Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 591: Chó Rớt Xuống Nước

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Ngày 4 tháng 9, khi Trương Khác về tới Hải Châu thì gặp đúng một trận mưa như trút, mưa đổ xuống ào ào như bầu trời bị xé toạc một chỗ ngay ở Hải Châu, rời đường cao tốc mưa càng lúc càng lớn, phía trước chỉ nhìn thấy một màn mưa trắng xóa, Phó Tuấn phải giảm tốc độ lại.

    Chiếc Toyota Crown của Triệu Cẩm Vinh đi qua phía trước, Phó Tuấn nhắc Trương Khác một tiếng.

    Triệu Cẩm Vinh có một trang viên tư nhân ở gần đây.

    Trương Khác khoanh tay trước ngực chẳng buồn để ý, hai ngày trước y được Hứa Thụy Binh cho biết tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha đề xuất yêu cầu rút đầu tư khỏi Cẩm Thành.

    Khi Cẩm Thành khai phát Tây Sa Điền, tập đoàn Tân Thành trái phiếu công ty ngắn hạn đầu tư vào 300 triệu, đại khái khi đó Triệu Cẩm Vinh không ngờ chuyện khai phát tới giờ vẫn chưa xong.

    Tới đường Tân Đình, thế mưa giảm hẳn, bầu trời đột nhiên bừng sáng, Triệu Cẩm Vinh có lẽ nhìn thấy xe của Trương Khác, giảm tốc độ đợi.

    Dù vẫn có giọt mưa lớn lộp độp rơi, song thế mưa nhỏ đi rất nhiều, Triệu Cẩm Vinh thò đầu ra khỏi xe, nước mưa chảy từ trán xuống, trông có chút khốn đốn.

    Dẫu thễ nào thì ông ta cũng được coi là một kiêu hùng ở Hải Châu, đành người không đánh vào mặt, Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ xe bên đường xem ông ta muốn nói gì?

    - Tạ gia muốn tới Hải Châu cắt lúa mạch rồi.

    Triệu Cẩm Vinh nhìn thanh niên còn ít tuổi hơn con mình, người có thể dậm chân làm Hải Châu rung chuyển, tức thì trong lòng trào dâng rất nhiều tình cảm phức tạp:

    - Tạ gia muốn tới Hải Châu cắt lúa mạch rồi.

    Nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Trương Khác, nhất thời không biết nói gì, đành lập lại lần nữa, tin rằng y có thể hiểu hàm nghĩa trong câu đó.

    - Vậy thì sao?

    Trương Khác hỏi lại:

    - ...

    Triệu Cẩm Vinh cứng họng, ông ta không còn là kiêu hùng của Hải Châu nữa, lòng hiểu rõ, người duy nhất có thể cứu Cẩm Hồ là thanh niên này, gian nan nói:

    - Chẳng lẽ Cẩm Hồ không muốn triển để đánh gục Khoa Vương sao?

    - Thế thì liên quan gì tới Tạ gia đến Hải Châu cắt lúa mạch?

    - Tạ gia còn có thể giữ quan hệ hợp tác với Cát gia ở Khoa vương chính là vì muốn liên hợp với Cát gia tới Hải Châu cắt lúa mạch, bọn chúng còn kéo theo địa ốc Tinh Điển của Kiến Nghiệp, theo tôi biết Cẩm Hồ cướp công trình cải tạo ngõ Học Phủ trong tay Tinh Điển. Khác thiếu gia không nhìn ra mối liên hệ trong này sao?

    Trương Khác nhớ tới nữ nhân xinh đẹp nhưng độc ác như rắn rết kia, Tạ gia đúng là lắm thủ đoạn, chẳng những không bỏ thị trường ĐNÁ, còn xúi được cha con Cát Minh Tín tham gia vào sản nghiệp địa ốc trong nước.

    Nhãn quang của Cát Minh Tín cũng không tệ, đây đúng là lựa chọn chính xác, thị trường với 1.3 tỷ dân trong nước cùng nên kinh tế còn phát triển cao tốc, là khu vực trọng tâm chuyển dời sản nghiệp tư bản tương lai, tới sớm đương nhiên có ưu thế lớn.

    Nghe ngữ khí của Triệu Cẩm Vinh thì lần này Tạ gia gạt bỏ tập đoàn Đại Nhã rồi.

    - Có lẽ có chút liên hệ.

    Trương Khác hơi cau mày lại, bình đạm nói:

    - Nhưng tôi vẫn không nhìn ra lời của ông có dụng ý gì?

    - Cho tôi nửa năm, nửa năm là đủ rồi, sản nghiệp Tây Sa Điền có thể biển thành một tỷ, hai tỷ tài phú thực sự.

    ...

    Môi Trương Khác hơi nhúc nhích, nhưng không nói gì.

    - Cẩm Hồ chỉ cần cho tôi vay 300 triệu, tôi có thể nhường ra 20% cổ phần Cẩm Thành, thậm chí nhiều hơn nữa.

    - Điều kiện này chắc ông cũng đàm phán với Tạ gia rồi hả?

    Điều kiện Triệu Cẩm Vinh đưa ra chẳng hề làm Trương Khác động lòng.

    Triệu Cẩm Vinh nhìn không ra trong lòng Trương Khác nghĩ gì, ông ta đưa ra cái giá lớn nhất có thể:

    - Đương nhiên nếu Cẩm Hồ có ý nhập cổ phần, tôi có thể suy tính nhường ra quyền khống chế cổ phần.

    Trương Khác vừa muốn xem bọn chúng chó cắn chó lại muốn nhìn Tạ gia đánh chết Triệu Cẩm Vinh, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, lắc đầu nói:

    - Xin lỗi, tôi không hứng thú với địa ốc, ông nhìn Thế Kỷ Cẩm Hồ ấy, tôi có cổ phần trong đó không?

    Triệu Cẩm Vinh mắt trống rỗng.

    - Còn có chuyện gì khác nữa không?

    - Cậu muốn thấy Tạ gia tiểu nhân đắc chí, muốn thấy Khoa Vương dựa vào hút máu Cẩm Thành để sống tiếp sao?

    Triệu Cẩm Vinh áp giọng rít lên.

    - Ông nói xem tôi có bận tâm tới mấy trò của Khoa Vương không?

    Trương Khác mỉm cười, phất tay bảo Phó Tuấn lái xe rời đi.

    Nhìn khuôn mặt điển trai lãnh đạm dần dần bị kính kéo lên che đi, trong lòng Triệu Cẩm Vinh chỉ còn lại sự thê lương, lúc này mới hiểu ra, y hoàn toàn chẳng để Khoa Vương vào trong mắt, Khoa Vương sống cũng được, chết cũng được, y chẳng hề quan tâm.

    Triệu Ti Minh ngồi ở ghế phụ lái từ đầu tới cuối không lên tiếng, đến khi xe của Trương Khác biến mất khỏi tầm mắt mới quay lại gọi:

    - Ba..

    Triệu Cẩm Vinh tỉnh lại, thẫn thờ bảo lái xe rời đi.

    Xe đi tới thẳng tới bãi đỗ xe sau tòa nhà Phủ Thiên, lúc này mưa đã dừng, trước đó Trương Khác đi một vòng quanh Tây Sa Điền, đúng như Triệu Cẩm Vinh nói, cho ông ta thêm nửa năm là đủ.

