Q.Trường Quan Thương - Canh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.10 - Chương 16: Hé Lộ Chân Tướng (1)



    Nguồn: Vipvandan









    Cho tới tận cuối tháng 8, Lục Thúc Cung chủ tịch tập đoàn đầu tư An Thái lai lịch bất minh mới hiện diện, vừa ra mắt đã tuyên bố bỏ 1.4 tỷ mua 15% cổ phần của tổng cty XD trở thành cổ đông thứ hai.

    Trước đó địa ốc Thẩm Thị ra công bố, trong vòng hai tháng nữa sẽ mua 12% cổ phiếu lưu thông của tổng cty XD. Nhưng Lâm Tuyền tin số cổ phiếu bọn họ khống chế không kém mình là bao.

    Tổng cty XD phải triệu tập đại hội cổ đông, tuyển chọn thành viên HĐQT mới.

    Tổng bộ của tổng cty XD hơi cũ kỹ, tường ký nhiều chỗ không còn sáng nữa rồi, nơi này từng là tòa nhà cao nhất Tĩnh Hải xây lên trong tay Trần Nhiên, song mất địa vị mười năm trước, trải qua mười năm mưa gió, trông càng ảm đạm.

    Tuy nhiên thời gian qua cổ phiếu 00601 lại tăng giá mạnh mẽ, chỉ trong vòng 2 tháng đã tăng lên gấp đôi, đạt tới mức giá chưa từng có từ năm 1999 tới nay.

    Lâm Tuyền ngồi ở phòng nghỉ nhỏ bên cạnh phòng họp, vừa lật xem tài liệu vừa nói:

    - An Thái bỏ giá cao mua cổ phiếu, trong đó một bộ phận là cổ phiếu cấm bán thời hạn cuối năm nay, bọn họ không chỉ vơ vét ở thị trường địa ốc, còn định lợi dụng chênh lệch thời gian kiếm một mẻ nữa ở TTCK, lòng tham không phải nhỏ

    - Bọn họ đã khống chế tuyệt đại bộ phận cổ phiếu lưu thông rồi, trong kỳ hạn ba tháng này, chỉ cần bỏ cái giá rất nhỏ cũng đủ kéo giá cổ phiếu tăng gấp đôi, khi đó chỉ cần tin tức có lợi ở tổng cty XD phối hợp để bọn họ xuất hàng. Quan trọng tới cuối năm TTCK sẽ khôi phục lòng tin, nói không chừng lại có quãng thời gian mù quáng quá đà như thông lệ, chỉ nghĩ thôi đã không cam tâm.

    Thiệu Binh đấm nhẹ bàn nói:

    Lâm Tuyền lắc đầu:

    - Ttck khôi phục là tất nhiên, nhưng trong nước liên tục đưa ra chính sách ổn định, có tác dụng ức chế mảng địa ốc này, dù cuối năm thị trường lạc quan tới đâu cũng không đủ để cổ phiếu 00601 nâng lên giá 10 đồng. Tôi lập cho tổng cty XD quy hoạch phát triển chu kỳ tương đối dài, lợi nhuận cuối năm nay sẽ cực mỏng, chỉ cần trì hoãn tới giữa năm sau, tuyệt đại bộ phận cổ phiếu tới kỳ giao dịch, xem bọn họ còn cười nổi không?

    Liên hợp Tĩnh Hải có được 40% cổ phần của tổng cty XD chỉ với giá 1.6 đồng, nếu chẳng phải cố kỵ kẻ đứng sau An Thái muốn lấy Thế Kỷ Thành ra phục vụ mục đích bất lương, Liên hợp Tĩnh Hải chẳng buồn để ý tới hành động của bọn chúng.

    Đúng lúc này Trương Tiểu Bân đi vào, nói:

    - Đại biểu của địa ốc Thẩm thị đã tới, nghe nói là bạn học của tổng giám đốc.

    - Trần Lập sao?

    Lâm Tuyền vỗ trán:

    - Đúng là khiến người ta bất ngờ.

    Rồi đứng dậy đi sang phòng họp.

    Trần Lập thấy Lâm Tuyền từ phòng nghỉ bên cạnh đi ra cũng sửng sốt, đi tới hỏi:

    - Sao anh ở đây, đại hội cổ đông của tổng Cty XD sao cần anh ra mặt.

    Lâm Tuyền thấy vẻ ngạc nhiên của Trần Lập không giống đóng kịch, đoán hắn không biết nội tình, bắt tay cười:

    - Bên Liên hợp Tĩnh Hải không tìm được người thích hợp, tôi đành chịu khổ.

    Trần Lập không phải kẻ ngốc, hắn và Lục Nhất Mạn luôn mang nghi hoặc cực lớn chuyện Địa ốc Thẩm Thị bất chấp mọi giá nhảy vào tổng cty XD, ai chẳng biết Liên hợp Tĩnh Hải do Lâm Tuyền lãnh đạo mới là người khống chế thực sự của tổng cty XD, nếu Thẩm Thị không muốn Lâm Tuyền được hưởng gia sản thì nên tránh xa y mới đúng. Hai bọn họ nói cho Lục Bá Uyên, Lục Bá Uyên ngạc nhiên lắm, đi hỏi Lục Băng Thiến thì bà ta trả lời đây là quyết định của HĐQT, thị trường địa ốc Tĩnh Hải ẩn chứa cơ hội làm ăn lớn, không thể vì vấn đề cá nhân mà bỏ qua.

    *** Thiến trong thiến ảnh là bóng hình xinh đẹp.

    Chuyện đương nhiên không thể đơn giản như vậy, nếu nói cơ hội làm ăn thì khắp toàn quốc có chỗ nào không có? Lục Bá Uyên nghiên cứu kinh tế không sâu, nhưng cũng biết cả TTCK đang đối diện với thời cơ phục sinh rất lớn.

    Trần Lập thấy Lâm Tuyền hôm nay xuất hiện trong phòng hợp càng tin chuyện không hề đơn giản, ít nhất hai mẹ con mấy chục năm không gặp nhau lúc này đứng ở hai phía đối lập.

    Trần Lập quay lại nhìn Lục Thúc Cung, Lục Thúc Cung đứng ở cửa nheo mắt đánh giá Lâm Tuyền một lúc mới đi tới:

    - Cậu muốn làm chủ tịch HĐQT tổng cty XD?

    Lục Thúc Cung là anh họ của Lục Băng Thiến, đứng hàng thứ ba trong số anh em cùng bối phận của bà ta, năm nay 51 tuổi, vóc dáng khá cao, khuôn mặt trầm lắng nghiêm nghị, tính cách xu hướng tấn công chủ động.

    Lâm Tuyền tin rằng ông ta biết mình là ai, khóe môi nhếch lên, nhưng không phải là nụ cười ôn hòa, ánh mắt càng ác liệt:

    - Ông biết tôi?

    - Cậu tưởng rằng làm như vậy có thể đoạt lại được cái gì sao?

