Q.10 - Chương 11: Lệ Cảnh Chia Rẽ Nguồn: Vipvandan Mời đọc - Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chả lẽ ngay cả làm ngư ông anh cũng không còn dũng khí nữa? Trần Minh Kiến người nhỏ thó, mặt thì dài gầy, nhưng cơ thể thì phát phì, trong lòng ông ta vẫn hơi sợ Trần Minh Hành, nói ra những lời nghiêm trọng như thế lại dùng giọng rất ôn hòa: - Như anh Hai đã nói, từ đạo nghĩa không ai chỉ trích gì được chúng ta nữa, chúng ta đâu muốn thừa lúc lửa cháy hôi của. Trần Minh Hành dùng khóe mắt liếc nhìn đứa em mình, miệng nói thế tức là lòng có ý đó rồi: - Tôi vẫn phản đối bán cổ phiếu không rõ nội tình thế nào. - Vì sao? Giọng Trần Minh Kiến không kìm được cao lên mấy phần: - Cần gì biết nội tình của họ, ai lại đi đem nội tình của mình tiết lộ cho người khác. Họ mua, ta bán, cần gì làm rõ ý đồ của họ. Trần Minh Hành không thèm để ý, nhìn Trần Sơn: - Ý cậu thế nào? Trần Sơn không rõ, song đáp lại không có gì do dự: - Anh cả đã phản đối thì em phản đối. - Cái gì mà cũng phản đối. Trần Minh Kiến bị thái độ của hai bọn họ làm nổi khùng: - Các người đã không nói lý do, được, đi mà giải thích với HĐQT ... Nói xong hầm hầm đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa đánh sầm truyền đi rất xa, hành động thô bạo của Trần Minh Kiến làm Trần Sơn tức giận: - Nó không còn để anh vào mắt nữa rồi. - Doanh nhân cũng cần có nhãn quang như chính trị gia mới được. Tâm tình Trần Minh Hành tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng: - Tranh đọat quyền khống chế tổng cty XD chỉ là bước đầu, bão tố sắp kéo tới thị trường địa ốc Tĩnh Hải, ngay cả chúng ta cũng nhìn rõ, sao Lâm Tuyền lại có thể bị che mắt? - Sao y ngay cả bỏ thêm chút tiền cũng không muốn? Trần Sơn không phải không có oán trách: - Cậu nói xem, biến động ở thị trường địa ốc Tĩnh Hải rốt cuộc có lợi hay hại với Liên hợp Tĩnh Hải? - Đơn thuần nhìn từ góc độ kinh tế thì nhất thời không thể nói là lợi hay hại, nhưng Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên thì chẳng khác gì bị tát thẳng mặt, hiện Liễu Diệp Thiên còn chưa ngồi vững ở cái ghế thị trưởng, không cẩn thận là bị trận bão này quét xuống, Liên hợp Tĩnh Hải sao có thể chấp nhận kết cục này? Lợi ích kinh tế chưa rõ mà chính trị thì đã tổn thất lớn rồi. - Đúng thế, mấu chốt là lợi ích chính trị. Trần Minh Hành gật đầu: - Cho dù thị trường địa ốc Tĩnh Hải bị cơn bão này thổi tan, Liễu Diệp Thiên không giữ được ghế, nhưng căn cơ của Cảnh hệ không thể bị phá sập hoàn toàn. Đối phương có xét tới cái này không? Hay xét tới mà vẫn đâm đầu vào? Anh thấy lần này không phải là những nhân vật nhỏ oán hận Liên hợp Tĩnh Hải liên kết với nhau đâu, Tiểu Thần biết nó lại không chịu nói. - Lâm Tuyền không thể không nghĩ tới những điều này, vì sao y từ chối đề nghị của chúng ta? - Ai biết được chứ, một là đầu tư An Thái không rõ gốc tích, một là Liên hợp Tĩnh Hải đã va chạm nhiều năm, chúng ta phải đứng bên nào đây? Trước khi Lệ Cảnh khôi phục nguyên khí, nhất quyết không thể chọn sai đội ngũ được, Trần Minh Hành thở dài. Nội bộ Lệ Cảnh nổ ra tranh cãi quyết liệt việc xử trí số cổ phần kia, mẫu thuẫn đã công khai hóa, Trần Sơn kiên trì giữ cổ phần, Trần Minh Kiến dứt khoát muốn bán, đặc biệt An Thái tăng thêm giá mua, tiếng nói của Trần Minh Kiến ở ĐHQT càng thêm dữ dội, cuối cùng khiến Lệ Cảnh mau chóng chia rẽ. Lúc này nghiệp vụ của Lệ Cảnh chủ yếu tập trung ở ba mảng, vận chuyển hàng hóa, vận hành khách sạn và trung tâm mua sắm, hệ Trần Minh Hành được chia tập đoàn vận tải Bắc Quan, tòa nhà Lệ Cảnh, trung tâm mua sắm Tĩnh Hải, còn hệ Trần Minh Kiến chia hệ thống khách sạn và 8% cổ phần tổng cty XD. Lệ Cảnh phân chia hết sức nhanh chóng, gần như chia tới nửa tháng đã lần lượt kinh doanh trở lại với hai cái tên Lệ Cảnh và Lệ Tinh, làm người ta hoài nghi đây là kế hoạch chuẩn bị trước. Trần Thần lấy báo đưa cho Lâm Tuyền xem, Lâm Tuyền nhìn công bố trên báo sáng Tĩnh Hải, đọc qua là thấu ảo diệu trong đó, cười nói: - Bác cả của em đúng là gian như quỷ. Rồi mỉm cười với Trần Thần: - Thế cũng tốt, em không cần quá khó xử nữa. Trần Thần lén bĩu môi, so với việc nói cô, chẳng bằng Lâm Tuyền nói thẳng ra là chị cô không phải đặt vào vị trí quá khó xử. Trần Minh Hành đúng là gian xảo, Lệ Cảnh chia tách, khiến Trần gia danh nghĩa chứng tỏ không muốn đối đầu với Liên hợp Tĩnh Hải, đám Trần Minh Kiến chỉ là nhóm nhỏ không đại biểu được cho Trần gia, ở mức độ nhất định, Trần Minh Hành còn đáng được Liên hợp Tĩnh Hải đồng tình. Vì sao? Vì ông ta có thể nói: - Tôi thà để Lệ Cảnh chia rẽ chứ không muốn đối địch với các vị. Nhưng thực chất hưởng lợi vẫn là Trần gia, khi tính tài sản của Lệ Cảnh, hệ Trần Minh Hành được chia phần của 8% cổ phần kia. Đúng là được cả tiếng lẫn miếng. Cơ cấu tính gọn đúng như mong muốn của Trần Vũ, Trần Minh