FULL  Hài  LS Q.Sự Quyền Bính - Full - Tam Giới Đại Sư

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 12: Trước cơn giông, mây đen kéo tới
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Tần Lôi thấy rõ người nọ, thở phào rồi nói:
    - Quán Đào tiên sinh còn chưa tận hứng?

    Quán Đào gật đầu nói:
    - Đang muốn đi quấy rầy Điện hạ
    Dứt lời, y cũng ngồi trên càng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

    Nhìn y lúc này thì như chưa hề thốt ra cái câu nói kia.

    Người ngoài chỉ nghĩ Thu Phong Khách muốn đến ăn chực ở phủ tiểu Thái tử, nên nhìn Tần Lôi với ánh mắt ái ngại.



    Nửa canh giờ sau, trong phủ Thái tử.

    Trên bàn bày mấy món điểm tâm như đậu lướt, thịt bò kho tương, lạc luộc. Tần Lôi rót rượu cho Quán Đào tiên sinh, sau đó ngồi ngay ngắn yên lặng nhìn. Lúc này hắn đã rửa sạch phấn trên mặt, thay y phục hàng ngày, nên phong thái trang nhãkhông còn sự ngây ngô nữa.

    Quán Đào tiên sinh cũng mỉm cười nhìn Tần Lôi, hai mắt trong sáng chẳng còn có một chút men say.

    Hai người ngồi đối diện một lúc, nét mặt càng lúc càng quái dị, cuối cùng đều bật cười ha hả, cười đến núi nghiêng đất ngả, tưởng như không thở nổi.

    Trong tiếng cười, Thiết Ưng không nhịn được hỏi:
    - Vì sao Điện hạ cười?

    Tần Lôi dừng lại một chút, rồi đáp:
    - Ta cười vì ta thấy buồn cười.

    Thiết Ưng lại quay sang hỏi Quán Đào:
    - Vì sao tiên sinh cười?

    Quán Đào ngừng cười, thở dốc nói:
    - Ta cười vì buồn cười!
    Hay tay y chống hông, hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Tần Lôi, gằn từng chữ:
    - Điện hạ sẽ gặp tai họa. Giả ngu giả si cũng không cứu được ngài đâu!

    Tần Lôi bĩu môi, nhấc chén rượu, nhếch cái miệng nhỏ cười lạnh:
    - Chẳng lẽ tiên sinh thấy Thượng Quan lão nhi này đã sinh sát ý, nên chọn một ngày lành rời khỏi Kinh thành.

    Thiết Ưng kỳ lạ hỏi:
    - Vậy là ngày nào?
    Quán Đào cũng rất tò mò.

    - Ngày giỗ.
    Tần Lôi gắp một miếng đấu, cho vào mồm thưởng thức.

    Quán Đào cụt hứng ngồi thẳng người, cười thảm nói:
    - Đúng vậy, ngày học sinh rời Kinh cũng chính là ngày chết.

    Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng Tần Lôi nhai chóp chép.

    Trong lòng Quán Đào tràn ngập cảm xúc. Lúc còn trẻ, y học thành tài xuống núi, tới Đông Tề muốn gây dựng một sự nghiệp oanh oanh liệt liệt: khuông phù phách nghiệp (phù vua thống trị), lưu danh sử sách, không được thì cũng phải có quan cao tước hiển , phong thê ấm tử. Y nghĩ rằng với bản lĩnh của mình làm được điều sau cũng không khó, ai ngờ, khi tới Kinh thành lại tới nông nỗi này…