    Hai mắt Lục Thúc Cung cực nghiêm, giọng lạnh như băng:

    Lâm Tuyền mỉm cười, y sớm biết máu mủ trước tài phú cực lớn còn nhạt hơn cả nước lã mà, ẩn dưới nụ cười bình tĩnh đó là chua chát vô cùng:

    - Xem ra ông cũng biết chuyện xảy ra ở Xuân Giang đấy.

    - Chúng tôi chỉ tin vào pháp luật.

    Lục Thúc Cung miệng co giật:

    - Song bất kỳ hành vi nào gây tổn hại cho Thẩm Thị đều không được tha thứ.

    - Lời nghi vấn của cha mẹ người bị hại cũng không được tha thứ phải không? Không tha thứ càng tốt.

    Lâm Tuyền mỉa mai đáp trả:

    - Vậy ông cũng nên hiểu rằng, đừng bao giờ nên trông đợi vào sự tha thứ của người khác.

    Rồi nhìn một vòng:

    - Đại biểu các nhà đã đông đủ, đừng để tốn thời gian nữa.

    Trọng tâm của cuộc họp lần này là tuyển cử HĐQT, các nhà bỏ phiếu theo tỉ lệ cổ phần, Liên hợp Tĩnh Hải có bốn hạn ngạch, Đầu tư Nam Cảng có một, không biết An Thái bỏ ra bao nhiêu tiền mua được quyền ủy thác bỏ phiếu của ba cổ đông nữa, thêm vào địa ốc Thẩm Thị, cũng chiếm 4 hạn ngạch, thêm vào một thành viên HĐQT độc lập thuê bên ngoài, trong mắt Lục Thúc Cung, dù Lâm Tuyền có tự mình làm chủ tịch HĐQT cũng không thể tiếp tục kiểm soát được HĐQT nữa.

    Buổi trưa nghỉ ngơi một lúc, Trần Lập không có thời gian nói chuyện với Lâm Tuyền, buổi chiều sẽ mở cuộc họp toàn thế HĐQT mới lần đầu tiên, xem xét thời gian mở cửa giao dịch Thế Kỷ Thành.

    - Trước kia khi ước hẹn với các chủ nợ khi nào Thế Kỷ thành đem bán thu hồi tiền, sẽ trả nợ trước tiên, Thế Kỷ Thành trì hoãn thời gian giao dịch, đã xâm hại lợi ích các chủ nợ, tôi nghĩ điểm này ngay cả đồng minh thân thiết của Liên hợp Tĩnh Hải cũng không thể phủ nhận.

    Vừa mở đầu cuộc hợp, Lục Thúc Cung đã gay gắt chỉ trích Liên hợp Tĩnh Hải:

    Liễu Trí lần này là đại biểu của Đầu tư Nam Cảng, cô không phủ nhận quan hệ hai bên:

    - Liên hợp Tĩnh Hải có thành tích không ai sánh bằng ở thị trường địa ốc, chúng tôi đồng ý với phương án của họ. Tất cả xuất phát từ lòng tin với Liên hợp Tĩnh Hải, không ngờ tới lúc này lại khiến các vị hoài nghi.

    - Vua của những tòa nhà dang dở, cái danh hiệu này quả nhiên làm người ta tin tưởng.

    Lục Thúc Cung kéo dài giọng, vẻ chế nhạo quá rõ ràng:

    - Nếu trì hoãn thời gian giao dịch, vậy tôi nghĩ Liên hợp Tĩnh Hải phải có lý do thuyết phục HĐQT chứ.

    Lâm Tuyền đương nhiên đã có tư liệu về Lục Thúc Cung, người năm 20 năm qua là chuyên gia thu mua và giải quyết tài vụ của tập đoàn Thẩm Thị, hẳn đã có nghiên cứu tường tận về thị trường địa ốc Tĩnh Hải. Lý do trì hoãn giao dịch để ổn định thị trường địa ốc không phải là lý do, dù sao đó không phải là nghĩ vụ của Liên hợp Tĩnh Hải.

    - Chẳng có lý do nào cả.

    Lâm Tuyền thích ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, tay chống lên cằm:

    - Nhưng cũng chẳng có lý do nào nhất định phải mở cửa giao dịch bây giờ, chủ nợ đã được bồi thường lớn khi cổ phiếu lên giá trong thời gian qua. Không có lý do gì yêu cầu nhiều lợi ích hơn nữa, nếu muốn biểu quyết hãy đợi các chủ nợ chuyển nợ thành cổ phần rồi hẵng nói.

    Hiện cổ phiếu 00601 đã tăng tới cao điểm, trước kia 7 đồng nợ đổi được 2 cổ phiếu, giờ chỉ được 1, Lâm Tuyền không tin các chủ nợ đồng ý đề án này.



     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Q.10 - Chương 17: Hé Lộ Chân Tướng (2)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - Chuyển nợ thành cổ phần à?

    Lục Thúc Cung cười lành lạnh:

    - Tôi thấy đề án này không được thông qua đâu, nếu đầu tư Nam Cảng thấy khó xử, An Thái sẵn lòng mua lấy hết nợ của các vị ở tổng cty XD.

    Lúc này mà thực hiện kế hoạch chuyển nợ sang cổ phần, đầu tư Nam Cảng sẽ gánh chịu nguy hiểm cực cao, dù sao cổ phiếu 00601 đã lên tới mức bất hợp lý, Liễu Trí không biết đáp lại thế nào, nhìn phản ứng của Lâm Tuyền.

    - Kiến nghị của An Thái thật khó từ chối.

    Lâm Tuyền ngồi thẳng dậy:

    - Liên hợp Tĩnh Hải có thể bỏ ra nhiều hơn An Thái 1 đồng.

    - Liên hợp Tĩnh Hải có được số tiền này sao?

    - Nếu chỉ là khoản nợ của Đầu tư Nam Cảng thì chúng tôi cố gắng cũng miễn cưỡng có thể.

    Lâm Tuyền chẳng sợ ánh mắt dồn ép của Lục Thúc Cung:

    - Còn An Thái nếu không muốn mất trắng ở địa ốc Tĩnh Hải thì mau từ bỏ đi.

    Nếu Đầu tư Nam Cảng đem khoản nợ trong tay chuyển cổ phần, thì bất kỳ phía nào có được số cổ phần này, cộng thêm cổ phần vốn có, sẽ chiếm vị trí khống chế cổ phần.

    - Hừ, tôi muốn xem xem, Liên hợp Tĩnh Hải có cái thực lực này không?

    Lục Thúc Cung chẳng hề tỏ ra yếu thế.

    - Dù sao cũng không thua các vị đâu, trong thời gian gần sẽ đấu giá khoản nợ 1.8 tỷ này, mong An Thái đừng vắng mặt.

    Khẩu khí của Lâm Tuyền nghiễm nhiên thay Đầu tư Nam Cảng định đoạt chuyện đấu giá khoản nợ 1.8 tỷ, khiến Lục Thúc Cung không thể nói gì, đành nuốt cục tức vào bụng. Cuộc họp HĐQT đầu tiên không hình thành được bất kỳ quyết định nào đã kết thúc.

