Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 606: Mỹ Nữ Ngủ

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - F**ck, đúng là con điếm đó, sao cô ta biết tài khoản của tao?

    Đỗ Phi không hiểu gì cả.

    Trương Khác đẩy Đỗ Phi ra khỏi ghế, ngồi xuống vào diễn đàn của ĐH Đông Hải, dừng con chuột ở cái nick Cách Cách:

    - Cô ta biết tài khoản của mày quá đơn giản.

    - Bà nội nó chứ, té ra cô ta là Trúc Đá của "bầu trời của côn trùng", bọn họ đem toàn bộ tài liệu của trò chơi lưu trong "bầu trời của côn trùng", người thường không vào được, có có Trúc Đá và mấy người cấp bậc đặc biệt mới vào được, có phải bọn họ lấy cái này làm nên tảng thảo luận khai thác phát triển trò chơi.

    - Chắc là thế.

    Trương Khác không biết rõ lắm về CLB Côn Trùng.

    Đỗ Phi cầm lấy kẹp tài liệu trên giường, lật tới trang cuối cùng:

    - Sao không có tên Tịch Nhược Lâm?

    - Bản kế hoạch thư này không thể tính là đúng quy định, bọn họ chỉ liệt kê vài người phụ trách trò chơi, nói không chừng Tịch Nhược Lâm cũng tham gia.

    Trương Khác nhếch mép cười:

    - Thế thì thú vị rồi đây.

    Cách nghề như cách núi, khoảng cách chuyên nghiệp không phải một hai ngày chăm chỉ là có thể san lấp, xem tư liệu tới nửa đêm, Trương Khác chán nản bỏ xuống, không còn gắng gượng mở được đôi mắt cực kỳ khao khát chìm vào mộng đẹp.

    Trước khi ngủ gọi điện cho Thịnh Thanh bảo hắn tìm giúp nhân viên hiểu kỹ thuật game tới.

    Đêm trời mưa, nhiệt độ giảm xuống, đi ngủ phải đắp thêm cái chăn chiên.

    Sáng sớm mơ màng vật lộn mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy Đỗ Xuân Phong ngồi ở bàn Đỗ Phi vào mạng, còn Đỗ Phi thì không thấy đâu, ngạc nhiên hỏi:

    - Anh tới đây làm gì thế?

    - Không phải cậu bảo giám đốc Thịnh phái tôi tới à?

    Thi Xuân Phong cũng ngạc nhiên.

    - Ồ.

    Trương Khác nhớ ra trước khi đi ngủ có gọi điện cho Thịnh Thanh, xem đồng hồ nói:

    - Không đúng, giờ mới 8 giờ, anh từ đâu tới thế?

    - Giám đốc Thịnh nhận được điện thoại của Khác thiếu gia liền cho xe tới đón tôi ngay trong đêm.

    - Cũng đâu cần vội như thế...

    Trương Khác gãi đầu:

    - Không sao, trên xe tôi cũng ngủ được, lại không phí thời gian ban ngày, chuyện của Khác thiếu gia không có chuyện gì là nhỏ, ai dám làm lỡ thời gian của Khác thiếu gia.

    - Lỡ dở gì chứ?

    Trương Khác cười, chả hiểu câu này ai nói giờ ai cũng học rồi:

    - Sớm biết anh Thịnh chu đáo như thế, hôm qua tôi bảo anh ấy phải mỹ nữ kỹ thuật tới.

    Chỉ tài liệu trên bàn:

    - Anh cầm lấy, xem trong hai ngày có thể đưa ra đánh giá không?

    Tài nguyên nhân lực của Cẩm Hồ vô cùng khẩn trương, y không thể vì chuyện cá nhân mà điều người bên đó, nên mời tìm Thịnh Thanh.

    Đám Thịnh Thanh muốn từng bước lui khỏi sản nghiệp đĩa lậu, có những nhân viên kỹ thuật tích lũy từ thời đầu đúng là không cần tiếp tục lún vào vũng bùn nữa.

    Thịnh Thanh muốn rút lui, để nhân tài như Thi Xuân Phong ở lại đó là vô trách nhiệm.

    Trương Khác ném cho Thi Xuân Phong đồng phục quân huấn, có nó hắn có thể vào thư viện ngồi cả ngày, định ném cả phiếu cơm cho hắn tự sinh tự diệt, nhưng nhớ lại ngày đầu mình ăn cơm ở đó phải đổ hết vào thùng nước gạo, nghĩ thôi đến trưa đi ăn cơm gọi hắn là được.

    Đuổi Thi Xuân Phong đi, thấy thời gian còn sớm, Trương Khác chùm chăn ngủ tiếp, chẳng ngủ được bao lâu thì có người gõ cửa, ngẩng đầu lên thấy Đỗ Phi ném chìa khóa trên bàn, đành bò dậy mở cửa làu bàu:

    - Mày đi thì phải mang chìa khóa chứ ...

    Khi đôi mắt tròn xoe của Tôn Tĩnh Mông hiện ra, Trương Khác ý thức được mình mặc mỗi cái quần sịp, nấp sau cửa nói:

    - Sao lại là cô? Sao biết tôi ở đây?

    - Anh tưởng cái vỏ rùa của anh có thể kín cỡ nào?

    Tôn Tĩnh Mông cười đắc ý.

    Trương Khác nghĩ cũng phải, chỉ cần Lệnh Tiểu Yến liên hệ với Lâm Băng, thì tiếp đó Tôn Tĩnh Mông biết mình ở đây cũng chẳng có gì bất ngờ.

    Có nghiên cứu sinh dậy sớm đi qua thấy Tôn Tĩnh Mông huýt sáo trêu ghẹo, cô ta cũng chẳng chịu thua kém huýt sáo lại thách thức.

    Chẳng hiểu Tôn Tĩnh Mông tìm mình làm gì, thấy cô ta đang tán tỉnh nghiên cứu sinh cùng tầng, Trương Khác rợn người, vội vàng quấn chăn lên người, để cô ta vào.

    Tôn Tĩnh Mông liếc mắt nhìn quanh phòng, lại nhìn cánh tay trần lộ ra ngoài của Trương Khác, hất hàm hỏi:

    - Trong phòng còn có ai thế này nữa không? Tôi không muốn bẩn mắt.

    - Cho cô nhìn còn kén à? Không vào tôi đóng cửa đấy.

    Trương Khác làm bộ muốn đóng cửa, Tôn Tĩnh Mông cười duyên lách người vào.

    Tôn Tĩnh Mông mặc váy đen, trang điểm tinh tế, làn da trắng trẻo lộ ra ngoài dưới hành lang hơi tối trông lóa cả mắt, khi Tôn Tĩnh Mông đi qua cửa, Trương Khác không kìm được nhìn qua cổ áo trễ, khe vú sâu hun hút giết người, sáng còn than vãn không bảo Thịnh Thanh phái mỹ nữ kỹ thuật tới, giờ xông vào một mỹ nhân mà không có phúc tiếp nhận.

    - Có chuyện gì thế?

    Trương Khác nghĩ Tôn Tĩnh Mông không thể vô duyên vô cớ mò tới đây, liếc nhìn trong tay cô ta có một chồng bản vẽ, hỏi:

    - Thiết kế trang hoàng quán bar à?

    - Không biết gu của anh ra sao, nói chung trang hoàng quán bar phải suy tính tới khẩu vị của đủ loại tầng cấp, nên tìm anh.

    Tôn Tĩnh Mông không muốn để Trương Khác quá đắc ý, đặt bản vẻ lên bàn, cô ta thì lại ngồi xuống giường của Trương Khác, che miệng, ngáp dài, dụi đôi mắt đỏ hoe:

    - Mệt chết đi, mấy đêm rồi không ngủ ngon, xem giúp tôi đi, tôi nghe ý kiến của anh, tôi còn phải về túc xá làm một giấc ... Ai đánh thức tôi lúc ngủ, tôi giết kẻ đó.

    Trương Khác lầm bẩm, cô vừa đánh thức tôi từ giấc mộng đẹp đấy, bảo Tôn Tĩnh Mông đợi, y vào nhà tắm dội nước rồi mặc y phục.

    Lúc ra ngoài thì Tôn Tĩnh Mông đã ngủ rồi, đôi mắt khép lại khuôn mặt tức thì toát lên vẻ đẹp ngây thơ thánh thiện vô ngần, mái tóc dài xõa tung trên giường, một phần thì che đi nửa mặt.

