Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 566: Hành Lang Số Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Sau khi bữa tiệc đáp tạ kết thúc, phóng viên trong nước đổ tới Hong Kong đều vắt óc tìm những lời lẽ nhiệt huyết nhất hình dung lần huy động vốn quy mô khổng lồ ở thị trường tư bản hải ngoại của một công ty trong nước. Triệu Hân Mai là một trong số phóng viên nội địa đổ tới Hong Kong, là phóng viên chuyên cho đăng bài tài chính kinh doanh. Do cuộc họp báo lẫn tiệc đáp tạ của thực nghiệp Gia Tín tổ chức ở khách sạn Hương Cách Lý Lạp, nên một gian phòng bình thường cô ở cũng tốn 2600 HKD một đêm, cô đang ngồi trau chuốt từng chữ bài báo viết xong, gửi cho phòng biên tập trong nước. Rất hài lòng với bài viết của mình, Triệu Hân Mai đấm cái lưng nhức mỏi vì ngồi quá lâu, nghĩ có nên mời phóng viên báo Kiến Thần tới quán bar phía dưới uống ly rượu hay không, nhưng nếu tên tiểu tử đó hiểu lầm mình có ý khác thì sao? Có tương kế tựu kế hi sinh bản thân một chút để moi thêm tin tức nội tình không? Khách sạn Hương Cách Lý Lạp có 56 tầng, nối liền với trung tâm mua sắm giải trị Kim Chung Thái Cổ, trong tòa nhà có mấy quán bar với nhiều phong cách khác nhau. Triệu Hân Mai đi thang máy xuống một quán bar kiểu Anh, phát hiện có rất nhiều đồng nghiệp của cô uống rượu tán gẫu trong đó, Giản Chí Khang cũng có mặt, đa phầ bọn họ mang tâm tư giống cô, muốn moi tin tức từ hắn cho nên ngồi xung quanh, Triệu Hân Mai cũng đi tới. Nội địa có gần 80 phóng viên tới Hong Kong đưa tin về sự kiện này, tại thời điểm Hong Kong sắp trở về, sự kiện này gây ảnh hưởng lớn thế nào khỏi nói cũng biết. - Lần này tôi cũng giống mọi người thôi, đều ngồi ở bàn tiếp đãi phóng viên, làm gì có tin tức nội bộ gì? Giản Chí Khang trả lời những người moi tin xung quanh, nhìn thấy cô phóng viên xinh đẹp Triệu Hân Mai đi tới, cười nói: - Cô viết xong chưa? Nhất định là rất tuyệt vời rồi, tôi có hân hạnh được đọc trước không? - Vậy bài viết của anh cũng cho tôi xem trước được không? Triệu Hân Mai mỉm cười đáp lại, đảo để nói: - Hoặc lần sau anh đi phỏng vấn độc quyền tập đoàn Ái Đạt, chia có tôi một hai lần, được không? - Chúng ta có quan hệ gì nào, cô có yêu cầu gì cứ nói. Mọi người xung quanh đều cười trêu hắn trọng sắc khinh nghĩa. - Tin lớn, tin lớn đây. Có một phóng viên bên ngoài hối hả chạy vào: - Tin tức mới nhất từ Dallas, tập đoàn Ái Đạt và TI đang ký một hạng mục dẫn tiến một hạng mục kỹ thuật tới 50 triệu USD. Mọi người thắc mắc vì sao cao tầng Ái Đạt không có mặt ở Hong Kong phải không, bọn họ tới Dallas hết cả, tựa hồ lần này Ái Đạt lại muốn làm lớn rồi. Mưa ở Hong Kong rất lớn, hay ngày qua mưa suốt, lúc lớn lúc nhỏ, nhưng chẳng có lúc nào dừng, nhóm Tạ Vãn Tình hôm kia đã bay về nội địa, Phó Tuấn cũng đi theo, nếu không chẳng giữ nổi hai tiểu nha đầu. Tới hôm nay Trương Khác mới cùng Tôn Tĩnh Mông về Kiến Nghiệp. Máy bay bò lên tầng mây, thoát khỏi cái không khí ẩm ướt của Hong Kong, Tôn Tĩnh Mông ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hai tay khoanh trước ngực, cô mặc chiếc áo hai giây màu trắng muốt, lộ ra làn da trắng mịn màng, nhìn khuôn mặt đẹp thuần khiết , bầu ngực hô hấp nhẹ đều đặn, mang tới cho Trương Khác cảm giác ngồi bên cạnh một dòng suối thiên nhiên trong lòng. Thật kỳ lạ, vậy mà khi cô bé này mở mắt ra lại mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Thu lại ánh mắt, Trương Khác nhìn lên đống báo dầy ở trên đùi mà y kiếm được ở Hong Kong. Giới truyền thông Dallas và tiểu bang Texas cho đăng tin rầm rộ về hiệp nghị dẫn tiến kỹ thuật của TI và Ái Đạt, gọi là chuyển dời kỹ thuật quan trọng nhất lĩnh vực thông tấn trong những năm qua, thậm chí hô hào chính phủ phải tiến thẩm tra hiệp nghị kỹ thuật nghiêm ngặt hơn, mục đích cấm chỉ chuyển nhượng hạng mục kỹ thuật này. Hơn 70 tờ báo trong nước cho đăng tin hạng mục nay, duy chỉ có tuần báo điện tử của Bộ Bưu điện chỉ ra, tập đoàn Ái Đạt đưa vào kỹ thuật chế tạo ĐTDD này chỉ là kỹ thuật loại hai sắp bị đào thải mà thôi, chẳng có kỹ thuật hạch tâm, không đáng cho giới truyền thông trong nước tuyên dương. Đó chính là đòn phàn kích đầu tiên của bộ bưu điện. Trương Khác lại cực kỳ mừng rỡ, Bộ Bưu điện không im lặng từ chối