Q.11 - Chương 24: Rỡ Nhà. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lâm Tuyền mang một bụng nghi vấn bảo Quý Vĩnh lái xe thẳng tới trạch viện cũ, đi mất 30 phút, từ xa đã nhìn thấy đám đông vây quanh trạch viện cũ, còn có người cầm máy quay đứng trong đám đông. Lâm Tuyền xuống xe, cùng Thư Nhã đi tới, mẹ y và chị Tĩnh Di nhìn thấy gạt đám đông đi tới, vừa giận vừa lo nói: - Ông ngoại con bị điên rồi, trạch viện đang yêu lành lại mời người tới phá, còn mời cả người ĐTH tới quay phim. Lâm Tuyền không kịp hỏi nhiều chen qua đám đông đi vào, tường bao chính diện đã bị đổ một đoạn, ông ngoại y đang chỉ uy công nhân rỡ mái nhà, hiện đã thấy cả xà ngang đen xì, cậu Cả cậu Hai của y đều đứng bên cạnh, song không dám khuyên. Trần Kiến Quốc thấy Lâm Tuyền thì chạy ngay tới: - Ông cụ hôm nay đột nhiên phát bệnh, nói rỡ nhà, nhường đất cho khu khoa kỹ, bảo là năm xưa Đh Thành Phố phải quy hoạch vòng qua trạch viện, giờ sao không thể nhường cho khu khoa kỹ, chính phủ bồi thường bao nhiêu được bấy nhiêu. Trong nhà ta ai mà thèm số tiền bồi thường đó, mọi người từ nhỏ lớn lên ở ngôi nhà này, ai chẳng có tình cảm? Ông cụ nổi hứng lên không nghĩ tới cảm thụ của người khác, vẫn cái tính độc đoán như hồi làm bí thư thành ủy ... Trần Nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn hai đứa con trai: - Tao phá nhà chúng mày chắc? Rồi vẫy tay gọi Lâm Tuyền tới. Lâm Tuyền nhìn hai công nhân trèo lên xà ngang đen bóng, thở dài: - Trạch viện 200 năm, sáu bảy đời Trần gia sống nơi này, bốn mươi năm trước thiếu chút nữa bị hủy, ông ngoại tốn bao công sức mới giữ được, thực ra hiện giờ có thể không rỡ. - Rỡ cho thanh tịnh, hai thằng súc sinh kia mấy ngày hôm nay lèo nhèo với ông chuyện tài sản, ông rỡ nhà ra chia cho bọn chúng, để bọn chúng khỏi suốt ngày tới làm phiền. Trần Nhiên khoát tay nói: - Đó là bọn con chỉ thuận miệng nói thôi, ai chẳng biết Tiểu Ba không thèm cái trạch viện cũ này, cho dù bọn con sai, thì nhận sai không được à? Không cần cái nhà này nữa, ba, ba bảo công nhân dừng tay đi, một hòn gạch một tấm ngói bọn con cũng không cần. Trần Kiến Quốc nài nỉ: - Bọn mày cho rằng gạch ngói gỡ ra không đáng tiền à? Trần Nhiên cười nhạt: - Giờ chúng mày nói thế, lát nữa đợi mà hối hận chết đi. Lâm Tuyền ngồi xổm xuống đất, lấy thuốc lá ra, gọi Lương Cập tới, Trần Nhiên cướp lấy thuốc lá của Lâm Tuyền, cũng ngồi xuống hút. Lâm Tuyền bảo với Lương Cập: - Đi nói với đội trưởng công nhân, nếu có thể giữ từng viên gạch, từng tấm ngói không bị vỡ, anh trả tiền gấp mười. Lương Cập ngớ người, Trần Sở hầm hầm đi tới: - Anh lên cơn gì thế, mọi người trông chờ anh ngăn ông lại chứ không phải là hùa theo. - Đã rỡ tới mức này rồi mà ... Lâm Tuyền nhếch môi, muốn cười mà không cười được, nghĩ tới tuổi thơ sống trong ngôi nhà này, thực sự không nỡ nhìn nó bị phá bỏ. - Vì khu khoa kỹ gì sao? Trần Sở phẫn nộ hỏi: - Bên này chỉ vướng một góc nhỏ của khu khoa kỹ, chúng ta lại chẳng cần chính phủ bồi thường, cùng lắm chúng ta bồi thường cho chính phủ, có cần phá trạch viện không? Có ai là không lớn lên từ nhỏ ở đây, anh còn nhớ anh đứng trên bờ đẩy Trần Tấn xuống nước, còn không cho bọn em nói với người lớn, anh còn nói là che giấu tội chứng, tuổi thơ của chúng ta ở đây, anh, anh ... Nói tới đó Trần Sở bật khóc. Lâm Tuyền cười gượng: - Anh suýt quên đấy, trong ngôi nhà này anh toàn bắt nạt bọn em. - Vì sao phải phá? Trần Tấn cũng rất bất mãn: - Trần gia có câu nói xưa truyền lại, khi nghèo khó rỡ nhà ra bán, hai đứa không muốn biết ý nghĩa của câu này à? - Đây là lúc cần rỡ nhà ra bán sao? Trần Sở vừa khóc vừa quát: - Hơn nữa rỡ đóng ngói nát gỗ mục này đi bán được bao tiền, ai mà thèm. Đúng lúc này công nhân ngồi trên xà ngang hô lớn: - Là gỗ Kim tinh tử đàn, được hai trăm năm rồi. Công nhân đó hô rất lớn, xung quanh im lặng, song không mấy người hiểu gỗ kim tinh tử đàn là cái gì, có người trung niên từ trong đám đông đi tới trước mặt Trần Nhiên: - Cụ Trần nói đúng không sai, vậy cứ quyết định theo giá chúng ta