LS Q.Sự Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc - Chương 1591

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1156 : Đen.




    Căn nhà gỗ của Dược Ông xảy ra biến cố, đám người canh giữ ngoài viện lập tức nhận ra, y và Kỳ Hồng là hai người đầu tiên xông vào nội viện, Kỳ Hồng không quên kêu lên:

    - Mọi người cẩn thận, có biến cố.

    Nghe tiếng động kỳ lạ trong phòng truyền ra, việc đầu tiên họ nghĩ đến là có khả năng bị kẻ địch mai phục.

    Chúng hộ vệ đã rút đao trong tay từ sớm, tất cả đều căng tinh thần đề phòng.

    Điền Hậu và Kỳ Hồng nối nhau tới trước nhà gỗ, cửa phòng khép hờ, Điền Hậu không nói hai lời một cước đá văng cửa, chỉ thấy trong phòng tối đen, tiếng động vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

    - Cầm đuốc tới đây!

    Điền Hậu nghiêm mặt trầm giọng ra lệnh.

    Một gã hộ vệ cầm đuốc tiến lại, y nhận lấy, tìm quanh phòng, chỉ thấy trong phòng trống trơn, nhìn lướt qua chỉ thấy sàn nhà thủng một lỗ, chính là nơi Sở Hoan cạy mở, chỉ là không thấy tấm ván gỗ bên trên nữa.

    Y nhích lại gần, đưa đuốc lại, trong đó không có gì, chỉ là một tầng nham thạch. Sở Hoan mới nhìn thấy bàn quay đã không còn thấy nữa.

    Đương nhiên Điền Hậu không biết trong đó có bàn quay, chỉ biết ở đây tất có điều gì đó kỳ quặc, bèn cầm lấy quỷ đao của mình, chọc chọc vài cái vào trong, đá dưới sàn nhà cứng rắn vô cùng không động chút nào.

    - Ngôi nhà này được xây trên sườn núi, đương nhiên ở dưới là nham thạch.

    Kỳ Hồng nghiêm nét mặt, cau mày nói:

    - Phía dưới có thể có gì đó lạ không?

    Điều Hậu lạnh lùng nhìn Kỳ Hồng một cái, cũng không để ý đến nưa, giơ bó đuốc, kiểm tra trong căn nhà gỗ một lượt, nhưng không thể thấy được thân ảnh của Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân, ánh mắt y không nhịn nổi vẻ lo lắng.

    - Không thấy tung tích phu nhân đâu cả, nhất định có quan hệ với Sở Hoan.

    Điền Hậu nắm quỷ đao, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Kỳ Hồng:

    - Nếu phu nhân có xây xát chút gì, một người các ngươi cũng không thể thoát, nhất định ta sẽ giết chết tất cả bọn ngươi.

    Đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Điền Hậu, Kỳ Hồng vẫn không chút sợ hãi, cười lạnh nói:

    - Điền Thống lĩnh cũng không cần nói vậy. Nếu Sở Đốc có chút xây xát gì, ta cũng dám cam đoan, Điền Thống lĩnh ngươi cũng sẽ không tìm được lối ra tây quan!

    - Ngươi...

    Điền Hậu không ngờ Kỳ Hồng dám đối lại, dù sao y cũng là một trong bát đại cao thủ đương triều, đứng hàng tam đao, hơn nữa còn là Thống lĩnh thủ vệ phủ Thái tử, bị Kỳ Hồng đối đáp lại như vậy, ánh mắt đã lóe lên sát ý.

    Nhưng Kỳ Hồng vẫn sừng sững không e không sợ, trầm giọng hỏi lại:

    - Điền Thống lĩnh muốn giết ta sao? Hôm nay phu nhân và Sở Đốc đều không thấy tung tích, tình hình thế nào còn không biết. Nếu Điền Thống lĩnh muốn động thủ, Kỳ Hồng sẽ phụng bồi.

    Lúc này, chúng hộ vệ cũng nhao nhao xông vào, nhìn thấy Điền Hậu và Hồng Kỳ tranh phong, hộ vệ hai bên tức khắc chạy ra đằng sau hai người. Lúc trước còn là huynh đệ tương xứng, lúc này lại thành thế nước lửa, rút đao khiêu chiến.

    Ánh mắt Điền Hậu tàn khốc âm lãnh, quét qua mọi người một cái, rốt cuộc hạ lệnh:

    - Tản ra, tìm phu nhân!

    Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Hồng đã đưa ánh mắt về phía vách tường, thấy bộ tranh chữ treo trên tường, bèn tới gần, xoay tay lại gọi:

    - Đuốc!

    Một gã hộ vệ lại đưa lên một bó đuốc, Kỳ Hồng tiếp nhận, chiếu lên tranh chữ, nhìn thấy đường cong của Lưu Ly để lại tràn tới lỗ hổng nơi chân tường, cau mày nói:

    - Xem ra quả nhiên nơi này có gì đó quái lạ.

    - Đương nhiên ta biết có chuyện lạ.

    Điền Hậu lạnh giọng:

    - Nhưng bên dưới không có gì.

    Kỳ Hồng nghĩ một lát, rút bội đao, chém vài cái xuống mặt đá bên dưới, tia lửa văng khắp nơi, nhưng chỉ chém ra được mấy mảnh đá, tảng đá cứng rắn dày đặc chỉ bị sứt mấy miếng, không có gì khác.

    - Tìm mấy thứ nặng nặng tới đây, tìm xem có gì đập được tảng đá này ra.



    Kỳ Hồng nhíu mày ra lệnh.

    Một gã hộ vệ bên cạnh thận trọng nói:

    - Đại nhân, đây là một ngọn núi, nhà xây bên sườn núi, nham thạch này thông đến chân núi, căn bản không mở được...

    Thấy Kỳ Hồng đang lạnh lùng nhìn mình, gã không dám nhiều lời nữa, lập tức tìm người chuẩn bị đi đập đá.

    - Những người khác tìm quanh một lát xem có gì đặc biệt không.

    Kỳ Hồng trầm ngâm một lát mới nói:

    - Vừa rồi Sở Đốc và phu nhân còn ở trong phòng, trong phòng có tiếng động truyền ra, chúng ta vào được tới nơi liền không thấy tung tích họ nữa. Chỉ có thể là lên trời xuống đất.

    Điền Hậu cười lạnh:

    - Hay cho một câu lên trời xuống đất.

    Giọng nói rõ ràng có chút vị châm chọc.

    Kỳ Hồng cũng không nhìn Điền Hậu. Y là người của Sở Hoan, biết rõ Sở Hoan chẳng có cảm tình gì với Điền Hậu, nên trong lòng cũng chán ghét Điền Hậu, chỉ thản nhiên nói:

    - Điền Thống lĩnh cảm thấy không thể sao? Đột nhiên biến mất, đương nhiên là lên trời xuống đất rồi. Bất quá, chúng ta không nhìn thấy Sở Đốc và phu nhân bay lên trời, vậy rất có khả năng là xuống đất rồi...

    Y nhìn quanh.

    - Cái nhà này rất kỳ lạ. Tất cả mọi người kiểm tra một chút xem có cơ quan gì không, có điều, nếu nhìn thấy có gì lạ cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ.

    Mặc dù Điền Hậu cũng ngứa mắt với Kỳ Hồng, nhưng dù sao cũng phải tìm Lưu Ly phu nhân, nhiều người sức lớn, lập tức ra lệnh cho mọi người bắt đầu tìm kiếm.

    ...

    Sở Hoan cầm cổ tay bóng loáng của Lưu Ly phu nhân mà rơi xuống, không có bất kỳ nơi nào có thể mượn lực. Nghĩ đến việc sẽ chết ở nơi quỷ quái này, thực sự không cam lòng, điều duy nhất khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ là...là có thể cùng chết chung với bậc quốc sắc thiên hương như Lưu Ly phu nhân. Thân thể rơi càng lúc càng nhanh, cả buổi vẫn không chạm đất, Sở Hoan hơi kinh hãi, thực không thể ngờ bên dưới căn nhà gỗ kia lại là một hang sâu như thế. Nếu rơi xuống, thịt nát xương tan là chắc chắn.

    Bọt nước văng khắp nơi, Sở Hoan cảm thấy hai chân mình chạm phải thứ gì đó, không cứng như đá, mà là nước. Hắn và Lưu Ly phu nhân đã lần lượt rơi xuống nước.

    Từ trên rơi xuống càng lúc càng nhanh, rơi xuống nước, theo quán tính, hai người chìm xuống thật sâu, nhờ lực đẩy của nước, thân thể rơi xuống chậm dần lại, đợi đến lúc không thể rơi xuống được nữa, hai người đã rơi rất sâu, nước ép quá nặng, hai người nhất thời không thể nổi lên.

    Trong nước tối đen, Sở Hoan vẫn nắm thật chặt cổ tay Lưu Ly phu nhân, cũng không nói được gì, cũng không biết tình hình Lưu Ly thế nào, chỉ có thể giãy mạnh hai chân vùng lên.

