Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 596: Đều Thi Đỗ Cả

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Lý Quý học pháp luật, Hứa Nhược Hồng thì học ngoại ngữ, Trương Khác và Đỗ Phi học kinh tế, Tiêu Xuân Minh tài chính quốc tế cùng khoa với Tạ Tử Gia.

    Trương Khác cũng từng làm việc tiếp đãi sinh viên mới rồi, có gì đâu, chỉ giữa hai cây ngô đồng giăng biểu ngữ "học viện thương mại quốc tế hoan nghênh", dưới là ba bốn cái bàn, cán bộ sinh viên ngồi sau bàn, thông thường còn có một cái xe ba bánh giúp chuyển hành lý, biết làm sao, có sinh viên mới chuẩn bị luôn cả chăn đệm cho mùa đông mà.

    Nếu người tới báo danh là nam, tuyệt đối chẳng có ai ra đón, người nhận báo danh cũng uể oải ...

    Đám Trương Khác vừa mới đi tới dưới tấm biểu ngữ thì toàn thể đám nam sinh ban tiếp đãi kéo ra, đáng tiếc bọn họ bay vây lấy Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mà thôi, còn đám con trai Trương Khác thì bị đẩy sang một bên.

    Có hai cô gái tướng mạo thanh tú ngồi sau bàn cảm thấy hổ thẹn thay cho hành vi của bạn mình, đi tới trước mặt đám Trương Khác chào hỏi:

    - Các bạn là sinh viên mới của học viện hả? Hành lý của các bạn đâu?

    Tiêu Xuân Minh còn là thiếu niên đơn thuần, chưa bao giờ thấy thế trận này, hơi ngây ngô hỏi Trương Khác:

    - Học đại học còn đói khát hơn cả cao trung à?

    Trương Khác nhếch mép nói:

    - Ở lại đây toàn là đám vô dụng thôi, đám có bản lĩnh đã trà trộn vào ĐH Sư phạm hoặc Học viện Âm nhạc tiếp đãi sinh viên mới rồi..

    - Anh bạn, lời này của cậu sai rồi, năm nay nay lãnh đạo ba trường đặc biệt chiếu cố cho vất vả cuộc việc tiếp đãi sinh viên mới nên đã chia ngày báo danh của ba trường ra ba ngày khác nhau rồi. Nên xuất hiện ở đây hôm nay chưa chắc đã phải là vô dụng đâu ...

    Một thanh niên để đầu đinh, cao mét tám, đi tới đính chính lời Trương Khác.

    Nhìn thấy Mông Nhạc, thiếu chút nữa Trương Khác phì cười, tên hán tử Sơn Đông tướng mạo hung ác này vì bị bạn gái quen trên mạng bỏ mà uống rượu tới chảy máu dạ dày, Mông Nhạc từ năm thứ hai làm hội trưởng hội sinh viên học viện thương mại quốc tế, trước kia Trương Khác nhờ hắn mà trà trộn được vào ban tiếp đãi sinh viên mới.

    - Mông Nhạc, khoa marketing khóa 95, các cậu là ...

    Mông Nhạc nhiệt tình chủ động đưa bàn tay rộng ra.

    - Trương Khác, nó Đỗ Phi, chúng tôi đều học kinh tế, cậu ta, Tiêu Xuân Minh, học tài chính quốc tế ...

    Trương Khác chỉ vào ba cô gái bị vây trong đám đông:

    - Đó là hành lý của chúng tôi.

    - F**ck!

    Thấy ba cô em tươi ngon mọng nước đều là hoa đã có chủ, cả đám không nhịn được chửi một tiếng.

    Mông Ngạc quát đuổi đám ân cần vây lấy ba cô gái đi:

    - Lũ súc sinh, người ta là hoa có chủ rồi, đừng bày ra cái mặt mười năm chưa thấy lợn nái nữa.

    Đường Thanh, Trần Phi Dung đỏ mặt quay lại bên người Trương Khác, chẳng biết có phải bị châm chọc là lợn nái mà không phản bác được không.

    Thịnh Hạ thản nhiên như không tới bên Đỗ Phi nhéo hắn một cái:

    - Xem đám bọn anh kìa.

    Đỗ Phi oan ức kêu:

    - Ái, bọn anh làm sao?

    - Anh chẳng tốt hơn gì họ đâu.

    Thịnh Hạ lườm hắn một cái.

    Mông Nhạc dẫn bọn họ vào phòng hội nghị làm thủ tục nộp học phi, vẫn có đám không cam tâm theo vào, đều bị Mông Nhạc trừng mắt ngăn lại, có tên lẩm bảm:

    - Làm xong còn giúp mang hành lý mà.

    - Thế thì đợi ở ngoài.

    Người đông nhung nhúc, Mông Nhạc rất nhanh nhạy, thấy đâu ít người thì kéo đám Trương Khác tới xếp hàng, khi các sinh viên khác còn đứng hoang mang không biết làm sao thì đám Trương Khác thoáng cái đã làm xong thủ tục.

    - Trần Phi Dung ...

    Nghe thấy có người gọi Trần Phi Dung, Trương Khác cũng quay đầu lại, thấy Hồ Kim Tinh đang đi vào, vừa thấy Trương Khác quay đầu lại, bối rối quay đi.

    - Các cậu quên thằng đó à?

    Mông Nhạc hỏi:

    - Không quen.

    Trương Khác nhún vai, Hồ Tôn Khánh không con không cái, coi Hồ Kim Tinh như con trai, giải thích quan hệ này đau đầu, lại kéo Trần Phi Dung vào, nên y nói không quen cho gọn.

    - Thằng đó không tử tế gì, các cậu trông coi hành lý của mình kỹ vào.

    Mông Nhạc tốt bụng nhắc:

    - Thằng đó ở Tân Phổ quấn lấy một cô bé, hại cô bé đo không dám vào hội học sinh.

    Lại chép miệng tiếc nuối:

    - Nghe nói cô bé đó là hoa khôi khu trường Tân Phổ, tiếc là không được thấy, cậu nói thằng chó đó đáng ghét không?

    Cái tên Mông Nhạc này giận Hồ Kim Tinh làm Trần Phi Dung không dám vào hội học sinh đây mà, Trương Khác cười hăng hắc nhìn Trần Phi Dung, làm cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

    - Rõ ràng là cô gái đó không muốn vào...

    Nói chỉ cho Trương Khác, Đường Thanh ở gần nghe được.

    Thấy Lý Quý và Hứa Nhược Hồng, mọi người lại tụ lại một chỗ cùng đợi hai người họ báo danh, Mông Nhạc rất có trách nhiệm, quay về chỗ tiếp đãi trước, dặn đám Trương Khác ra đó tìm người giúp chuyển hành lý.

    Trong đại sảnh rất đông nóng nực, Trương Khác ra ngồi ở bậc thềm, nhìn sinh viên mới ra vào, cảm giác rất nhạt, nhưng cảm xúc rất sâu, nhớ lại cảnh mình và Đỗ Phi lơ ngơ trong đám đông kiếp trước.

    - À, ừm...

    Trương Khác nghe thấy có tiếng ấp úng đằng sau, quay đầu lại thì thấy một cô gái rất xinh xắn nhìn mình, có vẻ như muốn chào hỏi nhưng lại thẹn thùng.

    - Gọi tôi à?

