Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2844: Hối hận Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Không thể nói như vậy, dù trong ngoặc kép cũng là hưởng đãi ngộ cấp thứ trưởng. Tuy nói không thể so với chức vụ trong chính quyền nhưng dù gì cũng hơn Cục trưởng có phải không? Phó trưởng ban Thôi ngoài mặt cười nhưng trong không cười nói. Vẻ mặt đó, tất nhiên không coi Chủ tịch công ty như Diệp Phàm ra gì. - Nếu không đã phá sản đúng không? Diệp Phàm cười nhạt một tiếng kéo ghế dựa ngồi xuống, Khổng Ý Hùng cũng ngồi xuống. - Các vị lãnh đạo đều ở đây rồi, Oanh Oanh tôi đến chậm, ngại quá. Lúc này cửa bị đẩy nhẹ ra, Lưu Khải vội vàng chạy đến, vẻ mặt xin lỗi nói: - Ngại quá tổng Giám đốc Đổng, vừa rồi tiếp mấy vị lãnh đạo nên không ra đón chị được. - Tổng giám đốc Diệp, đây là sự thật, mấy năm này tổng công ty ở tỉnh Thiên Vân. - Không có việc gì, tiếp lãnh đạo quan trọng hơn. Đổng Oanh Oanh giọng trong trẻo. Vì Diệp Phàm quay lưng về phía cử nên cô nhất thời chưa phát hiện ra Diệp Phàm. Tổng Công ty nhận được sự quan tâm của tỉnh Thiên Vân và Điền Nam. Hàng năm tốt xấu cũng có thể cấp mấy triệu. - Đó là đương nhiên, vừa rồi đang nói, tuy nhiên không thể so sánh với lão Thôi ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. nhưng so với một chủ tịch huyện vẫn là làm được. Bí thư Diệp và Chủ tịch công ty vẫn là khá kiêu ngạo. Thiết Khôi là đang khen Diệp Phàm hay là đang châm chọc. Nhà máy Phi Không của chúng ta không giống lúc trước. Vì ở Việt Đông cách xa, Tổng công ty trên cơ bản hàng năm không đến đây mấy lần. - Kiêu ngạo, Bí thư Diệp, tôi nói nhé trưởng ban Thôi, Chủ tịch công ty không thể so với anh được. Nghe nói trưởng ban Thôi là người phụ trách sát hạch người phụ trách các công ty nhà nước trên toàn tỉnh, cấp Phó giám đốc sở trở lên phải không? Đổng Oanh Oanh cười từ từ bước vào, bên cạnh còn có một cô thư ký xinh đẹp. Khi Bí thư Vệ còn phụ trách cũng không cấp chúng tôi ít tiền nào. Toàn bộ chúng tôi dựa vào bản thân, nếu không đã không chống đỡ nổi. Lưu Khải vội vàng chạy đến chen vào cạnh Chủ tịch Đàm một chiếc ghế. Tất nhiên không thể để Chủ tịch hội đồng quản trị ngồi bên cạnh Diệp Phàm rồi. Tuy nhiên, mặc dù hiện giờ nửa chết nửa sống, hơn hai nghìn công nhân phải ăn cơm, mỗi tháng số tiền kiếm được chưa đủ phát tiền lương. Vả lại, Lưu Khải còn giơ tay ao lau ghế. Chủ tịch thành phố Đàm cùng Giám đốc sở Đỗ cùng dịch ghế để Đổng Oanh Oanh ngồi. Cho nên, gần đây tôi luôn chạy đi chạy lại, Lưu tổng cũng thấy được khó khăn của chúng ta. Nói là có thể hợp tác kiếm tiền. Giám đốc Tống cuối cùng đã lộ ra giấu đầu lòi đuôi. Có thể được một cô gái xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh cũng tương xứng. Đổng Oanh Oanh cũng là nhân vật nổi tiếng của Việt Đông. - Hợp tác kiếm tiền đây là việc tốt. Diệp Phàm nói xong nhìn Lưu Khải một cái hỏi: - Lưu tổng, hợp tác thế nào anh nói một chút. Bình thường có lẽ Phó Chủ tịch Đàm và Phó giám đốc Đỗ muốn gặp đều khó, người ta là ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh Việt Đông, đại biểu quốc hội, thường xuyên gặp gỡ các Phó chủ tịch tỉnh. - Việc này, tổng giám đốc Diệp, chúng tôi đã đánh giá giá trị của nhà máy Phi Không của các anh. Nhà xưởng và máy móc thiết bị đều già cỗi, những năm gầy đây tuy nói mua thêm một chút nhưng đều là những máy móc nhỏ, khấu hao tài sản xong giá trị cũng không đáng là bao. Lưu tổng tất nhiên là bỡn cợt nhà máy Phi Không không đáng một đồng. Diệp Phàm phát hiện, Đổng Oanh Oanh càng ngày càng duyên dáng. Trước kia khi ở Ngư Đồng, Oanh Oanh chưa đến hai mươi tuổi, lúc đó dậy thì chưa hết, còn có vẻ trẻ con. - Ha ha, anh cứ nói ra con số đánh giá cụ thể là được, tôi là người thích nói thẳng. Phức tạp như khấu hao tài sản hay cái gì đó tôi cũng không hiểu. Tôi thích con số, con số có hiểu không? Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Mấy năm qua Đổng Oanh Oanh càng trưởng thành, hơn nữa, dáng vẻ bộ ngực làm cho đàn ông ngồi đây đều thèm muốn. - Số này. Lưu Khải giơ một đầu ngón tay lên. Một đôi giày cao gót tôn thêm dáng người của Đổng Oanh Oanh, cặp mông ưỡn lên ngạo nghễ, có lẽ đồ chơi của một số đồng chí ngồi đây không tự chủ được đã sớm “ngẩng đầu” rồi. - 100 triệu? Diệp Phàm cố ý hỏi. Bởi vì Đổng Oanh Oanh có khí chất đặc thù, ngay cả Diệp Phàm cũng động lòng. -100 triệu, tiền cướp được sao. Lưu tổng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Khi Đổng Oanh Oanh từ từ đến chỗ ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống, ngẩng đầu, lập tức A... lên một tiếng, vội vàng đứng lên nói: - Là Trưởng ban Diệp. - Vậy không phải anh nói là một triệu chứ? Diệp Phàm cười nhạt một tiếng nhấp một ngụm súp. - Trưởng ban Diệp, ở đây không có trưởng ban Diệp nào cả Chủ tịch hội đồng quản trị? Lưu Khải vẻ mặt nghi ngờ nói, ánh mắt những người khác cũng không sai biệt lắm, đều tỏ vẻ không hiểu. - Mười triệu đã là vượt xa cái giá cao nhất, đây là mức cao nhân rồi, nếu hơn nữa thì việc sắp xếp cán bộ công nhân viên chức nói dưới mười triệu tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô chúng tôi còn phải bồi thường mấy trăm nghìn. Lưu tổng thiếu chút nữa nước miếng văng tứ tung. - Đúng vậy, tổng giám đốc Đổng, đây chính là tổng giám đốc Diệp của tập đoàn Hoành Không tỉnh Thiên Vân, không thể gọi là trưởng ban Diệp. Đội trưởng Tiền thuận miệng nói. - Ý của anh là? Diệp Phàm nhìn Lưu Khải cố ý nói nửa lời, một ngọn lửa vô hình từ mắt nhằm thẳng vào y. - Ha ha, các anh đúng là có mắt như mù. Đổng Oanh Oanh cười hai tiếng, giơ chén len hướng về phía Diệp Phàm nói - Trưởng ban Diệp, Oanh Oanh mời anh ba chén. Xem ra giám đốc Tống đã thông đồng với Lưu tổng, muốn đổi nhà máy chế tạo thiết bị Phi Không lấy mười triệu bàn xong rồi. Đổng Oanh Oanh nói, hơn nữa thái độ rất tôn kính, Lưu Khải thiếu chút nữa nuốt đầu lưỡi. Thực coi Diệp Phàm là đứa ngốc. Tôi đã ở Việt Đông hơn một năm, tuy nói chưa đến nhà máy chế tạo thiết bị cơ khí Phi Không nhưng từ tài liệu cho thấy, khu đất của nhà máy giá trị không dưới năm trăm triệu. Bởi vì tổng giám đốc Đổng tuy tửu lượng được, nhưng rất ý khi chủ động mời rượu người khác. Lần trước ăn cơm với phó chủ tịch tỉnh thường trực cũng không có chủ động mời rượu. - Ha ha, Tiểu Tống nếu tổng giám đốc Diệp đã có ý này rồi, cứ ngả bài trên bàn rượu thôi. Trong lòng Lưu Khải có chút rối loạn, nghĩ lung tun. Dù sao sớm hay muộn đều phải nói, hôm này vừa lúc tổng giám đốc Diệp xuống đây, cải lương không bằng bạo lực. Lưu Tổng cười nói, ra vẻ một ông chủ lớn. - Diệp Phàm tôi đã rời Việt Đông nhiều năm rồi, đảm đương không nổi chức Trưởng ban vừa nói. Diệp Phàm cười đứng lên, cầm chén rượu nói: - Tổng Giám đốc Đổng mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhà máy chế tạo thiết bị cơ giới Phi Không của tôi đã sắp bị các cô nuốt mất, khi nào thì tôi đến Đế Đô Hoàng Triều kiếm cơm rồi. - Tổng giám đốc Diệp, việc này… Tống Thủy Dương có chút khó nói. - Tổng Giám đốc Diệp chính là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không? Đổng Oanh Oanh hoảng hốt, quả nhiên hiể ra, mặt cứng đờ nói: - Thật là nước lớn trôi miếu rồng, tổng giám đốc Diệp nói đùa, Miếu nhỏ như Đổng Oanh Oanh tôi sao có thể dung nạp được tôn đại thần của anh, như thế không phải là phá hỏng miếu nhỏ của tôi sao? - Có chuyện gì thì cứ nói đi, cứ ấp a ấp úng. Diệp Phàm hừ nói. - Nào dám, Lưu tổng của các cô thường xuyên quan tâm đến nhà máy Phi Không của chúng tôi, Diệp Phàm tôi phải cảm ơn Tổng Giám đốc Đổng ưu ái. Diệp Phàm giơ chén lên uống một hơi cạn sạch. - Thật sự giống như Lưu tổng đã nói, không chỉ họ đánh giá, chúng tôi cũng đã mời đơn vị liên quan của thành phố Việt Châu đến đánh giá qua. - Sao lại thế này Lưu Khải? Đổng Oanh Oanh nghiêm mặt hừ nói. Tuy nói giá trị của công ty chúng ta lớn hơn một chút nhưng hai nghìn công nhân không có chỗ đi. - Việc này tất nhiên