Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 979: Bắt Về Đồn Hiệp Trợ Điều Tra.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Tàu đi vào địa phận tỉnh Đông Hải, trời sáng dần, nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi xuống như bông, những cánh đồng xanh, khu nhà xám xịt đều bao phủ trong trận tuyết đầu mùa.

    Đường Thanh và Lý Hinh Dư quấn chăn ngồi dậy, hai khuôn mặt trắng muốt ghé vào cửa sổ nhìn tuyết bên ngoài.

    - Không biết tuyết rơi bao nhiêu lâu rồi, nói không chừng tới Kiến Nghiệp, tuyết đã phủ đầy mặt đất ...

    Mùa đông ở Hong Kong thậm chí không mang lại cảm giác mùa thu cho người ta, Đường Thanh thích mùa đông ở Đông Hải, thích thời tiết bốn mùa rõ ràng, lại không tới mức lạnh thấu xương như phương bắc, ngày đầu tiên về Kiến Nghiệp đã có tuyết rơi, làm cô rất hưng phấn.

    Lý Hinh Dư liếc trộm Trương Khác, nhớ đêm hai người uống rượu ngắm tuyết ở Hong Kong, chẳng biết tới khi nào mới có cơ duyên như vậy nữa, siết chặt chăn lại, ổn định tâm thần xao động, chuyên tâm ngắm tuyết phủ trên đồng.

    Cho dùng cùng một địa khu, nhưng kinh tế phát triển khác hẳn nhau, phía đông bắc Đông Hải mặc dù sát biển nhưng lại cách xa lưu vực Tiểu Giang, điều kiện cảng biển không được lý tưởng, cơ sở công nghiệp yếu cho điều kiện kinh tế kém hơn thành phố phía nam, ngoài cửa sổ chỉ nhìn thấy những mảnh ruộng ngút ngàn, chẳng có mấy hơi thở của thành thị.

    Lý Hinh Dư thấy Trương Khác nhìn ngoài vẻ mặt trầm ngâm, còn thuận tay viết gì đó lên sổ, hơi ngoẹo đầu sang nhìn, thấy Trương Khác viết rất tháu, không nhìn ra được, chỉ mỉm cười, không hỏi y đang viết cái gì.

    Có lẽ là vì gió tuyết cho nên thời gian tàu tới Kiến Nghiệp hơi chậm một chút, vào ga thì đã hơn 8 giờ rồi, đám Trương Khác rửa ráy dọn dẹp hành lý xuống tàu, lúc này mới nhớ ra hỏi Phó Tuấn chuyện đêm qua xử lý ra sao?

    - Cảnh sát phê bình giáo dục chúng một chập ... Nhưng nhìn bọn chúng không giống tiếp nhận phê bình giáo dục.

    Phó Tuấn đáp.

    Đặc quyền chỉ có giới hạn, huống chi đối phương còn chưa có hành vi xâm hại thực sự, cũng chỉ có thể giáo huấn một trận.

    Xã hội hiện nay có đặc quyền lớn tới mấy cũng không thể vì người ta trợn mắt nhìn mình hay có vài lời bất kính là có thể dẫm chết người ta, nhưng những kẻ có chút quyền thế thôi thì lúc nào cũng tưởng mình bố đời, đứng đầu thiên hạ.

    Trương Khác chẳng để chuyện này trong lòng, coi chuyện như vậy là xong, sau khi tàu vào ga, bọn họ ra hành lang chuẩn bị xuống tàu, không nhìn thấy đám Tóc Dài hôm qua.

    Rắc rối sau khi xuống tàu mới quấn lấy, Trương Khác vì tránh hai cô gái bị chen lấn nên đợi một lúc mới xuống, ra ga tàu nhìn thấy lái xe phía Kiến Nghiệp tới đón, lúc này tên Tóc Ngắn dẫn hai cảnh sát từ bên cạnh đi tới, mặt rất vênh váo, chỉ mặt Trương Khác:

    - Con mẻ mày chứ, giờ thì ra vẻ cho bố mày xem nào.

    Rồi ra lệnh cho cảnh sát:

    - Bắt hết bọn chúng về đồn công an, giám đốc Vương chính do thằng này đá vào bụng ... Gọi là gì nhỉ, hiệp trợ điều tra đúng không? Bắt hết bọn chúng về hiệp trợ điều tra.

    Trương Khác nhíu mày, không ngờ gặp phải loại dây dưa đeo bám như thế, nếu đổi lại là người khác, há chẳng phải bị bọn chúng ức hiếp thê thảm? Thật đáng hận.

    Tên tóc dài tự xưng "giám đốc Vương", cùng một cảnh sát đứng đằng xa nhìn sang bên hài, nhìn cấp hiệu ở vai thì là cảnh sát cấp hai, hẳn là nhân vật kiểu đồn trưởng đồn cảnh sát, Trương Khác không nói gì, móc di động ra.

    - Các người là cảnh sát của ga hay là cảnh sát của đồn công an Tân Mai Viên?

    Phó Tuấn đi tới chặn giữa tên cảnh sát kia và nhóm Trương Khác.

    - Nói lắm mồm thế làm gì, chúng tôi nhận được tin báo cảnh sát, mời các người về đồn hiệp trợ điều tra, các người nên ngoan ngoãn một chút, đừng chuốc khổ vào người.

    Một tên cảnh sát quát.

    Trương Khác vỗ vai Phó Tuấn, bảo hắn tránh ra, đưa di động cho tên cảnh sát, chỉ tên cảnh sát cấp hai đằng xa:

    - Mời lãnh đạo các anh nhận điện thoại đi! Chúng tôi sẽ theo các anh tới đồn công an hiệp trợ điều tra, các anh muốn sao cũng được.

    Rồi âm trầm bổ xung một câu:

    - Còng chúng tôi đưa về cũng được.

    Nói cho cùng hai tên cảnh sát không dám còng bọn họ thật, chẳng qua muốn kiếm cái danh nghĩa mập mờ làm khó bọn họ một chút, hơn nữa bọn chúng cũng không phải là cảnh sát của ga tàu, đồn công an Tân Mai Viên có phạm vi quản hoạt ngoài ga tàu, làm vậy chỉ muốn giúp Vương Kiến Lâm của Cty Trường Lâm vớt lại thể diện cho hả giận thôi.

    Hai tên cảnh sát nhìn thấy hai cô gái dung mạo tuyệt mỹ bên trương khác, trong lòng đều nghĩ nói không chừng ý đồ chủ yếu của Vương Kiến Lâm là đeo bám hai cô em này, giờ thấy Trương Khác đưa di động ra khí thế trấn áp, không dám tùy tiện từ chối, nếu không đụng đầu vào vách sắt chẳng còn đường xoay chuyển, nhận lấy di động.

    - Sao thế?

    Tên đồn trưởng đồn công an Thành Phú Trì thấy tên cảnh sát cầm di động quay lại, mà cái di động kia cũng chẳng phải hàng đắt tiền, cau mày lại bực bội nói:

    - Sao lắm chuyện thế làm gì, tưởng nhờ vả quan hệ là vươn tay được tới đồn công an Tân Mai Viên à?