    Chẳng hiểu cô ta làm sao chớp mắt cái đã ngủ rồi, còn làm cho tóc mình rối tung lên như thế, tư thế nằm hết sức kỳ quái, cũng hết sức khêu gợi, cánh môi anh đào hồng nhuận hơi cong lên, trong càng cám dỗ, gối ôm trong lòng, người hơi cuộn lại, hai cái chân dài tuyệt mỹ vắt lên thành giường, cái mông tròn vểnh ra ngoài, trông cứ như là đầu, người, chân không nối liền với nau vậy, chết người hơn cả là cái váy đen vén lên, lộ ra nửa cái mông non mềm, bên trong là quần lót ren đen.

    Cô ả này ngủ như thế đỏ hả? Trương Khác vội lấy cái chăn chiên trong phòng vệ sinh đắp lên cho Tôn Tĩnh Mông, cô ta nằm kiểu đó, chỉ cần là nam nhân là đều muốn trèo lên giường, còn nói gì tới xem bản vẽ giúp.

    Đỗ Phi đánh cầu xong trở về, nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông ngủ trên giường Trương Khác, mắt chữ a mồm chữ o, hỏi:

    - Mày biến đâu ra thể, dạy cho anh em đi.

    Trương Khác nhún vai, không biết phải nói gì, Đỗ Phi tắm xong lấy cái Pocket PC chuẩn bị tới văn phòng khóa đốt thời gian, Trương Khác bảo hắn Thi Xuân Phong mang tài liệu trò chơi tới thư viện đọc, trước khi ăn trưa nhớ gọi.

    Không muốn tiếng lật giấy đánh thức Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác mang bản vẽ ra ngoài ban công xem, ngoài trời có mưa nhỏ, tưới tắm cho mấy cây Ngô Đồng trông càng thêm xanh biếc.

    Còn tường 1978 sẽ biết mất trong dòng sông dài lịch sử, không ngờ Tôn Tĩnh Mông quyết định tiếp nhận nó, phong cách trước kia sẽ không còn nữa, nhưng biết đâu lại có phong vị mê người hơn chưa biết chừng.

    Trương Khác xem bản vẽ, e Tôn Tĩnh Mông đổ mấy tháng tiền tiêu vặt vào đây cũng không đủ.

    - Sao rồi?

    Trương Khác quay đầu lại, Tôn Tĩnh Mông lim dim đứng đứng ở cửa, mái tóc vẫn rối bời, song càng thêm vẻ quyến rũ, giây váy trượt xuống cánh tay, để lộ ra nửa bầu vú trắng mịn màng cũng chẳng hay biết.

    Trương Khác cố ép mình chỉ vào vai ngọc trơn bóng của cô không dám nhìn xuống thêm, cười hỏi:

    - Cô muốn nghe ý kiến thế nào?
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 607: Ông Chú Trung Niên

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Con người tôi dung tục lắm, chỉ thích khen ngợi nịnh bợ, còn phê bình phải lúc nào tâm tình đặc biệt khoan khoái mới nghe được một hai câu. Đương nhiên tôi vất vả rất lâu có được thứ khá đắc ý đó, càng không chấp nhận ý kiến phê bình, hậu quả nghiêm trọng hơn cả đánh thức tôi khi đang ngủ.

    Tôn Tĩnh Mông ngáp dài đi ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế còn lại:

    - Được rồi, anh có thể nói ý kiến của mình rồi đấy.

    - Cô ép tôi khen cô đấy à?

    - Sao nào, cho anh cơ hội khen tôi, anh còn thấy ủy khuất à?

    Tôn Tĩnh Mông vênh mặt lên, cô cảm thấy phải đích thân bố trí 1978 mới có cảm giác làm mình quyến luyến nó, nên không tìm thiết kế chuyên nghiệp, kéo Lệnh Tiểu Yến vừa học vừa làm, tốn bao lâu mới đưa ra được bản thảo, đột nhiên muốn nghe ý kiến của Trương Khác nên tới tìm y.

    Bản thảo của Tôn Tĩnh Mông vô cùng nghiệp dư, nhưng vẫn làm Trương Khác hiểu được ý đồ của cô, chỉ không biết cô bé này có chấp nhận người khác chỉ tay dạy bảo mình không?

    Trương Khác đổ một ấm nước đi đun, vừa rồi sợ đánh thức Tôn Tĩnh Mông nên không đun nước pha cà phê uống, nước sôi rồi, Tôn Tĩnh Mông hỏi:

    - Để tôi pha cà phê cho anh nhé.

    - Cô không cần pha cà phê, cô cần ngủ, có những thứ cần nhà thiết kế hoản thành, cô vất vả làm ra cả đống thứ này, nhưng thợ làm sao hiểu được.

    Trương Khác ầm lấy ấm nước, lại hỏi:

    - Có cần ngủ một chút nữa không, còn sớm mà.

    Tư thế ngủ tĩnh mịch của cô bé này làm người ta động lòng hết sức.

    - Không cần.

    Tôn Tĩnh Mông chợp mắt một lúc, đôi mắt có thần trở lại, nửa người trên nhoài ra trên bàn, cổ áo trễ lộ ra một phần bầu vú và mép áo lót, cô thấy động tác Trương Khác pha cà phê rất hay, nói:

    - Nhưng trước đó tìm mấy công ty thiết kế căn bản không hiểu được ý đồ của người ta, lại còn cứ muốn phát huy kiến giải của mình, bị tôi đuổi hết rồi ... Chúng tôi vất vả làm ra bản thảo, cuối cùng vẫn nhờ công ty thiết kế không phải uổng à?

    - Tôi đề nghị thế này.

    Trương Khác đặt cốc cà phê xuống bàn:

    - Nếu muốn không phải suy nghĩ vấn đề chi phí kinh doanh, cô nên lấy trước tiền sinh hoạt vài năm từ chỗ ba cô, mua lấy quán bar, nếu không mỗi tháng thua lỗ rất là khó coi ...

    - Ồ.

    Tôn Tĩnh Mông vỗ cái trán sáng bóng:

    - Đúng là suy nghĩ của ông chú trung niên.

    - Gì, kiến nghị của tôi liên quan gì tới ông chú trung niên?

    Trương Khác bất mãn hỏi:

    - Cái thứ như chi phí chẳng phải điều các ông chú trung niên hay nghĩ à?

    Tôn Tĩnh Mông người bò nhoài ra trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Khác:

    - Sau này tôi gọi anh là chú ...

    Nói xong tự cười khúc khích, bầu vú rung rinh trong hết sức thích mắt.

    Tôn Tĩnh Mông chú ý tới ánh mắt của Trương Khác, đỏ mặt nắm cổ áo che đi, nếu đổi lại là trước kia, cô ta còn kéo xuống thêm cho Trương Khác thèm, miệng vẫn cứng như cũ:

    - Chỉ có các ông chú trung niên mới có ánh mắt thô bỉ như anh.

    Trương Khác mượn hơi nóng của tách cà phê che ánh mắt nhìn trộm của mình, nghĩ cô ta nói cũng đúng, kiếp trước mình đã già khù rồi, giờ chẳng thể có tâm hồn thiếu niên thuần khiết bình thường, đại khái chỉ có ông chú trung niên mới đủ vô sỉ, đủ bỉ ổi nhìn xuân sắc cô ta thi thoảng lộ ra.

    Tôn Tĩnh Mông hưng phấn chạy về phòng ngủ, lấy túi sách ra, vẫy vẫy một tờ chi phiếu trước mặt Trương Khác:

    - Còn nói không phải ông chú trung niên nữa thôi, suy nghĩ y như ba tôi! Xem đi, đây là phí sinh hoạt 3 năm của tôi.

    Trương Khác cầm lấy xem, 500 vạn trong ba năm, đúng là rất dư dả:

    - Cất kỹ đi, gió thổi bay đi bây giờ, tôi không nhặt cho cô đâu.

    Trả lại chi phiếu cho cô ta:

    - Bỏ đi tiền thuê phòng rồi, nếu vẫn không có lãi, chẳng phải cô chết đói ngoài đường à?

    - Anh sẽ không nhìn tôi chết đói phải không?

    Tôn Tĩnh Mông đưa tay vén tóc, chăm chú nhìn Trương Khác, ánh mắt chứa tình cảm khác thường.

