Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 710: Đàn khai chiến hoả
    "Không được không được...".

    "Có thể vừa sống sót lại vừa báo được thâm thù, Âm Cơ ta cớ gì phải chết oan như vầy?".

    Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, rốt cuộc thì ham muốn sinh tồn vẫn chiến thắng nỗi e ngại hung uy của Thi Quỷ, Âm Cơ hít mạnh một hơi, lấy hết can đảm khẩn cầu thêm lần nữa:

    "Chủ nhân, chiến đấu cấp bậc này, hạng tu sĩ Linh anh cảnh sơ kỳ như ta dẫu nán lại cũng chẳng giúp ích được gì, biết đâu chừng còn làm vướng bận người. Hay là người để ta...".

    "Không được".

    Âm Cơ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thi Quỷ cắt ngang: "Âm Cơ, chiến trường hỗn loạn, trong lúc chém giết ta khó đảm bảo sẽ lưu được mạng của Mạc Khắc kia mà đem về. Vậy nên ngươi ở đây là thuận tiện nhất".

    Thuận tiện?

    Thuận tiện cái rắm!

    "Ngươi cũng vừa mới nói đấy, chiến trường hỗn loạn, mạng Mạc Khắc ngươi không đảm bảo lưu được thì mạng của ta lại khác gì? Ngươi liệu có quan tâm bảo toàn hay không chứ?!".

    Trong dạ thì bực mà quát lên như vậy, tuy nhiên ngoài mặt, có cho thêm vài lá gan Âm Cơ cũng chả dám thốt ra mấy lời ấy. Mặt nhăn mày nhó, nàng bày ra bộ dạng "vì chàng mà lo nghĩ":

    "Chủ nhân, địch nhân đông đảo, trừ bỏ Lạc Ninh và Mạc Khắc kia ra thì còn có Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ lừng danh, rồi vô số quân binh, ma pháo, linh phù, sát trận các thứ... Cao thủ so chiêu một chút sơ sẩy liền ôm hận. Âm Cơ thật không muốn người vì vướng bận ta mà lâm vào cảnh hiểm nguy...".

    "Chủ nhân, hãy để ta rời đi trước".

    "Vậy còn Mạc Khắc, tối qua ngươi không phải nhất quyết muốn tự tay cắt đầu hắn xuống để tế bái vong linh mẫu thân mình?".

    Âm Cơ nghe đến hai chữ "tối qua" thì bàn tay trái liền co quặp lại. Tâm tư xoay chuyển, nàng đáp, thần tình luyến thương vô cùng: "Chủ nhân, người đã vì một nô tì như ta mà lưu tâm như vậy, ta lẽ nào lại có thể làm người vướng bận. Tối qua hết thảy đều là bởi do ta quá ích kỷ, chỉ biết thoả mãn mong muốn báo thù của bản thân...".

    Khoé mắt rưng rưng tưởng chừng sắp rơi lệ, Âm Cơ cúi đầu, cố tình biểu lộ vẻ đáng thương: "Tâm ý của chủ nhân trong lòng Âm Cơ đã hiểu. Một nô tì như Âm Cơ, người không cần phải để ý nhiều như thế đâu".

    Nói đoạn, nàng dùng vạt áo lau nhanh qua mặt, chốt: "Đại địch đã cận kề, hẳn chốc lát nữa thôi sẽ liền tiến đến. Chủ nhân, xin người hãy bảo trọng. Âm Cơ xin phép cáo lui".

    Dứt câu, Âm Cơ liền xoay lưng cất bước. Đang toan phóng mình lên không trung thì từ đằng sau, tiếng Thi Quỷ truyền tới:

    "Đứng lại".

    ...

    "Ngươi kêu lại làm cái quỷ gì chứ?!".

    "Chết tiệt!".

    Ý định tẩu thoát bất thành, Âm Cơ siết tay thành nấm, thầm mắng một câu. Tất nhiên là đến khi quay lại, vẻ bực tức đã triệt để tiêu tán chẳng còn sót lại chút gì.

    "Chủ nhân...".

    "Nghe ta nói".

    Đợi cho Âm Cơ hoàn toàn tập trung, lúc này Thi Quỷ mới tiếp tục: "Âm Cơ, thái độ này của ngươi khiến ta rất hài lòng. Ngươi lo lắng cho ta như vậy, có thể chứng minh trong lòng ngươi thực sự đối với ta là trung tâm nhất mực".

    "Nhưng mà Âm Cơ, thật ra ngươi không cần phải lo nghĩ nhiều thế đâu. Bởi lát nữa khi giao chiến với đám người Lạc Ninh, Mạc Khắc, Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ kia, ta nếu nhắm chẳng quan tâm được thì sẽ để Âm Cơ ngươi tự mình xoay sở. Mặc dù tu vi của ngươi chỉ mới là Linh anh cảnh sơ kỳ, thế nhưng bằng vào những thần thông, bí thuật huyền diệu học được từ công pháp Cửu Độc Chân Ma Quyết do ta truyền thụ, tin tưởng ngươi sẽ ứng phó được thôi. Ừm, cứ coi như đây là một lần thực nghiệm để kiểm chứng uy năng của Cửu Độc Chân Ma Quyết đi".

    ...

    Nghe tới đây thì Âm Cơ đã nghẹn hẳn rồi. Những lời Thi Quỷ vừa mới thốt ra kia, nó quá là đả kích tâm linh người khác.

    Thi Quỷ hắn nói cái gì? Để Âm Cơ nàng tự mình xoay sở? Thông qua nàng để kiểm chứng uy năng của Cửu Độc Chân Ma Quyết?

    Nghẹn. Quá nghẹn rồi!

    Trong mắt Thi Quỷ hắn Âm Cơ nàng là cái gì đây? Vật thí nghiệm của hắn chắc?

    "Khục khục...".

    Cố lắm nhưng cuối cùng vẫn vô phương nén nhịn, Âm Cơ buột miệng ho khan mấy tiếng, má hồng như gấc. Thực sự là muốn cười không được, muốn khóc không xong...

    Nhưng, khóc hay cười gì thì đấy cũng chỉ là vấn đề của riêng Âm Cơ, do nàng phải tự mình giải quyết. Thi Quỷ ư? Hắn đâu thèm bận tâm.

    Đôi tay lần nữa đặt trên cây thất huyền cầm, hắn tiếp tục khúc nhạc còn dang dở.

    “Nàng là trăng sáng, ta là thuyền nhỏ

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Tạo hóa trớ trêu, một phút lầm lỡ…

    … khiến xui ta cùng nàng nên duyên nợ

    Ôi duyên nợ…

    … là duyên hay nợ?

    Ôi duyên nợ…

    … là nợ hay duyên?

    ...

    Nàng vẫn là trăng, ta vẫn là thuyền

    Nàng xuôi phương Nam, ta ngược dòng biển Bắc

    Mệnh số trêu ngươi, lòng người bạc bẽo…

    … nỡ gây nên bao ly biệt ân cừu

    Ái ân xưa…

    … ai cam ai nguyện?

    Oán thù nay…

    … ai nguyện ai cam?

    Oán thù nay…

    … ai nguyện ai cam?

    Oán thù này…

    … ai nguyện ai cam?

    …”.



    Giống như năm nào, điệu khúc vang lên vẫn là Thương Tâm Vẫn; khác, có chăng là tâm tình gửi gắm.

    Sự ưu thương, nếu đem ra so sánh thì hiện tại đã nhạt hơn xưa nhiều. Tiếng nhạc cũng được, lời ca cũng tốt, hết thảy đều bớt đi sầu muộn. Nhẹ nhàng vương theo chút u buồn thoang thoảng, đấy là những gì mà Âm Cơ - người duy nhất lắng nghe - cảm nhận được lúc này.

    Chả cần nghĩ ngợi, căn nguyên chắc chắn là bởi con người. Thi Quỷ, hắn đã khác xưa. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng hắn đối với Tố Thanh, Tâm Lan đã ít đi tưởng niệm, đối với quá khứ đã từ từ lãng quên. Ký ức, nó chưa bao giờ ngủ yên trong trí óc hắn, cõi lòng hắn. Phai nhạt, bất quá là nơi hình thức.