    Đi rời đi, Trần Lập lén làm động tác gọi điện thoại, rồi đi cùng với Lục Thúc Cung. Liễu Trí tới bên cạnh Lâm Tuyền nói:

    - Các anh thực sự có ý mua khoản nợ 1.8 tỷ này, tôi sẽ lập tức đi báo tin mừng cho chị Cố.

    Trước năm 2007, Đầu tư Nam Cảng chẳng được một xu lợi tức nào từ khoản nợ 1.8 tỷ này, giờ đem bán đi được đúng là tin không thể tốt hơn.

    - Cô đừng có làm bộ dạng mượn gió bẻ măng ấy.

    Lâm Tuyền cười:

    - Nói không chừng An Thái sẽ ra giá cao hơn chúng tôi.

    - Anh chắc chắn An Thái sẽ mua khoản nợ này?

    - Không biết, quyết định ở việc rốt cuộc bọn họ đầu tư vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải bao nhiêu.

    Lâm Tuyền ngẩng đầu nhìn mọi người:

    - Nếu chúng ta bỏ 100 triệu kéo cổ phiếu 00601 lên 10 đồng, không biết An Thái có bán cổ phiếu ra để áp giá không nhỉ?

    Trương Tiểu Bân đáp:

    - Sợ bọn họ không dám, chúng ta chỉ cần mua thêm một ít là có cổ phần quá bán, bọn họ không dám mạo hiểm đâu.

    - An Thái cũng có thể dễ dàng kéo giá cổ phiếu lên trên 10 đồng, bất kể là ai mua khoản nợ này đổi sang cổ phần, sẽ phải chịu mức giá cao thôi.

    - Xem ra tôi chuẩn bị muốn dời ổ rồi.

    Thiệu Binh thở dài:

    - Tổng giám đốc căn bản không định tranh với An Thái.

    - Vì sao phải tranh, bọn họ muốn quyền khống chế tổng cty XD sao, cho bọn họ đấy, sao tôi phải tranh?

    Lâm Tuyền giang tay ra:

    - Sao anh chắc chắn An Thái sẽ tranh?

    Liễu Trí thắc mắc:

    - Câu hỏi phải là, vì sao họ không tranh, quan hệ giữa hai công ty chúng ta, không phải họ không biết, cổ phần nằm trong tay Đầu tư Nam Cảng hay Liên hợp Tĩnh Hải có khác gì nhau? Cho dù trong quá trình đấu giá đột nhiên An Thái rút lui, Liên hợp Tĩnh Hải mua được khoản nợ này thì chỉ cần không đổi ra cổ phần thì có mất gì đâu?

    Tới giờ cơm tối, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Trần Lập.

    - Tiểu Mạn sắp sinh rồi, cậu không ở nhà còn tới đây tham gia vào vũng nước đục làm gì?

    - Thẩm Thị đột nhiên quyết định tham gia vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải, em ở nhà chẳng phải bị tò mò hành hạ chết à?

    Trần Lập nói đùa:

    - Ba Nhất Mạn gửi lời hỏi anh, có muốn công khai chuyện di chúc không. Còn tài sản phân chia ra sao thì bác ấy hi vọng hai bên ngồi lại đàm phán.

    - Cậu tưởng tôi chủ động gây sự à?

    - Không không, anh đừng hiểu lầm.

    Trần Lập sợ Lâm Tuyền hiểu lầm thật, vội nghiêm túc nói:

    - Em tin anh chưa bao giờ thèm số tài sản của Thẩm gia, lão gia tử cũng luôn nhớ tới anh. Bọn em không hiểu sao chuyện tới mức này, cho nên giấu diếm ông, nhưng sợ không giấu được lâu nữa đâu.

    Nhớ tới dáng vẻ Lục Tinh Viên, vẻ mặt Lâm Tuyền trầm xuống:

    - Cậu biết gì về vụ án nhà khách Tây Viên?

    - Sao anh lại biết vụ án đó?

    Trần Lập ngạc nhiên hỏi ngược lại:

    - Xem ra cậu không biết mấy.

    Lâm Tuyền nắm chặt điện thoại:

    - Ngày hôm đó tôi cũng ở trong nhà khách Tây Viên, Trương Thiêm thừa nhận mình cưỡng bức người bị hại khiến cô gái nhảy lầu tự sát, nhưng Trương Thiêm đi cùng Thẩm Nhạc, cậu nghĩ khả năng này lớn cỡ nào, bên Thẩm Thị có cần phải nhảy dựng lên vì một tên Trương Thiêm nhỏ bé không?

    - Cái gì ...

    Trần Lập mất hồi lâu không nói được gì:

    - Anh nói thật chứ, anh tận mắt nhìn thấy?

    - Cậu nghĩ thế nào?

    - E là thật rồi, nếu không vì sao bà ấy lại chủ động gây hấn với anh được.

    - Không có chứng cứ trực tiếp, sơ thẩm kết thúc như thế.

    Lâm Tuyền kiềm chế tình cảm nói:

    - Bà ta không từ thủ đoạn che giấu vụ án, tất nhiên sợ tôi không từ thủ đoạn vạch trần chân tướng, bà ta dùng 10 triệu bịt miệng Trương Thiêm thì cũng lo tôi dùng 100 triệu cạy miệng Trương Thiêm. Huống hồ ngoài Trương Thiêm còn có một nhân chứng nữa là phó trị trưởng Xuân Giang Tạ Cung Hòa, Liên hợp Tĩnh Hải đủ thực lực đưa một phó thị trưởng vào tù, ông ta không giữ nổi thân làm gì có chuyện giữ bí mật cho người khác.

    Lâm Tuyền cười lớn, bất kỳ ai nghe thấy cũng sởn gai ốc.

    Trần Lập đầu kia điện thoại không rét mà run, Lục Băng Thiến chủ động ra tay, không cố kỵ chuyện di chúc nữa rồi, chỉ muốn Lâm Tuyền mất đi năng lực vạch trần chân tướng. Lâm Tuyền đã nghĩ tới khả năng này mà thị trường địa ốc Tĩnh Hải tỏ ra không có chút đề phòng nào, chẳng lẽ đây là một cái bẫy?

    - Đừng để ông cụ biết chân tướng đấy.

    Lâm Tuyền dặn dò:

    - Cậu biết tôi không thèm gì tài sản của Thẩm gia, đừng bao giờ nói với tôi chuyện di chúc nữa.

    - Vâng.

    Trần Lập nhận lời, rồi hỏi:

    - Nếu tối nay em rời Tĩnh Hải, anh có mắng em là đồ khôn lỏi không?

    - Cậu cứ thoải mái đi, nghe nói Tiểu Mạn ra sức tác hợp Hoàng Vĩ và Lý Ngọc, Hoàng Vĩ tuyên bố ầm lên đòi làm cha nuôi của đứa bé sắp chào đời, tôi không tranh với cậu ta nữa, hỏi thăm Tiểu Mạn hộ tôi.

