Phù Thiên Ký Chương 11: Hồi tông Mời đọc Thế nhưng... rõ ràng là con rắn con này đang tuyệt thực... "Ê, rắn con". Vương Chi dùng ngón trỏ chọc chọc lên đầu tiểu Tuyết Linh Xà, dạy bảo: "Còn không ăn là ngươi sẽ chết đấy. Ngươi không nghĩ cho tánh mạng mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ ngươi chứ. Ngươi có biết là mẹ ngươi đã phải vất vả mang nặng đẻ đau mới có ngươi ngày hôm nay không? Thân thể ngươi là do cha mẹ ban cho, ngươi sao có thể tự hành hạ mình như vậy? Mặc dù hiện giờ mẹ ngươi đã chết rồi, thế nhưng ngươi cũng không có quyền làm điều đó. Biết tại sao không? Đó là bởi vì ta đã mạo hiểm tánh mạng để cứu ngươi. Ngươi có biết là khi ta che chắn cho ngươi, đối diện với mũi kiếm kia ta cũng rất sợ hãi hay không? Rắn con, ta nói này...". Cũng chẳng rõ Vương Chi đã giảng dạy bao lâu, chỉ biết nó đủ để khiến cho tiểu Tuyết Linh Xà cũng phải phát bực. Và như để biểu đạt sự bực bội của mình, nó ngẩng cao đầu, nhằm vào ngón tay của Vương Chi đớp xuống. "A a a!". Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi sợ hãi kêu ré lên. "N-Này...". Xong rồi! Xong rồi! Gương mặt Vương Chi tái nhợt như người bệnh thiếu máu. Hắn nhớ rõ Tuyết Linh Xà là loài rắn có độc, tuy rằng không đủ để lấy mạng hắn nhưng khiến cho hắn nằm lăn lộn kêu cha gọi mẹ là có đấy! Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, lại nhìn tiểu Tuyết Linh Xà còn đang ngậm chặt ngón tay mình, tâm tình Vương Chi phức tạp không sao tả hết. Liếm láp... Liếm láp... Liếm láp... Liếm láp... Hả? Vốn đang vô cùng khẩn trương, Vương Chi chợt phát hiện bản thân mình cũng chưa thấy có dấu hiệu nào gọi là trúng độc, điều đáng lẽ phải xảy ra rồi mới đúng. Hay là nó không tiết dịch độc? Để xác nhận, hắn bắt đầu kiểm tra vết cắn... ... Thiên Đan Phong, ba tháng sau. Vào lúc sáng sớm, tại Đan Khí Các. Trong tiết trời se lạnh, Lê chấp sự đang ngồi xem lại sổ sách thì ánh mắt hơi đổi, ông ngước nhìn ra cửa; rất nhanh, một thân ảnh xuất hiện. Đó là một thanh niên áo quần dơ bẩn, trên vai vác một chiếc túi to đùng, cả người nồng nặc mùi máu tanh và bụi bặm. "Chấp sự, ngài tốt". - Thanh niên lên tiếng. "Tiểu huynh đệ, là ngươi?". - Lê chấp sự hơi ngạc nhiên hỏi lại. "Vâng. Ta mới từ Hỏa Vân Sơn Mạch về, có mấy thứ muốn bán cho ngài". "Được. Tiểu huynh đệ cứ lấy ra, ta sẽ tính giá tốt cho huynh đệ". Gật đầu một cái, thanh niên đem đặt chiếc túi lớn đang vác trên vai xuống, miệng nói: "Phiền chấp sự tính giúp ta". Lê chấp sự cũng không nhiều lời, đem từng thứ bên trong lấy ra. "Đây là răng nanh của Hắc Nha Trư, giá hai hạ phẩm linh thạch. Cái này là da của Ám Ma Tích, giá năm hạ phẩm linh thạch. Này là sừng của Ban Lộc, giá bảy hạ phẩm linh thạch...". Mặc dù những đồ vật kia đều chỉ là loại cấp thấp, thu mua cũng chẳng kiếm được bao nhiêu lợi nhuận nhưng Lê chấp sự tuyệt không vì thế mà có thái độ lạnh nhạt. Nhớ trước kia ông cũng từng nhờ vào mấy thứ tài liệu cấp thấp này để kiếm linh thạch tu luyện. Hơn ai hết, ông hiểu rõ nỗi khổ của kẻ không có tiền là thế nào. Ồ! Động tác của Lê chấp sự đột nhiên khựng lại. Ông nhìn bộ da vừa lấy ra, quay sang thanh niên xác nhận: "Tiểu huynh đệ, nếu ta không lầm thì đây hẳn là da của Tật Phong Ma Lang đi?". "Đúng là da của Tật Phong Ma Lang". - Thanh niên bổ sung thêm: "Bị người khác giết chết, ta nhặt được". Lê chấp sự tỏ vẻ hiểu được, không hỏi thêm mà tiếp tục đem những vật còn lại lấy ra. Lại một bộ da Tật Phong Ma Lang khác. Không đợi Lê chấp sự hỏi, thanh niên đã giải thích: "Con này cũng là bị người khác giết". Thêm một bộ nữa. Thêm một bộ nữa. ... Một bộ nữa. ... Trước ánh mắt kinh dị của Lê chấp sự, thanh niên rất thật thà lên tiếng: "Chúng đều là bị người ta giết, ta nhặt được". Có lẽ cảm thấy mình chưa trình bày đầy đủ, hắn cầm chiếc túi đang đeo bên hông trút một mớ yêu hạch ra, tiếp tục nói: "Ngay cả yêu hạch người ta cũng không lấy, toàn bộ đều bị ta nhặt được". Lê chấp sự triệt để im lặng. Một con hai con thì còn nghe được, đằng này... Ai lại rảnh rỗi đi giết cả đàn Tật Phong Ma Lang rồi vứt lại để tiện nghi cho kẻ khác? Rèn luyện? Khả năng không cao a. Nghi hoặc quy nghi hoặc, Lê chấp sự nhanh chóng cho qua. Mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu thanh niên kia biết được suy nghĩ trong lòng ông, khẳng định sẽ oan uổng hô lên: "Những lời ta nói đều là thật a!". ... "Một ngàn hai trăm chín mươi tám viên hạ phẩm linh thạch. Mua một túi trữ vật hết năm mươi linh thạch, năm lọ Nguyên Đan hết ba trăm linh thạch, một phi kiếm hết ba trăm linh thạch. Loáng một cái đã đi hơn phân nửa gia