    Rồi nói oang oang:

    - A lô, ai đấy?

    - Tôi là Trần Bỉnh Đức, cậu là ai?

    Giọng trong điện thoại ẩn chứa phẫn nộ cố áp xuống:

    - Cục trưởng Trần ...

    Thành Phú Trì tay run lên, hắn chỉ được nghe tiếng Trần Bỉnh Đức trong đại hội hệ thống công an:

    - Tôi là Thành Phú Trì đồn trưởng đồn công an Tân Mai Viên, nhận được báo cáo mới mời người về hiệp trợ điều tra, không biết là người quen cục trưởng Trần...

    - Ai cho cậu quyền vào ga tàu bắt người!

    Khắc trước Trần Bỉnh Đức còn kiềm chế được, tiếp đó rống lên:

    - Con mẹ mày ăn phải gan báo rồi à, ăn no rồi thì chết mẹ nó luôn đi.

    Tiếng rống lớn tới mức thậm chí làm Vương Kiến Lâm đứng trong ga tàu huyên náo cũng loáng thoáng nghe thấy.

    Thành Phú Trì sắc mặt trắng bệch, từ tiếng gầm không thèm kiếm chế của Trần Bỉnh Đức là biết lần này húc phải tường sắt nghiêm trọng tới mức nào, hắn vội vàng phủi sạch liên quan, run run giải thích:

    - Chúng tôi nhận được báo cáo của giám đốc Vương của Cty Trường Lâm, nói hôm qua bị đối phương bao vây ẩu đả trên tàu hỏa!

    - Giám đốc Vương cái ***, tao không quen! Hắn vu cáo ác ý, còng con mẹ nó lại đã, đợi tôi và Tiền Quế Hoa của chi cục tới các cậu tới xử lý.

    Thành Phú Trì định giải thích Vương Kiến Lâm chính là em vợ của Tiền Quế Hoa, nhưng nghĩ rồi lại thôi, nói thế chẳng phải là kéo cả mình vào à? Hắn không dám còng Vương Kiến Lâm, định hỏi kỹ chỉ thị của Trần Bỉnh Đức thì bên kia đã cúp điện thoại.

    Thành Phú Trì nhìn chiếc di động trong tay, chân tay giá lạnh hết cả, chỉ vì lần sau có thể tới CLB của Vương Kiến Lâm ăn chơi miễn phí, mà nắm phải một cục sắt nóng đỏ.

    Vương Kiến Lâm nhìn sắc mặt Thành Phú Trì sau khi nhận điện thoại, cũng hơi sợ, hỏi:

    - Cục trưởng Trần nào thế, Trần Nhất Chương của chi cục Đông Hoa hay Trần Quý Xuân của Tân Phổ?

    Tân Mai Viên có thuộc khu Đông Hoa hay khu Cao Tân đâu, hai vị cục trưởng họ Trần đó dựa vào cái gì mà rống lên với bố mày? Thành Phú Trì cũng chẳng rảnh rỗi oán trách hắn, áp giọng nói:

    - Điện thoại của Trần Bỉnh Đức ...

    Nói xong nhúc nhích khuôn mặt cứng đờ, để dễ nặn ra nụ cười, cầm di động đi về phía Trương Khác.

    Vương Kiến Lâm bàng hoàng, có điều còn mang một tia hi vọng, thầm nghĩ anh rể chắc dựa vào quan hệ dẹp yên được, cùng lắm đút ít tiền, đi theo sau đít Thành Phú Trì, tính tỏ thái độ mềm xuống hẵn tính.

    Lúc nà Tóc Ngắn cùng đám nhân viên biết được đối phương lai lịch rất lớn, ít nhất quan hệ bọn họ nhờ vả có thể chửi mắng Thành Phú Trì không e dè gì.

    - Tôi là đồn trưởng đồn công can Tân Mai Viên, vừa rồi chỉ là sự hiểu lầm, chúng tôi đã bị cục trưởng Trần phê bình, cũng đã nhận thức sâu sắc được sai lầm, đang định làm kiểm điểm sâu sắc.

    Thành Phú Trì nỗ lực để giọng nói của mình nghe sao cho ôn hòa, trả di động lại cho Trương Khác:

    - Anh có thể gọi điện cho cục trưởng Trần giải thích rõ tình huống được không?

    - Hết giờ! Mai anh gọi, chú cứ thong thả đợi ....


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 980: Muốn Nhổ Bật Rễ.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Lúc này di động lại rung lên, là điện thoại của Trần Bỉnh Đức, Trương Khác nhấn nút nghe:

    - .. Ừm, được, tôi đợi ở đồn công an Tân Mai Viên ...

    Cúp điện thoại, lạnh nhạt nói:

    - Tôi sẽ theo anh về đồn công an hiệp trợ điều tra.

    Rồi quay sang hai cô gái:

    - Mình bảo lái xe đưa hai bạn về trước, mình sẽ mất chút thời gian ...

    Kẻ ác phải có kẻ ác trị, Trương Khác không ngại làm kẻ ác , một hai lần còn bỏ qua được, tên tóc ngắn này quấy rầy tới lần thứ ba, Trương Khác sẽ cho bọn chúng biết đắc tội với người sẽ có đãi ngộ ra sao.

    Trương Khác kiên trì muốn theo về đồn, vả lại Trần Bỉnh Đức cũng đã nói rõ ràng sẽ cùng Tiền Quế Hoa tới đồn cùng xử lý việc này, Thành Phú Trì chỉ đành tạo thời ôm lấy rắc rối, nghĩ chắc Tiền Quế Hoa thế nào cũng nói giúp mình, dù sao rắc rối do em vợ hắn gây ra, nên cũng chẳng lo mấy.

    Đi tới cổng, thấy bên này có hai cỗ xe tới đón Trương Khác, Phó Tuấn an bài một cái đưa Đường Thanh và Lý Hinh Dư về ngõ Học Phủ trước, để một cái theo sau bọn họ, hắn cùng Trương Khác ngồi xe cảnh sát, mấy khi được ngồi xe cảnh sát chứ.

    Thành Phí Trì nhìn thấy chiếc Mercedes 600, lòng trầm xuống, biển số xe thì bình thường, nhưng cửa kính dán giấy thông hành đặc biệt, nếu là đồ thật, cả tỉnh Đông Hải có không quá 20 cái.

    Trần Bỉnh Đức tới đồn công an muộn hơn đám Trương Khác mấy phút, nhìn ông ta và trợ thủ đi vào, Trương Khác chẳng đứng dậy, chỉ gật đầu chào:

    - Cục trưởng Trần, làm phiền ông mất rồi.

    - Đâu có, đây cũng là do đội ngũ cảnh sát cơ sở không ra làm sao.

    Trần Bình Đức xua tay, bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên đầu trên vai ông ta đầy tuyết, thấy Trương Khác lạnh lùng ngồi im, mình vào cũng chỉ hơi nghiêng người qua nói chuyện đủ biết thái độ của y ra sao.