    Hắn đã từng luyện “Long tượng kinh”, cho dù có lặn thật sâu dưới nước thật lâu cũng không có vấn đề gì, nhưng thân thể mảnh mai của Lưu Ly đương nhiên rất khác.

    Bọt nước văng tứ tán, cuối cùng Sở Hoan cũng nổi lên mặt nước, cũng kéo Lưu Ly ra khỏi mặt nước. Lúc này tình thế cấp bách, động chạm da thịt cũng không đáng kể gì, cũng không nghĩ kịp cái gì, hắn ôm lấy bờ eo mềm mại của nàng. Xung quanh tối đen như mực, ngay cả gương mặt Lưu Ly cũng không nhìn thấy rõ, chỉ có thể hỏi:

    - Phu nhân, người sao rồi?

    Lưu Ly không đáp lại, chỉ nghe có tiếng hít yếu ớt. Sở Hoan hơi nóng ruột, lúc này thân thể hắn ở trong nước, thực sự không biết tình hình xung quanh thế nào, càng không biết vùng nước xung quanh mình lớn chừng nào.

    Dù sao ngâm trong nước cũng không phải chuyện tốt, bèn một tay ôm lấy Lưu Ly, một tay quạt nước bơi đi. Thân thể mềm mại của Lưu Ly dán sát trên người Sở Hoan, mặc dù mặc xiêm y nhưng vẫn có thể cảm giác được vóc dáng linh lung uyển chuyển của nàng, đặc biệt là bộ ngực đầy dặn kia dán sát vào lòng Sở Hoan, cảm giác mềm mại, lại căng tròn đàn hồi.

    Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng quạt nước ì oạp. Sở Hoan cũng không biết nơi này lớn bao nhiêu, chỉ có thể một mực tiến về phía trước, hơi thở của Lưu Ly trong lòng cũng yếu đi, dường như đã hôn mê.

    Sở Hoan cũng hiểu, từ trên rơi xuống, theo quán tính, lực tổn thương cũng cực mạnh, trong tích tắc tiếp xúc với mặt nước, chấn động mạnh không hề tầm thường.

    Ngược lại, hắn cảm thấy hẳn là hai chân Lưu Ly đã chạm mặt nước trước. Vậy thì tốt, nếu rơi xuống đất theo phương nằm ngang, diện tích tiếp xúc với mặt nước quá lớn, chấn động thân thể quá mạnh, bị tấn công mạnh như vậy, thậm chí có thể khiến cho người ta tắt thở. Có điều, nghe thấy Lưu Ly vẫn còn hơi thở, cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng.

    Đột nhiên cảm thấy cánh tay đang quạt về phía trước chạm phải vật rắn, hắn mừng rỡ, hiểu được hẳn là mình đã chạm vào bờ, lập tức cẩn thận nhích lên từng chút một. Cánh tay khua khoắng về phía trước thăm dò, bên bờ là nham thạch gập ghềnh, lập tức cẩn thận ôm lấy Lưu Ly, tìm cách leo lên bờ, mới biết mình đã an toàn.

    Mặc dù thị lực của Sở Hoan rất tốt, nhưng xung quanh cũng không có tia sáng nào, chẳng nhìn thấy gì. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly, cầm tay nàng khẽ nói:

    - Phu nhân, phu nhân, người có nghe thấy ta nói không?

    Nàng chỉ thở nhẹ, không trả lời.

    Sở Hoan hơi lo lắng. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nơi này giống như địa ngục, hiện giờ là mùa hè, ở bên ngoài nóng bức vô cùng, nhưng trong hang đá này lại rất mát, thậm chí còn hơi lạnh, hơi lạnh từ mặt nước phả ra tràn khắp tứ phía. Sở Hoan sờ sờ mặt đất, ngay cả mặt đá cũng lạnh ngắt.

    Sở Hoan hơi nhíu mày, thân thể hắn cường tráng, đã qua Long Tượng Kinh tẩy rửa, thể chất đã sớm hơn người thường, có lạnh nữa hắn cũng chịu được, nhưng xiêm y trên người Lưu Ly đã ướt sũng, lại nằm trên mặt đá lạnh như băng, chỉ sợ không bao lâu hơi lạnh sẽ thấm vào cơ thể nàng, không thể tránh được sẽ bị bệnh.

    Nghĩ vậy, hắn không nhịn được cẩn thận từng chút ôm nàng vào lòng.

    Mùi hương đặc biệt trên cơ thể nàng đùa giỡn trên chóp mũi hắn, thân thể nàng mềm mại lả lướt, đường cong nõn nà, chỉ có một lớp áo mỏng ướt sũng lạnh buốt, áo lạnh gặp thân thể ấm nóng, ấm lạnh khắc nhau.

    Sở Hoan biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn, muốn quan sát tình hình xung quanh một lát, nhưng khắp nơi đều tối đen như mực, trong người hắn cũng có bao diêm nhưng ngâm trong nước nhất định lúc này đã trở nên vô dụng. Hy vọng vào may mắn, hắn lần ra, nhưng quả nhiên, sau khi bị ngâm nước đã trở nên vô dụng, bất đắc dĩ thở dài, chợt nghe tiếng Lưu Ly ú ớ trong lòng:

    - Lạnh... Ta lạnh quá... A...đau quá...

    Giọng nàng hơi run, vô cùng đáng yêu.
     
    vu van dung thích bài này.
  2. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1157 : Lấy lửa.




    Nghe tiếng Lưu Ly, Sở Hoan vô cùng vui mừng:

    - Phu nhân, người tỉnh rồi. A, đau? Đau ở đâu?

    Cho dù vui mừng, nhưng nháy mắt, hắn ngửi thấy một hương vị tanh nồng, có thể Lưu Ly đã bị thương.

    Trong lòng, Lưu Ly nói rất nhẹ:

    - Cánh tay... cả chân nữa... Công Phó, là ngươi sao?

    - Phu nhân, ta là Sở Hoan. Có thể người đã bị thương rồi...

    - Chúng ta đang ở đâu? Sao ở đây lại tối đen thế này? Công Phó... chúng ta, có phải chúng ta chết rồi không?

    Sở Hoan khẽ thở dài:

    - Phu nhân yên tâm, chúng ta vẫn còn sống. Chỉ là...ta cũng không biết đây là nơi nào. Khi chúng ta quay bàn xoay đã tác động đến cơ quan mà rơi xuống, may sao dưới này là ao nước, nếu không quả thực lúc này chúng ta ở dưới địa ngục rồi.

    Cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, hắn bèn ôm lại. Lúc này nàng đã tỉnh, hắn cũng ngại, nên không dám ôm quá chặt:

    - Chúng ta đều bị ướt cả rồi, dưới này nhiệt độ rất thấp nên rất lạnh...

    Nàng buồn bã:

    - Thì ra là vậy. Đều là ta, là ta liên lụy tới Công Phó...

    - Phu nhân ngàn vạn lần không nên nói vậy.

    Sở Hoan khẽ nói, mặc dù tiếng nói rất nhẹ nhưng vẫn vang khắp nơi, dưới này yên tĩnh như cái chết, nên nghe rất rõ ràng:

    - Để cho phu nhân rơi vào hiểm cảnh là do sơ xuất của ta. Phu nhân không trách tội là tốt lắm rồi.

    Lưu Ly ôn nhu nói:

    - Công Phó nói vậy không phải muốn nhận hết sai sót về mình sao...

    Hắn nhịn cười không nổi:

    - Hiện giờ nói gì cũng muộn rồi. Phu nhân là nữ tử yếu đuối, dù sao Sở Hoan cũng là đàn ông, có sai sót gì đương nhiên cũng phải nhận về mình.

    Lưu Ly nhẹ nhàng cười cười, thân thể mềm mại hơi thoáng động, lập tức khẽ kêu một tiếng. Sở Hoan vội hỏi:

    - Động vào vết thương rồi sao? Phu nhân, người cảm thấy thế nào?

    - Hình như...hình như rạn xương rồi...

    Dù sao nàng cũng là đại phu, cũng biết được tình hình của mình.

    - Ngã từ trên cao xuống, chắc là vì lúc va chạm với mặt nước.

    Nàng khẽ thở dài:

    - Khi rơi xuống, ta đã nghĩ rằng nhất định chúng ta sẽ chết. Lúc ấy chỉ tự trách mình đã làm liên lụy đến Công Phó...

    Lúc ấy, nàng không sợ chết, mà lại lo liên lụy đến mình, Sở Hoan nghe vậy cũng hơi cảm động, dịu dàng dỗ dành:

    - Bây giờ chúng ta vẫn còn sống đây thôi, nhất định sẽ có thể ra ngoài. Phu nhân, chuyện gấp phải tòng quyền. Cái này...thực sự xin lỗi.

    Dù sao Lưu Ly phu nhân cũng là nữ nhân của Thái tử, phụ nữ có chồng, lúc này mình lại đang ôm vào lòng, đương nhiên không hợp lý.