đã bàn, có điều căn nhà cổ đẹp thế này mà rỡ đi thì thật đáng tiếc. - Ném xuống nước xem có phải là gỗ kim tinh tử đàn chìm không? Trần Nhiên phất tay không nói thêm gì cả, sắc mặt không dễ coi. - Chỉ cần nhìn thấy vân của nó là biết nó đáng tiền rồi, không cần kiểm nghiệm. - Cứ thử xem xem, loại vật liệu này bao năm mới thấy một lần, để bọn nhỏ nhìn mở rộng tầm mắt. Trần Nhiên kiên trì nói: Đội công nhân hết sức cẩn thận tháo thanh xà ngang xuống, tới gần mọi người nhìn thấy nó không giống chất gỗ, bên trên phủ lớp son mỏng, tỏa mù hương thoang thoảng. Người Trần gia lớn lên ở đây đều quá quen với mùi này, vốn không suy nghĩ nhiều, giờ mới hiểu cái xà ngang đặt biệt này, lúc này không ai nói gì chuyện rỡ nhà nữa, đợi xem diễn biến. Chiếc xà ngang đem tới bên hồ thả xuống, nhưng không nổi lên, trong đám đông có người hét lên: - Chìm rồi, chìm rồi, lấy cả một khúc gỗ kim tinh tử đàn này ra làm xà nhà, đừng nói thấy, mà cũng chưa ai từng nghe qua. Chuyện rỡ trạch viện cũ được đưa tin trên ĐTH Tĩnh Hải. Trương Văn Phong nhìn cảnh tượng trên TV, lấy điều khiển từ xa tắt đi, đây cửa đi tới gian phòng bên cạnh, đây là văn phòng lâm thời bộ giám sát đặc ở Tĩnh Hải, giống như văn phòng ở trên tỉnh, có quyền lực đặc thù. Những nhân viên bộ giám sát đang vùi đầu chính lý tư liệu thấy ông ta bước vào đều đứng dậy, La Chí Cương nói: - Với tình huống hiện giờ mà xét, nói chính xác thì hai khoản tiền thế chấp đi vay đầu tiên của Liên hợp Tĩnh Hải năm 1999 đều có vấn đề, có điều so với quy mô lúc này, có thể coi là không phải vấn đề gì. Có quan viên bên cạnh nói: - Bộ trưởng Diêu chẳng phải đã nói bất kể là vấn đề gì cũng phải tra rõ ràng sao? Chỉ cần tra tới, bọn chúng không thoát được tội danh lừa gạt khoản vay, hai tội danh này không áp được lên đầu chúng thì chúng ta sẽ ra tay ở phương diện khác. Trương Văn Phong nhướng mày, quát: - Chúng ta tới Tĩnh Hải là để tra xét vấn đề, không phải là để bới móc tội trạng, bỏ hai cái đó khỏi báo cáo. Quan viên kia im re, thường ngày Trương Văn Phong có ý đối địch với Liên hợp Tĩnh Hải nên hắn vỗ mông ngựa, không ngờ mò phải dái ngựa. - Nhưng bỏ đi hai điểm này thì báo cáo không còn sức nặng nữa. La Chí Cương cũng len lén nhìn Trương Văn Phong, thực sự nghĩ không ra vì sao ông ta thay đổi thái độ lớn như thế, nhưng lãnh đạo đã lên tiếng thì phải làm theo thôi. Trương Văn Phong không giải thích gì cả, đi vào phòng trong, đóng kín cửa lại cầm điện thoại lên: - Bộ trưởng Hạ, tôi là Trương Văn Phong, tôi báo cáo với anh chuyện điều tra, Liên hợp Tĩnh Hải không có vấn đề gì lớn ... Một lúc sau lại gọi cho Diêu Hưng An: - Bộ trưởng Diêu, đúng như anh dự đoán, Liên hợp Tĩnh Hải đã qua được khảo nghiệm, chúng tôi đã nghiêm túc xác thực tin tức mà báo chí cho đăng, tất cả đều là thổi phồng, tuy có chút vấn đề, nhưng mấy chục năm cải cách mở cửa đều khó tránh khỏi vấn đề, tôi thấy không cần dây dưa nữa, tôi nay tôi dẫn tổ điều tra về tỉnh, tiếp tục thẩm tra vụ án Dương Thiên Hoa. Vừa đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên, là tiếng của viên thư ký: - Ông Thẩm của tập đoàn Thẩm Thị muốn tìm bộ trưởng, có nối máy không ạ? - Không cần, nói với ông ấy là hôm nay tôi bị đau thắt lưng, phải vào bệnh viện khám rồi. Diêu Quang Khôi là quan viên bị đau thắt lưng đầu tiên Thẩm gia gặp phải, nhưng Trương Văn Phong không phải là quan viên thứ hai vì đau thắt lưng phải đi bệnh viện. Thẩm Tại Tinh nổi trận lôi đình, đập tan điện thoại: - Vì sao chứ, chẳng lẽ tất cả đều cho rằng Thẩm gia hết rồi sao?
Q.11 - Chương 25: Đến Lúc Kịch Hết Người Tan. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Trương Văn Phong lúc này hoàn toàn không bận tâm Thẩm Thị có phản ứng gì, mở máy tính lên mạng, tìm kiếm gỗ kim tinh tử đàn", đây không thể tính là loại đặc thù, ít nhất không khác gì loại tử đàn khác về bản chất, từ màu sắc hay kết cấu vân hoa đều giống nhau, có quan sát bằng kính hiển vi cũng không thấy khác. Khác nhau mỗi ở chỗ bề mặt phát ra màu vàng nhạt hình tơ, như ẩn như hiện, rất giống cái bóng của đồ gốm, đầy tình thú, nhìn dưới kính hiển vi sẽ thấy vật chất màu vàng nhạt huỳnh quang đó. Kim tinh tử đàn là loại gỗ trồng trong đất chứa khoáng vật, trong quá trình hút nước vào thân cây hình thành kim tinh. Tối hôm đó Diêu Hưng An nhận được điện thoại của Hạ Gia Phú: - Lão Diêu, xem ra chúng ta đều bị Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh bịt mắt rồi, tôi vừa nhận được điện thoại của tỉnh ủy Tây Cương, nói vụ án nhà khách Tây Viên có đột phá trọng đại, tin rằng bộ giám sát các anh có tin sớm hơn chúng tôi, trước kia tôi hi vọng bộ giám sát thận trọng đối đãi với vấn đề liên quan tới Thẩm Thị, có điều bọn họ vi phạm luật pháp quốc gia cũng cần nghiêm túc đối đãi. Diêu Hưng An cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười tựa có tựa không, nhìn bóng đêm bao la bên ngoài, vụ án nhà khách Tây Viên đã có kết quả, song vụ nổ súng và vụ án Dương Thiên Hoa chưa kết thúc, đúng là đau đầu. Ngày 12 tháng 5, lại là một tuần lễ mới, Thẩm Tại Tinh dậy sớm chuẩn bị liên lạc với vợ ở Xuân Giang, nhưng không liên lạc được, không phai tắt máy, cũng không phải không có người nghe, mà là không có tín hiệu, ông ta gọi cho nhân viên công tác đi theo vợ mình, vẫn không liên lạc được. Thẩm Thị Tinh nghĩ chắc vợ mình ở chỗ không có sóng, song lòng có dự cảm không lành. Thẩm Tại Tinh nói chuyện điện thoại với Lục Trọng Đạt, vụ án nhà khách Tây Viên hôm nay sẽ được các báo lớn chuyển đăng, Lục Trọng Đạt định cho các công ty có tên trên TTCK của Thẩm Thị ngừng giao dịch một ngày để ứng phó, khiến nhà đầu tư hòa hoãn lại, sau đó mới cải chính tin đồn. Trước khi rời nhà Thẩm Tại Tinh gọi điện cho Lục Băng Thiến lần nữa, vẫn không có tín hiệu, cảm giác bất an càng mạnh mẽ. Cửa biệt thự tự động mở, chiếc Lincoln từ từ đi ra, nhưng đầu đường có một chiếc xe cảnh sát đi tới, hai cảnh sát xuống xe đi về phía ông ta, Thẩm Tại Tinh nhắm mắt lại :" Giờ phút này cuối cùng cũng tới." Chủ tịch tập đoàn và tổng giám đốc của Thẩm Thị lần lượt bị cảnh sát Xuân Giang và Kiến Nghiệp đưa đi hiệp trợ điều tra, Thẩm Nhạc người kế thừa Thẩm Thị bị bắt giữ ở viện điều dưỡng Sơn Tây, tin tức từng cái nhanh chóng chuyền khắp TTCK. Cơ chế ứng phó tình huống khẩn cấp cho phép ngừng giao dịch của Thẩm Thị phát huy tác dụng. Cùng lúc đó tổng cty XD Tĩnh Hải tuyên bố dự kiến mỗi cổ phiếu 00601 tăng giá 400% trong nửa đầu năm 2006, cũng ngừng giao dịch một tiếng. 10h30 cổ phiếu 00601 mở cửa giao dịch trở lại, giá cổ phiếu nhanh chóng tăng tới giới hạn, qua hơn một tháng qua, cổ phiếu 00601 đã quay lại mức giá 12 đồng, cả TTCK cứ như ăn phải xuân dược, thế tăng mạnh mẽ của nó chưa có dấu hiệu dừng lại. Chỉ tiếc không thể ngừng giao dịch mãi được, Thẩm Thị phải ứng phó với thế công như mưa sa gió táp vào ngày mai. Lục Trọng Đạt lúc lâm nguy kế tục chức vụ của Thẩm Tại Tinh và Lục Băng Thiến, song vẻ mặt không có chút vui vẻ nào, ông không hiểu vì sao đứa em Lục Thúc Cung lúc này lại bỏ gánh, không chia sẻ trọng trách. Lục Trọng Đạt tới nhà Lục Bá Uyên ở đường Bắc Kinh, thời gian qua Lục Bá Uyên ở nhà viết sách, nghe tiếng đập cửa sầm sầm thì nhìn qua cửa sổ, thấy Lục Trọng Đạt hùng hổ đi vào, vội chạy ra phòng khách đứng chặn ở cửa, bày ra thái độ không hoan nghênh. - Anh nhẫn tâm nhìn Thẩm Thị đổ như thế sao? - Thẩm Thị có đổ hay không, cậu tìm tôi có tác dụng gì? - Bảo Lâm Tuyền dừng tay, y cần Thẩm Thị trả giá thế nào? Khuôn mặt từng trải sương gió của Lục Trọng Đạt nghiêm túc chưa từng có: - Trần Lập có thể liên hệ với Lâm Tuyền, em phải đàm phán xong điều kiện với nó trước ngày mai. - Nó sẽ không gặp người của Lục gia đâu. Lục Bá Uyên nói: - Trần Lập tuần trước đã thôi việc ở ST Tinh Hồ, tôi nghĩ cậu tính cách khác đi. Lục Trọng Đạt đang định bảo Lục Bá Uyên nói dối thì Trần Lập từ cầu thang đi xuống, mặc đồ ở nhà, rõ ràng không đi làm nữa, ông ta mím môi nói: - Chả lẽ thù hận này không thể cởi bỏ được sao? Trần Lập đột nhiên nói: - Ông nội bảo chú Hai lên lầu. Lục Trọng Đạt kinh