì nở nụ cười chua chát. Nàng đem xiêm y trút xuống, đưa tay sờ vào chữ "Phục" hiện hữu sau lưng mình, khép mi rướm lệ.

    Đây... là số mệnh của nàng. Chữ "Phục" này chính là minh chứng cho lời huyết thệ trước mộ phụ thân nàng năm xưa. Lau không đi, xoá không được.

    "Mẫu thân...".

    "Mẫu thân...".

    ...

    Tiếng gọi ấy, là hờn trách, hay van xin?

    Đáp án có lẽ là cả hai. Bộ dạng khổ sở của Khổng Lăng, nó đã nói lên tất cả. Thay vì đứng thì bây giờ nàng đã khụy xuống. Trên tấm thảm dài, nàng ngồi nghiêng đấy, tự ôm lấy mình mặc cho nước mắt tuôn thành dòng.

    ...

    ...

    Đối lập với sự ủy mị hiếm hoi của Khổng Lăng, tại một góc khác của phủ thành chủ, Lạc Mai Tiên lại đang thể hiện ra phong phạm cần có của bậc quân vương.

    Nàng ngồi trên ghế, tay giữ tách trà nóng, thổi nhẹ một hơi, hướng những thân tín đang đứng trước mặt mình, từ tốn mở miệng: "Thi Quỷ kia, các ngươi cảm thấy hắn thế nào?".

    Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền, La Ti đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau cùng thì Thác Bất Thế đứng ra nói:

    "Đại công chúa, thời điểm vừa gặp lại Thi Quỷ, trong lòng thuộc hạ đã có cảm giác rất lạ".

    "Hửm?".

    Lạc Mai Tiên đặt tách trà trên tay xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tỏ vẻ tò mò: "Thác tướng quân, ngươi nói nghe thử".

    Không để nàng phải chờ đợi lâu, Thác Bấg Thế nói ngay: "Thuộc hạ có cảm giác Thi Quỷ đã chẳng còn là Thi Quỷ mà mình từng nhận thức nữa. Khí tức tang thương cổ lão lúc ẩn lúc hiện trên người hắn khiến linh anh trong người thuộc hạ trở nên bất ổn. Nó chừng như cảnh báo thuộc hạ phải cẩn thận đề phòng".

    Dừng trong giây lát, Thác Bất Thế tiếp tục: "Tất nhiên ban đầu thuộc hạ chỉ cho rằng đó là ảo giác nhất thời, cũng không quá để ý. Bởi lẽ tu vi Thi Quỷ suy cho cùng vẫn mới ở mức cường giả, mà chưa tiến nhập chân nhân cấp bậc thì cân lượng lại đáng bao nhiêu?".

    "Lúc đó thuộc hạ đã suy nghĩ như vậy, xem nhẹ mà cho qua. Thế nhưng theo như lời đại công chúa kể, từ trận chiến kia, có thể thấy trực giác của thuộc không hề sai. Thi Quỷ quả rất nguy hiểm".

    "Há đâu chỉ nguy hiểm".

    Tiếp lời Thác Bất Thế, thánh đan sư Độc Cửu nói ra suy nghĩ của mình: "Thi Quỷ người này hết sức thần bí. Chưa vội đề cập đến xuất thân, lai lịch, chỉ tính riêng thân thể hắn thôi cũng đã đủ làm ta phải kinh ngạc rồi".

    Chuyển ánh mắt sang Lạc Mai Tiên, Độc Cửu gợi nhắc: "Đại công chúa, chuyện năm đó người chắc hẳn còn nhớ. Vì muốn tra xét lai lịch của Thi Quỷ, chúng ta đã từng thi triển Sưu hồn thuật lên người hắn, đến cả đan điền cũng có tác động qua".

    "Không sai. Năm đó ta và ngươi đúng thật đã từng cố thử qua, chỉ là kết quả...".

    "Hoàn toàn là phí công vô ích".

    Độc Cửu thay Lạc Mai Tiên nói nốt.

    "Thi Quỷ người này thân thể hết sức quái lạ, thức hải thì không xâm nhập được, đan điền lại vô phương tra xét. Hắn cứ như được bao bọc trong một màn sương dày đặc, căn bản là chẳng thể xuyên qua hay sờ tới".

    Thần tình trầm trọng, Độc Cửu chốt hạ: "Năm đó, Thi Quỷ hắn chỉ mới là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng mà đã như vậy, bây giờ, khi mà hắn đã trở thành cường giả Thiên hà đệ cửu trọng, trong người lại có thêm linh anh ẩn náu, mức độ nguy hiểm thật đáng phải cân nhắc".
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 706: Lời thỉnh cầu của Âm Cơ
    ...

    "Theo như những lời các ngươi vừa nói, ta cho là các ngươi rất coi trọng Thi Quỷ".

    Lạc Mai Tiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, đoạn nói tiếp: "Giờ thì cho ta biết, đối với lời hứa sẽ tiêu diệt liên quân đế đô và Ô Nha của hắn, các ngươi đánh giá thế nào?".

    ...

    Trầm ngâm hồi lâu, La Ti rốt cuộc cũng đứng ra hỏi:

    "Đại công chúa, xin cho ta xác nhận lại một lần nữa: Trong trận chiến kia, đại công chúa người đã dốc bao nhiêu thành lực lượng?".

    Bên cạnh, ba người Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền nghe La Ti hỏi vậy thì liền chăm chú đưa mắt nhìn Lạc Mai Tiên. Bọn họ cũng đang rất muốn biết.

    Đáp lại mong muốn của mấy người bọn họ, Lạc Mai Tiên nói ra con số: "Không dưới tám thành".

    "Vậy, người cho là Thi Quỷ khi ấy đã xuất ra mấy thành?".

    "Chắc chắn vẫn còn ẩn giấu". - Lạc Mai Tiên lắc đầu - "Chỉ có điều hắn che đậy bao nhiêu thì thật tình ta cũng không biết".

    ...

    "Thế nào? La Ti, ngươi nhận định sao về lời hứa sẽ một mình tiêu diệt liên quân đế đô và Ô Nha của hắn?".

    La Ti hơi trầm ngâm: "Không phải chân nhân lại có thể thao túng linh anh, vốn là Dị Chủng nhưng tiềm năng, bổn sự còn vượt trên một đại ác ma thuần huyết... Trên người Thi Quỷ có quá nhiều điều không thể đã biến thành có thể, nếu như sắp tới hắn lại làm ra thêm một chuyện không thể nữa, ta nghĩ là mình sẽ tiếp nhận được".

