Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 869: Kẻ nấp sau màn sắp xuất hiện



    Nguồn: vipvandan









    Ở Kim Sơn, mấy ngày hôm trước cũng đổ mưa lớn, khách sạn Thấm Viên xây ở nơi tương đối cao, không trở ngại chút nào, nhưng mấy chỗ trũng xung quanh không ít nước, bánh xe chạy qua, nghe tiếng nước giống như đang chạy xe trong sông suối.

    Đến Thấm Viên, Trương Khác bảo những người khác đi nghỉ ngơi trước, y mời Hứa Hồng Bá vào trong viện uống trà đánh cờ. Tuy nói những người khác đều đi nghỉ ngơi, chung quy cũng phải có người giúp đỡ châm trà đưa nước. Trương Dịch bảo Phó Tuấn đi nghỉ ngơi, còn hắn đứng ở bên cạnh.

    Nói lên phong ba lúc hoàng hôn, Trương Dịch hơi nghi hoặc:
    - Doanh nghiệp nhà nước cải chế, Hải Châu cũng rất thuận lợi, nhưng bên Kim Sơn lại tiến hành không được, thực sự là khiến người khó hiểu. . .

    - Bên Hải Châu, Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh còn có chú hai cháu là hổ trên núi, tầng quản lý mà xí nghiệp cải chế mướn cũng là chọn ra người uy tín trong số công nhân đảm nhiệm, những người này là địa đầu xà, hổ trên núi cùng địa đầu xà liên hợp lại thúc đẩy cải chế, cho dù có trở lực thì cũng dễ giải quyết, cải chế đương nhiên phải thuận lợi hơn nhiều.

    Hứa Hồng Bá giải thích nguyên nhân cho Trương Dịch nghe:
    - Đến Kim Sơn, chúng ta là rồng qua sông, các quan viên trong tỉnh là hổ trên núi, ngày hôm nay người ở sau lưng gây chuyện là địa đầu xà. Nói đến thì chúng ta ngay cả hổ trên núi cũng chưa hoàn toàn bãi bình, bị bọn địa đầu xà cắn cho một cái, cũng không phải là việc quái lạ gì -- nói không chừng cũng có hổ ở sau lưng đẩy bọn địa đầu xà một phát. Cũng trách chúng ta không cẩn thận.

    Lúc này nghe được có tiếng ô tô dừng lại, Trương Dịch quay đầu lại nhìn, ngoại trừ thấy được tường viện, đâu thể thấy được bãi đỗ xe ở ngoài mấy bức tường? Hắn chần chờ nói:
    - Có thể là Đàm Thiên qua đây rồi. . .

    Đàm Thiên nguyên là chủ nhân của tòa Thấm Viên này, Đàm Thiên tiếp nhận Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền khống chế Thấm viên, hắn vẫn đảm nhiệm tổng giám đốc của khách sạn Thấm Viên, phụ trách công tác quản lý hành chính cụ thể.

    Đợi một hồi, nghe tiếng bước chân đi qua nơi này, Trương Khác cười nói:
    - Đàm Thiên có thể coi là địa đầu xà rồi chứ?

    Hứa Hồng Bá gật đầu:
    - Luôn luôn phải kiểm tra nội tình. . .

    Sự kiện xảy ra ngày hôm nay có tính chất ác liệt như vậy, truy cứu kẻ phía sau màn sai sử hay không thì khó nói, nhưng cũng phải làm rõ chân tướng.

    Đàm Thiên trước đây là nhân viên của văn phòng Tỉnh ủy, nhân mạch rất rộng. Tin tức cũng linh thông, quả thật có thể coi là địa đầu xà, căn cơ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kim Sơn không sâu, thích hợp nhất chỉ có địa đầu xà như Đàm Thiên thôi.

    Cũng là sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào Thấm Viên, Đàm Thiên khôn ngoan biết được hệ thống Cẩm Hồ giấu dưới màn sương mù dày đặc cùng với nhân vật hạch tâm của hệ thống Cẩm Hồ, bằng không thì chỉ dựa vào nghe nói, lý giải đối với Cẩm Hồ chỉ có thể nói bằng một góc của tảng băng lồi ra trên mặt biển.

    - Khác thiếu gia, thầy Hứa. . .

    Đàm Thiên đi vào trong viện, hắn nhẹ giọng nói.

    - Có tin tức gì làm chúng tôi ngoài ý muốn không? - Hứa Hồng Bá bảo hắn ngồi xuống.

    - Có người truyền bá tin tức chuyện cũ 4 năm trước xưởng giấy Tân Quang cải chế cho các công nhân viên Thần Hi. . .

    Đàm Thiên thấy được Trương Khác cầm lấy ấm trà giúp mình rót nước, hắn vội vàng ngồi dậy.

    Trước khi hắn thấy được Trương Khác, mặc dù biết thân phận y quan trọng, nhưng không nghĩ đến y là nhân vật tâm hồn sáng lập Cẩm Hồ, thói quen dưỡng thành tại quan trường, thương trường, hắn nào dám để cho Trương Khác giúp hắn rót nước.

    Trương Khác để Đàm Thiên giành lấy ấm trà, nhìn Đàm Thiên giúp y và Hứa Hồng Bá rót nước, nói:
    - 4 năm trước nhận thầu cải cách thể chế cho giấy Tân Quang, vì làm cho cục diện xấu có thể trong thời gian ngắn đảo ngược, đích xác là đã chọn dùng một số thủ đoạn tương đối kịch liệt, bao gồm các công nhân viên bị cưỡng chế nộp tiền bảo đảm và không nộp, đều chuyển thành các dạng như công việc tạm thời, may mà cửa ải khó khăn rất nhanh thì trôi qua, không khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt. Nhưng thật không ngờ còn có người nhìn chằm chằm vào điểm này không tha. . .

    - 4 năm trước, quốc gia cũng không có minh xác gửi công văn đi cấm xí nghiệp thu tiền bảo đảm mà?

