Q.10 - Chương 36: Lâm Tuyền Quá Nhiều Địch.. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Cậu có thấy cái xã hội này bất công không, năng lực của cậu có lẽ không hề kém tôi, cũng không thua kém Lâm Tuyền, vì sao lại phải ở trong căn nhà nhỏ không xứng tầm này, thậm chí không mời được cả giúp việc, phải tự mình pha sữa cho con. Trương Giai Minh làm bộ thông cảm: Trương Đào thấy Trương Giai Minh hiểu tình hình của mình như thế, cảnh giác hỏi: - Anh muốn gì, nói thẳng ra đi. - Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải vênh vênh váo váo, vậy mà không nể tình bạn học cũ với cậu, nghe nói bạn trai cũ của vợ cậu lại được y chiếu cố... Trương Giai Minh giọng đầy hằn học hung ác: - Lâm Tuyền đối xử với cậu ra sao, hẳn lòng cậu hiểu rõ, trừ khi cậu rời khỏi Tĩnh Hải, nếu không cả đời không ngoi lên được. Tôi muốn cậu giúp tôi đoạt lại thứ thuộc về mình, cậu không cần ở trong căn nhà nhỏ tẹo này nữa. - Thứ thuộc về anh? Anh mang đi 500 triệu còn chưa đủ à? - Toàn bộ tổng cty XD là của tôi, cậu nhìn xem, giờ nó đáng giá bao nhiêu, 1 tỷ, hay 10 tỷ, tôi chỉ lấy 500 triệu thì làm sao mà đủ? Trương Giai Minh nhìn xoáy vào Trương Đào: - Cậu cam tâm rúc ở cái ổ chó này cả đời? Trương Đào liếm môi, tránh anh mắt của Trương Giai Minh, không nói gì cả? - Cậu hoài nghi năng lực đoạt lại tổng công ty XD? Trương Giai Minh vỗ vai hắn: - Lâm Tuyền quá nhiều kẻ địch, đừng ở phía bên tôi không chỉ một người. Cậu nghĩ đi, mai tôi sẽ liên lạc với cậu. Trương Đào cắn môi, đó là hành động khi hắn do dự. Trương Giai Minh cười thầm, xoay người xuống cầu thang, nghe tiếng bước chân đi xa, Trương Đào dựa vào cửa hút thuốc, hút liền mấy điều thuốc, đến khi vào nhà thấy Điền Lệ khoác áo ngồi trên ghế sô pha. - Em nghe thấy cả rồi hả? Trương Đào khó khăn nói: - Hiện Liên hợp Tĩnh Hải đấu với Thẩm Thị rất dữ, chắc hắn được Lục Kiến Huy mời về, song một tên tiểu lâu la như anh thì làm được gì. - Có lẽ bọn chúng chỉ cần một người hiểu Lâm Tuyền hơn bọn chúng thôi. Điền Lệ bĩu môi: - Lâm Tuyền thực sự khiến người ta căm hận tới độ đó à ... Lúc này đứa bé trong phòng khóc ré lên, Điền Lệ vội chạy vào phòng, chẳng để ý trời lạnh buốt, vén éo đút núm vú căn phồng vào miệng nó, tiếp tục nói: - Sáng nay mẹ em gọi điện, chân trái ba em bị rạn xương, khả năng phải nghỉ hơn một tháng, nếu nhà mà to một chút có thể đón ba mẹ em tới, để mẹ em chăm sóc cả ba và đứa bé ... Thôi, anh đi ngủ đi, mai anh phải họp mà, để em trông đêm. Ôi cái thằng nhóc này, chịu không thấu, ngày ngủ như chết, đêm lại thức, muốn ba mẹ nó điên sao ... Trương Giai Minh xuống lầu, một chiếc Mitsubishi rất bình thường đợi sẵn, cửa mở ra, hắn chui nhanh vào. Xe không khởi động ngay, Trương Giai Minh ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong căn hộ của Trương Đào rất lâu vẫn còn sáng. Thẩm Nhạc lấy thuốc lá ra mời: - Hắn sẽ giúp chúng ta chứ? - Chắc chắn, hắn ở Tĩnh Hải bao năm, Lâm Tuyền chẳng thèm coi hắn ra gì, nếu anh là hắn có chịu nổi không? Trương Giai Minh cười nhạt: - Bên anh căn bản không hiểu con người Lâm Tuyền, không hiểu nhược điểm của y ở đâu, trước khi có đủ thực lực, y vĩnh viễn nấp trong bóng tối, tránh để người khác chú ý. Một khi y phát động tấn công, là tuyệt đối không dễ dàng dừng lại, cần phải đánh loạn bố trí của y mới được. Thẩm Nhạc gật đầu: - Tiếc là ý kiến của tôi ở HĐQT không được coi trọng, nếu tìm anh Trương về sớm hơn đã không cần luống cuống thế này. Anh xem, hôm nay toàn bộ cảnh sát Tĩnh Hải ra quân rồi, người giới giang hồ Tĩnh Hải cũng đang tìm anh, chậc chậc, muốn nhìn cái bộ dạng sợ hãi của y lúc này quá. Trương Giai Minh hừ lạnh một tiếng: - Đã thấy thế lực của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải là thế nào chưa, muốn nhổ bật gốc Liên hợp Tĩnh Hải không dễ đâu. - Anh Trương yên tâm, chỉ cần nắm lấy nhược điểm trí mạng của Lâm Tuyền thì Liên hợp Tĩnh Hải cũng sập thôi, Thẩm Thị nhất định giúp anh đoạt lại tổng cty XD, anh sẽ không hoài nghi thực lực của Thẩm Thị chứ? - Lâm Tuyền sáng nghiệp năm 99, trong thời gian ngắn như thế có được thế lực hiện nay, làm gì không có chuyện khuất tất, cứ tìm kỹ là sẽ phát hiện ra thôi. Thẩm Thị hiện giờ cần có một điểm phải thay đổi ngay, Liên hợp Tĩnh Hải lập bộ phận quan hệ cộng đồng, chuyên xử lý sự vụ liên quan tới giới truyền thông, một tài phiệt lớn như Thẩm Thị lại không có, đúng là thất sách, chẳng lẽ xưa nay Thẩm Thị không chú ý quan hệ với giới truyền thông? Thẩm gia, Lục gia là gia tộc lâu đời, tự coi mình thuộc tầng lớp quý tốc, đâu chú ý tới chuyện này, khi có việc cần luôn thông qua chính quyền kiểm soát truyền thông, rất bị động, Thẩm Nhạc gật gù: - Tôi nghĩ thời gian qua Thẩm Thị nhận đủ bài học về mặt này rồi, nếu nói