    Trương Khác hơi chột dạ sờ mũi, cười che giấu rung động trong lòng:

    - Tới khi đó hãy nói.

    Không thể gọi là bản thảo, chỉ có thể nói là mơ ước của Tôn Tĩnh Mông về 1978, Trương Khác không muốn sửa đổi, chỉ nhắc tới vài chỗ cô không nghĩ tới, như thế 1978 mới có phong cách cá nhân, mới có cái vị mê người của nó.

    Buổi trưa Đỗ Phi cùng Thi Xuân Phong trở về, thấy Tôn Tĩnh Mông với Trương Khác đang chụm đầu bàn tán, nói:

    - Mày nghĩ ra chủ ý quá tồi, mấy bà già quản lý nhìn cái biết ngay anh Thi là đồ giả mạo, làm gì có sinh viên mới nào già quắt như thế? Chưa tới 10 giờ đã bị đuổi về ..

    Trương Khác ngạc nhiên:

    - Sao anh không về tìm tôi.

    - Sợ quấy rầy hai người.

    Thi Xuân Phong có quay về, nhưng thấy hai bọn họ "tinh tứ" ở ban công nên thôi.

    - Tôi và anh có gì mà quấy rầy.

    Tôn Tĩnh Mông muốn chối bỏ liên quan.

    - Thôi, cô không giải thích, người ta cũng chỉ coi cô như rễ hành.

    Trương Khác đùa, Tôn Tĩnh Mông vừa rồi vào phòng tắm rửa ráy, còn bện hai bím tóc nhỏ, Trương Khác cầm tóc cô ta dựng lên làm rễ hành, bị cô ta đét vào tay.

    Nói ra hôm báo danh Thẩm Tiêu cũng bện tóc như thế, song đáng yêu hơn Tôn Tĩnh Mông nhiều.

    Trương Khác lại hỏi Thi Xuân Phong xem sách ở đâu, làm sao Đỗ Phi tìm được?

    - Giàn nho ngoài thư viện rất hợp đọc sách, thời điểm này có mấy sinh viên mới tới đó, nên nào nhìn ra ngay.

    Đỗ Phi trả lời.

    Buổi trưa tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, gọi Mã Hải Long tới bào hắn an bài văn phòng chỗ ở cho Thi Xuân Phòng.

    Tôn Tĩnh Mông tìm Trương Khác còn có một mục đích, là nhờ y đưa đi gặp người của Thế Kỷ Cẩm Hồ mua lấy quán bar.

    - Cần tôi hạ mình đi một chuyến à? Chi phí ít nhất vài ba chục vạn mới đủ.

    Trương Khác không muốn nhúc nhích, định gọi điện thoại bảo Lương Quân tới lấy chi phiếu làm việc này.

    Tôn Tĩnh Mông là con gái Tôn Thượng Nghĩa, cho dù Trương Khác không ra mặt thì Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng không bẫy cô ta, Tôn Tĩnh Mông sẽ còn được xử lý như trường hợp đặc biệt vì Thiệu Chí Cương đang định cổ động Tôn Thượng Nghĩa vào Thế Kỷ Cẩm Hồ mà lại.

    Trương Khác chẳng muốn quản những chuyện này, nhưng bị Tôn Tĩnh Mông kéo tới tận nơi xem.

    Đêm hôm qua mưa rất to, đến sáng vẫn còn lất phất, chiều đã tạnh rồi, song thao trường khắp nơi đọng nước, các sinh viên mới đều đang quét dọn vệ sinh.

    Buổi chiều Đỗ Phi không cần tới văn phòng khóa nên cũng đi theo Trương Khác, đạp xe tới chỉ mất ba bốn phút.

    Đi qua một quán game, Đỗ Phi phanh xe lại, nói:

    - Cả hai đi trước đi, lát nữa tao tìm.

    - Trẻ con mê chơi game nhiều thật đấy.

    Tôn Tĩnh Mông tưởng Đỗ Phi thèm chơi game nên đỗ lại.

    Trương Khác chẳng muốn bận tâm Đỗ Phi muốn làm cái gì, chở Tôn Tĩnh Mông tới ngõ Học Phủ, chỉ là bị Tôn Tĩnh Mông tóm chặt mép sau áo, cổ bị thít khó chịu, nói:

    - Hay tôi cho cô mượn eo để ôm?

    - Anh đừng mơ.

    Tôn Tĩnh Mông tuy nói thế, nhưng hai tay vẫn ôm lấy hông Trương Khác, cách lớp áo mỏng manh, có thể cảm nhận, da thịt ấm áp, Tôn Tĩnh Mông thấy linh hồn hơi phiêu diêu.

    Lương Quân nhận được điện thoại đợi bọn họ ở cửa ngõ, Lệnh Tiểu Yến cũng có mặt.

    Ban công trong ngõ đang được trang hoàng, mặt tiền Tôn Tĩnh Mông nhìn trúng ở giữa ngõ, phải đội mũ an toàn mới vào được.

    Lương Quân rất chu đáo, còn mời cả một nhà thiết kế của công ty nội thất có nghiệp vụ với Thế Kỷ Cẩm Hồ tới góp ý, thế là cơ bản không còn việc gì của Trương Khác, để hai cô gái làm người ta đau đầu mang ý tưởng cổ quái kia đi hành hạ nhà thiết kế, Lương Quân dẫn Trương Khác tới công trường chung cư Thanh Niên.

    Dự toán xây dựng chung cư thanh niên rất cao, chỉ riêng mỗi khoản cáp quang đã có chi phí kinh người, ĐH Đông Hải cuối cùng chỉ dám xin Thế Kỷ Cẩm Hồ hai căn nhà cho giáo viên ở.

    Trương Khác yêu cầu chung cư công nhân phải có đặc trưng của nhà thông minh, tiếc là hệ thống kiểu này trong nước rất kém, Trương Khác cũng không thể phân một phần lực lượng kỹ thuật của Cẩm Hồ ra làm chuyện này, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phát triển của Cẩm Hồ.

    Kinh doanh đa nguyên hóa là cần thiết, nhưng không thể vì thể dàn mỏng nguồn lực kỹ thuật, quản lý, tài chính có hạn.

    Chính điều này làm rất nhiều doanh nghiệp đi theo hướng đa nguyên hóa bị đổ bể, đại khái sau khi có được thành công bước đầu, tự tin bành trường vô hạn, cho rằng làm gì cần một quyết sách đúng là có thể khai thác thêm được một con đường tài phú.

    Đi dạo một vòng, Trương Khác và Lương Quân cùng tới chô Tôn Tĩnh Mông, Đỗ Phi cũng đã có mặt.

    Thấy Đỗ Phi nhíu mày, buổi trưa hắn còn không hứng thú với việc trang hoàng 1978, lúc này lại nhiệt tình thảo luận với đám Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác hỏi:

    - Mày bị con gì cắn mà thay đổi lớn vậy.

    - Đâu có.

    - Có hay không thì mày tự soi gương là biết.

    Thấy Đỗ Phi không muốn nói trước mặt người khác, Trương Khác không hỏi nữa.

    Tới tận nơi xem xong, Tôn Tĩnh Mông đem một vài chuyện cụ thể ném cho Lệnh Tiểu Yến xử lý.

    Trương Khác và Đỗ Phi muốn về trường đánh tennis, Tôn Tĩnh Mông không có chỗ đốt thời gian, tất nhiên là đi theo, Trương Khác đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng rất muốn nhìn cảnh nóng bỏng Tôn Tĩnh Mông mặc váy đánh cầu, tất nhiên không chịu chở cô về túc xá nữ thay y phục.

    Tôn Tĩnh Mông theo Trương Khác về chung cư nghiên cứu sinh, cướp lấy áo sơ mi của Trương Khác mặc, mép áo che tới đầu gối, quần sooc thể thao của Trương Khác tuy rất rộng nhưng Tôn Tĩnh Mông mặc vẫn chưa quá gối, thành ra so mới mặc váy còn gợi liên tưởng hơn, cảm giác sau chiếc áo sơ mi không có gì cả.

    Khuôn mặt thuần khiết xen lẫn lả lơi hoang dại của Tôn Tĩnh Mông, cùng trang phục đó khiến dọc đường thu hút không biết bao ánh mắt, còn có không ít nam sinh đứng ngoài lưới sắt nhìn vào, Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác, rồi chạy tới sân cách xa lối đi:

    - Y như nhau.

