Chương 993: Dụ dỗ con gái nhà lành. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Chuyện xây dựng thư viện mặc dù còn chưa chính thức công bố với giới truyền thông, nhưng đã gây xôn xao không nhỏ ở Kiến Nghiệp, Trương Khác rất nhàn nhã, mặc dù nói là chuẩn bị thi, nhưng lại có thể tạm thời đùn đẩy việc ở Cẩm Hồ, thực tế thoải mái hơn nhiều. Mùa đông trời tối sớm, thi xong môn xác suất thì mặt trời sắp lặn xuống núi, bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu phủ thêm một màu hồng nhạt. Trương Khác rời khỏi phòng học, hít sâu một hơi, không khí lạnh chui vào dạ dày, đầu óc hơi váng vất tức thì tỉnh táo lại. Có vài câu Đỗ Phi trả lời không chắc lắm, hắn giữ Thẩm Tiêu lại đứng ở cửa phòng học đối chiếu đáp án, Lục Thiên Hựu kiên nhẫn đứng một bên đợi. - Tôi có lừa bán mất Tiểu Tiêu đâu, cậu có cần theo sát vậy không? Đỗ Phi trêu Lục Thiên Hựu: - Hai người lát nữa hẹn hò à? - Tôi đợi Thẩm Tiêu cùng về nhà tôi ăn cơm. Lục Thiên Hựu nghiêm túc đáp. - Ấy, dâu xấu sắp đi gặp cha mẹ chồng đấy à? Trương Khác không ngờ Lục Thiên Hựu dẫn Thẩm Tiêu về nhà trước khi tốt nghiệp, đi tới chọc ghẹo: - Thảo nào tôi thấy Tiểu Tiêu ngồi làm bài mà có vẻ thiếu tập trung. - Không thể nào, cậu cách bạn ấy những mấy bàn, cậu lại nhìn trộm bài bạn ấy hả? Lục Thiên Hựu nghiêm mặt lại: - Tôi cải tà quy chính lâu rồi. Trương Khác thở dài: - Tiểu Tiêu viết chữ nhỏ quá, cách xa như thế làm sao thấy được? Hơn nữa ánh sáng trong lớp lại không tốt lắm ... Nghe Trương Khác không hề che dấu ý đồ nhìn trộm bài, Lục Thiên Hựu môi giật giật nhưng không nói gì, nhận lấy cặp của Thẩm Tiêu khoác lên vai chuẩn bị đi trước. - Nghe mày nói như thế trong lòng tao dễ chịu hơn chút rồi, vì thi cái môn này hôm qua tao thức suốt đêm. Đỗ Phi dụi mặt, ngay cả sức đi ăn trưa cũng không còn nữa, chỉ muốn về ngủ, hỏi Lục Thiên Hựu đang định kéo Thẩm Tiêu đi: - Này, hôm nay đưa Tiểu Tiêu về nhà ăn cơm, không phải định chúc mừng ông già cậu lên phó tỉnh trưởng đấy chứ? Lục Thiên Hựu nghi hoặc nhìn Đỗ Phi, sau sự kiện gian lận thi cử năm ngoái, quan hệ giữa hắn và đáp Đỗ Phi, Trương Khác khá hài hòa, có điều hắn không rõ lắm thân phận của đám Trương Khác, chuyện cha hắn lên làm phó tỉnh trưởng trong trường không mấy người biết, sao Đỗ Phi trông có vẻ như đã biết từ lâu??? Lục Văn Phu hi vọng con trai có thể quan hệ bình đẳng với Trương khác ở trường, không có gánh nặng tâm lý, nên ở nhà tuyệt đối không nói tới chuyện Cẩm Hồ. - Cái gì? Cha anh là phó tỉnh trưởng? Sao anh không nói với em? Thẩm Tiêu chỉ biết Lục Thiên Hựu gia cảnh dư dả, cũng gặp cha hắn trong trường, rất hiền hòa, giống một giáo viên trung học, không ngờ lại là một phó tỉnh trưởng. Trước đó cô băn khoăn rất lâu có theo Lục Thiêu Hựu về nhà ăn cơm không, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, giờ thì hay rồi, nghe Đỗ Phi nói như thế, liền đánh trống rút lui, lí nhí nói: - Hay là anh tự về nhà anh cơm đi, em thì thôi. Lục Thiên Hựu tức tối trừng mắt lên nhìn Đỗ Phi, hắn phải rất tốn công mới thuyết phục được Thẩm Tiêu nhận lời về nhà hắn ăn cơm, không ngờ Đỗ Phi chạy tới phá đám, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thẩm Tiêu, không biết phải nói sao luôn. - Nếu như là chúc mừng cha cậu làm phó tỉnh trưởng, vậy chúng tôi góp vui không bị ghét chứ? Trương Khác cười hỏi: - Có cần mang quà tới không? Nói ra thì Cẩm Hồ và Lục Văn Phu có quan hệ sâu xa, một thời dài vì Cẩm Hồ và Lý Viễn Hồ xung đột, thân là đại quản gia chính phủ tỉnh, Lục Văn Phu khó trách khỏi có khoảng cách với Cẩm Hồ. Hiện khoảng cách này không còn nữa, vả lại Lục Văn Phu lại lên làm phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp, phạm vi công tác sẽ có liên hệ càng mật thiết với Cẩm Hồ, cũng nên để quan hệ tư nhân trở nên bình thường hóa. - Không cần quà đâu, nhà tôi cũng rất vui nếu có bạn cùng tới. Với Lục Thiên Hựu mà nói, chỉ cần Thẩm Tiêu không rút lui, hắn đương vui vẻ muốn đám Trương Khác, Đỗ Phi cùng tới góp vui để yểm hộ giúp Thẩm Tiêu, dù sao cũng ăn ở khách sạn, thêm hai người tới cũng không sao. - Có cơm ăn chực là tốt rồi, tôi đi lấy xa, mọi người ra cửa đông đợi nhé. Đỗ Phi nói: Trương Khác, Đỗ Phi mặt dày tới nhà Lục Thiên Hựu ăn chực, Thẩm Tiêu thì thấp thỏm không thôi. Do thường ngày lái xe tới trường, xe của Đỗ Phi cũng là một chiếc Audi xám, không gian bên trong hơi nhỏ, có điều đủ dùng rồi. Xe rẽ vào ngõ Học Phủ, thấy ở cửa ngõ Trần Phi Dung đang nói chuyện với một nam một nữ, nam chừng 25 tóc dài che kín tai, nữ tuổi cao hơn một chút, trang điểm rất đậm, nhìn không ra tuổi thật. Đỗ Phi ngạc nhiên hỏi Trương Khác: - Hai người đó là ai, sao Phi Dung lại quen loại người đó. Phố ngoài ngõ Học Phủ đã bật đèn, Trương Khác thấy mặt Trần Phi Dung có chút khó chịu, muốn xoay người bỏ đi thì nữ nhân kia đưa tay ra kéo tay cô lại, dây dưa