ngạc: - Ba về rồi à? - Ba về đêm hôm qua. Lục Bá Uyên không nói gì nữa, nhường đường cho Lục Trọng Đạt lên lầu. Chỉ mấy năm không gặp, ông già mạnh mẽ ngày nào nay gần đất xa trời, tóc thưa thớt, mặt đầy vết nám, hai mắt lờ đờ. Lục Bá Uyên, Lục Trọng Đạt đi lên ông phải nhìn một lúc mới nhận ra, cầm lấy một tờ báo ném tới, toàn thân run rẩy, không rõ vì tức giận hay bệnh tật. Lục Trọng Đạt đứng đó không nói được một lời. - Mày, mày là thằng súc sinh, mày còn có mặt mũi nào đứng trước mặt tao. Lục Tinh Viên trừng mắt lên, đôi mắt không còn ánh sáng, song lộ rõ sự tức giận: - Nếu không phải Minh Lệ tới gặp tao, chúng mày còn định giấu tao tới bao giờ? Mấy năm trước từ Tĩnh Hải trở về, Lục Tinh Viên nằm bẹp trên giường, tinh thần mỗi ngày một xuống, mấy năm qua còn sinh bao ân oán như vậy, bất kể đám Lục Băng Thiến hay Lục Bá Uyên đều tìm đủ mọi cách giấu ông. Lục Bá Uyên sợ cha nóng tính, không chịu nổi mà hại thân. Lục Băng Thiến sợ cha biết chuyện, càng ngả về phía Lâm Tuyền. Lục Trọng Đạt mũi phầm phồng, cứng đầu nói với giọng có chút giận dỗi: - Ân oán mà thôi, Thẩm Thị thua trong cạm bẫy mà nó sắp đặt, ba chẳng phải nói tài sản là của nó à, giờ gia nghiệp bị hủy trong tay nó, bọn con chẳng có gì để nói. - Ba đứa súc sinh chúng mày đáng tội. Môi Lục Tinh Viên run bần bật: - Hai nhà Thẩm Lục nuôi dạy ra hạng con cháu thế này thật mất mặt. - Câm mồm. Lục Bá Uyên thấy Lục Trọng Đạt còn định gân cổ cãi, mặt âm trầm ngăn lại, an ủi cha: - Băng Thiến và đám Thẩm Tại Tinh làm chuyện quốc pháp khó dung, nhà nước sẽ cho chúng phán quyết công bằng, chúng ta không lo cho chúng nữa. - Ài .. Lục Tinh Viên thở dài đầy bi ai, đôi mắt mở đục cố mở to nhìn Lục Trọng Đạt: - Tao chẳng còn sống được bao lâu nữa, không sợ chúng mày hành chết, hai nhà Thẩm Lục mấy đời anh danh, hôm nay hủy hết rồi, chúng mày bảo tao làm sao đi gặp ông bạn già Tinh Phục, phải làm sao đây? Hai hàng nước mắt cứ vậy tuôn ra. Trần Lập không nỡ nhìn quay đầu đi, Âu Dương Minh Lệ kéo hắn ra ngoài cửa, hỏi: - Bên đó không gặp thật à? - Ban đầu nói không gặp, về sau thì không liên lạc được. - Nó cũng là đứa trái tim sắt đá. Âu Dương Minh Lệ thở dài: - Thẩm Thị đã như vậy rồi, ân oán này còn chưa cởi bỏ được sao? Trần Lập không nói gì, tựa hồ không ai nhắc tới chuyện hắn bị tai nạn xe ở Tĩnh Hải nữa, hắn đương nhiên cũng không lấy chuyện này ra xúc động thêm thần kinh của lão gia tử, song oán khí trong lòng không tan được, thầm nghĩ :" Cái Thẩm gia như thế, chẳng bằng sụp hoàn toàn cho rồi."
Q.11 - Chương 26: Người Có Tình. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Đảo chim giữa hồ, một chiếc du thuyền nhỏ đỗ bên bến tàu đơn giản dùng đá xếp thành, mới trung tuần tháng năm trời đã phần nóng nực, nhưng ra giữa hồ, từng cơn gió thổi mát lạnh tận tim. Lâm Tuyền ngồi trên thềm đá, Thư Nhã đứng bên cạnh, hỏi: - Anh thực sự không để ý tới à? - Gặp nhau thì có tác dụng gì? Nói với bọn họ anh không oán hận chút nào à? Lâm Tuyền bĩu môi: - Bao nhiêu năm không qua lại, giờ gặp lại, họ nghĩ anh lấy tư thái của kẻ thắng trận tới áp họ. - Rồi sẽ có một ngày họ hiểu anh. Thư Nhã kiên trì nói: - Bỏ đi, anh cũng chẳng trông mong họ hiểu, không gặp thôi mà, bây giờ anh còn thiếu thứ gì nữa? Lâm Tuyền bình tĩnh nói: - Vừa được tin ở phía Xuân Giang, Tạ Cung Hòa biết Trương Thiên khai ra với cảnh sát thiếu chút nữa ngất xỉu, cũng khai báo chân tướng suýt nữa bị vùi lấp. Loại ngườ như bọn chúng luôn cho rằng nắm quyền lực trong tay, có thể coi thường tính mạng người khác ... Thôi, không nói chuyện phiền lòng nữa, buổi tối em cùng anh tới nhà chú Cảnh ăn cơm, phong ba cuối cùng đã qua, lâu lắm rồi không vui vẻ ăn cùng bữa cơm. Vợ chồng Cảnh Thiên Sương từ Xuân Giang về Tĩnh Hải, tuy Dương Thiên Hoa phạm án, song Cảnh Nhất Dân chẳng vì thế giận lây con dâu. Vợ chồng Cảnh Thiên Sương đề xuất muốn đem tài sản chuyển giao quỹ Tây Trạch, chẳng cần khôi phục danh dự, chỉ mong không thẹn với lòng. Bất kể nói thế nào với hoàn cảnh chính trị trong nước, quan