sản rồi". - Ngồi trên chiếc giường đơn sơ, một thanh niên lẩm nhẩm tính toán. Thanh niên này chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương Chi, cũng là người đã giao dịch với Lê chấp sự của Đan Khí Các. Một túi trữ vật, năm lọ Nguyên Đan, một thanh phi kiếm, đó là toàn bộ những gì hắn mua sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Theo đánh giá của hắn thì những đồ vật kia cái nào cũng đều phi thường trọng yếu. Nguyên Đan thì là để tu luyện, phi kiếm thì để phi hành, còn túi trữ vật... Nếu hỏi tại sao lại mua túi trữ vật trong khi chính mình đã có một chiếc không gian giới chỉ thì câu trả lời của hắn là: "Vì bảo mệnh". Hắn nhớ rất rõ vào khoảng hai tháng trước, thời điểm mà hắn còn săn yêu thú ở Hỏa Vân Sơn Mạch, khi đó hắn đã gặp hai tu sĩ, cả hai đều có tu vi Khai nhãn sơ kỳ. Bộ dáng hai kẻ kia có thể nói là hết sức thật thà, so với Vương Chi hắn thì còn muốn thật thà hơn. Ban đầu, bọn họ đến bắt chuyện với hắn vô cùng thân thiết, cứ như thể đã quen nhau từ lâu lắm. Kế đó, họ ngỏ ý mời hắn cùng săn giết yêu thú; nói nào là thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, yêu thú săn được sẽ nhiều hơn, có gì bất trắc còn có thể hỗ trợ lẫn nhau... Hỗ trợ? Hỗ trợ cái con khỉ! Suýt chút nữa hắn đã bị bọn chúng làm thịt rồi! "Chỉ vì một cái không gian giới chỉ đã muốn lấy mạng ta, đúng là tham đến tận xương tủy mà!". Vương Chi cảm thấy phi thường tức giận, phần vì hắn suýt bị mất mạng, phần vì bị người ta xem như kẻ ngốc lừa gạt. Kẻ từ sau chuyện đáng xấu hổ đó, hắn tự nhắc nhở mình tuyệt đối đừng bao giờ để lộ ra ngoài những thứ có giá trị, quan trọng hơn là... không được dễ dàng tin người! Đó cũng là nguyên nhân mà hắn đem tất cả yêu hạch và một phần tài liệu yêu thú cho vào bao lớn cùng túi da rồi mới tới Đan Khí Các giao dịch. Còn về việc mua túi trữ vật thì hiển nhiên là để ngụy trang. Vương Chi tuyệt không phải kẻ ngốc, chỉ là trước kia có chút đơn thuần mà thôi. ... Cùng lúc, tại Vạn Kiếm Môn. "Này, ngươi biết gì chưa? Sáng nay Tiểu Bá Vương đã xuất quan rồi". - Một tên Giáp nói. "Cái gì? Tin tức xác thực không?". - Một tên Ất hỏi lại. "Chính tai ta nghe Lâm trưởng lão nói, không sai được". - Tên Giáp khẳng định. "Như vậy cũng quá dọa người rồi. Ta nghe mọi người bảo Lôi Âm Động kia vô cùng đáng sợ, dù là tu sĩ Linh tuyền cảnh cũng chưa chắc trong vòng ba tháng có thể xông qua được. Ta nhớ không lầm thì Tiểu Bá Vương mới chỉ là Tích thủy cảnh hậu kỳ, thời gian hắn ở Lôi Âm Động bất quá mới hai tháng a". - Tên Ất hết sức rung động. "Tích thủy? Bây giờ hắn đã bước vào Linh tuyền cảnh rồi". "Cái gì?!". ...
Phù Thiên Ký Chương 12: Hoàng nữ tú anh Mời đọc Hai tháng sau. "Ài.. i.. i...". "Ài.. i...". Vương Chi nằm trên giường lăn qua lăn lại, cứ chốc chốc lại thở dài phiền muộn. Suốt hai tháng nay, hắn chẳng đi đâu cả, toàn bộ thời gian đều dùng vào việc tu luyện, so với bế quan thì cũng không khác biệt lắm. Có câu "Có công mài sắt có ngày nên kim". Sau khoảng thời gian đổ mồ hôi sôi nước mắt miệt mài tu luyện, rốt cuộc hắn cũng vượt qua giai đoạn sơ kỳ để bước vào Khai nhãn trung kỳ. Nhưng cũng chính lúc này, hắn trở nên phiền muộn. Tại sao ư? Vì hắn lại hết linh thạch. Ừm, nói thế có vẻ hơi quá, sự thật thì hắn vẫn còn, nhưng là chỉ vẻn vẹn năm mươi viên. Công bằng mà xét thì Vương Chi không phải kẻ tiêu tiền như rác hay là kẻ lãng phí gì, trái lại, có thể nói hắn là người rất biết tiết kiệm. Chỉ là... hắn quá nghèo đi. "Thảo nào Trần sư huynh vẫn hay nói 'Nghèo văn giàu võ'. Tu luyện đúng là việc đốt tiền mà". "Bây giờ làm gì để kiếm tiền đây?". Lại tiến vào Hỏa Vân Sơn Mạch săn yêu thú? Vương Chi lắc đầu. Thực lực của hắn quá yếu, săn yêu thú cũng chẳng kiếm được bao nhiêu linh thạch, hơn nữa đây lại là công việc rất không an toàn. Phải biết rằng chuyến đi lần trước đã khiến hắn suýt bỏ mạng mấy lần, ấy vậy mà linh thạch thu được lại không có mấy; trong số một ngàn hai trăm chín mươi tám viên thì đã có hơn chín trăm viên là nhờ bán da lông và yêu hạch Tật Phong Ma Lang. Nhưng là... Tật Phong Ma Lang cũng không phải do hắn tự mình giết đấy. "Chẳng lẽ ta lại quay về làm công tác chăm sóc linh điền?". Vương Chi lập tức đá ý nghĩ đó đi. Đùa gì vậy? Thù lao mười viên linh thạch mỗi tháng còn chưa đủ cho hắn nhét kẻ răng nữa là. Nếu là trước kia cũng thôi, còn bây giờ, sau khi trải qua hai tháng tu luyện xa xỉ, hắn làm sao có thể cam lòng chứ. Nếu tính luôn giá trị số Nguyên Đan thì trong hai tháng qua, mỗi ngày hắn tiêu phí ít nhất cũng chục viên linh thạch đấy! "Kiếm tiền... Kiếm tiền... Làm sao để kiếm tiền đây? Ta không muốn làm vịt nước...". Giữa lúc Vương Chi đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên từ trong ngực hắn, một cái đầu thò ra. "Khè khè". Thì ra là tiểu Tuyết Linh Xà. "Rắn con, ngươi bò ra làm gì?". "Khè khè". "Đừng nói với ta là ngươi lại đòi ăn đấy?". Như để đáp lại, tiểu Tuyết Linh Xà há miệng nhắm tay Vương Chi đớp tới, khiến hắn cắn răng nhăn mày. Ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ là: "Lại bị cắn rồi". Đúng vậy. Đây đã là lần thứ một trăm mấy mươi mấy tiểu Tuyết Linh Xà làm thế với hắn. Nhớ lần đầu bị nó đớp một phát, hắn đã vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng sau đó, hắn phát hiện nó cũng không tiết ra độc dịch làm hại hắn mà chỉ... uống máu hắn. Không sai. Chính là công việc nó đang làm lúc này. "Lẽ nào máu của ta có gì đặc biệt sao?". Hắn chưa từng nghe ai nói Tuyết Linh Xà thích uống máu người cả. Cúi nhìn bộ dáng thỏa mãn của hung thủ để lại hai dấu răng nanh trên tay mình, nỗi phiền muộn trong lòng Vương Chi lại dâng lên. "Quỷ hút máu ngươi, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Cẩn thận ta đem ngươi hầm cách thủy nghe chưa?". "Liếm cái gì mà liếm! Ngươi không biết đạo lý có làm mới có ăn sao?". ... "Tỷ". "Tố Tố, sao tự nhiên lại đến tìm ta vậy, có chuyện gì hả?". "Cũng không có gì, muội đến tìm tỷ nói chuyện thôi". "Vậy muội đợi ta một chút". Lát sau. "Tỷ, tỷ biết bao nhiêu về Hoàng Nữ Tú Anh?". - Lăng Tố đột nhiên hỏi. "Hoàng Nữ Tú Anh?". - Lăng Mị hơi nghi hoặc, hỏi lại: "Sao tự dưng muội lại đề cập đến Hoàng Nữ Tú Anh?". "Ừm... Thật ra muội có ý thu nàng làm đệ tử". Lăng Mị ngạc nhiên: "Tố Tố, không phải muội đang đùa ta đấy chứ?". "Không phải". - Lăng Tố vuốt lọn tóc, giải thích: "Muội đã tiếp xúc với Tú Anh được một thời gian, phát hiện tư chất và ngộ tính của cô gái này rất tốt, hơn nữa lại có lý giải rất sâu sắc đối với công pháp phong hệ và thủy hệ. Muội thấy nó có rất nhiều điểm tương đồng với mình, cho nên...". "Cho nên muội muốn thu nó làm đệ tử, truyền thụ Ngự Thủy Phi Thiên cho nó?". - Không đợi Lăng Tố nói hết, Lăng Mị đã chen vào. Nàng nói tiếp: "Tố Tố, muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngự Thủy Phi Thiên chính là bộ kiếm pháp mà muội đã dốc hết tâm huyết sáng tạo ra". Lăng Tố lắc đầu, nhẹ đáp: "Kiếm pháp có tốt đến mấy mà chẳng có người sử dụng thì cũng chỉ là một bộ kiếm pháp vô danh. Tỷ cũng biết tính muội trước giờ vốn không thích bị cuốn vào chuyện thị phi, thế nên sợ rằng Ngự Thủy Phi Thiên trong tay muội sẽ bị mai một. Lại nói, Tú Anh rất thích hợp để luyện bộ kiếm pháp này, muội tin Ngự Thủy Phi Thiên trong tay nó nhất định sẽ vang danh thiên hạ". "Muội đã nói vậy thì ta cũng không ý kiến nữa. - Lăng Mị khoanh tay trước ngực, thần sắc nghiêm túc: "Được rồi, ta sẽ nói cho muội những gì ta biết về Hoàng Nữ Tú Anh". "Nếu muội đã đến đây thì hẳn cũng biết lai lịch của cô gái này không hề đơn giản. Không sai. Hoàng Nữ Tú Anh thực chất không phải là đệ tử Yêu Tông chúng ta. Nó đến từ một nơi khác, một nơi nằm ngoài Vân Lam đại lục". "Nằm ngoài Vân Lam đại lục?". - Lăng Tố hơi bất ngờ. Nàng dò hỏi: "Tỷ có biết nàng từ nơi nào đến không?". Lăng Mị lắc đầu: "Ta chỉ biết là một nơi cao cấp hơn Vân Lam đại lục rất nhiều, còn về cụ thể là nơi nào thì ta không biết". Nàng nói tiếp: "Vào ba năm trước, có một tu sĩ đã đi ngang qua nơi này. Tu vi người kia cực cao, ít nhất cũng là Thiên hà cảnh hậu kỳ, thậm chí có khả năng đã đạt tới Linh anh cảnh". "Linh anh cảnh?". - Lăng Tố động dung. "Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Có thể là ta nhìn lầm". - Lăng Mị quay lại câu chuyện: "Thời điểm người kia tiến vào Yêu Tông, chưởng môn và các trưởng lão có thể nói là bị dọa cho tè ra quần. Ừm, nghĩ lại thì gương mặt của bọn họ lúc đó thật sự là rất đặc sắc. Tiếc là ta đã quên dùng pháp thuật lưu lại. Ài, đáng tiếc thật". Chẳng để ý đến ánh mắt là lạ của Lăng Tố nhìn mình, nàng hăng say kể: "Tố Tố, muội biết không, người kia mặc dù là đại tu sĩ nhưng khi nhìn thấy nhan sắc của ta cũng phải thất thố đấy. Hì hì, ánh mắt hắn thỉnh thoảng cứ liếc qua ta. À, hắn còn tặng ta một bộ phi kiếm nữa. Muội có biết bộ phi kiếm kia có cấp bậc gì không? Là loại cực phẩm đứng đầu trong hàng linh khí, uy lực tiếp cận thánh khí đấy... Tiếc là cũng bị ta đem bán rồi". "Tỷ". "Ừ". "Tỷ vẫn chưa nhắc gì đến Hoàng Nữ Tú Anh". "Ta vẫn chưa kể sao?". Lăng Tố: "...". Khoảng mười phút sau... "Thì ra Hoàng Nữ Tú Anh là người được vị kia gửi lại nhờ Yêu Tông chăm sóc". Lăng Tố suy đoán: "Chắc là y có