Chương 18: Vô gian đạo Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Đội ngũ mấy trăm người sẽ không thể biến mất không tung tích. Đám kỵ binh của Tần Lôi sau khi tiến vào doanh trại quân Tề, liền trong chớp mắt, di chuyển theo biên giới sát Tề doanh nhanh như bay. Nghe được tiếng kèn cảnh báo đám quân Tề liền xông ra khỏi trại nhưng chỉ thấy xung quanh trống không. Mất một úc dưới sự tổ chức của phó tướng dẫn quân dọc theo doanh trại mà chặn đường, có gắng ngăn chặn bọn “cường đạo” khó ưa. Đám “kẻ cướp” liều mạng chạy hết tốc lực, sau khi đột nhập vào doanh trại liền đi ngay không hề va chạm với Tề quân. Đám kỵ sĩ thúc chiến mã, roi ngựa trong tay tới tấp quất xuống. Chiến mã bị đánh đau cũng lao như điên, hơn một nghìn chiếc móng ngựa nện xuống đất như mưa, làm bụi bốc lên mù mịt. Còn với đám Tề quân đang đuổi theo, bọn họ tựa như đang cưỡi mây bay đi vậy. Cái cảm giác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, khi cả đám bụi mù mịt đập vào mặt, bao phủ hết bọn họthì những lời ca ngợi sẽ biến thành lời nguyền rủa ác độc. Những tiếng ho khan giống như tiếng ếch kêu liên tục bên ao hồ vang lên, đám binh lính Tề ở trong đám bụi phát hiện bọn cướp kia đã chạy về phía doanh trại của phản quân. Tiết tướng quân mặt đen sì vô cùng buồn bực. Đám giặc này tới quấy nhiễu người nhanh chóng và dễ dàng, tát một cái thật mạnh vào cái tương lai xán lạn của Tiết tướng quân. Lão Tiết căm giận nghĩ, nếu để mấy lão già trong triều biết được chắc chắn sẽ không nể mặt mình chút nào. Lão Tiết rùng mình một cái, như thấy Bách Thắng Công đang chỉ vào mũi mình chửi như tát nước. Y đưa tay lên vuốt vuốt mặt, như muốn lau đi nước bọt mà lão Triệu phun lên vậy rồi quát ầm lên: - Liệt trận! Để liệt trận xuất kích cho ta. Lão tử phải ăn tươi nuốt sống mấy tên cẩu tặc này.. Đám kỵ sĩ đang chạy như bay đồng thời rùng mình một cái, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi oán giận của lão Tiết. Tần Lôi thấy đội ngũ thuận lợi thoát khỏi doanh trại quân Tề, nhưng không hề có một chút vui mừng. Hắn biết đây nhờ sự bất ngờ, không có kết quả giao tranh. Nhưng lần này quân Bách Thắng nhất định đã biết, nhiều nhất là trong một nén nhang sẽ thấy quân địch tới, nếu bị bao vây thì sẽ không còn có cái gọi là may mắn nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn về doanh trại của quân nông dân thì thấy càng ngày càng gần. Trong sắc trời nhàn nhạt, có thể thấy rõ bóng người trong doanh trại đang hoảng sợ chạy lung tung. Tiếng pháo vừa nãy đã làm quân nông dân giật mình tinh giấc. “Bây giờ phải chờ mấy người Mã Khuê thôi” Tần Lôi thầm nghĩ. ~~~~~~~~~~~ Hai nước Tề Tần giằng co tại cửa Đại Tán khiến cho hơn triệu bách tính của nước Tề bị ép buộc dời đi. Những người này dần người nhà, người già yếu đi tới chỗ nào cũng không được dừng chân. Toàn bộ các phủ các huyện đều đóng chặt cổng thành, không cho bọn họ vào. Mã Tam là một thành viên trong đội quân chạy nạn, y vốn là thợ săn nên có được thân thể cường tráng. Y may mắn thoát được số kiếp bị bắt đi làm bia đỡ đạn, thoát khỏi tiền tuyến. Mã Tam rất nhiệt tình, vui vẻ giúp người, còn biết một chút y thuật nên yrất được đám dân chạy nạn kính trọng. Từ từ y liền trở thành một nhân vật giống như là thủ lĩnh của đám dân chạy nạn này vậy. Có thể nóiy cùng với vài người khác quyết định hướng đi của đám dân chạy