    Trên đời này, có đôi lúc chính sự trầm lắng, nhàn nhạt mới thực đáng để người phải lưu tâm tìm hiểu, bởi dưới vỏ bọc chai sạn ấy, được che đậy là cả một trời cảm xúc bị dồn nén...

    Nếu như lúc này, người đang hiện hữu bên cạnh Thi Quỷ là Nghinh Tử thì thiết nghĩ đối với tiếng đàn kia, lời ca ấy, Nghinh Tử nàng sẽ cảm thụ một cách rõ ràng. Tâm tư Thi Quỷ, nàng hẳn sẽ nhìn ra. Nhưng tiếc thay, kẻ đang có mặt lại là Âm Cơ. Mà Âm Cơ, nàng là tì nữ chứ nào phải đâu tri âm hay tri kỷ cái gì.

    Chung quy thì thấy cũng chỉ là thấy, nghe chỉ dừng ở nghe vậy thôi.

    ...

    Thế rồi chẳng biết qua bao nhiêu lần ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, theo sau lời ca, tiếng nhạc cũng đã dừng.

    Thi Quỷ ngẩng đầu lên, mắt nhìn hư không, lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tới rồi".

    Tới rồi?

    Âm Cơ đứng bên cạnh nghe vậy thì liền tập trung thần thức...

    Vài giây sau...

    "Chủ nhân, tiến đến hình như chỉ có vài chục người".

    "Chúng đi trước để do thám. Đại quân vẫn còn ở phía sau".

    ...

    Sự chờ đợi tính ra cũng chẳng đủ để gọi là dài, ba phút còn chưa tới thì những kẻ do thám của liên quân đế đô - Ô Nha đã tiếp cận vị trí nơi Thi Quỷ và Âm Cơ đang hiện diện.

    Bọn chúng có tổng cộng hai mươi bảy người, trong đó có sáu tên là cưỡi ma thú phi hành, số còn lại thì theo đường trên mặt đất mà tiến lại.

    Ở khoảng cách tầm ba mươi thước có dư, từ trong toán quân do thám kia, một tên ma nhân thuộc chủng loài đại ác ma, tu vi Linh anh đệ tứ trọng bước lên phía trước, hướng Thi Quỷ và Âm Cơ nói lớn:

    "Kẻ trước mặt là ai? Sao lại dám ngăn đường đại quân ta?!".

    "Ngăn đường?".

    Trái với bô dạng hung hăng của đối phương, phía bên này Thi Quỷ rất ư bình tĩnh. Hắn từ tốn lắc đầu đáp lại: "Đường này vốn cũng đâu phải các ngươi mở, hơn nữa trước khi an vị ta đã quan sát rất kỹ, rõ ràng chẳng có tấm biển hay là tấm bia nào ghi cấm không cho ngồi cả".

    "Hừ! Thật hỗn láo!".

    Sau tiếng quát, tên đại ác ma tu vị Linh anh đệ tứ trọng kia liền hướng hai tên thuộc hạ của mình hạ lệnh:

    "Giết hắn!".

    Nhận được mệnh lệnh, hai kẻ nọ lập tức thi hành. Từ trên lưng ma thú, bọn chúng phóng thẳng lên không, dùng thế lôi đình đánh xuống Thi Quỷ.

    Thấy thế, Thi Quỷ chỉ nhếch môi cười nhạt. Khởi điểm từ đan điền, một làn nước mỏng manh chạy về nơi cánh tay đang đặt trên cây thất huyền cầm, hắn nhẹ gảy.

    "Tưng".

    "Ư...!".

    "A!".

    Rất nhanh gọn, chỉ một lần gảy duy nhất thì Thi Quỷ đã triệt để phá tan đòn tấn công của kẻ địch. Mà, nói thế cũng không đúng. Sóng âm vừa rồi, nó vốn đâu dừng lại ở hai từ "hoá giải". Tác dụng lớn hơn thế nhiều. Cứ trông tình cảnh lúc này liền biết. Hai tên ma nhân vừa thi triển thần thông kia, bọn chúng hiện đã dắt tay nhau mà tiến xuống hoàng tuyền hết rồi. Tất nhiên là nếu thực có tồn tại nơi gọi hoàng tuyền ở thế giới này...

    p/s: có ai tội như ta không, mới 3 giờ sáng đã ngóc đầu dậy gõ chương.

    Ngày mới tốt lành nhé người đọc ^^
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 711: Chính diện mắng người
    "Một đám chuột nhắt không tự lượng sức mình".

    Thi Quỷ đánh giá một câu như vậy xong thì đưa mắt nhìn tên đại ác ma tu vị Linh anh đệ tứ trọng dẫn đầu:

    "Thế nào? Không phải bây giờ ngươi nên báo thù cho thuộc hạ của mình ư?".

    Đi ngược với lời mời của Thi Quỷ, tên đại ác ma tu vị Linh anh đệ tứ trọng kia vậy mà lại lựa chọn thoái lui. Sau khi thốt ra một chữ "Lui!" thông tri cho đám thuộc cấp thì hắn cũng ngay lập tức quay đầu hướng đại quân phía sau chạy về.

    Dõi theo đám quân binh đang thi nhau tháo chạy, Thi Quỷ hơi bất đắc dĩ: "Còn chưa khởi động các ngươi đã chạy. Âm Cơ, lẽ nào ta đáng sợ tới vậy sao?".

    Còn không phải?

    Âm Cơ con mắt liếc ngang, thầm nói: "Ngươi một tiếng đàn liền đem con người ta cắt đoạn làm hai khúc, khủng bố nhường ấy thì ai còn dám xông lên".

    Nên biết hai kẻ vừa bị Thi Quỷ hắn giết chết kia, tu vi bọn chúng cũng rất không tồi, đều là Linh anh sơ kỳ cả rồi đấy.

    "Rõ ràng là hù doạ con người ta giờ lại bày ra bộ dạng bất đắc dĩ...".

    "Ài... không biết lát nữa mạng ta có phải cũng sẽ giống như hai tên này hay không...".

    Phiền muộn tạm lắng một lần nữa dâng cao, Âm Cơ đưa mắt trông về phía xa xa, dạ đầy lo lắng...

    ...

    ...

    Khẩn trương, lo nghĩ, sau cùng cũng hoàn toàn tan biến. Hiện tại, cõi lòng Âm Cơ đã trở nên kiên định. Hệt như tối qua.

    Nguyên nhân việc này, nó bắt nguồn từ sự hiện diện của liên quân đế đô - Ô Nha, hay cụ thể hơn là của hai người. Thứ nhất là Hỗn Thiên Hầu Mạc Khắc, còn hai... chính là đứa con trai thứ bảy của hắn: Mạc Tử Y.

    Đúng vậy. Hôm nay tiến đánh không chỉ có Mạc Khắc - tên khốn đã nhẫn tâm sát hại mẫu thân nàng - mà cả con trái hắn - Mạc Tử Y - cũng đang có mặt. Bất ngờ thay, Mạc Tử Y kia vậy mà lại là một trong Cửu Đại Linh Đồ.

    Nhưng ngẫm cũng đúng thôi. Với bản tính hiếu sát, tà dâm của Mạc Tử Y kia, đến cả đứa muội muội cùng chung huyết mạch với mình hắn còn muốn cưỡng bức thì trên đời có chuyện ác nào hắn không dám làm?

    Linh Đồ, hắn "xứng" lắm.

    ...

    Thi Quỷ sớm đã đem huyền cầm thu lại, vô tình cảm nhận được sát ý từ Âm Cơ thì bảo:

    "Thù của ngươi hôm nay chắc chắn sẽ được báo".

    "Chủ nhân".

    Âm Cơ xoay đầu nhìn qua, trầm giọng: "Trừ bỏ Mạc Khắc, xin người hãy giúp Âm Cơ lưu tâm thêm một người nữa. Ta không muốn hắn còn sống qua hết hôm nay".

    Đáy mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, Thi Quỷ nghĩ một chút rồi hỏi: "Mạc Tử Y cũng đang ở đây?".

    Nhận được cái gật đầu xác nhận của Âm Cơ, Thi Quỷ hỏi tiếp: "Là kẻ nào?".