tới nguồn lực ở giới truyền thông, Thẩm Thị đâu thua kém ai? Trương Giai Minh cười gằn: - So với Thẩm Thị, thành phố Tĩnh Hải có nhiều chỗ để tấn công hơn nhiều, chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng là Cố Hiến Chương, bên trên Liên hợp Tĩnh Hải còn có thể có người nữa, nhưng nếu Tĩnh Hải liên tiếp có tin xấu xôn xao dư luận, những vị lão đại đứng phía sau kia phải nghĩ tới lợi ích chính trị của mình trước. Thẩm Nhạc cũng cười theo, nhưng Trương Giai Minh thu nụ cười lại, giọng oán độc: - Tôi giúp các người cũng được, tôi mong y có kết cục bi thảm hơn bất kỳ ai, nhưng các người nhất định phải giúp tôi tìm đôi cẩu nam nữ kia, bọn chúng dám đồng lõa ôm tiền của tôi bỏ trốn, không băm chúng thanh trăm mảnh làm sao cam tâm được. - Anh Trương cứ yên tâm, Thẩm Thị ở New Zealand còn có chút sức ảnh hưởng, tìm hai người không khó. - Vậy thì tốt, đi thôi, rời khỏi cái thành phố mốc meo này đi. Thẩm Nhạc nhìn lên căn phòng còn sáng đèn: - Anh Trương không đợi hắn trả lời à? - Ha ha ha, thế nào cũng phải cho hắn thời gian suy nghĩ chứ, vả lại nếu hắn đồng ý, cũng đâu cần chúng ta ở đây đợi. Cứ yên tâm, khi chúng ta ra đòn, hắn thấy tôi có năng lực thực hiện lời mình nói sẽ ngả theo thôi. Một tuần sau đại sứ quán ở New Zealand nhận được đơn xin bảo hộ của một đôi nam nữ, hai người này hộ tịch Tĩnh Hải, là đôi tình lữ, nói bọn họ bị thế lực xã hội đen uy hiếp, mong đại sứ quán trợ giúp bọn họ trở về. Đại sứ quán liền liên hệ với chính phủ Tĩnh Hải, mới biết đôi nam nữ này là tổng giám sát tài vụ và thư ký của Trương Giai Minh, đã giúp Trương Giai Minh bí mật chuyển tiền trong tài khoản tổng cty XD ra nước ngoài. Bọn họ sẵn sàng đầu thú với cảnh sát Tĩnh Hải để được về nước, hẳn thế lực đen tại New Zealand uy hiếp tới tính mạng của họ rồi. Lúc này Lâm Tuyền mới biết số tiền Trương Giai Minh lấy trộm không chuyển vào tài khoản của Trương Giai Minh, hai người kia lập tài khoản riêng, chia khoản tiền 500 triệu thành ba phần, chuyển vào tài khoản của họ, vừa mới tới New Zealand, liền trốn khỏi Trương Giai Minh. Nhưng bọn họ dùng giấy phép du lịch, mau chóng mất thân phận hợp pháp, lại không dám tùy tiện sử dụng số tiền kia, đến khi xã hội đen New Zealand tìm tới tận nơi mới biết đại họa tới rồi, chịu khô biết bao nhiêu đau khổ trong tay đám xã hội đen đó mới thoát được, bọn họ không cần biết là dẫn độ hay trục xuất, chỉ cần mau chóng rời khỏi New Zealand là được. Thì ra từ đầu đến cuối Trương Giai Minh không sờ được tới số tiền kia, chẳng trách hắn lại mò về, thì ra là chó cùng giứt dậu, Lâm Tuyền liền thông qua chính phủ Tĩnh Hải, yêu cầu nhất quyết đảm bảo cho hai người đó an toàn về nước. Lâm Tuyền trực tiếp ra tận sân bay gặp hai người có lẽ khiến Trương Giai Minh căm hận nhất đó vào đầu tháng 11, nam thì tuấn tú, nữ tuy tiều tụy song không che giấu được dung nhan diễm lệ vô tận, Lâm Tuyền biết cô gái này là tình nhân công khai của Trương Giai Minh, rất được hắn tín nhiệm, không ngờ nữ nhân phản bội luôn lạnh lùng dứt khoát hơn bất kỳ ai. Tay trắng, Trương Giai Minh nhất định đã biến thành một con chó điên, cảnh sát vẫn chưa tìm được hành tung của hắn, Lâm Tuyền nhìn đôi tình lữ gặp nạn này, cố gắng mỉm cười nói: - Tôi muốn hai người phối hợp với cảnh sát khai bái vấn đề rõ ràng, cảnh sát sẽ bảo vệ hai người, không cần cố kỵ gì cả, khi cảnh sát không bảo vệ hai người nữa, đó là lúc Trương Giai Minh sa lưới pháp luật.
Q.10 - Chương 37: Hối Lộ Kinh Động (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Vương Hiểu Dương sai cảnh sát đưa hai người đó đi, nói với Lâm Tuyền: - Xem ra Trương Giai Minh nguy hiểm hơn sự tưởng tượng của chúng ta, cậu phải chú ý an toàn đấy. Lâm Tuyền vỗ vai Vương Hiểu Dương: - Chỉ cần anh bảo vệ an toàn cho hai người đó, bọn họ là người Trương Giai Minh căm hận nhất, bọn họ vẫn còn yên lành, làm sao Trương Giai Minh làm chuyện mạo hiểm được. - Nói thì nói thế, song phía cậu cũng không được lơ là. - Được rồi, được rồi, người căm hận tôi nhiều lắm, tránh sao hết. Lâm Tuyền than vãn: - Mỗi khi đi đến đâu đều có một đống người bám theo, mệt, tôi thấy các anh mau chóng bắt ông chủ Môi giới Trí Thiên mới được. Sự phồn vinh giả tạo của thị trường địa ốc Tĩnh Hải đã bị một loạt biện pháp của chính phủ Tĩnh Hải phá vỡ, lượng giao dịch và giá nhà đều đồng loạt giảm xuống, do các gia đình có thu nhập cao đều hướng ánh mắt vào Thế Kỷ thành và Công quán Tĩnh Hải mở cửa giao dịch vào năm sau, gia đình thu nhập vừa và thấp thì đợi nhà kinh tế do chính phủ đưa ra. Lượng giao dịch lập tức hạ xuống bằng thời điểm trước năm 99 rồi, đám đầu cơ không phải kẻ nào cũng chịu nổi khảo nghiệm của thời gian, ông chủ của Môi giới địa ốc Trí Thiên có tới hơn 60 chi nhánh ở