Hành và Trần Sơn yên tâm chỉnh đốn, một khi thế lực đứng sau An Thái thất bại, Lệ Cảnh không phải không có cơ hội sát nhập trở lại. Tóm lại lần này Lệ Cảnh mau chóng chia tách, trong mắt nhiều người chỉ là vở kịch mà thôi. Với Lâm Tuyền mà nói, Trần Minh Hành tỏ thái độ như vậy là đủ, dù sao hai bên đối địch với nhau bao năm, Lệ Cảnh không giương cờ cổ vũ cho An Thái đã cực hạn mà ông ta làm được. An Thái muốn lấy Thế Kỷ thành làm đòn bẩy thúc đẩy địa ốc Tính Hải, không phải chỉ cần Liên hợp Tĩnh Hải nắm quá bán cổ phần là ngăn cản được, luật công ty quy định rõ ràng, cổ đông khống chế cổ phần không được phép xâm phạm lợi ích các cổ đông khác, trì hoãn bán Thế Kỷ thành khả năng bị trọng tài kinh thế xử là hành vi xâm phạm lợi ích, đến lúc đó Liên hợp Tĩnh Hải sẽ bị gạt ra khỏi biểu quyết ở trong sự vụ liên quan. Đương nhiên, pháp luật chẳng qua là trò chơi văn tự của cường quyền, quan trọng là ở so kè sau lưng, vì thế Lâm Tuyền quyết không bỏ ra tới 800 triệu mua lấy cổ phần trong tay Lệ Cảnh, số cổ phần này tác dụng với Liên hợp Tĩnh Hải không lớn, nhưng là thủ đoạn trọng yếu đoạt lấy tiếng nói của An Thái. Lâm Tuyền không thể yêu cầu Lệ Cảnh bỏ cám dỗ lợi ích lớn như thế. Ttck vừa ấm trở lại, Lâm Tuyền lệnh các công ty dưới quyền chuyển lợi nhuận nửa đầu năm vào CK Liên Hợp, dùng đầu tư TTCK, tổng lượng tài chính vượt quá 1 tỷ. Suốt cả tháng bảy nóng như đổ lửa, thị trường địa ốc Tĩnh Hải bình tĩnh một cách quỷ dị, Lâm Tuyền phải đem một phần tinh lực đặt vào Thuận Nghĩa. Cảnh Thiên Sương tới Thuận Nghĩa đã được hai tháng, hai tháng này chỉ đủ hiểu sâu hơn tình hình cơ bản của Thuận Nghĩa. Kế hoạch phát triển chỉnh thế của Thuận Nghĩa vẫn đang khẩn trương trù tính, điều này quyết định tới mô hình và quy mô đầu tư của Liên hợp Tĩnh Hải. Kế hoạch hạng mục Đại Khê của Thư Nhã cũng được quyết định, sơn trang điện gió quy mô ban đầu giảm xuống còn chừng 20 triệu. Trong tầm mắt chỉ có màu xanh mướt của lá cây, cùng màu xanh biếc của biển, đây là vùng đất xử nữ hoàn toàn chưa được khai phá, một năm nữa mới có đường thông tới đây, từ Tĩnh Hải đến chỗ này mất chừng một tiếng rưỡi, chỉ xa hơn khu phong cảnh Bắc Sơn một chút. - Vì sao em lại thu hẹp quy mô đầu tư. - Trong mắt anh 20 triệu chỉ là trò chơi, nhưng em không coi như vậy. Thư Nhã nghiêm túc nói: - Em rất nghiêm chỉnh đấy, bọn em không có nhiều kinh nghiệm, quy mô quá lớn, trong lòng có chút bất an, dù với quy mô hiện tại, lòng còn chưa nắm chắc. Gió biển thổi lồng lộng, chẳng hề thấy chút nóng nực nào của tháng bảy, Lâm Tuyền ôm Thư Nhã trong lòng, vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ của cô, tháng sáu bận rộn làm cái cằm gầy đi trông thấy, trong lòng rất thương. - Tài nguyên du lịch xung quanh Tĩnh Hải hơi thiếu, đặc biệt là du lịch hành trình ngắn cuối tuần, nên anh đánh giá rất cao hạng mục Đại Khê, em sợ không thể giải thích với đám Vưu Giai chứ gì. Lâm Tuyền vuốt mũi Thư Nhã: - Anh còn nói được nữa, chị Tĩnh Di bỏ 5 triệu vào công ty bọn em, còn tính là nợ công ty, nhưng anh nói đám Vưu Giai, Vương Lệ nhìn nhận thế nào, em không giải thích được nữa. Ban đầu chỉ định đầu tư có 3 triệu, không ngờ thành lớn như thế. - Trời, thân phận của anh có phải là cái gì tuyệt mật đâu, chẳng qua là ngay từ đầu không nói ra, nên về sau không có cơ hội nói rõ, thực ra anh đánh giá cao năng lực của Lưu Quân, anh ta có kinh nghiệm ở việc quản lý, chỗ thiếu sót có thể vừa làm vừa học tập từ thực tiễn, công ty bọn em lớn mạnh rồi, có thể mời anh ta qua. Dù sao sau này anh cũng thường tới Thuận Nghĩa, có thể chiếu cố em chút nào, tất nhiên sẽ làm, ngoài ra Lý Tân Nghĩa cũng có thể giúp em chút việc vặt. Lâm Tuyền nói tính toàn của mình: - Hay là thế này, khi chúng ta đính hôn, em mời họ dự tiệc, dù sao chỉ có người trong nhà, ngoài cha mẹ nên có thêm bạn bè chứ.
Q.10 - Chương 12: Đính Hôn (1) Nguồn: Vipvandan Mời đọc Ngày 28 tháng 7, Lâm Tuyền đi máy bay từ Tân Bác về Tĩnh Hải, tới thẳng Thư gia, ăn trưa xong mới cùng Thư Nhã về tiểu khu Tây Trạch, cháu ngoại của y đã gần ba tuổi, đang bi bô học nói. Chị Tĩnh Di của y không biết chăm con, cha mẹ Dương Minh đã nghỉ hưu tới Tĩnh Hải sống, vừa khéo chăm sóc cháu đích tôn. Cha Dương Minh sức khỏe tốt hơn Lâm Minh Đạt, tính cách thoáng đạt, không hút thuốc, không uống rượu, không bài bạc, ở nhà cũng buồn, nên mỗi ngày làm công ích trong tiểu khu. Quy mô của Liên hợp Tĩnh Hải ngày càng lớn mạnh, gia tộc vốn tản mác khắp nơi bị tiền tài thu hút tụ tập vào một chỗ, bốn anh em Trần Tú, năm anh em Lâm Minh Đạt, cùng đám anh chị em họ của Lâm Tuyền có 11 người, những người này không có chuyện gì cũng thường xuyên qua lại Lâm gia, Lâm Minh Đạt một năm tới 10 tháng không có ở nhà, ít về nhà hơn cả Lâm Tuyền, chuyện gia tộc toàn do vợ quản lý thay. Trần Tú