    Âm Cơ chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đáp ngay: "Chính là kẻ mặc hắc giáp đang cưỡi trên lưng Thiểm Điện Kim Sí Hổ, vị trí thứ ba bên tay trái Mạc Khắc".

    "Một trong Cửu Đại Linh Đồ?".

    "Phải".

    "Thú vị đấy".

    Kèm theo cái nhếch môi là lời hứa của Thi Quỷ: "Âm Cơ, khẩn cầu của ngươi ta tiếp nhận".

    Sau câu nói ấy thì thanh âm triệt để lắng xuống. Thi Quỷ lẫn Âm Cơ, cả hai đều bảo trì im lặng. Họ đứng đấy nhìn ngàn vạn quân binh trước mặt, tà áo nhẹ lay trong gió...

    Không thể không nói, tại thời khắc này, dáng dấp của Thi Quỷ và Âm Cơ phải gọi giống nhau vô cùng. Cả hai ai nấy đều là tóc bạc phất phơ, thần tình lạnh nhạt. Nhất là nơi mắt. Một che một hở, khiếm khuyết nhưng cũng đầy bí ẩn.

    Càng đáng nói hơn nữa là y phục mà hai người bọn họ đang mặc. Khoát đây vậy mà giống y hệt nhau, đều là một màu đỏ sẫm.

    Thi Quỷ chả nói làm gì, trường y trên mình hắn hiện tại là món quà do Nghinh Tử đưa tặng tối qua. Riêng phần Âm Cơ...

    Nếu có ai đó đang nghĩ Âm Cơ học đòi Thi Quỷ ăn vận thì quả là oan uổng cho nàng. Thực sự là nàng đã chẳng hề hay biết, rằng hôm nay Thi Quỷ lại chọn khoát trường y đỏ sẫm giống y như mình. Nếu mà biết trước, Âm Cơ nàng chắc chắn đã thay một bộ đồ khác rồi.

    Trước giờ, Thi Quỷ hắn có mặc qua hồng y bao giờ đâu? Bạch y nhuốm máu thì mặc may nàng thấy được...

    Tóm lại, y phục màu sắc giống nhau, tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, giữa đôi bên hoàn toàn chả có ý tứ biểu lộ chi hết.

    Dù vậy, sự xảo hợp này, nó vẫn làm họ trở nên khá, nếu không muốn nói là rất "đồng điệu". Hơi tiếc một điều chỉ đa phần nằm nơi hình thức, ờ dáng dấp, còn xét về mặt cảm xúc... Thi Quỷ và Âm Cơ, bọn họ còn cách nhau xa lắm.

    ...

    ...

    "Sột soạt...".

    "Sột soạt...".

    Trải qua khoảng thời gian trầm lặng, rốt cuộc thì từ phía liên quân đế đô - Ô Nha cũng bắt đầu có động tĩnh.

    Vừa tiến tới là một con Tử Nhãn Thanh Ngưu được trang bị giáp y sáng bóng, hình dáng rất ư hầm hố. Trên lưng nó, đang ngồi là một trung niên có tướng mạo cũng dữ dằn không kém. Đặc biệt là hàm râu quai nón dài độ hai đốt tay kia, nhờ nó, sự hung hăng lại càng trở nên sắc nét.

    Với cái đầu hói thưa tóc bàng bạc, trung niên cưỡi Tử Nhãn Thanh Ngưu nhìn thẳng vào Thi Quỷ, cất giọng âm trầm: "Tiểu tử, gan cũng lớn lắm, lại dám cản đường đại quân ta, giết người của ta...".

    "Mau nói! Ngươi là ai? Có mục đích gì?!".

    Trái ngược với bộ dạng hung hăng ngạo mạn của trung niên cưỡi Thanh Ngưu, Thi Quỷ khá điềm tĩnh. Đáp lại đối phương, hắn từ tốn hỏi:

    "Các hạ đây hẳn là Hỗn Đản Ôn Hầu uy danh hiển hách, một trong những tay sai đắc lực của Chiêu Hoàng Thánh Đế?".

    ...

    Im lặng.

    Trên lưng Tử Nhãn Thanh Ngưu Mạc Khắc im lặng.

    Ba mươi vạn tinh binh, Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ im lặng. Kỷ Vương Lạc Ninh, hắn cũng là như thế, triệt để im lặng.

    Phát ra thanh âm, duy nhất chỉ có một mình Âm Cơ. Đó là một cái bật thốt khe khẽ, hệ quả tất yếu của việc cố gắng kiềm chế tiếng cười.

    Âu cũng khó trách. Câu nói của Thi Quỷ, nó "đặc sắc" thế kia mà.

    Hỗn Đản Ôn Hầu? Thi Quỷ hắn gọi Mạc Khắc là Hỗn Đản Ôn Hầu chứ không phải Hỗn Thiên Hầu. Đây rành rành là cố tình mắng người mà. Sâu cay hơn, tiếp nối cụm từ "Hỗn Đản Ôn Hầu" kia Thi Quỷ hắn còn thêm vào bốn chữ "tay sai đắc lực", đây khác nào đang chửi: "Hỗn Thiên Hầu, ngươi chỉ là một thằng khốn bệnh hoạn, một con chó săn của Chiêu Hoàng Thánh Đế mà thôi!".

    Mấy lời chào hỏi này, nó quá là thâm độc rồi.

    Bất giác, Âm Cơ liếc nhìn Thi Quỷ, tiếu ý lan tràn nơi đáy mắt...

    ...

    Trong khi đó, ở phía bên này...

    Hơi khác với ngàn vạn quân binh bên cạnh, có một người lại đang âm thầm cảm thấy thú vị. Kẻ ấy chính thị Kỷ Vương Lạc Ninh.

    Kỷ Vương người này, tướng mạo xét ra cũng chẳng quá nổi bật, bình phàm là khác. Trừ bỏ mái tóc dài màu vàng kim bắt mắt cùng đôi tử đồng bí ẩn ra thì so với những kẻ thuộc cấp lân cận, hắn quả mờ nhạt không ít. Bất kỳ một ai trong số Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ đều trông lợi hại hơn hắn nhiều.

    Có điều, trông thì trông vậy chứ ở đây, nào ai dám đánh giá thấp Kỷ Vương hắn. Kẻ có thể tranh bá thiên hạ với Ly Vương Lạc Mai Tiên và Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm, hắn há lại đơn giản? Tầm thường bất quá chỉ là cái vẻ bên ngoài.

    Cố ý lại như vô tình, trên lưng Hoả Ngục Long Sư, Lạc Ninh liếc nhìn Mạc Khắc ở phía trước, nhẹ nhếch môi.

    "Thật không biết bao lâu rồi Mạc Khắc mới bị người thoá mạ. Xem ra ta lại sắp có trò hay để xem đây".

    ...

    Trái hẳn tâm thái người xem kịch của Kỷ Vương, lòng Mạc Khắc lúc này đang rất tức giận.

    Mạc Khắc hắn sống bao nhiêu năm, người ghét không ít, chính diện mắng chửi cũng từng gặp qua đôi lần. Thế nhưng lần này, nó quả khác biệt lắm. Trước nay, làm gì có ai xúc phạm hắn theo cái kiểu nhẹ nhàng mà lại sâu cay như vầy?

    Hỗn Đản Ôn Hầu? Tay sai đắc lực?

    Đáng giận!

    "Ong!".

    Hoà cùng sự giận dữ của Mạc Khắc, thanh đạo đao trong tay hắn cũng ngân lên những tiếng "ong ong" chói tai rồi cắm mạnh xuống đất.

    Ngay lập tức, đất đai rạn nứt, dư lực trùng kích đánh thẳng về phía Thi Quỷ.

    "Oang... g... g...!".

    Đem dư lực hoá giải xong, Thi Quỷ chậm rãi thu tay, thần tình trở nên nghiêm túc.

    "Ranh con hỗn láo!". - Phía đối diện, Mạc Khắc quát lớn - "Ngươi khôn hồn thì lập tức dập đầu nhận tội, tự mình cắt lưỡi xuống cho ta!".

    "Muốn ta tự mình cắt lưỡi?".

    Thi Quỷ lắc đầu, đoạn quay sang bảo Âm Cơ: "Âm Cơ, đem Tịch Hàn cho ta mượn dùng".

    Tịch Hàn?

    Tuy trong dạ ngờ vực nhưng Âm Cơ cũng chẳng nghĩ nhiều, vội sử thần niệm, lấy từ không gian giới chỉ ra một thanh kiếm màu đen tuyền.

    Thanh kiếm này, năm xưa tại cổ tích Thiên Vu, chính Thi Quỷ đã đem nó ban cho nàng. Mặc dù so với pháp bảo như Âm Dương Kính, Túy Linh Lung còn thua kém nhưng xét mặt bằng chung, ở phạm vi Linh anh cảnh tầng thứ, thiết nghĩ cấp bậc cũng là hiếm người bì kịp.

    ...
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 712: Bắt giữ Mạc Khắc
    Tiếp lấy Tịch Hàn từ tay Âm Cơ xong, Thi Quỷ xoay người về phía Mạc Khắc, nói:

    "Lưỡi của ta nếu ngươi muốn cắt, vậy thì tự mình tới đi!".

    Dứt câu, Thi Quỷ liền hoá thành một đạo lưu quang lao thẳng về phía trước. Hắn đây rõ ràng là muốn ép kẻ địch của mình phải ra tay.

    Lẽ dĩ nhiên, trước bị thoá mạ, sau chịu dồn ép, Mạc Khắc thân là "nạn nhân", cơn giận lớn tới mức nào có thể nghĩ.

    Tay siết đại đao, hắn đạp lên lưng Tử Nhãn Thanh Ngưu, cùng Thi Quỷ phân tranh cao thấp.

    ...

    "Keng!".

    "Keng!".

    "Keng!".

    "Ranh con! Xem đao của ta!".

    ...

    "Kỳ quái. Thật là kỳ quái...".

    Trong lúc Mạc Khắc đang cùng Thi Quỷ đánh nhau ác liệt thì nơi đại quân, Kỷ Vương Lạc Ninh lòng đầy nghi hoặc, liên tục lắc đầu ra vẻ khó hiểu.

    Thấy hắn như thế, Cửu Xỉ - một trong Bát Đại Long Tướng - mới hỏi:

    "Đại vương, ngài là đang nói kẻ giao đấu cùng Hỗn Thiên Hầu sao?".

    "Ừm".

    Lạc Ninh gật đầu: "Hắn thật sự là rất cổ quái...".

    "Tu vi rõ ràng chỉ là Thiên hà đệ cửu trọng lại có chiến lực của chân nhân hậu kỳ cấp bậc, quả là khó hiểu".

    Lạc Ninh liếc qua Ba Nha - người vừa nói, cũng đồng thời là một vị Long Tướng khác, cười nhẹ: "Ba Nha, ánh mắt của ngươi hơi tệ đấy".

    "Đại vương, xin chỉ giáo".

    Đáp lại Ba Nha, Lạc Ninh chỉ ra vấn đề: "Tiểu tử kia đích xác còn chưa tiến vào chân nhân cấp bậc, thế nhưng linh anh thì hắn đã nắm giữ rồi".

    "Tuy ta không biết bằng phương thức nào nhưng chắc chắn đó là một linh anh chân chính, hơn nữa nội tình còn rất thâm hậu".

    "Một điểm đáng chú ý nữa là lai lịch của tiểu tử kia".

    Dời sang Cửu Xỉ, Lạc Ninh tựa cười mà như không cười: "Cửu Xỉ, với pháp nhãn của mình, ngươi hẳn đã nhận ra gốc gác hắn rồi chứ?".

    Cửu Xỉ gật đầu: "Mới đầu còn chưa dám khẳng định, nhưng bây giờ thì thuộc hạ đã chắc chắn".

    "Vậy ngươi nói cho mọi người cùng biết đi".

    Y lời Lạc Ninh, Cửu Xỉ nói ra: "Kẻ đang giao đấu với Hỗn Thiên Hầu kia, hắn là một Dị Chủng".

    Cái gì?!

    Ba Nha và sáu vị Long Tướng khác nghe được đáp án thì quay mặt nhìn nhau, tất cả đều thấy sự rung động trong mắt đối phương. Từ nãy giờ, bọn họ tuy có nghi hoặc nhưng suy đoán hướng tới cũng là theo một chiều hướng khác chứ không phải...

    Dị Chủng. Vậy mà lại là Dị Chủng...

    Trên thế giới này, nếu hỏi đâu là chủng loài bị kỳ thị nhất, xa lánh nhất thì câu trả lời khẳng định là Dị Chủng. Tại nhân giới, Dị Chủng có thể nói là người gặp người giết, chốn dung thân hầu như không có; Còn ở giới diện ma nhân như Đà Lan này... Mặc dù chưa tới mức truy cùng giết tận như tại nhân giới, đại đa số các nơi vẫn chừa cho một con đường sống, thế nhưng là sống trong khuất nhục, bị người giẫm đạp khinh khi...

    Dị Chủng, cái thân phận này thật tệ lắm. Nơi mà bọn họ thường được tìm thấy nhất là ở các chợ buôn nô lệ; thứ mà bọn họ hay đeo nhất, nó chẳng phải vòng ngọc, nhẫn khuyên gì mà là gông cằm. Tự do, quả có phần ít ỏi.

    Thi Quỷ, hắn là một ngoại lệ hiếm hoi.

    Thân thể tự do tạm không bàn đến, chỉ xét riêng bổn sự, thực phải gọi là khiến người lau mắt mà nhìn nhận lại. Tu vi Thiên hà đệ cửu trọng lại đối đầu được với chân nhân hậu kỳ chi cảnh, thế gian này liệu mấy ai làm nổi? Đừng nói Dị Chủng, dù một đại ác ma sở hữu huyết mạch tinh thuần cấp bá chủ e cũng chả bì kịp. Chí ít thì trong đời mình, đám Bát Đại Long Tướng bọn họ còn chưa có cơ hội kiến thức qua. Cho tới lúc này...

    Thi Quỷ, hắn quả đã tác động lên tâm tình đám người Cửu Xỉ, Ba Nha không ít. Tuy nhiên, nếu bảo quá nhiều thì thật...

    Ba Nha, Cửu Xỉ, bọn họ là hạng nhân vật nào? Chính là những con người được tôi luyện từ trong mưa máu gió tanh, chuyện kinh khủng trải qua há đâu lại thiếu. Một Dị Chủng đánh ngang cơ với Hỗn Thiên Hầu - một đại ác ma tu vị Linh anh đệ thất trọng - đúng là hiếm thấy đấy, nhưng... còn chưa đủ. Thắng được mặc may mới đáng trọng chứ bằng như hiện tại...

    Nhìn tên Dị Chủng ấy xem, từ thế giao tranh cân bằng, hắn đã dần rơi vào hạ phong. Thời gian bị đả bại, chỉ sợ cũng chẳng còn lâu nữa.

    Cùng chung nhận định, ở hàng ngũ quân đội đế đô bên kia, đám người Cửu Đại Linh Đồ cũng đinh ninh rằng Mạc Khắc sẽ thắng. Mạc Tử Y, hắn thậm chí còn hướng một tên Linh Đồ ở cạnh nhếch môi mà rằng: "Lưu Túc, ta cá với ngươi là trong vòng mười chiêu nữa thôi thì mạng Dị Chủng kia sẽ liền bị bóp nát".

    ...

    Lựa chọn của Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ đều đã thể hiện rõ ràng qua nét mặt. Tất thảy bọn họ ai nấy đều nghiêng về Mạc Khắc, đinh ninh hắn sẽ nhanh chóng giành chiến thắng.

    Tất nhiên, bọn họ có lý do cho điều đó. Ai bảo Thi Quỷ lại bị Mạc Khắc dồn ép phải liên tục thoái lui thế chứ. Hắn diễn sâu đến như vậy kia mà.

    Đối với màn diễn xuất này của hắn, phía bên dưới, Âm Cơ không khỏi cau mày, thầm nghi hoặc:

    "Chủ nhân hắn đang tính làm trò gì thế nhỉ?".

    "Với thực lực của hắn, nếu thực muốn đánh thì Mạc Khắc đã chết cả chục lần rồi. Lẽ nào đang muốn dò xét cái gì?".

    Hỏi thì hỏi, nhưng Âm Cơ thủy chung vẫn chẳng thể tự mình trả lời được. Đáp án, nàng chỉ có thể đợi Thi Quỷ công bố mà thôi.

    May mắn, Thi Quỷ đã không bắt nàng phải trông chờ quá lâu. Trên không trung, sau một hồi diễn xuất, cố tình bị Mạc Khắc đả thương, hắn rốt cuộc cũng phản kích.

    Mắt loé hàn quang, hắn truyền ý niệm cho Na Trát vốn luôn túc trực sẵn bên trong đan điền: "A di!".

    Nghe được lời kêu gọi, ẩn trong hình hài linh anh, Na Trát mở trừng hai mắt, lập tức khai pháp ấn, giải phóng linh lực.

    "Ong!".

    "Ong!".

    Rất ư chóng vánh, Thi Quỷ sau khi tiếp nhận nguồn lực lượng khổng lồ kia thì thân thể liền biến đổi. Từ nhân diện hắn chuyển sang chân diện đại ác ma.

    Móng hoá vuốt sắc, nanh dài lộ rõ, trong nguyệt ấn chói loà hiện hữu tại mi tâm, hắn lao mình về phía Mạc Khắc lúc này vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

    "Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt!".

    "Ba! Ba! Ba!".

    "Xẹt! Xẹt! Xẹt...!".

    Liên tiếp là một tràng âm thanh hỗn tạp vang lên. Thi Quỷ, hắn đánh, hắn đâm, hắn chém, tay cũng tốt, kiếm cũng được, tất cả đều trở thành vũ khí công kích lên người địch nhân. Về phần Mạc Khắc...

    Bất ngờ bị đối thủ phản công, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Mạc Khắc hắn tất nhiên là đã vội vàng dốc hết toàn lực ra mà ứng phó. Tốt xấu gì thì hắn cũng là Hỗn Thiên Hầu, xét trong toàn bộ tộc nhân Di Thù cũng là đại nhân vật chỉ dưới một người trên muôn người, tâm cảnh há đâu nhu nhược mềm yếu?

    Nhưng, dẫu có nhanh thêm nữa, tâm trí kiên định hơn nữa lại ích gì?

    Chiếc cánh vừa triển khai sau lưng Thi Quỷ chính là Tu La Thiên Dực. Một lần rung nhẹ của nó thôi thì tốc độ Thi Quỷ liền đề thăng lên một tầng thứ rất ư cách biệt rồi. Nói gì Linh anh đệ thất trọng, kể cả có là Linh anh đệ bát trọng cũng khó lòng theo kịp.

    Mạc Khắc, hắn hiện đã như cá nằm trên thớt, phản kháng bất quá là một chút vùng vẫy sau cùng mà thôi.

    ...

    Bởi do đẳng cấp chênh lệch quá lớn nên kết quả trận chiến đã không có bất ngờ nào xảy ra, ngoài ý muốn hoạ chăng là ở phía liên quân đế đô - Ô Nha.

    Bát Đại Long Tướng, Cửu Đại Linh Đồ, bọn họ đều đã sai. Lúc nãy, bọn họ ai nấy đều ngầm nhận định người chiến thắng là Mạc Khắc, rằng Thi Quỷ sẽ giống như một ngôi sao vừa loé lên liền bị dập tắt. Nhưng...

    Mạc Khắc thua. Còn là thua một cách cực kỳ chóng vánh. Thậm chí đến cả chân diện ma nhân vẫn chưa kịp triển khai thì đã bị người bắt giữ. Hơn tất thảy, đối với những gì vừa mới diễn ra, chịu đả kích nhiều nhất không ai khác mà chính là Mạc Tử Y - con trai của Mạc Khắc - một trong Cửu Đại Linh Đồ.

    Còn nhớ trước đó, chính Mạc Tử Y hắn đã rất hùng hồn hướng Lưu Túc - một tên Linh Đồ khác - bảo nội trong mười chiêu, mạng Thi Quỷ sẽ bị phụ thân mình bóp nát. Vậy mà kết quả...

    Hiện thực, nó đang đánh vào mặt Mạc Tử Y hắn một cái tát tựa như trời giáng. Nhục nhã... Quá nhục nhã rồi!

    Rung động, Mạc Tử Y hắn tất nhiên có rung động. Nhưng trên cả rung động, hắn đối với Thi Quỷ là cực kỳ giận dữ!

    Bất ngờ qua đi, từ trong im lặng, Mạc Tử Y liền gọi ra một thanh đao kiểu dáng cổ xưa. Đao này dài tầm ba thước rưỡi, chuôi vàng lưỡi bạc, quanh thân hắc khí không ngừng lưu chuyển, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải vật an tường.

    Cánh tay độc nhất trở ngược, Mạc Tử Y cầm hung đao hướng Thi Quỷ bổ ra một đường.

    Lực chấn sơn hà!

    "Oành... oành...!".

    ...

    "Uy lực quả nhiên đáng sợ".

    Sau khi bị thế đao của Mạc Tử Y khiến cho phải thoái lui cả đoạn dài, Thi Quỷ tùy tiện đem Mạc Khắc hiện đã bị trọng thương ném ra đất, nhận xét.

    Lần này, Thi Quỷ hắn không hề diễn. Lời hắn vừa mới thốt ra, nó hoàn toàn là thật tâm. So với Mạc Khắc thì Mạc Tử Y còn lợi hại hơn một bậc.

    "Hừ... Cũng có chút bổn sự đấy".
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 713: Nghi hoặc thân thế
    ...

    "Bao vây!".

    Lệnh Mạc Tử Y vừa ban ra thì ngay tức khắc, sau lưng hắn, vô số thân ảnh liền lao vút lên phía trước, chia nhau đem Thi Quỷ và Âm Cơ vây lấy. Trên - dưới, trước - sau, trái - phải, tất cả mọi phương hướng đều bị phong toả triệt để. Đừng nói người, dù là một con muỗi e cũng khó lòng bay lọt.

    Trong số những kẻ thừa lệnh lao lên kia, chân nhân tính sơ cũng bảy tám mươi người, cường giả nhẩm qua cũng mấy trăm có lẻ; còn cấp bậc cao thủ Linh châu đại trà, thật là y như một đàn ong vò vẽ. Đó là còn chưa kể đến hàng vạn binh lính đang sẵn sàng châm ngòi ma pháo, tùy thời tung ra lôi châu, pháp phù yểm trợ. Lực lượng quả lớn mạnh vô cùng.

    Trước khí thế tựa tràng giang đại hải ấy, những tưởng Thi Quỷ sẽ ít nhiều động dung thì không, hắn chả có biểu cảm gì hết. Sắc mặt, nó vẫn điềm nhiên như thường.

    Chính tại thời khắc Mạc Tử Y toan lao lên định giải cứu cho phụ thân mình thì hắn mới lạnh lùng buông tiếng:

    "Đứng lại!".

    Tay nắm Tịch Hàn, Thi Quỷ kê mũi kiếm lên cổ Mạc Khắc, nhìn Mạc Tử Y, bảo: "Ngươi nếu dám tiến thêm một bước thì ta sẽ lập tức cắt đầu hắn xuống".

    Bị người uy hiếp, Mạc Tử Y giận càng thêm giận, rất muốn xông lên vung đao băm vằm Thi Quỷ ra làm tám khúc. Thế nhưng khi nhìn đến Mạc Khắc...

    Mạc Tử Y, hắn thật là chẳng dám làm bừa. Vừa nãy, chính hắn đã tận mắt chứng kiến tốc độ khủng khiếp của Thi Quỷ rồi. Với thân pháp ấy, chỉ sợ khi Mạc Tử Y hắn lao lên, còn chưa kịp ra tay giải cứu thì mạng phụ thân mình đã bị người gọt mất.

    Cánh tay nhẹ run, Mạc Tử Y đưa mắt liếc nhìn Kỷ Vương đằng sau.

    Bắt gặp cái nhìn của hắn, Kỷ Vương Lạc Ninh lắc đầu hồi đáp: "Mạc công tử, vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy. Tốc độ của tiểu tử kia khủng bố như vậy, ta dù có tận lực thi triển thì bất quá cũng chỉ ngang bằng, khó mà đảm bảo tánh mạng của Hỗn Thiên Hầu được vẹn nguyên".