là có chuyện như vậy, công ty của chúng ta có chút nghiệp vụ giao cho nhà máy cơ giới Phi Không làm. Hơn nữa, lần trước tôi đã bàn qua với chị về chuyện của công ty Phi Không. Lưu Khải nói, sợ tới mức đứng lên, lưng đều cong xuống, đối với vị nữ chủ tịch hội đồng quản trị này đối mặt với cô ấy Lưu Khải cũng run rẩy. Nếu cho mỗi người năm nghìn cũng phải trên một trăm triệu. Hơn nữa, nhà máy chúng ta còn có một trăm triệu nợ bên ngoài. - Không biết sao, tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều đều là do tổng giám đốc Diệp trước đây cứu ra. Không có tổng giám đốc Diệp vốn không có tập đoàn chúng ta. Sau này chú ý cho tôi, hễ là nhà máy Phi Không có thể làm được công ty chúng ta giao toàn bộ cho họ. Không phải là chúng ta chiếu cố Phi Không mà là tổng giám đốc Diệp nể mặt chúng ta, kỳ cục. Đổng Oanh Oanh nói. Hai trăm triệu này thì nhà máy chúng ta bán cho Hoàng Triều Đế Đô phải cho thêm người ta gần trăm triệu. Giám đốc Tống cắn răng nói. - Vâng, tôi nhớ kỹ. Lưu Khải trán đổ mồ hôi gật đầu đáp cũng không dám lấy khăn trên bàn lau mồ hôi. - Bên Đế Đô Hoàng Triều nói thế nào? Diệp Phàm có vẻ như quan tâm, Khổng Ý Hùng có chút nóng nảy nhắc nhở: - Nhà máy Phi Không là công ty con của tập đoàn Hoành Không chúng ta là công ty nhà nước, khó mà nói bán liền bán. - Nói chi vậy, trước khác nay khác, tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Đổng quan tâm. Diệp Phàm cười ha hả. - Tổng giám đốc Diệp cũng chưa nói anh nói cái gì, không hiểu chuyện thì nói ít đi một chuyến. Giám đốc Tống tức giận, trừng mắt nhìn Khổng Ý Hùng một cái. - Diệp…, Tổng giám đốc Diệp, chẳng lẽ anh là người đã từng đảm nhiệm Trưởng ban của chúng tôi? Lúc này phó trưởng ban Thôi cũng đứng lên vẻ mặt ngại ngùng. Nói ra thì giám đốc Tống là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, còn Khổng Ý Hùng là cấp cục trưởng tất nhiên là người ta coi mình là lãnh đạo rồi. - Ha ha, đó là đương nhiên, mấy năm trước tổng giám đốc Diệp chính là Phó trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy Việt Đông. Hơn nữa, Giám đốc Tống cố gắng như vậy cũng có nguyên nhân, bởi vì, người ta đã quan tâm đến một chức ở văn phòng chính quyền Việt Đông rồi. Trước khi đảm nhiệm vị trí này hắn còn đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng. Tổng giám đốc Diệp chúng ta là người quyết đoán. Nói đến đây Đổng Oanh Oanh nhìn đội trưởng Tiền một cái cười nói: - Lúc trước một vị đội phó của trung đoàn hình sự tỉnh bị tổng Giám đốc Diệp tại chỗ tát cho rơi hai cái răng cửa. Ông ta muốn đổi nghề đến Ủy ban nhân dân công tác, nghe nói đã chuẩn bị tốt rồi, chuyển ngang. Đến lúc đó là Phó giám đốc Sở dễ dàng hơn Giám đốc nhiều, Việt Đông là một tỉnh lớn. Cuối cùng vị đồng chí đó còn phải đến nhà xin lỗi. - Nói thật, Lưu Khải tôi đã cố gắng nói giúp trước mặt Tổng giám đốc Đổng, cố gắng lắm mới thuyết phục được tổng giám đốc Đổng, tổng Giám đốc Đổng đồng ý mua lại nhà máy giá mười lăm triệu. Đổng Oanh Oanh thông minh, nghĩ ngay thấy trên bài có chút vị lạ, tất nhiên cô muốn lấy lại danh dự cho Diệp Phàm rồi. Giải quyết hết các vấn đề khó khăn và sắp xếp cán bộ công nhân viên chức. Trước đây Phi Không có thể làm một gánh nặng cho tập đoàn các anh. Hơn nữa, Diệp Phàm vẫn không lộ thân phận thật sự của mình, Đổng Oanh Oanh cũng suy nghĩ có lẽ là Diệp Phàm cố ý như vậy, giả heo ăn thịt hổ thôi. Việc này tổng giám đốc Đổng cũng nghĩ các anh không dễ dàng, cho nên, đều là người Trung Quốc nên Tổng giám đốc Đổng mới đồng ý. Nếu như cô không đề cập đến những việc này, mấy lãnh đạo tỉnh có chút kiêu ngạo, ngông cuồng, sau xảy ra chuyện gì thì không tốt. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều chịu thiệt một chút cũng được. Tổng giám đốc Đổng coi như là làm việc thiện. Lưu Khải nói một hồi, nếu không phải Diệp Phàm biết trước có lẽ thật đúng là bị người này hù chết. Dù sao quan hệ của bọn người đó với Lưu Khải công ty cô cũng không tệ lắm. Mà Lưu Khải cũng là người thân thích của nhà họ Đổng. - Xem ra cũng được, nhà máy này cũng không dừng ở giá trị mấy chục nghìn, tuy nhiên, tính toán như vậy vẫn là không thể giải quyết chỗ đi của cán bộ công nhân viên chức. Tổng giám đốc Đổng đồng ý giải quyết vấn đề nan giải này đúng là làm việc thiện cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Diệp Phàm cười nhạt gật đầu nói. - Thất kính tổng giám đốc Diệp, Tiền Khôi mời ngài ba chén. Tiền Khôi lập tức đứng lên, hơn nữa vẻ mặt cung kính. - Tổng giám đốc Diệp, nhưng đó là do thành phố Việt Châu chúng tôi sắp xếp giải quyết khó khăn cho các anh. Lúc này Chủ tịch thành phố cười ra vẻ như ông ta cũng dốc nhiều sức. Còn về phần giám đốc Tống, sớm đã đã mồ hôi nhỏ giọt, chân run cũng không dám ngồi xuống. Ông ta giờ mới biết, tổng Giám đốc Diệp đang đùa mình và đám người này. Trước mặt tổng Giám đốc Diệp mấy người phía ông chỉ là một đám tôm tép nhãi nhép thôi. Cái gì mà Giám đốc Sở, Chủ tịch thành phố, trước mặt tổng giám đốc Diệp chó má cũng không phải. Mấy năm trước người ta đã đã chơi mục nát. Vừa rồi tuy Tiền Khôi giới thiệu Chủ tịch thành phố với Giám đốc Sở nhưng Diệp Phàm biết, bọn họ chỉ là chức phó, có lẽ là phó ghế cuối cùng. - Hả, tổng giám đốc Đổng cũng ở đây, ha ha. Bởi vì lúc Đổng Oanh Oanh đi vào không đóng cửa nên lúc này từ bên ngoài truyền đến một giọng nói. Như Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thôi mà nói chính là nhân vật kế cuối, Diệp Phàm nghe nói mới nhớ lại người này. - Ôi, là Thư ký Lưu, mời vào đây. Đổng Oanh Oanh vừa thấy vội vàng bước lên phía trước chào. Dù sao trước kia Diệp Phàm đã đảm nhiệm chức Phó trưởng ban ở Ban tổ chức Tỉnh ủy. Lúc ấy Diệp Phàm cũng là phó trưởng ban đứng cuối cùng, tất nhiên là đồng cảm rồi. - Đã lâu không gặp thư ký Lưu, anh càng ngày càng tràn đấy sức sống rồi. Diệp Phàm đột nhiên xoay người, cười ha hả. - Đúng vậy, sắp xếp hai ngàn người là rất đau đầu đấy. Việc này Chủ tịch Đàm đã cố gắng nhiều. Thật sự muốn quyết định phải đau đầu rồi. Việt Châu này quá lớn, có bao nhiêu người chờ tôi sắp xếp. Phó trưởng ban Thôi cười nói. - Ôi, Diệp… Diệp… Lưu Thanh là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, thân thiết của Bí thư Tỉnh ủy Triệu Xương Sơn. - Xem ra, tôi còn phải cảm ơn Chủ tịch thành phố Đàm có phải không? Diệp phàm cười ha hả. Lúc đó khi Diệp Phàm đến báo cáo công tác với Triệu Xương Sơn đều qua chỗ Lưu Thanh, cho nên cũng rất quen Diệp Phàm. - Cảm ơn thì không cần, tuy nhiên Thiên Vân giáp với Việt Đông chúng ta, đều là tỉnh anh em có phải không? Giải quyết khó khăn cho tỉnh bạn cũng là việc chúng ta nên làm. Chủ tịch thành phố Đàm vẻ mặt tươi cười nghiêm nhiên tỏ vẻ anh lớn. Hơn nữa, Lưu Thanh cũng biết Triệu Xương Sơn rất coi trọng Diệp Phàm, tuy nhiên, Diệp Phàm rời khỏi mấy năm, Lưu Thanh cũng không biết Diệp Phàm hiện giờ chức vụ gì nên lập tức không biết chào thế nào hơi xấu hổ. Khổng Ý Hùng gấp đến độ mặt sầm lại ngồi đó không nói gì. Anh ta còn tưởng rằng Diệp Phàm thực bị lời đường mật của bọn kia dụ dỗ. - Thư ký Lưu, Tổng giám đốc Diệp hiện là Bí thư kiêm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không của Thiên Vân. Lưu Khải kịp phản ứng lại lập tức giới thiệu một chút. - Tổng giám đốc Diệp, hay là chúng ta mời tổng giám đốc Đổng đến cùng nói chuyện tổng giám đốc Diệp đến đây một lần không dễ dàng. - Hoành Không, tốt, tổng Giám đốc lại thăng chức rồi. Lưu Thanh đi nhanh vào giơ hai tay bắt tay Diệp Phàm, tất nhiên Chủ tịch thành phố Đàm và Giám đốc Đỗ mắt đã sắp rơi đầy đất. Đi lại cũng mệt mỏi, không bằng tối nay mời Tổng giám đốc Đổng đến, chúng ta bàn sơ qua một chút, nếu việc này có thể giải quyết sau này cũng không cần tổng giám đốc Diệp chạy tới chạy lui có phải không? - Ha ha, thư ký Lưu cũng tiến nhanh. Diệp Phàm cười nói, trước khi đến đây cũng đã tìm hiểu một số đồng chí lãnh đạo của Việt Đông. Bởi vì nhà máy Phi Không ở