    Nước Tề vẫn tôn sùng văn hóa Ngụy Tấn, bỏ đi khoa cử từ thời Tùy Đường đến nay, dùng chế độ cửu phẩm công chính để tuyển quan lại. Cho nên đại tộc hào môn lũng đoạn triều chính, thao túng hầu hết các vị trí quan trọng trong triều, chỉ để lại một ít chức vụ lặt vặt, ít cơ hội thăng tiến cho thứ tộc. Quán Đào là người sơn dã, thứ tộc cũng không phải, lại trói gà không chặt, chẳng thể dấn thân theo binh nghiệp để lập quân công mà thăng tiến. Vì vậy, mặc dù đã đi khắp nơi nhưng tài vẫn không được dùng. Cuối cùng vì để kiếm kế sinh nhai, y đành khuất thân làm một môn khách ở Tướng phủ. Thấm thoát nhoáng cái đã mười năm, y chỉ biết suốt ngày u oán, hưởng thụ đồ ăn, Chẳng biết y đã ngồi bao lâu, cuối cùng mang cái danh tiếng lụi bại Thu Phong Khách.

    Nếu y vẫn cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải lo lắng, dù sao quý tộc Tề quốc đều coi việc nuôi thực khách là chuyện vinh quang. Nhưng tính tình của Quán Đào có vài phần chân chất, y cảm thấy rất có lỗi với chủ nhân, nên bỏ thời gian năm năm vắt chút sức lực, thăm viếng quê nhà, tìm đọc sách, viết thành “Tề quốc cải lương Trâu nghị”, trình với Tể tướng vì vậy cũng tự rước lấy họa.
    (Trâu là tên một nước)

    Thượng Quan Thừa tướng đọc “Trâu nghị” thấy đối với sự hủ lậu hiện nay của Tề quốc, nếu có thể thực hiện triệt để thì có thể thay đổi cành mới gốc cũ của Tề quốc, một lần nữa lại có hy vọng trở thành quốc gia thống nhất Thần Châu. Lão hồ ly cũng biết rõ, nếu cải cách theo “Trâu nghị” sẽ động chạm đến nhiều nhóm lợi ích, sẽ bị công kích phản đối. Với uy danh trăm năm của dòng họ Thượng Quan, quyền khuynh triều chính thì không sợ. Tuy nhiên nếu tự mình nắm ấn soái, tất nhiên sẽ không thể bảo vệ tốt cho lợi ích của gia tộc thậm chí cũng sẽ có sự ảnh hưởng đến nhà mình.

    Cho nên lão cần có một vật thế thân để chống đỡ sự công kích, để bản thân mình có đường rút. Vào thời khắc quan trọng, Thượng Quan Thừa tướng còn có thể trở thành anh hùng dẹp yên sóng gió. Lão cho rằng Quán Đào - người đưa ra kế hoạch chính là sự lựa chọn tốt nhất, nên mới dùng địa vị cao mê hoặc Quán Đào làm quan. Trong lòng Thừa tướng, một người vài chục năm không lên làm quan, nhất định rất khao khát, cho dù biết rõ trong miếng mứt này có độc dược cũng sẽ há miệng nuốt.

    Nhưng Quán Đào không phải người bình thường, y tức giận với sự vô tình của Thừa tướng. Là một mưu sĩ tư duy kín đáo, từ lâu y đã phân tích được, khi cải cách “Trâu nghị” chắc chắn sẽ có sự công kích nhưng vẫn trong phạm vi Thừa tướng có thể khống chế. Nào ngờ lão hồ ly muốn ăn thịt mà không muốn dính máu, một chút phiêu lưu cũng không muốn nhận, còn định trút hết lên đầu mình.

    Đối với Thừa tướng, chút chuyện vặt này chỉ là vài gợn sóng, nhưng nó đủ để khiến cho y chết. Làm quan thì tốt, nhưng cũng phải có mạng mới làm được chứ, y còn chưa cưới vợ đâu.

    Hôm nay, cuối cùng Thừa tướng cũng đã lộ rõ bộ mặt. Lão cũng sẽ không để một kẻ nắm rõ nội chính ngoại tình của Tề quốc như lòng bàn tay lại lọt khỏi tay mình. Đừng nói tới chuyện để cho người đề ra phương pháp cải cách đó thoát khỏi sự khống chế.

    Đương nhiên Quán Đào không thể ngồi chờ chết. Y biết động tĩnh gần đây trong Kinh, vốn định qua thái tử, gặp gỡ Thiết lão bản có thủ đoạn thông thiên đừng đằng sau lưng, xem thử xem mình có được đường sống nào không. Ai ngờ đánh bậy đánh bạ mới biết chủ tớ hai người đang giả trư ăn thịt cọp.



    Một lúc lâu sau, Quán Đào mới nói tiếp:
    - Buồn cười! Thượng Quan Vân Hạc không chỉ có hẹp hòi, mà còn mờ mắt, coi chân long là cá chạch. Điện hạ dùng cách này, khiến cho Thái hậu, Quốc sư nước Tề đều nói đỡ cho ngài, ngay cả Thượng Quan Thừa tướng còn tưởng ngài chỉ là đứa bé ngây thơ. Buồn cười thật buồn cười! Chắc chắn sau này, người diệt Tề chính là Điện hạ.

    Tần Lôi lắc đầu nói:
    - Vậy cũng phải còn mạng sống được đến lúc đó mới nói. Vừa rồi tiên sinh chẳng nói tiểu tử chạy trời không khỏi nắng sao?

    Thiết Ưng trừng mắt với Quán Đào, xen mồm vào:
    - Chúng ta đã qua mặt được lão thất phu đó. Điện hạ nói bọn họ sẽ khua chiêng giống giống đưa chúng ta quay về.

    Quán Đào cũng gắp một miếng đấu rồitrêu chọc:
    - Có đưa ngươi tới suối vàng.

    Tần Lôi đứng dậy cúi người nói hết sức cung kính :
    - Xin tiên sinh chỉ dạy.

    Quán Đào đứng dậy đáp lễ, cũng nghiêm túc nói:
    - Nếu không có Triệu Vô Cữu, việc của Điện hạ coi như thành công. Nhưng ý của Bách Thắng Công không như Thượng Quan Thừa tướng. Lão có khuynh hướng dùng chiến tranh để thức tỉnh người Tề đang say sưa. Hơn nữa, Bách Thắng Quân đang mạnh, rất khó bại trận. Nên nếu lúc này quý quốc khai chiến, coi như vừa đúng ý nguyện của Bách Thắng Công. Ngài nghĩ lão sẽ để Điện hạ bình yên về nước sao?

    Tần Lôi lại hỏi:
    - Triệu Vô Cữu phản đối việc để ta về nước?
    Thiết Ưng cũng rất lo lắng nhìn Quán Đào.

    Quán Đào lắc đầu ói:
    - Không. Nếu trên triều bất đồng với Thượng Quan Thừa tướng thì chỉ dùng nước bọt. Mà quân nhân cãi nhau hầu như là thua. Bọn họ sẽ chọn một cách trực tiếp, phù hợp với thân phận quân nhân hơn…

    Lúc này, gió nổi lên, Tần Lôi nhìn ra ngoài cửa, mây đen đang kéo tới.
     
    trangem and zHiePz like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 13: Tình tiết ngoài dự đoán.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Mưa gió ập tới. Những hạt mưa rơi ngoài mái hiên, như những viên ngọc nối đuôi nhau không dứt.

    Tần Lôi nhớ lại, so với cái đêm nguy hiểm đó, tình hình lúc này đã ổn định hơn rất nhiều rồi. Hắn tự nói với mình như vậy.

    Sắp xếp lại tình huống, hắn liền bảo Thiết Ưng đi mời Trầm Lạc.

    Nói chuyện với Quán Đào một lúc, hắn kính rượu tiễn y về phòng nghỉ. Hôm nay, trong bữa tiệc, Thừa tướng đã hạ lệnh đuổi khách, nên y đã là người tự do, ngay cả hành lý cũng đã mang theo.

    Mưa càng lúc càng to. Bầu trời tối đen không rõ canh giờ. Khi Trầm Lạc tới, Tần Lôi đã thắp đèn.

    Hắn đón cây dù của Trầm Lạc, thấy lão ướt sũng, liền vội vàng đưa khăn sang, rồi nói một cách hổ thẹn:
    - Nếu không phải bất ngờ có biến, ta không muốn làm khổ cữu cữu.

    Trầm Lạc cười nói:
    - Điện hạ xem thường cữu cữu ta rồi. Năm đó khi ta vào nam ra bắc, thường xuyên phải chịu màn trời chiếu đất, ôm băng ngồi tuyết chứ không phải người yếu ớt như vậy đâu.

    Tần Lôi cầm lấy ấm trà trên bếp, Thiết Ưng nhận lấy rót nước gừng thơm ngát ra. Tần Lôi đưa một chén cho Trầm Lạc, và có ý bảo Thiết Ưng cũng uống đi một chút.

    Tần Lôi để cho Trầm Lạc và Thiết Ưng thay bộ đồ ướt sũng, sau đó uống liền ba bát canh gừng rồi mới kể lại chuyện Quán Đào.

    Trầm Lạc trầm ngâm chốc lát, nói:
    - Theo ý Điện hạ thì tạm thời chúng ta chưa xuất phát?

    Tần Lôi gật đầu nói:
    - Nếu Bạch Thắng Quân trà trộn vào được, chúng ta không thể dùng cái kế hoạch kia được. Không thể để cho người của chúng ta chết uổng phí.

    Lúc này, Thiết Ưng đang canh giữ bên ngoài chợt ra dấu rằng Quán Đào tiên sinh đã tỉnh.

    Tần Lôi nhìn Trầm Lạc thấy lão gật đầu, Tần Lôi nói với Thiết Ưng:
    - Đi mời Quán Đào tiên sinh.

    Quán Đào tới. Sau khi chào hỏi Trầm Lạc, hai người hàn huyênmột chút . Lúc này Tần Lôi mới biết Quán Đào tiên sinh tên là Trương Gián Chi, nhân sĩ Vân Châu, là đồ đệ của Vân Châu tán nhân thần Ky Tử, kém Trầm Lạc ba tuổi.

    Thời gian đang rất gấp nên cuộc nói chuyện nhanh chóng đi vào chủ đề chính.

    Tần Lôi nói với Trầm Lạc:
    - Cữu cữu cứ nói qua kế hoạch của chúng ta với tiên sinh, để tiên sinh xem xét giúp.

    Trầm Lạc gật đầu nói với Quán Đào:
    - Nửa tháng trước Điện hạ lập kế hoạch, tự mình kết thân với đồ đệ của Tuệ Năng thiền sư là Chí Thiện hòa thượng. Còn ngu huynh bái phỏng chủ lục bộ Minh Đức của phủ Thừa tướng. Trước đó, Lý Thiếu khanh của Đại Tần ta đã bái phỏng thái giám thân cận của Hoàng đế nước Tề là Hoàng công công, dùng chút thủ đoạn nhỏ mượn danh nghĩa Thái hậu Đại Tần tưởng niệm tôn nhi liên lạc với Thái hậu Đông Tề, Thiền sư và Tướng quốc.

    Thiết Ưng thầm cảm thán. Những lời đó thật sự đã bỏ qua rất nhiều, chỉ riêng đưa cho Hoàng công công đã là ba ngàn viên Đông Châu cùng với một trăm vạn lượng bạc. Nếu thế này là thủ đoạn nhỏ, thì chẳng biết thủ đoạn lớn tới mức nào nữa.

    - Dưới sự cố gắng của Điện hạ, đầu tiên chúng ta gặp Tuệ Năng, đẻ cho y có thể giảng đạo Thiền Tông trong Đại Tần ta. Nhưng tới ngày khai chiến, sự cố gắng của y sẽ thành công cốc. Chúng ta hứa với y, tới khi về nước sẽ gắng sức để có thể giảng đạo Thiền Tông, xin cống hiến mười vạn hoàng kim đắp tượng Phật tổ bằng vàng. Sau cùng y cũng đồng ý nói tốt với Hoàng đế.