    - Liên quan gì tới tôi.

    Trương Khác đưa vợt cho Đỗ Phi, để hắn đánh trước.

    - Mày nói xem mở quán net ở ngõ Học Phủ thì thế nào?

    Đỗ Phi đột nhiên hỏi:

    Trương Khác chưa kịp trả lời thì Tôn Tĩnh Mông đã đợi tới rốt ruột, kêu lớn:

    - Có đánh không đây, hai anh làm cái trò gì đấy hả?

    Đỗ Phi đành đi tới, có gì về phòng nói sau cũng không muộn, Trương Khác ngồi xuống ghế nhựa bên sân, nhìn cặp chân nhỏ sáng bóng của Tôn Tĩnh Mông không ngừng chớp lên trước mắt.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 608: Suy Tính Của Đỗ Phi.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Khi Tịch Nhược Lâm cùng mấy nam sinh khóa trên đi vào, Trương Khác không để ý lắm, đến khi nhìn thấy một cặp đùi tròn trịa trắng trẻo với chiếc váy ngắn màu đỏ xuất hiện trước mắt mới ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó là ai.

    Tịch Nhược Lâm không ngờ Trương Khác lúc này nhàn nhã tới đây đánh tennis.

    - Á.

    Đỗ Phi đón hụt cú vợt sát biên của Tôn Tĩnh Mông, Tịch Nhược Lâm đang giật mình vì thấy Trương Khác, không để ý quả bóng nảy lên đập vào vai, lực rất mạnh, làm cô ta hét lên.

    Tịch Nhược Lâm đau đớn ôm vai, tức giận quay lại, Tôn Tĩnh Mông thấy đánh trúng người, ném vợt xuống, chạy qua lưới, quan tâm hỏi:

    - Xin lỗi, bị đánh trúng vào đâu rồi?

    Tịch Nhược Lâm cũng rất xinh đẹp, nhưng thua xa Tôn Tĩnh Mông ở sức quyến rũ, lúc này ngay cả mấy nam sinh đi cùng cô ta cũng chuyển hết ánh mắt lên người Tôn Tĩnh Mông.

    - Chủ nhiệm Tịch tới đánh cầu à?

    Đỗ Phi chống vợt hỏi.

    Tôn Tĩnh Mông thấy Tịch Nhược Lâm ôm vai, biết là không có gì đáng ngại, nghe Đỗ Phi nói thế, lại đưa tay kéo áo Trương Khác, dí sát mặt y hỏi:

    - Ai đấy, sao anh toàn trêu chọc vào mỹ nữ thế hà?

    - Trợ lý chủ nhiệm khóa của chúng tôi, tôi làm gì có gan chọc vào? Chẳng bằng chọc vào cô!

    Trương Khác ghé sát vào bên tai Tôn Tĩnh Mông nói nhỏ.

    Tôn Tĩnh Mông cảm thụ hơi thở nóng hổi của Trương Khác phả vào tai, cười khúc khích, quay sang cười với Tịch Nhược Lâm:

    - Xin chào, tên nhóc Trương Khác này nghịch ngợm lắm, nhất định gây không ít rắc rối cho cô.

    Tôn Tĩnh Mông không biết Tịch Nhược Lâm, nhưng Tịch Nhược Lâm nhận ra Tôn Tĩnh Mông là chủ nhân 1978, dù những người thi thoảng mới tới 1978 cũng đều biết Tôn Tĩnh Mông là sinh viên Học viện Âm nhạc.

    Thấy Tôn Tĩnh Mông và Trương Khác ghé sát tai nhau trò chuyện, thần thái thân mật, trong mắt Tịch Nhược Lâm thấy có ít nhiều thành phần ám muội trong đó,

    Tịch Nhược Lâm quan sát hai người họ, phải thừa nhận Tôn Tĩnh Mông vô cùng xinh đẹp, cô gái xinh đẹp thấy cô gái xinh đẹp hơn mình, trong lòng sẽ không cảm thấy thoải mái.

    Liếc nhìn Trương Khác, nhớ tới chữ viết trên quả bóng treo ở chính tại nơi này, thầm nghĩ chắc chắn không phải trùng tên, tên này không phải thứ tử tế gì.

    Thế nên chỉ cười lãnh đạm đáp lại sự nhiệt tình của Tôn Tĩnh Mông, không nói gì đã đi.

    - Thật lạnh lùng.

    Nhìn mấy người Tịch Nhược Lâm đi tới sân trong cùng, Tôn Tĩnh Mông đổ vấy trách nhiệm cho Trương Khác:

    - Nhất định là anh chọc giận tiểu mỹ nhân này rồi.

    - Các cô đều nhiều tuổi hơn tôi đó, tôi có tư cách gì gọi là tiểu mỹ nhân.

    Trương Khác vẫy tay gọi Đỗ Phi về nghỉ.

    - Anh là ông chú trung niên mà, vừa rồi còn thấy ánh mắt đảo qua đảo lại đùi người ta.

    - Hả, xa thế mà cô cũng nhìn thấy à?

    - Không cần nhìn cũng biết.

    Tôn Tĩnh Mông vừa nói, vừa kéo áo xuống che chân đi:

    - Lạ gì mấy ông chú trung niên bỉ ổi.

    Đỗ Phi cười khùng khục, cầm lấy *** co ca uống, nói:

    - Ông chú trung niên ở ĐH Đông Hải không phải ít.

    Đánh mặt về phía Tịch Nhược Lâm, phía cô ta phát cầu đã có mấy người dán sát mặt vào lưới sắt, chỉ đợi lúc cô ta cúi xuống nhặt cầu, Đỗ Phi nhét vợt cho Trương Khác:

    - Vừa rồi đánh bóng sang đó, tao đi nhặt.

    - Cái thằng này ...

    Trương Khác lắc đầu, lúc này còn nói bóng bay đi thì khỏi cần nhặt, giờ cũng muốn nhìn quần lót Tịch Nhược Lâm lúc nhặt bóng.

    - Đám đàn ông các anh giống nhau hết.

    Tôn Tĩnh Mông nhớ lại Trương Khác từng yêu cầu cô mặc váy đánh bóng, vừa xong chơi có hơi mệt, rất tự nhiên dựa vào vai Trương Khác uống co ca:

    - Đám con trai đều háo sắc thế à?

    - Các cô gái không háo sắc sao?

    Trương Khác hỏi lại.

    - Không bằng các anh.

    - Núi lửa dưới băng mà thôi.

    Trương Khác cười dí dỏm:

    - Nhìn Tịch đại mỹ nhân là biết, quan trong là có người làm tan chảy lớp băng của cô ta.

    Từ lúc khai giảng tới nay, Tôn Tĩnh Mông bị ép ở trong túc xá, ở đó không có phòng tắm hoa sen, nên cô theo về phòng Trương Khác tắm rửa.

    So với hôm qua thì nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Tôn Tĩnh Mông mặc váy quá mỏng, hỏi Trương Khác có gì cho mình mặc không.

    Trương Khác phát hiện ra Tôn Tĩnh Mông rất thích mặc y phục kiểu nam, nhớ lại lúc ở Hong Kong cũng thế, phải thừa nhận cô mặc như vậy cực kỳ gợi tình, liền lấy một chiếc sơ mi ném cho cô.

    Tôn Tĩnh Mông đi tắm, còn Trương Khác ngồi nghe Đỗ Phi nói.

    - Đã lâu lắm rồi tao chưa cho ý tường nào rõ ràng. Chuyện mày làm, tao nghĩ đã thấy khó, đó không phải là con đường tao có thể đi, à, không phải là tao coi rẻ mình, biết đâu lúc nào đó tao lại sáng ra ...

    Nghe Đỗ Phi thổ lộ suy nghĩ, Trương Khác nghĩ tới mình cũng có thời kỳ tương tự, Đỗ Phi ý thức được vấn đề này đã vượt khỏi những người cùng trang lứa rồi.

    - Vậy vì sao muốn mở quán nét?

    - Thế nào cũng phải chọn con đường mà mình nhìn được phía trước của nó chứ.

    Đỗ Phi nhe răng cười:

    - Tao từ thời sơ trung đã mê chơi game, chỉ vì mẹ tao quá dữ, một lần nhìn thấy tao vào phòng game, kéo tai tao lôi ra ngoài, mày xem ... Chỗ này có rách không?

