Chương 939: Mọi người đều có trận doanh. Nguồn: vipvandan Mời đọc Nha đầu này làm sao dễ mặc lừa thế chứ? Trương Khác giận dữ gầm rống trong lòng, nhưng cho y hai cái gan nữa cũng không dám để lộ ra trước mặt Địch Đan Thanh, giang tay nói: - Mọi người cũng ngủ sớm đi nhé. Địch Đan Thanh đắc ý lườm trước khác một cái đầy quyến rũ, làm xương khớp Trương Khác bủn rủn, nhưng về tới phòng Địch Đan Thanh hối hận :" Rốt cuộc mình vừa làm cái gì? Không phải quyết tâm không để tên nhóc đó chạm vào người nữa sao, còn vướng bận chuyện này làm gì?" Trừ sáng mai đưa Đường Thanh đi tham quan triển lãm điện tử, Trương Khác chẳng có an bài nào khác, an tâm ở trong phòng đánh một giấc ngon lành, rèm cửa kéo kín mít, ngủ dậy vẫn thấy trong phòng tối om như ban đêm, chỉ có điều trong lòng có thêm một giai nhân ấm áp. Đưa tay ra mò mẫm, nắm lấy bầu vú săn chắc vút cao của thiếu nữa, xác địch được người nằm trong lòng là Đường Thanh, Địch Đan Thanh từ bầu vú căng đầy ra, cơ thể cũng nảy nở hơn Đường Thanh nhiều, da thịt có cảm giác êm êm như bông, còn da thịt Đường Thanh đàn hồi hơi, cảm giác trơn mềm cũng tới cực hạn. Trương Khác vừa mới tỉnh ngủ, tất nhiên tinh khí dư dật, hạ thân đã kiếm bạt cung giương rồi, Đường Thanh gập chân đè lên bụng Trương Khác, thấy cái thứ kia vướng víu, đưa tay gạt nó sang một bên, miệng chóp chép, người nhúc nhích muốn tìm tư thế thoải mái hơn. Trương Khác nào có thể để cô thoải mái như vậy được, đặt người cô nằm trên giường, nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng, ngắm nhìn khuôn mặt mê người của cô. - Ngủ rồi! Ngoan nào ... Đường Thanh nũng nịu nói, lim dim mở mắt ra, thần thái ngái ngủ đó cực kỳ mê người, thấy Trương Khác nhìn mình tới ngây dại, xấu hổ đưa tay che mặt: - Mình thích cảm giác nấp trong lòng bạn, bạn đừng có nghĩ tới việc khác, ngủ thêm một chút đi, lát nữa chúng ta còn đi triển lãm điện tử đấy. - Bạn cứ ngủ đi, mình chơi kệ mình. Trương Khác cười vô sỉ, tay vén áo cô lai, mân mê bầu vú mơn mởn, áp mặt lên mái tóc dầy, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên đó: - Thơm quá, ngửi cả trăm năm cũng không chán. Đường Thanh ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói: - Không cho tên xấu xa bạn ngửi. Mái tóc trượt xuống lộ ra chiếc tai nhỏ sáng bóng, Trương Khác thè lưỡi ra liếm, làm Đương Thanh ngứa ngáy vặn vẹo như con rắn. Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, không cho cô nàng né tránh, hôn lên cánh môi mềm, tách hàm răng cô ra, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương làm người ta cuồng si điên dại, cho tới khi cô nàng ngây thơ mềm nhũn người không kìm được phát ra tiếng rên rỉ say lòng mới đưa tay xuống dưới ... Trên người Đường Thanh có hai chỗ thịt mềm nhất, một là chiếc lưỡi của cô, hai là mé trong đùi, Trương Khác rất thích hôn Đường Thanh, cũng thích lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt chỗ gần riêng tư của cô, cảm thụ xúc cảm mê người tột độ đó, sờ tới khi có chất lỏng dinh dính thấm qua chiếc quần lót, cơ thể thiếu nữ run lên từng chập như phát sốt. Lúc này Trương Khác mới cở quần lót của cô đem hạ thân đã phồng tới mức khó chịu tiến vào, chỉ khẽ tách hai mép thịt ấm mềm đã dễ dàng trượt vào, cảm giác được hết sức ấm áp bao vây hạ thể, trước tiên mạnh mẽ tấn công từng phát đưa Đường Thanh lên chín tầng mây, nghỉ một chút, để cơ thể mẫn cảm của cô dịu lại, mới ôm lấy khuôn mặt cô, thâm tình nhìn ngắm gò má ửng ráng hồng dụ hoặc, đôi mắt lim dim làm người ta yêu thương: - Sao ngủ rồi lại còn qua đây? - Chị Địch dậy làm việc từ rất sớm, mình còn chưa ngủ đủ, chạy qua chui vào lòng bạn ngủ bù. Đường Thanh đưa tay vuốt ve cái cằm ram ráp của Trương Khác, cơ thể còn mẫn cảm hết sức, phải kẹp chặt đùi lại mới làm tên xấu xa động tác chậm lại đôi chút: - Không ngờ rơi vào ma chưởng của bạn, đúng là được không bằng mất. Lúc này nghe thấy cửa phòng ngoài bị mở ra, chỉ có Địch Đan Thanh là có chìa khóa căn phòng này, tiếng giầy cao gót vang vang trên nền đá cẩm thạch, Địch Đan Thanh khẩn trương ôm chặt lấy lưng Trương Khác, nói nhỏ: - Không được nhúc nhích. Trương Khác càng lo để Địch Đan Thanh nghe thấy hơn cả Đường Thanh, áp cơ thể mềm mại ướt át của Đường Thanh phía dưới, không cho cô cử động, nhưng cái thứ kia vẫn cắm sâu trong cơ thể cô nàng, lo lắng, khẩn trương, càng làm dục vọng kích thích cao độ, tim hai người đập thình thịch, hơi thở phả vào mặt nhau nóng như lửa hỏa diệm sơn. Bên ngoài có tiếng Địch Đan Thanh lật xem tài liệu chốc lát rồi đi, có điều nghe ra được tiếng giày cao gót có chút do dự. Sau một phen ân ái thỏa thuê, Trương Khác trần truồng xuống giường kéo rèm cửa lên, để ánh sáng chan hòa ùa vào phòng, nheo mắt nhìn mặt trời, ước chừng khoảng chín giờ rồi. Đường