    - Sau đó dùng một bộ bình phong bằng san hô mở đường, gặp Tề Thừa tướng, phân tích cái hại nếu khai chiến vào lúc này. Hôm nay, lại dâng một cây nhân sâm vạn năm cho Tề Thái hậu, khiến cho lão nhân gia cảm động. Tới đây mới thống nhất được ý kiến Tề quốc, đồng ý đưa Điện hạ của chúng ta về nước.
    Nói đến bình phong và nhân sâm, Trầm Lạc thật sự đau lòng. Đây là hiệu quả mà mười vạn lượng hoàng kim vừa rồi không đạt được.

    Lãonói có phần dông dài, nhưng cho dù ai nghe, thấy có nhiều nhân vật lớn như vậy đều nghĩ lão đã bộc lộ hết tâm tình rồi.

    Quán Đào tiên sinh vốn có cuộc sống khó khăn, trên người chưa bao giờ có nhiều hơn trăm lạng bạc, nên khi nghe Trầm Lạc nói cũng không có cảm giác. Y gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, nói nhỏ:
    - Nói vậy, ngày Điện hạ về đã sắp đến. Trên đường có sắp đặt gì chưa?

    Trầm Lạc bội phục gật đầu nói:
    - Chúng ta lo lắng chọc giận quân đội Đại Tần, chuẩn bị trên đường về họ sẽ giả làm thích khách nước Tề để ám sát Điện hạ, tạo cho quân đội lý do khai chiến.

    Quán Đào cười nói:
    - Bây giờ Nước Tề phái người tiêu diệt chúng ta cũng không cần tới lý do.

    Trầm Lạc thẹn thùng cười cười, nói:
    - Chúng ta còn có sự bố trí khác, nhưng nếu muốn đối kháng với quân đội thì đúng là vọng tưởng.

    Quán Đào suy nghĩ một chút, hỏi:
    - Đã tra được kẻ ám sát Điện hạ tháng trước chưa?

    Trầm Lạc gật đầu nói:
    - Điều tra được rồi, đó là mật thám Hắc kỳ của Nam Sở.

    Tần Lôi cười hắc hắc:
    - Không ngờ ta cũng được người ta tranh cướp.

    Quán Đào cũng bắt đầu quen với tính cách coi nhẹ tất cả của vị Điện hạ này, ngón tay vẫn gõ gõ trên mặt bàn, phân tích:
    - Tất nhiên nước Sở luôn mong Tần Tề khai chiến, nên rất có thể cũng ra tay.

    Trầm Lạc cười khổ nói:
    - Nếu Quân đội Đại Tần biết người Tề thả Điện hạ của chúng ta, thì gần như cũng sẽ ra tay. Hơn nữa, trong hoàng thất Đại Tần có chừng sáu bảy thế lực giằng co, vô cùng hỗn loạn.

    Quán Đào thôi không gõ, đặt tay lên bàn:
    - Càng loạn càng tốt! Loạn mới dễ đục nước béo cò. Nếu chỉ có chúng ta và Bách Thắng Quân thì mới không thể thoát thân.

    Tần Lôi đứng dậy thong thả bước vài bước, kiên quyết nói:
    - Gián Chi tiên sinh nói đúng, chúng ta phải quấy cho tình hình càngloạn thêm. Cữu cữu! Lệnh cho người của chúng ta nhanh chóng hành động, chuẩn bị tạo một trận trời long đất lở.

    Trầm Lạc đứng dậy lĩnh mệnh. Tần Lôi chỉ vào một điểm trên địa đồ rồi phân chia rõ ràng. Quán Đào đứng cạnh nghe càng lúc càng khen ngợi , vị ngũ Hoàng tử có suy nghĩ chặt chẽ, kế hoạch chu đáo, ???, thực sự không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.



    Tới lúc mưa ngớt, Trầm Lạc bỏ đi, Quán Đào cũng đi nghỉ.
     
    012309870vn, trangem and zHiePz like this.
Thread Status:
Not open for further replies.