đơn của bọn họ nộp lên một cách thô bạo, mà dùng văn chương phê bình đả kích Ái Đạt, đây rõ ràng là một biến hóa. Người thông minh nhìn cái biết ngay Bộ Bưu điện cho đăng bài báo này trong nội bộ thế nào cũng bị các phương diện chỉ trích nghiêm khắc, các chuyên gia bộ Công nghiệp điện tử càng ra sức chế nhạo, không chút nể nang chỉ ra rằng doanh nghiệp điện tử của bộ bưu điện luôn hô hào nắm kỹ thuật đỉnh cấp của sạn nghiệp thông tấn chẳng qua là nhập khẩu hàng của người ta tự dán nhãn của mình, làm gì có chút hàm lượng kỹ thuật nào, kỹ thuật dán mác à ? Hành vi lũng đoạn thị trường thời gian dài của Bộ Bưu điện khiến cho các phương diện căm hận, cho nên đây là quy tắc cuộc chơi mà thôi. Huống hồ thời thời gian qua vấn đề địa vị kinh tế dân doanh đã được thảo luận thấu triệt rồi, Ái Đạt được dư luận ủng hộ từ trên xuống dưới chẳng phải là điều khó tin. Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Tiêu Tấn Thành sau khi ký hiệp nghị với TI thì bay thẳng về Bắc Kinh, cử hành cuộc cuộc họp báo công bố chi tiết kỹ thuật dẫn tiết lần này, đồng thời tuyên bố thành lập trụ sở thực nghiệm phát triển ở thung lũng Sillicon để hấp thụ kỹ thuật này. Ngày hôm sau tập đoàn Ái Đạt chính nộp đơn lên bộ bưu điện xin sản xuất điện thoại di động, bộ bưu điện trả lời mập mờ, sẽ họp chuyên môn để thảo luận. Doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử trước nay đều tích cực chuẩn bị lập hạng mục sản xuất ĐTDD, Đông Hương, Phổ Tấn mấy lần cũng nộp đơn xin bộ bưu điện cho pháp sản xuất ĐTDD cùng Ái Đạt hình thành thế bức cung tập thể. Sáng sớm này hôm nay chính phủ thành phố Kiến Nghiệp công bố chi tiết chiến lược sản nghiệp kỹ thuật mới gọi là "hành lang số": Bao gồm dựa vào ưu thế kỹ thuật của trường đại học, cao đẳng khu Yến Quy Hồ, thiết kế quy hoạch xây cầu Tiểu Giang 2, đêm khu cao tân Tân Phổ, khu Yếm Quy Hồ, đại học Tân Phổ nối tiếp nhau thành một dải rộng 8 km, dài 20km. "Hành lang số" trói chặt với kế hoạch Vườn Sồi của Ái Đạt, làm doanh nghiệp dân doanh chiến cứ địa vị đi đầu trong chiến lược kinh tế địa phương. Đem khu công nghiệp điện tử Thành Nam Hải Châu, khu khai phát Tân Giang Huệ Sơn, hành lang số Kiến Nghiệp chỉnh hợp làm một, chính phủ tỉnh Đông Hải đồng thời công bố kế hoạch phát triển kỹ thuật cao dọc khu Tiểu Giang. Có chính phủ địa phương kiên định ủng hộ, tập đàn Ái Đạt không yếu hơn hai doanh nghiệp dưới bộ công nghiệp điện tử. Trương Khác xếp báo sang một bên, nhìn mây ngoài cửa sổ, Tôn Tĩnh Mông mở mắt ra, đôi mắt mỹ lệ chứa phong tình thánh khiết mà quyến rũ, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của mỹ nữ khó cưỡng, tiếc là Trương Khác lại đang chăm chú nhìn bên ngoài, chẳng biết có gì hay mà xem, Tôn Tĩnh Mông nhoài người tới, mặt gần như áp sát vào kính cửa sổ : - Nhìn cái gì thế? Tôn Tĩnh Mông người gần như nằm phục lai hai chân Trương Khác, tóc vắt sang một bên lộ ra cái cổ trắng muôt và bờ vai mềm, mũi truyền tới hương thơm như hoa Bách Hợp. Trương Khác vì tránh không chạm vào người cô, giơ cả hai tay lên kháng nghị: - Cô làm thế này tôi ngồi kiểu gì? - Hả? Tôn Tĩnh Mông chẳng đổi tư thế, quay đầu sang nhìn Trương Khác mới nhận ra cơ thể hai người áp sát nhau quá mức, mặt ửng đỏ, Tôn Tĩnh Mông không nhận ra gần đây mình hay đỏ mặt hơn trước nhiều, rụt mình về, vừa ngồi ngay ngắn là cái miệng cũng trở nên đanh đá: - Này cho anh cơ hội đụng chạm còn lảm nhảm. - Được được, coi như tôi nói sai rồi, giờ cô có nằm cả người lên tôi thì tôi cũng không ý kiến gì nữa. Tôn Tĩnh Mông khẽ hừ một tiếng, mặc chiếc áo khoác đen lên, lúc này đã nhìn thấy Tiểu Giang nằm vắt ngang mảnh đất phía dưới, nghe dự báo thời tiết nhiệt độ ở Kiến Nghiệp ít hơn ở Hong Kong từ 5 -6 độ, Tôn Tĩnh Mông chỉ chuẩn bị một chiếc áo dệt kim cộc tay, cánh tay trắng trẻo vẫn lộ ra bên ngoài. Máy bay hạ cánh, phát hiện Kiến Nghiệp cũng đang mưa, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên cho Tôn Tĩnh Mông, y chỉ mặc một chiếc T-shirt ngắn tay, hai tay ôm trước ngực chịu đựng cái lạnh bên ngoài. Gọi điện cho Mã Hải Long, hắn bị tắc đường, một lúc nữa mới đến đón bọn họ được.