Thanh kéo chăn che cơ thể, bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, một lúc sau mới thích ứng được, bên ngoài cửa là mặt biển xanh ngăn ngắt lấp lánh ánh sóng, hôm nay là một ngày đẹp. Trương Khác và Đường Thanh tắm rửa vội vàng, tủy tiện kiếm mấy thứ lót dạ, rồi xuống hội trường chính xem triển lãm điện tử. Triển lãm điện tử Hong Kong mùa thu là triển lãm điện tử quy mô lớn nhất Châu Á, khi Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay đi tới thì triển lãm đã đông nghịt người rồi. Có rất nhiều người Âu Mỹ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt trang trọng, ở cửa là nhân viên triển lãm phát tờ rơi, có cả nhân viên tuyên truyền của Ái Đạt trong đó, sự vụ triển lãm giao hết cả cho bộ phận thị trường và công ty hải ngoại làm rồi, buổi sáng ngoại trừ đưa Đường Thanh đi chơi, Trương Khác chẳng có việc gì để làm. Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng chỉ bỏ thời gian tới xem qua loa sản phẩm kỹ thuật mới công ty khác đưa ra, còn chuyện cụ thể của công ty thì không hỏi tới, chuyện hợp tung liên hoành ẩn sau màn mới là sân khấu cho bọn họ thể hiện. Thời gian nhàn nhã của Trương Khác ở Hong Kong cũng không nhiều, lịch trình trước khi rời Hong Kong vào buổi chiều ngày mai an bài chặt chẽ, có điều một số hoạt động có thể đưa Đường Thanh đi cùng, không tới mức làm cô cảm thấy bị lạnh nhạt. Sáng tạo luân là chủ đề vĩnh hằng của triển lãm điện tử, các doanh nghiệp lớn thường thích mang thành quả kỹ thuật của mình ra lấp đầy mắt của người tham quan và truyền thông. Đem so với khu triển lãm của các cự đầu hải ngoại, khu triển lãm của Ái Đạt mặc dù có vị trí cực tốt, trang trí bắt mắt, nhưng thứ có thể mang ra "khoe" lại hết sức có hạn. Những sản phẩm điện tử tiêu dùng Sony, Panasonic, Samsung .. Mang tới triển lãm có thể nói là rực rỡ đủ loại, màu sắc rực rõ. Sony cũng không phải không có chút cảnh giác nào với trận doanh DMP, trong lần triển lãm này đưa ra liền mấy loại máy nghe nhạc cầm tay, có cả máy MD mang công năng radio kỹ thuật số. Trương Khác hiểu rất rõ điểm yếu của doanh nghiệp điện tử Nhật Bản, Sony thà phát phát sản phẩm cũ, chứ không cúi đầu xưng thần trước kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, thái độ bảo thủ ngạo mạn này không phải một vài nhân viên quản lý có tầm nhìn xa là có thể xoay chuyển được, kiêu binh tất bại, cứ thế tương lai xí nghiệp Nhật không còn nhiều nữa. Ngược lại lúc này Samsung trông có vẻ chưa đủ hùng mạnh lại hết sức linh hoạt tích cực, càng làm người ta dè chừng sợ hãi hơn. Sharp mang tới triển lãm điện tử kỹ thuật tinh thể lỏng ( LCD display ) đời thứ tư của bọn họ, Panasonic trưng bày thành quả mới nhất của họ ở lĩnh vực ly tử thể ( Plasma display), còn Toshiba và Sony thì tập trung lực lượng vào kỹ thuật xạ tần (radio frequency display). Trương Khác đương nhiên hiểu rõ thị trường kỹ thuật độ nét cao tương lai sẽ lựa chọn trận doanh nào, đáng tiếc lúc này tất cả là thiên hạ của doanh nghiệp Nhật Hàn, mà người ta thì không thích cho Cẩm Hồ chơi cùng. Trương Khác chỉ có thể hi vọng các doanh nghiệp Hàn có kỹ thuật LCD bị tổn hại trong cơn bão tài chính này nghiêm trọng thêm một chút.
Chương 940: Xuống dốc. Nguồn: vipvandan Mời đọc Phòng thị trường sẽ chuyên môn phái người đi thu thập tình báo sản phẩm mới, kỹ thuật mới còn Trương Khác và Đường Thanh chỉ chọn những thứ mình hứng thú để tham quan, trong khu triển lãm đủ mọi thứ đồ bắt mắt, chẳng cảm thấy thời gian trôi đi, thoáng một cái đã tới trưa rồi. Trương Khác và Đường Thanh trở về khách sạn dùng cơm, Tiêu Tấn Thành cũng tới báo cáo tình hình tiếp xúc với các khách hàng Âu Mỹ. Lúc này Iplayr và USB của Cẩm Hồ có không gian giảm giá rất lớn, nhưng không vội giảm giá thúc đẩy doanh số, với thị trường hoàn toàn mới như Châu Âu, Bắc Mỹ so với giảm giá, chẳng bằng để lại không gian lợi nhuận cho nhà phân phối. Toshiba đã có hệ thống tiêu thụ hoàn chỉnh, tất nhiên không cần tới mánh vặt lấy lòng nhà phân phối, Cẩm Hồ lại là khuôn mặt mới lạ, cần phải có nhà phân phối giúp đỡ mở cảnh cửa thị trường, nhân tố quyết định là phải xem sản phẩm của Cẩm Hồ có thể đem lại cho bọn họ đủ không gian lợi nhuận không? Kỹ thuật DMP bắt nguồn từ Ái Đạt, chất lượng sản phẩm không hề kém hơn của Toshiba, C-Cube, nhà phân phối lại có được lợi nhuận cao gấp mấy lần so với hai công ty kia, nên bọn họ chọn lựa thế nào là điều dễ thấy. Ước hẹn với Ngải Mặc chỉ có 3-5 tháng, muốn trong thời gian này mở toang được cánh cửa vào thị trường Châu Âu, Bắc Mỹ là rất khó khăn, nhưng dùng để lập nên hệ thống tiêu thụ thì không cấp bách lắm. Trong nhà ăn gặp được Cương Thôn Mộc, thái độ của ông ta gượng gạo hơn hôm qua, Trương Khác thầm nghĩ các buổi sáng ông ta gặp Trần Tín Sinh đã được