Chương 2:Thái tử gặp nạn. Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Mưa vẫn tiếp tục rả rích nhưng sắc trời dần dần sáng lên. Tần Lôi mở mắt ra, nét mặt liền trở nên quái dị. Hắn vẫn tiếp tục nằm nhưng trong lòng không thể nào bình tĩnh lại. Đêm qua hắn phát hiện ra có điều khác thường. Chỉ là điều này quá hoang đường. Hắn cần một đêm để thuyết phục chính mình. Hắn - một huấn luyện viên bộ đội đặc chủng sống ở thế kỷ hai mươi mốt bỗng nhiên bị biến thành một tiểu hài tử mười lăm tuổi. Hắn bỏ ra một ngày để tiếp thu sự thật. Về phần thận phận mình như thế nào thì hắn sẽ từ từ hòa nhập vào thời đại này. Tần Lôi giơ cánh tay phải lên nhìn một chút thì thấy nó vô cùng trằng trẻo và nhỏ bé không thể nào so sánh với bàn tay gấu của mình trước kia. Hắn nhăn mặt cười khổ lầm bầm: -Tay này thì thua cả phụ nữ. Nghĩ vậy chợt sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Hắn nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé “ không bằng cả phụ nữ” thò vào nội khố xem thử. Khi thấy phía trong có vật đó thì mới thở phào: -May mắn ta không phải là phụ nữ nhưng… ta lại là xử nam a. Mặt hắn đỏ bừng có chút ngại ngùng. Khi đã biết mình là một thiếu niên đồng“trinh” thì sắc mặt của Tần Lôi cũng trở nênthoải mái. Hắn nhảy từ trên giường xuống như cá chép vượt long môn. Ngày hôm qua khi đi ngủ hắn vẫn chưa cởi giày và quần áo. Nnghe ngoài cửa vọng vào tiếng thở ồ ồ. Tần Lôi biết đêm qua vị huynh đài kia sau khi ra khỏi cửa nhưng không rời đi mà ở bên ngoài canh gác cho mình suốt đêm. Hắn nhẹ giọng ho khan một tiếng. Vị hán tử theo quán tính mở mắt ra chỉnh lại vạt áo. Khi hắn đẩy cửa ra thì thấy hán tử đang nhìn về phía mình. Mặc dù một đêm không ngủ nhưng tinh thần của hán tử mặc thiết giáp vẫn hưng phấn không có lấy một chút mệt mỏi. Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Tần Lôi phất tay nói: -Hãy đi với ta một chút. Hán tử gật đầu, nghiêng người nhường đường. Mưa xuân rả rích đọng lại trên cành liễu xanh mơn mởn rồi rơi xuống những cọng cỏ nhỏ bên dưới. Lớp đá cuội dưới chân cũng được cọ rửa sạch sẽ. Nếu không phải bên đường có mùi nước tiểu trẻ con pha lẫn mùi máu thì đây đúng là một bức tranh đẹp sau cơn mưa. Tần Lôi nhíu nhíu mày lại thầm nghĩ. “Lẽ nào ngay cả khi thay đổi thân thể cũng không thoát khỏi cảnh máu tanh?”. Hắn than nhẹ một tiếng coi như không thấy gì tiếp tục bước đi thong thả. Tần Lôi đi phía trước cảm thấy không hài lòng. Cự hán theo sau cũng rất bực mình. Đêm qua hai người chém giết ở nơi đây nhưng tới giờ thì hậu viện vẫn chưa được dọn dẹp gọn gàng. Người đầu tiên không chịu được chính là Tần Lôi. Hắn xoay người lại nhìn chằm chằm vị hảo hán cao hơn hắn nửa cái đầu nghiêm nghị hỏi: -Ngươi không muốn trả thù chuyện tối hôm qua sao. Hán tử sửng sốt, hiển nhiên đang cố gắng nhớ đêm