    "Ồ, thật không ngờ La Ti ngươi lại đánh giá hắn cao như vậy".

    Lạc Mai Tiên cười nhẹ, cùng đám người La Ti, Độc Cửu bàn chuyện thêm một lúc nữa thì phất tay bảo bọn họ lui xuống.

    Còn lại một mình trong phòng, nàng tự rót thêm cho mình một tách Thất Lạc Miên Trà. Uống xong liền đứng dậy, chậm rãi tiến tới góc tây phòng.

    Trước một tấm gương lớn, nàng ngắm nhìn mình một lúc, tay chẳng rõ cố ý hay vô tình chạm nhẹ bờ môi. Chính nơi này, một đôi môi khác đã được người đặt lên. Cái dư vị kia, cảm giác ấy, đến tận lúc này hãy còn vương đọng...

    Đang suy tư, chợt, khuôn mặt Lạc Mai Tiên bỗng bất ngờ thay đổi. Từ hồi tưởng, loáng cái nó đã chuyển thành giận dữ. Ánh mắt loé lên những đạo hàn quang sắc lạnh ghê người, nàng một lời không nói đã lập tức xuất quyền đánh thẳng lên tấm gương trước mặt.

    "Xoảng!".

    "Xoảng!".

    ...

    "Đại công chúa?".

    Vốn túc trực bên ngoài từ trước, Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong, Đông Mai vừa nghe tiếng kính vỡ thì liền khẩn trương chạy vào. Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cả đám đưa mắt nhìn nhau, bốn người như một, ai nấy đều thấy được sự nghi hoặc từ đối phương.

    Các nàng không hiểu được. Hành động đem gương phá vỡ này của đại công chúa, nó quá ngoài tầm suy đoán của các nàng rồi. Từ trước đến nay, trong suốt hàng trăm năm theo hầu hạ, tính ra các nàng mới chỉ nhìn thấy hành vi tương tự một lần duy nhất, đó là khi tiểu công chúa Lạc Lâm bặt vô âm tín.

    Nhưng còn hôm nay...

    Sự kích động tới nỗi mất kiểm soát này, căn nguyên rốt cuộc là do đâu?

    Trên thế gian này, trừ bỏ tiểu công chúa vẫn còn tồn tại kẻ có thể tác động tới đại công chúa nhiều như vầy sao?

    "Các ngươi nhìn thấy gì?".

    Trong lúc bốn tì nữ còn đang hoang mang chưa biết phải xử trí ra sao thì trước mặt các nàng, vẫn cái tư thế xoay lưng như cũ, giọng Lạc Mai Tiên truyền đến.

    Mặc dù câu hỏi có phần bất ngờ, tuy nhiên, với sự thông minh và tinh tế của mình, Đông Mai đã lập tức đáp ngay.

    "Đại công chúa". - Đông Mai nói - "Chúng tì nữ không nhìn thấy gì cả".

    "Nếu đã không thấy, các ngươi còn đứng đây làm gì?".

    "Cúi mong đại công chúa tha tội, là chúng tì nữ nhất thời vô ý".

    "Vậy sao còn chưa lui?".

    "Chúng tì nữ xin phép cáo lui".

    ...

    "Tách... tách...".

    "... tách... tách...".

    "Hừm...". - Kèm theo cái nhếch môi khó hiểu, Lạc Mai Tiên nhìn bàn tay còn đang rướm máu của mình, thều thào buông tiếng - "Ngươi tốt nhất là chứng minh được giá trị của mình, bằng không...".

    ...

    ...

    Thế gian này, nếu hỏi đâu là câu trả lời tốt nhất thì đó có lẽ là thời gian. Theo năm tháng, mọi thắc mắc, hoài nghi, tất cả đều sẽ được giải đáp. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

    Mối ngờ vực Lạc Mai Tiên đã và đang dành cho Thi Quỷ, xuôi dòng thời gian, tin tưởng một ngày nào đó, hết thảy sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Từng chút một. Ví như hiện tại...

    Liên quân của đế đô và Ô Nha, bọn họ hôm nay đã tiến sát biên giới địa phận phương bắc này rồi. Nói cách khác, trận đại chiến - nơi mà Thi Quỷ phải chứng minh giá trị, nó đã cận kề. Sớm thôi, chỉ ngày mai thôi. Là chân là giả, mọi thứ sẽ được rõ ràng. Cho Lạc Mai Tiên. Cho Lạc Lâm. Cho Thác Bất Thế, Độc Cửu, La Ti, Âu Quyền. Cho quân binh Đại La. Cho cả thế nhân...

    Nhưng, đó là ngày mai. Còn đêm nay...

    Chưa có trận chiến nào xảy ra hết. Thi Quỷ, hắn vẫn giống mọi khi. Trong đêm trường quạnh quẽ này, hắn vẫn lặng lẽ ngồi một mình giữa căn phòng, tay nâng tách trà nhỏ, mắt đầy những suy tư...

    ...

    "Cốc cốc".

    Dòng suy nghĩ bị người cắt đứt, Thi Quỷ đem tách trà đặt xuống bàn, ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, mở miệng bảo:

    "Vào đi".

    Được sự cho phép của hắn, từ bên ngoài, một thân ảnh đưa tay mở cửa, chầm chậm tiến vào.

    "Âm Cơ, tìm ta có việc gì?".

    Nơi đối diện, Âm Cơ dù nghe rõ nhưng lại chẳng đáp. Thay vào đó, nàng lấy ra ba tấm phù lục, nhanh chóng bày ra một kết giới đem mình và Thi Quỷ bao bọc vào trong.

    Đối với hành động tự tiện này của nàng, Thi Quỷ không khỏi cau mày. Khi hắn đang định chất vấn thì bất ngờ bên kia, Âm Cơ đột nhiên khụy gối quỳ xuống.

    "Âm Cơ, ngươi làm vậy là ý gì?".

    "Chủ nhân, Âm Cơ to gan cầu xin người một chuyện".

    "Cầu xin?".

    Thi Quỷ có chút hứng thú: "Nhiều năm qua ở bên cạnh ta, Âm Cơ ngươi chưa từng chính thức cầu xin một điều gì. Hôm nay lại bày ra bộ dạng nghiêm trọng như vầy, thật chẳng rõ phải là vấn đề nan giải tới đâu".

    "Âm Cơ, thử nói ra xem. Chuyện mà ngươi đang muốn cầu xin, rốt cuộc thì nó là gì?".

    Âm Cơ ngẩng đầu lên, hít nhẹ một hơi, bắt đầu trình bày: "Chủ nhân, trong số những kẻ cầm đầu liên quân của đế đô và Oa Nha đang tiến tới đây, theo thám báo có phải có một kẻ tên gọi Mạc Khắc?".