    Nếu chẳng phải Cẩm Thành bị Khoa Vương làm trì hoãn nửa năm, nói không chừng thực sự Triệu Cẩm Vinh vượt qua được kiếp nạn này.

    Trương Khác xuống xe, vừa vặn thấy Trần Tĩnh từ tòa nhà Phủ Thiên đi xuống, Tạ Tử Gia cũng ở bên cạnh, trông thần sắc Trần Tĩnh có chút mệt mỏi, Trương Khác gật đầu chào rồi tới Bát Cẩm Trân.

    Khoa Vương tiếp tục duy trì thị trường ở ĐNÁ là hợp lý, nếu không đầu tư trước đó thành con số không hết.

    Nhưng lợi ích giữa Khoa Vương và công ty hải ngoại không nhất trí, như Đại Nhã đã rút cổ phần khỏi công ty hải ngoại, không cần thiết phải vì công ty hải ngoại chia sẻ tốt thất tỷ giá, khi cơn bão tài chính sẽ còn tiếp diễn.

    Tạ gia thì phải gánh tổn thất tỷ gia, cho nên bọn chúng mới tính cùng Cát gia hút máu của Triệu Cẩm Vinh bù vào đó, gạt bỏ Đại Nhã qua một bên, thậm chí dựa theo tác phong nhà họ Tạ thì Trương Khác còn lờ mờ phác thảo ra một kế hoạch hút máu Đại Nhã của Khoa Vương, chẳng biết có phải đầu óc mình quá u tối không, Trương Khác thầm thở dài cho Trần Tĩnh, đó thực sự là cô gái rất tốt.

    Trương Khác và Phó Tuấn đi được vài bước, thấy Trần Tĩnh từ sau đi theo, dừng lại chỉ Bát Cẩm Trân, ý hỏi có phải bọn họ cũng tới đó dùng cơm không?

    Trần Tĩnh gật đầu, lần gặp nhau trước đó là ở sân bay Hong Kong, đã hơn nữa tháng rồi, không biết thời gian qua Trương Khác bận cái gì, đi tới mỉm cười nói:

    - Tôi nhìn thấy máy di động mẫu của Ái Đạt rồi, rất đẹp đó, thực sự phải đợi tới sau 20 tháng 9 mới bán sao? Tôi định mua một cái làm quà khai giảng cho Tử Gia.

    - Hình như vậy.

    Trương Khác mỉm cười:

    - Cụ thể phải xem tiến độ phía sản xuất, nếu có sự cố có khi phải trì hoãn, nếu cô vội có để làm quà, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem còn hàng dư không?

    Trần Tĩnh cám ơn, cùng đi vào Bát Cẩm Trân; Tạ Tử Gia cắn chặt răng không nói, Trương Khác không nhìn cô lấy một cái, cảm giác hoàn toàn bị ngó lơ không dễ chịu chút nào.

    Vào Bát Cẩm Trân tách khỏi nhóm Trần Tĩnh, Trương Khác đi về phía Đường Thanh.

    Đường Thanh, Trần Phi Dung còn có cả Đỗ Phi, Thịnh Hạ, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh, Hứa Nhược Hồng, bọn họ đã đợi ở đây rất lâu rồi, Trương Khác gặp mưa lớn trên đường chậm mất một tiếng.

    Trừ Đường Thanh và Thịnh Hạ ra thì tất cả đều học ở Đông Hải, trong kỳ nghỉ phải tranh thủ thời gian liên hệ tình cảm.

    Ngày 28 tháng 8 Đỗ Phi từ Hong Kong về là về thẳng Hải Châu chứ không qua Kiến Nghiệp, mấy ngày qua lêu lổng với đám Lý Quý và Tiêu Xuân Minh, hắn vào được ĐH Đông Hải, theo tập quán, sẽ tổ chức tiệc rượu, nhìn mắt hắn thì chắc mấy ngày về Hải Châu uống không ít.

    Đh Hong Kong tới 10 tháng 9 mới báo danh, Đường Thanh không nỡ xa nhà, vốn định đợi tới ngày cuối cùng mới đi, có điều đám Thịnh Hạ ngày 8 tháng 9 khải giảng rồi, cô muộn lắm cũng không thể tới Hong Kong sau ngày mùng 8.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 592: Không Phải Là Uy Hiếp

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Ads Trương Khác vỗ vai Tiêu Xuân Minh, chỉ Tạ Tử Gia nói:

    - Nghe nói cô ấy cùng khoa với mày, tới chào một tiếng đi, tránh sau này bị người ta bắt nạt.

    Tiêu Xuân Minh mặc dù trước mặt người quen thì nói rất nhiều, song vẫn là thiếu niên ngại ngùng, nào có dũng khí tới chào hỏi Tạ Tử Gia?

    Trần Tĩnh, Tự Tử Gia ăn song là đi luôn.

    Đỗ Phi, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh vừa đỗ vào được đại học khó tránh khỏi phấn khích, ba năm cao trung nhịn lắm rồi, phải buông thả một chút, Trương Khác cũng rảnh rỗi cùng bọn họ ngồi uống rượu, bảo Phó Tuấn về trước.

    Thời gian qua Phó Tuấn theo mình đi lang thang suốt, Trương Khác sợ hai nha đầu Tích Dung Tích Vũ nhớ, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, mai Mã Hải Long cùng bọn họ đi Kiến Nghiệp là được.

    Sinh viên mới thời gian báo danh muộn, còn sinh viên cũ phải khai giảng rồi mới phải, Trương Khác hỏi Trần Phi Dung:

    - Sao giờ này mà bạn còn ở nhà?

    - Hôm kia đi báo danh rồi, đem đồ chuyển tới túc xá ở trường cũ rồi theo ba mình về, nế không cuối tuần ở trường làm cái gì?

    Trần Phi Dung mỉm cười đáp:

    - Hôm nay là cuối tuần à?

    Trương Khác hỏi xong liền thấy hổ thẹn, y ra việc cho người khác chưa bao giờ nghĩ có phải là cuối tuần không, đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng ngại không nói với y, Trương Khác lại cười tự trào:

    - May mà tôi chưa quên chuyện báo danh.

    Trần Phi Dung còn chưa quen với trường cũ, nên chuyển túc xá xong cùng cha về nghỉ cuối tuần, định ngày mai cùng Trương Khác, Đường Thanh tới trường.

    Đợi tới khi hai tên Lý Quý, Tiêu Xuân Minh không còn uống nổi nữa, Trương Khác thấy Đỗ Phi cũng mặt đỏ gay rồi, liền ném chìa khóa cho Thịnh Hạ đưa cả đám về.

    Nửa ngõ Đan Tỉnh đã quây lại tiến hành tu sửa, dự tính đến cuối năm vẫn chưa hoàn thành được, có điều mấy cửa hàng đầu ngõ vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường.

    Đỗ Phi và Thịnh Hạ đưa người đi, Trương Khác tháp tùng hai cô gái tới quán bar đằng sau, chơi ném xúc sắc, ai thua phải uống một ngụm bia, mặc dù Đường Thanh và Trần Phi Dung đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, vả lại trước đó cũng uống không ít ở Bát Cẩm Trân rồi, nên hai cô gái má đỏ như máu, mắt long lanh như sắp nhỏ nước ra, kiều diếp vô cùng.