    Trương Khác nhìn quanh, xác định là không phải là gọi đám Đỗ Phi, Đường Thanh.

    -Ừm, trường các bạn tổ chức cắm trại có tới lâm trường Hồng Trí, bạn và ba tôi còn đánh cờ, tôi còn pha sơn trà cho bạn uống, còn bạn ấy ...

    Cô gái nhìn Đỗ Phi:

    - Cứ lấy đá ném tổ chim, cảnh cáo bạn mấy lần mà bạn không nghe ...

    Cô gái lấy dũng khí nói liền một lèo.

    - A..

    Trương Khác nhớ ra rồi, chỉ cô gái nói ...

    - Thẩm ...

    Nửa ngày trời không nhớ ra cô gái liền nói:

    - Con gái của thầy giáo Thẩm, sơn trà của lâm trường rất được.

    Kỳ nghỉ đông cao trung năm thứ hai, trường tổ chức cắm trại, có tới lâm trường Hồng Trí, khi đó Trương Khác thấy cảnh chặt phá rừng bừa bãi liền ở lại tìm hiểu, có gặp chủ quán cờ tên Thẩm Ước, là giáo viên trường trung học lâm trường.

    - Thẩm Tiêu (cây trúc), mình còn nhớ tên bạn.

    Đường Thanh trí nhớ rất tốt:

    - Mình cũng nhớ tên bạn, bạn là Đường Thanh.

    Thẩm Tiêu hai tay khẽ nắm trước người, đôi mắt linh động nhìn Trần Phi Dung:

    - Bạn là Trần Phi Dung, bạn là Trương Khác, Đỗ Phi ..

    Đợi đám Tiêu Xuân Minh ra, cô gái đều gọi được tên bọn họ, nhưng vẫn ngượng ngùng.

    Còn nhớ khi đó tổ chức hoạt động giao lưu hữu nghị, mọi người có giới thiệu bản thân, nhưng rất ngắn, đa phần đều báo tên, ai ngờ Thẩm Tiêu đều nhớ hết? Đỗ Phi chọc vào lưng Trương Khác, nháy mắt với y, ý nói trí nhớ của cô gái này quá khủng bố.

    Trí nhớ xuất sắc của Trần Tiêu đúng là làm mọi người giật mình, Đỗ Phi nhìn thấy cô cầm cặp hồ sơ và sách hướng dẫn sinh viên mới, liền hỏi:

    - Bạn học chuyên ngành gì?

    - Giống các bạn, đều ở lớp kinh tế, lúc tìm danh sách nhìn thấy tên các bạn, còn tưởng là gặp hai người trùng tên cơ, không nghĩ là các bạn thi đỗ cả rồi.

    Thẩm Tiếu thẹn thò đáp:

    - Đúng đấy, họ "thi" đỗ cả đấy ...

    Đường Thanh cười mỉa, cố ý nhấn mạnh chữ thi, liếc nhìn Trương Khác.

    Trương Khác mặt rất dầy cười lại, mình cũng "từng" thi đỗ thật mà, có gì phải xấu hổ.

    Kiếp trước Trương Khác và Đỗ Phi theo nguyên tắc thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nên lên tới năm thứ tư không hề biết hết các cô gái trong khoa, nói gì tới Trần Tiêu chất phác dè dặt.

    Có điều giớ nói ra hình như có ấn tượng, hình như khóa 97 có duy nhất một cô gái độc chiếm học bổng đặc biệt bốn năm liền, chắc chắn là siêu nhân trước mặt này.

    Trần Tiếu dung mạo không tệ, đôi mắt đầy linh khí, mũi thẳng, môi mỏng, mặt hơi gầy, chỉ là mang đậm chất quê, còn bện hai bím tóc vắt lên vai, váy hoa, áo sơ mi ... Mặt trời chiếu qua váy, còn nhìn thấy quần lót dầy màu trắng.
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 597: Hưởng Thụ Cuộc Sống Đại Học

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Nhìn cảnh này Trương Khác nhớ lại lầ đầu tới nhà Trần Phi Dung, lúc đó cô mặc áo ngủ, dưới ánh đèn gần như trong suốt, quan trọng là phía bên trong Trần Phi Dung không mặc gì, khi đó Trương Khác nhìn trộm vài cái thôi mà bị Trần Phi Dung phát hiện đá cho một cái đau điếng.

    Nghĩ tới đó Trương Khác vô thức liếc nhìn Trần Phi Dung.

    Trời nóng bức, gò má sáng bóng như ngọc của Trần Phi Dung lấm tấm mồ hôi, đỏ hồng hồng tươi tắn tràn đầy sức sống thanh xuân, bầu ngực vun đầy, quy mô chắc chắn hơn lúc đó nhiều rồi.

    Trần Phi Dung thấy ánh mắt Trương Khác chuyển từ Thẩm Tiêu sang phía mình, chớp mắt cũng nhớ lại cảnh ngày hôm đó, gò má nóng rang, ánh mắt lúng túng quay đi chỗ khác.

    - Thầy Thẩm có đi báo danh cùng bạn không?

    Trương Khác có ấn tượng rất sâu về sơn trà hình dạng không đẹp của Thẩm Ước.

    Hứa Hồng Bá đặc biệt thích sơn trà, Trương Khác mang hai túi về Hải Châu, đều mang tới cho Hứa Hồng Bá, về sau Trương Khác không tới lâm trường đó nữa, Hứa Hồng Bá vì trồng rừng hay tới đó, Trương Khác muốn uống sơn trà lại tìm tới ông.

    - Ba mình phải ở trường dạy học, tối qua mình cùng bạn học ngồi thuyền tới.

    Thẩm Tiêu đáp.

    Hành lý của Thẩm Tiêu để ở chỗ tiếp đãi, Trương Khác bảo Mã Hải Long lái xe đưa hành lý tới đó, đợi tất cả báo danh xong xuôi liền tới chỗ tiếp đãi đem cả hành lý của Thẩm Tiêu lên xe.

    Rất nhiều bậc phụ huynh đưa con cái tới báo danh, Mã Hải Long lái xe đi sau đám Trương Khác không hề bị chú ý.

    Lần lượt đưa từng người tới túc xá, sau đó còn tới chỗ quản lý nhận mấy thứ đồ dùng sinh hoạt như chăn, chậu rửa mặt v..v...v.. Hẹn nhau 5 giờ tới điểm tiếp đãi, tới khi đó trao đổi số điện thoại với nhau.

    Xong xuôi Trương Khác đi tới chỗ nghiên cứu sinh.

    Đại học Đông Hải được xây dựng gần trăm năm, khu túc xá sinh viên mở rộng hết lần này tới lần khác, nhưng khu tiểu lâu ngói đỏ lúc mới xây trường là có phong cách nhất, đi lên còn nghe tiếng cầu thang gõ keo cót két, lúc này đã thành túc xá nữ rồi.

    Nhìn chiếc quần áo lót xanh đỏ đủ kiểu phơi ngoải cửa sổ, hết sức vui mắt.

    Đằng sau túc xá nữ có ngọn núi thấp, trong trường đều gọi vui đó là núi Hợp Hoan, đứng trên núi có thể nhìn thấy Yến Quy Hồ, nếu coi như không thấy băng vệ sinh, cả bao cao su vứt bừa khắp nơi thì đó là chỗ có phong cảnh tốt nhất.