    Đỗ Phi nghiêng đâu ra để Trương Khác nhìn tai mình, chuyện từ thời nảo thời nào, làm gì để lại vết thương được.

    - Mẹ mày đâu có giống người như thế.

    Vợ Đỗ Tiểu Sơn là cô giáo cao trung yếu đuối, hàng năm được bình chọn là giáo viên ưu tú, nào giống người bạo hành gia đình, Đỗ Phi còn là người bị hại, nói thế vợ Đỗ Tiểu Sơn có thể so với bà nội của mình rồi, Trương Khác không khỏi nhớ lại tuổi thơ bi thảm.

    - Không thảo luận với mày cái này.

    Đỗ Phi quay lại chủ đề:

    - Mùa hè này theo mày tới Hong Kong rất buồn bực, lúc mày đưa Đường Thanh, Tiểu Hạ về Hải Châu, tao đa phần vào quán nét. Dù là ở phòng cũng vào mạng, cảm thấy lên mạng mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ, mấy thấy lạ không?

    - Không lạ..

    Trương Khác cũng có sở thích tới con phố huyên náo suy nghĩ vấn đề.

    - Hôm nay khi đi qua quán game cảm thấy chút ấm áp, mày thấy đám đông xếp hàng không? Toàn là vào phòng máy vi tính đấy. Tao nghĩ , đại khái đây là con đường tao nỗ lực có thể đi được, mày có thấy tầm thường quá không?

    - Không có, nghe động lòng lắm.

    Trương Khác cười, làm một chuyển phải có cảm xúc khắc sâu mới nhạy cảm nắm bắt được phương hướng chuẩn xác, thế gian này con đường kiếm tài phú có ngàn ngàn vạn vạn, con đường khác chỉ định cho Đỗ Phi, chắc gì hắn đã đi được.

    Đỗ Phi tắm rửa thay y phục xong, cả ba tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, vừa khéo gặp nhóm Tịch Nhược Lâm, cô ta ngồi sau lưng một nam sinh, nhưng không giống một cặp.

    Trương Khác bảo Đỗ Phi đi chậm lại, nhìn mép váy thi thoảng bị gió thổi bay lên của Tịch Nhược Lâm, đi qua túc xá nữ, còn thấy cô ta chỉ quá bỏ buộc ở lưới sát, bảo nam sinh kia tháo xuống cho mình.

    - Quả bóng viết gì thế?

    Tôn Tĩnh Mông nhìn không rõ lắm, hỏi:

    - Ai biết được, hay là cô xuống xe xem sao?

    Trương Khác đề nghị hết thức thuần khiết.

    - Không rảnh.

    Tôn Tĩnh Mông ngoài váy mặc thêm áo sơ mi, ống tay áo dài quá lòng bàn tay, ôm lấy hông Trương Khác, muốn áp mặt vào lưng y, lại sợ Trương Khác được nước lấn tới, hỏi:

    - Mượn lưng của anh dựa một chút nhé, không được có suy nghĩ đâu đấy.

    - Cô trả tiền thì không có suy nghĩ khác, muốn hưởng thụ phục vụ miễn phí thì đừng mơ.

    Trương Khác cười lớn.

    Tôn Tĩnh Mông đưa tay sờ tấm lưng gầy gò của Trương Khác:

    - Thế này mà còn muốn thu phí à?

    Tới cửa nhà ăn Tịch Nhược Lâm mới phát hiện đám Trương Khác đạp xe đằng sau, bọn họ tới hơi muộn, chỉ có hai cái bàn trống kề sát nhau, Tịch Nhược Lâm không muốn, nhưng đám bạn cô ta rất sẵn lòng ngồi cạnh mỹ nữ nóng bỏng hơn cả Tịch Nhược Lâm.

    Tên nam sinh cao lớn chở Tịch Nhược Lâm đi lấy thức ăn cùng Trương khác và Đỗ Phi, hỏi:

    - Cậu chính là Trương Khác à?

    - Ừ!

    Trương Khác gật đầu.

    Tên nam sinh đó không nói thêm, giống cái kiểu lãnh đạo cao hứng lên nói chuyện với cấp dưới một câu rồi bỏ đó.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 609: Chẳng Được An Nhàn.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Mông Nhạc ôm khay cơm đi vào, bên trên còn có chống sách, Trương Khác cười với hắn, thấy hắn chẳng có phản ứng gì, mới phát hiện ra hắn đang đắm đuối nhìn Tịch Nhược Lâm.

    Kiếp trước tới năm thứ hai Trương Khác mới thân thiết với Mông Nhạc, khi đó Tịch Nhược Lâm đã tốt nghiệp rời trường không rõ tung tích, nhìn ánh mắt của hắn, Trương Khác nghĩ hứng thú với mụ la sát này sao? Không phải chuốc khổ vào thân à?

    Mông Nhạc nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông ngồi kề sát Trương Khác, bất bình phì một cái, tới bên cạnh Đỗ Phi:

    - Người anh em, tôi phục cậu hoàn toàn đấy, mỹ nữ tới chỗ cậu thành tài nguyên bình thường rồi.

    Mông Nhạc là nhân vật có tiếng trong trường, đám nam sinh bên cạnh đều lên tiếng chào.

    Trương Khác nhìn ra Mông Nhạc có hơi ngán Tịch Nhược Lâm, không dám ngồi bên kia, lại không cam tâm đứng xa, cười đưa cho hắn chai rượu Thanh Đảo.

    Mông Nhạc không thích trò khách sáo, nhận lấy:

    - Hai tên nhóc các cậu gan đấy, dám uống rượu trước mặt trợ lý chủ nhiệm à?

    Tịch Nhược Lâm nghe câu này chẳng thèm liếc mắt sang lấy một cái, Mông Nhạc thất vọng ra mặt, không che dấu được.

    - Anh biết cô ấy chứ?

    Trương Khác chỉ Tôn Tĩnh Mông.

    - Ha ha, cô ấy à?

    Mông Nhạc cười lớn xua đi tâm trạng không tốt:

    - Người không biết cô ấy ít lắm.

    - Ồ, tôi nổi tiếng thế sao?

    Tôn Tĩnh Mông nghi hoặc hỏi:

    - Đóa hoa của ngõ Học Phủ, kèm chuyện ở Học viện Âm Nhạc nữa, nghe nói vệ sĩ của cô chớp mắt đánh gục sáu tên cao to của học viện Thể dục, uy danh của cô ở trường xung quanh đây cao lắm đấy. Tôi còn tưởng sau khi ngõ Học Phủ sửa xong mới được chiêm ngưỡng phong thái của cô cơ.

    Đúng là càng đồn càng sai lệch, thấy Trương Khác còn làm bộ "ồ" một tiếng kinh ngạc, vẻ mặt ngây thơ cứ như nghe chuyện này lần đầu, Tôn Tĩnh Mông đạp chân y một cái.

    Trương Khác không dám trêu cô ta nữa, nói với Mông Nhạc:

    - Ở đâu thiếu mỹ nữ chứ Học viện âm nhạc không thiếu, ngày mai bảo cô ấy bán sỉ cho.

    Tôn Tĩnh Mông lườm y:

    - Tên bạn cảnh sát của anh gần đây thường hẹn Tiểu Thi ra ngoài, té ra ở chỗ các anh coi chúng tôi là mỹ nữ bán sỉ đấy à?

    - Ồ cô nói Trần Hiểu Tùng, anh ta theo đuổi Tiểu Thi thì liên quan gì tới tôi?

    Thời gian qua Trương Khác không liên hệ với Trần Hiểu Tùng, Tiểu Thi là cô gái bị quấy rối tình dục, chắc là cảm thấy cảnh sát có thể mang lại an toàn cho mình, Tiểu Thi mới hai mươi hai mốt, tươi trẻ mọng nước, Trần Hiểu Tùng phải 29 rồi, đúng là trâu già gặm cỏ non.

    Mông Nhạc hứng thú ghé đầu tới:

    - Hóa ra là thật à, vậy sau này tôi theo cậu..

    Bọn họ ba hoa tán chuyện, Tịch Nhược Lâm nghe rất ngứa tai, hừ một cái, lại không thể nổi giận với đám Trương Khác, nói là no rồi liền đứng dậy đi luôn, mấy cái đuôi bám theo sau, tên chở cô ta trừng mắt nhìn Trương Khác.