bận rộn việc gia tộc, không rảnh vào bếp nữa, Lâm Tĩnh Di chẳng giúp được gì, thêm vào quét dọn về sinh nhà cửa, không mời giúp việc là không xong. Có điều rất nhiều việc Trần Tú vẫn tự mình làm, cũng yêu cầu Tĩnh Di không được quá nhàn nhã, hai nhà chỉ có 3 giúp việc. Khi Lâm Tuyền và Thư Nhã vào nhà thì mọi người đang ở trong phòng khách trêu Tiểu Tiếu, hình như không một ai nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, Lâm Tuyền không biết họ mưu tính gì, dù sao chỉ mới gia trưởng hai nhà, thêm vào đám Vưu Giai, Vương Lệ, chẳng làm gì phức tạp lắm. Lâm Tuyền buổi chiều không có an bài gì, thấy người trong nhà không để ý đến mình, liền đưa Thư Nhã về công ty. Cty du lịch đặt quầy tiếp đãi nghiệp vụ ở trong tòa nhà Tĩnh Hải. Thư Nhã tới quầy tiếp đãi bàn việc với Vương Lệ, Lâm Tuyền bò xoài lên bàn xem giới thiệu tuyến đường du lịch. Vưu Giai vừa ăn chocolate vừa hỏi Lâm Tuyền: - Bọn anh khi nào định kết hôn? - Chuyện này phải xem tâm tình của cô ấy. Lâm Tuyền chỉ Thư Nhã: - Trước kia ba em cho em sơ trung đã tới Nhất Trung học, khi đó em nhát gan, sợ Nhất Trung xa nhà nên không học, không ngờ vì thế bỏ lỡ một nam nhân cực phẩm ... Vưu Giai nhìn Lâm Tuyền như muốn nuốt chửng y, thật không có dấu hiệu nào cho thấy cô gái này khi còn nhỏ lại nhút nhát. Thư Nhã ngẩng đầu lên nói: - Đừng khen anh ấy, anh ấy dễ kiêu lắm, hơn nữa còn kém xa tiêu chuẩn cực phẩm, mình bảo anh ấy cõng lên lầu mà anh ấy không làm. - Anh muốn lắm chứ. Lâm Tuyền đưa ngón tay ấn mũi Thư Nhã xuống, kêu oan với Vương Lệ, Vưu Giai: - Cõng cô ấy tới phòng hạng mục tận tầng ba, mệt tới đứt cả hơi, scòn chưa vào động phòng, cô ấy đã muốn mưu sát chồng rồi. Cổ ngữ nói rất hay, hết thảy nghe phu nhân, lệnh bậy xin được miễn. - Làm gì có cái cổ ngữ đó? Trương Nhã há miệng cắn tay Lâm Tuyền. Vưu Giai làm bộ si mê nói: - Nếu có anh chàng nào lắm tiền nhiều của, đẹp trai phong độ, bảo em cõng lên tầng tám em cũng chịu. Thư Nhã phì cười mắng Vưu Giai, mấy cô gái cười đùa quên cả việc chính. Cùng Thư Nhã đi tới ngày hôm nay, chẳng bao lâu nữa thành vợ chồng thực sự, không cần thiết phải giấu diếm gì bạn của cô, chỉ là ngay từ đầu đã không nói, nên trì hoãn mãi không giải thích gì cả, sau khi qua lại với Thư Nhã, Lâm Tuyền rất thích hưởng thụ không khí bạn bè tự nhiên như thế này. Vưu Giai, Vương Lệ đều biết Lâm Tuyền rất có tiền, hỏi Thư Nhã, song Thư Nhã tôn trọng ý nguyện của Lâm Tuyền, biết y không thích khoe khoang, và lại cô cũng là cô gái cá tính, không muốn lấy địa vị Lâm Tuyền ra khoe khoang, huống hồ thời gian dài cô rất mâu thuẫn, mâu thuẫn vì quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam, mâu thuẫn vì Lâm Tuyền quá chói mắt, còn bản thân chỉ là cô gái rất bình thường, cho nên lần nào cũng chỉ nói :" Lâm Tuyền mở công ty, có vài đồng tiền thối." Lâm Tuyền suốt cả buổi chiều ở công ty du lịch chuyện phiếm với đám Vưu Giai, đến giờ tan tầm mới tụ hợp cùng Lưu Quân, Trương Bằng. Sáu người đi ba chiếc xe về tiêu khu Tây Trạch, cha Dương Minh đứng ở cổng tiểu khu làm bảo vệ nghĩ vụ, thấy xe Lâm Tuyền đi vào, nói: - Lại dẫn bạn về à, ở nhà không còn chỗ để xe nữa rồi? Lâm Tuyền nghe chữ "lại" là biết chuyện hỏng rồi, vốn định hai nhà tụ họp ăn một bữa, xem tình hình này mẹ y tổ chức thành kiểu tiệc cưới, vậy mà giấu y không nói một lời. Nhà của Lâm gia trong tiểu khu Tây Trạch trông không có vẻ gì là phú hào, thậm chí dùng xe chẳng bằng chiếc Volvo của Lâm Tuyền, đám Vương Lệ biết Lâm Tuyền không thích phô trương, không ngờ Lâm gia cũng thế, đại khái là truyền thống gia tộc. Lâm Tuyền ngồi trên xe, nhìn qua hàng ráo sắt, trong sân rất vắng, tuy có tiếng nói trong nhà vọng ra, song không lớn, thở phào, vừa định xuống xe thì nghe thấy giọng ông ổng của Phàn Xuân Binh: - Đây là hội trường phụ, hội trường chính ở nhà A1 .. Phòng yến tiệc trong nhà Phàn Xuân Binh dù nhét 50 người vào cũng không chật, chưa tính bể bơi, sân vườn, trợi ạ đúng là tổ chức thành tiệc cưới rồi. Lâm Tuyền nhìn Thư Nhã, cười quỷ dị, xem trước mặt bao người cô đổi cách xưng hô ra sao, theo phong tục Tĩnh Hải, sau khi đính hôn là phải đổi cách xưng hô rồi. Phàn Xuân Binh vừa thấy Lâm Tuyền đi vào, chạy ra hỏi: - Sao bây giờ mới về, còn nhiều việc đợi cậu định đoạt đấy. Lâm Tuyền hỏi nhỏ: - Quy mô thế nào? - Tiệc rượu, do đích thân lão gia tử quyết định, lão gia tử nói hiếm khi có cơ hội náo nhiệt như vậy. Lâm Tuyền giang tay ra với Thư Nhã: - Ông ngoại cố ý đem chuyện này làm thiên hạ đều biết đây mà, anh hết cách. Rồi giới thiệu đám Lưu Quân cho Phàn Xuân Binh. Lâm Tuyền lần nào đi La Nhiên cũng kéo Phàn Xuân Binh theo, hắn muốn báo cũng không nổi nữa, trông khỏe khoắn tinh thần hơn nhiều, đứng cạnh Lâm Tuyền càng có khí thế ông chủ. Lâm Tuyền dẫn Thư Nhã đi gặp ông ngoại, Trần Nhiên thời gian qua