Tĩnh Hải từ tháng 7 lợi dụng đơn đặt nhà của người mua nhà để tích trữ nhà ở, khi biện pháp ổn định đưa ra, nhà trong tay không cách nào bán nổi, cầm cự tới cuối tháng 11 thì chuỗi tài chính không duy trì được nữa, liền ôm hơn 10 triệu của công ty bỏ trốn, trở thành doanh nghiệp môi giới địa ốc cỡ lớn đầu tiên đổ bể từ khi thị trường địa ốc nóng lên cho tới nay. Không chỉ một mình Môi giới Trí Thiên, cả sản nghiệp này đều sống cực kỳ gian nan, đại bộ phận phải đóng cửa nghỉ kinh doanh, đợi qua mùa đông của thị trường địa ốc. Lâm Tuyền tạm biệt Vương Hiểu Dương quay về xe, gọi điện cho Trần Vũ: - Bọn họ đã được cảnh sát bảo vệ, tin rằng vấn đề sẽ nhanh chóng được làm rõ, phía ba em ra sao? - Chuần bị sẵn sàng rồi. Trần Vũ giọng rất buồn: - Ba em buổi sáng có căn dặn vài việc, mẹ em khóc ngất mấy lần. - Chỉ cần giải quyết rõ vấn đề lịch sử sót lại của tổng cty XD, Trương Quyền không còn sống nữa, không ai tóm lấy chuyện này làm khó đâu. Lâm Tuyền an ủi: - Nếu như không giải thích vấn đề cho rõ ràng, phải trả khoản tiền lớn kia cho Trương Giai Minh, ai tin ba em không cam tâm đâu. - Em hiểu, lát nữa em sẽ cùng ba em tới văn phòng điều tra của cục ... Trần Minh Hành nhìn con gái đặt điện thoại xuống, hỏi: - Lâm Tuyền hả? - Vâng, chuyên cơ dẫn độ vừa đáp xuống sân bay Tĩnh Hải, anh ấy đích thân ra sân bay xác nhận. - Vậy chúng ta tới cục thôi, làm rõ vấn đề, dù có ngồi tù vài năm ba cũng ngủ ngon, mười mấy năm rồi, cứ giấu trong lòng không yên được. Trần Minh Hành nhẹ nhõm nói: - Không có chuyện gì đâu. Trần Vũ dứt khoát nói: - Chỉ cần ba giải thích rõ ràng vấn để xót lại của lịch sử thôi mà. - Ha ha ha, chuyện do ai làm thì người đó phải gánh trách nhiệm, con đừng lo, ba chưa bao giờ thấy lòng nhẹ nhõm hơn thế. Trần Vũ không nói gì thêm, cùng cha tới cục cảnh sát thành phố, tới tận đến khuya mới trở về, không nhìn thấy một đôi mắt âm trầm ở đằng xa quan sát. - Quả nhiên là thế. Giọng Trương Giai Minh lạnh lẽo như băng: - Các người vô tình đừng trách tôi vô nghĩa. Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyền xem tài liệu trong văn phòng, thấy sắp đến giờ chuẩn bị tới công ty, nhưng nghe thấy tiếng Trương Tiểu Bân xuất hiện dưới lầu, đi xuống thì hắn đưa cho một tờ báo, không ngờ tiêu đề bằng chữ lớn màu đỏ " Vụ hối lộ kinh động 1 tỷ đồng, con gái hi sinh hôn nhân làm đồng lõa". Đây là một tờ báo Lâm Tuyền nhớ không ra tên, trong ấn tượng của y, không biết Tĩnh Hải có cái tờ báo này, có điều báo chí trong nước nhiều như lông trâu, ai mà nhớ nổi. Lâm Tuyền nhận lấy tờ báo, mặt càng xem càng tái nhợt, không nói một lời đọc qua bài báo khiến người ta không chịu nổi ấy. Báo báo vạch trần chi tiết Trần Minh Hành và Trương Quyền lợi dụng hôn nhân che giấu giao dịch quyền tiền, vạch trần quá trình suy thoái hơn mười năm của tổng công ty xây dựng, còn miêu tả tỉ mỉ cuộc hôn nhân giả giữa Trần Vũ và Trương Giai Minh, trong đó Trần Vũ được miêu tả như cô gái tham lam thủ đoạn, chủ động phối hợp với cha mình thực hiện vụ hôn nhân giả tạo đó, tính số cổ phần Trần Minh Hành tặng cho Trương Giai Minh từ năm 2002, số tiền vào khoảng 1 tỷ. Nhìn cái tiêu đề hết sức ngứa mắt, Lâm Tuyền không ném được lửa giận đấm xuống bàn, Trần Tú đang chuẩn bị bữa sáng ở phòng trong, thấy có tiếng động ở phòng khách thò đầu ra nhìn, tưởng Lâm Tuyền giáo huẩn Trương Tiểu Bân, không can thiệp. - Một nhân viên của phòng quan hệ cộng đồng phát hiện ra tờ báo này trước tiên, tôi nhận được tin, ngây lập tức mời cảnh sát hiệp trợ tra xét nơi phát hành của tờ báo này ở Tĩnh Hải, nhưng đối phương có chuẩn bị rồi mới làm, khả năng hiệu quả không được rõ ràng, trước khi tới đây tôi đã liên hệ với cục tin tức, đảm báo truyền thông chính trong nước không cho đăng loại tin tức gây dư luận này. Trương Tiểu Bân giới thiệu sơ qua các biện pháp ứng phó nhanh chóng trước đó. Lâm Tuyền không nói gì cả, chắp tay đi lại trong phòng khách, hai bàn tay bóp vào nhau tới trắng bệch, mắt nheo lại, ẩn đi ngọn lửa phẫn nộ rực cháy. Trương Tiểu Bân trầm mặc đứng đó, mặc dù hắn đã có một số biện pháp khẩn cấp, nhưng những biện pháp này chỉ ngăn cản tốc độ truyền bá trong công chúng, không thể ngăn nó tiến vào tầm mắt của thượng tầng, bài báo này rất có thể khiến Lệ Cảnh hoàn toàn hủy diệt. Lâm Tuyền thình lình lấy điện thoại ra gọi: - Thần Thần, là anh đây, em hãy lập tức tới chỗ chị em, bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì thì em cũng phải ở bên chị ấy. Trương Tiểu Bân không ngờ mệnh lệnh đầu tiên của Lâm Tuyền lại là như vậy, vì hắn không hiểu quan hệ giữa Trần Vũ và Lâm Tuyền. Lâm Tuyền đặt điện thoại xuống, bảo Trương Tiểu Bân: - Anh lập tức thông báo với luật sư Chương Lập, bảo ông ấy tới ngay Tòa nhà Nam Cảng