    Đàm Thiên có lý giải một ít đối với tình huống này, hắn không xác định hỏi thử, còn nói thêm:
    - Lời đồn lưu truyền trong công nhân viên thật ra tương đương với điều này, then chốt có một số văn kiện photocopy của tài liệu gốc, khó mà khiến các công nhân viên của Thần Hi không tin, khiến họ cho rằng sau khi Cẩm Hồ nhận được Thần Hi còn có thể áp dụng một số thủ đoạn cải chế kịch liệt. Mặt khác, trong điều khoản thu mua, nhắc tới muốn loại ra một số cơ cấu phụ thuộc vốn có của Thần Hi như nhà trẻ, tiểu học, trung học, bệnh viện công nhân viên, truyền tới tai các đí công nhân viên liền biến dạng đi, nói Cẩm Hồ muốn một lần đóng hết các cơ cấu này... Ngày hôm nay ngoại trừ các công nhân viên vây công tổ đàm phán, còn có mấy trăm công nhân viên bao vây đại viện Tỉnh ủy đưa ra yêu sách.

    - Kẻ núp sau lưng có lý giải rất sâu về Cẩm Hồ nhỉ...

    Hứa Hồng Bá khẽ thở dài.

    - Cho dù như Chu Cẩn Tỳ đã thành người sống đời sống thực vật, họ cũng cho rằng tại Kim Sơn còn có chút lực chống lại. Trương Khác lạnh lùng cười:
    - Khi họ thấy được Cẩm Hồ có thể ảnh hưởng đến người Hoa rút vốn khỏi Indonesia, đại khái cũng có thể hiểu, bằng vào một chút lực của họ là căn bản không thể ngăn trở Cẩm Hồ toàn diện thẩm thấu vào Kim Sơn, họ mới làm ra những sự kiện ác tính này, làm cho đàm phán giữa chúng ta cùng Chính phủ Tỉnh ủy Giang Nam triệt để thất bại, họ còn có thể miễn cưỡng bảo trì vị trí của mình...

    - Đáng tiếc loại sự tình này không nắm được nhược điểm trực tiếp, kẻ chân chính chạy trốn có lẽ vẫn là đám địa đầu xà.
    Hứa Hồng Bá nhíu mày:
    - Điều duy nhất có thể làm, là họ sợ hãi cái gì, Cẩm Hồ phải cố gắng làm thành cái gì. . .

    Hứa Hồng Bá cũng không hy vọng gặp phải chèn ép như vậy liền rút khỏi tỉnh Giang Nam, sao có thể thuận lợi làm thỏa mãn nguyện vọng của một số người được?

    - Đàm phán thu mua giấy Thần Hi dù sao vẫn phải tạm thời dừng lại.
    Trương Khác khẽ nhíu mày:
    - Sự tình hôm nay mặc dù thể suy đoán ra người nào ở sau lưng phá rối, nhưng cũng đích xác tồn tại rất nhiều mâu thuẫn mới có thể để cho họ thực hiện được, ngày hôm nay xem như là một lần ngoài ý muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt. Không thể để thuận theo mâu thuẫn, phân hoá đi, đàm phán sẽ rất khó tiếp tục. . . Mặt khác, Chính phủ Tỉnh ủy Giang Nam chỉ sợ sẽ phải nửa đường bỏ cuộc. . .

    Khi nói chuyện, đi cờ cũng rất chậm, Hứa Hồng Bá đột nhiên không để ý đến một khu vực đang dây dưa ở góc trái bên dưới, nhặt một quân cờ đi tiến công góc trên bên trái Trương Khác.


     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 870: Địa đầu xà



    Nguồn: vipvandan









    - Khởi đầu một chiến trường khác hả?
    Trương Khác nhìn Hứa Hồng Bá đi cờ, nở nụ cười, cũng đi một quân cờ đáp lại Hứa Hồng Bá, rồi đột nhiên hỏi Đàm Thiên:
    - Anh có nghe nói đến việc người Hoa rút vốn khỏi Indonesia hay không?

    - Nghe nói qua một ít, nhưng biết không nhiều.

    Đàm Thiên giật thót, nhưng có thể kiềm chế nỗi kích động trong lòng, cực lực bình tĩnh nhìn Trương Khác.

    - Anh có cảm thấy hứng thú với cái này không? - Trương Khác bỏ quân cờ vào hộp, nghiêng người hỏi Đàm Thiên.

    - Rất hy vọng Khác thiếu gia có thể cho tôi một cơ hội mở mang kiến thức.

    Đàm Thiên nghiêm mặt nói, trước khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, hắn thiếu chút nữa bị ngân hàng ép phá sản, cho dù khách sạn Thấm Viên bị Thế Kỷ Cẩm Hồ trùng tổ, tài sản danh nghĩa của hắn cũng chưa đến 2 triệu, tại quyền thế, tài sản có thể làm cho quan viên hai tỉnh đều hơi bị khuynh đảo trước hào phú, hắn còn có gì mà thận trọng nữa?

    - Ngày hôm nay đã chậm. . .
    Trương Khác suy nghĩ một chút:
    - Như vậy đi, sáng sớm ngày mai anh gặp Địch Đan Thanh, mượn chị ấy một phần tư liệu, mặt khác, sáng sớm ngày mai lại giúp tôi hẹn Triệu Hữu Luân một chút, hỏi anh ta buổi trưa có thể ăn với tôi một bữa cơm hay không...

    Phân phó qua việc này, Trương Khác lại phất phất tay:
    - Để tôi và thầy Hứa an tĩnh chơi cờ một chút, các anh thích làm gì thì làm đi, tìm chỗ nào tâm sự trước cũng được, không cần theo chúng tôi.

    Y muốn đuổi Đàm Thiên, Trương Dịch đi.

    - Cháu nhìn trúng Đàm Thiên rồi.
    Hứa Hồng Bá cười hỏi:
    - Mới gặp mặt hai lần?

    - Thầy Hứa mấy ngày này thường gặp mặt Đàm Thiên chứ?
    Trương Khác cười nói:
    - Có thể được thầy Hứa coi trọng, sao cháu lại không tín nhiệm?

    - Việc tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia, tôi cũng biết một ít.

    Trương Dịch cùng Đàm Thiên rời khỏi viện tử Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá chơi cờ, cũng không trở về phòng ngủ mà đi tới sương phòng sát vách ngồi uống trà nói chuyện, Trương Dịch khoe khoang với Đàm Thiên:
    - Chắc hẳn tường tận hơn so với anh nghe được lời đồn từ nơi khác...