Việt Đông chắc chắn không rời khỏi những lãnh đạo này. Tổng giám đốc Diệp cũng có thể trở về tổng bộ tập đoàn Hoành Không nhẹ nhàng hơn. Lưu Tổng vừa thấy hấp dẫn lập tức rèn sắp khi còn nóng. Đến lúc đó, Diệp Phàm còn muốn đích thân đến nhà hỏi thăm. Tất nhiên là muốn chăm chút lại mối quan hệ này. Bởi vì dù sao đã đi mấy năm rồi, có đồng chí đã thay đổi địa bàn. - Đúng vậy, đúng vậy, Giám đốc Sở Công nghiệp cũng đã ơ đây, Chủ tịch thành phố Đàm cũng có mặt, các lãnh đạo liên quan đều ở đây, vừa đủ để quyết định rồi. Bọn họ hoàn toàn có thể là người làm chứng. Đội trưởng Tiền cười ha hả nói, vì sao người này ra sức như thế? Nghe nói Lưu Thanh đã thăng chức, cũng không phải thăng bậc mà điều chỉnh chức vụ, có lẽ điều đến cương vị phó bí thư. So với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy vị trí này lại đi tới từng bước. Tất nhiên trong chuyện này có âm mưu, không ít màu mỡ. - Ha ha, đâu có, đâu có. Cám ơn lời tốt đẹp của tổng giám đốc Diệp. Thư ký Lưu cũng thừa nhận, nhìn diệp phàm liếc mắt một cái cười nói - Tổng giám đốc Diệp, Bí thư Triệu vẫn rất nhớ anh đấy, nói anh đi là tổn thất lớn cho tỉnh Việt Đông. - Thế thì tốt, nhưng không biết Tổng giám đốc Đổng có thời gian rảnh để đến đây không? Diệp Phàm giả vờ có chút quan tâm. - Bí thư Triệu quá đề cao tôi, không dám nhận. Diệp Phàm tất nhiên cũng phải khiêm tốn một chút, lời này vừa nói xong tất nhiên mấy người Chủ tịch thành phố Đàm và Giám đốc Sở Đỗ hít vào một hơi khí lạnh. - Ừ, tổng giám đốc Đổng của chúng ta thật sự nhiều việc. Một công ty mấy nghìn người, chỉ một công ty còn cũng bảy tám công ty, trăm công nghìn việc thật sự không dễ. Lưu tổng còn một quan trọng hóa một chút, sau đó lấy điện thoại nói: - Nếu Tổng giám đốc Diệp đã nói như vậy tôi gọi điện thoại thử xem. Trưởng ban Lưu nói không phải là Bí thư Triệu Xương Sơn, ủy viên bộ chính trị sao. Nói xong Lưu Khải đến phòng vệ sinh gọi điện thoại. Không thể tưởng tượng được Bí thư Triệu đánh giá cao về vị tổng giám đốc Diệp này như thế. Như vậy, Diệp Phàm là một trong thành viên quan trọng trong phe họ Triệu. Không lâu sau đi ra nói là tổng giám đốc Đổng cũng ăn cơm ở khách sạn cách đó không xa, có thể bớt chút thời gian đến đây. Vài vị đồng chí thầm kiểm điểm xem vừa rồi nói chuyện có gì không đúng chỗ không? Có đắc tội với vị tổng giám đốc Diệp này không? - Tổng giám đốc Diệp, việc này nếu không chúng ta phải thống báo cho ban lãnh đạo rồi bàn sau? Khổng Ý Hùng vất vả lắm mới nắm được cơ hội lập tức nói. Đặc biệt là đội trưởng Tiền và Trưởng ban Thôi hối hận muốn nhảy sống chết. Anh ta tin rằng Diệp Phàm dám làm chuyện này, bởi vì người ta dám gạt tỉnh Thiên Vân lấy lại cổ phần của tỉnh Điền Nam, so với chuyện đó chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Chủ tịch thành phố Đàm may mắn vừa rồi không nói gì. Đội trưởng Tiền cùng Phó trưởng ban Thôi có chút lo lắng. Hai vị giờ đây hối hận rồi. - Ha ha, tổng giám đốc Diệp là Chủ tịch tập đoàn Hoành Không, hình như còn là Bí thư Đảng ủy, việc nhỏ này cần các đồng chí cấp dưới đồng ý sao? Giọng Tiền Khôi kéo dài, tất nhiên là dùng phép khích tướng. - - Hay là đến thăm một chút? Thư ký Lưu cười ha hả mời, chỉ có đồng chí Lưu Thanh hiểu, người ta trẻ tuổi nhưng gần phó bộ rồi. - Ai nói vậy, hiện giờ Bí thư Diệp của tập đoàn Hoành Không của chúng tôi là thay mặt đảng, việc lớn của công ty hắn nói một câu là có thể quyết định. Tiền đồ vô lượng, đến Hoành Không sau ba bốn năm tới chuyển đến Ủy ban nhân dân làm Phó chủ tịch tỉnh rồi. Hơn nữa, nhà máy Phi Không là một gánh nặng, lãnh đạo tổng công ty ai cũng biết. Hắn mới nhiều, có lẽ tiền đồ so với anh ta nhanh hơn nhiều lắm. Một đồng chí tiềm năng như thế nhất định phải trở thành bạn bè, không phải trở thành bạn tốt mới đúng. Tin rằng có thể giải quyết gánh nặng này các vị lãnh đạo đều mong muốn. Mượn một việc mà nói, Bí thư Diệp có thể là một khoản kinh phí lớn. Đương nhiên, Lưu Thanh cũng biết Diệp Phàm không phải là người của phe họ Triệu, bố vợ người ta là ủy viên Kiều, mình là người phe họ Triệu, cũng không thể thành đối thủ của Diệp Phàm. Tập đoàn chúng ta vốn là do tỉnh Thiên Vân cùng tỉnh Điền Nam và Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước cùng quản lý. Sau đó Bí thư Diệp ngại phiền toái, trực tiếp loại bỏ tỉnh Điền Nam. - Bí thư Triệu ở đây, nhưng ông ấy là lãnh đạo của tôi, việc này nhất định phải làm Diệp Phàm cười nói. Hiện tại tỉnh Điền Nam không liên quan gì đến tập đoàn chúng ta. Đây là chỗ quyết đoán trong công việc của Bí thư Diệp. Giám đốc Tống muốn cho Diệp Phàm viên thuốc mê, thay đổi giọng điệu gọi là Bí thư Diệp.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2845: Ánh mắt kẻ trộm chính xác. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Lần này mấy người cũng chưa nói tiếp, một đám vội vàng bùn Bồ Tát rồi. Khổng Ý Hùng cũng hơi có vẻ đắc chí nhìn mọi người một cái, trong lòng thích thú tới cực điểm. Khổng Ý Hùng cũng không nghĩ ông chủ của mình có năng lượng như thế, tại Việt Đông có nhiều bạn bè có phân lượng như vậy. Ngay cả nhân vật số 1 của Việt Đông cũng yêu quý với ông chủ. Lúc này, lão Khổng kiên định đi theo ông chủ Diệp. Đi vào trog phòng, phát hiện trong đó mấy người, ngoại trừ Triệu Xương Sơn Diệp Phàm quen còn những người khác đều lạ hoắc có lẽ đều vào sau này. - Bí thư Triệu chào ngài. Diệp Phàm lên tiếng chào trước. - Là tiểu Diệp hả, nghe nói cậu đến Hoành Không ở Thiên Vân nhận chức tổng giám đốc, không tệ không tệ. Triệu Xương Sơn cũng đứng lên, giơ một bàn tay nắm hai tay của Diệp Phàm. Quay sang Bí thư Triệu nói: - Tiểu Lưu, chuẩn bị cho đồng chí Diệp Phàm mấy thứ, đã lâu không ngồi cùng tiểu Diệp một chút, chút tôi uống vài chén tán gẫu. Thư ký Lưu vừa nghe, vội vàng thu xếp. Đương nhiên không có Bí thư Triệu lên tiếng thư ký Lưu cũng không dám chủ động. Ông chủ lên tiếng khiến Thư ký Lưu cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất anh minh. Cũng không làm cho ông chủ không vui chứng tỏ ánh mắt của kẻ trộm chính xác. - Bí thư Triệu, mấy vị đồng chí này đều là tôi đi rồi được điều đến? Diệp Phàm hỏi nhìn mấy người trên bàn khác một cái. Việc này, nếu Phi Không muốn phát triển, phải nhớ kỹ những vị đồng chí này. Sau này có thể dựa vào bọn họ đều phải đi một chút. Hôm nay lão Triệu ở đây không nhân cơ hội kết giao một chút thì còn đợi đến lúc nào? Có thể ngồi cùng một bàn với lão Triệu là người thường sao? - Ha ha, vị này chính là Bí thư thành phố Việt Châu Ngô Đông, đây la Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trần Tất Hòa… Triệu Xương Sơn không ngờ cười ha hả giới thiệu mọi người. Đương nhiên giới thiệu đến đâu các đồng chí đều đứng lên chao hỏi Diệp Phàm. - Tổng giám đốc Diệp bây giờ khó trở lại Việt Đông một chuyến, chúng ta từ từ uống vài chén. Trước tiên tôi kính Tổng giám đốc Diệp một ly. Ngô Đông cười nói, Diệp Phàm biết người này nếu là Chủ tịch thành phố tỉnh thành. Người ta có thể nhiệt tình như vậy còn không phải là nể mặt lão Triệu mới như thế. Nếu không người ta không thể nhiệt tình như thế đối với một chủ tịch công ty. Người ta là Phó tỉnh chính tông. - Nói chi vaayu, có một số việc tôi còn phải thường xuyên làm phiền Chủ tịch Ngô rồi, rượu này phải là Tiểu Diệp tôi mời Bí thư Ngô đấy. Diệp Phàm cười vẻ mặt khiêm tốn. - Đồng chí tiểu Diệp, cậu ở Thiên Vân có chuyện gì phải phiền đến đồng chí Ngô Đồng? Triệu Xương Sơn cười nói. - Bí thư Triệu chắc không biết tập đoàn Hoành Không chúng tôi có một nhà máy cấp dưới là nhà máy chế tạo máy móc Phi Không tại thành phố Việt Châu được xây dựng từ mười mấy năm trước. Cho nên, chủ tịch thành phố Ngô là quan phụ mẫu của Việt Châu, tôi là người ngoại lai rồi, sau này không thể không phiền đến Chủ tịch Ngô. Diệp Phàm cười nói. - Thì ra là thế, bàn tay của tập đoàn Hoành Không các cậu đủ dài đấy. Tuy nhiên, các cậu phát triển cũng vì Việt Đông chúng