    "Là Tiểu Kiều nói cho ngươi biết?".

    Không đợi Âm Cơ trả lời, Thi Quỷ đã lại nói tiếp: "Đúng là có một kẻ tên gọi Mạc Khắc. Theo thông tin Lạc Mai Tiên cung cấp thì hắn chính là Hỗn Thiên Hầu, một trong những tay sai đắc lực của Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm. Thế nào? Âm Cơ ngươi đối với hắn có nhận thức?".

    "Nhận thức? Há đâu chỉ là nhận thức".

    Hờn căm dần hiện lên trong đáy mắt, Âm Cơ siết chặt nấm tay: "Ta với hắn vốn dĩ là cừu nhân".

    "Cừu nhân?".

    Chừng như đã hiểu, Thi Quỷ hướng Âm Cơ xác nhận: "Nói vậy, Âm Cơ ngươi là muốn ta giúp giết Mạc Khắc kia?".

    "Không".

    Trái với suy đoán của Thi Quỷ, Âm Cơ vậy mà lắc đầu: "Chủ nhân, Âm Cơ muốn xin người giữ lại tánh mạng của hắn".

    "Ngươi bảo là giữ? Không phải giết?".

    Biết Thi Quỷ đang nghi hoặc, Âm Cơ nói rõ hơn: "Chủ nhân, ta muốn tự tay báo thù".

    "Ra vậy. Ngươi không muốn ta giết mà là bắt giữ".

    Tới nước này thì Thi Quỷ đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của nữ nhân đang quỳ trước mặt.

    "Âm Cơ". - Hắn hỏi - "Ngươi biết Mạc Khắc kia hiện có tu vi gì không?".

    Âm Cơ thành thật lắc đầu.

    Thấy thế, Thi Quỷ nói ra: "Là Linh anh đệ thất trọng".

    "Một chân nhân hậu kỳ chi cảnh cũng không phải dễ dàng đối phó. So với giết chết thì bắt giữ lại càng khó hơn".

    "Âm Cơ, ngươi không cảm thấy là bản thân đang đòi hỏi quá nhiều sao?".

    Nhiều?

    Trong lòng Âm Cơ chẳng cho là phải. Bản lãnh của Thi Quỷ tới đâu, nàng dù không biết mười thì cũng rõ bảy, tám phần. Một tên Linh anh đệ thất trọng, trong mắt hắn cân lượng lại đáng bao nhiêu?

    "Hắn đang làm khó dễ ta sao? Nhưng... hắn muốn gì ở ta - một nô bộc?".

    Âm Cơ nhất thời chưa rõ tâm ý của Thi Quỷ, chỉ đành trực tiếp hỏi thẳng: "Chủ nhân, Âm Cơ phải làm gì thì người mới bằng lòng trợ giúp?".

    "Việc gì cũng được?".

    "Ta...".

    "Sao? Ngươi do dự?".

    "Chủ nhân".

    Âm Cơ cắn răng, hạ xuống quyết tâm: "Ta bằng lòng đánh đổi tất cả. Thân thể, thậm chí là hồn phách này, người muốn làm gì cũng được, Âm Cơ tuyệt chẳng dám oán than nửa lời. Âm Cơ chỉ xin người đừng để kẻ khác chạm vào ta".
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 707: Quá khứ đau thương
    ...

    "Âm Cơ, ta không biết là ngươi đối với ta lại có nhiều tâm ý như vậy đấy".

    Chân bước ra, Thi Quỷ chuyển mình đứng lên. Hắn đi thẳng về phía Âm Cơ, vòng ra sau lưng nàng, trong cái nhìn soi mói, lần nữa mở miệng: "Tính tình của ngươi ta chả lạ lẫm gì. Nếu ngươi thực coi nhẹ sinh tử thì trước đây đã không nhận ta làm chủ nhân".

    "Nói đi. Tại sao cứ nhất quyết muốn ta trợ giúp ngươi báo thù? Thậm chí ngay đến tánh mạng, hồn phách cũng cam nguyện đánh đổi? Mối hận này thật lớn tới vậy?".

    ...

    "Chủ nhân, người biết Mạc Khắc kia, hắn là gì của ta không?".

    Âm Cơ hỏi nhưng vốn chẳng định chờ nghe Thi Quỷ hồi âm. Sau một thoáng tạm ngưng, nàng tự mình trả lời: "Mạc Khắc, hắn chính là phụ thân ta".

    "Ngươi vừa bảo Mạc Khắc là phụ thân ngươi?".

    "Âm Cơ, ngươi muốn ta giúp ngươi giết chính phụ thân mình? Thú vị đấy".

    "Chủ nhân, người có muốn nghe Âm Cơ kể chuyện không?".

    "Ta vẫn đang nghe".

    Âm Cơ hít nhẹ một hơi, đều đều cất giọng...

    "Nhiều năm trước, mặc dù tu vi Mạc Khắc chỉ mới ở mức Linh anh đệ ngũ trọng nhưng thân phận xét ra, thiết nghĩ so với cái danh Hỗn Thiên Hầu ngày nay cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Khi đó, phụ thân hắn chính là người đứng đầu của tộc nhân Di Thù bọn ta...".

    "Nhờ có địa vị tôn quý, bản thân tư chất lại cực cao, Mạc Khắc hắn có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa; đừng nói Mạc phủ, kể cả xét trong toàn bộ tộc nhân Di Thù, uy quyền của hắn cũng là vô cùng to lớn. Bằng vào quyền uy kia, tên khốn ấy đã chà đạp không biết bao nhiêu nữ nhân, giết chết không biết bao nhiêu người vô tội... Mẫu thân ta, người chính là một trong vô vàn những nạn nhân của hắn".

    "Tánh mạng Âm Cơ vốn chưa bao giờ được tạo ra bởi một mối tình nào hết, có chăng là kết quả của một đêm hoan lạc của kẻ tà dâm chuyên ủy thế hiếp người. Mẫu thân ta, người chính là bị Mạc Khắc cưỡng bức. Không phải một mà rất nhiều lần...".

    Càng nói, giọng Âm Cơ càng nghẹn đi; trên mặt nàng, đôi mi cũng từ từ rươm rướm lệ.

    "... Sau khi mẫu thân vừa hạ sinh ta xong, còn chưa kịp nhìn mặt, chưa một cái ẵm bồng thì người... Mạc Khắc, hắn đã nhẫn tâm xuống tay hạ sát người...".