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 568: Tháng Cuối Cùng Đời Học Sinh Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Thượng tuần sáng sáu, Trương Khác trở về Hải Châu, chùi sạch mông đem toàn bộ công việc giao cho đám Trần Tín Sinh, Đinh Hòe, Chu Du ... Lúc này thời tiết Hải Châu đã khá nóng, Trương Khác mặc áo sơ mi, ngồi trước cửa sổ thi thoảng ngẩng đầu nhìn ngắm làn mây trắng lững lờ bay qua, thi thoảng lại nghịch ngợm di động trong tay. Giáo viên số học trên bục giảng nhìn Trương Khác nhởn nhơ như tế, trong lòng bực bội chỉ muốn đi tới trước mặt y quát: Này, chỉ còn một tháng nữa thôi, chuyện cậu được nhận vào ĐH Đông Hải đã được xác định rồi, đừng có tới trường làm đám giáo viên chúng tôi thêm bực. Trong lớp có một học sinh nam thông qua mối quan hệ chuyển tới ở học kỳ này, hắn không nhận ra Trương Khác, buổi chiều thấy trong lớp thêm một "học sinh mới" thì hết sức ngạc nhiên: Mẹ đứa nào còn ngớ ngẩn chuyển trường vào lúc này! Nhà mà có năng lực thì chuyển tới trường học Nội Mông, Tây Tạng ấy! Qua đó thi đại học cho dễ. Nhìn thấy những nhân vật nổi bật trong lớp như Đỗ Phi và Đường Thanh có vẻ rất quen thuộc với tên kia, thậm chí có thể nói là thân thiết, hắn không khỏi đố kỵ, hỏi bạn cùng bàn: - Thằng kia là ai mà ngông thế, vào lớp còn cầm di động, thầy Lý nhìn mấy lần rồi mà không dám nói y câu nào. - Cậu ta à? Bạn cùng bàn thở dài nói với hắn: - Kỳ nghỉ suốt ba năm cao trung của mình cộng lại chẳng biết có được nửa năm không, còn cậu ta xuất hiện ở trường ba năm cộng lại chắc chắn không được nửa năm. Đó còn tính những ngày cậu ta thò mặt tới trường rồi đi ngay đấy... - Hả? - Gần đây ít nói tới Nhất Trung tứ đại ác thiếu gia nữa, nhưng cậu ta là người đứng đầu bốn tên đó đấy, học kỳ này hình như cậu ta chưa từng xuất hiện ở trường, thật là lạ. - Á... Học sinh mới thấy đầu bị đau, hoảng sợ ngẩng đầu lên thấy Lý Diệu Quang đang giận giữ nhìn minh, cục phấn lăn vài vòng trên bàn rồi rơi xuống đất, hắn cúi đầu xuống, sợ bị thầy giáo đi tới giáo huấn cho một bài. "Reng reng reng.." Chuông treo ngoài tường lớp học vang lên, tới giờ tan học rồi. - Yaaaa.... Trương Khác vươn vai kêu một tiếng, ngồi trong lớp có một buổi thôi mà cơ bắp tê dại hết cả, - Được rồi, giờ thì có thời gian nghe bạn nói rồi đấy. Đường Thanh ôm lấy quyển sách đặt lên bàn Trương Khác, ngồi xuống đối diện với y, tay đặt lên bàn, Trương Khác nhìn thấy cái cằm đẹp nhất đặt lên bàn tay xinh nhất, đôi mắt long lanh như hai giọt thủy ngân nhìn y nói: - Còn tưởng bạn không bao giờ tới lớp nữa, sao chẳng nói tiếng nào buổi trưa tới lớp rồi? Hại mình cả chiều không còn tâm tư nghe giảng... - Thực sự không có tâm tư nghe giảng chứ? Trương Khác cũng học Đường Thanh chống cằm lên lòng bàn tay, hai đôi mắt cách nhau chưa tới 8 cm, có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt đối phương: - Đột nhiên muốn về cùng bạn trải qua tháng cuối cùng của thời học sinh, nên vứt bỏ mọi chuyện rồi, nếu bạn không vui thì ngày mai mình ở nhà là được. - Ai nói không vui chứ? Đường Thanh hé môi xinh cười ngọt ngào, chẳng cần xấu hổ che giấu tình cảm với Trương Khác: - Có điều bạn không được lấy lời này ra lừa mình, mình thực sự mong được ở bên bạn trong một tháng này đấy. Đưa ngón út ra: - Còn phải giúp mình ôn bài, không được phá rối, ngoéo nào ! - Không vấn đề gì. Trương Khác đưa ngón tay ra móc tay với Đường Thanh, mắt không rời khỏi đôi mắt dài quyến rũ của Đường Thanh, đôi mắt mỹ lệ linh động đó tựa hồ làm y nhìn mãi không biết chán. Một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học đối với học sinh Nhất Trung mà nói không phải là giai đoạn chạy nước rút nữa, điều chỉnh tâm thái mới là việc quan trọng nhất. Nhớ lại một tháng trước khi thi đại học của mình ở kiếp trước, lúc đó tâm tình rất nóng nảy, khi ấy Đường Thanh bận rộn chuẩn bị chuyện ra nước ngoài du học, khiến cho y lúc nào cũng ở mép bở sụp đổ, thực sự không hiểu nổi khi đó làm sao vượt qua nổi. - Khụ khụ, hai vị chú ý một chút cho, trong cái lớp này người thầm yêu Đường Thanh không chỉ có một người, thằng kia, mày có cần mới trở về đã cắm dao vào tim người khác không hả? - Bọn mình thích đấy, làm sao hả? Đường Thanh nhíu cái mũi nhỏ, nhìn Đỗ Phi thách thức. Trương Khác ngoẹo đầu nhìn Đỗ Phi, đầu năm Đỗ Phi còn nhờ y kiếm một cái