    Trần Lập vừa dấp máy thì chuông điện thoại lại reo vang, là giọng của Lục Thúc Cung:

    - Cơm tối xong rồi, Tiểu Lưu gọi điện thoại cho cậu mấy lần, sao điện thoại trong phòng đều bận?

    - À, tôi có người bạn ở Tĩnh Hải, nên nói chuyện một chút.

    Trần Lập giải thích, giọng hơi run lên, mang phẫn nộ khó kìm nén, tới khi tâm tình ổn định lại một chút mới xuống lầu ăn cơm.

    Trên bàn trừ thư ký của Lục Thúc Cung ra thì không còn ai khác, Trần Lập do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói:

    - Tôi nghĩ nên phái người khác tới Tĩnh Hải thì hơn, tôi không thích hợp làm tổng giám đốc tổng cty XD.

    - Cậu vừa mới được chọn đã muốn đổi người là vì sao?

    Lục Thúc Cung nhíu mày lại:

    - Nhất Mạn sắp sinh rồi, ở đây tôi đứng ngồi không yên.

    - Là vì nguyên nhân này sao?

    Lục Thúc Cung nhướng mày nhìn Trần Lập, không thấy vẻ mặt hắn thay đổi gì, gật đầu:

    - Được, vậy đợi bên kia phải người tới thì cậu có thể về.

    - Tôi sẽ về ngay tối nay.

    - Gấp vậy sao?

    Lục Thúc Cung dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn hắn:

    - Dù sao không có chuyện gì, cậu muốn về thì về đì.

    Ăn cơm xong, Trần Lập lên xe ngay, gọi điện cho Lục Nhất Mạn:

    - Em làm gì đấy, không phải chơi trộm game trên máy vi tính chứ.

    - Đâu có, em đang đọc sách.

    Giọng Lục Nhất Mạn có chút uể oải:

    - Mẹ em ở bên cạnh này, em nào dám.

    - Ừ thế thì tốt, anh về ngay giờ đây.

    - Hả, vì sao? Mới đi một ngày mà, thôi để mai hẵng về, đừng vất vả quá.

    - Không ở lại đây được nữa, anh cũng không ở lại địa ốc Thẩm Thị nữa, về là anh tìm việc khác.

    - Vì sao?

    Lục Nhất Mạn ngạc nhiên vô cùng:

    - Về anh sẽ giải thích.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Q.10 - Chương 18: Vậy Thì Chiến Tranh Đi (1)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Trần Lập gập điện thoại lại, khởi động xe rời bãi đỗ xe của Quốc Tế Tĩnh Hải, lòng không biết phải nói sự thực cho Lục Nhất Mạn thế nào, thời gian này tất nhiên không thể nói, tránh làm cô kích động ảnh hưởng thai nhi, nhưng lòng hắn chìm vào sự phẫn nộ cần phát tiết, để trong lòng bức bối không chịu được. Đột nhiên phía trước có một người định leo qua rèo chắn sang đường, Trần Lập giật mình đạp phanh, nhưng phanh không có chút phản ứng nào, y vội vàng đánh tay lái sang một bên, xe húc thẳng vào rào chắn ...

    Khách sạn Lệ Tinh vốn là một trong số sản nghiệp của tập đoàn Lệ Cảnh, hiện là tài sản chủ yếu của Lệ Tinh, vào năm 98 nó là kiến trúc mang tính tiêu chí của khu Tĩnh Nam, lúc này vẫn đèn màu rực rỡ, mang theo sự huy hoàng chưa từng suy bại. Bốn chiếc Santana lặng lẽ đỗ lại ngoài cửa, tiếp tân có phần ngạc nhiên, song không hề chậm chễ, đi ới chuẩn bị mở cửa, không ngờ hơn mười cảnh sát mặc đồng phục hùng hổ xuống xe, người cầm đầu gạt tiếp tân ra, giọng lạnh như tiền:

    - Cảnh sát kiểm tra đột xuất, mong các vị phối hợp một chút.

    Tiếp tân trố mắt, hắn làm việc ở đây mấy năm, chưa bao giờ nghe tới chuyện cảnh sát kiểm tra, bị đẩy sang một bên, lúc sau mới vội vàng đuổi theo.

    - Chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào, các anh không thể vào như thế được.

    Giám đốc trực ban nghe tin chạy vội tới đại sảnh, khi hắn nhìn thấy cảnh sát cầm đầu thì líu lưỡi lại:

    - Cục ... Cục trưởng Vương ...

    - Hôm nay tôi lần đầu dẫn đội kiểm tra, ông cứ thoải mái bắn tin, để tôi đi một chuyến uổng công mà về.

    Vương Hiểu Dương lạnh nhạt nói, hiện hắn là cục trưởng cục công an kiếm phó bí thư chính pháp ủy. Ở các thành phố khác, cục trưởng cục công an do thường ủy, bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm, trong trường hợp này không phải địa vị cục công an giảm sút, mà do địa vị cá nhân của Vương Hiểu Dương không tầm thường.

    Giám đốc trực ban cứng người, không hiểu khâu nào có vấn đề, cười gượng gạo:

    - Có thể cho tôi gọi điện thông báo được không, cục trưởng Vương không thể để Lệ Tinh hỏng trong tay nhân vật nhỏ như tôi chứ ạ?

    - Trần Minh Kiến?

    Vương Hiểu Dương nhướng mắt lại:

    - Hôm nay ông ta chưa rời tòa nhà này.

    - Vâng ạ.

    Giám đốc trực ban lau trán, không có mồ hôi chỉ thấy lạnh toát:

    - Tổng giám đốc Trần có căn phòng riêng ở đây, đợi tôi đi thông báo.

    Bị Vương Hiểu Dương nhìn chằm chằm, giám đốc trực ban không dám nhiều lời, lát sau Trần Minh Kiến xuống lầu, mặt tái nhợt, An Thái vừa mới công khai mua cổ phiếu từ tay mình, phiền phức đã tìm tới cửa, lại do chính Vương Hiểu Dương dẫn đội, đây chẳng phải là thị uy sao? Nhưng Liên hợp Tĩnh Hải ngang ngược đấy, ông ta làm gì được nào? Vẫn phải cười tươi roi rói:

    - Cục trưởng Vương sao có hứng trí tới đây thế này?

    Vương Hiểu Dương mặt không có chút biểu cảm nào:

    - Giám đốc Trần hi vọng chúng tôi kiểm tra toàn diện không sót một căn phòng nào hay là chỉ kiểm tra một hai phòng?

    Nếu kiểm tra toàn diện thì danh tiếng nơi này hủy hết rồi, Vương Hiểu Dương đã đích thân dẫn đội thì lúc này cầu viện ai cũng vô ích. Nghe giọng điệu của hắn không giống nhắm vào Lệ Tinh mà tới, Trần Minh Kiến nheo mắt hỏi:

    - Không hiểu cục trưởng Vương muốn kiểm tra phòng nào?

    - Vậy phải xem đăng ký của Lệ Tinh.

    Vương Hiểu Dương đi vòng quay quầy tiếp tân, bảo giám đốc trực ban:

    - Ông kiểm tra cho tôi, người của đầu tư An Thái ở phòng nào?

    - Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

    Trần Minh Kiến thất kinh, nếu không phải chuyện nghiêm trọng, hai bên tuyệt đối không thể làm chuyện trở mặt công khai thế này.

    Vương Hiểu Dương nhìn chỗ treo đồng hồ thế giới, nói:

    - Tin tức cập nhật buổi tối đã qua rồi, còn phát sinh chuyện gì à? Ông đợi sáng mai xem tin tức là rõ, nếu ông không muốn tôi tiến hành kiểm tra triệt để Lệ Tinh thì dẫn mấy cảnh sát tới phòng của đám người An Thái xem một chút, nếu bọn họ có hành vi bất lương gì, cũng mong ông phối hợp với cảnh sát.

    - Hành vi bất lương.

    Trần Minh Kiến run lên:

    - Hành vi bất lương gì chứ?

    Vương Hiểu Dương cười khẩy quay đầu đi, một cảnh sát bên cạnh nghiêm trạng nói:

    - Mãi dâm, ông đừng nói Lệ Tinh không cung cấp phục vụ này.

    Trần Minh Kiến nhìn hai người mặc thường phục phía sau đoàn cảnh sát, nếu không nhầm thì hẳn bọn họ là phóng viên, trán lấm tấm mồ hôi, Vương Hiểu Dương ép ông ta đắc tội với người Thẩm gia, song ông ta không cả dám yêu cẩu Vương Hiểu Dương kiểm tra toàn diện.

    Vương Hiểu Dương thấy Trần Minh Kiến đờ đẫn đứng đó thì nói:

    - Không phiền đại giá của giám đốc Trần nữa, tôi tự mình đi một chuyến vậy, thuận tiện biết đâu moi ra được đường dây mại dâm lâu năm nào đó ...

    - Không, cục trưởng Vương ở đây đợi tin là được rồi.

    Trần Minh Kiến vội quyết định, so với việc đắc tội với Thẩm gia, lúc này giữ lấy khách sạn Lệ Tinh quan trọng hơn:

    - Giám đốc Vương, đi mời Tiểu Phượng lại đây, bảo cô ấy thành thự khai báo chuyện xảy ra mấy ngày qua, làm một tờ khai cho cục trưởng Vương ...

    Nếu đã làm thì phải làm triệt để:

    - Không biết hôm nay vì sao Lục Thúc Cung không gọi Tiểu Phượng vào phòng.

    Giám đốc trực ban năng lực lĩnh hội không kém, nói vội:

    - Hôm nay có một cô gái tự xưng là thư ký của Lục Thúc Cung, được an bài ở phòng sát bên cạnh phòng của ông ta, nghe phục vụ nói, cô thư ký này từ tối tới phòng ông ta tới giờ chưa ra ...

    Vương Hiểu Dương thấy Trần Minh Kiến biến theo gió trở cờ như thế thì không phiền tới ông ta nữa, bảo bốn cảnh sát đi cùng giám đốc trực ban lên lầu, những người khác ở lại đại sảnh chờ đợi.

    Trần Minh Kiến ngồi đó như có lửa đốt đít, cuối cùng không sao kìm được hỏi nhỏ:

    - Cục trưởng Vương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh cho tôi biết một chút.

    Vương Hiểu Dương gật đầu:

    - Chừng tám giờ 30 có một chiếc Audi từ Lệ Tinh đi ra, tới đường cao tốc Bắc Quan xảy ra tai nạn, theo điều tra sơ bộ, hệ thống phanh bị người ta giờ trò, đi bình thường không vấn đề, chỉ khi phanh gấp mới tạo ra lực đủ lớn khiến hệ thống phanh mất tác dụng, tôi hoài nghi đây là vụ mưu sát có chủ mưu.

    Trần Minh Kiến không hiểu lúc đó ai rời khách sạn, song từ lúc tai nạn tới giờ mới hai ba tiếng đã điều tra tới mức này, ít nhất nói lên người bị tai nạn rất trọng yếu, hơn nữa trọng yếu với Cảnh hệ. Nhưng nếu có nhân vật như thế tới khách sạn này thì ông ta phải biết, giám đốc trực ban sẽ thông báo ngay, còn nữa, sao người đó dính líu tới Lục Thúc Cung?

    Loại chuyện này cho dù biết rõ ràng là ai làm cũng chẳng thể tìm ra chứng có có lợi, chẳng trách Vương Hiểu Dương đích thân dẫn đội tới đây thu thập lời khai bất lợi.

    Đth Tĩnh Hải kịp thời cho đăng hiện trường vụ tai nạn thảm khốc vào tin tức đêm khuya, chiếc Audi đâm lõm hàng rào chắn, thân xe hoàn toàn bẹp dúm, có thể thấy tốc độ va chạm lớn thế nào mới khiến nó tan tành như thế, khiến người nhìn thấy phải than, không nên mua xe, xe đắt tiền mà không chịu nổi va chạm tí nào.

    Nhìn mức độ hủy hoại của chiếc xe, người lái xe còn sống được họa chăng có là quỷ, ống kính lướt qua biển số xe, còn chưa đợi Lục Thúc Cung nhìn thấy biển số, ống kính chiếu vào vết máu ở buồng lái, kết thúc tin tức, phóng viên hiện trường nói lúc này vẫn chưa biết thân phận chủ xe bị tai nạn.

    Lục Thúc Cung xem tin xong khẽ mỉm cười lạnh lùng, tắt TV lên giường ngủ, khi một mình ở ngoài, ông tha thích ôm cơ thể trần truồng của các cô gái trẻ để ngủ, đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Đang mơ màng thì bị ánh đèn bất ngờ làm tỉnh dậy, chưa kịp thích ứng với ánh sáng trong phòng, chỉ thấy bóng người lay động, thư ký bên cạnh hét lên rúc vào lòng ông ta, đúng lúc đó có hai ánh sáng mạnh lóe lên, Lục Thúc Cung choàng tỉnh, có kẻ đang chụp ảnh, vơ vội chăn đắp lên người cô thư ký, quát:

    - Các người là ai, làm cái gì thế hả?
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Q.10 - Chương 19: Vậy Thì Chiến Tranh Đi (2)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - Chúng ta phải dùng lời mở màn thế nào đây nhỉ?

    Một cảnh sát hỏi nhỏ đồng nghiệp, hai người thì thầm một lúc, cảnh sát đó nghiêm mặt nói với Lục Thúc Cung:

    - Ông có quyền giữ im lặng, tất cả những gì ông nói có thể thành bằng chứng trước tòa ...

    Nói tới đó lại bảo đồng nghiệp:

    - Nói thế có ổn không? Bọn họ đều hạng lắm tiền, nói sai họ kiện cho bỏ mẹ.

    Viên cảnh sát còn lại hiển nhiên không có nhiều tế bào hài hước lắm, thấy Lục Thúc Cung định cướp lấy máy ảnh trong tay phóng viên thì giữ lấy tay ông ta, kéo cơ thể trần truồng của ông ta xuống giường:

    - Có người báo cáo ở đây có giao dịch tình dục phi pháp, mời các vị tới cục giải thích hành vi vừa rồi.