    "Phải. Mạc Khắc hắn là người sẽ kế thừa gia tộc, sẽ trở thành kẻ đứng đầu toàn bộ tộc nhân Di Thù, hắn làm sao có thể để mẫu thân ta - một nữ nô tì - được làm mẹ của con mình... Sống phận nô tì, đến khi chết đi cũng vẫn chỉ một nô tì, cả đời mẫu thân ta... là như vậy đấy... Còn ta...".

    Lau nhanh dòng lệ chảy dài trên má, Âm Cơ kể tiếp:

    "Nếu như năm đó, huyết mạch mà ta kế thừa không phải là dòng máu đại ác ma, dòng máu của Di Thù tộc thì chắc chắn là cái mạng này, nó cũng đã bị người lấy đi rồi...".

    "Nhưng, dù là sống sót, dù mang trong mình huyết mạch của tộc nhân Di Thù, ta như cũ vẫn chỉ là một đứa con hoang. Mạc Khắc đối với ta, nói gì nhìn nhận, thậm chí đến một lần chủ động tìm gặp còn chẳng có. Ở Mạc Phủ, hiếm hoi lắm ta mới được nhìn thấy hắn một lần...".

    "Ta là con của một tì nữ, dẫu huyết mạch có tinh thuần, tư chất có cao thì lại ích gì? Nào ai xem trọng... Tại Mạc Phủ năm đó, ta chỉ được đối đãi như một nô tì. Ngoại lệ có chăng là trừ bỏ công việc lau dọn, quét tước gì kia, mỗi ngày ta đều được người truyền thụ công pháp, hướng dẫn tu luyện...".

    "Ban đầu, ta ngỡ trong lòng Mạc Khắc ít nhiều đối với ta cũng có chút cảm tình nên mới cho người truyền dạy thuật pháp. Bởi lẽ những thứ ta được học, chúng toàn bộ đều là công pháp bất truyền ngoại nhân của gia tộc Mạc Khắc kia mà. Thế nhưng... ta sai rồi".

    "Mạc Khắc, hắn đâu có tốt như vậy. Hắn cho người truyền dạy thuật pháp cho ta nào phải do tình cảm cái gì, hết thảy đều là vì lợi ích, vì những tính toan của hắn".

    "Năm đó, hắn phát hiện không chỉ tư chất mà cả ngộ tính của ta cũng rất cao thì trong lòng liền quyết định "trang bị" cho ta, hòng biến ta thành một công cụ hữu ích. Ví như làm một sát thủ giúp hắn âm thầm giải quyết những địch nhân, những người hắn không vừa mắt; hoặc giả đơn giản hơn, trở thành một món hàng hoá để hắn đổi chác, mua chuộc lòng người... Mệnh của ta, Mạc Khắc hắn đã an bài như vậy đấy".

    "Âm Cơ".

    Vốn im lặng chăm chú lắng nghe từ nãy giờ, Thi Quỷ đột nhen xen vào: "Ta có điều thắc mắc. Những chuyện này, ngươi làm sao biết được? Thân phận, cái chết của mẫu thân ngươi, toan tính của Mạc Khắc, chúng là ai kể cho ngươi?".

    "Là chính đứa con trai thứ bảy của hắn: Mạc Tử Y đã nói cho ta biết".

    "Tại sao Mạc Tử Y kia lại nói cho ngươi? Hắn có lý do để làm điều đó sao?".

    Hơi ngoài ý muốn của Thi Quỷ, Âm Cơ nghe xong thì lắc đầu: "Không có".

    "Ồ, Mạc Tử Y vô duyên vô cớ lại đi đem chuyện của mẫu thân ngươi, toan tính của phụ phân hắn nói hết với ngươi... Thú vị đấy".

    Biết trong lòng Thi Quỷ vẫn giữ mối hoài nghi, Âm Cơ trình bày rõ ràng:

    "Chủ nhân, Mạc Tử Y kia vốn cũng chả phải hạng tốt lành gì, nếu là bình thường, hắn tất nhiên sẽ không đem những bí mật kia nói cho ta biết. Sở dĩ tiết lộ, nguyên do là bởi năm đó hắn đã mất bình tĩnh, toan hạ sát ta...".

    "Còn có chuyện như vậy. Kể rõ ta nghe thử".

    Âm Cơ y lời, đem chuyện năm xưa thuật lại:

    "Đó là năm ta mười ba tuổi, được Mạc Tử Y chọn làm người hầu hạ cho hắn. Trong một lần theo hắn săn giết ma thú ở Tinh Vũ Sâm Lâm, bị hắn cố tình hành hạ, ta bắt buộc phải chiến đấu với hai con ma thú có thực lực cao hơn mình. Kết quả, mặc dù thắng được nhưng một chút thương tích là không thể nào tránh khỏi. Sau đó, bởi vì Mạc Tử Y không cho ta thuốc trị thương, lại trải qua mấy ngày liền lăn lộn giữa chốn thâm sơn, toàn thân hôi hám nên giữa trời đêm, nhân lúc hắn ngồi đả toạ, ta lặng lẽ tiến ra con suối ở gần thạch động mà tắm rửa, băng bó vết thương. Không ngờ...".

    "Lúc ta vừa tắm gội xong, y phục còn chưa kịp mặc thì Mạc Tử Y bỗng nhảy vồ tới, toan cưỡng bức ta...".

    Tay buông lỏng lần nữa siết chặt, với hận ý lan tràn nơi đáy mắt, Âm Cơ kể tiếp: "Khi đó, ta mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, tu vi bất quá Linh tuyền cảnh, trong khi Mạc Tử Y thì sớm đã là tu sĩ Linh châu cảnh hậu kỳ, ta làm sao có khả năng chống lại?".

    "Đêm đó, ta thật sự đã rất sợ hãi. Bị người cưỡng bức, đối tượng lại còn là kẻ có quan hệ ruột rà với mình, nó kinh khủng biết nhường nào...".

    "Vậy, làm sao ngươi thoát được? Có người cứu ư?". - Trên mặt như cũ không có bao nhiêu cảm xúc, Thi Quỷ hỏi.

    Tất nhiên là hắn chẳng cho rằng Âm Cơ đã bị Mạc Tử Y kia xâm hại. Tuy rằng thường ngày Âm Cơ nàng ăn mặc thoáng mát, tỏ ra dạn dĩ, hay khó nghe hơn thì nên họi là có phần lẳng lơ, nhưng thực chất bên trong, nàng hoàn toàn không phải hạng nữ nhân như vậy. Trinh tiết của nàng, nó vẫn vẹn nguyên như cũ. Và đó là lý do tại sao hắn lại có suy đoán thế kia.