    Trương Khác thích nhất là nhìn dáng vẻ các cô gái lúc hơi say, đang chơi tưng bừng cùng hai cô gái thì Trần Tĩnh thò nửa người vào.

    Trần Tĩnh nhìn thấy Trương Khác có hơi ngần ngừ, bị Tạ Tử Gia đẩy vào, Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm theo ở đằng sau.

    Tầm nhìn của Tạ Chiêm bị Trần Tĩnh che khuất, không nhìn thấy Trương Khác, hắn hùng hổ nói với Tạ Kiếm Nam:

    - Chúng ta vì sao phải tránh cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông đó? Nhớ lại cái nụ cười của nó là tôi nổi điên, để tôi nhìn thấy lần nửa thế nào cũng cho nó một cái tát vỡ mặt.

    Trương Khác ngẩng đầu lên, người hơi nhích sang một chút để Tạ Chiêm nhìn thấy mình, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói:

    - Không may lại để anh nhìn thấy rồi! Miệng nói sướng xong có muốn sướng tay luôn không?

    Mặt Tạ Chiêm đang hùng hổ thành cứng đờ, quay mặt đi, coi như chưa từng nói câu vừa rồi.

    Trần Tĩnh xấu hổ lắm, cái miệng của Tạ Chiêm đúng là biết đắc tội với người khác, nhưng cô phản cũng nhanh, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ngón tay múa trên không khí như đánh đàn, cười ngọt ngào coi như chào hỏi:

    - Mọi người cũng ở đây à?

    Ở khách sạn bán đảo cô đã gặp Đường Thanh, lại thường ăn cơm ở Bát Cẩm Trân nên cũng không lạ gì Trần Phi Dung, hỏi Trương Khác:

    - Bạn học khác của anh đâu?

    Trương Khác thu ánh mắt từ mặt Tạ Chiêm về, mỉm cười với Trần Tĩnh:

    - À, có hai người uống say, Đỗ Phi đưa bọn họ về rồi.

    Trương Khác nhìn quanh, quán bar chỉ còn mỗi cái bàn cạnh bọn họ, Tạ Kiếm Nam và Tạ Chiêm mặt rất thiếu tự nhiên ngồi xuống, lúc này mới để ý tới trong tay Trần Tĩnh có một cái kẹp tài liệu, chắc là bọn họ tới quán bar bàn việc.

    Đỗ Phi và Thịnh Hạ đưa bạn về xong lúc này đẩy cửa đi vào.

    Trên bàn có giấy và bút chì, đó là quán bar chuẩn bị cho những người độc thân chuyển tin cho nhau, Trương Khác không muốn Trần Tĩnh kẹp giữa khó xử, viết một tờ giấy, đứng dậy nói với Trần Tĩnh:

    - Thong thả uống nhé, chúng tôi đi trước đây.

    Rồi ném tờ giấy trước mặt Tạ Chiêm, bất chấp sự kinh ngạc của bọn họ, tới quầy bar trả tền, cùng hai cô gái rời đi.

    Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tới quán bar để bàn việc, cho dù không có cái miệng thối của Tạ Chiêm nói ra câu kia thì ngồi cạnh Trương Khác, đừng nói là bàn việc, cho dù có uống rượu cũng chẳng vào được, đợi Trương Khác đi rồi cả hai tên mới như bỏ đi được tảng đá đè trên ngực.

    Trần Tĩnh nhìn Tạ Chiêm, không biết tờ giấy Trương Khác để lại có nội dung gì, đại khái không có gì hay ho.

    - Cái gì chứ!

    Tạ Chiêm đập tờ giấy xuống bàn:

    - Thằng đó dám uy hiếp tôi.

    Trần Tĩnh ngoẹo đầu đọc nhẩm trong lòng.

    - Đừng có để cái mồm của mày liên lụy người khác!

    Tạ Tử Gia chẳng tốt như thế, đọc ra miệng:

    - Chứ viết rất đẹp!

    Rồi cau mày nhìn Tạ Chiêm:

    - Câu nói kia của anh rất tùy tiện đấy.

    Tạ Chiêm không được an ủi thì chớ, lại bị Tạ Tử Gia chọc thêm cho một câu, hắn không đủ can đảm đấu khẩu với ma đầu này, quay sang hỏi Trần Tĩnh:

    - Cô và thằng đó trông có vẻ rất thân nhau.

    Trần Tĩnh nghe câu này có chút thiếu tự nhiên, không nói gì cả, Tạ Tử Gia nhướng mày lên châm chọc:

    - Chẳng lẽ anh thì không biết người ta? Chẳng qua ngay tư cách chào người ta cũng không có.

    Tạ Tử Gia bảo vệ Trần Tĩnh, Tạ Chiêm cười hăng hắc liếc nhìn Tạ Kiếm Nam, thấy mặt hắn âm trầm, vội gọi phục vụ tới lảng đi.

    Tạ Kiếm Nam cầm tờ giấy lên xem, vo viên vào gạt tàn, làm ra vẻ phong độ nói:

    - Đừng coi là thật, nhưng anh ăn nói chú ý một chút.

    Đứng dậy cầm lấy tài liệu đặt sau lưng Trần Tĩnh, đó là con số kinh doanh tháng trướng, mày nhíu lại, không biết là vì lời của Tạ Chiêm hay là vì con số kinh doanh tồi tệ.

    - Em mệt rồi, chuyện công việc mai về công ty hẵng nói ...

    Trần Tĩnh không còn tâm tình nào nói chuyện công việc nữa, đứng dậy bỏ đi, Tạ Tử Gia trừng mắt với Tạ Chiêm một cái rồi đi theo.

    Tạ Chiêm vẫn còn nghi hoặc hỏi:

    - Tôi làm gì đâu chứ?

    - Anh không khâu cái miệng của anh vào được à?

    Tạ Kiếm Nam cũng rất tức giận chuyện đột nhiên thành cái này, không thể để Trần Tĩnh giận mà bỏ đi được, đứng dậy muốn đuổi theo, thấy Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đứng trên bậc thềm, tầm nhìn bị Trần Tĩnh che mất, nhưng nghe thấy tiếng Trương Khác:

    - Hạ giá toàn diện hàng cung cấp cho Tân Nguyên xuống ...

    Tim hắn đập "thịch" một cái, thấy Trương Khác đang xoay lưng lại phía mình gọi điện thoại.

    Trương Khác cảm thấy phía sau có người, quay lại nhìn, có vẻ không để ý vừa rồi gọi điện bị người ta nghe thấy, giang tay ra cười với Trần Tĩnh:

    - Tôi đúng là không ưa gì Tạ Chiêm cả.

    Nói xong đi về phía Đường Thanh.

    - Ồ, vậy không phải là anh ta chỉ uy hiếp xuông thôi đâu!

    Tạ Tử Gia huých vai Trần Tĩnh một cái:

    - Anh ta tựa hồ rất là nhỏ nhen nhỉ...

    Tạ Tử Gia nói rất thoải mái, nhưng Tạ Kiếm Nam như có đá đè lên người :" Trương Khác chắc chắn gọi điện cho ai đó ở Ái Đạt, phát hiệu lệnh giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, là Tô Tân Đông chăng?"

