Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 631: Hiệp Hội Sáng Nghiệp

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Đề tài càng kéo càng xa, lời nói càng bịa càng tròn. Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng qua đây sẽ không chỉ muốn nghe hoạt động thương nghiệp của tiệm Internet. Mông Nhạc, Đỗ Phi cũng là nghe huyền ca mà biết nhã ý, tự nhiên cũng kéo đến hiệp hội sáng nghiệp.

    Rất nhiều ý nghĩ là Trương Khác cung cấp, Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng có thể rất nhanh dung nhập những ý nghĩ này vào trong phương án chỉnh thể, cách nghĩ cũng theo đó mà thông suốt.

    Mông Nhạc miêu tả cho Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng, vào tương lai không lâu sau, hiệp hội sẽ tổ chức các loại hình thức hoạt động như thiết kế tiệm Internet, thiết kế phần mềm, thiết kế internet, thiết kế quảng cáo...Cũng kết hợp hoạt động thường ngày của tiệm Internet với chương trình dạy học của nhà trường.

    Như vậy, thương nghiệp Internet đưa vào hoạt động nhìn qua hoàn toàn là đang cung cấp cho Hiệp hội sáng nghiệp một sân chơi thực tiễn, có tính thí nghiệm mà thôi. Còn nói thêm một số hoạt động thương nghiệp, tỷ như lợi dụng tiệm Internet cỡ lớn để tổ chức lớp đào tạo máy tính, tài trợ cho tổ chức học sinh của Học viện Thông Tin mở các cuộc thi đấu game. Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng nghe xong đều liên tục gật đầu.

    Dù sao khác với các tổ chức học sinh thông thường, Hiệp hội sáng nghiệp sẽ quản lý tài chính sáng nghiệp 10 triệu, bất kể Cung Như Xuân hay là Thôi Quốc Hằng đều có khuynh hướng phía trường sẽ nắm giữ quyền chủ động.

    Điểm này, Đỗ Phi, Mông Nhạc đã sớm được Triệu Tử Lâm ở trước mặt chỉ thị.

    Hiệp hội sáng nghiệp dù sao vẫn phải đưa vào phạm vi của tổ chức học sinh, phải tiếp thu phía trường chỉ đạo cùng quản lý. Phần hoạt động thương nghiệp cùng quản lý tài chính nhất định phải thiết lập ở ngoài Hiệp hội sáng nghiệp. Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất. Mông Nhạc, Đỗ Phi còn chưa thể đấu tâm cơ với những lão già như Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng.

    Trước đó, Đỗ Phi và Mông Nhạc cũng đã có phân công, lực ảnh hưởng của Đỗ Phi ở trong trường chưa thể so với Mông Nhạc. Giao tiếp với các tổ chức hiệp hội trong trường cùng với phía trường, tự nhiên lấy Mông Nhạc là chủ.

    Mông Nhạc nói:

    - Đã nói qua với trung tâm sáng nghiệp Vườn Sồi về phương thức quản lý, phương thức công ti vận doanh cùng hiệp hội vận tác kết hợp với nhau. Mới đầu thành lập, nhân viên đăng kí vào công ty, tài chính đưa vào tài khoản công ty thống nhất quản lý, hoạt động thương nghiệp cũng tiến hành dưới hệ thống của công ty. Kinh phí hoạt động mà Hiệp hội sáng nghiệp yêu cầu thì đề xuất xin với công ty...

    Nếu Mông Nhạc đã lấy Vườn Sồi ra làm lá chắn, Cung Như Xuân, Thôi Quốc Hằng cũng không tiện nói cái gì. Dù sao lúc này vẫn là có thái độ ủng hộ, không có tâm tư đi động khoản tiền đó.

    Nếu là tổ chức học sinh, phía trường muốn an bài hai thầy chỉ đạo vừa mới tới dẫn dắt hoạt động tổ chức của hiệp hội. Nói tới cuối cùng, Cung Như Xuân cùng Thôi Quốc Hằng thương nghị:

    - Hiệu trưởng Lý Hồng Minh muốn Đoàn ủy trường xem trọng việc này, nếu em Mông Nhạc cũng là học sinh của Học viện Thương mại Quốc tế. Thầy chỉ đạo của Hiệp hội sáng nghiệp, theo ý kiến của tôi, bên Đoàn ủy trường, bên Học viện Thương mại Quốc tế đưa ra một người. Viện trưởng Thôi thấy thế nào?

    - Như vậy cũng tốt.

    Thôi Quốc Hằng còn lo lắng hưởng xái không được bao nhiêu, an bài như vậy là hợp ý hắn nhất. Đương nhiên, tư cách của hắn tại ĐH Đông Hải cao hơn Cung Như Xuân nhiều, thêm một người như Cung Như Xuân vốn chủ yếu là bắt sinh viên công tác, có thể tự mình đảm đương thầy chỉ đạo của Hiệp hội sáng nghiệp. Nhưng hắn lại không thể tham gia vào, nhất thời còn chưa suy nghĩ ra phái ai mới thích hợp.

    Thôi Quốc Hằng chần chờ suy nghĩ nhân tuyển thích hợp. Trương Khác thấy ánh mắt của Ngụy Đông Cường nhìn qua, trong mắt có một tia chờ đợi. Muốn nói mọi người quan hệ hòa hợp, cho dù tư lịch của Ngụy Đông Cường không đủ, Trương Khác còn có thể kéo hắn một chút, lúc này chỉ coi như không thấy, dưới bàn công tác đá đá chân Mông Nhạc.

    Mông Nhạc, Đỗ Phi không cần phải quá cố kỵ trong học viện lục đục với nhau, xem ai thuận mắt xem ai không vừa mắt, thể thoáng thẳng thắn thành khẩn nói ra, dù sao còn phải trông cậy vào các thầy chỉ đạo có thể làm chút sự tình cho Hiệp hội sáng nghiệp.

    Mông Nhạc ngầm hiểu, vẫn còn do dự cười nói:

    - Cũng không biết chủ nhiệm Tần có được không, mấy ý nghĩ của tụi em vẫn là được chủ nhiệm Tần dẫn dắt đấy ạ.

    Nghe Mông Nhạc nói như vậy, Thôi Quốc Hằng cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền hỏi Tần Cương:

    - Tiểu Tần, anh có thể bớt chút thời gian cùng bí thư Cung chỉ đạo mấy đứa nó không?

    - Thời gian bớt chút vẫn phải có. - Tần Cương nói: - Chỉ sợ kinh nghiệm công tác của tôi chưa đủ, sẽ gay trở ngại cho bí thư Cung thôi...

    - Công việc gì kinh nghiệm đủ hay không, tôi thấy Tiểu Tần có thể.

    Cung Như Xuân còn sợ Thôi Quốc Hằng nhét vào một người có thâm niên qua, liền giúp Tần Cương nói một câu.

    Đến lúc này, sự tình trên cơ bản đã được xác định, Hội Sinh viên trường cùng các tổ chức Hội Sinh viên đều có chỗ hoạt động chuyên môn, tập trung ở trong tòa nhà Gạch đỏ trước tòa nhà chữ I. Sinh viên ĐH Đông Hải đều gọi nơi đó là Tiểu Hồng lâu.

