Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 571: Trước Cơn Bão Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác đi theo, trong tay Đỗ Phi chỉ có một cái đèn pin, chiếu vào cửa sổ tối đen của nhà ăn, đột nhiên chiếu vào hai bóng người trên tầng hai, Trương Khác giật nảy mình, nhìn tình hình có vẻ vì trốn giáo viên nên định nhảy từ trên xuống. Tuy nói là tầng hai, nhưng cũng cao tới 5 - 6 mét, thêm vào chiều cao ban công phải thành 6 - 7 mét, nhảy xuống chẳng chết nổi, nhưng gãy xương thì là cái chắc. Cửa sổ tầng hai bệ rất dốc, chui ra rồi khó mà leo vào được, đứng ở trên bệ cửa sổ còn không có cái gì để bám, không cẩn thận ngã xuống như chơi. Trương Khác vội vàng gạt đám đông sợ tới sững người ra chen lên phía trước, nghe thấy Đỗ Phi quát: - Lý Quý, mày là thằng hèn, sợ gì đám con rùa phòng chính giáo. Năm xưa bố mày đấm Tào Quang Minh gẫy sống mũi, ông ta còn chẳng dám rên một cái, máy giỏi thì dẫn Nhược Hồng đi bằng cầu thang xuống đây cho tao ... Đèn pin chiếu sang tường bên cạnh, tránh chiếu vào người khiến họ hoảng loạn. Trương Khác không ngờ Đỗ Phi chửi bới còn ổn định được lòng người, thằng này trưởng thành hơn rất nhiều, y nhìn thấy một đống bao tải ở cầu thang, liền chạy tới bên ra đặt dưới sân xi măng, đám học sinh bên cạnh tỉnh ra, đi tìm những thứ mềm nhét vào. Trương Khác kéo Tiêu Xuân Minh lại, nói: - Mày kiếm vài người đi lên giúp bọn họ trèo vào ... Rồi bảo Đỗ Phi: - Mày để ý Lý Quý, tao để ý cô bé, nếu ai lỡ tay rơi xuống thì chạy tới đỡ, cẩn thận đừng để họ ngã đầu bị chạm đất ... May là độ cao có 6 -7 mét, tốc độ cùng lực va đập không quá lớn, có thể đỡ được. Tiêu Xuân Minh dẫn ba nam sinh to khỏe chạy lên cầu thang, Đỗ Phi cũng có chút căng thẳng, nghe Trương Khác nói vậy, cơ bắp như cứng lại, ai muốn bạn học ba năm trời sáng chiều bên nhau xảy ra sự cố chứ? Cảnh trước mắt cũng làm cho các giáo viên hết hồn, nếu có một học sinh nào lỡ tay rơi xuống thì bọn họ cuốn xéo hết, làm sao dám nói gì kích thích hai học sinh đó? Nhẹ nhàng dỗ dành, hai giao viên nam cường tráng đưa tay ra giữ y phục hai học sinh để tăng thêm an toàn. Thời buổi này còn thiết kế loại cửa sổ như thế, ****, mùa hè y phục mỏng manh, chưa chắc đã chịu nổi cơ thể con người, nhưng người ai đầy mồ hôi, trơn tuột, không dám giữ chặt cơ thể. Lý Quý khỏe hơn còn đỡ một chút, Hứa Nhược Hồng lúc này người bắt đầu run rẩy rồi, nếu không phải có giáo viên tóm lấy góc áo, chỉ sợ đã rơi xuống. Tiêu Xuân Minh chẳng hiểu lấy đâu ra một sợi thường nilong, Lý Quý buộc quanh eo Hứa Nhược Hồng trước, bận rộn mãi mới trượt được xuống đất. Trương Khác mấy ngày qua ở lớp cũng làm quen với những bạn họ thân thiết của Đường Thanh và Đỗ Phi. Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều là học sinh đạo đức lẫn học tập tốt, không ngờ trước kỳ thi tốt nghiệp xảy ra chuyện này. Đợi ở phía dưới toàn thân Trương Khác cũng toát mồ hôi, đợi cả hai xuống rồi đẩy ra ngoài: - Mau về lớp đi, đừng ở đây bêu xấu nữa ... Nếu trốn trong góc ôm ấp nhau bị giáo viên nhìn thấy, nhiều lắm bị mắng vài câu, làm cái việc khiến mọi người hết hồn hết vía này, nói không chừng bị xử phạt nặng. Lý Quý dìu Hứa Nhược Hồng đi ra ngoài, giáo viên phòng chính giáo chiếu đèn pin vào, quát: - Hai em kia, đứng lại cho tôi. Cả hai chạy càng nhanh, đến khi giáo viên xuống được cầu thang thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Đại khái có Trương Khác ở đó, giáo viên chỉ mắng học sinh ở hiện trường vài câu rồi về văn phòng, đám học sinh cũng tản đi. Trương Khác về lớp học, bên trong vẫn yên tĩnh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng ở chỗ ngồi, trông có vẻ thấp thỏm, Đỗ Phi ném cho mỗi người một *** Coca, trêu: - Trốn ở đấy làm trò hay ho gì đấy, sao trông như vừa nhảy từ tầng hai xuống vậy. Đường Thanh thấy y phục Trương Khác hơi bẩn, ngạc nhiên hỏi: - Í, đi làm ăn trộm à, sao mà toàn bùn thế. Trương Khác đưa *** coca cho Đường Thanh, nhe răng cười: - Đi bắt trộm. Tiêu Xuân Minh đi vào, đắc ý nói: - Các bạn nói xem mình nhìn thấy cái ở tầng hai ... Ư..ư... Chưa dứt câu bị cô bạn đi cùng bịt lấy miếng. Lý Quý, Hứa Nhược Hồng mặt đỏ dừ không dám nói một lời. Ài, nam nữ thanh niên 18, 19 tuổi rồi, xảy ra chuyện đó còn chẳng phải quá bình thường à? Chẳng qua Nhất Trung áp chế quen rồi nên học sinh tương đối đơn thuần thôi. Cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh thì thầm kể chuyện vừa mới xảy ra, Đường Thanh mắt trợn tròn: - Hai bạn gan thật đấy, nhà ăn mới tối om om, sao hai bạn dám ở trong đó. Trương Khác chào thua, có tối người ta mới rúc vào công chúa ạ, nhìn đồng hồ, đã quá chín giờ rồi, còn nửa tiếng tự ôn tập nữa, giờ này Trương Khác sẽ cùng Đường Thanh ra thao trường tản bộ tán gẫu. Đường Thanh cất sách vào cặp, bảo Trương Khác đeo giúp, nói với đám Hứa Nhược Hồng: - Đi với bọn mình ra thao trường, các bạn ở trong lớp cũng chẳng còn tâm tư học bài nữa. Ngồi xuống bãi cỏ trò chuyện, Trương Khác mới biết cô gái đi cùng Tiêu Xuân Minh tên là