    Tiếp tục duy trì thị trường ĐNÁ, Khoa Vương phải chia xẻ tổn thất với công ty hải ngoại, Cát Ấm Quân cuối cùng kiên trì giới hạn kinh doanh không lợi nhuận, thế là phía bên Khoa Vương phải gánh đại bổ phận tỉ giá sụt giảm, giá hàng ở ĐNÁ đã thấp hơn giá thành sản xuất rồi, mà nguy cơ tài chính còn tiếp tục, tỉ giá còn tụt xuống.

    Mặc dù đã quyết định lấy chỗ khác bù đắp vào, nhưng Khoa Vương thua lỗ lớn, Tạ Kiếm Nam không thoát khỏi cảm giác thất bại, lựa chọn giành cho hắn không nhiều, phải mở rộng thị trường trong nước, hạ chi phí sản xuất, cùng sản xuất sản phẩm điện tử khác, dàn mỏng chi phí vận hành thị trường.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 593: Tá Đao Sát Nhân

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Chi phí kinh doanh của Khoa Vương năm nay cực lớn, chỉ riêng quảng cáo ĐTH TW đã mất 350 triệu rồi...

    Trong kẹp tài liệu kia Tạ Kiếm Nam viết bốn chữ "thị trường, chi phí", định tới quán bar bàn chuyện này, đâu ngờ cục diện lại như thế?

    Tạ Kiếm Nam trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cố dằn lòng nói với Trần Tĩnh:

    - Ngồi một lúc hẵng đi.

    Trần Tĩnh biết giờ không phải là lúc cãi nhau, kéo Tạ Tử Gia quay vào.

    Tạ Chiêm thấy bọn họ quay lại, cũng không dám nói gì làm người ta ghét, tự giải thích:

    - Câu vừa rồi của anh không phải nhắm vào em, em muốn uống gì anh gọi cho, bữa này coi như anh mời ...

    Thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh sắc mặt âm trầm, ngay cả Tạ Tử Gia cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:

    - Sao thế, xảy ra chuyện gì?

    - Cẩm Hồ đồng loạt giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông trong miệng anh vừa đứng ngoài gọi điện ...

    Tạ Kiếm Nam chẳng còn hơi sức đâu mà giận Tạ Chiêm nữa.

    Tân Nguyên hiện nhắm thẳng vào Khoa Vương, những linh kiện quan trọng như chip giải mã, chip điều khiển chiếm sáu phần chi phí sản xuất do Cẩm Hồ cung cấp cho Tân Nguyên.

    Tạ Kiếm Nam lúc này đã không ảo tưởng cạnh tranh chính diện với Ái Đạt, Ái Đạt vì duy trì hình tượng, cho nên sẽ không trực tiếp làm gì Khoa Vương, nhưng Tân Nguyên thì khác.

    Điện khí Tân Nguyên năm ngoái còn là mấy nhà máy lắp ráp phân tán, chẳng hình thành sức uy hiếp với Khoa Vương, nhưng Cẩm Hồ lấy ra hạn ngạch thử nghiệm siêu cấp VCD, mấy nhà máy đó hợp lại với nhau, lại được hỗ trợ từ Cẩm Hồ nên trưởng thành nhanh chóng.

    Hiện Tạ Kiếm Nam phải đề phòng áp lực tới từ Tân Nguyên rồi.

    Mặc dù không biết Trương Khác hạ giá tới mức nào, nhưng tuyệt đối không phải tin tức hay ho gì.

    Tờ giấy bị Tạ Kiếm Nam vo lại ném trong gạt tàn bị Tạ Tử Gia vô tâm lấy ra, dải trên bàn, đưa cho Tạ Chiêm:

    - Đấy! Xem đi, người ta tức rồi đấy.

    Tạ Chiêm mặt tối lại, không biết đối đáp thế nào, hắn đâu thể chỉ trích Trương Khác tức giận trẻ con, quan trọng là người có thích trẻ con cũng là vì ngườ ta có tư cách, chẳng ai có thể phủ nhận sức mạnh của Trương Khác lúc này có thể thao túng sống chết của Khoa Vương.

    Tạ Kiếm Nam phát hiện quay trở lại đây căn bản cũng chẳng làm được gì.

    Dưới sắc ép của Ái Đạt, các doanh nghiệp đầu đĩa không dám chủ động khơi lên cuộc chiến giá cả, đó là thanh gươm hai lưỡi, ai cũng biết mang giá ra đấu, cuối cùng cũng chỉ chắp tay nhường thị trường cho Ái Đạt mà thôi.

    Tạ Kiếm Nam tin Ái Đạt sẽ không chủ động phát động cuộc chiến này, nhưng Tân Nguyên thì sao? Được Cẩm Hồ hạ giá cung cấp hàng, Tân Nguyên có nhiều không gian hơn để hạ giá tranh đoạt thị trường, điều này sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, hậu quả cũng dễ dàng tưởng tượng ra.

    Ngồi lỳ ở quán bar một lúc, Tạ Kiếm Nam không cả đụng tới lý rượu trước mặt:

    - Thôi, ngồi đây cũng chẳng được gì, mọi người về cả đi.

    Tạ Kiếm Nam chẳng hề định đưa Tạ Chiêm về nhà, hắn vào xe, đi ra Tiền Nhai rồi gọi điện cho Tạ Hán Tĩnh, kể chuyện vừa rồi:

    - Trương Khác đâu phải là người giận dối trẻ con như thế ...

    Thực ra hắn cũng không chắc suy nghĩ của đối thủ trẻ hơn mình rất nhiều này.

    - Không có gì không thể.

    Tạ Hán Tĩnh giọng rất nặng nề:

    - Nếu y giận rồi, lại nhắm vào Tạ Chiêm, vậy phải cho y cái thang để xuống, đừng vì chuyện này mà làm hỏng chuyện khác ... Cháu tưởng chuyện của Cẩm Thành che mắt được y sao?

    - Vậy phải xử lý thế nào?

    Tạ Kiếm Nam giả vờ chậm hiểu hỏi, hắn nghe ra ý của Tạ Hán Tĩnh là đá đít Tạ Chiêm, dù sao câu nói của Trương Khác là hoàn toàn nhắm vào Tạ Chiêm.

    Mặc dù không hiểu vì sao Cẩm Hồ không động lòng với Cẩm Thành, nhưng Cẩm Hồ không có hành động gì, đặc biệt cả Đường Học Khiêm cũng phụ họa ý kiến của Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, như thế nói rõ khả năng không có mấy hứng thú với Cẩm Thành.

    Từ trước tới nay Cẩm Hồ luôn tỏ ra rất kiềm chế, từ hạng mục trung tâm ẩm thực là nhìn ra được phần nào, Tạ Kiếm Nam cũng biết điều ấy, có lẽ Cẩm Hồ không thèm đồng mưu với Triệu Cẩm Vinh, nhưng không hứng thú không có nghĩa là bị chọc giận sẽ không nhảy vào phá đám.

    - Cháu thấy khó xử thì để chú nói với Tạ Chiêm, nếu như nó ở lại đó không còn tác dụng gì thì để về Tân Thái nghỉ ngơi một thời gian ...

    Tạ Hán Tĩnh im lặng một lúc rồi nói thêm:

    - Cứ thế đi, chú sẽ gọi điện cho nó.

    Tạ Chiêm về chỗ ở, đang tức tối vì tờ giấy kia thì nhận được cú điện thoại của Tạ Hán Tĩnh, lòng lạnh quá nửa, ngay cả tức giận cũng không nổi nữa, không nghĩ tới uy thế của Tạ Hán Tĩnh áp trong lòng hắn bao năm, chất vấn:

    - Vì sao, vì sao lại thế?