tôi. Chúng ta cùng hợp tác cùng thắng lợi. Hơn nữa, đồng chí tiểu Diệp là cán bộ có năng lực. Triệu Xương Sơn nói. - …. Trước kia Diệp Phàm ở Việt Đông Triệu Xương Sơn cũng không nhiệt tình như vậy bao giờ, hiện giờ thật ra nhiệt tình hơn trước nhiều lắm, có lẽ cũng là thấy được giá trị khi giữ lại Diệp Phàm. Trước kia Triệu lão gia khen Diệp Phàm, trong lòng Triệu Xương Sơn còn nghi ngờ. Tuy nhiên bây giờ người ta chưa đến ba mươi tuổi đã là một phó bộ rồi, Triệu Xương Sơn quả nhiên thấy được năng lượng của Diệp Phàm. Đừng nhìn Chủ tịch một công ty, nhưng Triệu Xương Sơn thấy được bóng dáng nhà họ Phí trong đó. Khi ở thời đại Triệu lão gia thì nhà họ Triệu cũng không kém gì nhà họ Phí. Trước khác nay khác, bây giờ nhà họ Triệu kém hơn nhà họ Phí một bậc rồi. Triệu Xương Sơn hiện giờ là ủy viên trung ương, ủy viên quân ủy, cùng bậc với Kiều Viễn Sơn. Nhưng Triệu Xương Sơn muốn tiến vào một trong chín đầu sỏ là một con đường tương đối lâu dài, có lẽ cũng cao quá. Việc này, trước mắt đối với Triệu Xương Sơn mà nói chỉ là mục tiêu phấn đấu thôi. Bước tiếp theo có lẽ muốn trở lại Chính phủ đảm nhiệm chức Phó thủ tướng. Sau lưng Diệp Phàm chẳng những có bóng dáng nhà họ Phí, trực tiếp hơn còn có thân phận con rể nhà họ Kiều. Hai thân phận này không thể không khiến Triệu Xương Sơn chú ý đến hắn. Hàn huyên một hồi, uống mấy vòng rượu, cũng quen biết được mấy đồng chí trên bàn, tất nhiên diệp phàm cũng biết ý trở lại phòng riêng. Tuy nhiên, vừa trở về thì không khí hoàn toàn khác rồi, Diệp Phàm nghiễm nhiên trở thành diễn viên chính trên bàn, bất kể là Chủ tịch Đàm hay là Trưởng ban thôi đều liên tục mời rượu. Hơn nữa đều lấy ba chén đổi một chén uống, giống như Mao Đài là nước vậy. Chủ tịch Đàm còn vỗ ngực nói muốn cho nhà máy Phi Không thêm nhiều chỉ tiêu, Giám đốc Đỗ cũng bảo muốn giới thiệu khách hàng cho nhà máy. Còn Giám đốc Tống luôn hối hận, từ khi Diệp Phàm đi xong Giám đốc Tống căn bản cũng không dám ngồi, vẫn đứng bên cạnh Diệp Phàm làm người rót rượu. Giám đốc Tống hiểu được, mình có thể bảo toàn vị trí hay không khó nói. Nếu không thể bảo toàn cũng muốn cố gắng không bị đá đến chỗ quá thảm. Giám đốc Tống nghĩ đến chết, vào chính quyền Việt Đông lại không dám nghĩ đến. Có Diệp Phàm ở đây làm sao mình thoát thân được. Sau bữa cơm tối, Giám đốc Tống mời phong hát, Diệp Phàm không đồng ý, mà mới Đổng Oanh Oanh uống trà. Đã mấy năm qua, hai người ngồi uống trà với nhau đều có chút thổn thức. - Tổng Giám đốc Đổng, nếu tôi đoán không sai các cô định mua lại nhà máy Phi Không của chúng tôi là để xây dựng tòa nhà? Diệp phàm uống một ngụm trà cười nói. - Ha ha, tổng giám đốc Diệp có tầm nhìn đấy. Tuy nhiên tập đoàn chúng tôi không chỉ hoạt động trên lĩnh vực bất động sản. Đổng Oanh Oanh ra vẻ không đồng ý với quan điểm của Diệp Phàm. - Vậy các cô định tiếp tục chế tạo máy móc? Diệp Phàm như cười như không nhìn cô. - Đương nhiên phải tiếp tục, tuy nhiên, chúng tôi không nghĩ là sản xuất nhỏ lẻ. Đổng Oanh Oanh khẽ lắc đầu trầm ngâm một hồi mới nói: - Nói thật với anh, chúng tôi định cải tạo nhà máy Phi Không thành xưởng đóng tàu. Bởi vì mấy năm gần đây nhà máy sản xuất đều là linh kiện cho ngành đóng tàu. Trên thực tế nó có thể đóng được những con tàu đơn giản, đương nhiên chỉ là hình thức ban đầu. Nếu thật sự muốn thực hiện được thì phải đầu tư lớn. Địa bàn của Phi Không rất lớn, hơn nữa xây dựng ở vịnh Thanh Dương chúng tôi phát hiện ở đây chỉ cần cải tạo lại một chút có thể thành bến cảng. Hơn nữa, nước sâu đã đạt đến chừng ba mươi mét, ngay cả xây dựng một cảng lớn cũng được. Tuy nhiên, muốn cải tạo thành nhà máy đóng tàu hàng vạn tấn là một chuyện khác. Không có mười năm là không làm được. Cho nên, trước tiên là đóng những con tàu nhỏ. Từ từ phát triển, hơn nữa công ty chúng tôi có nghiệp vụ đóng tàu, đối với kỹ thuật và nhân tài có ưu thế nhất định. - Cải tạo một bến cảnh cũng cần không ít tiền. Diệp Phàm nói. - Đó là đương nhiên không có mấy trăm triệu là không làm được. Chúng tôi định đầu tư giai đoạn đầu là năm trăm triệu biến Phi Không thành xưởng đóng tàu hạng trung. Sau mấy năm từ từ phát triển, mà tiền đầu tư sau đó còn phải gia tăng thêm. Trong vòng năm năm có thể phát triển nhà máy thành nhà máy đóng tàu lên đến hàng nghìn tấn. Vịnh Thiên Câu cũng phải trở thành cảng cho tàu có trọng tải nghìn tấn. Chẳng qua nhà máy của các anh nói một câu không dễ nghe thì là “Chiếm hầm cầu không sót cứt”. Trước kia cũng đã nghe nói có nhà đầu tư quan tâm đến mảnh đất của Phi Không, chẳng qua sau khi nghe ngóng đã thôi. Bởi vì tập đoàn Hoành Không là công ty thuộc trung ương, muốn mua thì khó khăn quá lớn. Hơn nữa , nhà máy Phi Không đông công nhân, chỉ phí sắp xếp những người này thì nhà đầu tư bình thường không thể thừa nhận. Đổng Oanh Oanh có ý báo ân, cho nên không giữ lại suy nghĩ của mình quyết định nói ra. Nếu không phải là gặp Diệp Phàm thì đây là bí mật kinh doanh, sao có thể tùy tiện nói ra. - Vậy theo tính toán quy hoạch ban đầu xưởng đóng tàu này nếu có thể làm thì cần bao nhiêu tiền đầu tư? Diệp Phàm hỏi. - Trong vòng hai năm sản xuất ra tàu thì ít nhất phải đầu tư năm trăm triệu, nếu như là nhà máy Phi Không thì năm trăm triệu cũng không đủ. Máy móc của nhà máy Phi Không của các anh chính là cái để gán nợ, quan trọng là sắp xếp công nhân viên chức và cán bộ khá phiền toái. Nếu chúng tôi tiếp nhận lại, ít nhất phải cắt giảm hơn một nghìn người. Đương nhiên, vừa cắt giảm vừa phải tuyến người có tay nghề kỹ thuật. Chỉ có điều người mới như vậy cũng không cần nhiều, khoảng một trăm người là đủ. Về người có tay nghề chúng tôi đã tìm hiểu, tập đoàn chúng tôi còn có một bộ phận. Đổng Oanh Oanh cười nói. - Các cô đã quyết định từ trước rồi. Diệp Phàm cười ha hả nói. - Thật ra trong một tháng trước chúng tôi đã quan tâm đến nhà máy Phi Không của các anh, chỉ có điều mất nhiều thời gian vào việc kiểm tra độ sâu của nước vịnh. Một dự án lớn như vậy chúng tôi không thể đầu tư mù quáng. Chỉ bảo đảm thành công năm mươi phần trăm mới có thể chính thức tiếp xúc với các anh. Đổng Oanh Oanh nói - Không nói dối Bí thư Diệp, chỉ là kiểm tra độ sâu của nước cùng với đánh giá quy hoạch toàn bộ nhà máy chúng tôi đến hai triệu. - Một khoản kinh phí lớn, có lẽ hiện giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu là nắm chúng tôi có phải không? Diệp Phàm cười nói. - Tôi thật sự không biết Chủ tịch tập đoàn Hoành Không là anh, mà anh cũng vừa đến không lâu, hơn nữa tôi nằm mơ cũng không nghĩ thật là anh. Lúc ấy nghe nói Chủ tịch tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm tôi còn suy nghĩ vài giây, vẫn cho rằng chỉ là trùng tên thôi. Nào có nghĩ trùng hợp như vậy, huống chi, nghe nói tập đoàn Hoành Không là cấp thứ trưởng, Bí thư Diệp chưa đến ba mươi tuổi, làm sao có thể ngồi lên vị trí này. Đây là nguyên nhân khiến tôi không để ý đến chỗ anh. Đổng Oanh Oanh cười nói. - Bởi vậy, các cô lung lạc đám người Giám đốc Tống, trước tiên đào từ bên trong nhà máy Phi Không, khiến cho Phi Không lay động muốn thoát khỏi tổng công ty mẹ. Lần này đến đây là tôi nghe một số tin đồn mới đến đây. Không thể tưởng tượng không ngờ gặp cô. Thiên hạ tuy lớn nhưng xem ra chúng ta vẫn có duyên phận. Diệp Phàm cười nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2846: Quý nhân Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Bí thư Diệp là quý nhân của Oanh Oanh, quý nhân xuất hiện, tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác. Đổng Oanh Oanh cười nhìn Diệp Phàm một cái nói: - Hơn nữa, chúng ta điều tra Hoành Không, nói một câu khó nghe, Hoành Không các anh hình như đã đến thời điểm nguy hiểm nhất có phải không? - Ha ha, cô cứ nói là sắp đóng cửa là được. Cứ nói thật không cần phải nể mặt tôi. Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên. - Ha ha, tuy nhiên, trước khác nay khác rồi. Trước kia không biết tổng giám đốc Diệp ở đó nên tôi cho rằng như vậy. Tôi cho rằng Hoành Không không thể cứu, nhưng hiện giờ biết là Tổng giám đốc Diệp đang chủ trì Hoành Không, tôi tin tưởng Hoành Không sẽ hồi sinh trong tay anh. Đó cũng không phải là tôi khen anh, bởi vì anh tuy làm việc trong cơ quan nhà nước, nhưng anh lại là một thương nhân giỏi. Hơn nữa, anh có rất nhiều bạn bè, ngoài ra chức vụ của anh ở cơ quan nhà nước trước đây, càng khiến cho anh bây giờ như cá gặp nước. Đổng Oanh Oanh cười nói. - Cô đề cao tôi quá rồi, nói thật, tôi thật sự có chút hoang mang. Tập đoàn lớn như vậy, hơn một nghìn người. Chỉ riêng tiền lương cũng làm tôi đau đầu. Không nói đến cái khác, chỉ là cải tạo nhà máy Phi Không thành xưởng đóng tàu mà nói. Nếu nói tập đoàn Hoành Không của chúng tôi yếu kém cũng không phải là thật. Chính là vấn đề tài chính thành trở ngại của chúng tôi, tạo ra ràng buộc lớn. Cho nên, các cô đã quy hoạch lại Phi Không tôi tin tưởng vào thực lực và tầm nhìn của Tổng Giám đốc Đổng. Cho nên tối nay mời Tổng Giám đốc Đổng uống trà mục đích là hi vọng có thể hợp tác phát triển Phi Không. Tất nhiên, chúng tôi là doanh nghiệp lớn của nhà nước. Tuy nói ở tỉnh muốn cho chúng tôi góp vốn là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng trong đó vẫn còn có hạn chế. Ít nhất, đối với cổ phần khống chế thì Tổng công ty Hoành Không chúng tôi có thể nắm cổ phần khống chế nhà máy Phi Không, việc này tổng giám đốc Đổng có nghĩ đến không? Diệp Phàm cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. - Người làm ăn nói chuyện làm ăn, chúng ta mất nhiều công sức như vậy chính là muốn có được nhà máy Phi Không. Hiện giờ Tổng giám đốc Diệp đang chủ trì Hoành Không tôi biết việc này không thể thực hiện. Tuy nhiên, chúng tôi lui mười ngàn bước phải do tập đoàn Đế Đô Hoàng Triệu chúng tôi nắm cổ phần khống chế. Nếu không thể do chúng tôi nắm cổ phần khống chế chúng tôi làm gì phải mất công sức lớn như vậy vì nhà máy. Hơn nữa, các anh muốn nắm cổ phần khống chế các anh lấy đâu ra quá nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, tổng công ty Hoành Không của các anh nắm cổ phần khống chế có khiếm khuyết lớn. Bởi vì các anh là doanh nghiệp lớn của nhà nước, về mặt này thì một loạt gút mắc về nhân sự có thể khiến chúng tôi cảm thấy đau đầu. Bệnh chung của doanh nghiệp nhà nước là nhân viên nhiều, mấy con em không có việc làm của lãnh đạo cũng có thể nhét vào nhà máy. Nếu do các anh nắm cổ phần khống chế, các anh căn bản không thể từ chối điều này. Đến lúc đó, chúng ta lại một lần nữa tổ chức thành lập nhà máy đóng tàu Phi Không muốn nói những lời này là lời nói suông. Về mặt này có nhiều tay cản lắm. Hơn nữa, là do doanh nghiệp nhà nước các anh nắm cổ phần khống chế, làm sao có thể hoàn toàn thoát ly khỏi nhà nước, trở thành công ty tự chủ được. Bà bà trên đầu nhiều, đầu tư cổ phiếu và quản lý tiền trở nên rối loạn. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều của chúng tôi không phải là cơ sở từ thiện, thương nhân lấy kiếm tiền là mục đích hàng đầu. Nếu nói về quan hệ giữa tôi và anh, chúng tôi có thể nhượng bộ. Nhưng trong vấn đề cổ phần khống chế thì không có bất kỳ sự thương lượng nào. Bởi vì các anh có cổ phần khống chể ảnh hưởng quá lớn. Thậm chí sẽ khiến chúng tôi đầu tư mấy trăm triệu cuối cùng hóa thành đống bọt nước vỡ tan. Đối với ân đức của Tổng giám đốc Diệp Diệp, Đổng Oanh Oanh tôi không bao giờ dám quên. Anh bảo chúng tôi quyên tặng mấy triệu cho tập đoàn Hoành Không tuyệt đối tôi sẽ không nhăn mặt chút nào. Nhưng góp vốn xây dựng nhà máy thì không giống thế, đây là vấn đề nghiêm túc. Hơn nữa một nhà máy đầu tư đạt đến một tỷ chúng tôi tổn thất không dậy nổi. Công ty có kiếm được tiên hay không là cơ sở của Đế Đô Hoàng Triều chúng tôi, không thể kiếm tiền thì chúng tôi sẽ nguy hiểm. Người của Hoành Không các anh có thể cảm nhận được sự quan trọng của tiền. Đổng Oanh Oanh nói chuyện rất thành thật, có lý đấy chứ. - Ha ha, đương nhiên tôi biết tầm quan trọng của tiền, chẳng những đối với kinh doanh mà trước kia tôi công tác trong cơ quan nhà nước, tài chính cũng là điều kiện rất lớn cản tay chính quyền làm việc. Hiện giờ lại sang kinh doanh, lại là một đơn vị mục nát, đương nhiên càng cần hơn trước. Tuy nhiên, tập đoàn Hoành Không của chúng tôi cũng không “mục nát” giống như những gì tổng Giám đốc Đổng biết. Có nhiều việc chỉ vẻn vẹn chỉ là bên ngoài, tổng Giám đốc Đổng không thể hiểu rõ được tài sản của tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt hắn kiên quyết. Tuy nhiên, Đổng Oanh Oanh cảm thấy là con vịt đã nhúng nước sôi mạnh miệng thôi. Đơn giản là nể mặt Diệp Phàm thôi. - Ha ha, Hoành Không còn có tài sản gì, tôi thật sự không thể nghĩ ra. Nghe nói công nhân viên chức của tập đoàn ba ngày lại ồn ào. Đúng vậy, làm chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước đến tiền lương cũng không thể phát được thật không dễ. Nghe nói các anh nợ công nhân mười mấy triệu tiền lương. Nếu như nói Hoành Không các anh còn có tài sản gì chẳng lẽ khi các công nhân gây sức ép còn không lộ ra? Hơn nữa, tài sản thế chấp của Hoành Không ngoài tài sản cố định thì còn khoản nợ tiền mặt mấy tỷ. Chẳng lẽ lãnh đạo tập đoàn Hoành vẫn niêm phong cất vào kho mốc meo còn bên này vẫn phải trả lãi ngân hàng gần hai trăm triệu sao? Hoành Không các anh thật đúng là thông minh, Oanh Oanh tôi thật là bội phục không thôi. Đổng Oanh Oanh tươi cười như đang đọc diễn văn vậy. Tuy nhiên, những lời nói đó giống như châm đâm vào người Diệp Phàm vậy. Hơn nữa, thời gian trước tôi nghe nói các anh còn bị lừa một trăm triệu. Ha ha, tiền kia chỉ sợ là mới vay từ ngân hàng ra. - Tổng Giám đốc Đổng, vài năm không gặp cô càng ngày càng xinh đẹp. Tuy nhiên, tôi phát hiện răng nanh của cô ngày càng mài lưu loát rồi. Không đơn giản, thương trường thật sự là chỗ có thể rèn luyện con người. Diệp Phàm cười nói. - Rất xin lỗi, tôi cũng không có ý châm chọc các anh. Nhưng đây là hiện trạng của Hoành Không các anh. Bí thư Diệp là đại ân của nhà họ Đổng, là là người bạn mà chúng tôi có thể tin cậy tốt nhất. Nếu là người khác tôi cũng không nói hết những tính toán của công ty chúng tôi có phải không? Đổng Oanh Oanh nói. - Ha ha, tôi tin tưởng điều này. Có thể làm bạn với tổng Giám đốc Đổng cũng là vinh hạnh của Diệp Phàm tôi. Hiện giờ cô là doanh nhân của Việt Đông rồi. Tuy nhiên, bất kể hợp tác như thế nào chúng tôi cũng chỉ cho cô tối đa là 49% cổ phần. Mà cổ phần khống chế phải thuộc về tổng công ty Hoành Không chúng tôi. Đương nhiên, nói đến hợp tác chúng tôi cũng phải xuất ra một ít đồ chơi. Tuy nói hiện trạng Hoành Không của chúng tôi cũng không như ý cô, nhưng cơ hội của Hoành Không còn rất nhiều. Ngay mai tôi muốn đi Cảng Cửu một chuyến, bàn một dự án lớn. Nói về năng lực của Diệp Phàm tôi thì không cần phải thôi. Khi ở Phong Châu Tấn Lĩnh tôi đã thành công đem tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân lớn thứ 3 thế giới đến đó đầu tư. Tôi tin rằng, với cơ sở của Hoành Không chúng tôi, nhà đầu tư muốn hợp tác càng nhiều. Hơn nữa, chúng tôi hợp tác với tập đoàn Hoành Triều Đế Đô các cô cũng không làm các cô thiệt nhiều lắm. Tôi tuy nói chưa đi qua nhà máy Phi Không nhưng chúng tôi có tài liệu, có đánh giá. Khu đất của chúng tôi chính là một khoản lớn. Hoàng Triều Đế Đô của các cô đánh giá thấp chúng tôi. Không cần nói những cái khác, chỉ cần bán đấu giá mảnh đất trống kia thì không dưới năm trăm triệu. Nếu có thể chuẩn bị điều kiện xây dựng cảng một nghìn tấn, nếu chúng tôi bán nhà máy cho Xưởng đóng tàu, có lẽ giá trị có thể đạt đến bảy tám tỷ. Ngay cả bán đất để khai thác bất động sản cũng không tệ. Nhà xưởng bên bờ biển, qua sửa chữa phong cảnh chắc chắn không tồi. Diệp Phàm rất tự tin. - Bảy tám tỷ, đó không thể thể nào. Chúng tôi đã đánh giá qua, mảnh đất trống của Phi Không các anh nhiều nhất là ba trăm triệu. không thể đến năm trăm