    Trần Bỉnh Đức tự biết mình không có tư cách so đo mấy chi tiết vụn vặn này với Trương Khác, là nhân vật trung thượng tầng của kim tự tháp quyền lực Kiến Nghiệp, ông ta tất nhiên biết sức ảnh hưởng của thanh niên trước mắt này lớn cỡ nào.

    Nói thực, nếu có thể đóng nhãn thân Cẩm Hồ lên người, càng dễ tranh một cái ghế thường ủy thành phố, còn nếu đắc tội với Cẩm Hồ, Trần Bỉnh Đức nghĩ sẽ tăng thêm rất nhiều vật cản.

    Trước tiên là thái độ của La Quân; thứ hai 9 ghế thường ủy thành phố Kiến Nghiệp, trừ vị trí bí thư thành ủy và thị trưởng trọng yếu bị TW trực tiếp hạn chế, còn mấy bị trí còn lại đều thuộc quyền của tỉnh. Mà ảnh hưởng tên tỉnh của Cẩm Hồ còn lớn hơn cả ảnh hưởng ở Kiến Nghiệp.

    Còn nữa, sở trưởng sở công an, phó bí thư chính pháp ủy tỉnh Kim Quốc Hải là nhân vật mà Trần Bỉnh Đức tuyệt đối không thể đắc tội, cơ chế quản lý cơ quan công an là điều phối kết hợp, ít nhất danh nghĩa, lệnh bổ nhiệm cục trưởng cục công an thành phố phải do chính phủ thành phố và sở công an tỉnh cùng thương thảo mới có hiệu lực.

    - Cục trưởng Trần, tôi chính là Thành Phú Trì, xin cục trưởng Trần phê bình nghiêm khắc.

    Thành Phú Trì không ngờ Trần Bỉnh Đức tới nhanh như vậy, hi vọng Tiền Quế Hoa gánh cho một phần hỏa lực thế là hỏng rồi, đành cắn răng đi tới.

    Trần Bỉnh Đức hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, nhìn mấy tên đứng trong góc, riêng mấy cái mặt đó đã nói lên là hạng chuyên sinh sự rồi, Thành Phú Trì không còng bọn chúng lại theo yêu cầu của ông ta, dù sao ở giữa còn cách chi cục, trước khi người của chi cục tới, ông ta cũng không muốn xử lý, nên không nói gì, đặt trọng điểm lên vỗ về Trương Khác:

    - Khác thiếu gia công việc bộn bề như thế, chuyện này để tôi xử lý cho, tuyệt đối không cho bọn ranh con này được thoải mái.

    - Không sao, hôm nay tôi cũng chỉ hẹn gặp bí thư La vào buổi chiều, nếu "hiệp trợ điều tra" đến chiều chưa kết thúc, tôi có thể hẹn bí thư La ngày khác.

    Trương Khác nói rất bình đạm.

    Trần Bỉnh Đức nghe Trương Khác nói thế, quay sang nhìn Thành Phú Trì như muốn ăn tươi nuốt sống, chẳng muốn thừa lời với hắn, kéo một cái ghế cùng Trương Khác đợi người chi cục khu nam tới.

    Thành Phú Trì thấp thỏm đứng đó, không giám giải thích, tên đồn phó ngửi thấy mùi bất thường đã trốn trước rồi, chuyện này dính vào phúc họa khó lường, muốn lộ diện trước mặt lãnh đạo có khi bị trút giận, nhưng cũng không trốn xa, nói không chừng kiếm được lợi lộc gì đó.

    Hơn hai mươi phút sau không thấy người của chi cục lộ diện, Trần Bỉnh Đức hơi bực mình xem đồng hồ, bảo người bên cạnh giục, Trương Khác vẫn ung dung, liếc nhìn tên Tóc Ngắn.

    Tình hình thế này chỉ có một loại khả năng, một là quan viên chi cục có liên quan trực tiếp tới bọn chúng, mà quan viên đó tạm thời không thoát thân được, các lãnh đạo khác của chi cục thì không muốn gánh họa thay cho quan viên đó, cho nên tới tận giờ chưa có ma nào của chi cục xuất hiện.

    Nãy giờ Phó Tuấn ở bên gọi điện điều tra bối cảnh của bọn chúng, lúc này mới gập di động lại, tới sau lưng Trương Khác nói:

    - Tên tóc dài là Vương Kiến Lâm, có chút bối cảnh, là tổng giám đốc của công ty vận tải Trường Lâm khu nam, chị hắn là vợ Tiền Quế Hoa chi cục trưởng chi cục công an khu nam, giám đốc Thiệu sẽ gửi tư liệu của công ty Trường Lâm tới ngay ...

    Trương Khác nhếc môi không nói gì, nhìn sang Trần Bỉnh Đức.

    Trần Bỉnh Đức chà tay, quay đầu lại thấy tên Tóc Dài đang đứng trong góc gọi điện, nghiến răng lại, trong lòng càng căm hận.

    Phó Tuấn sang bên mượn máy fax của đồn công an, một lúc sau mang tới một tờ fax, Trương Khác xem qua, đưa cho Trần Bỉnh Đức:

    - Cục trưởng Trần xem này.

    Trận Bỉnh Đức nhận lấy, bên trên là tài liệu viết tay, ghi rõ quan hệ cổ đông sau lưng Cty Trường Lâm và mấy kẻ góp vốn, chỉ ra Vương Kiến Lâm cũng là cổ đông chủ yếu của cung giải trí Vân Mộng Các nổi tiếng ở khu Nam.

    Sản nghiệp giải trí thời đó hiếm có cái nào sạch sẽ, ở trên fax còn viết năm chữ "tuyệt đối có vấn đề", rồi khoanh tròn mấy vòng để nhấn mạnh, Trần Bỉnh Đức đoán ý của Trương Khác thầm kinh hãi.

    Đừng nói Vân Mộng Các, trên giấy viết thân phận khác của Vương Kiến Lâm là phó hội trưởng thường vụ thương hội vận tải khu nam, Trần Bỉnh Đức được nghe nói tới chuyện thương hội này và vận tải Trường Lâm dính líu tới xã hội đen lũng đoạn nghiệp vụ vận tải khu nam, vũng nước này tuyệt đối không sạch sẽ.

    Trương Khác nhận lại từ fax, thong thả xé thành từng sợi dài, rồi lại xé nhỏ từng sợi dài đó, đứng dậy vặn người, ném ra đống tuyết bên ngoài cửa, một vài mẩu giấy bị gió thổi bay vào phòng tiếp đãi.

    Trần Bỉnh Đức xé tờ fax không phải định không truy cứu nữa, mà quyết tâm nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm, nếu mình không làm, tờ fax kia sẽ đưa cho Vương Duy Quân hoặc trực tiếp đưa tới cho La Quân.

    Ông ta do dự, đây không chỉ là vấn đề giữa Tiền Quế Hoa và em vợ, thời buổi này cho dù là một nhân vật nhỏ xíu, nếu tra tận gốc đào tận rễ thì dính líu tuyệt đối sâu hơn tưởng tượng.