    - Đám đó là ai vậy?

    Đỗ Phi hỏi Mông Nhạc, đám người đó thật vô lý.

    - Bọn họ à? Clb Côn Trùng.

    Mông Nhạc sợ đám Trương Khác không biết, giải thích:

    - Các cậu vào forum Đông Hải là biết CLB Côn Trùng là thứ gì.

    - Biết rồi.

    Đỗ Phi bĩu môi:

    - Hôm qua còn bị Cách Cách chém bảy phát.

    - Cậu biết Cách Cách là Tịch Nhược Lâm?

    Mông Nhạc hứng thú hẳn lên:

    - Sao các cậu đắc tội với bà cô đó, xem ra oán hận các cậu rất sâu đấy. Nghe nói học viện thương mại quốc tế có hai cái gai, là các cậu đỏ hả?

    Trương Khác ngạc nhiên:

    - Có vài ngày mà thanh danh của chúng tôi đã bị hủy rồi à?

    - Ha ha ha, bọn họ thấy gai là muốn đập bằng, dân ta là thế đấy, rõ ràng mình là gai thì vót cho nhọn, không nghĩ tới người khác, càng ngày càng quá quắt ... Có điều tôi thấy hai cái gai các cậu đáng làm bạn lắm, hôm khác tôi mời các cậu ăn cơm.

    Mông Nhạc sảng khoái nói.

    Trương Khác xé một tờ giấy trong sổ tay ra, viết số di động cho hắn:

    - Khi nào muốn mời bọn tôi ăn cơm gọi số này.

    Đỗ Phi lấy làm lạ, đó là số di động Trương Khác mang theo người, không tùy tiện giao cho người khác, bên ngoài chỉ biết điện thoại mà y đưa cho Mã Hải Long và Phó Tuấn.

    Trương Khác đưa Tôn Tĩnh Mông về túc xá, Đỗ Phi ở lại uống bia với Mông Nhạc, ra ngoài Tôn Tĩnh Mông ý kiến:

    - Số điện thoại kia của anh tôi cũng không có, sao anh cho hắn ta?

    - Cô không có số di động của tôi à?

    Trương Khác biết còn cố hỏi, chủ yếu y không muốn bị chuyện rắc rối làm phiền, song giờ quan hệ hai người đã khác rồi, lấy di động trong túi sách Tôn Tĩnh Mông, nhập số của mình vào, giải thích chuyện cho số Mông Nhạc:

    - Con người luôn cần vài người bạn mà.

    - Vừa rồi nghe nói chuyện thì tên nhóc đó quen anh chưa lâu, anh đâu phải người dễ tín nhiệm người khác?

    Tôn Tĩnh Mông khó hiểu, cô cứ tưởng mình hiểu Trương Khác lắm rồi.

    Trương Khác cười, có vài chuyện căn bản không thể giải thích được.

    Cuộc đời có bao nhiêu tiền mới đủ? Trương Khác hiện không suy nghĩ loại vấn đề này nữa, nhưng nếu không có vài người bạn cùng hưởng thụ cuộc sống thì đúng là bi ai, đám Trần Tín Sinh, Chu Du, Tô Tân Đông theo bên y cũng không thể bỏ mặt nạ xuống uống một chén rượu sảng khoái.

    Về tới túc xá, Tôn Tĩnh Mông cũng không trả áo cho y, Trương Khác lại chẳng thể lột y phục trên người y xuống, trong đầu lại có ý nghĩ đó thật, nếu đó là hành động cố ý thì một cô gái giữ y phục của một chàng trai, tín hiệu đó là gì Trương Khác cũng hiểu, mối quan hệ giữa y và Tôn Tĩnh Mông hình như đang dần có chiều hướng mất kiểm soát ...

    Vài ngày tiếp theo đó rất yên tĩnh, Tôn Tĩnh Mông bận rộn trang hoàn quán bar, Đỗ Phi bỏ thời gian chuẩn bị mở quán net ở ngõ Học Phủ.

    Trương Khác thấy khí phách lẫn kiến thức của Đỗ Phi hơn người khác một bậc rồi, nên cũng chẳng chỉ chỏ gì thêm.

    Đỗ Phi mất hút, Trương Khác kiên trì tới văn phòng khóa sống qua ngày, thường có cơ hội uống rượu tán gẫu với Mông Nhạc.

    Ngày 16 tháng 9, Thái Lan đổi vị bộ trưởng tái chính thứ ba, từ bỏ một phần chủ quyền tài chính làm điều kiện chính thức thỉnh cầu tổ chức tiền tệ quốc tế cứu viện.

    Ba tháng trước thôi, giới trung lưu Thái Lan còn đeo đồng hồ Thụy Sĩ, mặc y phục Pháp, uống rượu Bồ Đào Nha, cuối tuần tới biệt thự bên biển biển nghỉ ngơi, giờ thì bán nhà bán cửa, bán xe đền bù phần nào tổn thất ...

    Giới tiêu dùng hàng xa xỉ ở Thái Lan như bị cơn bão cuốn hết xuống biển, cửa hàng sang trọng xa hoa giờ vắng tanh vắng ngắt.

    Tình hình này được đám Trần Tính Sinh, Tương Vi thông qua e mail báo cáo cho Trương Khác.

    Trung tuần tháng tám, rừng mưa nhiệt đời ở đảo Sumatra và Kalimantan bùng bùng bốc cháy, người Indo lúc đó còn chưa nhận thức được nó tạo thành khói đen bao phủ tương lai bọn họ.

    Tới trung tuần tháng tám, mùa mưa tới, qua mấy trận mưa lớn mà lửa ở hai nơi này không bị dập tắt, người Indo mới ý thức được lần này khả năng sẽ khá rắc rối.

    Trần Tín Sinh và Diệp Trăn Dân tới thăm Singapore, khói ở Indonesia sinh ra lúc này đã ảnh hưởng tới Singapore rồi.

    Một năm trước những lời dự đoán về kinh tế ĐNÁ khiến cho Diệp Trăn Dân thanh danh tăng vọt.

    Singapore xưa nay vẫn là người ủng hộ Thái Lan kiên định nhất, nhưng nhà cầm quyền Singapore phải suy tính tới quỹ đầu tư đang không ngừng tấn công hệ thống tài chính của họ, không thể chi viện cho Thái Lan và quốc gia xung quanh được, lúc này trong nước chi viện cho Thái Lan, có thể tăng cường mối quan hệ với Singapore, trải được cho việc đưa kỹ thuật chế tạo tinh viên vào nước.

    Diệp Trăn Dân thăm Singapore xong sẽ còn đến Phillipin, Trần Tín Sinh trở về nước báo cáo thành quả chuyến đi này.

    Đại khái là những đám mây đen mù mịt sinh ra từ đám cháy để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Tín Sinh, vừa gặp Trương Khác hắn lại kể chuyện bị khói làm máy bay phải vòng vèo trên bầu trời Singapore cả tiếng.

    - Anh dự đoán đám cháy này kéo dài bao lâu?

    Trương Khác hỏi:

    - Khó mà đoán được.

    Trần Tín Sinh thở dài:

    - Tôi không có thời gian tới Indo xem.

    Trong bốn con hổ nhỏ Châu Á, Indo là con hổ yếu nhất, vào tháng sáu Trương Khác đã lệnh Ái Đạt hoàn toàn bỏ thị trường Indo, tất nhiên đi Indo không có trong lịch trình an bài của Trần Tín Sinh.

    - Tôi nghĩ sẽ còn cháy khá lâu, mấy ngày qua tôi luôn xem báo về sự kiện này, Indo là nước cung cấp gỗ lớn nhất Châu Á, khả năng điều này sẽ làm ảnh hưởng cung ứng bột giấy cho thị trường Châu Á trong một thời gian dài.

    Trần Tín Sinh báo cáo cho Trương Khác, chỉ có Chu Du có tư cách góp mặt, nghe nói thế thì nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tính tới khả năng đó.

    Với quy mô của giấy Tân Quang, tích trữ một lượng lớn bột giấy là không thể, con đường Trương Khác chọn là tích cực đi ra ngoài, lợi dụng cơn bão tài chính hủy hoại ĐNÁ, chọn một hai xí nghiệp chế tạo bột giấy thiếu tài chính bỏ tiền nắm lấy cổ phần.