hạn ngạch vào trường ĐH Đông Hải, cuối cùng quyết dựa vào sức mình, hỏi: - Tư vị vùi đầu học ra sao? Có nắm chắc không? - Cái hạn ngạch kia mày chưa nhường người khác chứ hả? Đỗ Phi cười khì khì ngồi xuống bên Trương Khác, thân thiết nắm tay y: - Tao thi trước thử xem, nếu không được sẽ dùng tới hạn ngạch đó. Nếu Đỗ Phi không vào ĐH Đông Hải, Trương Khác ở đó một mình rất buồn, nhưng lại nói: - Tao rất tin tưởng vào quyết tâm của mày, hơn nữa đề cử phải trước khi thi, mày tham gia thi rồi thì hạn ngạch đó sao giữ nổi. Không sao, dưới ĐH Đông Hải còn có học viện giáo dục, tao tin cái này thì mày chắc chắn thi được. Đỗ Phi thống khổ nói: - Thế thì mẹ tao giết tao mất. - Đáng đời bạn. Đường Thanh cười rúc rích, nắm ngón tay Trương Khác nghịch: - Kệ bạn ấy, hiện giờ bạn ấy còn có thời gian đi dạy kèm cho em gái năm hai sơ trung. Em gái năm hai sơ trung? Trương Khác vỗ đầu, không phải Chu Hiểu Lộ thì còn là ai nữa? - Đỗ Phi, em phát bài thi giúp cô .. Ồ, Trương Khác, sao em lại ở trong lớp? Lý Chi Phương bê một chồng giấy lên bục giảng, đột nhiên nhìn thấy Trương Khác, ngạc nhiên thốt lên. Ba năm qua đi, Lý Chí Phương vẫn diễm lệ như ngày nào, tinh thần phơi phới, phong tình dào dạt, làm người ta thật khó mà tưởng tượng được con gái cô ta đã 14 tuổi rồi, có vẻ cuộc sống gia đình đã khôi phục lại yên bình, chẳng trách cái thằng Đỗ Phi này sống chết ở lại trường ba tháng ôn thi nước rút. - Dạ, em về học. Trương Khác không bận tâm tới cuộc đời riêng của Lý Chi Phương, là một cô giáo, Lý Chi Phương xứng đáng được tôn kính, đứng dậy nói: - Cuộc đời cao trung với bất kỳ ai cũng là điều khó quên nhất, em không muốn này lang thang bên ngoài bỏ lỡ thời gian tươi đẹp này. - Ừ, em nghĩ như thế thì tốt quá rồi. Lý Chi Phương hạ thấp giọng xuống: - Cô không đem chuyện em được nhận vào ĐH Đông Hải ra nói với các bạn của em, tránh đả kích tính tích cực của bọn chúng. Còn một tháng nữa thôi, cô cũng rất mong nhìn thấy em quay trở lại dáng vẻ của một học sinh đấy. Năm thứ ba cao trung thoáng cái đã qua, nếu để cho đám học sinh non nớt mười mấy tuổi đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời biết được một học sinh đi học còn ít hơn thời gian nghỉ của chúng lại được nhận thẳng vào đại học, thì đúng là một đả kích lớn, tâm lý cực kỳ dễ bị mất cân bằng. - À, cô nếu không nhắc em thiếu chút nữa quên mất. Trương Khác nhận lấy đề thi trong tay Lý Chi Phương: - Trong lớp có chuyện lặt vặt gì, cô cứ bảo em làm. Chuyện cụ thể của Cẩm Hồ đã có đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, nên Trương Khác có thể khoanh tay ngồi nhìn, y bận rộn bao lâu như thế, cần yên tĩnh suy nghĩ. Trương Khác không nghĩ ra có nơi nào có thể làm y thả lỏng tâm tình suy nghĩ vấn đề hơn ở lớp học trước kỳ thi, y đúng là định sống tháng cuối cùng thời cao trung ở trường học. Lý Chi Phương đặt hết chồng giấy dày vào tay Trương Khác, nhìn đứa học sinh đặc biệt nhất trong cuộc đời dạy học của mình, với người không biết rõ y mà nói, chỉ coi y là một tên hoàn khố có gia cảnh tốt, nhưng chỉ cần tiếp xúc với y một chút thôi, sẽ phát hiện bao quanh y là vô số câu hỏi, làm người ta không nhìn rõ bóng dáng của y. Phải thừa nhận rằng không có đứa học sinh này, cuộc đời của mình sẽ trở nên tồi tệ như thế nào. Lý Chi Phương quay trở lại bục giảng, nhìn Trương Khác và Đỗ Phi giúp cô phát bài thi, trong lòng cảm khái, hơi thất thần một chút, vỗ tay, bảo học sinh đứng ngoài hành lang vào lớp: - Còn 25 ngày nữa thôi là tới kỳ thi rồi, các em cũng thấy đấy, giờ mỗi ngày làm bì thi ít hơn thường ngày nhiều rồi, giai đoạn này chủ yếu là điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân, trọng điểm ôn lại những già đã học, cô không cưỡng ép các em mỗi ngày phải ở trường ôn tập tối nữa ... Đề thi thử lần này các em làm trong hai ngày là được, tự an bài thời gian hợp lý mà làm, cầm để xong có thể ra về. Trương Khác giúp Đường Thanh dọn cặp sách, gọi Đỗ Phi về cùng. Đi xuống sân, Đỗ Phi ngó nghiêng bốn xung quanh, không thấy xe của Trương Khác đâu cả, hỏi: - Xe của mày đâu rồi? - Xe nào? Trương Khác và Đường Thanh mỗi người cầm một bên chiếc cặp, đung đưa nói ở giữa: - Mỗi ngày tao đi học cùng Đường Thanh, hai người đi chung một xe là được. Tất cả điều lãng mạn trên đời này không gì được ngồi sau xe đạp ôm người mình yêu rời trường học trong ánh hoàng hôn, Đường Thanh hé môi cười hạnh phúc, nhưng đi tới chỗ để xe đã nghiến răng ken két muốn đá Trương Khác một cái rồi .... Vì y ngồi chễm chệ phía sau xe đạp đang đợi cô chở.