    Ngay như Tiền Quế Hoa chủ yếu chịu sự quản chế của chính phủ khu nam, Trần Bỉnh Đức chỉ chỉ đạo về nghiệp vụ, còn quyền nhân sự rất giới hạn, không thể tỏ thái độ vào lúc này, may Trương Khác cũng không ép ông ta tỏ thái độ ngay, sắc mặt bình thường ngồi về chỗ cũ.

    Đúng lúc này cánh cửa kính bị người ta mở ra từ bên ngoài, Tiền Quế Hoa béo núc mướt mồ hôi chạy vào, nhìn bộ dạng của hắn ta người ta tưởng bên ngoài là mùa hè nóng nực cơ:

    - Cục trưởng Trần, hôm qua tôi trực ở Nam Viên, nên tới hơi trễ, để cục trưởng phải đợi lâu.

    - Tốt, cuối cùng cậu cũng tới.

    Trần Bỉnh Đức ngữ khí rất bất thiện:

    - Giờ tôi cũng muốn nghe xem đồn công an điều tra ra kết quả gì rồi.

    Tiền Quê Hoa tới làm Thành Phú Trì thở phào, thế là có người chắn phía trước rồi, hắn định đi tới báo cáo thì Vương Kiến Lâm cướp đường đi tới:

    - Chỉ là hiểu lầm thôi mà, tôi sao dám bất kính với bạn của cục trưởng Trần? Tôi nhận đánh, nhận phạt, chỉ cần trừ bỏ hiểu lầm...


     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 981: Kế Hoãn Binh.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    - Xéo qua một bên, đâu có phần cho mày nói.

    Tiền Quế Hoa đạp Vương Kiến Lâm ngã lăn ra đất, nghiêm khắt quát Thành Phú Trì:

    - Còng hắn lại! Đùa cũng phải có chừng mực thôi chứ!

    Nhìn Vương Kiến Lâm ôm bụng nhìn đau thở đốc, tới Trần Bỉnh Đức cũng thấy Tiền Quế Hoa chơi khổ nhục kế không tệ, nhưng lời tránh nặng tìm nhẹ phía sau thì không nên nói rồi, Trương Khác là ai mà có thể dễ lừa như thế, Cẩm Hồ cũng đâu phải để đùa? Liếc nhìn sắc mặt Trương Khác, không dãn ra chút nào, vẫn lãnh đạm lạnh lùng, chẳng hề động lòng.

    Thành Phú Trì đánh mắt cho cảnh sát để bọn chúng còn đám Vương Kiến Lâm lại dẫn tới góc phòng ngồi xuống, hắn không rõ Tiền Quế Hoa có ý gì, không biết tình hình thế này phải báo cáo ra sao.

    Trần Bỉnh Đức ngọt nhạt nói:

    - Nếu là hiểu nhầm vậy đem chuyện hiểu lầm kể ra từ đầu tới cuối xem nào.

    Thành Phú Trì không lĩnh hội được ý đồ tránh nặng tìm nhẹ của Tiền Quê Hoa, cũng chẳng muốn giúp tránh nặng tìm nhẹ, đối phương kéo Trần Bỉnh Đức tới mà chẳng thèm nể mặt Trần Bỉnh Đức, hiển nhiên lai lịch còn to hơn, còn khó dây hơn, đem tình hình tìm hiểu được kể ra.

    Nói ra thì đúng là hồng nhan họa thủy, nếu không phải Vương Kiến Lâm nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của Lý Hinh Dư sinh lòng háo sắc thì làm sao gây là lắm chuyện đến thế? Nếu không phải háo sức tới mờ mắt thì sao biết đối phương ngồi ở phòng riêng còn có vệ sĩ theo cùng còn dây dưa đeo bám như thế.

    Lý Hinh Dư và Đường Thanh về trước, Trần Bỉnh Đức không nhìn thấy, ông ta nghe Thành Phú Trì báo cáo tình hình, mày cứ nhíu chặt.

    Nam nhân đặt biệt là nam nhân có quyền thế, trừ quyền thế ra cũng chỉ có nữ nhân tuyệt đối không cho kẻ khác đụng chạm vào, đặc biệt là thanh niên mới trên 20 như Trương Khác, dục vọng độc chiếm nữ nhân càng mạnh mẽ, động vào nữ nhân của y là phạm vào kỵ húy lớn nhất rồi.

    Trần Bỉnh Đức nghĩ thế, tiếp đó lại nghe nói Vương Kiến Lâm liên tiếp hai lần bị giáo hấn vấn quấn lấy, trong lòng không thương hại hắn nữa, một chút kiến thức cũng không có, Trương Khác mà tha cho hắn thì đúng là quá dễ bị bắt nạt rồi.

    Thấy Tiền Kiến Hoa từ lúc tới đây đến giờ vẫn chưa hỏi Trương Khác là người bị hại câu nào, đúng là định tránh nặng tìm nhẹ rồi, thật ngu xuẩn hết sức.

    Đợi Thành Phú Trì báo cáo xong, Tiền Quế Hoa hỏi:

    - Cục trưởng Trần xem nên xử lý ra sao?

    Trần Bỉnh Đức nghiêm khắc nói:

    - Đồn công an Tân Mai Viên có vấn đề nghiêm trọng, lần này dẫn cảnh sát đi bắt người lại là đổn trưởng, nên chăng cách chức điều tra đồng chí này trước, tiếp theo xử lý thế nào thì chi cục các đồng chí thảo luận đi.

    Thành Phú Trì bàng hoàng đứng đờ ra, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại thành dê thế tội, há hốc mồm quên cả giải thích cho bản thân, hoặc có lẽ cũng biết giải thích cũng vô ích, trước mặt Trần Bỉnh Đức, một đồn trưởng nho nhỏ không có tư cách giải thích.

    Tiền Quế Hoa không ngại hi sinh Thành Phú Trì, và lại cách chức có thể phục chức, đương nhiên, phải cho Trần Bỉnh Đức một câu trả lời, cho dù có khai trừ công chức, đợi sóng gió qua đi an bài cương vị tương đương đền bù là được, quan trọng là quyền xử lý nắm trong tay mình.

    Thấy Trần Bỉnh Đức tựa hồ không hề có ý dây dưa, Tiền Quế Hoa gọi một cảnh sát tới, hỏi:

    - Lý Thu Sinh đâu, sao không có ở đồn? Mau đi gọi cho tôi.

    Lý Thu Sinh là chỉ đạo viên đồn, nếu Thành Phú Trì bị cách chức thì công tác trong đồn sẽ do hắn phụ trách. Lý Thu Sinh không trốn xa, nghe được điện thoại thông báo mấy phút sau đã về.

    Trong mấy phút này đủ Tiền Quế Hoa liên lạc với thành viên đảng tổ trong chi cục, trao đổi điện thoại, Lý Thu Sinh tới nơi, ông ta tuyên bố miệng cách chức Thành Phú Trì đợi kiểm tra, lại cảm thấy như thế chưa đủ, hùng hổ chỉ đám Vương Kiến Lâm:

    - Mấy kẻ này bịa đặt báo cảnh sát, ý đồ báo thù, đem tới khu câu lưu hành chính của chi cục giam lại ...

    Dặn xong mới nhìn sắc mặt Trần Bỉnh Đức.

    Trần Bỉnh Đức gật đầu không nói gì, Trương Khác nhìn mấy tờ giấy vụn còn bay phất phơ, dẫm chân lên, di di mấy cái, nói:

    - Vậy tôi đi trước đây... Hôm nay là ngày đầu năm mới, cục trưởng Trần đừng nên quá vất vả.

    Không thèm nhìn Tiền Quê Hoa cái nào, coi hắn như không tồn tại.

    - Cái vị trí của tôi làm gì có khái niệm lễ tết ...

    Trần Bỉnh Đức tiễn Trương Khác rời đi.

    Tiền Quế Hoa muốn theo, bị Trần Bỉnh Đức dùng ánh mắt ngăn lại.

    Ra khỏi phòng tiếp đãi đồn công an, Trương Khác ngẩng đầu nhìn trời tuyết, tầng mây hơi trăng trắng, đợi xe đi vào sân, cùng Phó Tuấn chui vào.

    Tiền Quế Hoa không có cơ hội nhìn thấy chiếc Mercedes của Trương Khác, tất nhiên cũng không liên hệ y được với chủ nhân đằng sau của Cẩm Hồ, Thành Phú Trì thành vật hi sinh cũng không thèm nhắc ông ta chi tiết này.

    Trương Khác chỉ tới ngõ Học Phủ muộn hơn Đường Thanh và Lý Hinh Dư một tiếng, tuyết chưa rừng, sinh viên trong ngõ rất đông, đầu năm lại gặp ngày tuyết, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt hưng phấn.

    Trương Khác về thẳng chung cư, vào trong thấy Tôn Tĩnh Mông, Vệ Lan đang hoặc ngồi khoanh chân, hoặc ôm gối trên ghế sô pha nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh kể chuyện trên tàu hỏa, tóm lại chẳng có cô nào ngồi đàng hoàng, kể cả Lý Hinh Dư, chơi với đám Trương Khác nhiều nên cô cũng bớt câu nệ hơn nhiều.

    Còn may cả Đường Thanh và Lý Hinh Dư đều không có hứng thú nói tới chuyện vũng nước trên chăn.

    - Xử lý thế nào, sao về sớm thế?

    Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại hỏi:

    - Còn thế nào được? Tên đồn trưởng cách chức điều tra, đám khách sinh sự thì câu lưu hành chính ...

    Trương Khác đưa tay ra sau lưng xoa xoa:

    - Ở đồn phải làm bộ làm tịch ngồi cứng đờ cả tiếng, lưng đau chết đi được, ai xoa hộ với.

    Nói rồi định chen vào giữa Vệ Lan với Tôn Tĩnh Mông.

    - Anh dám tới lợi dụng lợi dụng bọn này hả?

    Tôn Tĩnh Mông giơ chân đá y, Trương Khác vội tránh sang phía Đường Thanh, ngồi xuống cạnh cô. Phản ứng của Tôn Tĩnh Mông như thế, y yên tâm quá nửa rồi.

    - Dễ dàng cho bọn chúng thế sao?

    Vệ Lan cảm thấy khó tin.

    - Kế hoãn binh phải không?

    Đường Thanh hỏi:

    - ...

    Trương Khác cười, khẽ vỗ trán Đường Thanh, khẳng định suy đoán của cô.

    Đại khái chịu ảnh hưởng của gia đình, đừng để vẻ ngoài ngây thơ của Đường Thanh lừa gạt, cô nàng này có tâm tư rất tỉ mỉ kín đáo, mấy trò vặt vãnh trên quan trường chỉ nhìn một cái là thấu, Trương Khác lại nghĩ với mình mà nói có cô vợ ghê gớm thế này chẳng phải là chuyện tốt lành.

    Chỉ là không phải Trương Khác đang dùng kể hoãn binh, mà là Trần Bỉnh Đức đang làm kế hoãn binh.

    Nếu dễ dàng bỏ qua như thế, Trương Khác tội gì tới đồn công an điều hòa không đủ nhiệt, ghế chẳng có đệm ngồi tận một tiếng? Tùy tiện gọi một cú điện thoại là có hiệu quả tương đương rồi.

    Nếu Trần Bình Đức có chút này không nhìn ra, thực sự nghĩ Trương Khác đã hài lòng thì ông ta cũng chẳng ngồi lên được cái ghế hiện giờ, ông ta an bài như thế là không muốn đánh cỏ động rắn, muốn nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm phải chặt đứt Tiền Quế Hoa.

    Cty Trường Lâm và Vân Mộng Các nếu liên quan tới kinh doanh phi pháp, thậm chí xã hội đen, thì đương nhiên ô bảo hộ là Tiền Quế Hoa, từ tình hình ở đồn cảnh sát hôm nay có thể nhìn ra Vương Kiến Lâm ỷ vào thế Tiền Quế Hoa nên ra ngoài nhe nanh mùa vuốt.

    Tiền Quế Hoa nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, cấp phó xử, nhưng nếu tưởng có thể tùy tiện mở miệng hạ bệ một phó xử thì không hiểu quan trường trong nước rồi. Chi cục trưởng cục công an của một trong năm thành khu của Kiến Nghiệp, cái vị trí này có thể thông thiên có thể hạ địa, dưới lâu la không ít, trên cũng chẳng thiếu chỗ dựa.

    Đụng tới Tiền Quế Hoa là dính líu to ngay, cho dù kéo cả một thành viên thưởng ủy thành ủy Kiến Nghiệp vào thì Trương Khác cũng chẳng bất ngờ.


     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 982: Kim Tự Tháp Quyền Lực.




    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Nếu để cho Tiền Quế Hoa cảnh giác, chỉ cần có người cấp phó thị trưởng đứng ra nói đỡ là Trần Bỉnh Đức sẽ bất lực trong việc này, thậm chí muốn đình chức Tiền Quên Hoa là không thể, ít nhất cần La Quân xen vào mới có khả năng hạ được Tiền Quế Hoa.

    Bất kể là Cty Trương Lâm hay Vân Mộng Các, Vương Kiến Lâm chỉ là một trong số cổ đông, đứng sau lưng các cổ đông khác cũng là ô dù bảo bộ cấp bậc Tiền Quế Hoa, chuỗi lợi ích không hề đơn giản, sẽ khiến khó khăn tăng lên gấp bội.

    Kế hoãn binh chính là để Tiền Kiến Qua buông lỏng cảnh giác, Trần Bỉnh Đức sẽ ung dung hơn nhiều, cục công an thành phố có thể trực tiếp điều tra chứng cứ phạm tội, chỉ cần nắm được chứng cứ xác đáng, những kẻ khác trong chuỗi lợi ích sẽ chủ động cắt đứt liên hệ để cầu tồn tại.

    Đương nhiên, có lẽ Trần Bỉnh Đức không có kiên nhẫn này, hoặc ông ta cho rằng Trương Khác không có sự kiên nhẫn này.