    Chỉ có điều, hắn đoán sai rồi.

    Vẫn quỳ trên thảm đỏ, Âm Cơ nhẹ lắc đầu: "Đêm đó không có ai cứu ta cả".

    Nàng tiếp tục: "Ta thoát khỏi ma trảo của Mạc Tử Y, toàn bộ đều là dựa vào bản thân mình. Chính tại thời khắc nguy nan nhất, trong cơn tuyệt vọng, ta đã vô tình thức tỉnh Thực Linh. Nhờ vậy nên ta mới còn lành lặn mà sống được tới hôm nay. Về sau, trên đường lưu lạc, ta may mắn gặp được một vị tiền bối, rồi được người thu nhận làm đệ tử. Kế đến, trải qua trăm năm dài miệt mài tu luyện, ta từ một tiểu tu sĩ đã bước vào cảnh giới Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong, tự mình lập nên động phủ, làm một thủ lĩnh đạo tặc...".

    "Chủ nhân, Mạc Tử Y bởi do bị ta quyết liệt phản kháng, trong cơn tức giận đã lăng mạ ta. Cái chết của mẫu thân, toan tính an bài của Mạc Khắc, toàn bộ đều là chính miệng hắn nói cho ta biết. Nếu dám có nửa lời dối trá, ta nguyện bị cửu lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán".
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 708: Y phục trao tay
    ...

    ...

    "Sột soạt...".

    Chân bước nhẹ, Thi Quỷ tiến sát Âm Cơ, ngồi xuống trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm lên một chút.

    "Âm Cơ, ý định mượn tay ta báo thù, nó hẳn không phải chỉ mới xuất hiện hôm nay nhỉ?".

    ...

    "Ngươi không đáp, như vậy tức là đồng tình...".

    Thi Quỷ áp mặt lại gần hơn: "Âm Cơ, Mạc Khắc kia, ta có thể giúp ngươi bắt giữ. Nhưng... ngươi sẽ dùng cái gì để đền đáp ta đây?".

    "Tánh mạng và cả hồn phách này, Âm Cơ mặc chủ nhân tùy nghi xử trí".

    "Kiên quyết lắm".

    Thi Quỷ buông cằm Âm Cơ ra, chuyển mình đứng dậy. Trong tư thế quay lưng về phía nàng, hắn bảo: "Ngẫm lại thì Âm Cơ ngươi cũng đáng để gọi là một nữ nhân tốt. Vì báo thù cho mẫu thân, ngay cả hồn phách đều nguyện đánh đổi. Chỉ có điều... Âm Cơ, ngươi hình như đã quên mất một chuyện".

    Một cách chầm chậm, Thi Quỷ quay mặt lại, bằng tư thái cao cao tại thượng, hắn nói ra: "Âm Cơ, ngươi là tì nữ của ta, mạng ngươi vốn dĩ đã thuộc ta. Thứ chẳng còn là của ngươi, há gọi đánh đổi?".

    Ong!

    Quỳ trên thảm, Âm Cơ nghe được những lời lạnh lùng ấy thì trong đầu vang lên một tiếng, toàn thân chết lặng.

    Thi Quỷ nói không sai. Kể từ lúc nàng gọi hắn hai tiếng "chủ nhân" thì tánh mạng nàng đã thuộc về hắn. Mà thứ nàng chẳng còn nắm giữ, Âm Cơ nàng dựa vào cái gì để đem ra đánh đổi?

    Nhưng...

    Thi Quỷ, tại sao hắn lại vô tình như vậy? Cho dù nàng là nô tì, cho dù sinh tử của nàng không do nàng định đoạt, lẽ nào một chút cảm thông hắn cũng chẳng có?

    Đã vậy, Âm Cơ nàng đi theo hắn lại để làm chi?

    Bao năm qua, dù sống đời đạo tặc hay những tháng ngày tù túng nơi cổ tích Thiên Vu, sâu trong tâm khảm, mối thù kia nàng vẫn luôn ghi nhớ. Nàng khổ luyện, nếm trải đắng cay với mục đích gì chứ? Còn không phải mong một ngày trở lại đế đô, tự tay lấy đầu tên khốn Mạc Khắc kia tế bái vong linh mẫu thân...

    Cơ hội... Âm Cơ nàng cứ ngỡ hôm nay cơ hội cuối cùng đã tới, ngờ đâu...

    Thi Quỷ, hắn lại từ chối. Một chút tâm nguyện nhỏ nhoi mong được chính tay rửa hận này của nàng, Thi Quỷ hắn cũng không chịu ban cho. Nó... có khó khăn gì lắm đâu...

    Tâm tàn ý lạnh, Âm Cơ hít sâu một hơi, mặc lệ nhoè khoé mắt, giọng xa xăm:

    "Chủ nhân, là Âm Cơ đã nghĩ ngợi quá nhiều. Xin phép chủ nhân cho Âm Cơ được cáo lui".

    Nói xong, cũng chẳng đợi Thi Quỷ gật đầu thì Âm Cơ đã tự mình đứng lên, tựa kẻ vô hồn hướng cửa lớn bước ra.

    "Thế nào? Mối thù của ngươi không cần báo nữa sao?".

    Tiếp tục là một tiếng vang trong đầu Âm Cơ. Nhưng khác vừa rồi, thay vì dập tắt như trước thì nó lại thắp lên hi vọng cho nàng.

    Chân xoay ngược, nàng nghi hoặc bật thốt: "Chủ nhân, người...".

    "Lau nước mắt đi".

    Vươn tay tiếp lấy chiếc khăn Thi Quỷ vừa mới ném qua, Âm Cơ nhìn chằm một lúc thì ngẩng đầu lên hỏi: "Chủ nhân, người có phải sẽ...?".

    "Ta đã nói không bao giờ ư?".

    "Thế nhưng vừa rồi người nói...".

    "Ta nói ngươi là tì nữ của ta, mạng của ngươi thuộc về ta, có gì sai sao?".

    Thi Quỷ nói tiếp, giọng vẫn đạm mạc như trước: "Âm Cơ, trên đời chẳng có bữa ăn nào miễn phí, muốn đạt được tất phải trả giá. Thù của ngươi, ta có thể giúp ngươi báo, nhưng nó sẽ không miễn phí".

    "Nhưng... Chủ nhân, trừ bỏ thân xác và linh hồn này, Âm Cơ đâu còn gì để đền đáp người nữa".

    "Ai bảo thế?".

    Thi Quỷ lần thứ hai áp sát Âm Cơ, tay đặt lên má nàng mà rằng: "Điều kiện của ta, thứ mà ta cần chỉ có một: sự trung thành tuyệt đối".