    Nàng kín đáo thở dài:

    - Công Phó chớ cho rằng Lưu Ly là một nữ nhân không hiểu chuyện. Lúc này, đương nhiên Lưu Ly biết là chuyện bất đắc dĩ, chẳng những sẽ không trách tội Công Phó, trong lòng sẽ luôn cảm kích.

    - Phu nhân hiểm lầm rồi, trong lòng Sở Hoan, chẳng những phu nhân đẹp như tiên nhân, lại thông minh hơn người, sao lại nói là không hiểu chuyện được? Phu nhân không trách tội, ta cũng yên tâm rồi.

    Tựa như nàng hơi xấu hổ, nói khẽ:

    - Công Phó cũng nói vậy với tất cả phụ nữ sao?

    - A?

    - Khen người khác đẹp như tiên nhân, thông minh hơn người.

    Cho dù bi thương nhưng nàng cũng bớt căng thẳng hơn:

    - Có phải Lâm Lang muội muội cũng thích như vậy không?

    Chợt cảm thấy lời nói của mình không hợp lý, nàng không dám nói nữa.

    Thấy nàng không nói gì nữa, biết nàng không muốn nói nữa, hắn khẽ dặn:

    - Phu nhân, xiêm y của người đều ướt hết rồi, dưới này rất lạnh, nếu không xử lý nhanh, sợ rằng khí lạnh sẽ ngấm vào trong thân thể...

    Dừng một lát, hắn nói tiếp:

    - Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng phải biết đây là đâu đã, cần phải có lửa.

    - Không có vật đánh lửa, làm sao lấy lửa được?

    - Trước hết phải tìm cỏ khô hoặc đồ gỗ dễ cháy. Người chúng ta ướt cả rồi, nếu không thì xiêm y là vật dẫn lửa tốt nhất...

    - Đồ gỗ?

    Lưu Ly cười khổ:

    - Hẳn chúng ta đang ở trong lòng núi, trong này...khó thấy được ánh mặt trời, chỉ sợ không có cây cối nào sống được.

    - Ở đây có nước, lập tức sẽ có đồ gỗ dễ cháy ở đây.

    Sở Hoan nhẹ giọng cười:

    - Trên núi vốn có nhiều cây cối, có thể trong này cũng có
    gỗ không chừng...

    - Vẫn là Công Phó thông minh, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy gì, làm sao tìm được đồ gỗ?

    - Phu nhân có thể đợi một lát không? Phu nhân cứ ở đây, không nên cử động, ta đi tìm qua một chút, cả người phu nhân đều ướt cả rồi, cần phải có lửa sưởi ấm...

    - Công Phó không cần lo cho ta, ngươi cứ đi tìm đồ gỗ trước đi. Chỉ là.... chỉ là hiện giờ ta cũng không động đậy được, cũng không thể đi tìm cùng ngươi.

    Lưu Ly áy náy.

    Sở Hoan cẩn thận từ từ buông tay, mặc dù Lưu Ly đã cố nhịn đau nhưng thân thể vẫn không thể động đậy, chỉ cần sơ ý một chút là nàng khẽ rên lên. Hắn cực kỳ lo lắng.

    Nàng an ủi:

    - Công Phó không cần lo cho ta, đi tìm đồ dễ cháy trước đi đã.

    Sở Hoan “Ừ” một tiếng, ghi nhớ vị trí của Lưu Ly, khi rời đi vẫn không nhịn được phải dặn:

    - Phu nhân, thực ra...A!

    - Công Phó muốn nói gì?

    Thấy hắn hơi do dự, nàng càng tò mò.

    - Cái đó....

    Do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn phải nghiêm nghị nói:

    - Xiêm y của phu nhân đều đã ướt sũng rồi, nếu cứ tiếp tục mặc có thể sẽ ngấm lạnh, có lẽ nên cởi áo khoác trước, có thể sẽ đỡ một chút.

    Không nghe thấy nàng nói gì, hắn nhịn không được hỏi lại:

    - Phu nhân có nghe thấy ta nói chuyện không?

    Lập tức nghe thấy tiếng nàng khẽ “Ừ” một tiếng, hắn mới yên tâm đi tìm đồ dễ cháy. Hắn cũng không biết tình hình xung quanh thế nào, cũng may Huyết Ẩm Đao vẫn ở trong tay, bèn rút đao dò đường. Cây bảo đao này là tuyệt thế vô song, chính là một thần binh lợi khí, chỉ là không ngờ tới một ngày bị dùng như một quải trượng.

    Dưới chân gập ghềnh, Sở Hoan biết rõ cho dù có cây cối ở đây cũng phải ở gần tường. Vốn tưởng rằng muốn tìm cây cối cũng không dễ dàng, nhưng ai ngờ mới tìm một lát hắn đã thấy một đống củi chất chồng, cực kỳ kinh ngạc.

    Nơi này cũng không cách chỗ Lưu Ly phu nhân không xa, lập tức quay đầu lại kêu lên:

    - Phu nhân, ở đây có củi.

    Tiếng nói vang xa cực kỳ rõ ràng, lập tức Sở Hoan đoán được nơi mình và Lưu Ly đang ở trong một nơi cực kỳ trống trải, nếu không tiếng nói cũng không thể vang vừa to vừa rõ như vậy.

    Lưu Ly phu nhân lên tiếng:

    - Tìm được luôn rồi sao?

    Tiếng của Lưu Ly cũng không lớn, nhưng trong lòng núi trống trải cũng vang vọng rõ ràng. Sở Hoan đưa tay sờ sờ, đống củi này được xếp rất chỉnh tề, phải tới vài chục cây, hơn nữa đều là đồ gỗ chất liệu tốt. Không nghi ngờ gì nữa, đống củi này đều là có người cố ý xếp đặt ở đây, hơn nữa, càng khiến cho hắn giật mình hơn, là bên cạnh đống củi là một đống đồ cỏ khô dễ dẫn lửa, cũng tựa như có người biết Sở Hoan và Lưu Ly phu nhân không có đồ nhóm lửa, trước đó đã sớm chuẩn bị tốt.

    Sở Hoan không còn do dự nữa, có cỏ khô, đương nhiên hắn biết cách lấy lửa. Đương nhiên, biện pháp đơn giản nhất là ma xát đá đánh lửa, để tia lửa bén vào cỏ khô, rất dễ cháy.

    Vốn định dùng Huyết Ẩm Đao gõ vào đá, chẳng mấy chốc sẽ có tia lửa, nhưng ngẫm lại, dù sao Huyết Ẩm Đao cũng là bảo đao hiếm thấy, cũng không thể quá ủy khuất nó, bèn cất đao đi, ngồi xuống, tìm hai khối đá nhỏ.

    Mất hết non nửa ngày cuối cùng cỏ khô cũng cháy, lập tức xung quanh sáng lên, Sở Hoan cũng không biết đến cùng thì cỏ khô có thể cháy được bao lâu, trước hết cần phải lấy một khúc củi lại, đốt một bó đuốc, mới thở phào nhẹ nhõm, tay cầm lửa soi xung quanh, mới phát hiện ra, ở bên cạnh đó còn có một đống củi nữa, hai đống củi cách nhau cũng không quá xa, được xếp vô cùng chỉnh tề.

    Lúc này, hắn có thể thực sự xác định những thứ này đã có người chuẩn bị tốt từ trước.

    Hắn giơ cao bó đuốc, ngẩng đầu, mới phát hiện quả nhiên mình đã rơi vào một nơi trống trải, trên nóc cao khoảng hơn mười trượng, trừ phi có thể bay lên, nếu không vô luận thế nào cũng không thể thoát được. Trên đỉnh là một đám thạch nhũ đủ hình dạng, mà trên mặt đất cũng nhấp nhô gập ghềnh từng đụn nham thạch, cản trở ánh mắt, thực cũng không thể nhìn được khắp tứ phía, cùng với từng đụn nham thạch từ trên nóc hang nhỏ xuống giống như một hàm răng, khiến cho người ta cảm thấy giống như mình ở trong miệng của một con thú lớn.

    Sở Hoan hơi kinh ngạc, trước kia chỉ thấy phong cảnh tú lệ trong Quỷ Cốc, khi đó sao có thể nghĩ tới trong núi có thể có một hang đá như thế này, không nhịn được liền nghĩ tới hang đá trong An Ấp Thiên Môn đạo, cũng hiểm trở trống trải, có điều nơi đó phức tạp hơn ở đây rất nhiều.

    Hắn không quan sát thêm nữa, dù sao cũng còn có Lưu Ly bên cạnh, trước hết phải dìu Lưu Ly lại đã. Bên này khá nhiều củi, đủ để đốt lên một đống lửa, bèn thuận tay vớ lấy một khúc củi, mới bước nhanh sang bên kia, xiêm y trên người hắn cũng đã ướt nhẹp, dính sát vào thân thể, lạnh như băng, còn lạnh hơn trước đó vài lần.

    Xa xa, Lưu Ly ngồi trên một ngọn nham thạch, mái tóc còn ướt sũng, thấy có ánh lửa đang tiến lại gần mình, nàng vội la lên:

    - Công Phó, ngươi... Xin ngươi chờ một chút, không được qua đây!