    Cung Như Xuân nhớ kỹ sát vách Hội Sinh viên trường có hai gian phòng làm việc bỏ không, vẫn cho Hội Sinh viên trường làm phòng hoạt động. Hắn liền đáp ứng cho bọn Mông Nhạc làm căn cứ của Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp.

    Ngày hôm nay đã trễ, hắn bảo ngày mai Mông Nhạc trực tiếp đi đến Hội Sinh viên trường lấy chìa khóa.

    Mọi chuyện làm xong đã qua 8 giờ. Thôi Quốc Hằng, Cung Như Xuân đều xem như của lãnh đạo trường, thời gian mặc dù trễ lại không thể kéo Mông Nhạc, Đỗ Phi, Trương Khác đi nhà hàng ăn uống. Mọi người đều tự tản ra.

    - Giờ có thể chân chính chiêu binh mãi mã rồi chứ?

    Ra khỏi phòng làm việc hiệu trưởng đã không một bóng người, Đỗ Phi mãn nguyện cảm khái, duỗi duỗi người, nắm lấy vai Mông Nhạc:

    - Đi, đêm nay phải chúc mừng một chút, mày tranh thủ uống hết ba chai bia đi...

    - Chờ một lát, lát nữa lão Tần sẽ qua đây. - Mông Nhạc không vội vàng đi.

    Tần Cương là chủ nhiệm lớp của Mông Nhạc, còn kiêm phụ trách công tác Đoàn ủy học viện, bản tính không quá tự cao tự đại, hoặc là nói vẫn chưa học được cách làm ra vẻ. Trương Khác cũng chỉ coi như biết hắn, nhưng Mông Nhạc có quan hệ rất tốt với hắn. Ở trong trường, Mông Nhạc ít nhiều có vẻ ngổ ngược, còn có thể liên tục làm chủ tịch Hội Sinh viên của học viện hai khóa, nhân tố càng nhiều là Tần Cương coi trọng hắn.

    Cũng không biết Mông Nhạc vừa mới cùng Tần Cương đã làm ám hiệu gì, đợi một hồi quả nhiên Tần Cương đi vòng lại.

    Thấy được Trương Khác, Đỗ Phi, Tần Cương cười nói:

    - Chủ nhiệm Ngụy của các em có việc về trước rồi, vốn muốn hẹn thầy ấy cùng ăn cơm tối.

    - Ha ha. . .

    Trương Khác cũng không có biểu hiện gì đối với việc này, chẳng lẽ còn muốn mình dày mặt đi mời hắn sao? Y chỉ nói giỡn với Tần Cương:

    - Chủ nhiệm Tần, sau này bọn em cũng xem như là bám vào bắp đùi của thầy rồi đấy...
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 632: Thu Nhận Người Mới

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Học viện Thương mại Quốc tế khóa 97 mới tới hai nhân vật khó chơi, Tần Cương đã sớm nghe nói, chỉ là rất tò mò, vì sao trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Mông Nhạc lại quen thân với họ như vậy? Thấy Trương Khác nói đùa với mình, bản tính của Tần Cương cũng hiền hoà, hỏi bọn họ:

    - Sao các em lại quen nhau?

    - Khi tiếp đón tân sinh, hai đứa nó quá chói mắt, nên cũng quen thôi...

    Mông Nhạc giải thích, song hắn giải thích như vậy thật sự rất khó khiến người tín phục. Nhưng Tần Cương cũng không là người truy nguyên, hắn kéo Mông Nhạc, Trương Khác, Đỗ Phi cùng đi đến căn tin nhân viên trường mời bọn họ ăn cơm.

    Cũng không thể tưởng tượng được tinh thần phấn khởi của Đỗ Phi, Mông Nhạc, đêm Trương Khác trước 12 giờ đi ngủ, trời vừa sáng tỉnh lại, Đỗ Phi cùng Mông Nhạc vẫn còn đang trên sân thượng thương lượng cả đêm.

    Cho dù Hiệp hội sáng nghiệp còn chưa có bắt đầu chiêu binh mãi mã, không có người nào thì cũng chỉ là cái xác không, vẫn là phải trước tiên thiết lập ra phương án thiết kế cùng đưa tiệm Internet vào hoạt động.

    Buổi sáng trước tiên tới Hội Sinh viên trường lấy chìa khóa của phòng làm việc, Trương Khác cùng Đỗ Phi ở lại quét dọn, viết áp phích chiêu tân. Mông Nhạc thì đến các học viện khác tìm người thương nghị xúc tiến việc thi đấu, hắn còn muốn phụ trách kéo vào một số thành viên nòng cốt -- những sinh viên năm cuối có năng lực, nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, hơn phân nửa sẽ không đến những tổ chức học sinh mới làm tân nhân gì đâu.

    - Có cần trước tiên kéo Trần Phi Dung vào không?

    Đỗ Phi chủ động nhận lấy việc quét dọn. Hắn đột nhiên không xác định hỏi Trương Khác:

    - Dụ bạn ấy vào, bảo bạn ấy phụ trách việc chiêu tân, mày nói có hiệu quả hơn hai tụi mình xuất mã gấp trăm nghìn không?

    Mới viết áp phích được phân nửa, Trương Khác ưỡn thẳng lưng lên nói:

    - Mày tự đi tìm cô ấy đi...tao chỉ chỉ phụ trách làm trợ thủ cho tụi mày, cái trò hãm hại lừa gạt này, tụi mày tự thân xuất mã được rồi.

    - Tao đi đâu mới tìm được Trần Phi Dung?

    - Nếu cô ấy không có tiết, hơn phân nửa sẽ ở phòng đọc. . .

    Đỗ Phi cũng không nói thêm lời vô ích gì, xoay người liền chạy về hướng thư viện, hy vọng may mắn có thể gặp được Trần Phi Dung ở phòng đọc.

    Trương Khác cũng không biết buổi sáng Trần Phi Dung có tiết hay không, y vừa mới viết xong một tấm áp phích chiêu tân thì Trần Phi Dung đi tới một mình. Tiểu tử Đỗ Phi này không biết chạy đi chơi trò gì rồi, không thấy bóng dáng.

    Trần Phi Dung mặt hơi ửng đỏ, khí trời hơi nóng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Trương Khác, hỏi:

    - Bạn vội vã tìm mình có chuyện gì?

    - Bạn không sợ Đỗ Phi lừa bán bạn đi hả?

    Trương Khác bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, mới giải thích cho cô:

    - Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đã lập một tổ chức học sinh mới, mình cũng vào chơi, bạn có muốn tham dự luôn không?

    - Thật hả?

    Ánh mắt Trần Phi Dung lóe lên, bộ dạng có chút vui mừng, cũng có chút chờ đợi, hỏi Trương Khác:

    - Mình có thể sao?