    Sau khi Trương Khác đi, Trần Bỉnh Đức không ở lại đồn công an, thầm nghĩ việc xử trí này tất nhiên không làm cho Trương Khác hài lòng, nếu Trương Khác bất mãn, y có thể trực tiệp thông qua La Quân xử lý.

    Nếu chuyện này xảy ra, Trần Bỉnh Đức nghĩ mình không còn tư cách tranh một ghế thường ủy nữa, phải chủ ý nắm quyền xử trí việc này trong tay.

    Trần Bỉnh Đức gọi điện cho bí thư chính pháp ủy thành phố Dư Khánh Lâm báo cáo tình hình:

    - ... Trong toàn bộ sự kiện, Vương Kiến Lâm một, hai rồi ba lần khiêu khích, thật đáng hận. Sau sự kiện bị uy hiếp vào tháng 11, Trương Khác không dung thứ cho hành vì này là điều dễ hiểu.

    Ông ta không rõ ý đồ thực sự của Trương Khác, thậm chí không biết người bị quấy nhiễu là Lý Hinh Dư, chỉ có thể từ góc độ của ông ta suy đoán dụng ý của Trương Khác, cảm thấy như thế cũng hợp lý.

    Dư Khánh Lâm trầm ngâm một lúc mới nói:

    - Đồng chí tới nhà tôi, tôi sẽ thông báo cho đồng chí Trương Chí tới.

    Trương Chí là bí thư khu ủy khu nam, nếu không muốn kinh động tới các thành viên thường ủy khác trong thành phố giải quyết gọn gàng Tiền Quế Hoa thì Trương Chí là nhân tuyển quan trọng, vì hắn là người thuộc hệ của Dư Khánh Lâm, cho dù Trương Chí có liên quan tới Tiền Quế Hoa, Dư Khánh Lâm cũng ép hắn phải hi sinh Tiền Quế Hoa.

    Tân Mai Viên cách nhà Dư Khánh Lâm khá xa, Trần Bỉnh Đức tới nơi thì thấy xe của Trương Chí vào tiểu khu trước mình, Trương Chí đang ở nhà nghỉ ngơi được Dư Khánh Lâm gọi, đích thân lái xe tới, nhìn thấy Trần Bỉnh Đức, hạ cửa kính xuống chào hỏi:

    - Gần đây không có cơ hội gặp cục trưởng Trần, không biết cơn gió nào thổi anh tới đây, cũng được ông chủ Dư gọi tới sao?

    - Ừ, tôi cũng tới gặp bí thư Dư.

    Thành ủy Kiến Nghiệp có một chính ba phó bí thư, trong thành ủy, chính phủ thích cách gọi ông chủ lớn, ông chủ thứ hai, thứ ba là Hồ Tôn Khánh, chỉ có điều hai năm qua Hồ Tôn Khánh bị La Quân áp chế dữ dội, địa vị trong thành phố hạ thê thảm, có điều liên hệ chặt chẽ với ông chủ thứ hai.

    Đánh giá của Trần Bỉnh Đức với Dư Khánh Lâm là ngồi số bố nhìn số ba mưu số hai, có điều muốn cái ghế ông chủ số hai còn cần có người ở TW, đem so ra Trần Bỉnh Đức cho rằng Vương Duy Quân mới là người có thể thành thế lực mới, dù sao Hành lang số có tác dụng cực kỳ quan trọng với tương lai phát triển kinh tế của Kiến Nghiệp.

    Trong mắt Trần Bỉnh Đức, cách cục quyền lực của Kiến Nghiệp là 1 + 4 + 7, 1 đương nhiên là La Quân, ảnh hưởng trực tiếp tới địa vị của La Quân trừ ba phó bí thư ra, còn có thêm Vương Duy Quân, chính vì La Quân có sự ủng hộ tuyệt đối của Vương Duy Quân, mới nắm được tiếng nói ở sự vụ kinh tế, áp chế bộ đôi Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh.

    7 là 7 thường ủy còn lại, Trần Bỉnh Đức đang cố chen vào hàng ngủ số 7 này, để nó biến thành cách cục 1 + 4 + 8, tiếp đó là 55 ủy viên thành ủy và ủy viên dự khuyết thành ủy, hình thành kết cấu kim tự tháp ổn định.

    La Quân và Tiêu Minh Kiến là lính dù, Hồ Tôn Khánh và Dư Khánh Lâm là phe địa phương.

    Nhưng hai phe địa phương cũng có khác biệt rất lớn, Hồ Tôn Khánh sinh ra và lớn lên ở đất này, công tác ở Kiến Nghiệp hơn 20 năm; Dư Khánh Lâm thì nhậm chức ở phía bắc Đông Hải thời gian dài, tới năm 95 mới điều tới Kiến Nghiệp làm bí thư chính pháp ủy.

    Nếu nói tới căn cơ của Dư Khánh Lâm ở Kiến Nghiệp, thì đó là cơ sở do cha vợ ông ta lập nên thời làm phó chủ nhiệm ủy ban thương mại thành phổ, chỉ là căn cơ này kém của Hồ Tôn Khánh quá xa, chính vì thế tuy cùng là phó bí thư, thế của Dư Khánh Lâm kém Hồ Tôn Khánh khá xa.

    Tuy nói Trần Bỉnh Đức cũng không đánh giá cao Dư Khánh Lâm, nhưng cùng trong hệ thống chính pháp ủy, chịu sự lãnh đạo trực tiếp của Dư Khánh Lâm, trừ La Quân ra, Trần Bình Đức muốn gạt bỏ Dư Khánh Lâm quy thuận Tiêu Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh là hành vi mạo hiểm, may mà hai người Tiêu Hồ lúc này bị La Quân ra sức áp chế, Trần Bỉnh Đức không cần đau đầu vì chuyện chọn phe.

    Vợ Dư Khánh Lâm điều về Kiến Nghiệp trước, làm phó sở trưởng sở khoa học công nghệ, Dư Khánh Lâm sau khi tới Kiến Nghiệp, ở căn nhà sở KHCN cấp cho vợ, Trần Bỉnh Đức thầm nghĩ có lẽ ông ta không muốn sống dưới vành mắt của ba ông chủ kia.

    Trương Chí nhiệt tình quàng vai Trần Bỉnh Đức hỏi:

    - Anh biết ông chủ Dư gọi chúng ta tới đây là vì việc gì không? Tuy nói mọi người không coi trọng tết Tây lắm, nhưng dù sao cũng là ngày đầu năm ...

    - Anh hi vọng tôi báo tin mừng hả?

    Trần Bỉnh Đức không thân thiết với Trương Chí lắm, vẫn khá tùy ý đùa:

    - Vậy tôi không nói nữa.

    X hơi thu lại nụ cười:

    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    - Bí thư Trương có đánh giá thế nào về Tiền Quế Hoa, chi cục trưởng công an khu nam?

    Trần Bỉnh Đức hơi lộ chút thông tin cho Trương Chí:

    - Tiền Quế Hoa à, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, có thể tính là đam mê với nghề ...