    Trong khi nàng còn đang nói, Sở Hoan nhẹ chân nhẹ tay đã tiến lại gần, chỉ cách có vài thước, vẫn kịp thấy áo khoác màu xám của nàng chỉ còn vắt hờ hững lên một bên vai thơm, dưới lớp áo choáng chính là áo lót may từ gỗ thượng đẳng trắng như tuyết, áo lụa bị ngâm trong nước dính sát vào thân thể nổi cả màu da, ôm sát quanh thân thể uyển chuyển linh lung...

    Hắn dừng bước lại, nàng vội quay đi chỗ khác:

    - Công Phó, xin ngươi....quay đi chỗ khác đã...

    Sở Hoan không thể tưởng được, suốt nửa ngày mà Lưu Ly phu nhân còn chưa cởi xong áo, biết nàng ngượng, hắn quay người lại:

    - Phu nhân, đã tìm được củi, còn có cỏ khô, hơn nữa còn có không ít, như thể chuẩn bị riêng cho chúng ta. Chúng ta không cần lo lắng không có lửa rồi.

    Không nghe đằng sau có tiếng gì, nhịn không được hắn hỏi:

    - Phu nhân, có cần giúp gì không?

    Vừa dứt lời hắn mới chợt nghĩ ra nàng đang cởi áo còn cần mình giúp cái gì?

    Rất nhanh, chợt có tiếng Lưu Ly phu nhân buồn bã:

    - Công Phó, ngươi...ngươi xoay người lại. Giúp...giúp ta cởi xuống...
     
    vu van dung thích bài này.
  3. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1158 : Ôm tỳ bà che nửa mặt. (Trích trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị)




    Tim Sở Hoan nhảy mạnh một cái, đang muốn xoay người, chợt như Lưu Ly nghĩ tới gì đó, lên tiếng dặn dò:

    - Công Phó, làm phiền...làm phiền ngươi nhắm mắt lại đây.

    Giọng nàng nhu hòa hơi có ý thỉnh cầu.

    Sở Hoan biết hẳn Lưu Ly đang có vấn đề, nếu không, với tính cách của nàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu mở miệng xin giúp đỡ. Chỉ là, đã là người của người ta, vẫn phải giữ thể diện, xiêm y của nàng hờ hững, cho dù bên trong còn có áo lụa mỏng, nhưng sau khi bị ngâm nước cũng chẳng khác nào không có, đương nhiên không muốn để cho hắn nhìn thấy.

    - Phu nhân yên tâm, ta không mở mắt.

    Sở Hoan lùi lại mấy bước, cắm vào kẽ đá, hỏi:

    - Phu nhân cần ta làm gì?

    - A... ta... Cánh tay phải của ta không thể động, hình như đai lưng đằng sau đã bị rối, không cởi được. Ngươi... ngươi có thể cởi dây lưng đằng sau giúp ta được không...

    Giọng của Lưu Ly rất nhẹ, mặc dù không nhìn thấy hắn cũng biết hẳn nàng thẹn thùng vô cùng.

    Lúc này hắn mới biết, thì ra, vừa rồi ở trong nước đai lưng đã bị cuốn trôi, nàng lại chỉ có một tay, không thể xoay ra đằng sau cởi đai lưng, lập tức nói:

    - Được!

    Khi xoay người đã nhắm mắt lại, lần lần tới gần lưng nàng, khẽ xin lỗi:

    - Phu nhân, đắc tội.

    Lưu Ly khẽ nói:

    - Làm phiền Công Phó rồi.

    Sở Hoan đưa tay ra, chạm phải tấm lưng trần như ngọc tỳ bà của nàng, cảm nhận được thân thể nàng khẽ run lên, vội hỏi thử:

    - Phu nhân...

    - Công Phó, xuống dưới một chút... Ở...ở bên hông...

    Sở Hoan thu tay lại, khẽ đưa tay xuống thấp, mới lại vươn ra, chạm vào một nơi mềm mềm, Lưu Ly ngượng ngùng nói:

    - Công Phó, lên cao một chút...

    Sở Hoan biết rõ Lưu Ly không thể nhìn rõ mình ở sau lưng, hắn cũng không phải kẻ câu nệ không biết biến báo, hơi nheo nheo mắt mới biết thì ra tay mình chạm vào mông của nàng. Dưới ánh lửa lập lòe, hai bên mông căng tròn của nàng ngồi trên tảng đá tương phản hoàn toàn với vòng eo nhỏ nhắn, quần lụa mỏng ướt sũng dán sát vào da thịt, sát vào bờ mông ôn nhu như một. Qua tầng lụa nhỏ, nàng lại càng đẹp, càng thêm nõn nà, tấm lưng tinh xảo như trời tạc, cả dáng người uốn theo đường cong hoàn hảo của tỷ lệ hoàng kim.

    Sở Hoan nhìn vậy trong lòng rung động, có thể ở cùng với mỹ nhân như vậy, cho dù đây là nơi âm hàn nữa cũng vẫn là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy thích thú.

    Chỉ sợ nàng nhận ra, hắn cố ý giả vờ sờ lên cao hơn một chút. Thực ra hắn đã nhìn thấy dây lưng đang cuốn lại với nhau thành một búi, chỉ cần đưa tay ra là sờ thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà nhẹ nhàng lướt qua bờ eo một chút. Cảm thấy nàng đã rét run nhưng làn da dưới lớp lụa mỏng vẫn mềm mại trơn nhẵn, dưới ánh lửa lại càng sáng bóng trong suốt, hắn thầm nghĩ, quả nhiên Lưu Ly không hổ xuất thân hạnh lâm chi gia, dáng người này da thịt này thực sự hoàn hảo vô cùng.

    Đối với các loại nút thắt, Sở Hoan có thể giải quyết dễ dàng, nút đai lưng nhỏ quả nhiên không dễ chơi, phải thử đến hai ba lần mới cởi xong, khẽ nói:

    - Phu nhân, đai lưng đã được cởi, ta giúp người cởi áo ra trước đã, bên kia có lửa, quần áo ướt cần phải hong khô thật nhanh.

    Lưu Ly “Ừ” một tiếng, khẽ nói:

    - Ta...Cánh tay và xương đùi của ta đều bị trật khớp cả rồi, chỉ sợ không đi qua đó được. Không bằng Công Phó cầm áo ta qua hong khô trước, Lưu Ly chờ ở đây.

    - Ở đây gần mép nước, khí lạnh quá sâu, rất dễ bị bệnh

    Sở Hoan đưa mắt nhìn về phía mặt nước, lúc này mới phát hiện ra đây là một cái hồ, diện tích cũng không nhỏ, nước trong hồ rất trong rất sạch, hiển nhiên không bị vướng chút ô nhiễm nào.

    - Vậy....Vậy làm sao bây giờ?

    Nàng sâu kín thở dài:

    - Công Phó, ngươi không cần lo cho ta.

    - Phu nhân đừng nói vậy. Hiện giờ chúng ta là hai con châu chấu buộc chung một sợi dây, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu không chỉ sợ sẽ phải chết ở đây.

    Nàng khẽ cười:

    - Công Phó tự ví mình với châu chấu sao?

    Sở Hoan cười ha ha:

    - Phu nhân, hay là... A, là ta nói, thực ra ta cũng rành chữa trật khớp, nếu phu nhân không ngại, ta có thể chỉnh khớp cho phu nhân. Chỉ là... việc này không tránh khỏi phải tiếp xúc một chút, không biết phu nhân...

    Nàng khẽ thở dài:

    - Chuyện tới nước này, sao còn có thể nói trách với không. Chỉ có thể làm phiền Công Phó thôi.

    Nàng thuận tay kéo lại áo choàng còn rỏ nước che ngực:

    - Công Phó có thể mở mắt rồi.

    Sở Hoan ở sau lưng Lưu Ly vẫn đang mở mắt, nghe nàng nói vậy lập tức nhắm mắt lại, lại mở ra, thấy áo choàng phủ trên cơ thể nàng, tấm lưng duyên dáng theo tỷ lệ vàng vừa rồi bị che lại, cũng hơi tiếc nuối, nhưng vẫn ngồi xuống bên tảng đá cạnh nàng. Dưới ánh lửa, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi trắng bệch, nhưng nét xinh đẹp, đôi mắt xanh sâu thẳm, mái tóc dán trên khuôn mặt trắng như tuyết, y phục như hoa sen mới nở, quả nhiên xinh đẹp tuyệt luân, như một bức tranh tinh mỹ, nhất thời hơi ngẩn ra ngắm nhìn nàng.

    Thấy hắn nhìn mình, hai gò má của nàng hơi ửng lên đẹp như hai đóa hoa đào, khẽ cúi đầu:

    - Làm phiền Công phó rồi!

    Lúc này Sở Hoan mới tỉnh lại, hơi xấu hổ, cố hết sức tự trấn định mình, khẽ nói:

    - Phu nhân, trong lúc nối xương có thể hơi đau, người cố chịu một chút. A, để ta kiểm tra xem có phải xương của người bị trật rồi không.