    Lần trước Trương Khác tại Kim Sơn, Diệp Kiến Bân nói với y là muốn điều Trương Dịch đến Thế Kỷ Cẩm Hồ phụ trách sự vụ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kim Sơn, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, nghiệp vụ khác còn chưa bắt đầu khai triển, Trương Dịch liền đại biểu Thế Kỷ Cẩm Hồ hiệp trợ Đàm Thiên phụ trách kinh doanh của Thấm Viên, gần hai tháng nay quan hệ với Đàm Thiên đã trở nên rất thân thiết.

    Trước tối nay, Đàm Thiên cũng không có thể tính là dòng chính của Cẩm Hồ, tự nhiên không thể từ trong nội bộ của Cẩm Hồ lý giải tình hình cụ thể tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.

    Trương Dịch thì lại biết, hắn biết Trương Khác dùng Đàm Thiên là muốn đồng thời khởi động TP. Kim Sơn đặc biệt nhằm vào công tác chiêu thương dẫn tư. Đây vừa vặn là điều khiến bọn Chu Cẩn Du sợ hãi nhất. Đàm Thiên là địa đầu xà, phụ trách phối hợp chiêu thương dẫn tư của TP. Kim Sơn là thích hợp nhất.

    Ngày 2 tháng 7, Tân Hoa Xã đưa tin tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.

    Triệu Hữu Luân chờ mong Kim Sơn cũng có thể chia một chén canh, hơn nữa là dưới sự chủ trì của hắn chia một chén canh, như vậy hắn có thể trong công tác kinh tế thành phố ngăn chặn Chu Cẩn Du, thậm chí có thể trong công tác cán bộ Đảng quần mượn hơi càng nhiều hơn sự ủng hộ của thành viên Thường ủy mà chống lại Chu Cẩn Du.

    Kim Sơn có thể tham dự bữa thịnh yến đặc biệt chiêu thương dẫn tư lần này hay không, hoàn toàn quyết định bởi với Cẩm Hồ.

    Lúc này Triệu Hữu Luân đã lý giải thấu đáo ân oán giữa Cẩm Hồ cùng hai nhà Chu Tạ, hắn tin tưởng Cẩm Hồ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt triệt để áp chế hai nhà Chu Tạ, cho dù trong đêm 2/7 gọi điện thoại đến số của Trương Khác bị Địch Đan Thanh ngăn lại, hắn cũng tin tưởng Kim Sơn sẽ không bỏ qua bữa thịnh yến đặc biệt lần này, cũng làm sĩ đồ của hắn thêm rực rỡ.

    Hoàng hôn ngày 4 tháng 7, bên trong nhà xưởng giấy Thần Hi đột nhiên nổi lên sóng gió công nhân viên gây rối, làm cho Triệu Hữu Luân có phần trở tay không kịp, trước tiên hắn chỉ thị cho vũ cảnh chạy đến cứu người ra, thế nhưng công tác khắc phục hậu quả thì trong thành phố Kim Sơn hoàn toàn không nhúng tay vào, muốn trong tỉnh quyết định. Sự chờ mong trước đó hình như phải ngưng lại.

    Triệu Hữu Luân cơ hồ là một đêm không ngủ, hắn mấy lần gọi điện thoại cho Lương Vĩ Pháp, thái độ của Thượng Ngạn ái muội không rõ, Chu Du cùng hai nhân viên cao cấp tham gia đàm phán đều còn nằm trong bệnh viện.

    Trương Khác khả năng đến Kim Sơn rồi, cũng có thể không tới, nhưng tạm thời sẽ không liên hệ với phía chính phủ thì đó là điều khẳng định.

    Cuối cùng Triệu Hữu Luân không nhịn nổi nữa gọi điện thoại cho Trương Khác, người tiếp điện thoại không phải là Trương Khác, mà là một thanh âm già nua, nghe như Hứa Hồng Bá, nhưng lại không thể xác nhận, đối phương nói Trương Khác đã đi ngủ, nếu có việc gì thì ngày mai có thể gọi lại.

    Lúc này Triệu Hữu Luân lại nghe trong điện thoại có tiếng quân cờ rơi vào bàn cờ.

    Triệu Hữu Luân trong lòng nghĩ: thái độ trong tỉnh ái muội không rõ, sao Cẩm Hồ lại đi để ý tới trong thành phố Kim Sơn?

    TP. Kim Sơn mặc dù là tỉnh lị của Giang Nam, hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó tỉnh, nhưng chung quy bất đồng cùng Kiến Nghiệp với Đông Hải, trong thành phố khắp nơi chịu phải trong tỉnh tiết chế.

    Sáng sớm trải áo nằm ngủ trên ghế sofa, tỉnh lại rửa mặt rồi ngồi đợi tài xế qua đón hắn đến Phủ thị chính. Sau khi đến Phủ thị chính, thư ký của hắn tới, nói là mới vừa nhận được thông tri của phía Cẩm Hồ, Trương Khác mời hắn buổi trưa đến khách sạn Thấm Viên dùng cơm.

    Triệu Hữu Luân rất ngoài ý muốn, hỏi thư ký:
    - Ai gọi điện thoại thông báo cho anh?

    - Đàm Thiên tổng giám đốc của khách sạn Thấm Viên, tôi có gọi điện thoại cho Địch tiểu thư xác nhận qua. . .

    Bên ngoài cũng không rõ lắm việc Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền đối với khách sạn Thấm Viên, Triệu Hữu Luân biết, hắn đã từng đến khách sạn Thấm Viên vài lần, có chút ấn tượng với Đàm Thiên, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái. Trương Khác muốn tìm mình vì sao phải thông qua Đàm Thiên?

    Triệu Hữu Luân còn suy nghĩ đến một điểm: Trương Khác đến Kim Sơn, có thông báo trong tỉnh hay không, hay là chỉ mời mình?

    Triệu Hữu Luân đi vào phòng làm việc của mình, suy nghĩ một hồi mới gọi điện thoại vào phòng làm việc của Lương Vĩ Pháp. Lương Vĩ Pháp đoán được Trương Khác sẽ suốt đêm chạy tới Kim Sơn, nhưng nghe Triệu Hữu Luân nói Trương Khác đơn độc liên hệ với trong thành phố Kim Sơn, hắn đầu tiên là rất nghi hoặc, nghĩ lại có thể mơ hồ hiểu tâm tư của Trương Khác.

    Hạng mục hợp tác trực tiếp nhất lớn nhất của Cẩm Hồ cùng tỉnh Giang Nam chính là vấn đề tịnh cấu giấy Thần Hi, ngày hôm qua đột nhiên gây ra phong ba lớn như vậy, trong tỉnh không có quyết đoán gì, không cho thuyết pháp gì. Đàm phán vậy chỉ có thể vô hạn tiếp tục kéo dài.

    Lúc này nếu như Trương Khác gặp mặt với các quan viên trong tỉnh, chẳng lẽ là cần vài câu an ủi sao? Nhưng Cẩm Hồ cũng sẽ không hành động theo cảm tình, lúc đó kiên quyết rút đầu tư khỏi tỉnh Giang Nam.

    Lương Vĩ Pháp tóm lại phải bảo trì giằng co với Thượng Ngạn trên mặt ngoài, lúc này hắn đi gặp Trương Khác, cũng không có gì không dám, nhưng Triệu Hữu Luân tại trong thành phố có thể được lợi nắm quyền.



     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 871: Khu bằng hộ



    Nguồn: vipvandan









    Buổi sáng, Trương Khác cùng Hứa Hồng đi qua đó.

    Nhà xưởng giấy Thần Hi hướng về phía đông, khi xây xưởng vào đầu những năm 70, đồng thời khởi công xây dựng khu sinh hoạt, theo Thần Hi không ngừng phát triển, khu sinh hoạt cũng không ngừng mở rộng.

    Gần vạn công nhân viên và gia thuộc của Thần Hi sinh hoạt tại đây, cộng thêm khu sinh hoạt của 2000 công nhân viên cùng gia thuộc của xưởng dệt cùng tập trung ở đây, hình thành một tòa thành trấn quy mô không nhỏ.

    Giữa khu sinh hoạt cùng khu sản xuất có một tuyến đường chính tên Chỉ Hán chia cách, còn có một tuyến đường chính tên là đường Thần Hi chạy thẳng về hướng đông, chia khu sinh hoạt thành hai vùng nam bắc.

    Đường Chỉ Hán cùng đường Thần Hi hình thành một ngã ba, cấu thành cơ cấu chủ yếu của thành trấn này, đồn công an, trung tiểu học, nhà trẻ, bưu cục, ngân hàng, bệnh viện tất cả đều có, lớn thì cũng có khách sạn, loại thành trấn dựa vào doanh nghiệp nhà nước lớn mà hình thành bố cục rất thông thường.

    Ở trên bản đồ Kim Sơn, ngoại trừ đánh dấu giấy Thần Hi, còn có thể tra ra các địa danh như thôn Chỉ Hán, đường Chỉ Hán, đường Thần Hi, thôn Bắc Quách, cầu Dịch Gia.

    - Nhìn từ bên ngoài cũng rất ngăn nắp.
    Trương Khác nhẹ giọng nói:
    - Đứng ở chỗ này nhìn, giấy Thần Hi cũng rất ngăn nắp. . .

    Hứa Hồng Bá cười cười, không tiếp lời của Trương Khác.

    Lúc này một chiếc xe tải chạy qua trước mặt hướng về phía nhà xưởng, thải rất nhiều bụi than đá. Hứa Hồng Bá lấy tay che mũi:
    - Cháu xem than đá trên xe này coi như không tệ, đó chỉ là một tầng mặt ngoài, phía dưới đều là than đá chất lượng kém, khi cân cũng có người động tay chân, tăng trọng lượng rồi vận chuyển đến xưởng...Nếu giấy Thần Hi bị thu mua, loại hiện tượng nội ngoại cấu kết đào móc này còn có thể tồn tại dưới chân tường XHCN sao? Dựa vào những thứ này để phát tài đều là địa đầu xà, sao họ sẵn lòng thấy Thần Hi bị thua mua được?

    Những năm gần đây, xí nghiệp quốc hữu hình thành một loại hiện tượng ký sinh, những người ký sinh trên các xí nghiệp quốc hữu đều không hy vọng thấy được hiện trạng lợi ích bị thay đổi. Trương Khác khẽ thở dài một hơi:
    - Nhu cầu giấy của quốc nội rất cao, giấy Thần Hi lại không kiêng nể gì cả hi sinh cảnh vật chung quanh, nuôi một đống sâu mọt, còn có thể miễn cường duy trì lợi nhuận —— cái này làm cho những người này mượn cớ đứng ra cổ động công nhân viên ngăn cản tịnh cấu.

    Hứa Hồng Bá cũng lắc đầu cười khổ, tịnh cấu giấy Thần Hi, hiện nay xem ra, quyền chủ động lại trở về tay trong tỉnh.

    - Đi sâu vào trong đi, dù sao cháu không phải rất lý giải đối với tình huống thực tế. - Trương Khác nói.

    - Vậy được rồi, đi vào trong.

    Mặc dù hoàng hôn ngày hôm qua giấy Thần Hi xảy ra sự việc lớn như vậy, trong khu sinh họa vẫn coi như bình tĩnh, ngẫu nhiên còn thấy được có người đứng ở ngõ thảo luận chuyện này.

    Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá quần áo bình thường, cũng không gây chú ý, nhưng có mấy tiệm cắt tóc trước cửa đứng các em tiếp viên, thấy được một già một trẻ đi qua đây, ánh mắt quan sát nhà cửa hai bên đường, còn tưởng rằng có khách tới cửa, liếc mắt đưa tình, huýt sáo, "anh đẹp trai", tiếng cười không ngừng truyền đến.

    Đi vào trong thành trấn, biết là vẻ ngăn nắp mới nhìn thấy chỉ là biểu hiện ở bên ngoài.

    Bởi khu sinh hoạt là mở rộng theo khu xưởng, nên khuyết thiếu quy hoạch hợp lý, nhìn qua cực kỳ mất trật tự. Đường Thần Hi lấy tiêu chuẩn của đường tỉnh xây dựng thêm, chỉ là xê dịch một dãy khu nhà tập thể để lấy thêm không gian.