hội họp với tôi, trước khi ông ấy tới, nói với ông ấy đọc bài báo này, cho ông ấy biết, tuyệt đại bộ phận chi tiết trong bài báo này là sự thực. Trước buổi trưa tôi sẽ gặp bí thư Cảnh và thị trưởng Liễu, ngoài ra thông báo Cố Lương Vũ đến văn phòng của tôi trước buổi trưa, tất cả an bài của tôi trong ba ngày tới hủy bỏ, anh đi chuẩn bị xe đi. Trương Tiểu Bân chưa bao giờ thấy Lâm Tuyền nghiêm túc đến như vậy, theo hắn thấy bài báo này không đủ gây ảnh hưởng tới Liên hợp Tĩnh Hải, chỉ khiến tổng cty XD lần nữa bị đẩy vào tâm bão, trấn áp giá cổ phiếu 00601. Nhưng sắc mặt Lâm Tuyền hết sức khó coi, Trương Tiểu Bân không dám hỏi gì cả, khi Lâm Tuyền rời khỏi phòng khách, hắn vội vàng liên hệ với những người mà Lâm Tuyền yêu cầu. Trước khi Trung tâm Tân Liên Hợp xây dựng xong, Tòa nhà Nam Cảng vẫn là tổng bộ của Liên hợp Tĩnh Hải, năm nay không khí lạnh về sớm, vừa mới vào tháng 11 mà nhiệt độ đã xuống tới 0 độ, mặt trời lờ mờ, chẳng cung cấp được chút nhiệt lượng nào, khiến lòng người như trầm xuống theo, người qua người lại trên đường ai cũng dựng cao cổ áo, bước chân vội vã. Trong văn phòng thư ký, lúc này ngoại trừ Trương Tiểu Bân, Phương Nam và Phàn Xuân Binh cũng có mặt, vừa mới nhận được điện thoại của Cố Lương Vũ là đang trên đường tới, càng khiến Trương Tiểu Bân lấy làm lạ là Thư Nhã sau khi biết tin về bài báo kia cũng thông báo đang trở về Tĩnh Hải, Trương Tiểu Bân đây có phải là cơ mật cấp cao hơn của Liên hợp Tĩnh Hải không, nhưng từ thời gian tới nhân sự đâu có liên quan gì?
Q.10 - Chương 38: Cục Tin Tức (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Khi Thư Nhã tới Tòa nhà Nam Cảng thì mới là 9 giờ, chính là giờ công ty làm việc. Phương Nam nhìn thấy Thư Nhã thì đi nhanh tới, khoác tay Thư Nhã hỏi nhỏ: - Em đọc bài báo đó rồi à? - Vâng, anh ấy thế nào rồi ạ? - Đang cùng luật sư Chương Lập thảo luận một chút vấn đề về pháp luật. Thư Nhã lắc đầu nói: - Chị Phương Nam, có thể cùng em ra ngoài nói chuyện không? Nhìn thấy người yêu của mình lại vì một nữ nhân khác mà như gặp đại địch ở tuyệt cảnh, đổi lại là ai trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, Thư Nhã bỏ việc ở Thuận Nghĩa về, chứng tỏ cô quan tâm tới Lâm Tuyền hơn cảm xúc của bản thân rồi. Phương Nam gật đầu, cùng Thư Nhã đi lên tầng thượng, không khí bên ngoài lạnh căm, có thể khiến người ta tỉnh táo hơn. - Anh ấy sẽ tìm mọi cách cứu Trần Minh Hành chứ? - Ừ. Phương Nam không có gì phải giấu: - Khả năng là thế. Thấy ánh mắt quan tâm của Phương Nam, Thư Nhã nhoẻn miệng cười: - Em không sao đâu, nếu có ghen thì chị mới là người được ghen trước, em chỉ lo cho Lâm Tuyền, tình cảnh của Trần Vũ thật khổ, em cũng không muốn anh ấy khoanh tay ngồi nhìn, anh ấy là người lương thiện, trước kia đi học em đã nhận định như vậy, nếu chẳng phải vì thế em đã chẳng thích một tên lưu manh ... Cảnh sát tuy tra xét đóng cửa nơi phát hành tờ báo, song đối phương nhiển nhiên đã có chuẩn bị kỹ càng, thiết lập hơn mười điểm phát hành tạm thời trong thành phố, rất nhiều công viên đi vào tòa nhà đều bàn luận sự kiện này, vì đương sự Trương Quyền đã qua đời, cho nên mọi người chĩa hết mũi nhọn vào Trần Minh Hành. Mặc dù mấy năm qua đề tài Trần Minh Hành và Trương Quyền câu kết đã nhạt dân, nhưng thời kỳ Lệ Cảnh hưng thịnh nhất, loại tin đồn này truyền khắp hàng cùng ngõ hẻm, chẳng qua là quá nhiều phiên bản, người dân chỉ coi như phát tiết chút bất mãn thôi, khôn ngờ bài báo này chỉ ra chi tiết trong đó, đa phần cho rằng bài báo là sự thực. Cố Hiểu Linh lúc này còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của bài báo này thế nào, hiện trong tay cô ta cũng cầm tờ báo đó, tới lầu tám, đang chuẩn bị tìm Lâm Tuyền, thấy các phó tổng giám đốc đều tề tụ trong phòng thư ký thì hơi ngạc nhiên, rồi tự giải thích: - Ồ Liên hợp Tĩnh Hải vừa mới hòa hoãn quan hệ với Lệ Cảnh liền xuất hiện bài báo này, đúng là khiến người ta tức giận. Lúc này Lâm Tuyền mở cửa tiến luật sư Chương Lập ra về, nhìn thấy Cố Hiểu Linh cũng có mặt, nói: - Giám đốc Cố cũng ở đây thì tốt rồi, thị trưởng Liễu sắp tới đây họp mặt, chị cũng tham gia đi. Rồi bảo Trương Tiểu Bân: - Nối điện thoại với bí thư Cố tới văn phòng của tôi. Cố Hiểu Linh giờ mới ý thức tầm nghiêm trọng của vấn đề, thu lại vẻ thản nhiên, nhìn trái nhìn phải, trừ đám Cố Lương Vũ mặt mày trầm tư thì những người khác rõ ràng cũng kìm nén sự ngạc nhiên, hỏi Đan Nguyên: - Ttck sắp mở cửa giao dịch rồi, sao anh lại ở đây? - Tổng giám đốc vừa hạ lệnh, hôm nay công ty ngừng mọi hoạt động. Ttck biến bảo khôn lường, sao Lâm Tuyền có thể ra mệnh lệnh này? Còn muốn liên hệ với cả bí thư tỉnh ủy? Nhìn thấy luật sư Chương Lập mặt nặng nề, Cố Hiểu Linh rất quen thuộc ông ta, nhưng giống như