đại sự gì đó cần phải đi làm". "Ta cũng nghĩ vậy. Hơn nữa ta đoán đây còn là chuyện vô cùng hung hiểm, rất có khả năng dù là đại tu sĩ như hắn cũng phải bỏ mình, nếu không hắn đã chẳng rời đi mà không hề đưa ra kỳ hạn khi nào quay lại". ... Trời đã vào hạ. Giữa cái nóng như thiêu như đốt của tháng sáu, thiết nghĩ một trong những việc người ta muốn làm nhất hẳn là tắm gội. Mặc dù đối với tu sĩ thì nó không phải chuyện gì to tát lắm, thế nhưng nếu được ngâm mình trong linh tuyền vào giữa trưa hè thì cũng có thể xem là một loại hạnh phúc nho nhỏ. Lăng Mị chính là đang hưởng thụ loại hạnh phúc này. Có điều đây không phải linh trì của Thiên Đan Phong, tất nhiên càng không phải của Lăng Mị nàng. Nó thuộc sở hữu của Thiên Tuyền Phong. Xem ra nàng hẳn là đang "mượn" dùng tạm rồi.
Phù Thiên Ký Chương 13: Lăng mị dụ hoặc Mời đọc Trong khi Lăng Mị đang hưởng thụ thì Vương Chi đâu này? Hắn ngồi trong phòng đóng cửa kín mít, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động. Hắn là đang tu luyện? Phải, nếu suy nghĩ cũng được xem là một loại tu luyện. Còn nếu ai đó hỏi hắn đang suy nghĩ gì thì hắn sẽ rất thản nhiên trả lời: "Kiếm tiền". Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng mở mắt. "Vẫn là phải mạo hiểm tính mạng". Sau khi buông một câu như vậy, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, đang định ra ngoài thì thấy một con hạc giấy bay vào. Và như mọi lần, hắn vươn tay nắm lấy cổ hạc giấy. "Tiểu đệ đệ, đang làm gì đó? Có muốn tắm linh tuyền với tỷ tỷ không?". Tắm linh tuyền? Trán Vương Chi nhăn lại. Hắn rất không tình nguyện truyền một luồng ý niệm vào thiên chỉ hạc, thả lên không trung. ... "Bì bõm... Bì bõm...". "Trở về rồi". Lăng Mị nhoẻn miệng cười vui vẻ, đưa tay bắt lấy thiên chỉ hạc, động tác hiển nhiên không "thô bạo" như Vương Chi. Liền sau đó, một giọng có chút cộc cằn phát ra: "Không rảnh. Ta đang bận suy nghĩ cách kiếm tiền. Linh tuyền ngươi cứ tắm một mình đi". "Ồ, coi bộ tên tiểu tử kia đang rất không vui... Hì hì, để hỏi hắn xem thế nào". Nàng truyền vào một luồng ý niệm: "Sao vậy tiểu đệ đệ? Đang rất cần tiền sao? Có muốn tỷ tỷ giúp không?". ... Vài phút sau, thiên chỉ hạc trở về. "Giúp? Ngươi còn chưa trả ta năm mươi linh thạch". Gương mặt vốn đang tươi cười của Lăng Mị thoáng chốc liền ngưng trệ. Nàng phát bực tự nói: "Hừ! Đồ tên quỷ hẹp hòi! Năm mươi linh thạch bộ nhiều lắm sao?". ... "Vừa nhắc tới năm mươi linh thạch liền biến mất tăm, còn nói là giúp ta? Kẻ lừa đảo vẫn là kẻ lừa đảo". Chờ một đỗi vẫn chưa thấy hồi âm, trong lòng Vương Chi thầm khinh bỉ. Hắn vuốt mũi, điều chỉnh tâm tình một chút rồi bước ra ngoài, chỉ là vừa mở cửa thì đã đụng phải một gương mặt ma mị. "Tiểu đệ đệ, đang định đi đâu vậy?". "Ngươi... Làm sao ngươi biết ta ở đây?". - Vương Chi bị "tập kích" bất ngờ, không tự chủ mà lùi lại mấy bước. Thấy thế, Lăng Mị cười khẽ: "Tiểu đệ đệ, ngươi ngạc nhiên gì chứ? Tỷ tỷ đây thần thông quảng đại, biết được chỗ ở của ngươi thì có đáng là gì; nếu muốn, tỷ tỷ còn có thể thống kê luôn cả thời gian sinh hoạt của ngươi đấy. Ví như mỗi ngày ngươi tu luyện mấy canh giờ, ở đâu, tắm lúc nào, tắm bao lâu... Hì hì, thậm chí trên người ngươi có bao nhiêu nốt ruồi tỷ tỷ cũng có thể biết được nha". Vương Chi nghe xong mà toát cả mồ hôi. Đây chẳng phải là nói ngay cả chỗ riêng tư nào đó của hắn cũng bị đối phương thấy hết hay sao? Có nên kêu cô ta chịu trách nhiệm không nhỉ? Trong lúc hắn đang tự hỏi thì một chiếc túi được đưa tới trước mặt hắn. "Trả ngươi năm mươi linh thạch, khuyến mãi luôn cho ngươi túi trữ vật". Nghe đến linh thạch, Vương Chi lập tức ném vấn đề "chịu trách nhiệm" kia đi, rất không khách khí đưa tay tiếp nhận. "Của tỷ tỷ đâu này?". - Tiếng Lăng Mị lại cất lên: "Đừng nói ngươi đã đem vứt bỏ rồi đấy". Vương Chi không nói gì, lấy một bộ bạch y từ túi trữ vật ra đưa cho nàng. "Tiểu đệ đệ". - Giọng Lăng Mị có chút khác lạ: "Ngươi có thể giải thích cho tỷ tỷ mấy vết bẩn này là thế nào không?". Vết bẩn? Vương Chi hướng mắt nhìn qua. Mấy vết bẩn này hình như... hình như là do hắn giẫm lên trong lúc bực bội thì phải. Hồi tưởng lại sự việc hôm đó, trong lòng hắn bỗng hô lên: "Không xong! Mảnh vỡ vô danh kia...". Nhìn thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của Vương Chi, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên khác thường. Nàng tiến lại gần hắn, giọng điệu pha chút băng hàn: "Tiểu đệ đệ, ngươi sẽ không lấy y phục của tỷ tỷ mà làm chuyện biến thái gì chứ?". - Vừa nói, tay nàng vừa bắt lấy bộ phận nào đó trên người Vương Chi. "A a a!". Bị tập kích