    Trương Khác cười nói:

    - Đỗ Phi là muốn kéo bạn vào, để dễ chiêu phong dẫn điệp đi tuyển các hội viên mới. Nếu bạn không sợ bị lừa gạt, trước hết giúp mình viết xong mớ áp phích chiêu tân này đi...

    Trương Khác hướng về tờ áp phích đã viết xong trên bàn đá mắt, bảo Trần Phi Dung bóc nó ra, để cho y thuận tiện viết lên mặt.

    Trần Phi Dung mặc áo thun tay dài, cô săn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng tinh, thản nhiên cười, yên lặng đi tới giúp Trương Khác dán những tấm áp phích đã viết xong đến một bên đợi khô, còn giúp Trương Khác đè phẳng giấy, để tiện cho y cầm bút lông viết lên.

    - Mông Nhạc, không phải tao không nể mặt mày, tao sẽ đến xem sao, không hợp ý sẽ quay đầu đi ngay...Tụi mình ở trong trường này đã ba năm rồi, mày phải an bài một danh hiệu quản lý, trưởng phòng gì đấy thì tao còn có thể suy nghĩ. Mày bảo tao vào làm người mới, còn không bằng tao tiếp tụcở Hiệp hội Thư pháp. Mày cũng biết gái luyện thư pháp ở đó, thông thường nói đến khí chất thì khỏi chê...

    Dãy nhà hướng bắc, ánh mặt trời buổi sáng không chiếu vào được, lúc này trong Tiểu Hồng lâu rất ít người, buổi chiều, buổi tối mới là thời gian sinh động của các tổ chức học sinh, râm mát mà yên tĩnh, Trần Phi Dung thản nhiên nhìn Trương Khác viết áp phích, không ngờ chữ của Trương Khác cũng đẹp như thế. Cô không biết mấy ngày này Trương Khác đang mượn việc viết áp phích để luyện chữ.

    Lúc này nghe ngoài cửa có âm thanh ồn ào, nhiều người đang đi về hướng này, Trần Phi Dung mở to cặp mắt trong veo nhìn Trương Khác một cái.

    - Mông Nhạc gạt người trở về rồi...

    Trương Khác cười giải thích cho Trần Phi Dung, chỉ ở ngày tân sinh báo danh, Trần Phi Dung gặp qua Mông Nhạc một lần. Mới vừa nãy, Trương Khác giới thiệu một chút cho cô dự định của Đỗ Phi cùng Mông Nhạc, nghĩ thầm Trần Phi Dung ở trong trường ĐH Đông Hải rất ít giao du với bên ngoài, đại khái là không muốn người khác quấy rối cuộc sống yên tĩnh của cô.

    - Mông Nhạc, cũng không phải tao nói mày, mày ở Học viện Thương mại Quốc tế đã làm tới chủ tịch Hội Sinh viên hai khóa rồi, Tịch sư thái cũng chưa từng nhìn thẳng vào mày lần nào. Mày làm những cái này, ra danh tiếng lớn, có được tác dụng gì? Lòng của phụ nữ, nhất định hướng phương diện khác. Mày đúng là 10 con trâu cũng kéo không trở lại được. Huynh đệ, tao van cầu mày đấy, đổi lại đối tượng đi! Tao nói này, Trần Phi Dung của học viện quan hệ xã hội đẹp khỏi chê. Vẻ đẹp đó, Tịch Nhược Lâm cũng chỉ xứng làm nha đầu thông phòng, trong phạm vi ĐH Đông Hải, cũng chỉ Giang Đại Nhi mới có thể so được với người ta. Nghe nói thằng Hồ Kim Tinh, đang để ý đến người ta rồi. Nhưng mà sao, ai đi để ý đến tụi sida ở Hội Sinh viên trường làm gì? Các huynh đệ nhịn đau tặng cho mày món hàng cực phẩm đó đấy, buổi tối giúp mày đến thư viện chặn cô ấy lại. Vì mày, mấy huynh đệ chúng ta bất cứ giá nào rồi, giả lưu manh bị mày đấm đá cũng được...

    Người ngoài cửa còn đang nói, Trần Phi Dung nghe chuyện dính dáng tới mình, cô bĩu môi, mặt đỏ lên, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

    Trương Khác buông bút trong tay, nhìn chằm chằm cửa. Y muốn nhìn Mông Nhạc tụi kia qua đây, khi thấy được Trần Phi Dung đang ở chỗ này sẽ có vẻ mặt gì.

    - Mông Nhạc, mày cũng đừng thắt cổ chết trên một thân cây. . .

    Người đi tuốt đằng trước lui về phía sau lấy cái mông đẩy cửa ra, hắn còn muốn nói cái gì, nhưng bị một người phía sau che miệng lại, đầu bị ép xoay lại. Thấy được Trần Phi Dung hơi giận đi vì xấu hổ, hắn mắt chữ A mồm chữ O, choáng váng vài giây. Hắt đột nhiên gào lên:

    - Bà xã, mau ra đây xem thượng đế này!

    Tiếng hét chói tai làm mấy tiểu tử bu trước cửa đều bừng tỉnh.

    Vài người bừng tỉnh đang túm Mông Nhạc kéo vào trong phòng, vung tay vung chân:

    - Thằng nhóc Mông Nhạc này, các huynh đệ vẫn luôn nhớ chỗ tốt nào cũng phải dành cho mày trước. Mày lại dối trá như thế, đào một cái hố to kéo các huynh đệ nhảy vào. Nói mau, sao mày lừa gạt hoa khôi của trường qua đây được...

    - Oan quá, tao còn không biết cô ấy là Trần Phi Dung. . .

    Mông Nhạc thò đầu ra từ trong đám tiểu tử dây dưa, hỏi Trương Khác:

    - Đây là hành lý của mày hay là hành lý của hỗn tiểu tử Đỗ Phi kia...

    - Hành lý gì? - Trần Phi Dung khó hiểu hỏi Trương Khác.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 633: Có Người Tới Hỏi Tội

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Khi tiếp đón tân sinh, Mông Nhạc chỉ thấy qua Trần Phi Dung một lần, nghe Trương Khác chỉ vào Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mơ hồ nói đều là hành lý có chủ, cũng không tỉ mỉ hỏi là bạn gái của ai.

    Trong khoảng thời gian này, Mông Nhạc thấy được Tôn Tịnh Mông, Địch Đan Thanh xuất hiện ở bên cạnh Trương Khác, vẫn chưa lại nhìn thấy Trần Phi Dung, Đường Thanh, cũng không có thời gian như trước đây nằm vùng trong trường lưu lãm mỹ sắc mới.

    Hắn vẫn nghe người khác nhắc tới tân hoa khôi mới của ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung, đương nhiên không biết thì ra đã sớm gặp qua Trần Phi Dung.

    - À.

    Trương Khác ngớ ra, tự nhiên sẽ không giải thích cho Trần Phi Dung những cái này, chỉ là cười nói với Mông Nhạc:

    - Bạn ấy hả, bạn ấy bị Đỗ Phi gạt vào, tao cũng không biết bạn ấy có phải có chủ...

    Đám tiểu tử quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Phi Dung, lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với Mông Nhạc, khúm núm lấy lòng hắn:

    - Lão đại, sau này huynh đệ sẽ lăn lộn với lão đại, mấy cái quản lý, trưởng phòng tao không đòi hỏi xa đâu, lão đại an bài cho tao chạy việc cho Trần mỹ nữ đi...

    - Ặc...

    Mông Nhạc đắn đo tư thái, sửa sang lại cổ áo cho đám tiểu tử này:

    - Hiệp hội chúng ta dù tuyển người mới cũng có yêu cầu. . .

    - Lão đại không phải được voi đòi tiên đấy chứ, tụi tao cũng đã khúm núm cầu mày nhận tụi tao làm tiểu đệ rồi, có cần tụi tao quỳ xuống luôn không...Tụi tao chân chính quỳ đây...

    Mông Nhạc cười nói, giúp Trương Khác, Trần Phi Dung giới thiệu người hắn dẫn qua.

    Có hai người còn là thành viên của CLB Côn Trùng, chẳng qua cũng như Mông Nhạc, đều bởi vì không phải xuất thân học máy tính, một người là Đổng Dược Hoa, sinh viên năm 3 của Học viện Luật, một người là Thời Học Bân, sinh viên năm 2 Học viện Tin tức tuyên truyền -- vừa rồi to mồm ở lối đi nhất chính là hắn.

    Khi CLB Côn Trùng chân chính muốn bắt đầu khai phát game cũng trình đơn xin huy động vốn với trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi, loại bỏ những nhân viên phi kỹ thuật như họ ra ngoài.

    Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân không nhận phải chịu tình thương gì, chỉ là không cam lòng giá trị của mình bị bỏ qua, lại có quan hệ tốt với Mông Nhạc, thấy Mông Nhạc triệt để thoát ly CLB Côn Trùng, hai người bọn họ họ cũng rất ít lên BBS nữa, coi như nửa chính thức đã thoát ly câu lạc bộ rồi.

    Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân, còn có hai người khác, Trương Khác cũng biết, chỉ là họ đều không biết Trương Khác mà thôi.

    Khi Mông Nhạc giới thiệu đến tên của Trương Khác, những người này đều vô ý thức bĩu môi, khắc chế không để cho những lời "thì ra là thằng sida này à" nhảy ra khỏi miệng, đều cười nói:

    - Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, quả thật là ngưỡng mộ đã lâu đấy. Ít nhất phân nửa nữ sinh của ĐH Đông Hải đều biết anh bạn, còn tưởng rằng mới vừa vào ĐH Đông Hải cuộc sống của anh bạn sẽ rất đau khổ chứ, không ngờ anh bạn sống còn thoải mái hơn bọn tui nhiều...

    Hắn tiến đến thấy được Trương Khác viết áp phích, Trần Phi Dung thì sắn tay áo giúp hắn đè giấy. Hắn nhìn mà thèm muốn chết.

    Trần Phi Dung mím môi cười, biết những người này "ngưỡng mộ đã lâu" Trương Khác vẫn là ảnh hưởng của hiệu ứng bong bóng trước KTX nữ.

    Mông Nhạc đẩy đám tiểu tử này ra đứng trước bàn công tác, nghiêm túc giới thiệu tình huống cho họ:

    - Còn có một tiểu tử tên Đỗ Phi, quản lý hiệp hội, tạm thời chỉ có ba người tụi tao thôi. Bí thư Cung còn có Tần Cương của Học viện Thương mại Quốc tế, đảm nhiệm thầy chỉ đạo của hiệp hội. Như vậy, mọi người đại khái biết phân lượng của hiệp hội rồi đấy. Không phải là không phân quan tứ tước cho tụi mày, chủ yếu là tính chất của hiệp hội chúng ta có điểm khác với các tổ chức học sinh khác...

    Vừa định tường tận giới thiệu tình huống, nghe trong lối đi có người gọi:

    - Mông Nhạc, Mông Nhạc. . .

    Mông Nhạc thưa lại, một lát sau không thấy người đi vào. Vị trí của Trương Khác đứng gần cửa, y mở cửa thò đầu ra nhìn hành lang một chút. Trong hành lang không một bóng người. Y bĩu môi, nói đùa:

    - Gặp phải quỷ rồi hả?

    Trương Khác đóng cửa lại, ra hiệu cho Mông Nhạc tiếp tục giới thiệu tình huống cho mọi người, lại nghe thấy có người ở hành lang gọi Mông Nhạc, mở cửa thấy Tịch Nhược Lâm đi cùng một nam sinh vóc dáng cao to, là người ngày đó rời khỏi sân tennis chở cô đến căn tin nhân viên trường, cũng là một trong những thành viên của CLB Côn Trùng. Hai người từ phòng làm việc của Hội Sinh viên đi tới. Thì ra họ nghe được Mông Nhạc thưa lại, cho rằng Mông Nhạc đang ở trong phòng làm việc của Hội Sinh viên, liền chạy đến phòng làm việc của Hội Sinh viên tìm người.

    - Mông Nhạc ở chỗ này, hai người tìm lộn chỗ rồi...

    Trương Khác thò đầu ra nói với Tịch Nhược Lâm, gọi họ qua đây.

    Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác ở chỗ này, có chút hứng thú. Buổi sáng Trương Khác không đến văn phòng khóa, nên không có ai viết áp phích.

    Trương Khác mở cửa cho Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia đi vào, nhìn tiểu tử Mông Nhạc bắt đầu khẩn trương, y bĩu môi cười: Một người bình thường tiêu sái, cũng luôn có lúc không tự nhiên.

    Biết rõ Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia vì sao tìm tới, Trương Khác vẫn hỏi:

    - Hai người qua đây tìm Mông Nhạc có chuyện gì?

    Nam sinh kia nhìn Trương Khác một cái, không để ý đến y, trực tiếp hỏi Mông Nhạc:

    - Mày rột cuộc đang làm trò quỷ gì, vì sao sáng sớm hôm nay bọn tao nhận được thông tri, nói kế hoạch hạng mục kia đang ở trong tay mày?

    Giọng điệu có chút bực mình, hình như đã bị mạo phạm vậy.

    - Thiệu Bân, kế hoạch hạng mục gì, sao mày vừa qua đây liền nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy?

    Trước đây Thời Học Bân là thành viên của CLB Côn Trùng, cũng tham dự vào thiết lập game lúc đầu, nên nhận ra nam sinh kia đi vào cùng Tịch Nhược Lâm.

    - Giả bộ cái gì, tụi mày làm ra trò quỷ, không biết là kế hoạch hạng mục gì hả?

    Nam sinh đi vào cùng Tịch Nhược Lâm nói hơi nặng lời, lúc trước bài trừ nhân viên phi kỹ thuật ra ngoài, liền hiểu được trong lòng họ không thoải mái. Sáng nay hắn nhận được điện thoại của trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi thông báo là hạng mục [Tam Quốc Liệt Truyện] đã rơi vào tay Mông Nhạc. Hắn đầy bụng khó hiểu, chạy tới đây lại thấy Mông Nhạc cùng hai thành viên thoát ly khỏi CLB Côn Trùng đang ở chỗ này, hắn khó tránh khỏi nghĩ đến điểm khác.

    - Tụi Thời Học Bân quả thật không biết tình huống.

    Trương Khác bước tới trước một bước:

    - Để tôi giải thích với anh chuyện là sao -- trong kế hoạch kinh doanh của anh không thấy có tinh thần hợp tác đoàn đội gì hết. Bên Vườn Sồi không cho rằng chỉ là một số người xuất thân học máy tính là có thể làm tốt một hạng mục thương nghiệp khai phát Game -- cho nên, kế hoạch của các anh bị phán định là không có giá trị thương nghiệp bao nhiêu, sáng sớm bị bên Vườn Sồi loại bỏ rồi.

    Nói đến đây, Trương Khác dừng lại một chút, nhìn Tịch Nhược Lâm một cái,, lại không chút khách khí, lấy giọng điệu dạy bảo nói với nam sinh cao ráo đứng bên cạnh cô:

    - Thật đáng tiếc không kịp thời thông tri cho anh và các thành viên khác của CLB Côn Trùng. Về phần kế hoạch hạng mục vì sao nằm trong tay Mông Nhạc? Để tôi nói cho mọi người, Mông Nhạc cùng kế hoạch thương nghiệp của chúng tôi lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi, Mông Nhạc cho rằng kế hoạch khai phát Game của CLB Côn Trùng vẫn còn có đường sống cứu vãn, chủ động yêu cầu nhận lấy hạng mục. Cho nên, vốn huy động của các anh xin đã từ Vườn Sồi chuyển tới tay chúng tôi.

    - Về phần chúng tôi là ai? Tôi nói cho anh biết, thời gian rất gấp, hôm qua mới đề xuất với bí thư Cung thành lập Hội nghị sáng nghiệp, còn chưa kịp treo bảng hiệu lên. Sau này ở đây là địa bàn của Hiệp hội sáng nghiệp, hiệp hội mới thành lập. Chúng tôi từ Vườn Sồi lấy được 10 triệu tài chính, chủ yếu là ủng hộ học sinh sáng nghiệp, có một số hạng mục Vườn Sồi cho rằng không có bao nhiêu giá trị thương nghiệp, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc từ góc gộ giúp đỡ học sinh sáng nghiệp mà duy trì.

    - Rất xin lỗi, ngày hôm qua vừa mới lấy kế hoạch hạng mục, còn chưa kịp liên lạc với bên các anh. Nghe giọng điệu của anh, hình như chịu oan ức lắm. Nếu như anh có thể đại biểu các hội viên khác của CLB Côn Trùng, hiện tại có thể cầm lại kế hoạch hạng mục, rút...Anh tên Thiệu Bân đúng không? Anh cũng không phải người liên lạc mà kế hoạch này chỉ định mà. Anh cũng không có tư cách đề xuất rút yêu cầu về.

    Trương Khác quay đầu lại hỏi Mông Nhạc:

    - Người liên lạc là ai? Hình như nhớ kỹ tên Thi Tân Phi...

    Bị Trương Khác lên mặt dạy bảo một trận, Thiệu Bân hết dám ho he, có chút khó tin nhìn Mông Nhạc, sao họ có khả năng từ trung tâm đầu tư sáng nghiệp của Vườn Sồi lấy được nhiều tiền như vậy?

    Có Trương Khác giúp mình ngăn cản lần này, Mông Nhạc phục hồi tinh thần lại, tầm mắt rời khỏi Tịch Nhược Lâm, nói với Thiệu Bân:

    - Mày đi tìm tụi Thi Tân Phi qua đây nói chuyện với tao -- trừng mắt, sắn tay áo cái gì, ở đây không ai thiếu tiền mày đâu.

    Giọng điệu ít nhiều có chút không khách khí. Lúc trước chính là tiểu tử này kiên trì loại bỏ các nhân viên phi kỹ thuật khác, lại là tiểu tử này cả ngày cứ quấn lấy Tịch Nhược Lâm, mặc dù nói Tịch Nhược Lâm có bạn trai khác, nhưng Mông Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu với hắn, chỉ là vừa mới nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng đi vào, còn chưa chuẩn bị đối mặt với Tịch Nhược Lâm thế nào, có chút bất an cùng khẩn trương. Lúc này thì tốt hơn nhiều rồi.

    Tay Trương Khác bỏ sau lưng dựng thẳng một ngón cái với Mông Nhạc, hy vọng hắn có thể cường thế một chút, như vậy mới có thể trấn áp cục diện.

    Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy rất khó tin, thấy Mông Nhạc muốn trở mặt đuổi Thiệu Bân ra ngoài, cô mới nói:

    - Sáng sớm nhận được điện thoại báo tin của Vườn Sồi, liền cùng nhóm Thi Tân Phi tìm bạn khắp trường, mình cùng với Thiệu Bân nghe nói bạn ở bên Tiểu Hồng lâu. Bên Thi Tân Phi lập tức sẽ chạy tới thôi...

    Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Học Bân đi tới cửa nhìn một chút, gọi bọn Thi Tân Phi:

    - Ở chỗ này.

    Đỗ Phi cũng từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa đi vào liền kinh ngạc:

    - Mới ra ngoài còn chưa đến hai giờ, tiểu tử Mông Nhạc này lại gạt được nhiều người đến như vậy à...

    Thấy được Tịch Nhược Lâm cũng đứng ở đây, Đỗ Phi nói:

    - Ơ, còn tưởng rằng tiểu tử này không dám nói với Tịch sư tỷ chứ, không ngờ mày có gan gạt cả Tịch sư tỷ cơ đấy...

    Bầu không khí trước đó ít nhiều có phần giương cung bạt kiếm, lại bị Đỗ Phi làm nhạt đi.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 634: Khoa Vương Chia Tách

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Đỗ Phi buổi chiều còn phải đi thảo luận chi tiết đăng ký công ty, hắn vội vã ăn xong rồi đi; Địch Đan Thanh không muốn về nhà khách nghỉ trưa, liền theo đám Trương Khác tới Tiểu Hồng Lâu tham quan cạnh tranh sáng nghiệp.

    Định Đan Thanh là cô gái là cô gái xinh đẹp lộng lẫy, làn da sáng bóng như tuyết, người như phủ một lớp hào quảng, vẻ đẹp thành thục mặn mà, một phong tình thấm tận xương tủy.

    Đám người Thi Học Bân, Đổng Dược Hoa nhìn thấy Trần Phi Dung còn dám cợt nhả trêu chọc, còn với Địch Đan Thanh, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô cũng không dám.

    Địch Đan Thanh bồi tiếp nhân vật nhàn tản như Trương Khác, Trần Phi Dung đứng ở cửa sổ trò chuyện; Tịch Nhược Lâm giữ thân phận, không nói không gia nhập hiệp hội sáng nghiệp, cũng không đi tranh chức vị phụ trách với đám Thời Học Bân, cũng đứng ở cửa sổ chỗ Trương Khác, nhìn đám Thời Học Bân hăng hái nói về cuộc thi như uống thuốc kích thích.

    - Adrenalin đúng là thứ thần kỳ.

    Trương Khác cảm khái nói:

    - Còn lo mọi người không quen nhau, bảo bọn họ cạnh tranh nội bộ sẽ không ra gì, ai ngờ chị Địch vừa xuất hiện một cái, làm bọn họ rút đao đâm nhau cũng được.

    Địch Đan Thanh nguýt dài:

    - Ai chả biết cậu coi nơi này là căn cứ bồi dưỡng.

    Trương Khác chỉ cười không nói gì.

    Tịch Nhược Lâm không hiểu lời Địch Đan Thanh, trước mặt Địch Đan Thanh, cô ta không tránh khỏi tự ti. Thực ra mà nói, trước vẻ đẹp rực sáng của Địch Đan Thanh thì rất ít nữ nhân giữ được tự tin.

    Nghe Trương Khác ba hoa, Trần Phi Dung che miệng cười khúc khích, trước Tết tới Tân Vu chơi còn được Địch Đan Thanh chiêu đãi, không nghe Trương Khác nói Địch Đan Thanh cũng ở trong trường.

    Tới giờ thư viện mở cửa, đám Trương Khác liền đi trước.

    Bọn họ vừa đi, sĩ khí bên này tức tốc giảm xuống hai cấp, Thời Học Bân dò hỏi Tịch Nhược Lâm:

    - Chị là trợ lý chủ nhiệm khóa của Trương Khác, thằng nhãi đó lai lịch ra sao mà mỹ nữ cứ như do y nuôi trong nhà, kéo được Trần Phi Dung ra đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Lại còn quen biết một siêu cấp đại mỹ nữ như thế, không phải quá đáng à?

    - Tôi làm sao mà biết?

    Tịch Nhược Lâm nghĩ tới Tôn Tĩnh Mông, phải thừa nhận ở trước những mỹ nữ của Trương Khác, bản thân mình thất sắc đi rất nhiều.

    Mông Nhạc còn biết bạn gái chính thức của Trương Khác là Đường Thanh cũng thuộc hàng yêu tinh gây họa, vỗ vai Thời Học Bân:

    - Người anh em, biết mục tiêu cuộc đời ở đâu rồi chứ? Nỗ lực lên.

    - Nhưng thằng nhãi đó có nỗ lực gì đâu!

    Thời Học Bân oán trách:

    - Chị Tịch, hay là chị thương tôi một chút, nếu kìm nén quá lâu, tôi sẽ phản nhân loại, phản xã hội mất, coi như chị cứu vớt nhân loại, tốt xấu cũng cho tôi có mỹ nhân để oai phong vài ngày!

    - Xéo!

    Không có mặt đám Trương Khác, Đỗ Phi ở đây Tịch Nhược Lâm không cần giữ thân phận trợ lý chủ nhiệm nữa, giơ chân muốn đá, làm đám Thời Học Bân sợ hãi bỏ chạy.

    ~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

    Địch Đan Thanh không vào được phòng mượn sách, Trương Khác bảo cô viết tên sách cần ra, y và Trần Phi Dung vào mượn giúp.

    Năm 97, ĐH Đông Hải còn chưa có hệ thống máy tính lưu trữ thông tin về các đầu sách, muốn mượn sách phải kiên nhẫn tra mấy quyền mục lục, tốn mất quả nửa tiếng mới kiếm đủ số sách Địch Đan Thanh cần, lúc đi ra thấy Địch Đan Thanh đang đứng nói chuyện với một nam nhân.

    Địch Đan Thanh mặt tỏ vẻ bực bội, nhìn thấy hai người Trương Khác đi ra, mỉm cười nói:

    - Người tôi đợi ra rồi, cám ơn anh bồi tiếp tôi trong thời gian buồn tẻ. ..

    Rồi bỏ kẻ đó lại, mỉm cười quyến rũ đi về phía Trương Khác.

    Người kia nhìn Trương Khác thấy quen quen, không nhận ra. Trương Khác thì nhận ra hắn là nam nhân cùng Tịch Nhược Lâm đi lên núi Hợp Hoan, hỏi nhỏ Địch Đan Thanh:

    - Tên kia có bị chị Địch mê hoặc tới điên đảo hồn phách khai cả tổ tiên mười tám đời ra không?

    - Khả năng tổ tiên mười tám đời của hắn chẳng có gì đáng để khoe khoang, đợi hai cô cậu nửa tiếng đồng hổ, chỉ nghe thấy hắn kể về bản thân, bà cô đây chán tai, nếu chẳng phải quá buồn tẻ thì sớm đá cho hắn ngã xuống lầu rồi..

    Địch Đan Thanh hay ngón tay kẹp tấm danh thiếp định ném vào thùng rác:

    - Là bạn cùng ban bồi huấn, tên này rất phù phiếm.

    Trương Khác lấy tấm danh thiếp xem, Vương Túc Hải tổng giám đốc công ty hữu hạn khoa kỹ Hải Túc, có điều cái thời đại này, giám đốc chủ tịch chạy đầy đường, thuận tay vứt hộ vào thùng rác giúp Địch Đan Thanh.

    Trần Phi Dung buổi chiều không có tiết, Trương Khác định cùng đốt thời gian trong phòng đọc sách.

    Chia tay Địch Đan Thanh ở thư viện, Trương Khác cùng Trần Phi Dung vào phòng đọc sách, thấy Trần Phi Dung cùng mình đi tới giá sách kinh tế, còn định hỏi cô vì sao hứng thú với loại sách kinh tế, thì di động trong túi vang lên, là điện thoại của Thái Phi Quyên, chỗ này chỉ có hai bọn họ, nên y nhận máy luôn.

    Trần Phi Dung vẫy vẫy tay, đôi mắt biết nói đang hỏi Trương Khác có cần giúp cầm sách không?

    Trương Khác đưa sách cho cô, nhìn Trần Phi Dung ôm sách trong lòng tiếp tục đi chọn sách, vẻ đẹp như lan như huệ khiến Trương Khác cảm thấy tĩnh mịch êm ái như ở cùng cô bạn hàng xóm lâu năm.

    Thái Phi Quyên vừa được tin tức từ cục công thương Hải Châu, bọn họ nhận được 4 đơn xin đăng ký công ty đều liên quan tới Khoa Vương, làm người ta không hiểu là bốn công ty này được quyền sử dụng thương hiệu lẫn tài sản vô hình của Khoa Vương.

    Ba công ty đầu là đầu tư tư nhân của tập đoàn Gia Tín và tập đoàn Chính Thái, công ty cuối cùng do tập đoàn Đại Nhã là nhà đầu tư chủ yếu, còn có một tin tức làm người ta không ngờ tới, Úc Bình nắm 30% cổ phần của công ty này, hơn nữa còn được chỉ định làm đại biểu pháp nhân.

    Thái Phi Quyên hỏi:

    - Điều này liệu có phải nói lên rằng tập đoàn Đại Nhã và Tạ gia đã bán chính thức chia tách?

    - Không ngờ Khoa Vương lấy phương thức này đi lên con đường đa nguyên hóa, đúng là bất ngờ, vốn cổ đông Khoa Vương đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bọn họ đều đang lấy Khoa Vương ra làm lợi thế giao dịch đây.

    Trương Khác cảm khái:

    - Nếu không Đại Nhã khó mà phân rõ giới hạn được, chắc là Úc Bình phát huy tác dụng trong chuyện này, chúng ta đợi xem biến hóa đi.

    Có thể Úc Bình đúng là nhân vật lợi hại, trước kia không chú ý tới cô ta lắm, chỉ biết cô ta là tình nhân của Chu Phú Minh.

    Từ phục vụ của nhà khách Văn Sơn, trói được Chu Phú Minh, từ đó nhảy sang làm giám đốc Khoa Vương, hiện ra mặt tách Đại Nhã khỏi Tạ gia, thực sự không thể coi thường được.

    Không rõ quá trình cụ thể ra sao, nhưng không có Úc Bình, không có Chu Phú Minh đứng sau lấy địa ốc Cẩm Thành ra làm lợi thế giao dịch thì khó mà phát sinh chuyện này được.

    Tạ gia không dễ dàng từ bỏ bất kỳ một đối tượng có thể hút máu nào, Đại Nhã xem như sơ bộ có thể thoát thân rồi.

    Đăng ký một công ty không cần tốn nhiều tiền, quan trọng là hiệp nghị sử dụng thương hiệu Khoa Vương hay không, trong tay Úc Bình hẳn là không có nhiều tiền công khai lắm, rất khả năng phần này là giao dịch quyền tiền.

    Trương Khác cười, trong vụ này Tạ Chiêm mới là người bị vứt bỏ hoàn toàn, không biết hắn có vùng vẫy chút nào không?

    Phát sinh ra chuyện này, có lẽ có thể nói Đại Nhã đã thông minh hơn một chút, song không hiểu trong lòng Trần Tĩnh sẽ có cảm xúc gì? Cô ấy nhất định không dễ chịu.

    Loại tin tức này không thể ảnh hưởng tới tâm tình của Trương Khác, nhét di động vào túi, nhận lấy đống sách còn thoảng mùi cơ thể của Trần Phi Dung, hỏi:

    - Sao bạn lại xem mấy thứ sách này, không thấy chán à?

    - Cũng ổn, ba mình hi vọng sau này mình làm quán ăn thêm phát triển mà.

    Trần Phi Dung cười nhẹ:

    - Mỗi tội không biết đọc từ đâu.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 635: Ntd Bị Bỏ Rơi

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Vậy để mình tiến cử cho vài cuốn ...

    Trương Khác đưa tay ra chọn sách, di động trong túi lại đột ngột rung lên, giật mình, ngón tay chạm vào mu bàn tay mát lạnh như ngọc của Trần Phi Dung cũng đưa lên lấy sách, thấy cô rụt tay lại, Trương Khác mỉm cười xin lỗi, y không cố ý, lấy di động ra:

    - Hôm nay lắm việc quá, toàn việc lặt vặt, nếu lại là chuyện lặt vặt nữa thì bọn họ biết tay mình, lâu lắm rồi mình không chửi ai.

    Nhìn số máy, là Diệp Kiến Bân gọi từ Hong Kong.

    Trương Khác nhận điện thoại:

    - Có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện thoại, thấy mỹ nhân bên cạnh tôi nhiều quá nên ghen tị phá đám người ta tình tứ hả?

    Nghe Trương Khác nói lung tung, Trần Phi Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn y, Trương Khác luôn chiếm lợi mồm mép với các cô gái, thấy Trương Khác cười nhả nhớt chỉ biết lắc đầu, đi ra chỗ khác không làm ảnh hưởng tới y nói chuyện, cô luôn nhịn không quan tâm tới mây mù bí mật bao phủ xung quanh Trương Khác.

    - Chính quyền Đài Loan vừa tuyên bố bỏ tỉ giá NTD, làm NTD trong chớp mắt hạ xuống 3%, chứng khoán các quốc gia Châu Á cũng tụt theo, bão lại nổi lên rồi.

    Diệp Kiến Bân hưng phấn nói:

    - Cậu cũng nên nhúc nhích đi chứ, đừng suốt ngày trốn trong trường dụ dỗ các cô bé nữa.

    Đồng NTD bị bỏ rơi là điều có thể dự kiến, cơn bão tài chính ở Hàn Quốc có thể bộc phát sớm rồi.

    - Được, tối có máy bay thì tôi đi ngay.

    Trương Khác sảng khoái đồng ý, chẳng phải là chuyên môn vì chuyện quỹ đầu tư, còn vì cơn bão tài chính lan tới Nhật Hàn sẽ làm ảnh hưởng trực tiếp tới sản nghiệp điện tử ở Châu Á.

    Chu Du cũng định tới Malaysia đàm phán chuyện mua cổ phần xí nghiệp bột giấy, hắn đang ở Kiến Nghiệp, Trương Khác liền gọi hắn tới cùng mình đi Hong Kong trước, lại gọi điện cho Phó Tuấn đặt vé mánh bay, xác định 4 giờ còn vé trống, tiếp đó gọi điện cho Đường Thanh, bảo cô không cần chuẩn bị về nghỉ lễ Quốc Khánh nữa, y sẽ ở lại Hong Kong với cô.

    - Vậy Phi Dung thì sao, bọn mình đã chuẩn bị kế hoạch nhiều ngày rồi.

    Đường Thanh do dự hỏi:

    - Hay là đưa bạn ấy đi theo đi, dù sao bạn ấy ở lại Kiến Nghiệp một mình cũng rất buồn.

    - Cô ấy ở ngay đây, bạn nói với cô ấy đi.

    Trương Khác vẫy tay gọi Trần Phi Dung, đưa di động lên nói nhỏ:

    - Đường Thanh muốn nói chuyện với bạn.

    Trần Phi Dung nhận lấy di động, khi nói chuyện còn mím môi nhìn Trương Khác, nói:

    - Mình không phải trẻ hư, sao có thể trốn học mấy ngày liền được? Các bạn chơi vui vẻ nhé.

    Trương Khác chẳng biết câu này cô nói với Đường Thanh hay nói với mình.

    Phó Tuấn mau chóng lái xe tới thư viện, đợi Chu Du qua tụ họp, Trương Khác chỉ kịp gọi điện báo cho Đỗ Phi, nhờ hắn xin nghỉ phép hộ, không để đám Ngụy Đông Cường tưởng rằng mình đã mất tích, rồi lên xe tới sân bay quốc tế.

    Trên đường đi Trương Khác lại liên lạc với Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông ở Hải Châu, Tiêu Tấn Thành ở Nhật, thành Hán Chương ở Mỹ.

    Ntd bị bỏ rơi, cơn bão tài chính khả năng sẽ tập kích Hàn Quốc trong thời gian gần.