    Hắn đưa tay kiểm tra đầu gối nàng, hơi chạm phải da thịt, ngừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy hai má nàng ửng đỏ, quay mặt đi. Hắn không do dự nữa, đặt hẳn bàn tay lên.

    Phía dưới Lưu Ly mặc một chiếc quần lụa, vừa nhẹ vừa mềm, lúc này cũng dính sát trên cặp đùi thon dài. Hai chân nàng cong thon ưu mỹ, cảm giác như sáng lên, làn da óng ánh trắng như tuyết tựa như chỉ cần chạm vào là có thể tan chảy, lại tựa như chỉ khẽ mạnh tay là có thể làm bị thương da thịt mềm mại.

    Hắn thường nghe người ta nói, “Vẫn ôm tỳ bà che nửa mặt”, có đôi khi, nữ nhân đẹp nhất không phải là khi lộ hết hoàn toàn, mà là khi như ẩn như hiện, mới khiến cho tâm thần người ta nhộn nhạo. Mà quốc sắc giai nhân như Lưu Ly, một thân y phục ướt, đường cong ẩn ẩn hiện hiện, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân nhìn thấy cảnh như vậy chỉ sợ cũng sẽ động tâm. Sở Hoan chỉ là một nam tử bình thường, đương nhiên tim cũng đập thình thịch.

    Chạm vào đầu gối nàng, quả nhiên mềm mại vô cùng, tựa như là một tác phẩm xuất sắc mà Lão Thiên Gia cố ý dâng cho nhân thế. Cố kìm chế sự rung động trong lòng, hắn thăm dò thử, quả nhiên xương bánh chè của nàng đã bị trật khớp, thầm cảm thán. Lưu Ly phu nhân thoạt nhìn chỉ thấy nàng là một phụ nữ xinh đẹp yếu đuối, nhưng qua việc này có thể thấy được phần nào ý chí của nàng. Bị trật xương đau vô cùng, người bình thường rất khó có thể chịu nổi, nhưng nàng, một nữ nhân yếu ớt, lại có thể nhịn đến tận bây giờ, giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, ngay cả giọng nói cũng vẫn bình tĩnh, cử chỉ ung dung ưu nhã, chẳng những dung mạo nàng đẹp như thiên tiên, nghị lực của nàng cũng thật đáng nể.

    Sở Hoan không do dự nữa, khẽ nói:

    - Phu nhân, đúng là trật xương rồi, chắc là lúc rơi xuống nước, phản lực của mạnh, thân thể tiếp xúc với mặt nước nên mới bị trật khớp. Nhưng không sao, chỉ cần đặt lại xương sẽ không có vấn đề gì nữa. Bây giờ ta sẽ nắn xương giúp người, nhất định là sẽ rất đau, người nên cắn
    áo trước...

    Nàng khẽ lắc đầu, quay lại nhìn hắn một cái, thản nhiên cười nói, xinh đẹp không gì sánh được:

    - Không sao, Công Phó cứ nắn xương đi, làm phiền ngươi rồi!

    Một tay Sở Hoan cầm bắp chân Lưu Ly phu nhân, tay kia giữ chắc khớp xương, nhìn nàng một cái, tay giật thật mạnh, chỉ nghe nàng khẽ “A” một tiếng. Lo làm nàng đau lâu, hắn ấn thêm hai cái nữa dứt khoát, mới cẩn thận từng tí buông tay:

    - Phu nhân, đã nắn xong xương rồi!

    Lưu Ly quay lại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tái đi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bình tĩnh, miễn cưỡng gượng cười:

    - Vậy...vậy là tốt rồi...!

    Giọng nàng hơi run run, rõ ràng vừa rồi rất đau.

    - Có điều vẫn hơi sưng, không thể hoạt động quá sức được, nghỉ ngơi một lúc sẽ không còn vấn đề gì nữa. Người cũng biết về y thuật, chắc hẳn cũng biết. A, phu nhân, tiếp theo là cánh tay của người, không biết là trật khớp khuỷu hay vai?

    Nàng khẽ đáp:

    - Chắc là...xương vai.

    Sở Hoan bước tới bên cạnh nàng, mùi u hương thoang thoảng vờn nơi chóp mũi, nhìn đầu vai của nàng đã bị y phục che đi, hắn khẽ nhắc:

    - Phu nhân, kéo y phục xuống một chút...

    Nàng khẽ đáp ứng, khẽ kéo áy xuống một chút. Nàng cũng bên, bên trong gần như mình không mặc áo, vừa nãy tiếp xúc da thịt với Sở Hoan đã là cực kỳ không ổn, nếu để hắn nhìn thấy nơi nào trên cơ thể mình nữa thì càng không được.

    Sở Hoan nhẹ nhàng lay lay vai nàng một chút, gật đầu:

    - Trật hết khớp bả vai rồi... Đắc tội!

    Lúc này, từ trên nhìn xuống, áo của Lưu Ly phu nhân đã hơi vén ra đằng sau, bộ ngực sữa của nàng như ẩn như hiện. Cố trấn định tâm thần, một tay đặt lên vai nàng, tay kia cầm tay nàng, hắn khẽ nhắc:

    - Phu nhân, nắn xương vai còn đau hơn xương đùi nhiều, nếu thực không nhịn được thì cứ kêu ra, nếu cố nhịn sẽ lại đau ngược về ngực đấy...

    - Công Phó ngươi không cần lo lắng, Lưu Ly biết rồi.

    Sở Hoan hít sâu một hơi, đặt tay lên vai nàng, tay kia kéo tay nàng, động tác nhanh chóng quyết đoán, chỉ nghe đầu vai rắc một tiếng, hắn nâng hạ tay nàng vài cái, cuối cùng đã vào khớp bả vai. Chỉ là lần này nàng không rên lên tiếng nào, hắn thầm nghĩ nghị lực của nữ nhân này quả nhiên kinh người, bèn vịn vào đầu vai nàng, nửa ngồi xuống, ôn nhu hỏi:

    - Phu nhân, xương vai cũng nắn xong rồi, người cảm thấy thế nào?

    Lưu Ly xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sắc hồng ướt đẫm mồ hôi, nàng miễn cưỡng cười, yếu ớt nói:

    - Cám...cám ơn Công...Công Phó...

    Còn chưa dứt lời, thân thể nàng đã ngã vào người hắn, cả kinh, hắn vội vàng đỡ lấy, la lên:

    - Phu nhân, người làm sao vậy?

    Thấy cánh tay nàng nặng trĩu, chiếc áo ướt che thân bị kéo xuống theo, thân thể lập tức bày ra, hoạt sắc sinh hương, hương diễm mê người.

    Lúc này hắn mới phát hiện, Lưu Ly phu nhân đã đau quá mà lại một lần nữa hôn mê.
     
    zeussekki and vu van dung like this.
  4. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1159 : Vô đề.




    Khẽ gọi thử một tiếng, thấy Lưu Ly phu nhân không đáp lại, hắn biết hẳn nàng đã bất tỉnh, hẳn là nãy giờ nàng vẫn cố gắng cắn răn chịu đựng, chỉ là đến cuối cùng, sự đau đớn khi nối xương thực sự khó có thể chịu nổi.

    Ôm quốc sắc giai nhân trong lòng, làn da sáng bóng như lụa lấp lánh bọt nước lại càng khoe rõ đường cong ôn nhu của nữ nhân. Trước ngực nàng in hằn màu xanh của chiếc yếm thêu hoa ướt sũng ôm sát lấy bộ ngực căng đầy, gợi cảm mê người.

    Đột nhiên Sở Hoan phát hiện ra, dường như Lưu Ly đặc biệt thích màu xanh. Hắn còn nhớ, lần đầu trong Tĩnh Hoa Cung nhìn thấy nàng, nàng cũng mặc áo xanh, yếm hôm nay cũng may từ gấm xanh.

    Chẳng kịp do dự thêm, hắn ôm ngang hông nàng, tay luồn xuống cầm bó đuốc bế nàng tới bên đống gỗ. Hắn bước đi thật cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ sợ lỡ một cái lại làm nàng đau.

    Tới bên cạnh đống củi, cất kỹ bó đuốc, hắn lại cẩn thận từng chút đặt nàng nằm trên tảng đá bằng phẳng, rồi lập tức nhanh chóng đi tìm cỏ khô, trải ra cho êm, lại nhẹ nhàng đặt nàng lên đó. Thấy dáng người uyển chuyển trắng như tuyết của nàng khoe ra gần hết, Sở Hoan vốn định kiếm cái gì che lại, nhưng nhìn quanh, ngoài váy của nàng cũng chỉ có xiêm y của mình, đều ngâm nước cả, ướt sũng, đắp lên chỉ bị ngấm lạnh hơn, chỉ có thể cứ để nàng ở trần nửa thân trên, chất củi thật to xung quanh mà đốt lửa. Hắn bèn đi tìm củi cắm vào vách đá làm thành giá treo đồ, dùng lửa hong khô.

    Xong xuôi hết thảy, nàng vẫn còn mê man, ánh lửa sáng ngời rọi trên thân thể trắng như tuyết của nàng, làn da trắng nõn lại hơi sáng đỏ lên, đẹp động lòng người. Sở Hoan ngồi bên cạnh, mặc dù không muốn tranh thủ lúc này mà ngắm, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là nam nhân, vẫn không nhịn được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng.

    Lưu Ly nằm yên tĩnh ở đó tựa như đang say giấc thiên tiên, theo hơi thở đều đều, bộ ngực sữa phập phồng. Sở Hoan lặng lẽ nhìn nàng, chẳng hiểu sao, trước mặt một vẻ đẹp có thể khiến cho tất cả nam nhân phải động lòng, hắn lại chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy đây là một tác phẩm nghệ thuật của lão thiên tặng cho nhân thế, không thể khinh nhờn. Chính hắn cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình lại có được khí chất cả Liễu Hạ Huệ.

    Không biết qua bao lâu, xung quanh yên tĩnh như chết, hắn đứng dậy nhìn tứ phía, trong cả hang đá, ngoài chút ánh sáng ở đây, khắp nơi đều đen thẫm. Ở trong cảnh này, người ta cũng tự sinh ra một cảm giác cô tịch chưa từng có, tựa như thiên địa vạn vật đều không còn, cả thế gian chỉ còn có mình và Lưu Ly.

    Hắn nhịn không được nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng lại nghĩ đến Dược Ông, cảm thấy, bàn quay kia chưa chắc đã là Dược Ông muốn đưa mình và Lưu Ly vào chỗ chết mà là có mục đích khác.

    Nếu không, phía dưới cơ quan sẽ không may mắn là một hồ nước mà là nham thạch, lúc này mình và Lưu Ly đã tay trong tay thong thả đi dạo dưới âm phủ rồi.

    Hắn cảm thấy, có lẽ trước khi chết Dược Ông hao phí bao nhiêu tâm lực như vậy hiển nhiên là có một bí mật to lớn muốn nói cho Lưu Ly, hẳn là trong hang đá này rất có thể giấu một bí mật khổng lồ.

    Chỉ là, xung quanh tối đen, không có đấu người, đến tột cùng, bí mật mà Dược Ông có muốn truyền lại là cái gì đây?

    Cạnh đống lửa tương đối ấm áp, hơi lạnh ban đầu đã tan dần, Sở Hoan biết chắc chắn mấy người Kỳ Hồng đã phát hiện ra biến cố, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn lúc này bọn họ đang chia ra khắp núi tìm mình là Lưu Ly, chỉ là, sợ rằng bọn họ tuyệt không thể ngờ mình và nàng lại rơi vào trong hang đá, hơn nữa, hang đá này được che giấu kỹ như vậy, chưa chắc bọn họ đã tìm được.

    Hắn cũng chỉ biết chờ nàng tỉnh lại rồi tính tiếp nên làm gì tiếp theo.

    Nhưng nàng đã bất tỉnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện vô cùng khẩn cấp, tâm tình vốn hơi thả lỏng một chút lập tức lại căng lên.

    Đồ ăn!

    Củi rất nhiều, cho dù bị nhốt ở đây ba năm ngày cũng không lo thiếu lửa, bên kia còn có một cái hồ nước, đương nhiên không lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn lại là một vấn đề lớn.

    Đoàn người tới trước Dược Cốc đương nhiên có chuẩn bị lương khô, nhưng Sở Hoan và Lưu Ly đều có tùy tùng bên cạnh, hai người chẳng mang theo lương khô bên mình, lúc này, đột nhiên rơi vào hang đá, toàn thân hai người cộng lại không ra lấy nổi một mẩu đồ ăn.

    Chính bản thân Sở Hoan cũng không biết khi nào mình có thể ra, nếu có thể tìm được lối ra trong khoảng thời gian ngắn thì cũng không sao, chỉ lo là không thể. Nếu phải ở lại trong này lâu thì đồ ăn sẽ là một vấn đề lớn, vừa nghĩ tới đồ ăn, hắn chợt cảm thấy bụng hơi đói. Hôm nay đến Dược Cốc, trên đường đi vẫn ra roi thúc ngựa, đến rồi, lại đối diện với việc Dược Ông bị giết, cũng không có tâm tư ăn gì, vốn định trước khi ra khỏi Dược Cốc thì tìm chỗ nào nghỉ ngơi ăn uống một chút, nhưng ai ngờ lại bị rơi vào đây, tính ra đã hơn một ngày không ăn uống gì.

    Hắn cũng không để ý lắm, cho dù bị bỏ đói hai ba ngày hắn cũng chịu được, chỉ là Lưu Ly cũng cả ngày chưa ăn gì, thân thể nàng mảnh mai, mấy năm nay ở trong phủ Thái tử đều ăn ngon mặc đẹp, không biết có chịu khổ như vậy được không, hơn nữa, vừa rồi nối xương đau như vậy, thể lực tiêu hao không ít, chỉ sợ đã yếu lắm rồi.

    Nghĩ tới đây hắn mới ý thức được vấn đề khá nghiêm trọng. Đầm nước kia đương nhiên không có cá nào sống được, nơi này tứ phía là đá, ngay cả chuột cũng không nhìn thấy, nói gì đến đồ ăn.

    Trầm ngâm một lát, nhìn đống cỏ khô, tới lúc này hắn vẫn không xác định được đống củi và cỏ khô này có phải do Dược Ông chuẩn bị không, nhưng chắc chắn đã có người chuẩn bị. Nếu đã có ai chuẩn bị trước những thứ này, không biết có chuẩn bị chút đồ ăn không? Nghĩ tới đây, tinh thần hắn rung lên, thầm nghĩ, nếu quả thực có đồ ăn, thì cần phải tìm ở đâu?

    Điều đầu tiên hắn nghĩ tới là đống gỗ chồng chất ở đây, bèn tìm cẩn thận xung quanh đống củi này, ngay cả khe đá cũng cẩn thận tìm một lượt, nhưng chẳng thấy gì. Chưa chịu từ bỏ, hắn lại bê hết củi ra, hy vọng sẽ tìm được đồ ăn dưới đống củi. Hai đống củi lần lượt đổi chỗ, phía dưới vẫn là nền đá bóng loáng, hắn lại dùng Huyết Ẩm Đao chém vài cái, chỉ thấy vụn đá bay tứ tung, chẳng có gì thay đổi.

    Sở Hoan nhíu mày, châm một bó đuốc nữa, cũng không dám rời đi quá xa, tìm tứ phía xung quanh nơi có thể nhìn thấy đống lửa một lượt, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, nửa ngày liền, ngay cả một hạt gạo cũng không thấy. Hắn hiểu tìm được thức ăn là một hy vọng cực kỳ xa vời, bèn quay về bên cạnh đống lửa, đống lửa đã nhỏ đi trông thấy, lại thêm vào một ít củi nữa.

    Hơn nửa ngày trôi qua, áo khoác để gần lửa đã gần khô, Sở Hoan lo lắng Lưu Ly tỉnh lại thấy mình nửa thân trần khó tránh khỏi xấu hổ, bèn lấy áo khoác của nàng xuống, ngồi xuống bên cạnh, nhìn làn da tuyết trắng đó mà lòng rung động. Bên đống lửa ấm áp, sắc mặt của nàng cũng hồng lên không ít, trắng trắng hồng hồng kiều diễm như hoa, đôi môi căng mọng cũng hồng lên, tán ra hương thơm ngòn ngọt. Sở Hoan nhìn dung nhan tinh xảo trước mặt, hơi run người, quên việc đắp áo khoác cho nàng mà kìm lòng không được chầm chậm ghé sát xuống muốn khẽ hôn một chút lên đôi môi anh đào kia. Hai cặp môi đã thật sát nhau, đến mức nghe được hơi thở thơm như hoa của nàng rồi, chỉ còn cách một chút nữa, đột nhiên hắn dừng lại, cảm thấy hổ thẹn.

    Lưu Ly như tiên tử, hôm nay cùng mình rơi vào khốn cảnh này, còn bị thương, lại còn là phụ nữ đã có chồng, mình còn lợi dụng khi người ta gặp nạn, thực sự là lớn mà không nên nết, thầm tự trách mình phải sớm rời đi, lại thấy đôi mắt nàng thế nào lại may mắn mở ra vào đúng lúc này...

    Đôi bích mâu đẹp như thủy tinh bảo thạch lấp lánh long lanh đầy linh hoạt vốn còn hơi ngơ ngác, nhưng thấy khuôn mặt Sở Hoan kề ngay sát, lập tức có vẻ nghi ngờ, giật mình thất thanh hỏi:

    - Ngươi...ngươi muốn làm gì?

    Sở Hoan cuống lên, đây thực sự là ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói được, thầm nghĩ có phải lão thiên gia đang cố ý trêu mình không nữa. Sớm không tỉnh muộn không tỉnh, sao nàng lại tỉnh vào lúc này? Hắn hơi ngẩn ra, vội vàng ngồi thẳng lại, cười khổ hỏi:

    - Phu nhân, nếu ta nói ta không làm gì, nàng...nàng có tin không?

    Nàng hơi nhướn lông mày, thấy tay Sở Hoan cầm áo choàng lại càng lắp bắp kinh hãi ngồi thẳng dậy. Xương nàng đã được nối xong, mặc dù vẫn còn đau nhưng vẫn có thể cử động được, cúi đầu nhìn, thấy mình chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng như cánh ve, mà bên trong chỉ có một lớp áo lót màu xanh, một số thứ gần như lộ ra hết, vội vòng hai tay ôm lấy ngực, hơi giận:

    - Sở Hoan, ngươi... Sao ngươi cso thể làm như vậy?

    Hắn đau khổ giải thích:

    - Phu nhân, nhất định người đã hiểu lầm rồi. Thực ra những gì người nhìn thấy đều không phải như người nghĩ, người nghĩ cũng không phải như người thấy, có đôi khi, những thứ người nhìn thấy cũng không nhất định là người muốn, mà việc người muốn, cũng chưa chắc đã là việc người thấy.

    Cuống lên rồi, hắn nói chuyện như đọc chú ngữ, lời vừa thốt ra, cảm thấy mình quả có tiềm lực trở thành triết gia.

    Đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhàn nhạt nhìn hắn, khóe mắt lườm tấm áo khoác trong tay hắn, nhàn nhạt hỏi:

    - Cái gì ngươi cũng thấy?

    Sở Hoan vội chối:

    - Không có...không thấy gì cả.

    - Có gì không thấy?

    Giọng nàng hơi đanh lại, cắn chặt bờ môi mọng:

    - Ngươi còn muốn thấy cái gì?

    Sở Hoan đành hít một hơi thật sâu mà nói:

    - Phu nhân, thực ra... vừa rồi phu nhân đã ngất đi, áo này ướt sũng, nếu đắp lên người nhất định sẽ sinh bệnh, cho nên ta hong khô đi. Vừa lúc đồ cũng gần khô rồi, nên muốn đắp cho phu nhân. Ai ngờ... Ai, lại xảy ra hiểu lầm. Mặc kệ phu nhân có tin hay không, ta dám dùng nhân cách của mình để bảo đảm tịnh không có ý muốn khinh nhờn phu nhân.

    Thấy hắn chân thành tha thiết, nàng cũng tin vài phần, lại nhìn chiếc áo trong tay hắn quả thực đã gần khô, nàng bất đắc dĩ thở dài, khóe mắt hơi hồng lên, cúi đầu, dường như nơi khóe mắt có lấp lánh nước.
     
    zeussekki and vu van dung like this.
  5. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Quốc Sắc Sinh Kiêu
    Tác giả: Sa Mạc
    -- o --


    Chương 1160 : Bóng dáng.




    Sở Hoan không muốn thấy nữ nhân rơi nước mắt nhất, huống chi là mỹ nhân tuyệt sắc như Lưu Ly phu nhân hai mắt đẫm lệ, tâm trạng còn buồn bực hơn cả khi vừa rồi thiếu chút nữa thân mật Lưu Ly, bất đắc dĩ nói:

    - Phu nhân, nếu nàng thực sự cho là ta tiết độc nàng, nàng... nếu trong lòng nàng tức giận không nhịn nổi, không bằng... !

    Hắn rút bội đao bên hông ra, đưa tới nói.

    Lưu Ly phu nhân thở dài:

    - Công phó làm gì vậy?

    Nàng lắc đầu nói:

    - Ta không trách Công phó, chỉ là bản thân chủ quan sơ sẩy, mới khiến thân trong khốn cảnh như vậy, Lưu Ly biết rõ Công phó là quân tử đạo đức, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ là... !

    Má ngọc hơi hồng, khẽ nói:

    - Tuy là bất đắc dĩ, thế nhưng trong lòng Lưu Ly vẫn cảm thấy thực xin lỗi điện hạ... !

    Sở Hoan cười khổ nói:

    - Thái tử biết rõ, cũng sẽ không trách cứ phu nhân, thật sự là tình thế bức bách, hơn nữa... hơn nữa việc này không ai biết được, điện hạ cũng sẽ không biết.

    Hắn cho rằng Lưu Ly chắc chắn lo lắng chuyện này truyền tới tai Thái tử, tuy nói hai người chưa hề vượt qua giới hạn, nhưng dẫu sao Sở Hoan thấy được thân thể Lưu Ly, đây đã là chuyện rất khó để người khác tiếp nhận.

    Lưu Ly thở dài nói:

    - Công phó, xin ngài... xin ngài xoay người sang chỗ khác!

    Nàng mềm giọng muốn nhờ, khả ái động lòng, Sở Hoan vội xoay người qua, chờ đến lúc Lưu Ly mặc xong quần áo, để Sở Hoan quay người lại, lúc này hắn mới hỏi:

    - Phu nhân cảm thấy thân thể thế nào?

    Lưu Ly lắc đầu nói:

    - Cũng không đáng ngại, thật sự đa tạ Công phó rồi.

    - Phu nhân khách khí rồi.

    Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:

    - Ở đây không ít củi, cũng không lo ánh lửa rồi.

    Đôi mắt Lưu Ly liếc qua, nhìn thấy hai đống củi, cau mày nói:

    - Ai bày ở chỗ này vậy? Ở nơi này sao lại đặt củi?

    Sở Hoan thở dài:

    - Ta cũng không biết vì sao lại như thế, phu nhân, có phải Dược Ông chuẩn bị sẵn hay không?

    - Dược Ông?

    Lưu Ly suy nghĩ một chút, hơi nghi hoặc:

    - Đặt nhiều củi như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị cho chúng ta? Chuyện này... đống củi này đủ dùng cho năm sáu ngày tới, chẳng lẽ... Dược Ông cảm thấy chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi này lâu?

    Sở Hoan cũng cau mày nói:

    - Quả thật không hiểu được.

    Hắn dừng một chút nói:

    - Phu nhân, chúng ta mở cơ quan bàn quay, rơi xuống nơi này, những thứ này đều năm trong kế hoạch của Dược Ông, chẳng qua vì sao hắn lại nhốt chúng ta ở nơi này? Nếu như muốn gây bất lợi cho chúng ta, vì sao ở phía dưới này lại là hồ nước, nhìn như vậy quả thực không giống như là muốn tính mạng của chúng ta.

    Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Ly mang theo vẻ phiền não, cười khổ nói:

    - Dược Ông rốt cuộc có thâm ý gì, ta thực sự không rõ. Hắn rốt cuộc muốn nói gì với chúng ta?

    Nàng trầm mặc một hồi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Sở Hoan hỏi:

    - Công phó, có một việc, không biết có nên hỏi hay không?

    - Mời phu nhân nói!

    Lưu Ly do dự một chút, vẫn hỏi:

    - Lần trước Công phó từng nói, Dược Ông muốn giao dịch bí mật phù chữ vạn với ngài?

    - Hẳn là như vậy.

    - Nói như thế, Dược Ông cũng biết được sơ lược tình hình của Công phó.

    Lưu Ly cau mày:

    - Công phó từng nói, đã từng gặp mấy lần ám sát, đều có liên quan tới phù chữ vạn này, lại không biết Công phó biết gì về phù chữ vạn?

    Dường như lo lắng Sở Hoan cảm thấy mình hỏi mạo muội, nàng giải thích:

    - Công phó đừng trách, chỉ là hiện giờ chúng ta không có một chút manh mối, Dược Ông rốt cuộc có ý gì, chúng ta vẫn mơ hồ, bí mật phù chữ vạn, lại không biết có thể tìm được chút manh mối hay không.

    Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới nói:

    - Không dối gạt phu nhân, phù chữ vạn tồn tại, vẫn là một bí ẩn lớn trong lòng ta... Mặc dù phát hiện mấy lần, nhưng đối với căn nguyên của ký hiệu này, lại vẫn biết rất ít, ta chỉ phán đoán đại khái, ký hiệu này hẳn là ấn ký của một tổ chức nào dó, dường như họ có liên lụy tới Thiên Môn Đạo.

    - Thiên Môn Đạo?

    Lông mày Lưu Ly nhíu chặt, lúc nàng mỉm cười, phong tư yểu điệu, xinh đẹp vô song, bộ dạng nhíu mày vẫn quyến rũ, có một phen thùy mị động lòng người khác:

    - Ý của Công phó là, phù chữ vạn là ấn ký của Thiên Môn Đạo? Chẳng lẽ Dược Ông có liên quan tới Thiên Môn Đạo?

    Sở Hoan lập tức lắc đầu nói:

    - Trái lại cũng không phải nói như vậy, chỉ là một hoài nghi của ta mà thôi, cũng không có chứng cứ rõ ràng.

    Lưu Ly khẽ vuốt cằm hỏi:

    - Công phó gặp phải ám sát mấy lần, chẳng lẽ không có điều tra hung thủ thật sự sau màn? Nếu là một tổ chức, vì sao họ phải ba lần bốn lượt hạ thủ đối với Công phó?

    Nàng như có suy nghĩ, khẽ nói:

    - Dường như trước khi Công phó tới Tây Bắc, cũng đã bị họ ám sát, nếu như nói Công phó giữ chức Tổng đốc, họ hành thích đại tướng biên cương, hạ thủ đối với Công phó cũng nói xuôi được, thế nhưng lúc trước... nếu như không có lợi ích, họ sẽ không ra tay đối với Công phó.

    Sở Hoan cười khổ nói:

    - Phu nhân, thật ra tiếp xúc với họ mấy lần, cũng không phải họ hướng về phía ta, chỉ là cơ duyên trùng hợp, mỗi lần gặp họ đều thuộc về ngẫu nhiên.

    - Vậy trước đây Công phó từng gặp mấy thích khách mang theo phù chữ vạn?

    - Chưa nói tới thích khách.

    Sở Hoan suy nghĩ một chút:

    - Lần đầu nhìn thấy ký hiệu này, là trên người một quan lại phủ Vân Sơn, mà lần cuối cùng nhìn thấy, chính là trên người Dược Ông.

    - Dược Ông?

    Lúc trước Lưu Ly cũng không phát hiện trên người Dược Ông có phù chữ vạn, ngạc nhiên hỏi:

    - Công phó nói là trên người Dược Ông cũng có loại ký hiệu kia?

    Sở Hoan gật đầu nói:

    - Quả thực như vậy, những người có ký hiệu chữ vạn này, đều vẽ trên ngực.

    Lưu Ly phu nhân nghi ngờ nói:

    - Phù chữ vạn hẳn là phật ấn Phật môn, Thiên Môn Đạo là Đạo gia, xưa nay hai nhà Phật Đạo đối đầu nhau, nếu như họ có liên quan với Thiên Môn Đạo, tại sao trên người lại có hoa văn Phật Ấn?

    - Đây cũng là chỗ mà ta không thể hiểu được.

    Sở Hoan cười khổ nói:

    - Mấy lần ta phỏng đoán họ có liên quan tới Thiên Môn Đạo, thế nhưng chính vì biết rõ phù chữ vạn có quan hệ với Phật tông, Phật Đạo hai đường, cho nên mới không dám xác định. Nhưng có một điểm ta lại xác định được, tổ chức của nhóm người này vô cùng nghiêm mật, hơn nữa phân bố cực lớn, hành động che giấu, tổ chức như vậy, chắc chắn có mưu đồ cực lớn!

    Lưu Ly nắm chặt xiêm y, che giấu toàn bộ thân hình đường cong uyển chuyển trong áo bào xám, khẽ nói:

    - Điện hạ thường nói với ta một số việc, cũng thường nói tới Thiên Môn Đạo, tuy nhiên chưa từng nhắc tới tổ chức có ký hiệu phù chữ vạn này, có lẽ ngay cả điện hạ cũng không rõ ràng sự hiện hữu của họ.

    - Cũng không biết Thần Y Vệ có biết sự hiện hữu của họ hay không.

    Sở Hoan đáp:

    - Thần Y Vệ chỗ nào cũng nhúng tay, tin tức linh thông, nếu như ngay cả họ cũng không rõ ràng sự tồn tại của tổ chức phù chữ vạn, như vậy tổ chức này quả thực cực kỳ bí ẩn rồi.

    Lưu Ly nói Thái tử không biết phù chữ vạn tồn tại, Sở Hoan lại không cho là đúng, cũng không phải hắn không tin tưởng lời Lưu Ly, chẳng qua cảm thấy cho dù Thái tử biết rõ phù chữ vạn tồn tại, cũng chưa chắc sẽ nói việc này cho Lưu Ly.

    Sở Hoan cũng không quên, ban đầu ở Trung Nghĩa Trang, Tề Vương Doanh Nhân bị đâm, mà thích khách chính là Hổ văn công tử và áo lam công tử, trên thân thể hai người này đều có ký hiệu phù chữ vạn.

    Tề Vương tới Trung Nghĩa Trang chính là nhận được mật tín của Thái tử, thu hồi Huyết Ẩm Đao thay Thái tử, vì lý do an toàn, Tề Vương đặc biệt giữ bí mật với lần xuất hành đó, người biết rõ hành tung của hắn ít ỏi không có mấy, mà Thái tử lại hết sức rõ ràng hành tung Doanh Nhân, sau khi gặp chuyện ở Trung Nghĩa Trang, đối tượng hoài nghi đầu tiên của Tề Vương chính là Thái tử.

    Sở Hoan cũng cân nhắc rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng, nếu như luận tới hiềm nghi lớn nhất, quả thực vẫn là Thái tử, nói cách khác, cho dù Hồ văn công tử hay áo lam công tử, cũng chỉ có thể phụng lệnh Thái tử tới ám sát.

    Sở Hoan từng hoài nghi, tổ chức mang theo dấu hiệu trên người kia, phải chăng có liên hệ nào đó với Thái tử, thậm chí là tổ chức Thái tử âm thầm thao túng.

    Chỉ là sau khi trông thấy hình xăm chữ vạn trên người A Thị Đa tại Tây Lương, Sở Hoan mới phát hiện khả năng này cũng không lớn, A Thị Đa là người của Bì Sa Môn, mà Bì Sa Môn địa vị cực cao tại Tây Lương, Thái tử đương nhiên không có khả năng khống chế được Bì Sa Môn, gã cũng không có khả năng duỗi râu tới Tây Lương quốc xa xôi, cho nên Sở Hoan phủ nhận, bỏ qua phỏng đoán tổ chức này do Thái tử khống chế, nhưng cũng không hoàn toàn phủ nhận, bỏ qua việc Tề Vương bị đâm có liên quan tới Thái tử, có lẽ Thái tử không cách nào khống chế tổ chức kia, cũng không có nghĩa là không có liên quan tới tổ chức kia, thậm chí đám người Hổ văn công tử chỉ là nhận ủy thác của người khác, lấy tiền làm việc mà thôi.

    Có đôi khi chuyện này càng nghĩ càng phức tạp, phạm vi liên lụy rất rộng, Sở Hoan nghĩ đi nghĩ lại cũng đi vào ngõ cụt, cảm thấy hết sức khó giải quyết, hoàn toàn không có manh mối.

    Thái tử có bí mật, điểm này Sở Hoan đương nhiên xác định không nghi ngờ, một người không có bí mật, đương nhiên chưa nói tới tâm cơ thâm trầm, mà Thái tử vốn là người tâm cơ thâm trầm có thể ẩn nhẫn, mặc dù Lưu Ly là người bên cạnh gã, gã quả thực nói cho Lưu Ly một số chuyện người khác không biết, nhưng vẫn phải giữ lại, ví dụ như bí mật phù chữ vạn, cho dù Thái tử biết rõ đầu mối, nhưng che giấu Lưu Ly, đó cũng không phải chuyện không thể.

    Lưu Ly nghĩ chốc lát, mới nhẹ giọng hỏi:

    - Như vậy bí mật Dược Ông muốn nói cho chúng ta biết, phải chăng có liên quan tới phù chữ vạn này?

    Sở Hoan lắc đầu nói:

    - Thật ra lần này trước khi đến Dược Cốc với phu nhân, vốn muốn biết bí mật phù chữ vạn từ miệng Dược Ông, cởi bỏ bí mật đã lâu trong lòng, thế nhưng Dược Ông đột nhiên gặp tai họa, bí mật này vẫn không thể cởi bỏ... !

    Hắn ngẩng đầu nhìn hang đá trống trải, thở dài:

    - Cũng không biết bên trong hang đá này, phải chăng có giấu bí mật của Dược Ông.

    Lưu Ly thở dài, đang muốn nói gì, bỗng nhiên mặt mày biến sắc, mắt xanh xinh đẹp nhìn sau lưng Sở Hoan, lộ vẻ hoảng sợ. Sở Hoan thấy thế, hơi kinh ngạc, lập tức cảm thấy Lưu Ly phát hiện thứ gì, thấp giọng hỏi:

    - Phu nhân, sao vậy?

    - Là... là thứ gì... !

    Thân thể Lưu Ly không kìm được nhích tới gần Sở Hoan:

    - Công phó không nên quay đầu lại, dường như… ta thấy được bóng người… !

    - Bóng người?

    Sở Hoan khẽ giật mình, trong hang đá lạnh lẽo, Sở Hoan lập tức cảm thấy hơi quỷ dị, cũng không quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:

    - Phu nhân trông thấy bóng người?

    Lưu Ly cố gắng trấn định lại:

    - Phía sau ngài không xa, có một sườn núi, ta... ta thật sự không nhớ trông thấy thứ gì lóe lên đằng sau... không biết là vật gì... !

    Xung quanh yên tĩnh như chết, một cỗ hàn ý dâng lên.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.