nạn này. Sau nhiều lần bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nỗi phẫn nộ, thất vọng thậm chí có lúc tuyệt vọng lan tràn tràn trong đám lưu dân, hơn nữa lại có người kích động khiến cho đám nông phu trước đây ngoan ngoãn như thỏ con dần dần cũng trở nên điên cuồng. Một bầu không khí như muốn hủy diệt đám quan lớn vừa hút máu mình, vừa coi bản thân mình là những thứ vô giá trị chợt nảy sinh trong lồng ngực. Thứ cảm xúc này giống như dịch bệnh nhanh chóng lan truyền, cuối cùng trong một tiếng hô kích động, đoàn người đã xông vào huyện Bách Khâu của Ứng Châu, giết sạch quan lại, mở kho lương. Đây chính là Ứng Châu biến. Đám dân chạy nạn cướp bóc khắp nơi, khiến cả Ứng Châu rộng lớn trở nên hỗn loạn, đám phú hộ thân hào thi nhau trốn vào thành Ứng Châu định nhờ tường cao thành dày, đợi cứu viện của triều đình. Dưới sự dồn ép của quan quân, quân nông dân mất đi không gian hoạt động. Nhưng họ lại thêm có đồ công kích phủ thành cực kỳ ngu xuẩn, vọng tưởng bắt được đám quan lại trong thành, ép quan quân lui binh, vì vậy mà mới có cái cảnh lúc trước. Mã Tam vẫn luôn ở trong đám quân nông dân, y không tham gia cướp bóc, không phân chia của cải, mà chỉ lặng lẽ cứu chữa thương vong, có gắng mang lại một sự dễ chịu cuối cùng cho những người đồng bạn đang giãy giụa hấp hối giữa bùn đất . Lúc đầu khởi sự thuận lợi, mọi người đều tập trung nơi người thủ lĩnh, nhưng tình huống càng ngày càng trở nên hỏng bét, thậm chí cuối cùng bị bao vây tranh giành tài nguyên, những tên thề thốt là sẽ dẫn dắt mọi người cướp đoạt thiên hạ, thuộc về người nghèo, xem ra vẻ mặt càng dễ ghét. So ra thì Mã Tam với tấm lòng như Bồ Tát càng nhận được nhiều sự yêu mến. Mọi người đều nguyện nghe lời y, bởi họ cho rằng Mã Tam tốt bụng sẽ không lừa mình. “Ta không hại các người sao? “ Mã Tam cười khổ tự nói với mình. Y chính là một trong những người nằm vùng do Tần Lôi sai Trầm Lạc tung ra từmấy tháng trước. Y vốn là phó thống lĩnh của vệ sĩ Trầm gia. Lần này y là người nhận nhiệm vụ tối cao nhất. Y còn nhớ rất rõ trước khi đi Tần Lôi đích thân triệu kiến mình. Vị hoàng tử điện hạ trẻ tuổi kia với vẻ trầm ổn cứng rắn đã để lại cho y ấn tượng rất sâu đậm, y còn nhớ rõ lúc đó điện hạ đã nói rằng: - Mã đại ca! Tất cả chúng ta sống hay chết đều nằm trong tay của huynh. Cảm giác được tín nhiệm sâu sắc khiến cho Mã Tam không cho phép mình chùn bước. Khi đi tới biên giới, y thuận lợi trà trộn vào đám lưu dân. Sau khi cứu giúp mọi người y nhanh chóng tạo dựng được uy tín của mình, không phí quá nhiều công sức liền thuận lợi dẫn dắt đám lưu dân đi tới Ứng Châu – là đoạn đường mà điện hạ về nước nhất định sẽ đi qua. Chuyện sau đó hơi mất kiểm soát, mấy người bọn họ đã đánh giá thấp sự cực khổ mà lưu dân đã phải chịu đựng, sự oán hận trong lòng đã được tích góp từng chút một. Vốn dĩ kế hoạch của họ là cố gắng kích động đám dân chạy nạn, đến khi điện hạ tới nơi thì bất ngờ bùng nổ, lợi dụng chuyện đó phá tan mọi thế trận cản trở điện hạ. Không ngờ, Mã Tam vừa mới mở lời vài câuđã như chọc phải một tổ ong vò vẽ vậy. Trong tích tắc khiến cho đám dân kích động, có rất nhiều người nhân cơ hội đó, làm tiếp công việc kích động của đám người Mã Tam khiến cho sự việc sau đó không thể vãn hồi được. Mã Tam tận mắt nhìn thấy từng người lưu dân xanh xao gầm gừ xông vào từng thôn xóm, từng cái thị