viên gia sản chục triệu không thể được lòng dân chúng, khi chuyện này bị truyền thông vạch trần, sự nghiệp chính trị của Cảnh Thiên Sương trở nên nguy ngập, có điều hắn còn trẻ, dù chính trị không còn tiền đồ cũng có thể thành đạt ở lĩnh vực khác. Cảnh Thiên Sương ở lại Tĩnh Hải hai ngày trò chuyện cùng cha, Cảnh Nhất Dân cho rằng tới quỹ Tây Trạch làm việc mặc dù có thể tránh thị phi, song là một loại né tránh, Liên hợp Tĩnh Hải không định bỏ hạng mục ở Thuận Nghĩa, chuyển biến từ huyện trưởng sang vai trò nhà đầu tư cũng là một loại khảo nghiệm. Lâm Tuyền và Thư Nhã chập tối mới tới nơi, trong bữa cơm được Cảnh Nhất Dân cho biết đã nộp đơn nghỉ hưu lên tỉnh: - Liên hợp Tĩnh Hải phải tiếp tục đi lên, chú nên về rồi, phải có người chịu trách nhiệm cho trận phong ba này. À, Liễu Diệp Thiên cũng lui, tỉnh hi vọng Tĩnh Hải an bài như thế, cậu ta còn trẻ, năm nay mới 48 thôi, thật đáng tiếc. Cảnh Thiên Sơn và Dương Oánh tích lũy được gia sản chục triệu, tuy có chứng minh thu nhập hợp pháp, nhưng không thoát khỏi cái tiếng lợi dụng tin tức nội bộ kiếm lợi, trong đó có mấy khoản tiền kiếm được là nhờ hình thức nhận mua nội bộ ở khu nhà do Thực nghiệp Tinh Hồ khai phát. Lợi ích này nếu bị cơ quan tư pháp nhận định là không chính đáng, có thể xem như một dạng nhận hối lộ. Cho dù Cảnh Thiên Sương có không bị xét xử thì hiềm nghi vẫn còn nguyên đó. Là Một quan viên chính phủ, tuy về pháp luật không có vấn đề, song trong hoàn cảnh người dân căm hận quan thương câu kết đẩy cao giá nhà trục lợi, tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt! Huống hồ Dương Thiên Hoa nhận hối lộ có chứng cứ không thể chối cãi càng khiến Cảnh Thiên Sương không thể ở lại quan trường. Trong lòng Cảnh Nhất Dân hiểu rõ, loại quan hệ giữa con trai mình và Lâm Tuyền nhất định được y đem mô phỏng với rất nhiều quan viên, Liên hợp Tĩnh Hải cho dù cuối cùng qua được khảo nghiệm cũng khiến một số quan viên phản cảm, khó nói sau này lực cản sẽ lớn cỡ nào, có thể sẽ có một quãng thời gian khó khăn. Nhưng Cảnh Nhất Dân không lo, Lâm Tuyền sẽ ngày càng trưởng thành, Liên hợp Tĩnh Hải vẫn tiến về phía trước. Với Cảnh Nhất Dân mà nói, ông cần chịu một số trách nhiệm. Lâm Tuyền sớm có chuẩn bị chuyện Cảnh Nhất Dân thối chí lui về, nhưng nghe nói cả Liễu Diệp Thiên cũng lui thì thất kinh, chẳng kiêng kỵ nói: - Ít nhất thì Lão Liễu cũng làm hết khóa này chứ, chỉ cần hai ba năm nữa, tỉnh sẽ có lòng tin vào chính phủ khóa này. Nói ra thì Liễu Diệp Thiên không có lỗi lớn, mấy năm qua đích thực cống hiến không ít cho Tĩnh Hải, có điều chuyện nhảy phiếu năm 2004 là điều kỵ húy, chẳng qua khi đó Trương Quyền quá mất lòng người, thêm vào ảnh hưởng của Liên hợp Tĩnh Hải nên tỉnh mới phải chấp nhận Liễu Diệp Thiên. Thời gian qua hết địa ốc Tĩnh Hải gặp phong ba tới vụ án thất thoát tài sản rồi Liên hợp Tĩnh Hải rơi vào tâm bão, không ai cần biết đúng sai, địa phương bất ổn như thế, lãnh đạo phải chịu trách nhiệm, có kẻ lôi chuyện cũ của Liễu Diệp Thiên ra phản đối. Cả bí thư thành ủy lẫn thị trưởng đều cùng lui về, với Liên hợp Tĩnh Hải mà nói, ảnh hưởng tương đối ác liệt, như vậy xem ra tỉn không tin tưởng vào đội ngũ chính trị ở Tĩnh Hải, sẽ điều người ngoài tới, Lâm Tuyền mày nhíu chặt: - Cháu nghĩ bí thư Cố là người có nguyên tắc, ông ấy sẽ không vì những ngôn luận không công bằng mà có ý kiến với Tĩnh Hải. - Bí thư Cố rất hi vọng thị trưởng Liễu thay thế vị trí của chú, song trên tỉnh lời dị nghị rất lớn, có điều vẫn nên hỏi ý kiến cá nhân thị trưởng Liễu đi. - Hả? Lâm Tuyền ngạc nhiên: - Lão Liễu cũng muốn lui? - Cháu tự đi hỏi đi. Ăn tối xong, Cảnh Thiên Sương và Dương Oánh tiễn Lâm Tuyền ra tận xe, nói: - Sau này làm công cho cậu rồi. Lâm Tuyền vỗ vai Cảnh Thiên Sương: - Đại hội thường vụ HĐND Thuận Nghĩa còn chưa mở mà, cái mũ ô sa của anh còn đội vài ngày nữa, tôi không dám sai phái anh, có việc gì cứ bảo Tiểu Bân, Lão Phàn đều được. Rồi vào xe hỏi Thư Nhã: - Em đi cùng anh tới nhà thị trưởng Liễu nhé? - Dù sao cũng không