Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 641: Thế công mùa thu.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Ai sao chép?
    Trương Khác sắn tay áo lên:
    - Mình hi vọng Phillips, Ericsson gì gì đó sao chép của bọn mình, nếu có thể kiện vài ba cuộc, là có thể vang danh ở ngước ngoài rồi...
    Đưa tay bẹo má Đường Thanh:
    - Hai chiếc này vốn là dùng để đem khoe khoang khái niệm di động của Ái Đạt, trong hai năm sẽ không sản xuất hàng loạt đâu.

    Muốn nhảy ra được thị trường hải ngoại không phải chuyện dễ dàng, sản phẩm điện tử mang tính khái niệm Cẩm Hồ làm ra sẽ đưa tới triển lãm công nghệ ở Âu Mỹ, Nhật Hàn để tuyên truyền làm nóng thị trường trước, tính năng nâng cao dần.
    Đây là sách lược thị trường của Cẩm Hồ, bị Trương Khác lấy ra lấy lòng hai cô gái.

    Cho nên độc nhất vô nhị tất nhiên là lời nói dối, không sản xuất tiêu thụ hàng loạt là thật.

    - Á à.
    Đường Thanh nhéo tai Trương Khác, môi ghé sát vào tai y, rít lên:
    - Thiếu chút nữa thì tin vào cái lời ma quỷ của bạn đây là thứ độc nhất vô nhị.

    - Nếu không xuất hiện trên thị trường tất nhiên nói độc nhất vô nhị cũng đâu phải là nói dối chứ.
    Trương Khác cười vô lại:
    - Có điều chiếc di động của bạn thực sự là không có cái thứ hai, chỉ là bạn chưa phát hiện ra mà thôi.

    - Hả?
    Đường Thanh mở to đối mắt đẹp săm soi chiếc di động, cứ như muốn nhét nó luôn vào mắt, lại lấy cái của Trần Phi Dung ra so đọ nhiều lần, chẳng phát hiện ra chỗ nào có một không hai, ôm lấy vai Trương Khác nhõng nhẽo:
    - Khác ở chỗ nào?

    - Câu đố phải từ từ phát hiện ra mới thích ... Có điều thấy dung lượng não của bạn có hạn, mình gợi ý một chút vậy, một người nội tâm như mình, làm sao có thể đem tâm ý có một không hai với bạn thể hiện ra ngoài.

    Đường Thanh làm động tác nôn ọe, cùng Trần Phi Dung mở nắp di động ra xem, tức thì hét lên một tiếng kinh ngạc, phía sau nắp khắc chi chít chữ mạ vàng bài thơ tình (khi em già), nhìn kỹ còn là khác theo nét chữ của Trương Khác.

    - Thế nào?
    Trương Khác ghé mắt tới:
    - Có cần sai người đem tâm ý của mình khắc ở bên ngoài không?

    - Bạn cũng thật đáng ghét!
    Đường Thanh gắt giọng, nhưng ánh mắt tràn ngập nụ cười, xấu hổ che dấu vui mừng xúc động trong lòng.

    Trương Khác cười, cầm điều khiển bật đầu đĩa, màn hình đen xì làm người ta tưởng đầu đĩa hỏng rồi, tiếp đó có tiếng sóng biển nhè nhẹ truyền tới, vẫn không có hình ảnh, chớp mắt tiếng dương cầm bùng lên, là khúc nhạc dào đầu của bài Tuyết bên biển, giữa màn hình sáng lên màu huỳnh quang xanh, rồi khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của Giang Đại Nhi xuất hiện xuất hiện.

    Tiếng dương cầm phát ra từ chiếc di động I19 trong tay Giang Đại Nhi.

    Hình ảnh thay đổi, Lưu Nghị Vĩ đang ngồi ở đại sảnh sang trọng sốt ruột đợi di động kết nổi, giây phút bên kia bắt máy, hắn mừng rỡ hỏi:
    - Tiểu Lệ em ở đâu, sao không nhận điện thoại của anh?

    Ống kính thay đổi tới bờ biển, Giang Đại Nhi mang vẻ tinh nghịch đáp:
    - Em đang mê hoặc trong thế giới âm sắc cực lam..
    Nói rồi cúp điện thoại, màn hình lại tối om chỉ có tiếng âm nhạc truyền ra cùng giọng ca êm ái của Giang Đại Nhi.

    - Đẹp quá.
    Đường Thanh và Trần Phi Dung hoàn toàn bị cuốn hút vào màn hình.

    Trương Khác không biết hai cô gái nói cái gì đẹp, nhưng hài lòng vì biểu hiện đó, lấy di động ra gọi cho Dương Vân:
    - Tôi xem rồi, chấp nhận được, công tác tiếp theo các anh làm đi. Nhớ kỹ đây là chuyến lữ hành của âm nhạc cực lam.

    ~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

    Hiện đã là ngày thứ ba Tiêu Thụy Dân trở về Bắc Kinh, ông ta ngồi trong văn phòng nhìn chiếc I19 đặt trên bàn, mặc dù tập đoàn Liên Tín nhập máy di động của Phillips về dán mác tiêu thụ, song không phải là không có chút thực lực nào.

    Từ Hong Kong trở về, ông ta khẩn cấp triệu tập đầu não phòng thị trường và chuyên gia kỹ thuật tập đoàn tới, ném chiếc I19 trước mặt bọn họ, để bọn họ phân tích tiền cảnh của nó từ góc độ thị trường và kỹ thuật.

    Phải thừa nhận rằng công năng của chiếc I19 chẳng có gì xuất sắc, nhưng thiết kế đặc sắc của nó khiến người ta mê hoặc, đặc biệt Côn Đằng online cho tải quảng cáo i19 xuống.
    Điều đó cho thấy Ái Đạt đã chính thức khởi động tiến trình tuyên truyền thị trường.

    Ngày 3 tháng 10, Côn Đằng online tăng thêm chuyên mục điện tử tiêu dùng, giới thiệu i19 được đặt ở vị trí bắt mắt, đồng thời tất cả các trang đều có xen quảng cáo tĩnh cực lam âm sắc i19.

    Trên ảnh, chiếc i19 xoay tròn trên tay Giang Đại Nhi, còn Giang Đại Nhi mừng rỡ nhìn chiếc i19 tỏa ánh sáng màu lam.

    Phối hợp với việc đưa ra i19, Thịnh Hâm một tuần sau ngày quốc khánh long trọng đưa ra nghiệp vụ chuyên doanh di động.

    Lấy lời Thiệu Tâm Văn mà nói, hai cô gái xinh đẹp nhất của Thịnh Hâm bọn họ được phái làm cu li chuyên giới thiệu i19, i08 rồi.

    Thiệu Tâm Văn gọi điện tâng công với Trương Khác, bị y trả lời:
    - Được, tôi hiểu vất vả của anh rồi, tôi rất cảm động, đợi về Kiến Nghiệp tôi sẽ mời riêng hai cô gái đó đi ăn cơm.

    Thiệu Tâm Văn thiếu chút nữa tức hộc máu, thế có khác nào đem hoa tươi của Thịnh Hâm đi nhét vào miệng hổ.

    Thịnh Hâm mở siêu thị chính ở phố Tân Thị, doanh thu hơn nửa năm đột phá 1,2 tỷ, cả năm có hi vọng đạt tới 2 tỷ, đây là con số làm người ta không sao tưởng tượng nổi, làm sĩ khí của Thịnh Hâm tăng vọt, từ đó liên tục thực thi chiến lược siêu thị chính mở rộng ra phạm vi toàn quốc.

    Đem so với Thịnh Hâm thì Hải Thái hiện chỉ có thể củng cố phân ngạch ở thị trường trong tỉnh.

    Có ai ngờ chỉ bước sai một bước, lại bị Thịnh Hâm kéo dãn khoảng cách lên tới như vậy.

    Hải Thái có 13 siêu thị trong tỉnh, vậy mà doanh thu cả năm chỉ miễn cưỡng được 2 tỷ.

    Quảng cáo i19 chủ yếu tập trung vào người dùng cao cấp, lấy quảng cáo ở Côn Đằng online, tạp chí cùng ĐTH TW làm trọng điểm.
    Ở bình diện giới truyền thông, tập trung các tạp chí màu kỹ thuật in ấn chất lượng cao, thể hiện hình tượng lẫn phẩm chất của i19.

    Lực độ quảng cáo i108 thì mãnh liệt hơn nhiều, ngày 3 tháng 19, tất cả các đài truyền hình thành phố lớn và vừa, các loại báo chí, pa nô áp phích quảng cáo ngoài trời đồng loạt tung ra quảng cáo i108, tựa hồ muốn đem năng lượng kìm nén suốt 5 tháng của Ái Đạt bung ra hết vậy.

    Thế đông mùa thu của di động Ái Đạt như đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên thu đông, bừng lên ngọn lửa dữ dội.

    Trước đó bốn công ty Ái Đạt, Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng tiến quân vào sản nghiệp di động rất được giới truyền thông trong nước chú ý, thêm vào Ái Đạt rất biết tạo thế trên thị trường, nên giới truyền thông theo dõi đăng tải nối liền không dwuts.

    Sau khi có được giấy phép sản xuất ĐTDD, Liên Tín đưa ra sản phẩm đầu tiên, dựa vào nền tảng tiêu thụ sản phẩm điện tử thông tấn trước đó, tháng 7 đột phá 2 vạn chiếc, làm doanh nghiệp điện tử khác có giấy phép sản xuất di động ngứa ngáy.

    Tiếp theo Liên Tân, Đông Hưng nối nhau ra di động, lượng tiêu thụ rất đáng mừng, giới truyền thông trong nước ra sức lớn tiếng nói thời đại di động sản xuất trong nước đã tới.

    Thế nhưng tập đoàn Ái Đạt trước đó được kỹ thuật từ TI mới được giới truyền thông và người trong nước kỳ vọng nhất.

    Giới truyền thông dự đoán nhanh nhất đầu tháng 8 Ái Đạt có thể đưa ra sản phẩm.

    Không ngờ tháng tám trôi qua đi, di động của Ái Đạt không thấy tăm hơi, chỉ khua chiêng gióng trống khởi động kế hoạch Vườn Sồi.
    Tới tận trung tuần tháng tám mới nghe phong phanh thời gian Ái Đạt đưa ra di động là hạ tuần tháng tám.

    Ngày 20 tháng 9, Ái Đạt tuyên bố trì hoãn thời gian đưa ra sản phẩm, rất nhiều người kỳ vọng vào Ái Đạt bắt đầu dao động.

    Nên đám Tiêu Thụy Dân, Chu Hưng Đông mới sinh lòng khinh thường Ái Đạt.

    Di động của Liên Tín đã tung ra thị trường được ba tháng, liên tục có lợi nhuận 20 triệu mỗi tháng, Ái Đạt nếu không có nguyên nhân đặc thù không thể bỏ đi món lợi kếch sù này được.

    Tiêu Thụy Dân tràn trề tự tin tới Hong Kong khai phá thị trường nước ngoài, tại đây bị Trương Khác cho một cái tát đanh gọn, hoảng sợ chạy về Bắc Kinh.

    Ái Đạt ẩn mình 5 tháng, thì ra chỉ để chiếc di động đầu tiên có được đột phá về thiết kế.

    Khi chiếc i19 chính thức kéo tấm khăn thần bí bao phủ, cả thị trường tức thì kinh động rồi sôi trào.
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 642: Kế hoạch của Tạ Tử Gia.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Tòa nhà Thiên Hà phía đông đường Thiên Hà là nơi đặt tổng bộ của điện khí Hải Thái.

    Tạ Ý sau khi tiếp nhận Hải Thái liền đem tổng bộ từ Huệ Sơn chuyển về đây, đồng thời cũng trù kiến một siêu thị điện máy cỡ lớn hơn 4000 mét vuông, tới đây coi như hoàn thành bố cục chuỗi siêu thị trong tỉnh.

    Tạ Ý ngồi trên chiếc ghế bọc da đen, chân đặt trên mặt bàn, mười ngón tay chập lại, không hề vì thành tựu trước mắt mà có chút tự đắc nào.

    Trên tường treo một chiếc TV Nhật Bản, đang đưa tin hoạt động marketing của siêu thị Thịnh Hâm tại đường Tân Thi, bị Khoa Vương hút mất 200 triệu, khiến cho Hải Thái không còn tài chính tranh vị trí ở đường Tân Thị với Thịnh Hâm, làm Tạ Ý nghĩ thôi đã thấy tim đau nhói.

    Tạ Ý bất chấp hình tượng gác chân lên bàn, nhìn Tạ Tử Gia học tư thế thục nữ ngồi ở mé bên cạnh bàn, hắn biết cô em gái mình tuyệt đối không phải thục nữ gì, hỏi:
    - Em gái, sao hôm nay rảnh rỗi tới thăm anh? Nếu chẳng phải anh thi thoảng còn tới trường học lấy lòng em, anh hoài nghi em quên mất người anh này rồi?

    - Thịnh Hâm chỉ riêng một siêu thị đã kiếm được 1,2 tỷ, anh có vì thế mà thấy khó thở không?
    Tạ Tử Gia chớp chớp mắt nói:

    - Nếu em tới đây để chế nhạo anh thì cảm ơn, mời tự xuống lầu bắt xe về trường đi.

    - Không cần phải lãnh đạm với em gái mình như thế.
    Tạ Tử Gia cười giảo hoạt:
    - Em vất vả kiếm quà tặng anh mà, nếu em nhớ không nhâm một hai ngày nữa là sinh nhật của anh phải không?

    - Một hay hai ngày nữa?
    Tạ Ý liếc nhìn hai chiếc di động đặt trên bàn, hắn không thể nói với Tạ Tử Gia hôm qua hắn nhờ người ta kiếm được 2 chiếc di động này rồi, nói ra chị bị cô bé đánh đá này nhạo báng, không khách khí nói:
    - Anh hoài nghi máu em có phải máu lạnh hay không, IQ tới 190 mà sinh nhật anh ruột cũng không nhớ, hôm qua anh cô đơn một mình ăn mỳ thọ rồi, cám ơn. Em có việc gì, cứ nói thẳng đi.

    - Nhớ lại năm ngoái Lục ca còn tự tin nói năm nay sẽ theo kịp Ái Đạt ...

    - Lời này em đợi Kiếm Nam rảnh rỗi tới rồi nói, anh không có nghĩa vụ nhận lời nhạo báng thay cho nó.
    Tạ Ý cắt ngang lời em gái.

    Tạ Tử Gia hừm một cái:
    - Nói gì phải có đầu có đuôi chứ , Lúc này ai còn dám nói trong vòng một năm có thể đuổi kịp Ái Đạt? Nói ra người ta cười cho rụng răng..

    - Được, được, nói đi anh nghe đây.
    Tạ Ý đôi khi cũng lấy việc hành hạ tiểu ma đầu trong nhà ra làm trò vui, thấy em gái hờn dỗi, cười đắc ý.

    Tạ Tử Gia đánh miệng về hai chiếc di động i19, i08 trên bàn:
    - Anh muốn chia một chén canh trong đó không?

    - Không muốn, tham nhiều ắt mất.
    Tạ Ý lắc đầu:

    - Thực sự không muốn?
    Tạ Tử Gia nhoài người lên bàn, mở to mắt nhìn anh trai:
    - Thực sự không động lòng?

    - Muốn cũng vô ích thôi.
    Tạ Ý tránh ánh mắt Tạ Tử Gia:
    - Chẳng biết năm sau bộ bưu điện có phát giấy phép nữa không, cho dù có, ai dám có khí phách của Cẩm Hồ đi tranh giành với các doanh nghiệp trực thuộc bộ ủy ban quốc gia.

    - Khí phách của Cẩm Hồ?
    Tạ Tử Gia nghi hoặc nói:
    - Hình như anh có hơi sùng bái Cẩm Hồ thì phải.

    - Thực sự cầu thị mà nói thì đúng là như thế, chẳng lẽ miệng nói đối thủ không đáng một xu là có thể đạp đối thủ dưới chân?
    Tạ Y cười nói:
    - Anh đâu có hèn hạ như vậy, cho dù có, nói không chừng lại làm em tóm được cơ hội trêu chọc ... Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có thể không cần chuẩn bị gì, không làm cái gì, cứ nhập di động bán thành phẩm về dán nhãn hiệu là thành di động sản xuất trong nước rồi. Xí nghiệp khác có thể thoải mái như họ không? Nên không có khí phách của Cẩm Hồ, doanh nghiệp dân doanh không thể cạnh tranh với họ được. Bỏ đi những ân oán, Cẩm Hồ đúng là đối thủ quá tôn kính, chẳng phải em cũng luôn nghiên cứu Cẩm Hồ đó sao?
    Rồi cầm lấy chiếc i19:
    - Chiếc di động này còn xa mới có thể nói là tự sản xuất, trừ thiết kế bề ngoài ra, thêm vào mở rộng 1/4 màn hình, thay nền màu lam, xử lý âm tần và nân cấp chip xử lý, chỉ những động tác chừng như không đáng kể này đã khiến linh kiện không tự sản xuất của họ nhanh chóng hạ xuống, ngay cả tình hình đó, mà họ vẫn phải hai lần trì hoãn ngày ra mắt, sản lượng tiêu thụ i19 hạn chế, có thể thấy kỹ thuật bọn họ đưa vào từ TI không đủ dùng, hoặc trình độ công nghệ của bản thân Cẩm Hồ chưa đủ phát huy kỹ thuật hạng hai của TI..

    - A, thì ra anh sớm đã phân tích hai chiếc di động này rồi, hại em sáng sớm phải xếp hàng nửa ngày ở Thịnh Hâm mới mua được..
    Tạ Tử Gia nói với giọng hơi châm chích.

    - Đó là em tự chuốc lấy khổ thôi, có chuyện gì sao không nói thẳng ra.
    Tạ Ý cười thản nhiên, mở năn kéo lấy hai chiếc di động được tháo thành linh kiện ra, hắn đang suy nghĩ hai vấn đề một là hai chiếc di động này, hai là nghiệp vụ chuyên doanh di động của Thịnh Hâm, không cẩn thận bị lộ tẩy rồi:
    - Vì sao Cẩm Hồ phải khởi động kế hoạch Vườn Sồi? Bọn họ muốn dùng nó để bù đắp sở đoàn của mình, tự tin của bọn họ dựa vào 4 tỷ kiếm được ở Hong Kong, nếu không chưa chắc bọn họ có dũng khí tiến hành bố cục công nghiệp này. Nhưng một khi bọn họ khởi động rồi, đúng là vĩnh viễn sẽ ném đối thủ cạnh tranh trong nước lại đằng sau ..

    - Cho dù không có khí phách của Cẩm Hồ, cũng không phải là không thể chia một chén canh.
    Tạ Tử Gia nhởn nhơ nói:
    - Cho dù anh không có dũng khí đuổi theo Cẩm Hồ, chẳng lẽ giận dỗi không cho Hải Thái triển khai nghiệp vụ chuyên doanh di động.

    Tạ Ý hai ngày qua suy nghĩ chuyện này, mặc dù tất nhiên sẽ bị người ta cười nhạo mô phỏng Thịnh Hâm quá rõ ràng, song làm ăn không thể ngại những điều này, chỉ là hắn không muốn thừa nhận với Tạ Tử Gia, làm ra vẻ mất kiên nhẫn:
    - Có chuyện gì mà cứ lề mà lề mề nửa ngày trời không nói ra lời, thời gian của anh không phải có thể lãng phí tùy tiện như thế đâu đấy.

    - Còn nói em máu lạnh, nếu không phải muốn tăng cường tình cảm anh em, em thèm vào lắm lời với anh vì những chuyện này.
    Tạ Tử Gia bĩu môi, vô cùng bất mãn với thái độ lãnh đạm của anh trai:
    - Trong bốn công ty có giấy phép sản xuất di động thì Liên Tấn có năng lực thị trường yếu nhất, thực ra ngay cả Liên Tín cũng không mạnh ở mặt này, nếu không phải Ái Đạt quá mạnh, em nghĩ bọn họ nhất định không bỏ khát vọng chiếm cứ nhiều phân ngạch thị trường hơn. Anh nói bọn họ có đồng ý để doanh nghiệp khác dán thương hiệu của bọn họ để chiếm thêm phân ngạch thị trường không?

    - Ồ, mau mau nói tiếp.
    Tạ Ý giục:

    - Em đã nghĩ rồi, giống như Liên Tấn, năng lực thị trường kém, nếu như có doanh nghiệp sẵn lòng lấy giá tương đối thấp bao thầu thêm nhiều di động Liên Tấn, bọn họ sẽ không từ chối đâu, chỉ cần tổng doanh lợi gia tăng là được. Một phương diện khác, nếu có thể trực tiếp lấy được chi phí nhãn hiệu, nói không chừng cũng sẽ chấp nhận đem giấy phép trong tay bọn họ cho doanh nghiệp khác mượn trực tiếp sản xuất di động thương hiệu Liên Tấn; sản xuất, tiêu thụ, hậu mãi, những công đoạn này không cần các vị quan lão gia ra mặt phụ trách, hơn nữa sau khi làm lớn lên sẽ khiến thương hiệu Liên Tấn tăng giá .. Anh nói bọn họ có từ chối không?

    Tạ Ý trầm ngâm …

    - Anh thấy suy nghĩ này ra sao?
    Tạ Tử Gia lòng bàn tay áp lên mặt bàn hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên mu bàn tay, sốt ruột, mắt mở to hết cỡ nhìn Tạ Ý.

    - Nghe có vẻ không tệ, anh phải nghĩ cho kỹ ...
    Tạ Ý nhất thời không quyết định được:
    - Ba lúc này đang họp, lát nữa anh gọi điện cho ba thương lượng.

    - Thương lượng với ba làm gì, bọn em chỉ định hợp tác với anh, chuyện này tạm thời đừng nói với ba.

    - Hả?
    Tạ Ý ngẩn ra:
    - Em định tự thực thi kế hoạch này?
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 643: Tính toán vẹn toàn.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Trong tài khoản của em còn hơn 10 triệu, em chẳng thèm trộn lẫn với bọn anh.
    Tạ Tử Gia chu mỏ lên:
    - Em nghĩ Hải Thái thế nào cũng phải học Thịnh Hâm, có thể coi Hải Thái là một kênh thị trường lớn, nhưng em không muốn trộn lẫn với bọn anh đâu.

    - Vậy bọn em là ai với ai?
    Tạ Ý nổi hứng, không ngờ cô bé này muốn vỗ cánh bay một mình:
    - Cho dù anh đồng ý lấy Hải Thái cho bọn em tiêu thụ hàng, nhưng bọn em mà đi thương lượng với Liên Tấn, Liên Tín thì bọn họ chẳng thèm nhìn em lấy một cái đâu...

    - Chuyện này anh không cần phải lo, chỉ cần anh đồng ý cho bọn em mượn Hải Thái tiêu thụ hàng là được.
    Tạ Tử Gia rất bực mình với cái thái độ truy hỏi tới cùng của Tạ Ý:
    - Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có tư cách cạnh tranh công khai với Cẩm Hồ ở thị trường di động sao? Anh xem sách lược của Cẩm Hồ định ra i19 phân khúc cao cấp, 6988 đồng, i08 phân khúc tầm trung 3988 đồng, định vị rõ ràng, mà hai cái giá này kẹp giữa cái giá 5000 đồng của ba nhà kia. Di động 5000 yên của bọn họ, trên không cạnh tranh nổi với i19, dưới , không có ưu thế rõ ràng so với i08, bị kẹp giữa sẽ rất khó chịu.
    Gập từng ngón tay nhỏ tự tin nói :
    - Nếu hạ giá cạnh tranh với i08 trong thời gian ngắn khác gì tát vào mặt bản thân? Mà em nghĩ, bọn họ chắc gì hiểu nổi dụng tâm hiểm ác về giá của Cẩm Hồ, nếu không có thế mạnh hành chính, bọn họ không có tư cách cạnh tranh với Cẩm Hồ. Khi bọn họ bị Cẩm Hồ bỏ lại đằng sau, có lẽ bọn họ sẽ đau đớn, nhưng chẳng phải càng có khả năng lựa chọn con đường nhẹ nhàng hơn sao? Nhường thương hiệu ra, lượng tiêu thụ tính cho bọn họ, để bọn họ có thành tích, còn có lợi là thu phí thương hiệu...

    - Được rồi, anh hiểu bọn em có đủ thủ đoạn rồi.
    Tạ Ý không muốn nghe em gái nói chuyện thao tác chi tiết, nói trắng ra, đám nắm quyền ở doanh nghiệp bộ ủy ban kia không phải không có tầm nhìn xa rộng, mà là tầm nhìn xa rộng không phù hợp với lợi ích bản thân, cho nên để lại rất nhiều không gian thao tác, từ nhỏ cha hắn để rèn Tạ Tử Gia mấy loại chuyện này rồi, còn hắn không thích:
    - Cho dù bọn em có thể đàm phán ổn thỏa, nhưng bọn em định lấy linh kiện ở đâu ra? Lắp đặt ở đâu? Em cho rằng bọn em có tư cách đàm phán với Phillips, Ericsson về chuyện này sao?

    Tạ Tử Gia cầm chiếc i08, múa may trước mặt anh trai:
    - Anh nói tỉ lệ sản xuất linh kiện của Ái Đạt tương đối cao, nếu lột đi cái vỏ của nó, đổi lại vỏ của Liên Tín, anh thấy tính khả thi ra sao?
    Lại gia chiếc i19 lên:
    - Anh nói trong tay Cẩm Hồ chỉ có kỹ thuật hạng 2, nhưng anh không thể phủ nhận Cẩm Hồ làm ra sản phẩm hạng nhất. Yếu quyết ở đâu? Còn chẳng phải bỏ công vào thiết kế sao? Điểm này vừa khéo là thứ dễ nhất, chỉ cần có linh kiện của i08, bọn em chưa chắc không thể làm tốt hơn.

    - Em chắc chắn thuyết phục được Cẩm Hồ cung cấp linh kiện cho bọn em?
    Tạ Ý không hiểu tiểu nha đầu này làm sao có thể suy nghĩ thấu triệt như thế, máy của Cẩm Hồ tung ra thị trường mới 2 ngày.

    - Chẳng phải Cẩm Hồ cũng cung cấp linh kiện cho Tân Nguyên sao? Cầm Hồ có ân oán với các anh, còn chẳng có ân oán gì với bọn em, nên em mới chẳng thèm trộn lẫn với bọn anh.
    Tạ Tử Gia chun mũi:
    - Anh đừng quên tên đó là bạn học của em, nếu y muốn yên tĩnh trốn trong trường, sẽ không thể từ chối yêu cầu nho nhỏ này của em được.

    - Vậy bọn em là ai?
    Tạ Ý không để cho nha đầu này bẻ lái dễ như thế:
    - Em hay là Trần Tĩnh? Bọn em định lợi dụng danh nghĩa Khoa Vương đấy à?

    - Anh thông minh đó, đoán trúng rồi.
    Tạ Tử Gia nghiêm túc nói:
    - Không được nói với ba đâu đấy.

    Tạ Ý chỉ biết lắc đầu:
    - Chuyện này giấu ba mãi sao được, em bảo sau này anh phải giải ăn nói với ba ra sao?

    Trước kia định lập mấy công ty rỗng ruột, đem thương hiệu cùng tài sản vô hình của Khoa Vương đặt vào đó, ai ngờ Chu Phú Minh lấy nhược điểm của Cẩm Thành chen ngang, kiến nghị để tập đoàn Đại Nhã độc lập khống chế công ty hữu hạn khoa kỹ Khoa Vương.

    Mặc dù cả quá trình Trần Gia Thiện lẫn Trần Tĩnh không tỏ thái độ, nhưng mọi người không phải đồ ngốc, hai nhà từ nay bằng mặt không bằng lòng nữa rồi.

    Tiếp nhận địa ốc Cẩm Thành không thể thiếu sự hỗ trợ của Chu Phú Minh, nên bị ép trao quyền khống chế công ty đó cho Đại Nhã.

    Tóm lại chuyện xử lý như thế, nhưng lòng không dễ chịu, Tạ Ý biết nếu cha hắn biết Tạ Tử Gia hợp tác với Trần Tĩnh tiến quân vào thị trường di động sẽ ngăn cản, huống hồ lại còn mượn kênh tiêu thụ của Hải Thái.

    - Em có cần anh giải thích gì với ba đâu, em chỉ muốn hỏi, anh có giúp bọn em hay không?
    Tạ Tử Gia ngoẹo đầu hỏi thẳng luôn:
    - Em cũng không dùng miễn phí kênh tiêu thụ của Hải Thái..

    - Xem bọn em làm tới bước nào đã.
    Tạ Ý lắc đầu, hắn không có gan lập tức từ chối Tạ Tử Gia, chọc giận nha đầu này sẽ càng đau đầu hơn.

    - Vậy em coi như anh đả đồng ý, anh không được quịt đâu đấy.
    Tử Tử Gia nhảy bật dậy reo lên:
    - À, em còn có vài việc phải đi trước, không ăn tối với anh được đâu.

    - Không phải chứ, chỉ muốn lợi dụng anh trai mình cũng không thể làm trắng trợn như thế ... Này...
    Tạ Ý muốn gọi Tạ Tử Gia cầm hai cái di động đi, nhưng cô nhóc đã chuồn khỏi văn phòng rồi.

    Tạ Tử Gia tung tăng đi xuống lầu, lấy chiếc i19 màu xám ra, i19 trên thị trường không có loại mày này, đó là chiếc Trương Khác nhờ người tặng cho Trần Tĩnh làm quà khai trường cho Tạ Tử Gia.

    - Trần Tĩnh, em xử lý xong anh trai em rồi.
    Điện thoại vừa thông, Tạ Tử Gia hưng phấn nói:
    - Chị đồng ý với em rồi nhé, chỉ cần em thuyết phục được anh em thì chị đích thân tới Cẩm Hồ đàm phán chuyện linh kiện, chị không được chối không đi đâu! Ngoài ra Liên Tín vừa thành lập công ty Nam Phương ở Kiến Nghiệp, có thể để Úc Bình tiếp xúc với họ ... chỉ cần đàm phán thành chuyện linh kiện với Cẩm Hồ thì lấy thương hiệu Liên Tấn hay Liên Tín cũng được. Tóm lại chuyện này trăm cái lợi mà chẳng có cái hại nào.

    Tạ Tử Gia nghiền ngẫm việc này từ chiếc i19 mẫu, cho nên cùng Trần Tĩnh cân nhắc thấu triệt các chi tiết rồi.

    - Nếu không đàm phán thành chuyện thương hiệu thì bỏ đi.
    Trần Tĩnh nói nhỏ:
    - Chị đi nói chuyện linh kiện với Cẩm Hồ ngay đây.

    - Sao không thành được chứ?
    Tạ Tử Gia cười hi hi:
    - Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng không thể cả ba đều là khúc xương cứng được, nếu để Lục ca ra tay, nói không chừng hạ luôn cả ba công ty.

    - Toàn nghĩ ra những thứ méo mó lệch lạc, không hiểu sao em học những thứ này.

    Ngày 5 tháng 10, Trương Khác vẫn ở Hong Kong, nhận được điện thoại của Tô Tân Đông, nói Trần Tĩnh tới Cẩm Hồ đàm phán chuyện mua linh kiện di động.

    Trương Khác biết bao thầu, dán mác sẽ thành một trào lưu di động nội địa sau này, cục diện ấy không thể dựa vào nỗ lực một mình Cẩm Hồ mà thay đổi được, nhưng không ngờ Đại Nhã lại muốn chen chân vào con đường tắt sản nghiệp điện thoại di động nhanh như thế, y không biết, từ đầu tới cuối toàn là chủ ý của Tạ Tử Gia.

    Trương Khác suy nghĩ một lúc, thấy nên gọi điện cho Trần Tĩnh thảo luận kỹ hơn.

    - A! Nghe nói anh đang ở Hong Kong.

    Giọng nói trong veo của Trần Tĩnh từ di động truyền ra, có thể tượng tượng được dung mạo ưu nhã của cô, Trương Khác do dự một chút, vẫn đi thẳng vào vấn đề:
    - Tôi vừa nhận được điện thoại của anh Tô, nói các cô định tiến vào thị trường di động...
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 644: Xu thế không thể ngăn cản.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    Trần Tĩnh đem ngọn nguồn giải thích rõ ràng, Trương Khác đau đầu, té ra là cô nhóc Tạ Tử Gia muốn mượn xác Cao Khoa Khoa Vương bày trò, không kìm được hít sâu một hơi, trong Tạ gia có quái thái này rất có nhãn quang đầu cơ, điều ấy cả Tạ Kiếm Nam, Tạ Ý đều không bì được, chỉ không ngờ cô ta vừa vào đại học đã muốn thể hiện tài năng.

    - Tử Gia nó cứ luông thích quậy phá, Úc Bình lại còn hùa vào, nếu không phù hợp với sách lược của Cẩm Hồ, tôi sẽ khuyên Tử Gia bỏ là được ...
    Trần Tĩnh rất cảm thông cho khó của Trương Khác, giọng rất dịu dàng thùy mị.

    Trương Khác không tiếp xúc mấy với Úc Bình, nhưng qua loạt sự kiện vừa rồi, đúng là cô ta rất có thù đoạn, ba cô gái tụ lại, không biết sẽ khiến Khoa Vương Cao Khoa trở thành thế nào?

    Trương Khác không hề do dự nói:
    - Nếu các cô có được quyền thương hiệu, Cẩm Hồ cũng không phải hoàn toàn không thể suy xét, nhưng chuyện ngày là đối sách sản nghiệp khá lớn, tôi sẽ bảo đám Tô Tân Đông suy nghĩ nghiêm túc khả năng của nó.
    Cúp điện thoại, Trương Khác ngồi xuống bàn làm việc chống cằm trầm tư, Hứa Tư gõ cửa đi vào y vỗ bàn bảo cô ngồi lên đùi mình.

    Hứa Tư lườm y một cái, ôm lấy Trương Khác từ đằng sau, nhìn mây trời bên ngoài.

    Tối nay sẽ bay về Kiến Nghiệp, Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi mua sắm, buổi sáng Trương Khác có chuyện tới công ty xử lý.

    Mấy ngày qua nguy cơ kinh tế bắt đầu lan tràn tới Hàn Quốc, Trần Tín Sinh bị Trương Khác đuổi tới đó cùng Tiêu Tấn Thành, Tôn Thượng Nghĩa thì tới Đài Loan cùng Quách Tùng Duyên tới Đài Loan tìm Liễu Chí Thành.

    Trương Khác hôm nay tới công ty, liền nghe được báo cáo của Trần Tín Sinh, bọn họ vừa mới đàm phán thành công một phương án mua kỹ thuật liên quan tới máy thu âm.

    Xem fax truyền về, Trương Khác xem qua, kỹ thuật này vẫn không thể thực hiện lên chip cơ bản, nếu không đã có thể trực tiếp tăng thêm công năng của di động hay mp3, có điều có thể phong phú thêm sản phẩm của Ái Đạt, mua kỹ thuật này không phải sai.

    Trương Khác thư thái dựa đầu vào bầu ngực mềm xốp của Hứa Tư, chẳng nói chuyện kỹ thuật nhàm chán kia với cô, mà nói chuyện đám Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh có ý tiến quân vào sản nghiệp di động.

    Ấn tượng của Hứa Tư với Tạ Tử Gia hoàn toàn từ lời kể của Trương Khác, ồ một tiếng:
    - Cô bé đó lợi hại thật đấy.

    - Đúng là lợi hại, có điều ngực hơi nhỏ một chút ...
    Trương Khác cười cợt, cọ cọ đầu vào bầu ngực Hứa Tư.

    - Cậu chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực cô nương nhà người ta, cái đồ đại sắc lang.
    Hứa Tư ôm lấy đầu Trương Khác, không cho y động đậy lung tung, bàn tay xoa cằm lún phún râu của y:
    - Nói thật đi, cậu thấy chuyện này ra sao? Tôi thấy nó có lợi cũng có hại cho Cẩm Hồ, song lợi ích lớn hơn.

    - Đối với nghiệp vụ di động của chúng ta thì tác động đúng là có, song chúng ta cho dù khuyên đám Trần Tĩnh bỏ suy nghĩ này thì những người khác cũng sẽ may chóng nghĩ tới, đồng thời thực thi, một khi có người dẫn đầu, xu thế sẽ khó ngăn cản được. Người trong nước cũng có năng lực sáng tạo đấy, nhưng năng lực mô phỏng sao chép càng khủng khiếp hơn, giống như đầu đĩa vậy, chỉ hai ba năm thôi đã có hơn trăm thương hiệu rồi.
    Trương Khác thở dài:
    - Đây không phải chuyện mình chúng ta nỗ lực là có thể thay đổi được, chỉ là em không ngờ nó tới nhanh như thế.

    Hứa Tư trầm ngâm hỏi:
    - Tôi chỉ lạ là Tạ Tử Gia nghĩ ra kế hoạch này mà sao Tạ gia không làm?

    - Ai mà biết chứ.
    Trương Khác đem chuyện lần trước ăn cơm ở hồ Tử Hà, Tạ Tử Gia ngay cả Tạ Hán Tĩnh cũng muốn hãm hại:
    - Cô bé này là một quái thái, nói không chừng thân thiết với Trần Tĩnh, muốn một mình vỗ cánh bay. Có lẽ Tạ gia biết nếu bọn họ tới nói chuyện linh kiện di động với chúng ta, chưa nói chuyện mất thể diện, nếu chúng ta chẳng thèm để ý, chẳng phải bọn họ càng mất mặt hơn sao?

    - Hi hi, cậu mà cũng có lúc phải bỏ chạy thế sao?
    Hứa Tư tưởng tượng cảnh Trương Khác phải cuống cuồng bỏ chạy, cười suốt:
    - Ừm, mà bọn họ lấy được linh kiện từ phía chúng ta và từ phía doanh nghiệp hải ngoại, giá thành sẽ chênh nhau rất lớn.

    - Cũng không lớn lắm đâu.
    Trương Khác lắc đầu:
    - Chúng ta cung cấp linh kiện cho bọn họ, sao có thể nhịn không cắn một miếng to ... Có điều vấn đề này không đơn thuần như thế. Một điểm có lợi là đây là cơ hội để Cẩm Hồ chính thức bước vào hàng ngũ doanh nghiệp cung cấp linh kiện, tức là đã cướp một chén canh lớn của doanh nghiệp hải ngoại, có điều không thể không suy xét tới thái độ của bộ bưu điện. Một vấn đề khác, ba công ty kia sẽ có thái độ ra sao về việc này.

    Hiện trong nước hạn chế điện thoại di động hải ngoại, nên doanh nghiệp ĐTDD nước ngoài vì cố gắng chiếm thêm nhiều thị phần trong nước, chủ yếu thông qua phương thức cung cấp linh kiện cho doanh nghiệp trong nước dán nhãn hiểu hơn, tất nhiên còn cả buôn lậu đưa hàng vào trong nước.

    Cẩm Hồ tiến quân vào hàng ngũ cung ứng linh kiện vốn là điều Trương Khác kỳ vọng, giống như doanh nghiệp ĐTDD nước ngoài vào trong nước bị hạn chế, di động Ái Đạt muốn tiến vào thị trường ĐNÁ cũng gặp phải hàng rào tương tự, nên chia nhỏ xé lẻ ra là một phương thức hữu hiệu.

    Ở trong nước, Cẩm Hồ cũng không thể cản làn sóng doanh nghiệp mượn thương hiệu xuất hiện, so với việc ngăn cản, chẳng bằng âm thầm chiếm lấy thị trường này, để Cẩm Hồ phát triển chuỗi sản nghiệp đầu nguồn.

    Từ tầm nhìn phát triển lâu dài của doanh nghiệp mà nói, tùy ý cho doanh nghiệp khác dùng nhãn hiệu của mình tuyệt đối không phải là hành vi sáng suốt, nhưng đối với những doanh nghiệp trực thuộc bộ ủy ban kia, lợi ích của doanh nghiệp và lợi ích của nhà quản lý là không đồng nhất.
    Huống chi Liên Tín trực thuộc bộ bưu điện, Đông Hưng và Liên Tấn trực thuộc bộ công nghiệp điện tử, vốn mang mâu thuẫn rất sâu.

    Vấn đề này Trương Khác trao đổi điện thoại với Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh, cơ bản có thể khẳng định ba công ty kia sẽ không tiến bước theo hướng doanh nghiệp cung ứng như Cẩm Hồ, căn bản không thể ngăn bọn họ cho người khác dùng thương hiệu của mình.

    Một phương diện khác, những doanh nghiệp kia có được quyền dùng nhãn hiệu từ ba công ty trên, vậy Cẩm Hồ cung cấp linh kiện cho bọn họ căn bản không phải bận tâm tới bên bưu điện có thái độ gì.

    Đây đúng là cô hội Cẩm Hồ không nên từ bỏ.

    Mọi người phân tán ở các nơi nên phải chia nhau ra gọi điện thoại rất phiền phức, đợi mạng cao tốc của Vườn Sồi làm xong, ở Kiến Nghiệp có thể tổ chức cuộc họp trực tuyến đa phương rồi.

    Gọi liền tám chín cuộc điện thoại, Trương Khác cảm thấy đầu óc váng vất, may nhờ có Hứa Tư chu đáo săn sóc khẽ day huyệt thái dương cho y.

    - Mọi người đều tán thành việc làm của Khoa Vương Cao Khoa à?
    Lúc Trương Khác gọi điện, Hứa Tư chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh.

    - Bọn họ toàn những kẻ bừng bừng dã tâm mà.
    Trương Khác cười bình phẩm:
    - Lão Tô còn đề xuất có thể ủy thác cho Tân Nguyển sản xuất một phần linh kiện đầu đĩa, như thế có nhiều sức lực tập trung sản xuất linh kiện di động.

    - Cẩm Hồ trước giờ luôn nâng đỡ Tân Nguyên không tiếc sức lực, trừ tạo dựng cơ sở công nhiệp điện tử vững chắc cho Hải Châu ra, cũng vì cậu muốn mượn nguồn lực của Tân Nguyên chứ gì?
    Hứa Tư quá hiều Trương Khác rồi.

    - Đúng là thế.
    Trương Khác gật đầu, ôm lấy eo Hứa Tư, không quên nói vài câu ngọt ngào:
    - Chỉ có chị là hiểu em nhất, sách lược phát triển của Cẩm Hồ là hướng tới phân khúc thị trường cao cấp, nhưng không thể mở rộng sản xuất một cách không giới hạn được, cho nên phải tách một số nghiệp vụ tầm trung và thấp ra, cuối cùng chỉ nắm giữ kỹ thuật hạch tâm là được, như thế mới có thể hình thành kết cấu quần thể sản nghiệp kiểu kim tự tháp vững chắc
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quan Lộ Thương Đồ
    Tác giả: Cảnh Tục

    Chương 645: Tạm thu quân.

    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vip Van Đàn



    - Nghiệp vụ đầu đĩa của chúng ta hiện đã có thể từng bước thực hiện việc chuyển hóa này rồi. Nghiệp vụ di động mới bắt đầu, cần phải bồi dưỡng một thời gian. Cao Khoa Khoa Vương có điều kiện thành doanh nghiệp ủy thác của Cầm Hồ hay không thì hiện chưa cần suy nghĩ vội.
    Trương Khác đặt cơ thể mềm mại của Hứa Tư lên đùi mình, tận hưởng xúc cảm tuyệt diệu từ cặp mông đầy đặn đàn hồi:
    - Cẩm Hồ muốn thành nhà cung ứng linh kiện di động, phải tránh doanh nghiệp mượn nhãn hiệu kia lấy được linh kiện của Cẩm Hồ sản xuất ra sản phẩm cùng chất lượng, như thế phải thiết kế ra nhiều phương án ĐTDD khác nhau ...

    - Cậu luôn lo nhân viên trung tâm thiết kế sản phẩm chỉ biết cầm lương sống qua ngày sao? Giờ thì không cần lo nữa rồi.

    Trương Khác dụi đầu vào ngực Hứa Tư hít hà:
    - Em đâu nhỏ nhen thế, chỉ sợ bọn họ cũng khát vọng thể hiện giá trị của mình ấy chứ.

    Lúc nãy ở ngoài cửa sổ còn trời trong mây tạnh, vậy mà chớp mắt một cái mây đen đã ùn ùn kéo tới, mưa bắt đầu rơi, không biết Đường Thanh và Trần Phi Dung có gặp mưa không, nhưng có Phó Tuấn và lái xe công ty đi theo, chắc không đến nỗi.

    Trương Khác tiếp tục giải thích cho Hứa Tư:
    - Nếu như Trần Tĩnh muốn Cẩm Hồ cung ứng linh kiện cho bọn họ, thì hiện chúng ta cũng thể cung cấp bán thành phẩm đã cải biến di động i08 cho họ mà thôi, phải giữ địa vị thị trường của i19 không bị suy chuyển là được.

    Hứa Tư đột nhiên hỏi:
    - À nghe nói cậu đem chiếc di động mẫu tặng cho Phi Dung phải không?

    - Tiểu Thanh và cô ấy thân thiết quá mà, tặng chiếc di động đó đi, em cũng xót chứ.
    Trương Khác gãi đầu:
    - Không dám nói hình vẽ hoa cỏ trên đó là tác phẩm của chị.

    - Họ có thích không?
    Hứa Tư lo lắng hỏi:

    - Cái di động đó ai thấy cũng thích, nếu không chị Tương đã chẳng tới chỗ chị kể chuyện.

    Đinh Hòe sẽ không lắm mồm, hôm qua di động của Trần Phi Dung bị Tương Vi nhìn thấy, đương nhiên là cô ta kể với Hứa Tư.

    Hứa Tư cười nhu mì:
    - Thích thì tốt, sau này cậu có thể chăm chú thiết kế những thứ tinh xảo lấy lòng các cô gái rồi.

    - Em làm gì có tâm tình, có thời gian, nếu có để thời gian ấy bên chị còn hơn.

    - Tôi chẳng thèm tin lời của cậu ...

    Hứa Tư bĩu môi nguýt y một cái, thấy đã tới trưa, liền cùng Trương Khác đi ăn cơm, ăn trưa xong Trương Khác còn phải đi dạo phố với Đường Thanh, mấy ngày này y thực sự cảm thụ được lời "thân này ví xẻ làm hai được."

    Qua một trận mưa rào buổi sáng, không khí Hông Kong đột nhiên trở nên mát mẻ, có chút cảm giác nhập thu rồi.

    Đối với người Hong Kong mà nói cảm giác này sẽ không kéo dài được lâu, có lẽ mai thôi mùa hè sẽ lại quay về, nhưng đối với Đường Thanh và Trần Phi Dung mà nói, thế là hai cô không phải trốn trong những căn phòng máy lạnh nữa, gọi Trương Khác đi dạo phố Hong Kong.

    Tối sẽ bay về Kiến Nghệip, nên đây là nửa ngày nghỉ cuối cùng rồi.

