LS Q.Sự Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc - Chương 1591

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1151 : Ve sầu.






    Lưu Ly phu nhân nhịn không được đưa mắt nhìn thoáng bên ngoài đài quan sát, cỏ cây non tươi, ao xanh sóng biếc, cảnh vật rất yên bình, thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi:

    - Ý công phó là hành dinh bị người ta giám sát?

    Sở Hoan khẽ vuốt cằm:

    - Có lẽ là thế.

    - Sao có thể như vậy?

    Lưu Ly phu nhân có phần không tin.

    - Trong ngoài hành dinh, ngoại trừ tùy tùng của ta, cũng chỉ có tôi tớ, ngài nói là trong số đó có người đang giám sát ta?

    Sở Hoan nói khẽ:

    - Phu nhân thử nghĩ xem, Dược Ông đưa cái bọc này tới là có mục đích gì?

    - Công phó thấy thế nào?

    Lưu Ly không trả lời ngay, mà hỏi lại Sở Hoan.

    Sở Hoan nói:

    - Trên thẻ tre, nhìn bề ngoài có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng lại tiết lộ một tin tức vô cùng quan trọng, Dược Ông muốn ta chuyển tin tức này đến phu nhân, ẩn ý của cái gọi là phù chữ vạn, thật ra chính là làm một cuộc giao dịch với ta.

    - Giao dịch?

    Lưu Ly phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt nghi hoặc vô cùng.

    - Ông ta muốn ta mượn cái bọc này để nói với phu nhân, lại sợ ta không để ý đến, tưởng chỉ là trò đùa dai, cho nên cố tình nhấn mạnh, nếu có thể để phu nhân biết đến cái bọc này, ông ta sẽ nói cho ta biết ý nghĩa của phù chữ vạn.

    Sở Hoan nói:

    - Nhưng mà trong thư, cũng không nhắc đến vì sao phải tìm phu nhân, chỉ bằng việc sử dụng phương pháp phức tạp thế này, đã có thể thấy được, có lẽ Dược Ông có chuyện rất quan trọng muốn tìm phu nhân, nhưng lại không thể liên hệ trực tiếp với phu nhân.

    Lưu Ly phu nhân ngạc nhiên nói:

    - Ý công phó là Dược Ông biết có người giám sát ta, cho nên không thể tự ra mặt liên hệ, chỉ có thể nhờ công phó truyền tin?

    - Chẳng chỉ là Dược Ông không thể tự mình liên hệ, có thể Dược Ông cho rằng chỉ có ta thích hợp truyền đạt tin tức này.

    Sở Hoan thở dài:

    - Có lẽ trong suy nghĩ của Dược Ông, ta đến tìm phu nhân, sẽ không khiến người khác hoài nghi, đổi lại bất kỳ người nào khác, đều có thể sẽ xảy ra chuyện, nếu ông ta cũng sẽ không tìm đến ta.

    Lưu Ly phu nhân hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:

    - Công phó nói là, bây giờ Dược Ông có việc gấp muốn tìm ta?

    - Đây chỉ là phán đoán của ta.

    Sở Hoan nói:

    - Ta cũng không thể nói chắc, có điều nếu không phải tình huống khẩn cấp, ta nghĩ Dược Ông cũng sẽ không dùng cách này để liên lạc với phu nhân. Ông ta không nói rõ trong thư là có việc gì, chỉ để lại chữ ký, bởi vì Dược Ông biết rõ, chỉ cần ta giao phong thư này cho phu nhân, phu nhân sẽ có thể hiểu hết tất cả.

    Lưu Ly phu nhân cười khổ nói:

    - Nhưng ta thật sự không biết Dược Ông rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chỉ vì đã có tin tức của thúc phụ, cũng không cần phải che giấu như vậy.

    - Lý do rất đơn giản, mặc dù Dược Ông ẩn cư trong Dược Cốc, nhưng cũng không thật sự là ẩn cư.

    Sở Hoan thở dài:

    - Có lẽ ông ta còn có thân phận khác, hôm nay rất có thể ông ta gặp phải nguy hiểm.

    - Thân phận khác?

    Đôi mắt đẹp của Lưu Ly chớp chớp, nhẹ giọng hỏi:

    - Công phó cảm thấy ông ta còn có thân phận gì ? A..., đúng rồi, Dược Ông dùng ý nghĩa phù chữ vạn để giao dịch với công phó, tức là ông ta hiểu rõ công phó rất có hứng thú với ý nghĩa của phù chữ vạn... Chẳng lẽ trước đây công phó từng quen biết Dược Ông?

    Đôi mắt đẹp của nàng toát ra vẻ hoài nghi, rõ ràng đối với sự việc phát sinh hôm nay cảm thấy rất kỳ lạ khó hiểu.

    Sở Hoan cầm lá thư có vẽ phù chữ vạn, khẽ thở dài:

    - Thật ra ta cũng rất muốn biết Dược Ông cuối cùng có thân phận gì? Ta cũng rất muốn biết, vì sao ông ta biết ta có hứng thú với phù chữ vạn.

    - Nói như thế là trước giờ công phó rất nghi ngờ ý nghĩa của phù chữ vạn?

    Đôi mắt đẹp của Lưu Ly càng ánh lên vẻ ngờ vực.

    - Đây chỉ là một ký hiệu trong đạo phật, chẳng lẽ trong lòng công phó, còn có lý giải khác hay sao?

    Sở Hoan do dự một chút, rốt cuộc nói:

    - Nói rất dài dòng, ta chỉ có thể nói với phu nhân, thật ra có rất nhiều người muốn đưa ta vào chỗ chết, mà những người kia, hình như có liên quan đến ký hiệu này.

    Lưu Ly phu nhân lắp bắp kinh hãi, nhìn qua có vẻ khẩn trương:

    - Công phó, vậy... Dược Ông kia có gặp nguy hiểm không?

    - Ta cũng không biết.

    Sở Hoan lắc đầu cười khổ nói:

    - Ta cũng giống như phu nhân, đối với nguyên nhân trong đó, thật sự là rất mơ hồ, chỉ là có một điều ta nghĩ ta không có đoán lầm.

    - Điều gì?

    - Dược Ông hiện đang chờ phu nhân.

    Sở Hoan nghiêm nghị nói:

    - Ông ta dùng phương pháp này tìm phu nhân, tất nhiên là bất đắc dĩ.

    Hỏi:

    - Phu nhân có biết Dược Cốc ở đâu không?

    Lưu Ly phu nhân do dự một chút, rốt cuộc gật đầu nói:

    - Biết, Dược Ông ở trong Dược Cốc, cách Sóc Tuyền khoảng ba ngày đường... !

    Nàng từ trên ghế Tương phi đứng dậy, hơi bối rối, có vẻ xin lỗi nói:

    - Công phó, Dược Ông đã muốn tìm ta, tất nhiên là có chuyện quan trọng, bây giờ ta lập tức đi Dược Cốc... !

    Sở Hoan suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:

    - Phu nhân tạm thời ở trong hành dinh, Dược Ông dùng phương pháp truyền tin cẩn thận như vậy, chúng ta cũng phải dè chừng.

    Đôi mắt đẹp của Lưu Ly thoáng qua một chút lo lắng, hỏi:

    - Ý của công phó là...?

    - Phu nhân không cần khua chiêng giống trống đi ra. Có lẽ trong ngoài hành dinh quả thực có người đang giám sát hành động của phu nhân. Phu nhân, chi bằng như vầy, bây giờ ta về phủ tổng đốc trước, sau đó phu nhân thu dọn một chút, rồi cũng qua phủ tổng đốc.

    Sở Hoan nói khẽ:

    - Đợi trễ một chút, phu nhân tự mình lặng lẽ rời khỏi phủ tổng đốc, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao, không những có thể thoát khỏi tai mắt đang giám sát phu nhân, mà còn giữ cho Dược Ông bên kia được an toàn.

    Lưu Ly phu nhân suy nghĩ một chút, hiểu ra, hỏi:

    - Ý công phó là, ta đến phủ tổng đốc trước, sau đó lại từ phủ tổng đốc ra ngoài, nhưng không để người khác biết ta đã rời khỏi phủ tổng đốc, để đám tai mắt kia vẫn giám sát phủ tổng đốc?

    Sở Hoan gật đầu nói:

    - Đúng là như thế, nếu bên ngoài hành dinh có người giám sát, vậy phu nhân qua phủ tổng đốc, bọn họ nhất định sẽ đi theo. Ta sẽ bố trí người ở gần phủ tổng đốc, chỉ cần bọn họ theo qua, có lẽ có thể tra ra hành tung của bọn họ, đến lúc đó bắt lấy bọn họ. Cho dù không thể tìm ra bọn họ, lúc phu nhân từ phủ tổng đốc ra ngoài, ta sẽ cố gắng không để bọn họ biết phu nhân đã rời đi, chúng ta dùng kế ve sầu thoát xác, không biết ý phu nhân thế nào?

    Lưu Ly khẽ thở dài:

    - Công phó suy nghĩ chu đáo như vậy, cứ làm theo kế của công phó.

    Đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng:

    - Chỉ mong Dược Ông đừng xảy ra chuyện, nếu vì Lưu Ly mà liên lụy ông ta, Lưu Ly... aiz... !

    Than nhẹ một tiếng, giọng điệu mềm mại động lòng người.

    ...
    ...

    Thời điểm giữa trưa, thời tiết nóng nực vô cùng, ánh mặt trời ở Tây Bắc thật khắc nghiệt, một đoàn người ngựa đi trên đường nhỏ, trên dưới tổng cộng có hơn hai mươi người, hầu như đều mặc trang phục gọn nhẹ cùng màu, hơn nữa trên đầu cũng đội mũ rộng vành che mắng cùng màu, loại mũ rộng vành rất thông dụng ở Tây Bắc, dưới ánh mắt trời khắc nghiệt, lúc phải đi dưới nắng, bình dân bá tánh cũng sẽ đội mũ rộng vành để che nắng.

    Lúc này, Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân đang đi phía trước đội ngũ.

    Sở Hoan mặc áo bào xanh, còn Lưu Ly phu nhân cũng không mặc áo váy dài, mà mặc một bộ áo bào phổ thông bình thường, trên đầu đội mũ rộng vành, bên hông còn giắt một thanh đao.

    Lớp áo bào rộng màu xanh, đã che khuất hoàn toàn thân hình thướt tha mềm mại của Lưu Ly, nhìn thoáng qua, chỉ giống như một tùy tùng của Sở Hoan mà thôi.

    Đội ngũ dừng lại cạnh một rừng cây nhỏ, Sở Hoan không sợ các hộ vệ không chịu đựng nổi, nhưng mà thân thể Lưu Ly phu nhân yếu đuối, phải đi liên tục dưới ánh nắng khắc nghiệt như vậy, sợ sẽ rất mệt mỏi.

    Số hộ vệ đi theo lần này, chỉ cần giỏi chứ không cần nhiều, thủ hạ của Lưu Ly là Quỷ Đao - Điều Hậu mang theo gần mười người, còn Kỳ Hoành, đội trưởng đội thân vệ của Sở Hoan, cũng chọn mười hộ vệ tinh nhuệ đi theo hộ tống. Trải qua mấy lần bị ám sát, Sở Hoan cũng đã hiểu rõ, người quân tử không tự đặt mình vào chốn nguy hiểm, cho dù là người tài cao gan lớn, nhưng mà bên cạnh có nhiều hộ vệ vẫn tốt hơn.

    Hôm qua sau khi trở về, Sở Hoan lập tức để Cừu Như Huyết dẫn người khống chế nghiêm ngặt khu vực vài dặm quanh phủ tổng đốc, đợi khi Lưu Ly phu nhân đến, nhóm Cừu Như Huyết lẳng lặng rảo quanh khu vực quanh phủ tổng đốc, hy vọng có thể bắt được tai mắt giám sát Lưu Ly phu nhân, chỉ là không biết bởi vì bản lĩnh đối phương quá cao cường, hay là vì Sở Hoan đoán sai, mặc dù kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng cũng không bắt người người nào khả nghi.

    Dù sao, Sở Hoan vẫn là cẩn thận bố trí hành trình cho Lưu Ly phu nhân.

    Sau khi Lưu Ly đến phủ tổng đốc, Sở Hoan đề nghị Lưu Ly phu nhân cải trang thành đàn ông, như vậy khi rời khỏi phủ tổng đốc mới không bị người theo dõi.

    Để làm cho đúng bài bản, trong phủ, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị mấy chục bộ quần áo, toàn bộ hộ vệ, bao gồm cả Điều Hậu, cũng đều thay đổi trang phục. Lưu Ly lo sự an toàn của Dược Ông, nên cũng không có ý kiến gì. Khi tất cả đã sẵn sàng, Sở Hoan liền giả bộ xuất phủ kiểm tra dân tình, dẫn theo nhóm người Lưu Ly phu nhân ra khỏi phủ tổng đốc.

    Vì lý do an toàn, Sở Hoan còn cố ý dặn đám người Cừu Như Huyết đi theo xa xa, để nếu có người theo dõi, thì sẽ bị nhóm Cừu Như Huyết phát hiện. Đoàn người ra khỏi Sóc Tuyền, cũng không đi thẳng về hướng Dược Cốc, mà đánh một vòng, đến khi chắc chắn không ai theo dõi, lúc này mới giục ngựa như bay phóng về Dược Cốc.

    Để không khiến đám tai mắt chú ý, Sở Hoan không cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân của mình, mà chọn một thớt ngựa Tây Bắc khỏe mạnh, tất nhiên không bằng Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng cũng là một con ngựa tốt.

    Đối với Sở Hoan mà nói, phù chữ vạn là tâm bệnh của hắn, lần này bỗng nhiên biết được Dược Ông hiểu ý nghĩa của phù chữ vạn, đúng là rất muốn tìm được đáp án từ Dược Ông.

    Dĩ nhiên, hắn không phải chưa từng hoài nghi lần đi Dược Cốc này vốn là một cái bẫy, nhưng có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Sở Hoan biết đằng sau phù chữ vạn nhất định cất dấu một bí mật khổng lồ, hôm nay xuất hiện một chút manh mối, Sở Hoan đương nhiên sẽ không bỏ qua, huống chi Lưu Ly phu nhân lại bị cuốn vào trong đó. Sự việc phía trước mờ mịt như một đám sương mù, Sở Hoan cũng không biết trong đó che giấu những gì, nhưng Lưu Ly phu nhân đã muốn đi Dược Cốc, về công về tư, Sở Hoan cũng không thể ngồi yên.

    Về công, Lưu Ly phu nhân dù sao cũng là người bên cạnh thái tử, nếu bây giờ nàng xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, bản thân mình đúng là khó thoát tội. Về tư, thật lòng Sở Hoan cũng không muốn vị mỹ nhân khuynh quốc này gặp phải chuyện gì không may.

    Mặc dù Lưu Ly cố gắng trấn tĩnh, nhưng Sở Hoan có thể cảm giác được, trong lòng Lưu Ly đang nóng như lửa đốt, rõ ràng là cực kỳ lo lắng cho Dược Ông.
     
    vu van dung thích bài này.
  2. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1152 : Hoàng tước.






    Hôm nay là một ngày quá oi bức. Mọi người chợt thấy trước mắt là một tòa núi lớn, hai bên sườn thẳng đứng, trong núi có hồ nước, non xanh nước biếc, cảnh sắc cực kỳ đẹp và tĩnh mịch. Ngọn núi này không hẳn là quá lớn, lại tương đối vắng vẻ, trong khoảng mười dặm xung quanh vô cùng hoang vắng không một bóng người, yên tĩnh không một tiếng động, từ bên trong ẩn ẩn mùi hung hiểm.

    Mọi người đang dừng lại bên hồ, nhìn vào trong sơn cốc, chỉ thấy cây lớn mọc đầy, cỏ dại khắp nơi. Bên cạnh hồ nước, một cơn gió mát mẻ thổi qua xua tan đi cái nóng.

    - Đây chính là Dược Cốc rồi.

    Lưu Ly dừng ngựa, nhấc mũ lên, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lấm tấm mồ hôi. Liếc đôi mắt xanh nhìn sâu vào bên trong cốc, nàng nói:

    - Công Phó, Dược Ông đang ở bên trong, đi theo con đường mòn đó, ông ta ở giữa sườn núi.

    Nàng đưa ngón tay chỉ về phía con đường nhỏ gập ghềnh trong sơn cốc, hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

    Sở Hoan tung người xuống ngựa:

    - Trong cốc có nhiều bụi gai, nếu cứ thế phi ngựa xông vào sợ là sẽ làm họ bị thương. Chúng ta có thể đi bộ vào.

    Lúc này, cảm giác oi bức không còn nữa, Lưu Ly phu nhân tháo mũ xuống, mái tóc đen nhánh óng ả sáng lên dưới ánh mặt trời. Các thị vệ thủ hạ của Sở Hoan cũng mới nhìn thấy Lưu Ly phu nhân lần đầu, tuy trên dường đã sớm phát hiện nàng là nữ cải nam trang, nhưng lúc này mới phát hiện thì ra là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, ai nấy đều ngây người.

    Rõ ràng Lưu Ly phu nhân đã quen với việc người khác ngẩn ngơ khi mới nhìn thấy vẻ diễm lệ của mình, nói với Sở Hoan:

    - Công Phó, Dược Ông ẩn cư ở đây, không thích bị quá nhiều người quấy rầy. Chúng ta nhiều người như vậy, nếu tất cả cùng vào trong, chỉ sợ sẽ làm cho Dược Ông khó chịu. Ngươi xem có thể để lại bọn họ ở đây được không?

    - Đương nhiên không thể quấy rầy Dược Ông rồi. Có điều, cũng ta cũng chỉ có thể lưu lại vài người ở đây trông ngựa, những người còn lại sẽ theo chúng ta vào cốc, nhưng sẽ không phải tất cả đều vào gặp Dược Ông. Phu nhân là thân thể thiên kim, an nguy vô cùng quan trọng, tình hình trong cốc ra sao, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, vẫn là cẩn thận là hơn.

    Trước kia hắn đã bị thiệt, nếu hôm nay hắn chỉ có một mình thì sẽ không quan tâm gì mà đơn thương độc mã vào cốc, nhưng Lưu Ly phu nhân ở đây, thực sự hắn cũng không nắm rõ được tình hình thực tế trong cốc, nên cũng phải cẩn thận mang theo các hộ vệ vào cốc. Đến lúc đó canh phòng không để cho ai quấy nhiễu cũng được.

    Hiển nhiên là Lưu Ly lo cho an nguy của Dược Ông, đang bước chân vào trong, vừa đi vừa nói:

    - Tất cả nghe theo Công Phó sắp xếp.

    Điền Hậu để lại hai người ở bên ngoài trông ngựa. Sở Hoan cũng để lại hai người nữa rồi dẫn những người còn lại đi theo Lưu Ly phu nhân vào trong cốc. Nàng đi tít đằng trước, Sở Hoan đi theo sau, nhìn vòng eo uốn lượn theo từng bước chân của nàng, thầm nghĩ, mỹ nhân thực sự, bất kể thế nào cũng không thể giấu được sự phong hoa tuyệt đại, mặc dù chỉ mặc trường bào màu xám, khi cưỡi ngựa còn khó nhìn ra, nhưng lúc này đang đi bộ, bước chân nhẹ nhàng, vòng eo như liễu, cặp mông đong đưa, phong tình vạn chủng.

    Chúng hộ vệ đi theo sau, có một vài người không nhịn được nhìn theo bóng lưng nàng. Mặc dù nàng đi tương đối vội vàng nhưng động tác vẫn vô cùng ưu mỹ. Bọn hộ vệ đều đặt một tay trên chuôi đao, bước đi trong đám cỏ.

    Các thủ hạ của Điền Hậu cũng không dám nhìn Lưu Ly, còn thuộc hạ hộ vệ của Kỳ Hồng vẫn tương đối kín đáo nhìn theo bóng lưng của nàng. Có người đi sau bị cản tầm mắt, thà rằng đi vòng sang bụi gai cũng phải nhìn thấy nàng cho được, thậm chí còn có gã hộ vệ thất thần vấp phải rễ mây ngã nhào xuống đất, bị bụi gai đâm vào mặt vẫn không cảm thấy đau.

    Sở Hoan nhìn vậy cũng thấy buồn cười, nhưng cũng không biết làm thế nào.

    Những hộ vệ bên cạnh mình đều xuất thân từ quân nhân cận vệ Hoàng gia, đều bị Hiên Viên Thiệu Nhất huấn luyện nghiêm khắc, có thể tâm trí không yếu, nhưng trước mặt Lưu Ly phu nhân, ai cũng khó kiềm chế ý chí trong lòng. Chỉ là, chính bản thân Sở Hoan cũng không thừa nhận không được, đừng nói đến ai khác, ngay cả chính bản thân hắn, mỗi lần ở chung với bậc quốc sắc thiên hương như Lưu Ly phu nhân lòng cũng rung động.

    Càng đi vào sâu trong sơn cốc, cỏ cây cũng càng nhiều hơn, tươi tốt hơn. Lúc này đã có hoa, cỏ cây xanh tươi mơn mởn, rực rỡ như gấm. Quả thực nơi này đẹp không sao tả xiết, chỉ là, trong sơn cốc khó thấy đường, cũng hiếm có dấu chân người đến. Dược Ông này thực không hề đơn giản, có thể tìm một nơi tiện lợi như vậy.

    Một đoàn người không ai nói lời nào, mặc dù Lưu Ly chăm sóc thân thể rất tốt, nhưng bước đi trong bụi cỏ vẫn phiêu dật thoát trần, tốc độ không chậm. Sau nửa ngày, cuối cùng cũng thấy nàng dừng lại, quay đầu nói với Sở Hoan:

    - Công Phó, Dược Ông đang ở đó.

    Nàng đưa tay chỉ sang, chỉ thấy ở bên trái sườn núi, cây cối rợp ngời, lờ mờ có thể trông thấy một căn phòng gỗ thấp thoáng nơi sườn núi, thậm chí còn có rào trúc vây quanh.

    Sở Hoan bước lên hai bước tới bên cạnh Lưu Ly, hương cỏ xanh, hương cây cối, hương hoa hòa cùng mùi hương trên cơ thể Lưu Ly khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

    - Phu nhân, bọn họ chờ ở đây, chúng ta lên đó bái phỏng Dược Ông.

    Sở Hoan sửa lại xiêm y, nghe Quỷ Đao Điền Hậu nói:

    - Phu nhân, Điện hạ có phân phó, nhất định phải luôn ở bên cạnh phu nhân. Ty chức không dám làm trái.

    Không đợi Lưu Ly đáp lại, Sở Hoan đã cười lên tiếng:

    - Kỳ Hồng, ngươi cứ để mọi người nghỉ ngơi ở đây đi. Ngươi cũng theo bản đốc đi đi, nếu Dược Ông không không muốn để cho vị Điền Thống lĩnh này vào cửa, thì ông ta ở ngoài cũng không quá cô đơn. Điền Thống lĩnh vốn là khách, đương nhiên chúng ta phải làm chủ nhà tốt.

    Điền Hậu không có thái độ gì, nhưng rõ ràng nắm tay siết chặt.

    Sở Hoan rất thích kết giao bằng hữu, ngươi kính ta một xích, ta kính ngươi một trượng, nhưng vị Quỷ Đao này vẫn luôn có địch ý với hắn. Hắn cũng không phải người tốt bụng, vẫn tương đối ghét người này.

    Lưu Ly vẫn đi trước dẫn đường. Chúng hộ vệ ở lại trong cốc. Bốn người đi men theo đường núi, đã có đường đi trước, Sở Hoan bèn một đường tiến vào trong sơn cốc, nhưng thực ra mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, nhanh chóng tìm hiểu tình hình xung quanh.

    Từ khi luyện tập Long Tượng Kinh, ngũ quan của hắn đã vượt xa người thường, cũng không phát hiện ra dị trạng gì trong sơn cốc.

    Hương hoa thấm thật sâu, men theo con đường núi chật hẹt dốc đứng, Lưu Ly vẫn đi trước, vốn Điền Hậu muốn đi theo sau lưng, chỉ là trong tích tắc, thân hình Sở Hoan lóe lên, không chút do dự xuất hiện đằng trước y, ngăn y lại đằng sau. Điền Hậu tức giận vô cùng, đành đi theo sau lưng, nhìn lưng hắn, chỉ hận không thể một đao chém hắn làm hai nửa.

    Kỳ Hồng đi theo sau lưng Điền Hậu cũng không phải người lương thiện gì. Y cũng nhìn ra được Điền Hậu có phần bất mãn với Sở Hoan, hơn nữa, vừa rồi lời Sở Hoan cũng rõ ràng có ý cố tình chế nhạo Điền Hậu. Biết rõ Tổng đốc đại nhân vốn vẫn khó chịu với vị Quỷ Đao đại nhân này, cho nên vô cùng lưu tâm, tay vẫn cầm đao.

    Điền Hậu nhìn chăm chằm vào gáy Sở Hoan chỉ muốn một đao chém xuống, Kỳ Hồng cũng nhìn chằm chằm vào gáy Điền Hậu chờ xem đao của mình có nhanh hơn không.

    Trên con đường nhỏ gập ghềnh lên núi, Lưu Ly nhìn lên hơi khó, cũng không thể tiếp tục đi nhanh như vậy nữa. Sở Hoan đi theo sau lưng cũng được mở rộng tầm mắt, ngửi mùi thơm trên người Lưu Ly, xiêm y bó chặt bờ mông căng tròn đong đưa gợi cảm mê người.

    Thật vất vả đến giữa sườn núi, theo một con đường mòn thông tới căn nhà gỗ. Tới trước gian nhà gỗ, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

    Sở Hoan đã nhìn thấy, bên trong sân nhỏ trồng rất nhiều dược liệu, cửa nhà mở rộng, bên góc tường ngoài cửa để là thuốc đã hái, hiển nhiên vị Dược Ông kia đang ở trong phòng.

    Lưu Ly phu nhân hơi vươn người, vuốt mái tóc, quay đầu lại khẽ nói:

    - Công Phó đợi chút nữa theo ta vào trong. Hai người các ngươi cứ đợi ngoài này.

    Nàng gọi vào trong một cách tôn kính:

    - Dược Ông, Lưu Ly đến xin cầu kiến.

    Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như gió xuân.

    Trong nội viện cũng không có tiếng động gì, yên tĩnh như đã chết.

    Lưu Ly vẫn còn gọi thêm hai tiếng nữa, vẫn không có câu trả lời nào. Sở Hoan nhíu mày, cảm thấy chuyện hơi không hợp lý, cao giọng nói:

    - Không biết Dược Ông có trong nhà không? Vãn bối Sở Hoan tới xin bái kiến, mong Dược Ông cho gặp!

    Giọng nói hắn rất to và vang, cho dù vị Dược Ông kia có nghễnh ngãng không nghe được tiếng Lưu Lưu phu nhân nhưng khẳng định là vẫn nghe được tiếng của mình.

    Bên trong vẫn không có phản ứng gì. Sở Hoan nhíu chặt hai hàng chân mày, nhìn sang Lưu Ly phu nhân, hỏi:

    - Phu nhân, tai Dược Ông có tốt không?

    Nàng hơi nhíu mày khẽ nói:

    - Cho dù Dược Ông đã qua tuổi lục tuần nhưng thân thể kiện thước, vô cùng khỏe mạnh. Vô luận là ánh mắt hay lỗ tai đều hết sức linh mẫn.

    Sở Hoan trầm ngâm, đột nhiên khóe mắt giật giật thất thanh nói:

    - Không tốt!

    Không do dự nữa, một cước đá văng rào cửa, sải bước vào trong sân.

    Hiển nhiên Lưu Ly phu nhân cũng cảm thấy được gì đó, nhíu đôi mày thanh tú, vội vàng đuổi theo. Lúc này Sở Hoan đã cầm sẵn đao trong tay, ngừng lại một lát, quay đầu nhìn nàng khẽ nói:

    - Phu nhân chờ một lát.

    Còn bản thân mình thì đi vào trong, nhìn thấy bên trong bày biện vô cùng đơn giản, một chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa, trong góc phòng bày một chiếc ghế, chỉ một lão giả áo vải thô ngồi trên ghế dựa, hai tay đặt trên ghế, nhìn sang một bộ tranh chữ treo trên tường.

    Lão giả này tóc bạc phơ, thần sắc cứng nhắc, hai mắt hơi nheo lại.

    Sở Hoan thấy lão mới thở phào nhẹ nhõm, thu đao chắp tay:

    - Vãn bối Sở Hoan, hẳn tiền bối là Dược Ông? Mạo muội xâm nhập, mong rằng Dược Ông đừng trách.

    Lưu Ly nghe có tiếng Sở Hoan reo lên bên trong, vốn vẫn lo lắng khẩn trương cũng lập tức trút được gánh nặng, nhẹ nhàng bước vào trong phòng, nhìn thấy lão giả ngồi trên ghế dựa, nhẹ nhàng thi lễ:

    - Dược Ông, đã nhiều ngày không gặp. Gần đây ngài khỏe chứ?

    Dược Ông vẫn ngồi yên tựa như không biết có người đi vào, vẫn hoàn toàn chìm đắm trong bức họa, không nói được lời nào. Sở Hoan và Lưu Ly đều cảm thấy kỳ quái, liếc nhau. Hắn do dự một lát mới bước lên vài bước lại gần một chút, Dược Ông kia vẫn không nhúc nhích, như một tảng đá.

    Sở Hoan hơi cau mày, đột nhiên hiểu được cái gì, lập tức đi lên đứng trươc mặt Dược Ông, hươ hươ một tay trước mặt ông, lại đưa một ngón tay thăm dò trước mũi ông. Một lát sau quay đầu, thần sắc ngưng trọng, gằn từng chữ:

    - Phu nhân, Dược Ông chết rồi!
     
    vu van dung thích bài này.
  3. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1153 : Thanh miếu.






    Thân thể mềm mại của Lưu Ly hơi run lên, vội vàng tiến tới, thấy tình hình hiện tại của Dược Ông, hiểu được Sở Hoan không nói dối, hai vành mắt đỏ lên đầy bi thương, nước mắt tựa như muốn vỡ òa ra rơi xuống.

    Sở Hoan cũng rút đao nơi tay, bảo hộ bên cạnh nàng, nín thở quan sát trong phòng, nhìn thấy ngoài chính đường này, hai bên trái phải mỗi bên có một gian phòng, cửa phòng đều khép lại. Hắn ra ý bảo nàng không nên di động, khẽ bước chân di chuyển sang gian phòng bên trái, Huyết Ẩm Đao giương trước thăm dò, nghe tiếng cửa phòng “két két” từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong xếp lớp bình bình lọ lọ, còn có rất nhiều dược liệu bày trong đó. Biết rõ đây là phòng dược liệu của Dược Ông, hắn bèn lách mình vào bên trong, trong phòng không có một ai khác.

    Sở Hoan nhìn kỹ lại, chỉ là một phòng dược liệu vô cùng tầm thường, không có gì khác lạ, bèn lui ra, tới gian phòng đối diện, vẫn dùng Huyết Ẩm Đao đẩy cửa ra.

    Hắn làm vậy cũng là để phòng ngừa vạn nhất, mặc dù trong lòng cũng biết rõ tám chín phần mười là sẽ không có người.

    Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là một cảnh giường chiếu vô cùng đơn sơ, cẩn thận bước vào trong, chỉ thấy một giá sách, trên đó bày một ít sách vở ngay ngắn sạch sẽ.

    Xác định rõ ràng không có người, Sở Hoan mới quay lại nội đường, thấy Lưu Ly vẫn đang lẳng lặng nhìn Dược Ông, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy áy náy băn khoăn, bèn cất đao, bước lên hai bước.

    Lưu Ly phu nhân nhìn hắn tự nói:

    - Công Phó, là ta đã làm ảnh hưởng đến Dược Ông.

    - Phu nhân không nên tự trách. Chuyện còn chưa rõ ràng, chưa hẳn đã có quan hệ với phu nhân.

    Sở Hoan nhìn Dược Ông một cái, cau mày nói:

    - Phu nhân tinh thông y thuật. Theo ý bà, vì sao Dược
    Ông lại đi?

    Chợt có tiếng bước chân vang lên, Điền Hậu và Kỳ Hồng đều đã vào đến trước cửa. Điền Hậu hỏi:

    - Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?

    Tính cảnh giác của hai người này rất cao, mặc dù không theo vào nhà nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh ở đây. Trong phòng xảy ra chuyện, hai người bên ngoài đã nhận ra, vội vàng vào hỏi...

    Lưu Ly ưu thương đáp:

    - Dược Ông...Đi rồi!

    Điền Hậu khẽ giật mình bước vào bên trong, Lưu Ly quay sang nói với Sở Hoan:

    - Thần sắc Dược Ông không hề sợ hãi, trước khi chết hoàn toàn không có sự kinh hoảng, nhìn bức tường vô cùng bình tĩnh...

    - Hả?

    Sở Hoan cau mày:

    - Dược Ông đưa tin đến cho phu nhân, chúng ta đuổi tới thì ông đã tạ thế. Chuyện này...chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ là trùng hợp mà thôi?

    Hắn quay sang nhìn Dược Ông, xiêm y chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh, thoáng nhìn qua còn tưởng rằng ông đang suy nghĩ gì đó, thực sự không hiểu được vì sao mà chết.

    Lưu Ly nhíu mày khẽ nói:

    - Dược Ông để cho Công Phó truyền tin để cho chúng ta tới đây, đương nhiên có chuyện muốn tìm chúng ta. Nhưng bây giờ ông đã ra đi... Rốt cuộc ông muốn tìm chúng ta có việc gì?

    Đột nhiên Sở Hoan nghĩ tới cái gì đó, chắp tay với thi thể Dược Ông:

    - Dược Ông, vãn bối thất lễ, xin thứ lỗi.

    Khi mọi người còn đang không hiểu gì, hắn quay sang nói với Lưu Ly:

    - Phu nhân, không dám thất lễ, xin bà quay đi.

    Nàng còn chưa biết hắn định làm gì, hắn giải thích:

    - Ta muốn kiểm tra thân thể Dược Ông một lát, muốn tìm hiểu xem có phải là....chết tự nhiên không.

    Lưu Ly hiểu, lúc này mới xoay người lại, nhìn ra ngoài cửa.

    Trong cái nhìn soi mói của Điền Hậu và Kỳ Hồng, lấy ra một đôi bao tay màu đen từ trong lòng. Đôi bao tay này chính là Cừu Như Huyết chế tạo riêng cho Sở Hoan, Cừu Như Huyết hành tẩu giang hồ, đã thấy nhiều mưu mẹo nham hiểm trên giang hồ, cho nên đã thiết kế đôi bao tay này dành riêng cho hắn, dùng vật liệu đặc biệt để may thành, có thể ngăn chặn da thịt tiếp xúc với độc dược.

    Lúc này, Sở Hoan cũng không rõ vì sao Dược Ông lại chết, vẫn lo trên thân thể ông có kịch độc, muốn kiểm tra thân thể Dược Ông bèn đeo bao tay vào.

    Việc đầu tiên hắn làm là kéo áo Dược Ông ra.

    Trên đường tới đây, hắn vẫn không ngừng suy đoán về thân phận của Dược Ông. Dược Ông dùng phù hàm chữ “vạn”, thông qua hắn, truyền tin tới Lưu Ly, đương nhiên chứng minh ông không còn phương pháp nào khác, chỉ có thể nhờ hắn truyền tin, mặt khác, cũng cho thấy, vị Dược Ông này, dường như rất biết rõ mình.

    Bí mật phù chữ vạn không có nhiều người biết, Sở Hoan vẫn luôn giấu thật kỹ, bắt đầu từ Vân Sơn Phủ Lưu Tụ Quang, đến Tây Lương Trường Mi A Thị Đa, phù chữ vạn tựa như một đám mây đen vẫn luôn bao phủ trên đầu hắn. Sương mù bao phủ, hắn không thể nhìn rõ được, mà Dược Ông lại biết rõ Sở Hoan vẫn luôn nghĩ về phù chữ vạn, thậm chí còn coi đây là điều kiện để truyền tin cho hắn, chứng tỏ Dược Ông hiểu rất rõ những thứ hắn đã cố che giấu.

    Một người như vậy, đương nhiên cũng khiến cho hắn nảy sinh hứng thú thật lớn, trong vòng bí ẩn, hắn cũng hy vọng có thể tìm được chút dấu vết vị Dược Ông này để lại.

    Vạt áo bị xốc lên, lộ ra lồng ngực khô quắt gầy trơ xương. Sở Hoan không có hứng thú xem xét da xương của ông, liếc một cái hắn đã nhận ra, giữa ngực ông quả thực có một hình xăm chữ “Vạn”.

    Đây là người thứ năm mà hắn gặp có hình xăm chữ vạn, ban đầu là Vân Sơn Phủ Lưu Tụ Quang, sau đó là Hổ Văn công tử, Xuy Địch Tử Lam Sam công tử, tới Tây Lương Trường Mi A Thị Đa, cùng với Dược Ông trước mắt, trước sau năm người, trên ngực đều có hình xăm chữ vạn.

    Trong chớp mắt hắn đã đoán được, chắc chắn Dược Ông có liên quan rất sâu với những người đã kể tên ở trên.

    Chỉ là, bốn người trước, vì đủ loại nguyên nhân, gần như đều đối địch với Sở Hoan. Mà Sở Hoan cũng vẫn một mực xem những người có hình xăm chữ vạn là địch thủ.

    Nhưng Dược Ông hôm nay lại không khiến cho hắn cảm thấy như vậy. Hắn không cảm thấy Dược Ông là kẻ địch của mình.

    Khiến cho Sở Hoan cảm thấy tiếc nuối nhất là Dược Ông đã chết.

    Mà người chết, cho dù có biết vô số bí mật, cũng không thể nào nói ra.

    Khẽ lướt ánh mắt, hắn nhăn mày.

    Ngoài hình xăm chữ vạn khiến cho Sở Hoan vô cùng chú ý, bên miệng phải của Dược Ông rõ ràng có dấu tay lõm vào một chút.

    Mặc dù Sở Hoan rất muốn tìm kiếm thêm trên cơ thể ông xem có thấy viên đá kia không, nhưng lúc này, Điền Hậu đang đợi bên cạnh, thực không tiện ra tay. Điền Hậu thấy dấu tay cũng trầm giọng nói:

    - Ông đã bị người ta dùng chưởng pháp đánh vào tim!

    Lưu Ly ôm lấy thân thể, vai run lên, thất thanh nói:

    - Công Phó, có phải Dược Ông...

    Sở Hoan thở dài:

    - Phu nhân, nếu không có gì bất ngờ, vết thương trí mạng của Dược Ông là một chưởng vào ngực. Xem ra không phải ông tự nhiên mà chết, mà là bị người ta hại chết.

    Hắn hơi siết nắm tay:

    - Hai người các ngươi kiểm tra xung quanh một lát, xem có gì khác lạ nữa không?

    Kỳ Hồng chắp tay đồng ý, Điền Hậu còn muốn phản bác, Lưu Ly đã ra lệnh:

    - Điền Thống lĩnh, ngươi đi kiểm tra xung quanh một chút đi...!

    Điều Hậu chỉ có thể chắp tay đồng ý, cùng Kỳ Hồng một trước một sau đi ra cửa.

    - Công Phó, sao lại như vậy?

    Lưu Ly đầy bi thương hỏi:

    - Dược Ông là người tốt, không tranh quyền thế, tại sao lại có người hạ độc thủ với ông như vậy?

    Sở Hoan đưa tay khép lại vạt áo Dược Ông, lắc đầu khẽ thở dài:

    - Ta và phu nhân giống nhau, hoàn toàn không biết gì về vấn đề này.

    Lưu Ly xoay người lại nhìn hắn, khuôn mặt đau khổ của nàng khiến ai cũng phải động lòng:

    - Công Phó, trước kia ngươi đã nói có người theo dõi ta. Dược Ông chết đi, có quan hệ gì với những người kia không?

    - Nếu quả thực tồn tại những người đó, hẳn cái chết của Dược Ông không thể tránh khỏi không liên quan. Bọn họ giết Dược Ông là vì giết người diệt khẩu.

    - Giết người diệt khẩu?

    Nàng cau mày.

    Hắn gật đầu:

    - Nhất định Dược Ông có chuyện gì quan trọng muốn nói với phu nhân, có thể nói đã nhọc lòng cẩn thận từng li từng tí, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi độc thủ của bọn họ. Bọn họ giết Dược Ông, đương nhiên sợ ông sẽ nói chuyện quan trọng nào đó với phu nhân...

    Nghĩ một lát, hắn nhẹ giọng hỏi:

    - Lần cuối cùng phu nhân nhìn thấy Dược Ông, Dược Ông có điểm nào đặc biệt?

    Lưu Ly trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu:

    - Cũng không có gì khác biệt...

    Nhìn thi thể Dược Ông, nàng nhíu mày hỏi:

    - Dược Ông bị người ta làm hại, vì sao trước khi chết vẫn không có vẻ hoảng sợ gì?

    Sở Hoan thở dài:

    - Một chưởng này không hề tầm thường, ra tay tàn nhẫn, có thể Dược Ông đã bị mất mạng chỉ trong nháy mắt... Nhưng nếu tâm tình trấn định lại, ngay một khắc bị giết đó nhất định sẽ hoảng sợ. Thần sắc Dược Ông hoàn toàn không hoảng sợ, chỉ có thể nói lên...

    Dường như nàng đã hiểu ra chuyện gì đó:

    - Công Phó muốn nói, Dược Ông...có thể đã bị người quen giết chết?

    - Chắc chắn là như vậy. Chắc chắn Dược Ông không phòng bị kẻ đó chút nào. Có lẽ ông cũng không nghĩ hung thủ sẽ bất ngờ ra tay với mình... Có thể khiến cho Dược Ông không đề phòng chút nào, trước khi chết còn bình tĩnh đến vậy, chứng tỏ Dược Ông rất tin tưởng hung thủ...!

    Lưu Ly cười khổ:

    - Dược Ông đã tin tưởng hung thủ. Hung thủ kia có lẽ có quan hệ với Dược Ông. Nhưng...

    Nàng lắc đầu không tiếp tục nói hết.

    Sở Hoan như đang nghĩ gì đó, nhẹ giọng hỏi:

    - Phu nhân, bà xem, lúc Dược Ông sắp chết có gì không đúng không?

    Lưu Ly nhìn Dược Ông dò xét vài lần:

    - Công Phó có ý gì?

    - Phu nhân có chú ý ánh mắt của Dược Ông không?

    Sở Hoan lùi lại hai bước, chăm chú nhìn tư thế Dược Ông, mặc dù hắn đã cởi áo thi thể nhưng vô cùng cẩn thận không thay đổi tư thái sau khi chết.

    Lưu Ly liếc mắt theo ánh mắt tối sầm kia của Dược Ông nhìn lên tường:

    - Trước khi Dược Ông chết, dường như...đang xem bức tự họa kia!

    Hắn gật đầu:

    - Đúng vậy. Ánh mắt ông ta đang chăm chú nhìn bức tranh chữ kia...

    Hắn quay lại, chậm rãi bước đến trước bức tranh chữ đó. Bức tranh xem chừng chỉ là một bức tranh bình thường, xem chừng bức tranh đã được vẽ từ lâu, trang giấy hơi úa vàng, nhưng chữ trên đó vẫn rất rõ ràng, họa vô cùng đơn giản, chỉ là một con diều hâu đang giương cánh bay lượn, bên cạnh kèm theo một bài thi từ.

    Vu mục thanh miếu
    Túc ung hiển tướng
    Tể tể đa sĩ
    Bỉnh văn chi đức
    Đối viện tại thiên, tuấn bôn tẩu tại miếu
    Bất thiên bất thừa, vô xạ vu nhân tư!

    Sở Hoan khẽ đọc bài từ lên, nghĩ một lát, quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Ly cũng đang nhìn bức tranh chữ, hỏi:

    - Phu nhân có hiểu bức thi từ này không?

    Hắn thấy bài thơ này rất lạ, cũng không biết có phải tác phẩm của Dược Ông không.

    - Đây là “Thanh miếu” trong Kinh Chu Tụng!

    Lưu Ly bước tới bên cạnh Sở Hoan, đôi mắt mênh mang chăm chú nhìn bức tranh:

    - Đây là một bài thơ khen ngợi Văn Vương!
     
    vu van dung thích bài này.
  4. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1154 : Mới cũ khó phân.






    Sở Hoan nhíu mày nói:

    - Trước khi Dược Ông qua đời, sao lại nhìn chăm chăm vào bức họa này? Nhất định là có liên quan, có phải…ông biết chúng ta sẽ đến, nên muốn để lại tin tức gì đó cho chúng ta?

    Lưu Ly cũng nghi hoặc nói:

    - Công phó nói rất có lý, chỉ là...bức họa này nhìn qua không có gì đặc biệt...!

    Sở Hoan lấy bức họa từ trên tường xuống, phía sau bức họa là mặt tường làm bằng gỗ, hắn đưa tay gõ gõ, không phát hiện có gì khác lạ, khó hiểu trong lòng, lại trải bức họa trên mặt bàn, có vẻ như đang suy nghĩ. Lưu Ly đứng bên cạnh, chăm chú nhìn bức họa, ngẫm nghĩ tìm tòi gì đó, một lát sau mới nói:

    - Trên bức họa này có hình có chữ, nếu Dược Ông quả thật có lời gì muốn nhắn với chúng ta, vậy chắc chắn phải ẩn giấu trong hình vẽ, hoặc trong câu chữ?

    Sở Hoan dường như cũng nghĩ như vậy, nói:

    - Hoặc là tranh chữ đều có ẩn ý, có điều hung thủ giết chết Dược Ông, chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường, nếu quả thật Dược Ông muốn truyền đạt ẩn ý gì với chúng ta, vậy còn phải giấu được kẻ địch, không để bọn chúng phát hiện ra mới được...!

    Lưu Ly chăm chú nhìn một con thương ưng trong bức họa, đôi mày liễu chợt như giãn ra, hỏi:

    - Công phó, ngài xem bức họa này, có chỗ nào đặc biệt hay không?

    Sở Hoan nhìn kỹ từ trên xuống dưới, nói:

    - Bút pháp vững vàng có lực, sinh động như thật...!

    Lưu Ly liếc Sở Hoan một cái, nói:

    - Không phải nói cái này, ngài xem... ngài xem móng vuốt và ánh mắt... a, còn có mỏ của nó !

    Sở Hoan nhìn thoáng qua, nhất thời nhìn không ra manh mối, đành phải thỉnh giáo:

    - Phu nhân, ý của nàng là...?

    Lưu Ly chỉ uyển chuyển bước đến căn phòng có giá sách bên kia, nhanh chóng lấy ra bút mực, Sở Hoan đang không hiểu nàng muốn làm gì, thì Lưu Ly đã chấm mực, hạ bút vẽ mấy nét lên bức họa, chợt thấy đường nối từ mỏ chim, ánh mắt và hai móng vuốt thương ưng cuối cùng giao nhau tại một điểm. Mày liễu của Lưu Ly giãn ra, ánh mắt sáng lên, nói:

    - Xem ra đúng là không sai.

    Sở Hoan biết Lưu Ly thông minh xuất chúng, nhưng vẫn không hiểu cuối cùng ý nàng là gì, không nhịn được, hỏi:

    - Phu nhân, đây là ý gì?

    Lưu Ly giải thích, nói:

    - Công phó nhìn xem, bức họa này nhìn qua rất bình thường, nhưng có ẩn ý cao thâm, chim ưng tuy giương cánh bay cao, nhưng ánh mắt nó lại nhìn xuống dưới...!

    Sở Hoan cẩn thận nhìn kỹ, đúng là như thế, Lưu Ly tiếp tục giải thích:

    - Hai móng vuốt của nó không có bung ra, mà bấu lại, hai móng vuốt hình dạng như móc câu, mà hai móc câu lại chỉ về cùng một hướng.

    - Phu nhân nói rất đúng.

    Lưu Ly đã vẽ ra rõ ràng, Sở Hoan đột nhiên đã hiểu:

    - Còn có mỏ của nó, ôi, phu nhân, nếu không nhìn kỹ, con thương ưng này có vẻ rất bình thường, nhưng nghe nàng giải thích xong, xem ra bức họa thương ưng này rất không cân đối.

    Rồi chợt nghĩ Lưu Ly chỉ trong một chốc đã có thể nhìn ra sơ hở trong bức họa, không nhịn được, khen ngợi nói:

    - Phu nhân đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

    - Công phó quá khen.

    Lưu Ly nhẹ giọng nói:

    - Gia phụ từng thuần dưỡng qua một con thương ưng giống như vậy, cho nên tập tính của thương ưng, ta cũng biết sơ lược, nhìn con thương ưng đang bay này, cảm thấy có mấy chỗ không hài hòa, cho nên mới có thể tìm ra mấu chốt.

    Sở Hoan cười cười, rồi lại nhíu mày, nói:

    - Phu nhân, điều này có nghĩa là gì?

    Lưu Ly lắc đầu, cũng có vẻ nghi hoặc, Sở Hoan đã đưa tay sờ vào vị trí điểm giao nhau, rồi lại ấn ấn, cũng không biết trong bức tranh này có giấu thứ gì không, kiểm tra kỹ mấy lần, chỉ là một bức tranh bình thường, không nhận ra có gì đặc biệt.

    Lưu Ly nhẹ giọng đọc bài thơ trong tranh một lần, đôi mày thanh tú chau lại, rõ ràng cũng không hiểu ý nghĩa trong đó.

    - Công phó, Dược Ông đã qua đời, chúng ta trước tiên an táng đã, để ông ấy có thể yên nghỉ.

    Lưu Ly nhìn thi thể Dược Ông, tỏ vẻ đau lòng.

    Sở Hoan gật đầu nói phải.

    Kỳ Hoành và Điền Hậu đều đã điều thuộc hạ của mình đến, kiểm tra tỉ mỉ khắp nơi trong Dược Cốc, nhưng không phát hiện được người nào khả nghi.

    Sắc trời dần tối, Sở Hoan cho người an táng Dược Ông, Lưu Ly tự mình làm bia mộ.

    Màn đêm buông xuống, Dược Cốc lâm vào yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh như chết đó mang theo cảm giác nguy hiểm, Dược Ông vừa chết, Sở Hoan đã tự mình kiểm tra phòng của ông ta một lần, hy vọng có thể phát hiện manh mối, ngay cả số sách vở tàng trữ không nhiều kia, hắn cũng lật xem một vòng, thực sự là không tìm thấy điểm nào đáng chú ý.

    Sở Hoan ngược lại không muốn ở lâu trong Dược Cốc, khuyên nhủ Lưu Ly, muốn mang theo bức họa kia, rời khỏi Dược Cốc ngay trong đêm, sau đó mới cẩn thận nghiên cứu bức họa, hy vọng có thể từ trong đó tìm ra chút gì hữu ích.

    Lưu Ly phu nhân cũng biết ở lại Dược Cốc cũng không ích gì, mọi người thu thập một phen, Sở Hoan còn dặn người mang theo cả số sách vở Dược Ông cất giữ, đợi khi về sẽ tìm hiểu kỹ.

    Mọi người ra khỏi viện của Dược Ông, đêm tối sao mờ, không ai lên tiếng, bỗng thấy Lưu Ly đột nhiên đứng lại, Sở Hoan bước đến, nhẹ giọng hỏi:

    - Phu nhân, sao thế?

    Đôi mắt đẹp của Lưu Ly phu nhân lóe sáng, nói:

    - Công phó, ta... hình như ta hiểu ra điều gì đó!

    Không đợi Sở Hoan lên tiếng, nàng đã nói tiếp:

    - Bức họa đâu?

    Điền Hậu đang giữ bức họa, lập tức mang qua, Lưu Ly tiếp lấy, dặn dò bảo:

    - Điền thống lĩnh, các người đều đợi ở ngoài. Công phó, xin đi theo ta.

    Nhìn qua, nàng có vẻ kích động, nhanh chân quay trở lại khu viện kia, Sở Hoan nhận lấy một cây đuốc, cũng ra lệnh nói:

    - Các người ở lại đây, cẩn thận phòng bị.

    Rồi giơ ngọn đuốc, nhanh chóng đi theo Lưu Ly.

    Lưu Ly đẩy cửa vài, Sở Hoan đã lấy đèn trong phòng, thắp lên, Lưu Ly quay đầu lại, hỏi:

    - Công phó, lúc nãy có phải bức họa treo ở chỗ này?

    Sở Hoan bước lên trước, tìm thấy cây đinh dùng để treo bức họa, nhận lấy bức họa từ tay Lưu Ly, treo vào chỗ cũ. Lưu Ly nhanh nhẹn lấy ra bút mực, chấm mực xong, hơi vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng như sương tuyết, thấy bức họa treo hơi xéo, nhìn Sở Hoan nói:

    - Công phó, làm phiền ngài chỉnh bức họa lại cho thẳng, không được để xéo chút nào.

    Sở Hoan biết chắc Lưu Ly đã nhìn ra đầu mối, cố gắng hết sức phối hợp, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lại bức họa cho thẳng. Lưu Ly nhìn qua xác định không còn vấn đề, mới bước lên trước, nhấc bút từ giao điểm lúc nãy thuận theo phương hướng kéo thẳng một đường, bút lông từ từ vẽ ngang qua tường, cho tới khi chạm đến chân tường.

    Sở Hoan đang lúc hiếu kỳ, Lưu Ly đã ngẩn đầu, nói:

    - Công phó, có thể mượn đao của ngài dùng một chút không?

    Sở Hoan tháo Huyết Ẩm đao, đưa qua cho nàng, hỏi:

    - Phu nhân cần dùng đao?

    Lưu Ly chỉ vào một vị trí trên mặt đất, nói:

    - Công phó có thể dùng đao nạy chỗ này thử xem, nếu Lưu Ly không đoán lầm, thì ở dưới đó, chắc chắn sẽ có chôn giấu đồ vật.

    Sở Hoan hiểu ra:

    - Ý phu nhân là, thương ưng trên bức họa có sơ hở, là do Dược Ông cố ý, muốn dùng bức họa này để chỉ ra một vị trí.

    Lưu Ly nói:

    - Ta cũng không dám nói chắc, nhưng luôn cảm thấy có khả năng này, ta suy nghĩ đã lâu, Dược Ông là người làm việc cẩn trọng, phụ thân từng nói, không cần biết làm việc gì, Dược Ông đều sắp xếp trước sau thỏa đáng. Nếu Dược Ông đã dùng phương pháp phi thường như vậy nhắn tin cho Lưu Ly, nghĩa là bản thân Dược Ông cũng biết mình đang gặp nguy hiểm, có lẽ ông ấy đã đoán được mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

    Sở Hoan nghiêm nghị nói:

    - Chắc chắn là vậy rồi, nếu không phải phát hiện bản thân rơi vào hiểm cảnh, ông ta cũng sẽ không phí công tốn sức truyền tin cho phu nhân...!

    - Đúng như công phó đã nói, Dược Ông tìm ta đến đây, chắc chắn có việc muốn nhắn, hơn nữa Lưu Ly đoán rằng, có lẽ không phải việc tầm thường, nếu không mấy tên ác nhân kia cũng sẽ không giết người diệt khẩu.

    Lưu Ly chau mày, nhẹ nhàng nói:

    - Chắc chắn là việc vô cùng quan trọng, Dược Ông đương nhiên biết bản thân sắp bị hại, vẫn muốn truyền tin cho chúng ta... Chuyện này, có lẽ ông ấy sớm đã dự tính sẵn, cố ý chuẩn bị, để lại manh mối, không để cho người khác dễ dàng khám phá ra được!

    Sở Hoan vuốt cằm nói:

    - Phu nhân nói rất đúng, cho nên Dược Ông mới bỏ công bỏ sức, động tay động chân trên bức họa này.

    Ngạc nhiên nói:

    - Sao phu nhân biết bức họa sẽ chỉ ra phương hướng? Phu nhân mới gặp qua Dược Ông cách đây không lâu, nếu quả thật Dược Ông có việc quan trọng cần nói, thì nên nhân cơ hội đó nói với phu nhân, nhưng ông ta lại không nói ra, có thể thấy ít nhất lần trước gặp gỡ phu nhân, Dược Ông vẫn không có việc gì quan trọng, hoặc là lúc đó chưa định nói với phu nhân, như thế, cũng không cần phải để lại manh mối...

    Chỉ vào bức họa trên tường:

    - Bức họa này đã lâu năm rồi, thật ra chưa chắc là Dược Ông vẽ, bởi vì... về mặt thời gian không ăn khớp, nếu Dược Ông muốn để lại tin tức cho phu nhân, thì sớm nhất phải là sau khi chia tay với phu nhân lần trước, nhưng mà, bức họa này nhìn qua cũng đã hơn mười năm rồi...

    Lưu Ly thở dài:

    - Lời của công phó rất đúng, cũng chính vì vậy, Lưu Ly vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ đã xác định, bức họa này chính là manh mối Dược Ông để lại cho chúng ta, hơn nữa còn là cố ý chuẩn bị riêng cho chúng ta.

    Sở Hoan ngạc nhiên nói:

    - Sao phu nhân lại nói như vậy?

    - Công phó, ngài nhìn kỹ bức họa này, thật sự cảm thấy nó đã lâu năm sao?

    Lưu Ly lắc đầu nói:

    - Lúc đầu, suýt nữa Lưu Ly cũng bị lừa, nhưng đêm nay trước lúc rời đi, mới nghĩ ra điều mấu chốt, chợt hiểu ra.

    Sở Hoan đến trước bức họa, nhìn kỹ một chút, chưa nhìn ra điều gì khác lạ, thì Lưu Ly đã nói:

    - Đây chính là chỗ cao minh của Dược Ông, công phó cũng là người kiến thức rộng rãi, thông minh trí tuệ, cả ngài còn không phát hiện ra, vậy người khác không để ý, tất nhiên cũng khó mà nhìn ra được.

    Nàng đứng dậy, đến bên cạnh Sở Hoan, nhẹ giọng nói:

    - Bức họa này mới vẽ không quá ba ngày.

    Sở Hoan ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

    - Ba ngày?

    Liếc qua bức họa thoáng đã nhăn nheo, nhìn sao cũng không giống mới vẽ ba ngày.

    - Công phó đừng quên, đây là Dược Cốc, chủ nhân căn phòng này chính là Dược Ông.

    Lưu Ly nhẹ giọng than, nói:

    - Ông ấy là cao thủ thực sự trong nghề thuốc, không những có thể chế thuốc cứu người, chế độc giết người, mà còn thể chế ra các loại thuốc khác...

    Chăm chú nhìn bức họa, nàng khẽ nói:

    - Thuốc nước của Dược Ông, hoàn toàn có thể biến tranh mới thành đồ cổ mà người ta khó phân biệt được.
     
    vu van dung thích bài này.
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1155 : Vòng xoay.




    Sở Hoan lập tức hiểu ra:

    - Cũng chính là nói, Dược Ông dùng thuốc nước xử lý bức tranh mới, nhìn qua giống như bức họa lâu năm, làm như vậy, đối thủ cũng sẽ bị mê hoặc.

    Lưu Ly gật đầu nói:

    - Phải đó. Giống như công phó đã nói lúc nãy, hung thủ nhìn thấy bức họa, cảm thấy rất cũ, tất nhiên sẽ không nghi ngờ Dược Ông dùng bức họa để lại manh mối cho chúng ta.

    Sở Hoan than thở khen ngợi:

    - Dược Ông quả thật tinh minh hơn người, chỉ là... nếu không nhờ phu nhân thông tuệ, e rằng chúng ta cũng khó mà nhìn ra manh mối từ trong bức họa.

    - Thực ra Dược Ông cũng là bất đắc dĩ.

    Lưu Ly thở dài sâu kín:

    - Có điều, Dược Ông chắc chắn là nhớ tới lúc trước ta luôn theo gia phụ học y, cha ta và ông ấy lại là bạn tâm đầu ý hợp, cho nên cảm thấy ta nhất định có thể nhìn ra bức họa không phải tranh cũ.

    Sở Hoan gật đầu, nói:

    - Cũng may phu nhân nhớ ra điểm này.

    Lần nữa đi đến chỗ bức tranh đã chỉ, căn phòng Dược Ông cư ngụ, phần lớn đều làm bằng gỗ, mặt sàn cũng lót một lớp ván gỗ, không hề có khe hở, vô cùng sít sao, nếu không nhờ Lưu Ly nhắc nhở, Sở Hoan đúng là không nhìn ra ván gỗ có vấn đề.

    Hắn dùng Huyết Ẩm đao, ở vị trí Lưu Ly chỉ sẵn, khoét một lỗ hình vuông, Huyết Ẩm đao chém sắt như chém bùn, sàn gỗ tất nhiên là không đáng nói.

    Nạy miếng gỗ lên, sàn gỗ lập tức hiện ra một lỗ hổng, Lưu Ly giơ ngọn đèn dầu bên cạnh, dưới ánh đèn, hai người nhìn xuống dưới, rồi nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kích động trong mắt đối phương.

    Nhìn xuống lỗ hổng, đúng là có huyền cơ khác.

    - Đây là... vòng xoay !

    Lưu Ly nhẹ giọng nói.

    Dưới lỗ hổng, đúng là vòng xoay, nhưng vòng xoay này rất kỳ quái, bốn vòng xoay gỗ chồng lên từng tầng, ngoài rìa của bốn vòng gỗ này, đều có khắc một vòng chữ.

    Sở Hoa đưa tay sờ vào vòng gỗ phía ngoài cùng, lại kinh ngạc phát hiện ra, tuy nhìn giống như vòng xoay, nhưng vòng gỗ ngoài cùng đó đã bị cố định, không thể xoay được.

    - Phu nhân, vòng xoay ở ngoài cùng không động đậy được.

    Sở Hoan ngẩn đầu nhìn Lưu Ly, hắn bây giờ đang đứng ở phía đối diện nàng, cả hai đều cúi người bên cạnh lỗ hổng, Lưu Ly một tay bưng đèn, thân hình hơi nghiêng về phía trước, Sở Hoan đột nhiên ngẩn đầu, trong làn hương thanh nhã, chợt thấy trước mắt một mảng trắng nõn, lại nhìn thấy một cái khe thật sâu.

    Thì ra, Lưu Ly phu nhân cúi người tới trước, cổ áo tự nhiên trễ xuống, trước cổ hở ra một khoảng, núi đôi trắng nõn trước ngực lộ ra tròn trịa, trắng mịn như tuyết, đúng là một cảnh xuân tình.

    Sở Hoan nhìn thấy núi đôi trắng tuyết mê người đó, ngẩn ra một chút, ánh mắt nhất thời không dứt ra được, Lưu Ly đã nhẹ giọng nói:

    - Ba vòng còn lại dưới kia thì sao? Có thể hoạt động không?

    Nói xong, không nghe Sở Hoan trả lời, không khỏi ngẩn đầu, nhìn thấy Sở Hoan vẻ mặt cổ quái, ánh mắt đang dán vào bản thân mình, nàng ngẩn ra một chút, thuận theo ánh mắt Sở Hoan nhìn xuống ngực, lập tức hiểu ra chuyện gì, khuôn mặt trắng muốt nhất thời ửng hồng một mảng, mau chóng đưa tay kéo lại cổ áo, cúi mặt, một lúc không dám ngẩn đầu lên, ngượng nghịu vô cùng, bộ dạng thẹn thùng đó, đúng là xinh đẹp khôn tả.

    Sở Hoan thấy Lưu Ly phu nhân che ngực, mới sực tỉnh, cảm thấy thật xấu hổ, lòng nghĩ lần này đúng là mất hết mặt mũi, trong lòng Lưu Ly nhất định nghĩ mình là tên háo sắc. Hắn ho khan một tiếng, lúc nãy cũng không nghe được Lưu Ly nói gì, hỏi:

    - Phu nhân nói gì?

    Lưu Ly dùng tay giữ cổ áo, dường như sợ lại để lộ sắc xuân, chỉ nhỏ nhẹ nói:

    - Vòng gỗ bên ngoài không thể động đậy, vậy ba vòng bên trong có thể không?

    Sở Hoan thò tay xoay thử, ngoài trừ vòng gỗ bên ngoài bị cố định, ba vòng kia đều có thể hoạt động, nhìn ba vòng gỗ đang xoay, Sở Hoan nghi hoặc nói:

    - Phu nhân, đây... hình như là cơ quan.

    Lưu Ly khẽ vuốt cằm:

    - Có lẽ là cơ quan, chỉ là cơ quan này có tác dụng gì?

    Chau mày liễu, như cố suy nghĩ.

    Sở Hoan cúi xuống nhìn thật sát, chỉ thấy trên mặt bốn vòng gỗ đều có khắc chữ, trên mỗi vòng gỗ đều có vài mươi chữ, hắn đọc hết một vòng, nhưng cảm thấy không thuận, càng khó hiểu ý nghĩa trong đó.

    Lưu Ly trầm ngâm một lát, đột nhiên đứng dậy, cầm đèn đi qua chỗ bức họa đang treo trên tường, lần này, không phải xem hình vẽ, mà lại nhỏ giọng đọc bài Thanh Miếu của Chu Văn Vương, đôi mắt xanh lấp lánh, như nghĩ ra điều gì.

    - Phu nhân, Dược Ông vẽ bức tranh chữ này, trừ phần hình vẽ, còn có một bài thơ.

    Sở Hoan cũng đang đứng chăm chú nhìn bài thơ.

    - Chúng ta đã hiểu ý nghĩa hình vẽ, là muốn chỉ vị trí vòng xoay...Vậy bài thơ này, chỉ sợ có liên quan đến chữ trên mấy vòng xoay đó.

    Đôi mày thanh tú của nàng hơi chau lại, như đang phiền não, xinh đẹp động lòng người.

    Sở Hoan nghĩ một lát, hỏi:

    - Có khi nào là ghép chữ đầu câu thơ, hoặc chữ cuối câu thơ?

    Lưu Ly phu nhân nhỏ giọng nói:



    - Ta cũng nghĩ qua điểm này, chỉ là... tổng cộng có bốn vòng xoay, bài thơ này có tám câu, nếu như ghép chữ đầu hoặc chữ cuối câu, vậy dư ra bốn câu.

    Sở Hoan nói:

    - Ừm, vậy cũng không đúng lắm.

    Hai người cùng đứng nhìn bài thơ, nhìn một lúc lâu, chung quanh yên lặng như tờ, chỉ có ánh đèn lung linh tỏa sáng.

    Rất lâu sau, Lưu Ly phu nhân quay trở lại chỗ vòng xoay, ngồi thấp xuống, dùng đèn rọi xuống vòng xoay, ánh mắt trở nên sắc bén, cẩn thận nhìn chữ khắc trên đó. Sở Hoan biết Lưu Ly đang quan sát cách sắp xếp chữ, cũng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh, một lúc sau, Lưu Ly rốt cuộc nói:

    - Công phó, vòng xoay ngoài cùng, có thể xoay đến chữ “thanh”.

    Vừa nói, nàng vừa đưa một ngón tay ngọc thon thả chỉ vào một chỗ trên vòng xoay, Sở Hoan nhìn kỹ, đúng là trong số các chữ, có một chữ “thanh”.

    - Có phải phu nhân đã nhìn ra điều gì?

    - Công phó, vòng xoay thứ nhất cố định, chính là cơ quan thiết kế như thế.

    Ánh mắt đẹp màu xanh của Lưu Ly sáng lên lóng lánh:

    - Xin ngài xoay vòng thứ hai đến chữ “miếu”.

    Ánh mắt của Sở Hoan vô cùng tốt, rất nhanh đã xoay vòng thứ hai đến chữ “miếu”, đã nghe Lưu Ly phu nhân nói:

    - Chữ “miếu” chồng lên chữ “thanh”.

    Sở Hoan xoay vòng xoay thứ hai, để chữ “miếu” chồng lên chữ “thanh”, tạo thành một đường thẳng.

    - Vòng thứ ba, chữ “thanh” kia...

    Lưu ly chỉ vào chữ trên vòng xoay thứ ba

    - ...cũng xếp thành một đường thẳng với hai chữ trước.

    Sở Hoan làm theo, hỏi:

    - Phu nhân, đây là cách mở cơ quan sao?

    Ánh mắt Lưu Ly lấp lánh, cười khẽ, nói:

    - Lưu Ly từng nói với công phó, bài thơ này xuất xứ từ phần Chu Tụng trong Kinh Thi, Chu Tụng phần làm mấy thiên, bài Thanh Miếu chính là ở trong Chu Tụng, nhóm bài “Thanh Miếu chi thập”, trong đó có mười bài thơ, mà Thanh Miếu là bài đầu tiên.

    - Thanh Miếu chi thập?

    Sở Hoan bỗng nhiên hiểu ra, mau chóng nhìn vào vòng xoay cuối cùng, rất nhanh đã nhìn thấy trên vòng xoay quả nhiên có một chữ “thập”, lập tức mừng rỡ nói:

    - Phu nhân, nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn thông tuệ hơn người, đúng là hiếm có, cơ quan này xem ra đã bị đại mỹ nhân nàng phá giải rồi.

    Trong lúc hưng phấn, hắn thuận miệng tuôn ra một tràng, lập tức cảm thấy xấu hổ, len lén nhìn Lưu Ly, chỉ thấy Lưu Ly phu nhân hai má ửng hồng, đẹp như hoa đào, mỹ lệ khôn tả, nhưng Lưu Ly phu nhân làm như không nghe thấy lời hắn, rõ ràng là để tránh cho hắn xấu hổ, chỉ nhẹ giọng nói:

    - Công phó, bốn chữ thành một đường thẳng, có lẽ đã phá giải được cơ quan rồi.

    Sở Hoan đang muốn động thủ, chợt nghĩ ra điều gì, nhíu mày nói:

    - Phu nhân, cơ quan này... có nguy hiểm không?

    Lưu Ly thoáng ngẩn ra, nhíu mày một chút, nói:

    - Ta cũng không biết, chỉ là... cơ quan này là Dược Ông thiết kế... có lẽ sẽ không hại chúng ta đâu !

    - Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

    Sở Hoan cười nói:

    - Có điều, sợ lỡ như có chuyện, phu nhân lùi lại trước, để tránh sơ suất.

    Lưu Ly lắc đầu nói:

    - Ta không tin Dược Ông sẽ hại chúng ta, hơn nữa... hơn nữa nếu khởi động cơ quan mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lưu Ly... Lưu Ly nguyện cùng gánh chịu với công phó !

    Nói đến đây, khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ thẹn thùng, kiều mỵ động lòng người.

    Sở Hoan cũng cảm thấy Dược Ông không cần phải phí hơi sức bày cơ quan thế này để hại Lưu Ly phu nhân và mình, cũng nhẹ giọng nói:

    - Hy vọng có thể tìm ra đáp án.

    Không chần chờ nữa, hắn xoay vòng xoay cuối cùng, xoay chữ “thập” thẳng hàng với ba chữ kia, theo thứ tự “thanh miếu chi thập”. Lúc bốn chữ tạo thành một đường, liền nghe thấy tiếng “dát dát dát dát” vang lên, lập tức cảm thấy mặt đất rung động, hắn kinh hãi nói:

    - Mặt đất có thay đổi, phu nhân cẩn thận.

    Thân hình đã nhanh chóng lùi về phía sau.

    Dường như cùng lúc, mặt đất đột nhiên mạnh mẽ sụp xuống, Sở Hoan lùi nhanh về phía sau, chợt nhìn thấy Lưu Ly phu nhân thân hình lảo đảo, mặt hoa thất sắc, vùng đất chỗ nàng đặt chân nhanh chóng sụp xuống. Sở Hoan giật mình, không thể mặc kệ nàng không quản, điểm chân xuống đất một cái, phóng qua muốn bắt lấy Lưu Ly. Thấy thân thể Lưu Ly đang thụp xuống dưới, Sở Hoan đúng là tốc độ rất nhanh, thân hình như điện, đã chụp trúng cổ tay nàng. Hắn lại đạp xuống đất một cái, cố gắng hết sức muốn kéo Lưu Ly rời khỏi nơi đó, nhưng mặt đất chỗ hắn đạp xuống mượn lực, cũng liền sụp xuống, hắn càng muốn mượn lực, ngược lại thân thể rơi xuống càng nhanh, cả người cùng với Lưu Ly rơi xuống phía dưới.

    Trong lúc đang rơi, Sở Hoan thầm than trong lòng:

    - Tính tới tính lui, không ngờ bị Dược Ông tính kế, lão già này, lại thiết kế bẫy rập cho mình tự chui vào.

    Cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ nắm chặt lấy bàn tay nõn nà của Lưu Ly, trong lòng lại nghĩ:

    - Lần này rơi xuống, cũng không biết có tan xương nát thịt hay không, đại lão gia mình cũng thôi đi, Lưu Ly là mỹ nhân quốc sắc thiên hương đời này khó gặp, nếu cũng chết ở chỗ này, đúng là đáng tiếc.

    Nghĩ đến cảnh phải chết như vậy, hắn thật không cam lòng.
     
    vu van dung thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.