việc gì làm, đi cùng anh vậy. Tới nhà Liễu Diệp Thiện vừa khéo gặp vợ ông ta là Giang Tiểu Mân lái xe ra, cách cửa sổ gật đều với y. Người thân cận đều biết vợ chồng Liễu Diệp Thiên chỉ còn tồn tại danh nghĩa, trong nước quan viên nuôi tình nhân, kiếm vợ bé thì đã thành chuyện ai ai cũng thấy bình thường, song lại không cho quan viên ly dị lấy người khác, đúng là hiện tượng kỳ quái. Lâm Tuyền suy nghĩ lời Cảnh Nhất Dân muốn y nghĩ tới ý kiến cá nhân của Liễu Diệp Thiên, đột nhiên bảo Quý Vĩnh: - Chú Quý, về thôi. - Sao đến đây rồi còn về? Thư Nhã ngạc nhiên hỏi: - Thị trưởng Liễu muốn ở lại vị trí này vài năm không phải là không thể, dù sao công hiến của ông ấy không bị phong ba này đánh tan, nhưng ông ấy muốn lui thì thuận ý ông ấy đi. - Sao anh biết ông ấy muốn lui? Lâm Tuyền háy mắt: - Đợi ông ấy lui rồi em sẽ biết. Trong nhà Liễu Diệp Thiên đứng sau rèm cửa sổ, nhìn chiếc Phantom của Lâm Tuyền quay trở ra, thở phào nói vào điện thoại: - Lâm Tuyền không vào, anh sợ cậu ta vào không từ chối được. Phía đầu kia là giọng Cố Hiêu Linh: - Vậy em từ chức ở Đầu tư Nam Cảng, có thể để Tần Minh tiếp nhận vị trí của em quá độ một thời gian. - Thế cũng được, dù sao anh cũng cần vài tháng mới có thể hoàn toàn lui về, chuyện ở Đầu tư Nam Cảng sẽ an bài thỏa đáng. Có điều cả bí thư Cảnh và anh đều lui về, không biết trên tỉnh sẽ phái ai xuống, Liên hợp Tĩnh Hải sẽ rất bị động. - Lâm Tuyền tinh như ma ấy, cần gì chúng ta phải lo lắng hộ. Cố Hiểu Linh cười khúc khích: - Thôi em phải viết báo cáo, cúp điện thoại trước đây.
Q.11 - Chương 27: Vĩ Thanh (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Ngày hôm sau Liên hợp Tĩnh Hải lần nữa nộp đơn lên UBCK xin tăng cổ phần Năng lượng Hoành Điếm và Địa ốc Thẩm Thị, thậm chí nói :" Nếu có khả năng sẽ mua tòa bộ Năng lượng Hoành Điếm và Địa ốc Thẩm Thị." Công bố này đã cứu vãn tập đoàn Thẩm Thị ở thời khắc sắp sụp đổ, TTCK không vì chuyện Lục Băng Thiến và Thẩm Tại Tinh bị bắt mà bán tống bán tháo cổ phiếu, làn sóng khủng hoảng bị ngăn lại. Lâm Tuyền dùng công bố này để nói với Lục gia rằng y không có dụng tâm độc ác kéo sập Thẩm Thị. Đương nhiên Lâm Tuyền cũng dùng công bố này để ngầm gây áp lực với thế lực nào đó cho bọn họ thấy Liên hợp Tĩnh Hải không có dã tâm như bọn họ nghĩ. Vài ngày sau Cố Hiển Linh nộp đơn từ chức chủ tịch HĐQT Đầu tư Nam Cảng, Tần Minh chạy vào văn phòng Lâm Tuyền nói: - Chị Cố muốn rời Đầu tư Nam Cảng, thành phố mau chóng phê duyệt rồi, cậu có biết không? - Vừa nghe anh nói đấy thôi. Lâm Tuyền bình tĩnh nói: - Mấy năm qua chị Cố cứ luôn nói tuổi nhiều rồi, nếu không kiếm người gả đi thì không gả được nữa, tôi nghĩ chị ấy đã chuẩn bị lâu rồi, quan trọng ai sẽ thay chị ấy. - Cái này, hình như chị Cố tiến cử tôi. Tần Minh ngại ngùng nói: - Tôi không vui mừng gì đâu, thấy chị ấy từ chức là tổn thất quá lớn. - Vậy thì anh mừng thầm đi. Tĩnh Hải mấy năm qua có quá nhiều phong ba, đặt biệt từ sự kiện nhảy phiếu năm 2004, khiến Tĩnh Hải bị nhiều người chú ý, đánh giá về Tĩnh Hải cũng có tranh luận không nhỏ trong cả nước. Một căn trạch viện sâu trong ngõ Tĩnh Hiền, Diêu Hưng An mỗi lần tới gặp người cha tính tình cổ quái của mình cảm thấy rất thiếu tự nhiên. Ông già nhìn đứa con trên 50 rụt rụt rè rè, cười mắng: - Không cần phải sợ ta như thế, ta là cha anh, còn ăn sống nuốt tươi anh được hay sao? Báo cáo của bộ giám sát đã nộp cho thủ tướng, thủ tướng phê thế nào? - Thủ tướng nói giáo sư Lâm Cầm Nam am hiểu tình hình kinh tế chính trị cùng hiện trạng địa ốc trong nước 20 năm qua, yêu cầu bộ giám sát đưa báo cáo cho ông ấy xem qua cho ý kiến trước. - Lâm Cầm Nam ... Có phải là Lâm Cầm Nam của ĐH Đông Hải? Ông già nheo mắt lại: - Nếu thủ tướng đã bảo giáo sư lâm cho ý kiến thì hẳn ông ấy đánh giá khách quan hơn lão già này, thôi vậy, già rồi lười đi lại, anh hay đi lại một chút cho ta. Đầu tháng 7, trên báo cáo điều tra của bộ giám sát, thủ tướng phê :" Chính phủ Tĩnh Hải hai năm qua nỗ lực bình ổn địa ốc, đây là điều đáng tham khảo, đại biểu chính phủ có trách nhiệm với người dân ...". Cùng lúc đó Lâm Tuyền cũng tới thủ đô tham gia hội nghị ổn định địa ốc. Hạ tuần tháng 7, Cảnh Nhất Dân và Liễu Diệp Thiên lần lượt từ chức vụ trong đảng, hành chính, tỉnh ủy sau khi nhận nhiều ý kiến từ các phương diện điều Trương Thanh Sơn tới làm bí thư thành ủy Tĩnh Hải. Ngày 1 tháng 8, Liễu Diệp Thiên và Giang Tiểu Mân ly hôn, cùng Cố Hiểu Linh đăng ký, tối hôm đó tổ chức lễ thành hôn bán công khai ở CLB Danh Sĩ, kết thành vợ chồng. Ở hôn lễ của Liễu Diệp Thiên và Cố Hiểu Linh, Lâm Tuyền nâng ly chúc mừng: - Chị Cố đợi ngày này đã lâu, chúc hai người hành phúc. Hiện hai người có thể tính là thất nghiệp rồi, sau này tính sao? Liễu Diệp Thiên mỉm cười không nói, Cố Hiểu Linh đáp thay: - Vất vả bao nhiêu năm tôi chỉ muốn nghỉ thoải mái một thời gian mới có tâm tình suy nghĩ chuyện sau này. - Cũng phải. Lâm Tuyền cười: - Mấy ngày trước nghe Liễu Trí tiết lộ hai người định đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, có điều nhìn hai người chưa có chuẩn bị gì, tôi tự ý quyết định bảo Phương Nam an bài thay rồi. Cố Hiểu Linh không ngờ Lâm Tuyền nhanh tay như vậy, vội xua tay: - Ảnh hưởng không tốt. - Đúng là hơi có vấn đề, Liên hợp Tĩnh Hải bây giờ phải khép mình một chút, công khai mời tiền công vụ viên chính phủ đi du lịch nước ngoài không thích hợp, nên tìm danh nghĩa gì để lừa gạt đám truyền thông nhỉ? Lâm Tuyền quay đầu hỏi Phương Nam: - Liên hợp Tĩnh Hải ủy thác anh Liễu và chị Cố đi khảo sát thị trường năng lượng Âu Mỹ. - Ồ danh nghĩa này tốt lắm, chúng tôi đúng là định lập phòng đầu tư hải ngoại, danh nghĩa này không có sơ hở gì rồi. Nghe Lâm Tuyền nói thế, mọi người biết y không dễ dàng buông tha cho Liễu Diệp Thiên. Thượng tuần tháng 8 năm 2006 tại thủ đô tổ chức hội chợ năng lượng mới quốc tế, phó thủ tướng Giang Hành Sơ tham dự lễ khai mạc, được Lâm Tuyền tháp tùng tới tham quan khu triển lãm của Tân Năng Liên Hợp, tới đây chính thúc kết thúc nửa năm phong ba. Liễu Diệp Thiên và Cố Hiểu Linh sau ba tháng du lịch Âu Mỹ nhận được điện thoại của Lâm Tuyền: - Lão Liễu đã kết thúc kỳ nghỉ chưa? Trương Tiểu Bân đã làm phó tổng giám đốc phòng đầu tư quốc tế mấy tháng rồi, hôm nay hỏi tôi bao giờ mới có thể báo cáo với anh. Liễu Diệp Thiên về nước làm tổng giám đốc phòng đầu tư quốc tế Liên hợp Tĩnh Hải, một năm sau thành lập tập đoàn đầu tư hải ngoại Liên Hợp, Lâm Tuyền làm chủ tịch, Liễu Diệp Thiên làm phó chủ tịch, do Trương Tiểu Bân làm tổng giám đốc. Cố Hiểu Linh chọn tới quỹ Tây Trạch làm việc, vẫn cuộc sống gặp ít xa nhiều với Liễu Diệp Thiên. Cảnh Thiên Sương cũng tìm được vị trí thích hợp làm tổng giám đốc phòng điện gió ở Tân Năng Liên Hợp, phụ trách hạng mục điện gió chục tỷ ở Thuận Nghĩa. ******* Trải qua ba tháng điều tra, Thẩm Nhạc với tội danh cưỡng bức, Trương Thiêm với tội danh bao che đã bị viện kiểm sát Nam Phong khởi tố, còn Lục Băng Thiến và Thẩm Tại Tinh trong vụ án này liên quan tới hành vi bao che, hối lộ, cùng Tạ Cung Hòa sẽ xét sử ở vụ khác. Tòa án Nam Phong sau đó phán quyết Thẩm Nhạc cưỡng bức khiến nạn nhân tự sát, tạo thành hậu quả và ảnh hưởng xã hội cực kỳ nghiêm trọng, phán tử hình hoãn thi hành hai năm. Trương Thiêm giúp Thẩm Nhạc che giấu tội ác, sau bao che nhận tội thay, nhưng trong quá trình thẩm tra lại, có biểu hiện lập công, phán 10 năm tù. Lâm Tuyền xem ảnh Thẩm Nhạc bị đưa ra tòa án, từ sau khi Trương Giai Minh bị giết, thần kinh Thẩm Nhạc lúc nào cũng bị kích động, nửa năm thôi mà gầy tới không ra hình người, có điều đó là kết cục hắn đáng phải nhận. Thẩm Tại Tinh và Lục Băng Thiến chắc chắn tội không nhẹ hơn Trương Thiêm, lại còn thêm vào hối lộ cực lớn, xem ra phải sống hết đời trong tù rồi. Nghe Trần Lập nói tóc Lục Băng Thiến đã bạc cả, Thẩm Tại Tinh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Tập đoàn Thẩm Thị tuy bị viện kiếm sát tỉnh lập tiểu tổ điều tra trú ở tổng bộ, song vẫn miễn cưỡng duy trì được kinh doanh. Cuối cùng Thẩm Thị và Liên hợp Tĩnh Hải đạt thành hiệp