Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 561: Dệt Lưới Và Xé Lưới.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Lương Quân và Tôn Lệ yêu nhau từ thời đại học, chưa bao giờ chia tách nhau, đối với họ mà nói, đính hôn rồi, kết hôn sớm hay muôn không sao cả, chỉ suy tính xem có nên sinh con sớm hay không, dù sao cả hai còn trẻ, Lương Quân mới 25, Tôn Lệ 24, tất cả lấy sự nghiệp làm hàng đầu, nhưng điều này lại mâu thuẫn với gia đình, thôi thì tính sau.

    Trương Tri Phi cảm khái đãi ngộ chênh lệch giữa Lương Quân và Trương Dịch, chủ yếu là vì Lương Cách Trân đặc biệt yêu quý con cái của hai người anh trai mình, nhưng Cẩm Hồ nay gia sản lớn như thế, trích ra phần rất nhỏ với người thường là sự giúp đỡ lớn rồi, ông luôn tìm cơ hội nói chuyện Trương Dịch với Trương Khác mà mãi chưa có.

    Đợi Tôn Lệ vào bếp, Trương Tri Phi mượn cớ nói:

    - Trương Dịch làm việc ở xưởng dệt rất tốt, mới được ba tháng thì vừa khéo thầy của nó sang nhà máy khác, quản đốc nhà máy đưa nó lên làm đội trưởng sửa chữa rồi.

    - Ồ...

    Trương Khác nhìn chú, thấy chú né tránh cười nói:

    - Nếu chúng ta giúp anh ấy, anh ấy có bỏ thể diện xuống để chấp nhận không?

    Trương Tri Phi thấy cháu mềm lòng thì mừng thầm, nói trắng ra thì ngay cả vợ chồng Trương Tri Hành cũng thấy con mình thù nhà Trương Tri Vi quá sâu, có điều họ chẳng thiện cảm gì với Trương Tri Vi nên cũng không khuyên con mà thôi, giải quyết được Trương Khác là xong hết, Trương Tri Phi tranh thủ nói:

    - Nó đã gặp rất nhiều chuyện, hẳn đã nhìn thoáng hơn, lần trước chú uống rượu với nó, thấy nó đã trầm ổn hơn.

    Chú trao đổi với Trương Dịch là được rồi, Trương Khác quay sang Hứa Hồng Bá:

    - Thầy Hứa, trong bao nhiêu người như thế thì thầy vất vả nhất, cháu để Trương Dịch cho thầy sai vặt được không ạ?

    Chỉ có người gặp trắc trở tỉnh ngộ lại rồi mới có thể hiểu sâu sắc cách làm việc của Hứa Hồng Bá, để Lương Quân đang hừng hực khí thế làm trợ thủ cho ông chưa chắc thích hợp.

    Biết Trương Khác tôn trọng Hứa Hồng Bá như thầy, nên nghe y an bài Trương Dịch làm trợ thủ cho ông, Trương Tri Phi biết cháu mình hoàn toàn bỏ đi hiềm khích cũ với Trương Dịch rồi.

    Lo lắng Hứa Hồng Bá từ chối, Trương Tri Phi vội vàng đem chuyện xảy ra nhà Trương Tri Vi kể ra, cũng là để hi vọng hóa giải hiềm khích của Lương Quân với Trương Dịch, dù sao trẻ tuổi nông nổi, ai chẳng có chút phạm sai lầm?

    - Ra là thế..

    Hứa Hồng Bá gật gù:

    - Nếu cậu ta đồng ý nghe tôi sai bảo thì tôi cũng không ngại.

    Nếu Trương Dịch không trải qua va vấp, chưa phải chịu khổ, không hạ quyết tâm làm được chuyện người thường không làm được kia, ông sẽ không dậy hắn một điều gì.

    Trương Tri Phi không ngờ chuyện dễ dàng giải quyết như thế, trước đó vắt óc suy nghĩ làm sao mở miệng với Trương Khác mới thích hợp, đại khái là do Trương Dịch không chê không bỏ cô gái kia đánh động lòng người, đúng là tái ông thất mã.

    Đêm hôm đó sau khi đi gặp Trương Dịch về Trương Khác uống say tới bất tỉnh nhân sự mà.

    Trương Khác đem chuyện xảy ra hôm nay kể cho Hứa Hồng Bá và chú nghe, chuyện Lâm Tuyết đóng kịch, cho thấy cô ta không cam tâm từ bỏ hạng mục ngõ Đan Tĩnh, như vậy mối thù này đã kết rồi.

    Tôn Tĩnh Mông sinh sự chỉ là chuyện nhỏ thôi, có điều nói không chừng từ chuyện nhỏ này có diễn biến làm người ta mong đợi.

    - Nha đầu đó thú vị quá, ha ha ha..

    Hứa Hồng Bá cười lớn đầy sảng khoái:

    - Tôi cũng rất mong có ngày cậu bị người ta đánh thành cái đầu heo.

    Trương Khác cũng cười:

    - Phong cách xử sự của chúng ta khác người khác, có thể nói là chặn tài lộ của người ta, nên cháu hơi lo.

    - Lo là đúng.

    Hứa Hồng Bá gật đầu:

    - Kế hoạch Vườn Sồi có La Quân và Vương Duy Quân ủng hộ, nhìn qua đại cục đã định, nhưng La Quân xuống đây là để quá độ, có thể rời đi bất kỳ lúc nào, như thế căn cơ của kế hoạch Vườn Sồi như xây thành trên cát. Hiện Kiến Nghiệp trông có vẻ ai ai cũng mong Cẩm Hồ tới đầu tư, nhưng khi Cẩm Hồ ném khoản tiền lớn vào, bị bắt chết vào Kiến Nghiệp rồi, thái độ bọn họ sẽ thay đổi, bọn họ sẽ không cho phép ai độc quyền đâu.

    Trương Khác hiểu điều này:

    - Đúng là không thể đem hi vọng gửi hết vào La Quân và Vương Duy Quân, tình hình trở nên ác liệt, Cố gia có thể điều Diêu Văn Thịnh khỏi Kiến Nghiệp. Kế hoạch Vườn Sồi muốn cắm rễ ở Kiến Nghiệp cần có một khoảng thời gian, trong thời gian đó phải đảm bảo không bị nhân tố ngẫu nhiên như La Quân điều khỏi Kiến Nghiệp làm ảnh hưởng, chúng ta phải còn làm rất nhiều chuyện.

    - Nhìn từ góc độ quan trường, tôi không thấy cơ sở chắc chắn nào, một tấm lưới chắc có thể cung cấp cơ sở tương đối ổn định, chuyện hôm nay, cậu có lẽ sẽ mau chóng cảm thụ được uy lực của tấm lưới đó.

    Hứa Hồng Bá phân tích:

    - Nếu có một tấm lưới như thế tồn tại, cậu có hạ quyết tâm xé rách nó không?

    - Không phá bỏ không lập nên được cái mới.