qua có chuyện gì cần trả thù. Tần Lôi biết mình suy nghĩ nhiều, có chút ngượng ngùng. Hắn nhè nhẹ vuốt má cười hắc hắc chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi: -Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi hắn nói ra vấn đề này thì đối với hán tử không hay nói chuyện đúng là có chút khó khăn. Gã trầm mặc một lúc rồi hỏi ngược lại: -Ngài không nhớ gì sao? Tần Lôi nhanh nhẹn đảo cặp mắt trắng dã, dáng vẻ vô cùng khổ não gật đầu nói rằng: -Từ khi tỉnh lại đến giờ ta không nhớ gì hết cả Chuyện này nếu như là người khác thì sẽ an ủi hắn một phen đồng thời tìm đại phu ngay lập tức. Nhưng vị đại hán mặc thiết giáp này không giống như người bình thường. Gã chỉ dừng một chút sau đó “À” lên một tiếng rồi dùng thanh âm trầm thấp kể lại chuyện hôm qua. -Giờ tý canh ba đêm qua, có một đám thích khách vây quanh phủ. Sau đó một đám người áo đen xuất hiện chặn được phần lớn thích khách. Có bảy thích khách xông vào phòng của điện hạ. Ngài nhìn thấy bọn họ thì ngất đi, lúc sau thì tỉnh lại. Hán tử trả lời rất khô khan nhưng rất đầy đủ chính xác. Cách trả lời của y giống như tác phong quen thuộc của bộ đội khiến Tần Lôi rất hài lòng: -Thương vong của chúng ta như thế nào? -Rất nặng. Chúng ta đã mất hai người, một người bị tàn phế. -À Tần Lôi gật đầu, hỏi tiếp nói: -Vậy chuyện này là do người nào làm? Mặt mũi họ như thế nào? Hán tử lắc đầu, bực mình nói: -Không biết, chúng ta chỉ là môn khách ở nơi đây. Nhưng điều được biết quá ít. Hai người tiếp tục thong thả đi trong tiểu viện. Tần Lôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định phài tìm hiểu tình huống của mình rõ ràng hơn nữa. Vì vậy hắn vừa đi xoa huyệt Thái Dương lẩm bẩm nói: -Không biết tại sao ta đau đầu quá. Hiện giờ đầu óc lộn xộn không nghĩ ra gì cả. Thiết ưng không có phản ứng gì. Tần Lôi bất đắc dĩ đành phải nói tiếp: -Ngươi có thể giúp ta nhớ lại hay không. Hán tử trầm mặc trong chốc lát tựa hồ đang suy nghĩ không biết mình có làm được hay không. Tần Lôi phải đợi một lúc thì gã mới gật đầu nói: -Được. Lúc này gã mới tin tưởng điện hạ mất trí nhớ mà trừng mắt nhìn Tần Lôi. -Vậy ta là ai, ta đang ở đâu, bây giờ là triều đại nào. Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy. Đương nhiên ta biết mình là ai, chỉ có chút chuyện không hiểu nên muốn ngươi nói lại để giúp đỡ việc phục hồi trí nhớ. Tần Lôi bị hán tử nhìn chăm chú nên có chút rối loạn. Lúc này Hán tử mới thôi không nhìn nữa suy nghĩ một chút rồi nói chậm rãi: -Điện hạ là ngũ hoàng tử của Đại Tần – cường quốc số một trong thiên hạ, có thân phận tôn quý. Hiện tại chúng taở thành Đông Đô và đang ở trên đường lên kinh thành. Bây giờ làm năm Chiêu Võ thứ mười sáu. Thanh âm của hán tử trầm thấp rất có sức hút. Tần Lôi thầm nghĩ thật nhanh. Hắn nhớ dường như trong lịch sử Trung Quốc không có năm Chiêu võ thứ mười sáu bèn hỏi tiếp: -Hiện nay thiên hạ có bao nhiêu quốc gia. Về phần thân phận hoàng tử tôn quý hay gì gì đó hắn không quan tâm. Bây giờ ngay cả một người hầu cũng không có thì thân phận tôn quý gì chứ. Còn chẳng bằng một tên địa chủ. -Hiện nay thiên hạ chia làm ba phần là Đại Tần của ta cùng với Đông Tề và Nam Sở. Nghe thấy vậy hắn có thể khằng định đây không phải là Trung Quốc cổ đại mà là một thế giới khác song song với nó. Tần Lôi vô cùng đau đầu yên lặng một hồi rồi bỗng bật thốt lên hỏi: -Tại sao ta không ở Tần quốc mà lại ở đây. -Điện hạ, ngài vì nước đã rời đi mười sáu năm. - Ra vậy. Hóa ra ta là con tin. Vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi. -Năm nay ngài mười sáu tuổi rồi. -Ách. Tần Lôi không nói gì thầm nghĩ tới lúc nhỏ xem Hồng Nham. Khi đó hắn luôn cho rằng một tuổi bị bắt đi đã là nhỏ nhất rồi không nghĩ điều này lại bị bản thân hắn phá vỡ. Cũng may trời sinh hắn vốn là ngườilạc quan. Hắn nghĩ cùng lắm thì mình chạy đi. Năm đó không phải tiểu La Bặc cũng phải chạy trốn sao. Nghĩ thế, hắn tự an ủi mình. Tần Lôi học hành không đến nơi đến chốnđương nhiên không biết La Bặc hy sinh vì việc nghĩa. Hán tử thấy nét mặt Tần Lôi chợt vui chợt buồn, lâu lâu lại cười khúc khích nên không khỏi lo lắng. Tần Lôi trầm mặc một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên mỉm cười ôn hòa hỏi hán tử: -Ta hỏi vấn đề cuối cùng. Tên của ngươi là gì? Hán tử toátmồ hôi đầy trán, tâm tình lạc quan ban đầu đã biến mất. -Ty chức tên là Thiết Ưng. Thiết trong cương thiết, ưng trong hùng ứng. Chính là thống lĩnh thị vệ của ngài. Thiết thống lĩnh nói. Tần Lôi cười với Thiết Ưng rồi vỗ vỗ bờ vai của gã, mỉm cười nói: -Thiết đại ca đừng giận. Tiểu đệ bị thương ở não. Cái gì cũng không nhớ rõ. Thứ lỗi, thứ lỗi. Thiết Ưng thầm nghĩ “hắn ta ngay cả mình là ai cũng không nhớ ra thì không nhớ được tên thuộc hạ như mình cũng là chuyện bình thường.” -Thiết đại ca, ngày hôm qua ngươi muốn hỏi cái gì. Bây giờ ngươi nói đi. Hai người vừa về tới cửa. Tần Lôi leo lên một bậc thang xoay người lại nói với Thiết Ưng. Biểu hiện hào phóng trên khuôn mặt thanh tú trông thật quái dị. Thiết ưng không để ý tới điều đó. Gãc hắp tay nói: -Đêm qua điện hạ tỉnh lại đại phát thần uy. Xin hỏi điện hạ dùng công phu gì? Tại sao ty chức chưa thấy qua. -Cái này. Ha ha.. Có đánh chết thì Tần Lôi cũng không nói hắn ta dùng đã dùng thuật phòng thân của cong ái. -À, là Túy Mộng La Hán quyền. Đúng đúng, là La Hán quyền. Trước kia có một hòa thượng dạy ta môn công phu này. -A Thiết Ưng nhíu mày nói: -Điện hạ, Túy Mộng La Hán quyền có chút nham hiểm. Lão hòa thượng này không phải người tốt, ngài không nên dùng chiêu này. Ty chức sẽ dạy cho ngài La Hán quyền chính tông. Trong đầu gã hiện lên cảnh Tần Lôi giết người hôm qua mà cảm thấy ớn lạnh. Tần Lôi cười hắc hắc, chuyển hướng trọng tâm câu chuyện hỏi: -Nói đến võ công. Thiết đại ca! Ngươi có thể bay hay không.
Chương 3: Công phu cao cũng sợ thái đao. Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Thiết Ưng há miệng cười to mà nói: -Điện hạ! Người đừng đùa. Ta không phải là tiên nhân sao có khả năng phi thiên độn địa được chứ. Có người nói cho dù là cao thủ đệ nhất cũng chỉ có thể nhảy cao nhất là hai trượng. Như thế đã là cực hạn rồi. Nói đến võ công, Thiết Ưng nói nhiều hơn trước. - Vậy ngươi có thể đánh nát đá, lấy đầu chủ tướng trong trăm vạn quân không. Tân Lôi tiếp tục hỏi, gương mặt làm như hết sức ngây ngô. Thiết Ưng thu hồi dáng vẻ tươi cười. Hai tay ôm quyền hướng về phía Tây cất cao giọng nói: -Sư phụ của ty chức là đệ nhất cao thủ của Đại Tần - Tử Vân kiếm khách Hạ Toại Dương. Sư phụ ty chức có thể lấy một địch mười, thoát khỏi vòng vây của trăm người. Trong thiên hạ rất ít người có thể so sánh với sư phụ của ty chức. Nhưng nếu gặp phải một binh đoàn mạnh mẽ, lại có cường cung nỏ cứng với trận thế chặt chẽ thì trong thiên hạ không một ai có thể tránh khỏi. Thiết Ưng vừa dứt lời thì bụng gã phát ra những tiếng sôi ục ục. Tần Lôi chớp chớp mắt nhìn Thiết Ưngnói: -Ăn cơm đi, ta cũng đói bụng rồi. Khuôn mặt Thiết Ưnghiện lên vẻ xấu hổ cúi xuống, nói một cách bất đắc dĩ: -Điện hạ. Hôm qua, đầu bếp trong phủ đều bị thương hết. Tần Lôi đẩy cửa phòng ra thì thấy căn phòng rất bừa bộn nên lui ra ngoài đóng của lại, nói thản nhiên: -Ngươi tùy tiện tìm người làm chút gì đó là được rồi. -Những người còn lại đều đã chết. Vẻ mặt Thiết Ưngbất đắc dĩ. Tần Lôi đang bước lên bậc thang bị câu nói của Thiết Ưng làm cho lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống. Hắn cảm thấy nhức đầu, bất đắc dĩ hỏi: -Chúng ta chỉ có ba người thôi sao? Thiết Ưnggật đầu giơ bàn tay to,bắt đầu đếm: -Một đầu bếp, một nha hoàn, một người gác cổng, ta và điện hạ bữa. Mỗi lần đếm một người Thiết Ưng lại thu về một ngón tay. Sau khi nắm lại cả bàn tay lại thì Thiết Ưng nói: -Không còn người khác. Tần Lôi vỗ vào đầu Thiết Ưng một cái rồi đi ra phía trước: -Vậy đi ra ngoài ăn thôi. Ngươi mời ta ăn. Tần Lôi đi chưa được vài bước thì thanh âm trầm thấp của Thiết Ưngnhẹ nhàng vang lên: -Phủ môn đã bị quân Tề phong tỏa không thể đi ra được. Tần Lôi không quay đầu lại chọn một căn phòng đi vào rồi rít lên: -Kêu bọn chúng đưa cơm lại đây. Sau nửa canh giờ, bên trong thư phòng. Tần Lôi híp mắt cười nhìn vẻ mặt ủ rũ của Thiết Ưng. Gã đang đem theo mấy hộp đựng thức ăn lên. Ở đây có dưa muối, một ít cháo và ba cái lồng đựng thức ăn. Thiết Ưng đi ra tiệm cơm còn bị binh sĩ nước Tề gây khó dễ. Tần Lôi cầm lấy muỗng và bát rồi xới một chén cơm đưa cho Thiết Ưng cười nói: -Xin bớt giận. Trước khi ăn cơm mà tức giận thì ăn không ngon đâu. Lại đây, ngồi xuống đây ăn đi. Thiết Ưng sửng sốt một lúc. Nhưng rồi dưới sự thúc dục của Tần Lôi y cũng chậm rãi ngồi xuống nửa cái mông. Tần Lôi không biết động tác nho nhỏ của hắn đã khiến Thiết Ưng giật mình. Hắn thấy Thiết Ưng ngồi xuống liền múc cháo ra thổi cho bớt nóng rồi nếm thử một chút. Hương vị thơm mát của món ăn khiến tâm tình Tần Lôi trở nên tốt hơn. Hắn vừa ăn vừa gắp thức ăn trong lồng. Lúc này hắn mới để ý là Thiết Ưng không hề có ý động đến chiếc đũa. Tần Lôi cầm bánh bao đưa cho Thiết Ưng. Thiết Ưng cười lấy ra ba ổ bánh mì thịt lớn rồi giải thích với hắn: - Nếu sáng sớm ta không ăn no thì cả ngày sẽ mệt mỏi. Tần Lôi múc từng muỗng cháo. Khi nhìn thấy Thiết Ưng ăn từng miếng bánh mì thì nuốt nước miếng ao ước. Trong khi hắn đang ăn điểm tâm thì từ bên ngoài có người nói: - Hồng Lư Tự Lý đại nhân cầu kiến Ngũ điện hạ. Tần Lôi không dừng ăn chỉ là nhìn trưởng thị vệ của mình. Hắn biết mình chính là Ngũ điện hạ xấu số rồi. Còn Thiết Ưng cũng giống hắn là một thị vệ trưởng không may. Thiết thống lĩnh cố gắng nuốt thức ăn trong miệng hắng giọng nói nhỏ: -Lý đại nhân là đặc phái viên của Đại Tần ta. Lần này đến để thương thảo minh ước. Tần Lôi gật đầu, ý bảo Thiết Ưng theo hắn đón khách. Hắn đi tới đại sảnh thì thấy một vị mặc áo tím. Đây là một nam tử trung niên có gương mặt tuấn tú nhưng thần thái có chút lo lắng. Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử khom người khấu đầu nhẹ nhàng nói: -Vi thần bái kiến điện hạ. Y còn chưa kịp cúi xuống thì có một cánh tay đỡ lấy. Một thanh âm trong trẻo vang lên: -Lý đại nhân không cần đa lễ. Ta chỉ là người tha hương mà thôi, đang có chuyện cần người giúp đỡ đây. Lý đại nhân mượn thế đứng dậy. Cả hai người cùng ngồi xuống. Y ngồi phía sau chủ vị thì thấy mái tóc của vị Ngũ điện hạ này có chút rồi loạn. Y phục cũng có nếp nhăn nhưng sắc mặt rất tốt, hai mắt rất sáng. Dường như thời gian gần đây tinh thần không có gì phải lo âu. Tần Lôi đã trải qua nhiều chuyện. Hắn biết vị Lý đại nhân này là người hắn có thể nhờ vả được. Vì vậy sốc lại tinh thần xong, hắn mỉm cười hỏi: -Lý đại nhân đã ăn điểm tâm chưa. Lý đại nhân chắp tay nói: -Thần chưa dùng điểm tâm. Thần nghe tin điện hạ bị ám sát, an nguy chưa rõ ràng nên vi thần không thể ăn được. Nét mặt Tần Lôi có chút cảm động, hơi mất bình tĩnh nói: -Vậy sao được. Hắn nghiêng người nói với Thiết Ưng : -Mau, đem điểm tâm lên đây cho ta. Ngay cà người có tâm trí vững vàng như Thiết Ưngcũng phải thầm giật mình. Hai người bọn họ đã ăn bữa sáng sạch sẽ. Nhiều lắm thì chỉ có thể tìm được mấy hạt gạo, một ít dưa muối. Nếu như đem ra thì ngay cả chuột ăn cũng không đủ. Không hiều sao điện hạ lại muốn mời khách. Thiết Ưng thầm oán trong lòng. Gã vừa định nói thì Lý đại nhân đã cản lại, vội