không còn chuyện gì phải bận lòng nữa, râu tóc bạc trắng, nhưng da dẻ càng hồng hào, ngồi đợi Thư Nhã đổi cách xưng hồ, gọi là ông ngoại. Nhiều người nóng ruột đến sớm, Lâm Tuyền không có thời gian tiếp đám Vương Lệ nữa, khi Quách Bảo Lâm tới nơi, Lâm Tuyền bảo hắn thay mình, còn y và Thư Nhã ứng phó với khách khứa ùn ủn kéo tới. Thư Nhã trở tay không kịp, không thể nào nữ chủ nhân lại mặc quần jean áo thun tiếp khách được, nhân lúc thoát thân được một lúc, nhờ Vương Thúy chuẩn bị bị ba bộ lễ phục cho cả Vương Lệ, Vưu Giai còn đám Lưu Quân, Trương Bằng đã mặc vest sẵn nên tạm ổn. Thư Nhã luôn mồm trách Lâm Tuyền: - Sao lại biến thành thế này, nhìn bọn họ kìa, ai cũng cười gian tà, cứ như chúng ta bị bắt gian trên giường vậy. Lâm Tuyền cười ngốc nghếch, bị Thư Nhã hậm hực đá cho một phát, y vừa cười vừa chạy. Lâm Tuyền chạy qua chỗ Lưu Quân, thấy hắn nhìn chiếc Mercedes 760i không chớp, liền bảo: - Thích lái chiếc nào thì bảo Quách Tử một tiếng, lúc này đường đông, lái chậm một chút là được. Lưu Quân mừng khấp khởi: - Tôi làm sao dám lái nhanh, xước một cái đền quá nửa năm lương. Trương Quân cẩn thận hơn chỉ chiếc Nissan ở gần đó: - Tôi lái chiếc đó được không? - Được. Quách Bảo Lâm cười ha hả: - Tôi đi bảo anh Dương, có điều phải giấu bí thư Cảnh. - Bí thư Cảnh, Cảnh Nhất Dân sao? Trương Quân há hốc mồm, bí thư thành ủy cũng tới đây? Hắn không dám tin chạy ra xem biển sổ xe đúng là biển H00001 thật, đứng ngây ra đó như tên ngốc. Lâm Tuyền bảo Thư Nhã: - Bọn em cứ vào nhà chơi đi, tiệc 6h 30 mới bắt đầu, bọn họ vọi cái gì chứ. Rồi dặn Quách Bảo Lâm: - Tư Vũ sắp tan học rồi, mày nhớ đi đón hộ tao.
Q.10 - Chương 13: Đính Hôn (2) Nguồn: Vipvandan Mời đọc Lâm Tuyền vừa đi, Vương Lệ không cố kỵ nữa, truy hỏi Thư Nhã: - Rốt cuộc Lâm Tuyền mở công ty gì, người tham dự tiệc hôm nay toàn nhân vật quyền quý. Ôi bọn mình nhất định phải về cuối cùng, bạn biết vì sao không, không mặt mũi nào lái chiếc santana rách kia trước mặt bọn họ. - Nói nhảm. Thư Nhã vờ giận: - Lâm Tuyền không thích người khác biết thân phận của anh ấy, vì không muốn người khác đối xử với anh ấy khác đi chỉ vì tiền, hai bạn là ngoại lệ, song đừng có nói ra ngoài đấy. Anh ấy là chủ tịch HĐTQ đầu tư Liên hợp Tĩnh Hải. Vương Lệ như bị điểm huyệt, mắt trố ra không chớp cái nào, nếu như trước khi vào tiểu khu Tây Trạch, Thư Nhã mà nói câu này, cô còn nghĩ là nói đùa, tuy Lâm Tuyền cho bọn họ vay 5 triệu, song so với việc làm chủ tịch HĐQT Liên hợp Tĩnh Hải đang oanh động cả Tĩnh Hải thì là chuyện khác nhau. Mấy hôm trước Vương Lệ xem báo còn nói muốn làm vợ bé cho vị chủ tịch thần bí của Liên hợp Tĩnh Hải không uổng kiếp này, khi đó Thư Nhã còn háy mắt với Lâm Tuyền, Vương Lệ giờ mới hiểu vì sao? - Bạn nói trưa nay bọn mình ăn cơm trưa với người giàu nhất Tĩnh Hải? Vưu Giai vỗ vỗ ngực một hồi, rồi làm bộ đi tìm Lâm Tuyền: - Đừng ngăn mình, mình đi ngả vào lòng anh ấy ngay mới được. Thư Nhã kéo Vưu Giai lại: - Đừng phơi bày sự phóng đãng của bản thân ra nữa, mà mỹ nữ trong Liên hợp Tĩnh Hải nhiều lắm, cẩn thận Trương Bằng nhà bạn hoa mắt .. - Bạn biết Lâm Tuyền có tiền từ bao giờ? - Từ ngày gặp lại ở Quốc Tế Tĩnh Hải đã biết rồi ... Thư Nhã còn chưa nói hết, Vưu Giai nắm tay lại thành hình micro, đưa tới bên miệng cô, bắt chước kiều phóng viên, hỏi: - Xin hỏi cô Thư Nhã, làm người yêu của một tỷ phú có áp lực tâm lý gì đặc biệt không? Thư Nhã đánh bạt tay Vưu Giai đi: - Bạn nhìn cái bộ dạng của anh ấy, gây được áp lực cho mình không? Minh không gây áp lực cho anh ấy là may. - Chỉ giỏi mạnh mồm. Vương Lệ bĩu môi: - Mỗi lần Lâm Tuyền đi công tác ai khẩn trương cáu bẳn ấy nhỉ? Nghe nói các ông chủ đều có những cô thư ký xinh đẹp, Lâm Tuyền cũng thế phải không? Lâm Tuyền đi công tác, một là tới phía tây, đi đường còn nhiều hơn ngồi xe, điều kiện gian khổ, cơ bản không để nữ giới đi theo. Phàn Xuân Binh thể hình hơn 90 kg, chỉ đi với Lâm Tuyền năm ba chuyến còn chưa đầy 70 rồi. Các nơi khác tham gia hội nghị, chỉ có Phương Nam và Trần Thần bên cạnh, Trần Thần là cô gái mà người ta có muốn ghét cũng khó ghét nổi, Phương Nam thì thân phận đặc thù như thế, lòng Thư Nhã càng lo Lâm Tuyền làm việc không biết ngày đêm: - Bạn nhìn anh ấy làm việc sẽ hiểu, còn bạn đó, trông chặt nam nhân của mình vào. - Lâm Tuyền có tiền như thế, còn để bạn cùng bọn mình mở công ty nhỏ xíu là sao? - Anh ấy có tiền là việc của anh ấy, chúng ta cũng phải tay trắng lập nghiệp, không thể thua nam nhân, nếu không cả đời là thứ phụ thuộc vào họ. - Đúng, chúng ta tuyệt đối không phụ thuộc vào họ! Vương Lệ và Vưu Giai đồng thanh hô câu này còn nhìn chằm chằm vào Lưu Quân, Trương Bằng. Quách Bảo Lâm thở dài: - Sao đi đâu cũng toàn mấy cô chủ nghĩa nữ quyền, Tiểu Ba nó điên rồi à? Không biết chọn bạn mà chơi. Tài chính Tây Trạch có nghiệp vụ khoản vay nhỏ cũng phủ yếu thiên về các phụ nữ phía tây, giúp họ nâng cao địa vị trong xã hôi, gia đình. Quách Bảo Lâm luôn cho rằng địa vị của phụ nữ ở cái quốc gia này đã cao lắm rồi, cao hơn nữa thì leo lên đầu nam nhân mất. Quách Bảo Lâm lôi Lưu Quân, Trương Bằng đi thử xe, trong tay hắn có một chiếc chìa khóa, đó là chiếc Bentley mới mua, có điều thân phận và địa vị hiện tại chưa đủ khoe khoang như thế, nên vẫn lái A8 là chính. Nhìn trang trí nội thất cực kỳ xa hoa của chiếc Bentley, Lưu Quân hâm mộ vô cùng, cảm thấy ngồi một lần giá trị con người tăng lên không ít, ba người cùng đi đón Tiểu Tư Vũ. Trương Bằng tới giờ vẫn còn thấy lâng lâng vừa phấn khích vì quen biết người giàu nhất Tĩnh Hải, cảm giác khó tin, không thể không tin, nếu không Ngô Quốc Tân sao lại đặc biệt bồi dưỡng hắn như thế, hỏi Quách Bảo Lâm: - Sao Lâm Tuyền không kiếm chiếc Bentley để đi, suốt ngày để chiếc Volvo thường đón? - Sở thích quái đản thôi, ngoài chiếc Volvo còn đi mấy cái xe thương vụ xấu mù, tôi muốn bảo cậu ta làm hai cái máy bay, đi Bắc Sơn săn thú mới là phê, không lo bị người khác cướp đường. Mẹ, thằng lái Passat kia láo quá, không chịu nhường đường cho Bentley! Người Tĩnh Hải đúng là ngang. Quách Bảo Lâm nhìn chiếc Passat cố ý chắn đường trước mắt. Xe tới cửa Tiểu học Tinh anh Tây Trạch, Tiểu Tư Vũ đứng ở cổng trường đợi Lâm Tuyền, thấy chiếc Bentley đỗ bên cạnh mình, gõ gõ cửa xe, nhìn Quách Bảo Lâm thò đầu ra, hỏi: - Sao lại là chú, ba cháu đâu rồi? Quách Bảo Lâm trừng mắt lên: - Chú thì sao hả, dùng cả Bentley tới đón cháu, cháu còn kén người à? Tiểu Tư Vũ vờ vịt nhìn ngó chiếc xe, nói: - Tàm tạm, nhưng còn kém chiếc Phantom của ba cháu. Quách Bảo Lâm lấy di động gọi cho Lâm Tuyền: - Tiểu Ba, mày dạy con kiểu gì thế hả, tí tuổi đầu đã biết xe nào đắt xe nào rẻ rồi là sao? Lâm Tuyền tỉnh queo: - Ai bảo mày lấy xe ra khoe, tự làm tự chịu. Nói xong cúp máy luôn. Quách Bảo Lâm tịt hẳn, thò đầu ngoài xe làm mặt giận, Tiểu Tư Vũ cười khanh khách chui vào xe, giọng trong veo chào Lưu Quân, Trương Bằng. Lâm Tuyền, Thư Nhã thường đem Tiểu Tư Vũ đi chơi, nên bọn họ cũng biết. Lễ phục được đưa tới, Thư Nhã liền dẫn Vương Lệ và Vưu Giai đi thay, không có thời gian tới cửa hàng chuyên doanh chọn, đành phải họ đem tới để thử, vừa để lại, còn dư thì do nhân viên công tác đi trả. Vương Lệ nhìn nhân viên công tác đem từng bộ lễ phục nhãn CK bày ra, hỏi Thư Nhã: - Chẳng lẽ phú hào đều đi mua đồ như thế này? Khỏi phải vất vả đi lại, mình thấy tạp chí đều viết thế .. - Làm gì có, ai dám làm như thế, ngày hôm sau thẻ ngân hàng bị thu ngay, gia phong của Lâm gia nghiêm lắm, em gái của Lâm Tuyền ở Anh học mấy năm, thói quen sinh hoạt khó tránh khỏi giống người phương Tây, về Tĩnh Hải hai tháng, ngày nào cũng bị giáo huấn, hiện giờ ba anh ấy ít ở nhà, mọi người mới thoải mái một chút đấy. Vưu Giai nhìn chỗ ở của Lâm gia, không có chút nào liên hệ tới một tỷ phú, từ đó có thể hiểu tác phong của nhà y rồi, đường đường chủ tịch HĐQT, nhà ở kém hơn cả mấy cấp dưới, tổ chức tiệc còn mượn chỗ, hỏi chỉ là vui miệng mà hỏi thôi. Mặc lễ phục hoa lệ vào, Vương Lệ soi gương mà hoa cả mắt, kiềm chế lắm mới không kêu lên, để người ta khỏi cho rằng mình không có kiến thức. Lòng thầm hạ quyết tâm nhất quyết phải làm một phú bà. Vưu Giai thì suy nghĩ tới phương diện khác, hỏi: - Xí nghiệp của Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu nhân viên, phải có phục lợi du lịch nghỉ ngơi chứ? - Bên đó không có yêu cầu thống nhất ở phương diện này, đều tự liên hệ với các công ty du lịch, toàn là công ty hàng đầu, các bạn có tự tin cạnh tranh với họ không? - Năm nay không được, năm sau cũng không được, nhưng năm sau nữa không phải không được. Vưu Giai thầm nghĩ, dù Liên hợp Tĩnh Hải có công bằng thế nào, con người vẫn con người, đường đường bà chủ chẳng lẽ không có ưu đãi, không tin Lâm Tuyền nỡ để Thư Nhã quá vất vả, môi nhếch lên cực gian. Thư Nhã không biết suy nghĩ Vưu Giai, vỗ đầu cô, nói: - Tỉnh lại đi, năm sau còn tuyển nhân viên mới, đừng mơ mộng chuyện bốn năm năm sau nữa.
Q.10 - Chương 14: Cuộc Sống Nhàn Nhã Nguồn: Vipvandan Mời đọc Lâm Tuyền quanh co đủ đường, không chịu tuyên bố ngày hôn lễ ở bữa tiệc, chỉ nói là vì chúc mừng ngày cuối cùng tuổi 26 của Thư Nhã. Bữa tiệc tuy chẩn bị hơi gấp gáp, nhưng Phàn Xuân Binh chuyên gia mặt này rồi, vẫn khiến đám Vương Lệ, Vưu Giai mở rộng tầm mắt, kết thúc bữa tiệc, thay lễ phục ra, cảm giác như Lọ Lem sau 12 giờ lại phải về cái phòng tồi tàn của mình. Suốt cả bữa tiệc, Thư Nhã mặc lễ phục đắt tiền, đeo bộ trang sức đắt giá, tóc vấn cao, ung dung cầm ly rượu, ưu nhã qua lại giữa đám đông, cười nói thân thiết đúng mực như một quý phu nhân, ai cũng nói Thư Nhã xứng đôi với Lâm Tuyền. Thế nhưng bữa tiệc vừa kết thúc, chẳng thèm để