    Túc xá nam đặt sau núi, tối tăm u ám chưa nói, quan trọng là xây từ thập niên 60 rồi, ở trong đó cảm giác như vào khoang hạng năm của tàu thủy vậy, vừa hẹp vừa có mùi cổ quái khó tả, đêm đến có khi phải chịu đựng tiếng ngáy như kéo bễ của bạn cùng phòng ...

    May mà Trương Khác và Đỗ Phi không phải chịu sự dày vò đó.

    Để cải tạo hoàn cảnh ăn ở cho sinh viên, trường xây hai tòa chung cư nghiên cứu sinh phía đông núi Hợp Hoan, điều kiện khá được, tòa phía tây toàn nam sinh, tòa phía đông, có cả nam lẫn nữ, ĐH Đông Hải quản lý nghiên cứu sinh không quá cứng nhắc.

    Trương Khác định sau khi chung cư Thanh Niên xây xong thì vào đó ở, hiện đành ở tạm chỗ nghiên cứu sinh thôi.

    Tòa nhà phía đông tầng 4,5,6 trên cùng dành cho nữ sinh, cầu thang tầng ba đi lên có mấy chữ lớn màu đỏ ghi " từ trên là túc xá nữ", ấy vậy mà thi thoảng vẫn có nam sinh "nhầm tầng".

    Đám Trương Khác đi tới tòa nhà phía đông thì thấy Triệu Bằng ở dưới tòa nhà đợi bọn họ.

    - Chuyện vặt này mà cũng cần anh phải tới à?

    Trương Khác hỏi:

    - Chuyện của Khác thiếu gia có cái nào là nhỏ được.

    Triệu Bằng cười tít nói:

    - Biết vỗ mông ngựa đấy ...

    Trương Khác cười mắng, lấy chìa khóa trong tay Triệu Bằng rồi đuổi hắn về, kế hoạch Vườn Sồi đang bận rộn hỗn loạn, Triệu Bằng là người liên lạc không thể thoát thân được, hắn có tới đây hay không với Trương Khác cũng không sao.

    Phòng của Trương Khác hướng về phía ánh mặt trời, đi vào một cái là thấy ngay sự khác biệt, Đường Thanh tặc lưỡi:

    - Điều kiện ở đây tốt quá, chỗ Phi Dung rất tệ.

    Buổi trưa cô có theo Trần Phi Dung về túc xá lấy phiếu cơm.

    Trần Phi Dung cười nói:

    - Điều kiện ở đây đúng là tốt thật, có điều không nghe nói được ở hai người một phòng.

    - Nếu chẳng phải sợ tâm linh Đỗ Phi bị tổn thương, mình đá nó vào phía túc xá cũ rồi, một mình mình ở đây càng sướng ...

    Trương Khác bật quạt treo tường lên, nằm giang chân giang tay trên giường, vừa rồi ôm một đống đồ lên, mồ hôi đẫm lưng, nếu không phải có con gái ở đây, y và Đỗ Phi đã khỏa thân luôn.

    Phòng không rộng, bày hai cái giường gỗ, bàn học, tủ áo, chẳng còn mấy chỗ đặt chân, còn có một cái tủ lạnh cao bằng nửa người, Đỗ Phi mở ra xem, thấy bên trong đã đựng sẵn nước giải khát, cảm khái nói:

    - Đi theo thằng này đúng là được hưởng phúc.

    Lấy đồ uống ra chia cho mọi người.

    Các phòng khác nhà vệ sinh rất sơ sài, phòng của Trương Khác tuy không thể mở rộng, nhưng bỏ ít công sức vào đó, khu tắm rửa, nhà xí đều dùng pha lê ngăn cách, Trần Phi Dung lúc này mới chú ý sàn nhà dùng cùng loại chất liệu gỗ giống nhà cô, Đường Thanh đẩy cửa mở ban công ra, ở đó bày một cái bàn kính, hai cái ghế, sàn cũng xử lý đặc biệt, quay đầu lại nói với Trương Khác:

    - Thật xa xỉ.

    Trương Khác cười khì:

    - Nếu chẳng phải sợ lắp điều hòa ngoài phòng quá bắt mắt thì mình đã cho người lắp rồi, mùa hè ở Kiến Nghiệp đúng là không chịu nổi. Mình tới đây là hưởng thụ cuộc sống đại học, không phải là để trải nghiệm cuộc sống đại học, không cần làm bản thân ủy khuất.

    Đường Thanh cười mắng Trương Khác vô sỉ, lại đi khắp phòng một lượt, ngồi xuống cùng Trương Khác, nói:

    - Hình như còn thiếu cái gì đó, à máy giặt, bạn định tự giặt đồ à?

    Trương Khác nhìn chiếc quạt quay tròn, nói:

    - Đỗ Phi đi lừa hai cô gái tới giặt đồ giúp bọn mình là được rồi, cần gì máy giặt? Bạn biết vì sao khi áo cưới của nữ là màu trắng không?

    - Vì sao?

    Đường Thanh tò mò hỏi:

    - Máy giặt màu trắng, tủ lạnh màu trắng, nồi cơm điện cũng màu trắng, nên áo cưới của nữ nhân cũng phải màu trắng.

    Trước khi Đường Thanh kịp đưa tay ra nhéo Trương Khác bật mình dậy né, cười giải thích:

    - Mình nghe ngóng trước rồi, ngoài trường có cửa hàng giặt quần áo, mỗi ngày có người tới túc xá nam và bên này thu đồ để đi giặt, chỉ cần chuẩn bị hai cái giỏ nhựa đựng y phục là được.

    "Cộc cộc cộc"

    Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Khác thuận tay mở ra, thấy Lâm Băng mặc sơ mi xanh lơ trông rất thanh tú đứng ngoài cửa, bên cạnh là bạn trai gày gò yếu ớt, mắt nhỏ, Trương Khác chưa bao giờ hỏi bạn trai cô tên là gì, gật đầu chào rồi hỏi:

    - Sao chị biết tôi ở phòng này, nhìn thấy tôi tới à?

    Trong bốn cô gái cùng phòng Hứa Duy, Trương Khác ít tiếp xúc với Lâm Băng nhất, đã có thời gian dài không gặp rồi, lúc này Lâm Băng hẳn đã thi đỗ nghiên cứu sinh:

    - Chị ở tầng trên hả?

    Tránh người ra mời hai người họ vào.

    Lâm Băng đùa:

    - Tuấn nam mỹ nữ kéo nhau tới thế này, tôi không muốn biết cũng không được.

    Bạn trai cô lại nghiêm chỉnh nói:

    - Tôi là chủ nhiệm khóa các cậu, tới đây thăm hỏi.

    - Hả?

    Trương Khác đang khom người xuống lấy nước ngọt mời họ, nghe nói thế ngẩn ra, nói thế bạn trai Lâm Băng ở lại trường công tác, chẳng lẽ hắn trượt nghiên cứu sinh rồi? Thuận tay ném *** Coca cho Lâm Băng và bạn trai cô.

    Lâm Băn mở ra uống, bạn trai cô thì tiếp lấy rồi đặt bàn bên cạnh.

    Lâm Băng nhìn xung quanh phòng một lúc, cảm khái nói:

    - Cậu xa xỉ thật đấy, mấy hôm nay thấy có người chạy lên chạy xuống sửa xoạn chuyển đồ, không biết là vị đại thiếu gia nào vào ở, té ra là cậu.