nói gì đó. Trương Khác định bảo Đỗ Phi lái xe tới đón Trần Phi Dung đi thì nhìn thấy chủ tịch hội sinh viên Trần Dũng đứng bên cửa nhìn Trần Phi Dung hau háu, Trương Khác liền bảo Đỗ Phi dừng xe bên đường, xem ba kẻ kia định làm trò gì? - Đó không phải là Phi Dung sao? Thẩm Tiêu thấp thỏm vì chuyến đi gặp cha mẹ Lục Thiên Hựu nãy giờ, nên mãi mới thấy Trần Phi Dung, nhoài người ra phía trước, kinh ngạc kêu lên: - A, là bọn họ. - Bạn quen hai người đó à? Trương Khác hỏi: - Hình như là người phụ trách tuyển người của Cty giải trí Vân Mộng Các gì đó, thường tới đây mời sinh viên tới CLB làm phục vụ, tiền lương tốt hơn trong ngõ nhiều. Nghe nói còn có boa, rất nhiều cô gái động lòng tới đó, nghe nói chỗ đó không chính quy lắm. Mình ở Sáng Vực làm việc rất tốt, nên không đi. Trương Khác gọi điện cho Phó Tuấn: - Có hai người làm phiền Trần Phi Dung ở cửa ngõ Học Phủ, anh bảo cảnh sát tới bắt chúng về điều tra. Sau sự kiện Trương Khác bị uy hiếp, đồn cảnh sát đường Mã Liên phái thêm cảnh sát tuần tra, hai phút sau liền có một xe cảnh sát tuần tra đi tới, cảnh sát đi xuống muốn bắt đôi nam nữ kia vào xe, hai kẻ đó vùng vẫy lớn tiếng nói: - Các người dựa vào cái gì muốn bắt chúng tôi? - Có người tố cáo các người tới đây tuyển người phi pháp, mời về đồn hiệp trợ điều tra. Cảnh sát ấn đầu hai nam nữ đó vào xe. Trần Phi Dung không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy cảnh sát đi tới, vội vàng lấy thẻ sinh viên: - Phi Dung. Trương Khác thò đầu ra cửa xe gọi. - Sao lại là bạn, thi môn xác suất sao rồi? Trần Phi Dung mừng rỡ đi tới, nhìn thấy Trương Khác ra hiệu cho cảnh sát, hỏi: - Vừa rồi là chuyện gì thế? - Thi cử với mình là chuyện vặt ... Lên xe rồi hẵng nói, người ta đợi bọn mình tới ăn cơm đấy. Trương Khác mở cửa xe để Trần Phi Dung ngồi ghế sau với Lục Thiên Hưu, không vội giải thích cho cô mà gọi điện Trần Bỉnh Đức. - Kiểu tuyển người này của bọn chúng là mồi nhử. Đỗ Phi giải thích cho Trần Phi Dung: - Đợi các cô gái không chống nổi cám dỗ tới đó sẽ có công tác mỗi tháng mấy vạn đồng đợi bọn họ, rất nhiều cô gái tưởng rằng mình có thể rút khỏi vũng bùn mà không nhuốm bẩn, ha ha ha. Có bao nhiêu cô gái có thể không bị kéo xuống bùn đây? Những cô gái xinh đẹp ở Vân Mộng Các đều được niêm yết giá công khai, trong số bọn họ có mấy người là bị kề dao vào cổ ép làm nghề này? Thời buổi này ép con gái nhà lành làm gái ít lắm, bọn chúng chuyển sang dụ con gái nhà lành làm gái, dụ dỗ không phạm pháp ... Tôi chỉ lạ là, bọn chúng mù mắt hay sao mà tới tìm bạn? Xong trách nhiệm rồi nhé
Chương 994: Gà chó thăng thiên. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler - Làm sao tôi biết? Trần Phi Dung cũng lấy làm lạ: - Nghe bọn họ giới thiệu thấy bất thường liền bỏ đi, nhưng bọn họ cứ bám lấy không tha, nhìn tôi có chỗ nào giống người sẽ tới những chỗ như thế làm việc chứ? Trương Khác gọi điện thoại xong, bảo với Đỗ Phi: - Tao vừa thấy Trần Dũng đứng ở bên cổng trường, có lẽ bọn chúng quen hai kẻ kia. Hừ, Vân Mộng Các.. Hôm nọ, Hồ Kim Tinh và Trần Dũng chơi ở Vân Mộng Các tới khuya mới đi. - Thằng chó đấy! Đỗ Phi chửi một tiếng, hắn đoán ra phần nào rồi. - Liệu bọn chúng có phải là xã hội đen không? Thẩm Tiêu lo lắng hỏi: - Nếu bị xã hội đen bám lấy thì rắc rối lắm. - Xã hội đen? Trương Khác cười khẩy một tiếng, không nói gì. Đỗ Phi trêu: - Nam nhân của bạn là công tử phó tỉnh trưởng, có Lục công tử bảo vệ chúng ta, mấy tên xã hội đen có là cái gì? Lục Thiên Hựu bản tính nghiêm túc, không thèm để ý tới lời trêu ghẹo của Đỗ Phi, có để ý cũng làm được gì, hắn sau đấu khẩu lại nổi Đỗ Phi. Tới khách sạn Hà Ký gần khu tập thể cơ quan tỉnh ủy thì thành phố đã sáng đèn, như có một tầng mây màu bao phủ khắp nơi. Khách sạn không có chỗ đỗ xe, Đỗ Phi phải tìm bãi đỗ, đám Trương Khác xuống xe, đứng ở bên đường đợi hắn. Khách sạn Hà Kỳ quy môt không lớn, từ bên ngoài cổng nhìn qua cửa kính, khách sạn trang trí gọn gàng tinh xảo, không xa xỉ, chọn ăn cơm ở chỗ này, rất hợp với tính cách của Lục Văn Phu. - Ê, chủ khách sạn có biết phó tỉnh trưởng Lục hạ mình tới đây ăn cơm không? Đỗ Phi đỗ xe xong đi tới, thấy khách sạn không có gì đáng nói, vừa đi vừa trêu Lục Thiên Hựu. - Thiên Hựu! Đằng sau quầy thu ngân là phụ nữ có tuổi nhưng vẫn rất phong vận, thấy đám Trương Khác, Lục Thiên Hựu đi tới thì lên tiếng chào, hỏi: - Bọn họ là ai thế? - Dì Tương, bọn họ đều là bạn cùng trường của cháu, tới đây ăn cơm, ba cháu đã tới chưa? Lục Thiên Hựu đi tới nói chuyện với bà chủ: - Mỗi lần đi ăn cơm ba cháu luôn tới muộn nhất. Đám Trương Khác đứng ở cửa đại sảnh, thấy Lục Thiên Hựu có vẻ thân thiết với bà chủ, chắc là nhà họ Lục thường tới đây ăn cơm. Bà chủ liếc nhìn Thẩm Tiêu rồi lại nhìn Trần Phi Dung, thì thầm bên tai Lục Thiên Hựu, chắc là biết chuyện hắn dẫn bạn gái về ra mắt rồi, người quen của Lục