những người khác đều không tiện hỏi. Phương Nam và Thư Nhã từ tầng thượng đi xuống, thấy phòng thư ký sắp không còn cả chỗ đững rồi, khẽ nói với Phương Nam: - Em về trước đây, chị nói với Lâm Tuyền một tiếng. Thấy Thư Nhã tới tận đây rồi mà không vào gặp Lâm Tuyền, Cố Hiểu Linh càng lúc càng thấy chuyện bất thường. Cảnh Nhất Dân và Liễu Diệp Thiên cùng tới, với nhân viên làm việc trong Tòa nhà Nam Cản đây là sự kiện oanh động, có điều cả hai mặt nặng như chì, không ai dám tới chào hỏi. Cố Lương Vũ đi ra nghênh đón, nói: - Tổng giám đốc đang gọi điện cho bí thư Cố. Cảnh Nhất Dân gật đầu, không nói thêm gì, cùng Cố Lương Vũ đi vào phòng Lâm Tuyền, Liễu Diệp Thiên vào sau đóng chặt cửa lại, Dã Chiếu và Trần Tấn đều ở lại phòng thư ký. -Cháu muốn bảo vệ Trần Minh Hành. Lâm Tuyền không đợi hai người kia ngồi xuống đã, đề xuất thẳng thắn. - Hả? Liễu Diệp Thiên tưởng nghe nhầm: - Trước kia chúng ta chỉ thiếu chứng cứ quan trọng này, vì sao giờ cậu lại muốn báo vệ ông ta? Vụ án quan trọng như vậy, thành phố cũng không chủ đạo được. Cảnh Nhất Dân không hỏi gì, trực tiếp nói: - Cháu muốn bảo vệ tới mức độ nào. - Thành phố tranh chủ chút chủ động, giữ lấy Lệ Cảnh trước. Lâm Tuyền trình bày: - Hoàn toàn thoát khỏi trách nhiệm là không thể, nhưng thành phố tham dự vào toàn bộ quá trình điều tra, đảm bảo vụ án điều tra và xét xử ở Tĩnh Hải. Liễu Diệp Thiên nóng ruột nói: - Cậu có nghĩ tới những nguy hiểm về pháp luật và chính trị trong đó không? Nhìn từ bài báo này thì trên khả năng sẽ trực tiếp phái người xuống, trước đó tôi và bí thư Cảnh không dám rời văn phòng là vì không biết lúc nào đột nhiên nhận được điện thoại ở bên trênh. Cửa văn phòng gõ nhẹ, Cố Lương Vũ đi vào: - Vừa nhận được thông báo của cục tin tức, bọn họ nói bài báo này không có gì phạm pháp, sẽ không ngăn cản tờ báo khác chuyển tải ... - Cái gì? Liễu Diệp Thiên ngạc nhiên: - Loại tin tức gây dư luận này sẽ mang tới hậu quả rất xấu cho Tĩnh Hải, liên quan tới vụ án lớn như vậy, chưa liên hệ với cơ cấu tư pháp của thành phố Tĩnh Hải mà bài báo này đã cho đăng, đây không phải vi phạm quy định thì là cái gì? Có còn tổ chức kỳ luật nữa không? Một bài báo như vậy nếu đưa lên những tờ báo tầm quốc gia, lại thêm vào cơn bão địa ốc thời gian qua ở Tĩnh Hải, Cảnh Nhất Dân và Liễu Diệp Thiên khó tránh khỏi có kẻ lên tiếng chỉ tích khả năng nắm giữ đại cục. Cảnh Nhất Dân vẫy tay, bảo Cố Lương Vũ ra ngoài, hỏi Lâm Tuyền: - Cháu đã đánh tiếng trước với cục tin tức rồi à? - Vâng. Lâm Tuyền gật đầu: - Chú cũng thấy đấy, bị từ chối rồi. - Cục tin tức sao có thể tùy tiện từ chối Liên hợp Tĩnh hải, vả lại yêu cầu này không có gì quá đáng. Cảnh Nhất Dân chau mày: - Chuyện không đơn giản. - Có kẻ đang gây áp lực cho cục tin tức. Lâm Tuyền cười nhạt; - Chi tiết trong bài báo này, trừ Trần Minh Hành chỉ có Trương Giai Minh là biết thôi, nhưng Trương Giai Minh không có năng lực để bài báo này được cho đăng cũng như gây áp lực lên cục tin tức, vậy nhất định là Thẩm Thị đã vận dụng tới những thế lực thượng tầng của chúng. - Vụ án này thì liên quan gì tới công ty cậu? Liễu Diệp Thiên vẫn không hiểu: - Không liên quan gì cả ... Lâm Tuyền khó khăn lên tiếng, y không biết phải giải thích quan hệ với Trần Vũ ra sao, có lẽ nếu nói ra, còn bị chỉ trích là chưa chín chắn, rõ ràng Trương Giai Minh nhìn thấy nhược điểm của y, nên nhắm vào hòng đánh loạn bố trí của y, Vụ án lớn thế này không áp xuống được, chính phủ Tĩnh Hải sẽ bị chất vấn trước, thời cơ Thẩm Thị lựa chọn rất chuẩn xác, đúng lúc Trần Minh Hành tới cục công an khai báo vấn đề thì tung hê ra, trừ khi xóa bỏ toàn bộ lời khai hôm qua, nếu không không có khả năng lật nhào vụ án, như thế Trần Minh Hành sẽ cực kỳ nguy ngập, chỉ có thể bị động phòng ngự, không thể phản kích. Cảnh Nhất Dân thấy Lâm Tuyền do dự, cầm tờ báo lên nói: - Bài báo này trông thì nói tới Trần Minh Hành, song dùng nhiều thủ đoạn để trọng điểm công kích con gái ông ta, là đồng lõa lấy hôn nhân giúp cha hối lộ .. Liễu Diệp Thiên được Cảnh Nhất Dân nhắc nhở mới choàng tỉnh, đúng là Lâm Tuyền lúc này không cần đứng ra bảo vệ Trần Minh Hành, điều đầu tiên y phải suy nghĩ là làm sao trừ bỏ những ảnh hưởng bất lợi cho Tĩnh Hải mới đúng.