    Bạn trai cô cau mày nói:

    - Vào đại học không phải để hưởng thụ, tốt nhất là để tâm tư vào việc học tập.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 598: Những Kẻ Ngứa Mắt

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Trương Khác đang định đùa với Lâm Băng vài câu, rồi tối mời họ đi ăn cơm để mọi người thân thiết hơn, ai ngờ hắn ném cho một câu như thế, không khí cương lại tại chỗ, Đường Thanh rất khó chịu câu này cô có thể nói Trương Khác, chứ người khác nói là không được, nếu không phải Trần Phi Dung giữ tay đã nói lại rồi.

    Lâm Băng xấu hổ lắm, nhân lúc người khác không chú ý , đưa tay chọc bạn trai một cái, bảo hắn chú ý ăn nói.

    Trương Khác chán chẳng muốn nói nữa, những người khác cũng không biết nói gì, không khí rất gượng gạo, đúng lúc này Mã Hải Lông bê số hành lý còn lại lên.

    Bạn trai Lâm Băng hỏi:

    - Anh là phụ huynh của Trương Khác hay Đỗ Phi ?

    Mã Hải Long nghi hoặc hỏi lại:

    - Cậu là ai?

    - Tôi là chủ nhiệm khóa bọn họ, Ngụy Đông Cường.

    Ngụy Đông Cường còn biết lễ tiết làm người cơ bản, đưa tay ra:

    - Phụ huynh không nên nuông chiều con cái, đây nhìn thế nào cũng không giống chỗ học tập, còn nữa tôi vừa xem hai tờ giấy của bệnh viện họ nộp lên, Trương Khác và Đỗ Phi trông thế nào cũng không giống có bệnh, tôi thấy tham gia quân huấn sẽ có lợi cho sự trường thành của hai cậu ấy.

    Mã Hải Long vốn đưa tay ra rồi, nghe hắn nói thế liền thu lại:

    - Xin lỗi, thì ra là thầy Ngụy, tôi chỉ là lái xe của Khác thiếu gia thôi, lời này anh hãy để dành nói với phó thị trưởng Trương và trưởng phòng Đỗ.

    Lắc đầu ý bảo Ngụy Đông Cường tránh ra cho hắn mang đồ vào.

    Trương Khác nhận lấy đồ rồi tự mình sắp xếp, chẳng thèm để ý tới Ngụy Đông Cường.

    Đãi ngộ đặc thù của Trương Khác và Đỗ Phi là nhờ đánh tiếng trực tiếp với Lý Hồng Minh, hiệu trưởng ĐH Đông Hải.

    Đh Đông Hải nhận của Cẩm Hồ 20 triệu cải tạo cơ sở giáo dụng, cho hai sinh viên chút đãi ngộ đặc thù hai sinh viên có là gì?

    Có điều bên phía Cẩm Hồ cũng không nói rõ thân phận của Trương Khác, song từ hồ sơ học sinh có nói tới thân phận cả Trương Tri Hành, Đỗ Tiều Sơn nên có thể nhìn ra vài điều, mà tổng bộ Cẩm Hồ đặt ở Hải Châu, Lý Hồng Minh hiểu ý ... Tóm lại cứ chiếu cố tốt hai sinh viên này là được.

    Song mỗi năm sinh viên cần chiếu cố không phải chỉ một hai người, Lý Hồng Minh không thể đích thân hỏi tới từng người một, ông ta cũng là quan viên cấp phó bộ, phải xem phụ huynh sinh viên đó cấp bậc ra sao mới ra mặt, còn không đẩy cho Thôi Quốc Hằng, viện trưởng viện thương mại quốc tế xử lý.

    Thôi Quốc Hằng cấp phó sở, ngang với Đỗ Tiểu Sơn, Trương Tri Hành, trong chuyện này chú trọng cái lễ qua lại, anh không qua thì tôi không lại, viện thương mại quốc tế có được lợi gì từ Cẩm Hồ đâu nên bảo Ngụy Quốc Cường tới quan tâm là được.

    Hôm nay con trai Lục Văn Phu cũng vào ĐH Đông Hải, Lục Văn Phu tới báo danh cho con, Thôi Quốc Hằng ở lại văn phòng tiếp.

    Tới con trai Lục Văn Phu còn ngoan ngoãn ở trong túc xá nam, không cần phải đãi ngộ đặc thù, nên Ngụy Đông Cường càng lúc càng ngứa mắt với Trương Khác và Đỗ Phi.

    Thật ra hắn cũng có chút tính toán, Thôi Quốc Hằng cũng trốn không ra mặt rồi, chắc hai tên này thuộc loại quan hệ nhờ vả vòng vèo thôi, nên hắn cũng không coi Trương Khác và Đỗ Phi ra gì, nghiêm mặt lại bày ra thái độ thầy giáo cho đòn dằn mặt để sau này dễ quản lý, ai ngờ bị người ta lờ đi.

    Ngụy Đông Cường biết mình không được hoan nghênh, cảm thấy bị coi thường, mặt tối lại nói:

    - Ngày mai 7 giờ tối ở phòng 205 mở hội động viên quân huấn sinh viên mới, dù các cậu có tham gia quân huấn hay không thì cũng phải tham gia, lớp trưởng lớp kinh tế khóa 97 là Lục Thiên Hựu, bình thường có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm tôi, trừ tôi ra văn phòng khóa còn ba trợ lý chủ nhiệm nữa, đều là đàn anh năm thứ tư của các cậu ...

    Thấy lời mình nói ra chẳng có một ai để ý, Ngụy Đông Cường cũng cảm thấy mất hứng, nắm tay siết lại, định nói gì nhưng không nói nữa, quay người bỏ đi.

    Lâm Băng bị kẹp ở giữa xấu hổ cực độ, nếu có cái khe hở dưới đất , cô vui vẻ chui ngay vào, miễn cưỡng cười trông như khóc, vẫy tay với đám Trương Khác rồi đi theo.

    Bọn họ vừa rời đi, không khí trong phòng nhẹ hẳn, Đỗ Phi đóng cửa phòng lại, nói:

    - Tên này còn chưa rõ tình huống thì phải.

    Đường Thanh thì cười nhạo Trương Khác:

    - Xem đi, bạn chạy tới đâu cũng có người coi bạn thành kẻ xấu, mình thấy bạn đúng là kẻ cực xấu rồi.

    Trương Khác cười khì:

    - Hắn không phải là mỹ nữ khiến người ta yêu thích, mình đâu cần phải bày tim ra cho hắn xem. Hắn nghĩ sao thì cứ việc nghĩ, có tức cũng là bản thân hắn thôi.

    Trần Phi Dung nhớ lại một thời mình cũng coi Trương Khác là loại hoàn khố giống Vạn Thiên Tài, Triệu Ti Minh, nghe Trương Khác tự trào "bày trái tim", thầm nghĩ :" Cậu ấy cũng chưa bao giờ chủ động giải thích gì với mình."

    - Lục Thiên Hựu là ai? Vừa tới nơi đã làm lớp trưởng của chúng ta rồi.

    Đỗ Phi hỏi:

    - Chúng ta có cần đi gặp không?

    Trương Khác không biết Lục Thiên Hựu có phải là con trai Lục Văn Phu không, nhưng chắc chắn lai lịch không đơn giản:

    - Không cần.