vàng nói: -Được điện hạ ưu ái, thần khắc sâu trong lòng. Chỉ có điều tình huống bây giờ rất khẩn cấp thực sự không còn thời gian nữa. Đợi ngày khác khi điện hạ về kinh, thần sẽ tẩy trần cùng điện hạ. Thiết Ưng nhìn Tần Lôi thấy hắn gật đầu thì gã liền đi xuống phía dưới pha trà. Sau khi khách sáo mộtmột hắn đã kéo gần khoảng cách giữa hai người. Lý Thiếu Khanh thấy cửa phòng bị hộ vệ giám sát liền hạ giọng nói với Tần Lôi: -Điện hạ vì nước hi sinh rất nhiều, công lao to lớn. Vì quốc gia mà đưa thân vào trong hiểm cảnh. Vi thần vô cùng bội phục đồng thời cũng rất đau lòng. Tần Lôi không rõ y muốn nói gì nên chỉ ậm ờ cười, xem như là đã trả lời. Dáng vẻ tươi cười của Tần Lôi trong mắt Lý Quang Viễn rất cao quý. Trong lòng y thầm than một tiếng. Rồng lúc nào cũng là rồng nên càng cung kính nói: -Trong khi chúng ta hòa đàm với Tế quốc sẽ có người gây bất lợi cho điện hạ. Đây chắc hẳn là đám người Nam Sở. Bọn họ độc ác ngoan lệ. Điện hạ nên cẩn thận. Tần Lôi gật đầu, ý bảo Lý Quang Viễn tiếp tục nói. Nét mặt hắn hết sức bình tĩnh. Lý Quang Viễn thấy Ngũ điện hạ không hề hoang mang lo sợ, khí độ trầm ổn, trong lòng tán thưởng tiếp tục nói: -Vi thần có một thỉnh cầu. Xin điện hạ đáp ứng. Hai người nói chuyện trong phòng một hồi. Thời gian nói chuyện cỡ khoảng thời gian ăn điểm tâm giúp cho Lý đại nhân có một cái cớ. Tần Lôi và Thiết Ưngtiễn khách tới cửa. Binh sĩ Tề quốc khó chịu đưa trường thương ra, lạnh lùng nói: -Phủ Doãn có lệnh. Điện hạ không được ra khỏi phủ. Thiết Ưnghét lớn một tiếng: -Lớn mật. Gã tiến lên nắm lấy trường thương trợn mắt nhìn đám quân lính Tề. Tần Lôi đang nắm tay cáo biệt Lý Quang Viễn thấy vậy sắcmặt hơi cau có. Lý Quang Viễn liền cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Tần Lôi gật đầu cười với Lý Quang Viễn nói: -Đại nhân đi mạnh khỏe. Thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa. Lý Quang Viễn thấy điện hạ cười nhạt thì đau xót trong lòng. Hắn thở dài sừng sộ mắng quan binh: -Thật to gan. Dám vô lễ với điện hạ của ta. Ta sẽ bẩm báo với triều đình, xem Phủ Doãn ngươi làm được gì. Tuy rằng quân Tề không sợ đặc pháicủa quân Tần vốn là bại tướng. Nhưng lại sợ Phủ Doãn giận chó đánh mèo nên vội vã bỏ thương xuống cười làm lành với Lý Quang Viễn, liên tục hứa sẽ không bao giờ phạm lỗi này. Lý Quang Viễn biết đám binh lính này rất càn quấy nên cũng không dây dưa, chắp tay với Tần Lôi nói: -Điện hạ. Nếu là bọn chúng còn dám vô lễ với ngài. Thần sẽ đòi lại lại sự công bằng cho điện hạ. Y coi Tần Lôi là một đứa bé đã chịu nhiều uất ức. Nói xong, hai người chia tay. Tần Lôi nhìn bóng lưng Lý Quang Viễn. Thiết Ưng đứng bên cạnh hắn líu ríu nói: -Vô lễ. Hắn dám vô lễ ta sẽ cho hắn biết tay. Thiết Ưng nhìn gương mặt thanh tú đầy vẻ giận giữ của Tần Lôi liển có cảm giác rất thoải mái.