    Mạc Tử Y nghe vậy thì trong lòng không khỏi trầm đi. Tất nhiên là đối với những lời Kỷ Vương vừa nói, hắn cũng chẳng quá tin tưởng.

    "Kỷ Vương đáng chết, ngươi vậy mà dám thừa nước đục thả câu...".

    Bất đắc dĩ, Mạc Tử Y chuyến này chỉ đành phải trông cậy vào bản thân mình. Hắn cố kìm lửa giận, hướng Thi Quỷ nói lớn:

    "Dị Chủng hèn mọn, ngươi dám động đến thủ lĩnh của tộc nhân Di Thù, một vị hầu gia được Chiêu Hoàng Thánh Đế tín cẩn, có biết hậu quả sẽ thế nào không?!".

    "Ngươi đây là đang đe doạ ta?".

    Thi Quỷ đang định nói tiếp thì ánh mắt chợt ngưng. Tay cầm Tịch Hàn nhẹ nghiêng, hắn đột ngột phát động linh lực.

    "Á...!".

    Gần như tức thì, một tiếng hét thảm vang lên.

    "Phụ thân!".

    "Đứng lại đó!".

    Ngăn Mạc Tử Y xong, Thi Quỷ lúc này mới cúi xem Mạc Khắc với cánh tay đã bị đâm xuyên một nhát bởi Tịch Hàn kiếm.

    "Không ngờ bị hỗn nguyên chân khí của ta kiểm soát mà ngươi vẫn điều động được linh lực... Nhưng mà ta nói Mạc hầu gia, ngươi tốt nhất là nên an phận một chút. Ta không dám đảm bảo nhát kiếm tiếp theo sẽ còn nhẹ nhàng như vầy nữa đâu".

    Tạm gạt Mạc Khắc sang một bên, Thi Quỷ ngẩng lên, tiếp tục nói với Mạc Tử Y những lời còn dang dở: "Mạc Tử Y, ngươi có cần ấu trĩ tới vậy không? Lấy tộc nhân Di Thù và Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm ra doạ nạt ta? Thật buồn cười".

    Hả?

    Mạc Tử Y nghe được mấy lời nọ thì âm thầm nghi hoặc. Xem ở thái độ cùng khẩu khí kia thì đối phương dường như có nhận thức hắn...

    "Lẽ nào ngay từ đầu hắn đã nhằm vào ta và phụ thân... Cừu nhân của Mạc gia ta sao?".

    Tâm tư máy động, Mạc Tử Y đem sự việc phát sinh từ nãy giờ xâu chuỗi lại, nghĩ xong thì hỏi: "Ngươi thật ra là ai?".

    "Ta?".

    Thi Quỷ hồi đáp: "Ta tên gọi Thi Quỷ. Bằng nếu ngươi muốn biết mục đích ta xuất hiện thì câu trả lời chỉ có hai chữ: báo thù".

    Quả nhiên là cừu nhân!

    Suy đoán trong lòng đã được xác nhận, Mạc Tử Y toan tiếp tục truy hỏi thì một người khác đã thay hắn thực thi. Đích thị phụ thân hắn: Hỗn Thiên Hầu Mạc Khắc.

    "Cừu nhân? Mạc gia ta và tên Dị Chủng hèn mọn như ngươi thì lại có oán thù gì?".

    "Mạc hầu gia, ngươi lầm rồi".

    Thi Quỷ lắc đầu, đoạn chỉ vào Âm Cơ: "Kẻ có mối thâm thù với phụ tử các ngươi không phải ta mà là nàng".

    Theo ngón tay Thi Quỷ, hàng trăm ánh mắt đồng lạt đổ dồn lên người Âm Cơ.

    Mạc Khắc, Mạc Tử Y, thành viên của Cửu Đại Linh Đồ, Bát Đại Long Tướng và thêm nhiều người khác nữa, tất cả đều đang rất muốn biết thân phận, gốc gác của Âm Cơ. Trong đó, tâm tình khác biệt nhất thì phải kể đến Kỷ Vương.

    Không giống mọi người, Lạc Ninh hắn từ nãy tới giờ đều là dùng ánh mắt của kẻ xem kịch để quan sát. Thân phận Dị Chủng, lực lượng bất thường, tốc độ kinh nhân, thần thông quỷ dị của Thi Quỷ đúng là khiến hắn động dung, tuy nhiên, cũng chỉ dừng ở động dung. Một chút nghi hoặc, vài tia hứng thú, và hết.

    "Mọi chuyện coi bộ càng lúc càng trở nên thú vị. Cái tên Thi Quỷ này thật biết cách gây chú ý".

    "Nữ nhân bên cạnh hắn, xem hình dáng, khí tức thì đích xác tộc nhân Di Thù, huyết mạch có vẻ còn rất tinh thuần. Giữa nàng và phụ tử Mạc Khắc cũng không biết là có ân oán ra sao. Ta chờ xem tiếp vậy...".

    ...

    Đối với một chút tò mò của Kỷ Vương, Âm Cơ tất nhiên không hề hay biết, mà dù có biết thì thiết nghĩ nàng cũng chẳng có thời gian đâu để ý.

    Đột ngột bị vô số ánh mắt đổ dồn, nếu nói Âm Cơ không chút nào áp lực thì đấy là nói dối. Tu vị của nàng hôm nay mới chỉ là Linh anh sơ kỳ, tâm cảnh há đâu đủ vững vàng mà bình thản đối mặt với hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt của tu sĩ cấp chân nhân khác.

    Thực tế Âm Cơ nàng đã khá khẩn trương, tâm linh dao động không ít. Trong đầu nàng, ý nghĩ tháo chạy thậm chí cũng thoáng loé qua. Có điều sau cùng, đôi chân nàng, chúng vẫn giữ nguyên vị trí. Thời điểm nàng ngó sang Thi Quỷ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập tự tin của hắn, cõi lòng nàng cũng theo đó mà dần an định. Nhất là khi đưa mắt liếc xuống Mạc Khắc, trông bộ dạng của hắn thì ý chí nàng lại càng trở nên cứng rắn.

    Dáng dấp này, gương mặt này, nó đã ám ảnh nàng suốt bao nhiêu năm qua. Khi nàng ăn, lúc nàng ngủ, trong những cơn mộng, bóng hình Mạc Khắc hắn vẫn thường xuyên xuất hiện. Nó nhắc cho nàng biết rằng Âm Cơ nàng có thâm thù phải trả, rằng mục đích nàng sống là để làm gì...

    Báo thù. Nàng phải báo thù!

    Âm Cơ nàng phải vì người mẫu thân xấu số đã bị Mạc Khắc nhẫn tâm sát hại của mình mà rửa hận!

    Từ dáng vẻ khẩn trương ban đầu, Âm Cơ dần thoát ra khỏi áp lực. Thay vì lo âu và e ngại, hận ý đang từ từ thế chỗ. Mắt ẩn hiện hung quang, nàng hít sâu một hơi, tiến tới thêm một bước. Sát bên Mạc Khắc, bằng tư thái bậc bề trên, nàng lạnh lùng mở miệng:

    "Mạc Khắc, ngươi còn nhớ ta chứ?".

    Đó chắc chắn là một câu hỏi dư thừa. Bởi lẽ nếu nhớ được thì Mạc Khắc đã sớm để ý đến Âm Cơ nàng rồi, há đâu lại phải đợi Thi Quỷ nói ra mới bắt đầu chú mục.

    Thế đấy. Mạc Khắc, hắn không nhớ được. Hắn không biết Âm Cơ nàng là ai.

    Xét ra âu cũng chẳng lạ. Năm đó, trong mắt Mạc Khắc, Âm Cơ nàng là gì chứ? Bất quá như một món hàng hoá, một công cụ được đào tạo chờ đem ra sai sử, đổi chác. Mà công cụ, Mạc phủ có nhiều lắm. Mạc Khắc hắn làm sao nhớ hết được? Cần phải?