    Y chẳng bận tâm Lục Thiên Hựu là ai, loại như Ngụy Đông Cường cũng chẳng thể làm ảnh hưởng tới tâm tình của y được, mọi người cũng nhanh chóng trở lại không khí náo nhiệt nói cười.

    Trương Khác mở hành lý ra, nhờ Đường Thanh, Trần Phi Dung giúp xếp sách lên giá, cùng mang y phục treo vào tủ, cuối cùng Trương Khác lấy hai cái PocketPC ra, ném cái mới tinh lên giường của Đỗ Phi:

    - Đấy, không cần tranh dùng cái của tao nữa.

    - Oa, 770, xem giới thiệu bao nhiêu cái, tao thích mỗi cái này, không phải còn chưa chính thức bán sao?

    Đỗ Phi vồ ngay lấy:

    - Biết ngay là mày có cửa mà.

    Nếu không nhanh hơn người khác thì làm sao mà thể hiện được ưu thế của y, Trương Khác định khoe khoang một chút, nhưng Đỗ Phi không có ý nghe y , mở ngay máy ra khám phá.

    Thu dọn thỏa đáng xong, Trương Khác gọi điện cho cha, nghe ý tứ thì cha mẹ y không có ý về sớm ăn cơm, Trương Khác cũng kệ luôn.

    Mọi người tới điểm tiếp đãi tụ hợp với nhóm Lý Quý, Mông Nhạc đang ngồi trên yên một cái xe ba bánh, Thẩm Tiêu giúp chất hành lý lên xe, nhìn thấy Trương Khác tới liền vãy tay gọi, bên cạnh cô còn có một thanh niên quần jean áo phông, trông cũng được.

    Thanh niên đó đi về phía Trương Khác nói:

    - Các bạn là sinh viên lớp kinh tế khóa 97 phải không, tôi là Lục Thiên Hựu, lớp trưởng của các bạn, cán bộ hội sinh viên bận cả ngày rồi, chúng ta giúp họ một chút đi, để bọn họ đi ăn cơm.

    - Xin lỗi, chúng tôi đang định đi ăn cơm.

    Đỗ Phi nhướng mày lên, từ chối không chút khách khí, vì hắn nghe cái tên Lục Thiên Hựu này từ miệng Ngụy Đông Cường.

    Lục Thiên Hưu nhiệt tình đưa ra lời mời, nhưng bị hất một chậu nước lạnh, xấu hổ quay về.

    - Bình thường mày tích cực lắm cơ mà?

    Lý Quý thắc mắc:

    Trương Khác cười, nơi này làm gì có Lý Chi Phương, bản chất Đỗ Phi giống y, đều là loại uể oải lười nhác.

    Trương Khác vẫy tay với Thẩm Tiêu, hỏi cô có đi ăn cơm không, Thẩm Tiêu tích cực ở lại giúp đỡ, Trương Khác cũng tùy, bọn họ vốn chẳng thân thiết gì.

    Tiêu Xuân Minh cũng chẳng cần biết Lục Thiên Hựu có phải là lớp trưởng không, nhưng rất thích nhìn cái bộ dạng mất mặt của hắn:

    - Bọn mày biết thằng đó lai lịch gì không? Nghe nói viện trưởng đích thân đưa nó và ba nó tới túc xa, vừa tới nơi liền hết sức nhiệt tình chào hỏi từng người, bọn mày nói nó có phải là thằng giỏi giả bộ không?

    - Nếu như đã bày vẽ lớn như vậy, thì nhất định phải làm ra vẻ hòa đồng với quần chúng rồi, cái kiểu của nó thực chất là ở trên cao ban ơn cho người khác ...

    Lý Quý chỉ ngay ra điều làm Lục Thiên Hựu làm người ta ngứa mắt.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 599: Trương Khác Là Đồ Đại Sắc Lang

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Hiện giờ mới 5 giờ chiều, trên trời tầng mây rất dầy, khí nóng lúc này mới dần tan đi, gió từ rừng thổi tới, làm người ta cảm thấy mát mẻ.

    Vẫn không ngừng có sinh viên mới cùng phụ huynh tới trường báo danh, Trương Khác nhìn trời, có vẻ tối sẽ có mưa đây.

    Bạn gái Tiêu Xuân Minh là Trương Lôi học ở ĐH Sư phạm, báo danh từ hôm qua, hôm nay chính thức vào lịch trình quân huấn, tranh thủ buổi chiều quân huấn kết thúc liền tới tìm, Trần Phi Dung và Đường Thanh cũng muốn đi tìm Tô Nhất Đình, Tô Nhất Đình thân thiết với Hà Huyền nên kéo theo luôn.

    Bắt đầu từ hôm nay Trương Khác cũng không muốn Phó Tuấn và Mã Hải Long đi theo nữa, cả ngày có vệ sĩ đi bên cạnh chỉ làm bạn học cảm thấy quái dị, làm sao mà hưởng thụ cuộc sống đại học an nhàn được.

    Buổi tối cũng có hoạt động quân huấn, Trương Lôi ăn xong rồi vội vã rời đi.

    Lý Quý, Hứa Nhược Hồng đi mua một số vật phẩm còn thiếu, căn cứ vào yêu cầu quân huấn, nam sinh không được để tóc dài quá hai tấc, nữ sinh tóc không được che quá mang tai.

    Mọi người mới vào đại học, nên rất cẩn thận, bọn họ còn phải đi tìm chỗ cắt tóc, Trương Khác và Đỗ Phi căn bản không định tham gia quân huấn nên chẳng bận tâm, Tiêu Xuân Minh học cùng khoa với bọn họ, gan cũng lớn lên, không vội đi xử lý tóc nữa.

    - Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?

    Đường Thanh thấy hiện tại chỉ còn 8 người, mười ngón tay đan vào nhau duỗi lên trời vươn dài người ra, Đường Thanh chưa bao giờ được chơi thoải mái ở Kiến Nghiệp, nên rất hăng hái.

    - Đi chơi Khổng miếu nhé?

    Ban đêm Khổng miếu đèn rất đẹp, dọc đường lại bán đồ lặt vặt các cô gái thích, Trương Khác nghĩ cha mẹ cũng đang đi dạo ở khu đó, có thể cùng ngồi xe về nhà.

    Bắt xe buýt ở cổng trường ĐH Sư phạm, đi nửa tiếng đồng hồ là tới đường Khổng miếu, cùng xe còn có rất nhiều sinh viên cũng đi dạo đêm, không biết từ bao giờ, các cửa hàng ở đây thi thoảng truyền ra tiếng hát của Giang Đại Nhi.

    Các cô gái đều thích mấy món tiểu thủ công nghệ tinh xảo, Trần Phi Dung và Hà Huyền còn khắc chế một chút, Đường Thanh, Thịnh Hạ và Tô Nhất Đình thì tíu tít bàn tán mua sắm, Đường Thanh mỗi lần mua được một thứ đều nhét vào tay Trương Khác nói:

    - Tặng bạn bày lên bàn ...

    Thế là từ trạm xe buýt tới sân trước Khổng miếu, bàn học của Trương Khác không tìm được chỗ đặt sách nữa rồi.

    Nhìn thấy có mấy người bán bóng, Đường Thanh hớn hở muốn mua, cô nàng vừa đi tới, tức thì một đống người bán bóng vây lấy chào hàng, Đường Thanh do dự không biết nên mua của ai, quay lại chỗ Trương Khác.