    - Chúng tôi đều là nhân viên của đầu tư An Thái, chúng tôi có thể cung cấp CMND, ở cùng tầng còn có đồng nghiệp của tôi, họ có thể làm chứng...

    Nói tới đó Lục Thúc Cung nhận ra chuyện không bình thường:

    - Tôi muốn gọi điện thoại.

    - Nể mặt ông, ông lại còn được voi đòi tiên à?

    Cảnh sát kia trừng mắt:

    - Đừng rề rà, mau mặc quần áo vào, hay muốn tôi mặc giúp đây?

    Lục Thúc Cung hiểu tranh cãi với cảnh sát hạ tầng vô ích, quyết định mặc quần áo đã, nhưng hai cái máy ảnh chớp liên tục, muốn tránh cũng không được, mặt tím tái, không hiểu có vấn đề ở đâu.

    Có nhân viên khách sạn phối hợp, trang bị cách âm của khách sạn lại tốt, Lục Thúc Cung bị đưa tới đại sảnh rồi mà những nhân viên khác của An Thái không hề hay biết.

    Đưa Lục Thúc Cung và cô thư ký xinh đẹp cùng với cả cô gái tên Tiểu Phượng vào hai chiếc xe riêng biệt, đợi những cảnh sát khác vào xe cả rồi Vương Hiểu Dương quay lại nhìn Trần Minh Kiến:

    - Tai nạn hôm nay khả năng không truy ra dấu vết, song có người rất tức giận, vì thế có kẻ phải trả giá.

    Vương Hiểu Dương vào xe, vì tránh bị người Lệ Tinh phát hiện trước, bọn họ còn đổi sang dùng Santana bình thường, nhìn Lục Thúc Cung bị hai cảnh sát kẹp ở giữa, lạnh lùng nói:

    - Vụ tai nạn xảy ra trong địa phận Tĩnh Hải có phải nằm ngoài dự liệu của ông?

    Lục Thúc Cung nhắm mắt lại, mặt mày hơi tái đi, song vẫn nói:

    - Anh nói gì, tôi không hiểu.

    - Ông có thể không hiểu.

    Vương Hiểu Dương cười nhạt:

    - Song chắc ông biết mai những bức ảnh trần truồng của ông xuất hiện trên báo, sẽ không mất bao lâu để nó truyền khắp toàn quốc đâu, lúc đó ông nổi tiếng rồi.

    - Các người cẩn thận hậu quả.

    Lục Thúc Cung nghiến răng ken két:

    - Sau này anh sẽ hiểu, có người anh không đắc tội nổi đâu.

    Vương Hiểu Dương nhổ phì một cái:

    - Chẳng bao lâu ông cũng sẽ hiểu, có người ông không đắc tội nổi.

    Đèn trần tắt đi, trong xe chìm vào bóng tối, chỉ có ánh huỳnh quang bên ngoài chiếu vào bức tranh sáng tối trong xe.

    Trần Minh Kiến nhìn bốn chiếc Santana hòa vào dòng xe mới sực tỉnh, nếu người của đầu tư An Thái hỏi tới Lục Thúc Cung thì phải ứng phó ra sao, đáng lẽ phải hỏi Vương Hiểu Dương vấn đề này.

    Thẫn thờ quay về đại sảnh, ngồi xụp xuống ghế sô pha, toàn thân Trần Minh Kiến vẫn run run về sự việc mới xảy ra, thầm nghĩ nếu anh cả gặp phải loại chuyện này liệu có để bị động như thế không? Trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại, mất rất lâu mới dặn dò giám đốc trực ban đứng bên cạnh chờ đợi nãy giờ:

    - Đi dặn dò nhân viên, đừng nói năng lung tung. Người An Thái có hỏi thì bảo cảnh sát mời Lục Thúc Cung điều tra vấn đề, điều tra cái gì thì bảo họ đi hỏi cảnh sát.

    Đợi giám đốc trực ban đi rồi, Trần Minh Kiến lại ngồi thừ ra một lúc rồi gọi điện cho Trần Minh Hành.

    Từ tiếng càu nhàu nhỏ bên kia, có thể nghe ra Trần Minh Hành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đang đợi ông ta nói câu đầu tiên.

    - Anh cả, là em.

    Trần Minh Kiến thấy khó mở miệng, mới tách ra chưa bao lâu đã gọi điện thoại tới nhờ vả, thực mất mặt:

    - Em là Tiểu Lục đây.

    - Ừ, Tiểu Lục, mấy giờ rồi còn gọi điện ...

    Trần Minh Hành làu bàu:

    - Có chuyện gì không để mai được à?

    - Liên hợp Tĩnh Hải khả năng muốn chọi cứng với Thẩm Thị.

    - Cái gì?

    Trần Minh Hành giọng cao vút lên, bị tin tức này làm tỉnh hẳn:

    - Có người từ Lệ Tinh lái xe đi, bị xảy ra tai nạn, cục công an nghi Lục Thúc Cung giở trò, Vương Hiểu Dương đích thân bắt ông ta đi rồi.

    - Vì sao, có chứng cứ không?

    Trần Minh Hành hỏi vội:

    - Tính thời gian thì là một nhân viên công tác của địa ốc Thẩm Thị, không hiểu vì sao Thẩm Thị lại ra tay với loại nhân vật tôm tép này? Chứng cứ thì không, Thẩm Thị đâu phải loại mới vào đời, làm chuyện này sao có thể để lại chứng cứ?

    - Tôm tép, nói không chừng là nhân vật chí mạng với Thẩm Thị. Liên hợp Tĩnh Hải lại động can qua vì một nhân vật nhỏ à? Tên là gì?

    Trần Minh Hành cảm thấy kỳ lạ vì hành vi của Vương Hiểu Dương:

    - Vương Hiểu Dương dựa vào cái gì mà bắt người, chẳng lẽ bức cung? Chiêu này làm sao dùng với Thẩm Thị được.

    - Lấy danh nghĩa mãi dâm, còn có phóng viên đi theo. Bọn họ khả năng không truy được tận gốc vụ tai nạn, nên giờ thủ đoạn vô lại ấy.

    Trần Minh Kiến xem đăng ký mà nhân viên đưa cho, tìm thấy tên muốn tìm:

    - Người bị tai nạn tên Trần Lập, rất trẻ , tới đây cùng Lục Thúc Cung tham gia HĐQT tổng cty XD...

    Trần Minh Kiến chưa nói hết, Trần Minh Hành hét lên kinh hãi:

    - Trần Lập à?

    - Sao thế? Anh biết cậu ta?

    Trần Minh Kiến run run, nếu đúng là nhân vật trọng yếu Lệ Tinh không tránh được tai bay vạ gió:

    - Trần Lập là bạn học của Lâm Tuyền, nhưng đồng thời cũng là cháu rể Lục Băng Thiến, sao lại là hắn? Chẳng lẽ hắn bán đứng Thẩm Thị? Nhưng là lợi ích cỡ nào khiến Thẩm Thị ra tay tàn độc với cả người nhà?