biết cái giá bên này đưa ra, phải trả 40 triệu USD cho 20% cổ phần mạng âm nhạc trực tuyến toàn cầu, cho nên trong lòng ít nhiều không thoải mái lắm. Buổi chiều được Diệp Kiến Bân và Mã Văn Cừ giới thiệu, Trương Khác gặp mặt Lý Diệu Hoa, phó tổng giám đốc tập đoàn cửa cảng Singapore. Cuộc đàm giữa Hải vận Nam Dương và thương vụ Cẩm Hồ với tập đoàn cửa càng Singapore đã được ba tháng rồi, trong hai tháng vừa qua, tập đoàn này đã ba lần phải người tới Tân Đình tiến hành khảo sát đo đạc, chứng thực đảo Đông Sơn có điều kiện tốt để xây cảng nước sâu. Chuyến này Lý Diệu Hoa tới Tân Đình là để ký kết hiệp nghị ý hướng hợp tác, từ Singapore không có chuyến bay trực tiếp tới Kim Sơn, đành trung chuyển ở Hong Kong, nhưng phải đợi tới sáng mai mới có chuyến bay đi Kim Sơn. Trương Khác chiều mai bay về Kiến Nghiệp, cũng không có ý định tới Kim Sơn tham dự nghi thức ký kết, tất cả còn phải đợi công văn phê duyệt của Quốc vụ viện, khả năng sẽ mất một hai tháng. Bữa tiệc tối do Diệp Kiến Bân, Mã Văn Cừ tiếp đãi Lý Diệu Hoa, Trương Khác về khách sạn Vạn Lệ, y còn phải ăn cơm với Delfassy. Tới khách sạn, thấy thời gian còn sớm liền cùng Đường Thanh đi dạo quanh khu triển lãm thêm một vòng nữa. Năm 98, xí nghiệp trong nước cũng tổ chức phái đoàn tham gia triển lãm điện tử Hong Kong, có điều vị trí ban quản lý dành cho xí nghiệp trong nước là gara ô tô cải tạo tạm thời, vị trí khá xa. Trương Khác và Đường Thanh đặc biệt rẽ qua xem, rất nhiều người tới triển lãm không chú ý tới lối rẽ nhỏ hẹp này, vì nó ở góc gần nhà xí, lại tối om om, nếu không có Địch Đan Thanh dẫn đường, Trương Khác mò ra được mới gọi là giỏi. - Xí nghiệp trong nước kêu ca rất nhiều. Địch Đan Thanh kể tìn hình xí nghiệp trong nước tham gia triển lãm: - Còn định liên hiệp lại tới nói chuyện với ban quản lý. Ánh sáng ở khu triển lãm cũng không tốt, lưu lượng người cực ít, bị ném vào cái góc thế này, đúng là bất công, tuy Hong Kong trở về đã được hơn một năm, nhưng vẫn còn rất nhiều thành kiến giữa hai bên. Trương Khác bảo Địch Đan Thanh: - Chị gọi điện cho người phụ trách triển lãm của Cẩm Hồ, cố gắng hỗ trợ cho họ. Cát Ấm Quân từ phía trước đi tới, hắn nhìn thấy đám Trương Khác trước, quay đầu đi, ngay dũng khí nhìn vào mặt Trương Khác cũng không có. Triển lãm điện tử giống triển lãm mậu dịch, Cát Ấm Quân xuất hiện ở đây không có gì là lạ, hắn né tránh bên này càng không lạ. Địch Đan Thanh quay đầu lại, thấy Cát Ấm Quân đang rảo bước cùng nhân viên đi theo nhanh chóng rời khỏi chỗ này, hỏi Trương Khác: - Ủy ban chứng khoán Hong Kong chính thức điều tra điện tử Gia Tín được vài ngày rồi, cậu đoán sẽ có kết quả gì? - Nộp tiền phạt ký hiệp nghị hòa giải ngừng điều tra tập đoàn Gia Tín. Trương Khác cười nhạt: - Lựa chọn cho bọn chúng không nhiều ... năm ngoái bọn chúng đem nghiệp vụ thua lỗ 200 triệu của Cty hải ngoại Khoa Vương chuyển vào công ty chứng khoán, năm nay tiếp tục lỗ hơn 100 triệu, cha con chúng phải nộp phát ít nhất gấp đôi số này, không biết gia sản cha con chúng còn dư dả được như thế không? Chưa nói thời huy hoàng của Cát gia, tài sản riêng cha con Cát Minh Tín vào thời đỉnh cao phải hơn 15 tỷ, ngay cả hiện tại tài sản cũng hơn 4 tỷ, nhưng số tiền này tồn tại dưới hình thức cổ phần. Trương Khác tin rằng tài sản trong tay cha con Cát Minh Tín đã cực kỳ hữu hạn rồi, Trương Khác cũng là người có tiền, trong nước phú hào giàu ngầm hơn y chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tài sản của y cũng chủ yếu là cổ phần ở Cẩm Hồ, cho dù y rất thích xe, vì tránh thuế cùng tiện quản lý, mỗi năm mua xe cho mình đều lấy danh nghĩa công ty, tài sản cá nhân ngoài Cẩm Hồ cộng lại khả năng chỉ có 10 - 20 triệu mà thôi. Trương Khác thường đùa với Đỗ Phi đừng vay y tiền, bởi vì nhiều khi trong ví của y chẳng có lấy một xu. Cty hải ngoại Khoa Vương là công ty tư nhân do Cát Ấm Quân đăng ký, nếu nộp phạt chỉ có thể do cha con chúng móc túi ra nộp, khoản tiền lớn như thế, phải bán cổ phiếu tập đoàn Gia Tín đi mới có đủ, cổ phần hai công ty trên thị trường chứng khoán chủ yếu nhất của tập đoàn Gia Tín đều đang lay lắt, cha con bọn chúng muốn bán được cái giá tốt khó hơn lên trời. Trương Khác gõ tay lên trán, nói với Địch Đan Thanh: - Ở Hong Kong hẳn không ít người nhắm vào tập đoàn Gia Tín, tiếp theo chắc là đến lúc bọn họ biểu diễn rồi. - Chắc vậy ... Địch Đan Thanh cười, nghĩ đúng là tưởng đổ mọi người đua nhau đẩy, Cát gia coi như hoàn toàn xuống dốc rồi, lúc này tài sản trong tay Tôn Thượng Nghĩa cả trong tối lẫn ngoài sáng cũng tới 3 -4 tỷ ... Bữa tối với Delfassy có Liễu Chí Thanh từ Kiến Nghiệp bay sang tham gia, cùng Trần Tín Sinh, Chu Chính Thánh tổng giám đốc TI Trung Quốc, trong phòng bao yên tĩnh trang nhã chỉ có năm người, thích hợp chuyện trò. Đường Thanh cùng Địch Đan Thanh, Thịnh Hạ đi dạo phố đêm rồi. - Ly đầu tiên vì thành công của Trung Tinh Vi Tâm ... Delfassy quen Trần Tín Sinh hơn 10 năm, biết Liễu Chí Thành từ lâu, chẳng lạ gì Trương Khác, không có người ngoài, hắn không giữ vẻ mặt nghiêm túc như bình thường. Tiếng Trung của Delfassy rất xuất sắc, trên bàn ăn mọi người đều dùng tiếng Trung nói chuyện. Chế tạo thành công chip 0.35 micron với sản nghiệp điện tử trong nước mà nói là sự kiện trọng đại mang tính cột mốc, xứng đáng nâng ly đầu tiên vì nó. Trương Khác nhìn Liễu Chí Thành, Cẩm Hồ và TI đều là cổ đông chủ yếu của Trung Tinh Vi Tâm, chỉ có điều Cẩm Hồ không trực tiếp nắm cổ phần, lời này của Delfassy cần Liễu Chí Thành đáp. - Tôi vừa tới Hong Kong thì được nghe trên triển lãm lần này, TI đưa ra sản phẩm hoàn thiện dùng chip 0.13 micron. Liễu Tấn Thành hỏi: - Ti chắc sẽ mau chóng đưa công nghệ này đi vào sản xuất. - Tính theo Tết Trung Quốc thì an bài vào năm sau ... Ngày mai sẽ có phóng viên hỏi câu này trên cuộc họp báo, Delfassy chẳng dấu diếm. - Tôi không nghe nói TI có kế hoạch tăng thêm nhà máy mới, tăng thêm đơn đặt hàng sản phẩm kỹ thuật mới, nếu không mở rộng quy mô nhà máy, vậy TI có theo thông lệ cũ đem kỹ thuật thấp hơn giao cho doanh nghiệp khác làm thay không? Liễu Chí Thành tha thiết hỏi, kỹ thuật thấp của TI là kỹ thuật tiên tiến của Trung Tinh Vi Tâm. - Câu này thật khó trả lời, dù sao hiện giả sản phẩm dùng công nghệ mới chưa nhiều. Delfassy đáp qua loa.
Chương 941: Một người không ngờ tới. Nguồn: vipvandan Mời đọc Trần Tín Sinh làm tổng giám đốc TI Trung Quốc thời gian dài, cho nên rất rõ truyền thống của TI, tiếp theo đây TI sẽ dần dần chuyển giao sản phẩm 0.25 micron cho nhà máy khác làm thay, Trung Tinh Vi Tâm cũng có khả năng được tiếp nhận công nghệ này. Trung Tinh Vi Tâm vừa thí nghiệm sản xuất chip 0.35 micron thành công lại nhắm ngay vào kỹ thuật tiên tiến hơn, trong mắt người khác có lẽ hơi nống vội, nhưng trong lòng Liễu Chí Thành không quên sự thực, các công ty khác cho bọn họ thời gian từ từ phát triển sao? Trừ TI ra, Liễu Chí Thành còn đặt hi vọng lên điện tử Thế Tân Singapore. Delfassy lại cảm thấy vừa rồi trả lời quá trực tiếp, đổi đề tài khác nói với Trương Khác: - Nhân viên nghiên cứu Cẩm Hồ chỉ dùng thời gian chưa tới nửa năm đã hấp thụ được kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, đúng là làm người ta bất ngờ, không dấu mọi người, trước đó tôi cho rằng Cẩm Hồ còn tốn rất nhiều thời gian mới nắm hết được kỹ thuật này. - Điều này đã là gì, không có kỹ thuật chế tạo tinh viên tiên tiến hơn, chúng tôi muốn tiến bộ ở kỹ thuật Flash Memory sẽ còn rất nhiều chông gai. Trương Khác mỉm cười nói: - Giữa xí nghiệp với xí nghiệp không có tình hữu nghị, chẳng qua là hợp tác quen rồi thành một đà quán tính, mọi người đều liên quan tới nhau. Huống chi TI có lợi ích nhất định ở Trung Tinh Vi Tâm. Trước kia đưa Ti vào làm đối tác chiến lược của Trung Tinh Vi Tâm chính là vì nhìn trúng thực lực kỹ thuật của TI ở phương diện chế tạo tinh viên. - Thế còn chưa là gì? Giám đốc Chu còn kêu ca với tôi, nói các sinh viên đại học tốt nghiệp ở TQ bị Cẩm Hồ chiêu mộ hết mất rồi, đặc biệt là các thạc sĩ. Delfassy hỏi: - Nghe nói các vị còn vươn tay tới các trường đại học Hong Kong. - Làm gì tới mức đấy. Trần Tín Sinh lắc đầu: - So với các xí nghiệp ngoại thì Cẩm Hồ chúng tôi chẳng có ưu thế tuyển mộ nhân viên, tuyển người ở Hong Kong chỉ là được nhờ khảo sát năng lực vài tiến sĩ thôi, tôi tới Hong Kong cũng là để tham gia khảo sát này. Delfassy cười, có thể để Trần Tín Sinh đích thân ra mặt phỏng vấn, mấy tiến sĩ này xem ra rất được coi trọng, nói: - Về việc phía các vị hứng thu với kỹ thuật chế tạo chip 0.25 micron, tôi sẽ nghiên túc tiến cử với ngài Engibous. Tối hôm nay chỉ đợi mỗi câu này của Delfassy thôi. Trương Khác trở về Kiến Nghiệp, ngày 12 tháng 11 chính là ngày Kiến Nghiệp tổ chức lễ hội tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng đại học với quy mô lớn. Trừ các sinh viên chuyên nghành hữu hạn sư phạm, nông, lâm, mục ra thì tuyệt đại đa số sinh viên tốt nghiệp bị đá ra « chợ người » tự tìm công tác, lễ hội tuyển dụng lớn thế này Kiến Nghiệp mới tổ chức lần đầu, không náo nhiệt bằng mười năm sau tới hai ba chục vạn sinh viên tốt nghiệp chen đổ cả cổng sắt nơi tổ chức. Năm 98, sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên trường xung quanh Yến Quy Hồ đều rất có giá, cho dù đại đa số bị đẩy ra ngoài tự do chọn việc, nhưng trên những khuôn mặt trẻ trung chẳng hề có sự sợ hãi bất an, Trương Khác thì nghĩ chỉ tới nửa năm nữa sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp không còn ở trường nữa, thật là đáng tiếc. Trương Khác cũng đặc biệt tới góp vui, trưa ngày 13 vừa từ phòng đọc sách của thư viện ra, Trương Khác bất ngờ gặp một người y không nghĩ tới cũng tham gia lễ hội tuyển dụng của đại học Đông Hải. Đường Trung mặc một bộ đồ tây chất liệu rất kém, tay cầm bộ hồ sơ từ nhà thể dục đi ra, thần sắc có chút chán chường, Trương Khác thấy thế cười thầm :" Làm Nhị Thế mười mấy năm, hiện giờ được nếm thử cuộc sống dân thường, chắc chắn khổ sở lắm." Tháng sáu, tập đoàn tội phạm do anh em Đường Anh Bồi, Đường Anh Dục cầm đầu bị bắt trọn ổ, trong đó bao gồm cả bí thư, thị trưởng, bí thư kỷ ủy của Chương Châu cũng bị bắt, có thể nói là vụ án chấn động toàn quốc hiếm có trong những năm gần đây. Nhân viên của Mitsui liên quan tới vụ án 515 đều đã bị đuổi về nước, nhưng đám tham quan ô lại cùng gian thương trong nước thì không có được hưởng thụ dễ chịu đó. Khi Thượng Học Nghĩa còn tại chức, vụ án đã được tòa án nhân dân khu Nam Hồ thành phố Kim Sơn thẩm lý xong, can phạm chú yếu đều bị phán từ hỉnh hoãn thi hành, anh em Đường Anh Bồi không phục phán quyết nộp đơn kháng cáo, nhưng bọn chúng không ngờ đợi mình là Từ Học Bình càng quyết tâm dùng bàn tay sắt chỉnh đốn lề thói. *** trong luật pháp TQ có hình phạt tử hình hoãn thi hành 2 năm, trong 2 năm đó sẽ cưỡng bức lao động và xem xét lại có tử hình không. Đương nhiên, mặc dù Từ Học Bình quyết tâm giết mấy tên tham quan ô lại lập uy, có điều lúc này áp lực các phương diện tràn tới. Các quan viên ngã ngựa ở Chương Châu được được xử sau khi Từ Học Bình nhậm chức, nhưng ông vừa tới Giang Nam, không thể gây ảnh hưởng tới hệ thống chính pháp tương đối độc lập, đặc biệt hệ thống chính pháp phía dưới lập nên một mạng lưới chằng chịt, trong thời gian ngắn không thể xé rách được. Trong lần xử đầu tiên, bí thư thành ủy Chương Châu bị phán hình phạt cao nhất tử hình hoãn thi hành, đám quan viên ngã ngựa đều phục tùng phán quyết không kháng án nữa, chuyện đành cho qua như thế. Anh em Đường Anh Bồi lúc này nhất định sẽ rất hối hận vì nộp đơn kháng cáo, vì những kẻ bọn chúng cắn được đã bị dính vào vụ án hết rồi, lần xét xử thứ hai do tòa án Kim Sơn tiến hành vào hạ tuần tháng 11, chờ đợi bọn chúng không phải là vận mệnh lạc quan như chúng nghĩ. Tập đoàn phạm tội Đường thị đã tan rã, thành viên chủ yếu đều bị xử nặng trong lần xét xử thứ nhất, anh em Đường Anh Bồi ngông cuồng quen rồi, trước khi vào tù chẳng có ý nghĩ chuyển tải sản đi, tài sản kiếm được do phạm tội bị tịch thu sạch sẽ. Đường đại thiếu gia trước kia không tiếc ngàn vàn lấy lòng Hà Huyền tất nhiên cũng rơi từ trên mây cao xuống đất phải đi tìm việc kiếm sống. Trương Khác cứ tưởng Đường Trung rời Đh Sư phạm rồi, không ngờ lúc này hắn lại mang hồ sơ tới lễ hội tuyển dụng kiếm việc làm. Đường Trung cũng nhìn thấy Trương Khác, mắt lóe lên tia thù hận, quay mặt đi, cùng bạn học vào nơi tuyển dụng theo lối khác. Trương Khác nhìn thấy ánh mắt độc địa, sắc mặt âm u của hắn, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ thằng khốn này còn chưa dứt ảo tưởng với Hà Huyền? Xem ra phải nhắc cô ấy cẩn thận một chút." Lại thấy vẫn có mấy sinh viên theo đuôi hắn, không ngờ trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy mà hắn có thể che dấu được bạn học, không phải là kẻ đơn giản. Buổi chiều Trương Khác theo thông lệ tới thư viện ôn bài, hoàng hôn đến 1978, nhắc tới Đường Trung với Hà Huyền đằng sau quầy bar. - Hắn à? Ấn tượng của Hà Huyền về Đường Trung có hơi mơ hồ rồi: - Từ sau lần bạn lừa hắn đập đồng hồ thì tôi không thấy hắn nữa, cũng lâu lắm rồi mà. - Cũng khoảng hơn nửa năm rồi. Trương Khác suy nghĩ nói, Đh Sư phạm nói lớn cũng không lớn, nhưng trong trường gần 2 vạn giáo viên sinh viên, nếu không phải cố ý chờ đợi, muốn ngẫu nhiên gặp một lần cũng khó, nếu đã thế Trương Khác không nói thêm gì, để Hà Huyền khỏi lo. Trương Khác thích không khí trong thư viện, có lẽ do thích cảm giác êm đềm ngồi cạnh Trần Phi Dung, chỉ cần không có chuyện gì thì quá nửa là y sẽ rúc vào thư viện, gần đây tài liệu cần đọc cũng nhiều, nên mấy ngày liên đều ở trong thư viện. Thư viện Đh Đông Hải là thư viện đóng cửa muộn nhất trong các trường xung quanh, nhưng cũng dọn dẹp trước 9h30 tôi, Trương Khác và Trần Phi Dung luôn đợi tới già đóng cửa mới rời thư viện. Trương Khác kẹp tài liệu vào nách đưa Trần Phi Dung về KTX trước, đường về vòng qua núi Hợp Hoan, mặc dù tiết trời dần chuyển lạnh, trong bụi cây vẫn còn rất nhiều côn trùng kêu râm ran, không thiếu đôi tình lữ lên núi âu yếm.
Chương 942: Biến cố đột ngột. Nguồn: vipvandan Mời đọc Nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau lên núi, nhìn bóng lưng giống Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, Trương Khác không muốn quấy rầy hai bọn họ, Trần Phi Dung cũng thế. Đột nhiên Trương Khác cười nói: - Cẩm Hồ tài trợ cho trường làm công trình chiếu sáng núi Hợp Hoan, Mông Nhạc miệng không nói gì, nhưng trong bụng nhất định chửi Cẩm Hồ lắm chuyện. Trần Phi Dung cũng biết cái tên núi Hợp Hoan do đâu mà có, đôi lứa rơi vào biển tình chỉ muốn trốn vào những chỗ càng tối càng tốt, ngọn núi này có thêm ánh đèn rực rỡ sẽ làm cảnh sắc ban đêm trong trường càng thêm mê người, nhưng chắc chắn không được đôi nam nữ yêu nhau thích gì. Trần Phi Dung mặt đỏ hồng, vờ như không hiểu ý Trương Khác, chẳng đáp lời y. Trương Khác cười tủm tỉm, y chỉ không muốn trên núi Hợp Hoan có chuyện cưỡng bức gì đó xảy ra, cũng không muốn hội sinh viên ban đêm rảnh rỗi tới rình mò phá đám những đôi uyên ương, thôi thì cứ để những đôi tình lữ đó oán hận vậy. Trần Phi Dung ăn mặc có hơi phong phanh, cảm thấy lành lạnh, nhưng cô tuyệt đối không muốn Trương Khác cởi áo khoác ra khoác lên cho mình, giống như có một giới tuyến rõ ràng vạch ra giữa hai người, những ngày Trương Khác ở Kiến Nghiệp, có thể cùng y đọc sách trong thư viện, buổi tối để y đưa về KTX là đủ rồi, cô không cho mình có suy nghĩ xa hơn, tuyệt đối không, dù chỉ là trong ý nghĩ. Đi tới sân tennis trước KTX, còn có rất nhiều người đang chơi, Trần Phi Dung vừa mới xuất hiện, tức thì có anh chàng ngơ ngẩn bị bóng tennis đập vào mặt. Đúng lúc có hai cô bạn cùng phòng trở về, Trần Phi Dung vẫy tay tạm biệt Trương Khác, định cùng hai cô bạn vào KTX, nhưng Trương Khác vừa quay đi, hai cô bạn một trái một phải kẹp tay Trần Phi Dung quay lại, ngây ngất nhìn bóng lưng cao gầy của Trương Khác: - Anh ấy ngày nào cũng đưa bạn về, sao cả hai chẳng có tiến triển gì vậy? Nhìn bóng lưng anh ấy thôi cũng thật đẹp, suốt ngày hai người quấn lấy nhau, bạn không thấy thèm à? - Nói lung tung, bọn mình là bạn, không có chuyện bậy ba như các bạn nghĩ đâu, bọn mình chỉ cùng đọc sách trong thư viện thôi. Trần Phi Dung kéo hai cô bạn đi, nếu để Trương Khác nhìn thấy bộ dạng mê trai của họ thì thật xấu hổ. - Bạn cho rằng trên thế giới này có quan hệ bạn bè khác giới thuần khiết sao? Một cô bạn nói rất nghiêm túc, còn bẹo má Trần Phi Dung: - Bạn xinh đẹp thế này đến mình còn muốn cắn một cái. - Còn chưa thôi à? Đầu óc các bạn đều xấu xa cho nên mới thế. Trần Phi Dung phản bác, nhìn bóng lưng Trương Khác dần rời xa, phải thừa nhận y rất thu hút các cô gái. - Nếu bọn mình hẹn bạn ngày mai đi dạo phố, không cho bạn tới thư viện đọc sách nữa, liệu bạn phải miễn cưỡng đồng ý không? Cô bạn khác nhìn vào mắt Trần Phi Dung chằm chằm, muốn nhìn ra sơ hở gì trong đó. - Được thôi, ngày mai mình cũng muốn đi mua sắm. Trần Phi Dung cười tính quái: - Các bạn muốn thăm dò gì hả, có muốn mình giới thiệu Trương Khác cho mới cam tâm à? - Ôi, mình và anh ấy gặp nhau ba lần rồi, ánh mắt anh ấy dừng trên mặt mình chưa bao giờ quá 0.3 giây, bạn nghĩ trái tim tuyệt vọng của mình còn có hi vọng gì sao? Cô bạn đó u oán nói. - Đừng làm như oán phụ đói khát ấy, tối qua mình thấy bạn cùng Trần Hiểu Toàn trên núi Hợp Hoan, đèn sáng như thế, hai người kiềm chế một chút có được không hả? Cô bạn còn lại bóc mẽ không thương tiếc, cô bạn kia tức thì hùng hồ nhảy tới làm bộ muốn xé miệng, hai cô gái quấy lấy nhau cười đùa. Trần Phi Dung mới nhớ lại lời Trương Khác, chính vì thế công trình chiếu sáng núi Hợp Hoan của Cẩm Hồ làm không ít người căm hận, đợi tới khi bóng lưng y hoàn toàn biến mất mới quay về KTX. Trương Khác không hề hay biết bị ba cô gái thì thầm sau lưng hồi lâu, y lững thững đi ra ngoài cổng trường, mặc dù mấy trăm mét ngoài ngõ Học Phủ đang chìm vào cuộc sống ăn chơi về đêm sôi động, nhưng sắp tới giờ KTX tắt đen, trên đường gần cổng đã không còn ai đi lại nữa. Mấy ngọn đèn đường phía trước đều đã tắt, cả tòa nhà phía bắc chung cư Thanh Niên còn trống nên không có ánh đèn, cây cối lại um tùm, nên đường tối om om. Trương Khác ban đầu chẳng nghĩ, định bụng qua phòng bảo vệ nhắc họ một tiếng, đi tới gần thấy dưới cột đèn có mảnh vỡ, Trương Khác nhíu mày ngẩng đầu lên, đèn bị người ta ném vỡ, còn chưa kịp nghĩ gì thì đột nhiên cảm giác có người từ sau lưng xông tới. Trương Khác vừa mới lấy di động trong túi ra bấm số thì nghe thấy đằng sau có người quát: - Muốn chết. Cổ tay liền bị kẻ đằng sau đá trúng, di động rơi sang một bên, Trương Khác quay đầu nhìn, có hai tên thanh niên mặt mày hung dữ, đang định co cẳng chạy thì trong bụi cây phía trước lại có hai người nữa xông ra, tay cầm dao bấm, chặn đường lui của y. Bọn chúng chọn đoạn đường này, từ phòng bảo vệ không nhìn thấy được gì, Trương Khác bị dồn vào góc chết Đường Trung mới đi ra, nhặt di động lên, kiểm tra số, ném cho một tên thanh niên: - Không sao, nó chưa kịp bấm số, chỉ mới ấn một phím. Trương Khác suýt không nhịn được muốn nhắc Đường Trung một câu, cái di động này của y chỉ cần bấm một nút là có người tới. - Tao không muốn làm kẻ địch của mày, cũng không muốn làm gì mày. Đường Trung ánh mắt dữ tợn, giọng khô khốc, còn hơi run run: - Nhưng tao nói cho mày biết, nếu ba tao chú tao chết rồi, tao không còn gì nữa, chắc mày biết người mất tất cả thì cái gì cũng có thể làm ra được. Hai tên thanh niên cầm dao bấm ép Trương Khác vào một góc hai tên khác đứng xa xa, đề phòng có người đi qua phá hỏng hành động của bọn chúng. Trương Khác thực sự muốn hỏi Đường Trung là học câu này từ đâu ra, trong phim sao? Y bình tĩnh nhìn khuôn mặt Đường Trung, thắc mắt vì sao hắn biết tất cả chuyện xảy ra sau lưng, đáng lý ra không ai đem nội tình Cẩm Hồ ra nói cho hắn biết. Đường Trung chỉ là con chó nhà tang mà thôi, lại không có khí phách của kẻ vong mạng, không có chút giá trị lợi dụng nào, chẳng lẽ hắn nghĩ lấy dao ép mình ở đây là có thể cứu mạng cho Đường Anh Bồi, Đường Anh Dục? Nếu thế thì quá ngây thơ rồi. Trương Khác chẳng thèm phí nước bọt với hắn, nhưng đoán được hắn lấy dũng khí từ đâu ra, có lẽ mấy ngày qua tham gia tuyển dụng bị cái gì đó kích thích. Anh em Đường Anh Bổi trong lần xét xử thứ hai này nếu như từ phán tử hình hoãn thi hành sang tử hình lập tức, với Đường Trung mà nói là khác nhau hoàn toàn. Nếu là tử hình hoãn thi hành thì đám thế lực tàn dư của Đường gia Chương Châu còn có thể che chở cho hắn một chút. Trương Khác dùng khóe mắt liếc nhìn bốn tên thanh niên, có vẻ không chuyên nghiệp lắm, trước khi đám Phó Tuấn tới, y cũng không ngu xuẩn tới mức có hành động gì gây hấn, chỉ cần kéo dài năm ba phút là đủ rồi, bình tĩnh nói: - Tôi thì làm được cái gì, nếu như làm thế này có hiệu quả thì các người đi tìm thẩm phán ấy ... Y vừa nói vừa thầm tính thời gian, nghĩ xem nếu quá ba phút không ai tới có nên đuổi việc hết đám vệ sĩ không, còn cổ phần khích lệ Phó Tuấn và Mã Hải Long năm nay cũng bỏ hết. - Cái gì tao cũng làm được, mày đừng ép tao. Đường Trung tiến lên một bước tóm lấy cổ áo Trương Khác, miệng nồng nặc mùi rượu. Trương Khác quay đầu đi: - Mày muốn tao làm cái gì? - Để lại cho ba tao chú tao một mạng, coi như chuyện hôm nay chưa bao giờ xảy ra. Đường Trung ngây thơ nói: - Nếu không làm ma tao cũng không tha cho mày. - Có người tới đấy. Một tên canh gác ở xa áp giọng xuống cảnh báo bên này. Trương Khác vừa định nhìn thì cằm bị tên bên trái bóp lấy, hông bị mũi dao lạnh lẽo dí vào. - Không được hô, hô lên tao đâm chết mày. Tên bên phải lạnh lùng uy hiếp. Nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc từ hướng cổng trường truyền tới, Trương Khác biết ngay là Địch Đan Thanh, chắc cô vừa từ trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ về.
Chương 943: Có những điều chẳng thể dự phòng được. Nguồn: vipvandan Mời đọc Từ trường đi qua đây về chung cư Thanh Niên chỉ cần hơn mười phút, Địch Đan Thanh thích không khí sân trường ban đêm, cũng có lẽ vì trong tiềm thức mong đợi đi qua sân trường có thể vô tình gặp Trương Khác, nhưng thường ngày lại tìm mọi cách tránh giáp mặt y, hết sức mâu thuẫn. Trương Khác nghĩ Địch Đan Thanh hẳn là phải biết xử trí cục diện này ra sao, nhưng Trương Khác không thấy Địch Đan Thanh vừa nhìn thấy con dao dí vào hông y thì đã hoảng loạn rồi. Địch Đan Thanh vừa dừng chân lại, Đường Trung đã hung hăng đi tới rít lên: - Đừng rước chuyện vào thân, xéo đi. - Tôi bị trẹo chân, cậu bảo tôi đi làm sao được? Địch Đan Thanh cố ép mình không nhìn Trương Khác, tập tà tập tễnh đi qua bên đường, nhíu mày như nhịn đau, đặt mông lên vỉa hè, hoàn toàn không chú ý tới dáng vẻ thục nữ, cúi người xoa cổ chân tựa hồ đau thật, tim đập như trống trận, nhưng cố trấn áp sợ hãi trào dâng trong lòng, liếc nhìn Đường Trung một cái tựa hờn tựa trách, kéo ống quần lên, lộ ra bàn chân sáng bóng: - Cậu nói xem tôi đi thế nào đây? Lại quay đầu nhìn đám Trương Khác, ra vẻ ngây thơ hỏi: - Các cậu làm gì đấy, đánh nhau à? Có gì mà không xem được? Tên thanh niên khống chế Trương Khác nghe tuyệt sắc mỹ nữ hỏi thế, bất giác định thu dao lại, có điều hắn chưa ngốc đến thế, chỉ hơi thu lại một chút, lấy người che đi, không để Địch Đan Thanh nhìn thấy con dao mà thôi. Tên còn lại chưa nhận ra được tình thế, từ góc độ của hắn vừa vặn nhìn thấy khe vú Địch Đan Thanh khu cúi xuống bóp chân, nhưng trời tối, nhìn không rõ lắm, không nhịn được muốn đi tới một bước nhìn kỹ hơn. Đường Trung thì chẳng có tâm tình nào thưởng thức mỹ sắc, giơ chân đá Địch Đan Thanh một cái, hăm dọa: - Con điếm, xéo đi, tao nói rồi, đừng chuốc họa vào thân. - Mẹ thằng chó đẻ, mày dám đá bà à ... Mày dám đá bà, bà cho mày biết thế nào là hối hận chui từ bụng con điếm mẹ mày ra. Địch Đan Thanh đột nhiên phun ra những câu chửi thô tục làm người ta há hốc mồm, như mụ điên ôm lấy chân Đường Trung, húc đầu vào bụng hắn, tay cào lên mặt, còn há miệng ra muốn cắn vào mặt hắn. Hành động của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Trung, mặt hắn tức thì bị ào mấy đường máu, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được Địch Đan Thanh lao vào cắn xe như con thú dữ. Tên thanh niên đi tới nhìn trộm ngực cô tất nhiên ra tay giải vây cho Địch Đan Thanh, tóm lấy tóc cô kéo ngược lại đằng sau. Trương Khác cũng không ngờ Địch Đan Thanh có phản ứng này, khi cô bị túm tóc kéo xềnh xệch về đằng sau, đột nhiên vùng mạnh ra xoay người ôm lấy người tên thanh niên cầm dao khống chế Trương Khác, ra sức hét lên: - Cậu may chạy đi. Trương Khác lúc này mới hiểu cô liều mạng đổi cho mình một cơ hội chạy thoát, lòng rung đông :" Cái cô ngốc này!" Y làm sao cũng không thể bỏ cô ở lại chạy thoát được, theo bản năng đạp vào hạ bộ Đường Trung đang định nhào bổ vào người Địch Đan Thanh, đá hắn ngã xuống đường, đưa tay tóm tóc tên thanh niên bị Địch Đan Thanh giữ lấy giật mạnh, ấn đầu hắn vào hàng ráo sắt. Hai bảo vệ đã từ tiểu khu đi tới, nhìn thấy bên này có động tĩnh, cũng chẳng để ý che dấu mục địch cứu người, quát lớn: - Dừng tay. Lập tức chạy thục mạng tới, tên thanh niên ở gần bọn họ nhất địch giang tay ngăn lại bị một người tung chân đá lăn ra đất. Đường Trung dù sao cũng không có dũng khí liều mạng, thấy có người phát hiện, ý nghĩ đầu tiên có hắn là bỏ chạy, nhưng Trương Khác làm sao cho hắn chạy đượng, xông tới tóm lấy cổ áo đằng sau hắn, đấm thẳng vào gáy, bất chấp đau tay, tiếp tục đấp liền hai phát nữa, Đường Trung nổ đom đóm mắt không còn sức phản kích. Đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Địch Đan Thanh đằng sau, quay đầu lại thấy tên nhìn trộm ngực Địch Đan Thanh vung dao đâm mình, Địch Đan Thanh lao người tới chắn trước mặt Trương Khác. Nhìn mũi dao nhọn hoát đâm vào ngực Địch Đan Thanh, như có luồng hơi lạnh làm người y đông cứng, theo bản năng ôm lấy người Địch Đan Thanh ngã xuống, thấy kẻ kia rút dao ra đâm tiếp, đưa tay ra chặn, mũi dao đâm xuyên qua tay. Tên kia lại định đâm tiếp thì bị bảo vệ xông tới đầu tiên đá mạnh vào thắt lưng, cả người và dao va mạnh vào lan can sắt, đầu ngoẹo sang một bên, không rõ sống chết. Toàn thân Trương Khác run rẩy, chẳng hề cảm thấy bàn tay bị đấm trúng đau đớn, chỉ thấy máu tươi nong nóng từ ngực Địch Đan Thanh tuôn ra ồng ộc, đưa tay bịt vào cũng không ngăn lại được, đầu óc trống rỗng, chỉ biết ôm lấy cô vào lòng, tay ấn lên vết thương, miệng lẩm bẩm liên hồi: - Không.. Không! Đừng ... Đừng... Phó Tuấn và hai bảo vệ khác mau chóng tới nơi, xe cấp cứu năm phút sau hú còi chạy tới, Trương Khác cảm thấy như mấy tiếng trôi qua rồi, nhìn Địch Đan Thanh mặt ngày một nhợt nhạt, đau đớn vừa sợ hãi, lái xe cấp cứu vừa xuống, chửi xối xả: - Con mẹ lũ vô dụng làm ăn kiểu gì thế? Còn định giơ chân đá, may đám Phó Tuấn giữ lại, có người tới định băng bó vết thương cho y bị đẩy văng ra, chỉ tự tay ấn vết thương bàn tay, theo cáng lên xe cấp cứu, thầm cầu nguyện cho Địch Đan Thanh, không để ý tới việc gì khác. Tới bệnh viện, trân trân nhìn theo Địch Đan Thanh không rõ sống chết đẩy vào phòng cấp cứu, đầu óc Trương Khác mới khôi phục một chút, ngồi ngoài phòng cấp cứu, mắt lạnh lùng nhìn Phó Tuấn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bác sĩ ở bên cạnh lấy kim khâu lòng bay gần như bị đâm xuyên qua của y, chẳng cảm thấy đau chút nào. Phó Tuấn rất đau đầu, Trương Khác đang trong cơn thịnh nộ, hắn chẳng thể giải thích cho mình. Sau khi Trương Khác truyền tín hiệu, bên phía bọn họ lập tức hành động, hai bảo vệ ở phòng bảo vệ tới hiện trường trước tiên, nhưng Trương Khác đã bị khống chế, thậm chí không thể tới gần làm kinh động đám Đường Trung. Phó Tuấn cách hiện trường hơi xa, hắn và hai vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi, vốn có kế hoạch khống chế cục diện, nhưng không ai tính được phản ứng của Địch Đan Thanh, vì giúp Trương Khác thoát hiểm mà liều mạng, khiến đám Phó Tuấn loạn thế trận. Hai bảo vệ tới trước tiên một người ở lại trông chừng Trương Khác, Địch Đan Thanh và gọi xe cứu hộ, một người đuổi theo đám hành hung, Phó Tuấn tới muộn hơn một phút, cuối cùng chỉ bắt được bốn tên, một tên chạy thoát. Bị ánh mắt lạnh buốt của Trương Khác nhìn vào, làm Phó Tuấn cảm thấy mình phạm sai lầm lớn, gian nan báo cáo: - Bắt được bốn tên, một trong đó bị phế, một tên bỏ chạy, hiện đã giao cho cảnh sát. Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, liên tục bảo bản thân phải bình tĩnh, không được trút giận lên người khác, quay đầu sang một bên, chẳng đáp lời Phó Tuấn. Đám Đỗ Phi, Tôn Tĩnh Mông cũng tới rất nhanh, Trương Khác cứ ngồi im không nói không rằng, mắt nhìn phòng cấp cứu không chớp.