Trương Lôi. Hải Châu Nhất Trung trường trung học trọng điểm quốc gia, không khí học tập rất cao, học sinh yêu nhau đại đa số là học sinh thành tích học tập lẫn đạo đức tốt, nếu tướng mạo bình thường, thành tích học tập bình thường thì ở Nhất Trung không có quyền yêu đương. Tiêu Xuân Minh, Lý Quý và Hứa Nhược Hồng đều điển nguyện vọng một là Đại học Đông Hải, Trương Lôi điền Đại học Sư phạm, chẳng trách Trương Khác không hề có có ấn tượng gì về cô gái này. Ngồi nghe bọn họ nói về sợ hãi và hi vọng vào kỳ thi sắp tới, Trương Khác nhớ lại tâm tình thực sự của mình trước kỳ thi, chỉ có dày vò vì biết Đường Thanh sắp đi nước ngoài, với tương lai chỉ có sợ hãi chẳng hề mong chờ gì. Xảy ra biến cố vừa rồi, quan hệ giữa y và Tiêu Xuân Minh, Lý Quý trở nên thân thiết, thi thoảng cùng nhau trốn học tới phòng bóng bàn cạnh trường chơi. Thời gian này Trương Khác sống hết sức tiêu dao, nếu chẳng phải Diệp Kiến Bân mỗi ngày gọi ba bốn cuộc điện thoại giục y sang Hong Kong thì cuộc sống này có thể gọi hoàn mỹ rồi. Lịch sử không nhất định cứ đi theo bươc tiến định sẵn, nhưng xu thế lịch sử cũng không phải có thể dễ dàng thay đổi. Ngày 18 tháng 6, các quỹ tài chính Phương Tây lấy Soros đứng đầu, đồng loạt bán ra đồng Bạt (Thái), kiến đồng tỷ giá đồng Bạt giảm thê thảm. Ngân hàng TW Thái Lan cầm cự ba ngày rồi triển khai phản kích, đạt thành hiệp nghị với chính phủ Singapore dùng 12 tỷ USD mua lại đồng Bạt, tiến hành cấm chỉ ngân hàng bản địa cho tổ chức đầu cơ quốc tế vay đồng Bạt, chiêu quyết liệt nhất là tăng lãi suất cho vay qua đêm lên 150 lần. Do nguồn tiền đột nhiên thắt chặt, lãi suất tăng cao, không thể phát huy tác dụng đòn bẩy của công cụ giao dịch, khiến tổ chức đầu cơ quốc tế ứng phó không kịp, vội vàng rút lui. Tính toán sơ bộ cuộc tấn công chưa tới 10 ngày này bọn họ tổn thất 300 triệu USD, coi như bị trúng một đòn đau, đồng bạt khôi phục lại tỉ giá. Mặc dù Thái Lan dùng hết bản lĩnh, kéo được đồng Bạt từ mép vực lại, tổn thất cũng khá là nhẹ, nhưng Diệp Kiến Bân nghiên cứu tình hình tài chính ĐNÁ gần một năm, đã đoạn định được còn đánh tiếp thì Thái Lan đã hết chiêu rồi. Đối với các nước ĐNÁ mà nói, thắng lợi này chỉ là cái giãy chết cuối cùng mà thôi, không tổn hại được tới nguyên khí mấy tổ chức đầu cơ quốc tế cỡ lớn, cũng không cứu nổi ĐNÁ khỏi vận mệnh khủng hoảng tài chính. Sau thất bại, thị trường trái phiếu Âu Mỹ không ngừng trượt dốc, có lý do tin rằng các tổ chức đầu cơ kia đang tích cực bán trái phiếu quốc gia để huy động tài chính lớn hơn mở rộng quy mô và lực độ công kích. Cuộc chiến còn chưa nổ ra, các sở giao dịch ngoại hối toàn cầu đã sặc mùi khói súng, trừ tổ chức đầu cơ lấy quỹ Quantum, quỹ Tiger cầm đầu ra thì người vững tin vào tình thế tương lai chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 572: Hồi Ức Thi Tốt Nghiệp Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trung tuần tháng sáu, Diệp gia cùng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức âm thầm không ngừng bán cổ phiếu đi lấy một lượng tiền mặt lớn, chỉ riếng cổ phiếu điện tử Ái Đạt mà ba nhà bán ra đã hơn 1 tỷ HKD, số tài chính này chuyển vào tài khoản bí mật ở Singapore và Hong Kong. Ngoài ra Tôn Thượng Nghĩa đem cổ phần ở địa ốc Gia Tín giảm giá bán đi, kiếm được 1 tỷ HKD, tiếc là sổ cổ phiếu này bị sở giao dịch chứng khoán Hong Kong giám sát, chỉ có thể được dùng làm tài chính dự phòng, không tới lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới. Tài chính chủ lực thực sự có thể dùng tới là 1 tỷ HKD phân tán vào tài khoản bí mật kia. Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức tương đối bảo thủ, đại bộ phận tài chính đều cho Trương Khác vay, Diệp gia trước kia đầu tư vào thực nghiệp Gia Tín 15 triệu, chớp mắt một năm tăng trưởng tới 250 triệu, chẳng cần quá cẩn thận. Số tiền 1 tỷ quỹ đầu tư này Trương Khác chiếm 40%, Diệp gia chiếm 25%, hai người kia chia đôi số còn lại. Diệp Kiến Bân từ đầu tháng năm đã giao hết chuyện của Thịnh Hâm cho Thiệu Tâm Văn quản lý, hắn đích thân ra mặt quản lý đoàn đội quỹ đầu tư (chính xác hơn là Hedge funds), bên này mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng hoàn thiện mà hắn cứ suốt ngày giục Trương Khác tới Hong Kong. Mặc dù biết đồng Bạt sụp đổ là con bài domino đầu tiên, nhưng Trương Khác không biết biến hóa cụ thể, không cho rằng mình có thể lãnh đạo xuất sắc hơn Diệp Kiến Bân, lúc này chỉ có thể lặng lẽ dùng số tiến bí mật kia mua đồng Bạt, đợi quỹ đầu cơ quốc tế phát động cuộc tấn công điên cuồng thứ hai thứ ba ... Diệp Kiến Bân giục mãi Trương Khác vẫn cứ ở lỳ tại Hải Châu, ngày 1 tháng 7, Trương Khác ngồi xem tường thuật trực tiếp lễ trao trả Hong Kong, nhớ lại kiếp trước mình phải chen chúc trong hàng tạp hóa ở đầu phố xem buổi lễ này qua cái TV đen trắng 14 inch, đúng là cảm khái vô cùng. Khu hành chính Hong Kong mời một số đại biểu nhà doanh nghiệp tham gia buổi lễ, Trương Khác chẳng có tâm tư tham gia náo nhiệt, càng chẳng hứng thú xuất đầu lộ diện, nhìn thấy màn hình thi thoáng lướt qua bóng dáng của Diệp Trăn Dân. Hong Kong quay về có thể nói là việc trọng đại của dân tộc, các lãnh đạo quốc gia có thể thu xếp thời gian đều tham gia nghi thức chuyển giao này, Diệp Trăn Dân có mặt là bình thường, nhưng ông có nhiều cơ hội lộ diện như thế cho thấy đợt tấn công thứ hai của quỹ đầu cơ quốc tế vào Thái Lan đã khiến cao tầng Hong Kong và trong nước chú ý. Buổi tối Trương Khác lại lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân. Diệp Kiến Bân càng lúc càng nóng nảy, mặc dù phán đoán được quỹ đầu cơ quốc tế sẽ một lần nữa công kích đồng Bạt, nhưng thời cơ rất có thể chỉ thoáng cái đã qua, cần có nhãn quang cực kỳ mẫn cảm và quyết đoán mới nắm bắt được. Lần đầu tiên cầm 1 tỷ ra thị trường ngoại hối quốc tế đầu cơ, áp lực Diệp Kiến Bân phải chịu người thường khó tưởng tượng nổi. Vậy mà kẻ đầu sỏ thực sự suốt ngày nhàn nhã "lêu lổng" trong trường, tán gẫu với bạn gái, giúp ôn tập tiếng Anh, Văn, rồi thi thoảng đi đánh bóng bàn với bạn học, chán quá thì lật xem tạp chí điện tử, lúc sáng sớm hoàng hôn còn cùng bạn gái ôm ấp nhau đạp xe đạp qua hết ngang ngõ tắt, nghe đâu gần đây còn mê món vẽ phác họa. Diệp Kiến Bân nghe được những chuyện này cứ như ăn phải thùng thuốc nổ, nhưng Trương Khác trốn ở Hải Châu, hắn chẳng làm gì nổi, còn phải cẩn thận dỗ dành: - Chú Hai đã tới Hong Kong ba ngày, chức vụ công khai đã định đoạt, kiêm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng liên lạc TW trú tại Hong Kong, cậu có phải cũng nên nhấc cái mông lên rồi không. - Không phải là tôi nói chú Hai đâu nhé. Trương Khác nói vào điện thoại: - Đám rùa giá kia chịu để tôi chỉ tay múa chân à? Có việc gì dùng điện thoại liên lạc không được à? Đời người được mấy lần thi tốt nghiệp cao trung, anh không định để tôi hối tiếc cả đời chứ? Thi xong tôi tới Hong Kong ngay, vé máy bay tôi đặt trước cả rồi. - Đám cá mập tài chính không đợi cậu thi xong mới tấn công đâu... Diệp Kiến Bân giọng không còn nhẹ nhàng được nữa. - Thái Lan còn dự trự ngoại hối tương đương 30 tỷ USD, La Mã không thể sụp trong một ngày, vội gì chứ... Trương Khác rất thoải mái nói: - Phía bên Hong Kong hiện quan trọng nhất là cố gắng tăng cường dự trự ngoại hối, giám sát chặt chẽ tài chính lưu động, còn kiến nghị khác chưa chắc người ta thèm để ý ... anh bảo tôi có thể kiến nghị chú Hai đi lấy cái mặt nóng dán vào đít lạnh của người ta không? *** ý nói mình nhiệt tình, đối phương lại đối đãi lạnh nhạt. Câu này vừa nói xong thì nghe thấy tiếng Diệp Trăn Dân cười, thì ra ông cũng đang nghe điện thoại, Trương Khác cười khì khì: - Chú Hai, hôm nay cháu nhìn thấy chú xuất hiện trên TV mấy lần, đó là đãi ngõ cấp chính bộ đấy nhé. Diệp Trăn Dân cũng cầm điện thoại trò chuyện với Trương Khác vài câu. Đám cá mập tài chính tấn công đồng Bạt lần hai không tuân theo quỹ tích lịch sử, nên đợt tấn công tiếp theo sẽ còn hoãn lại một thời gian, nếu không tích lũy không đủ sức tấn công. Mấy ngày tiếp theo Trương Khác tiếp tục cuộc sống ung dung nhàn nhã, chuẩn bị kỳ thi cuối cùng thi tốt nghiệp. Trương Khác còn chưa biến thái tới mức đi vào trường thi cảm nhận thêm lần nữa, y chỉ đưa Đường Thanh tới trường rồi ở ngoài đợi, nhớ lại từng chút từng chút hồi ức kỳ thi tốt nghiệp năm xưa. Khi đó Đường Thanh vì chuyện ra nước ngoại du học đã được định đoạt nên không thi, nhưng là cán bộ lớp nên cô tới trường phục vụ hậu cần cho bạn học, Trương Khác muốn nói chuyện với cô, nhưng Đường Thanh không thèm để ý, khiến cho 40 phút đầu môn thi Số Học đầu óc y trống rỗng... Rồi không biết vì sao mấy ngày sau đó Đường Thanh không tới trường thi nữa ... Cho tới tận ngày thông báo kết quả cô mới lại tới trường, có điều khi ấy chỉ còn 3 ngày nữa Đường Thanh ra nước ngoài du học, trong lòng Trương Khác chỉ còn nỗi buồn mênh mông không gì khỏa lấp nổi ... Trương Khác đỗ xe bên cạnh trường, có thể nhìn thấy cửa sổ tầng bốn, Đường Thanh ngồi ở bàn thứ hai, cô đứng đứng lên là Trương Khác có thể nhìn thấy. Trương Khác đợi ngoài trường liền ba ngày, thời tiết cũng giống như trước kia, ngày mùng 7 mùng 8, thời tiết không tệ, tới sáng mùng 9 thi môn cuối cùng là lịch sử thì trời mưa như trút. Thi xong, các thí sinh bất chấp bên ngoài trời mưa to cỡ nào cũng tràn hết ra ngoài, những chiếc ô, áo mưa đủ mọi màu xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, chẳng nấn ná ở trường như mọi khi. Đường Thanh hớn hở đứng ở hành lang, dáng người tha thướt xinh tươi, tinh nghịch đưa tay ra đón hạt mưa, Trương Khác lái xe tới, nhìn cô như vậy biết ngay thi không tệ, Đường Thanh chui vào xe, tên tiểu tử Đỗ Phi còn chưa thò mặt ra, không biết môn cuối cùng thi thế nào. Ở cầu thang phía bên kia hành lang có một cô gái mặc váy viền trắng, bất lực nhìn màn mưa sầm sập trước mặt, nhìn khuôn mặt thanh tú đó, hồi ức xúc động thoáng qua trong lòng Trương Khác. Nếu lịch sử không có gì thay đổi, cô gái đó hẳn ngồi cùng bàn với Đường Thanh, ngay phía trên mình, mặc dù không xinh đẹp như Đường Thanh, nhưng cũng được liệt vào hàng ngũ mỹ nhân. Chỉ là trong suốt ba năm cao trung, trái tim Trương Khác bị Đường Thanh chiếm trọn, chẳng động lòng với các cô gái khác. Kết quả thi tốt nghiệp công bố, thành tích cô bạn này rất kém, vào lớp ôn tập, do khi đó hai nhà khá gần nhau, cô bạn này chạy sang nhà Trương Khác mượn tài liệu ôn tập, Trương Khác còn nhớ khi đó mình đem hết tài liệu cho cô, hình như cô còn đề nghị mình giúp ôn bài. Khi ấy Đường Thanh đi du học rồi, mang theo cả hồn phách của mình đi, nên không đáp lại. Lên đại học, trừ Đỗ Phi ra, Trương Khác gần như không liên hệ với bạn học cao trung nữa, sau khi tốt nghiệp đại học, làm việc ở Kiến Nghiệp một năm, không chịu nổi không khí thương cảm của thành phố này sau khi chia tay Trần Ninh mới về Hải Châu tìm công việc, rồi tụ tập với bạn học cao trung.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 573: Thợ Săn Hành Động Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trương Khác vẫn nhớ khi đó cô bạn này mới vào cục tái chính công tác, vẫn rất sinh đẹp, một hôm mọi người đi uống rượu, đang lúc uống hào hứng, cô ấy đột nhiên tuyên bố có lời muốn hỏi mình, mọi người đều yên tĩnh lại, cô ấy nhìn mình chăm chú hỏi ba năm cao trung ngồi đằng sau cô, có từng thích cô ấy không. Khi ấy Trương Khác chỉ muốn đáp cho qua, nên tất nhiên nói là cô, không ngờ cô bạn ấy lại hỏi dồn tới :" Vậy hiện giờ bạn còn thích mình không?" Trương Khác chẳng nhớ mình trả lời ra sao, chắc là rất khéo léo, vì cũng không nhớ cô ấy nói gì nữa, chỉ trầm lặng. Trương Khác có phóng túng đến mấy cũng không kéo bạn học cao trung lên giường... Ba bốn năm không liên hệ, đột nhiên Đường Thanh ở nước ngoài gửi cho y một bức thư điện tử, nói chuyện cô gái kia :" Hôm nay mình gọi điện thoại cho La Tuyền, hỏi bạn ấy đang làm gì, bạn ấy nói đang làm tình!" Về sau Trương Khác không liên hệ với bất kỳ ai nữa, chỉ làm bạn với Đỗ Phi, nhớ lại vẫn thật thương tâm. Trương Khác khi đó cố nhịn không trả lời Đường Thanh, sợ bị tổn thương lần nữa, cho nên không biết vì sao Đường Thanh biết được địa chỉ thư điện tử của mình, lúc này nhớ lại, trong lòng rung động khác thường, hai kiếp làm người, ở mặt tình cảm y vẫn chỉ là kẻ yếu đuối, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Thanh, đặt lên má. Hành động thân mật bất ngờ của Trương Khác chỉ làm trong lòng hạnh phúc, chẳng biết trong lòng Trương Khác nghĩ gì? Trương Khác nhấn ga một chút, xe đi tới dưới cầu thang kia, ba năm qua đã có nhiều thay đổi, cô gái kia cũng không phải là bạn cùng bàn của Đường Thanh nữa, Trương Khác vẫn hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô gái rầu rĩ đứng đó, có lẽ là ý thức được mình thi không tốt, cũng có lẽ là vì bị kẹt mưa, Trương Khác nói với cô gái: - Mình biết nhà bạn ở đâu, bọn mình lát nữa đi qua đó, thuận đường đưa bạn về. - Hả! Cô gái ngạc nhiên nhìn Trương Khác, cô nhớ nhân vật phong vân của Nhất Trung này đã bao giờ nhìn thẳng mình một cái nào đâu, sao đột nhiên lại đề nghị đưa mình về nhà, có chút hoảng sợ. - Bạn mau lên xe đi. Đường Thanh nhoài người ra, chẳng hề để ý cơ thể mềm mại chạm vào giữa hai chân Trương Khác, mời bạn học lớp bên lên xe. - Hầy, câu cuối cùng tao trả lời không được hoàn mỹ. Đỗ Phi từ phía sau chạy ù tới chui tọt vào xe, lớn tiếng than vãn, Trương Khác biết tính hắn, to mồm kêu ca thế này tức là thi không tệ. Đỗ Phi lúc mới thấy cô gái xinh đẹp không có ô đang đứng dưới hành lang, mở cửa xe ra giục: - Này lên xe đi, mình biết nhà bạn ở đâu, xe bọn mình vòng qua đó chỉ mất mất phút. Lái xe đưa cô gái đó tới đầu ngõ , cô gái nói có thể mua được ô ở cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, không để Trương Khác lái xe vào con ngõ nhỏ chật hẹp. Trương Khác lấy một tấm danh thiếp đưa ra: - Nếu thi không tốt thì ôn tập thêm một năm nữa là được, hãy nhớ chúng ta là bạn học. Xe lái đi, nhìn cô gái kia vẫn cầm danh thiếp đứng ngây ra trong mua, Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi: - Mày thân cô ấy lắm à? Tao chưa bao giờ thấy mày phát danh thiếp cho người khác. Hộp danh thiếp đặt ngay trên bản điều khiển, Đỗ Phi lấy một cái ra xem, rất đẹp, xong ở chỗ phải in tên lại để trống: - Sao không in tên? - Khi nào cần sẽ ký vào. Trương Khác quay vô lăng lên đường đông Cẩm Hồ: - Tấm danh thiếp đưa cho cô ấy có ký tên ... Mình đi đón Phó Tuấn rồi tới thẳng tỉnh thành, đáp máy bay tới Hong Kong. Vé máy bay cả hai đã được đặt rồi, ai không thích đi Hong Kong thì xuống xe, tự bắt taxi mà về. - Mẹ mày, tao còn bảo Tiểu Hạ sớm nhất ngày mai mới có thể tới Hong Kong. Đỗ Phi làu bàu bất mãn, lấy di động ra gọi điện cho mẹ nói chuyện tới Hong Kong, Đường Thanh cũng lấy di động ra báo tin cho cha. Người nhà đều quan tâm tới tình hình thi môn cuối cùng, hỏi han một hồi, đến khi Đỗ Phi và Đường Thanh đặt điện thoại xuống thì Trương Khác đã lái xe tới tòa nhà Cẩm Hồ. Trừ Phó Tuấn ra còn có một thư ký hành chính theo cùng, đổi sang chiếc xe Dodge rồi tới sân bay quốc tế Kiến Nghiệp. Hải Châu trời mưa ào ào cứ như trời bị thủng một lỗ, rời khỏi địa phận Hải Châu thì mưa tạnh, tiếp tục đi về phía tây, thấy phía trước mây đen kéo tới mù trời, có vẻ sắp có mưa lớn, nhưng không cản trở xe phóng như bay trên đường cao tốc, đến được sân bay thì vừa sát giờ lên máy bay, 7 giờ tối máy bay hạ cánh xuống Hong Kong. Sân bay này một năm nữa sẽ đóng cửa, trước ky hạ xuống nhìn thấy ánh đèn núi bàn cờ, máy bay sẽ làm một động tác bay vòng hạ độ cao, làm hành khách cảm thấy kích thích như ngồi xe trượt cao tốc. Trương Khác được cảm nhận nhiều lần rồi, nhưng vẫn rờn rợn, Đường Thanh tóm chặt lấy tay Trương Khác, mặt sợ hãi, mắt lại sáng lên hưng phấn, chẳng hiểu nổi cô nàng này nữa. Vừa xuống máy bay thì thấy Diệp Kiên Bân, Tôn Thượng Nghĩa đứng ngồi không yên đợi trong phòng chờ. Nửa tháng qua Diệp Kiến Bân không rời Hong Kong một bước, đen đủi là thời gian này Tôn Tĩnh Hương, Giang Đại Nhi, Hứa Duy lại ở Đài Loan, Malaysia tuyên truyền ca khúc mới. - Tốt quá, cuối cùng cũng đợi được cậu tới, tôi sốt hết cả ruột rồi đây. Diệp Kiến Bân vừa thấy Trương Khác liền kêu lớn. Trương Khác vô tâm nói: - Có lỗ hết 400 triệu cũng chẳng tổn thương tới gân cốt của tôi, việc gì phải gấp... Rồi cười phá lên. Diệp Kiến Bân nghiến răng nghiến lợi bóp cổ Trương Khác, thực tình mà nói, thấy y, áp lực trên người Diệp Kiến Bân giảm đi một nửa, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vào trong xe, Diệp Kiến Bân ném ngay cho Trương Khác một xập tư liệu: - Cậu xem đi, đó tình cảnh kinh tế Thái Lan đối diện một tháng qua, tới căn cứ chứ? - Căn cứ? Trương Khác nghe cái câu ngứa tai này nghĩ tới sự kiện ngày 11 tháng 9, nhưng giờ nó chưa có hàm nghĩ khác: - Ừ đi xem sao, để Đỗ Phi mở rộng tầm mắt cũng tốt. *** từ Al Qaeda phiên âm ra tiếng Trung cũng đọc như vậy nên TK có liên tưởng này. Cái gọi là căn cứ là khách sạn Bán Đảo ở Cửu Long Tiêm Sa Trớ (Tsim Sha Tsui), Diệp Kiến Bân mời đoàn đội quản lý quỹ đầu tư tới đó thông qua điện tín phát mệnh lệnh chỉ huy tiến hành thao tác giao dịch ngoại hối ở Hong Kong, Singapore. Khách sạn Bán Đảo là khách sạn có lịch sử lâu năm nhất của Hong Kong, gian phòng của đám Trương Khác được an bài ở tầng 28 mé bắc, phòng có ba gian, có cả phòng họp quầy bar. Đây chưa phải là phòng sang nhất khách sạn Bán Đảo, ở tầng thượng, phòng còn có cả hồ bơi riêng. Trương Khác đưa cho Đường Thanh di động dùng ở Hong Kong, để cô liên hệ Thịnh Hạ tới, Trương Khác phải tranh thủ thời gian lật xem tài liệu Diệp Kiến Bân quảng cho, Đỗ Phi cũng chẳng rảnh, bị ném cho một đống tài liệu. Tuy nói Đỗ Phi có kiến thức tước đối về tài chính rồi, nhưng mà bảo hắn xem những tư liệu này thì làm khó hắn quá, có điều cũng phải cố mà xem. Đường Thanh tới Hong Kong là để thả lỏng sau kỳ thi, nhưng Đỗ Phi trên máy bay bị thông báo là kéo hắn tới để chứng kiến những con cá mập tài chính liên hợp tấn công hệ thống tài chính một quốc gia, đây không phải cơ hội may mắn mà ai cũng có. - Thịnh Hạ sẽ bắt xe tới ngay. Đường Thanh quỳ gối trên ghế sô pha, ném di động lên bàn, cơ thể cực kỳ dẻo quay sang nhìn tài liệu trong tay Trương Khác, tay ôm cổ y, cằm khẽ tỳ lên đầu: - Lát nữa mình xuống đón cô ấy. Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩ và một người da trắng trẻ tuổi, Đường Thanh liên khôi phục dáng vẻ thục nữ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trương Khác. - Đây là anh Nick Leeson.. Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác giám đốc quỹ đầu tư của bọn họ. - Gọi tôi là Leeson được rồi .. Nick Leeson dùng giọng phổ thông mới học chào hỏi. Trương Khác đứng dậy bắt tay NickLeeson, người Âu Mỹ rất khó đoán tuổi, nhưng trước đó y đã đọc tư liệu tỉ mỉ về Nick Leeson rồi, biết năm nay hắn 29 tuổi, trùng cả họ lẫn tên với người làm ngân hàng Barings sụp đổ.
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 574: Quái Thai Nhà Họ Tạ Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Trong mắt Nick Leeson thì Trương Khác, Tôn Thượng Nghĩa, Diệp Kiến Bân là chủ gửi tiền, thường thì rất ít khi tham gia vào thao tác cụ thể của quỹ đầu tư, có điều Diệp Kiến Bân tìm hắn đề xuất tham gia hành động đi săn ở Đông Nam Á lần này. Diệp Kiến Bân thể hiện kiến thức và am hiểu sâu rộng về tình thế kinh tế ĐNÁ khiến Nick Leeson đồng ý cho hắn trực tiếp tham dự. Có điều quỹ đã vận hành gần một tháng người góp vốn nhiều nhất mới lộ diện, Nick Leeson rất ít gặp chuyện này, cùng ít nghe nói. Trương Khác và Nick Leeson trò chuyện đơn giản qua loa, chủ đề mọi người quan tâm lại không hề nhắc tới, đến khi Thịnh Hạ tới nơi liền kết thúc cuộc trò chuyện. Trong khách sạn Bán Đảo, trừ Nick Leeson ra còn có hai trợ thủ của hắn, một phụ trách thu thập tài liệu, một phụ trách phân tích tài liệu, cuối cùng do Nick Leeson đưa ra phán đoán chỉ huy 6 giao dịch viên ở thị trường ngoại hối Singapore tiếng hành giao dịch. Nhà ăn và quán bar trong khách sạn Bán Đảo có thể nói là nơi sang trọng nhất, cao nhã nhất Hong Kong, nhiều ngôi sao Hong Kong thích tới đây ăn cơm. Chung Sở Hồng, Trương Mạn Ngọc là khách quen ở nơi này, Đường Thanh rất mê Trương Mạn Ngọc, liền thúc giục Trương Khác xuống lầu thử vận may. Trương Khác vừa cùng đám Đường Thanh đi qua bình phong trước nhà ăn, liền nghe thấy đằng sau có tiếng nói quen quen, quay đầu nhìn lại mắt thiếu chút nữa lọt ra ngoài. - A... Tạ Tử Gia nhìn thấy Trương Khác vui mừng reo lên, buổi sáng cô thi xong cũng bay thẳng tới Hong Kong, thiếu chút nữa cùng chuyến bay với Trương Khác. Anh chàng câm đẹp trai lái xe Volvo S40 với tốc độ con rùa trên đường cao tốc để lại ấn tượng rất sâu trong cô, thi thoảng còn hồi tưởng lại với Trần Tĩnh, nhưng Trần Tĩnh chỉ cười. Không ngờ cách hai năm rồi lại gặp nhau ở đây, Tạ Tử Gia vừa định lên tiếng hỏi, thì nhớ ra đây là "người tàn tật" đưa tay khua lung tung, cũng chẳng hiểu cô ta "nói" cái gì. Đường Thanh đang ôm cánh tay Trương Khác, nhìn cô gái này phán ứng thật kỳ lạ, thắc mắc: - Cô ấy làm gì thế, cô ấy bị câm à? Khi nói chuyện còn đặc biệt quay đầu đi, sợ cô gái kia nhìn thấy khẩu hình của mình, tổn thương lòng tự tôn. Nghe Đường Thanh nói câu này, mặt Tạ Tử Gia tái đi. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, Trần Tĩnh chỉ biết cười ngượng ngập: - Mọi người cũng ở khách sạn Bán Đảo à? - Đúng thế, khéo quá, tôi chữa khỏi bệnh rồi, cô không kể cho Tạ gia tiểu thư sao? Trương Khác mỉm cười, nhìn khuôn mặt âm trầm như trời sắp mưa của Tạ Tử Gia: - Các cô cũng tới đây ăn cơm à? Trần Tĩnh định nói gì đó nhưng bị Tạ Tử Gia giật áo, đành xin lỗi theo Tạ Tử Gia rời khỏi nhà ăn, vào thang máy về tới phòng, Tạ Tử Gia mới thét lên: - Thật đáng hận, dám lừa người ta hai năm ... Tức chết đi, chị cũng lừa người ta... Hung dữ nhìn Trần Tĩnh: - Mau nói cho em biết, y rốt là ai, bà cô tức chết mất thôi ... Trần Tĩnh không nhịn được cười, cô nghe nói Trương Khác định vào ĐH Đông Hải, còn nghĩ nếu Tạ Tử Gia gặp Trương Khác sẽ ra sao, không ngờ chạm mặt nhau ở đây. Trần Tĩnh còn chưa trà lời thì Tạ Tử Gia lại thét lên: - Là y? Em biết rồi, nhất định là tên khốn kiếp đó. Tóm lấy gối dựa trên ghế sô pha định xé ra cho hả giận, nhưng xé không nổi, liền vứt hết về phía cửa sổ. - Em đoán là ai? Trần Tĩnh ngạc nhiên, sao Tạ Tử Gia có thể chớp mắt đoán ra được thân phận của Trương Khác. Thấy Trần Tĩnh cười vui như thế, Tạ Tử Gia vừa bực mình vừa buồn cười, gào thét quăng đồ một hồi, kiệt sực ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai cái chân trắng như tuyết gác lên thành ghế: - Chị hình như có vẻ rất thân quen với y, y chính là đại địch số một của Lục ca, chị không sợ anh ấy biết sẽ ghen à? - Chị quen thân cậu ta khi nào? Trần Tĩnh che dấu, có điều cũng tò mò: - Sao em đoán ra được, chị nghĩ không ra. Tạ Tử Gia hậm hực nói: - Có gì khó đoán đâu, đoán được là đoán được thôi, ai bảo chị ngực to não nhỏ, không nói cho chị biết. - Hừ, em não to không ngực thì ghê lắm à? - Tức chết đi, không cho chị chê em ngực nhỏ, em còn chưa phát triển mà thôi ... Tạ Tử Gia nhảy dựng lên, đưa tay ra bóp ngực Trần Tĩnh: - Còn dám cười em nữa không? Trần Tĩnh ré lên tránh đi. Hai cô gái la hét đuổi nhau hồi lâu trong phòng, Trần Tĩnh thở hồn hển nằm vật ra giường: - Còn muốn tới nhà ăn ngắm cảnh đêm không? - Đi để cho tên khốn kiếp đó cười cho à? Tạ Tử Gia cứ nhớ tới nụ cười đầy tà khí đó là muốn điên: - Chúng ta lập tức chuyển khỏi đây, cả đời không gặp lại tên đó là tốt nhất. Trần Tĩnh thích thú nói: - Anh ấy hình như cục vào ĐH Đông Hải đấy. - Y bị điên à, có nhiều tiền thế đi học làm gì? Tạ Tử Gia đứng bật dậy la hét như lên cơn thần kinh: - Không được, em phải về Huệ Sơn xin sang Ý du học, tên khốn kiếp này cả đời không gặp lại là tốt nhất. - Tùy em thôi. Trần Tĩnh nằm trên giường thở, bầu ngực phập phồng mời gọi, một bên áo bị Tạ Tử Gia kéo lệch lộ ra cả mảng ngực trắng xóa, đáng tiếc cảnh đẹp này không có nam nhân nào có phúc được thấy: - Em không sợ cô đơn thì cứ đi du học. - Cô gái bên cạnh y là ai? Tạ Tử Gia lăn tới bên người Trần Tĩnh, gối đầu lên ngực cô, còn chưa đợi Trần Tĩnh trả lời đã lim dim mắt nói: - Trần Tĩnh, ngực chị mềm quá, đã cho Lục ca bóp chưa? - Đồ điên! Trần Tĩnh đẩy Tạ Tử Gia ra: - Đó là bạn gái của Trương Khác, vừa thông minh lại xinh đẹp, nếu em vào được ĐH Đông Hải sẽ thành bạn của cô ấy... Trần Tĩnh không biết Đường Thanh nộp đơn vào ĐH Hong Kong. - Ấy, nếu vậy sáng nay bọn họ cũng thi. Tạ Tử Gia lật người lại chống tay lên chăn: - Thi xong một cái bọn họ bay tới Hong Kong ngay, thời gian tựa hồ rất gấp, chị nói xem bọn họ gấp gáp tới Hong Kong làm gì? Trần Tĩnh quay mặt đi: - Vừa rồi bị em nói ngực to não bị, bị tổn thương rồi, em từ từ mà nghĩ đi. Cô luôn tự tin về dung mạo lẫn trí thông minh của mình nhưng trước mặt Tạ Tử Gia, cô cứ cảm thấy mình như con ngốc, không theo kịp lối suy nghĩ nhảy cóc với tốc độ tên lửa của Tạ Tử Gia, may cả hai thân thiết nên chẳng tới mức bị tổn thương. - Y nhắm vào đồng Bạt. Tạ Tử Gia ngồi bật dậy, dùng một giọng nói rất chắn chắn: - Chị cứ đợi đi, em nói không sai đâu, kinh tế Thái Lan không chống nổi nữa, mọi người đều ngửi thấy mùi máu tới ăn tiệc rồi, y cũng định thừa lúc cháy nhà hôi của. - Có thể ... Trần Tĩnh không thể khẳng định mục đích của Trương Khác, do dự nói. Trung tuần tháng sáu đợt tấn công thứ hai của các quỹ đầu cơ quốc tế bị chính phủ Thái Lan đánh lui, nhưng kinh tế trong nước trượt dốc nghiêm trọng, địa ốc, chứng khoán có dấu hiệu sụp đổ. Những người trước kia khinh bỉ quan điểm của Diệp Trăn Dân đều phải quay đầu lại xem bài viết một năm trước của ông, huống hồ là Cẩm Hồ, Thịnh Hâm. Diệp Trăn Dân một tuần trước tới Hong Kong kiêm luôn thân phận phó chủ nhiệm văn phòng TW trú tại Hong Kong, có thể thấy chính quyền Hong Kong cùng cao tầng trong nước rất cảnh giác với tình hình ĐNÁ. Trần Tĩnh lần này tới Hong Kong là để khảo sát mức độ tổn hại của Khoa Vương có thể gặp phải ở thị trường ĐNÁ, điều an ủi duy nhất là cổ phần của bọn họ ở Cty hải ngoại đã giảm xuống 15%, nhớ lại lời nhắc của Trương Khác hồi tháng ba, trong lòng Trần Tĩnh có chút cảm giác ấm áp. Cát gia nghiệp lớn thế lớn, năng lực chống chịu cũng cao, nhưng thị trường đầu đĩa ở ĐNÁ thu hẹp mạnh, Khoa Vương cũng chịu ảnh hưởng. Còn về phần đám cá mập tài chính mua dao múa dĩa chuẩn bị làm thịt đồng Bạt thì Trần Tĩnh cảm thấy cách mình quá xa. Trần Tĩnh không hứng thú mấy với thị trường chứng khoán, cô chỉ học kiến thức cơ bản thôi, không hề nghiên cứu sâu. Nhưng Tạ Tử Gia là một quái thai, cũng là do kết quả Tạ Hán Tĩnh bồi dưỡng tử nhỏ, tới tháng ba năm nay, ông ta mới đóng băng tài khoản chứng khoán của Tạ Tự Gia, để cô bé chuyên tâm thi cử. - Mau, đi tìm tên đó với em. Tạ Tử Gia lại nhảy bật xuống giường, kéo cánh tay trắng nõn của Trần Tĩnh. - Em không thích người ta cơ mà. Trần Tĩnh thắc mắc: - Chẳng lẽ em hi vọng người ta nói cho em ý đồ thực sự sao? - Chị đừng quan tâm, đi với em là được. Trần Tĩnh đành mặc Tạ Tử Gia kéo xuống nhà ăn, không tìm thấy đám Trương Khác, hỏi phục vụ mới biết hết chỗ, đám Trương Khác tới chỗ khác ăn rồi, Trần Tĩnh chẳng có tâm tình điên cùng Tạ Tử Gia, định kéo cô ta về phòng ....
Quan Lộ Thương Đồ Tác giả: Cảnh Tục Chương 575: Cá Mập Rình Mồi Dịch: lanhdiendiemla Nguồn: Vip Van Đàn Mời đọc Lúc này đám Trương Khác đang ngồi ăn ở nhà ăn Pháp ở ngay bên cạnh, kể chuyện giả câm trên đường cao tốc, mọi người cố áp tiếng cười để không làm ảnh hưởng tới người khác. Vừa gọi món ăn xong thì di động rung lên, Trương Khác nhận máy liền nghe thấy Diệp Kiến Bân hưng phấn nói: - Bộ trưởng tài chính Thái Lan tuyên bố từ chức qua đài truyền hình. Vậy là chính phủ Thái Lan từ bỏ phản kháng rồi, không hiểu bao nhiêu người nghe thấy tin tức này áp chế tiếng reo hò. Trương Khác gập điện thoại lại, muốn cùng Đường Thanh ăn khuya xong mới lên lầu, hai phút sau không nhịn được kéo khăn ăn trên cổ xuống, đưa ví cho Đường Thanh: - Bạn và Thịnh Hạ ăn xong mua hộ bọn mình y phục thay đổi nhé ... Kéo Đỗ Phi vội vàng rời khỏi nhà ăn, thấy Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia quanh quẩn bên ngoài, gật đầu mỉm cười, chân không hề dừng lại. - Này.. Nghe thấy Tạ Tử Gia gọi, Trương Khác dừng bước, quay đầu lại nhìn hai giây, thấy cô ta không nói gì, liền vào thang máy. - Người kiểu gì vậy chứ! Tạ Tử Gia Tạ đại tiểu thư vốn tường Trương Khác sẽ đi tới đợi lúc đó mới nói, thấy thái độ hờ hững của Trương Khác, Tạ Tử Gia chỉ còn biết nghiến răng tức tối trách móc. ~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~ - Thị trường London có phản ứng gì với tin tức này? Diệp Kiến Bân ra mở cửa, Trương Khác hỏi ngay: - Chính phủ Thái Lan yêu cầu cơ cấu tài chính ngân hàng tiền dự trữ chuẩn bị tỉ lệ nợ xấu lên tới 15%, bọn họ muốn tăng cường ổn định hệ thống tài chính trong nước. - Hiện còn làm những cái này, đúng là ngu xuẩn. Nick Leeson không lấy tiếng phổ thông ra hành hạ bản thân nữa, dùng tiếng Anh nói: - Bọn họ muốn hủy lòng tin của mọi người vào hệ thống tài chính Thái Lan thì có .. Bên phía London đã có phản ứng rồi, đồng Bạt bị bán tháo rất lớn, tôi nghĩ các nhà đầu tư trong nước của Thái Lan nếu không muốn tổn thất vì đồng Bạt mất giá giữ vứt bò đồng Bạt để giữ giá trị các hiệp ước giao dịch ... Có điều lượng giao dịch đồng Bạt ở thị trường London rất ít, phải xem tình hình phía Singapore. Sở giao dịch quốc tế Singapore là thị trường giao dịch đồng Bạt chủ yếu nhất. Trương Khác khoanh tay trước ngực, đứng nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa kính, môi hơi mím lại, im lặng không nói. Tới thời khắc này, ngoại trừ quỹ đầu cơ chủ lực có lòng tin kiên định ra, đám đầu cơ ngoại vi cũng xác định được phương hướng rồi, khi tất cả cùng hùng hổ ùa lên, những đồng minh của NH TW Thái Lan không chịu nổi chính là lúc kết thúc cuộc chơi đầu tiên này. Trương Khác cười nói: - Sức chống cự lẫn ý chí của bọn họ đều rất yếu ớt, thương vị chúng ta tăng tới 40% nữa. *** thương vị là tỉ lệ tài chính đầu tư thực có so với đầu tư thực tế của người đầu tư, ví dụ có 10 vạn dùng vào quỹ đầu tư, dùng 4 vạn mua cổ phiếu thì thượng vị là 40%. Nick Leeson cũng có cùng quan điểm như vậy, song hắn phải xem ý kiến của Diệp Kiến Bân, hắn có một giao dịch viên tại New York, có thể giao dịch hiệp ước hiện hóa bằng đồng Bạt, nhưng thương vị tăng tới 40%, là một biến số, cả thị trường đều đang bán đồng Bạt, trừ NH TW Thái Lan ra, hiếm có ai mua đồng Bạt nữa. Chính phủ các quốc gia ĐNÁ đều có cảm giác nguy cơ môi hở răng lệnh, hạn chế cơ cấu tài chính trong nước đầu cơ giao dịch đồng Bạt, nhưng thế lực tư bản tài chính Âu Mỹ mới là kẻ đứng sau cơn bão tài chính này, đặc biệt là cơ cấu văn phòng ngân hàng Âu Mỹ đặt ở Singapore, trong tay nắm lượng lớn tiền tệ các nước ĐNÁ, làm lệnh hạn chế của chính phủ các nước ĐNÁ không thể có hiệu quả. Diệp Kiến Bân gật đầu, lòng bàn tay hắn đã toát mồ hôi, tên nhóc Trương Khác này trong tay có gần 4 tỷ HDK, căn bản không cần quan tâm được mất, nên ở đây ung dung cách sông xem lửa cháy, còn Diệp gia bọn họ thực sự mong mỏi có thể kiếm chác được trong vụ này, giải tỏa cơn khát tài chính. Di động để trong túi rung lên, Diệp Kiến Bân giật mình, thấy mình quá khẩn trương, ngượng ngùng lấy di động ra, thấy điện thoại do Diệp Trăn Dân gọi tới, ra hiệu cho Trương Khác, rồi qua một bên nhận điện thoại. - Chú Hai mời cậu tới. Diệp Kiến Bân nghe điện thoại xong tới nói nhỏ với Trương Khác: - Hay là bảo chú Hai tự qua? Trương Khác làm gì có thể diện phiền Diệp Trăn Dân đích thân tới gặp, y tới Hong Kong cũng nên tới thăm Diệp Trăn Dân trước, nhưng bị Diệp Kiến Bân sốt ruột kéo tới đây. Trương Khác kéo Đỗ Phi ra khỏi phòng, trên đường gọi điện báo cho Đường Thanh. Chỗ ở tạm thời của Diệp Trăn Dân ở Hong Kong là khu chung cư của văn phòng liên lạc TW trú tại Hong Kong, từ khách sạn Bán Đảo tới đó tiện nhất là đi tầu điện ngầm. So với lúc gặp nhau ở Bắc Kinh thì Diệp Trăn Dân gầy hơn một chút, nhưng mắt rất có tinh thần, ngoài cửa nói vài câu rồi lên thư phòng ở tầng hai, Đỗ Phi và thư ký của Diệp Trăn Dân đợi ở bên ngoài. - Tin tức trên ĐTH Thái Lan các cháu biết cả rồi chứ? Diệp Trăn Dân đóng cửa văn phòng lại, đứng trước giá sách nói: - Chú vừa trao đổi điện thoại với ti trưởng ti tài chính, cụ quản lý tài chính Hong Kong, áp lực từ các phía rất lớn, các quỹ đầu cơ hùng hổ đổ tới, lại có các thế lực chính trị Âu Mỹ đứng sau lưng dung túng, đồng Bạt sẽ là ngòi nổ ... - Vâng bọn cháu xem rồi. Giọng Trương Khác rất bình đạm: - Kẻ đầu cơ tiền tệ nhắm chuẩn vào tỉ giá cố định của các nước ĐNÁ, hai lần tấn công trước, NH TW Thái Lan miễn cưỡng chống lại được, nhưng lượng dự trữ ngoại hối của bọn họ đã tiêu hao một nửa, đợt tấn công này sẽ càng dữ dội hơn, số ngoại hối còn lại của bọn họ không đủ duy trì thăng bằng tỉ giá, một khi bị ép thả nổi đồng Bạt, nó sẽ thành ngòi nổ bùng phát nguy cơ tài chính ĐNÁ đã tích lũy từ lâu. Mục đích Diệp Trăn Dân tới Hong Kong là để giúp chính phủ Hong Kong kháng cự lại tác động cuộc khủng hoảng này: - Xem ra mọi người đều tin chắc thế cục này rồi, một miếng thịt béo bở như thế ai bỏ qua cho được, tiếc cho những quốc gia này mười năm phồn vinh bị hủy trong sớm tối. - Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà chú. Diệp Kiến Bân nghe thế nhẹ nhàng hơn, cười khì: - Nên quan tâm tới Hong Kong thì thực tế hơn. Trương Khác tán đồng: - Cổ phiếu, địa ốc cứ tăng mãi không xuống, giống như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng, làm người ta rùng mình ... Đám đầu cơ quốc tế kia tấn công Thái Lan chủ yếu nhắm vào đồng Bạt. Hong Kong có 80 tỷ USD dự trữ ngoại hối, tron nước có 120 tỷ USD, duy trì tỉ giá hiện nay của HKD không khó, các quỹ đầu kia không thể mơ tưởng triệt để đánh hạ được HKD, nhưng bọn chúng sẽ vờ tấn công HKD, đánh chủ yếu vào cổ phiếu Hong Kong, chính phủ Hong Kong đối phó cục thế này ra sao ạ? - Cháu nói thử xem. Diệp Trân Dăn biết đám cá mập say máu kia sau khi đánh chén xong các nước ĐNÁ, chắc chắn không tha Hong Kong đang đỉnh điểm thịnh vượng. - Trừ tiếp tục tăng cường dự trữ ngoại hối, giám sát hướng đi của tiền tệ, chú cho rằng cục quản lý tài chính càn chuẩn bị sẵn sàng dùng các loại thủ đoạn tiến hành phản kích quỹ đầu cơ quốc tế, không thể để bọn chúng dày xéo Hong Kong một lượt xong mới chạy đi xin cục lập pháp quyền hỗ trợ .. - Ừm. Diệp Trân Dân thái độ không rõ lắm, ông có cái khó của mình: - Điều này cần thảo luận thêm. Hong Kong sau khi trở về phải duy trì hệ thống kinh tế chính trị hiện có trong thời gian dài, duy trì nguyên tắc người Hong Kong, quản lý Hong Kong. Cho nên quyền hạn cục quản lý tài chính bị hạn chế nghiêm ngặt. Diệp Trăn Dân phải dùng thân phận đặc thù để đi công tác, nhưng người Hong Kong chưa chắc đã hiểu cho khổ tâm của ông, tin tức một khi tiết lộ ra ngoài, nói không chừng văn phòng ngày mai sẽ bị đám người thị uy bao vây, chỉ trích chính phủ TW làm trái lời hứa để người Hong Kong quản lý Hong Kong. Người Hong Kong trước kia bị người Anh áp chế không dám lên tiếng, sau khi trở về thành tự do, gặp chuyện gì cũng ra đường la hét, đây cũng là lẽ thường tình thôi.