Thiên Hựu đều tò mò với tính cách của hắn sẽ quen cô bé thế nào. Trương Khác thấy Thẩm Tiêu bứt rứt đứng ở cửa dẫm kiến, Trương Khác trêu: - Bạn có thù với kiến à? Thẩm Tiêu khẽ thở hắt ra một hơi, có chút xấu hổ, cố lấy tinh thần che đi sự khẩn trương. Lục Thiên Hựu vừa nói chuyện với bà chủ vừa dẫn đám Trương Khác đi tới phía phòng bao, vào gần tới cửa phòng mới nói cho bọn họ hôm nay là sinh nhật của mẹ hắn nên mới tới đây ăn cơm. - Á. Trước đó nghĩ là bữa cơm bình thường đã làm Thẩm Tiêu lo muốn chết rồi, giờ tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhỏ giọng trách: - Sao anh không nói sớm? Em chẳng chuẩn bị quà gì cả, mẹ anh sẽ nói em không hiểu chuyện. Nếu không phải Lục Thiên Hựu nắm tay Thẩm Tiêu, nhìn bộ dạng cô, Trương Khác không hoài nghi cô sẽ quay đầu bỏ chạy, khách sạn cách âm rất kém, đúng lúc này bên trong phòng bao có tiếng người nghị luận. - Không biết Thiên Hựu đưa cô gái thế nào tới nhỉ? Giọng một nữ nhân trẻ giọng hơi khàn gần cửa, lại to nói: - Giờ bọn con gái rất toan tính, nhất là đám con gái học đại học, nhiều đứa vì tiền chuyện gì cũng dám làm. Trong cục của Từ Minh lần trước truy quét mại dâm, bắt được gái toàn là sinh viên đại học. Thiên Hựu lần đầu có bạn gái phải không, sao tùy tiện dẫn về như thế? Đã tìm hiểu gia đình chưa, gia giáo rất quan trọng, phải tìm gia đình môn đăng hộ đối. Đặc biết con gái nhà điều kiện không tốt, chưa nói gì khác, loại đó chúa tham hư vinh ... Mẹ, tốt nhất mẹ khuyên Thiên Hựu đừng thật lòng với cô bạn này. Tùy tiện chơi bời thôi, tới khi kết hôn thật có cả đống con gái thanh bạch xinh đẹp cho nó chọn. Lục Thiên Hựu mặt xấu hổ không biết giải thích ra sao, Thẩm Tiêu nghe thấy mặt dần dần trắng bệch, Đỗ Phi ngẩng đầu nhìn trần nhà, Trần Phi Dung mím chặt môi không nói, lúc này đi vào thì càng khó xử, có khi quay ra thích hợp hơn. Nghe giọng điệu này, có lẽ nữ nhân trẻ là chị gái của Lục Thiên Hựu, nói rất khó nghe, lại hám lợi, nhưng đã bày ra sự thật trần trụi lớn của con người ngay trước mặt Thẩm Tiêu. Trương Khác cười nhạt, nếu lúc này rút lui, Thẩm Tiêu sẽ không bao giờ tới nhà Lục Thiên Hựu nữa. Đừng suy nghĩ quá thuần khiết về xã hội này, thành kiến thế tục và khoảng cách giữa người với người là có. Đây là thứ quá mức bình thường, chẳng cần phải sợ. Trương Khác đi tới kéo cửa sầm một cái, thanh thế rất lớn. Trong phòng bao trang trí trang nhã, bày bốn bàn tiệc, bánh trái đã được đưa lên, khách cũng đã đến gần đủ, bàn gần cửa có một đám nữ nhân hoặc đúng hoặc ngồi, bị động tác kéo cửa của Trương Khác bị làm giật mình đồng loạt quay đầu lại. Một thiếu phụ trẻ trung và một phụ nữ trung niên được đám nữ nhân vây ở giữa, chị em Lục Thiên Hựu thừa hưởng rất nhiều đặc trưng di truyền từ mẹ. Trương Khác nghĩ thiếu phụ và phụ nữ trung niên kia là chị và mẹ của Lục Thiên Hựu rồi. Bọn họ thấy Trương Khác lạ mặt đều nghi hoặc nhìn nhau, vợ Lục Văn Phu nghĩ là khách của chồng, đứng dậy gọi Lục Văn Phu đang nói chuyện với người trong góc: - Lão Lục! Lão Lục! Lục Thiên Hựu cùng Thẩm Tiêu vẻ mặt miễn cưỡng đi vào, giới thiệu cho mẹ hắn: - Mẹ, đây là Thẩm Tiêu, còn đây là ba người bạn cùng trường của con, cũng tới ăn cơm cùng. Ban đầu ánh mắt chị Lục Thiên Hựu bắt chết ngay lên người Trần Phi Dung, một vẻ đẹp khiến người ta như tắm trong gió xuân, cô ta tưởng cô gái khí chất bất phàm này là bạn gái của em mình, thầm nghĩ không tệ, trang phục bình thường nhưng gia cảnh nhìn là biết cũng khá. Không ngờ em trai lại giới thiệu cô gái ăn mặc nghèo khó dáng vẻ co ro đằng sau, mặt biến sắc, thái độ với đám Trương Khác cũng trở nên ác liệt, trách Lục Thiên Hựu: - Sao em không gọi điện trước, chỉ chuẩn bị bốn bàn tiệc thôi, tính sẵn số người rồi, giờ thêm vào ba người, em bảo phải làm sao đây? Lúc này có một thanh niên bàn bên đi tới, đưa tay vịn vai chị Lục Thiên Hựu, chỉ tay nói: - Không thể thêm ba người mà phải đặt thêm bàn tiệc được, em đi tìm dì Tương, xem trong đại sảnh có bàn nào cho bốn người thì bảo bạn em ra đó ngồi. Lục Thiên Hựu mặt đỏ bừng, cảm giác người nhà làm mình mất hết thể diện trước mặt đám Trương Khác, hơn nữa, Thẩm Tiêu vùng khỏi tay hắn muốn đi ra ngoài, thấy cha mình đi tới, nghĩ cha đã gặp Thẩm Tiêu trong trường rồi, chắc sẽ nói giúp một câu. Lục Văn Phu đi tới, nhìn Trương Khác cười khổ: - Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, để cái cảnh xấu này bày ra trước mặt Khác thiếu gia, thật là hổ thẹn. Giọng của Lục Văn Phu không lớn, nhưng đủ để người trong phòng bao nghe thấy rõ ràng, nhìn hết ra cửa, không hiểu vì sao Lục Văn Phu đang thời điểm đắc ý cuộc đời lại nói những lời chua cay khắc bạc về bọn họ trước một thanh niên lạ. Lục Thiên Hựu không ngờ cha mình lại quen biết Trương Khác, hơn nữa bộ dạng rất thân thuộc, bình thường hắn nghe thấy người khác gọi Trương Khác là "Khác thiếu gia", cảm thấy cách xưng hô này quá hoàn khố, hiện cha mình cũng xưng hô như thế, thái độ hoàn toàn không giống cách xưng hô tùy ý giữa bạn bè với nhau. Thẩm Tiêu cũng kinh ngạc, tạm thời quên luôn cả chạy khỏi nơi này. Vợ Lục Văn Phu vừa lên tỉnh trưởng phu nhân, thái độ quan bà hết sức, đám Trương Khác vào, bà ta không thèm đứng dậy, lúc này mới đứng lên hỏi chồng: - Lão Lục, vị này là bạn ông à? Mau mời bạn ông ngồi vào bàn ông đi, khách đã đến đủ, có thể mang thức ăn lên rồi. Lục Văn Phu quay đầu nhìn phòng bao, mỉm cười với Trương Khác: - Bên trong chật quá, tôi và bạn Khác thiếu gia cùng ra đại sảnh ngồi. Nói xong đi luôn.