Q.10 - Chương 39: Lựa Chọn Của Trương Đào (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lâm Tuyền không né tránh ánh mắt của bọn họ, mỉm môi lại, môi nứt nẽ đau buốt: - Đây là nguyện vọng ương bướng của cháu, nếu như có thể giúp cô ấy tránh bị tổn thương, cháu sẵn lòng gánh chịu thay cô ấy. Cảnh Nhất Dân mắt sắc bén, giọng nói nghiêm khắc: - Cháu không quên trên người mình còn những trọng trách khác chứ? - Cháu không quên. Lâm Tuyền lắc đầu: - Cháu chỉ muốn làm gì đó giúp cô ấy thôi, nếu cháu buông tay bỏ mặc sẽ không thể đối diện với bản thân. Cảnh Nhất Dân nhìn Liễu Diệp Thiên, muốn ông ta tỏ thái độ trước. Liễu Diệp Thiên hoàn toàn không ngờ Lâm Tuyền và con gái Trần Minh Hành có một đoạn tình cảm, Trần Vũ và Trương Giai Minh kết hôn từ năm 2002, Lâm Tuyền lý trí như thế, không phải người dễ dàng bị tình cảm dắt mũi. Nói như vậy Lâm Tuyền và Trần Vũ phải quen nhau trước năm 2002, đó khả khoảng thời gian đấu với đám Trương Quyền dữ dội nhất, đúng là làm khó y. Sau khi Trương Quyền rớt đài, Lâm Tuyền ra sức hòa hoãn quan hệ với Lệ Cảnh, Liễu Diệp Thiên khí ấy không nghĩ nhiều, dù sao ông ta không định đuổi cùng giết tân một xí nghiệp lớn của Tĩnh Hải, không ngờ Lâm Tuyền lại có nỗi khổ tâm trong đó. Liễu Diệp Thiên nhớ đến quan hệ giữa mình và Cố Hiểu Linh, khẽ thở dài, nói: - Nơi này bí thư Cảnh là gia trưởng, tôi nghe theo bí thư. Cảnh Nhất Dân đứng dậy vỗ vai Lâm Tuyền: - Đối diện với khiêu khích thế này, đúng là không thể biết mà bỏ mặc, dù cho bài báo này nói có chứng có cứ, cục tin tức cũng không cho báo chí toàn quốc sử dụng loại tiêu đề gây kích động dư luận như thế, trừ khi kẻ đứng sau Thẩm Thị không sợ nguy hiểm chính trị, chúng ta bỏ qua chuyện bài báo đi, tập trung vào vụ án, tranh thủ được chủ động xử lý, tranh thủ trước ngày mai thành phố có câu trả lời với tỉnh. Liễu Diệp Thiên ngần ngừ: - Chẳng may truyền thông toàn quốc đăng tải. - Không đâu. Cảnh Nhất Dân trấn định nói: - Đây là tiền lệ rất nguy hiểm, người khác không sợ loại chuyện này cổ vũ kẻ khác dùng phương thức tương tự sao? Cho dù bài báo này được chuyển đăng đã sao, tôi tới tuổi này rồi, cũng đã tới lúc nghỉ hưu, bọn chúng phá hoại quy tắc cũng không có trái ngọt đâu ... - Chú Cảnh. Lâm Tuyền không nỡ để Cảnh Nhất Dân gánh chịu nguy hiểm chính trị lớn như thế. Cảnh Nhất Dân cười: - Mùa đông năm nay tới hơi sớm, có điều gió lạnh tới sớm thì đi cũng sớm, có gì đáng sợ đâu, chú cũng không muốn tuổi già thành một chính khánh trơn nhưu trạch, muốn giữ lập trường của mình vốn không phải đơn giản. Chỉ cần cháu biết trách nhiệm của bản thân mình là được. Lúc này Lệ Cảnh đã hoàn toàn rối loạn, cho dù là trước kia lúc Liễu Diệp Thiên bất ngờ lên làm thị trưởng cũng không hỗn loạn như thế, bài báo đó đẩy Lệ Cảnh đang trên đà phục hồi tới sát mép vực. Trần Vũ mới đầu chẳng hiểu vì sao sáng sớm ngày ra Trần Thần đã tới nhà mình, đến khi tới công ty mới hiểu, báo do Điền Lệ đưa cô xem, nhìn tiêu đề nhức mắt đó, tức thì lảo đảo suýt ngã, đứng đó như người mất hồn, rất lâu sau mới kêu lên: - Ba ... Ba tôi đâu, chuyện này không được để ba mình biết. Trần Minh Hành được Trần Sơn đỡ vào, có kẻ ném báo vào trong nhà, không những thế ném hơn chục tờ, ông ta không muốn đọc cũng không thể, vừa xem tiêu đề đã vấp ngã dập mông, nghĩ tin tức này lan đi sẽ khiến công ty hỗn loạn, nên nhịn đau bảo lái xe đưa tới công ty. - Anh Cả hôm qua vừa tới cục công an khai báo, hôm nay liền có bài báo này, Lâm Tuyền thật hèn hạ. Trần Sơn thù hận nói: - Đủ rồi, đừng đoán bừa, tuyệt đối không phải là Lâm Tuyền. Trần Minh Hành thấy mông trái đâu buốt, đoán chừng rạn xương rồi, có điều mặt vẫn còn trấn tĩnh: - Làm thế không có lợi gì với họ. - Anh, sao anh còn nói đỡ cho y? Trần Sơn tức giận: - Không phải anh tin y mới tới cục công an khai báo vấn đề sao? - Lâm Tuyền không hề có ý định đánh gục Lệ Cảnh, nếu không làm sao chúng ta thoát được khỏi bãi lầy tổng công ty XD, làm sao vượt qua được khó khăn năm ngoái? Trần Minh Hành bảo Trương Đào đóng cửa lại: - Cậu đừng nghi ngờ lung tung, Trương Giai Minh về Tĩnh Hải rồi. - Hả, hắn trở về? Trần Sơn kinh ngạc: - Đúng, hắn về rồi, số tiền hắn lấy lại bị kẻ khác lừa mất, hiện hắn chỉ có hai bàn tay trắng, nên đã thành con chó điên cắn loạn khắp nơi. Trần Minh Hành kể ra: - Hai người lừa hắn là người trước kia giúp hắn chuyển tiền, hôm qua về Tĩnh Hải đầu thú với cảnh sát, thế nên anh mới quyết định khai báo vấn đề. Trần Sơn cảm thấy như bị rút mất gân, nếu không phải trước giờ luôn thể hiện là người cha mạnh mẽ với con gái, ông ngồi sụp xuống rồi, không ai ngờ vừa qua được những ngày tháng gian khó, lại đón nhận tai họa lớn hơn. Nhân viên công ty đều tập trung ở đại sảnh, song không khí rất trầm mặc, nhìn ánh mắt của bọn họ đều thấy chung một suy nghĩ: Công ty này xong rồi. Trương Đào thấy Trần Minh Hành đi lại tập tễnh, bê ghế cho ông ta ngồi, thấy Trần Vũ hồn xiêu phách lạc, lòng không dễ chịu gì, Trần gia lần này khả năng không gượng dậy được nữa. Lúc này có điện thoại gọi tới, lấy ra xem thì ra số lạ, Trương Đào ra khỏi phòng, tới chỗ vắng vẻ mới ấn nút nghe, giọng đắc ý của Trương Giai Minh truyền tới: - Tình hình Lệ Cảnh ra sao, cậu nghĩ kỹ chưa? - Bài báo đó là do anh? - Đúng, dù là tờ báo địa phương nhỏ, song đảm bảo giờ ai cũng biết rồi, ngày mai các tờ báo chính trong nước sẽ chuyển đăng, cậu thấy sao? Trương Giai Minh cười rợn người: - Cậu nói xem Trần Vũ có phải là điểm yếu của Lâm Tuyền không, cậu gia nhập chúng tôi chứ? Nghe tiếng chân sau lưng, Trương Đào vội gập điện thoại lại, thì ra là Điền Lệ. - Là hắn phải không? Linh tính mách bảo Điền Lệ là Trương Giai Minh gọi tới: - Ừ, đúng là hắn. - Vậy anh định làm thế nào? Xem tình hình này Lệ Cảnh không chống đỡ được nữa rồi. Điền Lệ tiếp tục hỏi: - Anh nghĩ nếu Thiên Thiên lớn lên, phải sống trong một căn nhà nhỏ bé, có lẽ nó sẽ rất xấu hổ với người khác, có điều nếu ba nó là một thằng hèn, nó còn xấu hổ hơn. Điền Lệ cười nhẹ, năm xưa cô ta để sai thành sai luôn chính vì cái tình hiền lành chân thật của Trương Đào: - Bất kể thế nào, em không nỡ rời Lệ Cảnh, Tiểu Vũ sẽ không chịu đựng nổi. Anh xem, có nên đi tìm Lâm Tuyền không? Trương Đào do dự rồi nói: - Ý của Trương Giai Minh hình như là muốn kéo cả Liên hợp Tĩnh Hải vào việc này, bọn chúng muốn đối phó với Liên hợp Tĩnh Hải, Trương Giai Minh nói Trần Vũ là điểm yếu của Lâm Tuyền. Chúng ta vào xem thế nào đã, chuyện lớn thế này Lâm Tuyền không thể không biết, có lẽ chú Trần cũng sẽ liên lạc trực tiếp với Lâm Tuyền. Điền Lệ nghĩ cũng phải, hiện giờ mọi chuyện cứ như mớ bòng bong, phải trấn định lại mới quyết định được. Hai người bọn họ vừa với quay về thì cô thư ký hành chính hoảng hốt chạy vào phòng, lắp ba lắp bắp nói: - Phóng .. Phóng viên, có mười mấy phóng viên tới công ty, đang đi đến đây. - Bảo vệ đâu? Trần Sơn quát lớn: - Bảo vệ đâu, mau đuổi bọn họ đi. - Bảo vệ đứng lý ở đại sảnh, tôi nói bọn họ không nghe, giám đốc Lý dẫn vài người ngăn phóng viên, những người khác chỉ đứng nhìn ... Cô thư ký gấp đến độ suýt bật khóc: - Bình tĩnh đi. Trần Minh Hành nhịn đau bảo Trương Đào: - Cậu ra đó không cho nhân viên công ty tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, đuổi họ đi, khách khí một chút.
Q.10 - Chương 40: Xông Vào Lệ Cảnh (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Trương Đào gật đầu, mở cửa định đi ra thì chợt có luồn sáng cực mạnh lóe lên, tiếp đó mấy cánh tay đẩy hắn ngã ra đằng sau, va phải máy đun nước, chân còn bị đám phóng viên dẫm lên. - Đây rồi, cô con gái đồng lõa cũng ở đây, mọi người mau vào ... Có kẻ đứng ngoài la lớn, Trương Đào bò dậy, định chắn trước phóng viên, chỉ là có một mình không chống nổi số đông, lại bị đẩy ngã dúi dụi. - Các người không được vào, các người tự ý xông vào văn phòng người khác là phạm pháp... Giám đốc Lý bị đám đông đẩy ra sau đang ra sức kéo đám phóng viên lại, tìm cách chen vào, nhưng giọng ông ta bị số đông át đi, bên cạnh rất nhiều nhân viên đứng xem náo nhiệt, khiến phóng viên xông vào như chỗ không người. - Hội lộ quan viên, bòn rút tài sản quốc gia, hút máu người dân, bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân viên có phải phạm pháp không? Một kẻ trong đám đông ra sức kích động: - Còn lợi dụng hôn nhân di chuyển tài sản có phải phạm pháp không? Đứa con gái đó kia kìa, mọi người mau mau chụp ảnh. Tấm thân mỏng manh của Trần Thần, Điện Lệ cố sức che chắn cho Trần Vũ, nhưng đám phóng viên kia chẳng khác gì một đám lưu manh, kéo hai cô gái ra, ánh đèn flash chớp lên liên tục, Trần Vũ hoảng sợ xoay người che mặt, song có tên phóng viên giật tay cô ra giữ lấy vai chĩa máy ảnh thẳng vào mặt, Trần Thần vừa lồm cồm bò dậy trông thấy thế nhào cả người cào cào cấu. - Các người định làm gì, mau tránh con gái tôi ra. Trần Sơn cuống lên, nhìn quanh quất định vơ lấy thứ gì đó làm vũ khí, đúng lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên liên tục, nghe rất gần, hình nhưu là ở đại sảnh, lập tức có mười mấy cảnh sát xông vào, người trong văn phòng đều sững sờ, Vương Hiểu Dương từ đằng sau đi tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn, mắt quét qua đám người tự xưng là phóng viên, lạnh lùng nói: - Tôi nhận được báo cáo, có kẻ ý đồ tấn công công ty Lệ Cảnh, mời các người tới cục cảnh sát điều tra. - Chúng tôi đang phỏng vấn đúng luật. Một kẻ ý đồ phản kháng: - Cảnh sát bao che cho tội phạm của nhân dân sao, định bưng bít thông tin sao? Có kẻ cố tình kích động đám đông: Vương Hiểu Dương là ai chứ, đối phó hạng người này cho chúng thấy sức mạnh, hắn ta không thèm để ý, ra lệnh cho cảnh sát cấp dưới: - Kiểm tra giấy phép phóng viên, liên hệ với đơn vị của họ, không có giấy phép phóng viên cùng thủ tục phỏng vấn thì đều bắt giam, trước tiên đưa bọn chúng đi. Đám phóng viên ra sức kêu gào, song không chống lại được cảnh sát, hơn 20 tên gọi là phóng viên bị đuổi ra đại sảnh. Vương Hiểu Dương nhặt một cái bị dẫm gãy gọng, nhìn quanh rồi đưa cho Trương Đào, đỡ hắn