bất ngờ, Vương Chi kêu ré lên. Cảm nhận nơi đó ngày càng bị xiết chặt, hắn vội thanh minh: "Không có! Ta... Ta không làm gì cả! Chỉ là... Chỉ là dùng chân giẫm lên thôi". "Hừ! Làm sao ta tin được?". "Ta thề! Ta... Ta thật là không làm gì cả! Xin ngươi... Buông... Buông tay!". "Những lời ngươi nói đều là thật? ". "Thật! Hoàn toàn là sự thật!". Xem bộ dáng hắn hẳn cũng không phải loại người biến thái kia. Nghĩ vậy, tay đang nắm vật nào đó của Lăng Mị buông lỏng ra. Nàng nhìn Vương Chi đã lùi xa hơn chục bước, nở nụ cười vô hại, bảo: "Làm gì mà cách xa người ta như vậy? Tỷ tỷ cũng đâu có ăn ngươi". Thấy đối phương vẫn một mực đề phòng, nàng chuyển chủ đề: "Tiểu đệ đệ, lúc nãy nghe ngươi nói ngươi đang bận suy nghĩ kiếm tiền, không biết đã nghĩ ra chưa?". Vương Chi rất muốn đáp rằng: "Có liên quan gì ngươi hay sao mà hỏi?". Đương nhiên cũng chỉ là muốn thôi, còn sự thực thì hắn phải thành thật trả lời: "Ta tính lại đến Hỏa Vân Sơn Mạch săn yêu thú". "Săn yêu thú? Với tu vi của ngươi thì kiếm chẳng được bao nhiêu a". "Ta không có lựa chọn". Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com Ra vẻ nghiền ngẫm một lúc, Lăng Mị đưa ra kiến nghị: "Tiểu đệ đệ, sao ngươi không thử học luyện khí, vẽ phù hoặc là luyện đan gì đó đi. Kiếm được rất nhiều tiền nha". Học nghề? Vương Chi âm thầm khinh bỉ. Luyện đan sư, phù sư hay luyện khí sư gì đó quả thật đều là những kẻ có tiền; nhưng mà... phải có trình độ đấy! Vương Chi hắn cần học bao lâu mới đạt tới? Quan trọng hơn là học mấy thứ kia rất tốn kém. Hắn có tiền để học sao? Dù có đi nữa thì ai sẽ dạy hắn đây? Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Vương Chi, Lăng Mị dụ hoặc: "Luyện khí, vẽ phù thì tỷ tỷ ta không thạo, nhưng nếu là luyện đan... Hì hì, trình độ tỷ tỷ dư sức để chỉ bảo ngươi". Chẳng biết từ lúc nào trên tay nàng đã có thêm mấy đồ vật. Nàng ném cho Vương Chi, bảo: "Chỗ này là những ngọc giản nhập môn của luyện đan sư, cho ngươi. Lần sau tỷ tỷ sẽ mang tới một lô đỉnh và một ít tài liệu nữa để ngươi thực hành". Chợt nghĩ đến chuyện gì, nàng yêu cầu: "Linh hỏa của ngươi đâu này, cho ta xem thử". "Ta... không thi triển được". - Vương Chi hơi mất tự nhiên đáp. "Không thi triển được? Tại sao lại không thi triển được? ". - Lăng Mị truy vấn. "Ta... chưa học qua Linh Hỏa Quyết". Nhận được đáp án, Lăng Mị thật lâu không nói gì. Mãi một lúc nàng mới lên tiếng: "Giờ thì ta tin ngươi đúng là kẻ không có tiền". Phải biết rằng Linh Hỏa Quyết là một trong những pháp quyết cơ bản nhất mà bất cứ tu sĩ nào cũng phải học a! Lát sau... "Cho ngươi". - Lăng Mị rất hào phóng ném cho Vương Chi một cuốn Linh Hỏa Quyết mà nàng vừa mới đi "mượn". Cần phải cảm thông với người nghèo khó nha. Cầm cuốn Linh Hỏa Quyết trong tay, tâm tình Vương Chi trở nên phức tạp. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai cho hắn nhiều thứ quý giá như vậy cả. Trông dáng vẻ cảm động của hắn, Lăng Mị rất nghĩa khí mở miệng: "Tiểu đệ đệ, không cần cảm kích đâu". Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Vương Chi lại càng khác lạ, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng: "Ngươi... Ngươi có âm mưu gì?". Khuôn mặt điềm nhiên của Lăng Mị tan biến trong phút chốc. Nàng nhìn như thể muốn lột trần Vương Chi: "Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói?". Mặc dù chẳng hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy nhưng Vương Chi vẫn rất thành thật đáp: "Bộ còn gì khác nữa sao?".
Phù Thiên Ký Chương 14: Thì ra ta cũng là thiên tài Mời đọc Lăng Mị tức thì lâm vào trầm mặc. Tuy nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực chất trong lòng nàng đang tự nói: "Tên tiểu tử này nhìn bề ngoài ngây ngô không ngờ lại đa nghi đến vậy. Không được. Nhất định phải bắt hắn học luyện đan. Hắn chà đạp y phục ta cũng là chà đạp mặt mũi ta, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Phải cho hắn vào tròng rồi từ từ hành hạ hắn...". Tâm tư xoay chuyển, Lăng Mị cười duyên, hai mắt chớp chớp nhìn Vương Chi, cất giọng ngọt ngào: "Tiểu đệ đệ, sao ngươi có thể nghĩ tỷ tỷ như vậy. Tỷ tỷ quan tâm ngươi không hết thì há lại hại ngươi? Với lại ngươi ngẫm xem, trên người ngươi cũng đâu có thứ gì đáng giá, tỷ tỷ mưu đồ gì chứ. Tỷ tỷ thấy cảnh ngộ ngươi chợt nhớ lại quá khứ của mình nên đồng cảm, muốn trợ giúp ngươi một chút...". Sau một hồi nhập vai diễn thuyết, Lăng Mị cuối cùng cũng phần nào đả thông được tư tưởng cho Vương Chi... Vẫy tay từ biệt hắn, thân ảnh nàng nhanh chóng biến mất, chỉ lưu lại một câu: "Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thật