Chương 995: Hành động bắt giữ (1). Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Người trong phòng bao đều bàng hoàng, vợ Lục Văn Phu mặt còn khó coi hơn cả khóc, con gái ông ta mắt đỏ hoe rồi, bọn họ không ngờ Lục Văn Phu vì thanh niên này làm bọn họ bẽ mặt như vậy. Trương Khác tới đây không phải là để tranh chấp gì, cùng Lục Văn Phu ra đại sảnh ăn cơm, không cần để ý tới đám người kia tất nhiên là thoải mái, nhưng không có ích lợi gì cho Thẩm Tiêu. Nhìn vợ con Lục Văn Phu mặt mày xấu hổ đứng trơ ra đó, Trương Khác gọi ông ta lại, nói: - Mọi người chen chúc một chút là được, mỗi bàn thêm một ghế, chúng tôi chỉ có ba người thôi mà. Rồi giới thiệu Đỗ Phi và Trần Phi Dung. - Chào chú Lục, cháu là bạn học của Thiên Hựu, cháu đã định tới nhà chú bái phỏng rồi. Đỗ Phi rất ngoan ngoãn, ở trương mặt Lục Văn Phu, hắn biết mình chưa có tư cách bày ra thái độ giống Trương Khác. Trần Phi Dũng sắc mặt bình đạm, chào một tiếng rồi ra đứng cùng Thẩm Tiêu. Trương Khác lại giới thiệu Thẩm Tiêu: - Thầy Hứa mỗi lần tặng tỉnh trưởng Lục sơn trà đều là từ chỗ cha của Tiểu Tiêu đấy. Tỉnh trưởng Lục sau này nếu muốn uống sơn trà, cứ bảo Tiểu Tiêu mang tới. - A, cháu là con gái của Thẩm Ước. Lục Văn Phu ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiêu, lại cảm thấy hỏi thế quá đột ngột, cười giải thích: - Lần trước chú và tỉnh trưởng Lý tới lâm trường Hồng Trì xem xét tình hình trồng rừng, còn nghỉ chân ở quán cờ của ba cháu, tiếc là thời gian gấp gáp, chỉ đánh được nửa ván cờ. Lần đó mang sơn trà về đã uống gần hết rồi, đúng là muốn nhờ cháu mang cho chú thêm hai cân. Lần sau tới chơi với Thiên Hựu mang cho chú nhé, chú trông đợi vào cháu đó, chứ lấy trà từ Hứa Hồng Bá, ông ấy còn đau khổ hơn bị xẻo thịt. - Vâng ạ. Thẩm Tiêu vành mắt hơi đỏ, không biết phải nói gì, chỉ gật mạnh đầu. Lục Văn Phu dẫn Trương Khác vào trong phòng bao, người hai bên không hiểu thân phận của y, nhưng thái độ này của Lục Văn Phu làm bọn họ đứng cả dậy tươi cười đón tiếp. Trương Khác còn giải thích vì sao Thẩm Tiêu không mang quà, vừa đi vừa nói: - Thiên Hựu chỉ nói qua qua, tôi còn tưởng là tiệc chúc mừng tỉnh trưởng Lục thăng chức, nghĩ mang quà không thích hợp, nên chỉ tới tay không. Tới đây Thiên Hựu mới nói là sinh nhật của dì Lục, định mua quà, lại không muốn để mọi người phải đợi ... Đúng là trái phải đều khó. Đứng lại cười nói: - Chúng tôi tới tay không, dì Lục đừng trách nhé. Vợ Lục Thiên Hựu thái độ thay đổi hẳn, vội cười tươi nói: - Đều là bạn của Thiên Hựu cả, tới ăn cơm chung vui là tốt rồi, tôi sao dám thu quà của các cậu? Hôm nay Lão Lục định ra quy củ, cho dù có người mang quà tới, ăn xong cũng phải mang về. Chị Lục Thiên Hựu là Lục Nhất Đình, anh rể Từ Minh vẫn xấu hổ không mặt mũi nào đi theo, đứng ở đằng sau, nhìn từ xa xa, thì thầm: - Ai thế nhỉ, không phải là con trai của của tổng bí thư chứ? - Ai mà biết được? Bọn họ lúc này tuyệt đối không dám hỏi thân phận của Trương Khác, máy móc gọi phục vụ mang thêm ba cái ghế tới, chỗ ngồi đã an bài cả rồi, nhưng nhìn cha dẫn đám Trương Khác tới bàn tiệc chính, như vậy năm người ban đầu phải an bài ngồi bàn khác, may là khách khứa hôm nay không ai so đo chỗ ngồi với Lục gia, mấy người chủ động nhường chỗ. Trương Khác không hề khách khí cùng Đỗ Phi ngồi xuống, rồi nháy mắt với Trần Phi Dung, là bạn thân lâu năm rồi, Trần Phi Dung hiểu ý ngay, khoác tay Thẩm Tiêu nói: - Ngồi bàn này phải uống rượu, chúng ta ngồi cùng với dì Lục đi. Cô vừa nói thế chiếc bàn gần cửa lập tức có hai người đứng dậy nhường chỗ cho họ. Thẩm Tiêu không ngờ cha Lục Thiên Hựu lại quen cha mình, mà trong lời nói lại còn chống lưng cho mình, Thẩm Tiêu không còn quá sợ nữa, vả lại vừa rồi mẹ Lục Thiên Hựu mặt lãnh đạm như gió bắc ngoài trời, lúc này ôn hòa tươi cười, liền theo Trần Phi Dung tới ngồi cùng bàn với mẹ và chị Lục Thiên Hựu. Lục Thiên Hựu lo Thẩm Tiêu bị chị mình bắt nạt, thi thoảng lại quay đầu sang nhìn, trong lòng vừa nghi hoặc sao cha lại quen Trương Khác, vì sao trước kia hoàn toàn không nhắc tới với mình? Có những chuyện nếu không có ai giúp, người trong cuộc khó mà nhìn ra manh mối, năm ngoái sự kiện gian lận thi cử được giải quyết thuận lợi, Lục Thiên Hựu luôn tưởng rằng mình đứng ra "tự thú" nên Thôi Quốc Hằng nể mặt cha hắn xử nhẹ. Bà chủ khách sạn đi tới, chỉ huy phục vụ thêm ghế thêm bát, nhìn thấy vợ con Lục Văn Phu ôn hòa niềm nở với hai cô gái Lục Thiên Hựu dẫn tới, trong lòng rất ngạc nhiên. Trương Khác vẫn để ý tới Thẩm Tiêu nên nhìn thấy sự ngạc nhiên của bà ta, trong lòng thầm thở dài, nhưng không nói gì. Lục Văn Phu là người đáng tín nhiệm, ông ta cẩn thận làm công tác chính phủ thời gian dài, nhưng tính cách vẫn rộng rãi và thành thật, nhưng chẳng mong người nhà ông ta đều có giác ngộ cao như vậy, thói đời luôn đóng dấu giai tầng lên người ta, người nhà ông ta không thích ứng tốt lắm. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trần Dũng ngồi taxi tới khách sạn Bắc Các, lấy di động gọi điện cho Hồ Kim Tinh, tìm tới phòng bao, nhìn thấy Vương Kiến Lâm đã tới rồi. - Bà nó chứ, con điếm non Trần Phi Dung đó đã động lòng lắm rồi, đột nhiên có xe cảnh sát đi tới, nói Đao Tử và chị Thanh tuyển người phi pháp, dẫn bọn họ đi, mẹ nó tiếc thật. Trần Dũng ngồi xuống ghế, mở chai bia, nốc liền một hơi nửa chai: - Xem ra lần sau phải đổi cách rồi ... Thấy góc bàn xếp mấy chai bia, hỏi: - Buổi tối còn ai nữa à? - Tôi có vài người bạn muốn làm quen với các cậu, sau này có chuyện gì cứ tìm bọn họ, họ có thể giải quyết cho các cậu. Vương Kiến Lâm nói, hắn chẳng bận tâm chuyện cảnh sát bắt thuộc hạ của mình, tới ngõ Học Phủ lôi kéo người tới ngõ Học Phủ tới hộp đêm làm phục vụ viên, tuy có chút không chính quy, nhưng cách phạm pháp còn xa, vài tiếng sau chắc là thả thôi, hắn lười nhờ người giúp. Trần Dũng nhếch mép không nói gì, những năm qua đủ các loại nhân vật xun xoe lấy lòng hắn, loại chuyện này quen rồi, khinh khỉnh nói: - Bạn anh giới thiệu có thể giải quyết được con điếm non của Kim Tinh không? - Hồ thiếu gia đúng là người đi học mà, chuyện gì cũng chú trọng tình thú, đổi lại là tôi, kiếm chỗ nào cho cô ta hét khản cổ không có ai thưa, đè ra là xong việc. Vương Kiến Lâm cười toe toét: - Nhanh gọn, chuyện sau đó càng dễ giải quyết. Có cần tôi giới thiệu cho các cậu người có kinh nghiệm vụ này không? - Chuyện này bỏ chút công sức tốt hơn. Hồ Kim Tinh lắc đầu, hắn cũng nghe nói con gái sau khi bị hiếp dâm, người nhà thường lo cho thanh danh rất ít người báo cảnh sát, nhưng không báo cảnh sát không có nghĩa là là không bị báo thù, người không quyền thế đã đành, Hồ Kim Tinh theo đuổi Trần Phi Dung sao không biết cô thường xuyên tới thư viện với Trương Khác, hắn không cho rằng mình chọc nổi Trương Khác. Cho nên với Trần Phi Dung chỉ có thể mặt dày đeo bám, nếu Trần Phi Dung cam tâm tình nguyện theo mình, thằng chó kia tất nhiên không thể nói gì. Có điều nghĩ cũng thật đáng hận, Hồ Kim Tinh biết mỹ nữ vây quanh Trương Khác không chỉ có mỗi Trần Phi Dung, còn có bông hoa của Học viện Âm nhạc, mầm họa của Đh Sư phạm, mỹ nữ tuyệt sắc Hàn Quốc, không một ai không phải là tuyệt đại mỹ nữ. Đặc biệt là cô em Hàn Quốc kia, bộ ngực đó nhìn thôi chảy nước dãi, nếu đem chơi bắn pháo thì sướng phải biết. Hình như các cô gái xinh đẹp trong thiên hạ đều vì tên nhãi đó mà tụ tập tại Kiến Nghiệp vậy, làm người ta tức điên. Cũng chẳng phải ngoài Đh Đông Hải, Đh Sư phạm thì không kiếm được gái đẹp, nhưng đem so mấy cô gái bên người với Trần Phi Dung, Hồ Kim Tinh cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, có phải là thứ không thể có được mới cảm giác tốt nhất? Vương Kiến Lâm mặc dù gan lớn, nhưng không phải là không có chút đầu óc, ít nhất là hắn chưa dám vươn tay vào Đh Đông Hải, cô gái mà Hồ Kim Tinh nhìn trúng lại không cho hắn cơ hội tiếp túc, nên một thân công phu không có cơ hội thể hiện, nhíu mày nghĩ cách hộ Hồ Kim Tinh. Lúc này di động trên bàn vang lên, Vương Kiến Lâm cầm lấy xem, nói với Hồ Kim Tinh: - Bạn tôi tới rồi, các cậu đợi một chút, tôi đi đón bọn họ, đó toàn là những người lắm kế, nói không chừng ba người gộp lại thành Gia Cát Lượng, có thể hoàn thành tâm nguyện của Hồ thiếu gia.
Chương 995: Hành động bắt giữ (2). Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Trần Bỉnh Đức ngồi in lặng trong xe nhìn Vương Kiến Lâm đón một đám người mặt mày hung ác vào khách sạn trước khi trời tối ông ta nhận được điện thoại của Trương Khác, nói đàn em của Vương Kiến Lâm đã thả mồi tới tận Đh Đông Hải rồi, mặc dù không nhận được báo án, nhưng ông ta hiểu rõ điều này có nghĩa là đã xảy ra vụ án ác liệt nữ sinh bị ép bán dâm rồi. Tội chứng trong tay như thế là gần đủ, liền quyết định không trì hoãn nữa, và lại bắt giữ sẽ còn thêm được tội chứng xác đáng hơn. Tổ chuyên án luôn nắm vững hành tung các thành viên cốt cát của đám người Vương Kiến Lâm, Trần Bỉnh Đức vừa hạ quyết tâm, hành động bắt giữ liền bí mật được triển khai, ông ta còn không yên tâm, đích thân tới hiện trường xe xét. Trần Bỉnh Đức không đi xe cảnh sát, tổ chuyên