    Nếu có tấm lưới đó, chắc chắn đã liên kết nhân vật nào đó của khu Đông Hoa và địa ốc Tinh Điển với nhau, Trương Khác nói chắc nịch:

    - Cháu sẽ không để cho nhân tố uy hiếp tiềm tàng nằm sau lưng chờ thời cơ.

    Cao Chân, Lâm Tuyết đã bắt tay với Tạ gia, tấm lưới của bọn chúng càng dệt càng chắc rồi.

    - Đúng là dây dưa mãi không hết.

    Hứa Hồng Bá than:

    - Cẩm Hồ càng lớn mạnh sẽ càng phát hiện tấm lưới đối phương dệt nên càng dầy, nếu Liên Tín cũng cảm thấy uy hiếp của Cẩm Hồ, cậu nói bọn họ có liên kết với Khoa Vương không? Chắc chắn có, dù Liên Tín không tìm Khoa Vương, thì Khoa Vương cũng tìm Liên Tín. Tôi đã xem tư liệu của Tiêu Thụy Dân rồi, đó là nhân vật lợi hại, sau lưng còn có một đám quan liêu không cải hóa nổi ... Cậu đó, tốt nhất nên giữ tâm thái lạc quan đấu với người lạc thú vô cùng đi.

    *** nguyên: Đấu với người lạc thú có hạn, đấu với trời lạc thú vô cùng, Mao thái tổ.

    - Hì hì, Cẩm Hồ muốn phát triển tự chủ, sau này sẽ càng ngày càng gặp nhiều cản trở, cháu muốn làm một lần khỏe cả đời là không thể rồi. Có điều bọn chúng kết lưới cháu cũng kết lưới, giống hai con nhện cần cù, xem ai kết lưới nhanh hơn, chắc hơn. Phía bên Kiến Nghiệp chúng ta không có căn cơ, đành xé lưới của bọn chúng đã ... La Quân hiện dựa vào kế hoạch vườn sồi, chúng ta có thể mượn uy ông ta, mấy ngày này thầy Hứa nghỉ chân ở Kiến Nghiệp chút nhé.

    Cơm làm xong, hâm một bình rượu, Trương Khác đem những người có thể kết thành mạng lưới kể ra cho Hứa Hồng Bá xem xét, bao gồm mạng lưới quan hệ của Diệp gia.

    Diệp gia cũng đã quyết tâm cắm rễ ở Kiến Nghiệp, quê của Diệp Kiến Bân là Kiến Nghiệp, nhưng mấy nhân vật trên sĩ đồ của Diệp gia không có ai trưởng thành từ tỉnh Đông Hải, nên căn cơ của Diệp gia ở Kiến Nghiệp rất cạn, không có xung đột lợi ích lớn, thành phố Kiến Nghiệp còn nể mặt Diệp gia, nếu có thì rất khó nói.

    Nếu muốn dệt lưới ở Kiến Nghiệp, vậy có thể tính cả mạng lưới của Diệp gia vào, cũng tiện thế lực hai nhà thực sự hòa làm một cùng chung vinh nhục.

    Phòng đốc sát sở công an trực tiếp tham gia chuyện đồn công an đường Mã Liên thất chức, cục công an Kiến Nghiệp phải ra mặt xử lý, chi cục khu Đông Hoa hoàn toàn không có quyền chủ đạo.

    Qua tìm hiểu sở bộ, đồn trưởng đồn công an đường Mã Liên, chỉ đạo viên cùng cảnh sát tiếp nhận vụ án 10 thàng 4, đình chức nhận điều tra, nhưng lửa chưa cháy tới người Ngô Ái Quân.

    Đám Tôn Tĩnh Mông ghi lời khai xong rời khỏi đồn cảnh sát thì đã là 9 giờ tối, Trần Hiểu Tùng sau khi lái xe đưa các cô về túc xá nữ liền gọi điện cho Trương Khác thông báo tiến triển:

    - Vụ này phòng đốc sát làm tới đây là cực hạn, quyền giáo cho cục công an Kiến Nghiệp.

    Trương Khác đã nghĩ tới kết cục này, đám sinh viên thể dục muốn thoát thân hoàn toàn là không thể, nhưng muốn đào sâu thêm chuyện này cũng khó khăn.

    - Buổi tối tôi còn có việc, không thoát thân được, lần sau mời anh đi đánh tennis...

    Trương Khác cười ha hả, y không muốn xuất hiện, có điều Tiêu Ngọc Sơn là phó trưởng phòng đốc sát, phó cục trưởng cục công an Kiến Nghiệp, không thể không an bài người tiếp đại, che ống nói hỏi chú:

    - Chú, chú đi tiếp hộ cháu được không?
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 562: Hi Vọng Và Thất Vọng

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Muốn dệt lưới thì phải có người cầm cương, Trương Khác ít tuổi là một điểm yếu, hơn nữa nếu tiếp xúc với nhân vật long xà hỗn tạp sẽ dễ bị xem thường, Trương Tri Phi không thể khoanh tay ngồi nhìn.

    Trương Khác lại nói vào điện thoại:

    - Trưởng phòng Tiêu cũng có mặt hả? Cú tôi tới ngay ... Ồ, cả cục trưởng Vương nữa ... Tôi hiểu...

    Thấy Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Hồng Bá trầm ngâm nói:

    - Người của cục công an thành phố cũng có mặt, tôi thấy nên nói với bọn họ Tôn Tĩnh Mông là con gái nhỏ của Tôn Thượng Nghĩa, chuyện xảy ra hôm nay đúng là không thể tính là vui vẻ gì, xem bọn họ phản ứng ra sao?

    Trương Khác nghĩ làm thế cũng thích hợp, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chú đi.

    Trương Khác gọi điện cho Thiệu Tâm Văn, y còn nhớ bạn học của Thiệu Tâm Văn làm việc ở cục công an thành phố Kiến Nghiệp, tên Hà Kỳ Vân thì phải, Trương Khác nhớ mang mang như vậy, từ sự kiện bán dâm ở Phú Xuân Các cũng đã khá lâu rồi.

    Bên phía đường Mã Liên thì Trương Khác không hi vọng đào sâu thêm được vũng bùn đó, nhưng vẫn phải khiến bọn chúng đưa ra một số nhượng bộ, không phải chỉ nghiêm túc điều tra vụ án quấy rối tình dục hôm đó là có thể kết án.

    Kiến Nghiệp vào tháng tư là lúc thời tiết dễ chịu nhất, Trương Khác cầm *** coca, ngồi ở trên chiếc ghế dài của sân tennis, nhìn trời xanh mây trắng.

    Đáng tiếc là sân tennis ở học viện không có ghế tựa, để ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp toàn thân, thầm nghĩ nhiệt độ hôm nay cũng phải 25 độ, vừa vặn thích hợp mặc váy đánh tennis rồi.

    Mã Hải Long ở học viện âm nhạc khá thu hút, bị Trương Khác ném cho đám Trần Tín Sinh tháp tùng lãnh đạo thành ủy đi khảo sát đóng cửa nhà máy nhuộm, giữ Phó Tuấn ở lại bên người, cùng Trần Hiểu Tùng, Diêu Văn Thịnh, còn có cả Chu Tiểu Quân đi đánh tennis, trùng hợp Dịch Hinh cũng có chuyến bay dừng ở Kiến Nghiệp, hẹn tới chơi luôn.