    - Chọn hộ mình một quả bóng đi.

    Đường Thanh giao nhiệm vụ cho Trương Khác.

    Trương Khác lợi dụng cười gian nói:

    - Chu miệng cao lên một chút nữa thì mình đi.

    Đường Thanh quay người đi không để đám Trần Phi Dung nhìn thấy, tinh nghịch chu môi ra, trông vừa đáng yêu ngây thơ lại cực kỳ khiêu khích, Trương Khác cảm thấy xương cốt nhẹ đi quá nửa.

    Trương Khác đi tới, những người bán bóng vây lấy, y không để ý, đi xuyên qua bọn họ tới giữa sân, mua một quả bóng từ ông già rồi quay về.

    Đường Thanh lúc này mới phát hiện ra trong những người bán bóng, chỉ có ông già lưng hơi còng, râu trắng, ăn mực chỉnh tề đó là không đi tới bám lấy du khách mời mua khí cầu, nên có vẻ làm ăn không được tốt, bị người xung quanh cướp hết khách.

    - Vì sao ông ấy không chủ động mời khách?

    Đường Thanh tò mò hỏi:

    - Như vậy thì làm sao có ai tới mua được?

    - Mình chỉ nghe nói thôi.

    Trương Khác nhìn ông già tay trái buộc đầy giây bóng, tay phải cầm hai cái túi da rắn màu đen:

    - Ông ấy năm nay 84 tuổi, bạn đời mất sớm, hai năm trước được cháu gái đón tới Kiến Nghiệp, cháu gái ông ấy 19 tuổi, do ông ấy một tay nuôi lớn, cháu gái ông ấy làm công, tới nuôi bản thân còn chưa đủ, nhưng vẫn đón ông ấy tới, thuê phòng ở trấn Tân Ninh. Một năm trước, con trai cả ông ấy bị bệnh nặng, là bệnh nan y, ông ấy đón con tới Kiến Nghiệp chữa bệnh, cũng chẳng phải trị bệnh gì, mỗi ngày ông ấy đi bán bóng kiếm tiền, trả tiền phòng, phải nuôi bản thân, phải mua thuốc cho con trai ...

    Tới đó hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục:

    - Đổi lại người khác ở cảnh ngộ này có lẽ đã ăn xin kiếm sống rồi, nhưng ông ấy không làm thế, bán bóng kiếm được ít hơn hẳn đi ăn xin, ông ấy vẫn kiên trì đứng đây bán bóng, cũng không níu kéo khách. Trong tay ông ấy có hai cái túi, một là thứ rác rưởi nhặt có thể bán lấy tiền , một là những thứ người khác tiện tay vứt ra, chẳng bán được nhưng ông ấy vẫn nhặt cho vào túi.

    Càng kể giọng càng đầy cảm xúc:

    - Người khác bán bóng tới mười 11 - 12 giờ đêm là về, ông ấy kiên trì tới 1-2 giờ đêm mới về, sáng sớm đã tới, cho nên buôn bán cũng tạm, ông ấy luôn rất lạc quan, còn nói kiếm đủ tiền đưa con trai về quê, để nhìn quê một lần trước khi chết. Mỗi lần mình đi qua đây đều mua một quả bóng cho ông ấy ..

    - Đồ... Đồ chỉ biết bịa chuyện lừa nước mắt các cô gái ...

    Đường Thanh lau đôi mắt đỏ hoe, đương nhiên không chịu thừa nhận bì câu chuyện của Trương Khác làm xúc động, còn hung dữ dọa y:

    - Không được lấy trò này đi lừa cô gái khác ..

    Chạy tới chỗ ông già mua một quả bóng xanh nhạt, không biết kiếm đâu ra một cái bút dạ, bắt Trương Khác cầm bóng, còn cô viết lên đó "Trương Khác là đồ đại ..." viết tới đo ngoẹo đầu hỏi:

    - Đại xấu xa hay là đại sắc lang hay hơn?

    - Viết đại sắc lang đi, đại xấu xa phạm vi rộng qua, người ta không biết là xấu ở phương diện nào.

    Trương Khác hết sức nghiêm trang kiến nghị.

    - Cút đi.

    Đường Thanh phì cười, trên gò má còn dấu nước mắt chưa khô, quả nhiên đúng như nguyện vọng của Trương Khác, bảy chữ "Trương Khác là đồ đại sắc lang" được viên lên quả bóng bay, cô nàng còn buộc giây vào tay y, nói:

    - Mang về buộc lên cây ở gần lớp học, không thể để cô gái khác bị bạn lừa.

    Rồi nói đám Trần Phi Dung, Đỗ Phi:

    - Nếu các bạn đi qua đây, giúp mình mua bảy quả bóng viết bảy chữ kia mang về lớp, còn tiền ... Tiền cứ đòi Trương Khác.

    - Thảm vậy sao?

    Trương Khác tròn mắt:

    - Mình không bỏ tiền được không?

    - Nhất định phải bỏ.

    Đường Thanh cười đắc ý, kéo tay Trần Phi Dung lắc:

    - Bạn có cần mua vài quả bóng về viết "Trương Khác là đồ đại xấu xa " không? Trước kia Trương Khác đúng là rất xấu với bạn ...

    Trần Phi Dung mỉm cười lắc đầu:

    - Mình sau này cứ giúp bạn viết Trương Khác là đồ đại sắc lang vậy.

    Tô Nhất Đình nhìn bộ mặt tội nghiệp của Trương Khác cười ngặt ngoẽo:

    - Cậu ta tuyệt đối xứng với cái danh hiệu đó, tới giờ mình vẫn không biết làm sao cậu ta biết Hà Huyền, đến Hà Huyền cũng chẳng hiểu ra sao, căn bản là có liên quan gì tới nhau đâu.

    Hà Huyền đỏ mặt cười, cô đúng là rất hoang mang.

    Kết cục Trương Khác buộc tám quả bóng ở tay, trên đường có mấy người liền chạy tới hỏi mua bóng, Trương Khác kéo cổ áo sơ mi cho Đường Thanh xem:

    - Mình toàn thân mặc đồ Givenchy, trông giống bán bóng chỗ nào?

    Đường Thanh cười tới đau cả bụng, Trương Khác muốn chia bóng cho mọi người, Đường Thanh bảo mọi người không được nhận, khi trở về, đứng ở trạm xe buýt, Trương Khác đang cẩn thận tránh bị đám đông làm nổ bóng thì phụ nữ trung niên lái xe quát lớn ngăn Trương Khác lên xe:

    - Này bán bóng, không được lên! Trên xe đông người như thế, mang bóng lên tôi làm sao chở được người khác nữa.

    Mấy cô gái lại ôm nhau cười chảy nước mắt, lúc này mới chia nhau bóng, tam người vừa vặn tám quả bóng, chiếm nửa khoang xe, Đỗ Phi lên xe chào phụ nữ lái xe, còn bỏ thêm vào hộp tiền 20 đồng, coi như mua vé xe cho mấy quả bóng.

    Người phụ nữ lái xe cười xấu hổ:

    - Tôi đã bảo làm gì có chàng trai bán bóng nào đẹp trai thế mà.