án cùng cảnh sát tham gia hành động đều nấp trong ngõ sau khách sạn Bắc Các, hiện đang đối chiếu danh sách bắt giữ. Trừ nơi này, Vân Mộng Các, Cty Trường Lâm cùng nhiều chỗ ẩn thân của đám người Vương Kiến Lâm đều bố trí lực lượng cảnh sát bắt giữ đồng loạt, đồng thời triển khai công tác kiểm tra tội chứng, đảm bảo không có cá lọt lưới. Quách Chí Quốc phó tổng đội trưởng trinh sát hình sự, tổ trưởng tiểu tổ đả kích xã hội đen mặc thường phục từ ngõ đi tới, cách cửa sổ xe báo cáo: - Cháu bí thư Hồ và con trai của sở trưởng Trần đều ở trong phòng bao, có nên đợi chúng đi rồi mới thực thi hành động không? -.... Trần Bỉnh Đức xoa cằm ngẫm nghĩ, nếu để đám Hồ Kim Tinh đi trước, thì đám người kia cũng ăn no uống say lên xe đi rồi, sao có thể dễ dàng hốt trọn ổ, hơn nữa có thể làm cháu Hồ Tôn Khánh dính líu vào, chắc chắn Dư Khánh Lâm rất vui vẻ, nhìn đồng hồ nói: - 20 phút nữa thực hiện hành động bắt giữ, tôi về cục đợi tin thành công của các đồng chí ... Rồi hạ cửa xe xuống quay về cục công an. Quách Chí Quốc thầm mắng một tiếng lão hồ ly, nếu muốn giữ mình, không đắc tội với ai sao còn hạ quyết tâm lật cái ổ này? Trần Bỉnh Đức đại khái sẽ không thừa nhận mình báo cáo với ông ta chuyện này, nếu Hồ Tôn Khánh nổi giận ông ta lôi Hồ Kim Tinh vào, chắc ông ta vờ tỏ ra đáng thương giải thích tất cả là ngoài ý muốn. Thế thì coi như chuyện ngoài ý muốn đi! Quách Chí Quốc nghĩ thế, nhìn xe hai bên chạy nhanh về xe, chuẩn bị tiến hành bố trí cuối cùng. ~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~ Đang uống tới say sưa thì Hồ Kim Tinh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn, hắn không để ý, rượu đang lên, cực kỳ phấn khích, cổ động Trần Dũng và Vương Kiến Lâm đấu rượu, đột nhiên rầm một tiếng lớn, phòng bao bị người ta đá văng từ bên ngoài, đờ người ra, chưa kịp phản ứng, thì không biết bao nhiêu cảnh sát vũ trang ùn ùn kéo vào hét lớn: - Đứng im, không được động đậy. Hồ Kim Tinh không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng cầm lấy di động trên bàn định gọi, nhưng bị một dùi cui quất vào tay, tiếp đó một cảnh sát túm tóc kéo ra ngoài, người trong phòng báo thấy tình thế bất ổn, mở cửa sổ định nhảy ra ngoài, mới thấy ngoài cửa sổ âm u cũng đứng đầy cảnh sát vũ trang. ~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~ Theo trình tự thông thường, xác nhận thân phận của Hồ Kim Tinh, Trần Dũng xong liền báo cáo cho Hồ Tôn Khánh và người nhà của chúng. Hồ Tôn Khánh đang ở Cty Hải Túc ăn mừng công trình kỳ một của sản nghiệp phần mềm hoàn thành đúng thời hạn, nhận được điện thoại cũng không rõ tình hình nghiêm trọng cỡ nào, vội vàng bảo thư ký nói với Lâm Tuyết một tiếng, ông ta phải tới cục công an ngay, sợ để lâu cho Dư Khánh Lâm kiếm được cơ hội giở trò. - Hoạt động đả kích tội phạm này tổ chức từ bao giờ thế? Lâm Tuyết vội vàng đuổi theo, thấy Hồ Tôn Khánh đã lên xe, cũng chui vào, ngồi sát người ông ta. - Tin tức của cô không chậm đâu. Hồ Tôn Khánh ngạc nhiên: - Nghe đâu ra vậy? - Rắn chuột tự có đường riêng, nếu tôi đem tin tức nói cho ông, chẳng phải làm ông cũng không sạch sẽ theo sao? Lâm Tuyết cười duyên: - Hay là tôi đi cùng ông một chuyến? Có điều tới cục công an tôi không xuống để người ta chỉ chỏ đâu. Bữa tiệc mừng công đã tới hồi kết, người còn lại đều không phải là nhân vật có trọng lượng lắm, để cho Vương Hải Túc ứng phó là được, hơn nữa cô ta và Hồ Tôn Khánh ở lại lâu như thế, vốn là định che tai mắt người khác tìm chỗ giao hoan. - Chính phủ thành ủy không có chút gió lay cỏ động nào, chắc là cục công an tự ý hành động. Hồ Tôn Khánh lắc đầu, lo lắng trên mặt không giảm chút nào, ông ta lo chuyện này dính líu tới Hồ Kim Tinh, nên cục công an mới tổ chức hành động này, ông ta biết bối cảnh của Lâm Tuyết không sạch sẽ, nên hết sức mẫn cảm với chuyên án hành động tương tự. Lâm Tuyết nghĩ Hồ Tôn Khánh sẽ không lừa mình, không có thành ủy hỗ trợ, chỉ riêng cục công an tự ý hành động, vậy không thể đi sâu được, lại nghĩ, nếu thực sự đào sâu vào, thì chỉ e hệ thống công an bị chấn động lớn nhất, Trần Bỉnh Đức sẽ vác đá đập chân mình. - Trần Bỉnh Đức uống nhầm thuốc à? Lâm Tuyết biết một chút về nhân vật xã hội đen ở thành nam, đằng sau băng Trường Lâm là Tiền Quế Hoa và phó chủ tịch chính hiệp khu nam, liền lấy điện thoại ra gọi, một lúc sau mặt trầm lại nói: - Chuyện này không đơn giản đâu, hoàn toàn là có dự mưu từ trước, những quan viên có trọng lượng liên quan chuyên án hành động này đều đã được điều ra nước ngoài khảo sát từ trước, đây là kế điệu hổ ly sơn. Mặc cho đám Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh vắt hết óc cũng chẳng thể liên hệ với Trương Khác, trừ người bên phía Trương Khác, thì người biết y có dính líu vào chỉ có Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức, Trương Chí. Xe mau chóng tới được cục công