    Trương Khác hỏi Trần Tín Sinh:

    - Quách Tùng Duyên lần trước tới Kiến Nghiệp cũng nói tài chính trong tay tập đoàn Quách thị eo hẹp, liệu bọn họ có muốn bán cổ phần xí nghiệp bột giấy dưới quyền không?

    - Chỉ xí nghiệp bột giấy thôi sao?

    Chu Du hỏi ngang:

    - Ừm, cả kỹ thuật làm giấy, nếu bọn họ sẵn lòng chuyển nhượng cũng có thể đàm phán.

    Trương Khác nói:

    - Không xét tới tình huống khả năng cung cấp bột giấy sẽ có thể thiếu hụt thời gian dài thì chúng ta cũng phải ra nước ngoài tìm nguồn cung ứng bột dấy ổn định, để cung cấp cho công trình kỳ hai sắp đi vào sản xuất của Tân Quang. Ngoài ra tốc độ trồng rừng trong nước cũng phải không ngừng để cao ...

    Chu Du gật đầu:

    - Tiền của Malaysia còn có khả năng tiếp tục mất giá, lúc này ra tay hơi sớm.

    - Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cơ sở kinh tế của Malaysia chắc chắn nhất trong bốn con hổ nhỏ, có nghĩa là sau cơn bão bọn họ cũng hồi sinh nhanh nhất, tiền tệ mau chóng trở lại mức bình thường, chúng ta không cần nghĩ tới lợi ích ngắn hạn. Vừa khéo chúng ta có thể lấy đây làm cái cớ che dấu tai mắt kẻ khác khi đàm phán với tập đoàn Quách thị.

    Cả Ái Đạt lẫn Trần Tín Sinh đều khá có danh tiếng trong nghành, tiếp xúc quá liên tục với Quách Tùng Duyên nói không chừng khiến các phương diện liên quan chú ý, công tác yểm hộ phải làm tốt, kinh động tới nhà cầm quyền Đài Loan, hạn mục nhà máy tinh viên có tới tám chín phần sẽ bị đổ vỡ.

    Trần Tín Sinh báo cáo thu hoạch ở ĐNÁ với Trương Khác xong, nói nhân tuyển nhà khoa học mà hắn tiến cử đứng đầu phòng thực nghiệp kỹ thuật, cũng theo hắn từ Singapore tới gặp mặt Trương Khác, tên Đàm Văn Tùng là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, tháng 10 sẽ kết thúc nhiệm kỳ của ông ta tại phòng liên hợp thực nghiệm ĐH Singpore.

    Nhiệm vụ của nhà khoa học đứng đầu là phụ trách vận hành cụ thể phòng thực nghiệm, bao gồm nghiên cứu định ra các hạng mục, tổ chức đội ngũ nghiên cứu, thuê kỹ sư chủ nhiệm, nắm phương hướng trọng điểm nghiên cứu v..v..v. Công tác trực tiếp báo cáo với phòng hạng mục lớn của tập đoàn Ái Đạt.

    Cuộc sống của Trương Khác ngày càng nhà hạ rồi, trong mắt đám Trần Tín Sinh, phải để Đàm Văn Tùng trực tiếp báo cáo công tác với Trương Khác mới đúng.

    - Vậy thì cùng ăn bữa cơm là được.

    Nghe Trần Tín Sinh báo cáo một thời gian dài, Trương Khác cảm thấy cổ tê nhức hết rồi, đứng dậy vặn lưng, bảo Trần Tín Sinh đi mời ăn cơm cùng:

    - Có điều tôi nói không tính, quyết định cuối cùng vẫn ở bên bên phòng hạng mục lớn.

    Trương Khác hiện việc gì cũng đẩy cho phòng hạng mục lớn, cứ như ý nghĩa của việc thành lập phòng hạng mục lớn là trút bỏ trách nhiệm tên vai y vậy.

    - Vẫn tới nhà ăn nhân viên ĐH Đông Hải à?

    Trần Tín Sinh hỏi:

    - Hả?

    Trương Khác hơi ngẩn ra, thấy ánh mắt mang vẻ hóm hỉnh của hắn thì bật cười:

    - Khách từ xa đến phải long trọng một chút, nếu chỉ có ánh và anh Chu thì đúng là đến đó thật.

    Đàm Vân Tùng không cao, tuổi trông không giống người trung niên 45 - 46 tuổi, vợ ông ta Ngô Văn Hi là học sinh của ông ta khi dạy ở ĐH Singapore, mới trên 30, ông ta tới khi gặp Ngô Văn Hi thì vẫn còn độc thân, Ngô Văn Hi học xong tiến sĩ mới kết hôn, hiện vẫn chưa có con cái.

    Với Trương Khác mà nói đây là cuộc mua bán mua một tặng một, hiện y cứ nghe tới giáo sư tiến sĩ là hai mắt tỏa sáng.

    Đàm Vân Tùng là người hay chuyện, trừ tự kể chuyển lặt vặt trong cuộc sống đa phần nói về tương lai phát triển kỹ thuật điện tử.

    May là Triệu Bằng, Triệu Tử Lâm, và vợ ông ta đều là người trong nghề, nên không cảm thấy vô vị, ngược lại Trương Khác kiến thức kỹ thuật yếu nhất, có điều y hiểu xu thể phát triển kỹ thuật mười năm sau, thấy Đàm Vân Tùng luôn nói trúng điểm mấu chốt, có thể tán thành năng lực của ông ta về mặt học thuật.

    - Cuối cùng tôi muốn thỉnh giáo giáo sư Đàm ở phương diện kiến thiết phòng thực nghiệm kỹ thuật điện tử, không biết giáo sư có kiến nghị gì không?

    Bữa ăn gần kết thúc, Trương Khác hỏi:

    - Các phòng thực nghiệm trong nước thiếu nhân là việc bồi dưỡng nhân viên kỹ thuật, Cẩm Hồ đang hợp tác mật thiết với ĐH Đông Hải có phải là vì việc này? Đưa các nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ trong quá trình nghiên cứu tham dự vào công tác của phòng thực nghiệm có thể giảm bớt nhiều chi phí nhân lực ... Ngoài ra cần một giáo sư phụ trách dẫn dắt, để uốn nắn quá trình trưởng thành của bọn họ.

    Trương Khác gật đầu, vẫn đá quả bóng sang cho Trần Tín Sinh:

    - Có được hay không cần các anh ra quyết định.

    Nghe Trương Khác trưng cầu ý kiến của Đàm Vân Tùng là Trần Tín Sinh biết ông ta đã được Trương Khác thừa nhận, mặc dù Trương Khác đá bóng sang cho phòng hạng mục lớn, có điều quyền uy của y dựng lên không phải chỉ trong một hai ngày, nhân tuyển y thừa nhận, khó tưởng tượng ra được sẽ bị người khác phủ quyết.

    Đưa Đàm Vân Tùng về nhà khách nghỉ ngơi, Trần Tín Sinh theo mọi người về nhà chiêu đãi số hai ĐH Sư Phạm.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 610: Đêm Tập Kích Núi Hợp Hoan

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Xe đạp của Trương Khác dừng ở trước tòa nhà chiêu đãi số 2 ĐH Sư phạm, ngồi xe đến ĐH Sư phạm, y lái xe đạp trở về trường học. Bọn Trần Tín Sinh, Chu Du nhìn đều bất đắc dĩ lắc đầu.

    Muốn nói thân phận, địa vị, lúc này Trương Khác phải ngang vai ngang vế với hiệu trưởng Lý Hồng Minh của ĐH Đông Hải cũng chẳng quá phận. Nhưng y lại làm bộ ăn chơi trác táng tại một xó xỉnh nào đó của ĐH Đông Hải, sinh hoạt tự tại nhàn nhã, không hiểu được trong lòng y đang nghĩ thế nào.

    Trước khi đi, Trương Khác lại dặn dò Trần Tín Sinh buổi sáng ngày mai bớt chút thời gian, cùng Diêu Văn Thịnh báo cáo với bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân, phó thị trưởng Thường ủy Vương Duy Quân việc thúc đẩy hạng mục xưởng Tinh Viên của chuyến đi Đông Nam Á.

    Hạng mục của xưởng Tinh Viên lúc này vẫn còn nằm trong giai đoạn chuẩn bị bí mật, tin tức không thích hợp mở rộng, chỉ cần có biến động nhỏ truyền tới lỗ tai của lãnh đạo Đài Loan thì việc này sẽ thất bại.

    Đạp xe về trường, đi qua KTX nữ, gặp Mông Nhạc đang đi cùng với một nhóm người. Hồ Kim Tinh cũng ở bên trong. Có vài người Trương Khác cũng quen, đều trong Hội Sinh viên của trường. Trương Khác cũng là người ham vui, đạp xe qua kéo Mông Nhạc đi ở sau cùng hỏi xảy ra chuyện gì.

    - Đến núi Hợp Hoan dọn dẹp dã uyên ương.

    Mông Nhạc cười nói:

    - Cũng đủ thất đức thật. Chẳng qua Hội Sinh viên đã thống nhất an bài, không thể không đi chung được...

    Núi Hợp Hoan là chỉ gò đất vắt ngang giữa khu ký túc xá nữ và khu ký túc xá nam, quả thật là nơi tuyệt hảo trời đất tạo nên để nam sinh nữ sinh yêu đương vụng trộm. Nhưng Hội Sinh viên tự xưng là gương mẫu về đạo đức, cho rằng trên núi Hợp Hoan thỉnh thoảng xuất hiện vài cái bao cao su đã dùng qua. Đạo đức thiên hạ liền tan vỡ.

    Mông Nhạc là chủ tịch của Hội Sinh viên Học viện Thương mại Quốc tế, cũng kiêm chức tại Hội Sinh viên trường. Thấy Trương Khác đạp xe mới từ bên ngoài về trường học thì hỏi y:

    - Có muốn đi xem cùng không?

    Đỗ Phi đi làm thêm ở tiệm internet Wittle, mấy ngày nay đến phiên hắn trực đêm, về ký túc xá cũng không có việc gì, Trương Khác liền vứt xe đạp ở trước ký túc xá nữ, sau đó đi cùng nhóm Mông Nhạc đến phía sau khu ký túc xá nữ.

    Đi tới dưới chân núi. Trương Khác cầm đèn pin trong tay Mông Nhạc chiếu lung tung lên trên núi.

    Cuối thu không khí mát mẻ, nữ mặc quần dài, nam mặc quần đùi ở trên núi Hợp Hoan là rất dễ dẫn dụ ra việc cẩu thả. Nhóm Hội Sinh viên len lén lẻn lên, chung quy sẽ có người không may bị bắt. Trương Khác cầm đèn pin chiếu lung tung lên xem như là báo tin cho họ, đừng có không may bị rơi vào tay Hội Sinh viên quân tử đạo đức.

    Đèn pin của Mông Nhạc chứa được bốn cục pin, không biết tiểu tử này có ý nghĩ ban đêm đột nhiên đi soi cửa sổ của ký túc xá nữ không. Tia sáng chiếu ra sáng như tuyết, rọi qua bụi rậm thưa thớt trên núi, quả thật đã rọi trúng mấy cặp nam nữ đang đánh trần ôm nhau. Họ liền kinh hoàng tách ra.

    Núi Hợp Hoan cũng chỉ cao ba bốn mươi mét, nhưng từ bên này bò lên trên cũng phải tốn chút thời gian. Vừa soi như vậy, chạy qua bắt người là không còn kịp rồi. Mấy cặp dã uyên ương đã sớm chỉnh lý quần áo chỉnh tề rồi tản ra, lúc này bắt được mới là lạ.

    Người dẫn đầu phía trước bực mình, quay đầu lại mắng:

    - Ai soi lung tung đấy!

    Hắn mở đèn pin soi qua.

    Mông Nhạc thản nhiên che Trương Khác đang cầm đen pin ra phía sau người, ánh sáng đèn pin đảo qua cũng thấy không rõ là ai đang soi đèn, nhưng có thể nghe được thanh âm. Mông Nhạc như không có việc gì ngẩng đầu nhìn trên núi, trong tay Trương Khác lại không có đèn pin, tự nhiên không đáng để ý tới.

    Người đó lớn tiếng chất vấn:

    - Ai đang soi lung túng đấy, có biết quy củ không vậy?

    Hồ Kim Tinh cách Trương Khác gần nhất, đương nhiên thấy vừa rồi là Trương Khác cầm đèn pin của Mông Nhạc soi lên núi. Hắn soi đèn pin lên mặt Trương Khác, cậy thế kiêu ngạo chất vấn:

    - Mày soi lung tung cái gì?

    Muốn đem lửa giận của người khác dẫn hết lên đầu y.

    - Con mắt nào của mày thấy tao cầm cái gì soi?

    Trương Khác ngứa mắt với tiểu tử này, thấy hắn còn dám chọc tới mình, liền bước tới nắm cổ áo hắn, xoay cổ hắn ra sau:

    - Mẹ mày thử soi đèn pin lên đó tao thử xem!

    Những đứa ngoài mạnh trong yếu này thấy Trương Khác một lời không hợp liền động tay chân, giống như chịu oan ức lắm vậy, cả đám bu lại khuyên can. Họ qua đây là sửa chữa sai lầm của người khác, cũng không muốn nội bộ mình khắc khẩu với nhau, cũng không ý thức được Trương Khác căn bản không phải là người của họ.

    Nhưng người dẫn đầu soi đèn pin qua mặt Trương Khác, thấy lạ bèn hỏi:

    - Anh là người của viện nào, không phải Hội Sinh viên, sao lại lẫn vào đây?

    - Mới đi ngang qua thôi, sẽ không trở ngại mọi người chuyện gì chứ?

    Trương Khác mỉm cười, hơi nghiêng đầu nheo mắt lại tránh đi ánh đèn pin chói mắt.

    Người đó cũng không tiện phát tác, nhưng hành động tối nay lên kế hoạch đã lâu, bị phá hủy như vậy thì trong lòng cũng tích tụ không ít oán khí, lại không thể nói bỏ vở nửa chừng, hắn hừ mũi rồi quay đầu tiếp tục đi lên núi. Hồ Kim Tinh không nói gì nữa, hắn biết nói cũng không có tác dụng, chỉ là trừng mắt với Mông Nhạc, trách Mông Nhạc không đứng ra giúp hắn vạch trần Trương Khác.

    Mông Nhạc thản nhiên cười, cũng không để ý tới Hồ Kim Tinh.

    Hồ Kim Tinh không biết Trương Khác có thân phận gì, tựa như Lục Thiên Hựu không biết thân phận của Trương Khác -- Hồ Tôn Khánh, Lục Văn Phu sẽ không tùy tiện nói ra chuyện ở Cẩm Hồ trước mặt người nhà. Người ở tầng cấp như họ, giữ kín như bưng hình như đã thành thói quen, chọc người oán hận có thể chỉ là lơ đãng một câu nói sai mà thôi.

    Hồ Tôn Khánh còn không biết Trương Khác vào ĐH Đông Hải; Lục Văn Phu biết, Lục Văn Phu thậm chí biết Trương Khác còn học cùng khoa với con trai hắn, nhưng tâm tư của hắn rất mâu thuẫn, cũng đoán không ra ý nghĩ của Trương Khác vào ĐH Đông Hải học, chỉ nhắc nhở con hắn ở trong trường phải khép mình, không thể gây gổ với bạn học.Hắn cũng tin tưởng con trai mình không phải là loại người ương ngạnh, có thể trở thành bạn với Trương Khác tự nhiên tốt nhất, không thể trở thành bạn cũng không sao, nhìn duyên phận đi.

    Lục Văn Phu không căn dặn thêm cái gì có cái gì không, hắn biết tiểu tử nhà hắn vẫn còn non trong đối nhân xử thế, vẫn chưa thể giả bộ cẩn thận trước mặt con tiểu hồ ly Trương Khác này được.

    Việc biến khéo thành vụng hắn chưa bao giờ làm, thôi thì cũng coi như không biết việc Trương Khác ẩn thân tại ĐH Đông Hải, thậm chí cũng chưa thông tri với ông bạn học cũ Thôi Quốc Hằng là viện trưởng Học viện Thương mại Quốc tế, xem như là làm trái với tâm.

    Nhưng hắn cũng lo lắng xảy ra tình huống gì, rất quan tâm đến tình huống của con trai mình tại trường học, tự nhiên cũng có thể nghe được tin tức của Trương Khác. Nhưng cũng càng không rõ ý đồ của Trương Khác. Họ không thể lý giải tâm tư của Trương Khác thuần túy là muốn đi chơi cho thoải mái.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.