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 569: Đợi Con Mồi Vào Bẫy Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Đường Thanh giữ ghi đông xe, dựa vào lòng Trương Khác, còn Trương Khác ôm vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô, đầu dán sát vào lưng Đường Thanh ngửi u hương thoang thoảng của thiếu nữ, chân đạp xe, đi dưới ánh sáng sót lại trong sân trường. Chỉ là đang giờ tan học, trường đông đúc nhôn nháo, bị tắc lại ở con đường đi ra cổng, Trương Khác chống chân xuống đất, chẳng vội đi, tay vẫn ôm eo Đường Thanh không chịu buông, đang nói chuyện câu được câu chăng với Đỗ Phi thì nghe thấy đằng sau có một tiếng gọi trong treo: - Anh Trương Khác. Nghe cái giọng lolita tiêu chuẩn đó, làm lỗ tai các nam sinh trên cả con đường nhũn hết ra. Trương Khác quay đầu lại nhìn, Chu Hiểu Lộ đang nhảy từ trên xe đạp của Lý Chi Phương xuống, chen qua đám đông, nhảy phịch lên ghế sau của xe Đỗ Phi, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Đỗ Phi, nói với Trương Khác: - Anh Trương Khác, anh về trường khi nào thế? Mẹ em bảo em mời anh chị tới nhà em ăn tối. - Tiểu Yêu Tinh, em lại chuẩn bị đích thân vào bếp hại người à? Đường Thanh liên hệ tới hồi ức không mỹ hảo lắm, quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hiểu Lộ. - Nói thế nào thì em cũng biết làm trứng bác cà chua, Đại Yêu Tinh, chị thì biết làm cái gì? Cái mũi xinh xinh của Chu Hiểu Lộ hếch lên, tinh nghịch nhìn Đường Thanh. - Á à, em dám chê chị à, Trương Khác chính là đầu bếp ngự dụng của chị đấy, lát nữa em giỏi thì so tài với anh ấy. Cô công chúa Hải Châu phân biệt muối với muối còn chẳng chắc lắm, nên lúc này chỉ có thể đẩy Trương Khác ra. Chu Hiểu Lộ mới mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú khả ái, đôi mắt linh hoạt toát lúc nào cũng ánh lên tinh nghịch, hai bầu ngực xinh xinh mới nhú chưa phát triển hết, đúng là một phiên bản hoàn hảo của Lý Chí Phương, nhìn vẻ thân mật giữa cô bé và Đỗ Phi, thực sự không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, Trương Khác khẽ lắc đầu thở dài. Lý Chi Phương dắt xe đi tới nói: - Đi nào, các em tới chợ mua thức ăn với cô. Chỉ cần không tới nhà hàng, quán ăn thì tới nhà ai ăn chả được, nửa năm qua Trương Khác ăn cơm ngoài tới phát chán rồi. Có mặt Lý Chi Phương, Đường Thanh không dám cùng Trương Khác đạp xe nữa, Trương Khác lái xe, cô nhà nhã ngồi đằng sau, ôm hông Trương Khác, đấu khẩu với Chu Tiểu Lộ. Khu tập thể giáo viên cách trường học không xa, lại gần chợ, nhìn Lý Chi Phương dắt xe vào chợ nhíu mày do dự chọn rau thịt là hiểu tài nấu ăn của cô thế nào rồi, Đỗ Phi, Đường Thanh, Chu Tiểu Lộ càng không hi vọng gì cả. Tới sạp báo bên cạnh chợ, Lý Chi Phương dừng lại gọi điện cho chồng: - Buổi tối em mời học sinh về nhà ăn cơm, anh có về sớm được thì về giúp em. Nghe ngữ khí của Lý Chi Phương thì xem ra gia đình cô đã hòa thuận trở lại rồi, Trương Khác len lén làm động tác ném đá với Chu Hiểu Lộ, cô bé cười khúc khích gật đầu, ài, không biết chiêu này của mình hại nhà người ta mua bao nhiêu bộ kính cửa. Mua cả một xe thức ăn về nhà Lý Chi Phương, gặp đúng lúc chiếc xe Santana của Mã Tử Thiện cũng đi vào tiểu khu, buổi chiều Mã Tử Thiện nghe nói Trương Khác về trường, phải kiềm chế lắm mới không chạy tới lớp học chào y. Còn nhớ hồi Trương Khác bị gãy chân, những nhân vật có máu mặt ở thành phố tranh nhau tới nhà thăm, đủ biết đứa học sinh này địa vị bất phàm, hiện gặp ở đây rồi, ông ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội, thân thiết xuống xe hàn huyên, tới khi chồng Lý Chi Phương đạp xe về, mới thả cho bọn họ đi. Chồng Lý Chi Phương nấu nướng không tệ, Trương Khác định hỗ trợ, thấy thay chân hắn nhanh nhẹn như thế nên thôi. Lấy lời Lý Chi Phương mà nói thì chồng cô không giỏi xã giao, tâm tư đều đặt hết lên mấy ngón nghề nhỏ như nấu nướng, nhiếp ảnh, còn biết viết văn. Mấy năm trước vì quá thành thực bị giảm biên