an, Lâm Tuyết ở lại xe, Hồ Tôn Khánh đẩy cửa đi xuống, thấy đám Trần Bỉnh Đức đứng ở bậc thềm nghênh tiếp, mặt âm trầm hỏi: - Phó bí thư Dư đâu? - Tôi cũng vừa được tin tổ chuyên án bắt được cháu bí thư, còn chưa kịp báo cáo thành quả hành động hôm nay với bí thư Dư. Trần Bỉnh Đức cẩn thận nói, Hồ Kim Tinh có phạm sai lầm lớn cũng không thể đả kích trực tiếp Hồ Tôn Khánh, huống hồ Hồ Kim Tinh và Trần Dũng quá nửa là ham chơi mới đi cùng đám người Vương Kiến Lâm, chẳng thể cố hất nước bẩn lên người bọn chúng. Hồ Tôn Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Bỉnh Đức, nhưng nhìn không ra hư thực của câu này, nếu Trần Bỉnh Đức biết rõ Hồ Kim Tinh là cháu mình còn muốn làm chuyện ầm ĩ tới cục công an, mưu tính không đơn giản. Lúc này không nhìn ra sơ hở, Hồ Tôn Khánh không dám tùy tiện phát tác, ông ta còn sợ Trần Bỉnh Đức lôi Dư Khánh Lâm ra. - Muộn thế này rồi không cần làm phiền tới bí thư Dư nữa. Hồ Tôn Khánh giơ tay lên: - Trước tiên làm rõ vụ án đi đã rồi hẵng báo cáo cho bí thư Dư cũng không muộn, vấn đề của Kim Tinh, các đồng chí cũng phải điều tra thật rõ ràng, tôi tuyệt đối không mềm lòng bao che. Hồ Tôn Khánh lúc này muốn dẫn cháu đi, cho Trần Bỉnh Đức hai cái gan cũng không dám ngăn cản, nhưng chuyện nhìn qua có vẻ không đơn giản dẫn người đi là xong, phải đề phòng Trần Bỉnh Đức giở trò đằng sau. Lúc này có một chiếc xe đi vào bãi, Hồ Tôn Khánh quay đầu lại nhìn, thấy phó sở trưởng sở giáo dục Trần Mặc mày nhíu chặt bước xuống xe, liền đức lại đợi. Trần Bỉnh Đức là cán bộ cấp chính cục, tương đương với Trần Mặc, do quan hệ tới chức vụ, Trần Bỉnh Đức rõ ràng ở thế cao hơn, đợi Trần Mặc đi tới nơi mới lạnh nhạt nói: - Chuyện lần này thật đáng tiếc, bí thư Hồ vừa chỉ thị cho chúng tôi phải làm rõ vấn đề của Trần Dũng và Hồ Kim Tinh trước mới có thể cho dẫn người đi. Ở đây Hồ Tôn Khánh có cấp bậc cao nhất, thấy ông ta im lặng không tỏ vẻ gì, Trần Mặc cũng không nói gì thêm.
Chương 996: Nghe trộm. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Spoiler Trong phòng bao khách sạn Hà Ký, đa phần là bạn bè thân thích Lục gia, Trương Khác và Lục Văn Phu ngồi cùng bàn tùy ý nói chuyện, đúng lúc này nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Đức. Lục Văn Phu quan sát thần sắc của Trương Khác, tựa hồ tối nay đang đợi cú điện thoại này, nhìn y dò hỏi, Trương Khác không coi ông ta là người ngoài, hơi ngả người tới, nói nhỏ: - Điện thoại của cục trưởng Trần, cháu của Hồ Tôn Khánh bị dính líu vào chuyên án hành động của cục công an, Hồ Tôn Khánh đã tới cục công an để bảo vệ thằng cháu cưng. Lục Văn Phu không hỏi kỹ, biết trên bàn tiệc khó nói rõ vấn đề được, Cẩm Hồ lấy Hải Châu và Kiến Nghiệp làm gốc rễ, hơn nữa trọng điểm đang chuyển dời sang Kiến Nghiệp, nhưng Kiến Nghiệp có tính độc lập về chính trị, không bị tỉnh kiềm chế nhiều, cho dù lãnh đạo tỉnh ngả hẳn về phía Cẩm Hồ cũng không có nghĩa là Cẩm Hồ có thể đứng vững chân ở Kiến Nghiệp, nên tin tức vừa rồi chắc có liên quan lớn tới y. Lục Thiên Hựu buổi tối muốn ngủ ở nhà, sau bữa tiệc, đám Trương Khác đưa Thẩm Tiêu về thẳng trường, người thân thích cũng giải tán, Lục Thiên Hựu cùng người nhà đi bộ về khu tập thể trực thuộc cơ quan thành ủy cách đó không xa. Lục Nhất Đình và Từ Minh cũng không vội về nhà, theo bọn họ. - Ba, sao ba lại quen bạn của Thiên Hựu? Lục Nhất Đình lúc này không kìm chế được tò mò nữa, không chỉ cô ta, những người khác trong nhà cũng đang đầy một bụng nghi vấn. Lục Văn Phu đứng lại, nhìn vợ con gái nói: - Cả hai nên xem lại bản thân đi, làm như hận không thể cho cả thiên hạ biết mình là vợ là con gái phó tỉnh trưởng vậy. Rồi phất tay: - Đi trước cả đi, tôi có việc phải nói với Thiên Hựu. Từ Minh đành theo mẹ vợ và vợ đi trước, Lục Thiên Hựu ngoan ngoãn theo sau lưng cha, thầm nghĩ thân phận của Trương Khác phải kinh khủng lắm. - Năm 94 khi ba làm thư ký trưởng cho tỉnh trưởng Từ Học Binh đã quen Trương Khác, mỗi lần con kể về đứa bạn cùng lớp, ba biết ngay là cậu ta rồi. - Ban đầu con có cảm quan không tốt với cậu ta, sao ba không định thay đổi cái nhìn của con? Lục Thiên Hựu thắc mắc: - Chuyện phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều. Lục Văn Phu nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm qua, thở dài: - Lần này ba có thể thuận lợi lên làm phó tỉnh trưởng, quen biết Trương Khác là một nhân tố quan trọng. - Sao có thể như thế được? Lục Thiên Hựu tròn mắt không tin: - Mấy năm qua kinh tế Đông Hải có biến hóa lớn so với trước kia, do một người đứng trong bóng tối chủ đạo sự biến hóa này ... Lục Văn Phu khoác vai con, vừa đi vừa kể một vài chuyện của Cẩm Hồ. ~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trương Khác không giải thích với Thẩm Tiêu vì sao lại quen Lục Văn Phu, hơn nữa có thể làm Lục Văn Phu dùng tư thái đó tiếp đãi, Thẩm Tiêu không dám hỏi