    "Âm Cơ, ta muốn ngươi đối với ta phải toàn tâm toàn ý. Bất kể con đường ta đi là gì, kết quả đạt được có là gì, dù vinh quang hay đáng ghê tởm, ngươi đều cam lòng chấp nhận. Không oán không than, không tiếc không hối. Ngươi... có làm được không?".

    Âm Cơ lui về sau mấy bước, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân nơi đối diện, lấy can đảm thỉnh cầu: "Chủ nhân, xin hãy đáp ứng Âm Cơ một việc".

    "Nói".

    "Chủ nhân, người có thể sai bảo Âm Cơ làm bất cứ việc gì, nhưng xin người đừng để bất cứ ai khác chạm vào ta. Thể xác và linh hồn này, ta chỉ nguyện hiến dâng cho một mình người".

    Trước lời thỉnh cầu nọ, nếu bảo Thi Quỷ chẳng chút động tâm thì khẳng định là dối trá. Thực tế thì hắn đã. Nên biết đây không phải lần đầu tiên, lúc nãy Âm Cơ nàng cũng đã thốt ra một câu với ý tứ tương tự: trừ Thi Quỷ hắn, nàng không muốn để ai chạm vào.

    Chối từ tất cả nhưng lại sẵn sàng dâng hiến trọn vẹn cho một người, tâm ý ấy há đâu chỉ gói gọn bằng hai chữ "trung thành". Âm Cơ, nàng rõ ràng có tình cảm với hắn.

    Trước đây, Thi Quỷ hắn chẳng suy nghĩ quá nhiều. Hắn cảm thấy nàng thiếu hụt chân thành. Nhưng còn bây giờ, sau những lời nói thẳng thắn và thái độ kiên quyết kia, hắn dù muốn cũng khó mà phủ nhận tình cảm của nàng.

    Chỉ là...

    Biết rõ thì sao? Thi Quỷ hắn là kẻ tầm cừu báo oán, "yêu", cái chữ này... thật xa vời lắm.

    "Như vậy cũng tốt. Với tình cảm này, Âm Cơ ngươi hẳn sẽ càng trung thành hơn". - Một chút sóng gợn đã triệt để tan đi, với cõi lòng bình lặng, Thi Quỷ thầm nhủ.

    Biện pháp đem người thao túng Thi Quỷ hắn không phải không có, cao minh nữa là khác. Kể chi đâu xa, chỉ riêng với huyết độc, hay cao cấp hơn là huyết chủng được tạo ra từ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công cũng đã đủ cho hắn biến Âm Cơ thành một con rối tùy nghi sai sử trọn đời trọn kiếp rồi.

    Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Bí pháp, thần thông suy cho cùng vẫn là tác nhân bên ngoài, làm sao bì được với tâm ý bên trong. Tự nguyện so với phải dùng thủ đoạn trói buộc, chả phải càng tốt đẹp hơn ư?

    Thông suốt tiếp nhận, Thi Quỷ gật đầu đáp ứng: "Ngươi yên tâm. Nữ nhân của mình, Thi Quỷ ta tuyệt đối sẽ không để kẻ khác chạm vào đâu".

    Tuy chỉ là một câu nói, một lời hứa hẹn chưa có gì đảm bảo nhưng sau khi lọt vào tai Âm Cơ thì liền khiến nàng triệt để buông bỏ phòng bị.

    Nàng quỳ xuống, nói bằng giọng kiên định: "Âm Cơ cam nguyện cả đời đi theo chủ nhân, bất kể tương lai có là gì, dù vinh quang hay đáng ghê tởm, thậm chí bị người đời thoá mạ, tiếng xấu truyền lưu, Âm Cơ đều sẽ không oán không than, không tiếc không hối...".

    Chẳng phải thề thốt, giống như Thi Quỷ, đó chỉ là một lời hứa. Một lời hứa được khắc ghi vào trong tâm khảm, tận nơi linh hồn...

    ...

    ...

    Kết giới từ lâu đã được giải trừ; người lập kết giới, nàng cũng đã sớm rời đi. Trong căn phòng trống trải, còn lại chăng chỉ một mình Thi Quỷ.

    Hắn đứng đấy, bên khung cửa, mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm, im lặng thật lâu...

    "Cốc cốc".

    Sau không biết bao suy tư và trầm mặc, cửa phòng Thi Quỷ một lần nữa chợt vang lên tiếng gõ. Lần này, người đến tìm hắn vẫn là một nữ nhân, nhưng thay vì thuộc hạ, vừa xuất hiện lại là một tri kỷ.

    ...

    "Nghinh Tử, tìm ta có việc gì vậy?".

    "Không có chuyện thì không thể đến tìm ngươi?".

    Nhìn dòng chữ vừa mới hiện lên, Thi Quỷ cười nhẹ: "Ta tất nhiên không có ý đó. Nếu là ngươi, bất cứ lúc nào ta cũng đều nguyện ý tiếp đón".

    Nói đoạn, hắn kéo chiếc ghế ra một chút rồi nắm tay Nghinh Tử, toan giúp nàng an vị thì bắt gặp cái lắc đầu khe khẽ. Kèm theo đó là một dòng chữ ngay ngắn: "Không cần đâu".

    Nghinh Tử nhẹ nhàng đem tay rút về, nhấc chân tiến lại gần khung cửa sổ - nơi Thi Quỷ đã một mình đứng trầm ngâm ban nãy.

    Dưới ánh trăng, Thi Quỷ nhìn mái tóc dài lay động theo gió, một đỗi lâu cũng chưa thấy nói năng gì.

    ...

    Bầu không khí ám muội cứ thế kéo dài, mãi tận đến khi Nghinh Tử xoay đầu lại.

    "Sao lại nhìn ta chăm chú như vậy?".

    Thi Quỷ lắc đầu nhưng không nói rõ nguyên do.

    Hắn tiến đến bên khung cửa, rồi mới mở miệng: "Mấy ngày nay ta không gặp ngươi".

    "Ngươi nhớ ta sao?".

    "Một chút".

    "Ta cũng vậy, một chút".

    ...

    "Nghinh Tử".

    "Ừ".

    "Lạc Mai Tiên có gây khó dễ gì cho ngươi không?".

    "Nàng ta có tới tìm ta, dò hỏi về khoảng thời gian chúng ta mất tích, nhưng cốt yếu khiến nàng quan tâm nhất vẫn là ngươi".

    "Coi bộ nàng ta vẫn chưa chịu tin tưởng ta".