chế, ở nhà liền năm sáu năm, cả con người gần như hỏng luôn, chỉ biết đắm chìm trong men rượu, Lý Chi Phương theo hắn đúng là chịu khổ không ít. Khi ăn cơm, Lý Chi Phương ngăn không cho Trương Khác và Đỗ Phi uống rượu, nhưng để chồng uống vài chén, hắn uống rượu vào bắt đầu nói nhiều hơn, nói mãi nói mãi nhắc tới chuyện trước kia, nước mắt chảy ra, cứ nói Lý Chi Phương theo hắn 16 năm chỉ toàn chịu khổ cực. Hai năm trước hắn mới vào Nhật báo Hải Châu làm biên tập nhiếp ảnh, rồi vào viết văn, con người mới khôi phục sức sống, nam nhân có tự tin ít nhiều trở nên khoan dung hơn, nói chuyện có nhắc tới và việc cũ của Lý Chi Phương, làm cô xấu hổ vô cùng, má đỏ hồng hồng, uống cùng với chồng hai chén rồi gạt bỏ chủ đề này. Tiếp đó chồng Lý Chi Phương lấy tác phẩm nhiếp ảnh ra khoe, toàn là lấy Lý Chi Phương làm người mẫu, lại làm cô xấu hổ một phen nữa, chồng cô có tổng cộng ba bộ ảnh, Lý Chi Phương sống chết cướp lại hai bộ sau không cho xem, Trương Khác thầm nghĩ chắc là tác phẩm khỏa thân rồi, lòng rất tiếc nuối. Rời nhà Lý Chi Phương, Đỗ Phi đi về trước, trăng trong gió mát, Trương Khác và Đường Thanh đạp xe một vòng quanh Tiểu Cẩm Hồ, Đường Thanh ngồi sau rất ít nói chuyện chỉ ôm chặt lưng Trương Khác, mặt áp sát vào lưng y, Trương Khác hơi gầy, cảm thấy được xương cốt gồ ghề trên lưng, nhưng Đường Thanh lại cảm thấy hết sức êm ái ấm áp. Tới biệt thự thành ủy, Trương Khác cùng Đường Thanh ôn bài trong phòng ngủ của cô. Đại học Hong Kong lần đầu chiêu sinh học sinh nội địa, dùng phương thức xét tuyển, thành tích thi tốt nghiệp sẽ là nhân tố quan trọng để xem xét. 9 giờ tối Đường Học Khiêm mang theo chút hơi rượu về nhà, nhìn thấy Trương Khác trong nhà mình cười lớn: - Nghe nói cháu về Hải Châu rồi, nhưng không một ai biết cháu ở đâu, thì ra là trốn ở đây. - Cháu không trốn ở đây thì trốn đâu được ạ? Trương Khác giang tay ra: - Còn lại toàn việc vụn vặn rắc rối, cháu quản nhiều quả thì đầu óc nổ tung mất, vứt luôn cho xong. - Nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc được. Hành động của Cẩm Hồ nửa năm qua cực đẹp, ép Lý Viễn Hồ phải lựa chọn ủng hộ Cẩm Hồ, cũng khiến Tô Dật Quần và Chu Phú Minh không thể liên kết chèn ép Đường Học Khiêm được, song bọn chúng chuyển sang dốc sức hỗ trợ Khoa Vương. Đường Học Kiêm chẳng so đo mấy chuyện này, dù sao Khoa Vương phát triển lên sẽ có lợi cho kinh tế Hải Châu, từ trước đó ông đã nói chuyện với Trương Khác chú trọng toàn cục, hiện gặp y ở đanh, vừa vặn nói một chuyện: - Gần đây áp lực tài chính của Cẩm Thành rất lớn, mấy hôm trước bác triệu tập mấy ngân hàng cho Cẩm Thành vay tiền tới thành phố họp, thanh phố có hành động hỗ trợ thì Cẩm Thành cũng khả năng là không cầm cự nổi, cháu nhìn nhận chuyện này ra sao? Trương Khác cẩn thận hỏi lại: - Ý kiến của Tô Dật Quần, Chu Phú Minh ra sao ạ? - Bọn họ à, nói thành phố phải duy trì ổn định, nhưng không nhất định phải cứu Cẩm Thành. - Ồ, ý đồ rõ ràng quá rồi.. Thấy Cố Kiến Bình bê trà tới, Trương Khác vội đứng lên đón. - Khai phát Tây Sa Điền được hai năm rồi, nếu có công ty mạnh hơn tiếp nhận, mau chóng hoàn thiện công trình, có lợi hơn cho Hải Châu. Bọn họ nói thế đấy, nhưng toan tính cá nhân quá lớn. Đường Học Khiêm có chút thương hại cho Triệu Cẩm Vinh. - Ý kiến của cháu à? Trương Khác chép miệng: - Tạ gia muốn ra tay cứ để họ ra tay, Triệu Cẩm Vinh cũng hoành hành lâu rồi, gây thù chuốc oán không ít, để Tạ gia đâm cho ông ta một nhát dao cuối cùng, đại khái không còn chuyện gì sảng khoái lòng người hơn nữa. Cháu hay mềm lòng, nếu Cẩm Hồ ra tay, nói không chừng lại nương tay cho Triệu Cẩm Vinh một đường lui, khi đó thì khó chịu lắm. - Cẩm Hồ muốn khoanh tay ngồi nhìn à ... Đường Học Khiêm buông một tiếng thở dài: - Dù sao Cẩm Thành cũng là doanh nghiệp có tiếng ở Hải Châu, hơn nghìn công nhân viên dựa vào đó mà sống, nếu sụp đổ sẽ rất đau đầu. Trương Khác chính lo nếu mình ra mặt can dự thì Đường Học Khiêm sẽ lại bảo y chiếu cố toàn cục cho Triệu Cẩm Vinh đường sống, lại nói thêm: - Tạ gia ra tay quá nửa sẽ kéo địa ốc Gia Tín vào, địa ốc Gia Tín có kinh nghiệp phong phú trong việc khai phát thương nghiệp địa ốc và vận hành về sau, có thể làm khu thương nghiệp mau chóng trở nên sôi động ... Còn về phần sau khi Cẩm Thành ngã rồi làm sao thu dọn tàn cục thì thành phố phải bắt Tạ gia chịu trách nhiệm nhất định, với cả kinh tế Hải Châu đang trong thời kỳ tăng trưởng, cháu nghĩ một vài vấn đề sẽ bị xử lý nhanh thôi. Trương Khác sẽ không cho Cẩm Hồ can dự vào khai phát địa ốc, nếu hỗ trợ Thế Kỷ Cẩm Hồ nuốt chửng Cẩm Thành thì cho dù có tiêu hóa tốt, cũng tốn tinh lực vào đây, cách cục sẽ bị bó hẹp ở Hải Châu, không có lợi cho sự phát triển sau này của Thế Kỷ Cẩm Hồ.