nghị, mua 10% cổ phiếu lưu thông của Năng lượng Hoành Điếm, Địa ốc Thẩm Thị với giá 3 tỷ. Ngoài ra còn mua lấy toàn bộ số tài sản mà Thẩm Thị đầu tư vào địa ốc Tĩnh Hải năm 2005, giúp tập đoàn Thẩm Thị thoát thân, còn KT Tinh Hồ tiến thêm một bước khống chế thị trường địa ốc Tĩnh Hải, với năng lực tiêu thụ của mình, chỉ cần một tới hai năm có thể giải phóng hết số tài sản mua từ Tập đoàn Thẩm Thị. Thẩm Thị hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp nhận gần 6 tỷ từ Liên hợp Tĩnh Hải, giải quyết được vấn đề chuỗi tài chính. Đó là tin tức công bố bên ngoài, sau lưng hiệp nghị giữa Thẩm Thị và Liên hợp Tĩnh Hải là bí mật chấp hành di chúc của Thẩm Tinh Phục để lại 27 năm trước. Thẩm Tại Tinh, Lục Băng Thiến bị tước quyền thừa kế, tập đoàn Thẩm Thị chia làm hai, 30% cổ phần của Năng lượng Hoành Điếm chuyển giao cho Quỹ Tây Trạch, Trần Lập làm tổng giám đốc điều hành Năng lượng Hành Điếm. Địa ốc Thẩm Thị do Lục Trọng Đạt, Lục Kiến Huy và thành viên khác có cống hiến cho tập đoàn quản lý. Trả giá cho việc không truy cứu vụ tai nạn ở Tĩnh Hải nữa, Lục Thúc Cung từ bỏ lợi ích của mình, song vẫn ở lại tập đoàn Thẩm Thị làm việc. Trong toàn bộ quá trình, Lâm Tuyền không lộ diện, y giữ lời hứa"không gặp lại", sự vụ phía Liên hợp Tĩnh Hải đều do Phương Nam đứng ra xử lý. Lục Tinh Viên ở lại Kiến Nghiệp tới khi di chúc chấp hành xong mới quay về Hoành Điếm, có điều ông nằm trên giường bệnh rời đi, Lục Bá Uyên lo cha có vượt qua được ba tiếng hành trình trở về này không, Lục Tinh Viên dứt khoát nói: - Cho dù nhắm mắt cũng phải nhìn bầu trời Hoành Điếm, nơi này quá ngột ngạt, chết cũng khó chịu. *************** Trước khi kết thúc năm 2006, giáo sư Nghiêm Lập Hoàng ở nhà bị trúng gió qua đời, bảy giờ sáng vợ ông là Dương Lỵ Bình ( cũng là giáo sư ĐH Đông Hải), đẩy cửa vào thư phòng, phát hiện Nghiêm Lập Hoàng gục trên bàn không dậy được nữa. Mười giờ đêm hôm trước, Nghiêm Lập Hoàng cùng vợ chuẩn bị đi ngủ thì ông nói nảy ra ý tưởng mới, sợ ngủ dậy quên mất nên khoác áo ra thư phòng làm việc. Theo di chúc Nghiêm Lập Hoàng để lại, toàn bộ di sản cá nhân của ông quyên tặng dùng lập quỹ công ích nghiên cứu năng lượng mới, bao gồm 0.5% cổ phần ở Liên hợp Tĩnh Hải. Ở buổi lễ truy điệu giáo sư Nghiêm Lập Hoàng, Vệ Tư Mình mời Lâm Tuyền lên phát biểu, Lâm Tuyền đeo kính râm che đi nước mắt, nói vào micro: - Chính những người lương thiện chính trực này ngăn thế giới rơi vào bóng đêm ... Câu đầu tiên của y có chút không thích hợp, sau đó mới hồi tưởng cống hiến trác tuyệt của Nghiêm Lập Hoàng về sự nghiệp năng lượng mới cho quốc gia, gọi ông là cha của quang điện trong nước. Đứng ở trong một góc Phương Nam nghiền ngẫm câu nói đầu tiên của Lâm Tuyền, ám chỉ thế giới nội tâm của y, buông tay tay Tiểu Tư Vũ ra lấy khăn giấy lau nước mắt. Tiểu Tư Vũ một tay nắm tay Thư Nhã ngẩng đầu nhìn mẹ, cũng cảm thấy bi thương không lời. Lâm Tuyền phát biểu xong, vái lạy di ảnh của Nghiêm Lập Hoàng ba cái, đi tới bên Phương Nam, Thư Nhã, Tiểu Tư Vũ: - Chúng ta nên tới Hoành Điếm thăm ông cụ, không thể để ông cụ ra đi trong tiếc nuối. *************** Dưới sự nỗ lực của bộ giám sát, New Zealand đồng ý dẫn độ Chu Dật về nước. Ngày 28 tháng 12, một ngày trước khi Chu Dật về nước. Anh em Vệ Gia Hoa, Vệ Mỹ Hoa trước khi lên máy bay đi Canada bị cảnh sát bắt giữ vì hiềm nghi thuê người bắn chết Trương Giai Minh ... ( Hết toàn bộ) Vậy là mình hoàn thành một tác phẩm nữa của tác giả yêu thích, công bằng mà nói truyện không để lại nhiều cảm xúc như khi dịch xong Quan Lộ Thương Đồ, dẫu sao với một tác phẩm gần như đầu tay thế là chấp nhận được. Cho đến giờ mình vẫn đánh giá Kiêu Thần là đỉnh cao của Canh Tục, là truyện hay nhất trong thể loại Giá không lịch sử, tiếc là nó bị dang dở ở vip, nếu các bạn thích Canh Tục hoặc giá không lịch sử thì không nên bỏ qua truyện này, mình rất muốn dịch, có điều nó được dịch khá nhiều mất rồi. Giờ mình kiếm truyện khác dịch, sau đô thị sẽ là một truyện lịch sử giống thường lệ. Đại Công Cáo Thành