    Chuyển ánh mắt lên khuôn mặt xinh đẹp mà đờ đẫn của Nghinh Tử, Thi Quỷ hỏi tiếp: "Vậy ngươi đã trả lời nàng thế nào?".

    "Giống như ngươi bảo".

    "Nghinh Tử, cám ơn ngươi".

    ...

    "Thi Quỷ". - Lần này đến lượt Nghinh Tử chủ động - "Trận chiến ngày mai, ngươi sẽ chẳng việc gì đâu phải không?".

    "Đừng lo, ta vẫn còn chưa muốn chết bây giờ".

    "Ừm. Nếu là ngươi thì nhất định sẽ làm được".

    Theo sau câu nói, Nghinh Tử động thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một bộ y phục màu đỏ. Nàng đưa qua cho Thi Quỷ:

    "Tặng cho ngươi".

    Thi Quỷ tiếp nhận bộ y phục nọ, thoáng vuốt ve rồi hỏi: "Là tự tay ngươi may phải không?".

    "Ừm".

    "Thi Quỷ, mặc thử cho ta xem được không?".

    "Bây giờ?".

    "Ừm, bây giờ".
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 709: Đại địch cận kề - âm cơ phiền muộn
    ...

    Chiều ý giai nhân, Thi Quỷ đem bộ hồng y khoác lên người, chỉnh đốn đôi chút thì tỏ vẻ hài lòng: "Vừa vặn lắm".

    "Để ta xem".

    Nghinh Tử đi quanh một vòng, tỉ mỉ quan sát hồi lâu mới gật gù: "Rất hợp với ngươi".

    ...

    "Nghinh Tử".

    "Ừ".

    "Tại sao lại là màu đỏ?".

    "Ta thích màu đỏ".

    Lý do, nó chỉ đơn giản thế thôi. Nghinh Tử nàng vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ rườm rà kiểu cách. Và đó cũng là lý do tại sao Thi Quỷ lại thích được ở bên cạnh nàng, trò chuyện cùng nàng.

    Quý ai quý cả đường đi, Thi Quỷ nâng lên vạt áo, nhu tình nói: "Nghinh Tử, ta sẽ trân trọng món quà này".

    "Ừm".

    "Thi Quỷ, cũng muộn rồi, ta phải về đây".

    "Để ta tiễn ngươi".

    "Không cần đâu. Ngươi nghỉ sớm đi".

    ...

    ...

    Đêm đã tàn, ngày mới đã sang. Dưới ánh dương quang, tại vùng biên giới tiếp giáp với địa phận của thành Vĩnh Dương...

    Chỗ này danh tự gọi Phượng Hoàng, là một ngọn cô sơn có vị trí khá đặc biệt. Nó chính là cửa ngõ quan trọng nhất để tiến vào vùng đất phương bắc do Lạc Mai Tiên cai quản. Qua được chỗ này thì Vĩnh Dương thành liền hiện ra trước mắt, từ đó, dọc theo đường lớn, muốn đến các toà thành khác là Hạo Nhiên, Mộ Khắc, Lang Cơ sẽ rất dễ dàng.

    Bởi do có vị trí địa lý đặc biệt như vậy nên ở đây, Phượng Hoàng Sơn này quanh năm luôn có quân binh thay phiên túc trực, số lượng thậm chí còn nhiều hơn trên tường thành Vĩnh Dương. Nhất là hôm nay, con số ấy lại càng tăng lên thập bội.

    Căn nguyên xét ra chẳng lạ. Liên quân của đế đô và Ô Nha do Kỷ Vương Lạc Ninh thống lĩnh đang tiến đến cận kề, tăng cường quân số vốn là việc làm hiển nhiên.

    Lại nói, quân binh không phải là thứ duy nhất được tăng cường. Để củng cố phòng thủ, cũng đồng thời phục vụ cho mục đích mai phục nhằm triệt hạ một phần lực lượng của liên quân, Lạc Mai Tiên đã cho người ráo riết lập ra đại lượng sát trận và chôn xuống đại lượng bộc lôi ở đây.

    Hiện giờ, Lạc Mai Tiên nàng chính là đang đứng chỉ huy tại Phượng Hoàng Sơn này.

    Tất nhiên, nàng không phải đại nhân vật duy nhất. Đi theo nàng còn có Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền và cả La Ti. Trừ đi Nghinh Tử, toàn bộ thân tín đều có mặt.

    Đứng quan sát một lúc, đợi cho Thác Bất Thế và Âu Quyền làm xong nhiệm vụ trở về, Lạc Mai Tiên mới cất tiếng hỏi:

    "Thác Bất Thế, Âu Quyền, mọi thứ đều ổn cả chứ?".

    "Hồi đại công chúa, tất cả sát trận đều đã được Ám Vệ và Ẩn Vệ ngụy trang xong, bộc lôi cũng là như thế, tùy thời kích nổ".

    "Tốt lắm".

    Theo sau cái gật đầu vừa ý, Lạc Mai Tiên nhấc chân tiến lên mấy bước, trông về thung lũng Ai Tư phía xa xa mà thốt ra:

    "Mọi chuyện còn lại chỉ chờ xem hắn thể hiện thế nào thôi".

    "Hắn" trong lời nàng cũng chẳng ai xa lạ, xác thực Thi Quỷ. Thừa lệnh nàng, sáng sớm hôm nay Thi Quỷ đã đi trước đến thung lũng Ai Tư, chờ đợi nghênh chiến với liên quân của đế đô và Ô Nha. Còn Lạc Mai Tiên nàng thì như đang thấy, bày ra mai phục.

    Là bởi do không quá tin tưởng vào lời hứa của Thi Quỷ ư?

    Đúng, nhưng chỉ một phần. Cốt yếu là bắt nguồn từ sự cẩn trọng. Nên nhớ đây không phải trận chiến bình thường mà là một trận tồn vong chi chiến. Thắng, phương bắc sẽ tiếp tục yên ổn; bằng như bại... Vĩnh Dương, Hạo Nhiên, Lang Cơ, Hạo Khắc và thậm chí là cả Đại La, tất thảy đất đai và con dân của Lạc Mai Tiên nàng sẽ bị tước đoạt. Khỏi phải nghĩ, bản thân Lạc Mai Tiên nàng khẳng định cũng khó mà sống tốt được.

    Thứ Lạc Mai Tiên nàng đang gánh là ngàn dặm đất đai, muôn vạn con dân, là tâm huyết xây dựng bao năm, là mưu đồ bá nghiệp của nàng!

    Bấy nhiêu vốn liếng, Lạc Mai Tiên nàng há có thể khinh suất?