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 570: Đêm Ôn Thi Ở Trường Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Thời tiết nóng dần, nhưng Trương Khác mấy ngày qua lại ung dung tự tại, mỗi sáng chạy bộ tới nhà Đường Thanh ăn sáng, sau đó cùng cô nàng tình tứ đạp xe tới trường, trải qua thời gian không quá gian nan ở trường, tối ở lại trường học ôn tập, hoặc theo tới nhà Đường Thanh ôn bài. Không khí khẩn trương trong khoảng thời gian cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp vì thế nhạt đi không ít. Tới đêm, cái nóng ban ngày bị khuất phục, lớp học của Trương Khác ở tầng bốn, y ngồi bên cửa sổ, đè dưới tay tạp chí điện tử tiêu dùng (T3), cầm bút chì vẽ lại chiếc ĐTDD mới nhất của Motorola, sau đó viết thêm vào một đống chữ nghĩa ký tự lằng ngoằng, chữ viết vô cùng cẩu thả, chỉ hai ngày sau thôi bắt y đọc lại chưa chắc đã đọc nổi hết. Trương Khác không cần cố gắng thi tốt nghiệp, ngồi trong lớp suy nghĩ vấn đề cũng chẳng có áp lực. Đám bạn học buổi tối tới lớp ôn tập không được một phần ba, ở trong lớp cũng chẳng chuyên tâm lắm nữa, giáo viên cũng không tới coi lớp. Đường Thanh học bài rất lâu, ngại không dám gọi Trương Khác tới xoa cổ cho cô ở trong lớp, tới vươn mình cũng rất chú ý hình tượng thục nữ, quay đầu lại thấy Trương Khác đang vẽ hình ĐTDD lại cầm tạp chí lên xem giới thiệu chiếc di động của Motorola chỉ có 65 gam, tặc lưỡi hỏi nhỏ Trương Khác: - Cẩm Hồ có thể sản xuất được di động nhẹ như vậy không? - Điều kiện kỹ thuật hiện giờ của Cẩm Hồ còn chưa làm được. Trương Khá lắc đầu: - Trong nước cũng không bán nó, nếu bạn thích, khi bạn đi Hong Kong mình tặng bạn một cái. Trong lớp ít người, Trương Khác và Đường Thanh chiếm cứ một góc cũng không sợ ai làm phiền, Đỗ Phi lúc nãy còn ở trong lớp, chớp mắt một cái đã chạy đi đâu mất rồi. - Mình không cần cái đó. Đường Thanh nũng nịu: - Bạn làm ra được di động thế nào, mình sẽ dùng cái đó, chỉ cần của bạn tặng, dù xấu cũng không sao. Cô nói tới chiếc điện thoại mẫu chơi mấy ngày trước, trông rất là thô sơ. Trương Khác làm bộ xụ mặt xuống: - Bạn nói như thế làm áp lực của mình rất lớn đấy, phải làm sao cho cái di động đó cầm ra không để đại mỹ nhâ bạn mất mặt đâu dễ. Đương Thanh mặt nghênh nghênh đắc ý: - Nam nhân cần phải có chút áp lực mới được. - Vậy bạn xem xem, ở đây có ba phương án, bạn thích cái nào? Trương Khác lật mấy trang giấy đầu vẽ bậy bạ lên, không ngờ đằng sau là một phương án thiết kế điện thoại di động. - Thảo nào, mình cứ bảo sao bạn suốt ngày ngồi hí hoáy ra trong lớp. Đường Thanh cầm lấy xem bản thiết kế, bên cạnh có rất nhiều chú thích màu đỏ, viết nhằng nhịt chi chít, Đường Thanh nhận ra bút tích của Trương Khác, đôi khi chính y chẳng nhận ra mình viết cái gì phải hỏi cô, Đường Thanh ngây thơ hỏi: - Có thấy chán không? - Không hề. Trương Khác vuốt nhẹ má Đường Thanh: - Thiết kế sản phẩm cần suy nghĩ có nhiều linh tính, lấy ra đốt thời gian trong lớp rất hợp. Bất kể là Liên Tín, Liên Tán hay Đông Hưng đều không có chuẩn bị kỹ thuật, chỉ có thể dán nhãn tiêu thụ sản phẩm loại hai của nước ngoài, kỹ thuật Cẩm Hồ có được từ TI cũng là loại hai, cho nên xuất phát điểm là như nhau. Như thế cần bỏ công vào thiết kế. Tác dụng cao nhất mà Trương Khác có thể phát huy cũng chỉ là cung cấp một số kiến nghị mang tính chiêm tinh về thiết kế. Vậy là khi Trương Khác đề xuất ra những nghiên cứu này, thành viên tổ nghiêm cứu và kỹ sư trung tâm phát triển sản phẩm lại bận tối mắt. - Tiếng chuông của di động cầng vang hơn, dễ nghe hơn, sử dụng hợp âm ... Đường Thanh đọc ghi chú trên thiết kế, nghiêng đầu nghĩ một lúc không hiểu ra, hỏi: - Hợp âm là nói tới đa âm chứ gì, cái này có gì khó thực hiện? - Vấn đề này mình cũng vừa mới làm rõ được. Trương Khác cười đắc ý, khoe khoang trước mặt Đường Thanh: - Thật ra tiếng chuông điện thoại hiện giờ rất đơn điệu, hòa âm là chỉ nhiều âm điệu đồng thời phát ra, so với nhiều loại nhạc khi cùng diễn tấu thì ấm sắc đầy đủ hơn, êm ái hơn. Chúng ta có thể nghe được hiệu quả này dễ dàng từ phần mềm nghe nhạc trên máy vi tính, nhưng di động thì không thể, tiếng chuông di động là đơn âm. Kỹ thuật hiện nay chỉ có thể tăng thêm đường phát âm thanh mô phỏng hiệu quả hợp âm, nghe không khác đa âm là mấy. Còn về phần kỹ thuật thực hiện ra sao thì không phải chuyện mình cần quan tâm. Đường Thanh so bì ba phương thiết kế, cái môi xinh xắn cong lên nửa ngày trời vẫn lắc đầu: - Đều không hài lòng lắm, nếu như có thể thực hiện hết ghi chú bên cạnh của bạn thì mới đáng mong đợi ... Nghe bạn nói thì kỹ thuật có chút kho khăn à ... - Hẳn là không khó lắm. Trương Khác giải thích qua: - Tăng kích cỡ màn hình thì rất khó, vậy tăng thêm 1/4 trước, muốn làm nhẹ 65 gram cũng khó, chỉ có thể làm tới 130 gram ... Nâng cao trình độ kỹ thuật cần một quá trình dần dần. Đường Thanh tán gẫu với Trương Khác thay đổi đầu óc rồi lại tiếp tục vùi đầu ôn bài, mạch suy nghĩ của Trương Khác bị bđắt không dễ nối lại như thế, liền ra khỏi lớp, gọi điện thoại cho Đỗ Phi, nghe thấy tiếng rung của di động vang lên trong lớp, ra là cái thằng này ném di động ở đây. Đường Thanh ngạc nhiên thò đầu ra, Trương Khác chỉ xuống dưới, ý bảo mình đi xuống lầu một chuyến, tới căn tin, mua hai *** Coca, nhìn thấy phía bên nhà ăn chưa xây xong có bóng người, ai đó đang cầm đèn pin của di động chiếu xuống cầu thang. Đỗ Phi xuất hiện như một bóng ma, Trương Khác ném một *** Coca cho hắn: - Mày chạy đi đâu vậy? - Đám người phòng chính giáo rảnh rỗi đi bắt gian, trước khi bọn họ kịp lùng sục, tao chạy đi báo cho đôi uyên ương kia rời khỏi hiện trường.. Đỗ Phi cười nhăn nhở đáp. *** Phòng khen thưởng và kỷ luật, dịch thế thì hơi rười rà. - Mày cũng rảnh thật đấy. Trương Khác bật cười. Thời cao trung yên nhau nghiêm khắc mà nói không thể gọi là yêu sớm được, có điều nề nếp của Nhất Trung khá nghiêm ngặt, ưu đãi mà Trương Khác và Đường Thanh được nhận dù sao cũng là cực hiếm, tuyệt đại đa số học sinh bị ép chỉ biết học học và học. Nhưng tháng cuối cùng, áp lực tựa như thuốc kích dục, lớp Trương Khác nảy ra mấy đôi yêu nhau, các giáo viên phòng chính giáo, thi thoảng hành động ra soát khắp ngóc ngách tối tăm trong trường. Ánh đèn Trương Khác nhìn thấy là của các giao viên, y biết lúc này cho dù bị giáo viên bắt được cũng chẳng xử lý, trường học phải đảm bảo cho học sinh giữ được tâm thái ổn định trước khi thi, nhưng học sinh vẫn cứ sợ phòng chính giáo như sợ hổ. - Đỗ Phi! Đỗ Phi. Có một đứa con trai chạy tới, Trương Khác nhận ra đó là bạn học cùng lớp, đằng sau còn có một nữ sinh mặc váy xanh, cũng cùng lớp nốt, nhưng Trương Khác chỉ nhớ đứa con trai tên Tiêu Xuân Minh, còn cô gái thì chịu. Tiêu Xuân Minh vừa thoát hiểm cảnh, có chút hoảng loạn, vỗ ngực nói: - Xuýt chết, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng còn ở bên trong, bọn họ thảm rồi. - Đi, cùng tới xem sao, biết đâu nhân lúc hỗn loạn cứu thoát được bọn họ. Đỗ Phi phất tay, đi về phía nhà ăn mới. Học sinh tụ tập xung quanh xem náo nhiệt không ít, đều chạy theo. Trương Khác không ngờ sức hiệu triệu của Đỗ Phi trong đám học sinh Nhất Trung cao như thế. Ba năm học số ngày Trương Khác lên lớp đếm được trên đầu ngón tay, cho nên tình cảm với bạn trong lớp cũng cực kỳ nhạt, số bạn học trong lớp y nhớ tên chẳng được mấy. Tuy nói Đỗ Phi đôi khi cũng dính líu tới những chuyện ngoài trường học, có điều hắn phải đóng giả học sinh ngoan với Lý Chi Phương cho nên đại đa số thời gian hắn vẫn ở trường học. Tuy không so được với đám Trương Khác, Thịnh Thanh, nhưng ở trong trường thì hắn được xem như rất chững chạc rồi, lại bị cha hắn yêu cầu khắt khe, nên không có tính xấu làm người ta ghét bỏ, đối nhân xử thế rất khéo léo, nên có uy khá cao trong đám học sinh. Thêm vào hai lần cắm trại Đỗ Phi đều rất tích cực tham gia tổ chức, khiến giáo viên trong trường đều nghĩ hắn nhờ vào ảnh hưởng của cha kiếm phúc lợi cho trường học, vì thế sớm rửa sạch ác danh, khác hoàn toàn với Trương Khác.