    Tới phía trước cửa hàng bách hóa Tân Thế Giới, nhìn thấy một cái sân khấu che vải lam, vây xung quanh có rất nhiều người giơ tay trên đầu đung đưa, trên sân khấu truyền ra tiếng hát của Giang Đại Nhi, Đường Thanh hưng phấn nói:
    - Là Giang Đại Nhi đích thân đi tuyên truyền phải không, mình chưa bao giờ được trực tiếp nghe cô ấy hát.
    Rồi một trái một phải nắm tay Trương Khác và Trần Phi Dung kéo đi về phía sân khấu.

    Đám Trương Khác chen lấn được tới trước sân khấu thì không còn nghe thấy giọng ca của Giang Đại Nhi nữa, bản thân Giang Đại Nhi cũng chẳng thấy đâu, lúc này chỉ có tám cô gái mặc váy xanh, đi tất lưới đang biểu diễn.

    - Ôi tiếc quá, vừa mới hát xong.

    Trương Khác thì chẳng sao cả, đứng ở phía dưới sân khâu ngắm nhìn các thiếu nữ mỹ lệ mép váy tung bay, cặp đùi trắng như ẩn như hiện, thi thoảng còn thoáng thấy chiếc quần lót màu đen, tuyệt đối chẳng kém hơn nghe Giang Đại Nhi hát.

    Triệu Hải Chu vừa mới tới Hong Kong phụ trách công ty tiêu thụ nhìn thấy Trương Khác đang ngó nghiêng, còn tưởng ông chủ đi thị sát, vội vàng lấy tinh thần từ phòng thay y phục đi ra:
    - Khác thiếu gia tới rồi, hay là vào chỉ đạo công tác cua chúng tôi ...

    - Có gì cần chỉ đạo chứ?
    Trương Khác nhìn vẻ háo hức mong đợi của hai cô gái, chắc muốn vào phòng thay đồ phía sau gặp Giang Đại Nhi nên gật đầu theo Triệu Hải chu.

    Giang Đại Nhi đúng là đang thay y phục bên trong, tiếc là bị Lý Nguyệt Như và Hứa Duy dùng nhựa plastics che đi, chỉ lộ đầu ra ngoài cùng bóng dáng mờ mờ của tấm thân mạn diệu, không biết mặc xong y phục chưa, nhưng đô người thế này, chẳng thể thò đầu vào nhìn được, Trương Khác chép miệng tiếc nuối.

    - A! Sao cậu tới đây?
    Giang Đại Nhi quay đầu lại, vui mừng nhìn Trương Khác vén rèm cửa đi vào, trong lòng trào dâng chúc xúc cảm thẹn thùng vui sướng, mặc dù có tấm nhựa che rồi, nhưng cô hiện mặc đồ lót, mặt như nhuốm một lớp mây hồng, kiều diễm vô song, lên tiếng chào hai cô gái.

    Trần Phi Dung và Hứa Duy là hàng xóm lâu năm, quan hệ tất nhiên thân thiết, đi tới nói chuyện với Hứa Duy còn giúp cô cầm tấm nhựa che Giang Đại Nhi.

    - Hôm qua chị gọi điện cho mẹ chị mới nghe nói em tới Hong Kong chơi mà chẳng biết lên hệ với em ra sao.
    Hứa Duy nói chuyện với Trần Phi Dung xong, lại quay sang hỏi Trương Khác:
    - Sao cậu không tới Ảnh Loan Viên ở, phòng ở đó để trống mà, cần gì vào khách sạn ở chứ?

    - À!
    Trương Khác mắt né tránh, Hứa Tư ở Ảnh Loan Viên, cho y thêm vài lá gan nữa y cũng không dám đưa Đường Thanh vào đó ở, y đã điên đâu, bịa bừa:
    - Không thể để các chị kiếm được cớ lười việc được.

    Đường Thanh đi tới giúp Lý Nguyệt Như cầm tấm nhựa, mỉm cười với Hứa Duy:
    - Vậy đợi lần sau Phi Dung tới, bọn em sẽ ở Ảnh Loan Viên.

    Câu này làm tim Trương Khác giật đánh thót, không dám nhìn Đường Thanh.

    Đường Thanh lại quay mặt vào trong nhìn Giang Đại Nhi, thốt lên:
    - Chị Đại Nhi, chị đẹp thật đấy.

    Giang Đại Nhi mặt càng đó, Trương Khác trông thấy cố kiềm chế kích động tới "giúp", có điều tình cảnh y bây giờ không hay chút nào, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ không nói gì.

    Sáu giờ chiều máy bay cất cánh, mà Thịnh Hạ thì 5 giờ 30 tới Hong Kong, nên bọn họ chỉ ngồi chơi được một chút rồi tới sân bay đợi Thịnh Hạ.

    Diệp Kiến Bân theo Trương Khác về Kiến Nghiệp, nghiêm túc tính ra, vì chuyện quỹ đầu tư, Diệp Kiến Bân đã bị nhốt ở Hong Kong sáu tháng rồi.

    Ngày 2 tháng 10, nguy cơ kinh tế Hàn Quốc bộc phát, tới ngày 3,4 đồng Won lên tục điên cuộc sụt giá 8.8%.

    Không một ai dự liệu được chuyện xảy ra nhanh như thế, cả Trương Khác cũng không, may là trước đó bọn họ không quá tham lam, sau khi thu tay ở Indonesia đã chuyển chiến tuyến sang đó, nên mới nắm bắt được cơ hội.

    Từ khi cơn bão tài chính bùng phát cho tới nay, đám Trương Khác đã mò được ở trong đó số tiền kếch xù 250 triệu USD.

    Mặc dù kinh tế Châu Á sẽ còn tiến thêm một bước tới mép bờ sụp đổ rồi mới có cơ hội cải thiện, song đầu cơ tiền tệ sẽ càng ngày càng bị hạn chế, dù sao các ngân hàng cung cấp công cụ giao dịch cho những kẻ đầu cơ tiền tệ cũng cảm thấy sợ hãi cơn bão tài chính ngày càng lan rộng này rồi.

    Cơn bão tài chính Châu Á đã bắt đầu gây ảnh hưởng lớn tới hệ thống tài chính Âu Mỹ.

    Những điều này tiến một bước áp ngân hàng đầu tư tham dự vào hoạt động đầu cơ.

    Trừ một phần tài chính tiếp tục để lại trong quỹ cho Nick Leeson tiếp tục tiến hành giao dịch đầu cơ thì đại bộ phận tiền sẽ chuyển vào tài khoản bí mật, dùng một năm hoặc nhiều hơn nữa để rửa sạch mới có thể đầu tư vào thực nghiệp trong nước.

    Nghiêm khắc mà nói thì số tiền này kiếm được không phải là phi pháp, nhưng phải chiếu cố tới tâm tình của người dân khu vực trải qua khủng hoảng, cả Ái Đạt lẫn Thịnh Hâm đều muốn tiến vào thị trường Đông Nam Á.

    Mặc dù 250 triệu nhìn khủng khiếp thật, nhưng so với thị trường 500 vạn dân của ĐNÁ thì không đáng nhắc tới.
     
    thailam0809, rocklina, binhdn and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.