dậy, xin lỗi: - Chúng tôi tới muộn quá ... Theo ý kiến của cục công an thành phố, mong ông Trần và cô Trần tới cục khai báo vấn đề ... - Không được ... Trần Thần tóc tai quần áo xộc xệch hết cả nhưng không để ý, tức thì nhảy tới giang tay đứng trước mặt Trần Vũ, mắt thù địch nhìn Vương Hiểu Dương: - Các người không được đưa chị tôi đi, chị ấy không làm gì sai, tôi sẽ nói với Lâm Tuyền. - Chỉ là hỗ trợ cảnh sát điều tra thôi. Vương Hiểu Dương cảnh giác nhìn cái chân sẵn sàng tung ra của Trần Thần, ở lập trường cảnh sát, hắn không thể nói là đưa họ tới cục cảnh sát bảo vệ được, sáng nay những kẻ tự xưng phóng viên tràn vào mục đích làm loạn là chính, nhưng có kẻ đi đầu, chiều phóng viên của tờ báo lớn tràn tới thì không dễ đối phó. - Tôi biết rồi, có thể cho tôi thời gian nói vài câu không? Trần Minh Hành cựa mình đứng dậy, tập tễnh đi tới bàn làm việc, sống mũi toát mồ hôi lạnh: - Ba, ba làm sao thế? Trần Vũ như hoàn hồn la lớn, mặt mày tái mét: - Không sao, trượt chân ngã thôi. Trần Minh Hành xua tay bảo con gái không cần lo: - Phía bên Tiểu Lục không được yên bình đâu, mọi người phải đoàn kết không để bọn chúng đắc ý, Lệ Cảnh nhất định vượt qua được khó khăn này. Vương Hiểu Dương quay đầu đi cho họ nói chuyện, một lúc sau có cảnh sát đi vào báo cáo: - Không tới 1/3 có giấy phép phóng viên, chỉ có 3 phóng viên có thủ tục phỏng vấn. Vương Hiểu Dương lệnh: - Cho ba phóng viên kia vào, những kẻ khác giải tới cục, ngoài ra gọi xe cấp cứu tới đây, nơi này có người bị thương. Ba phóng viên kia được mời vào, hoàn toàn không dám hung hăng như lúc nãy, Vương Hiểu Dương nhìn chúng, lớn tiếng nói: - Các người tuy có thủ tục phỏng vấn chính quy, nhưng hành vi vừa rồi của các người là phạm pháp, nhìn đám gọi là đồng nghiệp của các người xem, trò hề hay là âm mưu? Vụ án hối lộ của tổng cty XD Tĩnh Hải luôn trong tầm mắt cảnh sát, hôm qua ông Trần chủ động tới cục công an khai báo, khiến vụ án được đột phá, nhưng có kẻ xem thường tổ chưc kỷ luật, tiết lộ nội dung điều tra, lại được tờ báo kia thổi phòng vô căn cứ, cố tình gây ảnh hưởng xấu tới Tĩnh Hải . Hôm nay tôi đại biểu cho cảnh sát Tĩnh Hải, mời ba người cho đăng tin công bằng sự kiện này, không chỉ vụ án hối lộ, mà cả sự kiện tấn công Lệ Cảnh vào sáng nay. Ba tên phóng viên đưa mặt nhìn nhau, nghe Vương Hiểu Dương nói thế, Trần Minh Hành thở phào, tinh thần vừa buông lỏng, cảm thấy mắt tối xầm, ngất xỉu. - Ba ... Trần Vũ vội lao tới đã cha dậy, nhưng người yếu ớt không đỡ nổi, lúc này nhận ra mình vẫn thật vô dụng: - Xe cấp cứu tới chưa? Vương Hiểu Dương bực bội hỏi trợ thủ, rồi quát ba tên phóng viên: - Các người tấn công vào đây, khiến Cty Lệ Cảnh có người bị thương, xem ra cần đưa cả ba người về cục hỗ trợ điều tra. Đợi ba tên phóng viên được đưa đi, hắn nói nhỏ vào tai Trần Vũ: - Lâm Tuyền nhờ tôi chuyển lời, cậu ấy không tiện trực tiếp ra mặt, mong cô thông cảm. Lời của Vương Hiểu Dương vừa nãy đã biểu thị thái độ của chính phủ muốn bảo vệ Tĩnh Hải, đem chuyện Trương Giai Minh cố ý tung hê mọi chuyện thành có kẻ cố ý tiết lộ nội dung điều tra, như thế vừa bảo vệ được Trần Minh Hành, lại chĩa mũi giáo vào truyền thông, đây thuộc loại cảnh cáo cực kỳ nghiêm khắc rồi. Ở các quốc gia không có tự do báo chí, dù là chỉ trích nghiêm khắc của chính phủ địa phương, đủ để tờ báo đó không thể tồn tại được nữa, đương nhiên chính phủ Tĩnh Hải cũng có thể vì thế bị phản kích. Những câu từ nghiêm khức vừa rồi cũng không phải là do Vương Hiểu Dương đột xuất nghĩ ra. Trần Sơn vẫn cảm thấy lạ lùng, hiện giờ Lệ Cảnh cực kỳ bấp bênh, chính phủ phủi sạch mọi liên quan còn không kịp, thì ra Lâm Tuyền đã sử dụng tới thế lực to lớn của y để bảo vệ cho Lệ Cảnh và Trần Vũ. Lâm Tuyền sẽ không trực tiếp đứng ra, đó là chuyện bất đắc dĩ, không thể để kẻ địch nhân cơ hội đốt lửa sang Liên hợp Tĩnh Hải. Xe cứu hộ mau chóng tới nơi, được cảnh sát hộ tống, Trần Vũ, Trần Thần theo Trần Minh Hành cùng lên xe, tạm thời rời cái vùng đất thị phi này, Vương Hiểu Dương định đi thì Trần Sơn gọi lại: - Chuyện này sẽ tới mức độ nào? Vương Hiểu Dương quay lại, nhìn áo Điền Lệ rách toạc, đang phải một tay che giữ, Trương Đào thì mặt xước xát, môi dập, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói ra: - Nếu ông Trần khai báo vấn đề rõ ràng, luật pháp sẽ cho ông ấy phán quyết công bằng, nhưng không thể liên lụy tới người hi vọng, cũng mong chuyện này không tác động trực tiếp tới Lệ Cảnh. Trần Sơn gật đầu tỏ ý đã hiểu, đây cũng là thái độ của Lâm Tuyền, giữ lấy Lệ Cảnh, không được để Trần Vũ tổn thương thêm. Trương Đào thấy Vương Hiểu Dương không bảo mình đi chỗ khác, thể hiện sự tín nhiệm với hắn, nói: - Cục trưởng Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo.