Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 984: Cô Vợ Nhỏ Đáo Để.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Hai nhân viên vội vàng nhảy vào hồ tắm đỡ Vương Kiến Lâm dậy, bị hắn đấm đã ngã lăn ra, chỉ vào phòng thay y phục, rít lên với mấy tên bảo vệ:

    - Trong đó, hai bọn chúng chạy vào đó, để đứa nào thoát được, tạo lột da bọn mày.

    Cảm giác có cái gì nong nóng từ mũi chảy ra, cúi đầu xuống thấy hồ tắm đã đỏ một mảng.

    Nhân viên công tác vừa bị Vương Kiến Lâm đánh ngã đang bò dậy thì bồi thên cái tát nữa:

    - Đm, bố mày bị thương rồi, mau lấy bông cầm máu lại đây ...

    Rồi nằm xuống ngửa đầu dựa vào thành hồ tắm, tránh khỏi chảy máu quá nhiều, mất máu thế này phải ăn bao nhiễu bữa mới bù lại nổi? Hai thẳng súc sinh đó ra tay dữ thật, tới giờ hông vẫn nhâm nhẩm đau, mẹ nó nghỉ một lúc, lát nữa xử lý bọn c húng.

    Vương Kiến Lâm đợi tới khi cảm thấy máu mũi không chảy nữa mới rút bông ra, bò lên bờ, thong thả lau sạch người, mặc áo tắm hỏi thuộc hạ:

    - Hai thằng con rùa kia đâu, bọn mày chăm sóc chúng tử tế chứ? Kéo chúng lên tầng ba ...

    Đúng lúc này có một tên hớt ha hớt hải chạy tới, đưa di động cho hắn:

    - Điện thoại của cục trưởng Tiền, muốn giám đốc nghe ngay.

    Vương Kiến Lâm bịt ông nghe, đạp tên kia chửi:

    - Ai bảo bọn mày cho hai thằng con rùa đó có cơ hội gọi điện thoại.

    Tên kia ôm bụng nhịn đau nói:

    - Giám đốc nhận điện thoại đi, nếu lỡ chuyện, cục trưởng Tiền nói sẽ rút gân tôi, nghe giọng ông ấy không phải nói đùa đâu.

    Vương Kiến Lâm biết nếu nhận cú điện thoại này thì vừa rồi ăn đòn oan uổng, có điều sáng nay xảy ra chuyện như vậy, hắn không dám trái ý anh rể, cùng lắm trút giận lên thuộc hạ, chửi mắng vài câu rồi nhận điện thoại.

    - Cái gì? Là cháu phó bí thư Hồ ...

    Vương Kiến Lâm hận sao lúc nãy mình không bị câm luôn đi cho rồi, thế là ăn một trận đòn lại còn phải tươi cười với người ta, mặt âm trầm cúp điện thoại. Nhưng chớp mắt lại nghĩ, mình không phải đang muốn thông qua Vân Mộng Các kết giao quyền quý sao, nếu móc nối được quan hệ với phó bí thư Hồ, ngán gì một tên Trần Bỉnh Đức nho nhỏ?

    Nhưng làm sao mới hòa hoãn được quan hệ này, rồi làm sao trở nên thân thiết được, Vương Kiến Lâm nhìn hồ tắm, vũng máu đã bị nhạt đi rồi, vừa rồi bị người ta đấm đá, giờ lại còn phải xin lỗi, nhưng biết làm sao được?

    ~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Qua trưa tuyết nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn lác đác rơi, khắp nơi bao phủ một màu tuyết trắng, đã tới thời điểm lạnh nhất trong năm của Kiến Nghiệp rồi, vẫn nhìn thấy có những đôi nam nữ đi lên núi Hợp Hoan hẹn hò.

    Nhìn thấy người tuyết của Đường Thanh vẫn còn chưa đắp xong đầu người tuyết, Trương Khác nâng cổ tay lên ý bảo cô tới giờ rồi, cần thu dọn chuẩn bị tới nhà La Quân ăn tối, Trương Khác không thể đợi tới khi trời tối hẳn mới đến được.

    Đường Thanh phủi tay, nói với đám Trần Phi Dung:

    - Thật mất hứng, không thể ăn tối cùng các bạn được.

    Đường Thanh không thích những bữa cơm xã giao này, nhưng ai bảo cô là Trương phu nhân tương lai chứ?

    - Chúng ta cùng nhau ăn khuya được mà ...

    Trương Khác đưa hay tay ôm má Đường Thanh nựng, khuôn mặt cô còn trắng hơn cả tuyết, đáng yêu vô cùng, giục cô mau đi chuẩn bị.

    Trương Khác đi vào nhà lấy di động, gọi điện cho lái xe đưa xe tới, bọn họ sẽ tự lái tới nhà La Quân.

    Chưa kịp gọi thì điện thoại của Phó Tuấn đã gọi tới trước, không ngoài dự liệu của Trương Khác, Tiền Quế Hoa không nhốt giam thằng em vợ của mình lại.

    Nói tới Vân Mộng Các, Trương Khác còn nhớ Thời Học Bân để lại một đoạn tình ở đó, Vương Hải Túc vì lấy lòng bọn họ mới tới Vân Mộng Các chơi, ở đó Thời Học Bân Thời Học Bân quen một "em học sinh" làm ra vẻ ngây thơ, tiếc là Thời Học Bân đem hết một bầu nhiệt tình vào "em học sinh" đó thì lại bị Vương Hải Túc đem cô ta giới thiệu cho Hồ Kim Tinh là Hồ Tôn Khánh rồi, vì thế Thời Học Bân còn đánh nhau với Hồ Kim Tinh.

    - Chắc chắn là nhìn thấy cháu của Hồ Tôn Khánh?

    Trương Khác hỏi lại, khẽ cắn môi, nói không chừng được Vương Hải Túc dẫn lối, Hồ Kim Tinh bắt đầu say mê chốn chơi bời rồi, Hồ Tôn Khánh không có con, kỳ vọng vào Hồ Kim Tinh rất nhiều, quá nửa là không muốn nhìn thấy hắn tuổi còn trẻ đã mê luyến chốn hoa liễu.

    Chỉ có mỗi việc này mày cố lôi kéo Tiền Quế Hoa và Hồ Tôn Khánh vào với nhau thì quá miễn cưỡng, Trương Khác chỉ bảo Phó Tuấn tìm hiểu tình hình, không đi quá giới hạn.

    Có điều Trương Khác không ngờ hôm nay Vương Kiến Lâm tính khí nóng nảy, rất dễ xung đột với người khác, trùng hợp lại xung đột với Hồ Kim Tinh đúng hôm nay.

    Trên đường tới nhà La Quân, Trương Khác nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Đức, thông báo cho y biết nội dung cuộc thảo luận giữa ông ta và Dư Khánh Lâm, Trương Chí.

    Trương Khác không có gì bất mãn, làm tới bước này đã là không tệ rồi, loại nhân vật như Tiền Quế Hoa, thường là mắt xích trọng yếu nhất trong chuỗi lợi ích, nếu không có người nắm quyền mạnh mẽ như Từ Học Bình, nếu không có hoàn cảnh chính trị thích hợp, nếu không có đội ngũ kiên định, muốn triệt để thanh trừ những mạng lưới lợi ích thế này là điều vọng tưởng.

    Đối với mạng lưới lợi ích, chỉ cần không động chạm vào lợi ích căn bản, hi sinh mâu thuẫn cục bộ là có thể chấp nhận được, như thế làm chỉnh thể càng thêm ổn định.

    Loại chuyện này Trương Khác thấy quá nhiều rồi, giống như lúc mua giấy Thần Hi cũng xảy ra chuyện này.

    Trương Khác và Đường Thanh tới nhà La Quân thì Diêu Văn Thịnh và Dịch Hinh đã tới rồi, bọn họ đi ra đón Trương Khác, bên cạnh còn một nam một nữ nữa.

    - Hôm qua trên máy bay cô là tiếp viên hay là hành khách?

    Trương Khác hỏi Dịch Hinh:

    - Hôm qua tôi không làm, tất nhiên là khách rồi.

    - Thế là tôi khỏi hối hận hôm qua không ngồi máy bay.

    Diêu Văn Thinh cười đấm Trương Khác một cái, giới thiệu hai người kia, nữ là con gái La Quân tên La Kỳ, nam là bạn trai La Kỳ tên Triệu Lưu Vũ.

    Khi La Quân tới Kiến Nghiệp nhậm chức thì con cái đều ở lại Bắc Kinh, chỉ có vợ theo ông ta, con trai ông ta ra nước ngoài du học, con gái tốt nghiệp xong ở lại Bắc Kinh làm việc.

    Nhân nghỉ lễ La Kỳ đưa bạn trai về ra mắt cha mẹ, đương nhiên gia thế nhà trai được La gia thừa nhận trước, với gia đình thế này nói tới yêu đương tự do là chuyện xa vời.

    La Kỳ mặt di truyền từ La Quân, xương gò má hơi thô, có điều trang điểm khéo léo, nên che dấu tốt, được coi là mỹ nữ, nhưng không phù hợp với mỹ quan "thanh thùy xuất phù dung" của Trương Khác.

    Nhưng nói ra thì trên đời có bao nhiêu cô gái xứng với tiêu chuẩn đó, Trương Khác quay sang nhìn Đường Thanh, giờ mới hiểu vì sao hôm nay cô lại kẻ chỉ mắt đậm như thế, trông giống như một mỹ nữ nhờ trang điểm, thì ra trước đó cô nàng gọi điện hỏi Dịch Hinh là vì chuyện này, tránh đả kích La Kỳ, cô vợ mình tâm tư càng ngày càng tinh tế rồi.

    ****Thủy xuất phù dung, thiên nhiên khử điêu sức: Thơ Lý Bạch miêu tả vẻ đẹp tử nhiên thuần khiết, không cần trang điểm tô vẽ.

    La Quân hôm nay tổ chức tiệc gia đình cũng là muốn giới thiệu con gái và con rể tương lai, sự nghiệp của con gái và con rể vừa mới khởi đầu, cần hỗ trợ nhưng càng cần bọn họ có tầm nhìn rộng lớn hơn.

    La Quân cũng dần hiểu ra, lập trường của Cố gia ngả về phía Cẩm Hồ, đặc biệt là sau khi Đường Học Khiêm sau khi tới Giang Nam nhậm chức, nhanh chóng sử dụng một nhóm quan viên, những quan viên này là cơ sở do Trần Tân Dân tích lũy được khi nhậm chức ở Giang Nam.

    Một số tình hình như vậy đã rõ, chỉ không biết bọn họ câu kết với nhau từ bao giờ, ai đứng giữa làm trung gian, Diệp gia sao?

    Cách giờ cơm còn sớm, các cô gái giúp vợ La Quân và giúp việc chuẩn bị cơm tối, đám con trai thì bồi tiếp La Quân nói chuyện trong phòng khách.

    Triệu gia có mạng lưới quan hệ sâu rộng ở bộ luyện kim, sau khi bộ luyện kim triệt tiêu rồi Triệu Lưu Vũ mới tốt nghiệp ra ngoài làm việc, làm việc trong hiệp hội Trung Trì có tính chất nửa quan trường.


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 985: Có Qua Có Lại.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Nói tới hiệp hội Trung Dã, Trương Khác tất nhiên không lạ gì, khoáng sản Hoa Hi được vì chỉnh hợp tài nguyên khoáng sản trong nước có 12 % cổ phần của Cẩm Hồ, 88% cổ phần công nghiệp đất hiếm.

    Tuy hiệp hội công nghiệp đất hiếm quy tụ rất nhiều xí nghiệp đơn vị TW địa phương, nhưng danh nghĩa vẫn dưới cờ hiệp hội Trung Dã ( Dã luyện Trung Quốc - Luyện kim TQ).

    Triệu gia có thể giúp Triệu Lưu Vũ phát triển rất tốt trong hệ thống luyện kim, nhưng với con rể tương lai, La Quân giúp được sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, có con đường phát triển tốt hơn tại sao không theo.

    Mặc dù Cẩm Hồ chỉ nắm 12% của Hoa Hi, nhưng không chỉ dựa vào con số này đánh giá sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ, vì Hoa Hi do một tay Cẩm Hồ lập nên, mấy trăm triệu tiền khởi động ban đầu cũng do Cẩm Hồ bỏ ra. La Quân rất xem trọng khoáng nghiệp Hoa Hi hay nói rõ hơn là sản nghiệp đất hiếm.

    Đương nhiên La Quân cũng không nói rõ ý đồ ra, như vậy mùi vị giao dịch quá rõ, thậm chí ông ta cũng chẳng có ám thị rõ ràng gì.

    Xét con rể tương lai nhận thức hạn hẹp, nói tới chủ đề khác, chưa chắn hắn xen vào được, La Quân ngồi vắt chân thoải mái trên ghế sô pha, nói với Triệu Lưu Vũ:

    - Kỳ Nhi đưa bài viết của cháu cho ta xem rồi, xem ra cháu có cái nhìn riêng về sản nghiệp sắt thép trong nước đấy. Thời gian qua hai tỉnh Đông Hải, Giang Nam điều chỉnh quy hoạch sản nghiệp sắt thép, cháu có ý kiến gì không?

    Triệu Lưu Vũ tuổi tầm 26 -27, vóc người tầm trung, tướng mạo nhìn hơi yếu đuổi, ánh mắt lại rất sáng, trông rất có tinh thần, nhìn cách ăn mạc là biết xuân thân từ nhà có gia cảnh khiến người ta hâm mộ, được giáo dục tốt, đang trong thời kỳ hừng hực ý chí, dã tâm bừng bừng.

    - Thời gian trước đó, mọi người thảo luận xôn xao về khoáng nghiệp Hoa Hi, hiện tỏ ra hứng thú với sắt thép Tân Đình.

    Triệu Lưu Vũ bắt đầu thao thao bất tuyệt thể hiện bản thân:

    - Đầu năm 97 sản lượng sắt thép cả nước mới hơn 100 triệu tấn, hai năm qua mỗi năm sản lượng mới tăng lên chừng 10 triệu tấn, con số thống kê cụ thể năm 98 còn chưa có, nhưng có thể dự đoán được phần nào, xí nghiệp sản lượng hơn triệu tấn chừng 25 cái, trong đó có ba cái có sản lượng đạt chục triệu tấn, Đông Hải và Giang Nam quyết tâm xây dựng cơ sở sản xuất sắt thép chục triệu tấn, được chú ý là tất nhiên.

    - Tiểu Triệu, cháu có ý kiến gì về hạng mục này?

    La Quân hỏi lại lần nữa:

    - Hai tỉnh Giang Nam và Đông Hải điều chỉnh bố cục sản nghiệp giới hạn trong phạm vi lưu vực Tiểu Giang, tính tiến bộ của nó đáng khẳng định. Có điều quy mô hạng mục này của Tân Đình lớn gấp ba liên hợp sắt thép Đông Hải. Một số người lo dung lượng thị trường có tiếp nhận nổi không. Cơn bão tài chính kiềm chế kinh tế trong nước rõ ràng, năm sau sản nghiệp công nghiệp nặng trong nước liệu có dưa thừa không? Trong bộ có chia rẽ lớn, nếu hoãn hai năm sẽ thống nhất hơn ...

    Triệu Lưu Vũ không nói thẳng, mà vòng vo từ ý kiến xung quanh, giọng điệu khá quan liêu:

    Trương Khác chỉ giữ nụ cười ôn hòa, không đưa ra đánh giá.

    Từ khi lập nước tới nay, sản nghiệp sắt thép được TW coi trọng đặc biệt, thậm chí còn có thời kỳ đặc thù nhân dân toàn quốc tham ra luyện sắt.

    Mấy xí nghiệp sắt thép lớn nhất trong nước đều là xí nghiệp TW cấp phó bộ, sản lượng đều kém một chút nữa mới vượt qua được ngưỡng chục triệu tấn.

    Mấy xí nghiệp siêu lớn đó phải nỗ lực hết mình vượt qua ngưỡng này, trong khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, sẽ thành xí nghiệp có sản lượng 14 triệu tấn, tất nhiên các xí nghiệp TW kia không muốn vòng nguyệt quế nghành nghề bị một xí nghiệp dân doanh cướp mất.

    Trong số kẻ tích cực ngáng đường nhất có sắt thép Văn Chu Chiết Đông.

    Tân Đình cách Văn Chu 300 km, một khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, ngoài bù đắp cho thiếu hụt của lưu vực Tiểu Giang, đồng thời thu hẹp thị trường của sắt thép Văn Chu.

    Ngoài ra hiện cảng lớn nhất của Văn Chu chỉ có tàu có trọng tải 8 vạn tấn neo đậu, nơi neo đậu nước sâu luôn là tài nguyên khan hiếm nhất của hải cảng, cũng là tài nguyên đầu tư lớn nhất, cho dù xây thêm bến tàu mới trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể tăng lên 10 vạn tấn.

    Còn quy hoạch cảng Đông Sơn là cho tàu có trọng tải 30 tấn, như thế sau khi xây lên sẽ có ưu thế chi phí vận chuyện rõ ràng so với phía Văn Chu.

    Sắt thép Văn Chu vui vẻ nhìn thấy cơ sở sắt thép Tân Đình thuẩn lợi xây lên mới là lạ, tất cả mọi lý lẽ chỉ là nói nhảm hết.

    La Quân nhìn thấy Trương Khác mỉm cười, biết Triệu Lưu Vũ vừa công tác chưa lâu, nhận thức còn chưa đủ lọt vào mắt Trương Khác, y tỏ ra có hứng thú là nể mặt lắm rồi.

    - Ủy ban kế hoạch lo lắng dư thừa rồi, năm nay nhu cầu sắp thép thiếu hụt của hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam lên tới 5 triệu tấn.

    La Quân gật gù nói:

    - Hơn nữa Đông Sơn xây cảng lớn, cảng lớn cần có hạng mục lớn mới phát triển được, ý kiến của ủy ban kế hoạch trong chuyện này cũng không quan trọng ... Có điều sắt thép Đông Hải tuy nói là của tỉnh, nhưng vẫn đặt ở địa bàn Kiến Nghiệp, giờ chuyển sang Tân Đình, nói thật tôi cũng thèm ...

    Trương Khác và Diêu Văn Thịnh cười lớn, hạng mục thế này ai chả thèm.

    La Quân có thể chấp nhận an bài này, ông ta khắc chế lòng riêng, để sản nghiệp có quy hoạch hợp lý, càng có lợi hơn cho phát triển thành phố trong tương lai, với ông ta một chính trị gia cần phải có lòng dạ và khí độ như thế mới được.

    Có điều lúc này ông ta nói ra là để cho Trương Khác biết, một hạng mục lớn như thế chạy tới Tân Đình, lại còn gây ảnh hưởng tới lợi ích của Kiến Nghiệp, ông ta không những không ngăn cản còn tích cực ủng hộ, Trương Khác phải có qua có lại.

    Trương Khác hiểu ý La Quân, nhiệt tình hỏi thăm công tác của Triệu Lưu Vũ.

    Nói thực sau khi bộ luyện kim bị bỏ, quyền lực hiệp hội luyện kim TQ cũng giảm m ạnh, chỉ còn quyền chỉ đạo trên danh nghĩa với một số xí nghiệp lớn, có mỗi xí nghiệp nhỏ là nể mặt.

    Nói tới mấy xí nghiệp sắt thép cỡ lớn kia, địa chủ tịch, tổng giám đốc còn cao hơn cả hội trưởng hiệp hội Trung Dã, nếu Trung Dã muốn chỉ đạo nghiệp vụ mấy xí nghiệp TW kia chỉ chuốc nhục vào thân.

    Triệu Lưu Vũ muốn phát triển ở chính giới, hoặc tới ban ngành trực thuộc TW tương quan hệ thống luyện kim, hoặc tới xí nghiệp TW vốn thuộc hệ thống luyện kim.

    Tất nhiên La Quân không nói thẳng, Trương Khác cũng không kiến nghị Triệu Lưu Vũ tới khoáng nghiệp Hoa Hi, hơn nữa cấp bậc của Hoa Hi rất phức tạp, trừ cổ phần của Cẩm Hồ, lợi ích địa phương chiếm quá nửa, ảnh hưởng trực tiếp của TW khá yếu, nói không chừng người ta chẳng thèm nhìn trúng Hoa Hi.

    Nếu Triệu Lưu Vũ thực sự muốn tới Hoa Hi phát triển, Trương Khác sẽ không keo kiệt cung cấp trợ giúp, dù sao tốt cho phát triển quan hệ tư nhân với La Quân và Triệu Lưu Vũ, cũng có lợi cho việc tăng cường ảnh hưởng của Cẩm Hồ với Hoa Hi.

    Hai bên cẩn thận thăm dò nhau trong phòng khách, đến tối mới vào phòng ăn dùng cơm, tiếp tục chủ đề vừa rồi, kết thúc bữa cơm đã là 9 giờ, Trương Khác, Đường Thanh, Diêu Văn Thịnh, Dịch Hinh rời đi, vì bày tỏ thiện chí, còn mới Triệu Lưu Vũ và La Kỳ mai tới chung cư làm khách, nếu có thể lập được quan hệ tư nhân với bọn họ, quan hệ với La Quân sẽ càng thêm ổn định.


     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 986: Đêm đầu năm.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us





    Truyện được share bởi MTQ reset1cuoctjnh


    Vương Kiến Lâm xoa cằm, về văn phòng, mở ngăn kéo ra, lấy băng video cho vào đầu, hơi rượu bốc lên, ợ một cái lớn, cảm thấy buồn nôn, cầm lấy điều khiển từ xa bật TV lên, màn hình chớp chớp mấy cái rồi hiện hình, bên trong là phòng bao xa hoa hết cỡ.

    Vương Kiến Lâm ngồi xuống ghế, vắt chân lên bàn làm việc, hào hứng nhìn cuộc chiến xác thị trên màn hình, ban đầu hắn còn tưởng hai tên tiểu súc sinh này tách nhau ra chơi, hiển nhiên là coi thường tố chất sinh viên đại học thời nay rồi. Trên màn hình có hai kẻ đưa mắt với nhau, nhếch miệng cười ta ác, rồi chia nhau ra ôm cô gái ngồi trên ghế sô pha, Hồ Kim Tinh là tên nóng vội nhất, cho tay vào trong quần cô gái mân mê giữa hai chân, không ngờ còn cùng ở gái gọi kia chơi trò 69 hôn chỗ kín của nhau, tên bạn hắn thì chơi lỗ đít của ả gái gọi.

    Nhìn thấy cảnh này Vương Kiến Lâm thấy mình còn thuần khiết lắm, ít nhất là tư thế này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ chơi trò 2 nam 1 nữ thế này, kích thích trên màn hình làm mạch máu hắn căng phồng, không kém gì thời đi học xem trộm truyện ( Võ Tắc Thiên).

    "Két"

    Nghe thấy tiếng cửa mở, Vương Kiến Lâm giật nảy mình, theo bản năng cầm điều khiển tắt TV đi, đứng dậy thấy anh rể đi vào, liền nuốt câu chửi vào bụng, hỏi: - Anh rể, sao anh quay lại?

    - Chị cậu vừa gọi điện cho anh, nói cô ấy bị kéo đi đánh mạt chược thâu đêm, nên anh không vội về nữa. Tiền Quế Hoa nhíu mày nhìn đũng quân Vương Kiến Lâm: - Nhìn cái bộ dạng cậu kìa, có cần trốn vào văn phòng xem thứ phim này không? Lúc hắn ta vào nhìn thấy đống da thịt kín màn hình, lại nhìn Vương Kiến Lâm thế này, nên không nghĩ sang chuyện khác, ai ngờ được cháu trai Hồ Tôn Khánh cùng bạn chơi gái bị quay lén.

    Vương Kiến Lâm ngồi về ghế, che đi chỗ xấu, cẩn thận quan sát sắc mặt anh rể, hắn không muốn chuyện gì cũng bị người ta khống chế, thấy anh rể thần sắc bình thường, nghĩ mình kịp thời tắt TV, anh rể chưa kịp nhận ra "diễn viên" trong phim kia là ai? Cười hỏi: - Có cần em an bài cho hai cô bé không?

    - Gọi cô bé Tiểu Ngọc lần trước ấy. Tiền Quê Hoa nói chuyện này với em vợ, mặt có chút ngượng ngùng: - Cậu gọi điện cho chị cậu, nói là cậu giữ anh lại chơi mạt chược nhé. Đi tới cửa quay lại dặn: - À lúc nãy ăn cơm, thằng cháu của Hồ Tôn Khánh có vẻ lưu luyến một cô bé trong trường hắn lắm, cậu lưu ý hộ hắn chút, nếu có biện pháp gì làm xong chuyện này, sẽ có lợi cho chúng ta.

    - Chỉ cần bỏ đủ vốn làm gì có con bé nào không dạng chân ra? Vương Kiến Lâm làm loại chuyện này quen rồi, tự tin đảm bảo:

    ~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

    Tuyệt ngừng rơi trước khi đêm xuống, mặt đường phủ một tầng tuyết dày.

    Trương Khác mời Diệu Văn Thịnh và Dịch Hinh tới ngõ Học Phủ chơi, với bọn họ mà nói trời còn sớm lắm, hai chiếc xe một trước một sâu đi vào ngõ.

    Đi vào 1978, thấy Lệnh Tiểu Yến đứng sau quầy bar lau ly, Trương Khác chống tay lên quầy bar hỏi: - Sao lại nổi hứng tới trải nghiệm cuộc sống cũ vậy?

    - Bọn họ ăn lẩu còn chưa giải tán. Lệnh Tiểu Yến quay đầu chỉ đồng hồ, chưa tới 9 giờ: - Hôm nay thật đau đầu, cả hai ca đều xin nghỉ có chuyện đột xuất, Tiểu Quân đưa mẹ anh ấy về quê, tôi rảnh rỗi nên tới đây tìm lại chút hồi ức cũ. Gật đầu chào Diêu Văn Thịnh, hắn ta là cấp trên của Chu Tiểu Quân: - Mọi người uống gì? Hôm nay tôi mời.

    Trương Khác gọi rượu, thấy bàn bóng không có ai, bảo Lệnh Tiểu Yến lấy vợt, bọn họ tự mang rượu vào, chợt nhớ ra nói với Lệnh Tiểu Yến: - À phải, chị bảo Tiểu Quân chiều mai nhà tôi mời khách, anh chị rảnh thì tới cùng nhé.

    - Được. Lệnh Tiểu Yến nhận lời thoải mái: - Có gì cần chuẩn bị không, tôi bảo Tiểu Quân làm chạy vặt.

    Lệnh Tiểu Yến đã nghe Tôn Tĩnh Mông nói Trương Khác và Đường Thanh mời con gái bí thư thành ủy tới nhà ăn cơm, chắc chắn Diêu Văn Thịnh và Dịch Hinh cũng tới làm khách, cho dù kế hoạch Chu Tiểu Quân là ở quê thêm một ngày thì cũng bảo hắn kiếm cớ về thành phố trước.

    Lúc này Phó Tuấn đi vào, nói với Trương Khác tới tận 8 giờ Hồ Kim Tinh mới rời Vân Mộng Các, khi đi còn do Vương Kiến Lâm và Tiền Quế Hoa tiễn lên xe.

    Điều này khác với phán đoán trước đó của Trương Khác, cho dù Hồ Tôn Khánh đồng ý cho Hồ Kim Tinh tiếp xúc với người trong xã hội, thì hạng như Vương Kiến Lâm tựa hồ còn chưa đủ cấp bậc. Ngoài ra nếu như Tiền Quế Hoa mà có liên quan trực tiếp tới Hồ Tôn Khánh, không thể để đám Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức dồn vào góc chết rồi mà vẫn không hề hay biết, có lẽ chỉ là Hồ Kim Tinh lấy danh nghĩa của Hồ Tôn Khánh làm sằng làm bậy bên ngoài.

    Trương Khác không muốn bên mình xen vào quá sâu, nếu không khi đó chỉ cần có người vào nhà tắm là biết tất cả xảy ra vô cùng ngẫu nhiên.

    Có khả năng liên quan tới Hồ Tôn Khánh, Trương Khác bảo Phó Tuấn dặn người dưới chú ý che dấu thân phận, còn chưa tới mức trở mặt xông vào đánh nhau. Lúc này có hai người đi vào 1978, đều là người quen cả, một là Thiệu Bân vốn là thành viên của CLB Côn Trùng, một là Trần Dũng chủ tịch hội sinh viên, cả hai tên này thường xuyên đi cùng Hồ Kim Tinh.

    Hai tên nhìn thấy Trương Khác và Phó Tuấn đứng ở cửa phòng đánh bóng nói chuyện, đặc biệt là Trương Khác thấy bọn chúng thì nhướng mày lên, đứng ngây ra mấy giây rồi quay đầu đi. Bọn chúng mặc dù không biết rõ thân phận của Trương Khác, nhưng biết tính cách "hung hãn" của Trương Khác cùng mấy chuyện nổi danh ở Đh Đông Hải, khiến bọn chúng không muốn dây dưa gì với y.

    - Là tên đó buổi chiều đi cùng Hồ Kim Tinh. Phó Tuấn chỉ Trần Dũng nói:

    Trần Dũng là con trai phó sở trưởng sở giáo dục Trần Nhi Quý, tuy nói Đh Đông Hải có cấp bậc còn cao hơn sở giáo dục tỉnh nửa cấp, nhưng vẫn phải nể mặt địa phương.

    Đám hoàn khố trong ĐH Đông Hải không ít, nhưng không kẻ nào dám làn càn trong trường, như Hồ Kinh Tinh và Trần Dũng cũng chỉ có thể ra ngoài giương oai, như Trương Khác cũng thiếu chút nữa bị Ngụy Đông Cương đuổi học, nghĩ tới Ngụy Đông Cường, trong lòng còn hơi ngán.

    Trương Khác không ngờ Trần Dũng và Hồ Kim Tinh lại tách nhau sớm thế, nếu không có Tiền Quế Hoa thịnh tình khoản đãi, bọn chúng không thể kết thúc cuộc vui sớm thế này, ném chìa khó cho Phó Tuấn, bảo hắn lái xe về, y ở lại 1978 chơi.

    Đường Thanh và Dịch Hinh bê đồ uống vào, Trương khác cầm vợt bảo Diêu Văn Thịnh: - Nhân lúc Tĩnh Mông chưa tới bắt nạt anh vài ván nào.

    Vừa vặn thấy Lâm Băng đi tới đỡ đồ uống giúp Đường Thanh, Trương Khác lấy làm lạ, sao đêm năm mới Lâm Băng lại có thể để Lệnh Tiểu Yến kéo tới giúp, thấy cô mặt thoa phấn nhưng không che nổi nét tiều tụy, không tiện hỏi thẳng, đưa mắt nhìn Lệnh Tiểu Yến, Lệnh Tiểu Yến đánh mắt, ý nói có điều bí ẩn.

    Trương Khác chỉ bắt nạt được Diêu Văn Thạnh hai ván thì đám người đi ăn lẩu kéo về, Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy Trương Khác ở trong thì vui vẻ reo lên: - Yên tâm rồi, có thổ tài chủ ở đây, không cần tôi mời khách nữa.

    Thấy Tôn Tĩnh Mông đi vào, Trương Khác ngoan ngoãn bỏ vợt xuống, tránh Tôn Tĩnh Mông kiếm cơ hội bắt nạt mình, đi tới bảo mọi người: - Đóng cửa chính lại, mở cửa nhỏ là được, trừ người quen ra thì không tiếp, tất cả do tôi mời.

    Đóng cửa lại, mọi người không tới quầy bar, náo nhiệt vây quanh bàn bóng, Thời Học Bân đi đầu tới sàn nhảy nhỏ cầm micro hát.

    Trương Khác bảo đám Đỗ Phi và Mông Nhạc sắp lịch trống chiều mai, còn dặn Diêu Văn Thịnh mời cả Lục Kiện mai tới ăn cơm.

    Lục Kiện, Triệu Lưu Vũ, La Kỳ giống Diệp Kiến Bân và Diêu Văn Thịnh, trưởng bối đều đang tuổi tráng niên, lại đang thăng tiến mạnh mẽ trên sĩ đồ, bọn họ đều là thái tử đảng đời hai. Những người này có đặc điểm rõ ràng, bất kể là do gia tộc an bài hay nhu cầu bản thân, đều có nghiêm túc theo đuổi sự nghiệp, không vì dục vọng riêng mà lạm dụng đặc quyền.

    Trương Khác tuy muốn lập quan hệ tư nhân với bọn họ, nhưng sức lực cá nhân có hạn, để Đỗ Phi và Mông Nhạc này chính thức gia nhập vòng tròn này cũng tốt, vừa lập nên cơ sở vững chắc cho tương lai của họ, lại san sẻ áp lực cho mình. Chu Tiểu Quân đôi khi hơi thực dụng một chút, nhưng tổng thể mà nói cũng đáng tín nhiệm.

    ****

    Hôm nay thế thôi, mai tiếp nhé???
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 987: Nhiều tin bất ngờ.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Chu Tiểu Quân nhận được điện thoại của Lệnh Tiểu Yến, ngay trong đêm lái xe từ ngoại ô về thành phố, Lục Kiện cũng nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh đưa bạn gái tới.

    Lục Kiện nhận lời mời của Ngô Khải Lập, bỏ việc ở ủy ban kế hoạch, ra biển tham gia vào địa ốc Gia Lý, vào hạ tuần tháng 10 đại biểu cho Gia Lý tới Kiến Nghiệp lập công ty địa ốc, nắm 20% cổ phần ở công ty này, tránh để lại hậu họa pháp luật sau này, vốn đầu tư công ty mới cực ít, chỉ có 1 triệu, số tiền này chỉ đủ xẩy ba nhà dân ở Kiến Nghiệp, thực tế dùng hình thức vay vốn lấy tiền khởi động công trình từ Gia Lý.

    Vả lại Lục Kiện lãnh đạo công ty mới chỉ là bước thăm dò của Gia Lý ở Kiến Nghiệp, đợi đứng vững chân rồi, Ngô Khải Lập sẽ đổ vốn lớn vào đây, ít nhất ở nghành địa ốc, có thể trở thành lực cản chủ yếu của Thế Kỷ Cẩm Hồ.

    Lục Kiện tới Kiến Nghiệp một mình, không gặp vài ngày, bên cạnh đã có thêm một cô gái tươi non rồi, nếu dẫn tới đây, chắc là bạn gái chính thức.

    Dịch Hinh không buông tha cho hắn, kéo tai hỏi: - Sao lại bắt đầu gây họa cho con gái Kiến Nghiệp rồi, anh chắc là cô bé này qua tuổi vị thành niên rồi chứ?

    - Tôi cải tà quy chính rồi bà cô ạ, không giống như nam nhân của cô đâu, tôi phải ký hiệp ước cầu hòa mới được ông già cho rời Bắc Kinh đấy. Lục Kiện nói câu này còn chột dạ quay đầu nhìn bạn gái, thấy cô gái được mọi người chào đón, lại bắt đầu quay sang giở giọng chớt nhả: - Ít nhất tôi có một điểm hơn nam nhân của cô, bọn tôi tự do yêu đương, còn hai người là hôn nhân phong kiến ... Tôi cũng lạ, cô và nam nhân của cô từ nhỏ lớn lên với nhau trong một khoảnh sân, nghe đâu lúc nhỏ hai người ngủ chung giường, cô còn xì nước mũi lên chú nhỏ của nam nhân của cô, giờ hai người ngủ với nhau có thấy cảm giác tội lỗi không?

    Dịch Hinh bị Lục Kiện nói cho mặt đỏ dừ, đấm đá hắn mấy cái, đến khi Lục Kiện la oai oái chịu thua mới hả giận bỏ đi.

    Lục Kiện kéo bạn gái mới quen giới thiệu cho đám Trương Khác, Lý Hân là sinh viên năm thứ tư học viện pháp luật thuộc ĐH KHKT Kiến Nghiệp. Dịch Hinh không tin tên công tử phong lưu như Lục Kiện trong thời gian ngắn như thế có thể cải tà quy chính, nghiêm túc với cô bạn gái này, bắt hắn khai báo lịch sử yêu đương hai người bọn họ.

    Mọi người đều không ngờ Lý Hân đã câu kết với Lục Kiện trước khi hắn tới Kiến Nghiệp, hơn nữa còn yêu nhau trên mạng một thời gian, chỉ có điều Lục Kiện nhiều tuổi hơn Lý Hân hơi nhiều, Lý Hân lại không muốn rời Kiến Nghiệp. Nói ra thì Lý Hân không yên tâm kiểu yêu đương mới mẻ này, chỉ du lịch tới Bắc Kinh gặp Lục Kiện một lần, nhưng không kỳ vọng lắm vào mối tình này, nhưng sau khi Lục Kiện tới Kiến Nghiệp, hai người mau chóng quấn lấy nhau.

    - A, thì ra vì thế mà anh tới Kiến Nghiệp. Dịch Hinh vỡ lẽ:

    - Phải rồi. Thoát được Dịch Hinh, Lục Kiện nhớ ra một chuyện, nói với Trương Khác: - Tín Thông muốn lập chi nhánh ngân hàng ở Đông Hải, khả năng là qua Tết ...

    - Thế à? Trương Khác chỉ đáp lại một tiếng, chẳng có phản ứng gì đặc biệt: - Tin tức trong giới địa ốc truyền ra hay từ nguồn khác.

    - Tin tức từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra. Lục Kiện đáp: - Đại Khái là Hoành Tín muốn phát triển nghiệp vụ ở đâu, ngân hàng Tín Thông sẽ theo sau phục vụ ... Tín Thông thành đồ của Nghiêm gia thật rồi.

    - Dù anh có hận thế nào cũng phải thừa nhận nước cờ này của Nghiêm gia đẹp đấy chứ? Trương Khác mỉm cười: - Trừ khi có thể làm suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với BQT Tín Thông.

    Kẻ thực tế khống chế Tín Thông là Nghiêm gia Văn Chu, Hoành Tín không chỉ là Cty khởi xướng lập nên Tín Thông, còn là cổ đông lớn nhất nắm 20% cổ phần của Tín Thông. Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Tín Thông là Đổng Vi Văn, có tư giao rất sâu với Nghiêm Khoan Hòa, mà Nghiêm Văn Giới còn trực tiếp nắm chức phó chủ tịch Tín Thông, muốn suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm gia với Tín Thông đâu có dễ.

    Hoành Tín có Tín Thông chống lưng đằng sau, gần như không cần lo về vốn, Cẩm Hồ muốn áp chế Hoành Tín sẽ hết sức khó khăn, trừ khi đối phương có sai lầm ngu xuẩn không chấp nhận được.

    Với tin tức Lục Kiện mang tới, Trương Khác cũng chỉ có thể nhếch mép cười.

    - Tin tức này truyền ra từ giới địa ốc Bắc Kinh truyền ra, chẳng lẽ Nghiêm Văn Giới vẫn muốn giúp Tiêu Minh Kiến lôi kéo giới địa ốc Bắc Kinh? Diêu Văn Thịnh hỏi:

    Lần trước Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến ngầm lôi kéo giới công tử kinh thành vào sản nghiệp địa ốc, kéo quân tới Kiến Nghiệp, nếu để bọn chúng thành công Nghiêm Văn Giới thành lãnh tụ của một đám thương nhân địa ốc có bối cảnh chính trị hùng mạnh càn quét địa ốc Kiến Nghiệp.

    Trương Khác hay tin từ Ngô Khải Lập, liên hợp với La Quân, Vương Duy Quân nhanh chân đi trước kéo giới địa ốc kinh thành tới Kiến Nghiệp.

    Nghiêm Văn Giới, Tiêu Minh Kiến tất nhiên bị trọng thương.

    Dã tâm chính trị của Tiêu Minh Kiến một lần nữa bị chết non, vết nứt với La Quân càng rộng, khiến La Quân càng ngả về phía Cẩm Hồ.

    Với thực lực vốn của Hoành Tín, tháng 10 tới Kiến Nghiệp cũng chỉ lấy được mảnh đất 30 mẫu ở đông Yến Quy Hồ, phải biết rằng hạng mục thương nghiệp đông hồ của Thế Kỷ Cẩm Hồ là gần 3000 mẫu, làm sao Nghiêm Văn Giới cam tâm được.

    Lúc này có tin Tín Thông muốn lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, Diêu Văn Thịnh không thể không cảnh giác.

    Cho dù đám công tử ca kinh thành có thế lực chính trị sau lưng mạnh tới đâu vẫn phải ăn nói nhỏ nhẹ khép nép với ngân hàng, Tín Thông lập chi nhánh ở Kiến Nghiệp, lại tỏ thái độ rõ ràng hỗ trợ đám công tử ca phát triển địa ốc ở Kiến Nghiệp, đúng là vãn hội lại không ít thiệt hại mất đi lần trước.

    Trương Khác gãi đầu: - Chuyện này chỉ đành chấp nhận chứ biết làm sao?

    Dịch Hinh vỗ trán, than : - Ôi đám nam nhân các anh, nói vài câu thôi mà như tảng đá lớn đè lên ngực, mày nhíu chặt lại, ai không biết còn tưởng là có bóng đao ánh kiển ẩn đắng sau. Kéo tay Đường Thanh: - Sao cô còn nghe thích thú như thế? Theo chúng tôi ra nơi khác chơi đi, nghe bọn họ nói chuyện mà tôi muốn ngáp rồi đây này.

    Bất kể là bị ảnh hưởng của Trương Khác hay gia đình, hay là tâm lý muốn đuổi theo Trương Khác, đều làm Đường Thanh sinh ra hứng thú rất lớn với chính trị và thương nghiệp, có điều cô không thể nói mình hưng thú với thứ đó vì nó không giống thứ một cô gái bình thường nên thích, cũng vờ ngáp đứng dậy: - Tôi muốn đi từ lâu rồi ... Nói rồi kéo cánh tay Dịch Hinh và Lý Hân đi, bất tri bất giác nắm quyền chủ đạo, cứ như chính bản thân cô mới là người chủ động đưa ra lời mời.

    Trương Khác mỉm cười nhìn theo, cô vợ nhỏ của mình đang bộc lộ những tố chất mà chính bản thân cô có khi chưa ý thức được. Thực lòng mà nói, Trương khác nghĩ nếu mình 20 tuổi thật thì chắc chắn không đối phó nổi với cô vợ đáo để như thế này.

    Không có cơ hội đối đầu trực diện với Nghiêm Văn Giới, đấu tranh bề ngoài thế này nhìn bề ngoài không đủ đặc sắc, nhưng ẩn bên trong đao kiếm không ít. Trương Khác phủi đít đứng dậy: - Cái phải tới rồi sẽ tới, lo lắng vô ích, đợi bọn chúng tới chúng ta thấy chiêu nào giải chiêu đó là được, ít nhất lúc này chúng ta đang chiếm thế thượng phong.

    Đúng lúc này nhìn thấy Tần Cương và vợ từ cửa nhỏ ngó vào, Trương Khác vẫy tay với họ: - Không phải ở nhà trông con sao?

    - Mẹ vợ tôi tới, cho thằng bé ngủ rồi, chúng tôi ra ngoài chơi. Vợ chồng Tần Cương đi vào, thấy toàn người quen, hỏi: - Mọi người đang mở tiệc à?

    - Gần như thế, hiếm khi có thời gian mọi người tụ họp được, nên thả lỏng một chút ... Trương Khác giới thiệu Lục Kiện, Diêu Văn Thịnh cho vợ chồng họ:

    Tần Cương nhớ ra một chuyện, hỏi: - Cậu có biết Ngụy Đông Cường từ chức đi Văn Chu tìm việc rồi không?
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 988: Từ đêm tới ngày (1).

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    - Ngụy Đông Cường rời trường Đh Đông Hải rồi à? Trương Khác cảm thấy bất ngờ, chẳng trách lúc nãy nhìn thấy Lâm Băng tiều tụy như thế, cô cũng đã về trước không ở lại góp vui.

    Nói thực Trương Khác không quan tâm Ngụy Đông Cường sống chết ra sao, chỉ là một người mấy năm qua có khá nhiều va chạm đột nhiên bỏ đi, trong lòng hơi cảm khải mà thôi.

    - Ngụy Đông Cường đúng là thứ không ra gì. Lệnh Tiểu Yến đi tới chào Tần Cương, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lên tiếng bất bình thay cho Lâm Băng: - Hắn vào công ty hậu cần của trường vốn không vừa ý, lương lại thấp, trừ đáp ứng chi tiêu cá nhân ra thì không còn dư được mấy. Gia cảnh hắn không tốt, bên dưới còn đứa em gái trông vào tiền hắn gửi nộp tiền học, ở trên còn mẹ hắn bị thấp khớp, mùa đông phải mua thuốc giảm đau. Lâm Băng không muốn hắn vất vả, mỗi lần gửi tiền về hộ hắn đền lén thêm tiền của mình vào. Hơn một năm hắn không về quê, tháng trước hắn đưa Lâm Băng về nhà biết được chuyện cô lén bỏ thêm tiền, lòng tự tôn tác quái, chửi mắng Lâm Băng một trận. Cô ấy giận trong đêm đi bộ hơn 20 km tới huyện bắt xe về Kiến Nghiệp ... May là không có chuyện gì, nếu không tôi băm nát hắn. Hắn về rồi, không hề có ý xin lỗi, từ chức chia tay, nói không làm lỡ tiền đồ của Lâm Băng nữa, rồi phủi mông bỏ đi.

    Tần Cương không biết sau lưng chuyện Tần Cương từ chức lại rắc rối như thế, nghe Lệnh Tiểu Yến kể, ngạc nhiên há hốc mồm, loại người này không dùng lý lẽ mà diễn ta được nữa rồi.

    Tôn Tĩnh Mông cũng vừa vặn đi tới mang nước cho vợ chồng Tần Cương, nghe tới đó, nghiến răng ken két, hận không thể băm sống Ngụy Đông Cường.

    - Chỗ này lạc lối rồi khó cứu lắm ... Trương Khác chỉ vào tim, thở dài: - Nhưng với Lâm Băng mà nói, chưa chắc không phải chuyện tốt, hôm nào tôi bảo thanh niên tài tuấn chưa có người yêu chưa kết hôn ở Cẩm Hồ xếp hàng cho Lâm Băng chọn, chọn được ai, tôi cho người đó. Tôi bao luôn hôn lễ..

    Tôn Tĩnh Mông phì cười, không nhịn được khẽ nhéo tai y, mỉm cười: - Người ta đang hừng hực căm phẫn bị anh làm hỏng hết rồi ... Đột nhiên ý thức được động tác này quá thân mật, quay đầu nhìn Đường Thanh, vừa vặn ánh mắt của Đường Thanh nhìn sang, hoảng loạn tránh đi cứ như bị bắt gian tận giường, thấp thỏi trốn ra quầy bar lấy cớ pha nước cho mọi người.

    Nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác không cần quay đầu lại cũng biết Đường Thanh đang nhìn sang bên này, lòng than khóc :" Ăn vụng thì đừng yếu tâm lý." Cho dù biết Đường Thanh đang đi tới, vẫn vờ không hay biết, nói với Lệnh Tiểu Yến: - Tôi đang thắc mắc sao hôm nay chị không cùng Tiểu Quân đi thăm người thân, hóa ra ở lại cùng Lâm Băng.

    - Đang nói gì thế? Đường Thanh từ phía sau khoác tay Trương Khác, dựa đầu vào vai y, hỏi:

    - Bạn nói xem có tức không? Trương Khác đem chuyện của Lâm Băng kể lại một lượt, còn tăng thêm ngữ khí nói: - Con người ta cố chấp lên thật khó tưởng tượng.

    - Có điều hắn tồi tệ đến đâu thì chị Lâm Băng thực lòng yêu hắn, hắn tuyệt tình bỏ đi như vậy, chị ấy chắc càng thương tâm. Đường Thanh không hề nói những lời kiểu như "chia tay tốt nhất".

    Nghe Đường Thanh thương cảm cho Lâm Băng, Trương Khác hơi bất an quay sang nhìn cô, má áp vào trán Đường Thanh, vuốt tóc cô: - Lâm Băng không phải còn nhiều bạn sao?

    Đường Thanh chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

    Tôn Tĩnh Mông pha nước xong đặt lên quầy bar, có tật giật mình trốn sang một bên, Đường Thanh thì cứ như đã quên chuyện đó rồi, khoác tay Trương Khác đi sang chỗ khác nói chuyện.

    Chu Tiểu Quân giơ tay gọi Lệnh Tiểu Yến tới ngồi cùng vợ chồng Tần Cương trò chuyện, Lệnh Tiểu Yến thở dài, đúng là tính cách quyết định cuộc đời, nhớ lại ban đầu Tần Cương cũng chỉ là chủ nhiệm khóa như Ngụy Đông Cường, trở thành giáo viên chỉ đạo hiệp hội sáng nghiệp, trông có vẻ như là chức kiêm nhiệm không đáng kể, vậy mà thành bước chuyển ngoặt lớn trong đời.

    Cuộc vui này kéo tận tới 3 giờ sáng, nhớ tới buổi chiều còn tiếp đón La Kỳ, Triệu Lưu Vũ ở chung cư, Trương Khác không muốn lúc ấy ngủ gà ngủ gật, nên không chơi nữa, mọi người ai về chỗ nấy.

    Rất nhiều người ở trong chung cư Thanh Niên, vào giờ này Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Trần Phi Dung không thể về KTX, nên cũng tới cả chung cư Thanh Niên, mọi người lúc rời 1978 đều mang chút hơi men, cười đùa náo nhiệt, phá tan đêm khuya tĩnh lặng.

    Vừa ra khỏi quán bar, Tôn Tĩnh Mông liền nhiệt tình khoác cánh tay Vệ Lan nói: - Đêm em ngủ với chị nhé, để chị khỏi ngủ một mình lại sợ. Rồi kéo Vệ Lan đi trước, kéo dãn khoảng cách với Trương Khác và Đường Thanh, chẳng biết có phải cố ý tránh chạm mặt Đường Thanh không?

    Trước khi Trương Khác từ Bắc Kinh về, Địch Đan Thanh tranh thủ nghỉ lễ về quê, đêm qua Vệ Lan lên phòng bọn họ làm bạn với Tôn Tĩnh Mông, lúc này vừa khéo tiện cho Tôn Tĩnh Mông có cớ tránh Đường Thanh.

    Biệt thự phía đông bắc Yến Quy Hồ xây xong vào thượng tuần tháng 12 năm ngoái, Đỗ Phi liền kiếm một cái biệt thự ở đó, biến thành ổ ái tình của hắn và Thịnh Hạ, rời 1978 đôi gian phu dâm phụ lái xe tới đó rồi.

    Tôn Tĩnh Mông và Vệ Lan lên lầu trước, Tịch Nhược Lâm còn vờ vịt mời Tô Nhất Đình tới phòng mình ngủ, đám Thời Học Bân ở trong thang máy trêu Mông Nhạc kế hoạch mượn rượu giở trò thế là tan thành bong bóng rồi, biến giả thành thật kéo bạn trai Tô Nhất Đình tới chỗ bọn họ ngủ.

    Trương Khác cùng Đường Thanh, Trần Phi Dung đi sau cùng, tới đại sảnh, thấy Hà Huyền còn đang đợi thang máy, Hà Huyện xấu hổ nói: - Tôi vừa vào thang máy thì nó báo quá trọng tải, tôi đâu có nặng như thế.

    Hà Huyền vóc dáng thanh mảnh tha thướt, làm người ta có cảm giác dù tăng hay giảm một chút thôi cũng không được, ba người Trương Khác vào thang may trước, rồi nói: - Cô dẫm một chân vào thử xem. Đợi Hà Huyền làm ra vẻ rón rén thử đặt một chân vào, Trương Khác lại khoa tương kêu lên: - Từ từ đã, đợi tôi đi ra rồi cô hãy thử. Làm ba cô gái cười rũ rượi.

    Vào thang máy, Đường Thanh giới thiệu với Trần Phi Dung và Hà Huyền cái bồn tắm lớn trong phòng Trương Khác: - Uống rượu xong có hơi váng đầu, vào bồn tắm ngâm mình một lúc sẽ đỡ hơn rất nhiều, lát nữa các bạn thử xem.

    - Vậy để .. mình ngâm nửa tiếng trước đã. Trương Khác kịp nuốt chữ "bọn" lại trước khi nó thoát ra khỏi miệng:

    - Biến, để bạn ngâm trước bọn mình phải cọ bồn tắm thêm nửa tiếng à? Đường Thanh cười khúc khích, béo má Trương Khác: - Bạn xếp cuối cùng biết chưa?

    Trong căn hộ của Trương Khác, mỗi một phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, nhưng phòng tắm của Trương Khác là to nhất, xa hoa nhất, bồn tắm hình vòng cung hướng ra phía cửa sổ, có thể vừa ngâm mình vừa ngắm cảnh đêm tuyết, trên bức tường đá cẩm thạch Italya còn treo một chiếc TV Plasma siêu lớn, riêng chi phí trang hoàng cái phòng tắm này đã đủ tới trung tâm Kiến Nghiệp mua một căn hộ. Tất nhiên chiếc phòng tắm này chuyên môn thiết kế để Đường Thanh tới đây ở cùng uyên ương giỡn nước rồi.

    Nếu để ba cô gái lần lượt ngâm mình xong, tới lượt mình há chẳng phải mặt trời đã mọc lên từ phía đông rồi? Trên đường về phòng Trương Khác ra sức thỏa hiệp, kết quả là ba cô gái cùng vào ngâm trước, Trương Khác vẫn xếp cuối cùng.

    Trương Khác không kìm được bỉ ổi hỏi một câu: - Ba bạn chê mình bẩn, nhưng mình không chê ba bạn bẩn, tắm xong đừng xả nước đi, cứ để nguyên đó cho mình được không? Lời còn chưa dứt mấy cái dép nhung tới tấp ném vào mặt y, Trương Khác chỉ còn biết rầu rĩ nhìn ba cô gái kéo nhau vào phòng tắm, cánh cửa đóng lại, bên trong vẫn truyền ra tiếng cười khúc khích trong trẻo.

    Trương Khác hối hận vô cùng, biết thể để các cô ấy tắm lần lượt từng người một cho xong, ít nhất còn có hai mỹ nhân ở ngoài nói chuyện với mình, tính có nên xuống lầu tìm Lý Hinh Dư nói chuyện hay không?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.