    - Chẳng vì sao cả.

    Giọng Tạ Hán Tĩnh rất lãnh đạm:

    - Thời gian qua cháu vất vả rồi, về Tân Thái nghỉ ngơi đi.

    - Được, các người quyết định như thế rồi, tôi còn cách gì nữa.

    Tạ Chiêm cười lạnh, hắn đã hiểu ra Trương Khác không phải giận dỗi trẻ con mà là muốn tá đao sát nhân, nhưng hắn không ngờ thanh đao đó lại khiến Tạ Hán Tĩnh không chút do dự nhận lấy đâm vào hắn, hắn mới tạm biệt Tạ Kiếm Nam chưa tới 20 phút:

    - Tôi rút hoàn toàn cổ phần khỏi Khoa Vương, thế đã được chưa?

    - Nói kiểu gì thế?

    Tạ Hán Tĩnh giọng không hề có chút sắc thái tình cảm nào, một câu an ủi cũng không có:

    - Khoa Vương còn thiếu ĐTH TW 200 triệu, lấy cái gì ra mà chia , hiện Khoa Vương chưa có lợi nhuận, đợi có rồi tất nhiên không thiếu phần của cháu...

    Tạ Chiêm chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, hắn không ngờ chuyện thành ra như thế, chẳng còn tâm tình nào nghe những lời an ủi lạnh băng của Tạ Hán Tĩnh, căm tức ném di động vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan tành, Tạ Chiêm hai tay ôm lấy đầu ngồi xuống ghế, hắn cũng biết Tạ Hán Tĩnh luôn bất mãn với mình ...

    ~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    - Tên đó vì sao nhắm vào Tạ Chiêm?

    Tạ Tử Gia nằm úp trên ghế sô pha, tay chống cằm nhìn Trần Tĩnh dùng khăn lau khô tóc, cong môi lên thắc mắc:

    - Hử, không phải em nói anh ta giận dỗi trẻ con à?

    - Mọi người coi tên đó như thần thánh, em chỉ có thể giả định vậy thôi.

    Tạ Tử Gia cong chân lên, hai bàn chân nhỏ trắng trẻo nghịch ngợm đá nhau:

    - Tên đó gọi điện ở ngoài quán bar nói không chừng là cho chúng ta xem thấy.

    - Anh ta làm sao tiên tri được lúc nào chúng ta đi ra?

    Trần Tĩnh cười ngồi xuống, muốn kéo Tạ Tử Gia dậy tắm rửa.

    - Nói chung dù cách này hay cách khác tên đó sẽ có cách để cho chúng ta biết đó là phản ứng của y, nên hành động của y chắc chắn là cố ý.

    Tạ Tử Gia mượn đà ngồi dậy, ôm lấy eo Trần Tĩnh tay đưa lên sờ ngực Trần Tĩnh, tì cằm lên vai cô, mặt quay sang mũi gần như chạm cả má Trần Tĩnh, nói:

    - Tờ giấy đó mang ý đồ rất rõ ràng, chứ không phải chỉ là giận dỗi đâu.

    - À, em về Hải Châu mấy ngày rồi, sao không đi gặp chị Vãn Tình.

    Trần Tĩnh quen với động tác thân mật kiểu này của Tạ Tử Gia, nên không để ý mấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi:

    - Em ..

    Tạ Tử Gia chép miệng, cô ta không giải thích, trừng mắt lên hỏi lại:

    - Rốt cuộc là hai bên có ân oán gì với nhau thế? Em chỉ biết trước kia Tạ Chiêm thiếu chút nữa làm cho công ty Hải Dụ phá sản, nhưng kẻ kém cỏi như anh ta, làm phá sản vài công ty có gì lạ?

    Cô ta dần nhận ra được Trương Khác luôn lờ mình đi là vì xung đột với Tạ gia, nhưng rốt cuộc là ân oán kiểu gì mà ghét nhau tới mức đó?

    - Chị cũng chỉ nghe đồn thôi, hình như không đơn giản như vậy đâu ..

    Trần Tĩnh định kể một phần ân oán phía sau cho Tạ Tử Gia nghe thì điện thoại đặt trên bàn trang điểm vang lên.

    Tạ Tử Gia cầm lấy, thấy số của Tạ Kiếm Nam thì làm động tác buồn nôn, nói:

    - Trời ơi còn gọi điện chúc ngủ ngon sao, ghê chết đi.

    Trần Tĩnh cười nhận lấy điện thoại, đẩy mặt Tạ Tử Gia đang dán sát vào nghe trộm ra, cô cũng hi vọng được như Tạ Tử Gia nói, đôi khi phụ nữ chỉ cần cử chỉ quan tâm nho nhỏ như vậy thôi là cảm thấy đủ rồi, không ngờ Tạ Kiếm Nam nói chuyện Tạ Chiêm rời khỏi Khoa Vương, làm cô không phản ứng lại kịp, cô không thích Tạ Chiêm, nhưng không nghĩ tới đá Tạ Chiêm đi vào lúc này.

    Trương Khác có làm gì thì cũng là lập trường của đối thủ cạnh tranh, còn bọn họ đá Tạ Chiêm đi là đứng ở lập trường nào?

    Trần Tĩnh gập điện thoại lại, lòng rất buồn.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 594: Cách Cục

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Đưa Đường Thanh, Trần Phi Dung về nhà xong, Trương Khác lái xe về Tân Cẩm Viên.

    Khi đi qua cảnh cổng thứ hai Trương Khác nhìn thấy Triệu Ti Minh đứng dưới đèn đường, đi về phía xe của mình, liền dừng xe lại, vẫy tay với bảo vệ đang thò đầu ra, ý bảo với bọn họ bên này không có chuyện gì.

    Trương Khác gác tay lên cửa sổ xe, hỏi:

    - Có chuyện gì?

    - Cẩm Thành mấy năm qua làm gì để mày nhớ thù như vậy?

    - Thù?

    Trương Khác ngẩng đầu lên nhìn trời, tức cười nói:

    - Nếu nói tới nhớ thù, có lẽ là Cẩm Thành nhớ thù mới đúng, con người tôi rất ít khi chịu thua thiệt.

    - Vậy vì sao có món lợi lớn như vậy mà mày không chiếm lấy lại ngồi yên nhìn Cẩm Thành rơi vào tuyệt cảnh?

    - Mày nghĩ như vậy hả?

    Trương Khác trầm ngâm một lúc nói:

    - Có thể mày cho rằng làm ăn không cần nguyên tắc, nhưng tao thì khác, làm ăn không phải cứ thấy lợi là lăn vào. So với trút giận lên người khác, không bằng nghĩ lại bản thân, mày nghĩ xem những chuyện Cẩm Thành làm mấy năm qua có đáng để tao đưa tay ra viện trợ không?

    Ánh mắt y trở nên sắc bén, thong thả nói:

    - Tao nghĩ ba mày đã chuẩn bị tâm lý rồi, hại người khác thì có lúc bị người khác hại thôi, Cẩm Thành một khi không cầm cự nổi, sẽ nhiều kẻ ném đá xuống giếng lắm đấy, mày đừng trách tao khoanh tay ngồi nhìn.