    - Ai mà biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    Trần Minh Kiến sốt ruột:

    - Mai chuyện này lên báo thì tên tuổi Lệ Tinh hủy mất, sau này còn ai dám vào Lệ Tinh ở nữa?

    - Chắc chắn là không giấu nổi khách hôm nay rồi, cậu bảo nhân viên khách sạn phát tán tin đồn rằng Lục Thúc Cung phạm tội nghiêm trọng, cho nên cảnh sát lấy cớ mua dâm bắt về quy án. Nhưng đừng nói gì tới vụ tai nạn, chuyện này cực kỳ mẫn cảm, hiện giờ căn bản không rõ giữa Liên hợp Tĩnh Hải và Thẩm Thị có chuyện gì, chúng ta đứng ngoài là hơn.

    Trần Minh Hành căn dặn:

    - Để tôi gọi điện cho Lâm Tuyền, xem xem khi lên báo có thể không nhắc tới Lệ Tinh không?

    Trần Minh Kiến chỉ biết vâng dạ làm theo.

    Trần Minh Hành đặt điện thoại xuống, vợ ông ta ngồi đều giường hỏi:

    - Có chuyện gì mà anh cười vui vẻ thế?

    - Anh có cười đâu?

    Trần Minh Hành chỉ vào mũi mình, nghi hoặc hỏi:

    - Anh mà gặp chuyện vui, mày bên trái không ngừng rung rinh, sống với anh mấy chục năm rồi, chẳng lẽ điều này em không rõ.

    - Ha ha ha, Tiểu Lục phải gọi điện cầu tới anh, em nói xem có phải chuyện vui không?

    Trần Minh Hành không che giấu nữa, cười vui vẻ, vỗ má vợ:

    - Em ngủ đi, anh tới thư phòng gọi điện thoại.

    Lâm Tuyền nhận được điện thoại của Trần Minh Hành có hơi bất ngờ, nhưng chớp mắt hiểu ra dụng ý của ông ta, im lặng đợi ông ta lên tiếng.

    - Lâm tiên sinh, chuyện liên quan tới thanh danh của Lệ Tinh, khi truyền thông cho đăng sự kiện này, liệu có thể không nhắc tới Lệ Tinh không?

    - Thanh danh của Lệ Tinh?

    Lâm Tuyền cười lạnh:

    - Thanh danh gì có thể ngang nhiên mua bán dâm trong khách sạn.

    Trần Minh Hành không hiểu tình cảm cá nhân giữa Lâm Tuyền và Trần Lập thế nào, không rõ giọng điệu này của y là vì căm hận Thẩm Thị hay vì oán hận vẫn chưa tiêu tan với ông ta, song không cảm thấy có gì xấu hổ:

    - Tuy không hay, song tôi phải thừa nhận, ở một vài phương diện Lệ Tinh không thể thoát tục, dù sao nước quá trong không có cá.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Q.10 - Chương 20: Vậy Thì Chiến Tranh Đi (3)



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    - À, thế à?

    Lâm Tuyền giọng hòa hoãn hơn, song vẫn lạnh băng:

    - Trí nhớ của tôi không tồi, Lệ Cảnh và Lệ Tinh mới tách ra cơ mà, sao chuyện vừa xảy ra, chủ tịch Trần đã vội gọi điện thoại tới chỗ tôi, chẳng lẽ ông nghĩ tất cả do tôi đứng sau bày ra.

    - Không không, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là nghe nói Lâm tiên sinh và cục công an có quan hệ tốt, vì cục trưởng Vương đích thân bắt nười, tôi sợ mất cả chủ kiến nên mới gọi điện cho Lâm tiên sinh, nếu anh thấy khó xử, tôi tìm người khác.

    Trần Minh Hành khéo léo nói:

    - Vì sao chủ tịch Trần khẳng định tin tức này ngày mai sẽ lên báo? Phải biết rằng trong quá trình chấp pháp, cảnh sát có nghĩa vụ bảo vệ bí mật.

    Trần Minh Hành đặt điện thoại xuống mới nhớ ra, đúng thế, vì sao truyền thông đưa tin ra để Thẩm Thị có cớ công kích? Đây là cái bẫy, nếu Thẩm Thị được tin giới truyền thông sắp tung tin Lục Thúc Cung chơi gái sẽ có phản ứng gì?

    Lục Thúc Cung đưa đi không kinh động tới nhân viên khác của Thẩm Thị, hay, trò này hay đây.

    Chuyện đúng như ý nguyện của Trần Minh Hành, hơn 1 giờ sáng, khách sạn Lệ Tinh náo loạn, nhân viên của An Thái phát hiện không thấy Lục Thúc Cung đâu, biết tin từ Lệ Tinh, trong số bọn họ có một luật sư, vội vàng tới cục công an, được chính thức thông báo Lục Thúc Cung mãi dâm bị câu lưu. Viên luật sư được gặp Lục Thúc Cung dưới sự giám sát của cảnh sát, chỉ đem về một câu của Lục Thúc Cung "đây là cạm bẫy".

    8 giờ sáng trời đã có vài phần nóng nực rồi, Trần Minh Hành đang ăn sáng thì thư ký đưa một tờ báo cho ông ta, đó là báo sáng Kiến Nghiệp, ngay trang đầu là tuyên bố của Thẩm Thị :" Bày bố hãm hại, có kẻ cố tình hủy hoại danh dự Thẩm Thị.", toàn văn giải thích chuyện Lục Thúc Cung mãi dâm và kháng nghị với cảnh sát Tĩnh Hải.

    Trần Minh Hành hỏi thư ký:

    - Truyền thông Tĩnh Hải có cho đăng tin chuyện này không?

    - Không có, một chút động tĩnh cũng không, lạ quá.

    Thư ký lấy làm lạ nói:

    - Nghe giám đốc Tiểu Trần nói, hôm qua hai phóng viên chụp rất nhiều anh, sao hôm nay lại không có tin gì?

    - Ha ha ha, đây là bẫy trong bẫy, cao, quả thật chiêu này quá cao, Thẩm Thị chỉ rtích có kẻ ở Tĩnh Hải cố tình hủy hoại danh dự của họ, xem đi, làm gì có ai.

    Trần Minh Hành cười sảng khoái:

    - Thẩm Thị chưa đánh đã khai rồi, đợi xem đi, tiếp theo là hành động quyết liệt của truyền thông Tĩnh Hải, Thẩm Thị ngược lại mất lập trường giải thích. Chậc chậc, đây thành cuộc chiến sống mái rồi.

    Trần Minh Hành phát hiện ra, ngồi ngoài xem Lâm Tuyền bố cục đúng là chuyện thú vị nhất trên đời. Có điều cười xong lại thở dài, tiếc rằng năm xưa đi lệch một nước cờ, nếu xử lý tốt hơn, đứa con rể này không phải là của người khác.

    …………

    - Vì sao lại như thế?