    Đối với lời hứa một mình tiêu diệt cả liên quân đế đô - Ô Nha của Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên nàng không phải không hề tin tưởng mà là niềm tin kia, nó chưa đủ lớn. Sự mạo hiểm này, nó vẫn chưa cần thiết.

    Cẩn tắc vô ưu, thà dư còn hơn thiếu.

    ...

    Tâm ý của Lạc Mai Tiên chính là như vậy, muốn mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát của mình. Trong khi đó Thi Quỷ, hắn lại chẳng quá tính toan như nàng. Chí ít là ở thời điểm hiện tại.

    Khá đối lập với bầu không khí khẩn trương chờ đợi ở Phượng Hoàng Sơn bên kia, nơi thung lũng Ai Tư này, khung cảnh phải gọi là hết sức yên ả thanh bình.

    "Nhàn nhã", đấy là những gì mà Âm Cơ cảm nhận được ở Thi Quỷ lúc này.

    Chả ngoa tí nào đâu. Âm Cơ nàng thề có thiên địa chứng giám, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy một người ra chiến trường với bộ dạng như vầy: mình không mảnh giáp, tay không tấc sắt, chẳng thèm ẩn nấp hay mai phục mà cứ nghênh ngang ngồi chắn giữa đường đợi quân địch tới. Càng đáng nói hơn nữa là trong khi chờ đợi, Thi Quỷ hắn lại còn thản nhiên lấy đàn ra gảy. Thế thì cũng thôi đi, đằng này... Hắn gảy không chưa thoả, phải vừa gảy vừa hát mới ghê chứ.

    Số lượng địch nhân mà hắn sắp sửa đối mặt, bộ ít lắm sao? Cả ba mươi vạn tinh binh đấy!

    Đó là còn chưa kể đến đội ngũ cường giả, rồi những tên chân nhân... Tổng thể lực lượng kia, nếu dùng bốn chữ "tràng giang đại hải" thật cũng chẳng quá đâu.

    Bên kia chiến tuyến người ta đông đảo là vậy, trong khi phía bên đây đâu này?

    Một Thi Quỷ cộng thêm một Âm Cơ, một cộng một vị chi mới được có hai thôi a. Lại nói, số hai này lại còn là số hai khiếm khuyết nữa chứ.

    Hãy nhìn nàng và Thi Quỷ mà xem, người thì mất đi mắt phải, kẻ thì thiếu đi mắt trái, đây không gọi khiếm khuyết là gì?

    "Ài... Âm Cơ à Âm Cơ, ngươi đúng là mệnh khổ quá mà".

    Nếu như bảo hiện giờ trong lòng mình, Âm Cơ chẳng có chút nào oán trách thì nhất định là nói dối. Đối với hành động dẫn theo mình ra chiến trường lần này của Thi Quỷ, nàng thật là đang để bụng lắm.

    Âm Cơ nàng há phải đâu hạng quái vật ba đầu sáu tay thần thông quảng đại cái gì, bất quá chỉ là một tên Linh anh cảnh sơ kỳ nhỏ nhoi. Đứng trước đại quân của đế đô - Ô Nha, cân lượng của nàng so ra biết có bằng hạt bụi hay không còn chưa dám nói nữa kìa. Cần chi tới đao to búa lớn, chỉ một tên trong Bát Đại Long Tướng dưới trướng Kỷ Vương Lạc Ninh hoặc một tên trong Cửu Đại Linh Đồ dưới trướng tên khốn Hỗn Thiên Hầu Mạc Khắc kia thôi cũng đủ lấy mạng nàng rồi.

    Nàng ra đây thì có tác dụng gì kia chứ?

    ...

    "Ngày mai hãy theo ta ra chiến trường. Đầu của Mạc Khắc, ta sẽ để chính tay ngươi tự mình cắt xuống".

    Đó là những lời mà Thi Quỷ đã bảo với Âm Cơ nàng tối qua. Theo ý tứ thì hắn mang nàng ra đây chỉ với một mục đích duy nhất là để nàng tự tay báo thù rửa hận.

    Phải, mới nghe qua thì ngon lành lắm. Nhưng khi ngẫm kỹ, Âm Cơ nàng chỉ có thể oán trách mà thôi.

    Địch nhân đang tiến tới trước mặt há đâu một vài tên. Đông đúc như vầy, thời điểm cuộc chiến nổ ra, chắc chắn là tình hình sẽ rất ư hỗn loạn. Cao thủ so chiêu chỉ một sát na lơ là cũng đủ khiến hắn phải trả giá bằng sinh mạng. Giữa chiến cục, trong sự bủa vây của Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ, rồi thêm cả ma pháo, ngàn vạn quân binh và nhất là hai kẻ cầm đầu: Kỷ Vương Lạc Ninh và Hỗn Thiên Hầu Mạc Khắc kia, tầng tầng lớp lớp công kích nhường ấy, Thi Quỷ liệu còn có thời gian mà để ý tới nàng?

    Thi Quỷ hắn là đại nhân, là một tên quái vật, hắn tất nhiên sẽ tự lo được cho mình. Thế nhưng còn Âm Cơ nàng, nàng là "tiểu nhân"! Lo? Nàng lấy cái gì để lo?!

    Nếu như hiện tại tu vi của nàng là Linh anh cảnh hậu ky, nếu như hôm nay nàng đã luyện xong Cửu Độc Chân Ma Quyết, vậy thì mọi vấn đề liền trở nên đơn giản. Khi đó, kẻ cần bỏ chạy sẽ chẳng phải nàng.

    Đáng tiếc... đáng tiếc tất cả chỉ là nếu, mà giả định thì cách thực tế xa lắm...

    "Giúp người thì nên giúp cho trót mới phải. Hắn có thể bắt giữ tên khốn Mạc Khắc kia rồi mang về cho ta xử trí sau cũng được vậy, đâu nhất thiết mang ta tới đây...".

    "Bằng nhắm khó khăn quá, hắn tự mình giải quyết luôn cũng được mà. Chiến sự cấp thiết, ta lẽ nào lại nhỏ nhen để bụng. Huống chi thân ta lại là nô tì...".

    Âm Cơ càng nghĩ thì trong dạ lại càng phiền muộn. Đừng thấy đêm qua nàng thẳng thắn, kiên định mà lầm, thực chất nàng cũng sợ chết lắm.

    Đành rằng nàng có thể đánh đổi mạng sống để trả mối hận thù, nhưng đấy là xét trong trường hợp "con đường duy nhất". Nhưng với tình cảnh hiện nay thì nó lại khác. Âm Cơ nàng há đâu chỉ có một lựa chọn lao đầu vào chỗ chết...
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.