    Triểu Ti Minh ủ rũ lùi lại, hắn đúng là không có tư cách gì tìm Trương Khác, chỉ là không nói chuyện một lần thì hắn không cam tâm, nhìn Trương Khác lái xe vào cổng, ai cũng nghĩ y là một tên hoàn khố, đâu biết y giấu mình sâu như vậy.

    Đèn nhà Tạ Vãn Tình còn sáng, đêm đã khuya, gió hồ vi vu thổi tới, cây cỏ hậu đình đang mùa rực rỡ, Trương Khác đi xuyên qua con đường nhỏ lát đá cuội, dưới ánh đèn mờ thấy Tạ Vãn Tình ngồi trên ghế đá đọc tài liệu, vừa có vẻ dịu dàng duyên dán, vừa có quyến rũ lả lơi, chiếc váy mỏng bị gió thổi dán sát lên da thịt, lộ hết ra đường cong hoàn mỹ.

    - Chị xem gì mà chăm chú thế?

    Trương Khác đứng dựa vào cột đèn sắt, chăm chú ngắm nhìn gò má kiều diễm, chiếc xương quai xanh tuyệt đẹp, bầu ngực đầy đặn của Tạ Vãn Tình ...

    - Á, đi gì mà như ăn trộm thế ...

    Tạ Vãn Tình ôm lấy ngực:

    - Sao chị biết em tới ăn trộm?

    Trương Khác cười hăng hắc, ngồi xuống một tay ôm eo cô, một tay lật tài liệu, phát hiện ra đó là tài liệu trường học quốc tế Hải Dụ:

    - Chỉ Đồng sau này sẽ ở trường à?

    - Ừ.

    Tạ Vãn Tình gật đầu:

    - Nếu em không về, chị cũng sẽ ở trong trường.

    Bên sông có khu nhà giành cho nhân viên, Tạ Vãn Tình tất nhiên để lại một gian cho mình, cô kiên trì Chỉ Đồng ở trong túc xá học sinh, rèn tính độc lập từ nhỏ.

    Trương Khác luồn tay vào dưới váy Tạ Vãn Tình, vuốt ve cặp đùi cô, tay lấn dần vào mép trong đùi, mơn chớn quanh vùng tam giác thần bí, miết, nắn làm Tạ Vãn Tính người nhũn ra, phát ra tiếng rên rỉ động tình, cô không phản đối, còn đưa tay tắt đèn trong đình viện đi, dưới ánh trăng trong, tận tình hưởng thụ sung sướng cực hạn của nam nữa.

    Tạ Vãn Tình mang sức hấp dẫn thiếu nữ thanh xuân không bì kịp, cơ thể đầy đặn, tình dục nóng bỏng, am hiểu tình thú, không hề che dấu khao khát của mình.

    Mồ hôi tuôn như tắm, Tạ Vãn Tình ngẩng đầu tìm cánh môi Trương Khác hôn say đắm, thở hổn hển nói:

    - Ngồi như thế này là được rồi.

    Cô luôn muốn ân ái một lần thật thỏa mãn như thế, toàn thân đỏ hồng sau những đợt sóng triều trào dâng, mắt mê ly nhìn Trương Khác:

    - Đủ để nửa năm không cần nhớ em rồi.

    - Chị chịu lâu như vậy được sao?

    Trương Khác tay vẫn ma sát giữa hai chân Tạ Vãn Tình, lướt theo làn da mịn màng hơn bất cứ thứ lụa là nào trên thế giới này xuống dưới, nhẹ nhàng bóp bờ mông căng tròn, mồm thì ngoạm lấy một hạt tiểu anh đào, chíêc lưỡi khéo léo liếm vòng tròn, thi thoảng vừa cắn vừa nhay, làm cô ngứa ngáy, miệng tận tình phát ra tiếng kêu dâm dật, tình dục lại lần nữa khơi lên, chỉ là cơ thể không chịu nổi nữa, yếu ớt dựa vào lòng Trương Khác, hưởng thụ dư âm sau ân ái.

    - Chị chỉ cần hưởng thụ thời khắc sung sương là được rồi ..

    Tạ Vãn Tình cười dịu dàng, cảm giác hạ thân dinh dính, xấu hổ đứng dậy nói:

    - Đi tắm đi.

    - Đi đâu?

    Trương Khác đánh mặt ra mặt hồ long lanh ánh trăng.

    - Đừng, chân tay chị mềm nhũn rồi, chẳng còn chút sức lực nào, xuống nước chìm xuống mất.

    Tạ Vãn Tình lăc đầu.

    Trương Khác bế Tạ Vãn Tình lên, đặt cô ngồi ở sàn gỗ kiểu bến tàu sát hồ, còn y thì nhảy vào dòng nước mát.

    Tạ Vãn Tình ngâm đôi chân ngó sen vào nước, nhìn Trương Khác bơi trong hô, thấy y chúi đầu xuống biến mất, một lúc sau lại chồi lên giữa hai chân mình, Tạ Vãn Tình dùng hai chân kẹp lấy đầu Trương Khác, lòng dào dạt nhu tình, vuốt mái tóc ướt sũng của y, cúi người xuống kỳ cọ cho Trương Khác.

    Trương Khác hưởng thụ sự phục vụ tận tình của cô, lúc này mới rảnh kể chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

    - Triệu Cẩm Vinh cũng có lúc vẫy đuôi tỏ vẻ đáng thương sao?

    Tạ Vãn Tình cười, kéo Trương Khác ngồi lên sàn gỗ:

    - Sao không nghĩ tới lúc cưỡng chế phá nhà người ta hung hăng thế nào, gieo gió thì gặt bão thôi.

    - Nếu kẻ xấu đều sẽ reo gió gặt bão thì thế giới này thanh bình rồi.

    Trương Khác gối đầu lên tay nằm xuống, nhìn trăng sao trên trời, hôm nay trời vừa mưa lớn, đêm khuya nằm bên cạnh hồ thế này rất thoải mái, quan trọng là được bàn tay nhỏ nhắn hơi lành lạnh của Tạ Vãn Tình kỳ cọ trên người, trông cô lúc này hoàn toàn giống như một người vợ hiền dịu đang phục vụ chồng.

    - Khoa Vương sẽ có phản ứng gì?

    - Tạ Chiêm chỉ là nhân vật không quan trọng thôi, song không cho hắn một bài học, không thể giúp chị hả giận được.

    Trương Khác rên hừ hừ như con mèo được vuốt ve, nói:

    - Bọn chúng chắc chắn sợ em phá đám chuyện Cẩm Thành, nhưng em sao làm thế được? Cẩm Hồ mà cứu Cẩm Thành, những người bị Cẩm Thành đốt nhà phá nhà sẽ nhìn vào Cẩm Hồ ra sao? Em không thể để bọn họ chỉ mặt chửi giúp kẻ ác hại người được! Bọn chúng có lẽ biết tâm thái này của em, song không nắm chắc. Bọn chúng thế nào cũng phải nỗ lực duy trì Khoa Vương, thế cũng tốt, em chỉ sợ bọn chúng dứt bỏ, như thế sau này làm sao khiến chúng nhìn mặt em làm việc được ...

    Nói tới đo y cười rất bất lương:

    - Cứ để bọn chúng lúc nào cũng chịu tư vị thất bại đi.

    Tạ Vãn Tình nhoẻn miệng cười:

    - Em thật tự tin đấy.

    - Vì cách cục không giống nhau mà chị.

    Trương Khác cười tự tin:

    - Bọn chúng chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, không đột phá nổi cực hạn của bản thân thì làm gì nổi. Bọn chúng nhìn thấy món lợi 100 đồng, là chỉ biết tìm đủ mọi cách moi cho được 120 đồng, mà không có khí độ nhường ra 20 đồng để lần sau còn kiếm tiếp, làm chuyện gì cũng không có chữ tín, nghĩ lừa lọc mới là chuyện thường của hoạt động thương nghiệp.

    - Em vào lúc này là mê người nhất đấy.

    Tạ Vãn Tình vuốt gò má gầy của Trương Khác, nhìn y ngây ngất, dáng vẻ tự tin của y làm người ta hoàn toàn quên đi khoảng cách tuổi tác, làm cô sinh ra cảm giác có thể dựa dẫm, đó là cảm giác rất tuyệt vời, cảm giác khiến cô bị chính phục.

    - Thế sao?

    Trương Khác kéo Tạ Vãn Tình xuống, mút lấy chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, tay xoa dọc tấm lưng như tơ mềm .. Môi lưỡi xoắn vào nhau rất lâu mới tách ra, Trương Khác ngắm nhìn đôi mắt hồ nước mùa thu của cô đang tỏa sáng say người, cùng cánh môi đỏ bị y hôn tới căng mọng ướt át, mỉm cười đưa cánh tay cho cô gối lên.

    - À phải rồi.

    Tạ Vãn Tình trở mình chống tay Trương Khác, cơ thể trần truồng hoàn toàn trình diện trước mắt y, mái tóc đen tuyền rũ xuống, hai con thỏ trắng run run nhẹ phát ra ánh sáng dụ hoặc, Tạ Vãn Tình kiêu hãnh nhìn ánh mắt si dại của Trương Khác, hỏi:

    - Thực sự sẽ điều chỉnh giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên chứ?

    - Em chỉ muốn bọn chúng sau khi đánh giá bản thân quá cao sẽ có chuyện hay ho gì xảy ra thôi, tới giờ chúng vẫn nghĩ em để ý tới Khoa Vương lắm ..

    Trương Khác cười nhạt:

    - Áp lực thị trường đầu đĩa hiện rất lớn, tiếp tục không điều chỉnh hạ giá, sau khi chìm vào hỗn loạn sẽ càng khó thu thập, không chỉ hạ giá hàng cung cấp cho Tân Nguyên, em còn định thương lượng với bên TI, C-Cube, Phillips xem có thể cùng giảm áp lực thế nào cho doanh nghiệp đầu đĩa mới thích hợp.

    Trương Khác biết nếu chiến tranh giá cả Cẩm Hồ mất nhiều hơn được, cũng không muốn các doanh nghiệp khác đánh nhau làm thị trường hỗn loạn.

    Một khi Cẩm Hồ liên hiệp ba phía kia giảm bớt giá hàng, Khoa Vương tất nhiên là hưởng lợi theo, Trương Khác để Cẩm Hồ đi đầu là muốn xem đám Tạ Kiếm Nam có phản ứng gì, y còn chưa biết Tạ Chiêm lúc này đã bị đá đít.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 595: Sinh Viên Mới Báo Danh

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Lật người mình lại, sờ xung quanh không biết Tạ Vãn Tình đi lúc nào, nói chung tỉnh lại không hề cảm giác thấy dấu vết buổi tối Tạ Vãn Tình đã từng ở đây.

    Hôm ngay ngày 5 tháng 9, là ngày sinh viên mới báo danh, định trì hoãn tới mai mới đi cơ, nhưng Đường Thanh muốn đi cùng Trần Phi Dung trở về phường, nên phải đi sớm một ngày.

    Tắm qua loa xong Trương Khác ra ban công xem ráng đỏ côi lệ phía chân trời, Đường Thanh đi chiếc xe đạp màu vàng nhạt vào, bấm mật mã mở cửa sân, khóa xe đạp vào cây bên cạnh, ngẩng đầu thấy Trương Khác chỉ buộc cái khăn tắm, thân trên để trần, chống tay rất uy phong, cô nàng dứ dứ nắm đấm dọa dẫm.

    Đường Thanh chạy sầm sầm trên cầu thang, đợi đúng lúc cô mở cửa ra đúng lúc Trương Khác kéo khăn tắm sang hai bên, còn thét lên:

    - Á! Lộ hàng rồi!

    Nhưng Đường Thanh thì không thét, tung chân tới, cô nàng còn ở khá xa, dép bay đi trước, trúng luôn hạ bộ Trương Khác.

    - Á!

    Trương Khác đau đớn ôm bụng dưới, Đường Thanh hoảng hốt chạy tới hỏi y có làm sao không, Trương Khác tóm lấy tay cô nàng ấn tới nói:

    - Xoa một cái là không sao.

    Đường Thanh không đề phòng bị Trương Khác kéo tới, đụng phải chỗ đó hoảng sợ xấu hổ rụt tay lại, Trương Khác cười đắc ý, hậu quả một giây sung sướng là bị Đường Thanh vừa đấm vừa đá cho một trận nhớ đời.

    Tạ Vãn Tình chuẩn bị bữa sáng mang sang, ăn xong Trương Khác ở nhà nhớ hai cô gái thu dọn đồ, tiếp đó Cố Kiến Bình rồi thím y, mợ y cũng đều sang giúp.

    Trương Khác chỉ cần chọn xem mang sách nào, tư liệu nào đi, còn gọi điện thông báo Tô Tân Đông vài việc, đặc biệt là chuyện chiếc di động cho Trần Tĩnh tặng làm quà khai trường cho Tạ Tử Gia, bảo Tô Tân Đông nhớ kỹ làm chuyện này.

    Điện thoại reo không ngớt, hình như tất cả mọi người đều biết y sắp tới Kiến Nghiệp đi học, Trương Khác vừa kẹp di động ở cổ vừa dọn đồ vừa nói chuyện điện thoại, thu dọn xong cảm thấy thiêu thiếu gì đó, hỏi mọi người, kiểm tra lại một lượt, thím y nói:

    - Thiếu cái gì tới Kiếm Nghiệp mua chẳng được.

    Khi ném đồ vào cốp xe Trương Khác mới nhớ ra thiếu giấy trúng tuyển, thứ này làm sao tới Kiến Nghiệp mua cho nổi?

    Hỏi Đường Thanh, cô nàng từ đầu tới cuối không nghĩ tới việc này, gọi điện hỏi Đỗ Phi, hắn cũng đang dọn đồ, mẹ hắn muốn đi theo mới yên tâm, Đỗ Phi nói giấy trúng tuyển chắc ở trong tay Lý Chi Phương.

    Thời gian qua Trương Khác không ở Hải Châu, chẳng ai nhớ hộ y chuyện này, đại khái Đỗ Phi, Đường Thanh cũng chẳng ý thức tờ giấy này có ý nghĩa gì với Trương Khác, nên không để ý nốt.

    Trương Khác gọi đến trường, Lý Chi Phương không ở văn phòng, Mã Tử Thiện nhận điện thoại, mới biết ông ta tới nhà y vài lần mà không gặp, hôm nay không gọi điện ông ta cũng tới lần nữa.