triệu, càng không có khả năng bảy tám trăm triệu. Chỗ đó tuy nói đất quan trọng dù sao cách xa nội thành, xem như tương đối vắng vẻ. Cho nến, giá đất cũng không thể so sánh với nội thàng. Tuy nói thuộc vịnh Thiên Câu, thuộc khu Thanh Dương của Việt Châu nhưng chỉ là thuộc quyền quản lý. Chỗ này đã không thuộc phạm vi nội thành, chỉ có thể coi là vùng ngoại thành thôi. Ba trăm triệu là đánh giá cao rồi. Mánh đất đó cũng không chỉ có nhà máy Phi Không của các anh, mà chỗ đó có rất nhiều nhà máy. Chúng tôi chỉ cần dùng hai trăm triệu có thể mua được địa bàn lớn như Phi Không của các anh, hơn nữa điều kiện vị trí địa lý cũng không khác gì nhà máy của các anh. Thậm chí có nhà máy vị trí còn đắc địa hơn nhà máy Phi Không của các anh. Đổng Oanh Oanh bắt đầu dùng võ mồm với Diệp Phàm. - Ha ha, nếu tốt hơn thì các cô sẽ không dùng nhiều công sức đế đánh giá và lập quy hoạch nhà máy Phi Không của chúng tôi có phải không? Diệp Phàm cười hỏi ngược lại. Đương nhiên Diệp Phàm cũng nói quá về giá trị của mảnh đất kia. - Đó là trước kia, chúng tôi cũng không biết anh đang chủ trì tập đoàn Hoành Không. Đổng Oanh Oanh cười nói. - Tôi hiểu được, có lẽ Giám đốc Tống đã bị các cô cướp mất hồn đúng không? Tôi biết Tống Thủy Dương không an phận tiếp tục làm Giám đốc rồi. Tuy nói nhà máy lớn nhưng nợ nần cũng làm cho tiền của y liên lụy. Hơn nữa, người hướng đi lên, nước chảy chỗ thấp. Có lẽ các cô đã đưa ra điều kiện khiến cho lãnh đạo nhà máy Phi Không động lòng. Ví dụ như Giám đốc Tống có thể có một vị trí điều chuyển ngang ở Việt Đông. Nói cách khác, nhà máy Phi Không các cô không thể biết hết mọi bí mật của nhà máy. Hành vi này của các cô nói trắng ra là hành vi gián điệp trong kinh doanh. Hơn nữa còn liên quan đến tội phạm. Lần này tôi xuống đây chính là muốn xử lý chuyện này. Mặc dù đối phương không phải là Đế Đô Hoàng Triều của các cô, cây đao của tôi đã sớm giơ lên. Trên đời này, chỉ cần các cô làm một số việc, chúng tôi cũng không thể hoàn toàn không biết gì cả. Hiện trạng Hoành Không không được tốt, nhưng Hoành Không cũng có khá nhiều cán bộ công nhân viên yêu nhà máy. Ai có suy nghĩ muốn bán nhà máy Diệp Phàm tôi tuyệt đối không đồng ý. Diệp Phàm nói.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2847: Điều huyền bí của Diệp Phàm. Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Điểm này tôi cũng không phủ nhận, thật sự chúng tôi đã mất khá nhiều sức lực. Tuy nhiên, hiện tại cách này không thể thực hiện được rồi, bởi vì đối phương là anh, anh Diệp ạ. Hơn nữa, chúng tôi có thể mời các cơ quan chuyên môn của tỉnh đánh giá giá trị mảnh đất trống này của Phi Không. Như vậy cuối cùng là công bằng. Thật ra, chúng tôi đã làm từ trước, mảnh đất của các anh, cộng với các máy móc cũ cùng với mấy tòa nhà cộng lại không vượt quá … năm trăm triệu. Mà nhà máy cơ giới Phi Không của các anh cũng đang có khoản nợ 100 triệu. Ngoại trừ 100 này thì các anh chỉ còn lại một nửa năm trăm triệu. Nhưng nhà máy Phi Không của các anh tổng cộng còn nợ côn nhân năm tháng tiền lương, hơn hai nghìn người năm tháng tiền lương, ngoài ra tiền thưởng phúc lợi cùng với bảo hiểm y tế cộng lại không dưới bốn mươi triệu. Ngoại trừ những khoản này anh chỉ còn lại hai trăm triệu. Đây chính là số tiền nhà máy Phi Không của anh còn thừa lại đấy. Tuy nhiên, góp vốn thì hai nghìn người chúng tôi không dùng hết, nhiều nhất giữ lại một nghìn người. Những người khác đi đâu? Nếu toàn bộ sắp xếp ổn thỏa thì vấn đề liền lớn. Một công nhân không cần nhiều, năm vạn đi. Vậy chính là một trăm triệu. Hơn nữa, người ta có đồng ý hay không còn khó nói. Đến lúc đó việc này gây sức ép thì nhức đầu lắm. Bởi vì công nhân của các anh không giống như công nhân của Hoàng Triều Đế Đô chúng tôi. Không thể nói đuổi liền đuổi được. Nếu muốn giữ lại cũng không thể. Các anh cũng không phải công ty của Việt Châu, nếu muốn giảm cũng phải giảm về Thiên Vân các anh. Mọi việc cứ như vậy cũng mất một trăm triệu, các anh chỉ còn lại một trăm triệu thôi. Quy hoạch xây dựng xưởng đóng tàu chúng tôi dự kiến 1 tỷ. Chỉ là đầu tư giai đoạn đầu cũng lên đến năm trăm triệu. Ha ha, các anh đưa ra một trăm triệu, chúng tôi bốn trăm triệu ngược lại không thể có cổ phần khống chế. Bí thư Diệp, đây coi như là dù tốt thế nào cũng không thể quyết định có phải không? Đổi lại nếu là anh ngồi ở vị trí của tôi có thể làm chuyện này sao? Với giá đã đưa ra, các anh dùng nhà máy này để hùn vốn thì cổ phần xưởng đóng tàu không đến 20%. Chúng tôi giữ 80%. Theo luật doanh nghiệp, điều này đều là hợp pháp hợp lý. Đương nhiên còn có một cách. Nếu tổng giám đốc Diệp có thể đưa ra khoản tiền nhiều hơn chúng tôi, ví dụ nhà máy của các anh chỉ còn lại 100 triệu, các anh đầu tư thêm năm trăm triệu, tôi cho rằng công trình giai đoạn đầu chỉ cần như vậy. Hơn nữa đến giai đoạn đầu tư tiếp theo các anh có thể đầu tư thêm sáu trăm triệu thì các anh có giữ cổ phần khống chế chúng tôi cũng không thể nói gì. Đổng Oanh Oanh như thăm dò Diệp Phàm. Cô biết tập đoàn Hoành Không không thể xuất ra năm sáu trăm triệu. Có thể lấy ra mà còn thiếu công nhân mười mấy tháng tiền lương sao? Cho dù là đi vay ngân hàng cũng không thể vay nhiều như vậy, bởi vì tập đoàn Hoành Không còn nợ ngân hàng mấy tỷ. Khoản tiền này đã kéo dài đến mấy năm, hàng năm đều thanh toán tiền lãi ở Thanh Vân và Điền Nam. Ngân hàng không thể cho vay thêm mấy trăm triệu nữa. Hoành Không thật đã đến đường cùng. Nếu không phải Diệp Phàm đang chủ trì công tác, dù là chuyện hợp tác Đổng Oanh Oanh cũng không thể đồng ý. Đương nhiên, Đổng Oanh Oanh có quyết định của mình, hợp tác hùn vốn mình phải giữ cổ phần khống chế, cho nên, đến lúc này có lẽ xưởng đóng tàu Phi Không còn phải thoát ly khỏi tổng công ty. Trở thành công ty độc lập có quyền pháp nhân, có vốn riêng, Đổng Oanh Oanh không thể khiến cho tập đoàn Hoành Không đến bóc lột xưởng đóng tàu Phi Không. - Tổng giám đốc Đổng đang kiểm tra năng lực bỏ vốn của Diệp Phàm sao? Diệp Phàm nhìn cô một cái, trong lòng cũng thầm bội phục sự khôn khéo của Đổng Oanh Oanh. Người ta coi anh là người không có tiền thì như thế nào? Biết tri kỷ trên thương trường không thể khinh thị. - Ha ha, hiện thực chứng mình tất cả. Vấn đề tài sản tôi muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Hoành Không. Cũng không phải múa mép khua môi có thể ký kết hợp đồng. Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều chúng tôi có thể đầu tư năm sáu trăm triệu thành lập xưởng đóng tàu Phi Không. Tiền chúng tôi đã chuẩn bị xong từ trước. Bí thư Diệp, anh nên suy nghĩ cẩn thận một chút. Đương nhiên, các anh có thể từ chối. Nhưng, các anh lại tiếp tục như xưa. Hơn nữa Phi Không cũng không chống đỡ được bao lâu. Tổng công ty các anh chẳng lẽ khiến do cục diện này rối rắm tiếp như thế? Thay vì như vậy không bằng sống thoải mái. Hơn nữa, đây là chuyện hai bên cùng hợp tác. Các anh chẳng những bớt được gánh nặng, hơn nữa nhà máy chế tạo máy móc cơ giới Phi Không của các anh sẽ được hồi sinh. Ngay cả đối với các cán bộ công nhân viên chức mà nói cũng là việc mà họ mong muốn. Đương nhiên trư khi Bí thư Diệp kiên quyết không chịu, thì hơn hai nghìn cán bộ công nhân viên chức sẽ đi theo Bí thư Diệp đòi tội. Đổng Oanh Oanh vẻ mặt bình tĩnh cười nói. - Ha ha, đó là tính toán của các cô. Tính toán của chúng tôi không giống như vậy. Ít nhất, ngoại trừ mọi thứ những thứ còn lại của nhà máy Phi Không còn có thể gần ba trăm triệu. Diệp Phàm cười nói. - Bí thư Diệp, nắm quyền nói thật phải cứng rắn mạnh mẽ. Nếu quả thật có thành ý hợp tác, chúng tôi có thể mời công ty định giá tài sản có uy tín quốc tế đánh giá. Đến lúc đó thừa một trăm triệu hay ba trăm triệu không phải là chuyện tôi và anh có thể tính toàn phải không? Đổng Oanh Oanh tỏ vẻ nắm thế chủ động. - Ha ha ha… Diệp Phàm cười gang, sau đó nhìn Đổng Oanh Oanh một cái nói: - Tổng Giám đốc Đổng, cô biết một mà không biết hai. Có một số việc, có lẽ là cô cũng không biết, còn tôi thì có thể biết. Trong kinh doanh có lẽ tôi không bằng cô. Nhưng những mối quan hệ trong chính quyền cô không bằng tôi. Vì sao chúng ta không bù trừ những ưu thế này cho nhau. - Chúng ta không phải đang nói đến việc này sao? Chúng tôi nắm cố phần khống chế các anh theo có thể kiếm tiền được sao. Còn nói về phần chính quyền, tôi thừa nhận quan hệ không bằng anh. Nhưng mấy năm qua, Bí thư Diệp cũng đã rời khỏi Việt Đông mấy năm. Từ trên xuống dưới tôi cũng quen một số người. Đổng Oanh Oanh nói. - Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi, như vậy đi, ngày mai đi kiểm tra Phi Không sẽ hàn huyên tán gẫu với cô. Có nhiều thứ anh không biết đấy. Diệp Phàm cười thần bí, nhưng thật ra làm cho Đổng Oanh Oanh thầm thắc mắc. Nghĩ, không biết người này đang bí mật cái gì. Có việc gì mà mình chưa biết nhỉ? Người này đơn giản làm tìm lý do thôi. Giám đốc Tống tối cũng chưa ngủ. Sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm cùng Giám đốc Tống đi thẳng xuống nhà máy Phi Không. Bởi vì các công nhân đều đi làm, chỉ có ban lãnh đạo nhà máy mười mấy người đợi ở cửa nghênh đón. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, địa điểm nhà máy chế tạo thiết bị cơ giới Phi Không thật sự không tồi. Nhà máy nhìn ra mặt biển rộng, hơn nữa diện tích tương đối lớn. Nhà máy cơ giới Phi Không được xây dựng từ năm 86, lúc đó vịnh Thiên Câu của Việt Đông vẫn là một vũng bùn. Cho nên, giá đất lúc đó vẫn tướng đối rẻ. Lúc đó tập đoàn Hoành Không lại có tiền hơn nữa lại là tổng công ty nhà nước. Mà Ủy ban quản lý giám sát tài sản ra mặt, đương nhiên năm 86 chưa có, lúc ấy hẳn là doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh Thiên Vân Tập đoàn Hoanh Không vừa mới thành lập mấy năm cũng tương đương có tiếng tăm trong cả nước. Mà tỉnh Việt Đông lúc đó vì tranh thủ để cho công ty con tập đoàn Hoành Không lớn như vậy đến đóng tại Việt Đông, tất nhiên là nhượng bộ trên vấn đề đất đai. Cho nên tập đoàn Hoành Không lúc đó chỉ mất chừng mấy trăm nghìn đã được một khu đất rộng chừng năm dặm. Nhà xưởng thật sự cũ rồi, nhà xưởng mới cũng không nhiều, nhà xưởng cũ trên cơ bản đều là xây dựng trên những năm 88, đến giờ cũng đã 18 năm rồi, sắt thép cũng han rỉ loang lổ rồi. Tình trạng của trụ sở làm việc cũng không khác mấy, vừa thấy cũng biết là nhà cũ rồi. Tập đoàn cơ điện Hoành Không cũng không hưng thịnh bao lâu. Khi thời kỳ kinh tế kế hoạch hóa biến mất khỏi lịch sử, thay thế bằng kinh tế thị trường là bắt đầu xuống dốc rồi. Sau này càng ngày càng nghiêm trọng, đến hôm nay đã nợ nần nhiều đến mức gần như phá sản. Định giá tài sản trên thực thế đã đến mức nên xin phá sản rồi, chỉ là nhân viên quá nhiều không thể sắp xếp nên vẫn kéo dài. Đi qua một vòng nhà máy, lại đi một vòng quanh khu vực triển lãm sản phẩm. - Các anh cũng cấp tương đối nhiều linh kiện cho nhà máy đóng tàu, hơn nữa ngay cả những thiết bị cho tàu lớn đều có thể sản xuất. Vì sao không xây dựng mình thành xưởng đóng tàu? Các anh hoàn toàn có thể từng bước quy hoạch hình thành một xưởng đóng tàu. Một khi điều kiện chín mồi có thể thử thay đổi năng lực của nhà máy, tổ chức và thành lập một xưởng đóng tàu mới. Nước ta ngành đóng tàu phát triển cũng không tệ lắm, một năm chỉ cần có thể nhận mấy đơn hàng có thể đủ cho các anh một năm rồi. Diệp Phàm hỏi. - Việc này chúng tôi không thể không từng nghĩ qua, chỉ có điều vào lúc quan trọng nhất thì vấn đề vốn thiếu, đây là quan trọng nhất. Thứ hai chính là lực lượng kỹ thuật theo không kịp. Tuy nói chúng tôi có thể sản xuất ra tám phần thiết bị và linh kiện của một con tàu. Nhưng đối với năng lực lắp ráp tàu chúng tôi cũng chưa từng thử qua. Đây không phải là chuyện đùa, nói là dễ dàng thì là tương đối khó khăn. Nếu kỹ thuật không đảm bảo, tàu chìm thì bán toàn bộ nhà máy chúng ta cũng không đủ bồi thường. Thứ ba chính là chúng ta là nhà máy nhà nước, thuộc tổng công ty Hoành Không, sau nói độc lập nhưng nếu thay đổi ngành nghề thì thủ tục khá nhiều. Hơn nữa, là người đi đầu chắc chắn tính mạo hiểm lớn vô cùng. Không có tiền và kỹ thuật nói thật, lãnh đạo của Phi Không không dám mạo hiểm. Giám đốc Tống có chút xấu hổ nói. - Việc này bao gồm tôi không dám, dù sao mạo hiểm quá lớn, không phải là việc lãnh đạo Phi Không chúng tôi có thể quyết định. - Mạo hiểm, mạo hiểm, các anh chỉ nhìn thấy mình là nhà máy gia công cho xưởng đóng tàu, một nhà máy lớn như vậy chỉ biết làm chút “việc nặng” kiếm chút tiền lẻ. Suy nghĩ của các anh cứng nhắc, hơn nữa, tất cả đều sợ chịu trách nhiệm. Tất cả đều không dám mạo hiểm, không mạo hiểm sao có thể thành công. Nếu các anh bước sớm một bước thì hôm nay tình hình đã khác. Là bọn họ trở thành trợ thủ làm “việc nặng” mà không phải là các anh rồi. Làm ban lãnh đạo của Phi Không, phải có tầm nhìn xa, có sự nhạy bén với thị trường, và có suy nghĩ linh hoạt. Tinh thần phải có cầm được thì có buông được mới có khí phách. Tổng công ty cho các anh điều kiện tốt như thế, chính là các anh không biết lợi dụng mới thành tình trạng như thế này. Làm lãnh đạo của Phi Không, các anh đều phải suy nghĩ kỹ. Chúng ta không thể nghĩ được chăng hay chớ, một lòng chỉ ngóng về tổng công ty. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người ngay tại chỗ trưng bày sản phẩm của công ty.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử Chương 2848: Nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp Nhóm dịch: Quan Trường. Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Đương nhiên, cũng biết được trong lòng mấy người này không phục. Có lẽ đều thầm nói tình cảnh hiện tại của tổng công ty còn thảm hơn chúng tôi, anh có thể vì thể diện mà lải nhải mấy lời này đấy thôi. - Chúng tôi sẽ nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp, hết thảy nghe theo chỉ huy của Bí thư Diệp, phương hướng mà Bí thư Diệp chỉ ra chúng tôi sẽ theo sát. Nếu Bí thư Diệp đến đây rồi, chúng tôi mời Bí thư Diệp vạch cho chúng tôi một con đường. Nếu Bí thư Diệp cảm thấy chúng tôi có thể thay đổi. Đem nhà máy chế tạo thiết bị máy móc từng bước chuyển thành xưởng đóng tàu, chúng tôi lập tức quy hoạch, từ hôm nay trở đi, nhà máy Phi Không hoàn toàn dựa vào phương hướng mà Bí thư Diệp chỉ ra. Bí thư Diệp chỉ đông chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi tây. Giám đốc Tống vẻ mặt cung kính, thậm chí nói là nhún nhường nói. Diệp Phàm biết, người này là muốn lập công chuộc tội. Bởi vì ngày hôm qua biểu hiện quá kém, thói quen này bị mình bóc trần rồi, có lẽ người này cả đêm qua không ngủ. - Bí thư Diệp, thật ra, suy nghĩ này tôi đã đề cấp với các đồng chí trong nhà máy. Ngài xem, chúng ta nhìn ra biển rộng, độ sâu ở đây vừa thích hợp cho xây dựng cảng. Chỉ cần xây một con đập kéo dài ra ngoài là có thể xây dựng một bến tàu nhỏ. Vị trí địa lý của nơi này quả thực là một vị trí thiên nhiên lý tưởng cho một xưởng đóng tàu. Hơn nữa, nhà máy Phi Không của chúng ta đã được xây dựng hai mươi năm rồi, kỹ thuật tích lũy cũng khá mạnh. Chỉ là xưởng chúng tôi cũng mất đi rất nhiều cơ hội, nhân tài kỹ thuật của nhà máy chúng ta có nhiều đồng chí ra ngoài đã ở vị trí thiết kế của nhà máy đóng tàu. Đáng tiếc. Lúc này phó Giám đốc Chu Mạo Thắng vẻ mặt đau lòng nói. - phó Giám đốc Chu, anh đưa ra đề nghị này với Đảng ủy lúc nào? Giám đốc Tổng vừa nghe, mặt thiếu chút nữa tái đi rồi, hừ lạnh một tiếng. - Sáu năm trước tôi đã đề cấp rồi, lúc ấy bộ máy không thông qua. Lúc đó tôi không phải phó Giám đốc mà là quản đốc phân xưởng lắp ráp. Sau đó tôi còn làm một báo cáo chuyên môn gửi cho tổng công ty, chỉ có điều tổng công ty cũng không phê duyệt. Nguyên nhân chủ yếu là không có tiền. Muốn cải tạo nhà mày thành nhà máy đóng tàu cần số tiền đáng kể. Tôi đành trơ mắt nhìn lão Ngô và lão Ký tiếc nuối ra đi. Không đầy năm năm sau, hai người đã là thiết kế của nhà máy