ý tới giữ gìn hình tượng nữa, đá văng cái giày cao gót đi, lấy đôi dép nhung có hình nhân vật hoạt hình đi vào, gục lên vai Lâm Tuyền, kêu ca mệt mỏi. So với việc giữ vẻ trang nhã quý phái trước mặt người khác, Lâm Tuyền thích Thư Nhã tính cách tùy tiện hơn, thấy cô mệt như thế thì thương lắm. Lâm Tuyền thì tinh thần sáng láng, chẳng có chút vẻ mệt mỏi nào, kẽ vỗ tay Thư Nhã an ủi, mời đám Vương Lệ ở lại chơi thêm lúc nữa. Lâm Tuyền nhận lấy bình nước trong tay giúp việc, rót nước cho đám Vương Lệ, nếu là trước kia bọn họ thoải mái tiếp nhận, lúc này khỏi khỏi có chút hoảng hốt, cùng đứng dậy, tranh nhau nhận rót nước. Lâm Tuyền rụt tay lại, cười nói: - Ngồi xuống cả đi, đừng xa lạ như vậy. Tiếp tục rót nước vào cốc, ngồi lại ghế sô pha, thấy bọn họ cai cũng tỏ ra câu nệ, nói: - Nếu vì ngại thân phận của tôi, làm quân hệ của mọi người với Thư Nhã thành xa cách, cô ấy có khi bỏ tôi mất. Mọi người cứ coi tôi như trước kia là được, tôi là Lâm Tuyền, trừ đẹp trai ra thì chẳng có gì đặc biệt. Mọi người đều không nhịn được cười, Thư Nhã nhéo tay Lâm Tuyền bảo y mặt dầy, kỹ năng giao tiếp của Lâm Tuyền rất tốt, chỉ nói vài câu không khí thoải mái hơn, lúc ấy Lâm Tuyền mới nói: - Không phải tôi cố ý giấu mọi người, mà cái thân phận này cũng chẳng có gì đang khoe, công tác thì mệt, thời gian giành cho thú vui nhỏ nhất cũng chẳng còn, mọi người chắc không thích cuộc sống gặp ai cũng phải lên kế hoạch trước đâu. Tôi rất hâm mộ cuộc sống tự do tự tại của Thư Nhã, cho nên không muốn cô ấy ép buộc bản thân thái quá. Vương Lệ hâm mộ nói: - Thư Nhã có anh thật là hạnh phúc: Lâm Tuyền ôn nhu vuốt tay Thư Nhã: - Cũng không hẳn như thế, không được ngày ngày ở bên người mình yêu, cũng là một sự dày vò. Nếu cô không tin bảo Lưu Quân một tháng mất nửa tháng không ở Tĩnh Hải mà xem. - Vậy vì sao không để Thư Nhã làm việc bên cạnh anh? Lâm Tuyền giải thích: - Công việc của tôi có tính xâm lược rất mạnh, nếu cô ấy làm việc ở bên cạnh tôi, cuộc sống và công việc bị hòa trộn, không còn không gian cá nhân nữa, tôi quen với loại phương thức sinh tồn này rồi, nhưng với Thư Nhã mà nói thì không công bằng. Lưu Quân tặc lưỡi nói: - Vì không hiểu nên chúng tôi hâm mộ, dù sao tôi vẫn có cơ hội muốn thử. Lâm Tuyền cười ha hả: - Các anh rồi sẽ có cơ hội thử thôi, tới khi đó có hâm mộ cuộc sống hiện tại thì đừng oán trách người khác, nhiều khi nhiều tài phú chỉ có nghĩa là nhiều trách nhiệm hơn mà thôi. Lưu Quân và Trương Bằng nhìn nhau, ý tứ của Lâm Tuyền rất rõ ràng, trên con đường sự nghiệp được nhân vật hàng đầu như vậy trợ giúp đúng là may mắn vô cùng. Tùy ý hàn huyên một lúc, đám Vương Lệ cáo từ, Lâm Tuyền cầm hộp bọc vải đỏ từ người giúp việc đưa cho, tặng hai cô gái: - Nhãn quang các cô rất tốt, cái váy này mà để người khác mặc thì đúng là ném minh châu vào gầm giường, nó nên thuộc về hai cô. Các cô mơ ước cuộc sống xa hoa, nhưng sẽ đánh mất nhàn nhã mà tôi khao khát. Vưu Giai háy mắt với Thư Nhã: - Nam nhân của bạn miệng ngọt quá đấy. Vừa mới vào trong xe của Trương Bằng, Vưu Giai vội vàng mở hộp quà ra, xem, Trương Bằng còn chưa cho chìa khóa vào ổ bị tiếng thét của Vưu Giai làm giật mình, quay sang nhìn thấy một viên kim cương lấp lánh đặt trên lớp lụa tím. Vưu Giai vội hạ cửa kính xuống, quả nhiên bắt gặp ánh mắt Vương Lệ nhìn sang, trong khoang xe mờ tối cũng có thứ tỏa sáng óng ánh. Lâm Tuyền không chỉ tặng cho bọn họ váy lễ phục, còn tặng luôn cả đồ trang sức trị giá trăm ngàn đeo kèm. Nhớ lại câu cuối cùng Lâm Tuyền nói, Vương Lệ đúng là không hiểu, song cô biết, tới khi có thể đường đường chính chính mặc bộ lễ phục này thì sẽ không còn cuộc sống nhàn nhã nữa. Với Lưu Quân, Trương Bằng mà nói đêm nay chắc chắn là đêm khó ngủ rồi, trước khi tạm biệt ở chỗ rẽ, Trương Bằng hỏi Lưu Quân: - Anh có tính toán gì? Lưu Quân bình tĩnh nói: - Tiểu Lệ luôn khuyên tôi từ chức tới cùng cô ấy làm công ty du lịch, tôi băn khoăn mãi, trực giác phụ nữ đúng là đáng sợ. Trương Bằng trầm ngâm: - Tôi thì muốn học thêm một thời gian, nếu không ngồi ở vị trí chủ nhiệm chi nhánh này là hết cỡ rồi. Biết thân phận thực của Lâm Tuyền rồi, cho nên đến khi Thư Nhã lấy ra kế hoạch hạng mục, Vương Lệ và Vưu Giai không kinh ngạc lắm nữa, trước lễ đính hôn của Thư Nhã, bọn họ chỉ có ấn tượng mơ hồ về Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng sau đó thu thập một số tài liệu mới biết quy mô của nó không chỉ là một cái công ty rất lớn nữa, mà lớn tới mức hai cô khó hình dung nổi. Được Lâm Tuyền, Thư Nhã chính thức đưa ra lời mời, Lưu Quân từ chức ở công ty cũ, gia nhập công ty du lịch, hạng mục Đại Khê xem như chính thức khởi động. Tài chính cần thiết do quỹ gia tộc Trần thị cung cấp. Tài chính thoải mái lại khiến Thư Nhã mang áp lực thành công nặng nề. Ngày tháng bị nhấn chìm trong công việc