xấu nha! Mảnh hồng ngọc kia nhớ giữ cho kỹ đấy!". Toàn thân kẻ nào đó lập tức cứng đờ. Quả nhiên không giấu được! ... Ba tháng sau. Lăng Mị đứng nhìn ngọn lửa trước mặt, thật lâu không nói gì. "Ê". - Vương Chi không nhịn được kêu lên. ... "Ê!". Lần này rốt cuộc Lăng Mị cũng phản ứng. Nàng chuyển ánh mắt qua người Vương Chi. "Ngươi xác định bản thân vẫn là Khai nhãn trung kỳ?". "Ta có thể lừa được ngươi sao?". "Đúng là ngươi không có bản lãnh đó". - Lăng Mị rất tự tin về điểm này. Thế nhưng ngọn lửa trước mặt nàng lại là thế nào? Đây căn bản không phải linh hỏa mà một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ có thể thi triển được! Thậm chí dù là Khai nhãn hậu kỳ cũng không! Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cơ thể tiểu tử này có gì đặc biệt? Nghĩ vậy, hai mắt nàng bắt đầu đảo quanh toàn thân Vương Chi... Trước cái nhìn xâm lược kia, Vương Chi cảm thấy mình như chú cừu non sắp rơi vào miệng sói, trái tim không tự chủ mà nhảy lên thình thịch. Bất giác, chân hắn lùi lại phía sau, dáng vẻ đề phòng. Nhất thời bầu không khí trở nên có chút quái lạ, mãi cho tới khi... "Mấy đan phương lần trước tỷ tỷ đưa, ngươi đã xem hết rồi chứ?". - Lăng Mị đột nhiên hỏi. Trông thấy cái gật đầu của Vương Chi, nàng nói tiếp: "Ngươi hãy luyện thử một lô Bổ Huyết Hoàn cho ta xem". "À không". - Lăng Mị bỗng thay đổi ý định: "Luyện một lô Hồi Khí Đan đi". Hồi Khí Đan? Vương Chi trợn mắt, hướng nàng xác nhận lại: "Ý ngươi là Hồi Khí Đan mà không phải Hồi Khí Tán?". "Không sai. Là Hồi Khí Đan". "Ngươi xác định mình không lầm lẫn gì đó chứ? Hồi Khí Đan tuy chỉ là phàm đan nhưng cũng là loại phàm đan cao cấp, căn bản không phải một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ như ta có thể luyện được; hơn nữa đây còn là lần đầu tiên ta luyện đan". "Ai bảo ngươi lần đầu tiên thì không được luyện chế đan dược cao cấp? ". "Trong ngọc giản ghi như vậy". "Vậy thì ngọc giản ghi thiếu rồi. Đừng lề mề nữa, mau luyện một lô Hồi Khí Đan đi. Linh hỏa của ngươi dư sức làm được". - Nói đoạn, Lăng Mị ném cho Vương Chi một lô đỉnh và mấy phần tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Tiếp lấy tài liệu và lô đỉnh, Vương Chi không yên tâm xác nhận lại lần nữa: "Ngươi chắc là muốn ta luyện Hồi Khí Đan chứ? Làm hỏng hết tài liệu ta không đền đâu đấy". "Bảo ngươi luyện thì ngươi cứ luyện". Và thế là kẻ nào đó bắt tay vào luyện chế lô đan dược đầu tiên trong đời. Gần nửa giờ sau. "Phù.. ù.. ù...". Thở ra một hơi dài, thần sắc mệt mỏi, Vương Chi đưa lô đỉnh qua cho Lăng Mị, bảo: "Ngươi kiểm tra xem như thế này có tính là thành đan không? Ta đã tận lực rồi". Lăng Mị không nói gì, vươn tay đón lấy; kế đó, nàng cầm một viên đan dược lên, cẩn thận xem xét. Một phút trôi qua... Viên đan dược thứ hai được cầm lên... Viên thứ ba... Viên thứ tư... Càng nhìn, ánh mắt Lăng Mị càng khác lạ, động tác cũng nhanh dần, mãi cho đến viên thứ mười lăm thì gương mặt nàng bỗng trở nên ngốc trệ. Mười lăm viên, tất cả đều thành đan! Đừng nói hỏng mà đến cả một viên phế đan cũng không có! Hơn nữa đây lại còn là lần đầu tiên đối phương luyện đan! Gặp quỷ rồi! Trong lòng Lăng Mị không nhịn được mà hô lên như thế. Vương Chi hiển nhiên chẳng thể biết được suy nghĩ của nàng. Hắn thấy nàng xem xong thì im lặng không nói gì còn tưởng là mình đã luyện đan thất bại, tâm tình không khỏi chán nản, thầm than: "Xem ra ta không thích hợp làm luyện đan sư rồi". Trong lúc hắn đang uể oải thì tiếng Lăng Mị truyền tới: "Vương Chi, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không?". Hả? Sư phụ? Vương Chi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt. Thấy thế, Lăng Mị giải thích: "Thiên phú luyện đan của ngươi cực cao, chỉ cần có ta chỉ điểm, không quá hai năm ngươi nhất định sẽ trở thành một linh đan sư". Nghe xong, Vương Chi như bị choáng, có chút mơ hồ hỏi: "Ý ngươi là số Hồi Khí Đan ta luyện lúc nãy cũng không có hỏng?". "Chẳng những không hỏng mà phẩm chất còn rất tốt". Vương Chi đứng bất động không nói được gì. Ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ là: "Thì ra ta cũng là thiên tài". ... Tại một góc nhỏ của Thiên Đan Phong, dưới tán cây già, một cô gái mặc bạch y đang đứng, mắt nhìn về con suối đằng xa. Sự thật thì thứ nàng đang nhìn cũng không phải dòng suối mà là người, một người đang luyện kiếm. Người này tuổi độ đôi mươi, một thân lục y phiêu dật xuất trần, khiến người ta có cảm giác xa cách lại như gần gũi, hết sức khó hiểu. Nàng cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Hoàng Nữ Tú Anh; còn cô gái mặc bạch y đang đứng quan sát thì hiển nhiên là sư phụ nàng - Lăng Tố. "Ồ, không ngờ ngộ tính của cô gái này cao như vậy, mới đây đã sắp luyện thành chiêu thứ nhất của Ngự Thủy Phi Thiên rồi". - Chẳng rõ tự khi nào Lăng Mị bỗng xuất hiện, cất giọng ngạc nhiên. "Tỷ". - Lăng Tố nhìn nàng, hỏi: "Sao lại có nhã hứng đến Đạm Tình Cư của muội vậy?". "Ta bị người ta ức hiếp, trong lòng hơi bực bội, tìm muội để nói chuyện thôi". Lăng Tố có chút bất ngờ, chợt cười khẽ: "Có thể nói cho muội biết là đại nhân vật nào lại có bản lãnh ức hiếp tỷ không? ". Nghe thế, Lăng Mị liền hậm hực: "Ngoài tên quỷ hẹp hòi kia thì còn ai nữa". "Quỷ hẹp hòi?". - Lăng Tố mờ mịt chẳng hiểu ra sao. "Thì chính là tên tiểu tử đòi ta bồi thường năm mươi linh thạch đó". "Là hắn? Thế nhưng hắn chỉ là một tu sĩ Khai nhãn cảnh...". "Chuyện này căn bản không quan hệ gì tới tu vi cả". - Lăng Mị giải thích: "Thật ra là ta bày tỏ với hắn nhưng lại bị hắn từ chối". "Tỷ... Tỷ... đang nói đùa đúng không?". "Đùa? Không có. Lời ta nói đều là thật lòng. Ta thật sự đã bị hắn từ chối. Hừ, tên tiểu tử đó đúng là có mắt mà chẳng thấy Thái Sơn ngay trước mặt. Không ngờ lần đầu tiên ta có ý định thu đồ đệ thì lại bị người ta xem thường như vậy". Thu đồ đệ? "Tỷ". - Lăng Tố chợt hỏi: "Lúc nãy tỷ nói bày tỏ chính là việc muốn thu hắn làm đồ đệ?". "Ừ. Thế muội nghĩ ta bày tỏ cái gì?". "Không, không có gì". - Lăng Tố chuyển đề tài: "Hắn từ chối thế nào, tỷ kể cho muội đi". "Cũng được. Chuyện là thế này...". Khoảng năm phút sau... "Tố Tố, ta bị người ta ức hiếp mà muội còn cười". P/s: Toàn bộ các chương của Phù Thiên Ký cho tới giờ (và chắc là về sau luôn) đều được Tẫn Ly gõ trên điện thoại, vì vậy nên câu chữ đôi lúc sẽ sai sót, có gì bạn đọc thông cảm cho. P/s 2: Thấy hay thì tuần sau đề cử Phù Thiên Ký vào top đi các độc giả. Tẫn Ly muốn lên top một lần cho thỏa lòng hư vinh! Ngày mai sẽ đăng chương vào sau 23h. (Có khả năng là bạo chương).
Phù Thiên Ký Chương 15: Đại hội luyện đan (1) Mời đọc "Muội cũng không có cười tỷ. Muội là cười tên Vương Chi kia. Không ngờ hắn lại xem phong chủ của Thiên Đan Phong thành một đệ tử nội môn vô công rỗi nghề, lại còn...". "Còn không phải. Chính ta là người tiếp dẫn hắn vào đan đạo, cũng kể như có công đánh thức tài năng của hắn, vậy mà hắn lại coi ta là một đệ tử nội môn ăn không rửng mỡ thích lo chuyện bao đồng. Mặc dù hắn không nói ra nhưng qua cử chỉ và ánh mắt hắn, ta dám chắc trong lòng hắn đang cho ta là một kẻ tính tình thất thường, bị huynh đệ tỷ muội trong nội môn xa lánh nên mới chạy đến ngoại môn chơi đùa. Hừ, nhất định hắn xem thường tài nghệ của ta nên mới từ chối bái ta làm sư phụ". "Nếu tỷ công khai thân phận, muội nghĩ hắn sẽ rất nguyện ý nhận người sư phụ này". "Như thế thì thật vô vị". - Lăng Mị lắc đầu. Rồi như chợt nghĩ ra gì đó, ánh mắt nàng lóe lên, khóe môi nở một nụ cười mỉm, trong lòng thầm nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao?". ... Vương Chi tất nhiên chẳng thể ngờ bản thân mình sắp sửa rơi vào ma trảo của ai đó. Lúc này hắn đang cúi nhìn túi trữ vật trong tay, hai mắt không chớp lấy một cái. Bên trong chiếc túi có đúng hai trăm hai mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch, mặc dù nếu đem so với con số một ngàn hai trăm chín mươi tám viên mà trước kia hắn kiếm được từ chuyến đi Hỏa Vân Sơn Mạch thì chẳng đáng gì, nhưng tâm trạng hắn bây giờ lại vui vẻ hơn lúc trước gấp chục lần. Thậm chí đến tận thời khắc này, trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên nụ cười ngây ngô từ cả mấy phút trước. Vậy hai trăm hai mươi lăm viên linh thạch kia có gì đặc biệt lại khiến hắn thành ra như vậy? Thật ra thì chúng cũng không có gì khác lạ cả, vẫn chỉ là những viên hạ phẩm linh thạch bình thường thôi. Điểm duy nhất làm chúng trở nên đặc biệt trong mắt Vương Chi là nguồn gốc của chúng. Đó là số linh thạch hắn kiếm được từ việc bán mười lăm viên Hồi Khí Đan, số đan dược đầu tiên do hắn tự luyện chế. Điều này có ý nghĩa hết sức quan trọng với Vương Chi, bởi nó là cột mốc đánh dấu thân phận luyện đan sư của hắn. Không sai. Kể từ giờ hắn đã là một luyện đan sư... cấp thấp. Nhưng dù là cấp thấp thì vẫn là luyện đan sư. Mà luyện đan sư thì sao? Sẽ rất dễ kiếm tiền! "Biết thế này thì trước kia ta đã đầu tư thời gian và tiền bạc để học luyện đan rồi". Vương Chi có nằm mơ cũng không tưởng được bản thân mình đối với đan đạo lại có thiên phú cao như vậy, ngay lần đầu tiên đã luyện chế thành công một lô phàm đan cao cấp, hơn nữa còn là vô cùng hoàn hảo. Hắn nhớ trong ngọc giản có nói quá trình luyện đan