nhiều. Đưa Trần Phi Dung về ký túc xá trước, tới dưới chung cư, nhìn thấy phòng của Địch Đan Thanh sáng đèn, Trương Khác thấy lòng kích động, vừa rồi thấy Vệ Lan ở quán nét, thời gian qua tìm cách gạt bỏ Vệ Lan để vụng trộm với Địch Đan Thanh thật khó khăn. Bước thật nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Địch Đan Thanh, thấy mắt mèo tối đi, Trương Khác lánh người qua một bên, đợi Địch Đan Thanh mở cửa. Địch Đan Thanh chỉ hé một khe cửa nhỏ, chặng cười sau cửa, cười khúc khích hỏi: - Muộn thế này sao không về ngủ đi? - Tới quan tâm đến vấn đề xây thư viện một chút. Trương Khác nói dối không chớp mắt, thấy Địch Đan Thanh chặn cửa không cho vào, định trêu chọc cô vài câu, nhưng nhìn nụ cười của cô hơi quỷ dị, hạ giọng hỏi: - Ai ở bên trong thế? - Coi như cậu tinh. Địch Đan Thanh cười khẽ, giờ mới mở cửa. Trương Khác nhìn thấy Hứa Tư ngồi ở phòng khách, ngạc nhiên nói: - Chị tới mà cũng không nói cho em một tiếng, tới khi nào vậy? - Vốn cũng không định tới hôm nay, ngồi trên xe thấy di động hết pin, nên không gọi cho cậu. Hứa Tư nhoẻn miệng cười, chỉ đống giấy tờ bừa bộn trên bàn: - Chúng tôi đang thảo luận phương án thiết kế, cậu tới đúng lúc lắm. Không thể bỏ Địch Đan Thanh ở lại đây đưa Hứa Tư tới căn nhà bên hồ được, cả hai cô gái đều làm y nảy sinh lòng hươu dạ vượn, tiếc là cả hai ở một chỗ, y chẳng thể làm gì nổi, đành ngồi xuống chăm chú xem bản phác thảo. Đột xuất nảy ý tới Kiến Nghiệp, tới nơi luôn ở cùng Địch Đan Thanh, cơ hội gọi điện cho Trương Khác không có, hơn nữa mai Đường Thanh cũng tới, Hứa Tư do dự không biết nên tìm Trương Khác không, cứ thế liền cùng Địch Đan Thanh thảo luận thiết kế thư viện, lúc ấy không cảm thấy có gì thiếu tự nhiên, hiện thêm Trương Khác, ba người cùng phòng bắt đầu hơi đau đầu. Địch Đan Thanh uể oải vặn mình nói: - Không còn sớm nữa, tôi buồn ngủ rồi, hai người đừng ở đây bàn việc nữa ... Đi tới dọn dẹp đống giấy tờ bừa bộn, lấy luôn cả tờ trong tay Trương Khác, xem ra muốn đuổi khách rồi. Hứa Tư vào phòng vệ sinh, Trương Khác ôm lấy vòng eo Địch Đan Thanh, hỏi nhỏ: - Cùng đi ăn khuya nhé? - Cậu tưởng tôi là cô bé con à? Địch Đan Thanh cười nhỏ, ôm má Trương Khác, cọ đầu vào cằm y: - Giữ cậu lại có lợi gì? Lại còn tranh gối với tôi, chẳng bằng ngủ một mình cho thoải mái. Hứa Tư đi ra, định cầm lấy giấy tờ mang theo, Địch Đan thanh ngăn lại: - Nói không chừng tôi ngủ dậy buồn chán còn lấy nó xem giết thời gian ... Hứa Tư đỏ mặt, cầm lấy túi sách theo Trương Khác, vào trong xe mời thở phào: - So với Đan Thanh, tôi chẳng giúp được gì đậu ở công việc cả. Trương Khác chỉ có thể cười trừ, hiện y không thể nói câu :" Tìm trợ thủ chứ không phải tìm người yêu" nữa, ai bảo y đã biến Địch Đan Thanh thành tình nhân? Cảnh vừa rồi đúng là đau đầu, mà ngay mai Đường Thanh lại từ Kim Sơn về. Trương Khác đỗ xe ở siêu thị Thời Đại trước ngõ, định cùng cô mua ít đồ ăn uống mang về căn nhà gỗ thì thấy hai chiếc xe màu đen rẽ từ đường Đông Hoa ra, cũng đỗ trước siêu thị Thời Đại. Hồ Kim Tinh và Trần Dũng lần lượt từ hai chiếc xe đi ra, chiếc Audi đen không dừng lại mà đi trước, tiếp đó Hồ Tôn Khánh và Lâm Tuyết từ chiếc BMW đi ra. Trương Khác không ngờ Hồ Tôn Khánh đưa Hồ Kim Tinh ra nhanh như vậy, chắc hành động vừa rồi không tóm được thóm của hắn, giữ tay Hứa Tư lại, bảo cô đừng vội xuống xe, không muốn bọn chúng nhìn thấy, loại người này gặp mặt đã thấy khó chịu rồi. Đám Hồ Tôn Khánh đi về phía siêu thị, tới trước siêu thị không vội đi vào, mà đứng trước xe Trương Khác nói chuyện. Xe của Trương Khác lắp kính một chiều, nếu không dí sát mặt vào cửa kính, thì không nhìn thấy người bên trong, Lâm Tuyết còn dựa mông vào cửa xe đứng, chắc là đi giày cao gót cả ngày, mỏi chân đứng lại nghỉ. Mông Lâm Tuyết tròn mà căng, cực đẹp, nhưng nữ nhân này tâm địa rắn rết, thủ đoạn tàn nhẫn, làm người ta khó mà sinh ra dục vọng bình thường, Trương Khác chỉ bận tâm xem bọn chúng nói gì. - Nếu thành phố không có kế hoạch thống nhất đả kích tội phạm, khả năng Vương Kiến Lâm đắc tội với ai đó. Xem ra bọn chúng nghi ngờ hành động lần này rồi, Trương Khác nghe Lâm Tuyết nói vậy thì thầm nghĩ, từ thân hình phán đoán, đứng bên trái Lâm Tuyết là Hồ Tôn Khánh, bên phải là Hồ Kim Tinh, Trần Dũng đứng phía đối diện. - Cháu nghe thủ hạ Vương Kiến Lâm nói bọn chúng từ Bắc Kinh về hôm tết Dương Lịch, trên tàu hỏa gặp một mỹ nữ xinh đẹp, không kiềm chế được quấy nhiễu người ta mấy lần, trên tàu có xung đột, xuống tàu còn làm ầm ĩ tới đồn công an. Khi đó Trần Bỉnh Đức thay mặt đối phương giải quyết, mọi người nói xem liệu có liên quan tới chuyện này không? Hồ Kim Tinh lên tiếng. Trương Khác không ngờ thủ hạ Vương Kiến Lâm lại đem chuyện trên tàu hỏa kể ra cho Hồ Kim Tinh nghe, xem ra đám này dính líu tới nhau không ít, nghe xem bọn chúng có lần theo manh mối tới mình được không?