    Trần Tín Sinh có kế hoạch hai ngày nữa tới ĐNÁ tìm nhân thủ thích hợp cho kế hoạch Vườn Sồi, Trương Khảo bảo hắn tạm hoãn chuyến đi, tới Hong Kong quan sát thế cục biến hóa.

    Vũ bão nổi lại, mọi người tập trung ở Hong Kong là tiện nhất, y luôn liên lạc với Hứa Tư và Đường Thanh, biết mấy ngày hôm nay trời Hong Kong luôn có mưa.

    Hứa Tư và Đường Thanh đều ở Hong Kong, bất kể là gặp ai đều khiến người còn lại bị lạnh nhạt, nếu như có thể Trương Khác không muốn làm bất kỳ cô gái nào phải buồn chút nào, cả hai đều là trái tim và linh hồn của y, nghĩ thôi đã thấy lòng đau nhói.

    Ai bảo mình tham lam như thế?

    Bay tới bầu trời Hong Kong, nhìn màn mưa ướt sượt phía dưới, lúc này thành phố đã sáng đèn, trông cứ như toàn bộ sao trời rơi xuống dòng sông.

    - Ở trên tầng mây còn nhìn thấy sao băng đấy...

    Trương Khác vừa hạ cánh liền gọi điện cho Hứa Tư, cô ở chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, y không thể tới đó được.

    Tương Vi đã chính thức phụ trách chức vụ tổng giám đốc điều hành của Việt Tú, đích thân tới sân bay đón Trương Khác.

    Bọn họ trực tiếp tới khách sạn Bán Đảo, Diệp Kiến Bân đợi hắn ở đó, lúc này Đường Thanh và Thịnh Hạ cũng đang trên đường tới.

    Diệp Kiến Bân ở khách sạn Bán Đảo tới 5 tháng rồi, dùng lời hắn mà nói thì ở thêm nữa sẽ khó chịu nôn mất.

    Hắn nói thế chỉ là vờ vịt thôi, từ mùa thu tới giờ, Tôn Tĩnh Hương luôn ở Hong Kong, hắn lại sướng đến quên đường về nhà luôn rồi ấy chứ, nếu chẳng phải hôm nay chính quyền Đài Loan không bất ngờ tuyên bổ bỏ tỉ giá cố định của NTD chỉ e hắn chẳng nhớ tới mình, Trương Khác biết thừa.

    Xe tới khách sạn, vừa vặn Đường Thanh và Thịnh Hạ tới nơi, bọn họ đang đi lên bậc thềm khách sạn nghe Trương Khác liền quay đầu lại.

    Trong nước đã là mùa thu, Hong Kong vẫn còn giữa mùa hè, Đường Thanh tay cầm chiếc ô hồng, mặc áo liền váy màu lam, chẳng cần son phấn, yêu kều đứng dưới cột đèn giả cổ, trông giống tinh linh mỹ lệ trong đêm mưa, giây phút nhìn thấy Trương Khác từ xe đi ra, môi xinh khẽ hé, ánh mắt bừng bừng say đắm.

    Trương Khác giang tay ra, nghênh đón cô công chúa thẹn thùng nhào vào lòng, khẽ ôm lấy mông cô nàng, mũi ngửi hương thơm thanh mát, ngây ngất như chìm trong mộng.

    - Bọn mình trốn ra đấy, giám thị túc xá là bà già vừa cổ quái vừa nghiêm khắc, nếu vừa muộn quá là không được đâu ...

    Đường Thanh ôm chặt lấy cổ Trương Khác, khẽ nói:

    - Vậy thì đừng về nữa là được mà.

    Trương Khác ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh, tới chào Thịnh Hạ:

    - Đỗ Phi không bỏ thời gian tới đây được, nếu cô muốn gặp nó thì phải tự tới Kiến Nghiệp thôi ...

    - Ai thèm nhớ hắn.

    Thịnh Hạ mạnh miệng nói.

    Đi vào khách sạn, trừ Diệp Kiến Bân, Nick Leeson ra thì Cát Minh Đức cũng đã tới đó.

    Trương Khác không vội nói chuyện, Đường Thanh đợi y tới giờ vẫn chưa ăn cơm, liền tới tầng thượng ăn cơm, sau đó Đường Thanh và Thịnh Hạ đi xuống khu mua sắm, để đám Trương Khác bàn công việc.

    - Kinh tế Đài Loan mấy năm qua tăng trưởng chậm, nhưng còn chưa tới mép suy thoái, không có vẻ giống không chịu nổi công kích, nhưng chính quyền Đài Loan đột nhiên tuyên bố thả nổi NDT, đúng là đả kích lớn với thị trường tài chính châu Á, chỉ số Hang Sheng Index chiều nay giảm tới 300 điểm ...

    Diệp Kiến Bân giới thiệu sơ qua tình huống.

    Trước khi tới đây Trương Khác đã mua báo tối Hong Kong xem rồi, trừ lúc mới tuyên bố thả nổi thì NDT có dao động sụt giảm trong thời gian ngắn ra thì sau đó tương đối ổn định:

    - Kinh tế Đài Loan không có vấn đề lắm, đại khái là thừa lúc tiền sụt giá, bảo hộ xí nghiệp xuất khẩu không bị tác động quá lớn ... tôi nghĩ các quỹ đầu cơ quốc tế không quá hứng thú với NDT, đây chỉ là một ngòi thuốc nổ, khiến thị trường tài chính Châu Á càng thêm bấp bênh, cũng tăng thêm tự tin cho đám cá mập tiếp tục hủy hoại kinh tế Châu Á.

    - Đúng thế kinh tế Đài Loan không có sơ hở lớn, còn hệ thống tài chính Hàn Quốc thì thủng lỗ chỗ từ trên xuống dưới ..

    Cát Minh Đức thở dài:

    - Bốn con hổ nhỏ đã đại bại, bốn con rồng nhỏ hai mươi năm qua thành tựu kinh tế chói lọi, nên mọi người còn mang hi vọng nhất định. Hôm nay tự tin đó bị khoét một lỗ.

    Từ sau khi thu tay ở Indonesia, đám Trương Khác không đi theo đám đầu cơ quốc tế cắn xé lung tung, mà tập trung đoản vị ở thị trường ngoại hối quốc tế với đồng won.

    Mặc dù sau khi Thái Lan bùng phát nguy cơ tài chính, các quốc gia Châu Á tăng cường cảnh giác, nhưng không thể lấp đầy tất cả các khoảng trống.

    ***

    Đoản vị (short position): Là số cổ phiếu hoặc trái phiếu mà một người kinh doanh không phải là người sở hữu chúng. Ví dụ trong hợp đồng quyền chọn bán (put options), một người sẽ mua quyền chọn bán cho một số lượng cổ phiếu nhất định do anh ta nắm giữ với giá ở thời điểm hiện tại bằng giá thị trường. Nhưng trong tương lai, giá cổ phiếu trên thị trường giảm xuống, anh ta sẽ đi mua những cổ phiếu giá thấp đó và về bán lại với giá bằng giá trong hợp đồng tức là giá cao hơn, anh ta sẽ ăn chênh lệch và trả được số nợ đi vay để mua.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.