    Trương Chí chưa rõ nguồn cơn, cẩn thận đáp rất ỡm ờ:

    Trần Bỉnh Đức thấy mặt Trương Chí hơi nghi hoặc, nhưng không nghiêm túc mấy, thầm nghĩ chắc Trương Chí và Tiền Quế Hoa không có liên quan gì, thế càng tiện.

    Trương Chí thấy Trần Bỉnh Đức tiết lộ thế cũng đủ, không trì hoãn dưới lầu lâu, lại nhiệt tình mời Trần Bỉnh Đức lên trước, lúc này thấy một người trung niên nắm tay một thanh niên 20 tuổi xuống lầu, Trần Bỉnh Đức thấy người này quen quen, thấy ông ta cười với mình, cũng cười lại hỏi:

    - Xuống lầu hả?

    Ông ta chỉ coi là khánh tới bái phỏng nhà Dư Khánh Lâm, không để ý lắm.

    Tới tầng 2,Trương Chí mới hỏi:

    - Anh quen thư ký trưởng Lục? Nghe nói ông ta sắp lên làm phó tỉnh trưởng rồi ...

    Lục Văn Phu? Trần Bình Đức lúc này mới nhận ra hôm nay đầu óc của mình bị chuyện của Tiền Quế Hoa chiếm mất rồi, thảo nào quen thế, nhà ông ta cũng ở đây?

    Lục Văn Phu làm thư ký trưởng cho cả Từ Học Bình lẫn Lý Viễn Hồ, vậy còn có thể leo lên vị trí phó tỉnh trưởng, thật không phải tầm thường, đại khái đây là biểu hiện cụ thể sau khi quan hệ giữa Lý Viễn Hồ và Cẩm Hồ hòa hoãn lại.

    Tới tầng 4, cửa mở sẵn, Trần Bỉnh Đức và Trương Chí thò đầu vào, chỉ nhìn thấy Lý Na vợ Dư Khánh Lâm, chào hỏi:

    - Sở trưởng Lý cũng ở nhà à?

    Trương Chí từng làm thư ký cho cha Lý Na, nói chuyện tùy tiện hơn:

    - Chị Lý, bí thư Dư đâu?

    Hai người đang định thay giày thì Dư Khánh Lâm đi ra:

    - Vào thẳng đây, không cần thay giày ...

    Mời bọn họ ngồi xuống ghế sô pha:

    - Bỉnh Đức, anh nói tình hình choTrương Chí nghe.

    Trần Bỉnh Đức tóm tắt chuyện xảy ra hôm nay kể cho Trương Chí.

    Sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, Dư Khánh Lâm tìm hắn mình đây với ý đồ quá rõ ràng rồi, chính là mong hắn kiếm cớ nhổ cái đinh Tiền Quế Hoa, sau đó cục công an điều tra chứng cư phạm tội của Cty Trương Lâm và Vân Mộng Khác sẽ dễ hơn nhiều, lại khống chế được ảnh hưởng, không tới mức kinh động quá nhiều người.



     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 983: Nhà Tắm.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Tuy không có liên quan gì, Tiền Quế Hoa do khu trưởng Cốc Nhạc đề bạt lên, nhưng lễ tết Tiền Quế Hoa đều tới quà cáp cho Trương Chí, và lại dù sao hắn ta cũng là người đứng đầu khu nam, cũng không thể không nói gì với thành viên trong ban thường ủy đã độc đoán hạ Trần Quế Hoa.

    - Liệu có nghiêm trọng quá không?

    Trương Chí khó xử nói, dù sao hắn ta chưa tiến vào được vòng hạch tâm của kim tự tháp quyền lực ở Kiến Nghiệp, không hiểu rõ Cẩm Hồ lắm, cảm thấy làm như thế thật thái quá, đâu cần lấy lòng Cẩm Hồ như thế.

    Dư Khánh Lâm không trả lời Trương Chí, hỏi Trần Bỉnh Đức:

    - Anh có thể chắc chắn Trường Lâm và Vân Mộng Các có vấn đề chứ?

    - Chỉ cần khắc phục được khó khăn điều tra, hẳn có thể phát hiện vấn đề.

    Trần Bỉnh Đức lúc này chỉ có thể nói thế, không thể nói quá khẳng định, lại sợ Dư Khánh Lâm bất mãn, lại bổ xung:

    - Tôi thấy vấn đề không nhỏ.

    Dư Khánh Lâm nhướng mày nói với Trương Chí:

    - Tiền Quế Hoa phạm pháp, cung cấp ô dù cho thế lực đen, có đủ nghiêm trọng để hạ hắn ta chưa?

    Dư Khánh Lâm nói nghiêm trọng như thế, Trần Bỉnh Đức cũng hơi bất ngờ, rồi nghĩ :" Dư Khánh Lâm muốn đụng tới thế lực ngoại vi của phái bản địa? Nhổ Tiền Quế Hoa lên có khi lôi theo cả một đống, nếu kéo cả Hồ Tôn Khánh vào được thì ông ta ngủ mơ cũng cười được rồi."

    Có điều Dư Khánh Lâm có ý đồ này, hắn càng không thể bước ra sân khấu, thầm mắng Trương Khác lấy mình ra làm súng bắn kẻ khác, Dư Khánh Lâm lại kéo Trương Chí vào, mặt không để lộ ra chút nào, nhìn xem Trương Chí quyết định ra sao, nói ra thì vẫn sẽ do Trương Chí chọc vào tổ ong này trước.

    ~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Bị xe cảnh sát đưa tới chi cục công an, Vương Kiến Lâm nhìn còng tay bằng thép không rỉ, mặt mày nhăn nhó nói:

    - Anh rể, anh giam bọn em thật à?

    Tiền Quê Hoa đánh mắt cho trợ thủ, để hắn tháo còng cho đám Vương Kiến Lâm, dặn:

    - Tuần này cậu ngoan ngoãn ở trong Vân Mộng Các đừng thò đầu ra ... Có đi Bắc Kinh một chuyến về đã gây chuyện này, cậu an phận một chút đi! Cậu thiếu gì nữ nhân, cần gì phải gây thị phi.

    - Anh đúng là phải nhìn cô bé đó, tiếng phố thông không tiêu chuẩn, không biết mang theo khẩu của vùng nào, nên càng hấp dẫn, em còn tưởng là hàng ở vùng quê nào đó ra, đầy linh khí núi rừng:

    Vương Kiến Lâm vẫn không quên được Lý Hinh Dư, thậm chí cảm thấy gây ra rắc rối cũng đáng:

    - Mẹ chứ, để thằng nhãi đó chén trước.

    Tiền Quế Hoa cau mày, mụ vợ trong nhà rất là hung, nên kiềm chế không thảo luận vấn đề này với em vợ, thường ngày cũng ít tới Vân Mộng Các, tránh em vợ không cẩn thận lộ ra, nên không tiếp lời hắn.

    - Phía Thành Phú Trì làm sao đây? Anh không cách chức hắn thật chứ?

    Vương Kiến Lâm không quên tai bay vạ gió người khác gánh lấy cho mình.