    Lại nói năm đó, sau lần lịch duyệt ở Tinh Vũ Sâm Lâm kia, con trai thứ bảy của hắn - Mạc Tử Y - đã trở về báo lại với hắn là Âm Cơ nàng chết rồi. Là bị ma thú sát hại. Lời bịa đặt kia, Mạc Khắc hắn hoàn toàn tin tưởng. Hắn đã đinh ninh như vậy, rằng Âm Cơ thật sự chết rồi. Và đó là lý do tại sao bây giờ hắn lại đang nghi hoặc, âm thầm tự hỏi về thân thế của nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

    Mạc Khắc là vậy, đã bị lừa dối nên vô phương suy đoán thân phận Âm Cơ. Phần kẻ đã qua mặt Mạc Khắc trong quá khứ - Mạc Tử Y, hắn cũng chả khá hơn bao nhiêu. Tuy rằng năm đó chính hắn để Âm Cơ chạy thoát nhưng chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, khó mà liên hệ được. Nhất là khi hình hài, dáng dấp của Âm Cơ hiện tại so với năm đó vốn dĩ quá ư sai biệt.

    Một đứa bé mười ba tuổi non nớt ngu khờ và một đại mỹ nhân thành thục phong vận quyến rũ mê người, chênh lệch thật là đáng kể lắm.

    ...

    "Mạc Khắc, ngươi quên rồi. Ngươi quả nhiên đã quên...".

    Âm Cơ nói tiếp, thanh âm vẫn chứa đầy oán hận: "Không sao. Để ta nhắc cho ngươi. Ba chữ Âm Tiểu Linh, ngươi hẳn là còn nhớ chứ?".

    Âm Tiểu Linh?

    Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi bên dưới, Mạc Khắc bắt đầu lục tìm cái tên này...

    Một đỗi sau, hắn rốt cuộc cũng đã lần ra.

    Không thể không nói, đường đường là một vị chân nhân cấp hậu kỳ vậy mà phải tốn cả đỗi mới nhớ ra được chuyện xảy ra trong quá khứ, có thể thấy được là đối với Mạc Khắc hắn, cái tên Âm Tiểu Linh kia quả chả hề được lưu giữ một tí nào.

    Bạc bẽo quá chăng?

    E là còn hơn thế nữa.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Phù Thiên Ký
    Chương 714: Linh đồ Vây giết
    Xui thay cho Mạc Khắc, sự chậm chạp này, nó chỉ càng khiến cho nỗi oán hận của Âm Cơ thêm nồng đậm.

    Thần niệm khẽ động, từ trong giới chỉ, Âm Cơ lấy ra một thanh kiếm khác mà phẩm cấp so với Tịch Hàn cũng chẳng có quá nhiều thua kém. Nàng kê lưỡi kiếm lên cổ Mạc Khắc, hỏi:

    "Sao? Nhớ ra rồi chứ?".

    "Ngươi... ngươi là Mạc Cơ?".

    "Mạc Cơ?".

    Âm Cơ khinh thị: "Đừng có sỉ nhục ta. Chữ "Mạc" kia của các ngươi khiến ta thấy buồn nôn lắm!".

    "Ngươi nghe cho rõ đây: Ta họ Âm, là con gái của Âm Tiểu Linh. Tên của ta là Âm Cơ!".

    ...

    "Mạc Khắc, tên khốn bẩn thỉu ngươi... Năm đó ngươi cưỡng bức mẫu thân ta, lúc người sinh hạ ta, một cái ẵm bồng, một lần nhìn mặt còn chưa kịp thì đã bị ngươi nhẫn tâm sát hại... Mạc Khắc, ngươi có còn là con người nữa không?!".

    "Phốc!".

    "Á...!".

    "Phụ thân!".

    ...

    Muốn xông lên nhưng lại bị Thi Quỷ uy hiếp, Mạc Tử Y chỉ đành bất lực đứng nhìn phụ thân mình nếm chịu đau đớn dưới nhát kiếm đâm xuyên qua chân do Âm Cơ vừa ban tặng.

    Tay siết đến run, Mạc Tử Y nghiến răng hướng Âm Cơ căm hận: "Đồ tiện nhân, thứ nghiệt chủng hèn mọn như ngươi lại dám động đến phụ thân ta...".

    Đằng sau, hơi chếch về bên trái một chút, Kỷ Vương vốn đang nhàn nhã xem kịch, nghe Mạc Tử Y buông ra mấy lời như vậy thì âm thầm lắc đầu: "Thật ngu xuẩn. Quả đúng là loại quen thói bạo ngược, tâm trí đã trở nên đần độn mất rồi".

    Đối với hạng người như Mạc Tử Y, Lạc Ninh hắn đã không còn lạ gì. Quá quen nữa là khác. Thời điểm Hồng Uy Thiên Quốc còn chưa xảy ra chiến loạn, Lạc Cẩm còn chưa lên làm hoàng đế, mỗi khi từ lãnh địa của mình trở lại đế đô, mười lần như một, bao giờ Lạc Ninh hắn cũng chạm phải hạng công tử thế gia này.

    "Quyền quý đúng là biết cách thao túng con người. Xem ra đế đô hôm nay cũng chả khác gì ngày xưa. Thật đáng thất vọng".

    Ngầm bình phẩm một câu như vậy xong, Lạc Ninh thở ra một hơi, tiếp tục theo dõi màn kịch...

    Vừa lúc bên này, tiếng Âm Cơ cất lên:

    "Tiện nhân? Nghiệt chủng? Mạc Tử Y, loại tà dâm bất chấp đạo luân thường, ngay đến đứa muội muội chung dòng huyết mạch của mình cũng định cưỡng bức như ngươi, ngươi có tư cách đánh giá ta?! Đừng có khiến ta buồn nôn!".

    ...

    "Ồ, thì ra còn có chuyện như vậy".

    Trên lưng Hoả Ngục Long Sư, Kỷ Vương Lạc Ninh thâm ý nhìn Mạc Tử Y đằng trước, một bộ tò mò: "Mạc công tử, những lời nàng ta nói chẳng biết có phải là thật không?".

    Trái hẳn suy nghĩ của nhiều người trong hàng ngũ quân binh Oa Nha, Mạc Tử Y vậy mà thừa nhận, một cách gián tiếp.

    Vẫn thái độ hung hăng, căm giận như trước, hắn hướng Âm Cơ, nói:

    "Đúng là vọng tưởng. Ngươi nghĩ mình là ai? Bất quá thứ tiện nhân thấp hèn hạ đẳng. Muội muội? Nực cười!".

    Ý tứ của Mạc Tử Y chính là như thế. Rằng Âm Cơ, nàng không xứng làm muội muội hắn. Rằng chuyện hắn định cưỡng bức nàng năm đó chả có gì đáng phải chê trách. Hắn xem hành vi loạn luân của mình như một việc rất ư bình thường, hoàn toàn không chút sai trái.

    Tiện nhân mà thôi, cần gì vướng bận?

    ...

    Con người, chính là đa dạng như vậy. Có người rất tốt cũng có kẻ xấu xa đến khó mà tin nổi. Mạc Tử Y, hắn tất nhiên là loại phía sau.

    Đối với thái độ tự cho mình đúng, chẳng chút ăn năn hối lỗi ấy của hắn, Âm Cơ biết dẫu có nói thêm cũng bằng thừa. Tổn hao nước bọt mà thôi.

    "Trong đời Âm Cơ ta, nam nhân gặp qua có vô số, nhưng kẻ mặt dày nhất, không biết liêm sỉ nhất thì chính là Mạc Tử Y ngươi".

    "Mạc Tử Y, ngươi... thật ngu xuẩn!".

    Thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì kiếm trên tay Âm Cơ đã ngân lên.Trong quang mang sắc lạnh ghê người, nó chém ngang một đường.

    Kèm theo tiếng vang khe khẽ đến độ tưởng chừng trống rỗng, gắn liền trên cổ, chiếc đầu Mạc Khắc tức thì bay lên.

    Máu tươi phun trào.

    ...

    "Phụ thân!".

    Bên kia, Mạc Tử Y vừa trông thấy đầu phụ thân mình bị cắt xuống thì liền hét to một tiếng, xách hung đao lao tới. Bên cạnh hắn, tám Linh Đồ còn lại cũng xuất ra pháp khí, đồng loạt xông lên.

    Mạc Khắc đã chết, bọn họ không cần phải cố kỵ chi nữa.

    Đối diện với đợt công kích dữ dội của Cửu Đại Linh Đồ, Thi Quỷ nào dám xem thường, vội luồn tay qua hông Âm Cơ, mang nàng tránh đi.

    Chỉ là... hắn đi đâu được? Khi mà khắp bốn phương tám hướng sớm đã bị phong toả hoàn toàn?

    "Tiện nhân... các ngươi đừng hòng chạy thoát!".

    Cơn giận đè nén cả buổi trời nay lại cộng thêm cái chết của Mạc Khắc, Mạc Tử Y như con thú hoang lồng lộn lên. Hắn đem đầu phụ thân mình đặt xuống, gằn lên từng chữ: "... Hôm nay... ta phải đem các ngươi rút hồn luyện phách!".

    Hung đao rung lên dữ dội, Mạc Tử Y phóng người lên không trung, nơi Thi Quỷ và Âm Cơ đang bị bủa vây bởi tám Linh Đồ khác, tiếp trục truy sát.

    Nỗi khuất nhục, thù giết cha, hắn nhất định phải báo!

    ...

    Trả thù, rửa hận, nó tuy chẳng tốt đẹp gì nhưng hoàn toàn phải đạo. Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng, ấy là cái lẽ thường tình xưa nay.

    Tuy nhiên, xét ở trường hợp của Mạc Tử Y lúc này thì thật không đúng. Hắn muốn báo thù, rửa nỗi khuất nhục, nhưng hận thù và mối nhục này, chúng lại từ đâu mà có?

    Phụ thân hắn gây tội, chết có gì đáng tiếc?

    Mạc Tử Y, hắn lấy tư cách gì oán trách Thi Quỷ và Âm Cơ? Trong khi năm đó chính hắn cũng làm ra hành vi dâm loạn bất luân?

    Hết thảy đều là báo ứng, vay trả công bằng cả thôi.

    Ngặt nỗi, Mạc Tử Y không hiểu! Có lẽ đúng như nhận xét của Kỷ Vương Lạc Ninh, tâm trí hắn quá đần độn để có thể thấu hiểu chút gì.

    Và đó là lý do vì sao hắn lại lao lên như một con thú hoang dại.

    ...

    "Keng!".

    "Keng! Keng!".

    ...

    "Keng...!".

    ...

    "Tiện nhân!".

    "Chết đi cho ta!".

    "Keng!".

    ...

    "Cửu Đại Linh Đồ quả nhiên chẳng phải chỉ có hư danh".

    Thân giữa vòng vây, Thi Quỷ sau một hồi bị đám người Mạc Tử Y vây công thì rút ra nhận xét. Giờ phút này đây, hắn đối với thực lực của Cửu Đại Linh Đồ đã ít nhiều nhận thức. So với một tu sĩ Linh anh cùng cấp khác thì bọn họ mạnh hơn không ít, đáng nói nhất là mỗi người lại còn có sở trường riêng biệt.

    Nhưng, thế thì sao chứ?

    Để tránh bị vướng bận, Thi Quỷ đem thánh thủy chi anh của phụ thân mình phân tách làm hai. Hắn giữ lại cho mình một nửa, phân nửa còn lại thì dùng bao bọc lấy Âm Cơ nhằm bảo vệ nàng.

    Với sự chia tách này, khỏi phải nghĩ, thực lực của Thi Quỷ tất nhiên sẽ đại giảm. Có điều, cũng là trong tính toán cả thôi.

    Nên nhớ trong người Thi Quỷ hắn không chỉ có một linh anh; trừ bỏ thánh thủy chi anh của phụ thân ra thì hắn vẫn còn tiểu linh anh do nguyên thần Na Trát thao túng.

    Lại nói, đám người Mạc Tử Y, tu vi cao nhất cũng mới bất quá Linh anh đệ thất trọng, há uy hiếp được hắn?

    Khoé môi máy động xem thường, Thi Quỷ đem Âm Cơ hiện đã nằm trong vòng kết giới của thánh thủy chi anh gạt sang một bên, bắt đầu phản kích.

    "Đám sâu bọ các ngươi, tới đây đi!".

    "Keng! Keng!".

    "Keng!".

    "Keng!".

    Đáp lại sự khiêu khích từ Thi Quỷ, Mạc Tử Y cùng tám đại Linh Đồ khác càng thêm ra sức tấn công. Thuật pháp, thần thông, trong nháy mắt gần chục loại được tung ra.

    Mạnh mẽ, dày đặc, thế bủa vây tựa như cuồng phong bão táp, liên miên bất tuyệt, uy lực khủng bố vô cùng. Cứ trông sắc mặt Âm Cơ liền rõ. Dù thân thể đang được thánh thủy chi anh che chắn, chỉ đứng bên trong kết giới nhìn ra thôi cũng đã tái xanh như tàu lá rồi.

    Cái dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngập tràn oán hận của ban nãy, thời điểm vung kiếm chém bay đầu Mạc Khắc nào còn thấy đâu nữa. Hiện hữu đây có chăng là bộ dạng nữ nhi yếu đuối: rất ư khiếp đảm.

    Một phút trước là thần long mãnh hổ, một phút sau liền biến thành tiểu miêu nhược thử, tâm tính Âm Cơ, ngẫm cũng khá ư thú vị.

    ...

    Trở lại cuộc chiến.

    Trải qua một hồi công kích ác liệt mà thủy chung vẫn chưa làm gì được Thi Quỷ, Mạc Tử Y lại càng điên tiết lên.

    Mượn thế đánh của Thi Quỷ tạm lui về, hắn đột nhiên gồng mình hét to:

    "A... a... a... a...!!".

    "... a... a... a...!!".

    Cùng với thanh âm vang vọng như muốn đục thủng màng nhĩ người nghe ấy, thân thể Mạc Tử Y cũng nhanh chóng biến đổi.

    Trên đầu hắn, mái tóc màu bạc đã dài thêm gấp rưỡi, tai cũng là như thế, dài và nhọn hơn. Tất nhiên, đổi thay không chỉ bấy nhiêu, ngoài tóc tai ra thì mặt hắn đã dữ tợn hơn. Vẻ tuấn lãng phong trần khiến bao nữ nhân mê đắm đã chẳng còn đâu nữa, thay vào đó, hiển hiện lúc này chỉ có răng nanh cùng sáu vệt dài đầy vảy màu đen gần như che kín khuôn mặt.

    Mặt mày đã vậy, thân thể lại càng ghê gớm hơn nữa. Từ cổ xuống chân, lông lá mỗi nơi mỗi rậm, trừ lồng ngực ra thì khắp nơi đều có lông bạc bao phủ. Dày đặc nhất hẳn phải kể đến cánh tay.

    Tay hắn, nó đã to ra rất nhiều, tới độ thô kệch, khá là đối lập với thân thể chuẩn mực, và cả chính những chiếc móng vuốt màu hồng phấn thanh mảnh nhọn hoắt nơi đầu ngón tay nữa.

    p/s: tháng này ta hơi bất ngờ tí. Đầu tiên là death13 ném cho Hoả Tinh Châu, Thất Thải Châu và Bố Cáo Lệnh, hôm qua lại có Over Lord quăng cho 100 Nguyệt phiếu (đến giờ vẫn tự hỏi mình có hoa mắt hay không). Ừm, rồi thêm cả sangngoc 1993 đề cử 5 Nguyệt phiếu, Ma Thánh Đế Hi 5 Nguyệt phiếu, gavai1992 5 Nguyệt phiếu, rồi [email protected], [email protected], nghichtuongtu... Lẽ nào nhân phẩm bạo phát sao ta?

    Tóm lại thì cám ơn mọi người nhiều. Vốn ta cũng không quá quan trọng mấy cái này lắm, nhưng mà gần đây có cái vụ truyện biến thành Linh mạch tu luyện, dạo quanh lại thấy của người ta linh khí sung túc, ai ai cũng lên Huyền cấp, nhìn lại truyện của mình... Linh mạch Hoàng cấp. Hơi tủi thân chút xíu.

    Vậy nên ai dư dả Nguyệt phiếu hay đồ buff truyện gì thì xin đừng ái ngại, cứ nhằm vào mặt ta mà ném tới tấp đi. Nếu mà được tặng kim đậu thì càng mừng:))
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.