    Khu nhà tập thể vẫn là xây lên theo nhà xưởng kiến thiết vào đầu những năm 70, đa số ngoài tường không trét vôi, lộ ra cả gạch đỏ đã trải qua ăn mòn 20-30 năm, trông rất gồ ghề.

    Lại đi vào trong, có một số nhà mới nhưng đều rất đơn sơ, khu nhà tập thể bốn tầng, năm tầng, sáu tầng thậm chí bảy tầng cũng có, so le không đồng đều. Lại đi vào trong, lại thấy được một khu bằng hộ lụp xụp.

    Quy mô của khu bằng hộ còn không nhỏ. Có một đám trẻ con đang chơi đá cầu trong ngõ, đất lầy lội cũng không khô ráo. Trên người chúng nó toàn bùn đất, nhưng thấy chơi rất vui.

    Cho dù không ai ngăn cản, mặt đất đầy bùn cũng không có chỗ đặt chân. Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá liền đứng ở đầu ngõ.

    - Trong xó này cũng có một khu bằng hộ như thế sao?

    Trương Khác hơi khó hiểu, bên này là thành thôn kết hợp, chủ yếu lại là khu sinh hoạt của công nhân viên Thần Hi, có khu bằng hộ thật đúng là khó hiểu.

    - Khu bằng hộ hình thành trước giải phóng, xưởng dệt đã tồn tại khi đó rồi, sau đó năm 72 xây xưởng giấy, khu nhà tập thể tạm thời của công nhân viên thì dựa vào khu bằng hộ, sau đó khu sinh hoạt xây chính thức, khu nhà tập thể tạm thời không bỏ, cho công nhân viên sau đó ở. Khu bằng hộ thì dần dần mở rộng, mãi cho đến quy mô như hiện tại. Những năm 80 nói muốn cải tạo, nhưng vào giai đoạn sau những năm 80 tốc độ xây dựng thêm xưởng giấy rất nhanh, khu sinh hoạt đưa vào lại theo không kịp, khu bằng hộ thì có thể phát huy tác dụng, cho các công nhân viên về hưu cùng gia thuộc ở, hoặc là công nhân viên mới vào xưởng trong mấy năm gần đây.

    Trong khoảng thời gian này Hứa Hồng Bá tìm hiểu rất kỹ tình huống của giấy Thần Hi:
    - Đừng cảm thấy khó hiểu, khu bằng hộ này có khoảng 2000 hộ gia đình đấy...

    "Leng keng leng keng..."

    Phía sau có tiếng chuông xe đạp, Trương Khác quay đầu thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ chạy xe đạp qua, y cùng với Hứa Hồng Bá đứng ở sát bên ngõ, thiếu nữ kia dừng xe lại hỏi:
    - Hai người qua đây tìm người hả?

    Thiếu nữ dung mạo thanh tú, vóc người thon thả, đôi mắt long lanh nhìn hai người xa lạ trước mắt, đám trẻ con đáng đá cầu trong ngõ thấy thiếu nữ váy đỏ đi qua, cũng đều ùa tới như ong vỡ tổ.

    - Cô là Hinh Văn Lệ phải không? - Hứa Hồng Bá ngậm cười hỏi.

    - Bác biết cháu hả? - thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Hứa Hồng Bá.

    - Đương nhiên biết, nghe nói cháu vừa tốt nghiệp được gọi vào xưởng giấy rồi, lại còn là thư ký của xưởng trưởng xưởng chế tương nữa.

    Hứa Hồng Bá nói:
    - Chúng tôi qua đây, cũng không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, thấy cô, tôi lại nghĩ tới, xưởng trưởng Hình lúc này có ở nhà không?

    - Xưởng trưởng Hình là xưởng trưởng của một phân xưởng trong Thần Hi, năm 91 thì về hưu, cô gái này là cháu của xưởng trưởng Hình, một nhà họ đều ở đây.

    Hứa Hồng Bá giải thích cho Trương Khác.

    Trương Khác nhìn khu bằng hộ lộn xộn, nghĩ thầm vẫn là người già của thế hệ này đơn thuần hơn, sẽ có giác ngộ, y đối với cao tầng của Cẩm Hồ cho tới bây giờ chưa hề có yêu cầu xa vời cao như thế.

    Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Trương Khác, Hứa Hồng Bá, đối với họ hoàn toàn không có ấn tượng gì:
    - Hai người đi theo tôi, ông tôi lúc này chắc đang ở nhà.


     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 872: Tình thế nghiêm trọng



    Nguồn: vipvandan









    Đi theo thiếu nữ váy đỏ vào trong khu bằng hộ. Mưa lớn vài ngày liền, hoàng hôn ngày hôm qua mới ngừng, buổi sáng trong ngõ lầy lội không chỗ đứng, chỗ nào cũng là bùn. Nước đọng cũng không nhiều. Đi vào, giày da, ống quần đều dính bùn, thiếu nữ váy đỏ thì có xe đạp, chân không cần chạm đất, chỉ là phải vén gáy cao đến đầu gối, lộ ra đôi cẳng chân trắng trẻo, cũng bị dính chút bùn đất.

    Một số nhà có nền thấp đều bị nước tràn vào. Đi vào ngõ, còn thấy có người đứng ở trong nhà cầm chậu múc nước hắt ra ngoài.

    Thiếu nữ váy đỏ dừng lại trước cửa một căn nhà, dè dặt bước chân tránh bùn đi qua, quay đầu lại nói với Trương Khác, Hứa Hồng Bá:
    - May là đêm qua hết mưa, bằng không thì trong nhà cũng bị nước tràn vào...

    Trương Khác ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi sáng chỉ là mây mỏng, nhìn không thấy dấu hiệu trời muốn đổ mưa lớn.

    - Ông ơi, có khách tới tìm này...

    Thiếu nữ vóc dáng cao ráo, đi giày cao gót, còn phải hơi cúi đầu xuống mới có thể tránh chạm phải cạnh cửa để đi vào trong phòng.

    Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá ở ngoài cửa chờ chốc lát, không nghe thấy trong phòng có tiếng đáp lại, nhưng từ trong cổng tò vò sát vách đi ra một phụ nữ trung niên béo lùn cột tạp dề, tay cằm khăn lau. Bà ta nhìn Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá, lại nhìn Trương Khác thêm vài lần, mới hô:
    - Văn Lệ, nhà cháu có khách này, cậu thanh niên đẹp trai có phải là cậu sinh viên lần trước cháu nói vào xưởng chế tương không? cũng đẹp trai thật đấy!

    Thiếu nữ váy đỏ đi ra, không dám nhìn Trương Khác, hờn dỗi:
    - Thím nói bậy gì vậy, họ là khách của gia gia. Gia gia cháu đâu rồi?

    - Xưởng trưởng Hình dẫn người đi ra bờ đê rồi.
    Phụ nữ trung niên quay đầu lại nhìn Trương Khác rồi hạ giọng nói:
    - Có phải lại đổi đối tượng rồi không? Ừm, người này tốt, tuấn tú, khí chất cũng tốt, nghe thím, chọn người này đi!

    Tuy nói hạ giọng, nhưng vẫn vang hơn cả giọng bình thường của Trương Khác, Trương Khác thì mắt điếc tai ngơ đánh giá khu bằng hộ.

    Thiếu nữ đỏ mặt, không để ý tới phụ nữ trung niên nữa, bèn nói với hai người Trương Khác:
    - Tôi dẫn hai người đi ra đê...

    Rồi cô ngồi lên xe đi ra khu bằng hộ từ một cửa khác, đợi đến đoạn đường nhựa rồi cô mới dừng lại chờ Trương Khác, Hứa Hồng Bá, rồi lại cùng nhau đẩy xe đi lên đê.

    Cách đê hơi xa nhìn thấy một nhóm người đang đứng trên đê. Hứa Hồng Bá chỉ vào một ông già tóc bạc đứng ở giữa, nói cho Trương Khác:
    - Người đó chính là xưởng trưởng Hình, Hình Kiến Quốc...

    Trương Khác ngẩn người, Hình Kiến Quốc năm 91 về hưu, ít nhất cũng phải 67-68 tuổi, sao lại tên là "Hình Kiến Quốc", Kiến Quốc, Kiến Quân, Ái Quốc, Vệ hồng, các tên này không phải là kết quả sau dựng nước sao?

    Nhưng thiếu nữ váy đỏ lại nhìn ra nghi hoặc trong mắt Trương Khác, cô nói:
    - Ông tôi trước giải phóng là học trò ở trong xưởng, không có đại danh. Sau giải phóng mới đặt tên cho mình như vậy. Ba tôi tên Hình Ái Quốc, chú ba tôi tên Hình Kiến Quân, người khác khi nghe tên còn tưởng rằng họ là ba anh em đấy.

    Thiếu nữ váy đỏ mang theo chút e thẹn bật cười, dừng xe đạp ở dưới đê rồi dẫn Trương Khác, Hứa Hồng Bà leo lên đê.

    - Ông ơi, có khách tới tìm, cháu dẫn lên đê giúp ông đây...

    Hình Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua, từ xa thấy là Hứa Hồng Bá thì phất tay:
    - A, là ông à, hôm nay không rảnh mà đánh với ông hai ván. Ông chạy lên đê uổng công rồi...

    - Tôi cũng đi dạo thôi.
    Hứa Hồng Bá phất tay nói:
    - Không có việc gì, ông cứ làm việc của mình đi...

    Trương Khác ở dưới đê nhìn thấy Hình Kiến Quốc cùng hai người trung niên đang tranh chấp cái gì, khi leo lên đê y mới nghe rõ Hình Kiến Quốc lớn giọng nói cái gì:
    - Phòng lụt năm nay, các anh không thể có lệ qua loa. . .

    - Hôm qua đã tạnh mưa, tôi điều từ trong xưởng 10 cái máy bơm cho ông bơm nước. Nước đọng ở góc phía Đông Bắc buổi sáng tôi đi xem qua, đã giải quyết hết. Lão Hình, ông còn muốn thế nào nữa?

    Người trung niên mặc tây trang có vẻ không nhịn được, nhưng còn cố gắng giải thích.

    - Úng ngập là khu bằng hộ, các anh làm quan thì có gì mà đau lòng? Nếu không phải tôi gọi điện thoại cho phó tỉnh trưởng Lưu, có thể điều 10 máy bơm qua đây cho chúng ta dùng không? Mà ngày hôm nay tôi gọi anh cùng chủ tịch Tống qua đây không phải vì chuyện này, ngày hôm qua nước sông đã ngập bãi đá dưới chân chúng ta. Các anh không lo lắng lũ năm nay sẽ nghiêm trọng hơn so với năm rồi sao?

    Thiếu nữ váy đỏ sợ hai người Trương Khác không nhận ra, bèn nhỏ giọng giới thiệu:
    - Đó là giám đốc Hậu của chúng tôi...

    Thấy ông cùng lãnh đạo của công ty ở trên đê cãi nhau, trong lòng cô hơi lo.

    Trương Khác vẫn biết mấy cao tầng của giấy Thần Hi, người trung niên tây trang bụng phệ là Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc của giấy Thần Hi. Còn có một người Trương Khác không nhận ra, Hứa Hồng Bá giới thiệu nói là Tống Tổ Đức, chủ tịch công hội của giấy Thần Hi.

    - Hôm qua nước không phải là rút xuống rồi sao? Mà đoạn đê này năm 94 nhà mày đã bỏ vốn gia cố qua. Đừng nói 50 năm không thấy, dù là một trận mưa to trăm năm cũng không dễ gặp, đê vẫn có thể đứng vững, cho dù nước sông muốn tràn qua bờ đê, chúng ta không phải đã chuẩn bị đủ bao cát, các vật tư phòng lụt rồi sao? Công nhân trong xưởng sống ở gần đây, cho dù nửa đêm cũng có thể kéo một nhóm người đi ra đê. Ông đừng làm phiền giám đốc Hậu nữa, có vấn đề gì thì cứ thương lượng với tôi!

    - Tống Tổ Đức, cái miệng thối của anh chỉ biết liếm mông người ta thôi sao, thương lượng với anh thì có tác dụng mẹ gì!