bận bịu, song mỗi ngày có hoàng hôn, Lâm Tuyền vẫn cùng Phương Nam đứng bên nhau trước bức tường kính, ở bên cô có thể quét sạch mọi mệt mỏi của một ngày làm việc. - Trước kia em thường nghĩ có khi em là đứa bé rất đáng ghét cho nên mới bị vứt bỏ, tính cách có phần quá khích cực đoan, giống như thù hận cuộc đời vậy, về sau lớn lên rồi, dù phá phách cỡ nào cũng được ông ngoại bao che, em mới dần tỉnh ra ... Lâm Tuyền tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm: - Rồi từ đó có ý nghĩ, trách nhiệm còn quan trọng hơn tình cảm, nên tính cách cũng lạnh nhạt, may mà bao năm qua có chị ở bên cạnh. Dung nhan kiều diễm của Phương Nam hiện lên trên tường kính, ánh mắt thâm tình nhìn khuôn mặt gầy gò của Lâm Tuyền, nghe y nói tới đó oán trách: - Vậy mà trách nhiệm của cậu với Tư Vũ chẳng khác gì vô trách nhiệm, tôi rất sợ nó bị chiều hư. À, lần này tôi đi thu đô gặp Phi Lăng, cô ấy quyết định vào Đh Tĩnh Hải học ba năm, khoa nghệ thuật hiện đại, cậu nghe tin này có phải thở phào không? Lâm Tuyền thì biết tin từ Quách Bảo Lâm rồi, thấy Phương Nam lấy Trần Phi Lăng ra trêu mình, nói: - Em có lẽ sẽ từ chức ở ĐH Tĩnh Hải thôi, họ muốn phong em làm giáo sư, mẹ ơn, nghe mà giật mình. Không bỏ đi chẳng biết bị chửi rủa sau lưng thế nào. - Cậu cũng tự biết mình đấy. Phương Nam chế nhạo: - Có điều dạy học ba năm rồi, đã đủ nói lên nghị lực của cậu, hiện giờ công ty đã công khai lộ diện, cậu cũng thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông, nếu còn tiếp tục ở lại ĐH Tĩnh Hải, có lẽ sẽ có chuyện cậu không thích xảy ra. Tới đó quay lại chuyện cũ: - Phi Lăng còn nói tới Tư Vũ đấy, nói nó có thiên phú âm nhạc, muốn mỗi tuần bồi dưỡng một buổi thanh nhạc cho nó, cậu thấy sao? Lâm Tuyền gãi đầu: - Tiền dạy học chắc cao lắm nhỉ, em thật sự không thích Tư Vũ có ý hướng nghệ thuật, môi trường đó phức tạp lắm, dễ hư người. - Chuyện đó còn xa, mấy năm nữa tới tuổi dậy thì, ai biết nó sẽ thay đổi thế nào? Cậu không phản đối là được rồi, Tư Vũ rất lo cậu có ý kiến, mấy ngày qua chẳng thiết tha gì cơm nước cả. - Em có ý kiến gì được chứ. Lâm Tuyền lại hỏi: - Lần này chị dẫn nó đi gặp Tiêu Quân à? - Ừ, chỉ cần có cơ hội, dù sao cũng phải đưa Tư Vũ về quê.
Q.10 - Chương 15: Thời Cơ Nguồn: Vipvandan Mời đọc Nhân khoảng thời gian Lâm Tuyền và Thư Nhã đính hôn, Phương Nam đã quay về Xuân Khê, cùng Tiêu Quân giải trừ quan hệ hôn nhân, lại dàn xếp chuyện bên đó. Quay lại Tĩnh Hải, tâm tình nhẹ nhõm hơn không ít, tuy cô quyến luyến tình cảm với Lâm Tuyền, nhưng càng gửi gắm nhiệt tình lên người con gái nhiều hơn. Lâm Tuyền cưng chiều Tiểu Tư Vũ tới độ làm cô vừa ngọt ngào lại vừa lo âu, có điều cô cũng phải thừa nhận quan điểm của Lâm Tuyền, Tiểu Tư Vũ không thể lớn lên giống như những đứa bé bình thường được nữa, sống ở bên Lâm Tuyền sẽ không có gì bình thường được cả, thay vì giữ nó tránh xa cám dỗ, không bằng để nó cách nhận thức đúng giá trị tiền bạc, tài phú và tình cảm. Có điều Lâm Tuyền và cô đều rất bận rộn, thời gian bên cạnh Tiểu Tư Vũ không nhiều, môi trường giáo dục sẽ là yếu tố quan trọng ảnh hưởng tới sự hình thành nhân cách của Tiểu Tư Vũ. Phương thức giáo dục trong nước luôn là vấn đề khiến các bậc cha mẹ ưu tư, dù hệ thống giáo dục Tây Trạch cũng không thể thoát được những thói xấu mà hoàn cảnh xa hội cùng cách thức giáo dục trong nước tác động lên, trút vào tâm linh non nớt của trẻ con những ý thức không tốt, làm Phương Nam một thời gian muốn đưa Tiểu Tư Vũ ra nước ngoài học, Lâm Tuyền không cho Phương Nam đưa Tiểu Tư Vũ rời khỏi bản thân, y mời một chuyên gia giáo dục trẻ em tên là Ngô Thục Trinh lập ra trường học gia đình, chỉ có mỗi lớp một cấp. Ngô Thục Trinh hoàn toàn quyết định cách dạy học, song học sinh muốn vào trường phải được Lâm Tuyền đồng ý, tiếp đó Triệu Tăng, Cảnh Thiên Sương, Cố Lương Vũ cũng cho con mình vào đây. Lâm Tuyền, Phương Nam bớt đi được một mối lo, nhưng tương lai Tiểu Tư Vũ còn xa, trước mắt bọn họ có nguy cơ không nhỏ. Số tiền nóng đổ vào thị trường địa ốc mà ban ngành giám sát giao dịch địa ốc thăm dò được đã lên tới con số khiếp người, tiêu điểm của số tiền nóng này tập trung vào nơi tiếp nối giữa tân khu và khu thành phố cũ của khu Tĩnh Nam, nhà ở tại nơi này đa phần thông qua hình thức nhận mua nội bộ lọt vào tay kẻ đầu cơ. Không ai biết thùng thuốc nổ này sẽ bùng phát vào lúc nào. Trần Tấn mấy tháng qua thay Liễu Diệp Thiên chú ý tới nhất cử nhất động của thị trường địa ốc, thu thập từng hành động khả nghi, hắn biết nguy hiểm tới rất gần rồi, đến hẹn hò với Ngụy Tiểu Thanh tâm tư vẫn không rời khỏi động tĩnh của thị trường địa ốc. Ngụy Tiểu Thanh sớm nghe quán trà nghệ thuật của Minh Tuyết, nhưng chưa có cơ hội đến qua, lần trước ở bữa tiệc của Liên hợp Tĩnh Hải, chỉ liếc qua nữ nhân tuyệt sắc đó, ấn tượng rất sâu