    Thẩm Tại Tinh ném tờ fax lên bàn, nổi giận nhìn trợ lý:

    - Không phải luật sư Lưu bảo sáng nay báo Tĩnh Hải sẽ cho đăng tin à? Vì sao bọn chúng không có động tĩnh gì?

    Báo chí Tĩnh Hải bất ngờ không hề cho đăng sự kiện Lục Thúc Cung mua dâm, khiến những lời thanh minh và khiển trách của tập đoàn Thẩm Thị thành trò hề chưa đánh đã khai.

    - Chúng ta hiểu lầm ý anh Ba rồi, đám người Tĩnh Hải gian xảo hơn chúng ta nghĩ.

    Lục Băng Thiến nhíu mày:

    - Thôi, nghĩ cách phải ứng phó ra sao đi.

    Nếu Thẩm Thị đã tung ra lời khiển trách trước, cảnh sát Tĩnh Hải mở cuộc họp báo công bố sự kiện này là hoàn oàn phù hợp với trình tự, tiếp đó truyền thông Tĩnh Hải có thể mặc sức rêu rao chuyện này mà không ai nói họ rắp tâm bôi nhọ.

    Lục Băng Thiến suốt một đêm chưa ngủ, mắt hơi thâm, phải dùng không ít phấn che giấu, song vẫn hiện lên vẻ mỏi mệt, chuyện tới mức này, bà ta có linh tính không lành, song rốt cuộc vấn đề ở đâu thì không sao nghĩ ra được.

    - Tổng giám đốc Lục đang họp, ông không vào được.

    Trợ lý hành chính hình như đang ngăn cản ai đó ở ngoài, Lục Băng Thiến chư kịp phản ứng thì cửa phòng họp vị người ta xô văng, Lục Bá Uyển mặt đỏ gay như uống rượu, đẩy cô trợ lý nhỏ nhắn ngã nhào:

    - Tập đoàn Thẩm Thị không có chỗ nào tôi không thể vào.

    - Anh ...

    Lục Băng Thiến thấy không kịp giấu tài liệu trên bàn, vội đứng dậy che tầm mắt Lục Bá Uyên:

    - Sao anh lại tới công ty?

    Anh Cả là người nhã nhặn, nổi giận tới mức này nói không chừng chuyện kia lộ rồi?

    - Sao tôi không tới được, cô còn mặt mũi mà hỏi à?

    Lục Bá Uyên dựng ngược mày:

    - Trần Lập và Tiểu Tam cùng tới Tĩnh Hải, Tiểu Tam bị cảnh sát bắt, hành tung của Trần Lập không đáng để các người hỏi tới à?

    - Trần Lập ...

    Lục Băng Thiến có chút hốt hoảng, không dám nhìn thẳng vào anh trai:

    - Không phải tối qua nó về rồi à?

    - Đừng giấu diếm nữa, tôi đã cho cảnh sát lục soát nhà các người rồi, các ngươi thật sự không nên lưu trữ tin tai nạn vào băng.

    - Không thể nào, bọn em đâu có lưu lại tin đó...

    Thẩm Tại Tinh kinh hoàng:

    - Anh, anh có quyền gì cho cảnh sát lục soát nhà bọn em.

    Lục Tại Tinh thống khổ nhắm mắt lại, tuy không có chứng cứ, nhưng sự thực rành rành bày ra trước mặt rồi, nước mắt trào ra, không muốn nhìn những kẻ không tính người này thêm lần nào nữa, không thèm nói thêm một lời, quay người bỏ đi.

    Lục Băng Thiến chết lặng, ngồi ngây ra một lúc mới vơ lấy điện thoại gọi về biệt thự.

    - Sao thế?

    Thẩm Tại Tinh nhìn vợ sừng sờ ôm điện thoại, hỏi:

    - Cảnh sát không tới nhà chúng ta, không ngờ anh cả cũng biết lừa người.

    Lục Băng Thiến chua chát nói, song mắt ánh lên sự bình tĩnh khác thường.

    - Giờ phải làm sao?

    - Anh Ba chẳng nói rồi sao? Đây là cạm bẫy, Trần Lập không sao hết, nếu không Tĩnh Hải không có phản ứng nhanh như thế.

    Lục Băng Thiến cười tự trào:

    - Nó là con rắn độc, nó muốn người thân rời bỏ chúng ta.

    Bà ta đau đớn nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng hiện trường vụ tai nạn, lúc này mới nhận ra có quá nhiều điểm đáng nghi, đáng hận lúc đó không phát hiện ra.

    - Mẹ, chuyện tới nước này rồi, kệ những kẻ khác đi, giải quyết y không phải là xong hết mọi chuyện à?

    Thẩm Nhạc thời gian qua đi theo mẹ hắn, một phần là để học chuyện kinh doanh, một phần là để kiểm soát không cho hắn làm xằng làm bậy, hắn không rõ lắm chuyện là sao, nhưng thấy cả mẹ mình vốn bình tĩnh quyết đoán cũng suy sụp như thế, xem chừng chuyện ở Tĩnh Hải hỏng rồi, hoảng sợ thúc giục:

    - Mẹ, con không muốn vào tù, trong đó rất khủng khiếp, mẹ xử lý y là xong mà.

    - Câm mồm.

    Lục Băng Thiến quát lớn, nhưng bà tà không phủ nhận, trong tích tắc có một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, khiến chính bản thân bà ta cũng phải run sợ.

    ….

    Trong phòng máy điều hòa bật hết cỡ, bên ngoài mặt trời rực rõ chiếu qua cửa kính, khiến người ta cảm giác kỳ quái về mùa.

    Quách Bảo Lâm hai tay ôm đầu đầy thống khổ, mày nhíu chặt.

    - Cục công an sắp tường thuật trực tiếp cuộc họp báo phản ứng lại chỉ trích của tập đoàn Thẩm Thị, tổng giám đốc có muốn xem không?

    Trương Tiểu Bân đi tới bên cạnh Lâm Tuyền hỏi:

    - À, bật lên xem.

    - Có gì hay mà xem, bản sơ thảo không phải là mày chưa xem.

    Quách Bảo Lâm nói thế, nhưng lại đứng dậy đi bật TV, điều chỉnh kênh 2, đang có quảng cáo:

    - Sắc mặt bọn họ nhất định rất khó coi, không biết phóng viên Báo sáng Tĩnh Hải có chạy tới Kiến Nghiệp không, thật muốn xem cái mặt của bọn chúng.

    - Mày cau có nửa ngày, đột nhiên lại hớn hở thế.

    - Tao tiếc cái xe, còn mua chưa bao lâu đã tan nát thành như vậy rồi.

    - Đáng đời.

    Lâm Tuyền vô lương tâm nói:

    - Bảo mày đi Toyota mà đâm không nghe.

    - Con Audi ngon lành của tao còn tan nát như thế, đi chiếc Toyota đồng nát thì còn sống nổi à? Tên nhóc Trần Lập đó đúng là mạng lớn, đợi hắn lên đường cao tốc thì khỏi sống rồi.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.