    Đám Đường Thanh cô nào cô nấy môi hồng răng trắng, mặt hoa da phấn, thường ngày gặp được một hai người đã hiếm lắm rồi, tự nhiên một loạt năm cô gái lên xe, làm mọi người trong xe hoài nghi có phải là mỹ nhân học viện âm nhạc hoặc ca vũ đoàn đi chơi, nên không để ý có tám quả bóng bay lơ lửng trên đầu.

    Xuống xe, Tô Nhất Đình và Hà Huyền về túc xá trước, đám Trương Khác tới nhà chiêu đãi số 2, ba mẹ y cũng vừa chơi chán trở về, Lương Cách Trân nhìn thấy Đường Thanh liền nói bà vừa nói chuyện với mẹ Đường Thanh, sẽ cùng cô tới Hong Kong.

    Ở Hong Kong có Tương Vi phụ trách an bài rồi, thêm một người nữa cũng không sao, đặt vé máy bay trước là được.

    Thời gian cũng đã muộn, mọi người đưa Trần Phi Dung về túc xá, Đường Thanh, Thịnh Hạ hưng phấn nên chẳng thấy mệt, Đường Thanh còn muốn chạy tới túc xá ĐH Đông Hải treo bóng bay.

    Đi qua thao trường, thấy trải đầy chiếu, rất nhiều sinh viên cùng phụ huynh ngủ ở thao trường, trông vô cùng náo nhiệt.

    Sân bóng phía trước túc xá nữ cũng thế, đám Trương Khác vừa treo bóng bay lên thì từng hạt mưa như hạt đậu lộp độp đổ xuống, những người trải chiếu chuẩn bị qua đêm ngoài trời cuống quýt ôm đồ tìm chỗ tránh mưa.

    Chỉ chớp mắt mưa đã rào rào đổ xuống, Trương Khác vừa giúp Đường Thanh buộc bóng xong, ôm lấy cái eo nhỏ của cô chạy tới hành lang tránh mưa.

    Đường Thanh lấy khăn tay ra lau nước mưa trên đầu Trương Khác, dựa vào lòng y, ngả đầu nhìn mắt y, chỉ vào quả bóng bay buộc dưới đèn đường nói:

    - Bạn xong đời rồi.

    - Xuỵt, nói nhỏ thôi.

    Trương Khác đưa tay ra che cánh môi đỏ hồng tuyệt đẹp của cô.

    Mưa rất lớn, nước mưa rào rào làm những quả bóng bay chao đảo lên xuống, có điều vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được bảy chữ "Trương Khác là đồ đại sắc lang", quản trọng là quả bóng lẻ loi buộc ở dưới đèn đường quá bắt mắt, đó là quả bóng đầu tiên Trương Khác mua.

    Lúc này những người tranh mưa dưới hành lang đã qua hoảng loạn, chỉ quả bóng kia thì thầm thảo luận Trương Khác rốt cuộc là ai.

    - Thằng đó đáng hận thật, phải có bao nhiêu cô gái bị hủy trong tay nó thì người ta mới tàn nhẫn buộc những quả bóng này ở trước túc xá nữ chứ?

    Không hiểu ở đâu phát ra một giọng nam vùng đông bắc.

    ***

    Lời tác giả: câu chuyện cụ già bán bóng là có thật, các bạn đi qua Khổng miếu hãy dừng lại mua một quả bóng, đa tạ!
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 600: Đi Bơi Thuyền

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Đường Thanh ở trong lòng Trương Khác cười tới thở không nổi, vậy mà chưa thỏa, kéo cả Trần Phi Dung tới ôm lấy cười, Trần Phi Dung cũng cười chết thôi, hai cô gái ôm lấy nhau, Trương Khác đứng bên cạnh, đặt cằm lên vai Đường Thanh nói nhỏ với Trần Phi Dung:

    - Sau này ở trường ngàn vạn lần đừng nói quen mình, nói có cũng đừng nói tên ra, cái tên này coi như bị hủy triệt để rồi.

    Trần Phi Dung che miệng lườm Trương Khác một cái, cười duyên dáng, lại cảm thấy như thế có hơi ám muội, gò má đỏ lên, quay đầu đi không dám nhìn y.

    Mưa rất lớn, các bậc phụ huynh chỉ đành trốn ở hành lang túc xá, một số nữ sinh không thể bỏ cha mẹ ở đó về phòng, nên hành lang náo nhiệt vô cùng, có nhà hưng phấn, có nhà bi thương, có cô gái ôm cha mẹ khóc cứ như sắp lên kiệu hoa về nhà chồng.

    Đường Thanh liền kéo Trần Phi Dung tới phòng của Trương Khác, nơi này xem chừng cả đêm chẳng yên tĩnh nổi, Trần Phi Dung chạy lên lầu lấy hai cái ô xuống, Trương Khác khấp khởi mừng thầm Đỗ Phi và Thịnh Hạ một cái, tức là y đừng đi cùng hai cô cái rồi, ý nghĩ vừa mới nảy ra thì Đường Thanh ném ô cho đi:

    - Bạn và Đỗ Phi che chung đi...

    Ba cô gái rúc vào một cái ô.

    Đi qua căng tin, mua hai bộ tú một đống đồ ăn vặt về phòng, chơi tới 2 giờ sáng mới đưa Trần Phi Dung về, còn bọn họ tới nhà chiêu đãi.

    Lúc này mưa đã ngừng, trên sân lại trải đầy chiếu, rất nhiều phụ huynh đã ngủ.

    Đây chỉ là một màn trong cuộc đời muôn vẻ mà thôi.

    Ngày 6 tháng 9, vẫn là ngày sinh viên mới báo danh, Trần Phi Dung buổi sáng có tiết, Trương Khác ngủ ở nhà khách tới tận 10 giờ mới dậy, gọi di động cho Đường Thanh thì biết cô nàng cùng Thịnh Hạ và cha mẹ y tới khu sáng nghiệp Vườn Sồi thăm quan rồi.

    Trương Khác cầm gối ném Đỗ Phi dậy, hai tên rửa ráy qua loa, ăm tùy tiện vài thứ rồi đi tìm Đường Thanh, đứng ở đường Đông Hoa có thể nhìn thấy cổng khu sáng nghiệp, chỉ vài bước đi bộ chừng mấy trăm mét thôi.

    Ngoài phòng nhiệt độ oi bức chịu không nổi, Trương Khác nhìn thấy chú và cha mẹ, đi tới thì nghe thấy bọn họ đang nói tìm một con thuyền để tới Yến Quy Hồ dạo chơi.

    Đây đúng là kiến nghị hay, mùa hè nóng chang chang, có nơi nào giải nhiệt bằng ở giữa hồ?

    Yến Quy Hồ là hồ sống, nối liền với sông Tiểu Giang, sau khi nguồn ô nhiễm bị cắt đứt triệt để, qua cả mùa mưa tẩy rửa, nước hồ đã trở nên trong vắt, có điều những vật chất ô nhiễm tích dưới đáy hồ cần có thời gian dài để thiên nhiên làm sạch, có điều không ảnh hưởng tới tâm tình chơi thuyền lúc này.

    Đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, Trương Khác nhàn nhã lên chiếc du thuyền kiểu hoa thuyền cổ, thuyền bơi ra giữa hồ, Trương Tri Hành hỏi con:

    - Có xí nghiệp nào vào khu chưa?

    - Nghe nói cả đống hồ sơ chất trên bàn rồi, chuyển thẩm tra con không quan tâm ...