    - Hắn à?

    Tiền Quế Hoa cau mày, hành vi ngoài nghe trong chống với Trần Bỉnh Đức này rất dễ bị phát giác, hắn chưa ngu tới mức coi thường quyền uy của Trần Bỉnh Đức trong hệ thống côn an:

    - Tạm thời ủy khuất Phú Trì một thời gian, hiện cả TW và tỉnh đang nhấn mạnh tăng cường địa vị của cơ quan công an, đợi anh lên làm thường ủy khu, vấn đề của hắn dễ giải quyết thôi, tạm để hắn làm chức gì ở Trường Lâm đi.

    Vương Kiến Lâm thầm nghĩ tạm thời chỉ có thể như thế, lại hỏi:

    - Thằng nhãi kia lai lịch ra sao, có cần điều tra không?

    - Đừng đụng vào người ta, một số người không thể trêu chọc được đâu ...

    Tiền Quế Hoa áp giọng xuống, lúc này mới ý thức được không làm rõ thân phận của thanh niên kia có quá sơ xuất không? Buổi sáng hắn đang nằm trên giường nhân tình thì nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Đức, biết em vợ gây ra phiền toái, cuống lên chỉ nghĩ cách ứng phó, nên để xảy ra sơ xuất.

    Có điệu hiện xem ra chuyện qua rồi, giờ lại đi chọc vào người không thể chọc vào thì là quá thiếu lý trí.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

    Thái độ Dư Khánh Lâm kiên quyết như thế, Trương Chí chẳng kiên trì ý mình nữa.

    Trương Chí cũng không phải là người bốc đồng, hắn có thể kiếm cớ đình chức Tiền Quế Hoa, thậm chí nghiêm trọng hơn là khai từ công chức, nhưng chỉ dừng ở đó được thôi, không thể điều tra sâu thêm được.

    Tiền Quế Hoa làm ô dù bảo hộ cho thế lực đen, sau lưng chắc chắn còn có ô dù nữa, còn ô dù đó có phải chỉ là một mình khu trưởng Cốc Nhạc hay không thì chưa biết, cho dù có là một mình Cốc Nhạc thì hắn giãy chết tự bảo vệ mình cũng đủ cho Trương Chí khốn đốn.

    Dư Khánh Lâm cũng sợ chọc ra chuyện quá lớn, ước hẹn do Trương Chí dùng tốc độ nhanh nhất đá Tiền Quế Hoa sang một bên, Trần Bỉnh Đức thì tổ chức lực lượng điều tra vấn đề kinh doanh phi pháp của Trường Lâm và Vân Mông Các.

    Trần Bỉnh Đức thấy an bài như thế cũng thỏa đáng, sức ảnh hưởng và phá hoại đều có thể nằm trong phạm vi có thể khống chế được, chỉ cần hành động ăn ý, thần tốc, sẽ không kinh động tới chỗ dựa của Tiền Quế Hoa.

    Vương Kiến Lâm vẫn chưa biết vận mệnh của mình đã bị người khác vờn trong lòng bàn tay, sau khi rời chi cục, cũng biết phải thu mình lại trốn vài ngày, trở về Vân Mộng Các, thông báo cho mấy đối tác và thủ hạ mấy ngày tới đừng tìm hắn, cứ coi như hắn bị giam thật rồi.

    Tiếp đó chọn hai cô gái xinh xắn vú to kéo vào phòng đế vương của Vân Mộng Các thác loạn, cơm trưa cũng sai người mang vào phòng bao.

    Buổi chiều ngủ trong phòng bao một giấc, tinh lực vẫn dư thừa, thấy trong phòng bao có cái mùi như mùi thuốc sát trùng, liền đi dép lê tới nhà tắm xông hơi mát xa.

    Vân Mộng Các chủ yếu là kinh doanh KTV, có điều mấy năm qua kinh doanh tắm rửa dần thịnh vượng, Vương Kiến Lâm liền mua mấy mẫu đất xưởng phúc lợi bên cạnh, đầu tư xây nhà tắm, còn bỏ công mời nhà thiết kế trang trí kiểu Nhật, ở khu nam chỉ một mình nơi này có, khá là nổi tiếng.

    Bên ngoài trời băng đất tuyết, hai ba giờ chiếu người tới nhà tắm kiếm tìm thú vui đông dần, Vương Kiến Lâm tới một góc yên tĩnh ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại mấy ngày vừa rồi đi Bắc Kinh thu hoạch khá nhiều, được chứng kiến phong quang của người cùng nghề, đặc biệt là người đó làm hắn mở rộng tầm mắt.

    Nhớ lại mình trước kia dựa vào anh rể che chở kinh doanh đúng là sai lầm, nếu có thể gây dựng Vân Mộng Các thành CLB số một của Kiến Nghiệp, tập trung đủ mọi thể loại ăn chơi, đừng nói đàm đầu não trong khu, còn phải kéo các đại gia cơ quan đảng chính phủ tỉnh tới "đến chơi đã đời, trở về yên tâm", để Trần Bỉnh Đức thành khách quen ở đây, thì làm gì có chuyện giúp thằng nhãi kia giáo huấn mình?

    Vương Kiến Lâm vừa ngâm mình vừa mơ tưởng tương lai của Vân Mộng Các, các nghĩ càng hưng phấn, tính phải mau chóng viết lại những ý tưởng này tránh quên mất, đứng dậy đi ra ngoài, không để ý người bên cạnh, dẫm chân lên người đó.

    - Con mẹ mày, mù mắt à?

    Vương Kiến Lâm quay đầu lại, tát cho thanh niên bị hắn dẫm trúng một phát:

    - Thằng điếm con, mày chửi lại câu nữa xem...

    Vương Kiến Lâm hầm nghĩ hôm nay thật xúi quẩy, bọn nhãi nhép cũng dám gây chuyện với mình, không nhìn xem nơi này là của ai? Hung dữ trừng mắt nhìn thanh niên kia, tưởng có thể dọa kẻ đó sợ, không ngờ thanh niên chừng 20 tuổi kia chỉ ôm má ngớ ra một lúc rồi thình lình vươn tay tóm tóc hắn, không cho hắn kịp phản kháng, thanh niên khác đi cùng đã đấm cho một phát vào mặt hắn, ngã lăn xuống hồ nước.

    Vương Kiến Lâm bị người ta ấn đầu vào trong nước đấm đá túi bụi một lúc mới thả ra, hắn bị nước vào mũi, thiếu chút nữa chết sặc, mắt hoa lên, chỉ lờ mờ nhìn thấy hai người kia vào phòng thay y phục, muốn rời khỏi đây.

    Ngay địa bàn của mình lại bị người ngoài đánh, Vương Kiến Lâm phẫn nộ tới cực điểm, rống lên:

    - Mẹ nó, người đâu?

    Hắn không nói với ai chui vào một góc tắm rửa nên nhân viên nhà tắm không để ý, thấy bên này đánh nhau cũng chỉ đi thông báo cho bảo vệ, đợi khi hắn rống lên mới biết ông chủ bị đánh.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.