luôn rất không ổn định, do vậy muốn luyện được một lô đan dược ở cấp bậc ngang bằng luyện đan sư với xác suất thành công mười thành là cực kỳ khó khăn, gần như là bất khả thi. Nhưng mà Vương Chi hắn đã làm được. Hắn... chính là một thiên tài a. Vương Chi càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ. Thử hình dung xem, nếu hắn luôn duy trì xác suất luyện đan như thế thì sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tài liệu? So với những đan sư khác thì kiếm thêm được bao nhiêu tiền? Quan trọng nhất là... cấp bậc luyện đan sư của hắn còn có thể tiếp tục tăng lên! "Luyện đan! Luyện đan! Ta muốn luyện đan!". - Trong đầu Vương Chi thầm gào lên một câu như vậy. ... "Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự không muốn nghĩ lại đề nghị của tỷ tỷ sao?". Vương Chi nhẹ lắc đầu xem như từ chối. Không đành làm đối phương tổn thương, hắn nói thêm: "Tuy không bái ngươi làm sư phụ nhưng ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ". Mặc dù tính tình đối phương không được tốt nhưng nói thế nào cũng đã giúp đỡ hắn trở thành luyện đan sư, gọi một tiếng tỷ tỷ vẫn là nên. "Người ta đã bị các huynh muội trong nội môn xa lánh, kể cũng đáng thương rồi. Ta nên để cho nàng thỏa mãn một chút". - Vương Chi nhìn ai đó với ánh mắt thương hại, thầm nhủ. Trông thấy ánh mắt và vẻ mặt ấy của hắn, Lăng Mị suýt nữa thì không kìm được mà tiến lên đấm cho hắn một phát. Gì thế này? Nàng đường đường là trưởng lão thứ năm của Yêu Tông, phong chủ của Thiên Đan Phong vậy mà lại bị một tên đệ tử ngoại môn thương hại ban cho một tiếng "tỷ tỷ"? Cố nén tức giận, nàng cất giọng ngọt như đường: "Được rồi. Nếu ngươi không muốn bái tỷ tỷ làm sư phụ thì thôi vậy. Ừm, với thiên phú của ngươi thì nên theo một linh đan sư cao cấp sẽ tốt hơn". Nàng chợt hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi có muốn được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy không?". Tuy chẳng biết tại sao Lăng Mị lại hỏi như vậy nhưng Vương Chi vẫn thành thật đáp: "Muốn chứ. Nếu được một vị linh đan sư cao cấp chỉ dạy thì cấp bậc của ta sẽ mau chóng tăng lên a. Ngươi coi, chỉ một đệ tử nội môn như ngươi mà ta còn tiến bộ như vầy...". Nhìn vẻ cảm khái của Vương Chi, Lăng Mị thật muốn đem hắn treo lên cây mà đánh một trận. Nội môn đệ tử? Nội môn đệ tử mà có kiến thức uyên bác như vậy sao? Nội môn đệ tử có khả năng là lục phẩm linh đan sư sao? Đúng là mắt chó không thấy Thái Sơn mà! "Lăng Mị, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Chờ hắn vào tròng rồi thì ngươi muốn dạy dỗ hắn thế nào cũng được mà". - Tự khuyên bảo mình xong, Lăng Mị đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc mai, nói với Vương Chi: "Tiểu đệ đệ, nếu đã muốn như thế thì sao không thử đi tham gia Đại hội luyện đan?". "Ý ngươi là Đại hội luyện đan ba tháng sau của Thiên Đan Phong chúng ta?". - Vương Chi không chắc, hỏi lại. "Đúng vậy, là nó". - Lăng Mị xác nhận. Vương Chi nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, hỏi tiếp: "Nhìn bộ dáng ngươi thì hẳn là chưa từng tham gia Đại hội luyện đan đi?". "Ta không có thi". "Ở nội môn ngươi cũng không có bằng hữu nào đúng không?". Bằng hữu? Với thân phận nàng thì làm sao có bằng hữu ở nội môn được. Lăng Mị thành thật đáp: "Ừ, không có". Quả nhiên đúng là bị mọi người xa lánh. Vương Chi có chút đồng cảm, giảng dạy: "Lăng Mị, nghe ta nói này. Đại hội luyện đan là cuộc thi chỉ dành cho đệ tử nội môn thôi, đệ tử ngoại môn như ta không thể tham gia. Lại nói, dù có được phép tham gia thì ngươi nghĩ ta có thể thắng đám nội môn kia sao?". Kiên nhẫn nghe hết những lời nọ xong, Lăng Mị mới đáp trả bằng giọng mai mỉa: "Tiểu đệ đệ, rất có kiến thức nha. Có điều lại lạc hậu mất rồi. Ngươi không biết phong chủ chúng ta vừa đề ra quy định mới cho Đại hội luyện đan năm nay sao?". "Quy định mới?". Lần này tới lượt Lăng Mị "giảng dạy": "Đại hội luyện đan năm nay sẽ có chút khác biệt so với mọi khi. Lần này, không chỉ đệ tử nội môn mà cả đệ tử ngoại môn cũng được tham gia. Đại khái là sẽ phân làm hai nhóm khác nhau: nội môn so tài với nội môn, ngoại môn so tài với ngoại môn. Một điểm đặc biệt nữa là, bất kể quán quân của ngoại môn hay vẫn là nội môn, cả hai đều sẽ được phong chủ đích thân chỉ điểm cho một tháng; chưa hết, ta nghe nói lần này phong chủ còn có ý muốn thu đồ đệ, nếu ngươi có thể giành được vị trí quán quân ngoại môn thì không chừng sẽ trở thành đệ tử của phong chủ cũng nên". "Lời ngươi nói là thật?". "Tin tức sẽ sớm truyền ra, ngươi có thể tự mình đi xác nhận. Thế nào? Ngươi có tham gia không?".