trấn, lôi bọn phú hộ thân hào đang sống sờ sờ ra đánh chết, cướp bóc toàn bộ gia tài của chúng. Sau đó lại cùng với dân địa phương xảy ra xung đột thì càng không phân biệt trắng đen gì cả mà chỉ chém giết loạn lên một hồi, cướp của bắt người, không chuyện ác nào là không làm. Y bắt đầu cảm thấy căm ghét chính mình, bởi chính tay y đã mở chiếc hộp nhốt ma quỷ. Cho nên y rời khỏi chiến trường, mải miết làm những việc cứu chữa cho người bị thương, mong muốn lòng mình có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng mà làm như vậy lại khiến cho tiếng tăm của y càng ngày càng vang, càng ngày càng có nhiều người tập trung lại bên cạnh y, tin tưởng y, sung bái y, dựa vào y. Cái cảm giác được tin cậy, sung bái và dựa dẫm đó lại càng khiến cho linh hồn của y đau đớn. Giữa lúc y nghĩ bản thân mình không thể chịu được nữa thì mật tin của điện hạ được gửi tới. Một tên tiểu tử nhếch nhác nhân lúc đông người đã lẻn tới trước mặt, nhét một lọ nhỏ vào ống tay áo mình. Nếu tên tiểu tử đó không nhe răng ra cười thì y cũng không phát hiện ra hắn được. Nhưng mà tên tiểu tử đó là ai nhỉ? Có điểm giống Hầu Tân, nhưng mà hắn không có thân thủ nhanh như vậy. Mã Tam, có lẽ nên gọi là Mã Khuê, thầm nghĩ. Xem ra cuộc đời làm nội ứng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ càng ngày càng nhiều mà nói thì càng ngày càng ít. Mã Khuê hậm hực lắc đầu, thôi suy nghĩ, quay người về doanh trại của mình, dặn dò vệ binh không được làm phiền. Sau đó ymới mở cái lọ nhỏ, lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Sau khi đọc thật kĩ liền nuốt vào bụng. Như vậy nếu có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng y đang uống thuốc.
Chương 19: Phản ư? Phản ư? Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Trong lá thư đó viết: - Ngàn cân treo sợi tóc, mong huynh nhanh chóng thực hiện. Những chữ này không phụ trách nhiệm. Mã Khuê cũng hiểu được rằng thời gian mà mình phát động chính là vào giờ Sửu ngày mười một. Mà ngày đó cũng chính là ngày mai. Trong đêm hôm đó, sau khi Mã Khuê đi kiểm tra tình hình người bị thương khắp doanh như mọi ngày khi quay trở lại trướng của mình thì ở đó đã có mười mấy quan quân đang đợi hắn. Mã Khuê dặn dò canh phòng nghiêm mật xung quanh trướng rồi mới chậm rãi đi về vị trí chính giữa ngồi xuống. Gương mặt của hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi và hốc hác. Đám quan quân đưa mắt nhìn nhau. Một người đứng gần nhất đứng dậy dò hỏi: - Thống lĩnh đại nhân triệu tập chúng tôi đến đây là vì chuyện đó sao? Mã Khuê nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mơ màng lúc nãy lập tức biến mất. Y nhìn mọi người trong phòng rồi gật đầu trầm giọng nói: - Đúng vậy! Ta đã nhận được mật tín của điện hạ, lệnh cho chúng ta giờ Sửu ngày mai hành động. Tất cả những người có mặt trong phòng này đều là vệ binh trung thành của phủ Trầm Lạc. Mấy tháng nay bọn họ mai danh ẩn tích, vào sinh ra tử chỉ để chờ tới ngày hôm nay. Mặc dù đã xác định tâm lý từ tước nhưng tất cả vẫn hơi kích động. Không ít người đứng lên nhìn thủ lĩnh của bọn họ. Mã Khuê nhìn những khuôn mặt trẻ ở bên cạnh mình đang tràn ngập sự hồi hộp và cuồng nhiệt. Y khẽ thở dàinhìn về hướng đỉnh trướng, nhìn vào ngọn đèn ngày đêm mờ mịt treo lủng lẳng rồi như đang tự nói với mình: - Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Đây là chuyện tính mạng của mấy chục ngàn người. Đám quan quân, có lẽ nên gọi là đám vệ binh Trầm phủ đều im lặng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc điện hạ lập ra kế hoạch không ngờ rằng cuộc nổi loạn của nước Tề lại mạnh mẽ và dữ dội như vậy, trong thời gian ngắn đã tụ tập được hơn một trăm ngàn người. Cho dù hiện tại, trải qua mấy trận thảm bại, thậm chí đã có vài nhóm tách ra thì vẫn còn lại gần bốn mươi ngàn người. Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ dẫn dắt quân nông dân ngăn cản kẻ địch từ tất cả các mặt trận công kích một ngày, tới khi điện hạ hoàn toàn thoát được khỏi quân Bách Thắng và quân truy sát từ các đường thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó sẽ có huynh đệ tới ứng cứu bọn họ thoát khỏi đám quân nông dân. Cứ như vậy, vận mệnh của đội quân nông dân đã được quyết định trước rồi. Những tên gián điệp không chuyên nghiệp này, không được trải qua huấn luyện, hoàn toàn dựa vào sự nhiệt huyết mà liều lĩnh thâm nhập vào đoàn quân nông dân. Mà những người dựa vào sự nhiệt huyết làm việc thường sẽ vì nó mà làm hỏng việc. Sống cùng với quân khởi nghĩa trong mấy tháng nay, những người được tuyển chọn của Trầm phủ quả nhiên giành được sự tin cậy và tôn trọng của những người bên cạnh. những người khởi nghĩa luôn nhìn họ với ánh mắt sùng bái, bọn họ nói gì nghe nấy, tôn họ làm thần linh. Cái thứ “tín nhiệm” này, rất hiếm rơi vào tình huống không hay nhưng lần này dường như là rơi vào tình huống đó. Những vệ binh nhiệt huyết không được học làm sao để cắt đứt tình cảm, bọn họ đã bị sự “tin tưởng” của những người nông dân ràng buộc. Câu nói của Mã Khuê khiến đám thủ hạ đều trầm mặc. Y tiếp tục khan giọng nói: - Xem ra các vị cũng băn khoăn như vậy. Ta có một cách muốn thương lượng với các vị. Y dừng một chút, nói tiếp: - Nhiệm vụ của chúng ta là yểm trợ điện hạ về nước, đây là điểm quan trọng. nhưng trước khi đi, điện hạ có nói, ngoài quân lệnh thì vẫn có những thứ khác. ngài cho ta quyền quyết định tùy theo thời điểm, cho nên ta có quyền thay đổi kế hoạch. Giọng ycàng lúc càng cương quyết, nét mặt cũng cứng rắn hẳn lên. - Ta quyết định, đêm nay làm náo loạn doanh trại, các người quay về mỗi nhóm, chém giết chủ tướng, khống chế tình hình. Tất cả không được có sai sót. Mã Khuê trầm giọng nói. Có viên quan đứng ra chắp quyền hỏi: - Thống lĩnh đã có được sự cho phép của điện hạ hay lão gia chưa? Mã Khuê lạnh lùng nhìn gã, nói: - Điện hạ đã trao quyền quyết định tùy theo thời điểm cho ta, như vậy đã đủ hay chưa? Viên quan lắc đầu nói: - Thuộc hạ chỉ muốn biết là người của chúng ta có nắm được sự thay đổi này hay không thôi chứ không phải nghi ngờ quyền uy của thống lĩnh. Mã Khuê gật đầu, nhìn mọi người trong phòng nói: - Nếu đã như vậy thì quay về doanh chuẩn bị đi. Tới trước giờ tý phải tập hợp đội ngũ ở trước trướng trung quân. Đám quan quân tuân lệnh nhanh chóng rời đi. Mã Khuê quay sang nói với viên quan vừa đặt câu hỏi: - Thạch Uy! Ngươi ở lại một chút. Viên quan đó đành dừng lại, lặng lẽ không nói gì, đến khi mọi người đã đi hết, Mã Khuê mới nói với gã: - Làm phiền ngươi ở đây đợi trời sáng được chứ? Thạch Uy cười khổ nói: - Thống lĩnh! Ngài làm như vậy sẽ hại điện hạ đó. Nói xong y cũng không phản kháng gì, để mặc cho vệ binh trói lại. ~~~~~~~~~~~ Lúc ba trăm kỵ sĩ vọt tới trước cửa doanh của quân nông