    Nhận giấy trúng tuyền từ trong tay Mã Tử Thiện, tựa hồ nhìn thấy cuộc đời đại học y khao khát, Trương Khác mỉm cười, mình rất coi trọng nó, những người khác căn bản lại không coi ra gì.

    Thu dọn thỏa đáng xong thì lần lượt đi đón Trần Phi Dung, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh, Hứa Nhược Hồng rồi tới Đỗ Phi.

    Đỗ Phi vừa nhét hành lý lên sau xe vừa đuổi mẹ hắn:

    - Mẹ trông chừng ba con là được rồi, cần gì trông chừng con? Cái xe này có bảy chỗ, thêm mẹ lại phải thêm cái xe nữa!

    Kiên quyết không để cho mẹ lên xe, đợi xe khởi động rồi mới cảm khái:

    - Ôi mẹ tao, tao phải chịu đựng 19 năm rồi, thật chẳng dễ dàng gì.

    Trừ Trương Khác ra thì tất cả đều cười lớn, ai nấy đều mang tâm trạng thoải mái sung sướng được vào đại học.

    Tới trạm thu phí đường cao tốc thấy có một chiếc Lotus màu lam, Đỗ Phi hớn hở nhảy xuống xe, chui vào chiếc Lotus, hóa ra là Thịnh Hạ đợi sẵn ở đây, thảo nào thằng ranh sống chết không cho mẹ đi cùng.

    Ba năm qua, mặc dù tới thành phố này không biết bao nhiêu lần, nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt.

    Trước đó Trương Khác đã nghiêm túc cảnh cáo tầng quản lý của Cẩm Hồ, nếu trời chưa sập xuống thì không được tùy tiện gọi điện quấy nhiễu cuộc sống đại học nhàn nhã tự do của y.

    Buổi sáng tốn không ít thời gian ở Hải Châu, nên 12 giờ xe mới rời đường cao tốc vào thành phố Kiến Nghiệp, di động vang lên, Trương Khác lấy di động ra xem, là số Kiến Nghiệp, còn quen quen, vừa cảnh cáo được một hai ngày, ai gọi thế này? Chỉ biết cười khổ nhận điện thoại, bên kia là tiếng mẹ y:

    - Con xuống đường cao tốc chưa? Mẹ Tiểu Thanh nói các con xuất phát sắp được 2 tiếng rồi..

    - Hả? Sao mẹ ở Kiến Nghiệp?

    - Ba con cũng ở đây, ba mẹ tới hôm qua, nghe tin thằng nhóc con vừa mới đi, mặc kệ luôn, mẹ và ba con đi dạo nửa ngày ở Kiến Nghiệp.

    Thôi xong, người khác vứt bỏ được cha mẹ rồi, còn cha mẹ mình lại ngồi ôm cây đợi thỏ, lúc này không thể đuổi hai vị đó về Tân Vu được.

    Ngõ Học Phủ cuối tháng năm đóng cửa thi công, tới nay đã được ba tháng, xong trong tháng chín là không thể được rồi, nhưng nhìn từ bên ngoài đã thấy cũng sắp đi vào giai đoạn hoàn thiện.

    Tốc độ này đã được xem là kỷ lục xây dựng ở Hải Châu rồi, Trương Khác không thể bất mãn được.

    Khi đám Trương Khác xuống xe ở trước ngõ Học Phủ thì công nhân đang trồng một hàng cây Ngô Đồng ở ngoài phổ, như vậy thêm vào hàng cây Ngô Đồng cao lớn vẫn giữ nguyên trong ngõ, ngõ Học Phủ thực sự thành phố đi bộ bao phủ dưới tán cây rồi.

    Trương Tri Hành và vợ đứng một bên đang cảm khái:

    - Lần trước qua đây còn cũ kỹ sập xệ, mới qua vài tháng thôi mà...

    Rồi hỏi Trương Tri Phi:

    - Bao giờ thì xong được.

    - Cửa hàng thì trong vòng nửa tháng sẽ giao cho chủ kinh doanh trang hoàng, nhà ở thì trong vòng một tháng sẽ trang hoàng đồng bộ. Đều tại Tiểu Khác thúc giục phải làm gấp, nó nói nó học ở đây không thể không có một quán cả phê tử tế, một quán bar tử tế, anh nói xem có phải nó tới đây để học hay không?

    Bên cạnh còn có cả Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanh, Lương Quân, tất cả cùng bật cười.

    - Có cần đợi lát nữa cháu mới tới để chú mắng thêm vài tiếng cho thống khoái không?

    Trương Khác và Đường Thanh đi tới, những người khác đều đợi bên xe.

    Trương Tri Phi cười lớn:

    - Chú hai tháng rồi không về Hải Châu đấy, ném hết tâm tư vào đây, than vãn vài câu không được à?

    Trương Khác nhe răng cười, cùng Đường Thanh chào hỏi một vòng rồi nói:

    - Mau đi ăn cơm thôi, chắc mọi người đói rồi?

    - Bọn ba ăn rồi, bọn con tự tìm chỗ ăn đi.

    Trương Tri Hành nói.

    - À, ba mẹ tới Kiến Nghiệp để báo danh với con à?

    Trương Khác ngạc nhiên hỏi:

    - Bí thư Giang nói làm gì có chuyện con trai lên đại học, cha mẹ lại không về xem sao được, nên cho ba nghỉ mấy ngày, ba nghĩ thời gian qua cũng vất vả lắm rồi, liền kéo mẹ con đi chơi, buổi chiều ba mẹ có an bài rồi, không đi báo danh với con đâu.

    Trương Khác mặt tội nghiệp giang tay ra nói với Đường Thanh:

    - May mà có bạn đi với mình, nếu không mình tủi thân chết mất.

    Đường Thanh cười khúc khích, mặc kể Trương Khác vờ khổ.

    Trương Khác hỏi cha:

    - Buổi chiều ba mẹ định đi đâu, có cần con an bài xe không?

    - Ba mẹ ngồi 501 là được.

    501 là xe buýt du lịch của Kiến Nghiệp, Trương Khác thấy cha mẹ bỏ mặc mình không quản nữa, kéo Đường Thanh về xe, bảo Mã Hải Long lái xe tới cổng ĐH Đông Hải, nơi đó có mấy quán cơm có thể ăn được.

    Tuy quy định là bắt đầu từ mùng 5 tháng 9 mới báo danh, nhưng người trong nước có truyền thống đi sớm không đi muộn, gần như là hôm nay tới hết rồi, hiện là một giờ chiều không còn chỗ trong quán cơm nữa, đành để Trần Phi Dung tới túc xá lấy phiếu ăn rồi tới nhà ăn nhân viên trường ăn cơm.

    Cơm của nhà ăn nhân viên trường không tệ, quan trọng là trong đó có điều hòa nhiệt độ.

    Vì là ngày sinh viên mới báo danh, nên hôm nay cho dùng tiền mặt mua cơm, thành ra phiếu ăn của Trần Phi Dung không có tác dụng, nơi này tuy đông người nhưng đợi một lúc vẫn có chỗ.

    Ăn trưa xong thì cũng tới giờ báo danh rồi, đi trên đường thấy sinh viên mới cùng người nhà hai mắt hoang mang không biết đi đâu báo danh, đám Trương Khác mau chóng tìm được chỗ tiếp đãi của học viện thương mại quốc tế.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.