đóng tàu khác rồi. Tuy nhiên, hai người bọn họ vẫn chưa quên nhà máy Phi Không, đôi khi gặp uống rượu nói chuyện phiếm còn rất xúc động. Phó Giám đốc Chu nói. - Nói nghe hay hơn hát, lúc trước chúng ta cũng không đuổi họ, là chính họ muốn xin chuyển đi, đơn giản là vì tiền lương cao. Tôi thấy họ đều ra đi vì tiền. Chúng ta là công ty nhà nước, tiền lương và phúc lợi đều có những quy định nhất định không thể xằng bậy. Hơn nữa, nhà máy chúng ta hiệu quả và lợi ích cũng bình thường. Bên kia lại trả lương gấp năm sáu lần. Người hướng lên trên, tất nhiên là họ động tâm rồi. Cái này thật buồn cười, đã chuyển đi rồi còn nói những lời yêu nhà máy này, yêu nhà máy mà họ đồng ý ra đi sao? Đơn giản không phải là vì tiền sao? Mạnh miệng như vậy ai mà không nói được? Giám đốc Tống có vẻ hơi tức giận hừ nói. - Tôi thấy cũng không hẳn như thế, nhà máy chúng ta lúc đó cũng không công bằng với họ. Việc này có lẽ mới là nguyên nhân mà hai người họ bỏ đi. Trong thời gian trước, khi nói đến những vấn đề này họ đều rơi nước mắt. Hiện giờ tuy nói có tiền nhưng không thể có được cảm giác như ở nhà máy chúng ta. Điều này chỉ rõ cái gì, chứng tỏ hai người họ còn rất quý trọng nhà máy chúng ta. Lúc này quản đốc phân xưởng lắp ráp Đường Nhất Sơn thêm vào. - Không công bằng, Đương Nhất Sơn, không thể nói lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ. Giám đốc Tống rất nổi giận, Tuy nhiên, trước mặt Diệp Phàm ông ta cũng không dám quá kịch liệt. Tuy nhiên, trong giọng điệu vẫn tương đối nghiêm khắc. - Làm gì cần chứng cứ, chuyện của Lão Ngô và lão Lý toàn bộ mấy nghìn người của nhà máy có ai không biết. Cuối cùng người ta ra đi vì sao, chỉ cần hỏi một đồng chí nào đó đều có thể nói ra. Giám đốc Tống chẳng lẽ thật sự muốn đem việc này ra bàn có phải không? Phụ trách bộ mấy sản phẩm Triệu cũng lạnh lùng nhìn Giám đốc Tống hừ nói, vừa nhìn đã thấy người này là người có tính ngay thẳng. - Nếu không thì tìm một vài đồng chí ngẫu nhiên hỏi một chút Giám đốc Tống? Lúc này Phó Giám đốc Chu thản nhiên cười rất có tư thế bức cung. Diệp Phàm vừa thấy trong lòng hiểu ngay. Xem ra Giám đốc Tống có lẽ là làm cho nhiều người tức giận. Trước kia những người này không dám như thế vì không có cơ hội. Có lẽ là chuyện ăn cơm lúc tối qua đã rơi vào tai những người này rồi. Cho nên một đám rắm rối vây đánh Giám đốc Tống. - Được rồi, việc này sau hãy nói. Diệp Phàm khoát tay, hơn nữa ngày hôm qua Giám đốc Tống biểu hiện quá kém, Diệp Phàm quyết định phải bắt hạ người này rồi, nhìn mọi người một cái hỏi: - Nếu hiện giờ chúng ta mời hai người Lão Ngô và lão Lý về, liệu họ có về không? - Trở về mới là lạ, hai người hiện giờ lương một năm bảy tám nghìn, gấp năm sáu lần nhà máy chúng ta, làm sao có thể trở về? Giám đốc Tống nói. - Cũng không thể nói vậy, với người tình cảm như lão Ngô, nếu nhà máy thực sự coi trọng họ, hơn nữa giải quyết chuyện không công bằng lần trước, không chừng họ đồng ý quay trở lại. Đương nhiên về vấn đề tiền lương phải có đãi ngộ thích hợp. Dù sao người ta cũng là người có trình độ kỹ thuật, đãi ngộ cao cũng là bình thường có phải không? Giám đốc Chu nói. Một câu nói “chuyện không công bằng”. Đây chắc chắn là có mưu mẹo, có lẽ là phó Giám đốc Chu công kích đòn sát thủ đối với Giám đốc Tống rồi. - Tống Thủy Dương tôi khi nào thì không công bằng đối với Lão Ngô và lão Lý. Chu Mạo Thắng hôm nay Bí thư Diệp lãnh đạo tổng công ty cũng ở đây, anh nói rõ ràng đi. Nếu không lãnh đạo sẽ nghĩ tôi đối với hai người họ như thế nào? Nếu không thể nói ra thì sau này Tống Thủy Dương tôi sẽ triển khai hội nghị xử phạt bất cứ ai tung tin đồn. Nhà máy chúng ta vừa mới khôi phục khí thế, tôi không hi vọng những người nào cố ý gây mất đoàn kết. Loại người đấu tranh nội bộ này là không được. Đối với nhà máy chúng ta so với giặc ngoài tấn công còn đáng sợ hơn. Tống Thủy Dương cũng không nhịn được nữa, tức giận đến đỏ mặt. - Quấy rối, đồng chí Tống Thủy Dương, anh nói là ai quấy rối. Nếu hôm nay anh đã nói như thế chúng ta sẽ nói rõ. Chu Mạo Thắng lạnh lùng hừ nói. - Được rồi, muốn nói thì đến phòng họp nói đi, tôi cũng muốn nghe một chút xem rốt cuộc là có việc gì? Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến phòng họp. Không lâu sau đi vào phòng họp, Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai, ngồi ngay xuống vị trí vốn thuộc về Giám đốc Tống. Giám đốc Tống thở phì phì ngồi bên trái phó Giám đốc Chu ngồi bên phải. Người thân với Giám đốc Tống cũng ngồi bên trái, thân Phó Giám đốc Chu ngồi bên phải. Trong ban lãnh đạo nhà máy nghiêm nhiên chia làm hai đội, nhìn số người hai bên không khác biệt lắm. Thế lực ngang nhau rồi! - Đồng chí Mạo Thắng, anh có thể nói. Giám đốc Tổng trước tiên gây khó dễ, không biết là thực sự lo lắng hay là phô trương thanh thế. Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng nói tức giận: - Bí thư Diệp, ngài phải làm chủ cho hai chúng tôi. - Sao lại thế này? Diệp Phàm nhíu mày nghĩ không biết có phải Ngô Công và Lý Công đến rồi. Xem ra chuyện hôm nay thật đúng là có âm mưu, ánh mắt lơ đãng quét nhìn Chu Mạo Thắng một cái. - Bí thư Diệp là lão Ngô và lão Lý. Đường Nhất Sơn nói. - Gọi họ vào. Diệp Phàm hừ nói, phát hiện sắc mặt Tống Thủy Dương có chút khó coi. Người này khẽ cắn môi nói: - Bí thư Diệp rõ ràng là hai người này đến quấy rồi rồi. Cũng không phải người của nhà máy, hôm nay đột nhiên xất hiện, đây hoàn toàn là âm mưu, âm mưu. Bí thư Diệp, ngàn vạn lần đừng mắc mưu người ngoài. Giám đốc Tống có chút tức giận hổn hển nói. - Tống Thủy Dương, hai chúng tôi bị ông vu cáo, hãm hại suốt hai năm rồi. Ông có phải người hay không, chẳng lẽ quyền khiếu nại của chúng tôi cũng không có? Không biết lão Lý hay là lão Ngô lên tiếng. - Còn không mở cửa để họ vào đây? Diệp Phàm nghiêm mặt Khổng Ý Hùng bước vài bước ra mở cửa. Diệp Phàm phát hiện hai người đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng cửa bước đến. Hai người lần lượt chào Diệp Phàm. - Lão Ngô, lão Lý, đừng kích động, ngồi xuống từ từ nói, nếu hai ông thật sự có oan khuất tổng công ty sẽ giải quyết công bằng. Tuy nhiên, nếu như là cố tình gây sự thì công ty sẽ nghiêm túc xử lý. Mặc dù hiện giờ hai ông đã rời khỏi nhà máy. Nhưng tổng công ty là công ty nhà nước, bàn tay của tổng công ty có thể không với đến hai người, nhưng tôi tự có cách. Cho nên, tôi nói như vậy không phải có ý uy hiếp các ông mà nói cho hai ông biết, phải nói sự thật, phải nói rõ đầu đuôi. Không thể nói chút giả dối và trộn lẫn tình cảm cá nhân. Đương nhiên, nếu trong nhà máy thật sự không công bằng với hai ông. Diệp Phàm tôi hứa sẽ trả lại công bằng cho hai ông. Mặc dù hiện giờ hai ông không còn ở Phi Không nhưng Diệp Phàm tôi nói chuyện có nghĩa. Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc vừa bắt tay hai người vừa nói. - Cảm ơn, cảm ơn… chúng tôi dứt khoát nói rõ đầu đuôi, tuyệt đối không nói nửa lời nói dối. Nếu nói dối, Bí thư Diệp bắt chết chúng tôi. Hai người đều môi run rẩy, tương đối kích động. - Lưới trời thưa nhưng khó lọt, hai vị đồng chí, tôi hi vọng hai ông cẩn thận nói ra. Tuyệt đối không thể nói loạn, ông trời trừng mắt nhìn đấy. Giám đốc Tống lời này ý như uy hiếp. - Câm miệng cho tôi, không đến lượt ông nói. Là lãnh đạo của Phi Không một chút quy củ cũng không hiểu, anh lãnh đạo hay là tôi? Diệp Phàm đột nhiên tức giận quay người lớn tiếng giáo huấn. Mặt Tống Thủy Dương lập tức đỏ bừng, hậm hực đứng không được ngồi xuống không xong. Mấy người phó Giám đốc Chu tất nhiên là vui mừng, đám người Tống Thủy Dương ngồi im không dám hé răng. Lãnh đạo tổng công ty ra oai mọi người vẫn sợ, hơn nữa khí thế của một cao thủ như Diệp Phàm phát ra, thậm chí làm người ta run sợ. - Ngồi đi lão Ngô lão Lý. Quay người Diệp Phàm vẻ mặt bình thường lại, thất thiết mời hai người ngồi xuống. Tuy nhiên Diệp Phàm vừa về vị trí hai người vội vàng đứng lên, có lẽ vẫn còn lo lắng.