dân thì hơi bối rối. Cổng lớn mở rộng, trên chiến hào rộng cũng thêm một cái cầu gỗ. Tần Lôi trầm ngâm nhìn về phía trong doanh trại, chỉ thấy vài con tuấn mã đang phóng nhanh ra, dẫn đầu là phó thống lĩnh vệ binh Trầm phủ, là người lãnh đạo hành động nội gián lần này – Mã Khuê. Nhưng hắn lại không thấy người mà mình dặn dò không được rời khỏi Mã Khuê là Thạch Uy đâu. Quân Tề nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, kỵ binh đã bắt đầu xung phong. Chỉ trong vòng một chén trà là chúng có thể tới đây. Tần Lôi cố gắng kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, tay phải để ở sau lưng làm động tác nắm tay. Đám kỵ sĩ đều tự mình nắm chặt cung nỏ ở bên hông, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến công theo ý chỉ của điện hạ. Những cái cung nỏ cầm tay này chính là sau trận chiến hôm nọ, Tần Lôi cảm giác sâu sắc là thủ hạ của hắn thiếu năng lực chiến đấu đường dài nên bảo Trầm Lạc bỏ ra một số tiền lớn mua về. Số cung nỏ được chế tạo theo cách thức của quân Vũ Lâm của Nước Tề, mặc dù không thể so sánh với mấy món đồ của Tần Lôi, nhưng cũng là có còn hơn không. Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của Tần Lôi mà thôi. Trong chớp mắt, Mã Khuê đã xoay người xuống ngựa quỳ rạp xuống trước mặt Tần Lôi, mà nói một cách vội vàng: - Tình huống có biến, mong điện hạ tiến vào trại trước đã. Sau đó thuộc hạ sẽ bẩm báo. Tần Lôi nhìn Mã Khuê đang quỳ ở trước ngựa, cố gắng không thể hiện sự không vui trong lòng. Hắn suy nghĩ thật nhanh, sau cùng mới gật đầu nói: - Làm phiền Mã đại ca rồi. Hơn ba trăm kỵ binh người không rời ngựa, tay không rời nỏ vây xung quanh người đồng bạn ngày trước tiến nhanh vào đại doanh. Dây treo chuyển động khiến cho cầu gỗ chậm rãi kéo lên. Mấy ngàn kỵ binh hô to ghìm dây cương lại, đợi đội quân nhu đến làm cầu. ~~~~~~~~~~~~~~ Tần Lôi vừa tiến vào trại thì một bóng người đen sì ở một bên chui ra, Đám hộ vệ bên trái nhất tề giương cung lên. Viên đội trưởng hét lớn: - Tủ lạnh! Người nọ gần như cùng lúc hô: - Ti-vi! Cung nỏ của đội viên hộ vệ mới hơi buông xuống. Người này chạy đến trước mặt. Khi nhìn thấy rõ mặt thì ra là đội trưởng trung đội thám báo Hầu Tân. Gã vừa nhìn thấy Mã Khuê liền nói với Tần Lôi: - Điện hạ, xin hãy bắt giữ hắn trước đã. Tần Lôi nghiêng đầu nhìn về phía Mã Khuê, thấy sắc mặt của y vẫn như thường, hắn liền nháy mắt đối với hai gã hộ vệ ở phía sau Mã Khuê, sau đó chỉ tay vào Hầu Tân nói: - Chớ có nói bậy, còn không mau xin lỗi thống lĩnh! Hầu Tân thấy ám hiệu của Tần Lôi, cũng không nói to chỉ đứng ở dưới ngựa Tần Lôi nói nhỏ vài câu, sau đó liền đứng lẫn vào trong đội. Tần Lôi nghe xong cố gắng kìm chế cơn giận chỉ nhếch môi, nói với Mã Khuê: - Mã đại ca, ta muốn một lời giải thích. Mã Khuê chỉ khẩn cầu Tần Lôi vào trong trướng sẽ tự nói. Tần Lôi lắc đầu, cất cao giọng nói: - Tòng ngô giả giai ngã huynh đệ dã, sự vô bất khả đối kỳ ngôn*. (*:Người theo ta đều là huynh đệ của ta, sự việc có đúng như lời đồn hay không) Mã đại ca cứ nói ở đây là được rồi. Sắc mặt của đám vệ sĩ bên cạnh vẫn bình thản. Mã Khuê cũng phát hiện đám thuộc hạ của mình trước đây đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng nhất là tính kỷ luật. Y cười khổ một tiếng nói: - Ha ha, điện hạ so với khi còn ở Thượng kinh đã tiến bộ rất nhiều, vậy cho phép tiểu nhân bẩm báo tại đây vậy.