    Hình Kiến Quốc cổ họng to, tiếng nói như sấm, lời của ông ta làm cho sắc mặt Tống Tổ Đức lúc đen lúc trắng. Hình Kiến Quốc thì cứ tóm lấy Hậu Tín Đạt không tha:
    - Xưởng giấy bỏ vốn gia cố đoạn đê dài bao nhiêu? Đừng cho là tôi đã về hưu thì cái gì cũng không biết. Các anh lừa người khác, đừng tưởng rằng có thể lừa được tôi. Bỏ 4 triệu gia cố 2 km, thực tế chỉ gia cố một đoạn ở xưởng mới, chỉ dài hơn 1 km, còn tuyên truyền ra bên ngoài là 2km... Phó tỉnh trưởng Lưu qua đây, cảm thấy 2km đê gia cố này không đủ an toàn, các anh liền biến xóa 2 viết thành 4 báo lên...

    - Lão Hình, việc không có chứng cứ đừng nói mò.

    Hậu Tín Đạt nhăn mày, trên mặt đã thấy rõ bực mình. Hắn nghiêng đầu đảo mắt qua Trương Khác, Hứa Hồng Bá, lại nhìn thiếu nữ váy đỏ:
    - Nội bộ chúng ta cũng biết đê gia cố là 2km, cho dù trong tỉnh báo 4km, đó cũng là chuyện trên mặt mũi, sau đó phó tỉnh trưởng Lưu đã biết, và nhà máy tiếp thu phê bình, sau đó phó tỉnh trưởng Lưu cũng thông cảm cho chỗ khó xử của nhà máy. Trên thực tế, ngoài 2km cũng không phải phạm vi của xưởng giấy, vì sao còn muốn xưởng giấy móc ra 4 triệu gia cố đoạn đê cho xưởng tơ tằm và xưởng dệt?

    Hậu Tín Đạt thấy Hình Kiến Quốc còn muốn dây dưa, nói năng đã trở nên nghiêm khắc:
    - Lão Hình, ông đã lui xuống bảy tám năm rồi, hiện tại xưởng giấy là tôi phụ trách công tác phòng lụt, muốn đưa ra vấn đề gì, tôi gánh!

    Nói xong vứt Hình Kiến Quốc trên bờ đê, nghênh ngang bỏ đi.


     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 873: Mỹ nhân cứu anh hùng



    Nguồn: vipvandan









    - Gánh cái mẹ gì.
    Hình Kiến Quốc nhìn Hậu Tín Đạt nghênh ngang bỏ đi, chửi ầm lên:
    - Các người làm quan lúc nào không phải là đem cứt đái chụp lên đầu người khác, lúc nào giữ lại cho mình ăn chưa?

    Thiếu nữ váy đỏ cười, thè lưỡi:
    - Ông tôi nổi danh là Hình đại pháo của xưởng giấy, cái miệng của ông không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi...

    Trương Khác cũng có phần lo lắng nhìn dòng nước đục ngàu dưới đê.

    - Những người này chỉ biết kiếm tiền, thật sự xảy ra vấn đề gì thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác.
    Hình Kiến Quốc tức giận bất bình đi đến chỗ nhóm Hứa Hồng Bá:
    - Hôm nay lại sắp mưa to, thật xin lỗi, không có tâm tư đánh vài ván với ông.

    Nhìn Trương Khác, ông ta nghĩ thầm là thanh niên Hứa Hồng Bá dẫn đến, cũng không có tâm tư hỏi thanh niên này là ai.

    - Dự báo thời tiết nói ngày hôm nay còn có thể có mưa to, hiện tại là mây nhẹ, tuy nhiên thời tiết thay đổi cũng mau...

    Hứa Hồng Bá phụ họa một câu:
    - Năm nay tình hình lũ các nơi đều rất nghiêm trọng!

    - Tình huống của hồ Kim Sơn càng nghiêm trọng. Hồ Kim Sơn những năm gần đây, đại lượng bãi bùn quanh hồ đều bị bơm lên đồng ruộng, có dùng xây nhà xưởng. Xưởng giấy thuê một khu bãi bùn lớn để trồng xây, nói là làm chuẩn bị cho hạng mục bột giấy sau này... Những cái này trên thực tế sẽ khiến năng lực trữ nước lũ của hồ Kim Sơn giảm đi trên diện rộng.

    Hình Kiến Quốc lo lắng nói.

    Hứa Hồng Bá thấy vẻ mặt Trương Khác hơi nghi hoặc mới giải thích:
    - Trước khi xưởng giấy chưa thành lập, xưởng trưởng Hình tham gia công tác phòng lụt của khu vực này. Sau khi xưởng giấy thành lập, xưởng trưởng Hình còn phụ trách công tác phòng lụt một đoạn thời gian.

    Trương Khác gật đầu, thảo nào lão nhân này quen thuộc với công tác phòng lụt như vậy.

    Trên mặt Hình Kiến Quốc không giấu nổi lo lắng nói:
    - Sông Ẩm Mã là đường rút lũ chủ yếu của hồ Kim Sơn, nhưng công tác thanh lọc của thủy đạo sông Ẩm Mã nhiều năm đều chỉ biểu hiện trên mặt ngoài. Tình huống ứ đọng của sông Ẩm Mã rất nghiêm trọng, năng lực rút lũ của sông Ẩm Mã đã giảm xuống trên diện rộng. Nếu tiếp tục đổ mưa lớn, nước không rút được, chỉ sợ sẽ xảy ra hiện tượng úng ngập nghiêm trọng...

    Trong khoảng thời gian này Hứa Hồng Bá ở lại Kim Sơn, mặc dù không trực tiếp đứng ra tham dự đàm phán tịnh cấu, nhưng có ở phía sau màn nắm rõ chút tình huống, ông nói:
    - Mấy ngày trước vẫn luôn mưa to, cảm thấy công tác phòng lụt của sông Ẩm Mã hơi phiêu, xưởng trưởng Hình là người biết rõ, nói chuyện với ông ấy mấy ngày, chuyện khác cũng có chút sao nhãng.