    Trương Khác lười nhác nói:

    - Đọc một phương án sáng nghiệp có giá trị thì mất cả ngày của một người, lại vì giữ bí mật thương nghiệp, nên tiến độ thẩm tra cực chậm, xác định được nhóm xí nghiệp đầu tiên trước tháng 10 đã là giỏi lắm rồi, còn cả tháng nữa mà ba...

    - Này hai cha con.

    Lương Cách Trân trách:

    - Đã nói là nghỉ vài ngày, mới được một ngày đã nói mấy chuyện này rồi, cha con anh không mệt à?

    Trương Khác ngậm miệng, dù sao y cũng có hứng thú gì với công việc đâu.

    - Bên kia là cái gì?

    Thịnh Hạ chỉ một kiến trúc bên cạnh khu sáng nghiệp:

    - Hình như là biệt thự, sao chỉ xây một cái?

    - À...

    Trương Khác cứng người, quay sang hỏi Thiệu Chí Cương:

    - Nơi đó xây cái gì thế, nhìn bản thiết kế không chú ý lắm tới chỗ đó, có thiết kế nhỏ như vậy à?

    - Là khu nhà ở cho cao tầng chủ quản, dọc bên hồ còn xây mấy biệt thự nữa.

    Thiệu Chí Cương mau mắn ứng phó:

    - Nếu Khác thiếu gia thích thì để lại cho cậu một tòa?

    - Thôi, cách trường học xa quá, không có thời gian chạy đi chạy lại.

    Trương Khác nhếch môi nói, chỗ đó cách cổng nam ĐH Đông Hải 1 km, nhìn thế nào cũng không thấy xa, đúng là trợn mắt nói láo.

    Ai đề nghị lên Yến Quy Hồ bơi thuyền thế? Đúng là ý kiến tồi tệ, thái độ Trương Khác quay ngoắt 180 độ.

    Ăn trưa trên du thuyền xong, Trương Tri Hành rủ Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi câu cá, Trương Khác xưa nay coi đó là hoạt động của ông già nên chẳng hứng thú lắm, có điều Đỗ Phi rảnh rỗi hay theo cha đi câu, trình độ rất cao, cũng kiếm một cái cần câu ngồi mốc meo ở đó.

    Bờ nam Yến Quy Hồ có một con suối từ trên núi chảy ra, nước nơi đó là sạch nhất, ở cửa suối nước trong tới mức nhìn rõ đá cuội dưới đáy hồ, nơi này cây cỏ rậm rạp, sinh viên các trường xung quanh rảnh rỗi thường tơi đây chơi, khuất sâu sau những bóng câu um tùm còn loáng thướng truyền tới tiếng nam nữ giỡn nước.

    Trương Khác kéo Đường Thanh xuống du thuyền, đi chân đất dẫm lên tảng đá bên suối đi vào trong núi, mới đi được vài trăm mét quay đầu lại đã không nhìn thấy du thuyền neo ở cửa suối nữa, nhìn thấy một tảng đá lớn nhô lên giữa lòng suối.

    - Ngồi lên đó nghỉ chút đi.

    Trương Khác đề nghị.

    Bốn xung quanh tảng đá là rêu bám trơn như mỡ, Đương Thanh bảo Trương Khác cho cô mượn vai trèo lên, có điều phải chịu đựng y thừa cơ sờ mông mình, bò lên được tảng đá phát hiện ra đây đúng là chỗ tuyệt vời, vừa khéo nhìn được cảnh trí ở bờ bắc Yến Quy Hồ, lại che đi du thuyền.

    Một con hươu thò đầu ra, thấy Đường Thanh đứng trên tảng đá ngó nghiêng cũng hơi nghiêng đầu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô.

    Đương Thanh chưa bao giờ thấy động vật hoang dã, hưng phấn nhảy cẫng lên reo hò, không may dẫm vào tay Trương Khác, y la thảm trượt xuống suối, thiếu chút nữa thì ngã vào trong lòng suối, con hươu tất nhiên cũng bị tiếng hét của y bỏ chạy.

    - Chỉ sờ mông có hai cái, có cần trả thù như thế không?

    Trương Khác ngẩng đầu lên, Đường Thanh mặc quần lửng, để lộ bắp chân nhỏ trắng trẻo mê người, do đi lội nước với Trương Khác, ống quần từ đùi trở xuống đã ướt hết rồi.

    - Trả thù đấy thì sao hả?

    Đường Thanh nghênh mặt lên, giơ bàn chân múa trước mặt Trương Khác:

    - Sao bạn biết chỗ này, thật tuyệt vời.

    Chân không cho Trương Khác trèo lên, hại Trương Khác bò cả người trên vách đá mới leo lên được, dính rêu đầy người, tức mình tóm lấy chân Đường Thanh hôn cho cô nàng mềm nhũn ra, lại trượt xuống suối giặt áo, trải lên tảng đá phơi khô.

    Chỗ này chỉ lội nước từ cửa suối lên mới tới được, tuy sâu trong kia vẫn thấp thoáng tiếng người, nhưng đi tới được rất khó, Trương Khác tới đây gần trăm lần mới phát hiện ra được.

    Mùa hè nóng bức, cầm một quyển sách, một chai Nhị Oa Đầu tới đây nghỉ cả buổi chiều, tuyệt đối là chuyện thư thái nhất đời người.

    Ngồi mình trần trên tảng đá còn cảm thấy hơi lạnh, Trương Khác bảo Đường Thanh ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy.

    - Ngồi ở đây nhìn sang kia đẹp hơn hay ở kia nhìn bên này đẹp hơn?

    Trương Khác thấy Đường Thanh ngả đầu ra sau hỏi mình, nhìn đôi mắt trong vắt, hàng mi dài rung rung, khiến lòng người say mê, Trương Khác nhẹ nhàng đưa tay tới mép quần cô nói:

    - Quần bạn ướt hết rồi, có cần cởi ra phơi khô không?

    - Hi hi.

    Đường Thanh vặn mình như con rắn:

    - Không cho tùy tiện cởi quần con gái ...

    Cảm giác tay Trương Khác thôi không cởi quần nữa chuyển sang vuốt ve mông mình, cô yên tĩnh lại, nghiêng người qua ôm lấy cổ Trương Khác, áp sát tai vào ngực y:

    - Tim bạn đập như đánh trống vậy.

    Lại ngước đầu lên nhìn Trương Khác nũng nịu:

    - Nhớ tới Hong Kong chơi với mình...

    - Ừ...

    Trương Khác đáp một tiếng, nhìn cánh môi hồng nhuận kiều diễm hơi cong lên, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mê ly làm người ta mê loạn, cúi đầu hôn lên đó.

    Cơ thể Đường Thanh không ngừng run lên, càng hôn càng thấy không thỏa, người muốn áp sát vào lòng Trương Khác hơn nữa, nhích mông áp tới, không ngờ mông vừa đặt xuống chạm ngay đúng vật cứng ngắc hư hỏng kia, giật mình thét lên, mắng:

    - Đám con trai đúng là háo sắc.

    Mông lại nhích ra ngoài, mặt vẫn áp vào má Trương Khác:

    - Mình chỉ cần bạn hôn mình, không cho phép có có suy nghĩ xấu khác.

    Trương Khác nghĩ khi nào đó làm thịt cô nàng rôi, để rồi xem lúc đó ai có suy nghĩ xấu.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.