    Trương Khác uống một ngụm Coca, nói với Chu Tiểu Quân:

    - Lúc này chắc anh đang bê nước ở quán bar hả?

    Còn chưa dứt lời thì nghe thấy giọng của Lệnh Tiểu Yến ở cửa vào, chớp chớp mắt, thấy nửa người Lệnh Tiểu Yến thò vào, không mặc váy, thất vọng hỏi:

    - Hôm nay quán bar nghỉ à?

    - Ở đâu chả có quyền nghỉ ngơi, huống chi tôi chỉ là người làm công.

    Lệnh Tiểu Yến lớn tiếng kháng nghị, thấy mắt Trương Khác chuyển ra sau lưng mình, hỏi:

    - Nhìn gì đấy.

    - Nhìn gì đâu.

    Vừa mới nghe thấy giọng của Tôn Tĩnh Mông và các cô bạn, Trương Khác rất khát khao nhìn thấy những cặp đùi trắng như bông bưởi tràn vào sân tennis, y còn đặt biệt bảo Tôn Tĩnh Mông bao sân tennis này cả chiều trước hai ngày.

    Váy lam mép trắng thoáng qua một góc rồi rụt vào, quang cảnh mình mong mỏi cuối cùng đã xuất hiện, tim Trương Khác đập thình thịch, hôm qua gọi điện cho Đỗ Phi nói chuyện này, thiếu chút nữa hại tên tiểu tử đó vứt chuyện thi đại học sang một bên, chạy tới Kiến Nghiệp chơi tennis.

    Hả! Trương Khác trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông, dưới váy ngắn gợi cảm là quần jean xanh lam và giày thể thao màu vàng, ba cô gái đi với cô đều ăn mặc như vậy.

    Trần Hiểu Tùng thắc mắc:

    - Các cô ấy vì sao ăn mặc như thế, không mặc váy thì không thể đánh tennis à?

    Chu Tiểu Quân, Diêu Văn Thịnh cũng cảm thấy nữ sinh học viện âm nhạc ăn mặc thật quái dị.

    - À ...

    Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói bừa:

    - Khả năng một số người đúng là không giống người bình thường.

    Mấy người kia ra sân đánh bóng, Trương Khác gọi Tôn tĩnh Mông tới, trừng mắt lên:

    - Sao cô chơi trò vô lại thế, tôi mong đợi hôm nay tới mấy ngày rồi.

    Cục công an Kiến Nghiệp đưa ra quyết định đám Tôn Cúc Kiệt có hành vi quấy rối tình dục, phạt nhốt giam 10 - 15 ngày, hai tên khác cầm đầu sinh viên thể dục tới Học viện Âm nhạc sẽ do học viện Thể dục xử lý, đồn trưởng đồn cảnh sát đường Mã Liên cùng chỉ đạo viên bị đuổi việc.

    Hà Kỳ Vân tới khu Đông Hoa làm đồn trưởng kiêm chỉ đạo viên đồn cảnh sát đường Mã Liên, đây chỉ việc điều động rất nhỏ, căn bản không đáng để người ta để ý.

    Chuyện Tôn Tĩnh Mông muốn nhờ Trương Khác xử lý coi như đã giải quyết trọn vẹn.

    - Anh giúp với tâm tư xấu xa đó thì có khác gì đám cặn bã Tôn Cúc Kiệt?

    Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:

    - Còn nữa, đã bảo không được cho ba tôi và chị tôi biết cơ mà? Hại tôi bị mắng một trận, nếu chẳng phải bà cô đây tâm lý cứng cỏi, nói không chừng đã khóc tới chẳng bò dậy nổi mà đánh tennis với các anh.

    Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông lấy chuyện này cắn trả, cười hăng hắc:

    - Tôi chưa bao giờ cho rằng mình tốt đẹp hơn đám cặn bã đó, mà cũng không phải tôi nói cho ba cô biết.

    - Anh nói sao tôi tin vậy à?

    Tôn Tĩnh Mông chun mũi:

    - Suốt ngày anh đi cùng đám nam nhân già đầu đó, tâm tư cũng xấu theo bọn họ rồi, thôi, tôi chẳng thèm chấp với anh.

    Nắm tay y kéo dậy:

    - Đi nào, tôi ăn mặc chẳng ra thể loại nào cũng cần dũng khí lớn lắm đấy, cùng lắm tối nay tôi mời các anh ăn tối, đến quán bar ăn tiêu miễn phí.

    Hiếm khi nào Tôn Tĩnh Mông mềm giọng xuống như vậy, nhưng Trương Khác vẫn lắc đầu:

    - Không dễ dàng cho qua vậy được, nếu là múa cột thì có thể suy nghĩ.

    - Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.

    Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, quay ngoắt người đi, Trương Khác vội bật dậy, lật đật đuổi theo.

    Mấy ngày qua nhiệt độ tăng lên nhiều, đánh tennis chỉ mặc T-shirt mỏng, trước ngực Tôn Tĩnh Mông lùm lùm hiện lên hai đồi núi mềm, lúc di chuyển rung rinh như giấu con thỏ nhỏ bên trong, thêm vào tiếng thét vừa trong vừa ngọt, đánh tennis với cô đúng là hưởng thụ không tệ.

    Các cô gái học khiêu vũ trông có vẻ yểu điệu yếu đuối, nhưng thể lực khá tốt, Lệnh Tiểu Yến và Dịch Hinh vốn không hay đánh tennis, được một ván thôi mà đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quẳng vợt ngồi bệt xuống sân.

    Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Mông đánh tới lúc hăng máu thì Phó Tuấn cầm di động vẫy vẫy, bảo y tới nghe điện thoại. Trương Khác ra ngoài nghe điện thoại, Tôn Tĩnh Mông bực tức phát bóng về phía y, chẳng làm gì được cô ta, chỉ biết né tránh.

    - Thị sát nhà máy nhuộm xảy ra chuyện, không biết là kẻ nào tiết lộ tin tức, công nhân nhà máy tụ tập ngăn cản xe vào nhà máy, phản đối chính phủ bán nhà máy cho chúng ta.

    Trần Tín Sinh kể qua tình hình:

    - Phó thị trưởng Vương đã liên hệ với bí thư La.

    Trương Khác nhíu mày, tin tức này chắc chắn do địa ốc Tinh Điển phát tán ra, còn định chưa đàm phán ổn thỏa với thành phố sẽ không kinh động tới nhà máy nhuộm, lần thị sát này lấy dánh nghĩa tham quan, không ngờ có kẻ đã khích bác xúi bẩy làm loạn rồi.

    Trương Khác cúp điện thoại gọi Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân tới, định tới nhà máy nhuộm xem sao.

    - Anh đi đâu, không chơi nữa à?

    Tôn Tĩnh Mông vác vợt trên vai, gò má ửng hồng, phát tán hơi thở thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, đi tới hỏi:

    - À, có chút chuyện, cô tiếp đám anh Trần hộ nhé.

    Trương Khác khoác áo ngoài lên.

    Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói gì, cô hiểu địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, tới Hong Kong cũng suốt ngày bàn bàn tính tính với cha cô, nói ra một người ít tuối như thế nghiêm tục tham gia vào thế giới người trưởng thành thì đúng là một người rất vô vị, cô tiếp quản quán bar của chị mình cũng chỉ mang ý vui chơi, phất tay bảo Trương Khác đi cho mau.

    Rời Học viện âm nhạc, rẽ vào đường Đông Hoa, vừa vặn gặp xe của La Quân, liền dừng xe lại cùng Diêu Văn Thịnh ngồi vào xe ông ta.

    Lên xe, Trương Khác lóe lên một suy nghĩ, nói không chừng đám người kia bày ra trò này là để thăm dò thái độ La Quân kiên định tới mức nào? Nếu La Quân tỏ ra mềm mỏng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ xuất hiện liên tục.

    - Bí thư La.

    Trương Khác chẳng nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, cười nói:

    - Nếu có thể thực sự thực thi chiến lược mới sản nghiệp kỹ thuật, tôi nghĩ thành phố này sẽ nhớ kỹ bí thư..

    Ý của y là chuyện của nhà máy nhuộm chẳng qua chỉ là chướng ngại nhỏ so với chiến lược mới thôi.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 563: Chỉ Là Một Trở Ngại Nhỏ

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Ở phương diện kiến thiết kinh tế có chính tích hiển hách, mạnh mẽ cải cách, đều là nhân tố được giai tầng quan liêu mới của cái quốc gia này thừa nhận, không có lời nào động lòng một viên quan hơn thế nữa.

    Nhà máy nhuộm cách ĐH Sư phạm không xa, nằm phía bắc Yến Quy Hồ, đi từ cổng Đh Sư phạm tới chỉ mất mấy phút.

    Chớp mắt xe của La Quân đã tới cổng nhà máy nhuộm, một đám đông chặn kín cổng, hò hét ngăn cản đội xe tham quan, còn có người giương tấm biểu ngữ lớn viết " Bán nhà máy tức là bán nhà mình."

    La Quân sắc mặt âm trầm, hiện không phải là lúc truy cứu kẻ nào tiết lộ tin tức nữa, không thể để cho vừa ký hiệp định thư kế hoạch Vườn Sồi, chưa có bước đi đầu tiên đã bị gặp trở ngại.

    - Tôi là người được nhận huy chương lao động, còn là đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc, chẳng lẽ tôi không có tư cách nói chuyện với bí thư La à?

    Trương Khác và La Quân xuống xe, còn chưa nghe báo cáo tình hình đã có một nam nhân chừng 50 nhảy ra la lối, đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương bị vây chặt bên ngoài không thể xuống xe, cũng có thể Vương Duy Quân sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt nên không cho bọn họ xuống xe.

    Chỉ là phản đối bán nhà máy thôi, tình hình chưa tới mức quá tệ, La Quân chỉ nam nhân đó nói:

    - Tôi biết đồng chí, đồng chí là Điền Lực Sơn, năm ngoái ở đại hội biểu dương hệ thống dệ nhuộm, đồng chí đại biểu cho công nhân phát biểu. Tôi tới đây rồi, có gì muốn nói các đồng chí cứ nói ra, nhưng chặn cửa khách như thế, không phải là đạo đãi khách.

    - Bí thư La biết thì tốt, tôi muốn hỏi một câu, có phải là thành phố muốn đóng cửa nhà máy nhuộm Lệ Phong bán cho chủ tư nhân khai thác địa ốc thương nghiệp không?

    Điền Lực Sơn cùng mấy đại biểu công nhân hùng hổ đi tới.

    Diêu Văn Thịnh nói cho Trương Khác biết Điền Lực Sơn là phó quản đốc nhà máy Lệ Phong.

    - Việc này thành phố còn đang thảo luận.

    La Quân bình tĩnh đáp:

    - Nhà máy Lệ Phong đang kinh doanh tốt đẹp, năm ngoái còn đóng góp cho thành phố 20 triệu lợi thuế, nuỗi dưỡng hơn 300 gia đình công nhân, có cải cách cũng không tới chúng tôi. Thành phố có tính toán này, vì sao không trưng cầu ý kiến chúng tôi trước.

    Điền Lực Sơn mặt đỏ gay, hùng hồn chất vấn:

    La Quân kiên nhẫn giải thích:

    - Nhà máy Lệ Phong nhường mảnh đất này ra là để dùng vào việc quan trọng hơn, không phải là đóng cửa nhà máy, thành phố cũng không bỏ mặc công nhân viên, chúng tôi lựa chọn vùng đất mới xây dựng nhà máy hiện đại hơn?

    - Vì sao chúng tôi đang kinh doanh tốt lại bán cho chủ tư nhân? Tôi nghĩ thế nào cũng không ra, cho dù người chủ kia có xây dựng nhà mày mới ở nơi khác, nhưng việc dừng vận hành nhà máy gây tổn thất ai chịu, trong thời gian đó cuộc sống 300 gia đình công nhân kia ai lo?

    La Văn Quân cau mày, Điền Lực Sơn chất vấn liên tục không nể nang thể diện bí thư thành ủy, đâu có giống người muốn nói chuyện giải quyết vấn đề?

    Trương Khác đã xem tài liệu về Điền Lực Sơn, nhưng chưa rõ ông ta là người thế nào, bình thản nói:

    - Bí thư La, hay là chuyển nơi khác thảo luận vấn đề này?

    Đám đại biểu công nhân liếc nhìn Trương Khác, thấy y còn trẻ, nghĩ là nhân viên công tác thành ủy, không để ý lời của y, nhìn chằm chằm La Quân, đợi ông ta trả lời.

    - Các đồng chí là đại biểu công nhân, phải có giác ngộ, chẳng lẽ bắt bí thư La đứng ở cổng nói chuyện sao?

    Vương Duy Quân nghiêm khắc nói, hôm nay ông ta ức lắm rồi, nhưng không thể làm xung đột thêm gay gắt, nếu không chuyện càng khó giải quyết:

    - Còn nữa, nhà máy đã chọn ra đại biểu phản ánh ý kiến với bí thư La, vì sao những người khác không về cương vị công tác, chặn ở cổng thế này là có ý gì?

    Nhìn thấy La Quân, Vương Duy Quân mặt xa sầm, lãnh đạo cục công nghiệp nhẹ và lãnh đạo tổng công ty dệt chỉ hận không thể bóp chết đám đại biểu công nhân này, không biết mả mẹ đứa nào để lộ tin, nhưng bọn họ sau này thì khốn đốn rồi.

    Tổng giám đốc tổng công ty dệt chỉ Điền Lực Sơn nói:

    - Điền Lực Sơn, anh bảo những công nhân này giải tán đi.

    Lúc này đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương mới xuống xe, công nhân chặn cửa giải tán, chỉ còn lại mấy đại biểu công nhân vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

    Viên tổng giám đốc kia dè dặt lỏi La Quân:

    - Bí thư, tới phòng hội nghị chứ ạ?

    La Quân liếc nhìn Trương Khác, nếu tới phòng hội nghị thì y đã chẳng xen miệng vào.

    - Chúng ta vừa đi vừa nói vậy.

    Trương Khác đi trước dẫn đường, xuyên qua đường xi măng giữa nhà máy, tới cổng sau, nói:

    - Ra ngoài này, có thể thảo luận rất nhiều điều.

    Đứng ở bên trong cổng dã có thể ngửi cái mùi nhức mũi, nhìn qua hàng rào sắt là mảng màu vàng sậm nổi lềnh bềnh trên Yến Quy Hồ.

    La Quân đã hiểu ý Trương Khác, chỉ cánh cổng rỉ sét loang lổ, trầm giọng nói:

    - Mở ra.

    Đám đại biểu công nhân chưa ý thức được vấn đề, hôm nay thảo luận chuyện bán nhà máy chứ có phải kiểm tra xả nước thải đâu, càng không ngờ thanh niên này lại dẫn mọi người tới đây, bối rối tìm quản lý mang chìa khóa tới.

    Ngoài cổng sau là cống xả của nhà máy, rất ít người ra vào, cơ bản hoang phế lâu rồi, ngay cả con đường tử tế cũng không có, cỏ xanh rập rịt ngập tới tận đầu gối.

    La Quân đi tới phía trước, cống xả quả nhiên đang xả dòng nước màu vàng sủi bọn ra ngoài, chất cặn đọng lại ở lòng hồ phía dưới đã lấp tới một phần ba cống rồi.

    - Điền Lực Sơn, hiện giờ tôi trả lời câu hỏi của đồng chí, thành ủy sẽ không bỏ mặc 300 gia đình công nhân nhà máy, nhưng Yến Quy Hồ là của 6 triệu người dân Kiến Nghiệp, thành ủy cũng không thể bỏ mặc.

    La Quân chuyển ánh mắt sang lãnh đạo cục công nghiệp nhẹ, chỉ vào cái công đang xả nước thải, lớn tiếng quát:

    - Chuyện này các đồng chí có biết không? Chẳng lẽ các đồng chí không có chút trách nhiệm xã hội và ý thức công chúng nào? Khi tôi tới Kiến Nghiệp nhậm chức, có người nói với tôi Yến Quy Hồ là viên minh châu của Kiến Nghiệp. Giờ viên minh châu thế này, tôi rất đau lòng. Nhà máy Lệ Phong mỗi năm đúng là đóng góp cho thành phố khoản lợi thuế lớn, nhưng Yến Quy Hồ phải vì nhà máy Lệ Phong gánh chịu tổn thất lớn nhường nào? Các đồng chí mở to mắt ra nhìn kỹ cho tôi.

    Tới đây bảo Vương Duy Quân:

    - Đồng chí ở lại đây, hôm nay thảo luận cho ra phương án giải quyết cho tôi.

    Rồi không thèm để ý tới đám đại biểu công nhân hốt hoảng nhìn nhau, quay đầu trở về.

    Trương Khác mỉm cười, không nói một lời theo sau La Quân.

    Tình hình thế này không còn thích hợp tham quan gì nữa, cũng chẳng cần nữa, đám Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương cũng quay đầu về. Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân ở lại hiệp trợ Vương Duy Quân.

    Vương Duy Quân chứa đầy một bụng tức, song La Quân có mặt, không có phần cho ông ta nổi giận, giờ La Quân đi rồi, ông ta là lão đại, trước tiên lạnh lùng quát đám đại biểu công nhân:

    - Các đồng chí phải là đại biểu cho toàn thể lợi ích của giai cấp công nhân, chứ không phải vì lợi ích nhỏ hẹp của ba trăm công nhân kia. Vì sao phải chuyển nhà máy đi nơi khác, các đồng chí tự hiểu.

    Ông ta không biết vì sao vừa rồi La Quân thái độ kiên quyết như thế, nhưng không quan trọng nữa, bọn họ chính đang cần cái cớ đóng cửa nhà máy Lệ Phong, chuyển sang phía đám đầu não tổng công ty dệt:

    - Các đồng chí nói phải giải quyết ra sao, có cần mời người cục môi trường tới một chuyến mới quyết định dừng sản xuất không?

    - Lập tức dừng sản xuất.

    Cục trưởng cục công nghiệp nhẹ hận không thể đập vỡ đầu Điền Lực Sơn:

    - Điền Lực Sơn, ông phải có giác ngộ này chứ.

    Chu Tiểu Quân cảm thấy đám đại biểu công nhân thật đáng thương, vấn đề ô nhiễm của nhà máy Lệ Phong trước giờ luôn được chủ ý, nhưng vì sao không đóng cửa, chính là vì đám đầu não tổng công ty dệt và cục công nghiệp nhẹ vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, chứ công nhân có quyền gì?

    Đám đại biểu công nhân bị người ta xúi bẩy đứng ra phản đối bán nhà máy, căn bản không ý thức được hai chuyện này có thể tính làm một.

    Thực ra ngay từ đầu bọn họ định sẵn là bị hi sinh rồi.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 564: Ngưỡng

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    "Tung cú đấm mạnh, bí thư thành ủy tuần tra hiện trường, kiên quyết đóng cửa doanh nghiệp gây ô nhiễm nặng..."

    Lâm Tuyết cắn môi, nhìn chằm chằm vào ảnh La Quân quát nhân viên cục công nghiệp nhẹ trước cống xả của nhà máy nhuộm, hình ảnh người thanh niên hai tay đút túi quần bên cạnh có hơi mơ hồ, song người quen với tư thế uể oải của y thì có hóa thành than cũng nhận ra.

    Vốn định gây cho bọn chúng chút rắc rối, không ngở thành tăng tốc kế hoạch Vườn Sồi.

    Vương Duy Quân chủ trì cuộc họp có sự tham gia của cục công nghiệp nhẹ, tổng công ty dệt và nhà máy nhuộm, ngay tối hôm đó đưa ra phương án xử trí: Kiên quyết đóng cửa, đặt thời hạn tháo rỡ máy móc, trong phương án xử trí căn bản không đề cập tới vấn đề xây nhà máy mới nữa.

    Chướng ngại tiền kỳ của kế hoạch Vườn Sồi bị La Quân dẹp bỏ với thái độ kiên quyết khiến rất nhiều kẻ âm thầm giở trò trong bóng tối đều luống cuống.

    - Giám đốc Lâm, ba giờ chiều rồi, chị bảo tôi nhắc giờ này tới thành phố ...

    Thư ký đi vào nhắc Lâm Tuyết lịch trình buổi chiều.

    - Được rồi, cô bảo lái xe chuẩn bị đi, tôi xuống ngay ...

    Lâm Tuyết phất tay bực bội, thành phố triệu tập chủ công ty khai phát địa ốc, chẳng qua là muốn khuyên họ bỏ ý nghĩ với hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ, miễn trừ rắc rối về sau, tất cả đều vì dẹp bỏ chướng ngại cho kế hoạch Vườn Sồi.

    Bầu trời bên ngoài âm u, sắp hạ tuần tháng 4 rồi mà nhiệt độ còn giảm xuống tới 4 -5 độ.

    Lâm Tuyết thay một chiếc áo thun mỏng bó người, bên ngoài là chiếc áo khoác đen chỉ che tới mông, nhìn bản thân trong gương, vóc người cao ráo lả lướt, hơi nâng cằm lên, làm một động tác dụ hoặc, chỉnh trang lại lại tới khi hài lòng rồi xuống lầu ngồi xe đến chính phủ thành phố.

    Tới trước tòa nhà chính phủ, thấy Trương Khác, Trần Tín Sinh, Thiệu Chí Cương từ trong chiếc xe Audi đen đi ra, Lâm Tuyết cau mày, không cần xem báo cũng có người kể với cô ta chi tiết chuyện La Quân thị sát hôm qua rồi.

    Lâm Tuyết tất nhiên không né tránh, đẩy cửa xe đi xuống, theo sau bọn họ đi lên bậc thềm.

    Trương Khác quay đầu lại nhìn, không để ý dưới chân, bước hụt một bước, thiếu chút nữa té ngã, may mà Phó Tuấn nhanh tay đỡ lấy.

    Lâm Tuyết nhớ lại cảnh bị y làm nhục trong quán cơm ngõ Học Phủ, nhìn cảnh này trong lòng thầm hận, dậm chân quy ngoắt người đi.

    Trương Khác cười với Phó Tuấn:

    - Tôi thực sự không chú ý nên bước hụt mà.

    Lâm Tuyết xoay người lại thì đám Trương Khác đã vào tòa nhà, cô ta vừa mới nhấc chân thì có người ở phía sau gọi:

    - Giám đốc Lâm, nhìn bóng lưng mê đắm thế này chỉ có thể là cô thôi.

    Lâm Tuyết quay đầu lại nhìn thấy một cái mặt béo núc di sát tới, ghê tởm tránh đi, lạnh lùng nói:

    - Triệu Béo, ông chỉ biết nhìn mông phụ nữ thôi à?

    - Hì hì, giám đốc Lâm cũng tới vì hạng mục ngõ Đan Tỉnh?

    Lão béo trơ trẽn cứ sán tới gần Lâm Tuyết:

    - Nghe nói kế hoạch của Tinh Điển với ngõ Học Phủ cũng tan rồi.

    - Đó chẳng phải chuyện ông muốn sao? Nếu không vì Phượng Hoàng các ông phá đám bên trong thì miếng thịt này sao lọt vào tay người khác.

    - Hươu chết vào tay ai chưa biết đâu, hay là chúng ta liên thủ, không để người ngoài chiếm lợi được.

    Lão Béo mắt hau háu liếc vào chỗ nhạy cảm trên người Lâm Tuyết.

    - Tới nước này rồi còn làm gì được nữa?

    Lâm Tuyết khoanh tay trước ngực lui lại, cô ta không quen đứng gần người khác gần như thế, làm cô ta rất khẩn trương:

    - Thái độ của La Quân rất cứng rắn.

    - Thế nào cũng không thể để người ngoài chiếm được, hiện giờ không phải đang làm đấu thầu hạng mục sao? Vì sao không đấu thầu ngõ Đan Tỉnh? Ái Đạt muốn làm kế hoạch Vườn Sồi, đó là vì đại kế của thành phố, nhưng hạng mục khai phát vì sao không cho doanh nghiệp trong thành phố chia một chén canh.

    - Muốn ý kiến thì các ông đi mà ý kiến, ý kiến hợp lý thì tôi sẽ vỗ tay ủng hộ.

    Lâm Tyết nói xong câu này liền bỏ đi, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Triệu Béo dán sát vào cặp mông tròn căng của mình.

    Trước kia bọn chúng đấu nhau dữ dội tới đâu thì cũng chỉ là đấu đá nội bộ, mất cái này sẽ giành được cái khác bù vào, song đột nhiên có người ngoài xông tới cướp một miếng thịt béo nhất, ai mà vui vẻ cho được.

    Trong chính phủ thành phố người qua kẻ lại, không tiện tới văn phòng Hồ Tôn Khánh nghe ngóng tin tức, Lâm Tuyết tới thẳng phòng tiếp đãi, các nhân vật có máu mặt trong nghành địa ốc gần như đã tới hết cả, trong tay đều cầm một bản tài liệu, Lâm Tuyết hỏi một giám đốc có quan hệ không tệ:

    - Mọi người đang xem cái gì đấy.

    - Bản thảo trưng cầu ý kiến hạng mục cải tạo ngõ Đan Tỉnh, ở ngay trên bàn kia kìa, mỗi người một bản. Nếu có hai công ty trở lên hứa thỏa mãn điều kiện của thành phố sẽ tổ chức cạnh tranh.

    - Nếu không thì sao?

    - Nếu không thì phải ký tên hứa từ bỏ, nếu tất cả ký tên thì hạng mục sẽ giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ.

    Lâm Tuyết còn tưởng chính phủ sẽ trực tiếp ra mặt khuyên bọn họ từ bỏ hạng mục, ai ngờ đặt một cái ngưỡng để mọi người biết khó mà lui, đi vào cầm một bản tài liệu, ở đó có hai nhân viên chính phủ đang đợi mọi người ký tên.

    Lâm Tuyết lật xem sơ qua, trong điều kiện không chỉ có phương thức bồi thường hồi thiên trước kia, còn có điều kiện hà khắc khác, bao gồm sau khi xây dựng nhà chung cư cao cấp cho kế hoạch Vườn Sồi mua lại với giá thấp ... Nếu những hạng mục này đều thỏa mãn hết thì chẳng còn lợi nhuận gì nữa.

    Lâm Tuyết thấy có bóng người đi qua, ngẩng đầu lên thấy Thiệu Chí Cương đi tới, lấy một bản tài liệu, đứng đó xem một lúc, ký tên giao cho nhân viên công tác rồi đi.

    - Người ta ký tên cả rồi, sao giám đốc Lâm không ký?

    Thấy Triệu Béo lại nhìn chăm chăm vào cổ áo của mình, ánh mắt lúc nào cũng như muốn đè ngửa người ta ra, Lâm Tuyết ghét bỏ lườm một cái, không thèm để ý tới lão ta.

    Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ nhân cơ hội này chen chân vào sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp, có kiếm được tiền hay không chẳng hề gì, hơn nữa, Thế Kỷ Cẩm Hồ và Ái Đạt vốn cùng một bọn, đương nhiên có thể bày rất nhiều trò trong điều kiện này.

    Lâm Tuyết rời khỏi phòng, thấy Thiệu Chí Vương vừa đi vào văn phòng Vương Duy Quân, nghĩ Trương Khác chắc cũng ở trong đó, do dự một lúc rồi đi tới văn phòng của Hồ Tôn Khánh, gõ cửa đi vào, bên trong chỉ có một mình ông ta, liền ném tài liệu lên bàn, xả hết ấm ức từ hôm qua tới giờ ra:

    - Chuyện này là sao, muốn đuổi chúng tôi đi thì cứ nói thẳng, cần gì bày trò này?

    Hồ Tôn Khánh tựa hồ không cảm thấy hành động của cô ta là vô lễ, nói:

    - Hạng mục này cho dù có cạnh tranh thì thời gian cũng sẽ không kéo dài quá ba bốn ngày, Tỉnh Điển cho dù không ký tên cũng vô ích, bọn họ đã tìm đủ người làm nên rồi. Còn cả chiến lược mới kia nữa, La Quân yêu cầu trong nửa tháng phải có phương án cụ thể .. Ái, chuyện này Vương Duy Quân là người chấp hành cụ thể, người khác có xen vào cũng không được ..

    Lâm Tuyết cười lạnh lùng:

    - Kiến Nghiệp nếu thực thi chiến lược mới gì đó thật thì đầu tư kiến thiết cơ sở sẽ rất lớn, tôi chẳng vì cảm tính đi tranh chấp với người ta làm mất cơ hội phát tài.

    - Thực thi chiến lược mới do La Quân, Vương Duy Quân, Hoàng Khắc quần nắm chắc trong tay, cô cho là có cơ hội phát tài không?

    Hồ Tôn Khánh cười âm hiểm:

    - Nhà máy Lệ Phong đã được thường ủy đưa ra ý kiến xử trí, trong vòng 15 ngày phải nhân viên, thiết bị nhà xưởng phải dọn đi nhường chỗ cho người ta, nhà máy nhuộm còn lại cũng xử trí như vậy, hai mảnh đất hơn 400 mẫu, tập đoạn trả cho thành phố có 50 triệu, thành phố còn trả lại cho Ái Đạt để đầu tư cơ sở. Cô nghe thấy có cảm tưởng gì? Không phải cô nói với tôi, mảnh đất đó đem đi khai phát biệt thự ít ra cũng kiếm được hai ba trăm triệu .. Cô không thèm sao?
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 565: Đêm Ở Hương Cách Lý Lạp

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Lâm Tuyết liếc nhìn Hồ Tôn Khánh đang quan sát mình, nở nụ cười đầy phong tình:

    - Thị trưởng Hồ nói những lời này với tôi có tác dụng gì? Tinh Điển làm địa ốc mà, có làm hạng mục Vườn Sồi đâu, thịt béo tới đâu cũng chẳng thèm...

    Rồi cầm tài liệu ném váo thùng rác:

    - Thành phố đã làm vậy rồi thì tôi bỏ chút sức lực ra ký tên vậy.

    - Năm nay bất kể dùng thủ đoạn nào cũng phải huy động được đủ vốn trước mùa thu cho cầu công trình đường cao tốc và cầu Tiểu Giang Nhị, đó là quyết định sáng nay thành phố đưa ra. La Quân đề xuất kế hoạch 10 tỷ, tức là mỗi năm thành phố lấy một phần ba tài chính ra đầu tư rồi, cô có động lòng không?

    Hồ Tôn Khánh ngồi yên trên ghế, nhìn bóng lưng gợi cảm của Lâm Tuyết, thong thả nói:

    - 5 năm 10 tỷ?

    Lâm Tuyết vừa đặt tay lên năm đấm cửa nghe nói thế thì lông mày giựt một cái, Tỉnh Điển từ khi thành lập tới nay, sáu khu huyện Kiến Nghiệp tổng đầu tư kiến thiết cơ sở hạ tầng chưa được 10 tỷ, vung tay lớn như thế, chẳng phải các ban nghành khác phải thắt lưng buộc bụng:

    - Quy mô Tân chiến lược rốt cuộc lớn nhường nào?

    - Quy mô tân chiến lược lớn gấp khu cao tân Tân Phổ mười lần, cuộc họp sáng nay cũng thảo luận ra tên gọi, là ý tưởng hành lang số ...

    Hồ Tôn Khanh nheo mắt nhìn đôi mắt mỹ lệ nhưng mang cho người ta cảm giác lành lạnh của Lâm Tuyết đang bốc lên ngọn lửa rừng rực, cô gái này tham tiền, làm sao kháng cự được sức cám dỗ của công trình lớn nhất của chính phủ Kiến Nghiệp xưa nay?

    - Đám La Quân, Vương Duy Quân nắm chặt lấy chiến lược này rồi, cô làm sao chia được canh trong đó.

    - Thị trưởng Hồ biết đang suy nghĩ hộ tôi sao?

    Lâm Tuyết cười lả lơi:

    - Ông lo bản thân bị bỏ rơi chứ gì?

    Vẫy tay rời khỏi văn phòng Hồ Tôn Khánh, Lâm Tuyết nhìn thấy Trương Khác đang đi một mình từ đầu kia hành lang tới, ánh sáng hơi tối, không nhìn rõ mặt y, nhưng Lâm Tuyết vẫn nhận ra được, chẳng muốn đụng mặt y, cô ta quay sang lối khác.

    Trương Khác đi tới chỗ Lâm Tuyết vừa đứng, nhìn tấm biển trên cửa phòng, thầm nghĩ cô gái này giao du rộng thật.

    Có điều hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ đặt cái ngưỡng cao như vậy, không lo cô ta xen vào nữa.

    Trương Khác tới gõ cửa văn phòng của Vương Duy Quân, Thiệu Chí Cương và Trần Tín Sinh đều ở bên trong.

    Trần Tín Sinh hôm nay tới là để chính thức ký hiệp nghị chuyển nhường quyền sử dụng đất của nhà máy nhuộm Lệ Phong cùng nhà máy nhuộm khác phía tây, đây là hai nhà máy gây ô nhiễm chủ yếu ở phía bắc Yến Quy Hồ.

    Trong một thế giới khác, tới tận năm 2001, chính phủ thành phố mới hạ quyết tâm đóng cửa nhà máy Lệ Phong cùng bảy nhà máy ô nhiễm khác quanh Yên Quy Hồ. Sáu năm sau đó chính phủ phải đầu tư 1,2 tỷ mới kéo lại được môi trường sinh thái trên mép bờ sụp đổ của Yến Quy Hồ.

    Một khi thực thi Hành lang số, có thể đem xí nghiệp ô nhiễm xung quanh Yến Quy Hồ chuyển đi trước bốn năm.

    Thiệu Chí Cương tới đây tất nhiên vì hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ, Trương Khác kéo một cái ghế ngồi xuống:

    - Tôi vừa thấy Lâm Tuyết của địa ốc Tinh Điển vừa ở văn phòng phó thị trưởng Hồ ra, tình hình phản hồi ra sao rồi.

    - Cho dù địa ốc Tinh Điển không ký cũng chẳng quan trọng nữa, các công ty khác đã ký tên bỏ hạng mục rồi.

    Vương Duy Quân cười ha hả:

    - Lần này hẳn đã khóa miệng được miệng của bọn họ.

    Ngày 22 tháng 4, Thế Kỷ Cẩm Hồ, tập đoàn Ái Đạt và thành phố Kiến Nghiệp ký hiệp nghị ủy thác cải tạo ngõ Học Phủ. Cùng ngày Trương Khác và Tô Tân Đông lên máy bay tới Hong Kong đốc chiến giai đoạn cuối của kế hoạch tăng cổ phần sát nhập.

    Ngày 23 tháng 4, thực nghiệp Gia Tín mở đại hội cổ đông thẩm duyệt phương án.

    Đã không con một thế lực nào có thể cản con đường Hong Kong về với tổ quốc nữa, đám mây đen chính trị luôn phủ lên đầu người dân Hong Kong đã bị xua tan, tương lai Hong Kong trở nên rõ ràng, thành điểm tựa cho chứng khoán Hong Kong tăng mạnh từ trung tuần tháng ba cho tới nay.

    Ngày 28 tháng 3, thực nghiệp Gia Tín công bố cổ phiếu tăng 60%, từ 4,6 HKD trước khi công bố phương án tăng cổ phần sát nhập, tăng lên 7.4 HKD.

    Cuối cùng sau khi thông qua phương án, quyết định giá cổ phiếu không thấp hơn 6 HKD, chứng khoán Ngân Hanh sẽ là nhà bao thầu cổ phiếu mới lần này.

    Đêm ngày 4 tháng 5, tại khách sạn cao cấp nhất của Hong Kong là Hương Cách Lý Lạp, thực nghiệp Gia Tín tổ chức tiệc rượu đáp ta.

    Trương Khác đứng trên tầng thượng của khách sạn, nhìn xuống bóng đêm như mộng như ảo của Hong Kong, hỏi Hứa Tư:

    - Sao chị không tham gia bữa tiệc phía dưới, chị là nhân vật chính mà.

    Trong cùng ngày hôm đó thực nghiệp Gia Tín còn phát hành 286 triệu cổ phiếu cho Việt Tú, tổng cộng Việt Tú năm 30% cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, là quản lý cao nhất của Việt Tú, Hứa Tư được giới truyền thông săn suổi.

    Hứa Tư cười dịu dàng:

    - Bước ra một cách rực rỡ diễm lệ có khi còn mất nhiều hơn, tôi chỉ thích làm đóa hóa lặng lẽ nở trong sơn cốc tĩnh lặng, chỉ nợ cho mình cậu là đủ rồi.

    Trương Khác cảm động nắm lấy tay Hứa Tư, ôm cô vào lòng.

    ~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

    Bóng đêm mờ mờ, Trương Khác ngồi dựa vào thành giường hút thuốc, trong phòng không có một cái khác, Tôn Tĩnh Hương, Tôn Tĩnh Mông, Hứa Duy, Giang Đại Nhi đều được mời làm khách quý, Hứa Tư căn bản không dám ở bên cạnh Trương Khác quá lâu.

    Tạ Vãn Tình cũng tới, hiện cô mới là người khống chế thực tế thực nghiệp Gia Tín, giá trị cổ phiếu nắm trong tay trị giá gần 2 tỷ HKD.

    Theo cùng Tạ Vãn Tình trừ Chỉ Đồng còn có Lý Minh Du và hai tiểu nha đầu Tích Dung, Tích Vũ.

    Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di cũng được mời, với Tôn Tĩnh Hương mà nói đúng là cục diện khó xử , thường ngày cô và và Diệp Kiến Bân bận rộn sự nghiệp riêng, gặp nhau rồi lại chẳng được gần gũi.

    Trương Khác đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, giật này mình, tiếp đó thấy Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ vừa thở vừa la hét chạy vào.

    Chỉ Đồng mặc bộ váy lễ phục dài màu lam, chỉ lo cô bé dẫm vào mép váy té ngã, Trương Khác còn lo cô bé làm hỏng bức tranh quý trên giường, Chỉ Đồng lao thẳng lên giường, chẳng kịp cởi giày, nắm lấy tay Trương Khác la lớn:

    - Trương Khác, mau giữ Tích Dung lại cho em, bạn ấy muốn cù em.

    Tích Dung, Tích Vũ cởi giày xong cũng leo cả lên giường, Trương Khác làm sao nhận ra được đâu là Tích Dung, hai tiểu nha đầu đều mặc váy hồng, đều dùng kẹp tóc giống nhau, y như hai con búp bê xinh đẹp, vội bảo vợ chồng Phó Tuấn chạy theo vào:

    - Giúp tôi phân biệt hai nha đầu này với.

    - Ngốc, ai cù em là Tích Dung!

    Chỉ Đồng đang bị Tích Dung cù nách, cười tới đau cả bụng.

    - Sao em lại trốn một mình vào đây?

    Tạ Vãn Tình thò đầu vào:

    - Em đang đợi điện thoại ở Dallas.

    Trương Khác xem đồng hồ:

    - Lúc này chắc hợp đồng được ký rồi.

    Nhìn thấy cái giường thoáng chốc bị ba nha đầu dày xéo không còn ra hình dạng gì, Trương Khác chỉ biết cười lắc đầu.

    Tiếp đó lại thêm hai ba người nữa đi vào, thì ra bữa tiệc phía dưới đã kết thúc, mọi người tới quấy rầy y.

    - Còn tưởng có kẻ nào đó đang nấp trong một góc tối đắc ý theo dõi mỗi người trên bữa tiệc cơ.

    Diệp Kiến Bân vừa vào đã trêu y:

    - Tôi làm gì có sở thích quái đản đó.

    Trương Khác bĩu môi:

    - Nhưng tôi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt kẻ nào đó khi tin tức ở Dallas truyền về.

    - Cậu phải cho giới truyền thông trong nước nghỉ với với ...

    Gian phòng này có quầy bar nhỏ, Diệp Kiến Bân đi tới lấy rượu bảo vợ chia ly cho mọi người, chắc là vừa rồi ở dưới kia uống chưa đã, nên lên đây uống.

    Cuối tháng ba, phương án tăng cổ phiếu sát nhập công bố với giới truyền thống, mặc dù một tháng qua báo chí cũng cho đăng tin, song với thái độ dè dặt, vì chỉ cần thị trường chứng khoán Hong Kong có dao động, phương án này sẽ chết non.

    Không ngờ một tháng qua thị trường chứng khoán Hong Kong tăng vùn vụt mỗi ngày, hơn nữa nhìn thế phát triển này sẽ còn tăng lên trong khoảng thời gian dài nữa.

    Năm 97, tiền bạc không còn là đề tài phải che che giấu giấu nữa, một xí nghiệp dân doanh từ khi sáng lập tới nay mới hơn 2 năm đã có số tài phủ lên tới hàng tỷ, bất kể dùng ngôn ngữ kích động thế nào đánh giá cũng không quá.

    Chuyện duy nhất làm giới truyền thông trong nước thất vọng là người sáng tạo ra số tài phú này không hề có ý ra mặt.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.