    Trương Khác xoay người nhìn lại, phía sau đê ngoại trừ nhà xưởng, còn có khu sinh hoạt của gần 2 vạn công nhân viên và gia thuộc. Trên lịch sử đã từng xảy ra ở đây, toàn lưu vực Tiểu Giang vào mùa hạ năm 98 tổng cộng hình thành chín đỉnh lũ lớn.

    Mực nước của lưu vực Tiểu Giang cũng thủy chung bảo trì mức cao trên lịch sử. Nước của hồ Kim Sơn tóm lại phải mượn sông Ẩm Mã đế rút nước đến Tiểu Giang, mực nước Tiểu Giang duy trì ở mức cao, cũng làm suy yếu đi năng lực rút lũ của sông Ẩm Mã.

    Khi tới đỉnh lũ, nếu không thể kịp thời chặn nước, thậm chí sẽ xảy ra hiện tượng hồng thủy chảy ngược.

    Điều then chốt nhất, bất kể là Chu Cẩn Du hay là Triệu Hữu Luân, dù là Lương Vĩ Pháp vừa mới điều tới Kim Sơn, đều không biết gì đối với công tác phòng lụt của Kim Sơn, chỉ sợ bọn họ không dám coi trọng.

    Trương Khác nghĩ đến hôm nay mời Triệu Hữu Luân đến khách sạn Thấm Viên gặp mặt, dẫn Hình Kiến Quốc đi gặp Triệu Hữu Luân có thể sẽ có sở trợ giúp. Đang muốn mở miệng nói với Hình Kiến Quốc thì chợt nghe Hình Kiến Quốc nói với thiếu nữ váy đỏ:
    - Này này này, Bánh Trôi, nước bên đó chảy xiết, cháu chạy tới bên đó làm cái gì?

    Thiếu nữ váy đỏ đứng ở bậc thang mọc đầy rêu xanh, nghe Hình Kiến Quốc lớn tiếng nói thì giật mình, bị trượt chân...

    ***

    Thiếu nữ váy đỏ đang khom người bên thềm đá cởi giày xăng-̣đan thủy tinh, thò cẳng chân trắng nõn vào trong nước, chợt nghe ông mình lớn tiếng nói thì mũi chân điểm lên bậc thềm đá đầy rêu xanh bị trượt chân, trọng tâm bất ổn, lảo đảo muốn ngã vào trong nước. Cô sợ quá hét toáng lên.

    Trương Khác chỉ cách thiếu nữ khoảng cách hai lần chiều dài cánh tay, bước chân tới kịp thời đưa tay nắm lấy thiếu nữ, nhưng không nghĩ đến thiếu nữ đã ổn định lại trọng tâm, trong hoảng loạn hơi kéo mạnh tay. Dưới chân Trương Khác đạp phải bùn, thân thể khống chế không được trượt thẳng xuống, vẫn là thiếu nữ vô ý thức nắm lấy cổ tay y, giúp Trương Khác hoãn lại, kịp thời nắm lấy mép đê, không có bị rớt cả người vào trong nước, nhưng hơn nửa người bị nhúng vào nước.

    Trương Khác chật vật bơi vào bờ, quần cùng áo sơmi ngắn tay bị ướt dính hết lên người, y vội vàng lấy ĐTDĐ tắt máy tháo pin ra. Tính năng không thấm nước của ĐTDĐ cao đoan của Cẩm Hồ vẫn chưa phải rất lý tưởng.

    Thiếu nữ hoảng loạn nhảy lên đê, cô không có chuyện gì, còn kéo giúp Trương Khác bò lên đê. Nhìn dáng dấp chật vật của Trương Khác, cô hổ thẹn, lúng túng nói:
    - Chân tôi dính bùn, định thò xuống nước rửa. ..

    Cô vén váy lên, lộ ra cẳng chân trắng trẻo cho Trương Khác nhìn, cẳng chân cùng đầu gối bị dính vài giọt bùn, là bị bắn vào khi đi qua khu bằng hộ.

    May mà đây là thượng du thoát nước bẩn của xưởng giấy, nước mặc dù hơi đục, nhưng cũng sẽ không khiến người quá khó chịu, Trương Khác chỉ có thể cười khổ:
    - Còn phải cảm ơn cô đã kéo tôi lên.

    Thiếu nữ đỏ mặt, nhìn bộ dạng Trương Khác ướt nhem chật vật, cũng không biết phải làm cái gì mới tốt.

    - Người ướt hết rồi, đến nhà tôi thay đồ khác đi. Bộ đồ này cởi ra để Bánh Trôi giặt cho.
    Hình Kiến Quốc quay đầu lại trừng mắt với cháu gái, lên giọng dạy bảo:
    - Không có việc đứng cạnh sông làm gì?

    - Nếu không phải ông nói lớn tiếng, cháu có bị sợ rơi xuống nước không?

    Thiếu nữ Hình Văn Lệ có vẻ không sợ ông mình, cũng phùng má lên tranh luận, đột nhiên cô thấy khuỷu tay Trương Khác có vết máu, mới giật mình khẽ thốt lên:
    - A, chảy máu rồi?

    Trương Khác giơ tay lên nhìn, đã bị rách da. Nếu không phải được nhắc nhở, y cũng không cảm giác được đau, lúc này lại cảm thấy đau rát. Hứa Hồng Bá nhìn thoáng qua, nói:
    - Về khách sạn bôi chút thuốc đỏ là được.

    Trương Khác lau khô pin rồi bỏ vào ĐTDĐ, khởi động máy báo cho Phó Tuấn lái xe đến bên này đón y.

    Điện thoại của Trương Khác vô cớ tắt đi, bên kia Phó Tuấn cũng biết, nên đang lái xe chạy về bên này rồi.

    - Xưởng trưởng Hình, vừa mới nghe ông nói tình hình phòng lụt của hồ Kim Sơn ngày hôm nay rất nghiêm trọng.
    Trương Khác nói với Hình Kiến Quốc:
    - Tôi cùng với thầy Hứa đang ở khách sạn Thấm Viên bờ bên kia sông, một lát nữa sẽ có xe đón chúng tôi. Thị trưởng Triệu Hữu Luân buổi trưa sẽ đến khách sạn Thấm Viên. Về công tác phòng lụt, ông xem có thể đi theo chúng tôi rồi phản ánh mấy vấn đề này với thị trưởng Triệu được không?



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.