sắc. Trương Ngọc bê dụng cụ pha trà vào, bày từng món lên chiếc bàn trà thấp, cười nói: - Hôm nay đâu phải là ngày nghỉ, bí thư Trần sao lại rảnh cùng tiểu thư Ngụy đi uống trà. - Tôi cứ nghe Tiểu Bân khoe khoang trà nơi này ngon lắm, buổi chiều tranh thủ không có nhiều việc, cùng Tiểu Thanh tới thưởng thức xem sao, Minh Tuyết tiểu thư đâu rồi, sao không thấy cô ấy? - Giám đốc Quách và ngài Lâm tới uống trà tỉnh rượu, chị Minh Tuyết tiếp bọn họ, chưa biết thư ký Trần tới đây. Trần Tấn nghe nói Lâm Tuyền cũng ở đây thì hơi sợ, dù Liễu Diệp Thiên cho hắn nghỉ nửa ngày, song không phải ngày nghỉ thật sự, sợ Lâm Tuyền có ấn tượng không tốt. - Vậy tôi và Tiểu Thanh qua chào hỏi một tiếng. Trần Tấn và Ngụy Tiểu Thanh theo Trương Đình đi qua giếng trời, chào trợ lý an toàn, đẩy cánh cửa trúc ra thì nghe thấy Quách Bảo Lâm nói: - Nếu nói tới đầu cơ địa ốc thì bảo bọn chúng học thêm vài năm nữa cũng chẳng đủ tầm chơi với Tiểu Ba, không xem xem trước kia Tiểu Ba ra tay ở Kiến Nghiệp đẹp thế nào. Minh Tuyết, không phải tôi thổi phồng Tiểu Ba, cô chưa được thấy thiên tài là thế nào đâu. Minh Tuyết nhoẻn miệng cười: - Chẳng phải sắp có cơ hội được thấy rồi sao? Trần Tấn không rõ lịch sử phát triển của Thực nghiệp Tinh Hồ lắm, nhưng biết Liên hợp Tĩnh Hải phát tích từ địa ốc, ắt trong nghành nghề này có tâm dắc của mình. Còn chưa đợi Trần Tấn và Ngụy Tiểu Thanh kịp nói gì thì Quách Bảo Lâm quay sang ngạc nhiên nói: - Hiếm có lắm mới được nghỉ nửa ngày, sao không cùng Tiểu Thanh thuê một gian phòng trong khách sạn mà tâm sự, tới đây uống trà làm cái gì? Trần Tấn làm bộ thản nhiên như không, song Ngụy Tiểu Thanh mặt đỏ dừ rồi. Hai người bọn họ tuy đã đính hôn, nhưng gia giáo Ngụy gia rất nghiêm, không cho phép làm việc vượt giới hạn, tất nhiên đôi lứa yêu nhau lại chỉ đợi ngày thành vợ chồng làm sao mà nhịn nổi, có lần tới khách sạn thuê phòng, không may gặp phải Quách Bảo Lâm, Quách Bảo Lâm cũng cùng một cô nghệ sĩ đi tâm sự, lại còn không kiêng dè gì đem chuyện Trần Tấn và Ngụy Tiểu Thanh bị gia giáo phong kiến độc hại phải ra ngoài thuê phòng, tuyên dương khắp mọi nơi, làm Ngụy Tiểu Thanh vừa tức và hận, song chẳng làm gì nổi. Lâm Tuyền cười ha hả, chuẩn bị thêm chỗ cho bọn họ. Trần Tấn hỏi Lâm Tuyền: - Dương Quang tân thành của Tô Kiến hôm nay mở cửa giao dịch, anh nghĩ bọn họ sẽ định giá ra sao? - Trời nóng bức thế này mà tụ tập khai trương với khai mạc, chịu bọn họ thật. Lâm Tuyền cầm chén trà nhỏ, thong thả thượng thức: - Có tin tức rồi, giá cơ bản là 5.200. - Cái gì, cao hơn 20% giá chung ở vùng đó. Trần Tấn hít sâu một hơi: - Đây là một tín hiệu nguy hiểm, đà tăng giá năm nay khó khống chế được rồi. Lâm Tuyền cười nhạt: - Lấy tiền nóng đầu cơ nhà, trước tiên là mua số lượng lớn, sau khi tích lũy số lượng nhất định, cuối cùng sẽ bán ra trong vòng ba tháng tới nửa năm, đẩy giá tăng cao, đơn giản mà khó phòng. Giá của Dương Quang tân thành tuy kéo vọt lên, song khả năng chỉ là đòn thăm dò của bọn chúng. Chúng cũng sợ năng lực khống chế giá nhà của Liên hợp Tĩnh Hải, nên liên tục ra đòn thăm dò thái độ, có lẽ số lượng nhà bọn chúng hấp thụ ở Tĩnh Hải còn chưa đủ lượng thao túng giá. Minh Tuyết thắc mắc: - Nhưng nếu không có biện pháp ngăn cản, đợi chúng tích trữ đủ số lượng nhà như anh nói, chẳng phải không gì ngăn cản được nữa sao? - Rất nhiều chuyên gia bày kế cho TW nhận định rằng thời cơ ổn định là lúc sau khi đám đầu cơ tung nhà ra bán với giá cao cho người dân. Hiện bong bóng đã hình thành rồi, đám đầu cơ vay tiền từ ngân hàng, kiếm một vụ xong rồi đi, tiền đã trả lại cho ngân hàng, ổn định lúc đó không gây ra nguy hiểm tài chính, nhưng lại đả kích trực tiếp người dân, nói mỹ miều là bình ổn thực ra là né tránh, bỏ qua cho kẻ đầu cơ, mặc người dân bị tổn thất. Lâm Tuyền giải thích: - Những lời này tôi không bao giờ phát biểu ở trường hợp công khai, cho nên thành phố ra chính sách gì, phải đợi giá nhà đất tăng tới một độ cao nhất định, đánh là trúng, bọn chúng biết rõ trong tay Liên hợp Tĩnh Hải có quân bài này, cho nên mới tìm cách khiêu khích chúng ta lộ bài trước, giờ vẫn chưa tới thời cơ, cứ để bọn chúng đắc ý đi. - Vậy bao giờ mới là thời cơ? Ngụy Tiểu Thanh thấy dáng vẻ đầy tự tin của Lâm Tuyền, không kìm được, hỏi tới: - Thế Kỷ Thành, không phải tôi tự khen, Thế Kỷ Thành hiện là khu nhà ở tốt nhất Tĩnh Hải, địa ốc xưa nay do nhà cao cấp quyết định giá nhà cấp thấp, giá cả của Thế Kỷ Thành sẽ ảnh hưởng sâu sắc tới toàn bộ thị trường, Liên hợp Tĩnh Hải có thể đưa ra quân bài này bất kỳ lúc nào, bọn chúng sao dám tổng tấn công? Lâm Tuyền bình tĩnh nói: - Dù không thể tranh được quyền khống chế Thế Kỷ Thành, bọn chúng cũng nhất định tìm trăm phương ngàn kế hạn chế thời gian mở cửa giao dịch, ít nhất đến khi không thể tạo thành uy hiếp cho bọn chúng.